1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vợ yêu của trùm phản diện - Phó Du (Mạt thế) (FULL+EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 87: Tôi muốn mạng của cậu
      , Nguyễn Kiều Kiều chưa từng nghĩ tới tình cảm của Tô Tầm dành cho lại sâu đậm như thế. Xưa nay Tô Tầm để lộ cảm xúc ra ngoài, phụ nữ đều thích dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng lại chẳng được câu âu yếm nào.

      Cùng lắm ra sức ở giường hơn. Có điều, cho rằng do bản thân muốn thoải mái thôi.

      Huống chi, làm bạn trai, bị trừ điểm rất nhiều, vì vậy ở trong mắt Nguyễn Kiều Kiều, giữa hai người có kiểu tình đích thực kinh thiên địa khiếp quỷ thần.

      đâu biết rằng, tình ở thế giới này còn có loại gọi là mưa dầm thấm lâu.

      Tô Tầm tái nhợt suy yếu làm Nguyễn Kiều Kiều có phần đau lòng, song sờ được , chỉ có thể nhìn thấy tay mình xuyên qua thân thể .

      Tô Tầm nhắm mắt lại, rất mệt mỏi. cho rằng muốn nghỉ ngơi tí, nhưng Mèo Đen nhanh chóng bước vào.

      “Lý Tuyển gửi thư ạ.”

      Tô Tầm chợt mở mắt, “Khi nào?”

      Mèo Đen mốc thời gian.

      Tô Tầm khoát khoát tay, “Cậu xuống trước .” Dừng chút, còn thêm: “Trả lời bên kia, tôi .”

      Mèo Đen muốn lại thôi, nhưng cuối cùng thấy dáng vẻ mệt mỏi, cuối cùng vẫn gì, khom người lui ra ngoài.

      “Đại nhân, muốn gặp Lý Tuyển sao?”

      Tô Tầm mở mắt, nhàn nhạt “ừ” tiếng.

      Nguyễn Kiều Kiều chuyển động bên người , “Là vì chuyện Liễu Như Yên ư? phải trăm khả năng à? Hơn nữa Lý Tuyển vừa nhìn biết chẳng phải người dễ chọc.”

      “Hễ có khả năng nhoi, bỏ qua.”

      Tô Tầm mở mắt ra, bình tĩnh nhìn Nguyễn Kiều Kiều, “Nếu thất bại, theo em cùng nhau làm ma.”

      “...” Mặc dù hơi đáng sợ, song Nguyễn Kiều Kiều vẫn có chút cảm động.

      Giây kế tiếp, lại nghe Tô Tầm thêm: “ biết làm ma có thể lên giường ?”

      “...” bụng cảm động đều tan thành mây khói vào giờ khắc này!

      Khi Tô Tầm và Chuột Đệ gặp Lý Tuyển, gần tới cửa, Chuột Đệ ngăn cản .

      “Đại nhân, xác định phải làm vậy à?”

      “Cậu cản tôi?”

      “Xin lỗi đại nhân.” Chuột Đệ lui bước, “Tôi chỉ... cảm thấy đại nhân có thể suy nghĩ lại. tại dù sao Liễu Như Yên cũng là hoàng hậu của thành Nhân Loại, dù tình cảm của Lý Tuyển dành cho ta đủ sâu, nhưng ràng muốn mạng của ta, chỉ sợ Lý Tuyển đồng ý. Lần này kêu tới, e rằng có mưu khác.” Thấy Tô Tầm lời nào, Chuột Đệ tưởng bị thuyết phục, bèn ngừng cố gắng : “Tôi biết Mèo rất quan trọng với , nhưng đây là cuộc mua bán lỗ vốn rệt tới thế, cán cân nghiêng về bên, là mạng của , hoặc chuyện càng đáng sợ hơn nữa là vẫn chẳng biết có thể cứu sống Mèo . Đại nhân à, từ ngày tôi theo luôn biết rất thông minh, chưa bao giờ làm cuộc mua bán lỗ vốn hết, lần này ràng lỗ lã, tại sao phải làm?”

      Chuột Đệ cứ thao thao bất tuyệt, Tô Tầm biến sắc chút nào, nhìn Chuột Đệ, câu.

      “Cậu cũng tôi chưa bao giờ làm chuyện lỗ vốn.”

      xong, Tô Tầm mặc kệ, tiến vào.

      Bên trong cánh cửa, Lý Tuyển đợi lâu, “ đến rồi.”

      Tô Tầm gật đầu.

      Lý Tuyển ra hiệu cho Tô Tầm ngồi xuống trước mặt , “Tô Tầm, chúng ta hợp tác nhiều năm như thế chưa bao giờ xuất sai lầm, cậu biết tôi thưởng thức cậu nhất ở điểm nào ?”

      Tô Tầm nhìn ly trà bàn, nét mặt thoáng lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, “ nên biết tôi phải tới ôn chuyện cũ với . Chúng ta thẳng vào vấn đề , muốn sao mới giao Liễu Như Yên cho tôi.”

      ấy là hoàng hậu của tôi. Dù có công lao, cũng có khổ lao.”

      “Tôi biết.” Tô Tầm chút đổi sắc, “Nên tôi cho ta lợi thế tốt.”

      Lý Tuyển cười, “ như cậu, nếu tôi đồng ý, chẳng phải quá vô tình rồi.”

      , tôi biết người chung tình. Chẳng qua, giống như hiểu tôi, tôi cũng hiểu , chung tình của chưa bao giờ dành cho Liễu Như Yên, ta phải mẫu người thích.”

      Lý Tuyển sững sờ, lập tức cười haha, “Tôi nhớ Thú vương từng , chỗ nào cậu cũng thông minh, nhưng chỉ có tình cảm là nhạy bén, giờ xem ra, cũng nhìn lầm.” Lý Tuyển vỗ bàn, trong mắt lóe lên chút ánh sáng, “Được, tôi đồng ý với cậu. Liễu Như Yên tôi có thể giao cho cậu, nhưng có hai điều kiện.”

      Ánh sáng trong mắt Tô Tầm bắn ra bốn phía, “Điều kiện gì?”

      “Thứ nhất, cậu cũng biết rồi, thành Tây Bắc của Tô tướng quân, tôi bị tình thế ép buộc. Chuyện chia tách quốc gia như vậy thể xảy ra người tôi.”

      Tô Tầm gật đầu, “Được, tôi đảm bảo.”

      “Điều kiện thứ hai.”

      Lý Tuyển ngẩng đầu, sát khí trong mắt như gợn nước dần dần xao động.

      “Tôi muốn mạng của cậu.”

      Tô Tầm nhếch môi cười, chút bất ngờ.

      “Được, tôi hứa với .”

      thản nhiên như thế, trái lại khiến Lý Tuyển bất ngờ.

      ta quan trọng như vậy à? Chỉ là hồn của dị thế, đáng ?”

      Tô Tầm cúi đầu, giọng hơi , “ có gì là đáng hay . Tôi chỉ biết, ấy, cuộc sống rất nhàm chán.”

      “Thế, cậu có nghĩ tới, nếu cậu chết, ta ra sao?”

      “Suy nghĩ của ấy, tôi quan tâm. Tôi, làm được là được.”

      Lúc Tô Tầm rời , ánh trăng trời rốt cuốc từ từ ló dạng từ đám mây đen ngòm. Lý Tuyển rất lâu rời , cho đến khi giọng nữ êm ái phía sau rèm vang lên, mới khẽ nhúc nhích tay, bưng ly trà nguội từ lâu bàn lên.

      “Em nghĩ sao?”

      Rèm bị kéo ra, người phụ nữ mạnh mẽ bước ra, giọng êm ái khác với vẻ bề ngoài oai hùng hiên ngang.

      ngờ thích Mèo tới vậy.”

      Thú vương phi ngồi xuống trước mặt Lý Tuyển, “ , thực muốn giết ta sao?”

      Lý Tuyển nhếch môi cười, “Em cảm thấy thế nào? con người nguy hiểm ngầm như vậy, loại trừ cậu ta, chỉ sợ về sau chúng ta khó sống...”

      Thú vương phi lắc đầu, “Em biết mình có chút lòng dạ đàn bà, chỉ hơi cảm khái thôi. Khi Tô Tầm chết rồi, thế giới này, có lẽ còn người cản trở chúng ta nữa. Nhưng, đời người như vậy, ắt hẳn rất buồn chán. Tựa như Tô Tầm , ta sống rất buồn chán, ta chỉ có Mèo ở bên cạnh mới nhàm chán nữa, mới giống con người.”

      Thú vương phi xong, bưng ly trà Tô Tầm chả buồn động vào lên, uống ngụm.

      Cuối cùng, lau miệng, “Được rồi, thời gian còn sớm, em đây.”

      Lý Tuyển quýnh lên, ngồi bật dậy, “Nhanh thế à?”

      “Ờ... đợi ...” Thú vương phi lấy thứ trong ngực, nhìn kỹ, lại là túi mâm xôi lớn đồng đều, “Tặng , quà tân hôn.”

      ...”

      Lý Tuyển nhận túi mâm xôi, dở khóc dở cười, “ lâu rồi ăn mấy thứ này.”

      “Thế muốn ăn hả? muốn em đem về ủ rượu. Lần trước Mèo dạy em ủ rượu mâm xôi tồi.”

      sao?” Trong mắt Lý Tuyển mang theo vẻ mong đợi, “Hay là trả mâm xôi cho em, em đem về ủ rượu cho nếm thử xem.”

      Thú vương phi nhìn túi mâm xôi Lý Tuyển đùn đẩy lại, nhưng tiếp nhận.

      lát sau, mới lên tiếng: “Lý Tuyển, chúng ta thể nào. Nếu có khả năng, cũng chẳng cần hi vọng lẫn nhau, việc này tốt cho chúng ta.”

      Vậy em còn tới làm gì? Lý Tuyển thầm muốn bật ra câu này, song cuối cùng chỉ thản nhiên bình tĩnh rút tay về, “ lừa em thôi, mâm xôi ăn ngon như vậy, đem ủ rượu quá lãng phí vị ngọt nguyên thủy của trái cây rồi. Ừm, rất ngon.”

      lấy trái bỏ vào miệng, “Chua quá.”

      Thực rất chua.

      nắm chặt tay, trước mặt còn bóng dáng của kia nữa.

      “Rất... ngọt.”

      Cuối cùng, mới chậm rãi bật ra hai chữ như thế.

      Chuột Đệ trở về, báo cáo màn này cho Tô Tầm hay.

      vốn nhắm mắt, nghe vậy chợt mở mắt ra.

      “Bọn họ thực có gian díu, lá gan ghê gớm nhỉ?”

      Chuột Đệ gật đầu, dường như dò la được bí mật lớn động trời. ngờ vua của tộc loài người lại có chút vướng mắc tình cảm nho với vương phi của tộc người thú.

      Quả cảm thấy mắt chó cũng bị chọc mù rồi.

      “Đại nhân, tính sao đây? Chuyện này có thể lợi dụng ?”

      Tô Tầm xua tay, “Tạm thời bất động. Thực lực của Thú vương phi ở bên kia yếu, mấy năm nay tất cả những chuyện Lý Tuyển làm đều vì ta, nếu như động vào ta, tương đương với việc chọc giận cả hai bộ tộc.”

      Sau khi Chuột Đệ rời , Nguyễn Kiều Kiều từ phía sau bước ra.

      Khi ở tộc người thú cảm giác được dường như Thú vương phi và Lý Tuyển có chút mờ ám, chẳng ngờ Thú vương phi còn thực chạy tới thăm Lý Tuyển.

      Hai người này vẫn khiến người ta hoàn toàn ngờ tới.

      Có điều nhìn bộ dạng đó của Tô Tầm, lại rất lo lắng.

      “Đại nhân à, phải thành Tây Bắc sao? Có phải Lý Tuyển ép đối phó Tô tướng quân ?”

      Nghe Tiểu Manh , giờ Tô tướng quân cũng phải kẻ tầm thường, nghe ông ta bắt tay với bộ hạ cũ của chú Lý Tuyển, liên tục nuốt vài thành phố của .

      Tô tướng quân như vậy, há là tên ngốc? Tô Tầm có thể đối phó ông ta ư?

      “Ừ.”

      Tô Tầm đơn giản dứt khoát gật đầu, “Dù sao sớm muộn gì cũng phải giải quyết.”

      Lý Tuyển đúng là lợi hại, lại bảo Tô Tầm đối phó Tô tướng quân, chiêu mượn đao giết người quá hay.

      “Nhưng, Tô tướng quân bên kia... hẳn dễ đắc thủ thế.”

      Tô Tầm gật đầu, “Cho nên chỉ có thể dùng trí, thể dùng vũ lực.”

      “Đấu trí như thế nào?”

      Đúng lúc đó, cửa bị gõ. Cẩu Bất Lý bước vào.

      Nguyễn Kiều Kiều lâu rồi chưa gặp Cẩu Bất Lý, chỉ cảm thấy cậu lại cao thêm chút. Trút bỏ ngây ngô của trẻ con, tại cậu có thêm phần chín chắn của thiếu niên, song mơ hồ vẫn có thể nhìn ra ít non nớt.

      “Đại nhân, ngài tìm tôi.”

      “Ừ, chỗ Tiểu Bạch, cậu bố trí xong chưa?”

      Cẩu Bất Lý gật đầu, chút cảm xúc : “ chặt tay của ta, cũng sắp xếp cho cấp dưới của Tô tướng quân cứu ta.”

      “Ừ.” Tô Tầm hài lòng gật đầu, “Mặt khác, khu mỏ bên kia sắp xếp xong chưa?”

      Cẩu Bất Lý gật đầu, “Tiểu Manh chuẩn bị ổn thỏa ở bên kia, chỉ chờ Tiểu Bạch bên này nữa thôi.”

      “Ừ, được rồi, cậu lui xuống trước . Đúng rồi...” Cuối ùng, Tô Tầm gọi Cẩu Bất Lý lại, “Chỗ núi Tuyết cậu trông chừng cho kỹ, cho phép bất kỳ kẻ nào tới gần.”

      Nhắc tới núi Tuyết, đôi mắt da cam của Cẩu Bất Lý thoáng lóe lên vẻ đau xót, giọng cũng trở nên yếu ớt, “Đại nhân, mẹ thực có thể sống lại sao? Khi nào tôi có thể gặp lại mẹ?”

      E hèm, đóng ebook xong rồi mấy chế ơi :yoyo36::yoyo36:
      amandatruc, Uyên Sama, Min149210 others thích bài này.

    2. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      chúc mừng nàng :yoyo55::yoyo55::yoyo55:
      LạcLạc thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 88: cứ như vậy chết đấy!
      Nguyễn Kiều Kiều ở bên nhảy nhót đến mức chân mới rụng rời. Song vẫn thể tiếp cận Cẩu Bất Lý, Cẩu Bất Lý cũng chẳng nhìn thấy .

      bay nhảy rất nhiều lần, cuối cùng chỉ có thể nhìn bản thân xuyên qua người cậu.

      Cẩu Bất Lý rồi, tâm trạng Nguyễn Kiều Kiều sa sút nghiêm trọng.

      Tô Tầm nhìn , “Sao nào, giờ còn muốn về nhà ?”

      Đương nhiên muốn về nhà rồi. Chẳng qua, tự an ủi mình mắt thấy tâm phiền. Vấn đề bây giờ là ràng Cẩu Bất Lý ở trước mặt , mẹ con thể gặp nhau, còn trơ mắt thấy cậu gầy , khiến làm sao cũng chịu nổi.

      “Dù gì nó cũng chẳng nhìn thấy tôi.”

      Lời này của Nguyễn Kiều Kiều pha chút giận dỗi, Tô Tầm bật cười tiếng, “Em sống lại, phải có thể thấy à?”

      “...”

      Nguyễn Kiều Kiều ở góc tường vẽ hết mấy vòng tròn, sau đó đầu óc chợt lóe lên sáng kiến.

      “Hay là tôi bổ nhào vào cơ thể tôi, chừng nhập vô được?”

      “Em tưởng chưa thử qua hả? Trước đó mang em thử rồi, vô dụng.”

      ư?” Nguyễn Kiều Kiều vô cùng đau buồn, “Liễu Như Yên có thể có biện pháp sao? Lẽ nào giết chết ta, là tôi có thể sống à?”

      Tô Tầm lắc đầu, “ chắc chắn. Có điều, ban đầu khi bắt được ta, linh hồn của ta cũng từng xuất ra ngoài. Về sau dùng linh hồn của con trai nguyên chủ làm vật dẫn áp chế ta, đồng thời nghe lệnh . cứ tưởng hai người có thể giống nhau, tử hồn của con trai ta có thể kiềm chế ta nên Cẩu Bất Lý cũng có thể kiềm chế em, nhưng, lại vô dụng.” Tô Tầm xong vẻ mặt tiếc nuối.

      Nguyễn Kiều Kiều cũng nghiến răng nghiến lợi, biết ngay cái tên này xóa bỏ suy nghĩ làm tổn thương con cái mà.

      “Do đó, chắc chắn có nguyên nhân khác, nên phải bắt Liễu Như Yên về nghiên cứu...”

      “...”

      Nguyễn Kiều Kiều yên lặng thắp hai ngọn nến cho Liễu Như Yên. Làm nữ chính, ta có thể xem như nữ chính bi kịch nhất nhỉ!

      Nam phụ chết, nam chính người khác lúc nào cũng có thể hi sinh ta, cuối cùng trùm phản diện lúc nào cũng muốn bắt ta làm thí nghiệm, thực chẳng có việc nào vừa ý mà.

      Vì khẩn thiết muốn có được Liễu Như Yên, nên ngày hôm sau Tô Tầm xuất phát đến thành Tây Bắc.

      Nghe , bọn họ dùng Tiểu Bạch làm mồi.

      Nghe , con mồi Tiểu Bạch này được Tô Tầm thả ra từ lâu, trước đây ở vùng đất hoang giết bé cũng chính vì giữ lại thủ đoạn, tại đúng lúc có ích.

      Người thú Thỏ gian xảo, biết vị trí bí mật của khu mỏ. Năm đó khu mỏ lớn kia còn tìm được nữa. Đúng lúc, bé chính là cháu duy nhất của Bạch Đồ, vì biết kẻ thù là Tô Tầm, thù còn chưa trả lại bị chém đứt tay, vừa vặn được Tô tướng quân ‘hiền lành’ nhặt được...

      Cốt truyện quen tai cỡ nào, thực tế, cốt truyện phát triển từng bước nằm trong dự đoán của Tô Tầm.

      Sau khi Tiểu Bạch được Tô tướng quân trị thương, chưa tới vài ngày, Tô tướng quân bắt đầu truy hỏi Tiểu Bạch về tung tích khu mỏ. Ban đầu, tất nhiên Tiểu Bạch thà chết chịu khuất phục, song chịu nổi nghiêm hình tra tấn nên để lộ ít tin tức.

      còn cách nào, Tiểu Bạch mất trí nhớ mà.

      Nguyễn Kiều Kiều hỏi Tô Tầm, tại sao Tô tướng quân tin tưởng Tiểu Bạch đến thế?

      Tô Tầm cười cực kỳ thâm sâu, “Đầu tiên, do Tiểu Bạch là cháu duy nhất của Bạch Đồ, nó là hi vọng duy nhất. Còn nữa, ông ta còn lựa chọn nào khác.”

      Chiến tranh với Lý Tuyển hao phí quá nhiều thời gian và tiền tài của ông ta, trong thời gian ngắn, ông ta chỉ cần tìm được khu mỏ mới có thể kiềm hãm Lý Tuyển, kiềm hãm tộc người thú.

      Cho nên việc này xem như cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng nhỉ!

      Nhưng ngay cả như vậy, Tô tướng quân vẫn lợi hại, nhiều lần phái thuộc hạ và Tiểu Bạch ra ngoài, bản thân trốn trong mai rùa chịu ra.

      Cứ thế, Tô Tầm mai danh tích ở thành Tây Bắc hơn tháng.

      Phủ tướng quân của Tô tướng quân canh phòng nghiêm ngặt, muốn ám sát ông ta dễ tới vậy. Tô Tầm tìm kiếm tháng, lại tìm ra cách tiếp cận Tô tướng quân.

      Nguyễn Kiều Kiều bèn ra đưa biện pháp. Giờ phải là ma ư? Có thể thần biết quỷ hay chạy vào, nhát giải quyết Tô tướng quân.

      Nhưng, Tô Tầm khinh bỉ nhìn , “Em có biết tại sao đến giờ bà mẹ lợi hại của còn chưa tìm đc cách bắt ?”

      Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu.

      “Cũng vì bà ta chỉ là con ma.”

      Ma có năng lực mê hoặc lòng người, song có sức lực tự mình đả thương người khác. Như Nguyễn Kiều Kiều , căn bản cầm nổi con dao, ngay cả chạm vào Tô Tầm còn khó khăn, chứ đừng chi làm những chuyện khác.

      chỉ thế, còn là con ma yếu ớt. Rời khỏi Tô Tầm quá xa, hình thể bắt đầu tiêu tan. Ban đầu vẫn nghĩ tới, nhưng vì mỗi lần muốn thăm Cẩu Bất Lý đều nhịn được lặng lẽ xem, bao lâu Tô Tầm bắt đầu hộc máu.

      giờ tháng trôi qua, càng ngày càng gầy, mắt cũng hõm xuống, số lần hộc máu cũng ngày nhiều.

      Trước đây chỉ cách khá xa, sắc mặt liền tốt. Giờ mới rời 10m, hộc máu.

      Nguyễn Kiều Kiều rất sốt ruột, nhiều lần muốn bản thân trở về thân thể chính mình. Có điều, lần nào giãy giụa chỉ làm vẻ mặt Tô Tầm càng thêm khó coi.

      Chẳng biết tiến sĩ Gấu dùng cách gì, dù sao ông ấy có thể nhìn thấy rồi.

      Ông ấy cho lời khuyên tốt nhất chính là, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh Tô Tầm.

      Thân thể Tô Tầm tốt, ăn gì cũng ít . Rất nhiều thời gian, dành cho việc nghiên cứu cách giết Tô tướng quân.

      Lão Tô tướng quân cáo già này, căn bản dễ bị lừa.

      Tiểu Bạch ra ngoài hơn tháng, lùng sục được số quặng mỏ , nhưng vẫn làm Tô tướng quân rời ổ.

      Chuột Đệ cũng truyền tin, bày tỏ bọn họ sắp chịu nổi rồi.

      Nguyễn Kiều Kiều tựa bên người Tô Tầm, “Đại nhân à, hay bỏ ... Tôi làm ma cả đời cũng sao.”

      có sao.”

      Sắc môi của Tô Tầm trắng bệch, ánh mắt lại u ám đến đáng sợ, “ biết tại sao ông ta ra ngoài rồi? Vì mồi nhử đủ lớn.”

      Sau cùng Tô Tầm quyết định đích thân làm tuồng kịch, dẫn Tô tướng quân ra.

      Kế hoạch của Tô Tầm dường như rất thuận lợi. Vì đích thân bắt Tiểu Bạch, Chuột Đệ và Mèo Đen còn giết mấy thủ lĩnh, nên tin tức truyền về thành Tây Bắc có vẻ vô cùng chân .

      “Thằng bất hiếu đó dám đối nghịch với mình!”

      Sĩ quan cao cấp trốn về được nơm nớp lo sợ, “Tướng quân, khu mỏ ấy là báu vật người thú Thỏ trông chừng, theo con bé kia , khu mỏ liền nhau liên tiếp, nhưng vì thiên nhiên hiểm trở nên dễ khai phá, ngài xem việc này bị Tô Tầm biết được, chẳng phải càng thêm bất lợi với chúng ta sao?”

      Tô tướng quân vuốt cằm, trầm tư trong chốc lát.

      “Cậu xác định Tô Tầm vẫn chưa cho thành Nhân Loại?”

      Sĩ quan cấp cao lắc đầu, “Thuộc hạ liều mạng trốn về báo tin, thời gian chỉ có ngày. Khoảng cách giữa khu mỏ và thành Nhân Loại ít nhất phải ba ngày, coi như Tô Tầm lập tức trở về báo tín, cũng kịp.”

      Tô tướng quân vuốt cằm, im lặng lát, cuối cùng ông vỗ bàn, “Được! Xem ra đây là cơ hội trời cho ta thu thập thằng bất hiếu ấy! Giành lấy khu mỏ!”

      Rốt cuộc chiêu này của Tô Tầm có hiệu quả.

      Rắn rời khỏi hang, dù rằng Tô Tầm cũng bị trọng thương.

      Mấy tên thuộc hạ sĩ quan cấp cao của Tô tướng quân đâu phải dễ trêu, khoan tới bọn chúng còn dẫn tiểu đội theo. Tuy Tô Tầm lợi hại, song gần đây thân thể tốt, bị người trong số đó chém trúng tay. Mặc dù có tiến sĩ Gấu nhanh chóng giải quyết hậu quả, nhưng Nguyễn Kiều Kiều phát vết thương của liền nhanh như trước đây.

      “Tô tướng quân đuổi tới, chỉ e trong hai ngày này. Ông ta dẫn quân đội theo, xác định chúng ta có thể thành công sao?”

      Tô Tầm cực kỳ bình tĩnh, “ thành công chỉ có chết.”

      Nguyễn Kiều Kiều còn định khuyên Tô Tầm từ bỏ, nhưng mệt mỏi tựa vào đại thụ, ngủ mất rồi.

      “Đại nhân.”

      Nguyễn Kiều Kiều thở dài, cuối cùng nhàng dựa vào bên người .

      Khổ như thế, cần gì phải tự làm khổ mình chứ!

      Khi biết Tô tướng quân sắp đuổi tới, Tô Tầm tìm tiến sĩ Gấu muốn số thuốc nổ. vốn chuẩn bị độc Bão Táp, song điều kiện và kỹ thuật hạn chế, thể ra thành phẩm được.

      Cuối cùng, Tô Tầm lùi bước, lấy thuốc nổ.

      Lúc Tô tướng quân còn chưa tới, thuốc nổ trải rộng khu mỏ.

      Tiến sĩ Gấu vừa giúp sắp xếp bẫy, vừa nhịn được phàn nàn.

      “Đại nhân à, rải nhiều như vậy, đừng bọn họ đều chết sạch, ngay cả chúng ta cũng chết ấy.”

      “Tôi biết. Đến lúc đó ông dẫn người rời , chặn miệng núi lại, ra người giết người.”

      “Khu mỏ kia..” Tiến sĩ Gấu kinh hãi, “Đại nhân, đừng đích thân...”

      Tô Tầm khẽ mím đôi môi còn huyết sắc, “ vào hang cọp sao bắt được cọp con. Tôi vào, sao ông ta có thể tiến vào?”

      “Nhưng việc này tương đương với cùng nhau chết.”

      “Cho nên, tôi muốn đánh cược lần, xem mạng ông ta lớn hay mạng tôi lớn.”

      Đối với quyết định này của Tô Tầm, Nguyễn Kiều Kiều kiên quyết phản đối.

      “Đại nhân, làm thế còn xương cốt nữa.”

      “Mạng lớn.”

      Tô Tầm vừa thu dọn đồ đạc vừa , “ sắp xếp rồi. Khi Tô tướng quân tới, Mèo Đen đón Liễu Như Yên, còn tiến sĩ Gấu nghĩ cách để em sống lại...”

      “Vậy sao?”

      “Chỗ Lý Tuyển, mọi người thể ở nữa, em dẫn họ tới chỗ Thú vương phi . Lỡ như xảy ra tình huống xấu, bảo Cẩu Bất Lý giết Thú vương phi.”

      đừng đổi đề tài, còn sao? Khắp núi toàn là thuốc nổ, chết đó.”

      “Nếu Thú vương gây phiền phức cho mọi người, ra chuyện Thú vương phi và Lý Tuyển gian díu với nhau...”

      “Tô Tầm!”

      Nguyễn Kiều Kiều thực nhào tới cắn cái, đáng tiếc thân thể trực tiếp xuyên qua.

      Cuối cùng, treo nhìn hai tay hư ảo của mình, cuối cùng òa cái khóc lên.

      “Tô Tầm, đừng ép tôi, cũng đừng ép bản thân. Cứ thế này , cứ thế này sống tốt ư? Nếu có kiếp sau, tôi đảm bảo, tôi đảm bảo sống sống, vĩnh viễn ở bên được ?”

      Ma làm sao rơi lệ? Bản thân biết. chỉ biết, Tô Tầm ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài sạch dừng tại chỗ hư trước mặt .

      tin kiếp sau, cũng cầu nổi. chỉ cần em ở tại là đủ rồi.”

      “Nhưng...”

      Nguyễn Kiều Kiều lệ như suối trào, “ chết, chơi như vậy chết đấy.”

      như vậy cũng chết.”

      Tô Tầm thở dài, giơ tay lên làm động tác ôm vào lòng, “Đừng khóc. Em còn nhớ trước đây hứa với cái gì ? Em vĩnh viễn phản bội , nhưng em lừa . Từ đầu chí cuối, vừa bất cẩn là em liền bỏ chạy, chạy thấy bóng dáng đâu.”
      amandatruc, Uyên Sama, Min14929 others thích bài này.

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      :yoyo25::yoyo25::yoyo25: Tô Tầm đáng thương quá :yoyo25::yoyo25::yoyo25:
      LạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 89: ai quan tâm
      Nguyễn Kiều Kiều thực hiểu nổi Tô Tầm, đến lúc này rồi mà còn bướng bỉnh cho rằng đây là lỗi của mình ư?

      Thực tế, muốn rời , nhưng luyến tiếc cũng là .

      Quan trọng nhất là bọn họ chơi nổi với vận mệnh. Tô Tầm làm như vậy, sớm muộn gì cũng chết.

      Chẳng biết dùng biện pháp nào, dù sao đợi đến khi Nguyễn Kiều Kiều mở mắt lần nữa, lại trở về căn phòng tối lúc trước.

      “Tô Tầm?”

      kêu nhiều lần, Tô Tầm đều trả lời.

      có chút nóng nảy, nhốt ở chỗ nào?

      “Tô Tầm! Tô Tầm! ở đâu?”

      Bỗng nhiên, căn phòng tối chợt chuyển động, giọng đành chịu của tiến sĩ Gấu vang lên trong bóng đêm.

      “Tôi này Mèo, có thể đừng nhúc nhích ? Tôi đâu phải đại nhân, tôi chịu nổi giày vò như thế đâu.”

      “Tô Tầm đâu?”

      Tiến sĩ Gấu trả lời.

      Nguyễn Kiều Kiều nghiến răng, “Nếu ông , tôi nhảy nhót lung tung.”

      Tiến sĩ Gấu thở dài cái, “ Mèo à, đại nhân giết Tô tướng quân rồi.”

      ấy chết đó!”

      “Tôi biết!”

      biết mà ông còn cho ấy !”

      Giọng tiến sĩ Gấu càng thêm bất đắc dĩ, “ cho rằng tôi muốn sao! Nhưng ngài tìm đường chết được. Dù phải lần này lần sau còn chẳng biết làm ra chuyện gì đáng sợ hơn... Mẹ ơi, sao trước đó tôi chả phát ra ngài là kẻ điên chứ...”

      Tô Tầm là kẻ điên, đây là phải công nhận, song rất nhiều người đều từ chối tin tưởng này, kể cả Tô tướng quân.

      Bị dẫn đến cuối khu mỏ, khi ông ta nhìn chung quanh chỉ có mỗi mình Tô Tầm, mới giật mình phát mình bị lừa.

      Song vẫn muốn quay đầu lại, mà đường bị Tô Tầm cho người phá hỏng.

      “Mày điên rồi! Mày dẫn tao tới đây, bản thân mày cũng chẳng ra được!”

      “Vốn dĩ đâu có ý định ra ngoài.”

      Tô Tầm ho ra ngụm máu, linh hồn phản phệ khiến cơ thể mệt mỏi rã rời, hơn nữa mẹ liên tục làm loạn trong thân thể , thực cảm thấy cực kỳ mệt.

      Tô tướng quân như con ruồi đầu đâm loạn, chạm lung tung cuối khu mỏ, cuối cùng chỉ dẫn ra đống thuốc nổ.

      “Thằng điên này! Mày hại chết chúng ta! Rốt cuộc mày nghĩ gì hả? Giết tao có chỗ nào tốt? Đừng quên rằng tao là ông già mày!”

      Tô Tầm lau vệt máu nơi khóe miệng, rồi lạnh lùng nở nụ cười, “Tôi luôn nhớ mà.”

      Chính vì nhớ kỹ, nên mới muốn giết ông.

      Thuộc hạ của Tô tướng quân qua đều nổ tung, chết cũng gần hết. Ông ta chống kiếm, lảo đảo tới bên cạnh Tô Tầm.

      “Mày , nơi này có phải lối ra ? Mày mau!”

      kiếm đâm vào, Tô Tầm nhíu mày. vươn tay, rút trường kiếm của Tô tướng quân ra. Hơi sức của tiêu tan rất nhanh, vết thương chảy máu róc rách, năng lực tự lành trước đó chẳng còn tác dụng nào với nữa.

      Giống như trù tính ban đầu, thực sắp chết rồi.

      Chết, đối với cũng đáng sợ. phải thừa nhận tiến sĩ Gấu đúng, từ đầu đến đuôi người tiêu cực.

      hận đời, bi quan, chẳng có chút hứng thú nào với cuộc sống.

      quá sớm đạt được thứ cần, nên chả quý trọng. cho rằng đời này cứ thế ngơ ngơ ngác ngác trôi qua, tìm rất nhiều chuyện để làm hòng tiêu bớt thời gian nhàm chán.

      Có điều, có được quá nhiều, đều chưa hề nghĩ tới cho đến khi mất .

      Khi Nguyễn Kiều Kiều chết trước mặt , rất kinh ngạc. ngờ rằng Nguyễn Kiều Kiều chết, ở trong lòng , chính là nhu yếu phẩm bầu bạn với , theo cùng nhau sinh hoạt.

      biết làm cơm, còn biết làm ấm giường, ở bên , có thể cảm giác được cuộc sống bắt đầu có chút lạc thú, còn nhàm chán như trước đây.

      Thậm chí thỉnh thoảng còn có thể cảm giác được ánh nắng tươi sáng.

      Hóa ra, tưởng rằng cuộc sống chỉ có như thế, đời người vốn như vậy. Nhưng về sau, Nguyễn Kiều Kiều chết.

      Ở trước mặt chẳng hề có điềm báo trước còn sống nữa.

      bắt đầu ngủ yên, ăn vô, trước đây có dục vọng phá hoại rất mạnh, nhưng sau khi Nguyễn Kiều Kiều ra , bỗng nhiên mất hết sức lực toàn thân.

      ôm thi thể của nằm ba ngày. Ba ngày sau, tỉnh táo lại.

      muốn sống lại. Cuộc đời thực quá buồn chán, buồn chán đến nỗi chả muốn làm chuyện gì.

      muốn cuộc sống như vậy!

      Vốn dĩ giữ lại hồn phách của mẹ chỉ vì buồn chán, song ngờ bà ta lại giúp tìm được Nguyễn Kiều Kiều.

      trở về thế giới cũ của , mà trở thành hồn của thế giới này.

      thích như thế! muốn ở bên , cho dù làm hồn phách!

      Có thể cứu sống Nguyễn Kiều Kiều hay , ra chẳng nắm chắc 100%. Song trong từ điển của cuộc đời , hề có hai chữ từ bỏ.

      quá nhàm chán mà, cũng quá đơn. chẳng dám nghĩ tới nếu quãng đời còn lại bên cạnh, cuộc đời có quang cảnh gì.

      Trong lúc khu mỏ bắt đầu nổ tung, Tô Tầm mơ hồ suy nghĩ chuyện.

      Có lẽ chết như vậy cũng tốt. ai quan tâm , cho dù là Nguyễn Kiều Kiều cũng chỉ vì bị ép buộc.

      Nếu chết , tiến sĩ Gấu thể cứu sống , để trở lại thế giới cũ .

      Dù sao chuyện có thể làm, đều làm hết rồi. Chuyện thể làm, vĩnh viễn cũng làm được. Biết chuyện đó có cách nào thực , nhưng vẫn kiềm được làm.

      Đây chính là số phận của .

      Nguyễn Kiều Kiều liên tục nhảy nhót ở phòng tối của tiến sĩ Gấu, muốn gặp Tô Tầm.

      Tiến sĩ Gấu khó lòng chống đỡ, thổ huyết ọe ọe.

      “Bà ơi, đừng cử động nữa có được ? Tôi sắp chết rồi.” Sớm biết vậy từ chối Tô Tầm, tại sao phải lấy thân thể mình ra trấn áp Mèo chứ!

      “Tô Tầm! Tôi muốn tìm Tô Tầm!”

      “Còn tìm Tô Tầm cái gì! lấy cái gì tìm? chỉ là hồn phách!”

      “...”

      Tiến sĩ Gấu che ngực, trước mắt biến thành màu đen, khi trong lòng thầm hận nên đồng ý cho Tô Tầm làm chuyện này, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

      Cẩu Bất Lý khiêng người sải bước tiến vào.

      “Cẩu Bất Lý?”

      Tiến sĩ Gấu kinh ngạc, “ phải cậu ở núi Tuyết trông chừng mẹ cậu hả?”

      Cẩu Bất Lý ném người đó xuống, “Tôi khiêng Liễu Như Yên tới rồi, chúng ta thôi.”

      “Nhưng, đại nhân bên kia...”

      Tiến sĩ Gấu do dự, Cẩu Bất Lý mặt đổi sắc nhìn ông, “Ông ta chết, chúng ta thôi.”

      “Đợi , Cẩu Bất Lý... Cậu có ý gì? Mặc kệ thế nào ngài cũng là cha cậu!”

      “Đúng.” Cẩu Bất Lý kéo tiến sĩ Gấu ra ngoài, vừa xách Liễu Như Yên mặt đất chẳng biết hôn mê hay ra sao nữa, dù gì cũng thể động đậy, “Ông ta đúng là cha tôi, nhưng thế sao? Chính vì ông ta mà mẹ chết. Lẽ nào tôi phải chăm sóc ông ta cả đời? Chăm sóc kẻ thù giết mẹ tôi cả đời?”

      “...”

      Tiến sĩ Gấu bị kéo ra cửa, ngay cửa có người đeo cái balo to, ràng là Tiểu Bạch bị mất tay.

      “Tiểu Bạch, sao ở đây?”

      Tiến sĩ Gấu híp mắt, “Hai người đừng ...”

      Cẩu Bất Lý ném Liễu Như Yên xuống, sau đó tìm vài chai lọ trong túi mình, “Đồ của Liễu Như Yên, tôi đều lấy rồi. Kể cả di cốt của con trai chết yểu của ta, ông xem còn cần gì nữa ?”

      “Khoan, Cẩu Bất Lý, rốt cuộc cậu làm gì?”

      có gì.” Cẩu Bất Lý nhét toàn bộ đồ vật vào balo, “Tôi chỉ làm chuyện đứa con phải làm.”

      “...” Nguyễn Kiều Kiều rốt cuộc cũng ngừng lại ở phòng tối của tiến sĩ Gấu.

      tại chỉ có thể giao lưu với tiến sĩ Gấu, “Tôi nghe lầm chứ, hình như Cẩu Bất Lý làm chuyện rất phi thường.”

      Tiến sĩ Gấu nhếch miệng, chẳng biết nên cười hay nên phản ứng thế nào.

      “Đâu chỉ rất giỏi, dứt khoát nó là...” Dứt khoát là Tô Tầm thứ hai đấy. ràng là hạt giống tốt, tại xem ra, chẳng biết nát bét từ lúc nào.

      “Đại nhân, cậu thiết kế đại nhân chết sao?”

      “Ông ta đáng chết. Làm sai, lẽ nào cần phải chịu lỗi?”

      “Ngài ấy là cha cậu đó!”

      “Cho nên... tôi cho ông ta cái chết thoải mái.”

      Tiến sĩ Gấu trố mắt ngoác mồm, lát sau mới tìm lại được giọng mình, “ Mèo mà biết rất đau lòng...”

      “Mẹ biết, vì mẹ chết rồi, tôi biết mà.”

      Nguyễn Kiều Kiều kích động muốn òa khóc.

      Đây là Cẩu Bất Lý ngây thơ ư? Từ khi nào xấu xa thành bộ dạng này rồi? thực bật khóc.

      Tiến sĩ Gấu thở dài, ấn lồng ngực, “ đừng khóc có được ? mà khóc tôi cũng muốn khóc theo.”

      “Tôi nhịn được mà.”

      Nguyễn Kiều Kiều lau nước mắt, “Cẩu Bất Lý đáng thương sao biến thành bộ dạng này vậy... Còn nữa, Tô Tầm thực chết rồi ư? Huhuhuhuhu...”

      Cẩu Bất Lý ngẩng đầu, nhìn tiến sĩ Gấu mặt đầy nước mắt, cười lạnh tiếng, “Trái lại nhìn ra ông có tình cảm sâu đậm với ông ta như thế, còn lệ rơi đầy mặt.”

      Tiến sĩ Gấu nức nở, nước mắt chảy cuồn cuộn, “Tôi cũng ngờ, nhưng tôi nhịn được. Còn nữa, thằng nhóc thối, chẳng lẽ cậu biết khi cậu làm những việc xấu này có người thấy sao?”

      “Tôi đâu quan tâm.”

      Cẩu Bất Lý lắc lắc cái đuôi xù, ánh mắt lạnh buốt, “Với tôi, mẹ chết rồi ai tôi cũng chẳng quan tâm.”

      “Nhưng...” Tiến sĩ Gấu dụi mắt, “ Mèo ở đây, Mèo nhìn thấy, ta quan tâm.”

      “Mẹ quan tâm đâu.” Cẩu Bất Lý lắc đầu, “Nếu mẹ quan tâm mẹ bỏ tôi ở lại mình.”

      “...” Tiến sĩ Gấu lại lệ như suối trào hồi.

      Chốc lát sau, ông nắm tay Cẩu Bất Lý, “Thằng nhóc thối, tôi xin cậu, đừng những lời tuyệt tình như thế được ? Mẹ cậu sắp xé nát hồn tôi rồi.”

      “Mẹ?”

      Tiến sĩ Gấu lau nước mắt, nhưng càng lau càng nhiều.

      Trong lúc hai mắt đẫm lệ, ông vất vả lắm mới tìm được giọng mình.

      “Lần này cậu quá đáng lắm luôn. Cậu dám thiết kế đại nhân chết, cậu cũng biết đại nhân là vì mẹ cậu mới đồng ý với Lý Tuyển ám sát Tô tướng quân mà.”

      “Đó là việc ông ta phải làm.”

      “Thằng nhóc thối!” Tiến sĩ Gấu đánh chưởng, nhưng giữa đường lại gắng gượng rút tay về.

      “Con mẹ nó, còn nỡ đánh. Hèn gì con hư tại mẹ.”

      Cẩu Bất Lý ngẩng đầu, ánh mắt hoài nghi nhìn tiến sĩ Gấu, “Ông mẹ tôi sắp xé nát hồn ông. Mẹ tôi ở đâu? Có phải mẹ trở về ?”

      “Thằng nhóc ngu xuẩn! Cậu đúng là cả đời thông minh nhất thời hồ đồ mà, mẹ cậu được đại nhân bắt về từ lâu rồi, nhưng giờ cậu giết đại nhân tôi biết làm cách nào định hồn, biết còn có thể áp chế mẹ cậu được bao lâu.”

      Bé chó hắc hóa :dai ca::dai ca:
      amandatruc, Uyên Sama, Min149210 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :