1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vợ yêu của trùm phản diện - Phó Du (Mạt thế) (FULL+EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AELITA

      AELITA Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      54
      Gia đấu bắt đầu!!!
      Hóng chương tiếp
      LạcLạc thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 71: Thỏa thuận của hai cha con
      đường trở về, Nguyễn Kiều Kiều luôn lo lắng đề phòng. Đợi lâu như vậy, câu chuyện hình như rốt cuộc vào quỹ đạo.

      Cuối cùng Tô Tầm bước lên con đường mưu phản rồi.

      Nhưng vấn đề là, nam chính trong sách là thái tử, thái tử thắng và Tô Tầm chết.

      Nguyễn Kiều Kiều thoáng lo âu. Tô Tầm chết rồi, hẳn có chút đau buồn.

      Tâm trạng cũng tồi lắm, chưa từng khí phách như thế ở trước mặt Tô tướng quân, có thực lực chính là được tùy hứng.

      Nguyễn Kiều Kiều khẽ ngẩng đầu, ánh mắt hơi do dự.

      “Hửm?”

      Tô Tầm vui vẻ, “Muốn hỏi gì?”

      Tô Tầm này là con giun trong bụng sao, nghĩ gì đều biết hết.

      Nguyễn Kiều Kiều hắng giọng cái, “Đại nhân, đừng thực quyết định đồng tâm hiệp lực với Tô tướng quân nha?”

      Lúc đó, sau khi Tô Tầm ra câu mưu phản kia, Tô tướng quân khác với bình thường bắt đầu cười haha. Mắt ông ta lóe sáng, tràn đầy khát vọng quyền thế.

      ", sao tính là mưu phản được. Tao chỉ muốn tạo ra cuộc sống tốt hơn cho nhà họ Tô chúng ta thôi. Mày cũng biết, mấy năm nay loạn trong giặc ngoài ngừng. Bên ngoài có tộc người thú uy hiếp, bên trong thái tử tín nhiệm Tô gia chúng ta nữa. cách nghiêm chỉnh, chẳng còn tín nhiệm những lão thuộc hạ rồi. Nếu tin tưởng chúng ta, chúng ta cũng cần thần phục cả đời. Thời đại của mình, phải tự mình bảo vệ.” Thấy Tô Tầm bị lay động, Tô tướng quân tiếp tục : “Lẽ nào mày khát vọng sao? Cảm giác dưới người, vạn người. Khi đó chỉ cần mày có quyền thế, cho dù mày là người bán thú thế nào? Bọn chúng biết sợ mày, sùng bái mày, vì mày đứng ở vị trí kia.”

      Sau đó, Tô Tầm giống như bị thuyết phục, dọc đường huýt sáo. Có trời mới biết thế giới này rốt cuộc như thế nào, người muốn rắp tâm làm chuyện xấu, còn biểu như có chuyện gì xảy ra, thậm chí có chút vui vẻ.

      “Đại nhân, quyết định tạo phản ư?”

      “Tại sao ?”

      Tô Tầm cầm tay lái, “ phải em từng với tôi nguyện vọng của em à? Tôi chợt phát phải đứng ở vị trí cao nhất mới có thể thực được nguyện vọng ấy.”

      “Nhưng...”

      Lời này hình như phải có đạo lý, có điều có vấn đề rồi. Tạo phản, trong nguyên tác chính là thất bại.

      Việc này phải sao với Tô Tầm đây? Rối rắm quá!

      Uc ục ục ——

      Lúc rối rắm, Nguyễn Kiều Kiều đói bụng. ôm bụng, nhìn Tô Tầm cách đáng thương, “Đại nhân ơi, tôi đói.”

      Ban nãy ở chỗ Tô tướng quân, khí thế quá mạnh mẽ, bụng cũng đau, chỉ nhìn hai cha con xâu xé đánh nhau, đâu còn tâm trạng ăn nữa.

      Cho dù ăn gì cũng tiêu hóa nổi.

      thế giới này, phải ai đều có thể làm được như Tô Tầm. Mặc kệ là thứ gì trước mặt, vẫn có thể ăn uống say mê.

      Tô Tầm đánh tay lái, “Em muốn ăn gì?”

      Thành Nhân Loại hẳn có rất nhiều thứ ăn nhỉ? Ánh mắt Nguyễn Kiều Kiều bắt đầu sáng như sao, “Đại nhân, tôi muốn ăn kẹo bông gòn.”

      Thành Nhân loại có rất nhiều thứ giống với thế giới kia, điều này làm Nguyễn Kiều Kiều cho rằng, kẹo bông gòn trắng trắng to to kia cũng tương tự vậy. Song, trông chúng có hình dạng như nhau, mà ăn lại có vị đắng, nếm kỹ còn có thể nếm được mùi bùn đất.

      Còn là mùi bùn đất bị ô nhiễm quá đáng kìa.

      “Hơi khó ăn.”

      Tô Tầm ở bên cạnh gật đầu, chút do dự trào phúng , “Vốn khó ăn mà.”

      “Còn món khác ?”

      Tô Tầm lại dẫn mấy quán. Nhìn kỹ, con đường này thực có chút giống phố ăn vặt, buôn bán rất đông đúc, nhưng khó ăn tí.

      Nguyễn Kiều Kiều theo Tô Tầm liên tục ăn mấy hàng quán, phát xiên nướng chỉ là đem thịt nướng đơn giản, cho thêm gia vị.

      Xiên thịt nướng có tiêu, ớt và gia vị khác, còn cái gì là thịt nướng nữa. Mặc dù là giữ được mùi vị nguyên thủy của thịt, song bọn họ cũng đâu vị nguyên thủy của thịt ở đây lại tanh như thế chứ.

      Nguyễn Kiều Kiều ăn được mấy miếng cũng thấy ngon, đưa cho Tô Tầm, tập mãi thành quen cầm lấy ăn sạch. đường , Nguyễn Kiều Kiều còn phát ra chuyện kỳ quái.

      Tại phố ăn vặt, ràng có số thiếu nữ nhà giàu xinh đẹp, nhưng người theo bên cạnh họ phải cậu ấm, mà là số người bán thú.

      Những người bán thú này đều rất đẹp, quần áo bảnh bao, đứng cạnh thiếu nữ xinh đẹp nhà giàu hệt như người giúp việc và chủ nhân.

      phải các bài xích người thú à?”

      Ánh mắt Nguyễn Kiều Kiều rơi người trong các nhà giàu có vẻ ngoài loli, ấy mặc chiếc váy màu hồng. Còn nam người thú hình như là người thú Chó, dáng dấp cao lớn, vẻ mặt trung hậu, đứng cạnh ấy giống như ai tới, liều mạng với đối phương vậy.

      tượng này hơn nữa còn là tượng phổ biến, theo rất nhiều người chơi ở phố ăn vặt toàn là người thú.

      Tô Tầm quá quen với chuyện này.

      “Chỉ là món đồ chơi.”

      Tô Tầm ăn sạch xiên thịt cuối cùng xong, vứt vào thùng rác.

      “Ăn no rồi, về nhà thôi.”

      Nguyễn Kiều Kiều bị kéo , xoay đầu lại quên nhìn nhà giàu có vẻ ngoài loli kia và người thú tộc chó bên cạnh , hai người đứng chung chỗ thực xứng đôi lắm.

      Song như Tô Tầm , người thú chỉ là món đồ chơi. Tên người thú Chó kia biết chọc loli nhà giàu thế nào, ấy tát bạt tay.

      thanh lanh lảnh, làm chấn động Nguyễn Kiều Kiều.

      nhìn qua, phát chuyện đáng sợ nhất là chung quanh chẳng có vẻ lúng túng nào hết, hình như đây là thói quen. Thậm chí nét mặt người bán thú ấy nhìn ra có bất kỳ phẫn nộ nào, vẫn lộ vẻ trung hậu, hoặc phải là mặt đổi sắc quỳ gối trước mặt loli nhà giàu.

      Lúc trở về, Tô Tầm mới cho Nguyễn Kiều Kiều biết việc. Loài người thích nuôi thú cưng, nhà có tiền ở đây đều nuôi con. Nhưng có tiền cũng chia ra có tiền bình thường và rất có tiền.

      Có tiền bình thường nuôi chó mèo, mà rất có tiền nuôi người thú.

      Người thú mới sinh ra bị trộm đem bán, sau đó được nuôi lớn như con mèo hay chó, trở thành đồ chơi của con trai hay con mình.

      “Cho nên cũng khó trách người thú phản kháng!”

      “Em đồng cảm với bọn họ?”

      Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, “Tôi biết. Hoặc thế này, tôi đồng cảm với kẻ yếu. biết đấy, phụ nữ thỉnh thoảng có chút thánh mẫu mà.”

      Tô Tầm bật cười, gõ đầu cái, “Nhưng tôi khuyên em thu lại đồng cảm của mình . Vì ngược đãi thú cưng người thú ít, đồng thời thú cưng người thú giết chủ nhân cũng nhiều lắm.”

      “...”

      Việc này xem như cái gì nhỉ? Kẻ đáng hận cũng có chỗ đáng thương à?

      Nguyễn Kiều Kiều ngậm miệng lại.

      híp mắt, dừng chút còn thêm: “Đại nhân ơi, tôi vẫn chưa no.”

      Tô Tầm đè tay lái, “Muốn trở về ăn tiếp ?”

      Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn , nghiêm túc : “Giờ rốt cuộc tôi biết tại sao đại nhân thích tôi rồi?”

      “Hửm?” Tô Tầm ngẩng đầu, nhướng mày, “Em thử xem.”

      Nguyễn Kiều Kiều thở dài, “Đương nhiên do tôi xinh đẹp, dáng người cực phẩm. Quan trọng nhất có lẽ do tôi là duy nhất thế giới này lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, tối còn có thể cùng nhau lăn lên giường.”

      xong, còn sâu kín thở dài cái.

      xe trầm mặc hồi, rất lâu mới nghe Tô Tầm cười haha.

      Mèo à, hôm nay tôi phát , em chẳng biết xấu hổ.”

      “...” Hứ! xem như khen .

      Cho dù là thế giới kia, mặt mũi đâu làm ra tiền. Đây là chân lý Nguyễn Kiều Kiều tổng kết được.

      Sau khi trở về, bèn nấu cho mình tô mì. Dì Heo ở thành Hắc Kim gửi cho ít ớt và tiêu, băm nát ít cho thêm mỡ động vật để làm gia vị đơn giản.

      Tô Tầm vẫn đứng ngay cửa nhà bếp ngắm bận rộn.

      “Đại nhân, chưa ngủ sao?”

      “Chờ em.”

      muốn ăn mì ?”

      “Sao cũng được.”

      “...” Vậy là ăn rồi.

      “Đại nhân à, cũng chẳng biết xấu hổ đó.”

      “Như nhau thôi.”

      Tô Tầm ăn nhiều xiên nướng tới thế, cuối cùng vẫn ăn thêm tô mì to. Có điều dùng đũa quen lắm, rất nhiều lần sợi mì đều trượt khỏi đũa.

      hơi nóng giận, muốn phát cáu nhưng lại kiềm chế, đúng là đồ ngốc mà.

      Nguyễn Kiều Kiều cầm tay , “Như vậy nè, chậm chút, đúng, lên chút.” Tuy móng vuốt của Tô Tầm rất lợi hại, thoắt cái có thể xách đầu người ta xuống. Song móng vuốt mạnh mẽ rắn chắc khi đối phó với vắt mì mềm yếu ớt, có vẻ dùng được.

      “Từ từ nào.”

      Tô Tầm hút ngụm mì sợi, vẻ mặt thoáng uất ức.

      “Tôi vẫn thích ăn bánh bao hơn.”

      “Được được được, mai ăn bánh bao nè.”

      “Bánh nướng cũng ngon nữa.”

      “Được được được, mai ăn bánh nướng.”

      Tô Tầm nhếch môi cười, “Nhớ làm nhân thịt nhé.”

      “... Biết rồi, mau ăn .”

      Tô Tầm liên tục ăn như hổ đói, chẳng qua đôi đũa dùng quen lắm nên làm giảm mạnh tốc độ ăn của .

      Do đó, Nguyễn Kiều Kiều ăn xong tô mì, chỉ mới ăn được phân nửa.

      Tô Tầm trước giờ luôn tôn trọng thức ăn, dù là xiên nướng khó ăn, cũng chịu đựng ăn cho hết, chứ đừng tô mì có mùi vị tệ này.

      Có điều tốc độ của quá chậm, hơi cố dùng sức là sợi mì đứt ngay.

      cực kỳ tức giận.

      Cuối cùng, Nguyễn Kiều Kiều cầm đũa của , “A, há miệng nào, tôi đút nè.”

      Ánh mắt Tô Tầm sáng ngời, nghiêng người về trước há miệng ra.

      màn này, có chút xấu hổ.

      Tối thiểu, tiến sĩ Gấu nửa đêm tỉnh lại tìm nước uống tổng kết được như thế, từ sau khi đại nhân bọn họ đương, mỗi việc làm chuyện nào chuyện nấy đều não tàn.

      Sớm biết vậy nên cho xem nhiều sách trong gian của Cẩu Bất Lý, đúng là bị dạy hư mà. ràng dụng cụ ăn gì đều biết, thậm chí lấy dụng cụ ăn làm hung khí còn rất thuận tay, lại giả vờ biết dùng đũa.

      Rất ít dùng, đâu phải biết dùng chứ được chưa?

      Tiến sĩ Gấu lắc đầu, gảy gảy trứng dưới quần lót, ngáp cái tiếp tục trở về ngủ.

      dám nhìn thẳng nữa, mắt gấu của ông bị chọc mù mất.

      Còn 20 mấy chương nữa :4:
      Last edited: 30/7/19
      amandatruc, Uyên Sama, Min149212 others thích bài này.

    3. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      cố lên nàng ơi sắp hoàn rùi hiiiii:2one::2one::2one:
      LạcLạc thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 72: Người tình là Sai Nhĩ
      Hôm nay, tâm trạng Tô Tầm rất tốt. Khi tắm còn mời Nguyễn Kiều Kiều tắm uyên ương, vốn muốn làm eo chút, nhưng chịu nổi cái đuôi kia cứ ôm eo , thứ mềm mại quét qua quét lại, trận rùng mình từ xương cụt thẳng lên, toàn thân đều tê dại. Cho nên rất có tiết tháo gật đầu.

      A …ssig[1]! Thanh niên trai tráng, tới đây.

      [1]Nguyên văn là 阿西吧 – là xuất xứ từ câu chửi cửa miệng trong tiếng Hàn 아…씩, mà khi xem phim Hàn Quốc ta có thể nghe thấy họ phát là “A…Ssig”! Nó tương tự như ý nghĩa của "Tôi ", là tuyên bố thể ngạc nhiên, sốc, tức giận, v.v. đối với kiện hoặc cái gì đó, thuật ngữ để phát tiết cảm xúc.

      Phòng của Tô Tầm có bồn tắm rất to, trước đây khi họ còn ở ngoài cũng chưa từng hưởng thụ qua như thế. Đừng tắm, ngay cả tắm đều rất xa xỉ, thỉnh thoảng buông thả tí chính là tắm sông giữa thiên nhiên.

      Nguyễn Kiều Kiều chơi bong bóng tay, nghĩ chút, lấy mấy con vịt tiến vào bồn tắm.

      Tô Tầm rất bất mãn với sinh vật bên ngoài xâm nhập, nhặt con lên ném ra ngoài, “Làm gì vậy?”

      Nguyễn Kiều Kiều bóp con, “Ngày trước phòng tôi đều bày nó. Cạp cạp cạp, có phải rất đáng ?”

      Tô Tầm nhìn con vịt xấu xí nổi mặt nước, kiềm chế cơn xúc động ném nó ra ngoài, “ đáng .”

      “...”

      Có điều tuy Tô Tầm vậy, song tiếp tục ném vịt của Nguyễn Kiều Kiều nữa. nhắm mắt lại, lộ vẻ hưởng thụ.

      Nguyễn Kiều Kiều tựa vào lồng ngực , chơi con vịt cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

      ra bây giờ nhìn thế giới bên này có gì tốt cả, chỉ ô nhiễm nghiêm trọng tí, còn những thứ khác đều tốt.

      “Đại nhân, thái tử có dáng dấp thế nào?”

      Nguyễn Kiều Kiều hơi hiếu kỳ, nam chính của thế giới này rốt cuộc có dáng vẻ ra sao. Là tà mị cuồng luyến, hay dịu dàng ấm áp?

      là dáng dấp đó.” Dừng chút, Tô Tầm thêm: “ đẹp bằng tôi.”

      “...” Cái tên này đúng là luôn tự kỷ mà.

      Nguyễn Kiều Kiều tặc lưỡi, sau đó sờ soạng cơ ngực của Tô Tầm, cọ cọ.

      Chẳng qua quả dáng vẻ Tô Tầm rất đẹp. Ưm... nước sượt qua mặt .

      Cuộc sống ở thành Nhân Loại trải qua vô cùng an ổn. Căn biệt thự này rất bí , hơn nữa có an ninh bảo mật của tiến sĩ Gấu, nên cũng cần lo Tô tướng quân tới giết.

      Gần đây, tiến sĩ Gấu còn dạy Cẩu Bất Lý an ninh bảo mật. Vì ông rằng chịu nổi hormone cứ phiêu lãng khắp biệt thư, ông cần yên tĩnh mình.

      Chuột Đệ và Tiểu Manh cũng ra ngoài hẹn hò. Chẳng biết từ lúc nào hai người lăn lộn với nhau.

      Do đó, cái nhà to đùng ngày thường chỉ có Nguyễn Kiều Kiều và Tô Tầm, còn có Cẩu Bất Lý nghiên cứu an ninh và Tiểu Manh thích nấu nướng.

      Hằng ngày Tô Tầm chẳng làm chuyện gì hết, cứ ở phòng sách xem sách, đánh cờ, thỉnh thoảng tiếp mấy chiêu với Cẩu Bất Lý tại phòng tập thể dục.

      ở nhà hoàn toàn là bộ dạng người thú, cái đuôi xù quét qua lại, điều này làm Nguyễn Kiều Kiều dọn dẹp nhà cửa cực kỳ rối rắm.

      Mặc dù đuôi đáng , nhưng rụng lông đó, còn rụng nhiều hơn rụng tóc nữa.

      Hôm nay, lúc Nguyễn Kiều Kiều nhàm chán, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Cẩu Bất Lý gọi vào.

      “Mẹ, có người tên Lý Manh Manh, bảo là người quen của mẹ.”

      Lý Manh Manh, phải là chị dâu hờ của Tô Tầm sao? Tìm làm gì.

      ra cũng chẳng có gì, Lý Manh Manh buồn chán, muốn ra ngoài dạo phố thôi.

      Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều muốn từ chối, nhưng chịu nổi ấy cứ gọi hết cú điện thoại quấy rầy này tới cú khác, cuối cùng đành xin phép Tô Tầm.

      Ngược lại Tô Tầm có ý kiến, sau khi báo về sớm chút đưa tấm thẻ.

      “Đây là...”

      “Tiền. Thích cái nào tự mình mua.”

      Đây xem như được đại gia bao nuôi ư?

      “Nhưng lần trước tôi mua nhiều lắm rồi.”

      sao.” Tô Tầm ho khan tiếng, mặt thoáng đỏ bừng, “Lần trước trang phục mèo đó của em có thể mua thêm mấy bộ nữa.”

      “...”

      Lần trước lúc mua đồ lót, Nguyễn Kiều Kiều chợt có hứng thú mua bộ nội y mèo, ngờ Tô Tầm chơi lần liền thích, quấn quít dứt.

      Nếu còn dám mua nội y kỳ lạ nữa, chừng khỏi bước xuống giường mất.

      Quỷ mới mua ấy.

      Nguyễn Kiều Kiều cười lạnh rời phòng.

      Tuy thành Nhân Loại bên này phát triển, nhưng vẫn lạc hậu hơn thế giới trước đây quãng. Nơi Lý Manh Manh hẹn là trung tâm thương mại lần trước.

      Hình như thành phố này cũng chỉ có mỗi trung tâm thương mại ấy là có thể hẹn gặp.

      Khi Nguyễn Kiều Kiều đến, Lý Manh Manh tới, cầm ly thức uống tay, chống cây dù màu hồng.

      “Haizz, rốt cuộc tới rồi.”

      Nguyễn Kiều Kiều nhìn Lý Manh Manh trắng trẻo xinh đẹp, lại nhìn nước da bánh mật của mình, thực thể so sánh.

      Lý, tới. Vào thôi, vào thôi.”

      “Đợi , tôi còn người nữa. A... ở đây, mau tới đây, cục cưng!”

      “...”

      Cục cưng! Gọi buồn nôn như thế, Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu lên muốn nhìn thử cục cưng này là người phương nào. Đợi đến khi người ấy tới gần, giọng nghẹn nơi cổ họng.

      “Đúng rồi, đây là cục cưng của tôi. Cục cưng! Đây là bạn em mới quen đó, a, tên gì?”

      “Ờ...” Nguyễn Kiều Kiều dừng chút, xoay đầu đối diện với tầm mắt của cục cưng, lát sau mới lên tiếng: “Tôi, tôi là Mèo.”

      “A, ngay cả tên đàng hoàng cũng có. Đúng là đáng thương! thôi cục cưng, chúng ta dạo phố .”

      “...”

      Nếu đặt ở thời đại của Nguyễn Kiều Kiều, Lý Manh Manh tuyệt đối là lục trà biểu. Trong điện thoại ấy luôn miệng dạo phố dẫn theo đàn ông cái gì, dẫn theo đàn ông hay mang theo cục nợ được chưa? Do đó Nguyễn Kiều Kiều thiện ý từ chối dục vọng muốn theo của Tô Tầm, lẻ loi mình. ngờ giữ lời, lại phát Lý Manh Manh nghênh ngang dẫn đàn ông theo.

      Đồng thời, người đàn ông này còn là người quen nữa.

      “Ơ, bộ này đẹp quá. Cục cưng, cảm thấy thế nào?”

      “Manh Manh đẹp, mặc gì cũng đẹp hết.”

      “Ghét ghê, em luôn thích bộ dạng thành này của .”

      Vẻ mặt Nguyễn Kiều Kiều thể dùng nổi từ gì để hình dung.

      cực kỳ hối hận khi quyết định dạo phố với Lý Manh Manh. Dạo cái gì chứ! Còn bằng ở nhà nhặt lông của Tô Tầm.

      Thừa dịp hai người kia em em, Nguyễn Kiều Kiều trông thấy thời trang trẻ em ở lầu dưới.

      Lý ơi, dạo trước , tôi xem thời trang trẻ em .”

      “A, thời trang trẻ em. Đúng rồi, nghe có con trai, bữa nào dẫn ra xem.”

      giờ Cẩu Bất Lý vẫn chưa thu được lỗ tai và cái đuôi vào, vì an toàn nên thôi .

      “Tôi xuống đây.”

      Cẩu Bất Lý lớn lên rất nhanh, ngày ấy cũng mua quần áo rồi. Nhưng cơn thèm mua sắm của phụ nữ quả điên cuồng, biết rất quần áo của Cẩu Bất Lý tốt nhất đừng mua quá nhiều vì trẻ con lớn nhanh, song vẫn hăng hái mua mua mua.

      Lúc dạo, Nguyễn Kiều Kiều tiện tay mua cho Tiểu Bạch hai bộ.

      Trong khi rối rắm giữa màu trắng hay màu tím, giọng trong trẻo vang lên sau lưng.

      “Màu trắng đẹp hơn.”

      “...”

      Nguyễn Kiều Kiều xoay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông trước mặt, ánh mắt rơi đầu bị mất cái tai của , hít sâu hơi.

      “Sai Nhĩ, có thể cho tôi biết từ lúc nào đổi tên thành cục cưng ?”

      Hèn gì Tô Tầm người tình của Lý Manh Manh là Tô Tầm tìm cho, làm sao cũng nghĩ tới đó là Sai Nhĩ. Sai Nhĩ phải tay chân của Tô Tầm ư, từ bao giờ cũng kiêm luôn chức ‘Ngưu Lang’ rồi!

      Mặt Sai Nhĩ hơi đỏ bừng, “ Mèo, cũng tới à?”

      “Trả lời câu hỏi của tôi . Từ lúc nào đổi tên thành cục cưng.”

      Sai Nhĩ nghiêm mặt : “Là phân phó của đại nhân ạ.”

      ta bảo dụ dỗ phụ nữ dụ dỗ phụ nữ, cũng có tiết tháo lắm rồi.”

      Sai Nhĩ lắc đầu, “ ta bảo tôi dụ dỗ phụ nữ. Là ấy chủ động dụ dỗ tôi mà."

      "..." Có gì khác nhau? Nguyễn Kiều Kiều che trán, “ biết ấy là ai ? còn dám làm tình nhân của ấy, sợ Tô Minh... đúng, Tô Minh ngoắc rồi, sợ Tô tướng quân sao?”

      Sai Nhĩ vẫn lắc đầu, “Yên tâm , tôi sao. Hơn nữa, đại nhân rất hài lòng về trình độ chấp hành nhiệm vụ này của tôi.”

      câu thôi, vẫn là Tô Tầm bày kế. Cái tên này ở phía sau hiểm, tới đâu đều giết vợ bé của Tô Minh cũng thôi , ngay cả vợ cả còn buông tha, tặng thanh niên trai tráng, cho đội nón xanh mướt mới chịu.

      “Lý Manh Manh có biết thân phận của ?”

      Sai Nhĩ lắc đầu, “ ấy biết, nhưng chỉ xem tôi là đồ chơi thôi, lai lịch của đồ chơi quan trọng à. sao đâu, đúng rồi, sao ấy quen nhau vậy?”

      Nguyễn Kiều Kiều kể việc khi Tô Tầm dẫn mua sắm chạm mặt Lý Manh Manh, cuối cùng thành khẩn căn dặn Sai Nhĩ.

      “Tuy biết Tô Tầm sai làm gì, nhưng lợi dụng tình cảm của phụ nữ hèn hạ lắm.”

      “Tôi đâu có lợi dụng. Bọn tôi cần lẫn nhau, ở đâu ra lợi dụng chứ.”

      Thấy Sai Nhĩ nghiêm trang thế, Nguyễn Kiều Kiều thực còn sức tiếp, rốt cuộc khoát khoát tay bỏ qua.

      “Được rồi được rồi, tôi biết rồi. Cứ như vậy . còn trở về? Nếu Lý Manh Manh phát ở đó, nghi ngờ à?”

      Vừa thế, Sai Nhi mới rời khỏi khu thời trang trẻ em.

      Sau khi rời , Nguyễn Kiều Kiều cũng chẳng còn tâm trạng mua sắm nữa, cầm mấy món mới chọn xong chuẩn bị .

      Đương nhiên trước khi phải với Lý Manh Manh tiếng rồi.

      Trong lúc lên lầu tìm Lý Manh Manh, phát người đàn ông cường tráng đứng bên cạnh ấy, mà người đàn ông này lại phải Sai Nhĩ.

      sững sờ, tìm kiếm Sai Nhĩ xung quanh, lúc này Lý Manh Manh trông thấy , lập tức ra sức vẫy tay với , “ Mèo, ở đây! Tôi ở đây này!”

      Hành động này của ấy, Nguyễn Kiều Kiều thực qua cũng được.

      Khi xách đồ qua, Lý Manh Manh cầm tay , nhiệt tình giới thiệu: “ họ ơi, đây là Mèo – bạn em mới quen. Mèo, đây là họ tôi...”

      Đợi , họ của Lý Manh Manh, phải thái tử trong truyền thuyết sao?

      Trong lúc vô tình Nguyễn Kiều Kiều lại gặp được kẻ nắm giữ bàn tay vàng lớn nhất của quyển sách —— thái tử điện hạ.

      nhịn được ngẩng đầu lên.

      Giống như Tô Tầm vậy, dáng vẻ thái tử đẹp bằng Tô Tầm. Nhưng cách công bằng, thái tử cũng là chàng đẹp trai hiếm có, hơn nữa ánh mắt trong veo, chẳng giống kiểu tổng tài bá đạo cool ngầu như tưởng tượng, trái lại khóe miệng cười mỉm, dịu dàng như gió xuân phất vào mặt.

      Tuy nhiên, từng thấy Thú vương giây trước vẻ mặt còn ôn hòa, giây tiếp theo phất tay giết chóc, trông mặt mà bắt hình dong nữa.

      “Xin chào, tôi tên Lý Tuyển.”

      Nguyễn Kiều Kiều nhìn bàn tay thon dài trắng trẻo trước mặt, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc.

      phải quỳ xuống điên cuồng liếm đầu ngón tay của , hay xin chữ ký rồi đem bán lấy tiền!

      Người nổi tiếng đó, hoàng tử của thành Nhân Loại mà, còn là nam chính của quyển sách nữa cơ!
      amandatruc, Uyên Sama, Min149212 others thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 73: chung thủy của thái tử
      Giờ nghĩ lại, quyển truyện H lúc đó Nguyễn Kiều Kiều xem thực rất tùy hứng. Đáng lẽ là quyển mạt thế trọng sinh, kết quả nữ chính lại lấy cái tên mang phong cách cổ phong – Liễu Như Yên.

      Mà nam chính, vậy mà lấy tên Chu Tuyển (chuồng heo[1]) gì đó.

      [1]Chu Tuyển và chuồng heo đồng với nhau.

      Nguyễn Kiều Kiều thoáng nhìn thái tử trước mặt, trong lòng thấy sai sai, biết có phải tại như thế nên lúc ra ngoài mới tự động mình tên Lý Tuyển .

      Dù sao nếu là , cái tên ấy nhất định làm ngóc đầu lên nổi.

      Tình cảm em giữa Lý Tuyển và Lý Manh Manh vô cùng tốt, hôm nay ấy thích món gì Lý Tuyển đều chi tiền, tiện tay thanh toán luôn cho Nguyễn Kiều Kiều.

      Cuối cùng, đồng ý liếc nhìn Sai Nhĩ.

      “Manh Manh, em cũng biết, thân phận của em thể càn quấy nữa.”

      “Càn quấy?” Cái từ này hình như là vảy ngược của Lý Manh Manh, nhắc tới làm ấy phản kháng kịch liệt.

      “Em càn quấy chỗ nào? Tô Minh cũng chết rồi, lẽ nào em còn phải sắm vai người vợ tận tụy thủ tiết cho cả đời? kiêng kỵ nhà họ Tô, em lại kiêng kỵ. Cuộc đời ngắn lắm, em muốn sống theo ý mình...” Lý Manh Manh nhìn Lý Tuyển, giọng sắc bén.

      “Manh Manh à...” Lý Tuyển nhíu mày.

      Tất cả cảm xúc đều được phát tiết, giọng ấy yếu ớt lại.

      ơi, cho em sống tùy ý thêm mấy ngày nữa . Em biết muốn gì, nhưng biết mà, giờ là khoảng thời gian em thấy vui vẻ nhất cuộc đời này. cho em sống vui vẻ thêm mấy này nữa .”

      Rốt cuộc lời cầu xin của Lý Manh Manh làm Lý Tuyển mềm lòng, “Vậy em tự mà lo liệu, gây ra chuyện gì thu dọn cho em.”

      “Biết rồi ạ.” Lý Manh Manh thè lưỡi, thở phào nhõm, “Đúng rồi, ơi, tình nhân bé bỏng lẳng lơ kia của đâu rồi?”

      “...”

      Nguyễn Kiều Kiều ở bên cạnh liên tục uống thức uống kiêm giả chết. Những lời trước đó, đều có thể nghe tai này ra tai kia.

      Nhưng tình nhân bé bỏng lẳng lơ, còn là của thái tử? Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều xuất bóng dáng người.

      Quả nhiên, Lý Manh Manh cực kỳ vui vẻ : “Nghe ta ngàn dặm đưa tiễn Tô Minh. Đúng là khiến người ta cảm động quá mà, tình đích thực hiếm có ghê.”

      “Đủ rồi.”

      ràng sắc mặt thái tử tệ hẳn, cũng đúng thôi, tình nhân bé bỏng của mình bỏ trốn với người đàn ông khác, được rồi, xem như bỏ trốn . Việc này tương đương với trắng trợn bị vả mặt, ai vui vẻ nổi.

      “Đừng tức giận mà.” Lý Manh Manh le lưỡi, ngoài miệng xin lỗi, nhưng nét mặt có chút hối lỗi nào, “Em chỉ hiếu kỳ rốt cuộc ta ở đâu, sao đám đàn ông các nhìn thấy ta đều giống như bị lạc mất hồn phách vậy, Tô Minh vì ta, mạng cũng mất rồi, sao, thiếu chút nữa...”

      “Đủ rồi.” Thái tử nhẫn nại đến cực hạn, nhìn Nguyễn Kiều Kiều, ánh mắt lạnh lùng. Nguyễn Kiều Kiều lập tức quay đầu chỗ khác, giả ngu.

      Nhìn bộ dạng này, Lý Tuyển mới thỏa mãn gật đầu, “Chuyện của ta, em cần quá nhiều. Lại để biết em bậy bạ nữa, coi chừng báo cho dì út đón em về.”

      Có lẽ dì út của Lý Tuyển vô cùng đáng sợ, nên Lý Manh Manh ngậm miệng.

      ấy như con gà trống bị thua trận, ngồi trở lại trước mặt Nguyễn Kiều Kiều.

      “Tô Tầm thích ở điểm nào thế?”

      Sau khi ấy ngồi vào chỗ, vừa mở miệng ném quả bom, oanh tạc Nguyễn Kiều Kiều hồn vía lên mây, hoàn toàn phản ứng kịp.

      Lý, cái gì?”

      Lý Manh Manh cắn ống hút, ánh mắt vững vàng nhìn chằm chằm Nguyễn Kiều Kiều, “Nhìn kỹ, dung mạo của tệ. Dáng người cũng tốt, hơn nữa bất ngờ là làm người ta ghét. Có điều, điều tôi bội phục nhất ở là, sao để Tô Tầm thích vậy? Cái tên Tô Tầm đó, tôi biết rất nhiều năm. Cho tới bây giờ, tôi đều cảm thấy ta trâu bò như Tô Minh, tuy bình thường biểu ràng lắm. Tô Minh háo sắc, nhưng Tô Tầm là trai đẹp cấm dục cao cấp nhất, nên tôi hiếu kỳ, người gần mỹ sắc như sao thích nhỉ?”

      Nguyễn Kiều Kiều suy nghĩ hồi, cuối cùng dè dặt mở miệng: “Có lẽ vì tài nấu nướng của tôi tốt?”

      “À...” Mắt phượng xinh đẹp của Lý Manh Manh híp cái, “ hả? Theo tôi được biết, Tô Tầm đâu phải người kén ăn.”

      “...” Nguyễn Kiều Kiều mở miệng lần nữa, “Kỹ năng giường chiếu của tôi tốt?”

      Nghe được đáp án này, Lý Manh Manh ràng ngẩn ra, lát sau mới nghiêng người, dáng vẻ cực kỳ chăm chú, “ vậy chăng?”

      “...” ấy còn thực tưởng .

      Ngày đó, sau khi Lý Tuyển , Lý Manh Manh phàn nàn với Nguyễn Kiều Kiều về Liễu Như Yên rất lâu. Mặc dù nội dụng thay đổi so với trong sách, nhưng ra manh mối chính vẫn còn.

      Chẳng hạn như, Lý Manh Manh vẫn luôn ghét Liễu Như Yên. chỉ vì Liễu Như Yên dụ dỗ chồng ấy, mà còn dụ dỗ cả họ có mối quan hệ tốt đẹp từ đến lớn với ấy nữa.

      “Kỳ họ tôi sống tốt lắm. ấy quá thích... thích công việc giờ, nhưng chẳng còn cách nào. Nếu ấy làm công việc đó, thứ mất chỉ là công tác, rất có thể mạng cũng chẳng còn. ấy rất cực khổ, nhưng đâu ngờ ả Liễu Như Yên kia phải thứ tốt đẹp gì, lại trêu hoa ghẹo nguyệt ở sau lưng ấy. có biết ta ? Cái gì mà mỗi người đều có quyền theo đuổi tình , ta sai, ta chỉ là thích mấy người đàn ông thôi... Thiệt là, chả biết nghĩ gì? Thích mấy người đàn ông thành vấn đề, nhưng muốn độc chiếm luôn mấy người đàn ông có vấn đề đấy. Cũng biết ta lấy đâu ra lý lẽ lệch lạc thế.”

      Lý Manh Manh cực kỳ tức giận bất bình, cuối cùng ấy tổng kết: “ tại Liễu Như Yên biến mất, tôi phải trở về. Hi vọng ông trời phù hộ, tốt nhất cả đời này ta đừng quay lại. là sao chổi mà, biết kỹ thuật tinh luyện ghê gớm lắm ư, hừ...”

      Nguyễn Kiều Kiều yên tĩnh gì, trong lòng chỉ nghĩ tới chuyện.

      Dựa theo phản ứng của Lý Tuyển và tâm của Lý Manh Manh, xác định được việc.

      Lý Tuyển vẫn rất thích Liễu Như Yên, bàn tay vàng của nữ chính vẫn tồn tại, chẳng qua giờ ta ở chỗ Thú vương thi triển bàn tay vàng của mình thôi.

      Có nghĩa là nội dung truyện sớm muộn gì cũng theo quỹ đạo, Tô Tầm sớm muộn gì cũng chết...

      này làm trái tim Nguyễn Kiều Kiều khỏi đau nhói. Bỗng nhiên hơi khổ sở. Xem ra chỗ thể ở quá lâu, người cũng thể ở chung quá lâu, bởi sinh ra tình cảm.

      Rốt cuộc tiễn Lý Manh Manh phóng khoáng đến đáng hận rồi, Tô Tầm tới đón về.

      Nguyễn Kiều Kiều mua rất nhiều thứ, Tô Tầm xách từng túi lên xe, cuối cùng cũng xách lên xe.

      “Hôm nay thu hoạch rất tốt.”

      “Dạ.” Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, chuyện gặp được thái tử, định giấu Tô Tầm. Cho nên tường thuật lại mười mươi chuyện hôm nay cho nghe.

      Cuối cùng, do dự hồi vẫn : “Tôi nghĩ thái tử còn rất Liễu Như Yên.”

      Tô Tầm đánh tay lái, thuần thục chạy tới biệt thự ở ngoại ô.

      sao? Có thể ăn cơm được à?”

      “Nhưng có thể cho tâm lý người ta thỏa mãn.” ra Nguyễn Kiều Kiều muốn , nếu Tô Tầm nhất định phải con đường này, bọn họ có thể giành giật phen. Dù trong sách có kết cục tốt, nhưng tình tiết xảy ra thay đổi rất nhiều rồi.

      Hơn nữa biết chuyện phát sinh về sau, chừng có thể tránh được số chuyện, cuối cùng đạt được thắng lợi.

      So với giờ, Liễu Như Yên là người có thể lợi dụng, thái tử hình như rất quan tâm ta.

      Nhưng Tô Tầm lại hắt gáo nước lạnh vào .

      “Em ngây thơ quá. Em tưởng Lý Tuyển là ai? người? Có cần tôi kể em nghe tình nhân trước đó của chết ra sao ?”

      Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, Lý Tuyển còn có tình nhân trước đó sao? nhớ trong tiểu thuyết, ưu thế để Lý Tuyển làm nam chính, cũng vì còn zin ấy.

      Tô Tầm búng vào trán cái, “Tình nhân trước đó của Lý Tuyển là bạn học của . Hai người ở bên nhau khoảng thời gian, rất nhiều người đều thấy tình cảm của họ rất tốt, thực tế, Lý Tuyển cho người ta cảm giác chính là vậy. Nhưng về sau, đó chết, bị em trai hại chết.”

      “Hả...” Nguyễn Kiều Kiều che miệng, lẽ nào nam chính vì hồng nhan phá quan ải[2]?

      [2]Nguyên văn: 冲冠一怒为红颜 – Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan: Xuất phát từ điển tích của Ngô Tam Quế đời nhà Minh, vì phu nhân Trần Viên Viên bị Sấm Vương Lý Tự Thành mang mà quay đầu rút về Sơn Hải quan, lấy thân phận đại thần của Minh triều, đầu hàng Đa Nhĩ Cổn, quay trở lại tiêu diệt Lý Tự Thành...

      “Lúc đó Lý Tuyển tranh giành quyền lực với em trai. ấy làm vật hi sinh. Có điều vì ta, Lý Tuyển đạt được ít phiếu đồng tình, thậm chí còn chiếm được giúp đỡ của gia tộc ấy, về sau trở thành thái tử, người thừa kế đời tiếp theo.” xong, Tô Tầm nghiêng đầu nhìn Nguyễn Kiều Kiều, “ gã tâm cơ độc ác thế, em nghĩ là người chung tình, vì mà bỏ hết tất cả à?”

      Nguyễn Kiều Kiều vẫn cảm thấy có thể á, dù gì là nữ chính mà. Người trước mặt cùng lắm là bia đỡ đạn thôi.

      “Nhưng, Lý Manh Manh thái tử rất cưng chiều Liễu Như Yên.”

      “Haha.” Tô Tầm cười khẩy, “Người phụ nữ ngu ngốc đó biết cái gì? Từ bị Lý Tuyển đem bán kiếm tiền vô số lần, ta còn nghĩ thương ta đấy. Bằng ... em nghĩ tại sao ta phải lấy Tô Minh?”

      Bị Tô Tầm thế, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy lành lạnh sống lưng. Tướng mạo và tâm kế của Lý Tuyển thực như hai thái cực.

      cái là cực kỳ vô hại, cái là hung ác đến xương tủy.

      “Vậy giờ chúng ta phải làm sao?”

      “Yên lặng theo dõi kỳ biến.” Tô Tầm đánh tay lái, đậu xe trong gara, “Nếu tôi đoán sai, Lý Tuyển hẳn nhanh chóng tìm tôi.”

      Quả nhiên Tô Tầm liệu như thần, ngày hôm sau sau khi họ trở về, đồng nghiệp của Tô Minh, thị vệ của thái tử tới mời Tô Tầm.

      Thái tử mời khác với Tô tướng quân, người trước mang tính cưỡng chế, nên dù Tô Tầm bất mãn có người phá hỏng thời gian nghỉ ngơi vào buổi sáng của , nhưng vẫn theo.

      Chẳng qua bao lâu sau, trở lại rồi, theo sau còn có Chuột Đệ với sắc mặt nghiêm túc.

      “Sao vậy?”

      Nguyễn Kiều Kiều buông thìa xuống, ra ngoài đón. Chóp mũi ngửi được mùi máu tanh, bỗng nhiên ngẩng đầu, “Đại nhân, bị thương ư?”

      “Chuyện .”

      Người thú có năng lực tự lành, mà năng lực của Tô Tầm cũng tồi. Tuy nhiên vết thương tay biết do vũ khí gì tạo thành, qua rất lâu cũng khép lại.

      Nguyễn Kiều Kiều lấy thuốc cầm máu ở chỗ tiến sĩ Gấu, rửa vết thương cho .

      “Đại nhân, việc này là sao?”

      Tô Tầm nhìn vết thương khép lại cánh tay, ánh mắt thoáng lạnh lẽo.

      “Thái tử bảo tôi tiếp nhận vị trí của Tô Minh.”
      amandatruc, Uyên Sama, Min149211 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :