1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vợ yêu của trùm phản diện - Phó Du (Mạt thế) (FULL+EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 68: Trở về thành Nhân Loại
      Quả nhiên, ngày hôm sau, Nguyễn Kiều Kiều tiếp đón người khách.

      “Tiểu thiếu gia, tướng quân sai tôi đến đón ngài về.”

      Vóc dáng người đàn ông cao to vạm vỡ, cung kính đứng trước mặt Tô Tầm.

      Tô Tầm hề bị lay động, lúc này người đàn ông ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi người Nguyễn Kiều Kiều ở phía sau .

      “Tướng quân còn , ông ấy chấp nhận đứa dị chủng làm cháu của mình.” xong, người đàn ông chợt nhào tới, bổ đao về phía Cẩu Bất Lý bên cạnh Nguyễn Kiều Kiều.

      Chết tiệt.

      Cẩu Bất Lý là người lanh lợi, thoắt cái tránh được công kích của người đàn ông, đồng thời lộ móng vuốt ra, bắt đầu phản kích.

      Người đàn ông cầm đại đao, lạnh lùng nhìn Cẩu Bất Lý, trong mắt toàn là sát khí lạnh lẽo.

      Nguyễn Kiều Kiều nhanh chóng phản ứng kịp. Đệt! Đây là phá quán phá tới cửa luôn mà! rút dao phay, ngăn trở thế tấn công của .

      “Con mẹ nó chơi trò gì vậy?”

      Vừa tới muốn chém muốn giết! Còn ở trước mặt chém con trai !

      Lưỡi đao của chợt đổi hướng, trực tiếp áp sát Nguyễn Kiều Kiều. Mặc dù tên này hành động rất nhanh, song hung hiểm tránh thoát lưỡi đao, bụng tức giận bành trướng.

      “Mẹ nó!”

      Chẳng qua, lưỡi dao còn chưa vung lên, cổ tay bỗng thít chặt, Tô Tầm từ sau lưng kéo ra.

      Nguyễn Kiều Kiều bị kéo lại cực kỳ phẫn nộ, “ che chở ?”

      “...”

      Lời thoại này hình như cực kỳ sai sai, có điều mặc kệ.

      bắt nạt tới cửa rồi kìa.” Nguyễn Kiều Kiều gào thét.

      Sau khi Tô Tầm kéo ra, ném qua chỗ Cẩu Bất Lý, nhặt dao phay mặt đất, đột nhiên nghênh đón người đàn ông.

      Sức chiến đấu của Tô Tầm đâu tầm thường, mấy lưỡi dao hạ xuống, cánh tay người đàn ông đổ máu.

      “Tiểu thiếu gia, cậu đừng ép tôi.”

      Người đàn ông quỳ gối trước mặt Tô Tầm, ánh mắt nhìn mẹ con Nguyễn Kiều Kiều lại cực kỳ hung tàn.

      “Nó phải chết.” Nó chính là Cẩu Bất Lý.

      Nhưng lần này, còn chưa đứng dậy, Tô Tầm đá cước. Người đàn ông bay xa mấy mét, rất lâu mới đứng lên được, lau vết máu nơi khóe miệng.

      “Tiểu thiếu gia, thời gian gặp, ngài tiến bộ rồi.”

      Tô Tầm thu dao, lạnh lùng nhìn .

      “Về với ông ta, tôi trở về. Còn hai người họ... tôi tự có sắp xếp.”

      Người đàn ông che ngực xa, Nguyễn Kiều Kiều mới thả lỏng, sờ soạng Cẩu Bất Lý từ xuống dưới để kiểm tra.

      “Cẩu Bất Lý, con sao chứ?”

      Cẩu Bất Lý lắc đuôi, cười ngọt ngào, “Mẹ, con sao ạ.”

      Lúc này Nguyễn Kiều Kiều thở phào nhõm.

      hỏi Chuột Đệ ở bên cạnh, “Tên đó là ai? Trông lợi hại vậy.”

      cách nghiêm chỉnh, là sư phụ của đại nhân.”

      “...” Thảo nào lợi hại thế, Tô Tầm cũng hết sức nể mặt nữa, hề vung vuốt vồ chết .

      Có điều sư phụ của đại nhân, tại sao vừa mở miệng muốn giết Cẩu Bất Lý?

      là hộ vệ của Tô tướng quân, là người của tướng quân.” Hơn nữa ý tứ rất ràng, thay mặt tướng quân tới giết Cẩu Bất Lý.

      Đúng là lừa đảo, con trai mình là người bán thú, lẽ nào thể tiếp nhận con trai người khác cũng là người bán thú sao? Quả là chỉ cho quan phóng hỏa, chứ cho dân đốt đèn.

      Nguyễn Kiều Kiều bất bình căm hận, Tô Tầm đưa dao phay cho , “ thôi.”

      “Cứ như vậy à?”

      Tô Tầm xoay đầu nhìn , “Bằng sao?”

      “...” Mẹ nó, trong lòng Nguyễn Kiều Kiều điên cuồng hộc máu, người nhà đều muốn giết mẹ con , lẽ nào còn bình tĩnh đến thế mà về à?

      Tô Tầm thực bình tĩnh trở về.

      Cũng vì trở về thành Nhân Loại, nên Nguyễn Kiều Kiều mới biết thế giới này hóa ra khác biệt to lớn thế. Thành Nhân Loại, thực giống với thế giới trước đây của , thậm chí, rất giống xung quanh nhà .

      tính thành phố phồn hoa, đâu đâu cũng có nhà cửa đại, dọc đường mơ hồ loại ảo giác. Giống như đẩy cửa xe ra, băng qua mấy con phố là có thể về nhà rồi.

      Tô Tầm dẫn xuyên qua khu vực thành thị đông đúc, cuối cùng về phía ngoại ô rợp mát cây xanh.

      “Chỗ này lại có nhiều sắc xanh vậy ư?”

      “Sắc xanh cuối cùng rồi.” Tô Tầm đỡ xuống xe, đập vào mắt là tòa biệt thự , biệt thự này chắc chắn có niên đại, mặt phủ đầy dây thường xuân xanh biếc.

      Chuột đệ đầu mở cửa, luồng gió lạnh lẽo xông ra. Nguyễn Kiều Kiều theo tiến vào, mở cửa, quả nhiên giống hệt cảm giác vừa rồi của .

      Cả phòng đều tràn đầy bầu khí u độc. Vách tường treo rất nhiều thứ kỳ quái, nhìn kỹ còn có rất nhiều da động vật.

      Thậm chí trông thấy có cả da gấu trúc.

      Đúng là tội lỗi tội lỗi, ràng biết gấu trúc của thế giới này phải động vật đáng lâu rồi, nhưng trong lòng vẫn thay đổi nổi.

      Lướt qua phòng khách lộn xộn, Tô Tầm dẫn lên tầng bốn.

      Cuối hành lang tầng bốn là phòng của , trái lại hề khách sáo.

      “Em ở phòng này.”

      Căn phòng lành lạnh trước sau như , mang phong cách điển hình của Tô Tầm. Giường lớn trắng đen, trang trí vô cùng đơn giản. tường treo rất nhiều đao, đủ loại kiểu dáng.

      Thực đáng mặt ‘Căn phòng trắng[1]’.

      [1]Căn phòng trắng (White room/Unborn but Forgotten/Hayanbang (2002)): Là bộ phim kinh dị của Hàn

      Ở phòng như thế, có thể ngủ sao? Nguyễn Kiều Kiều rất hoài nghi.

      Dưới lầu, mọi người đều tự tìm phòng của mình. Vì Tiểu Bạch và Cẩu Bất Lý mới đến, nên được tiến sĩ Gấu kéo chọn phòng trước.

      Ngoại trừ lầu bốn là gian của Tô Tầm ra, những phòng khác bọn họ đều có thể tùy tiện ở.

      Nguyễn Kiều Kiều thoáng nhìn, vẫn còn rất nhiều phòng trống, phòng trống ở lầu bốn cũng thiếu.

      “Đại nhân, đây là nhà à?”

      “Nhà?” Tô Tầm ngẩn người, lập tức gật đầu, “Cứ cho là vậy .”

      Nếu có thể ở lại chính là nhà, hình như cũng sai.

      Tô Tầm ở chung với Tô tướng quân, mà dọn đến nơi hẻo lánh này, đủ để thấy hai cha con bất hòa.

      Khi Nguyễn Kiều Kiều thu dọn hành lý, Tô Tầm luôn ngồi ghế sopha nhìn làm việc.

      là thu dọn, ra Nguyễn Kiều Kiều chẳng có hành lý gì có thể dọn hết. ở thời đại chiến tranh, lại phải ra ngoài du lịch, còn mang quà cáp.

      Từ đầu chí cuối chỉ có mấy bộ quần áo, và số đồ lót thôi.

      Tô Tầm nhìn đồ lót từng khâu vá tay , ánh mắt tối sầm, nhưng gì.

      Thu dọn xong, trực tiếp nắm tay .

      đâu thế?”

      Tô Tầm kéo tới căn phòng ở hành lang. Đẩy cửa ra, Nguyễn Kiều Kiều trông thấy đồ vật bên trong lập tức trợn to hai mắt, lát sau mới yếu ớt phun ra câu.

      “Như vậy... bảo vệ môi trường phải.”

      Căn phòng này, toàn bộ bên trong đều tràn ngập da động vật, còn có rất nhiều thứ người động vật quý giá như ngà voi.

      Tuyệt đối là nguyên sinh thái.

      Bao nhiêu thi thể động vật tới thế, thảo nào người thú luôn muốn đánh nhau với loài người. Chỉ dựa vào bản tính cướp bóc của loài người, nếu người thú đấu tranh, chừng về sau tới phiên người thú bị lột da.

      “Em vui sao?”

      thấy được ánh mắt ngạc nhiên của Nguyễn Kiều Kiều, Tô Tầm có chút bất mãn.

      phải em thích nhất thứ lông xù à?”

      Nguyễn Kiều Kiều nuốt ngụm nước bọt, “Tôi rất thích thứ lông xù.” Có điều thứ thích là thành phẩm đáng , chứ phải thi thể đầy phòng.

      Nhưng thể thẳng quá với Tô Tầm, tên người thú Tô Tầm này ra rất đơn giản. gì chính là cái đó.

      Nghĩ ngợi phen, Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, thấy cái đuôi to của Tô Tầm vì thả lỏng mà lộ ra, mừng rỡ.

      “Đại nhân, tôi vẫn thích đuôi nhất. Đuôi rất đẹp đó.”

      “...” Đương nhiên! Cái đuôi của Tô Tầm vểnh lên cao cao, sau đó dùng sức cuộn lại, trực tiếp kéo Nguyễn Kiều Kiều vào lòng.

      Buổi chiều, Nguyễn Kiều Kiều thăm bộ sưu tập bảo vật của Tô Tầm. Đại khái là ít lông động vật, và kim cương châu báu.

      Tóm lại, Tô Tầm vẫn là tên nhà giàu.

      Tối đó, kéo Nguyễn Kiều Kiều ra ngoài. Từ sau khi trở về thành Nhân Loại, cực kỳ lo lắng cho Cẩu Bất Lý.

      Đây là địa bàn của Tô tướng quân, ông ta phái người tới giết cậu nữa chứ?

      “Yên tâm, đây là địa bàn của tôi, ông ta có lá gan lớn tới vậy.”

      “...” như thể rất trâu bò ấy, nhưng tiến sĩ Gấu cũng làm yên tâm. Bởi nơi này, Tô tướng quân tuyệt đối thể tới. Vì ở mặt an ninh, ông hoàn toàn chuyên nghiệp.

      Tối này Tô Tầm tự lái xe, sau khi trở về rốt cuộc mặc áo sơ mi đen nữa. Trái lại đổi thành áo sơ mi màu xanh nhạt.

      Từ khi Nguyễn Kiều Kiều biết Tô Tầm tới nay, chưa bao giờ thấy qua mặc màu sắc nhàng thế. Lúc bước ra, cảm thấy trước mắt sáng ngời.

      Tô Tầm luôn mặc áo đen, tranh đấu giết người đều rất đẹp trai. Bỗng nhiên biến thành công tử nhã nhặn, vẫn có chút quen.

      “Còn ?”

      Tô Tầm mấy bước, thấy nhúc nhích, lại trở về kéo . Lúc này Nguyễn Kiều Kiều mới theo lên xe.

      Hơn nữa càng thêm thần kỳ là, thế giới này cũng có xe Mercedes - Benz. Chiếc Tô Tầm lái là Big Benz, xe của tổng tài.

      “Chúng ta đâu?”

      Nguyễn Kiều Kiều mặc quần áo cũ nát ngồi Big Benz, nhìn cảnh sắc ngoài cửa số nhanh chóng lướt qua. Loại trái ngược kiểu này trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa tiếp nhận được.

      Hình như, trước đây và Tô Tầm còn đứng chung ở vạch xuất phát, tuy rằng đây là ảo giác của , song ít ra lúc ở tộc người thú biến dị tại núi tuyết, cũng có cảm giác chênh lệch giữa mình và Tô Tầm, tối thiểu ràng như thế.

      Nhưng bây giờ, nhìn bộ dạng này của Tô Tầm hoàn toàn là con nhà giàu, mà liếc nhìn ảnh ngược của mình qua cửa sổ.

      Tóc tai vì được chăm sóc đàng hoàng nên rối bời, quần áo cũng rách rưới, trông như quê ấy.

      Thực khiến người ta xấu hổ ngượng ngùng.

      Tâm trạng tự ti của Nguyễn Kiều Kiều dâng trào, ngồi ghế rụt người lại.

      Tô Tầm nhìn , “Lạnh à?”

      Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, “Chúng ta đâu vậy?”

      Tô Tầm nắm tay , “Thế này còn lạnh ?”

      ra lạnh, nhưng bàn tay ấm áp của Tô Tầm nắm tay , dường như trong lòng dậy sóng cũng bình yên lại.

      Thấy lời nào, Tô Tầm thuần thục lái xe.

      Xe nhanh chóng chạy về hướng trung tâm sầm uất nhất thành phố.
      amandatruc, Uyên Sama, Min149214 others thích bài này.

    2. AELITA

      AELITA Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      54
      Tô Tầm đáng quá
      LạcLạc thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 69: Chạm mặt chị dâu
      Đến trung tâm thành phố, Tô Tầm đậu xe xong kéo xuống xe. Nguyễn Kiều Kiều nhìn trung tâm thương mại lớn trước mặt, trong đầu lên số hình ảnh quen thuộc. lâu lắm rồi chưa từng quay về cuộc sống bình thường, mà bây giờ hình như trở về rồi.

      Về tới thế giới quen thuộc.

      Xoay đầu lại, Nguyễn Kiều Kiều nhìn thấy Tô Tầm.

      Được rồi, quả nhiên chỉ là ảo giác của .

      Tô Tầm dẫn tới mua quần áo. Có lẽ vì ăn mặc rách rưới, dẫn ra ngoài thực hơi mất mặt, nên dẫn mua quần áo.

      Cơn thèm mua sắm có thể xem như bẩm sinh của phụ nữ. Vào trung tâm thương mại, Nguyễn Kiều Kiều bị hàng hóa muôn màu sặc sỡ chọc mù hai mắt.

      Đây mới là cuộc sống bình thường mà.

      Tô Tầm rất có tiền, nên cần sợ mua đến phá sản. Từng đống từng đống vàng, còn có thể quẹt thẻ vàng nữa.

      Cuộc sống quá tuyệt vời.

      Nguyễn Kiều Kiều rất thích váy, vốn là em mềm mại. Chẳng qua đến thế giới này, bị cuộc sống bức thành nàng đàn ông cường tráng.

      Ánh mắt lướt qua từng chiếc váy kệ, cuối cùng cầm chiếc lên.

      Ánh mắt Tô Tầm vẫn dõi theo , thấy si mê quét qua mấy chiếc váy, tưởng mua.

      “Em thích váy sao?”

      Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, “Thích. Nhưng mà...”

      “Vậy mua .” Tô Tầm vung tay lên, “Lấy hết váy cho ấy mặc thử.”

      Nguyễn Kiều Kiều vội vàng xua tay, “ cần nhiều thế đâu. Hơn nữa mặc váy tiện lắm.”

      “Thử .”

      Tô Tầm lạnh lùng bật ra hai chữ, an vị ở bên chờ.

      Nguyễn Kiều Kiều nhìn hàng váy kệ, thử như vậy biết khi nào mới thử xong. Cuối cùng, chọn vài món trong hàng ấy thích hợp với vóc dáng tướng mạo tại của , vào phòng thay đồ.

      Giờ dáng dấp và diện mạo của Nguyễn Kiều Kiều đều rất ngự tỷ, trước đây rất thích phong cách Âu Mỹ đơn giản, song phong cách Nhật đáng hình như cũng có thể mặc được. Có điều đến nơi này, phát phong cách gợi cảm thích hợp với nhất.

      chọn chiếc váy đen ngắn đơn giản, thiết kế trễ vai lộ ra bờ vai bánh mật của . Vì theo Tô Tầm phơi nắng dầm sương ở bên ngoài, nên nước da trắng trẻo giống thành Nhân Loại, nhưng làn da bánh mật, khỏe khoắn cũng làm kém sắc trước trang phục màu đen chút nào.

      Tô Tầm bày tỏ rất thích đơn giản, ánh mắt bỗng sáng lên.

      Nguyễn Kiều Kiều cần hỏi cũng biết đáp án của .

      “Rất đẹp.”

      Tô Tầm khen ngợi, “Còn cái khác ?”

      Nguyễn Kiều Kiều xoay người trở vô, lại đổi chiếc màu rượu sâm banh. Chiếc váy này dạng xòe, cổ áo đính vòng kim cương, càng nhìn càng thấy giống lễ phục.

      Ánh mắt Tô Tầm thâm trầm hẳn.

      đẹp ư?”

      “Đẹp.” Tô Tầm gật đầu, lộ vẻ chưa thỏa mãn, “Còn nữa ?”

      Hai chiếc váy Nguyễn Kiều Kiều thử đều rẻ, có thể tương đương với năm làm việc tại thành Hắc Kim. nhìn giá chỉ biết líu lưỡi.

      Chẳng qua hình như Tô Tầm phát như vậy, giục tiếp tục thử.

      Nguyễn Kiều Kiều hổ có dáng chuẩn như người mẫu, váy trong cửa hàng này vô cùng hợp với , liên tục mặc thử mấy chiếc, Tô Tầm đều gật gù khen gợi.

      “Đại nhân, còn muốn thử nữa ?”

      Cuối cùng, Tô Tầm cầm chiếc váy trắng, bên là kiểu ống cúp ngực, bên dưới là tầng tầng lớp lớp lụa trắng và vải mềm.

      Chiếc váy này cũng quá thần tiên rồi đấy. Hình như hợp với khí chất của .

      rất do dự.

      Đúng lúc đó, đôi tay lấy chiếc váy này .

      “Váy này để tôi thử xem.”

      Người có thể cướp thứ tay Tô Tầm, Nguyễn Kiều Kiều sợ đến ngây người.

      Quả nhiên sắc mặt Tô Tầm khó coi hẳn, xoay đầu nhìn người cướp chiếc váy ấy, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp.

      Phức tạp?

      “Sao thế, chú quen chị?”

      Người tới phải ai khác, chính là Lý Manh Manh – vợ cả của Tô Minh.

      Thấy Tô Tầm lời nào, tầm mắt Lý Manh Manh tập trung người Nguyễn Kiều Kiều trợn mắt há hốc mồm, “ chú thích hử?”

      đợi trả lời, Lý Manh Manh chủ động tiến lên trước, sau khi quan sát Nguyễn Kiều Kiều từ xuống dưới, mới lên tiếng: “Ánh mắt tốt hơn tên ma quỷ kia. tệ, có điều... chị đoán dẫn về khó, nuôi bên ngoài được đấy.”

      Tô Tầm trả lời, quét mắt qua Nguyễn Kiều Kiều, ngoan ngoãn thay đồ xong đến bên người .

      “Sao chị rảnh rỗi dạo phố vậy?”

      Lý Manh Manh chọn mấy bộ trong cửa hàng, ấy cầm chiếc váy dài màu đỏ trong đó trưng cầu ý kiến của .

      “Chú út, váy này đẹp ?”

      Tô Tầm mím môi, sắc mặt khó coi.

      Lý Manh Manh cười cười, để chiếc váy dài kia xuống.

      “Thôi, ánh mắt đó của chú chị biết rồi, xấu đúng .” Lý Manh Manh đưa mắt đặt bộ trang phục khác.

      Lúc này, nhân viên hướng dẫn mua hàng cầm trang phục Nguyễn Kiều Kiều thử ra.

      “Khách ơi, mấy bộ này chị vẫn lấy chứ?”

      “Ơ...” đợi Nguyễn Kiều Kiều và Tô Tầm mở miệng, Lý Manh Manh vượt lên trước bước lên tiếng, “Để tôi coi thử có bộ nào tôi thích ?”

      “...”

      Cuối cùng, Lý Manh Manh chọn trúng chiếc váy màu rượu sâm banh. Nguyễn Kiều Kiều gì, Tô Tầm ở bên cạnh nhíu mày.

      “Đó là mua cho ấy.”

      “Sao nào?” Lý Manh Manh kéo vạt váy màu rượu sâm banh, “ phải chưa trả tiền sao? Được rồi, gói lại cho tôi.”

      Tô Tầm định nổi giận, Nguyễn Kiều Kiều kéo lại.

      Dù sao cũng thích chiếc váy đó lắm, cứ cho Lý Manh Manh .

      Lý Manh Manh thanh toán xong, tiện tay tính tiền luôn váy của Nguyễn Kiều Kiều.

      “Nào, lần đầu gặp mặt, quà ra mắt.”

      “Cảm ơn phu nhân.”

      Thấy Tô Tầm hề phản đối, Nguyễn Kiều Kiều nhận túi từ Lý Manh Manh.

      ấy hé miệng cười, “Đừng gọi tôi là phu nhân, phải gọi tôi là Lý. Tôi vừa mới chết chồng, còn là phu nhân nữa.”

      Thấy Nguyễn Kiều Kiều hề che giấu vẻ kinh ngạc, Lý Manh Manh còn thêm: “Vẻ mặt này của là sao? Thế nào, tôi chết chồng phải thủ tiết cả đời à? Con ma chết đó lúc còn sống có thủ thân cho tôi đâu, chết rồi dựa vào cái gì tôi phải thủ tiết cho .”

      ra, Nguyễn Kiều Kiều nghĩ tới vấn đề này. chỉ nhớ lại Lý Manh Manh trong nguyên tác cũng là bia đỡ đạn, cách nghiêm chỉnh, xem như nữ phụ khá quan trọng.

      Bởi ấy được chồng thương, cuối cùng còn thấy Liễu Như Yên từng bước bò lên cao, nên trong lòng cực kỳ thăng bằng. Vì sinh hận, nên bố trí rất nhiều bẫy ác độc để bẫy nữ chính.

      Có điều kết cuộc đương nhiên là bẫy ấy thiết kế đều bị nữ chính phá dễ dàng, bản thân ấy bị trong các nam chính, cũng chính là Tô Minh thu thập phen.

      chỉ bỏ ấy, còn trả thù gia tộc của ấy. Kết cuộc vô cùng tốt, hình như bị người thú bắt băm thành trăm mảnh.

      Mà bây giờ, Lý Manh Manh chân đứng trước mặt , dùng hành động thực tế bày tỏ, tiểu thuyết và thực vẫn có chênh lệch.

      Chẳng hạn như, ấy còn là Lý Manh Manh não tàn kia, tình cảm ấy dành cho Tô Minh hóa ra chỉ có như thế.

      đường về nhà, Nguyễn Kiều Kiều còn thảo luận với Tô Tầm.

      “Đại nhân ơi, tôi cảm thấy hình như vợ chồng Tô Minh có quan hệ tốt lắm.”

      Tô Tầm cầm tay lái, hứng thú đáp, “Đúng là tốt.”

      vậy à?”

      Tô Tầm gật đầu. Tô Minh và Lý Manh Manh vốn là đám cưới gia tộc. Tô Minh cũng phải kẻ giữ mình, mấy năm nay trăm, cũng có tám mươi phụ nữ ở bên ngoài. Về sau bị Tô Tầm làm dính dáng tới Liễu Như Yên, chỉ có thể gần gũi mình ta, nên mới miễn cưỡng được tính là ‘chung thủy’.

      Nhưng chung thủy của Tô Minh, đối với những người phụ nữ khác, nhất là người phụ nữ từng có duyên phận, có thể là tuyệt tình.

      Lý Manh Manh vốn có xuất thân từ gia tộc lớn, về mặt thân phận chính là em họ của thái tử. Từ được nuông chiều, nên Tô Minh có lỗi với ấy, còn hết lần này tới lần khác, cho dù ban đầu kết hôn có vài phần tình cảm, song theo thời gian cũng dần dần còn.

      “Thảo nào.” Nguyễn Kiều Kiều gật đầu liên tục, “Tôi biết dáng vẻ ấy giống người chết chồng mà, ngược lại theo kiểu phong lưu tiêu sái tự đắc ấy.”

      Sau đó, Tô Tầm còn chuyện.

      Lý Manh Manh có tình nhân bên ngoài từ lâu.

      ư?” Nguyễn Kiều Kiều cảm thán liên tục giới quyền quý quá loạn, “ ra đầu Tô Minh cũng đội nón xanh. Hahaha... Đúng rồi, biết chuyện này ?”

      lắc đầu, nhếch miệng tạo ra độ cong xảo quyệt.

      biết. Vì cái nón xanh này là tôi đội cho .”

      “Nà ní?”

      Tô Tầm biết dùng từ, cũng đâu cần dùng từ linh tinh.

      đội nón xanh (cắm sừng) cho Tô Minh, phản ứng đầu tiên của Nguyễn Kiều Kiều là Tô Tầm dụ dỗ Lý Manh Manh.

      Nhưng Tô Tầm lắc đầu giải thích, chỉ giúp Lý Manh Manh tìm tên trai bao cường tráng thôi.

      hả?”

      Cũng đúng, Tô Tầm là boy đơn thuần, hình như trước đó cũng thể cứng nhỉ!

      Đứa trẻ đáng thương, cho dù muốn dụ dỗ Lý Manh Manh, cũng có lòng mà có sức rồi.

      “Sớm biết vậy cho Tô Minh biết chuyện này.”

      Cho dù tức chết , cũng làm tức đến gần chết.

      Nguyễn Kiều Kiều ở bên cạnh bĩu môi , Tô Tầm quay lại, ánh mắt đen kịt vững vàng khóa người .

      “Sao thế?”

      Ánh mắt quá nóng bỏng, Nguyễn Kiều Kiều kiềm lòng được sờ soạng mặt mình, “Có chuyện gì sao?”

      Tô Tầm lắc đầu, ánh mắt cực kỳ chân thành tha thiết.

      “Tôi cảm thấy tôi càng ngày càng thích em.” Như con hồ ly gian xảo, có số ý đồ xấu giống y đúc nghĩ. Lẽ nào là gần mực đen, gần đèn sáng trong truyền thuyết?

      Nhưng theo , là đỏ hay đen đây?

      Nguyễn Kiều Kiều biết, chỉ biết bản lĩnh nghiêm trang mò của tên Tô Tầm này càng lúc càng cao. Chẳng qua lòng hư vinh của lại bành trướng, cũng vui vẻ hài lòng.

      Lý Manh Manh rồi, bọn họ còn mua ít thứ nữa. Quần áo của Cẩu Bất Lý, quần áo của , còn mua cho Tô Tầm đống quần lót.

      Khi mua quần lót, mặt Tô Tầm rất thối. Vì tên thích mặt quần lót.

      Nhưng lộ trym kiểu này, mắt chó của Nguyễn Kiều Kiều sớm muộn gì cũng bị chọc mù, nên lúc tính tiền, vẫn lấy vài chồng quần lót.

      Tô Tầm lầm bầm hai tiếng, cũng gì thêm.

      Hai người mua sắm xong về nhà, xe chậm rãi chạy về hướng biệt thự ở ngoại ô.

      Dọc đường , xe cộ rất ít, thực yên tĩnh cực kỳ.

      Nguyễn Kiều Kiều sợ Tô Tầm đói, bèn đút miếng bánh quy.

      Bánh quy tồi, Tô Tầm được ngon ngọt lại gần còn muốn ăn thêm miếng.

      Lúc này, bên tai có thanh kẹt kẹt chói tai, Nguyễn Kiều Kiều quay đầu, nhìn con đường yên tĩnh, mấy chiếc xe màu đen có rèm che từ khắp nơi nhanh chóng chạy vội tới, bao vây bọn họ.
      amandatruc, Uyên Sama, Min149213 others thích bài này.

    4. Đóa Quỳnh Trắng

      Đóa Quỳnh Trắng New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      18

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 70: Ba của Tô Tầm
      Nguyễn Kiều Kiều vừa nhìn, tư thế này là muốn kết bè đánh nhau à. Tính sao đây, bắt đầu có chút hưng phấn rồi.

      Tay bị đè lại, Tô Tầm nhìn , “Có sợ lật xe ?”

      Tô Tầm xong, chân hùng hổ đạp chân ga. Tư thế ấy căn bản sợ đối phương cản đường, chuẩn bị vọt thẳng về phía trước.

      Điển hình là cách làm của mấy ăn chơi trác táng!

      Chết tiệt! Nguyễn Kiều Kiều vội níu cánh tay Tô Tầm, giọng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, “Đại nhân à, có phải quên tôi là con người ?”

      phải thần, cũng phải người thú, đụng hỏng là chết người đấy!

      Kẹt kẹt ——

      Tô Tầm đạp thắng gấp, ánh mắt xin lỗi, “Hình như quên .”

      “...”

      Sau khi Tô Tầm dừng xe, người vây họ lại bước ra khỏi xe.

      “Tiểu thiếu gia, tướng quân gọi cậu về nhà ăn cơm.”

      “...”

      Tô Tầm bất đắc dĩ nhìn đám người, vẻ mặt vô cùng thiếu kiên nhẫn, “Tôi rồi, tôi muốn về về.”

      Đám trai tráng ấy hề bị lay động, “Tiểu thiếu gia, tướng quân gọi cậu về nhà ăn cơm.”

      Tô Tầm vẫn động, đồng thời vì bị bao vây mà ánh mắt càng lúc càng tàn nhẫn, Nguyễn Kiều Kiều nghĩ chút, vẫn là kéo ống tay áo .

      “Đại nhân à, chỉ là ăn bữa cơm thôi.”

      Tô Tầm cười lạnh, chẳng biết nghĩ tới điều gì, gật đầu.

      “Được, cũng được. Dù sao tôi cũng có quà cho ông ta.”

      xong, xoay người nắm tay Nguyễn Kiều Kiều, “Đúng rồi, trong sách cái này gọi là gặp phụ huynh đúng ?”

      Tô tướng quân khác với miêu tả trong sách, người đàn ông trung niên cao gầy, đẹp lão. Tuy già, song giữa hai hàng lông mày còn có thể nhìn ra nét đẹp thời trai trẻ.

      Cũng đúng, đẹp, sao có thể đương vượt qua cả chủng tộc chứ?

      Chỉ e, chung tộc còn ghét bỏ nữa kìa!

      Tô tướng quân quen làm tướng quân rồi, nét mặt tự có uy nghiêm. Nguyễn Kiều Kiều bị uy nghiêm của ông ta bức đến hoàn toàn muốn nhũn người.

      May mà Tô Tầm liên tục dẫn theo .

      “Đây là người phụ nữ loài người mày thích?”

      Tô Tầm gật đầu, “ ấy gọi là Mèo.”

      Mèo? Chả có cái tên đàng hoàng, món hàng quê mùa này ở đâu ra?” Tô tướng quân quan sát Nguyễn Kiều Kiều cách sắt bén, đôi môi mỏng vẽ ra độ cong khinh miệt, “Nghe còn sinh đứa tạp chủng.”

      Nguyễn Kiều Kiều suýt chút nữa hít nổi hơi vào, rốt cuộc biết cái tính thối nát của tên Tô Minh từ đâu ra rồi, hóa ra hoàn toàn thừa kế từ Tô tướng quân.

      Ra vẻ trời sinh tài trí hơn người, thực khiến người ta ngứa răng.

      Đơn giản, Tô tướng quân đặt toàn bộ chú ý lên người . Ông ta vung tay lên, cấp dưới bưng đồ ăn ra.

      “Đứa tạp chủng đó tuyệt đối thể giữ lại. Mày thích người phụ nữ này, tao phản đối, nhưng đứa tạp chủng kia mày phải giải quyết .”

      Thực khiến người ta sôi gan mà, há mồm ngậm miệng toàn là tạp chủng. Nguyễn Kiều Kiều hít sâu mấy hơi, lúc này nghe được Tô Tầm mở miệng: “Tôi cũng là đứa tạp chủng đó.”

      Tô tướng quân sững sờ, lập tức cười ha hả, “Mày tao còn quên . Cũng đúng, thời gian quá lâu rồi, luôn coi mày là con chó, bỗng nhiên quên mất con chó này cũng là tạp chủng đấy.”

      “...”

      Nguyễn Kiều Kiều hoàn toàn sợ hãi, con mọe nó vậy cũng là cha con sao, còn bằng là kẻ thù ấy chứ! Thảo nào Tô Tầm tẩy chay về nhà như thế. Cuối cùng cũng biết, trong nhà có người cha kiểu này, còn về làm gì.

      “Nhưng, con chó này giết con trai ruột của ông.”

      Tô Tầm khoát tay, nghênh ngang ngồi xuống ghế ăn, thái độ tiêu sái, “Sao, cảm giác bị con chó cắn thế nào?”

      Nhìn ra được, Tô tướng quân vẫn có chút tình cảm với Tô Minh. Vì Nguyễn Kiều Kiều phát sát ý thoáng lóe lên trong mắt ông ta.

      “Rốt cuộc mày thừa nhận rồi?”

      Tô Tầm gật đầu, “Ngay từ đầu tôi đâu có ý phủ nhận.”

      “Mày... lại giết Minh nhi? Mày biết nó có thân phận gì mà!”

      “Tôi biết chứ.” Đối với phẫn nộ trong mắt Tô tướng quân, Tô Tầm lộ vẻ cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn phân ra tinh thần đưa bát cho Nguyễn Kiều Kiều, “Múc canh cho tôi.”

      “Tô Tầm!” Vẻ mặt Tô tướng quân vặn vẹo, đập bàn cái, “Mày đừng tưởng tao dám động tới mày! Mày giết Minh nhi, tao bắt mày đền mạng!”

      “Ông cảm thấy ông có thể sao?”

      Tô Tầm ngẩng đầu, cười như cười nhìn ông ta, “Đúng rồi, thời gian quá lâu, là nhớ mà. Ba ơi, tôi còn tặng ông món quà nữa.”

      “Quà gì?”

      chỉ làm Tô tướng quân rất kinh ngạc, ngay cả Nguyễn Kiều Kiều cũng kinh ngạc tương tự. Tô Tầm thích ông ta, sao có thể tặng quà cho ông ta chứ!

      Chỉ e phải thứ tốt lành gì!

      Quả nhiên, sắc mặt Tô Tầm cười như cười, giây kế tiếp giơ tay lên, hóa thành móng vuốt ở trước mặt Tô tướng quân.

      Động tác của rất nhanh, thân thể nghiêng về phía trước, đột nhiên bóp cổ ông ta, “ lâu gặp, Tô.”

      Giọng này, Nguyễn Kiều Kiều sợ hết hồn.

      Nũng nịu, mê hoặc, giống như từng nghe. chợt ngẩng đầu, lại phát mình xuất ảo giác, có thể nhìn thấy nữ quỷ trong hang núi tuyết kia ở mặt Tô Tầm.

      Cũng chính là mẹ .

      Chết tiệt! Lúc này, trong lòng Nguyễn Kiều Kiều hơi rối. Tô Tầm bị ma nhập ư? Hay nữ quỷ kia luôn theo bọn họ, ngay cả thời điểm hai người ân ái XXOO, đột nhiên tán tỉnh đối phương cũng ở bên xem sao?

      Khụ khụ...

      Hình như chú ý sai chỗ rồi.

      Giọng Tô Tầm vừa thốt ra, Tô tướng quân lập tức kinh hoàng.

      “Bà... sao bà có thể?”

      Tô Tầm chậm rãi thu móng vuốt, cũng khôi phục lại vẻ mặt cảm xúc như bình thường, “Có phải ông định hỏi sao bà ta tới đây được đúng ? Đừng sợ, bà ta ra được đâu, giờ chả có chỗ nào bà ta được cả.”

      Tô tướng quân lui về sau bước, nhìn chằm chằm ánh mắt lạnh lùng của Tô Tầm, “Mày làm gì?”

      “Còn có thể làm gì?”

      Tô Tầm tiếp tục quay lại ngồi vị trí của mình, còn dặn Nguyễn Kiều Kiều múc canh.

      làm chuyện tôi muốn làm thôi.”

      “Gần đây năng lực của mày đột nhiên tăng mạnh, phải do bà ta chứ?”

      “Coi như là vậy .” Tô Tầm uống ngụm canh, thản nhiên phun ra hai chữ.

      “Quá mặn.”

      Tô tướng quân rất kích động, níu cổ áo Tô Tầm, “Mày , bà ta còn cái gì?”

      cười khẩy, đẩy ông ta ra, “Ông muốn biết thế, có muốn hỏi bà ta ?”

      “Bà ta... bà ta ở đâu?”

      “Ở ngay đây thôi.” Cặp mắt phượng của Tô Tầm híp cái, đồng tử xanh đen chậm rãi biến thành màu da cam, nhìn chằm chằm Tô tướng quân, nở nụ cười gian xảo.

      “Nghe ông muốn gặp tôi?”

      “...”

      cần phải , mẹ Tô Tầm lại xuất .

      “Bà chết?”

      Mẹ Tô Tầm lắc đầu, vẻ mặt rất đáng tiếc, “Xin lỗi, là chết hẳn rồi. Ông diệt tôi, con trai ông càng ác hơn, diệt luôn hồn tôi.”

      “Nó diệt hồn của bà? Nó...”

      Mẹ Tô Tầm thở dài, “Sao vậy, còn tưởng đây là câu chuyện cảm động về đứa con trai báo thù cho mẹ à? Haizz, đóng kịch mãi, tôi còn suýt bị cảm động nữa. Đáng tiếc, thằng con tạp chủng này của ông có IQ xuất sắc. Tôi muốn nuốt nó, ai ngờ lại bị nó phát sớm bước, nuốt lại tôi.”

      Mẹ xong, sâu kín nhìn Tô tướng quân, “Tuy rằng rất hận, nhưng giờ tôi gặp ông rồi, tâm trạng tốt lên hẳn. Bởi chẳng mấy chốc nữa ông tới bầu bạn với tôi thôi.”

      “Bà bậy! Tôi là con người!”

      “Haha, đương nhiên rồi!” Mẹ Tô Tầm lần nữa quyến rũ bật cười, “Cho nên nó đối phó ông phiền phức như đối phó với tôi. Nó có thể giết thẳng ông.”

      “Thằng bất hiếu! Giờ tôi giết nó!”

      Dường như bị Tô tướng quân dọa, vẻ mặt nũng nịu của mẹ Tô Tầm nhanh chóng biến mất, mà Tô tướng quân giơ súng nhắm vào Tô Tầm.

      ‘Bằng’ tiếng, chỉ nghe được thanh giòn giã, bình hoa lớn trong căn phòng vỡ nát.

      Tô tướng quân bắn trật?

      phải.

      Nguyễn Kiều Kiều thở hổn hển ôm cánh tay Tô Tầm. hoàn toàn biết người trong nhà này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có điều ràng là lúc ở núi tuyết, tiết mục cho rằng mẹ con gặp nhau cảm động lòng người, hòa hảo như ban đầu lại chưa từng xuất .

      Hình như còn xuất tình cảnh u ám.

      Ba giết mẹ, sau đó con trai nuốt hồn mẹ.

      Chết tiệt, thế giới này quái gở cỡ nào!

      Nhưng Nguyễn Kiều Kiều nhanh chóng tiếp nhận kỳ dị này, đồng thời từng giây từng phút quan sát hành động của Tô tướng quân. Y theo đoán, Tô tướng quân có thái độ rất thù địch với Tô Tầm, cực kỳ muốn giết .

      Nguyễn Kiều Kiều cầm dao phay trong túi lâu, chỉ sợ ông ta bỗng nhiên bùng nổ.

      Kết quả, ai ngờ thực bị đợi được. Tô tướng quân bị mẹ Tô Tầm dọa, cũng có thể là lời kích thích, thực lấy súng chuẩn bị bắn chết .

      May mà nhanh tay, lập tức đẩy Tô Tầm ra.

      “Đại nhân, đại nhân, sao chứ?”

      Tô Tầm vỗ tay , trấn an khẽ xoa đầu , “ sao.”

      Xoay người lại, đối diện với Tô tướng quân, biết nghĩ tới điều gì lại bật cười, “Sao thế, món quà này ông thích à?”

      Tay Tô tướng quân hơi run run, ông ta hít sâu hơi, chậm rãi khôi phục bình thường.

      “Mày biết những chuyện này từ lúc nào?”

      “À, định giải thích chân tướng hả? Nhưng tôi có hứng thú.”

      “Được.”

      Tô tướng quân ngồi xuống, lúc này ông ta khôi phục bình tĩnh.

      thế, chúng ta bàn điều kiện.”

      “Điều kiện?”

      “Đúng.”

      Tô tướng quân nhìn chằm chằm Nguyễn Kiều Kiều sau lưng , “Tao có thể cho mày tiếp tục ở thành Nhân Loại, thậm chí sống ở nhà họ Tô. Mày có thể là tiểu thiếu gia của Tô gia, cách danh chính ngôn thuận, nhưng tao muốn mày giúp tao cùng nhau đẩy Tô gia lên đỉnh cao nhất.”

      Trong nháy mắt Nguyễn Kiều Kiều nghe được, nhất thời cảm thấy Tô Minh chết đáng thương. Vốn tưởng là con trai ngoan, con trai bảo bối duy nhất của Tô tướng quân, ai ngờ vì để Tô gia phát triển, lại bị vứt bỏ từ rất sớm.

      biết sau khi Tô Minh biết chuyện này, có thể bật dậy khỏi mồ .

      Nguyễn Kiều Kiều thầm thở dài, đúng lúc đó, nghe được giọng Tô Tầm khẽ vang lên.

      “Ồ, ông cho tôi giúp ông tạo phản hả?”
      Last edited: 30/7/19
      amandatruc, Uyên Sama, Min149211 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :