1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vợ yêu của trùm phản diện - Phó Du (Mạt thế) (FULL+EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 66: Năng lực của Thú vương
      Liễu Như Yên chạy mất, Nguyễn Kiều Kiều đoán ta tìm thái tử.

      Nhưng Tô Tầm xác suất này rất , bởi vì Tô Minh mà thái tử có ngăn cách với Liễu Như Yên. Phải biết rằng, thái tử là vua tương lai của loài người, xung quanh phải người thú hung mãnh bất cứ lúc nào cũng có thể hành động, là mấy người em tranh quyền đoạt thế, và số lão thuộc hạ nghe lời, đâu phải loại đàn ông vì tình cảm mà buông tha tất cả.

      Tình huống là quân vương đều tuyệt tình.

      Điểm này, Nguyễn Kiều Kiều rất tin tưởng. Tuy xem ít phim truyền hình não tàn, nhưng càng tin chính kịch hơn. Trước đây khi xem <Vương triều Khang Hy>, Khang Hy thích Dung phi và con Lam tề Nhi như vậy, cuối cùng vì quốc gia đại nghĩa, còn vứt bỏ là vứt bỏ mà.

      Đây mới là quân vương.

      Nên Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy suy đoán của Tô Tầm rất có lý.

      Liễu Như Yên thấy tăm hơi đâu, dù sao chẳng có tác dụng gì quá lớn với bọn họ. Cùng lắm, Tô Tầm cho rằng Liễu Như Yên biết nhiều thứ, là mối nguy tiềm tàng, về sau gặp lại ta phải giết luôn.

      Đoàn người tiếp tục lên đường, Nguyễn Kiều Kiều vẫn muốn biết Thú vương dịu dàng phúc hắc là người như thế nào? Cuối cùng hôm nay chạm mặt.

      chỉ vậy, còn thấy bên cạnh Thú vương xuất gương mặt quen thuộc.

      Liễu Như Yên!

      Vận mạng gặp nhau! Quả nhiên nữ chính phải hạ được nam chính mới là nữ chính!

      Nhìn Liễu Như Yên nhu nhược chỗ nương tựa dựa vào Thú vương, Nguyễn Kiều Kiều trố mắt nên lời. Người phụ nữ này phải còn vượt ngàn dặm tiễn người chết ư? Sao ngoảnh lại nhào vào lòng người đàn ông khác rồi?

      Đúng là tiểu thuyết NP!

      Theo thường lệ, Thú vương và Tô Tầm chắclàkẻ thù đội trời chung. Dù sao lần nào Tô Tầm cũng cướp khoáng thạch, khoáng thạch đều giấu ở lãnh địa người thú, mỗi lần đều bị cướp , còn quay ngược lại đánh tộc người thú.

      Việc này xem như mối nhục lớn và thù sâu oán nặng mà!

      Nhưng hai người gặp mặt rất bình thản.

      “Tô Tầm, lâu gặp.”

      lâu gặp.”

      Tô Tầm hờ hững gật đầu.

      Dáng vẻ Thú vương có chút khác với Thú vương khí phách trong lòng Nguyễn Kiều Kiều. hết thảy khá giống chàng trai ấm áp, cho người ta cảm giác rất dịu dàng, có vẻ giống người thú hung hãn hiếu chiến trong truyền thuyết.

      Hơn nữa, nhìn lỗ tai cũng nhìn ra là chủng tộc gì.

      Thú vương phát Nguyễn Kiều Kiều quan sát mình, dời mắt, vẻ mặt thoáng hứng thú, “Đây là loài người mà cậu thích?”

      Lần này Tô Tầm chắn trước mặt Nguyễn Kiều Kiều, “Liên quan gì tới ?”

      Thú vương thở dài cái, “Lâu ngày gặp, tính cậu vẫn vừa thối cứng.”

      cũng làm người ta thích nổi.”

      Tô Tầm ném ánh mắt cho Chuột Đệ, Chuột Đệ nhận lệnh dẫn Nguyễn Kiều Kiều lui về sau mấy bước.

      Đây là tiết tấu phải chiến đấu ư?

      Thú vương nhìn động tác của bọn họ, vẫn khẽ cười, “Tô Tầm, cậu biết cậu giết Bạch Đồ, tôi tha cho cậu.”

      “Bạch Đồ phải tôi giết.”

      Tô Tầm theo thói quen chịu tiếng xấu của người khác, nhưng lần này có hứng thú ấy.

      “Do Tô Minh làm, hẳn biết mà.”

      “Tôi biết.” Thú vương gật đầu, “Tôi còn biết cậu giết Tô Minh rồi. Sao nào, cảm giác giết trai ruột như thế nào? Cũng đúng thôi, con trai nhà họ Tô, người được người ta nâng niu, người lại bị ngã sấp xuống bùn đất, ngay cả ăn cũng ăn đủ no, về sau có hơi sức rồi giết chết kẻ bắt nạt mình. Đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng cậu biết tôi vẫn muốn giết cậu.”

      Thú vương lảm nhảm xong rốt cuộc rút đao ra, “Tới đây, để tôi xem mấy năm nay đứa con hoang có tiến bộ ?”

      Tên Thú vương này trở mặt liền trở mặt. Trước đó vẻ mặt ôn hòa ôn lại chuyện cũ, chẳng có sát khí nào. Nhưng thoáng rút đao ra, vẻ mặt thay đổi hoàn toàn.

      Con ngươi vốn dịu dàng trở nên vàng rực, hé ra gương mặt tràn đầy sát khí, cầm đao chém về phía này.

      Song, người Thú vương chém phải Tô Tầm, lưỡi đao chợt chuyển hướng, cuối cùng nhắm ngay Nguyễn Kiều Kiều.

      Đồ lừa đảo! Mắt tên Thú vương này tốt hả?

      Thời điểm mấu chốt Chuột Đệ kéo Nguyễn Kiều Kiều, nhưng tốc độ Thú vương quá nhanh, cánh tay Chuột Đệ bị chém nhát, máu tuôn trào.

      “Chuột Đệ!”

      Sắc mặt trắng bệch, Nguyễn Kiều Kiều phẫn nộ rút dao phay ra, tiến đón Thú vương.

      Có điều, còn chưa ra tay bị Tiểu Manh kéo sang bên.

      “Chúng ta mau.”

      “Tại sao?”

      Nguyễn Kiều Kiều còn chưa kịp hỏi lý do bị Tiểu Manh kéo chạy xa, phía sau có Cẩu Bất Lý và Mèo Đen khiêng Chuột Đệ theo sát.

      Rốt cuộc phải chạy cái gì? Đúng lúc đó, nghe được trong rừng chấn động, nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy phía sau bọn họ mây mù tràn ngập, cộng thêm tiếng bước chân lộc cộc hướng về phía bọn họ.

      Lần trước, khi nghe được thanh này là heo rừng tập kích khe núi.

      Vậy lần này sao...

      Nguyễn Kiều Kiều lại quay đầu nhìn, trông thấy vô số động vật từ bốn phương tám hướng xông ra, nhào về phía bọn họ.

      Tiến sĩ Gấu chạy trối chết, còn quên giải thích chân tướng.

      “Giờ hiểu tại sao chúng ta phải chạy chưa? Vì năng lực lớn nhất của Thú vương chính là hiệu lệnh muông thú.”

      “...”

      Vô số dã thú hung hãn bao vây bọn họ, lúc này nhảm nữa cũng vô dụng. Nguyễn Kiều Kiều rút dao phay, vài con dã thú còn có thể đối phó, nhưng hàng nghìn con...

      chắc đâu.

      Cẩu Bất Lý chắn trước mặt , chợt lắc đuôi biến thành con chó to oai phong lẫm liệt.

      Nhưng chẳng có tác dụng lắm, con hổ nhào tới cắn đuôi Cẩu Bất Lý.

      Thấy Cẩu Bất Lý ô hú hét thảm thiết, Nguyễn Kiều Kiều vung dao phay, nhắm ngay con mãnh hổ kia.

      Sức vô cùng lớn, đầu hổ bị chém dao rơi xuống.

      Song kế tiếp, trông thấy lần lượt đàn mãnh hổ kéo tới, tay bắt đầu run rẩy.

      Chết tiệt, sao trong rừng này nhiều mãnh thú thế.

      Mãnh thú khác với con người, con người có lòng sợ hãi, nếu thấy đồng bọn chết, có lẽ dừng bước, vì bọn họ biết sợ.

      Tuy nhiên dã thú , chúng chỉ biết hung ác nhào tới, dù phía trước là thi thể của đồng bọn.

      Nguyễn Kiều Kiều giơ dao bổ về phía con sói gần nhất, nhìn kỹ con sói to khá giống Tô Tầm, chẳng qua xấu hơn nhiều.

      dao này bổ xuống, máu bắn tung tóe khắp người . Mùi máu làm đám mãnh thú đó càng hung hăng hơn, con sói cắn cánh tay Nguyễn Kiều Kiều, bị Cẩu Bất Lý chém đao.

      Mẹ nó, rốt cuộc việc này khi nào mới kết thúc đây!

      Ngay khi Nguyễn Kiều Kiều bị bao vây tứ phía, biết liệu mình có chôn thây ở đây , hình như đám mãnh thú ấy nghe được mệnh lệnh gì đó, đều lui về sau.

      Nguyễn Kiều Kiều buồn bực, lúc này Tô Tầm ra khỏi khu rừng.

      Cả người đầy vết thương, toàn thân đều là máu, đôi mắt cũng đỏ rực.

      “Đại nhân?”

      Nguyễn Kiều Kiều định nghênh đón, nhưng bị Tiểu Manh kéo lại.

      “Chờ chút, đại nhân giết đỏ cả mắt, đợi lát nữa .”

      Quả nhiên, mãnh thú chưa lui về sau kịp thời đều bị Tô Tầm ghìm lại, thêm trận tàn sát chói mắt.

      biết qua bao lâu, Tô Tầm buông đao, quỳ mặt đất, có lẽ đủ thể lực.

      Nguyễn Kiều Kiều thoáng do dự, nhưng vẫn tiến lên.

      “Đại nhân?”

      Trong mắt Tô Tầm lóe lên ánh đỏ, song nhanh chóng vào trong. vươn tay bấu víu cánh tay Nguyễn Kiều Kiều, “Dìu tôi đứng dậy.”

      Nguyễn Kiều Kiều đỡ Tô Tầm qua bên, vết thương người rất nhiều, tinh thần cũng rất kém, hình như rất mệt mỏi.

      vốn muốn lau máu người , chẳng qua nhiều quá, căn bản lau hết.

      “Thú vương đâu?” Cuối cùng, lau máu mặt , “ giết được à?”

      Tô Tầm lắc đầu, trong mắt lóe lên chút châm biếm, “Đâu có dễ vậy?”

      Đúng là chết, nhưng chết, sao Tô Tầm có thể xuất ở đây?

      vốn muốn giết tôi, chỉ giày vò tôi như trước đây thôi.”

      Tô Tầm mệt chết được tựa người Nguyễn Kiều Kiều, nặng nè thở gấp tiếng.

      Thú vương giết Tô Tầm, có điều cũng tràn đầy địch ý với , Nguyễn Kiều Kiều thực hiểu nổi. Hai người này là kẻ thù, nhưng hình như phải kẻ thù chân chính, ít ra Thú vương xuống tay ác độc. Trong lúc Nguyễn Kiều Kiều lau vết máu mặt Tô Tầm, Thú vương bước ra khỏi khu rừng.

      Lúc này, nhìn , lại cười dịu dàng.

      “Sao, lời đề nghị của tôi, cậu có suy xét ?”

      Tô Tầm hừ lạnh tiếng.

      Bầy mãnh thú khẽ gầm từng hồi, Thú vương xua tay, ánh mắt rơi người Liễu Như Yên cưỡi con hổ trắng.

      “Cũng được, bất cứ lúc nào cậu cũng có cơ hội đổi ý. Hôm nay cứ như vậy , cho cậu bài học nho . Coi như cậu động vào người của tôi nhận chút bài học. Chẳng qua, lần sau đừng làm thế nữa.”

      Thú vương vẫy tay, muông thú lui về phía sau bước.

      “Đúng rồi, người phụ nữ loài người này tôi phải dẫn . Nghe ta là người của thái tử, tôi biết loài người rất trọng tình cảm, trở về với người phụ nữ này ở trong tay tôi, xem lấy cái gì ra đổi.”

      Thú vương xong chỉ huy muông thú lui về sau.

      Tô Tầm đỡ cánh tay Nguyễn Kiều Kiều, lau vết máu nơi khóe môi.

      “Nhiều năm thế này, vẫn là cái đức hạnh đó.”

      Nguyễn Kiều Kiều thoáng nhìn Thú vương xa, “Cứ như vậy à?”

      Tiến sĩ Gấu chẳng biết chui ra từ chỗ nào đè vết thương người Tô Tầm, “Chậc chậc chậc, thương tích của đại nhân nhiều . là, lần nào gặp đều đánh nhau... Hay chúng ta làm trận chiến lớn ...”

      “Đại nhân quen biết Thú vương?”

      Chuột Đệ cũng tới đỡ Tô Tầm, “Ừ, Thú vương luôn muốn chiêu dụ đại nhân theo phe.”

      “Đại nhân đồng ý?” nhìn ra Tô Tầm có tiết tháo như thế, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy mình hơi cảm động.

      “Đương nhiên đồng ý.” Tiến sĩ Gấu tay chân lanh lẹ băng bó vết thương cho , “Chúng ta luôn là phái trung lập, kiếm tiền đủ rồi, tại sao phải bán mạng chứ?”

      “...”

      Chỉ đơn giản vậy ư?

      Tô Tầm hừ lạnh tiếng, trong mắt tràn ngập ấm ức, “Còn chưa tới lúc.”

      “...”

      thực muốn mưu phản?
      amandatruc, Uyên Sama, Min149213 others thích bài này.

    2. HoanHoan

      HoanHoan Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      239
      Đôi lúc cảm thấy não mình ko đủ dùng :7:
      P/s: ta muốn dùng cái nhãn dán: "chắp tay sau đít, ngước nhìn gió thổi lá bay, hiu quạnh lòng người" mà ko thấy nó đâu :062:
      LạcLạc thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 67: Tầm thường mà vĩ đại
      biết Thú vương dùng thủ đoạn gì, vết thương người Tô Tầm dù khép lại, nhưng tốc độ ràng chậm hơn bình thường.

      Đợi đến lúc nghỉ ngơi, Nguyễn Kiều Kiều đun nước nóng nhàng lau vết thương người .

      Tô Tầm vẫn hề động, ánh mắt mực rơi cánh tay bị thương của .

      Thấy thế, Nguyễn Kiều Kiều rút tay, “Tiến sĩ Gấu chữa cho tôi, giờ tốt lên nhiều rồi.”

      Tô Tầm giữ cánh tay , ngón tay khẽ vuốt ve bên , “Có lẽ, tôi cân nhắc việc chiêu dụ của .”

      “Hả?”

      Nguyễn Kiều Kiều thu tay về, hết sức kinh ngạc, Tô Tầm muốn giúp đỡ người thú sao?

      Tô Tầm giữ bả vai , dưới ánh trăng dịu dàng, tựa vào cây khô, sắc mặt lạnh lùng, lộ vẻ cao ngạo thể tới gần.

      “So ra, chưa tính là tên khốn kiếp.”

      Nguyễn Kiều Kiều nâng tay Tô Tầm lên, tiếp tục hoàn thành công việc của mình.

      “Đại nhân, rất hiếm khi nghe được khen ngợi người nào đó, , người thú chứ.”

      “Tôi quen từ rất lâu rồi. Khi ấy, tôi chưa biết là Thú vương.” Tô Tầm cúi đầu, nhìn cổ tay trắng ngần lau lau lại cánh tay , bỗng nhiên nắm lại.

      “Đừng lau nữa, thương tích tự khỏi mà.”

      “Nhưng, còn đau mà”

      Nguyễn Kiều Kiều rút cái tay bị Tô Tầm nắm lại, “Hơn nữa, lau sạch mau chóng khỏi hơn.”

      đâu. Vết thương tạo ra mau khỏi đâu. Nhưng...” Tô Tầm nhếch miệng cười khẩy, “ cũng khá hơn bao nhiêu.”

      “...” Việc này là sao? Có đồng thanh tương ứng[1] giữa đối thủ với nhau à?

      [1] Nguyên văn là 惺惺相惜: (tinh tinh tương tích) hai người đều biết tài nhau và khâm phục nhau.

      Tô Tầm còn chưa hết, chẳng qua mặc cho Nguyễn Kiều Kiều lau miệng vết thương người. thực chết, nhưng giống như Nguyễn Kiều Kiều , quá nhiều thương tích đau.

      Tuy nhiên chẳng biết tại sao, khi tay Nguyễn Kiều Kiều vuốt ve những vết thương người , đột nhiên cảm thấy ra có đau lắm.

      “Đại nhân, có từng nghĩ tới sau này chưa?”

      Sau khi lau sạch vết máu người Tô Tầm, Nguyễn Kiều Kiều bưng chén nước nóng tới đưa cho .

      Sắc trời ôn hòa, nhịn được có chút thương cảm.

      Ban đầu, khi mới tới thế giới này, chỉ muốn sống sót. biết đây là thế giới gì, cũng biết chỗ này là đâu, càng biết còn có thể trở về .

      Nhưng nghĩ, nếu tới rồi cứ sống cho tốt .

      Chỉ có sống, mới có hi vọng.

      Ở chỗ này, thu hoạch được đứa con trai, tuy ngay từ đầu chẳng hề muốn chút nào, nó là trói buộc, là gánh nặng, còn dị hình.

      Nhưng dần dà, bắt đầu thích đứa con trai lộn xộn này, thích nó ở bên .

      Trước giờ phải là người tuyệt tình, đối với Cẩu Bất Lý là vậy, đối với Tô Tầm cũng vậy.

      Từ từ, giải quyết ấm no rồi, cũng thu hoạch được tập thể.

      Tiến sĩ Gấu háo sắc chỉ cầu lợi ích, Chuột Đệ cả ngày cười hihi ra tay ác độc, còn có Mèo Đen nghiêm túc thận trọng có thể đáng tin vào thời điểm mấu chốt, và Tiểu Manh bền gan vững chí.

      Cuối cùng, là Tô Tầm có tố chất thần kinh, ra tay độc ác nhưng thỉnh thoảng lại đáng .

      muốn sống tốt ở thế giới này, nhưng bây giờ nhìn Tô Tầm, bắt đầu hiểu rồi. Quả rất buồn chán.

      lấy được nhiều thứ lắm, người bán thú, bán thú mà loài người và người thú tiếp nhận.

      Điểm dừng chân cuối cùng của là ở đâu, chẳng ai biết cả.

      “Đại nhân, nghĩ sau này làm gì ? Ý tôi là, nếu có chiến tranh, từng nghĩ làm gì ?”

      Tô Tầm lắc đầu, chưa từng nghĩ tới thế giới có chiến tranh.

      Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, ánh mắt nhìn lên bầu trời sao xa xôi.

      Bầu trời ô nhiễm, sao dày đặc lấp lánh.

      Cũng là lúc này, mới cảm thấy mình giống như ban đầu khi còn sống trái đất, có lẽ cha mẹ người thân ở ngay cách đó xa, hoặc rất xa xăm, hít thở chung bầu khí với , nhìn cùng bầu trời sao.

      “Tôi từng nghĩ, nếu có chiến tranh, có thể tôi học, sau đó tìm công việc bình thường. Có lẽ là đầu bếp, hay giáo viên, hoặc nhân viên công vụ thông thường. Tôi đứa con trai, như Cẩu Bất Lý vậy, sau đó có ông chồng bình thường, rồi nhà ba người sống với nhau hạnh phúc. Lúc làm, hai người đều bề bộn nhiều việc, có lẽ thỉnh thoảng cãi nhau vì những chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng hai người nhanh chóng làm lành, chọn ngày cuối tuần lái xe dẫn con trai ngọn núi gần đó ngắm phong cảnh, thả lỏng tinh thần. Cuộc sống bình thường như vậy, lại là ước mơ giờ tôi tha thiết.”

      Chứ phải như tại, vì sinh tồn mà chém giết ngừng. Ngày tháng khiếp đảm thế này, thực muốn trải qua.

      Tô Tầm rất lâu trả lời, đợi đến khi Nguyễn Kiều Kiều tỉnh lại từ mộng đẹp, lại phát con ngươi Tô Tầm rạng ngời rực rỡ trong đêm tối.

      “Suy nghĩ này của em, rất mới lạ.”

      “Rất mới lạ sao?” Nguyễn Kiều Kiều bật cười, đây chỉ là nguyện vọng của người bình thường, ở trong mắt Tô Tầm rất mới lạ.

      “Đại nhân, lẽ nào chưa từng nghĩ qua ư? Nơi non xanh nước biếc có phòng ốc của mình, sau đó có thể làm chuyện mình thích, nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, tắm nắng. Thỉnh thoảng cùng người mình thích nắm tay nhau, chuyện đương chẳng hạn?”

      “Nắm tay nhau? chuyện đương?”

      Bỗng Tô Tầm cúi đầu, nắm tay , mười ngón tay đan vào nắm chặt, “Là thế này phải ?”

      , giờ phút này, lòng Nguyễn Kiều Kiều rất xúc động. Có lẽ vì ánh trăng quá đỗi dịu dàng, cũng có lẽ vì bầu khí quá tốt.

      nhịn được lãng mạn hồi.

      và Tô Tầm cũng coi như bạn giường phối hợp ăn ý, nhưng ở dưới giường có thể mặt đỏ tim đập nhanh nhìn , mà giờ khắc này, trong rừng núi mông lung, bốn phía yên tĩnh quỷ dị, trái tim bắt đầu đập nhanh thình thịch thình thịch.

      Đó phải là dấu hiệu tốt.

      Thế giới này, tình khá xa xỉ. Mối quan hệ giữa và Tô Tầm cũng chỉ là người hợp tác, cấp và cấp dưới, còn có bạn giường, cùng lắm có chút cảm tình.

      Nếu thích thực ...

      trở nên phiền toái, trở nên tính toán chi li, cầu Tô Tầm càng nhiều. Nếu như vậy, trở nên giống nữa, hoặc sớm muộn gì Tô Tầm cũng chán ghét. còn tình , cũng đánh mất dũng khí tồn tại.

      Đây mới là chuyện đáng sợ nhất.

      Hơn nữa, nếu Liễu Như Yên là nữ chính của thế giới này, nếu thái tử vẫn đánh bại Thú vương, cuối cùng Tô Tầm còn trở thành nhân vật phản diện chết .

      hẳn thực được lời hứa của mình, yên lòng nhặt xác .

      “Đại nhân...”

      muốn rút tay mình về, nhưng Tô Tầm nắm chặt quá, làm thể động đậy.

      “Em thích thế à?”

      Bị người khác nắm tay như vậy, mặt đỏ tận mang tai ngồi bãi cỏ chuyện đương, kỳ là hình ảnh vừa mới lạ vừa hường phấn.

      Nguyễn Kiều Kiều rút tay về, đồng thời dưới ánh mắt sáng quắc của Tô Tầm, thể làm gì khác hơn là gật đầu.

      thích.

      thích cuộc sống an tĩnh bình thản. chỉ là , có nguyện vọng xưng bá thế giới, sống cách mệt mỏi.

      Thời đại hòa bình có chiến tranh, mỗi tháng có thể làm việc 22 ngày, sau đó kiếm được tiền lương có thể nuôi sống, ngẫu nhiên cuối tuần hẹn bạn bè xem phim, dạo phố, tối mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, karaoke. Có bạn trai rồi nắm tay tản bộ, hai người cãi nhau, nhưng nhanh chóng làm lành.

      Đây là ước vọng của .

      Đáng tiếc, ở đối diện vĩnh viễn thể giúp thực . Tô Tầm, chung quy phải người cùng thế giới với .

      “Tôi biết rồi.” Cuối cùng Tô Tầm gật đầu, đồng thời nắm chặt tay .

      Lần này, đến phiên Nguyễn Kiều Kiều hiểu, rốt cuộc biết cái gì. Hình như chưa cái gì mà.

      “Đại nhân.”

      Tô Tầm đứng dậy, muốn về lều bạt.

      theo.

      Có phải vô tình làm cái gì ? Hay sắp thay đổi cái gì?

      “Đại nhân, muốn làm gì?”

      Tô Tầm dừng lại, nhìn chằm chằm , “ phải em muốn cuộc sống như thế sao? Cuộc sống bình thường có chiến tranh, tôi nghĩ, dù gì cũng buồn chán, có thể thử xem.”

      vấn đề thế kỷ khó khăn , được thành buồn chán nên thử xem. Nguyễn Kiều Kiều cũng say mất, “Đại nhân, muốn kết thúc chiến tranh à?”

      đợi Tô Tầm mở miệng, Nguyễn Kiều Kiều thêm: “ nên biết việc này rất khó.”

      “Đúng là rất khó.” Tô Tầm tới ôm vai , “Nhưng em thuyết phục tôi. Em cuối tuần dạo phố ăn cơm, còn nắm tay tôi tản bộ, hình ảnh này làm tôi có chút mong chờ. Tôi biết cuộc sống kiểu đó rốt cuộc như thế nào, chẳng qua để tôi nắm tay em như vậy, tôi rất thích.”

      Tô Tầm xong, nắm chặt tay .

      Nguyễn Kiều Kiều phát , rất thích mười ngón tay nắm chặt.

      Đêm nay, Tô Tầm làm. vẫn dùng đuôi quấn lấy , nhưng làm gì.

      Có lẽ vì thương tích quá nghiêm trọng, cũng có thể vì lúc chiến đấu với Thú vương tiêu hao quá nhiều sức lực, nên chỉ đơn thuần dùng đuôi quấn lấy .

      Cảm giác ôm nhau kiểu này, Nguyễn Kiều Kiều cũng thấy tồi.

      Ôm cái đuôi mềm mại, vùi mặt trong mảng ấm áp ấy.

      “Cái đuôi quá.” Nhất là đuôi Tô Tầm, lông xù, rất đáng .

      “Rất nhiều người đều thích đuôi.”

      Tô Tầm ở bên nâng má nhìn , lười biếng .

      “Tại sao?” Đuôi đáng lắm mà.

      Tô Tầm cuộn đuôi lại, “Tôi đâu biết. Dù sao, rất nhiều người thích. Có lẽ vì người thú và loài người liên tục chiến tranh, ưa đối phương, cũng rất bình thường.”

      “Nhưng trong thành phố tôi thấy rất nhiều người thú đó.” Tuy đối địch với loài người, nhưng ít nhất vừa chạm mặt đánh đấm. Bọn họ luôn duy trì cân bằng bề ngoài.

      Hơn nữa, có số người thú còn giúp loài người. ra thế giới này, sớm đồng hóa rồi. ràng có thể sống thoải mái, nhưng việc cướp đoạt lẫn nhau làm bọn họ mất lòng hòa bình.

      Nguyễn Kiều Kiều thở dài, ôm cái đuôi to của Tô Tầm, cọ cọ, “Đại nhân, kế tiếp chúng ta đâu đây?”

      Tô Tầm dùng đuôi kéo vào lòng, sờ đầu , giọng trầm thấp, “Nên về rồi.”

      “Về thành phố Nhân Loạii ư?” Rốt cuộc phải về rồi sao?

      Tô Tầm cười lạnh, “Dù tôi muốn về, nhưng chắc cũng chẳng còn cách nào.”
      amandatruc, Uyên Sama, Min149214 others thích bài này.

    4. HoanHoan

      HoanHoan Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      239
      Wowwwww :042:
      Ánh hồng lấp lánh chen chúc ló ra bên ngoài lớp vỏ xám đen.:tungtung::037: Chẹp chẹp:034:
      LạcLạc thích bài này.

    5. AELITA

      AELITA Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      54
      Hấp dẫn ghê, ngóng chờ diễn biễn tiếp theo
      Bạn bè gần xa bà con cuối phố đến ủng hộ ạ!!!
      LạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :