1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vợ yêu của trùm phản diện - Phó Du (Mạt thế) (FULL+EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HoanHoan

      HoanHoan Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      239
      Sao ta cứ cảm thấy có JQ giữa bạn học chó con và tiểu bạch thỏ vậy nhỉ??? :nosepick::nosepick::nosepick:
      LạcLạc thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 62: Trúng liên hoàn kế
      Khi thấy thi thể của Tô Minh, Nguyễn Kiều Kiều cảm giác cả người đều tốt.

      đúng! Mạch truyện đâu phải như vậy! Tô Minh là trong những nam chính mà! Sao dễ dàng chết tới thế!

      Nếu phải lý trí còn sót lại ngăn cản bản thân, Nguyễn Kiều Kiều rất muốn nhào tới chỗ thi thể của Tô Minh, ra sức lay thi thể.

      Chết yểu cơ! Khốn kiếp! mau tỉnh lại ! chết rồi tôi tính sao đây!

      Đợi ! Lời thoại hình như sai sai!

      Nguyễn Kiều Kiều vuốt đầu, phản ứng kịp.

      Sai rồi, cũng đâu phải nữ chính, kích động cái gì chứ! đứng bên cạnh Tô Tầm, Tô Minh chết, xác suất Tô Tầm chết phải giảm xuống ư?

      Vốn dĩ Mạc Phi là trong những nam chính, nhưng từ đầu chí cuối đều là đồng bọn hợp tác với Tô Tầm. tại, Tô Minh – nam chính khác trở thành thi thể.

      Còn lại Thú vương và thái tử. Hí hí hí.

      câu thôi, xác suất Tô Tầm sống sót tăng lên nửa rồi. phải vui vẻ chứ, phải sao?

      Nghĩ vậy, Nguyễn Kiều Kiều thực nở nụ cười.

      “Tô Minh, chết như thế nào ạ?”

      Tô Tầm thu móng vuốt, nhìn thi thể mặt đất, ánh mắt hờ hững, “Chuột Đệ, dọn dẹp trường.”

      Thấy Chuột Đệ quen cửa quen nẽo bổ thêm đao lên người Tô Minh, Nguyễn Kiều Kiều càng hiểu nổi, “Đây là muốn làm gì?”

      Tiến sĩ Gấu ở bên cười hì hì giải thích, “Còn có thể làm gì? Vu oan giá họa đó! Trước đây Tô Minh thường làm nhất, chúng ta chỉ trả lại toàn bộ cho thôi.”

      Chuột Đệ tạo ra vài vết thương kỳ quái người Tô Minh. Tên này chết rồi, có xấu xí hay đẹp đẽ cũng đâu khác gì nhau.

      Đôi mắt Tô Minh mở to, chết nhắm mắt. Vốn dĩ gương mặt khôi ngô tà mị, giờ đâu còn vẻ soái ca nữa.

      Nguyễn Kiều Kiều nhìn hồi, cả người rét run. Tô Tầm từ phía sau nhích lại gần, đè bả vai , “ thôi.”

      Nguyễn Kiều Kiều theo Tô Tầm, vẫn khó mà đối mặt với kết quả chấn động này.

      “Tô Minh chết gây ra nhiều phiền toái chứ?”

      Tô Tầm gật đầu, lau máu tay, “Có chút phiền toái. Nhưng, nằm trong dự liệu.”

      Lúc chuyện, biết từ lúc nào Mèo Đen trở về.

      “Đại nhân.”

      Tô Tầm ngẩng đầu, “Hửm?”

      Mèo Đen: “Người ở thung lung hoàn toàn bị diệt khẩu rồi ạ. Thú vương người tới.”

      “Tốt.” Tô Tầm lau tay, “Chúng ta rời trước.”

      Nghe đến đây, Nguyễn Kiều Kiều xem như sáng tỏ. Tô Tầm sớm muốn giết chết tên Tô Minh này, chẳng qua vẫn chưa nghĩ ra cách gì hay.

      Tỉ mỉ nghĩ lại, sau khi từ núi Tuyết trở về, hình như Tô Tầm thay đổi thành người khác.

      Từng giây từng phút có thể giết Tô Minh, song luôn nhẫn, dẫn Tô Minh tới vùng đất hoang này. Giờ nghĩ kỹ, lên kế hoạch từ lâu rồi, giết chết Tô Minh ở vùng đất hoang, sau đó đẩy tất cả lên người Thú vương, rồi mình ngồi ngư ông đắc lợi.

      Có điều, Thú vương, trong những nam chính dễ lừa gạt vậy sao?

      Nguyễn Kiều Kiều hỏi ra nghi ngờ của mình.

      Tô Tầm lườm cái, lần nữa giày xéo trí thông minh của .

      “Ai muốn lừa chứ?”

      “... phải muốn đẩy cái chết của Tô Minh lên đầu ư?”

      “Đúng.” Tô Tầm chẳng biết xấu hổ gật đầu, “Đúng là thế. Đẩy lên đầu , nên cần lừa gạt . Bởi vốn dĩ chính là làm.”

      “...”

      Cái tên này, đúng là càng ngày càng hiểm.

      Nhưng, thích.

      Thu dọn xong hết thảy, Tô Tầm dẫn Nguyễn Kiều Kiều chạy trốn. Tuy lần này giết chết Tô Minh, nhưng phải trả giá toàn bộ người thú thỏ.

      Điều này làm Nguyễn Kiều Kiều hiếm khi phát tác lòng thánh mẫu, “ ra thỏ rất đáng .”

      Sau này, cố gắng ăn ít thịt thỏ lại.

      “Haha...” Tô Tầm cười lạnh, “Đáng ? Em có biết tộc người thú thỏ có được gọi là gì trong toàn tộc người thú ?”

      Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, bày bộ dạng cầu chỉ giáo.

      “Thỏ yếu đuối, lại có trái tim sói hoang.”

      “...” Chờ chút, chỉ số thông minh của Nguyễn Kiều Kiều đủ dùng, lui về sau hai bước, chỉ vào Tô Tầm, “ đừng với tôi, người thú thỏ yếu đuối chỉ là giả vờ! Mẹ kiếp...” Nếu quả như thế, bao giờ tin tưởng cái thế giới kỳ quái này nữa.

      “Đương nhiên. Em cho rằng họ là kẻ tầm thường à? Có thể quanh năm sinh tồn nơi đất hoang này, vốn dĩ dễ dàng.”

      Người giải thích nghi hoặc cho Nguyễn Kiều Kiều là tiến sĩ Gấu, gương mặt mập mạp, đôi mắt chen chúc thành đống.

      “Chẳng qua, mấy năm nay năng lực của người thú thỏ càng ngày càng thụt lùi. Người có thể chống đỡ trong tộc cũng ít. Nên chết rồi, coi như tài nghệ bằng người.”

      Nguyễn Kiều Kiều xua tay, “Đợi , phiền ông tỉ mỉ chút. Tôi hiểu lắm.”

      Dưới ánh mắt lạnh lùng của Tô Tầm, tiến sĩ Gấu dám lớn mật khinh bỉ thông minh của , có điều thầm ném ánh mắt cho .

      “Rất nhiều năm trước, người thú của thế giới này phân ra rất nhiều loại, rất nhiều tộc yếu đều bị diệt tộc. Nhưng có biết tại sao thỏ trông yếu đuối lại còn sống và chiếm vùng đất hoang ?”

      Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu đến độ muốn đứt lìa.

      Chỉ nghe tiến sĩ Gấu : “ ra là chuyện xưa xảy ra rất lâu rồi, tộc tuyết hồ, tộc thỏ cùng sống ngọn núi. Hồ ly và sói đều ăn thỏ, thỏ ngày càng thiếu. Cho nên nghĩ ra biện pháp, khơi mào cho tộc tuyết hồ và tộc tuyết lang nội đấu, sau đó kết quả của cuộc chiến đấu quanh năm là hai tộc nhanh chóng suy yếu. Có lẽ chiến tranh lâu, tộc trưởng cũng tỉnh ngộ. Do đó tộc tuyết lang tặng cho tộc tuyết hồ công chúa, vĩnh viễn kết thân. Đúng rồi, công chúa đó là mẹ Mạc Phi. Về sau, hai tộc càng nghĩ càng thấy đúng, nên tra tộc thỏ, mà có biết tộc thỏ làm cái gì ? Rất đơn giản, cấu kết với nhà họ Tô của loài người. Sau đó, bí mật cho Tô gia biết... Bí mật này, bất ngờ tộc tuyết lang biết, nhưng trở thành lý do trực tiếp dẫn đến tộc tuyết lang bị diệt tộc.”

      Tuy Nguyễn Kiều Kiều vẫn chưa biết bí mật ấy là gì, song nghĩ tới tộc tuyết lang mà mẹ Tô Tầm bảo vệ giờ toàn bộ đều thành vong hồn, chợt sáng tỏ.

      “Đại nhân báo thù cho tộc tuyết lang sao?”

      “Coi như thế .” Tiến sĩ Gấu vuốt cằm, thầm nghĩ: Tô Tầm đâu có thánh phụ vậy.

      “Dù sao thấy đám thỏ dối trá quá lâu rồi. Bất quá làm chuyện xấu cũng có quả báo. Chẳng hạn như, tộc tuyết hồ dưới dẫn dắt của Mạc Phi càng ngày càng mạnh, nhưng tộc thỏ dần dần suy bại. Mấy năm nay, mặc dù còn sót lại sức mạnh, nhưng bị cuộc sống an nhàn mài mòn lòng chiến đấu, nên mới bị Tô Minh lưới bắt hết.”

      Nguyễn Kiều Kiều nhìn Tô Tầm, dường như xác nhận.

      Việc này là sao?

      Tô Tầm gật đầu, “Chứ em nghĩ , tại sao chỗ này được coi là vùng đất hòa bình. Hai tộc tới xâm phạm, phải vì nghèo, mà vì tộc người thú thỏ ở đây.”

      Hóa ra, là vở tuồng đảo ngược.

      Ánh mắt Nguyễn Kiều Kiều bay tới người Tiểu Bạch theo đuôi Cẩu Bất Lý ở cách đó xa.

      ràng trông đáng lắm mà.”

      “Đại nhân cũng trông rất xinh đẹp đấy, hạ móng vuốt vẫn đâu chút nể nang.”

      “...” Này này, tiến sĩ Gấu, cái ví dụ này thích hợp à?

      Tuy nhiên, có lẽ chỉ số thông minh của Nguyễn Kiều Kiều đủ dùng, luôn cảm thấy mặc dù Bạch Đồ có chút cố chấp, song ra là người thú rất kiên trì. Nhưng ngờ, ông làm nhiều việc ở phía sau thế.

      Đúng, có lẽ ngay từ đầu ông biết Tô Tầm là người bán thú ông dẫn đến phía sau núi tuyết, mà ông lại giả vờ biết.

      Hay, ông cho rằng người bán thú hoàn toàn sống nổi, nên Tô Tầm phải người bán thú năm đó.

      Chẳng qua, nghĩ cũng vô dụng, nếu Bạch Đồ muốn giết bọn họ, từ sớm bọn họ tới nơi này, có thể thần biết quỷ hay hạ độc vào đồ ăn, tội gì phải chờ Tô Minh tới.

      “Do ngay từ đầu, mục đích của Bạch Đồ là bán ân tình cho nhà họ Tô, cũng chính là bán cho Tô Minh. Đây cũng là lý do ông ta báo cho Tô Minh trước, sau mới với Thú vương. Nhưng chính vì lệch thời gian như vậy, để chúng ta hoàn mỹ đẩy cái chết của Tô Minh lên người Thú vương. Dù sao con trai tướng quân và Thú vương gặp nhau, chắc chắn là bi kịch.”

      “Mà Bạch Đồ chết rồi?”

      “Đương nhiên chết. cho rằng cơ thể tám múi của bọn họ là uổng phí sao? Năm đó ba tộc cùng tồn tại, để duy trì trạng thái hòa bình tạm thời, đều từng bảo vệ bí mật của đối phương. Đối với tộc tuyết lang, bí mật này...” Tiến sĩ Gấu khụ khụ tiếng, “Cái này đại nhân biết, tôi nữa. Bí mật của tộc người thú thỏ rất đơn giản, bọn họ là thỏ, sao thỏ có thể ăn thịt. Năng lực mạnh mẽ của bọn họ đến từ lời thề tổ tiên thượng cổ lưu lại, vĩnh viễn phá giới, khi phá giới ăn mặn bị tan vỡ linh hồn. Bằng , nghĩ tại sao chúng ta giết nhiều heo rừng thế.. Heo rừng, hoặc thịt đối với bọn họ, giống như loại độc dược. Làm người ta mụ mị, nhưng cũng nhanh chóng đoạt mạng người. Bạch Đồ thả lỏng cảnh giác với chúng ta, quả là lấy mạng mình ra chơi, đáng tiếc... Haha, thịt là độc dược mãn tính với ông ta, cũng khiến ông ta mất sức chiến đấu, cộng thêm khoáng thạch tay, có thể tăng tốc cái chết của ông ta.”

      Tiến sĩ Gấu lắc đầu, chậc chậc hai tiếng, “Chứ còn tưởng đám người Tô Minh dẫn tới có thể lưới bắt hết tộc người thú thỏ hả? Đương nhiên, thể , cuộc sống an nhàn làm họ mất bản năng chiến đấu, nhưng ảnh hưởng hơn hết chính là... thịt.”

      Nguyễn Kiều Kiều rùng mình cái, thế giới này có đơn giản đâu! Ai người thú đơn thuần! Từng giây từng phút lừa bịp có thể làm hồi cung tâm kế đó được chưa?

      Nguyễn Kiều Kiều do dự thoáng nhìn Tiểu Bạch, “Tiểu Bạch...”

      Tại sao tất cả mọi người đều chết, chỉ còn lại Tiểu Bạch.

      Tô Tầm đâu phải là người tốt hiền lành vậy, thấy đối phương chưa trưởng thành bèn tha cho người ta lần.

      Nếu giữ lại Tiểu Bạch, chắc chắn có tác dụng.

      Quả nhiên, Tô Tầm lên tiếng.

      Ánh mắt lượn vòng người Cẩu Bất Lý, cuối cùng rơi xuống Tiểu Bạch bảo sao nghe vậy kia.

      “Vì nó biết chính xác vị trí khu mỏ.”

      Bề ngoài, lúc Bạch Đồ chết gì, có lẽ vì nghĩ thông suốt tất cả, thất bại trong gang tấc, nên sắp chết vẫn để Tô Tầm sống tốt.

      Song chắc ông đến chết cũng ngờ.

      Tiểu công chúa ông nâng niu trong lòng bàn tay căn bản chẳng biết thế giới hiểm ác đáng sợ. Có lẽ, đối với Tiểu Bạch, chủ yếu biết ông nội ở sau lưng làm nhiều việc như vậy, càng biết sau lưng người trong tộc bé là đám người thú như thế kia.

      Chẳng qua còn quan trọng nữa, điều quan trọng giờ là lấy tư cách cháu của Bạch Đồ, người thú thỏ cuối cùng thế giới này.

      bé chắc chắn biết khu mỏ chính xác ở đâu. Hoặc giả, trong trí nhớ của bé, nó cũng phải mỏ. Nhưng sao, cứ từ từ, bọn họ dạy bé biết đó là gì.
      amandatruc, Uyên Sama, Min149213 others thích bài này.

    3. HoanHoan

      HoanHoan Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      239
      Tem:tam:
      Ôi chao ôi nồi máu chó :11:
      Còn hơn cả cung đấu:on thi:
      Tui nghĩ chờ mí nữa chó con dùng mĩ cẩu kế:040: câu dẫn thành công tiểu bạch thỏ :037:
      Rồi lại hồi máu cho ngược tâm ngược thân: :025:ko, ta ko thể phản bội tộc thỏ, :roft:ta vẫn còn nhớ cái chết của ông nội, :029:ta phải báo thù... :die:nhưng tiểu cẩu là ng ta iu... :runintears:
      Ôi tiểu cẩu, tại sao chàng lại là tiểu cẩu cơ chứ? :06(1):Hay là chàng hãy bỏ cái thằng cha chàng . :064:Hoặc chàng hãy là chàng iu e ,:034: e trao cho chàng cả tấm thân thỏ này:ngu nuong:
      NBT, Đóa Quỳnh Trắng, AELITA2 others thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 63: Thú vương đột kích
      Chẳng qua, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy tỷ lệ hỏi được khu mỏ từ miệng Tiểu Bạch có lẽ như Mèo Đen tìm khu mỏ vậy, trắc trở ngang nhau.

      Mặc dù Cẩu Bất Lý mềm cứng đều làm, nhưng Tiểu Bạch như tên bé, hoàn toàn ngốc nghếch, căn bản biết bọn Cẩu Bất Lý gì.

      Dần dà, Tô Tầm cực kỳ nóng nảy.

      Mất công có thêm cái đuôi, ai cũng vui.

      Cho nên thế giới này kỳ dị mà, đâu phải chuyện nào cũng có thể theo ý mình. Dù bạn là nam chính.

      Tô Minh là nam chính đấy, kết quả lại bị Tô Tầm dễ dàng giết trong nháy mắt.

      hỏi được vấn đề gì từ Tiểu Bạch, vô số lần muốn vung đao, nhưng đều bị Nguyễn Kiều Kiều ngăn cản.

      “Đừng mà đại nhân, tôi sợ máu.”

      “...”

      Khi câu này, tất cả mọi người đều thoáng im lặng, sau đó lặng lẽ quay đầu .

      Chả biết là người nào mới vừa vung dao giết heo rừng, còn mắt chớp tim đập nhanh băm thành tám mảnh.

      Có điều, lúc như thế, Nguyễn Kiều Kiều dùng giọng điệu nũng nịu với Tô Tầm, đều nghe lời. Dẫu mặt mấy chữ ‘Tôi nghe em’, song kết quả...

      Hành động thường xuyên khác với vẻ mặt .

      Haha... đúng là boy đơn thuần.

      Mãi hỏi ra được vị trí khu mỏ, đất hoang cũng chẳng cần thiết ở lại. Nguyên nhân chỉ có , Sai Nhĩ nằm vùng ở thành Nhân Loại tra ra tin tức.

      Tin tức Tô Minh chết truyền đến thành Nhân Loại. Hơn nữa, Thú vương cũng đường tới.

      Tóm lại, nếu Tô Tầm , chỉ e được nữa.

      Tô Tầm vẫn bộ lười biếng, bóp chết con bồ câu đưa tin của Sai Nhĩ, sau khi báo tiếng với Nguyễn Kiều Kiều tối nay ăn bồ câu nướng, rồi trốn ngủ.

      Gần đây cực kỳ thích lên cây ngủ, ràng phải động vật họ nhà mèo, nhưng thích trèo cây. Thỉnh thoảng còn thích mang theo Nguyễn Kiều Kiều cùng nhau trèo.

      Cây cối ở đất hoang rất cao, dần dà, bệnh sợ độ cao của Nguyễn Kiều Kiều cũng được chữa khỏi. Thậm chí, còn cảm thấy kiểu hẹn hò này rất ‘lãng mạn’.

      Đứng cao, nhìn xa. Tô Tầm ngồi cây khô, cái đuôi dài buông thõng xuống, giống như lông cáo. Nguyễn Kiều Kiều nhịn được sờ cái.

      Đúng là rất tay đó.

      “Đại nhân, nhìn gì thế?”

      nhìn gì cả.” Tô Tầm nhìn Nguyễn Kiều Kiều, chậm rãi nhắm mắt lại.

      “...” Gần đây thích làm cụt hứng à?

      Nguyễn Kiều Kiều biết có Tô Tầm ở đây, nên bị ngã. Chẳng qua cũng cố gắng ít nhìn xuống dưới, vì ——

      Rất cao, sợ.

      Tuy nhiên mảng rừng xa xa, trời đất giao nhau thành màu. Cảnh tượng như vậy làm người ta nghĩ tới vách núi ở núi tuyết, hai người cũng nhìn thấy cảnh tượng tương tự.

      “Đại nhân.” Nguyễn Kiều Kiều lấy ra hạt thông, đưa cho Tô Tầm, “ cũng rất thích màu xanh ư?”

      Tô Tầm ăn hạt thông đưa, nhai nhai, “Vị tồi.”

      “Đương nhiên.” Nguyễn Kiều Kiều nâng tay Tô Tầm, bỏ toàn bộ hạt thông còn sót lại lên tay .

      Tô Tầm cúi đầu, nhìn hạt thông nơi lòng bàn tay, lại nhìn , “Em thích sao?”

      “Hử?”

      Tô Tầm chỉ vào hạt thông, “Em thích ăn hả?”

      Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, “Thích ạ. Nhưng phải đại nhân muốn ăn à?”

      Tô Tầm thèm tiếp, nhìn rất lâu, sau đó tiếp tục tựa vào thân cây.

      “Tôi thích.” Lát sau, Tô Tầm câu đầu đuôi.

      Nguyễn Kiều Kiều nhìn biển rừng nơi xa, khá lâu mới phản ứng kịp.

      Ý Tô Tầm là thích màu xanh này, biển rừng này.

      Lúc trở về, bồ câu nướng được Tiểu Bạch bưng lên. Tuy Tiểu Bạch ngốc nghếch, chả có sức sát thương gì, theo Tiểu Manh học võ cũng chỉ có thể chọc Tiểu Manh giận sôi người, cuối cùng chỉ có Nguyễn Kiều Kiều thu nhận bé.

      khoảng thời gian theo Nguyễn Kiều Kiều, cá tính của Tiểu Bạch cũng mò ra. bé này vốn dĩ phải người thú thỏ gian xảo, bé hoàn toàn ngốc nghếch, chỉ thích hợp lấy về nhà, sinh con nấu cơm, nũng nịu với chồng.

      Mấy chuyện máu me kia, hoàn toàn thích hợp với bé.

      Cho nên, nghĩ Tô Tầm muốn lợi dụng Tiểu Bạch để tìm khu mỏ là chuyện hoàn toàn khả thi.

      Chẳng qua cũng thấy rất tốt, tài nấu nướng của Tiểu Bạch tồi, có bé giúp đỡ, cũng thoải mái ít. Đây cũng là lý do sau cùng quan trọng nhất Tô Tầm giết chết bé.

      Tô Tầm ăn bồ câu nướng xong, bèn tắm rồi ngủ. Lúc Nguyễn Kiều Kiều thu dọn xong trở về, Tô Tầm nằm mặt đất, dường như ngủ.

      “Đại nhân?”

      ai trả lời, chắc ngủ mất rồi. Nguyễn Kiều Kiều cẩn thận từng bước, cầm chăn đắp cho Tô Tầm. Khi chuẩn bị rời , tay chợt thít chặt, thứ lông xù quấn quanh cánh tay .

      Nguyễn Kiều Kiều quay đầu lại, chỉ thấy cái đuôi của Tô Tầm quấn lấy biết từ lúc nào, cái đuôi lông xù cố tình trêu chọc cổ tay . Sức lực nặng , mang theo mập mờ như có như , mặt mo của Nguyễn Kiều Kiều có chút chịu nổi.

      Mẹ nó, đây là quyến rũ sờ sờ trước mắt nha. ngờ Tô Tầm cũng học được chiêu này, biết nhược điểm của , sau đó đặc biệt công kích nhược điểm .

      đâu phải người tùy tiện như vậy.

      Nhưng —— khi tùy tiện phải là người nữa.

      Tô Tầm cũng ở giai đoạn động dục, song từ sau khi khai trai, giống như mở ra cánh cổng của thế giới mới. như bất kỳ giống đực khác, làm chuyện này biết chán. Trước đó vì chuyện Bạch Đồ, bận rộn khoảng thời gian, lại buồn phiền quãng thời gian nữa, nên ham muốn.

      Tuy nhiên đêm nay trạng thái này quá ràng.

      Trắng trợn quyến rũ, cầu hoan.

      Nguyễn Kiều Kiều cũng trống trải khoảng thời gian, dục vọng là thứ chính xác được. Trước đây khi chưa có nó dường như chẳng có gì quan trọng, nhưng khai trai rồi, phát cũng có chút ham muốn.

      Tô Tầm vừa quyến rũ như thế, gặp giống như đốm lửa mòi thùng thuốc nổ.

      Bùm —— nổ tung.

      Cũng chẳng biết là ai bắt đầu trước, dù sao đợi đến khi Nguyễn Kiều Kiều ý thức được, ôm cổ Tô Tầm.

      Cái đuôi của nhanh chóng quấn lấy , kéo vào lòng.

      “Chờ chút... hơi đau.. Này... tôi hơi đau rồi... Đồ chơi của lớn thế, thể chậm rãi ra vào sao...”

      Nguyễn Kiều Kiều hận thể đá bay tên thô lỗ này ra ngoài, nhưng mới vừa động cước, bị Tô Tầm nắm chặt trong lòng bàn tay. Lần này đúng là chậm lại, dùng tay xoa dịu chút, sau khi cảm giác được chỗ ấy ướt át, mới từ từ động.

      Có điều, phải boy kiên nhẫn, nên chốc lát sau càng lúc càng nhanh. Khiến Nguyễn Kiều Kiều như tàu bay, lúc lên lúc xuống, cả người nghiêng ngã như muốn văng ra ngoài.

      Sau khi xong việc, lần nào cũng vậy, Nguyễn Kiều Kiều muốn tắm chút, song ở nơi núi non có bóng người này, lại chẳng có sông ở đâu ra nhiều nước để tắm chứ.

      Nhưng kêu lâu thế, miệng quả thực khô khốc.

      Lúc uống nước, cái đuôi của Tô Tầm còn quét qua quét lại trêu chọc tấm lưng .

      “Đại nhân, tôi được rồi.”

      Thân thể mềm mại, Tô Tầm tới lần là làm đủ tiếng, còn là hàng giá , nếu tới thêm lần nữa, ngày mai khỏi cần đường.

      Cái đuôi chậm rãi hạ xuống, Nguyễn Kiều Kiều uống nước xong, định rời .

      Hai người ngủ chung với nhau, trừ lúc đặc biệt như thời điểm tại.

      Tô Tầm thích có người ngủ chung với , Nguyễn Kiều Kiều cũng miễn cưỡng. mình tự do tự tại, càng thoải mái.

      Nhưng cổ tay chợt thít chặc, Tô Tầm kéo ngã vào lòng .

      “Buồn ngủ rồi, ngủ .”

      “Đại nhân?” Nguyễn Kiều Kiều cọ cọ trong lòng Tô Tầm, sau đó cảm thấy tay đối phương càng ôm chặt eo hơn, rốt cuộc bất giác phát vấn đề.

      Tối nay Tô Tầm muốn ngủ với .

      Là ngủ , tuyệt đối phải kiểu ngủ ưm ưm a a giữa nam và nữ kia.

      Chẳng qua, cái ôm của Tô Tầm khó tiếp nhận như tưởng tượng, dù sao trước đó hai người còn tình cảm với nhau mà.

      Thậm chí, người còn có chút mùi mồ hôi, song Nguyễn Kiều Kiều hẹp hòi thế. Người tràn đầy mùi vị sau khi hoan ái, lẽ nào có ư?

      Thôi, ngại.

      ôm hông Tô Tầm, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Ánh trăng điềm tĩnh, rọi vào người hai người ôm nhau ngủ, cũng có cảm giác năm tháng bình yên.

      Hôm sau, Nguyễn Kiều Kiều bị Tiểu Bạch đánh thức. Vì hai người là đầu bếp của cả nhóm, từng giây từng phút phải trông nom việc ăn uống của tất cả thành viên.

      Nguyễn Kiều Kiều ngáp cái, đặt cánh tay Tô Tầm vào trong chăn, bản thân theo Tiểu Bạch ra.

      Nguyên liệu nấu ăn có hạn, Tiểu Bạch nấu canh thịt.

      Nguyễn Kiều Kiều nếm thử, vị thịt nồng đượm, Tiểu Bạch còn bỏ thêm cà rốt làm món ăn ngon bất ngờ, khá giống canh cà rốt hầm xương trước đây Nguyễn Kiều Kiều ăn.

      rât hài lòng với học trò này, đôi khi còn nhịn được nghĩ.

      Nếu Tiểu Bạch lại vài tuổi, hoặc Cẩu Bất Lý lớn thêm mấy tuổi, chừng còn có thể thu xếp nội bộ với nhau. Chứ nhìn tính cách con trai , xa cách với người khác, lo cậu độc thân cả đời.

      Tiến sĩ Gấu từng bận tâm quá sớm. Lông Tiểu Bạch còn dài nữa mà, quan tâm sớm vậy phải mù quáng sao?

      Làm mẹ - cái nghề này, là từ ngày đó có con bắt đầu nhọc lòng rồi, chừng nào thể nhọc lòng nữa mới thôi.

      Ăn sáng xong, Tô Tầm gọi Chuột Đệ tới. Hai người trốn ở bên thương lượng hồi, sau đó lúc Chuột Đệ lần nữa bước ra, mang đến tin tức.

      Bọn họ phải rời khỏi.

      Vì Thú vương đường tới.

      câu thôi, Tô Tầm vẫn tránh .

      Nhưng Nguyễn Kiều Kiều có chút hiểu, thời điểm nhận được tin từ Sai Nhĩ, đáng lẽ Tô Tầm phải rời rồi, tại sao giờ mới ?

      Nguyễn Kiều Kiều nghĩ, theo cái tính thối của Tô Tầm, rất có thể lại tính toán chuyện gì đó sau lưng.

      Chẳng qua Thú vương mà, trong những nam chính trong truyền thuyết đấy, thực muốn mở mang chút.

      Thú vương dịu dàng phúc hắc, được nữ chính gọi là chàng trai ấm áp trong truyền thuyết, rốt cuộc là người thế nào.

      —— giẫm đạp tam quan của nữa chứ!
      amandatruc, Uyên Sama, Min149215 others thích bài này.

    5. HoanHoan

      HoanHoan Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      239
      :022: ô kê ô kê, là ta sai lầm khi mong mỏi chút máu chó xuất trong cái nồi thập cẩm thắng cố với nậm pịa này.
      Ân oán tình thù cái mợ j cơ chứ:7:
      cũng phải lại:052:
      Tại sao mí người suốt ngày thịt nướng :xitmau:, canh thịt:060:,... chung là thịt thà đầy đủ vậy mà lại chỉ cho độc giả chúng ta ăn thịt ngó ??? :03::03::03:
      Ta muốn công lý :buc:, mang thịt đến đây :payup:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :