1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vợ yêu của trùm phản diện - Phó Du (Mạt thế) (FULL+EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 58: Hỗn chiến với heo rừng
      Đúng là sợ điều gì gặp điều đó. Nguyễn Kiều Kiều vừa mới heo rừng thù dai, chắc phát động trả thù, kết quả hơn nửa đêm xuất đám heo rừng.

      Nhất thời người thú thỏ hoảng hốt sợ hãi, người tỉnh táo kéo bạn chạy thoát thân, người tỉnh táo trực tiếp bị heo rừng húc lên trời, ngỏm củ tỏi.

      Tiếp tục thế này được.

      Nguyễn Kiều Kiều kéo Bạch Đồ, nhưng bị Tô Tầm cầm tay.

      “Em kéo lão già làm gì?”

      Lúc này rồi còn quan tâm nhiều vậy?

      “Đại nhân, chúng ta nên chạy trốn à?”

      Tô Tầm rất khó chịu, rút trường đao bên hông ra, khóe mắt nhếch lên, trong mắt phượng toàn là độc, “Tôi ghét nhất lúc ăn cơm bị người ta quấy rối.”

      Tô Tầm múa đao tiến lên, có lẽ bộ dạng con người làm bị kiềm hãm, nên móng vuốt xuất , đồng thời cái đuôi to cũng lộ ra.

      Bọn Chuột Đệ cũng chẳng nhàn rỗi, cầm vũ khí xông về phía bầy heo rừng. Ngay cả Cẩu Bất Lý cũng động thủ, cậu dẫn Tiểu Bạch vào lều cỏ bên cạnh, dặn dò câu “Trốn kỹ”, rồi vọt đến chỗ bầy heo rừng.

      Tô Tầm chém giết rất vui vẻ, nhưng ít heo rừng vẫn lợi dụng kẽ hở xông đến chỗ người thú thỏ.

      Nguyễn Kiều Kiều túm Bạch Đồ, “Tộc trưởng, né tránh phải cách. Nhớ phương pháp giết heo hồi chiều tôi dạy cho ông ?”

      “Phương pháp gì?”

      “Chém!”

      Nguyễn Kiều Kiều nhặt dao phay mặt đất đưa cho Bạch Đồ, qua quýt thô bạo dạy ông.

      “Chém bọn heo rừng, vậy đủ rồi.”

      “Nhưng tôi sợ...”

      “Sợ cái đầu ông!” Nguyễn Kiều Kiều bùng nổ bật ra câu thô tục, “Ông đúng là uổn phí cơ thể tám múi!”

      Có lẽ thấy Tô Tầm chém rất thuận tay, người thú thỏ có gan to trốn tránh cũng lấy dao phay xông ra. Khi chém được dao, bọn họ còn do dự, nhưng bọn họ nhanh chóng phát chẳng có gì đặt biệt cả.

      hồi hỗn chiến, đám heo rừng vốn ở ngọn núi bên cạnh ngang ngạnh quen, ngờ sáng sớm bị thiệt thòi lớn, giờ lại ngã nhào đau.

      ít heo rừng thấy đồng bọn chết thảm, bắt đầu rút lui.

      Tô Tầm cũng đuổi theo, vì cơm nước xong rồi, nên nghỉ ngơi.

      mặt đất đầy xác heo rừng, những con còn sót lại người thú thỏ dọn dẹp sạch .

      Có Tô Tầm hỗ trợ, tổn thất của người thú thỏ được khống chế đến mức thấp nhất.

      Chỉ có mấy người thú thỏ uống say chưa kịp chạy mới bị heo rừng giết hoặc húc chết, bộ phận khác bị thương, nhưng vết thương có thể cứu chữa.

      Khắp người Tô Tầm và Nguyễn Kiều Kiều toàn máu, hai người nhìn đối phương, quyết định tắm.

      Chỗ này non xanh nước biếc, khiến Nguyễn Kiều Kiều chín phần hài lòng, còn phần hài lòng là có thể do chỗ này tắm rất bất tiện.

      Ở đây có phòng tắm, cũng có thùng tắm, già trẻ lớn bé đều tắm con sông bên ngoài kia.

      Nhưng Nguyễn Kiều Kiều vẫn xem như người phụ nữ bình thường, có thói quen lõa lộ trước bàn dân thiên hạ. Cho nên bình thường đều nhân lúc họ ngủ say, sau đó mình len lén lau người.

      Tuy nhiên hôm nay người nặng mùi máu tươi quá, lau rồi mà mùi máu tanh ấy vẫn bám quanh quẩn chóp mũi.

      “Khó chịu?”

      Nguyễn Kiều Kiều nhìn Tô Tầm, ánh mắt sáng lên.

      “Đại nhân, chúng ta tắm .”

      Ánh mắt Tô Tầm chợt sáng lấp lánh, “Cùng nhau?”

      “Dạ.”

      Nguyễn Kiều Kiều cười híp cả mắt nhìn con đuôi to của Tô Tầm, gật đầu : “Đương nhiên là cùng nhau rồi.”

      có Tô Tầm, ai canh gác giúp chứ.

      Tô Tầm rất đơn thuần, cho rằng cùng tắm là cùng tắm . còn chưa làm ở trong nước ấy chớ. Song nhanh chóng phát , quá đơn thuần rồi.

      Đến bờ sông, Nguyễn Kiều Kiều bèn đẩy ra.

      “Tại sao?” Tô Tầm đen mặt, “Tôi cũng muốn tắm.” Thậm chí cởi hết trơn.

      Nguyễn Kiều Kiều chạm vào chim to của Tô Tầm, tươi cười , “Cũng được, nhưng ở đây biết có người khác ? Nếu bị người ta thấy...”

      Nghĩ đến khả năng này, Tô Tầm lập tức vui.

      “Ai tới tôi giết .”

      Tô Tầm xong, còn rung chim tìm tên tiểu nhân nhìn trộm.

      Tất nhiên, đâu có ai, cũng có người thú, Nguyễn Kiều Kiều chỉ là có thể mà. Nhưng Tô Tầm thực xung quanh tiêu diệt sạch sinh vật trong chu vi n mét.

      Đợi đến khi Tô Tầm cho biến mất toàn bộ những nhân tố khả nghi mới chớp nở, trở về con sông mới phát Nguyễn Kiều Kiều ngồi tảng đá lớn bên bờ sông lau mái tóc dài.

      “Tắm xong rồi? Nhanh vậy?” Trong mắt Tô Tầm tràn đầy tiếc nuối.

      Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, ném tấm khăn lông cho Tô Tầm.

      “Đại nhân mau mau tắm , trời tối kìa.”

      “Em tắm à?”

      ràng tôi tắm xong rồi.”

      Mặt Tô Tầm càng đen hơn, “Em theo tôi sao?”

      “Theo chứ.” Nguyễn Kiều Kiều lau tóc, “Đợi tắm xong, vừa vặn tóc tôi cũng khô.”

      “...”

      Tô Tầm tự biết bị lừa lòng tràn đầy vui, có điều chịu nổi nụ cười tít mắt của Nguyễn Kiều Kiều. Đồng thời, sau khi tắm xong nằm tảng đá lớn, còn lau lông cho .

      Giờ vẫn ở trạng thái người thú.

      Ánh trăng yếu ớt, Tô Tầm ghé lên đùi Nguyễn Kiều Kiều, mặc cho cầm lấy cái đuôi của chầm chậm lau.

      “Đại nhân, bọn họ thấy hết rồi.”

      Tô Tầm “ừm” tiếng, quay về phía ánh trăng lộ móng vuốt ra, “Muốn diệt khẩu ?”

      “...” Nguyễn Kiều Kiều nuốt ngụm nước bọt, “Tộc trưởng bọn họ tốt lắm, Tiểu Bạch cũng rất đáng .”

      “Đáng chỗ nào, chỉ biết khóc lóc.”

      “Con mà, thích khóc tí thôi.”

      “Vậy sao em khóc?”

      muốn tôi khóc à?” Dừng chút, Nguyễn Kiều Kiều lấy khăn lông lau lỗ tai Tô Tầm, cúi người tiến đến bên tai khẽ , “Hơn nữa, phải tôi... khóc ở giường ư?”

      Lỗ tai Tô Tầm giật giật, sau đó liên tục run run trong tay Nguyễn Kiều Kiều.

      Haha, xem nhiều truyện H học tập kỹ năng trêu sao, đâu sánh được người phụ nữ lợi hại mặt dày ngâm mình trong truyện H từ chứ.

      Ừm, kỹ năng ghẹo trai, Nguyễn Kiều Kiều muốn cho mình 10 điểm.

      Đùa giỡn Tô Tầm hồi, nắm tay , mượn ánh trăng, hai người chậm rãi đến lều cỏ.

      “Đại nhân, heo rừng còn trở lại ?”

      “Mai giết sạch bọn chúng.”

      “...”

      “Vậy đám người Bạch Đồ?”

      “Mai cũng giết sạch bọn họ.”

      “!!!”

      Hai người câu được câu chuyện phiếm, rất nhanh trở về lều cỏ xa hoa của Tô Tầm.

      Ngay cửa lều cỏ, Bạch Đồ chờ ở đó.

      “Tô đại nhân.”

      Nguyễn Kiều Kiều lấy làm lạ nhìn Bạch Đồ, “Tộc trưởng, trễ thế này sao ông còn ở đây?”

      Bạch Đồ chần chừ thoáng nhìn Tô Tầm, dường như ông hơi e ngại , song vì số lý do tạm thời vẫn chưa biết, nên ông miễn cưỡng gồng lên, nhìn Tô Tầm.

      “Tô đại nhân, tôi có chuyện tìm cậu.”

      Tô Tầm rất mất kiên nhẫn, “Tôi muốn ngủ.”

      làm mất nhiều thời gian của đại nhân đâu.”

      “Ỉt thời gian cũng là thời gian.” Tô Tầm lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.

      Bạch Đồ hề từ bỏ, ngay khi Nguyễn Kiều Kiều chuẩn bị đóng cửa, giọng ông ở ngoài cửa vang lên.

      “Tô đại nhân, cậu là con trai tướng quân, sao lại là người bán thú chứ?”

      Rốt cuộc người thú thỏ vẫn bất giác phát này. phải, ngay từ đầu, Tô Tầm cũng tính che giấu.

      Nguyễn Kiều Kiều dừng động tác đóng cửa, tại nghiêm túc xem xét lời của Tô Tầm.

      Có cần giết người diệt khẩu ?

      Bạch Đồ bước lên trước bước, “Ban ngày, bọn họ trở về , ngài... ngài biến hình... Buổi tối, tuy rất tối, nhưng...”

      “... Ông muốn gì?” Nguyễn Kiều Kiều chắn trước mặt Bạch Đồ, “Người bán thú sao? Lẽ nào lúc nãy phải người bán thú này cứu các người à?”

      Nghe vậy, Bạch Đồ lui về sau bước.

      “Tôi có ý đó. Chẳng qua trước giờ đều là người đời dung... Tô đại nhân sơ suất để lộ thân phận của mình như thế, , tôi nghĩ hoàn toàn là cố ý, cậu muốn gạt chúng tôi, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Bộ tộc chúng tôi màng thế rất lâu rồi, mấy năm nay, chúng tôi trông giữ đất hoang hề tham dự bất kỳ cuộc chiến nào, tôi muốn người trong tộc sinh linh đồ thán lần nữa...”

      “Vậy ý ông là để người trong tộc ông bị heo rừng ăn sạch?”

      Tô Tầm cười cười, lần này rốt cuộc mở cửa đón khách.

      “Trưởng lão Bạch tộc, trong những người canh giữ khoáng thạch nơi đất hoang, ý của tôi, ông vẫn chưa sao?”

      Lần này, đến phiên Nguyễn Kiều Kiều kinh ngạc.

      “Khoáng thạch, chỗ nào có khoáng thạch chứ?”

      Thế giới này khoáng thạch rất bí , ngoại trừ tộc người thú biến dị lần trước, còn có núi tuyết, Mèo Đen ra ngoài tìm khoáng thạch khắp nơi.

      ngờ vùng đất hoang luôn có người hỏi thăm, lại cũng có khoáng thạch.

      Lẽ nào ngay từ đầu Tô Tầm biết.

      Có điều, so với người thú biến dị, sói tuyết hình, tộc người thú thỏ mềm yếu đâu canh giữ nổi những khoáng thạch này.

      Hay Tô Tầm tìm nhầm chỗ.

      Trong lều cỏ, Nguyễn Kiều Kiều đưa trà nóng cho hai người.

      Bạch Đồ uống ngụm, để xuống.

      “Tô đại nhân tới đây, quả nhiên có mục đích.”

      Tô Tầm nhấp ngụm trà, cười như cười, “Đáng nhẽ tôi chỉ tới nghỉ ngơi. Chẳng qua, có chút tò mò thôi. Đường đường tộc người thú thỏ lại lưu lạc đến mức bị heo rừng bắt nạt. Nhưng càng khiến tôi tò mò là, mãnh thú ở đây ít, muốn tiêu diệt cả tộc người thú thỏ ắt hẳn là chuyện dễ dàng. Mà nhiều năm như vậy, các người vẫn còn sống. Thực làm tôi hiếu kỳ.”

      “Nên cậu đưa heo rừng tới, muốn thử thực lực của chúng tôi.”

      Tô Tầm gật đầu.

      Bạch Đồ đứng dậy, kích động : “Thế hệ trước của chúng tôi xác có năng lực, nhưng thế hệ mới này sớm còn. Cũng vì cậu thăm dò, mà chúng tôi tổn thất nhiều trẻ con như vậy... Tô Tầm, cậu có còn là người ?”

      “Rất ràng, tôi đâu phải. Tôi là người bán thú các người phỉ nhổ mà.” Tô Tầm nhìn Bạch Đồ kích động, giọng thản nhiên, “Tôi có nhiều lòng thương hại tới thế. Còn ông, muốn phơi bày thân phận tôi cũng có thể thử xem. Tôi có thể diệt tộc heo rừng, tộc người thú thỏ hèn mọn càng là chuyện .”

      “Cậu muốn khoáng thạch sao?”

      “Ồ.” Tô Tầm tiếp tục nhấp ngụm trà, rất lâu mới thong dong : “Hóa ra, có .”

      Bạch Đồ suýt lên tăng xông máu, “Cậu gài tôi?”

      “Là ông , chứ tôi đâu gì. Hơn nữa, nếu tôi là ông, tôi nghĩ kỹ lại nên hợp tác thế nào. Dù gì giờ người thú thỏ các ông là đám già yếu. riêng gì tôi, bất luận kẻ nào tới diệt tộc cũng được.”

      “Tôi đồng ý.”

      Bạch Đồ nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn Tô Tầm.

      “Đây là nhà tôi, tôi phá hoại nhà của tôi.”

      “Tùy ông.”

      Tô Tầm bình tĩnh hạ lệnh đuổi khách, “Tôi muốn ngủ, thong thả tiễn.”
      amandatruc, Uyên Sama, Min149218 others thích bài này.

    2. HoanHoan

      HoanHoan Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      239
      Rung chim tìm... :phut::phut::phut:
      Ô kê tôi ổn, tôi vẫn còn rất ổn
      :025::025::025:

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 59: Nhân vật phản diện
      Trong phòng, sau khi Bạch Đồ , bầu khí có vẻ hơi lúng túng.

      Nguyễn Kiều Kiều thêm ly trà cho Tô Tầm, nghĩ lại vẫn nhịn được.

      “Đại nhân, chỗ này có khoáng thạch à?”

      Tô Tầm uống ngụm trà, thỏa mãn híp mắt.

      “Chắc có.”

      “Tôi tưởng chúng ta tới đây để...”

      “Chịu tội?” Tô Tầm bật cười, “Có điều cũng sai, tôi vốn định nghỉ ngơi thời gian, tìm khoáng thạch chỉ là nhân tiện.”

      sao? Nguyễn Kiều Kiều còn lâu mới tin. Tô Tầm luôn dốc lòng tìm khoáng thạch n năm dao động.

      “Khoáng thạch ở đâu ạ?” Nơi này cây xanh tỏa bóng, tại phát ra chỗ nào có thể khai thác khoáng thạch.

      “Tôi nghĩ, ngay dưới chân.” Tô Tầm dậm chân.

      Nguyễn Kiều Kiều trợn tròn mắt, “Ý là khe núi này?”

      Tô Tầm đặt ly trà xuống, ngáp cái.

      “Ngủ .”

      Tối đó, Tô Tầm tay dài chân dài quấn lấy. Nguyễn Kiều Kiều né hồi, lại bị lưu loát cởi bỏ quần.

      “Đại nhân, kỳ động dục của qua rồi mà.”

      “Nhưng tôi rất muốn.”

      Tô Tầm nắm cằm Nguyễn Kiều Kiều, hôn cái, có chút khó chịu lập tức tránh né.

      buông ra, hai tay giữ gò má , “Em sao vậy?”

      Nguyễn Kiều Kiều thể lừa được Tô Tầm, nhưng thẳng hình như lại đúng. Người biết còn tưởng có sức ảnh hưởng lớn tới Tô Tầm đến thế. Song chỗ này non xanh nước biếc, tộc người thú thỏ sinh sống nhiều năm, chịu đủ mọi ức hiếp, chính vì canh giữ mỏ khoáng thạch này.

      Bọn họ thực kiêng dè gì mặc sức cướp đoạt ư?

      Nghĩ lại, Nguyễn Kiều Kiều tìm lời lẽ dịu dàng nhất, “Ở đây phong cảnh rất đẹp. Núi non hữu tình, cây xanh bóng mát.”

      Tô Tầm nhìn Nguyễn Kiều Kiều hồi, “Em thích hoàn cảnh này?”

      Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, thành đáp, “Thích ạ.”

      Bỗng nhiên Tô Tầm nở nụ cười, buông ra, “Tôi cho rằng loài người thích thâm sơn cùng cốc kiểu này.”

      Đó là vì bọn họ chưa từng thấy chốn thiên đường trời xanh mây trắng. Ở thành trấn ô nhiễm nghiêm trọng, nơi có non nước biếc như thế đáng quý cỡ nào.

      “Đại nhân.”

      Tô Tầm thở dài cái, “Khoáng thạch là tôi tình thế bắt buộc.” Dừng chút, dường như cảm thấy cả người cứng nhắc, Tô Tầm kề trán , chậm rãi câu.

      “Có điều, tôi cố hết sức lưu lại thứ em thích.”

      Tô Tầm hiếm khi dễ chuyện vậy, Nguyễn Kiều Kiều nghĩ thổi gió bên gối cũng tệ. Xem ra sau này phải tận dụng nhiều hơn. Ôm cánh tay Tô Tầm, cảm thấy mỹ mãn, tuy nhiên lại nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng.

      “Bạch Đồ đồng ý ư?”

      “Ông ta có quyền từ chối.”

      “...” Đáp án chắc chắn nhỉ.

      Hôm sau, hai người vừa rời giường liền phát người thú thỏ đứng đầy trước mặt. Cũng như ngày ấy bọn họ mới đến, toàn bộ người thú thỏ đều vây kín họ lại.

      Xem ra cả đêm đủ để Bạch Đồ lập kế hoạch với tất cả việc này.

      Vì sáng sớm còn chưa ăn gì, tính tình Tô Tầm tốt lắm, rút dao ra chuẩn bị chém tới. May mà nửa đường bị Nguyễn Kiều Kiều ngăn cản.

      “Chờ , nghe bọn họ thế nào trước .”

      Bạch Đồ cảm xúc nhìn Tô Tầm, giống như kiên quyết khuất phục trước cái ác, “Chúng tôi để quê hương của chúng tôi bị phá hủy.”

      “Ồ.” Tô Tầm tựa vào ghế, gác chéo chân. Sáng sớm, mặc chiếc áo sơ mi trắng ra, góc của chiếc áo miễn cưỡng treo lưng quần. nhìn đám người thú thỏ trước mắt, đùa bỡn con dao tay.

      đúng hơn, là hợp tác thất bại?”

      Bạch Đồ gật đầu, “Chúng tôi đồng ý với thú vương, phải sống chết bảo vệ núi rừng này. Tôi để...”

      “Được rồi, cứ vậy .” Tô Tầm xua tay, “Dù sao diệt tộc, tôi đâu chỉ chơi.”

      xoay cổ tay, chuôi dao nắm trong tay .

      Bạch Đồ sừng sững bất động, “Tô đại nhân, cậu thể giết bọn tôi. Những việc cậu làm ở đây tôi báo cáo cho Tô Minh đại nhân biết rồi, tin chắc tất cả tự có quyết định.”

      “Haha.” Còn học cáo trạng nữa, Tô Tầm cười lạnh tiếng.

      “Ông lấy Tô Minh ra dọa tôi?”

      Bạch Đồ gật đầu, “ sai, tôi còn quá trình biến hình của đại nhân. Tôi tin Tô Minh đại nhân nhất định rất có hứng thú với chuyện này.”

      “Trái lại xem thường ông. Ngoài miệng thú vương, nhưng sau lưng lại tìm Tô Minh?” Tô Tầm nở nụ cười bất cần, “Có điều, chọc phải tôi, ông cảm thấy Tô Minh có thể che chở ông à.”

      “Tôi cầu mong gì, nhưng ít nhất nơi này giao cho cậu.”

      “Nên tôi ghét nhất đạo lý.” Tô Tầm để dao xuống, “Ông lại có thể tìm Tô Minh. Chẳng qua, nếu tôi là ông, tôi báo cho thú vương biết. Dù gì, Tô Minh là con cá lớn.”

      “Cậu...”

      Tuy Bạch Đồ học tập tri thức loài người, song về mặt đùa bỡn mưu tính vẫn là tay mơ.

      “Cậu có ý gì?”

      “Đâu có ý gì. Nhiều người mới náo nhiệt, phải sao?”

      Tô Tầm cất dao, nhìn Nguyễn Kiều Kiều, “Hôm nay tâm trạng tôi tốt, dẫn em săn thú chịu ?”

      Nguyễn Kiều Kiều chẳng hiểu ra sao cả, bị Tô Tầm kéo ra khỏi lều cỏ. đường , vô số người thú thỏ nhìn họ đầy cảnh giác, Nguyễn Kiều Kiều lo sợ bất an, nhưng trái lại Tô Tầm rất thản nhiên.

      “Nếu người ta chào đón chúng ta, chúng ta còn ở lại làm gì?”

      Lúc này, Nguyễn Kiều Kiều mới phát bọn Chuột Đệ đều thu dọn hành lý xong, họ bị đuổi ra khỏi lều cỏ ư?

      Tô Tầm muốn , đám người Bạch Đồ cũng ngăn được.

      Có người thú thỏ muốn ngăn cản, lại bị Bạch Đồ ngăn lại.

      “Để họ . Tộc người thú thỏ chúng ta phải kẻ vong ân phụ nghĩa, Tô đại nhân có ân cứu mạng chúng ta, chúng ta nhớ suốt đời.”

      Tô Tầm hừ lạnh tiếng.

      “Hẹn gặp lại.” Cuối cùng, lướt qua bên người Bạch Đồ, khẽ ba chữ.

      Hôm nay, Tô Tầm thực dẫn Nguyễn Kiều Kiều săn heo rừng. cực kỳ hào hứng, chỉ săn heo rừng, mà tất cả động vật trong núi đều gặp tai ương.

      Hệ sinh thái chỗ này rất tốt, có rất nhiều động vật đủ màu sắc.

      Thỏ hoang, chim trĩ quả dễ như trở bàn tay.

      Cẩu Bất Lý đuổi theo con chim trĩ đáng thương vỗ cánh phành phạch kia vô cùng vui vẻ. Ngay cả Tiểu Manh cũng theo Chuột Đệ buông thả, chốc lát sau kéo ra mấy áo choàng.

      Đúng là thu hoạch tốt mà.

      Người duy nhất hăng hái chính là tiến sĩ Gấu, lần này cắm trại dã ngoại, ông ở lại dựng lều, thuận tiện đưa gà rừng bắt được cho Nguyễn Kiều Kiều giết, rồi chờ đốt lửa nướng.

      Nguyễn Kiều Kiều chợt sờ bùn đất nơi này, sạch , thích hợp làm món gà ăn mày.

      Mấy người ăn xong gà ăn mày thơm ngào ngạt, còn pha bình trà.

      Ở đây nguyên liệu có thể sử dụng rất nhiều, mặc dù nguy hiểm trùng trùng.

      Nhưng so với động vật vốn nguy hiểm ở nơi này, tin chắc đám người bọn họ mới nguy hiểm nhất.

      Buổi tối, Nguyễn Kiều Kiều tựa lên người Tô Tầm, thực nghĩ ra.

      “Đại nhân, chúng ta cứ như thế sao?”

      “Ừm.”

      còn muốn khoáng thạch ?”

      “Muốn.”

      “Vậy Tô Minh tới muốn thế nào?”

      “Haha.” Lần này, người cười ra tiếng là Chuột Đệ, gặm cái đùi gà, lười biếng tựa bên người Tiểu Manh, nhưng bị Tiểu Manh đánh quyền.

      Chuột Đệ vuốt má phải sưng lên, run rẩy đứng dậy, “ đánh mặt mà. Đau chết luôn, sao em cứ bạo lực hoài.”

      Tiểu Manh giơ nắm tay, bày tỏ đáp án của mình.

      Nguyễn Kiều Kiều bị khơi gợi hứng thú, “Chuột Đệ, rốt cuộc là chuyện gì, nhanh chút .”

      “Rất đơn giản.” Chuột Đệ xoa xoa cằm, “ tại Tô Minh tự thân khó bảo toàn, tin rằng tới nhanh thế đâu. Chỉ e lão Bạch Đồ phải thất vọng rồi.”

      “Tại sao Tô Minh thể tới?” Nguyễn Kiều Kiều nghiêng đầu, thoáng nhìn lông mi dài cong của Tô Tầm, bỗng nhiên trong đầu lóe lên, “Đúng rồi, còn khai thác núi tuyết, nhanh như vậy.”

      “Núi tuyết?”

      Chuột Đệ cười haha, “ vẫn cho rằng chúng ta chắp tay tặng núi tuyết cho người ta sao?”

      “Lẽ nào...”

      Trong đầu Nguyễn Kiều Kiều xuất ý nghĩ, “Các người động tay động chân gì ư?”

      Chuột Đệ rung đùi đắc ý, “Thái tử bất mãn với nhà họ Tô lâu rồi. Bọn tôi chỉ cho cái cớ thôi.” Chẳng phải Tô Minh muốn dùng núi tuyết bày tỏ ‘lòng trung thành’ của mình, nhân tiện lợi dụng kỹ thuật tinh luyện khoáng thạch của Liễu Như Yên kiềm chế thái tử à, vậy Tô Tầm tặng cho thái tử món quà lớn.

      Khoáng thạch sớm đưa cho thái tử rồi, đương nhiên Tô Tầm cũng rất giữ gìn. Rốt cuộc núi tuyết có bao nhiêu khoáng thạch, có trời biết đất biết Tô Tầm biết thôi. Nhưng thái độ của cho thái tử.

      Ở nhà họ Tô, chỉ có mới đứng về phía thái tử. Tô Minh muốn kiềm chế thái tử, mà lại ‘trung thành và tận tâm’.

      số thời khắc, thành công và thất bại chỉ ở thời cơ. Lần này Tô Tầm thắng bởi thời cơ.

      Tô Minh muốn nhà họ Tô, cũng muốn người đẹp, thậm chí còn muốn kiềm chế thái tử. Khẩu vị lớn quá, ước chừng nuốt trôi.

      Dù sao thái tử chậm rãi nắm giữ thực quyền. Dẫu Tô tướng quân có thể chỉ tay che trời, song cũng chỉ là lão già sắp xuống mồ.

      Nguyễn Kiều Kiều nghe xong như lọt vào sương mù, có điều nhanh chóng chộp được trọng điểm.

      “Đại nhân chúng ta và thái tử là phe?” Thái tử là nam chính trực tiếp của quyển sách, khoai to xoạc khỏe, giàu nứt đổ vách, liên tục được bàn tay vàng.

      Nếu Tô Tầm và thái tử là phe, còn được tính là nhân vật phản diện ?

      ...” Chuột Đệ ở đối diện bắt đầu xua tay, “Đại nhân chúng ta đâu thuộc phe phái nào...”

      “... Đợi ...” Thế Tô Tầm làm nhiều chuyện vậy để làm gì?

      Lần này, Tô Tầm ăn miếng thịt gà, chậm rãi : “Để bọn họ tự giết lẫn nhau, phải chơi rất vui sao?”

      “...”

      Nguyễn Kiều Kiều nhìn trời, có chỗ nào chơi vui chứ. Nơi này non xanh nước biếc vậy chơi đâu có vui, nhất định phải đùa giỡn mạng người, vậy có ổn ?

      “Tôi thấy buồn chán quá độ có.”

      đúng rồi. Đại nhân chúng ta rất buồn chán, chính vì buồn chán nên mới tìm ít chuyện để làm. Dù gì, phát tài trong chiến tranh, bọn tôi rất thích.”

      “...”

      Dựa theo góc độ thánh mẫu, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy đám người người thú/ người bán thú trước mặt đều có bệnh.

      Hòa bình tốt à? Cứ nhất định phải đánh tới đánh lui.

      Song Nguyễn Kiều Kiều cũng thông suốt rồi.

      Chiến tranh giữ loài người và người thú, phải mấy người bọn họ tùy tiện khơi mào có thể khơi mào. Đối với thời loạn thế này, rất khó bảo toàn tính mạng, còn bằng nắm giữ thực quyền, nắm giữ mạch máu kinh tế, mới có thể sống tốt.

      Dù sao có gì quan trọng hơn việc sống tốt cả.

      Dã tâm của Tô Tầm, có thể cảm nhận được.

      cũng biết phải buồn chán như . Hoặc giả tên khốn kiếp, nhưng tên khốn kiếp cũng muốn sống.

      Nhìn nhận thế này, vốn như nhau.

      Người ở dị thế, thân bất do kỷ.

      Thế giới tàn khốc, bạn chết tôi chết.
      amandatruc, Min1492, susu14 others thích bài này.

    4. AELITA

      AELITA Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      54
      :th_57::th_57::th_57:
      LạcLạc thích bài này.

    5. Đóa Quỳnh Trắng

      Đóa Quỳnh Trắng New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      18
      @LạcLạc ơi, truyện này rất hay, ta rất thích bộ truyện này, rất hợp gu của ta:034: ́ gắng lên nhé nàng, có nhiều độc giả vẫn luôn ủng hộ và theo dõi các tác phẩm nàng edit đó:yoyo14:ta mới biết nàng gần đây sau khi vào cung nhưng ta rất thích những bộ truyện có nàng edit. Bộ vợ này ta đọc từ đầu đến chương 59, dù có một thời gian drop nhưng cho đến hiện tại ta đọc vẫn hề thấy có chỗ nào ổn, chứng tỏ nàng chưa hề lụt nghề:yoyo19: cảm ơn nàng đã tiếp tục edit bộ này và chúc nàng sớm hoàn truyện:cute: @LạcLạc :038:
      ThiênMinhLạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :