1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vợ yêu của trùm phản diện - Phó Du (Mạt thế) (FULL+EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AELITA

      AELITA Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      54
      Truyện hay lém
      Mại zô mại zô
      Bạn bè gần xa bà con cuối phố vào like & comment ủng hộ @LạcLạc
      Đóa Quỳnh TrắngLạcLạc thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 56: Nguyễn Kiều Kiều xinh đẹp
      Món ăn thỏ thích nhất là gì? Đáp án: Cà rốt.
      Tối đó, Bạch Đồ phái người thú tới đưa bữa tối. Mấy mâm lớn đỏ đỏ xanh xanh, nhưng Tô Tầm vừa nhìn lật bàn.

      “Con mọe nó ai muốn ăn cà rốt!”

      “...”

      Lâu rồi Nguyễn Kiều Kiều ăn cà rốt, thơm thơm giòn giòn, còn rất thích ăn. Chẳng qua động vật ăn thịt như Tô Tầm lập tức chịu nổi.

      ràng tới núi Thú để bị giam cầm, nhưng mọi mặt đều giống như đại gia, vênh mặt hất cằm sai khiến.

      Đúng là đám người thú đáng thương.

      Khuyên can mãi, vừa lừa vừa dụ, Tô Tầm mới ăn mấy cây cà rốt rồi lấy thịt khô Nguyễn Kiều Kiều làm ra ăn.

      Có điều ăn no, khiến tâm trạng cực kỳ cáu kỉnh. Cho nên tối đó, hiếm khi quấn lấy Nguyễn Kiều Kiều.

      Điều này cũng làm Nguyễn Kiều Kiều nhận ra, Tô Tầm trải qua kỳ động dục, thực boy đơn thuần. Dù nằm chiếc giường, cũng chỉ có chút tiếng sấm mưa to.

      Hí hí.

      Liên tục ăn mấy ngày cà rốt, đừng Tô Tầm, ngay cả Cẩu Bất Lý cũng bắt đầu kén ăn. Chuột Đệ trao đổi với Bạch Đồ, lại mang về tàn khốc.

      ra người thú thỏ là quần thể miệng cọp gan thỏ, trước giờ bọn họ có sức chiến đấu gì, tuy dáng dấp cao to, nhưng đánh lại người thú núi lân cận, thậm chí dã thú núi cũng thắng nổi.

      Chẳng những thế, người trong tộc còn bị dã thú bắt ăn mất.

      Tô Tầm vừa nghe rất hưng phấn, “Gần đây có dã thú?”

      Bạch Đồ gật đầu, “Ngay ngọn núi cách đây con sông, có rất nhiều heo rừng cực kỳ hung dữ.”

      Trước đây núi Thú còn có thỏ, chuột đồng, song đều bị heo rừng hung ác ăn sạch. Thế giới này, heo rừng cũng biến thành động vật ăn thịt.

      Thảo nào điều kiện sinh thái tốt vậy, vì động vật ăn cỏ đều bị ăn sạch rồi.

      Tô Tầm mài đao soàn soạt, lâu rồi ăn thịt đấy, hai mắt phát ra kim quang.

      Còn có Chuột Đệ và Mèo Đen cũng hưng phấn như , mài đao soàn soạt. Thậm chí Cẩu Bất Lý cũng chuẩn bị dao phay to của cậu.

      Khi đám người chuẩn bị ra ngoài xông xáo tìm thức ăn, bỗng nhiên có người thú thỏ khóc sướt mướt chạy tới.

      xong rồi tộc trưởng, Tiểu Bạch bị heo rừng bắt !”

      Tiểu Bạch phải ai khác, chính là bé thỏ đáng kia.

      Bạch Đồ vừa nghe cũng cuống lên, cầm ngọn giáo chuẩn bị chiến đấu.

      Tô Tầm ghìm bờ vai ông lại, “Ông ở lại đây, tôi .”

      Bạch Đồ giàn giụa nước mắt, rất cảm động.

      Lúc này Tô Tầm xoay vai : “Lâu rồi ăn thịt. Heo rừng hẳn rất ngon.”

      “...” Hóa ra cứu người chỉ là thuận tay à? Đợi , theo cái tính thối của Tô Tầm, chịu cứu người sao?

      Nguyễn Kiều Kiều rất thích bé thỏ kia, vừa đáng vừa thích hoa, tính tình cũng dịu dàng, chỉ là lá gan hơi tí. Đặt biệt bé rất sợ Tô Tầm và Cẩu Bất Lý.

      Tô Tầm chắc chắn cứu Tiểu Bạch, e rằng đến lúc đó khi giết heo rừng cẩn thận chém luôn Tiểu Bạch. Do đó Nguyễn Kiều Kiều đành đặt hi vọng lên người Cẩu Bất Lý.

      Ngược lại Cẩu Bất Lý hoàn toàn đồng ý.

      “Yên tâm, con nhất định dẫn chị ấy trở về.”

      Cẩu Bất Lý hứa hẹn, Nguyễn Kiều Kiều mới trấn an Bạch Đồ.

      “Yên tâm , con tôi chắc chắn dẫn bé về.”

      Bạch Đồ rơi nước mắt càng ác liệt hơn, song lại chẳng thể . Trời mới biết ban đầu, kẻ muốn chặt mất móng vuốt của cháu ông chính là thằng nhóc hung ác đó.

      Huhu... tại sao cả nhà này đều tàn bạo thế, đúng là thể thương nổi.

      Mặc dù Bạch Đồ khóc thút thít hơn nửa ngày nào là heo rừng có bao nhiêu hung tàn, chuyến này của bọn họ nguy hiểm cỡ nào, nhưng Nguyễn Kiều Kiều vẫn tin tưởng Tô Tầm.

      Ngay cả heo rừng còn đối phó được, làm trùm phản diện gì cơ.

      ở lại khe núi giúp người thú thỏ thu hoạch cà rốt.

      ra cà rốt vô cùng tốt, dinh dưỡng phong phú, song ăn nhiều ngấy. bằng đổi cách chế biến cà rốt từ nấu thành làm bánh cà rốt, hoặc bánh ngọt cà rốt.

      Nguyễn Kiều Kiều bắt đầu động não, nghĩ nghĩ lại, có sách dạy nấu ăn ở mặt này ?

      Đúng, có thể tìm Cẩu Bất Lý, xem thử trong gian có loại sách dạy nấu ăn .

      Trong lúc suy xét tối nay dùng cà rốt như thế nào để làm bàn món ngon, bỗng nhiên nghe được tiếng thét thảm thiết chói tai.

      từ trong cát đứng dậy, phát đối diện xuất mấy người thú thỏ kinh hoàng chạy tới.

      “Sao thế?”

      ai trả lời , thậm chí còn có người thú thỏ cầm tay , giọng run cầm cập, “Mau trốn ! Heo rừng tới!”

      Nhưng muộn rồi, khi người thú thỏ câu này, từ rừng cây phía sau lao ra heo rừng.

      Người thú thỏ kéo Nguyễn Kiều Kiều chạy chậm, nhanh chóng bị heo rừng bắt được đè xuống đất.

      ấy vô cùng hoảng sợ, đôi mắt đen láy tràn ngập kinh hoàng và sợ hãi. Bởi vì quá sợ mà thậm chí, ngay cả kêu cứu mạng ấy cũng kêu được.

      Nguyễn Kiều Kiều nhìn heo rừng trước mặt sừng sững như tòa tháp, nó đè cánh tay người thú thỏ, sau đó răng nhanh dài thoáng cái đâm xuyên qua vai người thú thỏ.

      “Chạy... chạy mau...”

      Người thú thỏ bỗng chốc chảy máu như mưa, đau đớn khiến ấy khôi phục chút lý trí, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Nguyễn Kiều Kiều.

      Lúc này rồi mà người thú thỏ còn quan tâm đến ư?

      Nguyễn Kiều Kiều rút dao phay ra, lưỡi dao sáng chói, thực cũng lâu rồi ăn thịt.

      đống trước mắt này, ắt hẳn có thể ăn rất lâu nha.

      “Buông ấy ra.” Nguyễn Kiều Kiều khẽ .

      Heo rừng ngẩng đầu nhìn , dường như rất kinh ngạc. Vì toàn bộ người thú thỏ đều chạy, song chỉ có lại chạy.

      Khi nó do dự, Nguyễn Kiều Kiều mài song dao nhào lên. Chỉ biết rằng cuộc sống gần đây quá nhàn hạ thoải mái, khiến trí thông minh của giảm xuống, tiếng người với con dã thú.

      Lâu rồi đánh nhau, đối với Nguyễn Kiều Kiều chỉ có cảm giác, chính là cả người sảng khoái.

      Ông trời mở bàn tay vàng cho , tuy có ích khỉ gì, nhưng thời điểm quan trọng như giết heo, vẫn được.

      trán trúng dao, heo rừng hoàn toàn phẫn nộ, điên cuồng lao về phía Nguyễn Kiều Kiều.

      Tại thế giới trước đây của Nguyễn Kiều Kiều, nghe heo rừng rất thù dai. Cho nên, tốt nhất là đao giết chết.

      Đương nhiên, nếu tới, nghĩ để con heo rừng sống sót trở về.

      Dao phay sáng loáng, Nguyễn Kiều Kiều hét lớn tiếng, bổ dao về phía con heo rừng béo kia.

      Heo rừng ở núi rừng này trước giờ luôn hoành hành ngang ngược, xưa nay đều bắt nạt người thú thỏ mềm yếu. Đâu biết rằng chỗ này lại ngọa hổ tàng long, còn có cao thủ.

      Nó toàn cậy mạnh, nhưng kỹ xảo thực chiến lợi hại bằng Nguyễn Kiều Kiều, chẳng bao lâu bị nhảy lên chém đứt đầu heo.

      Rất nhiều máu phun ồ ạt, dính lên người và gương mặt của .

      sờ vết máu mặt, nhảy khỏi người heo rừng.

      Mụ nội nó, làm bẩn quần áo .

      Trong lúc Nguyễn Kiều Kiều lau máu heo, chẳng biết từ lúc nào người thú thỏ vây kín xung quanh . Giờ phút này ánh mắt họ nhìn như vị thần.

      Ơ...

      Hình như hiểu sao được người ta thích rồi.

      Bạch Đồ run rẩy chui ra khỏi đám người thú phía sau, “Miêu Nương, ... rất lợi hại.”

      “...”

      Nguyễn Kiều Kiều hết biết gì, thoáng nhìn cơ bụng của người thú thỏ xung quanh, là bọn họ quá yếu được chưa? ràng ai cũng ăn cà rốt đến béo tốt, song lại miệng hùm gan sứa.

      có gì.”

      Nguyễn Kiều Kiều vội vàng muốn tắm thay quần áo, nên phất phất tay, “Mọi người kéo vào trước , tối nay chúng ta nướng thịt heo ăn.”

      đám người thú lộ vẻ ‘Ôi, đáng sợ lắm, tôi dám đâu’.

      Cái đám hèn nhát này.

      Nguyễn Kiều Kiều trợn mắt, thôi, cầu người bằng cầu mình. Kéo chân của heo rừng, ung dung tiến về phía lều cỏ.

      Đương nhiên, bất ngờ gì, dọc đường thu hoạch được vô số thanh kinh ngạc.

      “Trời đất ơi! ấy kéo con heo rừng về kìa!”

      “Trời mạ! ấy giết heo rừng! Là heo rừng đó!”

      “...”

      Thôi. thể trông cậy vào đám người này tới mổ heo, Nguyễn Kiều Kiều ngẫm nghĩ, vẫn là tự mình động thủ .

      Dao phay vung lên, chỉ huy người thú thỏ còn vây xem, “Mấy người tới đây, nấu nước, đó cầm dao tới đây! Bảo lấy dao tới run cái khỉ gì! Nhìn cơ bắp đầy người của kìa, dáng vẻ nhút nhát thế này thấy có lỗi với cơ bụng tám múi hả!”

      ...

      Rốt cuộc khi bọn Tô Tầm trở lại, Nguyễn Kiều Kiều nhanh chóng phanh thây, nhổ lông, róc xương heo rừng.

      Tộc người thú thỏ nhát gan, nhưng bị Nguyễn Kiều Kiều dồn ép, cũng có mấy người gan lớn.

      Chẳng qua bọn họ chưa quen nghiệp vụ, Nguyễn Kiều Kiều dạy bọn họ nhiều lần, bọn họ mới làm được.

      “Đúng, cứ cắt thành miếng như vậy, đợi lát nữa nướng ăn.”

      “Đó là xương, phải lóc nó ra, thể chặt. Dao hỏng mất.”

      Lúc đám người Tô Tầm kéo mấy con heo rừng về, mặt trời ngã về tây.

      Dưới ánh nắng chiều vàng óng, bọn họ đều trông thấy mạnh mẽ đứng trước mặt đám người thú thỏ, chỉ huy bọn họ róc xương, xẻ thịt.

      Mặt trời chiều rất đẹp, màu vàng kim đẹp đẽ ấm áp in mặt của mặc áo sơ mi trắng, mái tóc buộc đuôi ngựa cao tung bay theo gió, trong nắng chiều, gương mặt thanh tú của càng lộ vẻ chói lọi.

      Giây phút ấy, Tô Tầm đại nhân của chúng ta lần nữa cảm thấy lồng ngực đập loạn.

      sờ lên ngực mình, nơi đó truyền đến tiếng đập thình thịch thình thịch.

      Rất xa lạ.

      Nhưng khiến rất thoải mái.

      tới.

      Nguyễn Kiều Kiều chỉ tiếc rèn sắt thành thép, những người thú thỏ này rốt cuộc làm sao sống đến bây giờ chứ. Heo rừng giết rồi, thịt cũng xẻo rồi, kêu bọn họ cắt thành miếng cũng lộ vẻ rất miễn cưỡng.

      Cuốn tay áo lên, đẩy đám người thú thỏ cơ bắp kia ra, dao chém xuống, máu tươi văng khắp nơi.

      chưa? Cứ chặt như vậy.”

      hiểu sao ánh mắt mấy người thú thỏ nhìn càng thêm sợ hãi.

      “Còn làm việc cho tôi!”

      Ném dao phay cho người thú thỏ nơm nớp lo sợ ấy, Nguyễn Kiều Kiều quay đầu lại mới phát , chẳng biết từ lúc nào Tô Tầm trở về rồi.

      ràng cũng trải qua trận đại chiến, cả người toàn là máu.

      Song nhìn kỹ, máu đó phải của .

      Nguyễn Kiều Kiều nhịn được thở phào nhõm, nở nụ cười, “Đại nhân, về rồi.

      Tô Tầm rất kỳ quái, con ngươii đen láy lóe lên ánh sáng cam. chắc chắn nhìn lầm, giờ vẫn còn ở hình dạng người mà.

      Song rất nhanh, Tô Tầm giữ bả vai , tiến lại gần, hôn lên môi .
      amandatruc, Uyên Sama, Min149216 others thích bài này.

    3. HoanHoan

      HoanHoan Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      239
      Đúng là thẩm mĩ đặc biệt của sói trùm :038:
      Má Kiều lúc đó khác j mấy bà chủ lò mổ heo đâu chứ, :027: thế mà thanh niên sói làm như kiểu thấy nữ thần của đời mình ế :pheo:Động tình hôn hít 16+ các kiểu giữa 1 đàn thỏ, 2 con mèo, 1 con chuột, 1 con gấu, 1 con chó con và mấy cái xác lợn rừng :014:
      Tưởng tượng mà xem, khung cảnh hết sức ko hòa hợp :025:
      Cơ mà ta thích:058::058::058:
      Alice Huynh, Hale205LạcLạc thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 57: Tô Tầm tức giận
      Trước đây Nguyễn Kiều Kiều thấy cặp tình nhân ôm hôn nhau phố, luôn luôn che mắt, tránh đâm mù mắt chó của mình. Ghét nhất thấy người ta tình cảm với nhau, ừm, thấy người ta tình cảm, mau chết sớm.

      ngờ có ngày, đến phiên cũng thể tình cảm trước mặt quần chúng.

      Ngày trước Tô Tầm phải là người nhiệt tình, bình thường rất nội tâm nhưng ngay bàn dân thiên hạ, lại tới hôn .

      Đợi , nụ hôn này hơi khó chịu. mặt có máu heo rừng, Tô Tầm cũng nặng mùi, vậy mà hôn nhau, còn như mê như say.

      Tô Tầm chưa say, Nguyễn Kiều Kiều trước bước đẩy ra rồi.

      Chờ chút —— Cho nôn trước .

      Bất cứ ai khi hôn nồng nhiệt mà bị người ta đẩy ra, sắc mặt cũng đều đẹp. Tô Tầm càng tệ hơn, mất mặt trước mặt mọi người, ai vui vẻ nổi.

      Tô Tầm bước tới, túm con heo rừng còn hơi tàn nọ, cầm dao phay của Cẩu Bất Lý xoạt cái, con heo rừng tắt thở.

      Tàn bạo như vậy, tất cả mọi người chung quanh đều im lặng, lặng lẽ cách xa mấy mét, bao gồm cả Chuột Đệ và Cẩu Bất Lý ban đầu còn chung với Tô Tầm.

      Nguyễn Kiều Kiều sờ vết máu bên mép, cảm thấy máu heo rừng tanh. Vừa quay đầu lại, thấy mọi người đâu.

      Chỉ có Tô Tầm với sắc mặt thâm trầm phanh thây mấy con heo rừng dưới nắng chiều.

      thể , dáng vẻ đàn ông nghiêm túc làm việc đẹp trai , dù cho trường máu thịt bắn tung tóe.

      Nguyễn Kiều Kiều nhịn được nhìn đắm đuối.

      Có lẽ làm bạn giường lâu, nên trong mắt bạn giường cũng hóa Tây Thi. Dù hành động của Tô Tầm ở trong mắt người khác chỉ có thể dùng tàn bạo để hình dung, nhưng vẫn cảm thấy rất đẹp trai và còn vinh hạnh.

      hổ là người đàn ông của mình, làm việc thủ đoạn độc ác. thích.

      Đợi đến tối nướng heo rừng, Nguyễn Kiều Kiều được tiến sĩ Gấu nhắc nhở mới biết, Tô Tầm tức giận.

      Haha.. lại vì nụ hôn hồi chiều ấy mà tức giận cả buổi đó.

      Dù rằng từ đến lớn sinh hoạt ở loài người, song trong khung vẫn có nửa máu của người thú, sao khó tính thế.

      Tiến sĩ Gấu cắn miếng thịt heo rừng thơm ngào ngạt, nhìn cách khinh bỉ.

      “Lẽ nào biết mẹ Tô Tầm có tính tình gì à?”

      Mẹ Tô Tầm, phải thích khóc sao? Nên Tô Tầm cũng thích khóc?

      Nguyễn Kiều Kiều sợ hãi, cần gã đàn ông thích khóc đâu.

      Ánh mắt tiến sĩ Gấu nhìn càng khinh bỉ hơn, xoay đầu sang chỗ khác, ông thèm chuyện với người phụ nữ ngu ngốc này nữa.

      Quên rồi, Tiểu Bạch cũng được Cẩu Bất Lý cứu về. Quả nhiên Cẩu Bất Lý là con trai ngoan của , nhất ngôn cửu đỉnh, cứu Tiểu Bạch cứu.

      Lúc Tiểu Bạch được cứu về, bé bị mất chân.

      Nghe khi bọn họ tìm bé, heo rừng cắn chân Tiểu Bạch, bị mũi tên của Cẩu Bất Lý bắn thủng đầu mới cứu bé được.

      Bạch Đồ và Tiểu Bạch đều rất cảm kích Cẩu Bất Lý, tối đó, Tiểu Bạch ngồi cạnh cậu như vợ vậy, nướng heo rừng cho cậu ăn.

      Năng lực tự lành của người thú tệ, chẳng qua Tiểu Bạch vốn phải người thú khỏe mạnh, nên vết thương đùi vẫn còn, được băng bó kỹ lưỡng.

      Thấy bé khập khiễng nướng thịt cho Cẩu Bất Lý, Nguyễn Kiều Kiều cũng là phụ nữ nhìn nổi.

      Vặn lỗ tai con trai, “ thấy chân người ta bị mất hả?”

      “Thấy ạ.” Cẩu Bất Lý kéo lỗ tai mình, ô hú tiếng.

      “Thấy mà con còn đày đọa người ta?”

      “Con đâu có!” Cẩu Bất Lý giơ móng vuốt bóng mỡ lên, cực kỳ oan ức, “Là chị ấy tự nguyện mà. Hơn nữa, nếu con từ chối, chị ấy yên lòng.”

      “...”

      Đây là lý lẽ ngụy biện gì. Có điều nghĩ kỹ lại, dựa theo cái tính ở thế giới này, quả rất có đạo lý.

      Buông lỗ tai Cẩu Bất Lý ra, Nguyễn Kiều Kiều cẩn thận nhìn Tiểu Bạch và Cẩu Bất Lý. Ánh mắt bé nhìn Cẩu Bất Lý rất quái lạ, hình như rất cảm kích, nhưng hình như lại rất sợ hãi.

      nghĩ thông, đành đẩy Chuột Đệ vui vẻ ăn cái, “Tiểu Bạch dường như rất sợ Cẩu Bất Lý.”

      Chuột Đệ gật đầu, nuốt từng miếng thịt, “Đương nhiên rồi, Cẩu Bất Lý cũng đâu hiền lành gì. Tôi thấy Tiểu Bạch thông minh hơn nhiều.”

      “... Đâu hiền lành gì, hình dung con tôi như thế hả?”

      “Chẳng lẽ cảm thấy con trai vẫn còn yếu ớt chỗ nương tựa sao? Có ai mới ba tuổi mượn dao chém người. Đúng rồi, còn vừa cười vừa uy hiếp muốn chặt tay người ta nữa.”

      “...”

      Nguyễn Kiều Kiều nghe vậy, chợt lo lắng nhìn về phía Cẩu Bất Lý.

      Tại sao ảo giác Cẩu Bất Lý định sẵn độc thân nhỉ.

      khách sáo với con như vậy, ai mà thích cậu nữa? Huhuhu.

      Chuột Đệ thấy ánh mắt Nguyễn Kiều Kiều nhìn qua nhưng nhanh chóng thu hồi, chép miệng, “Tôi nghĩ, người cần quan tâm phải là Cẩu Bất Lý, ít nhất bây giờ phải.”

      Ngẩng đầu, Nguyễn Kiều Kiều đối diện với gương mặt đen thui của Tô Tầm.

      Ơ, còn tức giận à.

      Người thú thỏ là bộ tộc ăn chay. Việc ăn từng miếng từng miếng thịt, rất kinh khủng với họ. Song sau khi lão người thú trong tộc dẫn đầu gặm thịt, người thú trẻ cũng bắt đầu ăn từng miếng.

      Lão người thú cảm thán, “Lần trước khi tôi ăn thịt là năm đó tôi ba tuổi...” Hồi ức xa xôi.

      đời người thú thỏ trẻ tuổi căn bản cũng chưa từng ăn thịt.

      Khi bắt đầu nuốt thịt heo rừng, có chút khó ăn. Dù sao bọn họ chỉ toàn ăn cà rốt, nhưng lúc tiến vào cổ họng, trượt xuống dạ dày, hai mắt bọn họ sáng choang.

      Ăn ngon thế!

      Tiệc lửa trại tối nay tổ chức rất thành công, tất cả mọi người cực kỳ vui vẻ. Bọn họ lưu tên của người cùng ăn với mình, còn cùng kẻ thù của kẻ thù ăn thịt kẻ thù của họ, quan trọng là bọn họ ngờ thịt kẻ thù lại ngon vậy.

      Toàn bộ người thú thỏ đều sôi sục.

      Người ở đây rất vui vẻ, ngoại trừ Tô Tầm. Cái tên này từ đợt núi tuyết lần trước, con người càng lúc càng quái lạ.

      Nguyễn Kiều Kiều nghĩ ngợi, vẫn cầm miếng thịt chân giò tới bên cạnh Tô Tầm.

      “Đại nhân, tôi nướng thịt cho nè.”

      ăn.”

      Tô Tầm kiêu ngạo xoay đầu .

      Làm trò!

      Nguyễn Kiều Kiều cũng cảm thấy mình xui xẻo, ở thế giới cũ, tình nhân cãi nhau đều là đàn ông nhượng bộ, mà tại sao ở chỗ này, phải giả thành đàn ông tới vỗ về Tô Tầm như vợ chứ.

      Đúng là ngày mợ kiếp, còn dài đằng đẳng.

      “Đại nhân, đừng giận nữa mà.”

      Nguyễn Kiều Kiều lên tiếng, vừa mềm mại vừa quyến rũ.

      “Tôi cố tình đẩy ra đâu. Chẳng qua mặt tôi có máu, tôi sợ làm bẩn.”

      Tô Tầm nặng nề hừ cái.

      “Tôi thấy bẩn, lúc em bẩn hơn nữa tôi cũng trông thấy qua rồi.”

      “...” A được! Còn đấu võ mồm với . Có điều đầu óc bắt đầu tóm được chút dấu vết rồi.

      Nguyễn Kiều Kiều vuốt lông người nào đó, “ thấy bẩn, nhưng tôi thấy bẩn mà. Nếu làm bẩn, tôi nỡ.”

      Nguyễn Kiều Kiều xong câu này, cảm thấy có chút buồn nôn. Quả nhiên phải cao thủ tình trường, ra lời ngon tiếng ngọt bản thân còn hơi muốn nôn nữa.

      Chẳng qua, vợ Tô Tầm lại thích.

      xoay đầu sang chỗ khác, ánh mắt sáng lấp lánh, “ hông?”

      “...” Còn dùng từ hông! Còn dùng hông hông hông kìa!

      Hông hông con khỉ ấy, mời đạp chết tên tổng tài cầm sai kịch bản này !

      Nguyễn Kiều Kiều nở nụ cười ‘chân thành’, cái tay bé khẽ xoa vai Tô Tầm, “Dĩ nhiên rồi, tôi thương đại nhân nhất mà.”

      “Hừ.” Đại nhân lần nữa kiêu ngạo xay đầu sang chỗ khác, nhưng rất nhanh, giọng buồn bực truyền ra.

      “Tôi muốn miếng thịt lớn nhất.”

      “Được được được.”

      “Em phải đút tôi ăn.”

      “Được được được.” Được cái đầu !

      mới là phụ nữ, hẳn phải được bạn trai ngọt ngào đút đồ ăn được chưa? Tại sao sai kịch bản thế! mới là mảnh mai, Tô Tầm mới là tổng tài bá đạo, phải sao?

      Thế giới này loạn hết rồi.

      Khi tâm trạng Tô Tầm tốt, đặc biệt ăn nhiều. Nhưng tâm trạng tốt lên rồi, Nguyễn Kiều Kiều phát càng ăn nhiều hơn.

      sợ ăn nhiều thịt quá, bụng khó chịu, nên thỉnh thoảng đút miếng cà rốt cho Tô Tầm.

      Ban đầu Tô Tầm mâu thuẫn, có điều chịu nổi Nguyễn Kiều Kiều ngồi đùi làm nũng.

      “Đại nhân, ăn miếng . Nhiều thịt quá, bụng thoải mái.”

      Tô Tầm lầm bầm hai tiếng, sờ soạng mông mẩy Nguyễn Kiều Kiều, sau đó mới há mồm ra.

      Cái tên này, thực rất muốn lấy cà rốt nhét đầy miệng !

      Tô Tầm nhai cà rốt, nét mặt cũng còn khó coi như trước. ngẩng đầu lên, lấy làm lạ, “Sao cà rốt nay ngon nhỉ?”

      “...”

      Hai người ngụm cà rốt, ngụm thịt, chỉ chốc lát sau, Nguyễn Kiều Kiều là người no trước.

      Bạch Đồ tới bưng hai ly trúc qua.

      “Đại nhân, nếm thử rượu của bọn tôi .”

      ấy thể uống rượu.”

      Tô Tầm còn chưa nhận, Nguyễn Kiều Kiều trước bước tiếp lấy ly trúc Bạch Đồ đưa, “Ly rượu này tôi thay ấy uống.”

      Nguyễn Kiều Kiều uống ngụm rượu Bạch Đồ đưa, nhất thời nheo mắt lại.

      Mùi vị này lại là rượu nho cơ. Nhìn kỹ, dưới đáy ly trúc còn thả quả nho.

      Quả nho ngon ngọt, ly trúc thơm ngát, vị rượu ngọt thanh, hòa quyện vào nhau vô cùng bất ngờ. lại uống thêm ngụm.

      “Tộc trưởng ơi, rượu ngon quá.”

      “Là Tiểu Bạch tìm tòi đó.” Bạch Đồ cực kỳ kiêu ngạo, “Tại sườn núi hoang bên ngoài rừng cây, con bé phát ra những quả nho này nên hái về. Sau đó vì quá nhiều, bèn đem ủ rượu, tôi rất vui khi thích nó. Chẳng qua đại nhân thể uống, là đáng tiếc.”

      Bạch Đồ ngồi xuống bên cạnh Tô Tầm, chung quanh cười cười . Người thú thỏ uống rượu ngon, ăn món ngon cực kỳ khoái trá.

      Bạch Đồ cũng rất khoái trá, “Bọn tôi lâu rồi chưa từng vui như thế. Từ khi chỗ này trở thành đất hoang, tộc người thú chịu bảo vệ bọn tôi, loài người cũng mặc kệ quan tâm. Mấy năm nay, bọn tôi luôn bị đám dã thú ở ngọn núi kia bắt nạt.”

      “...” Còn thấy ngại. đám người thú thỏ tám múi đánh lại đám heo rừng.

      Có điều heo rừng vẫn là bộ tộc thù dai. Hôm nay giết nhiều heo rừng vậy, chẳng biết có trả thù .

      Nguyễn Kiều Kiều ngẫm nghĩ, cần phải nhắc nhở Bạch Đồ.

      “Tộc trưởng ơi, tôi thấy tối nay muộn rồi, bảo bọn họ nghỉ ngơi sớm .” Bạch Đồ thấy khó hiểu, đành tiếp tục : “Theo tôi biết, heo rừng là đám cực kỳ thù dai. Tôi nghĩ sớm muộn gì bọn chúng cũng trả thù... nên đừng để toàn bộ...”

      Nguyễn Kiều Kiều còn chưa dứt lời, chợt nghe trận gào thét rung trời, đồng thời tiếng chân chạy băng băng càng lúc càng gần bọn họ.

      Thấy chương này tội ghê, dây thần kinh của bả thô quá, lúc hôn duyên dễ sợ :hoho::hoho:
      amandatruc, Uyên Sama, Min149212 others thích bài này.

    5. HoanHoan

      HoanHoan Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      239
      Tuy ta cũng rất muốn cảm thán đôi câu về tập đoàn thỏ cả đời ăn chay :th_66::th_44:giờ chuyển sang nghiện thịt :th_103:nhưng ta cảm thấy phải có trách nhiệm dời chú ý đúng mực đến đơn thuần ngạo kiều boy :th_53:và cạn lời bất lực girl:th_116:
      Ngạo kiều boy động dục ko chừa hoàn cảnh bị cạn lời girl cự tuyệt sinh lòng oán giận bèn viết lên mặt ba chữ to đùng TA MẤT HỨNG :th_37:
      Tuy nhiên củ sau vài ba viên kẹo thúi bọc đường của cạn lời girl, bạn boy chuyển sang mode làm nũng :th_111:
      "Người ta vẫn còn giận. Mau đút thịt cho người ta.":th_46:
      "Trong lòng người ta trống rỗng, mau nhảy vào lòng để người ta bóp mông chơi.":th_124:
      "Ừm. Nên dỗ dành người ta, người ta vốn rất dễ dụ, nếu dỗ dành tốt tâm trạng người ta liền tốt, ăn cà rốt cũng ko thành vấn đề.":th_83:
      NBT, AELITA, Đóa Quỳnh Trắng4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :