1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vợ yêu của trùm phản diện - Phó Du (Mạt thế) (FULL+EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      có giống tui. Edit lại ko nhớ nd cũ phải bò ra trc để coi lại ko nhìu lúc quên xưng hô luôn

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 54: Hào quang của nhân vật chính
      Nguyễn Kiều Kiều từng xem ít truyện xuyên trọng sinh, nhất là hai năm gần đây, bàn tay vàng trọng sinh xuyên quả thực phổ biến thời, hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ thiếu phụ lòng hô to đánh quái ngược tra sở hữu giang sơn mỹ nam đủ kiểu.

      Nhưng tiểu thuyết và thực tế có khoảng cách.

      Cho dù xuyên , cũng chỉ đến người người qua đường A, đồng thời còn cực kỳ khổ cực.

      Ăn đủ no, mặc đủ ấm, mỗi ngày đều chiến đấu với đám người thú. Cuối cùng, vất vả lắm mới trông được bàn tay vàng.

      Nhưng ngoại trừ để càng thêm đàn ông ra, chả còn gì nữa.

      Ông trời thực ưu đãi nhân vật chính, giờ tin tưởng Cẩu Bất Lý chính là nam chính tiêu chuẩn rồi.

      Tại sao, vì ông trời cho cậu gian mang theo bên người. Ban đầu còn tưởng bên trong toàn bộ chỉ có truyện H, hôm nay lật thử.

      Mẹ nó —— Khoa học cứu vớt thế giới.

      Bí mật tuyệt thế kìa, kỹ thuật tinh luyện khoáng thạch đấy, vậy mà lồ lộ trước mặt bọn họ.

      Hào quang nhân vật chính lừa đảo!

      Tô Tầm lật qua lật lại, cùng với tốc độ lật nhanh hơn, mắt cũng sáng rực hơn.

      bao lâu sau, vứt quyển sách vào lò lửa bên cạnh.

      “Đợi chút...” Cho dù hủy thi diệt tích, cũng có thể bỏ lại vào gian của Cẩu Bất Lý mà, cần gì đem đốt chứ!

      Đốt coi như mất hết.

      “Tôi nhớ kỹ.”

      Lừa đảo... hào quang của nhân vật chính chết tiệt!

      Nguyễn Kiều Kiều chỉ trông thấy người xem qua nhớ trong TV và tiểu thuyết, chứ thực chưa bao giờ thấy.

      ngờ... Tô Tầm lại là người như vậy!

      Trời xanh có mắt mà.

      định làm gì?” bằng người ta, Nguyễn Kiều Kiều chỉ đành tiếp nhận .

      Tô Tầm xoay tách trà, tâm trạng tồi.

      “Có lẽ tôi phải bị dụ hàng.”

      “...”

      Quả nhiên, khi Nguyễn Kiều Kiều và Cẩu Bất Lý ghé vào nóc nhà xem trò vui, Tô Minh lại tới. Trước đó làm màn tình cảm em, bây giờ cứng rắn hẳn.

      “Cậu biết tôi có thể giết cậu. Dù sao giết cậu hay giết người khác khác gì nhau, nếu cậu đổi ý...”

      “Được.”

      “Còn kịp...” Tô Minh chưa uy hiếp xong, Tô Tầm thản nhiên tiếp câu. xoay đầu, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, “Cậu cái gì?”

      “Tôi được, hợp tác. phải vẫn muốn à?”

      Thậm chí Tô Minh còn chưa thể tư thế tổng tài cường thế bá đạo, tiếp đó đối phương thỏa hiệp.

      Việc này... vẫn khiến người ta có chút bất lực ấy.

      “Cậu có ý đồ xấu gì chứ?”

      “Có sao?” Tô Tầm nhếch môi, “Mấy năm nay, thích cùng tôi chơi tới chơi lui ư? Thứ quá dễ lấy được, tôi và đều quý trọng.”

      Tô Minh vuốt cằm, trầm ngâm trong chốc lát.

      sai, ở mặt này, chúng ta đúng em. Được, lời định.”

      Hai người đập tay lập tuyên thệ, sau đó đều lui về vị trí của mình, mỉm cười.

      Trong lòng biết —— bọn họ phải là kẻ thành giữ chữ tín.

      Cứ thế, tội danh Tô Tầm ‘giết người’ được che lấp đơn giản. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Sau khi Tô Tầm giao ra quyền khai thác khoáng thạch núi tuyết, Tô Minh lập tức cắn ngược lại cái.

      Đày đến ‘đất hoang’.

      Lần này, Nguyễn Kiều Kiều tức giận bất bình.

      phải qua cầu rút ván sao? là cùng có lợi ích mà.”

      Tô Tầm thèm để bụng, “Bộ chỉ cho phép đổi ý, chẳng lẽ cho tôi đổi ý à? Tôi muốn mừng hụt.”

      Tô Tầm tìm Mạc Phi, hai người lén la lén lút thương lượng hồi, sau đó Mạc Phi mang theo nụ cười sáng tỏ rời .

      Trước khi , quên tìm Nguyễn Kiều Kiều.

      “Nghe phải vùng đất hoang?”

      Nguyễn Kiều Kiều nhào nặn bánh bao, Mạc Phi lén lén lút lút xuất , làm sợ hết hồn.

      “Tại sao tới đây?”

      Mạc Phi nhìn bằng ánh mắt hơi kỳ quái.

      “Sao vậy, mặt tôi bị dính cái gì à?”

      Mạc Phi gật đầu, chỉ chỉ mặt mình, “ mặt... thứ...”

      Nguyễn Kiều Kiều sờ soạng, mảng trơn nhẵn, có cái gì đâu chứ.

      Mạc Phi vươn tay giúp khẽ lau bột mì mặt, cảm giác được Nguyễn Kiều Kiều lui về phía sau, rút tay về.

      “Có bột mì.”

      “Ồ.” Nguyễn Kiều Kiều cũng thấy mình phản ứng quá khích, tuy nhiên thấy mình làm sai. ràng Mạc Phi có chút tình ý với , tại lên giường Tô Tầm, tuy thể là bên nhau cả đời, nhưng ít nhất giờ ở bên nhau phải tuân theo quy tắc ở bên nhau.

      được để người đàn ông khác hi vọng. Đặc biệt, Mạc Phi còn là đồng bọn hợp tác của Tô Tầm.

      Bầu khí có chút xấu hổ, Nguyễn Kiều Kiều lấy bánh bao trong lồng hấp ra, dùng hộp đựng đưa cho Mạc Phi.

      “Mới hấp xong đấy, giữ lại ăn dọc đường .”

      Mạc Phi được quan tâm mà kinh sợ, cất trong lòng, “Vậy... vậy tôi đây. Người đẹp, phải bảo trọng.”

      “Vâng, tạm biệt.”

      Mạc Phi chầm chậm từng bước, cuối cùng lúc tới cửa, bỗng nhiên quay đầu lại.

      “Núi Thú rất nguy hiểm. Tặng con dao găm này phòng thân.”

      Nguyễn Kiều Kiều nhận lấy đồ vật Mạc Phi đưa, con dao găm rất tinh xảo, thích hợp cho nữ giới. Nhưng vẫn thích dao phay hơn, chém người rất oai phong.

      Mạc Phi thoáng nhìn Nguyễn Kiều Kiều, nhàng : “Đừng xem thường nó, nó là vật tổ tiên tôi để lại.”

      “Có hiệu quả cắt sắt thành bùn ?”

      “Nào có.” Mạc Phi lắc đầu, “Tuy nhiên nó có kịch độc, có thể độc chết bất kỳ thứ gì, kể cả con người và người thú.”

      Chậc chậc chậc, rất ghê gớm. Bất quá, có cảm giác rất an toàn.

      Nguyễn Kiều Kiều nhận lấy.

      Mạc Phi lưu luyến, “Người đẹp, cẩn thận chút.”

      hai bước, bỗng nhiên lại quay đầu, “Chẳng may ổn, lấy dao đâm Tô Tầm. Tên đó mà chết, những người khác làm khó ...”

      “...” Chờ chút, hai người thực là đồng bọn hợp tác với nhau sao? Từng giây từng phút đều muốn đâm chết đối phương, vẫn có thể hợp tác tốt à?

      Chẳng qua, Mạc Phi nhắc nhở khiến Nguyễn Kiều Kiều có chút lưu ý.

      Đất hoang trong truyền thuyết nguy hiểm vậy ư?

      Đâu chỉ nguy hiểm, mà rất nguy hiểm đó! Dọc đường theo Tô Tầm đến nơi mà mọi người gọi là đất hoang, Nguyễn Kiều Kiều cảm thán.

      Đất hoang lại có tên là núi Thú, tên như ý nghĩa, là chỗ ở của tộc người thú. Thế giới này, loài người và người thú tranh giành nhau chủ yếu là vì tài nguyên.

      ra, hai bên có thể đạt được tình cảnh đôi bên cùng có lợi, song tiếc rằng hai bên đều muốn thỏa hiệp, cho nên tạo ra chiến tranh nhiều năm như thế.

      Loài người vì khai phá quá độ, làm ô nhiễm nghiêm trọng, ngọn cỏ, thiếu thốn tài nguyên. Trái lại, tộc người thú đơn thuần, cây xanh bóng mát, tài nguyên phong phú, nhưng họ có kỹ thuật phát triển hoàn thiện của loài người, họ theo thói cướp đoạt, chứ quen phát triển.

      Họ muốn làm chủ loài người, thống nhất thế giới này. Mà loài người muốn cướp tài nguyên của họ, do đó hai bên đánh đến còn biết trời đất đâu.

      Nghe Chuột Đệ , mấy năm nay, vì chiến tranh nhiều, người thú cũng từ từ thay đổi.

      Chẳng hạn như, trở nên hung tàn hơn, bắt đầu học tập loài người, học kỹ thuật của bọn họ, lấy kỹ thuật của bọn họ chống lại bọn họ.

      Tô Tầm bị đày tới ‘đất hoang’, ra là ngọn núi thuộc người thú quản lý. Có điều nghe tộc trưởng nơi này khá hiền lành, thích học tập kỹ thuật của loài người, còn rất lên án chiến tranh, nên mấy năm nay đều liên tục dốc sức duy trì hòa bình của hai tộc.

      Cũng chẳng có nghĩa lý gì, bởi người bình thường muốn thay đổi thế giới này, rất khó.

      Hai bên vẫn đánh đến còn biết trời đất đâu. Vả lại, vì tộc trưởng nhiều lần can gián, nên khó tránh khỏi tộc người thú bên đó có chút ý kiến.

      Ví dụ như, “ che chở nó! lại che chở nó! , có phải với con tiểu tinh kia có chân ?”

      “A... lại chuyện giúp nó! , có phải thương tôi ?”

      “...”

      Dần dà, sơn địa vương bị ghét bỏ, tài nguyên chỗ quản lý tốt lắm, nên chậm rãi biến thành ‘đất hoang’.

      Nghe , ở đây hoàn toàn tách biệt với thế gian, tràn đầy nguy hiểm.

      Nguy hiểm ——

      Trong lúc đoàn người Tô Tầm tiến vào ‘đất hoang’ bao lâu, lập tức gặp nguy hiểm. Bên này hoàn cảnh hết sức tốt, khắp nơi đều có thể trông thấy cây xanh.

      Đối với Nguyễn Kiều Kiều, chỗ này cây xanh bóng mát, rất nhiều cây đều xuyên thẳng lên tận trời, tầng tầng lớp lớp lá cây chặn ánh nắng, khiến toàn bộ khu rừng trở nên u.

      Hoàn cảnh như vậy làm Nguyễn Kiều Kiều nghĩ tới rừng mưa nhiệt đới trước kia. Màu xanh là cái nhìn của sống, từng phút giây đều khiến Nguyễn Kiều Kiều cảm giác được thế giới này đầy tình tươi mát bé.

      Lá cây xinh đẹp, hoa tươi biết tên, nhìn đến sáng mắt.

      Nhắc tới sáng mắt, trước mặt quả sáng ngời. ngọn giáo sáng chói cắm thẳng trước mắt .

      Đờ mờ——

      Mới thế giới này đầy tình tươi mát bé đó.

      Đúng lúc Tô Tầm bắt được ngọn giáo, đồng thời ném ngược ngọn giáo trở về để bắt kẻ nấp phía sau.

      Cái gì, con thỏ?

      đúng, là người thú thỏ.

      Đây là tộc người thú mới lạ Nguyễn Kiều Kiều trông thấy.

      Người thú thỏ túm được ngọn giáo, mưu toan so sức lực với Tô Tầm, song ta đâu phải đối thủ của , nhanh chóng bị kéo ra.

      Tô Tầm bóp cái cổ mảnh khảnh của ta, “, muốn chết thế nào?”

      Đôi mắt người thú thỏ đỏ ngàu, vừa uất ức vừa sợ mà nhìn Tô Tầm, giống như giây kế tiếp khóc ngay.

      Đợi —— ta khóc kìa.

      , dáng dấp người thú thỏ hơi dễ thương. Nhìn kỹ, còn là bé có đôi tai thỏ dài dài đáng , cao, dựa theo thông lệ của người thú, vẫn là đứa trẻ nhỉ.

      Hóa ra là bé thỏ nha.

      Bé thỏ huhu khóc to, làm Tô Tầm mất hết kiên nhẫn.

      “Nên giết .”

      Trước giờ Tô Tầm là người được làm được, Nguyễn Kiều Kiều còn chưa kịp phản ứng, bóp cổ bé thỏ đó. Vừa dùng sức, đôi mắt đỏ của bé thỏ trợn trắng.

      Trong lúc Tô Tầm bóp chặt cổ bé thỏ, thình lình trận gió kỳ quái xuất .

      Trong rừng mưa nhiệt đới nổi gió cát, bạn có lạ .

      Bỗng nhiên gió cát mù mịt, khiến tất cả mọi người đều mở mắt ra được.

      Cuối cùng, gió cát dừng lại. Hết thảy dần dần xuất trước mặt Nguyễn Kiều Kiều.

      Đệt.

      Chương sau Cẩu Bất Lý học xấu rồi, ko còn là bé con đáng nữa :yoyo35::yoyo35:~~~ Cơ mà mấy chế ơi like nào huhu, like cho tui có động lực đẩy nhanh :yoyo23::yoyo23:
      Last edited: 5/5/19
      amandatruc, Uyên Sama, Min149216 others thích bài này.

    3. HoanHoan

      HoanHoan Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      239
      Ko đc rồi ko đc rồi:032:
      Chó con sắp lộ bộ mặt sao
      Ko đc đâu, ko đc đâu:018:
      Ta nuối tiếc dáng vẻ đáng ngây ngô giả vờ vô hại đó quá :031:
      Hale205LạcLạc thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 55: Người thú thỏ 囧囧
      Nguyễn Kiều Kiều là người phương nam, học đại học ở thành phố gần nhà. Ban đầu vẫn rất tiếc nuối vì cả đời đều ra khỏi vòng tròn sinh hoạt từ của mình.

      Về sau khi bạn học tụ hợp, nghe được những bạn khác học nơi đất khách quê người than phiền thức ăn vừa miệng, thầm thấy may mắn.

      rời khỏi vòng sinh hoạt, nhưng chí ít có hai chỗ tốt.

      Ăn uống chả cần xoi mói vừa miệng, nghỉ định kỳ về nhà cần xếp hàng mua vé xe lửa hoặc từ trong đám Bạch Bách Hà tìm ra Vương Lạc Đan[1].

      [1]Bạch Bách Hà và Vương Lạc Đan là diễn viên, hai người sở hữu gương mặt có nét tương tự nhau, muốn phân biệt hơi khó khăn.

      Nguyễn Kiều Kiều thích ăn tại cửa hàng gần trường nhất, quán cóc này có địa thế hẻo lánh, nhưng làm món lẩu thỏ Tứ Xuyên rất ngon.

      Thịt thỏ rất mềm, vị cay xé. Nguyễn Kiều Kiều ăn lần liền thích.

      Về sau, ba Nguyễn tới trường thăm Nguyễn Kiều Kiều, theo Nguyễn Kiều Kiều ăn món này xong cũng khen dứt. Kế đó, ba Nguyễn giỏi nấu nướng bèn học trộm, điều này giúp mỗi lần về nhà đều có món lẩu thỏ ăn.

      cách công bằng, Nguyễn Kiều Kiều rất thích thỏ.

      Mềm mại đáng , thịt cũng ngon.

      Song, thực tế, giờ bọn họ bị đám thỏ vây đánh.

      Báo cảnh sát cũng ai tin, chậc, 110 à? Tôi bị đám thỏ vây đánh.

      nghiêm túc, là đám người thú thỏ.

      Thấy bé thỏ giãy giụa tay Tô Tầm, đám người thú thỏ lập tức đỏ cả mắt.

      Gặp người bình thường giờ bỏ vũ khí đầu hàng, dù sao yếu địch lại mạnh. Nhưng Tô Tầm phải, càng bóp chặt bé thỏ hơn.

      Bé thỏ chỉ có thể thở ra chứ thể hít vào.

      Thời điểm mấu chốt, Nguyễn Kiều Kiều vội vàng kéo Tô Tầm.

      “Buông tay.”

      “Giết rồi buông.”

      “...”

      Nguyễn Kiều Kiều hết cách, tên này rất tâm đắc trong việc bắt nạt kẻ yếu. Hình như bóp chết người thú, còn là bé thỏ rất có cảm giác thành tựu à?

      Nguyễn Kiều Kiều giải cứu bé thỏ trong tay Tô Tầm. Bé thỏ nức nở tiếng, cực kỳ hoảng sợ, uất ức chạy vào đám người thú thỏ.

      Có điều, khi chạy được phân nửa lại bị Cẩu Bất Lý ngăn cản.

      Cẩu Bất Lý mở to đôi mắt to tròn xoe, nhìn bé thỏ cao hơn cậu cái đầu, bỗng nhiên cậu híp mắt nở nụ cười.

      “Chị.” Cẩu Bất Lý chớp mắt, lộ vẻ cực kỳ vô hại.

      Bé thỏ vẫn là bé đấy, bé vốn rơi nước mắt, hít hà nước mũi, bỗng nhiên trước mặt xuất em trai shota đáng .

      bé lập tức ngừng khóc.

      Cẩu Bất Lý cười híp cả mắt, thình lình tiến lên cầm tay bé thỏ.

      “Chị, bảo họ lui lại , thôi em chém đứt tay chị.”

      “...”

      Huhuhu... bé thỏ lần nữa đau lòng rơi nước mắt. Loài người và người thú ở đây đều rất xấu, lớn đều bắt nạt thỏ.

      Nguyễn Kiều Kiều: “...”

      Mụ nội nó, thằng nhóc thối vừa vung dao phay, vừa mỉm cười kia là con trai đáng của sao? Hình như bỏ qua chuyện quan trọng gì đó.

      Trong lúc bé thỏ khóc huhu, đám người thú thỏ lại bắt đầu xôn xao, ông thỏ cao to cường tráng chậm rãi bước ra khỏi đám người thú thỏ.

      “Tô đại nhân, lâu rồi gặp.”

      “...”

      Hóa ra là người quen, sớm .

      Tô Tầm hờ hững, “Ông là ai?”

      “...” Tình cảnh có chút xấu hổ.

      Cũng may ông thỏ thèm để ý, ánh mắt nhìn về phía bé thỏ bị Cẩu Bất Lý ‘bắt giữ’, “Đó là cháu tôi, Tô đại nhận có thể buông nó ra ? Nó còn , thể sợ hãi.”

      Tô Tầm nhìn Cẩu Bất Lý, cậu nghe lời thả bé thỏ ra, lại còn trấn an vỗ vỗ tay bé thỏ, “Chị, đừng sợ, đôi tay này của chị xinh đẹp vậy, sao em có thể chặt mất chứ.”

      “Oa...” Bé thỏ thoáng nhìn Cẩu Bất Lý, lại oa tiếng khóc tiếp. bé còn lâu mới tin cậu!

      Bé thỏ khóc thút thít được dẫn vào trong đám người, đám người kia đều tràn đầy đề phòng và địch ý với người ngoài bọn họ, nhất là bé thỏ còn mặt đầy nước mắt.

      Chẳng qua, ông thỏ dường như là thủ lĩnh, câu của ông ta làm tất cả người thú thỏ ngừng lại.

      “Tô đại nhân, mời.”

      Trong ánh mắt của Nguyễn Kiều Kiều, Tô Tầm hoàn toàn nhớ ra ông thỏ này là ai, song làm bộ di lên phía trước.

      Người thú thỏ đồng loạt phía sau bọn họ. Ừm, tình cảnh hơi hoành tráng.

      Ông thỏ dẫn họ xuyên qua rừng cây, nhanh chóng đến nơi đất bằng. Dọc đường , Nguyễn Kiều Kiều đều tấm tắc khen ngợi, “Đẹp quá.”

      Trời xanh mây trắng, cây xanh tỏa bóng, bãi cỏ mềm mại lất pha lất phất nở vài hoa biết tên.

      Đây là ngày trông thấy nhiều màu xanh nhất kể từ khi đến chỗ này, khiến người ta đặc biệt thoải mái.

      Tô Tầm có hứng thú với những cảnh đẹp đó, trong đoàn người chỉ có mỗi Nguyễn Kiều Kiều cực kỳ thích thú. thích của giành được mặt mày rạng rỡ của ông thỏ.

      “Xin chào , tôi là Bạch Đồ.”

      Thỏ trắng?

      Có lẽ đoán được suy nghĩ trong lòng Nguyễn Kiều Kiều, Bạch Đồ lại thêm câu, “Đồ của sách vỡ[2].”

      [2]Đồ và thỏ đồng với nhau.

      Còn là người thú thỏ có văn hóa nữa.

      Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy ông cụ này rất hiền hòa, cho nên nghĩ ngợi mới , “Tôi là Miêu Nương.”

      Thế giới này, tên là Miêu Nương.

      Đoàn người xuyên qua bãi cỏ, gần nửa ngày tiến vào khe núi. Bọn họ dừng lại đỉnh núi, nhìn xuống. Bên dưới có rất nhiều lều cỏ lớn .

      Có lẽ đây là chỗ ở của người thú thỏ.

      So với loài người, những người thú thỏ này thực sinh hoạt rất nguyên thủy.

      Bạch Đồ dẫn bọn họ băng qua lều cỏ lớn, cuối cùng đến trước lều cỏ có kích thước tệ mới dừng lại.

      “Đại nhân, đến rồi.”

      Đây ràng là lều cỏ cao cấp của tộc người thỏ, tương đương với biệt thự, vì có đến hai tầng.

      Tuy đơn sơ, song Nguyễn Kiều Kiều vừa nhìn thích. Sau khi tới thế giới này, từng ở qua khu ổ chuột, từng ngủ chuồng chó, cũng từng ở sơn động, tại lại là lều cỏ.

      Hết sức mới lạ.

      Lều cỏ trông khá thô sơ, nhưng sau khi vào mới phát bày biện rất tốt. Tất cả mọi thứ phải làm từ cỏ làm từ cây cối, vách tường cỏ còn trang trí bông hoa đủ mọi màu sắc.

      Trông rất mát mẻ, mới bày biện bao lâu.

      Thấy ánh mắt Nguyễn Kiều Kiều rơi những bông hoa , Bạch Đồ cười : “Đó là cháu tôi làm, đừng để ý. Nếu thích tôi lập tức vứt bỏ.”

      , tôi rất thích.”

      Nguyễn Kiều Kiều chính là nữ hán tử có trái tim thiếu nữ, những đóa hoa này dần khiến trái tim lạnh lẽo cứng rắn của sinh ra chút mềm mại. Ở mặt nào đó, vẫn là em đấy.

      Bạch Đồ là tộc trưởng bộ tộc này, cũng là tộc trưởng vùng đất hoang.

      ra Nguyễn Kiều Kiều cực kỳ hiểu, ở đây non xanh nước biếc, đâu có thiếu thốn tài nguyên như người ngoài .

      câu của Chuột Đệ khiến Nguyễn Kiều Kiều sáng tỏ, mặt trời chân lý chói qua tim.

      “Cái thế giới này, tài nguyên có liên quan đến chiến tranh.”

      Được rồi, phong cảnh ở đây đều là tài nguyên với Nguyễn Kiều Kiều, nhưng đối với loài người và người thú tại, khoáng thạch có thể đánh nhau mới là tài nguyên.

      Cũng vì núi Thú có tài nguyên, nên bị hai bộ tộc này lãng quên, mới bị gọi là ‘đất hoang’.

      Nơi xinh đẹp như thế là đất hoang, biết thưởng thức mà.

      Sau khi Nguyễn Kiều Kiều thu dọn đồ đạc, bọn Chuột Đệ tới lều cỏ của họ.

      Nguyễn Kiều Kiều mới bất giác phát , lều cỏ này là chuẩn bị cho Tô Tầm.

      Vậy của đâu...

      Tại sao ai dẫn lều cỏ của ? lẽ ngủ ngoài trời à.

      “Em ngủ với tôi.”

      Tô Tầm lấy tách trà trúc bàn, nhấp ngụm trà, dáng dấp tao nhã.

      “...” Đợi , có phải Nguyễn Kiều Kiều bỏ lỡ chuyện quan trọng gì .

      “Đại nhân, kỳ động dục của phải qua rồi sao?”

      Tô Tầm đặt tách trà xuống, nét mặt như thể ‘khinh bỉ chỉ số thông minh của ’ nhìn , “Chẳng lẽ động dục thể ngủ với em hả?”

      “...” Đúng rồi! Nguyễn Kiều Kiều nghĩ vậy đó! Lẽ nào bọn họ phải ấy ấy trong kỳ động dục à?

      Có điều, lều cỏ của Tô Tầm khá to. dưới hai tầng, hoàn toàn đủ cho Nguyễn Kiều Kiều ở.

      Thậm chí còn có thể chọn phòng tùy ý, thấy nhiều phòng, Nguyễn Kiều Kiều muốn đón Cẩu Bất Lý.

      Tô Tầm tựa vào ghế xích đu đung đưa trước cửa sổ, cái đuôi phe phẩy, lộ ra bộ dạng cực kỳ đại gia.

      “Nếu em sợ nó nghe góc giường, tùy em.”

      “...”

      Nghe góc giường? Lẽ nào rời tuyết sơn rồi, bọn họ còn phải ngủ với nhau?

      Ánh mắt Tô Tầm rất quả quyết, dường như đây là kiện cần nghi ngờ sao?

      Nguyễn Kiều Kiều: “...”

      Tô Tầm hoàn toàn chặt đứt suy nghĩ những phòng khác của Nguyễn Kiều Kiều, bảo Bạch Đồ tới ném giường cỏ của phòng khác , sau đó mặc sức mở rộng chiếc giường cỏ của lên gấp đôi.

      Dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến ấy, giống như chỉ sợ người ta (Bạch Đồ) biết tối nay muốn ứ ừ giường vậy.

      Nguyễn Kiều Kiều thua bởi Tô Tầm mặt dày, đỏ mặt tiễn Bạch Đồ.

      Đương nhiên, Nguyễn Kiều Kiều là người lễ phép, nên trước khi , lấy ít kẹo mè tặng Bạch Đồ.

      Bạch Đồ được quan tâm mà sợ hãi, “Cảm ơn, cháu tôi hẳn rất thích.”

      Nhắc tới bé thỏ, Nguyễn Kiều Kiều càng thêm áy náy. Hình như trước đó lâu, bọn họ còn định giết cháu của ông ta, đúng đúng đúng, tên đầu sỏ gây chuyện còn gác chéo chân, uống trà ăn bánh kìa.

      Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy da mặt Tô Tầm phải dày bình thường.

      Sau khi Bạch Đồ rời , Tô Tầm quả quyết tức giận.

      “Tại sao lấy đồ ăn vặt của tôi cho người đàn ông khác. Còn là lão già...”

      “Tôi cho cháu người ta mà. Đại nhân, chúng ta suýt giết cháu người ta đó, người ta gì, còn sắp xếp thỏa đáng cho chúng ta, lẽ nào chúng ta nên bày tỏ áy náy về hành vi trước đó?”

      nên. Đó là kẹo của tôi.”

      “...”

      Nguyễn Kiều Kiều muốn thông não Tô Tầm, quả thực... là có cách nào thông nổi.

      Ở mặt nào đó, Tô Tầm là đứa trẻ muốn ăn kẹo, tính tình còn cực kỳ cáu kỉnh, chỉ có thể dụ dỗ thương, nếu theo ý , lập tức biến thành tiểu bá vương phun lửa.

      Tiểu bá vương mà tức giận, biết có bao nhiêu người gặp họa.

      Nguyễn Kiều Kiều chỉ có thể dỗ dành, “Đại nhân, tối nay tôi làm món ngon cho nha. Đúng rồi, đặc sản chỗ này là gì?”

      Nghe được món ngon, Tô Tầm miễn cưỡng chấp nhận lão già kia lấy khẩu phần lương thực của .

      Chẳng qua, đợi đến tối bày món lên, rốt cuộc nhịn được lật bàn.

      “Những thứ này là gì!”
      amandatruc, Uyên Sama, Min149213 others thích bài này.

    5. HoanHoan

      HoanHoan Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      239
      sao ko sao
      Mức độ này ta còn chấp nhận được :4:
      Cẩu bất lý đe dọa thỏ mà cũng cute nữa:050:
      Ta cảm thấy chó con theo con đường phúc hắc ngầm, bề ngoài vô hại mà bề trong cực kỳ có hại:058::058::058:
      NBT, Kimanh1257LạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :