1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vợ yêu của trùm phản diện - Phó Du (Mạt thế) (FULL+EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hiểu Mộng Hồ Điệp

      Hiểu Mộng Hồ Điệp Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      109
      Tần số não của 2 chị đúng là khác nhau 1 trời với 1 vực.
      LạcLạc thích bài này.

    2. HoanHoan

      HoanHoan Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      239
      khóc vài dòng sông vì cảm động:yoyo23::yoyo23::yoyo23::yoyo23::yoyo23:
      làm bt lớn xong vào cung thấy có thông báo của cái topic tưởng như ko còn thở này liền vội vàng bay vào :yoyo30::yoyo30::yoyo30::yoyo30::yoyo30:
      xin được 3 quỳ 9 lạy cung nghênh má @LạcLạc trở lại :grin::cute::hoan ho::Cheerleader::th_73:
      mong má ko đem con bỏ chợ lần nữa:045:
      p/s: vừa quay lại đc ăn thịt. hị hị:full::full::full:
      ThiênMinhLạcLạc thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 52: Triền miên trong sơn động
      Ngày ấy, đỉnh núi tuyết, Nguyễn Kiều Kiều và Tô Tầm ra về chẳng vui. Thực ra cũng tính là vui, vẫn rất vui ấy chứ, chẳng qua Tô Tầm vui lắm.

      Có trời mới biết bị Cẩu Bất Lý dạy hư. Phụ nữ mà, mặc kệ ở thế giới nào đều là sinh vật khó nắm bắt.

      Muốn thực thi từng bước , việc này có khả năng!

      Chẳng hạn như Tô Tầm, vốn dĩ dựa theo sách mời xem mặt trời mọc. Đáng tiếc, căn bản biết phong cảnh xinh đẹp có sức hút với Nguyễn Kiều Kiều.

      chú ý của toàn bộ tập trung vào việc chinh phục thế giới. Thậm chí, quên mất phụ nữ xem mặt trời mọc là nhìn vào phần lãng mạn, chứ phải xem dã tâm của .

      Đúng, Tô Tầm vốn buông tha dã tâm của mình, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhắm vào thành phố loài người kia.

      Nguyễn Kiều Kiều lại có dã tâm lắm, ngoại trừ sống ra, còn muốn sống cách vui vẻ.

      Chọn con đường của Tô Tầm hẳn là rất mệt mỏi, mà cũng thấy mệt mỏi thay .

      Chẳng qua, đó là lựa chọn của , đối với Nguyễn Kiều Kiều là cam kết hữu hiệu.

      Ngày nào đó, gặp nguy hiểm, vậy ở lại nhặt xác cho .

      Đường xuống núi dễ lắm. Tuyết rất dày, vừa đạp căn bản chẳng biết chỗ nào là ổ gà hay cái hố.

      Tô Tầm vẫn im lặng theo phía sau , còn tức giận, cố tình để ý tới . Cái tên người thú này chả học hỏi được cái gì tốt, theo loài người lâu vậy, lại học được cái tính vòng vo lắt léo.

      đợi Nguyễn Kiều Kiều xin lỗi trước.

      Có điều Nguyễn Kiều Kiều... hoàn toàn suy nghĩ nhiều thế. Trái tim thiếu nam tinh tế của , đâu có băn khoăn tới.

      tại suy nghĩ trong đầu chuyện khác. Đây là thế giới có áo mưa, xin hỏi, có thể mang thai ? đêm điên cuồng mà!

      Tuy nhiên, hẳn có nhỉ? tới nơi này ba năm nhưng vẫn chưa có kinh nguyệt đó, giờ kinh nguyệt chỉ là hồi ức xa xăm với thôi.

      Ồ, thế giới có đau bụng kinh, cảm giác này rất tuyệt.

      Khi Nguyễn Kiều Kiều suy nghĩ lại bị ngã lăn cù, Tô Tầm ở phía sau bắt được .

      đen mặt, ra trước, sau đó cúi người ý bảo Nguyễn Kiều Kiều leo lên.

      Nguyễn Kiều Kiều hề khách sáo, tay dài chân dài leo lên lưng Tô Tầm.

      “Cảm ơn đại nhân.”

      “Hừ.” Người nào đó bày dáng vẻ ‘đừng chọc tôi, tôi còn tức giận đấy’.

      Lúc này, Nguyễn Kiều Kiều chợt nghĩ ngợi.

      Nghẹn , hôn tôi.

      Do đó, thực gì thêm nâng đầu Tô Tầm, hung hăng bẹp cái.

      Bước chân bỗng lảo đảo, suýt bị ném ra ngoài rồi.

      “Em làm gì vậy?”

      Lần này Tô Tầm xoay đầu, tức muốn nổ phổi.

      Nguyễn Kiều Kiều chống đỡ người, “Có làm gì đâu.” Sau đó nghiêng đầu, thoáng nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của Tô Tầm, trong chớp mắt hiểu.

      “Hay thích chính diện?”

      Bẹp cái, lại hung hăng hôn lên mặt Tô Tầm. Boy đơn thuần hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

      Ơ ——

      Đàn ông của thế giới này cũng đơn thuần quá . Lúc nãy còn học hư loài người, hóa ra chỉ là bề ngoài.

      Chẳng qua, dường như có vẻ rất dễ nắm bắt. Bởi sau hai nụ hôn ấy, tâm tình Tô Tầm quả tốt hẳn lên. Dọc đường chạy như bay mang Nguyễn Kiều Kiều về động.

      Nguyễn Kiều Kiều còn chưa chạm đất, bị kéo lên giường.

      “Đợi tí...”

      đợi.”

      “Tôi còn muốn !” Nguyễn Kiều Kiều đẩy Tô Tầm.

      Tô Tầm nhào tới trước, “Lên giường .”

      ...” Nguyễn Kiều Kiều đẩy Tô Tầm lần nữa, “ thể cứ như thế hoài, coi chừng miệt mài quá độ.”

      “Đó là cái gì?”

      Boy đơn thuần kéo tay Nguyễn Kiều Kiều, ánh mắt lấp lánh, “ phải em cũng thích sao? Nếu chúng ta đều thích, cùng làm .”

      năng như mời chơi 3P vậy.

      Chẳng qua, Nguyễn Kiều Kiều bày tỏ bản thân quả bị thuyết phục.

      Hình như cũng đến kỳ động dục rồi. Bị Tô Tầm ầm ĩ thế, lại cảm thấy cuộc sống lăn lộn giường cũng rất tuyệt.

      Ôm đầu Tô Tầm, mơ màng nghĩ, may mà có kinh nguyệt. Dựa theo nhiều lần hành động của Tô Tầm, nếu là bình thường, chỉ e cho Cẩu Bất Lý thêm em trai hoặc em mất.

      Chờ chút, loài người và bán thú, thực có thể kết hợp ư?

      “Hừ hừ...”

      Có lẽ bất mãn việc mất tập trung, Tô Tầm nắm bầu ngực hung hăng bóp cái, đôi mắt da cam chợt lóe lên sắc đỏ.

      Đúng rồi, đúng rồi, cái tên này thể chịu được thời điểm then chốt thất thần.

      Ưm ——

      Nhắm mắt lại, Nguyễn Kiều Kiều chủ động quấn lấy cổ Tô Tầm, dâng môi mình lên.

      Chó ngoan, tôi thích ngoan như vậy nha.

      Ánh mặt trời giữa trưa dịu dàng. Tô Tầm vừa mở cửa động, dường như có ánh nắng rọi vào, nhất thời bên trong hang động trở nên vô cùng ấm áp.

      Nguyễn Kiều Kiều nghịch cái đuôi to của Tô Tầm, lười biếng nằm lông hồ ly. Tô Tầm vuốt mái tóc dài của , khẽ xoắn rồi buông.

      “Tóc em mềm .”

      “Cảm ơn, lông cũng rất mềm.”

      “...” Đợi , đây là đối thoại quái quỷ gì thế?

      “Đúng rồi.” Nguyễn Kiều Kiều chống nửa người dậy, “”Đúng rồi đại nhân, chúng ta ra ngoài mấy ngày rồi? Chỗ Tô Minh có chuyện gì chứ?”

      Nhắc tới Tô Minh, Tô Tầm hứng thú lắm buông sợi tóc mềm mại của , “Kệ .”

      “...” Tùy hứng vậy sao?

      Nghĩ lại, cơn động dục của sắp qua rồi, nhưng nhìn nhiệt tình giường của , dường như hoàn toàn hề có thời gian biến mất ấy.

      “Khi nào chúng ta về ạ?”

      Tô Tầm sờ cằm , có vẻ như rất thích động tác này, ngoại trừ vuốt tóc , còn thích sờ cằm, giống hệt trêu con mèo.

      Đáng tiếc, phải người mèo thực .

      “Em muốn về?”

      Nguyễn Kiều Kiều thoáng do dự, sau đó gật đầu: “Tôi hơi nhớ Cẩu Bất Lý.”

      “Hừ.” Tô Tầm buông cằm , quay đầu .

      Quả đầu đen kịt như viết mấy chữ to.

      Tôi tức giận!

      Tôi tức giận!

      Tôi tức giận!

      Phụt ——

      Nguyễn Kiều Kiều bật cười trước suy nghĩ của mình, có điều kệ chứ, cứ để tức giận . Gần đây tức giận mãi quen rồi, tức giận mới quen í.

      Theo ánh mặt trời ấm áp, việc trở về vô vọng, Nguyễn Kiều Kiều bèn chuẩn bị làm giấc nghỉ trưa.

      Ngay khi thiêm thiếp sắp ngủ, chợt nghe tiếng ho khan bên ngoài. Vì lúc này ở đây rất yên tĩnh, nên tiếng ho khan này đặc biệt ràng.

      “Ai?”

      Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu, lại phát Tô Tầm ngồi bật dậy, nghênh ngang chắn phía trước .

      Làm gì đấy, mặc quần áo rồi.

      Nguyễn Kiều Kiều ló đầu ra, trước cửa, Mạc Phi nhìn hai người, cười hì hì phất phất tay, “Nè nè, lâu gặp. Tuần trăng mật của hai người thế nào?”

      Tuần trăng mật? Chẳng lẽ, Cẩu Bất Lý cũng cho Mạc Phi xem sách nên xem?

      “Cậu tới làm gì?”

      Tô Tầm rất khó chịu, thời gian nghỉ ngơi thích người khác tới quấy rầy. Nhất là lúc này còn chưa mặc quần.

      Tô Tầm bên thong dong mặc quần, bên cảnh giác Mạc Phi dùng ánh mắt làm khó chịu nhìn Nguyễn Kiều Kiều.

      Hừ, càng khó chịu hơn.

      “Tôi đến thăm cậu, em họ thân thương, Tô đại nhân dấu. Cậu biết , ai cũng cậu và giặc cỏ núi tuyết cấu kết với nhau còn giết thành chủ thành Lạc Hoa, giờ vội vàng muốn bắt cậu trở về thành phố loài người xử tử hình kìa.”

      tới chỉ để mấy lời này?”

      Tô Tầm mặc quần xong, thuận tiện khoát lông hồ ly dày lên người Nguyễn Kiều Kiều, “ xong rồi có thể cút.”

      “Ấy ấy ấy, đừng tuyệt tình thế. Tôi vất vả lắm mới tới chuyến. Dù sao tôi và người đẹp mèo đây lâu rồi ôn chuyện cũ, để bọn tôi tâm ... Chậc chậc chậc... Mấy ngày nay hai người sống như thế nào vậy, bầu khí giữa hai người... Chậc chậc chậc... Tôi nè em họ dấu, lẽ nào cậu vẫn là lần đầu tiên... mùi nồng nặc quá... chậc chậc chậc...”

      “Cút...”

      Mạc Phi còn chưa hết, quả cầu tuyết hung hăng đập tới.

      “Này, đánh mặt mà.”

      Sau khi hai em ra ngoài ẩu đả phen, rốt cuộc mới lưu luyến trở về.

      Mặt mũi Mạc Phi bầm dập, có lẽ hai người vừa giao lưu xong.

      “Hi, người đẹp. Đại nhân của là thứ gì ấy, đánh mặt, lẽ nào ganh tỵ với khuôn mặt đẹp trai của tôi.”

      Mạc Phi xong, còn nở nụ cười bất cần đời như ngày thường.

      Nhưng ràng, Nguyễn Kiều Kiều thấy được nét đơn chợt lóe lên. Bỗng nhiên, có chút đành lòng.

      “Được rồi, hai người ở chỗ này chơi mãi. Tô Minh biết chuyện núi tuyết rồi, chỉ sợ lần này từ bỏ ý đồ.”

      Tô Tầm nhìn móng vuốt, “Tôi sớm muốn chuyện với .”

      Tô Tầm xong, móng vuốt nhanh chóng biến thành tay. Giọng lạnh như băng, ánh mắt cũng trở nên hung ác, nham hiểm.

      “Ừ, được. Đám Chuột Đệ chờ bên ngoài. Tiến sĩ Gấu kỳ động dục của sắp kết thúc. thôi.”

      Phải rời rồi, Nguyễn Kiều Kiều thực hơi luyến tiếc. Dù sao cuộc sống tốt đẹp ngày ngày hết ăn lại uống kiểu này, phải luôn luôn có.

      Tuy sơn động đơn sơ, nhưng toàn do Tô Tầm tự mình ra tay chế tạo, đừng , ngay cả Nguyễn Kiều Kiều cũng rất nỡ.

      Lúc , có mang theo bộ lông hồ ly dày kia. Mạc Phi theo sau, nhìn lông hồ ly, nhất thời sắc mặt đặc sắc hẳn.

      “Tên khốn kiếp Tô Tầm, cậu dám trộm di cốt của tổ tiên tôi.”

      “Thế sao, tôi chỉ lấy ra, còn lăn lộn đủ kiểu đó...”

      Mặt Mạc Phi thoắt đỏ thoắt trắng, “Khốn nạn! Đồ bằng cầm thú! Có điều...” nhanh chóng thay đổi sắc mặt, “Tôi thích cậu rồi. Nào, cho tôi sờ cái xem. Lúc ở nhà, mẹ tôi coi như bảo bối, chưa bao giờ cho tôi chạm vào.”

      “Cút sang bên!”

      Tô Tầm đằng trước, Mạc Phi theo sau cãi nhau ầm ĩ. Dọc đường hai người qua, bắn lên vô số hoa tuyết. Nguyễn Kiều Kiều theo phía sau, xoay đầu lại thoáng nhìn ngọn núi tuyết.

      đỉnh núi mơ hồ có sói tuyết xuất . Sắc trời tối, rốt cuộc chúng ra ngoài rồi, chúng nhìn theo bọn họ rời , bản thân vĩnh viễn bị gông cùm xiềng xích ở chỗ này.

      Mãi mãi có ngày yên tĩnh.

      Trong tuyết, ba người cực nhanh. Rất nhanh bọn họ ra khỏi núi tuyết rồi, ngay cửa Chuột Đệ và tiến sĩ Gấu chờ ở đấy.

      Nhìn thấy Tô Tầm, tiến sĩ Gấu bước lên đầu tiên nghênh đón.

      “Đại nhân, chúc mừng cậu.”

      Chuột Đệ cũng cười hì hì xúm lại, “Đại nhân, cuối cùng thành công rồi.”

      Chỉ có Tiểu Manh vỗ vai Nguyễn Kiều Kiều, ánh mắt mang theo thương hại.

      Đợi , rốt cuộc bọn họ nghĩ sao thế, tại sao lần đầu tiên của Tô Tầm được nhiều người quan tâm vậy. Điều này làm Nguyễn Kiều Kiều có cảm giác bị lột tầng da người.

      Song chính lúc này, cổ tay chợt thít chặt, Tô Tầm nắm tay .

      , chúng ta trở lại.”

      @HoanHoan t cũng hi vọng t ko bỏ con lần nữa :nosepick::nosepick::nosepick:
      Last edited: 1/5/19
      amandatruc, Min1492, Lierose DuDu20 others thích bài này.

    4. AELITA

      AELITA Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      54
      Mừng quá chương mới lại ra
      Cố lên nhé @LạcLạc
      Ủng hộ nàng ^_^
      LạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 53: Bánh bao Cẩu Bất Lý
      Dọc đường , Nguyễn Kiều Kiều đều nghĩ tới chuyện. Tô Tầm cứ nghênh ngang như vậy trở về? Tốt xấu gì cũng khiêm tốn chút chứ!

      Lần này, Tô Tầm vuốt đầu , nhìn như con ngốc.

      “Khiêm tốn có thể giải quyết được vấn đề? Em xem Tô Minh là tên ngốc à?” xem Tô Minh là tên ngốc, nhưng quả coi thường trí thông minh của .

      “...”

      Hình như đúng , nếu Tô Minh muốn bắt Tô Tầm, cho dù Tô Tầm có khiêm tốn nữa cũng hết cách. Mấy ngày nay chậm chạp tới cửa, ngoại trừ ngọn núi tuyết - tấm bình phong thiên nhiên khủng này ra, có lý do nào khác.

      Do đó, bọn họ vừa mới trở về, người của Tô Minh ngăn ngay cửa.

      “Em trai thân , cậu có quyền giữ im lặng, nhưng cậu phải theo tôi.”

      Tô Minh mặc đồng phục hiến binh, bộ dạng như đại nghĩa diệt thân.

      Khoảnh khắc trông thấy Tô Minh, Nguyễn Kiều Kiều cũng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu., tay lén lút nắm dao phay.

      Cổ tay chợt thít chặt, Tô Tầm giữ lại.

      “Lui ra sau.”

      “... ???” phải nên đẩy ra ngoài làm lá chắn hả? Tô Tầm đổi tính rồi.

      thôi.”

      lẫm liệt tới trước mặt Tô Minh, đội trưởng đội hiến binh là tên có năng lực quan sát tình hình, chuẩn bị tới còng Tô Tầm lại.

      Chẳng qua tay ta còn chưa chạm được Tô Tầm, bị ném thẳng ra ngoài đụng vào tảng đá hộc máu.

      Những người khác thấy thế, thoáng do dự có nên bước lên lúc này, Tô Minh rốt cuộc phất tay.

      “Cậu ấy là em tôi, nể mặt tôi .”

      “...”

      Đệt, thời điểm con chốt thí kia tới còng Tô Tầm, sao sớm chút.

      Nguyễn Kiều Kiều khịt mũi coi thường!

      Tô Tầm theo Tô Minh, Nguyễn Kiều Kiều nhìn bóng lưng , chẳng hiểu sao cảm thấy người chịu thiệt phải là Tô Tầm.

      Trong lúc nghĩ đến số chuyện ngổn ngang, thình lình Cẩu Bất Lý từ phía sau nhảy ra, chui vào lòng , “Mẹ... hai người bỏ trốn cũng dẫn theo con...”

      “Bỏ trốn?” Khóe mắt Nguyễn Kiều Kiều khẽ giật giật, “Ai ?”

      Cẩu Bất Lý nhìn tiến sĩ Gấu, tiến sĩ Gấu nhìn trời, ra vẻ vô tội, “Cái đó, tôi cũng đâu có bỏ trốn... là tự ước hẹn kết đôi được chưa! Hơn nữa, ngày tháng lãng mạn vậy, tại sao phải mang theo kỳ đà như cậu chứ?”

      “Mẹ, ông ta con là kỳ đà. Ừm... cái gì là kỳ đà ạ?”

      “... Kệ ông ta . Mẹ làm bánh bao cho Cẩu Bất Lý ăn.”

      Mạc Phi sai người len lén đưa túi bột mì tới, đó là vật thiếu thốn ở chỗ này. Đúng lúc, Cẩu Bất Lý? Bánh bao?

      Bánh bao ‘Cẩu Bất Lý’[1]? Tuyệt. gợi lên nỗi nhớ nhà da diết của .



      Chờ chút, có người hỏi tại sao lo lắng cho Tô Tầm? Người bị bắt rồi, chẳng phải nên khóc long trời lỡ đất? Tại sao còn hăng hái hấp bánh bao chứ?

      Đối với vấn đề này, Nguyễn Kiều Kiều cười rất xảo quyệt, “Bởi, còn chưa biết ai mới là kẻ chịu thiệt đấy.”

      Tô Tầm giờ chỉ là kẻ bị tình nghi, nên Tô Minh có lý do nhốt vào nhà tù.

      Sau khi vào phòng, Tô Minh cho tất cả thủ vệ lui xuống, quan sát Tô Tầm từ xuống dưới.

      lâu gặp, em trai tốt của tôi hơi khác hẳn rồi.”

      Tô Tầm hề khách khí ngông nghênh ngồi xuống ghế, tay còn bưng tách trà lên nhấp ngụm. Ừm, trà hơi nhạt, bằng lá cây Nguyễn Kiều Kiều pha.

      “Chỉ là, bộ dạng đáng ghét này vẫn giống trước đây.” Tô Minh cười, nhưng thanh trong miệng lại càng lạnh lẽo.

      “Như nhau thôi.” Tô Tầm đặt chén trà xuống, thản nhiên nhìn Tô Minh.

      có gì cứ . Đêm đó, biết tôi ở ngoài cửa sổ.”

      Tô Minh cười, “Tôi biết mà, thở hổn hển tới thế, sao? Cảm giác ăn được, dễ chịu nhỉ?”

      Tô Tầm cũng cười, lần này là lòng dạ cười, “Ai tôi ăn được.”

      Nụ cười của Tô Minh ngừng lại, nhìn Tô Tầm cách cổ quái, “Cậu... cậu trị được?”

      “Haha...”

      “Cũng tốt.” Tô Minh gõ bàn, “Mặc kệ tối đó xảy ra chuyện gì, giờ cậu là kẻ bị tình nghi rồi. Hơn nữa làm tròn trách nhiệm ở thành phố Lạc Hoa, cậu nên có hai năm được tự do.”

      “Nếu tới tìm tôi chỉ để mấy lời này, cần thiết.”

      “Tôi sớm biết cậu như vậy mà.” Tô Minh thoáng nhìn Tô Tầm, “Tôi cũng muốn vòng vo với cậu. Chỉ cần cậu ra con đường vào núi tuyết, tất cả đều dễ chuyện. Thậm chí, thứ cậu muốn, tôi đều có thể làm hết sức thỏa mãn cậu...”

      biết tôi muốn gì?”

      Tô Minh nghe thế, cười đắc ý, “ công nhận của nhà họ Tô, chắc là ước mong cậu muốn nhất đời này?”

      Tô Tầm vẫn cười “Haha”.

      Nhà họ Tô công nhận ? Tại sao phải cần gia tộc ích kỷ giả dối công nhận chứ?

      Tức cười.

      Thấy Tô Tầm hề bị lay động, Tô Minh đứng dậy, “Lẽ nào, cậu muốn cả đời làm tạp chủng.”

      Tô Tầm vẫn lời nào. Tạp chủng hay phải tạp chủng sao? Dù gì coi như được nhà họ Tô công nhận , vậy có thể thay đổi cái gì? Dòng máu chảy trong người là hỗn huyết.

      Đây là cả đời thể thay đổi.

      “Lẽ nào, cậu sợ thân phận bán thú của cậu bại lộ. Cậu phải biết rằng, người bán thú ở thế giới này có bất kỳ bên nào chứa chấp hết.” Cuối cùng, Tô Minh lạnh lẽo uy hiếp.

      “Cho nên, cân nhắc hợp tác với tôi ?”

      Rốt cuộc Tô Tầm quay đầu lại, “ muốn gì?”

      Tô Minh mặt mày rạng rỡ, như hồ ly trộm được gà.

      “Khoáng thạch núi tuyết, chúng ta mỗi người phân nửa. Điều kiện này tuyệt đối ngặt nghèo, cậu có khoáng thạch, tôi có kỹ thuật tinh luyện khoáng thạch. Chúng ta hợp tác, quả có chỗ xấu. Hơn nữa, đôi bên thiếu thứ cũng được.”

      Tô Minh càng nghĩ càng đắc ý, theo thái tử thượng vị, Tô gia bọn họ càng ngày càng chật vật ở thành phố loài người.

      Mặc dù tặng người phụ nữ thương cho thái tử, nhưng hiệu quả vẫn rất thấp. Thái tử phải loại người vì nữ sắc mà buông tha dã tâm.

      Do đó, nắm giữ khoáng thạch mới là vương đạo, càng là cơ hội tốt nhất để gia tộc quật khởi.

      tuyệt đối để Tô gia điêu tàn trong tay .

      Tô Tầm chợt mở miệng, cắt đứt ảo tưởng tốt đẹp của Tô Minh.

      “Tôi từ chối.”

      Câu trả lời này dường như Tô Minh chút bất ngờ, “Cậu cho rằng cậu có tư cách?”

      có thể thử.”

      Tô Tầm ngáp cái, “Nếu có chuyện gì, tôi muốn nghỉ ngơi.”

      “Được.” Tô Minh cũng miễn cưỡng, đặt tách trà xuống, “Tôi chờ cậu đổi ý.”

      tiễn.”

      Lúc Tô Minh rời lòng mang chí lớn, cũng chẳng biết lấy đâu ra tự tin. Tô Tầm miễn cưỡng tựa vào ghế, uống ngụm trà lạnh lẽo.

      biết tại sao, rất đói, muốn ăn chút gì đó ấm áp.

      nghĩ ngợi, nóc nhà truyền đến dị động. híp mắt, ngẩng đầu. đôi mắt lấp lánh xuất nóc nhà.

      “Này, đại nhân, chúng tôi tới rồi.”

      Lại bên kia, Nguyễn Kiều Kiều hấp mấy lồng bánh bao lớn, cuối cùng mới phát tên ăn nhiều Tô Tầm ở nhà.

      Mặc dù biết Tô Tầm chịu thiệt, song nhiều bánh bao nhiều vậy ai ăn hết, hình như cũng lãng phí.

      Cho nên, Nguyễn Kiều Kiều gọi Cẩu Bất Lý, bắt đầu chuyến ‘thăm tù’ của .

      Như suy nghĩ, căn bản có người giam giữ Tô Tầm. Do đó và Cẩu Bất Lý có thể thoải mái tránh được những hiến binh kia.

      Tuy nhiên, Tô Minh liên tục ở trong phòng, ước chừng bánh bao trong giỏ cũng có chút nguội lạnh.

      Cẩu Bất Lý ở bên cạnh gào tiếng, Nguyễn Kiều Kiều xoay người, con chó to oai phong lẫm liệt đứng cạnh .

      “Cẩu Bất Lý, con lại biến hình?”

      Cẩu Bất Lý ngậm để lưng, nhàng nhảy lên nóc nhà. Hai người mượn ánh trăng lắng nghe chuyện riêng của hai người trong phòng, nhất thời vô cùng cảm thán.

      Nghĩ sao mà tên Tô Minh kia ngạo mạn quá, hoàn toàn ko nắm được nhược điểm của Tô Tầm mà còn muốn làm cuộc giao dịch.

      chọc trúng nhược điểm trong lòng , sao có thể đồng ý.

      lồng bánh bao vào bụng, Tô Tầm lười biếng tựa vào người Nguyễn Kiều Kiều. Cẩu Bất Lý ở bên cạnh lầm bầm hai tiếng, bày tỏ bất mãn của mình.

      Tô Tầm lấy móng vuốt ra, cất cao giọng, “Hửm?”

      “Ô hú...” được bắt nạt chó như thế.

      Thấy Tô Tầm lại bắt đầu hả hê, Nguyễn Kiều Kiều thực vội muốn chết.

      “Đại nhân, kỳ động dục của trôi qua, còn lấy móng vuốt ra làm gì? Mau thu lại , Tô Minh tới sao?”

      “Tới tới chứ.” Tô Tầm có vẻ quan tâm, “ muốn tận mắt chứng kiến vậy, cho cơ hội có được ?”

      Được cái đầu !

      “Ý tôi là đụng độ rồi Cẩu Bất Lý tính sao?”

      Tô Tầm thu hồi móng vuốt, sắc mặt hết sức khó coi, “Em chỉ nhớ mỗi con chó ngu ngốc này.”

      “Con chó ngu ngốc này cũng là con trai nha.”

      “...”

      Nguyễn Kiều Kiều lườm Tô Tầm cái, “Còn nữa, đại nhân, lúc nãy Tô Minh nắm được kỹ thuật tinh luyện khoáng thạch, có phải rất lợi hại ?”

      “Ừm hử.”

      Tô Tầm híp mắt, tựa vào Nguyễn Kiều Kiều rất thoải mái, cả người đều mềm mại.

      “Thế tại sao hợp tác...”

      “Tôi muốn kỹ thuật, cũng muốn núi tuyết.” Tô Tầm bày tỏ lòng tham.

      Nguyễn Kiều Kiều nhớ nữ chính trong nguyên tác nắm được kỹ thuật chủ chốt, nên mới có thể liên tiếp thăng cấp đánh quái, sở hữu mỹ nam giang sơn.

      cách khác Liễu Như Yên có kỹ thuật này.

      “Đại nhân, ý tìm Liễu Như Yên nắm giữ kỹ thuật này?”

      Nghe vậy, đôi mắt híp lại của Tô Tầm chậm rãi mở ra, “Người phụ nữ đó, người có kỹ thuật?”

      “...”

      Hình như vừa ra chuyện gì đó rất khủng khiếp. Hóa ra, Tô Tầm vẫn chưa biết sao?

      “Tôi đoán.” Thực dễ lấp liếm, Nguyễn Kiều Kiều đành tung ra lý do ngay cả còn tin, “Tôi cảm giác được, ý Tô Minh hẳn là Liễu Như Yên.”

      “Thú vị vậy.”

      Cái đuôi của Tô Tầm vểnh lên, “Tôi chợt nghĩ ra chuyện chơi khá vui.”

      Thấy dáng vẻ đó của Tô Tầm, Nguyễn Kiều Kiều chỉ biết người này lại bắt đầu tính toán người khác rồi.

      “Đại nhân, tính làm gì?”

      phải Tô Minh muốn dựa vào kỹ thuật kiềm chế thái tử à? Bỗng nhiên tôi muốn ở chính giữa giúp tay.”

      Bên cạnh hai người lớn chuyện phiếm, Cẩu Bất Lý chơi với cái đuôi của mình, vô cùng buồn chán.

      “Ô hú ô hú, ô hú ô hú.”

      “Gì vậy?”

      Nguyễn Kiều Kiều xoay đầu, thình lình quyển sách bị ném ra.

      kéo tới xem, <Kỹ thuật tinh luyện khoáng thạch xx>.

      phải là bìa sách tra cứu, nhưng cất giấu nội dung H chứ?

      Nguyễn Kiều Kiều bán tín bán nghi mở sách ra.
      amandatruc, Uyên Sama, Min149218 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :