1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vợ yêu của trùm phản diện - Phó Du (Mạt thế) (FULL+EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      LạcLạc thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 17: Dao phay của phụ nữ
      Trong truyền thống xã hội loài người hay trong truyền thống phim ảnh, giây phút nguy hiểm thế này nhất định giữ trẻ con và phụ nữ ở lại nơi đóng quân.​

      Nhưng Tô Tầm hoàn toàn có ý định giữ bọn họ lại.

      Nguyễn Kiều Kiều cũng ngốc. Ở chỗ này hay ở khu nhà tại thành phố Hắc Kim đều giống nhau, chẳng phải là nơi an toàn.

      làm đai địu em bé đơn giản đường . Tuy tại Cẩu Bất Lý lớn hơn tí, nhưng lúc nguy hiểm vẫn nên nhét vào lòng an toàn hơn. Lần này, tiến sĩ Gấu nhịn được cười nhạo .

      “Tôi thấy làm uổng phí rồi.”

      “Tại sao?”

      “Cẩu Bất Lý trông còn mạnh hơn .”

      “…”

      Nguyễn Kiều Kiều nhìn Cẩu Bất Lý, mặc dù bây giờ cậu khác gì đứa bé loài người năm tuổi, bất quá bước hoàn toàn loạng choạng, ánh mắt lại kiên nghị thành thục.

      Cảm giác được nhìn cậu, cậu xoay đầu, ra vẻ đáng cười với .

      Nguyễn Kiều Kiều ôm cậu, quả thực hơi nặng. Thôi, hình như Cẩu Bất Lý cũng muốn cõng.

      Đoàn người tiến vào ngọn núi lớn. Tuy là ban ngày, song ngọn núi lớn vẫn u, có lẽ do sương mù dày đặc.

      Chậm rãi bước vào núi, trong màn sương lượn lờ, vẫn có thể nhìn thấy ít cảnh tượng chung quanh.

      Vùng núi lớn này toàn là dốc đá cheo leo, tương tự như rừng đá. có thực vật, đá cũng màu đen, mặt có chút dịch thể đỏ, xanh, nâu.

      Nguyễn Kiều Kiều sợ có độc, dám chạm vào.

      Ngược lại Chuột Đệ dừng động tác. sờ thở thứ bán lỏng tảng đá, ánh mắt lập tức lộ vẻ mừng rỡ và say mê.

      “Đại nhân, là dầu thô.”

      Nguyễn Kiều Kiều nghe lầm. Chuột Đệ là dầu thô, hẳn là dầu mỏ ở thế giới ban đầu của Nguyễn Kiều Kiều rồi. Lẽ nào đây thực ngọn núi báu vật?

      Bọn họ vốn chỉ tìm khoáng thạch, giờ cũng phát ra niềm vui bất ngờ.

      Nhưng sắc mặt Tô Tầm lại khó coi, cảnh giác nhìn xung quanh, “Đừng nhúc nhích.”

      Chuột Đệ sững sờ, lui về sau bước.

      Sau đó Nguyễn Kiều Kiều phát Tô Tầm càng cảnh giác cẩn thận hơn, khí trầm mặc lan tràn.

      Lòng Nguyễn Kiều Kiều vô cùng căng thẳng. kéo tiến sĩ Gấu, “Tiến sĩ Gấu, tại sao đại nhân khẩn trương vậy?”

      ngốc quá.” Tiến sĩ Gấu khẽ : “Xung quanh đây toàn là dầu thô, nhưng chẳng ai khai thác hết. cảm thấy có vấn đề sao?”

      Nguyễn Kiều Kiều nhớ khi còn bé mình từng đọc đoạn văn cổ, hình như tựa là <Vương Nhung biết mận>. Chuyện kể rằng có người tên Vương Nhung cùng bạn bè phát được cây mận ở ven đường ra đầy mận, tất cả mọi người tiến lên tranh giành hái mận ăn, chỉ có Vương Nhung . : “Mận của cây này chắc chắn thể ăn, nếu ăn ngon, người qua đường hái hết mận rồi, còn có thể để đến bây giờ à?” Kết quả, giống như Vương Nhung , mận vừa chua vừa chát, ngon gì cả.

      Và đạo lý tương tự câu chuyện , nếu dầu thô ở đây thực đáng giá vậy, từ lâu có người tranh giành khai thác rồi. Do đó vẫn nên bảo trì dáng vẻ ban đầu, chỉ có thể dầu thô nơi này khai thác được.

      Vì thế Tô Tầm mới cảnh giác, bởi cảm nhận được nguy hiểm tới gần.

      Mặc dù vậy, nhưng khi nguy hiểm tới gần, Nguyễn Kiều Kiều nghe được Chuột Đệ thét to tiếng, thấy hoa mắt, trước mặt vọt ra ba bốn tên người thú to lớn như núi. hề có lời mở đầu, trực tiếp luân phiên húc Thiết đầu hổ về phía họ.

      Nguyễn Kiều Kiều chỉ kịp nhấc Cẩu Bất Lý lên, tránh thoát công kích của người thú trong đó.

      Mẹ, đây là người thú gì? Cao hơn bọn họ gấp đôi, cả người vừa đen vừa khỏe, lưng phát sáng, chỉ có thể nhìn thấy hàm răng trắng lóe lên trong bóng tối lờ mờ.

      Thời điểm mấu chốt, Nguyễn Kiều Kiều cảm ơn cuộc huấn luyện ma quỷ của Tiểu Manh. Kỹ xảo thực chiến của được phát huy trọn vẹn. Tên người thú ấy vạm vỡ, xoay rìu dũng mãnh có lực, nhưng nghĩ và Cẩu Bất Lý phối hợp nháy mắt giết tên chắc thành vấn đề.

      Song vấn đề là tên người thú này dường như có hứng thú với hơn Cẩu Bất Lý, ngay cả khi dao phay của Nguyễn Kiều Kiều ép từng dao tới thân thể , nhưng bị thương rồi hình như cũng bận tâm, ngược lại duỗi móng vuốt lớn bắt .

      Cẩu Bất Lý nóng nảy, nhào tới cắn tên người thú.

      Vết thương do dao phay gây ra tên người thú ấy còn mặc kệ, huống chi hàm răng của Cẩu Bất Lý.

      Lưỡi dao của Nguyễn Kiều Kiều vung lên, chém đứt móng vuốt của tên người thú, bên tai chỉ nghe được tiếng gầm thét. Tên người thú bị đau, giận dữ công kích Nguyễn Kiều Kiều cách mạnh mẽ.

      Lúc quan trọng, Nguyễn Kiều Kiều muốn lấy dao phay chắn tí, song tên người thú phẫn nộ vung móng vuốt qua. linh hoạt tránh thoát nhưng vai vẫn trúng đòn, lập tức bay ra ngoài.

      Ngay sau đó người thú đuổi theo, cước đạp lên bả vai .

      Nguyễn Kiều Kiều đau tới chảy nước mắt, tay cũng dần dần mất sức lực.

      Trong lúc mơ hồ, còn nghe được tiếng rống giận của Cẩu Bất Lý. Đầu óc thoáng tỉnh táo, cầm dao phay mạnh mẽ vung lên.

      dao này trúng ngay mắt tên người thú.
      đau đớn gào lên, mắt dường như là nhược điểm của , lui về sau bước.

      Chính cơ hội này, Nguyễn Kiều Kiều bò dậy, nhanh chóng rút dao phay khác người, dồn sức chém tên người thú.

      Và cũng giống như con gấu trúc kia, giơ tay chém xuống. Tên người thú kia ngã xuống đất, chẳng khác nào ngọn núi, núi sông đều rung chuyển.

      Nguyễn Kiều Kiều ôm bả vai đau đớn, tay run run rút hai con dao phay ra khỏi người tên người thú.

      chứng minh, vĩnh viễn đừng nên tin người phụ nữ chỉ có con dao phay.

      Sau khi chiến đấu xong, bên kia Tô Tầm cũng kết thúc.

      đứng giữa sáu bảy thi thể người thú, sắc mặt khó coi.

      “Đại nhân.”

      “Ừ.”

      Tầm mắt Tô Tầm tiếp tục tập trung người mấy tên người thú, ngồi xổm xuống lật thi thể kia lên, sắc mặt càng thêm khó coi.

      Cẩu Bất Lý sớm nhào vào lòng Nguyễn Kiều Kiều, nước mắt giàn giụa. Nguyễn Kiều Kiều lau nước mắt cho cậu, khẽ dỗ dành, “Ngoan, sau này thấy tình thế ổn cứ như hôm nay, trốn xa.”

      Cẩu Bất Lý kêu ô hú tiếng, vùi đầu ngoan ngoãn cọ cọ.

      Nguyễn Kiều Kiều theo tiến sĩ Gấu xem xét thi thể đầy đất, nhìn gần, những người thú này thực rất kinh tởm. Bất quá ban đầu phải chỉ có ba tên ư? Sao có nhiều thi thể thế?

      Những người thú này to hơn người thú Nguyễn Kiều Kiều từng gặp, ít nhất tên cũng gấp đôi Mèo Đen. người bọn họ khoác lớp da rất dày, thảo nào vũ khí đâm thủng được bọn họ.

      Chuột Đệ kéo lớp da ngoài của tên người thú trong đó, mùi thối ghê tởm xộc tới.

      “Đây là da người, còn có da người thú.”

      Sắc mặt Chuột Đệ khó coi, khều thi thể của mấy tên người thú khác, phát tình huống đều giống nhau.

      Tiến sĩ Gấu cũng kiểm tra thử, “Khoan , vẫn còn vấn đề.”

      Tiến sĩ Gấu bảo Tô Tầm đến xem, sắc mặt Tô Tầm càng thêm trầm.

      “Bọn họ biến dị?”

      Tiến sĩ Gấu gật đầu.

      “Người thú sợ vũ khí này. Nhưng vũ khí của chúng ta tạo quá nhiều thương tổn cho bọn họ. Bọn họ quả thực biến dị.”

      Tô Tầm mím môi, nở nụ cười kỳ dị, “Chả trách ở đây toàn là báu vật.”

      “Đại nhân, tính sao đây?”

      “Tiếp tục , chúng ta có đường lui.”

      Thực ra Nguyễn Kiều Kiều tán thành việc tiếp tục tiến lên phía trước. Ít nhất, phải tìm chút quân chi viện .

      Mấy tên người thú này có thể làm bọn họ khó đối phó như vậy, ai biết trong núi còn bao nhiêu tên.

      Nhưng ràng Tô Tầm sợ, dẫn đám người tiến vào núi.

      Càng tiến vào núi, đường càng khó , sương mù dày đặc, nguy hiểm càng lớn hơn.

      Nguy hiểm lần này, ràng Nguyễn Kiều Kiều may mắn vậy, bị tách khỏi đoàn người rồi.

      cố tình đâu, nếu có thể, dưới tình huống nguy hiểm thế, chắc chắn chỉ muốn ôm chặt bắp đùi của Tô Tầm.

      Song đám người thú kia quá điên cuồng, Nguyễn Kiều Kiều chỉ kịp cảm thán tư thế Tô Tầm bay người lên trước giết tên người thú đẹp trai cỡ nào, bị Tô Tầm đá qua bên.

      muốn chết trốn xa chút.”

      Quen biết lâu vậy, đây có lẽ là câu êm tai nhất Tô Tầm từng .

      Chẳng qua sương mù càng lúc càng nhiều, Nguyễn Kiều Kiều chỉ muốn ôm Cẩu Bất Lý trốn xa. Tuy nhiên kỳ quái là, ràng đuổi theo bóng dáng Cẩu Bất Lý tìm cậu, nhưng đuổi theo mấy vòng, lại lạc đường.

      Trong rừng đá u ám, cũng dám lớn tiếng gọi. Chỉ có thể dựa vào bản năng, băng qua bãi đá.

      biết là may mắn hay đúng đường, tiến tới bãi đá đằng trước, sương mù dày đặc dần dần tản ra.

      Nhưng đây chẳng phải là chuyện tốt, bởi vì nghe được số thanh.

      Theo thanh ấy, Nguyễn Kiều Kiều lần mò đến, sau khi mình trong mấy tảng đá, phát đằng trước là cái sân rộng bằng phẳng, bốn phía toàn là bãi đá chót vót, ở giữa là tảng đá lớn vuông vức. tảng đá lớn kia, có năm, sáu người thú mắc cái giá, cái giá ấy còn nướng số thứ.

      Nguyễn Kiều Kiều nhìn kỹ, may mà kịp che miệng.

      Mẹ, chân người đó.

      Trời ơi, những tình tiết này thực giống hệt bộ phim <Kẻ săn lùng sợ hãi[1]>.

      [1]Kẻ săn lùng sợ hãi: đây là bộ phim kinh dị Mỹ, nội dung thế này: đường trở về nhà sau kì nghỉ xuân, Darry và Patricia phát kẻ kì lạ theo dõi bọn họ, kinh hoàng hơn nữa khi phải là con người và thứ cần chính là bộ da của Darry. Từ đây diễn ra cuộc trốn chạy trong tuyệt vọng của đôi bạn trẻ khi phải đối mặt với quái vật mà họ chưa từng gặp trong đời.

      Vừa nãy Nguyễn Kiều Kiều còn thấy mình may mắn, lần này quả thực là ngày chó má rồi. Sao xui xẻo vậy, đâu , tới đại bản doanh của bọn người thú ăn thịt người.

      Chỉ thấy tên người thú kia trở cái chân người giá, trở hồi hình như chín rồi. kéo chân người xuống, cũng mặc kệ nóng hay , rút búa ra chặt mấy khúc.

      Lúc này người thú ở xung quanh đều tới.

      Trong đó còn có tên kéo theo người từ hang đá xa bước qua.

      Nguyễn Kiều Kiều dụi mắt nhìn kỹ.

      Người nọ phải Tiểu Manh là ai?

      Đám người thú thấy Tiểu Manh đều phát ra từng tiếng gào thét, tuy nét mặt bọn họ rất dữ tợn, lộ răng nanh, song biểu cảm lúc này hẳn rất vui sướng.

      Nguyễn Kiều Kiều tò mò, những tên người thú đó nếu ăn thịt người thú và loài ngươi, tại sao Tiểu Manh có thể sống đến bây giờ?

      Nhìn cả người ấy bẩn thỉu, ràng bị bắt khoảng thời gian.

      Nguyễn Kiều Kiều nhanh chóng biết nguyên nhân.

      Khi tên người thú trở giá nướng thịt kia ném cái chân người xuống, cũng dang hai chân Tiểu Manh ra, Nguyễn Kiều Kiều biết nguyên nhân rồi.

      Bộ tộc này có giống cái.

      Do đó trong lúc bị tập kích, tên người thú nọ mới cố chấp với như thế.

      Cách đó xa, Tiểu Manh bị mấy tên người thú đè lên, luân phiên ra vào. Nguyễn Kiều Kiều ngơ ngác nhìn, phát , đôi mắt từng lấp lánh của Tiểu Manh chẳng còn thần thái nào.

      Lần này cực hình biết kéo bao lâu, Nguyễn Kiều Kiều nghĩ phải nghĩ cách tìm ra đám người Tô Tầm. Làm vậy Tiểu Manh mới có thể cứu được.

      Nhưng đúng lúc đó, tên người thú đầu tiên tiến vào Tiểu Manh hình như cảm nhận được gì, cặp mắt to kinh khủng lòi ra kia thẳng tắp quét về phía .

      Mẹ nó, bị phát rồi.
      Mai Trinh, amandatruc, Min149243 others thích bài này.

    3. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      hồi cao trào! Trời ơiiiiiiiiiii:yoyo65::yoyo65::yoyo65:
      Sương đêmLạcLạc thích bài này.

    4. Sương đêm

      Sương đêm Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      69
      hóng :032::032::032::032::032:
      LạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 18: Chỉ là đứa tạp chủng
      Editor: LạcLạc
      Giống như vô số truyện Nguyễn Kiều Kiều từng đọc, cũng xem ít phim, cuối cùng cũng đúc kết đạo lý.

      Thời điểm mấu chốt, đừng nhảm! Chạy!

      ràng ánh mắt tên người thú kia nhìn qua đây, trước khoan tới việc có cận thị hay thị lực yếu hay , chạy trốn là cách đầu tiên sinh tồn ở mạt thế.

      lặng lẽ lui ra sau, nhưng tên người thú đó xác định, lập tức chạy như bay qua đây.

      Mẹ.

      Động tác của Nguyễn Kiều Kiều hơi chậm tí, nhưng do dự, bởi bị bắt cũng chỉ có thể giống như Tiểu Manh. đứng dậy, chạy thục mạng.

      lại chạy vào ngọn núi lớn tràn ngập sương mù kia. thấy con đường trước mặt lắm, chỉ có lỗ tai có thể nghe được tiếng hô hấp phì phò phía sau ngày càng gần.

      sắp bị bắt rồi ư?

      Khi tiếng hô hấp phì phò tiếp cận , cổ tay chợt siết chặt, bị kéo vào lồng ngực.

      Quyền đấm cước đá theo quán tính đều bị chế trụ, vành tai đau nhói, trong nháy mắt tỉnh táo.

      Cách gặp mặt bạo lực vậy, phải Tô Tầm là ai?

      che miệng , che chở cả người trong lồng ngực rộng của . Hử? lại có thể vạm vỡ thế?!

      Nguyễn Kiều Kiều vẫn nhúc nhích, lúc này phải là lúc tìm chỗ chết. Bên tai, tiếng bước chân ngày càng gần, sau đó đứng lại dường như tìm kiếm . Chẳng biết Tô Tầm dùng biện pháp gì, hình như phát ra bọn họ, ngược lại dừng chút, bước chân càng lúc càng xa.

      Cái tay che miệng bỗng bỏ xuống, Tô Tầm xoay người rời .

      Nguyễn Kiều Kiều chút kiêu ngạo, lập tức như cái đuôi đuổi theo.

      Dọc đường , cũng ngậm chặt miệng. Ai biết gần đó có cái gì nguy hiểm ? Lên tiếng liệu có rước lấy nhiều phiền phức hơn ?

      chẳng biết mình bao lâu, chỉ biết níu áo Tô Tầm, băng qua tầng tầng tảng đá, trong đó có tảng đá rắn chắc đâm chân chảy máu.

      rất đau, song dám lên tiếng, đến khi Tô Tầm dừng lại hỏi, “ bị thương?”

      Cũng biết Tô Tầm là người hay chó, lại ngửi được mùi máu tanh.

      Tô Tầm nhấc Nguyễn Kiều Kiều lên đặt tảng đá trước mặt. Sương mù tản , gương mặt lạnh lùng của xuất .

      nâng chân , từ cao nhìn xuống.

      “Máu dẫn dã thú tới.”

      “Xin lỗi.”

      Nguyễn Kiều Kiều rất ân hận, nhưng phải người quen đường núi, hơn nữa tảng đá ở đây nhiều lắm, bén nhọn cỡ nào, căn bản khó lòng đề phòng.

      Tô Tầm xé quần , lấy cái bình trong lòng, đổ ít lên tay, nhân đó bôi lên chân Nguyễn Kiều Kiều.

      Đau rát, nhưng nhanh chóng nhìn thấy vết thương của khép lại rệt.

      Nguyễn Kiều Kiều nhớ tới trước đây Cẩu Bất Lý cũng giúp chữa thương như thế. Lòng ngổn ngang, đừng hỏi lúc này có cảm động hay , bởi càng muốn biết trong cái bình ấy có phải nước bọt của Tô Tầm ?

      Chậc ——

      Đột nhiên cảm thấy hơi tởm.

      Trong lòng xuất tràng câu Fu*, nhưng Nguyễn Kiều Kiều vẫn nở nụ cười cảm kích.

      “Đại nhân, sao ở đây? Bọn họ đâu… Cẩu Bất Lý đâu?!”

      “Được tiến sĩ Gấu dẫn rồi.”

      Trái tim Nguyễn Kiều Kiều rốt cuộc cũng buông lỏng, chỉ cần Cẩu Bất Lý có thể theo tiến sĩ Gấu – chuyên gia chạy trốn yên tâm.

      Nguyễn Kiều Kiều thở phào nhõm rành rành, ánh mắt Tô Tầm khẽ động, “ lo cho nó như vậy à?”

      “Đương nhiên…” Hai chữ này còn chưa ra, chợt nghe Tô Tầm lên tiếng, cách đột ngột, rất bất ngờ.

      Giọng lạnh lùng, như gió núi róc xương.

      “Chỉ là đứa tạp chủng.”

      Nguyễn Kiều Kiều hít vào hơi.

      Có thể ngay từ đầu hiểu lầm rồi, thể mưu đồ dùng tình thân hòng đả động Tô Tầm được, vì mấy tháng ở chung, ràng quan hệ cha con giữa Tô Tầm và Cẩu Bất Lý tốt lắm.

      Có người cha nào con mình là tạp chủng ?

      Nguyễn Kiều Kiều hít sâu mấy hơi mới có thể bình tĩnh ra lời này.

      “Con trai tôi phải tạp chủng.”

      Cho dù cậu trông giống chó, nhưng cậu từ bụng chui ra, phải tạp chủng.

      “Haha…” Tô Tầm phát ra tiếng cười ngắn ngủi, mang theo trào phúng.

      Nguyễn Kiều Kiều biết ở chỗ nào chọc phải tên ôn thần này, bất quá câu đó thực khiến người ta rất tức giận.

      Tạp chủng, cả nhà đều là tạp chủng! Cẩu Bất Lý phải!

      “Loài người luôn luôn đằng làm nẻo.”

      Tô Tầm tựa vào tảng đá, cười lạnh, chẳng biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt thoáng hung ác tàn nhẫn.

      Sách đến lúc dùng mới hận mình đọc quá ít. Nguyễn Kiều Kiều lệ rơi đầy mặt, sớm biết tới cái thế giới lừa đảo này, nhất định xem đàng hoàng bộ H văn đó, dù cho nó thực hợp gu .

      vắt hết óc cũng nghĩ ra tại sao Tô Tầm là trùm phản diện. Bất quá thông minh cũng giỏi tưởng tượng, nhìn bộ dạng Tô Tầm ? Có lẽ quan hệ ruột thịt tốt lắm? Chẳng hạn như với cha mẹ ?!

      Hay bị tình nhân phản bội! Nghĩ đến chỉ được cái mã ngoài, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy khả năng này rất .

      Sau khi Tô Tầm xong, muốn tựa vào tảng đá bên cạnh nghỉ ngơi, đương nhiên Nguyễn Kiều Kiều trông cậy lúc này có thể đào ra bí mật hào môn gì.

      sâu sắc hiểu ra đạo lý: Thế giới này biết càng ít, sống được càng lâu.

      Nghỉ ngơi hồi, Nguyễn Kiều Kiều hơi đói bụng, nhưng thấy Tô Tầm nhắm mắt dưỡng thần, có ý định tiếp.

      liếm bờ môi khô khốc, “Đại nhân, tôi vừa trông thấy Tiểu Manh.”

      “Ừm.”

      Dáng vẻ lạnh lùng này khiến Nguyễn Kiều Kiều nhìn ra Tô Tầm có tâm trạng gì. nhắm mắt tiếp: “Khi nào chúng ta cứu ấy? Hay chúng ta tụ hợp với những người khác trước?”

      biết những người khác ở đâu?”

      Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, “Tôi biết.” cho là biết.

      Tô Tầm cho cái nhìn khinh bỉ to đùng.

      Nguyễn Kiều Kiều thầm nhủ, luôn cảm thấy chỗ này an toàn, cứ khắp nơi dù sao cũng an toàn hơn chỗ này.

      Tô Tầm nghỉ ngơi lúc, biết sao ánh mắt lóe lên, lập tức đứng dậy.

      .”

      Lúc này Nguyễn Kiều Kiều cũng chẳng biết xảy ra chuyện gì, song bộ dạng này của Tô Tầm chắc xảy ra chuyện lớn rồi!

      Quả nhiên mười mấy tên người thú biết từ lúc nào vây quanh, thậm chí bại lộ từ khi nào cũng chả biết.

      “Chạy!”

      Tô Tầm hét tiếng, ném xuống xoay người chạy.

      Nguyễn Kiều Kiều thầm mắng nhưng có chút chần chừ, tìm phương hướng và nhanh chóng về phía đó.

      Có điều chạy trốn phải ưu thế của , bôn ba cả ngày, cũng có ăn chút gì, cả người chút sức lực từ lâu. Trước đó trong lúc chiến đấu còn bị thương, giờ lại vận động kịch liệt, vết thương căng đến mức đau quá.

      Nguyễn Kiều Kiều rơi nước mắt như mưa, xoay người, tên người ngăn cản .

      Mẹ nó, có biết phải che chở cho phái nữ ?

      Tô Tầm chỉ có ba, năm tên người thú đuổi theo, mà yếu đuối như lại có nhiều người thú đối phó vậy! Có còn thiên lý !

      Xem ra, phải đạo lý với mấy tên người thú này rồi!

      Nguyễn Kiều Kiều rút dao phay từ sau lưng ra. Dao phay sáng loáng, cắn răng đến mức suýt ép vụn.

      Thực tế, sức chiến đấu của Nguyễn Kiều Kiều có thể sử dụng khéo léo, nhưng thực được việc. Bất quá may mà đối phương muốn lấy tánh mạng của , tuy vết thương người chằng chịt, song còn tốt hơn mất mạng.

      cảm thấy mình là con chuột bị mấy con mèo to này đùa bỡn.

      Quả thực… cảm giác yếu ớt tốt lắm.

      Mất máu quá nhiều gây choáng váng làm suýt đứng vững, lui về sau bước, tựa vào tảng đá lớn sau lưng.

      Mệt quá, thực sắp còn sức rồi.

      Trời mông lung, nhìn thấy tia nắng đâu.

      Hôm nay là kết cuộc của sao?

      Khi tên người thú kia chuẩn bị bắt được , nhìn thấy trước mặt xuất đường ánh bạc.

      Tô Tầm rút dao đầu tên người thú ra, lạnh lùng nhìn .

      Đẹp trai quá.

      Đó là ý nghĩ duy nhất trong lòng Nguyễn Kiều Kiều.

      Quá đẹp trai, thực sắp mê rồi. Đương nhiên nếu tới càng sớm tốt hơn.

      Đây là lần đầu tiên Nguyễn Kiều Kiều nhìn Tô Tầm chiến đấu ở khoảng cách gần. còn cho rằng cậu ấm yếu ớt, ngờ lúc người thú tới, chút nương tay hơn cả Mèo Đen.

      Sức lực người thú lớn, song động tác Tô Tầm nhanh, trong chốc lát giết chết mấy tên.

      Tô Tầm tới, sĩ khí của Nguyễn Kiều Kiều cũng tăng lên nhiều, sức lực mất cũng dần dần trở về. Vung hai con dao phay bổ về phía tên người thú gần đó.

      Tên người thú thấy yếu , trái lại phân tâm tư cho Tô Tầm.

      tại mười mấy tên người thú chỉ còn lại ba, Nguyễn Kiều Kiều thoáng nhìn tên cao to nhất trong đó, luôn đứng tại chỗ bất động, giống như vận sức chờ phát động vậy.

      Khi Nguyễn Kiều Kiều chém đao lên cánh tay tên người thú đó, bỗng nhìn thấy ánh bạc xuất trước mặt, thẳng tắp bay về phía Tô Tầm.

      “Đại nhân, cẩn thận!”

      Nguyễn Kiều Kiều nhắc nhở quá chậm, mũi tên ấy vẫn bắn trúng chân Tô Tầm.

      Nếu là bình thường, Nguyễn Kiều Kiều sợ. Song tại thời điểm này, thấy sắc mặt Tô Tầm biến đổi.

      Mặc dù dao tay vẫn công kích tên người thú kia, nhưng ràng sức lực giảm rất nhiều.

      Lẽ nào mũi tên có vấn đề?

      Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều xuất nghi hoặc này, động tác tay càng tăng nhanh.

      Tên người thú kia bị đứt cánh tay, thế mà vẫn buông tha, quơ rìu tiếp tục xông tới.

      Nguyễn Kiều Kiều lộn mèo tránh thoát nhờ sơ hở của . Thừa dịp nhào đến, lăn qua dưới thân , đồng thời hung hăng bổ dao vào sau lưng .

      Da người thú cứng , chấn động đến mức tay tê rần.

      Song hiệu quả tồi, tên người thú phát ra tiếng gào thét chấn động cả ngọn núi lớn, sau đó ngã xuống.

      Nguyễn Kiều Kiều thở phào nhõm, lúc nàymới phân tâm nhìn Tô Tầm. chống đao, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. chạy tới.

      “Đại nhân, sao chứ?”

      có việc gì.” Tô Tầm siết chặt tay , giọng lạnh lùng, chống lại hai tên người thú còn sống.

      “Nắm tay tôi. Giết bọn chúng!”

      Lần này, Nguyễn Kiều Kiều giữ nguyên ý kiến của mình.

      “Đại nhân, chúng ta trốn .”

      cảm thấy Tô Tầm run rẩy, biết mũi tên kia có vấn đề gì , hẳn chống đỡ được bao lâu.

      đợi Tô Tầm quyết định, Nguyễn Kiều Kiều kéo Tô Tầm chạy về phía trước.

      lảo đảo chạy trốn, người thú sau lưng nhanh chậm, giống như bọn họ nắm chắc phần thắng rồi.

      Trước mặt, sương mù tản , ánh sáng le lói truyền đến.

      Nguyễn Kiều Kiều kéo Tô Tầm, “Đại nhân, chúng ta sắp đến rồi.”

      Lúc edit le que like nhiều lắm, giờ siêng lên like càng ít. Mấy muốn tui post le que như trước hả :06(1):
      Last edited: 6/12/16
      Mai Trinh, amandatruc, Min149256 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :