1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu của đại ca xã hội đen - Mèo Lười Yêu Ngủ (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 36: Rời khỏi

      "Người của Chu Tước Môn bị giết hết rồi à?"

      Triển Thất nghe Diêm Xuyên xong hết sức nghi ngờ, kế hoạch ban đầu của là hôm nay mai phục Chu Tước Môn, đoạt ngọc bội rồi giết bọn họ, ngờ lại có người có cùng ý định với .

      Nhưng cũng có thời gian để suy nghĩ nhiều, phải thừa dịp Phi Ưng trại đại loạn mà cứu Đại Ngưu, vậy cơ hội cũng lớn hơn.

      "Nhị bang chủ, bên này."

      Nội gián bên trong Phi Ưng trại sắp xếp xong xuôi, dò xét được nơi bọn Đại Ngưu bị nhốt. Bên vách đá chỉ chừa lại người canh chừng sợi dây, bọn họ có thoát được hay còn phải dựa vào sợi dây này.

      "Cái đám chó hoang chúng mày, có giỏi cứ giết Đại Ngưu tao , cho dù chúng mày có nhường cái ghế Trại chủ đó cho ông mày ngồi, ông mày cũng phản bội bang chủ của mình đâu."

      Đám người Triển Thất vừa đến chỗ Đại Ngưu bị giam nghe mắng to, từ giọng có thể biết được giờ vẫn rất ổn.

      Đại Ngưu bị giải đến phòng giam, mà còn được ở trong sương phòng, có lẽ đối phương muốn dụ dỗ quy thuận mà bán đứng Văn Nhân Mạc.

      "Xem ra cái tên này rượu mời uống muốn uống rượu phạt rồi, tôi phải bẩm báo Trại chủ, dụng hình với , xem còn dám mạnh miệng nữa !"

      Mấy người Phi Ưng trại vừa ra khỏi phòng , đám người bên Diễm bang lập tức tiến lên đáng ngã bọn họ, Triển Thất cũng nhân cơ hội này mà vào phòng Đại Ngưu bị nhốt.

      "Sao cậu cũng bị bắt đến đây?"

      "Tiếp tục mắng , đừng ngừng lại."

      Đại Ngưu còn đập đồ la hét trong phòng, đột nhiên thấy có người vào, còn tưởng rằng là người Phi Ưng trại trở lại, ngờ lại là Triển Thất. Ý nghĩ đầu tiên của là: chẳng lẽ cậu ta cũng bị bắt đến đây?

      "Đám bọn mày là con rùa rút đầu, khốn khiếp... Cả đám rùa đen rút đầu, chẳng thú vị gì hết, ông mày ngủ đây."

      Đại Ngưu thấy ánh mắt của Triển Thất lập tức hiểu được, Triển Thất phải bị bắt tới, vậy có nghĩa là...

      ngốc, sau khi sửng sờ giây lát lập tức phản ứng, mắng vọng ra ngoài cửa hồi sau đó lấy cớ ngủ để có thể chuyện với Triển Thất. có ai trong Phi Ưng trại hoài nghi, kể từ khi tới đây vẫn mắng ngừng nghỉ, giờ mệt mỏi muốn ngủ cũng là bình thường.

      "Cậu thấy tờ giấy nhắn tôi để lại sao? Sao lại còn tới đây?"

      Đại Ngưu hạ thấp lượng xuống để hỏi Triển Thất, nghĩ ra tại sao Triển Thất lại tới đây, luôn đối xử với tốt, gây rối cho ở khắp nơi, sao lại đến đây cứu ?

      "Khoan hãy nhảm , nhanh lên , các em khác đâu?"

      "Chúng tôi đều ôm theo tâm trạng phải chết để tới, lúc bị bắt cũng hề phản kháng, cuối cùng bọn họ bị giết, chỉ còn mình tôi bị hạ độc rồi nhốt lại ở đây."

      Nhắc tới những người khác, trong mắt Đại Ngưu khỏi ánh lên vẻ bi thương, nhưng đây là do bọn họ tự chọn, hối hận.

      Triển Thất vừa nhìn biết Đại Ngưu bị cho uống nhuyễn cân tán, người ngoại trừ thuốc chữa thương, còn có giải dược của thuốc mê, lập tức đưa cho Đại Ngưu uống. Nếu những em khác còn ở đây, thể để tổn thất thêm người nào nữa, nhanh chóng dẫn Đại Ngưu về phía vách đá.

      giờ phần lớn người của Phi Ưng trại đều ra ngoài, hơn nữa cũng ai nghĩ dám đến đây cứu người vào ban ngày, cho nên bọn họ thoát khỏi Phi Ưng trại rất thuận lợi.

      "Cảm ơn cậu cứu tôi mạng, từ sau về sau Đại Ngưu nợ cậu mạng."

      Sau khi trở lại cứ điểm của Diễm bang, Đại Ngưu hai lời, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Triển Thất, lúc trở về có nghe người khác , vì , hủy bỏ hành động hôm nay.

      "Tôi tới cứu phải để thiếu tôi mạng, bởi vì là người Diễm bang, là người nhà, là em của Triển Thất tôi. Cho dù hôm nay là ai trong số các bị bắt, tôi cũng dốc sức cứu, tôi để cho bất cứ ai đả thương đến người của tôi, vứt bỏ bất kỳ em nào."

      "Nhưng đừng tưởng rằng có chuyện gì, bởi vì mà Diễm bang phải tổn thất mất tám em, đừng có với tôi mạng các là của ai, chết là phải. Mỗi người đều chỉ có cái mạng, ai nợ ai cả, hôm nay bọn họ chết vì quyết định sai lầm của , vậy phải gánh chịu trách nhiệm."

      "Kính xin Nhị bang chủ trách phạt."

      Đại Ngưu nghe được những lời của Triển Thất xong, lần đầu tiên trong lòng ngầm thừa nhận thân phận của Triển Thất. Trước giờ chỉ bội phục mình Văn Nhân Mạc, giờ lại thêm người là Triển Thất. biết, lần này cũng vì nghe theo an bài của Triển Thất nên mới khiến mấy em kia mất tính mạng, cho nên, dù bị trách phạt thế nào, kể cả muốn mạng của , cũng bằng lòng.

      Những lời này của Triển Thất chỉ khiến mình Đại Ngưu chấp nhận Triển Thất, mà mỗi người ở đây đều thấy rung động. Nguyên tắc ở đây là kẻ mạnh làm vua, bọn họ đều vì cuộc sống bôn ba mới tới con đường thổ phỉ này, nhưng bọn họ cũng chỉ là những nhân vật , được định sẵn là vật hi sinh, lần đầu tiên có người đặt bọn họ lên ngang hàng với mình như thế. Họ thầm thề, cả đời này trung thành với Triển Thất, dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng chối từ.

      " đứng lên , sau khi trở lại Bạch thành xử trí sau, giờ chúng ta khỏi đây trước ."

      Trải qua chuyện lần này, Triển Thất thấy được trong bang có rất nhiều tệ nạn, thế nên, sau khi về lại Bạch thành nhất định phải chấn chỉnh những thói hư tật xấu này.

      Lần này mặc dù lấy được ngọc bội nhưng hoàn thành được nhiệm vụ Văn Nhân Mạc giao cho , còn thu nhận được thần trộm làm trợ thủ và trợ giúp của Long Hổ Môn. Cộng thêm những thứ châu báo trộm được, thu hoạch lần này đến Mạc thành vẫn rất phong phú, nghĩ đến đây, tâm tình của Triển Thất bắt đầu lơ lửng, ngồi xe ngựa nghĩ xem làm thế nào đế khiến Văn Nhân Mạc vui mừng.

      "Tiểu Thất Thất, chờ chút, sao em lại bỏ mình như thế."

      Đám người Triển Thất vừa ra khỏi thành lâu, phía sau truyền tới giọng của Lục Hiên. Mãi đến khi nghe được giọng của ta, Triển Thất mới nhớ tới, đồng ý cùng về với ta.

      "Này, sao còn ở đây, tôi phái người tới tìm nhưng bọn họ trở về Bạch Thành rồi mà."

      Lục Hiên nghe Triển Thất khóe miệng co giật liên tục, bốc phét mà cần viết cả bản nháp.

      " biết ngay Tiểu Thất Thất phải người có lương tâm như thế mà, mau nhìn xem mang cái gì đến cho em nè."

      Triển Thất vốn tưởng rằng là chỉ ít thức ăn, cũng chả buồn liếc mắt, nhưng vì ngại lúc trước làm chuyện trái với lương tâm nên ghé mắt nhìn sang.

      "Ngọc bội Chu Tước?"

      Chương 37: Chuyện lý thú đường

      "Ngọc bội Chu Tước, đây là miếng của Long Hổ Môn, sao lại nằm tay , chẳng lẽ?"

      Bên mảnh ngọc bội này có khắc hình cánh Chu Tước, đây là ấn tượng đầu đầu tiên của đối với ngọc bội Chu Tước, giờ xuất tay Lục Hiên, rất nhiều chuyện đều dần ràng.

      "Mấy ngày nay dẫn người dạo chung quanh, đúng lúc phát những người ngày đó làm hại Tiểu Thất Thất, cho nên dẫn người đánh họ trận để báo thù cho em, ngờ bọn họ lại giỏi chịu đòn, chưa được mấy cái ngủm. Hơn nữa còn tìm được miếng ngọc bội này người họ, cảm thấy Tiểu Thất Thất thích, cho nên lấy tới cho em. Thế nào, có thấy tốt ?"

      Triển Thất nghe Lục Hiên rất , nhưng biết nhất định ta phải bỏ ra rất nhiều. Triển Thất biết bối cảnh của ta lớn đến đâu, nhưng có lẽ là có quan hệ với những thế lực ở Bến Thượng Hải. Nếu để người Chu Tước Môn biết đây là do ta làm nhất định mang đến phiền toái rất lớn, thế nên mấy ngày qua mới gặp ta, nhất định là do ta bận sắp xếp chuyện này.

      Thông qua chuyện này, trong lòng Triển Thất cảm thấy rất áy náy, , từ sau khi quen biết Lục Hiên, vẫn chưa từng cho ta sắc mặt gì tốt, vẫn luôn là ta chạy theo mình. Mặc dù nhìn ra Lục Hiên có ác ý với , nhưng ngờ ta lại làm nhiều việc cho đến vậy. Sau này bất kể thân phận của ta thế nào, đều xem ta là người bạn quan trọng, liếc nhìn gương mặt ta, đột nhiên cảm thấy bộ dáng tự luyến bình thường của ta cũng rất đáng .

      "Ngọc bội này tôi lấy, Triển Thất tôi thiếu món nợ, sau này bất kể có chuyện gì, chỉ cần có thể giúp, tôi nhất định dốc hết sức."

      biết miếng ngọc bội này là Lục Hiên giúp đoạt lại, nên cũng khách khí mà trực tiếp nhận lấy. Lấy được miếng ngọc bội rồi, chuyến Mạc Thành lần này xem như là viên mãn, giờ khóe miệng của cũng sắp vểnh lên đến trời luôn rồi.

      Thấy Triển Thất vui vẻ Lục Hiên cảm thấy công sức mình bỏ ra mấy ngày qua đều đáng giá, cho dù sau này Chu Tước Môn có biết là làm, quan hệ giữa họ có tệ hơn nữa cũng đáng.

      "Tiểu Thất Thất, nếu trở về Lục phủ với , ngày ngày cho em ăn những món ngon, làm trò cười cho em vui."

      "Tiểu Thất Thất, đừng có để ý đến chứ."

      "Tiếu Thất Thất, đút em ăn nho."

      "Tiểu Thất Thất..."

      Khi Lục Hiên lại bắt đầu ca bài khoác lác của ta lần nữa, Triển Thất thầm khinh bỉ suy nghĩ của mình, sao lại cảm thấy người này đáng được chứ.

      "Biến , cách Nhị bang chủ của bọn tôi xa chút, đừng có suốt ngày trưng ra cái vẻ phụ nữ có chồng đó."

      Triển Thất vừa định nổi giận Đại Ngưu xuất , ra tay đánh Lục Hiên, chỉ là Lục Hiên phải là người có thể đánh thắng, sau đó Lục Hiên liền quay sang trêu chọc , nhờ thế lỗ tai Triển Thất mới được thanh tĩnh.

      Khoảng thời gian này mệt muốn chết rồi, rốt cuộc trong xe ngựa chỉ còn mình , có thể nằm xuống ngủ giấc ngon rồi. biết, vừa nãy Lục Hiên làm vậy nhất định là muốn để cảm thấy mắc nợ ta, trải qua chuyện đó, trong lòng quả nhiên nhõm hơn rất nhiều.

      Khác với nhõm của , khí ở Phi Ưng Trại vô cùng đè nén.

      Giờ phút này, người đàn ông tuấn mỹ ngồi chiếc ghế da hổ phía đại sảnh Phi Ưng trại, vẻ tuấn mỹ của rung động lòng người giống Văn Nhân Mạc, nam tính như Diêm Xuyên, vô sỉ như Lục Hiên, mà thiên về nhu.

      " , người bị bắt hôm qua đâu rồi, còn cả bảo vật trong mật thất nữa, bị trộm lúc nào?"

      "Thưa trại chủ, chúng tôi phát vài dấu vết vách đá phía sau, xem ra là bọn họ leo lên từ đó."

      Người đàn ông này chính là trại chủ Phi Ưng Trại, Thượng Quan Phi Ưng, mặc dù lúc này rất bình tĩnh, nhưng những người bên dưới mặt xám như tro, bọn họ biết, mặt ngoài trại chủ càng tỏ ra bình tĩnh càng nguy hiểm.

      "Vách đá? Là ai làm?"

      "Đến giờ vẫn chưa điều tra ra, nhưng có chút manh mối, người bên dưới bẩm báo, gần đây Nhị bang chủ của Diễm bang ở Bạch Thành đến Mạc Thành. quen thân với Long Hổ Môn, còn chặt đứt tay của đà chủ và hương chủ của Chu Tước Môn, tên bị bắt tối qua cũng là người Diễm bang, cho nên thuộc hạ hoài nghi chuyện này có liên quan đến ."

      " tên Triển Thất, là do Văn Nhân Mạc tự mình mang về Diễm bang vào tháng trước, biết bối cảnh sau lưng thế nào, sau khi tới giúp bang chủ Văn Nhân Mạc dọn dẹp phản đồ, bắt sống bang chủ Bạch bang, sau đó được Văn Nhân Mạc cất nhắc lên làm Nhị bang chủ."

      Người của Phi Ưng Trại cũng có cài rất nhiều tai mắt bên ngoài, mỗi khi mấy bang phái có gió thổi cỏ lay gì đều hết sức chú ý, Thượng Quan Phi Ưng vừa hỏi lập tức bẩm báo kết quả điều tra được.

      "Triển Thất? Lần sau để tao xem xem mày có được cái bản lãnh như thế ?"

      Trong mắt Thượng Quan Phi Ưng ánh vẻ ngoan lệ, biểu tình dữ tợn bao trùm khuôn mặt tuấn mỹ, lần này là lần họ chịu thiệt lớn nhất từ trước đến nay.

      ***

      "Tiểu Thất Thất, phát dáng vẻ khi ngủ của em rất mê người, nếu em là con tốt rồi, vậy cưới em về, giấu , ngày ngày chỉ để em theo ."

      Lúc Triển Thất tỉnh lại sắc trời tối, vừa ngẩng đầu thấy Lục Hiên nhìn mình, trong lòng có chút sợ hãi, phải là ta nhìn ra được gì rồi đó chứ.

      " mới là con , cả nhà đều là con , gia đường đường là nam tử hán, dám gia là con , có phải phát xuân rồi , có muốn gia tìm cho mấy mỹ nhân về dập lửa hay ?"

      "Mỹ nhân cần, nếu là Tiểu Thất Thất nhất định nhận."

      Triển Thất thấy ta càng càng quá đáng nên giơ tay ra đánh, Đại Ngưu nghe được bên trong xe ngựa có tiếng động liền lập tức xông vào giúp Triển Thất đánh Lục Hiên. Từ trong xe ngựa đánh ra tới bên ngoài xe.

      Cứ thế, dọc theo đường đều trải qua những cuộc cãi vã ầm ĩ, kể từ khi Triển Thất cứu Đại Ngưu, ta liền đứng về phe , mọi chuyện đều lấy làm chủ, nhất là trong chuyện đối đãi với Lục Hiên, lại càng tận tâm tận lực. ra , Triển Thất biết, kể từ sau chuyện kia, Đại Ngưu chỉ đơn thuần chấp nhận là Nhị bang chủ Diễm bang, mà cũng chấp nhận chuyện giữa và Văn Nhân Mạc.

      Trước kia, nguyên nhân lớn nhất Đại Ngưu nhằm vào Triển Thất là vì Văn Nhân Mạc, cảm thấy Triển Thất quyến rũ Văn Nhân Mạc, cái vấn đề hai người đàn ông ở chung với nhau vừa nghĩ khiến thấy kinh khủng. Nhưng giờ nghĩ lại, nếu Văn Nhân Mạc thích phụ nữ Triển Thất chính là lựa chọn thích hợp nhất. Cho nên, ở trong mắt , Triển Thất là của Văn Nhân Mạc, giờ có người có ý đồ với sao được chứ, nhất định phải giúp Văn Nhân Mạc bảo vệ tốt.

      "Tiểu Thất Thất, nếu có khó khăn cần em giúp, em có giúp ?"

      Hôm đó, đột nhiên Lục Hiên chạy đến hỏi Triển Thất vấn đề rất vô vị.

      "Giúp."

      "Vậy nếu là chuyện vô cùng khó khăn?"

      "Giúp."

      "Nếu nó có nguy hiểm đến tính mạng sao?"

      "Giúp, CMN có chịu im , sao ngày nào đều hỏi mấy cái vấn đề vô vị này thế?"

      "Hỏi thêm câu nữa thôi, đảm bảo là câu cuối cùng rồi."

      "Hỏi ."

      "Nếu và Văn Nhân Mạc cùng gặp nguy hiểm, em giúp ai?"

      "Sao nhảm nhiều thế, ai có thể khiến các cùng gặp nguy hiểm được chứ?"

      "Vừa nãy em trả lời, sao giờ lại đổi ý rồi."

      Lục Hiên khẩn trương nhìn Triển Thất, ta rất mong đợi đáp án của Triển Thất, biết thế nào, ta lớn đến vậy rồi, vẫn là lần đầu khẩn trương đến thế.

      Triển Thất mấy để tâm đến câu hỏi của Lục Hiên, ngày nào ta cũng tìm mấy cái vấn đề đâu đâu tới hỏi, rất phiền, nhưng trong lòng vẫn thử suy nghĩ, nếu ngày bọn họ trở thành đối thủ, giúp ai đây?"

      "Lão đại."

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 38: Em còn quá

      "Lão đại."

      Lục Hiên hỏi xong im lặng chờ đợi Triển Thất trả lời, vừa nghe Triển Thất gọi "lão đại" tâm như chìm vào đáy cốc. định hỏi nguyên nhân thấy Triển Thất đâu nữa, bước ra ngoài nhìn mới thấy Triển Thất đứng trước mặt Văn Nhân Mạc, ra là tới đón . Vấn đề vừa nãy tìm được đáp án, so ra tốt hơn nghe được từ chính miệng ra.

      "Cho tôi xem vết thương của em có nặng hay ."

      Khoảng thời gian này Văn Nhân Mạc ở Quan Ngoại, nhưng vẫn có tin tức của Triển Thất, lúc nghe Triển Thất bị thương chỉ hận thể lập tức bay đến bên cạnh . mất hai ngày hai đêm mới có thể xử lý xong mọi chuyện, lập tức ra roi thúc ngựa trở về, vừa kịp gặp được Triển Thất ở cửa thành. cỡi ngựa trở về mình, quan tâm đến ánh mắt của những người khác, lập tức kéo Triển Thất đến đòi kiểm tra vết thương.

      "Chút vết thương đó lành rồi, chỉ là phải để lại sẹo, thời gian nữa mới mờ được."

      "Lần sau mà bị thương nữa tôi giam em lại."

      "Được, nhưng lão đại này, rốt cuộc là mấy ngày rồi tắm thế, cảm thấy có mùi rất nặng sao?"

      Triển Thất biết Văn Nhân Mạc quan tâm , hiếm khi chống đối.

      Lục Hiên nhìn thấy hình ảnh Văn Nhân Mạc ôm Triển Thất, mặc dù giờ hai người họ đều mặc nam trang, nhưng lại vô cùng xứng đôi.

      "Tiểu Thất Thất, phải rời khỏi Bạch Thành thời gian, nhớ phải nghĩ đến đó, đừng quên, em còn thiếu nụ hôn."

      Khoảng thời gian này, vì ở cạnh Triển Thất mà lãng phí rất nhiều thời gian, giờ đưa được Triển Thất về đến Bạch Thành rồi liền lập tức muốn . biết lần sau khi họ gặp lại nhau, chỗ ngồi mà dày công vất vả lưu lại trong lòng có còn .

      Lục Hiên thấy câu của mình thành công khiến cho Văn Nhân Mạc tối mặt mới cười khỏi, Triển Thất biết ta cũng có rất nhiều chuyện phải làm nên thêm gì nữa, chỉ vẫy tay từ biệt.

      "Chúng tôi trước, các cậu trở về bang ."

      Đại Ngưu thấy Văn Nhân Mạc dẫn Triển Thất rời mới lén cười trong lòng, vẫn là lão đại lợi hại, vừa xuất giành lấy Triển Thất chạy mất.

      "Nụ hôn vừa nãy ta là sao?"

      " gì?"

      Văn Nhân Mạc dẫn Triển Thất theo đường núi trở về, vừa thấy người của Diễm bang vừa khuất khỏi tầm mắt, Văn Nhân Mạc đen mặt hỏi.

      "Lục Hiên."

      Lúc này Triển Thất mới nhớ, ra là vì câu lúc nãy của Lục Hiên, bình thường ta hay giỡn nên cũng quen rồi. Lại , cần phải cách tên Lục Hiên đó xa xa chút, nếu bị tên đồng tính nhòm ngó phải làm sao.

      "Đầu óc của ta bị động kinh đó."

      Văn Nhân Mạc nhìn thấy phản ứng của Triển Thất trong lòng liền bình tĩnh lại, vốn để tâm đến lời của Lục Hiên. Cánh tay ôm Triển Thất nắm lại chặt, biết vì sao lúc nghe Lục Hiên câu đó lại tức giận, cũng biết loại cảm giác đó là thích. Nhưng biết, thích ở chung với Triển Thất, để được an lòng, sau này nhất định phải trói lại bên người mình.

      Triển Thất thoải mái vùi đầu vào ngực Văn Nhân Mạc, híp mắt tính toán ngủ thêm giấc nữa, phải ngồi xe ngựa ba ngày rất mệt mỏi, còn bị Lục Hiên hành hạ suốt ba ngày trời, sắp điên luôn rồi, giờ phải nghỉ ngơi tốt mới được. thích tiếp xúc gần gũi với người khác, nhưng khi được Văn Nhân Mạc ôm vào ngực, lại thấy rất ấm áp, rất an toàn.

      " giờ em vẫn chưa thể chuyện đương."

      Ngay khi sắp ngủ Văn Nhân Mạc lại ra câu.

      "Tại sao?"

      Triển Thất hiểu sao Văn Nhân Mạc lại đột nhiên thế, kiếp trước ở đại, mãi cho đến chết vẫn chưa từng biết , cũng chưa từng tiếp xúc với đàn ông. là vì chính cảm thấy những tên đàn ông đó rất đáng ghét, huống chi, chuyện xảy ra lúc bé vẫn còn để lại bóng ma trong lòng . Kiếp này được trọng sinh, chỉ muốn sống theo ý mình, đàn ông, vẫn cần.

      "Em còn quá ."

      Văn Nhân Mạc thèm nhìn lấy cái ném ra câu khiến hộc máu.

      Triển Thất cúi đầu nhìn bộ ngực vẫn lớn ra chút nào của mình, chẳng lẽ cái này thể tìm đàn ông. Đáng chết, bây giờ vẫn chưa phát triển, ngày nào đó phải để nhìn mình với cặp mắt khác xưa.

      Văn Nhân Mạc hiểu tại sao lúc nãy Triển Thất còn rất tốt, giờ đột nhiên lại nổi giận, chỉ còn tuổi, nên tìm đàn ông đúng sao? Cứ thế, hai người đều mãi suy nghĩ chuyện của mình đến tận khi về đến Diễm bang.

      "Sách y cần đây.”

      Khi Triển Thất tắm rửa sạch , ăn xong bữa tiệc lớn, Văn Nhân Mạc mới đến tìm , dáng vẻ của cũng là vừa mới tắm xong. Có điều biết, chỉ vì câu mấy ngày tắm của mà Văn Nhân Mạc phải tắm hơn giờ liền.

      "Lão đại, có phải quyển y thuật này rất lợi hại ? Chừng nào chỉ tôi vậy."

      Sau khi giao cuốn sách trộm được ở Phi Ưng trại cho Văn Nhân Mạc, Triển Thất tò mò hỏi. Lần này trở về nhất định phải học được y thuật của Văn Nhân Mạc.

      "Đây chỉ là cuốn sách y bình thường."

      Thấy biểu tình tò mò của Triển Thất, Lục Hiên cố ý chọc tức .

      "Bình thường, bình thường sao lại được giấu ở mật thất? Còn giấu trong tủ tường?"

      Văn Nhân Mạc cười kêu Triển Thất đến cạnh mình, cầm quyển sách y lên sờ sờ, sau đó dùng dao rạch bìa cuốn sách ra. Sau khi rạch xong, ngạc nhiên phát , bên trong có tấm như da dê rơi ra, bên còn có hình vẽ, có vẻ giống như tấm bản đồ.

      "Mẹ kiếp, cái này chẳng lẽ là bản đồ kho báu."

      Triển Thất rất kinh ngạc, trong cái quyển sách “42 kinh mạch” này phải có bản đồ kho báu đấy chứ?

      "Được rồi, đây là phần của bản đồ kho báu, tương truyền mấy trăm năm trước có người thống nhất tất cả sơn trại và thế lực ngầm giang hồ. Lúc ấy, ngay cả hoàng đế cũng có nhiều quyền lực bằng ông ấy, tài phú của ông ấy còn nhiều hơn cả quốc khố. Nhưng sau đó, biết vì nguyên nhân gì, ông ấy đột nhiên lui về ở , chôn toàn bộ gia tài của ông trong ngọn núi, tương truyền ai có được kho báu đó có cả thiên hạ, cho nên vẫn có rất nhiều người tìm kiếm. Nhưng mấy trăm năm trôi qua, mọi người cũng chỉ tìm được vài cái kho báu giả, mãi đến ba trăm năm trước, có người tìm được bức thư trong nhà ông ấy, là ông có để lại bản đồ, thông qua tấm bản đồ này có thể tìm được kho tàng. Mà tấm bản đồ này bị chia làm tám phần, phân tán ở khắp nơi trong cả nước. Tôi tìm ba năm, cộng thêm mảnh này là được ba mảnh."

      "Lão đại, tôi giúp tìm được mảnh bản đồ này, tôi được lợi gì?"

      Triển Thất ngờ lại là bản đồ kho báu , hơn nữa còn là được nhân vật trâu bò như thế để lại. Phú khả địch quốc, ở thời đại hỗn loạn như thế này, nếu ai lấy được kho tàng này, vậy có thể xem như có được cả thiên hạ rồi. có dã tâm có được cả thiên hạ, chỉ muốn thay Triển Thất giành lại Chu Tước Môn, sống cuộc sống tiêu diêu tự tại. Nhưng nếu mảnh bản đồ này là do tìm ra, vậy phải kiếm chút thù lao mới được.

      " , muốn cái gì?"

      "Nếu bản đồ này có 8 mảnh, tôi lấy giúp mảnh, vậy sau này nếu tìm được kho báu, tôi muốn 1/8."

      "Được."

      Triển Thất chỉ giỡn với Văn Nhân Mạc, ngờ lại đồng ý, khiến biết phải gì mới đúng.

      "Vậy là còn chưa chắc chắn, bây giờ muốn cái gì trước?"

      Văn Nhân Mạc thấy bộ dạng sững sờ của liền muốn cười, đưa tay xoa tóc , hỏi.

      "Dạy tôi học trung y."

      "Được."

      "Dạy tôi khinh công."

      "Được."

      "Dạy tôi cưỡi ngựa."

      "Được."

      Triển Thất nghe Văn Nhân Mạc liên tục đồng ý, hưng phấn nhào tới ôm lấy .

      "Lão đại, là bạn chí cốt của tôi mà, tối nay tôi nhất định cho kinh ngạc lớn."

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 39: dạo kỹ viện

      Đối với việc Triển Thất chủ động ôm mình, Văn Nhân Mạc rất vui vẻ, cưng chìu vuốt tóc . rất nhớ cảm giác được ôm vào ngực, nhưng Triển Thất chỉ ôm chút rồi lui ra, ngửi được mùi hương còn lưu lại trong ngực khiến khóe miệng cong lên ngày càng cao, đồng thời cũng bắt đầu mong đợi với điều bất ngờ của .

      "Khụ, Bang chủ, Nhị bang chủ."

      Văn Nhân Mạc còn đắm chìm trong cái ôm của Triển Thất, đột nhiên thấy mặt Đại Ngưu, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Trong lòng thầm suy nghĩ, khó trách Triển Thất thích , cũng cảm thấy càng ngày càng chướng mắt.

      "Có chuyện gì nhanh ."

      Đại Ngưu thấy Văn Nhân Mạc ban nãy còn sắc xuân đầy mặt, vừa thấy lập tức nổi giận, mồ hôi lạnh trán ngừng chảy xuống. định tới nhận tội, thấy tâm tình Văn Nhân Mạc tệ còn tưởng được khoan hồng, ngờ lại cắt ngang chuyện tốt của .

      "Tôi tới xin nhận tội, bởi vì sơ sót của tôi mà làm tổn thất nhiều em, xin bang chủ trách phạt."

      " đào mỏ năm , toàn bộ quặng thu được đều đưa cho thân nhân người chết."

      "Vâng, Đại Ngưu lập tức ngay."

      Đại Ngưu biết lần này bởi vì nghe theo lời của Triển Thất, bảo vệ tốt cho nên Văn Nhân Mạc mới tức giận. Đào mỏ năm, đây cũng là trừng phạt nặng nhất.

      Triển Thất biết trừng phạt thế này là hay nặng, nhưng tin Văn Nhân Mạc, xử trí nhất định là hợp lý.

      "Giờ đừng vội, buổi chiều giúp tôi làm vài chuyện, mai rồi hãy ."

      Triển Thất suy nghĩ chút, chuyện cần làm buổi tối rất thú vị, bây giờ ở Diễm bang vẫn chưa có người đáng tin, Diêm Xuyên mới tới Bạch Thành, vẫn còn nhiều chỗ biết, Đại Ngưu là lựa chọn tốt nhất.

      Triển Thất lấy nguyên nhân muốn cho ngạc nhiên mà đuổi Văn Nhân Mạc ra ngoài, dẫn theo Đại Ngưu bàn tính mưu đồ bí mật, ra đều là , Đại Ngưu nghe mà thôi.

      "Được rồi, cứ quyết định thế , cầm mấy miếng ngọc bội này đổi chút tiền, còn dư đưa cho thân nhân những em chết kia , cũng đủ cho họ sinh sống."

      Đại Ngưu cầm ngọc bội của Triển Thất rời , giờ rất muốn được đào mỏ ngay lập tức. biết sau khi Văn Nhân Mạc biết được chuyện này, có nhốt ở hầm mỏ cả đời nữa.

      Đại Ngưu rồi, Triển Thất lập tức gọi Diêm Xuyên tới, chuyện của Diêm Xuyên cho Văn Nhân Mạc nghe, Văn Nhân Mạc kêu để cho làm Đà chủ, an tâm làm việc cho Triển Thất.

      "Ngày mai vào thành mua căn nhà , kín đáo chút, tốt nhất là mua loại có hậu viện lớn, sau đó tìm thêm vài người có tư chất tốt, có người thân và con , giữ lại, sau này tôi dùng đến."

      Diêm Xuyên hỏi nhiều, chỉ cần là điều Triển Thất , làm theo, tuyệt đối phục tùng, sau khi nghe Triển Thất xong lập tức ra ngoài chuẩn bị.

      Đêm xuống rất nhanh, Triển Thất dẫn theo Văn Nhân Mạc trèo tường ra ngoài, hai người đều dịch dung. Văn Nhân Mạc cải trang thành công tử có tiền, Triển Thất làm người hầu bên cạnh , leo lên chiếc xe ngựa vào thành. Văn Nhân Mạc càng ngày càng thấy hiếu kỳ với điều bí mật của Triển Thất, nhưng vẫn rất kiên nhẫn, chờ đợi điều ngạc nhiên này.

      "Lão đại, đến rồi, xuống ."

      Triển Thất vừa xong, Văn Nhân Mạc nhảy xuống xe ngựa, trong lòng vẫn luôn yên, cứ cảm thấy có chuyện gì đó tốt sắp đến. Quả nhiên, khi vừa nhảy xuống biết được nguyên nhân, bởi vì giờ phút này hai người bọn họ đứng trước cửa của kỹ viện lớn nhất ở Bạch Thành.

      Trước cửa có hai hàng phụ nữ trang điểm rất đậm, phấn trắng mặt sắp rớt cả xuống, mùi son phấn nồng nặc khiến vô cùng khó chịu. giờ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, chứ nếu tiếp tục đứng đây, dám cam đoan có thể khống chế được mình.

      "Lão gia, ngài tới."

      Văn Nhân Mạc vừa định Đại Ngưu nghiêm mặt tới, vừa thấy vẻ mặt đó của Văn Nhân Mạc, biết mình sắp gặp xui xẻo.

      "Tất cả chuẩn bị xong chưa, còn nhanh chóng dẫn lão gia vào ."

      Triển Thất thấy sắc mặt của Văn Nhân Mạc, bởi vì giờ phút này được thấy kỹ viện trong truyền thuyết khiến cho cả người đều vô cùng hưng phấn, bận suy nghĩ xem lát nữa có được gặp mấy người thân thế đáng thương, chỉ bán nghệ bán thân gì gì đó hay . Mấy người dạng đó đều là thân mang tuyệt kỹ, muốn nhân cơ hội này nhìn cho kỹ, nếu có thể chiêu mộ được có thể phát tài rồi.

      "Lập tức về."

      Sắc mặt của Văn Nhân Mạc càng ngày càng đen, sắp vượt cả Bao Công, nhưng chuyện càng khiến hộc máu hơn lại xuất , Triển Thất căn bản nghe lời , tiến vào nhanh như làn khói. sợ mình Triển Thất gây ra chuyện, nên đành nhắm mắt vào theo.

      ra ngay từ lúc Văn Nhân Mạc và Triển Thất xuất ở cửa, mấy để ý đến họ, mắt ai nấy đều sáng lên, tuyệt sắc như vậy bọn họ chưa từng gặp qua, cho dù là làm thiếp các cũng đồng ý. Nhưng nghĩ lại, những người mở cửa bán thân như các sao có thể với cao được chứ. Nhưng các biết, Văn Nhân Mạc cố ý cải trang cho hình tượng của mình bình thường xuống rồi.

      Đại Ngưu dẫn Văn Nhân Mạc đến phòng bao đặt sẵn, chung quanh mặc dù có rất nhiều nhìn chằm chằm nhưng lại ai dám bước lên.

      Chuyện này dặn tú bà từ trước, nếu muốn có chuyện gì xảy ra nên để mấy này cách Văn Nhân Mạc xa chút. Nhưng dù dặn trước lúc này cũng có ai dám đến bên cạnh Văn Nhân Mạc, bộ dáng lúc này của như muốn giết người trút giận vậy, làm gì còn ai dám đến gần cơ chứ.

      "Lão đại, chậm quá , mau xem , mấy vị nương này thế nào, tôi toàn nhìn trúng hàng thượng đẳng đó."

      Triển Thất lệnh cho Đại Ngưu đến đây đặt sẵn phòng hạng sang vào buổi chiều, tìm thêm mấy đứng đầu đến đây. Quả nhiên có tiền có thể sai khiến quỷ ma, những được chọn đều là hàng thượng đẳng.

      Trong nhã phòng giống bên ngoài, khắp nơi đều được trang hoàng theo phong cách cổ xưa, trong phòng còn có hòn non bộ, rất giống vùng sông nước Giang Nam, vô cùng ưu nhã. Ba đứng trong phòng đều mang khăn che mặt, mặc bộ váy dài màu hồng nhạt, người đứng giữa đánh cổ cầm, hai người hai bên lại khiêu vũ, xứng với tên của nhã phòng - Thiên Thượng Nhân Gian.

      "Đây chính là bất ngờ mà em ."

      Văn Nhân Mạc nhìn Triển Thất nằm xích đu, vừa uống rượu vừa nghe ca múa, cắn răng hỏi.

      "Đúng vậy, sao, cảm thấy tệ đúng , tôi thấy lão đại quá cực khổ, cố ý lấy tiền của tôi tìm thú vui cho ngài, Đại Ngưu, cũng xuống , mấy nương ở đây có thể chọn tùy ý, hôm nay gia mời khách."

      Đại Ngưu chỉ hận thể lập tức biến mất, vừa nghe Triển Thất xong lập tức lao như làn gió.

      "Mấy người cũng cút hết ra ngoài cho tôi."

      Văn Nhân Mạc nhìn ba người liếc mắt đưa tình với , lớn giọng mắng, dám cam đoan kế tiếp giết người.

      "Mấy xuống trước ."

      Đối mặt với cơn giận của Văn Nhân Mạc, Triển Thất chút ngạc nhiên, đuổi ba lưu luyến rời kia ra ngoài.

      Khi đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Triển Thất, trong lòng Văn Nhân Mạc có chút khó chịu, lại dám tìm phụ nữ cho , có phải quá cưng chìu rồi ?

      Nhìn Văn Nhân Mạc cả người tỏa ra khí lạnh bước dần về phía mình, Triển Thất mới cảm thấy có chút áy náy, có phải đùa hơi quá rồi ? ra cũng chỉ muốn xác định xem Văn Nhân Mạc có chút thích nào với phụ nữ thôi, xem ra thích đàn ông, khó trách bên người có lấy người phụ nữ nào, phải biết ba vừa nãy đến còn thấy động lòng.

      Nhìn vẻ hối cải mặt Triển Thất, rốt cuộc trong lòng Văn Nhân Mạc cũng thấy thoải mái đôi chút, nhưng nếu biết suy nghĩ tại trong lòng Triển Thất, đoán chừng trực tiếp bóp chết .

      Mặc dù thấy hối hận, nhưng trừng phạt vẫn phải có, tới bên người Triển Thất, đè xuống, từ từ tiến gần đến mặt , nhìn đôi môi mê người của , từ từ cúi xuống...









      Chương 40: Cực phẩm tiểu thụ

      Khuôn mặt Văn Nhân Mạc cách càng ngày càng gần, ngay khi định hôn lên Triển Thất lại đột ngột hét lớn.

      "Cuối cùng cũng tới, lão đại, bất ngờ sắp tới rồi."

      Thấy Triển Thất đột nhiên đẩy ra, trong lòng Văn Nhân Mạc khỏi có chút mất mác, vừa nãy quá tức giận, thấy Triển Thất vẫn biết hối cải như cũ rất muốn nhào qua bóp chết . Nhưng đến khi nhích lại gần , nhìn thấy khuôn mặt và đôi môi lại đột nhiên rất muốn hôn lên đó, biết làm thế có khiến bị dọa hay .

      Nhưng giờ phút này lại muốn nghĩ quá nhiều, vừa nãy lúc Triển Thất đứng dậy vô tình đá trúng chỗ... của .

      "Lão đại, mau tới đây."

      Triển Thất đẩy cánh cửa sổ của nhã phòng ra, gọi Văn Nhân Mạc tới. Tim vẫn còn đập thình thịch, bộ dạng vừa nãy của Văn Nhân Mạc dọa người, dáng vẻ như muốn bóp chết , xem ra sau này nên đem phụ nữ ra giỡn với rồi. Trong lòng cũng thầm tiếc hận, tuyệt sắc trai đẹp như thế, lại là đồng tính, quá lãng phí mà.

      Văn Nhân Mạc chỉnh lại quần áo, sau khi trở lại như cũ mới nhìn theo Triển Thất ra ngoài. Lúc này trong sãnh lớn được dựng cái đài, bên dưới là vòng người vây quanh, tay mỗi người đều cầm mã số, có vẻ như muốn đấu giá vật gì đó.

      "Các vị đại gia, hôm nay chúng ta đấu giá tuyệt sắc, kể từ khi ma ma tôi đây vào nghề đến giờ chưa từng gặp được người nào chói mắt đến vậy.. Được rồi, nhiều nữa, tôi lập tức dẫn người đó đến cho các vị đại gia được mở rộng tầm mắt."

      Tú bà đứng huyên thuyên cả tràng dài, mãi đến hi bên người có người thúc giục mới chịu thôi. Hơn nữa còn có chuyện lạ là, khách xem bên dưới chỉ có đàn ông mà còn có cả phụ nữ, nhìn có vẻ là những phu nhân giàu sang. Từ xưa kỹ viện có quy định cho phụ nữ vào cửa, hôm nay quả là đặc biệt.

      Văn Nhân Mạc biết Triển Thất suy nghĩ cái gì, cũng có tâm trạng mà xem bên dưới đấu giá mặt hàng tuyệt sắc nào, ra còn biết là bên dưới đấu giá.

      Bởi vì cửa sổ rất , hai người lại cùng nhau nhìn xuống dưới, nên dựa rất sát vào nhau. Bộ dạng lúc này của họ giống như ôm Triển Thất vào ngực. Triển Thất cao khoảng 1m7, so với phụ nữ mà là rất cao rồi. Nhưng giờ phút này, được ôm vào ngực khiến cảm thấy rất bé, khiến cho người ta thương tiếc. Nghĩ nghĩ lại, quyết định nghe theo tim mình, ôm Triển Thất vào ngực.

      Triển Thất lúc này lòng hướng về cuộc đấu giá bên dưới, vốn là hôm nay định kêu tú bà tìm vài tiểu quan đến cho Văn Nhân Mạc để chọn, ngờ lại gặp phải buổi đấu giá, nghe còn là xử nam, Văn Nhân Mạc may đấy.

      Rốt cuộc buổi đấu giá cũng bắt đầu, cái kiệu được đưa lên đài, màn kiệu từ từ được vén lên, lộ ra khuôn mặt đẹp đến mức người thần phẫn nộ. Có vẻ là bị bỏ thuốc, nằm ngủ say trong kiệu, chỉ riêng tư thế ngủ thôi cũng đủ để khiến tất cả đàn ông và phụ nữ bên dưới máu huyết sôi trào, mặt đỏ tim run.

      " tiểu thụ tuyệt sắc mà, lão đại, thấy thế nào, mua lại tặng cho được chứ."

      "Được."

      Triển Thất xoay người lại, nhìn Văn Nhân Mạc bằng vẻ mặt háo sắc, hỏi, sau đó nghe ta "Được", trong lòng lại cảm khái lần nữa: "Quả là cặp đẹp đôi, Văn Nhân Mạc đẹp trai khí phách, tiểu thụ nhìn lại xinh đẹp tươi trẻ. Cõi đời nãy cũng chỉ có hai người họ mới có thể xứng với nhau."

      "Hôm nay dù có phải táng gia bại sản tôi cũng phải mua tặng cho lão đại."

      "Ừ."

      Lúc này Văn Nhân Mạc chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn biết Triển Thất cái gì, chỉ thấy Triển Thất mỉm cười với , cho nên cũng cười với .

      "Giá khởi điểm là vạn đại dương, trong tay các vị đều có biển số, mỗi lần giơ biển là giá tăng ngàn, các vị khách quan bắt đầu kêu giá ."

      vạn ngàn.

      vạn năm ngàn.

      vạn tám ngàn.

      ...

      Mười vạn.

      Tú bà vừa kêu bắt đầu, người bên dưới bắt đầu sôi trào, chẳng mấy chốc tăng đến mười vạn.

      Mười lăm vạn đại dương.

      Khi giá tăng đến mười vạn đại dương Triển Thất mới bắt đầu giơ biển ra giá, trực tiếp nâng giá lên mười lăm vạn. Ở niên đại này, mười lăm vạn đại dương đủ cho những gia đình bình thường sống mấy đời, cho dù là gia đình phú quý cũng đủ sống cả đời. Nhưng Triển Thất lại quan tâm, số tiền này đều là tiền trộm được từ Phi Ưng trại, lúc xế chiều nhờ Diêm Xuyên đổi, ngờ lại đổi được nhiều tiền như vậy.

      Triển Thất vừa kêu giá xong tú bà cười đến lệch miệng, người đứng đầu ở đây cũng chỉ có giá mười lăm vạn đại dương, ngờ ra đường nhặt đại người đàn ông về cũng có thể giúp bà kiếm được nhiều đến vậy. Nhưng bà lại dám giữ người này lại, bộ dáng lúc ngủ của người này tuy rất yếu ớt, nhưng lúc tỉnh lại rất nguy hiểm.

      Mười tám vạn.

      Triển Thất vừa nghĩ mình nắm chắc thắng lợi ở phòng đối diện lại kêu giá. Triển Thất nhìn theo, thấy đối phương cũng là hai thanh niên trẻ tuổi, nhưng chỉ liếc mắt cái nhận ra đây là nữ cải nam trang. Mặc dù cải trang rất giống, nhưng sau khi được Văn Nhân Mạc dạy dỗ nhận ra được rất nhiều sơ hở.

      "Thú vị , ngờ ở Bạch Thành vẫn còn có người chịu chơi đến vậy."

      Mười chín vạn

      Hai mươi ba vạn

      Hai mươi lăm vạn

      Hai mươi tám vạn

      Ba mươi vạn

      Triển Thất kêu thêm lần đối phương lại kêu thêm lần, có vẻ như là muốn đối nghịch với . Hôm nay Triển Thất chỉ đem theo ba mươi vạn, là vì lúc Diêm Xuyên đưa vẫn chưa kịp mang cất, nếu cũng chỉ định đem theo vạn, nghĩ dạo kỹ viện thế là đủ rồi.

      "Cái người này sao lại như thế chứ, ràng bên cạnh người đàn ông xuất sắc đến vậy, sao còn tham lam muốn giành với tôi."

      Đối phương ngờ Triển Thất lại cạnh tranh quyết liệt đến vậy, số tiền đó là cực hạn với .

      Nghe ta như thế, Triển Thất mới phát , biết từ lúc nào bị Văn Nhân Mạc ôm chặt vào ngực, vậy mà lại biết.

      Đến lúc này Văn Nhân Mạc mới nhận ra Triển Thất làm gì, lại dám giành đàn ông với người phụ nữ khác, lửa giận vừa mới đè xuống lại lần nữa bùng lên.

      "Có giỏi tới đấu với gia, ai thắng thuộc về người đó."

      Triển Thất thấy Văn Nhân Mạc tức giận còn tưởng rằng tức là do người bên dưới bị kẻ khác tranh giành, hai lời nghĩa khí tìm đối phương quyết đấu, thề phải giúp Văn Nhân Mạc đoạt lại.

      "Quyết đấu quyết đấu, còn sợ sao."

      Hai người nhảy thẳng từ cửa sổ xuống đất, bày thế định đánh nhau, lúc này, tiểu thụ tuyệt sắc ngủ say kia tỉnh lại.

      "Nếu hai vị đều muốn mua tại hạ, có phải nên nghe thử ý kiến của tại hạ hay ?"
      ThiênMinh thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 41: Thích?

      "Nếu hai vị muốn mua tại hạ, có phải nên nghe ý kiến của tại hạ hay ?"

      Ngay khi Triển Thất và nữ cải nam trang phòng đối diện định đánh nhau, tiểu thụ vẫn giả vờ ngủ say kia tỉnh lại. Giọng của hề ôn nhu như vẻ ngoài của , mà trầm trầm đầy nam tính. Nhưng có lẽ do Triển Thất quá "đàn ông" nên khi nghe giọng đầy nam tính đó cũng cảm thấy nó mềm mại, yếu ớt giống với vẻ ngoài.

      Dáng vẻ của lúc tỉnh càng thêm lóa mắt, đặt biệt là đôi mắt, hề có màu đen giống người phương Đông mà là màu xanh đậm. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt kia, mọi người đều tự chủ được mà bị hút vào , nước miếng sắp chảy đầy cả sảnh rồi.

      "Tình cảm quá huyền diệu, Văn Nhân Mạc có phúc." Lúc Triển Thất nhìn thấy , trong đầu chỉ có mỗi ý nghĩ này.

      "Muốn tôi theo ai phải nghe theo ý kiến của tôi."

      Tiểu thụ thấy Triển Thất và kia đều bị hấp dẫn lên tiếng lần nữa.

      "Câm miệng."

      ngờ vừa xong, Triển Thất và kia đồng thời quay sang hét lên cùng câu. Hai người hét xong nhìn nhau cười chút, xem ra cả hai đều bị mê hoặc, hơn nữa tính cách còn có vẻ giống nhau, nhưng càng như thế, lại càng muốn đánh với đối phương trận.

      "Ra tay , người nào thắng dẫn ."

      "Được."

      Sau khi hai thống nhất ý kiến xong lập tức động thủ đánh nhau. Lúc Văn Nhân Mạc nhìn thấy Triển Thất lộ ra ánh mắt thưởng thức với tiểu thụ kia hận thể bước tới che kín mắt lại. Nhưng thấy cả hai người đều bị mê hoặc lại thấy vui vẻ, giờ lại nhàn nhã đứng bên nhìn hai người quyết đấu.

      Mặc dù Triển Thất rất bận rộn nhưng vẫn luôn dành thời gian luyện tập, hơn nữa chỉ cần có thời gian, Văn Nhân Mạc cũng hay luyện tập với , thân thủ của bây giờ có rất ít người có thể thắng được.

      Mặc dù thân thủ của đối phương lợi hại bằng Triển Thất nhưng cũng yếu, đánh mấy trăm hiệp với Triển Thất, đặc biệt kỹ thuật dùng roi của ta rất nhuần nhuyễn, nhưng cuối cùng vẫn bại dưới tay Triển Thất.

      " thắng, người đàn ông này là của , hôm nay bị gò bó nên thể đánh hết sức được, ba ngày sau có dám đánh lại trận nữa ?"

      này làm việc dứt khoát, thua thua, thắng thắng khiến cho Triển Thất rất thích, đúng là chỗ này chật hẹp, roi pháp của đối phương dễ thi triển, mà Triển Thất cũng chỉ tiện tay nhặt cây côn gỗ, đánh lắm, nghe ta thế lập tức đồng ý.

      "Thời gian và địa điểm cụ thể tôi thông báo cho sau, cho tôi biết địa chỉ nhà ."

      Triển Thất cho ta biết ở Diễm bang, mà để ấy đưa tin đến quán rượu trong thành của Văn Nhân Mạc, tìm người đến lấy tin.

      "Bà chủ, người này tôi dẫn , đây là tiền mua ."

      Sau khi thấy được trận đánh vừa nãy của hai người, bà chủ nào dám thêm gì nữa, giờ dù Triển Thất có trực tiếp dẫn người cũng được, nhanh tay chộp lấy túi tiền Triển Thất đưa rồi biến mất như cơn gió.

      "Sau này theo lão gia của chúng tôi, giờ theo chúng tôi trở về."

      "Lão đại, thế nào, có thích món quà này ?"

      Đầu tiên Triển Thất quay sang với tiểu thủ câu, sau đó hớn hở kéo tay Văn Nhân Mạc .

      Giờ phút này trong mắt Văn Nhân Mạc vô cùng u ám, điều ngạc nhiên mà mong đợi lâu lại là cái này, muốn bổ đầu ra xem bên trong chứa cái gì. hối hận để hành hạ mình như thế, cũng oán Đại Ngưu biết mà lại dám dấu diếm . Mặt càng ngày càng đen, lôi kéo Triển Thất ra ngoài, lúc về nhất định phải dạy dỗ tốt mới được.

      Đại Ngưu trốn trong góc nhìn Văn Nhân Mạc và Triển Thất rồi mới dám ló ra, hai người bọn họ rồi, nhưng vẫn còn cái phiền phức ở lại, còn cách khác, chỉ có thể dắt theo vị tiểu thụ vừa mua được này về bang phái.

      "Vị công tử này, ngươi bị gia của chúng tôi mua lại, giờ theo tôi ."

      Đại Ngưu lặng lẽ liếc nhìn tiểu thụ này, má ơi, đẹp quá , còn đẹp hơn cả phụ nữ nữa. đối xử rất khách khí với tiểu thụ này, bởi vì chừng ngày nào đó vị trước mắt này bò lên được giường của Văn Nhân Mạc, đến lúc đó có muốn hối hận cũng kịp, Triển Thất chính là ví dụ sống sờ sờ đó.

      Tiểu thụ kia thấy người mua mình là Triển Thất trong mắt lóe ra tia sáng phấn khích, hơn nữa, đây là lần đầu tiên thấy có người bị vẻ ngoài của mình hấp dẫn. Nhưng hình như thèm để mắt đến Văn Nhân Mạc và nữ cải nam trang kia, mà hai người đó cũng để vào mắt.

      "Lão đại, tôi tốn 30 vạn đại dương để mua về cho , sao đến nhìn cũng nhìn lấy cái, lúc ở lầu phải vẫn còn rất thích sao?"

      Triển Thất thấy Văn Nhân Mạc có chút hứng thú nào với tiểu mỹ nam kia bắt đầu tức giận, phải đánh trận, còn tốn 30 vạn đại dương mới có được. Nếu thích cứ trước, cũng cần phải lãng phí nhiều tiền đến vậy, đây là toàn bộ tiền để dành của đó.

      "Tôi thích lúc nào, là do em tự ý mua."

      Văn Nhân Mạc có chết cũng thừa nhận lúc ở lầu trong lòng đều nghĩ đến , cho nên xong câu dựa vào xe ngựa giả vờ ngủ say. Chỉ để lại mình Triển Thất phiền muộn ngồi đó, nghĩ xem ngày mai có đem trả tiểu thụ này lại được , hoặc là đem bán, đúng rồi, đem bán lại cho lúc nãy là được rồi.

      Triển Thất nghĩ thông suốt rồi cũng thấy mệt mỏi, muốn híp mắt lát nhưng lại thấy thoải mái, cuối cùng nhìn sang Văn Nhân Mạc ngủ say, chọc tức tôi, vậy tôi cũng cho ngủ ngon, đổi vị trí sang ngồi cạnh Văn Nhân Mạc, vùi vào ngực ngủ, lần này quả khiến cho Văn Nhân Mạc ngủ được.

      Nhìn Triển Thất ngủ say, trong lòng Văn Nhân Mạc rất loạn, kể từ sau khi xuất rất thất thường. Trước kia rất ghét phụ nữ nhưng lại ghét , ghét người khác đụng chạm nhưng lại thích đến gần, lúc xa cách lại thường nhớ tới . Lúc nghe tin bị thương chỉ hận thể lập tức giết chết những kẻ làm bị thương, thấy tên đàn ông khác đến gần lại thấy phiền muộn, muốn giấu , hi vọng chỉ thuộc về mình , chẳng lẽ đây chính là thích sao?
      Last edited by a moderator: 6/5/16
      ThiênMinh thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 42: Chó ngáp phải ruồi

      Văn Nhân Mạc suy nghĩ, xác định mình thích Triển Thất, nếu thích phải nắm giữ chặt.

      Khoảng thời gian này Triển Thất luôn nghỉ ngơi tốt, về đến Mạc thành rồi còn phải vất vả tạo bất ngờ cho Văn Nhân Mạc, giờ được vùi vào ngực Văn Nhân Mạc, ngủ vô cùng thoải mái. Được Văn Nhân Mạc ôm vào ngực mặc dù đủ mềm mại, còn hơi thô ráp, nhưng lại khiến cảm thấy rất ấm áp, rất yên tâm, đổi tư thế rồi ôm tiếp tục ngủ.

      Nhìn Triển Thất cứ nhích tới nhích lui chút đề phòng trong ngực , tâm tình Văn Nhân Mạc lại lơ lửng lần nữa.

      "Vật , từ giờ em chỉ có thể thuộc về mình tôi, chờ khi em trưởng thành rồi cũng chỉ có thể làm người phụ nữ của Văn Nhân Mạc tôi."

      Bây giờ Triển Thất mới 16 tuổi, mặc dù thời kì này kết hôn tương đối sớm, nhưng 16 tuổi vẫn còn quá , cho nên Văn Nhân Mạc vội cho biết mình thích . giữ bên người, đợi lớn lên. Đợi đến khi giúp hoàn thành tâm nguyện của mình và giải quyết xong chuyện của rồi, dẫn du ngoạn khắp nơi, cho cuộc sống tự do tự tại.


      Lúc Triển Thất tỉnh lại nằm giường của mình, lúc về đến Diễm bang, bởi vì ngủ quá sâu nên Văn Nhân Mạc ôm về phòng, nhưng vì trời khuya, Văn Nhân Mạc lại cố ý tránh né nên ai nhìn thấy.

      giờ muốn mang đến phiền toái cho , cứ thuận theo tự nhiên hơn, hơn nữa thấy Triển Thất cũng chán ghét việc tiếp xúc với , có lẽ cũng thích , tin đợi đến khi hiểu được thế nào là nhất định .

      Nhưng có lẽ Văn Nhân Mạc biết, trong lòng Triển Thất, bị gắn cái mác là đoạn tụ. Vậy nên cũng ngại đụng tay đụng chân với , coi như em. Đáng tiếc, thông minh về mọi mặt, nhưng mặt tình cảm lại vô cùng ngốc nghếch, cho nên, mọi tính toán của Văn Nhân Mạc đều bị chìm vào khoảng .

      Hôm sau, sau khi luyện công, đến lúc ăn cơm Triển Thất mới nhớ tới hôm qua mình có cầm 30 vạn mua tiểu thụ, ngờ chuyện quan trọng đến thế mà lại quên mất, lập tức chạy ra ngoài tìm người.

      "Nhị bang chủ, Đại Ngưu người muốn tìm ở tại sương phòng, để tôi dẫn qua đó."

      Sau khi Đại Ngưu đưa về trở về chạy trốn trong đêm, chỉ sợ Văn Nhân Mạc lôi ra mà xả giận.

      " tên gì?"

      "Tôi tên là Nam Cung Ngọc."

      Cậu tiểu thụ này cũng chuẩn bị sẵn chờ Triển Thất tới, đôi mắt trong suốt sáng rỡ nhìn Triển Thất, dáng vẻ rất biết nghe lời.

      "Trong nhà còn có ai ? Nhà ở đâu? Sao lại bị đưa vào kỹ viện?"

      "Người nhà tôi ai cần tôi nữa, sau khi họ bán tôi cho những người đó mất. phải đến cả chủ tử cũng cần tôi đó chứ?"

      Quả Triển Thất rất muốn cần nữa, nếu Văn Nhân Mạc có hứng thú với , vậy thể lãng phí nhiều tiền như vậy. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt vô tội van nài kia, những lời đó cách nào thoát ra khỏi miệng được.

      "Diễm bang giữ người vô dụng, có lý do gì để tôi giữ lại?"

      "Chủ tử giữ tôi lại, trước lúc đến đây tôi bói quẻ, sau này trước khi làm việc gì tôi cũng giúp chủ tử tính toán thời gian hành động tốt nhất."

      "Bói quẻ?" Trong lòng Triển Thất thầm nghi ngờ, là người đại, vốn tin vào những điều này, nhưng kể từ khi xảy ra kiện trọng sinh đó, tin thế giới này có rất nhiều chuyện hoa học thể giải thích được.

      "Nếu biết bói toán, sao tự xem cho mình, mà để lưu lạc vào kỹ viện thế kia?"

      "Bẩm chủ tử, tôi tính ra là mình gặp được quý nhân trong đời ở tại kỹ viện, cho nên tôi vẫn luôn chờ chủ tử xuất ."

      Nam Cung Ngọc như biết được Triển Thất muốn hỏi gì, kiên nhẫn trả lời.

      "Vậy xem coi sau này tôi thế nào, có thể sống được bao lâu."

      Chuyện bói toán mà Nam Cung Ngọc , Triển Thất nửa tin nửa ngờ, cố ý đưa ra vấn đề để làm khó .

      "Từ khi ra đời đến năm 16 tuổi chủ tử trải qua các loại kiếp nạn, năm nay là năm gặp phải kiếp nạn lớn nhất trong đời, qua được phá kén thành bướm, thất bại vạn kiếp bất phục. Dựa theo quẻ bói sinh mệnh của chủ nhân hết, nhưng nó lại xuất tượng rất quỷ dị, từ trong tuyệt cảnh sinh ra đường cơ may."

      Nam Cung Ngọc nghe Triển Thất xong lấy ra ba đồng tiền bắt đầu xem cho , nhưng coi được nửa chân mày cau lại, nghi ngờ , từng xem cho rất nhiều người cũng chưa từng gặp phải trượng quỷ dị này.

      Trong lòng Triển Thất thầm nhắc lại mấy chữ "sinh mệnh hết", chẳng lẽ xem được Triển Thất vốn chết, bây giờ chỉ là luồng u hồn đến từ đại mà thôi.

      Nam Cung Ngọc lắc lại mấy đồng tiền, mày nhíu ngày càng chặt, ước chừng khoảng nén nhang mới với Triển Thất: "Bẩm chủ tử, mạng của chủ tử tôi coi được, đời chỉ có hai loại mệnh số thể nhìn thấu, là người có được thiên mệnh, loại khác chính là người mất sinh mệnh, mệnh của chủ tử phải thiên mệnh, cũng phải người mất sinh mệnh, nhưng lại có biểu này, trừ phi là..."

      "Trừ phi cái gì"

      "Trừ phi linh hồn của chủ tử bị tráo đổi, sau khi hoán đổi linh hồn thoát khỏi khống chế của số mệnh, cho nên thể xem được mệnh số của chủ tử."

      Nam Cung Ngọc do dự lát rồi lên tiếng, nhìn thấu được mạng của Triển Thất, tuy quẻ bói thế nhưng cách nào tin được linh hồn của Triển Thất bị hoán đổi.

      tin, Triển Thất cũng hiểu được, tin có bản lãnh này, là chó ngáp phải ruồi mà. có được sở trưởng đó, lại chỉ tốn 30 vạn đại dương có thể có được nhân tài như vậy, quả là hời to rồi.

      "Chủ tử, là tôi tự nguyện nhận ngài là chủ tử, cho nên xuất ở đó cũng vì muốn chờ chủ tử tới, chủ tử có muốn lấy lại 30 vạn đó ?"

      Nam Cung Ngọc nhìn bộ dáng của Triển Thất đoán được nghĩ gì, hơn nữa cho cái loại tú bà vô lương đó nhiều tiền như vậy cũng cam lòng.

      "Nếu tự nguyện, xem phải làm thế nào chúng ta mới có thể lấy lại tiền đây?"

      Triển Thất biết muốn ra tay, cũng vui vẻ xem xem có bản lãnh gì, giữ người vô dụng bên mình.

      Nam Cung Ngọc cho Triển Thất biết, tất cả mọi việc cứ giao cho , chỉ cần buổi tối Triển Thất đến kỹ viện với là được.

      Đến đêm, Triển Thất dẫn theo Diêm Xuyên và Nam Cung Ngọc quay lại kỹ viện chỗ hôm qua mua Nam Cung Ngọc. Nhưng lần này ba người bọn họ nghênh ngang tiến vào mà nhảy vào từ đường cửa sổ. Nam Cung Ngọc có giác quan thứ sáu vô cùng mạnh, dễ dàng dẫn Triển Thất và Diêm Xuyên tránh né đám lính canh.

      "Chủ tử, tiền của ngài được cất ở đây."

      Sau khi Nam Cung Ngọc xong Triển Thất liền mở cánh cửa mật thất của tú bà ra, ba người lần lượt bước vào, bên trong là hầm ngầm, phía vách tường có vài ô vuông lồi ra ngoài, Triển Thất vừa nhấn vào phát tiền tài bên trong quả có rất nhiều, riêng gì 30 vạn của mà còn có mấy rương châu báu , hai mươi mấy vạn ngân phiếu.

      Triển Thất tuân theo nguyên tắc kẻ trộm về tay , chia đám châu báu ra cho Diêm Xuyên và Nam Cung Ngọc cầm. Mặc dù Nam Cung Ngọc có dáng vẻ tiểu thụ, nhưng công phu lại rất tốt, Triển Thất cảm thấy thân thủ của kém gì .

      "Chủ tử, tôi ở đây thời gian, thấy tú bà này cưỡng đoạt những đàng hoàng, còn lừa bán trẻ em, làm đủ mọi chuyện xấu."

      Nam Cung Ngọc vừa , Triển Thất hiểu, ma vô lương tâm như thế, dĩ nhiên phải ra tay dạy dỗ mới được.

      "Diêm Xuyên, thu thập vài chất dễ cháy lại đây, hôm nay gia phải thay trời hành đạo mới được."
      Last edited by a moderator: 6/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :