1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu của đại ca xã hội đen - Mèo Lười Yêu Ngủ (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 30: Lập uy

      "Nhị bang chủ, ngài trở lại, ăn cơm chưa, hay để tôi dẫn ngài ăn trước?"

      Lúc Triển Thất trở lại Diễm Bang, Trương Khuê chờ ở cửa, nhìn sắc mặt quái dị, dám nhìn thẳng vào mắt , Triển Thất cũng biết là có vấn đề.

      "Cơm cần, kêu Đại Ngưu và mấy người phụ trách bên này đến đây trước , tôi có việc muốn hỏi."

      xong câu đó liền tới hậu đường chờ mọi người đến, nhưng chờ hơn mười lăm phút vẫn chưa thấy ai xuất . Mồ hôi lạnh đầu Trương Khuê chảy xuống, ngừng cho người thúc giục. Triển Thất cười lạnh trong lòng, dám dùng mấy mánh khóe đó, cũng quá xem thường rồi.

      "Bọn họ ở đâu?"

      "Bẩm nhị bang chủ, bọn họ, bọn họ ở..."

      "!"

      "Bọn họ ăn cơm ở hậu đường."

      "Dẫn tôi ."

      Sau khi Triển Thất ăn mấy miếng điểm tâm, uống xong bình trà hỏi thăm Trương Khuê nơi bọn họ ở, sau đó kêu Trương Khuê dẫn qua đó.

      biết Đại Ngưu vì Văn Nhân Mạc nên luôn có thành kiến với mình, vừa tới Mạc Thành cố ý để mình phải tự đến gặp mấy em ở Mạc Thành, chắc chắn là vì muốn lập uy với mình.

      Thân phận bây giờ của là nhị bang chủ Diễm Bang, bang chủ gọi mà người dưới ai đáp lại, vậy có nghĩa là để vào trong mắt, xem là bang chủ. Xem ra, Đại Ngưu muốn mất mặt trước mặt mọi người, để mọi người xem trò cười của .

      "A, đây phải là nhị bang chủ đại nhân sao? Sao lại làm phiền ngài phải tự mình tới đây thế, cả ngày hôm nay chúng tôi phải thảo luận chuyện Phi Ưng trại, được ra ngoài tiêu dao sung sướng như nhị bang chủ, cho nên đến giờ chúng tôi mới có thời gian ăn cơm."

      Lúc Triển Thất theo Trương Khuê tới hậu đường mười mấy người ngồi ăn bàn, hơn nữa còn uống rượu. Đại Ngưu kinh ngạc nhìn Triển Thất, ngồi ở bàn cơm khiêu khích , mà phần lớn người khác cũng giống , thèm để vào mắt. Chỉ có mấy người theo tới đây thấy tới lập tức đứng lên, sợ hãi nhìn .

      Mấy người ở cứ điểm của Diễm Bang ở Mạc Thành cảm thấy Triển Thất đích thân tới trước, nhất định là muốn nhận thua, cho nên vẫn tiếp tục ăn ăn uống uống như cũ.

      Sau khi Triển Thất đến Diễm Bang, mặc dù dọn dẹp cả Diễm Bang nhưng với những đệ tử Diễm Bang bên ngoài chỉ là lính nhảy dù. Cộng thêm tuổi cũng , nên tất cả mọi người đều hùa theo Đại Ngưu mà làm khó chịu.

      Rầm!

      Binh!

      "Lúc Bang chủ với các người, tôi chính là Nhị bang chủ của Diễm Bang, lời của tôi tương đương với lời của ấy, hôm nay các người lại dám xem lời của tôi như gió thoảng bên tai, đó chính là coi thường Bang chủ, coi rẻ bang quy, hôm nay, tôi cho các người biết làm trái bang quy có kết quả gì."

      Đầu tiên Triển Thất cước đá ngã bàn ăn của bọn họ, tiếp theo lại quyền đánh ngã Đại Ngưu. quyền này đánh thẳng vào mặt Đại Ngưu, lúc lảo đảo đứng dây khóe miệng tràn ra tia máu, nửa bên mặt cũng sưng phù lên, đủ để thấy quyền này của Triển Thất mạnh đến mức nào.

      Chuyện là do bày ra, cho nên người bị đánh đầu tiên phải là . Mọi người ngờ Triển Thất lại trực tiếp đánh Đại Ngưu, nhìn vóc người nhắn của lại có thể quyền đánh ngã Đại Ngưu, trong lòng bắt đầu thấy sợ, vẻ khinh thường lúc trước cũng còn. Họ thầm hối hận, có thể được bang chủ coi trọng mà cất nhắc lên vị trí này, vậy nhất định là có thực lực, bọn họ ngàn vạn lần nên tin lời của Đại Ngưu, giờ chỉ cầu mong đừng thi hành bang quy.

      "Người đâu, những người tới muộn này, toàn bộ lôi ra đánh 20 bang côn."

      Sau khi Triển Thất xong, mọi người ngây ngẩn cả người, thấy Đại Ngưu tự mình trước mới phản ứng lại, cần người lôi kéo, toàn bộ tự động ra ngoài nhận phạt. 20 bang côn mặc dù rất nặng, nhưng so với bang quy là rất , nên đều thầm cảm ơn rồi tự động ra ngoài chịu phạt. ra , có lúc bọn họ cũng rất bỉ ổi.

      Sau khi Đại Ngưu bị Triển Thất đánh quyền mới nghĩ thông suốt, bây giờ là Nhị bang chủ, làm thế với chính là gây hấn với Văn Nhân Mạc. có thể phục Triển Thất, khiêu khích , nhưng nhất quyết được làm chuyện tổn hại đến mặt mũi của Văn Nhân Mạc, cho nên khi biết chuyện này có ảnh hưởng đến Văn Nhân Mạc lập tức tự động nhận phạt. Cũng chính vì điểm này, cho nên Triển Thất mới cho phép khiêu khích mình nhiều lần như thế.

      Triển Thất để ý bọn họ, biết cho dù nhìn, những người đó cũng thành nhận 20 bang côn. tin, sau hôm nay, lúc gặp những người đó đàng hoàng hơn nhiều.

      Xử lý xong chuyện bên này, phải gặp thế lực ngầm ở Văn Nhân Mạc ở đây, lúc đó mới có thể có được tin tức chính xác.

      Bây giờ trời tối, mình rời khỏi cứ điểm của Diễm Bang, đến Lưu Tiên Các, vừa vào cửa được người dẫn vào trong mật thất.

      "Thuộc hạ tham kiến thống lĩnh."

      Triển Thất vừa ngồi xuống, trưởng quầy của Lưu Tiên Các và hai hán tử khác cũng vào theo, đồng loạt cúi người hành lễ với Triển Thất.

      Lưu Tiên Các chính là thế lực ngầm của Văn Nhân Mạc ở Mạc Thành, người của Diễm Bang cũng biết. Bọn họ thấy Triển Thất đến chỗ này còn tưởng rằng tức giận nên mới bỏ ra ngoài ở, cho nên tự động trở về.

      "Đứng lên , cho tôi nghe chuyện về Long Hổ Môn."

      "Thưa thống lĩnh, Phi Ưng trại, Chu Tước Môn và Long Hổ Môn đều cho người tìm kiếm Tây Môn Vũ trong thành, nhưng vẫn chưa có tin tức gì. Người của chúng ta thám thính được sở dĩ Long Môn chủ làm mất ngọc bội là do tắm ôn tuyền nên mới mang ngọc bội theo bên người, chúng tôi dựa theo tin này để tìm kiếm đầu mối, tra được có thể Tây Môn Vũ ở trong miếu tự núi Phi Ưng của Mạc Thành."

      Triển Thất ngờ họ lại có tin tức nhanh như vậy, nghe ý của bọn họ, chắc cũng vừa biết mối liên quan giữa chuyện Long Môn chủ mất ngọc bội và chuyện ông tắm ôn tuyền, xem ra bọn họ cũng có cài người trong Long Hổ Môn.

      Ngay từ lúc Triển Thất bước vào Lưu Tiên Các ăn cơm bọn họ nhận ra , sau đó lặng lẽ để lại tờ giấy cho Triển Thất, hẹn buổi tối gặp mặt, Triển Thất vừa đến, họ liền bẩm báo toàn bộ những đầu mối điều tra được.

      Triển Thất thầm nghĩ, những người này gọi là thống lĩnh, có lẽ nguyên nhân là từ chiếc nhẫn Văn Nhân Mạc được cho . ngờ Văn Nhân Mạc lại đưa cho thứ quý giá đến vậy, ra , biết chiếc nhẫn này còn quý giá hơn cả những gì tưởng tượng.

      Sau khi nghe được tin tức của Tây Môn Vũ, cũng muốn trở về cứ điểm của Diễm Bang mà trực tiếp ngủ lại Lưu Tiên Các. Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn điểm tâm xong, tên Lục Hiên mặt đen kia liền tìm tới, theo sau còn có Diêm Xuyên và Long Mai.

      ra là sau khi Lục Hiên biết Triển Thất muốn giúp Long Môn chủ tìm ngọc bội liền trở lại nhà ta ở Mạc Thành, tìm người điều tra chuyện này cả đêm, sáng sớm liền chạy tới cho Triển Thất, vốn muốn cùng Triển Thất điều tra chuyện này, nhưng lại gặp được Long Mai và Diêm Xuyên, cuối cùng cả bọn quyết định chung với người của Long Hổ Môn mà đơn độc đến núi Phi Ưng để điều tra.

      Vì để che dấu tai mắt, tránh bứt dây động rừng, bốn người cải trang chút, Triển Thất và Long Mai đóng giả thành đôi tình nhân lên miếu tự dâng hương. Lục Hiên và Diêm Xuyên làm thủ hạ của bọn họ, Lục Hiên tức giận, nhưng đây là quyết định của Triển Thất, ta có tức giận cũng có cách nào.

      "Tiểu nương tử, chúng ta lại gặp mặt, đây còn tưởng em chết rồi."

      Bốn người vừa đến được chân núi Phi Ưng truyền tới giọng mang ý cợt nhã, Triển Thất nhìn về phía đó, người phải ai khác mà chính là tên lưu manh hôm qua đùa giỡn Long Mai, xem ra vẫn còn chưa biết thân phận của Long Mai.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 31: Bị tập kích núi Phi Ưng

      "Tiểu nương tử, để xem lần này còn có ai giúp được em."

      Tên lưu manh nhìn sang Triển Thất và Diêm Xuyên rồi thêm câu.

      Triển Thất thấy lần này người phía sau tương đối nhiều, nghĩ rằng nhất định muốn báo thù rồi. Xem ra hôm nay đánh cho trận nên trò nhớ được.

      "Chẳng lẽ quên hôm qua tôi gì với các người sao? Thấy tôi còn dám tới đây?"

      "Hừ, mày đừng có phách lối, rể tao sắp tới rồi, bọn mày cứ chờ đó."

      ra là sau khi tên lưu manh này bị Triển Thất đánh, lúc về chị nhìn thấy, sau đó chị thổi gió bên tai vị Đường chủ của Long Hổ Môn kia cả đêm, nhất định phải báo thù cho .

      " rể, em ở đây, những người hôm qua đánh em tìm được rồi."

      Trong lúc Triển Thất tính toán giải quyết tên này nhanh gọn chút để điều tra tung tích Tây Môn Vũ tên lưu manh kêu lên.

      Triển Thất nhìn theo, thấy đám người từ xa tới, nhìn ký hiệu người chính là người của Long Hổ Môn, có vẻ bọn họ cũng đến núi Phi Ưng để tìm kiếm Tây Môn Vũ.

      "Hôm qua chính các người đánh Cẩu Thặng Tử (cẩu là chó, thặng là thừa), chẳng lẽ biết nó là ai sao?"

      "Phụt"

      Triển Thất nghe người vừa tới gọi tên của tên lưu manh kia bật cười, ở Quan Ngoại, có tập tục đặt tên xấu cho con để dễ nuôi.

      " rể, đừng gọi tên mụ của em."

      "Các vị là người của Long Hổ Môn? Chẳng lẽ Long Hổ Môn đều là mấy kẻ chuyên đùa giỡn con đàng hoàng."

      Triển Thất hỏi vị Đường chủ đó, muốn dò xét trước xem mấy người này là người thế nào, nếu quả là những kẻ dung túng cho người thân của mình làm chuyện xấu, vậy giúp Long Môn chủ thanh lý môn hộ.

      "Đương nhiên phải, Long Hổ Môn của chúng tôi có môn quy của mình, tuyệt đối làm những chuyện thương thiên hại lý, chúng tôi..."

      "Vị huynh đệ này nếu biết chúng tôi là người của Long Hổ Môn còn dám đánh người của tôi, cậu muốn khiêu khích Long Hổ Môn sao?"

      Sau khi Triển Thất xong lập tức có hán tử nhảy ra mở miệng phản bác, nhưng còn chưa hết câu bị vị Đường chủ kia lôi về, ý tứ của ràng là muốn bao che cho đứa em vợ của rồi.

      "Ban ngày ban mặt mà dám ngang nhiên đùa giỡn vị hôn thê của tôi, chẳng lẽ đáng đánh sao? Cho dù có là người của Long Hổ Môn sao chứ, huống chi còn phải."

      "Nó phải sao, nó ra danh của tao mà mày còn dám động tới nó, xem ra mày hề để tao vào mắt, để Long Hổ Môn vào mắt. Hôm nay tao phải giáo huấn tên có mắt là mày mới được.”

      Tên Đường chủ hề nhắc tới chuyện đùa giỡn, chỉ luôn miệng Triển Thất coi rẻ Long Hổ Môn, xem ra cũng có tâm kế riêng.

      "Triệu Đường chủ, sao cậu còn ở đây, nhớ mục đích hôm nay của chúng ta sao?"

      Lúc tên đường chủ định dạy dỗ Triển Thất, đám người từ hướng khác tới.

      "Triển gia, các cậu cũng đến núi Phi Ưng vì chuyện kia sao?"

      Người đến là phó môn chủ Long Hổ Môn, cũng họ Triệu, lúc Triển Thất đến Long Hổ Môn có gặp qua. Triển Thất giúp Long Môn chủ dạy dỗ Chu Tước Môn, nhưng lại lấy được thiện cảm của tất cả đệ tử từ xuống dưới, rất nhiều người đều xem như thần tượng.

      "Triệu đại ca, nếu có người dám vô lễ với người giữ lệnh bài phải chịu trừng phạt gì?"

      Triển Thất cũng rất có cảm tình với vị phó môn chủ Triệu này, cảm thấy gọi phó môn chủ Triệu rất kỳ, nên mới gọi là đại ca.

      ràng tiếng đại ca này khiến cho Phó môn chủ thấy rất thoải mái, hai lời bắt trói tên đường chủ Triệu đó lại.

      "Phó Môn chủ, sao lại..."

      Đường chủ Triệu muốn cãi lý, Triển Thất lấy ra lệnh bài Long Môn chủ cho , vị đường chủ này liền ngu người, biết lệnh bài này là thứ gì, người có được lệnh bài là người nào. Nhưng đả kích đó vẫn còn chưa đủ, câu tiếp theo của Triển Thất đánh thẳng xuống vực sâu.

      "Người em vợ cợt nhã phải ai khác mà chính là thiên kim vừa từ nước ngoài trở về của Long Môn chủ."

      Đường chủ Triệu nghe xong cũng có phản ứng gì lớn, lúc mang khóe miệng vẫn còn hơi cong lên, khiến Triển Thất cảm thấy có chút kỳ lạ.

      Tên Cẩu Thặng Tử vừa nãy vẫn còn phách lối thấy rể mình bị trói cũng biết mình phạm phải sai lầm gì, vừa định chạy trốn bị người của Long Hổ Môn trói lại.

      "Hôm qua Môn chủ vừa nghe chuyện này xong bị cháu Long Mai kéo tìm các cậu, lúc trở lại bị người của Chu Tước Môn tìm đến, rồi còn phải điều tra chuyện của ngọc bội, đến sáng hôm nay mới nhớ tới chuyện này. Tôi vừa nghe em rể của đường chủ Triệu ở đây liền tới, ngờ lại gặp được các cậu."

      Phó môn chủ Triệu kể lại vắn tắt mọi chuyện xong liền dẫn người rời , còn mấy người Triển Thất tiếp tục về phía đỉnh núi.

      "Cẩn thận."

      Đám người các vừa tới giữa sườn núi ngọn phi đao bay về phía Triển Thất, Lục Hiên lập tức đẩy Triển Thất ra.

      Lúc ngọn phi đao này bay tới Triển Thất cũng có phát , nên dễ dàng tránh .

      Vừa tránh thoát cái phi đao đám người áo đen che mặt xuất vây chặt bốn người bọn họ.

      "Diêm đại ca bảo vệ Long Mai , có cơ hội nhanh chóng chạy trốn."

      Diêm Xuyên và Long Mai có võ công nên chỉ có Triển Thất và Lục Hiên liều mạng với đám người đó, hơn nữa, mục tiêu của họ ràng là Triển Thất, cho nên, Diêm Xuyên và Long Mai dễ dàng thoát thân hơn.

      "Ha ha, còn muốn chạy, ý nghĩ kỳ lạ, hôm nay, tao báo thù cho Chó Điên."

      Người tới chính là người của Chu Tước Môn, hôm qua Triển Thất chém đứt tay hai người của Chu Tước Môn, hôm nay bọn họ tới để trả thù.

      Bốn người Triển Thất tiếp chiến với người của Chu Tước Môn. Công phu của Triển Thất và Lục Hiên thấp, muốn hai người họ đối phó với đám người này khó, nhưng giờ còn có hai người có võ công, nên còn phải phân tâm chiếu cố hai người họ, lực chiến đấu cũng giảm xuống rất nhiều.

      Dù thế, Triển Thất và Lục Hiên vẫn tìm được đường thoát thân, sau đó kéo theo Diêm Xuyên và Long Mai phóng ra ngoài.

      "Diêm đại ca cẩn thận."

      Trong lúc bốn người các cố gắng thoát khỏi vòng vây ngọn phi đao khác bay tới, lần này nhắm vào Triển Thất mà là nhắm vào Long Mai sau lưng . Diêm Xuyên thấy ngọn phi đao bay tới dùng sức đẩy Long Mai ra, mắt thấy phi đao sắp đâm vào tim bị Triển Thất đẩy ngã xuống đất mà tránh thoát.

      "Triển Thất."

      "Nhị bang chủ."

      Mặc dù Diêm Xuyên sao, nhưng Triển Thất lại bị phi đao đâm trúng.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 32: Tây Môn Vũ

      "Triển Thất."

      "Nhị bang chủ."

      "Tôi sao, tìm đường ra ngoài trước rồi hãy ."

      Lúc Triển Thất nhào tới đẩy Diêm Xuyên ra thể tránh thoát khỏi khỏi ngọn phi đao, may là chỉ bị thương ở cánh tay, Triển Thất thấy người của Diễm bang chạy tới liền dẫn mọi người mở đường máu chạy ra.

      Sau khi Lục Hiên nhìn thấy Triển Thất bị thương, ánh mắt trở nên ngoan độc, ngừng chém giết người của Chu Tước Môn đến đỏ mắt. Trong nháy mắt khi Triển Thất bị thương đó, tim ta cũng đau theo, thầm thề, nhất định phải khiến người của Chu Tước Môn trả giá lớn.

      Diêm Xuyên thấy Triển Thất có vấn đề gì quá lớn thêm gì nữa, nhưng chỉ có chính mới biết lúc nãy khi Triển Thất xô ngã , trong nháy mắt đó rung động đến mức nào. Nhặt cây đao đất lên, theo sát Lục Hiên chém giết người Chu Tước Môn, giờ phút này hối hận vì học nhiều công phu chút: Nếu thế Triển Thất bị thương.

      Sau khi người của Diễm bang chạy tới cũng cùng xông vào chém giết người của Chu Tước Môn, chẳng mấy chốc, người của Chu Tước Môn bại trận chạy trốn.

      "Nhị bang chủ, xin thứ cho thuộc hạ đến muộn."

      Người tới chính là Trương Khuê, lúc tìm lối vào mật đạo của Phi Ưng Trại nhận được bức thư gắn phi đạo, đó viết Triển Thất gặp nạn, ở núi Phi Ưng. kịp nghĩ nhiều, bất kể có hay đều phải , trong bang có bao nhiêu người, dẫn theo những người còn lại chạy đến, may mà đến kịp, nếu chậm chút nữa biết có hậu quả gì.

      " sao, thôi, vể rồi ."

      "Xem coi phi đao có độc hay rồi băng bó ."

      Lục Hiên thấy Triển Thất coi thường chuyện mình bị thương, trong lòng khỏi tức giận, sao lại có người quan tâm đến bản thân mình như vậy, sau đó nhanh chóng kéo ổng tay áo Triển Thất lên, kiểm tra vết thương.

      ra lúc vừa bị ngọn phi đao đâm phải, Triển Thất có bôi thuốc rồi, những thứ thuốc mang theo bên người đều do tự mình nghiên cứu chế ra, đươc Văn Nhân Mạc giám định, vừa đắp lên lập tức cầm máu. vừa định với Lục Hiên ống tay áo bị kéo lên, ngay khi cánh tay trắng mịn như ngọc kia lên trước mặt Lục Hiên, tim nhảy lệch nhịp. Nhưng sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại.

      "Mau lên, phi đao có độc, lập tức xử lý."

      "Triển Thất, Nhị bang chủ."

      Theo tiếng gọi của Lục Hiên, mọi người cũng lo lắng vây lại.

      Có độc? Triển Thất cũng nhìn về phía vết thương tay, cánh tay cũng bị sưng lên hay biến đen, hơn nữa cơ thể cũng thấy có gì khó chịu, sao lại trúng độc đươc.

      " CMN chút, đau."

      Triển Thất vừa định hỏi Lục Hiên có chuyện gì, cảm thấy vết thương vừa được cầm máu bắt đầu đau lại, ra là Lục Hiên nặn máu ra. Lúc Lục Hiên nhìn thấy máu chảy ra đều là màu đỏ cũng ngu người, rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân, ra là xem cái bớt màu đen tay Triển Thất là do trúng độc.

      Ngọn phi đao kia đâm vào ngay bên cạnh vết bớt, mắt lạnh vừa nhìn thấy đây giống như trúng độc, vết bớt này lớn cỡ đồng đại dương, chỉ thế... mà còn là màu đen tuyền, bên còn hơi gồ lên, nhìn kỹ lại thấy giống hoa văn nào đó, nhưng lại cảm thấy cái gì cũng phải.

      "CMN dám khiến cho ông đây phải chịu tội thêm lần nữa, có phải muốn chết hay !"

      Cuối cùng, dưới ánh mắt đầy sát khí của Triển Thất, Lục Hiên những phải xin lỗi, còn đáp ứng đống điều kiện bất bình đẳng, Triển Thất mới bỏ qua cho .

      Mọi người thấy Triển Thất sao, lúc này mới cùng nhau xuống chân núi. ai chú ý thấy lúc Diêm Xuyên nhìn thấy vết bớt cánh tay Triển Thất mặt lộ vẻ vui mừng.

      "Tiểu Thất Thất, mấy ngày nay phải xử lý chút chuyện, đợi xử lý xong lại tới tìm em, nhất định phải chờ cùng về."

      Sau khi Lục Hiên xuống núi lại khôi phục bộ dáng buồn nôn thường có, với Triển Thất. Triển Thất quen thấy ta như thế, "ừ" tiếng rồi rời .

      "Điều tra cho tôi xem lần này Chu Tước Môn cử bao nhiêu người tới, kế tiếp có hành động gì."

      "Vâng, chủ tử."

      Sau khi Triển Thất rồi, Lục Hiên câu với người bên cạnh, sau tiếng đáp bóng dáng phóng nhanh ra ngoài. tiếp tục đứng tại chỗ nhìn theo đoàn người Triển Thất, đến khi họ hoàn toàn biến mất mới xoay người khỏi.

      Sau khi Triển Thất trở lại Diễm bang, những người hôm qua bị phạt vẫn còn nằm giường nghe tin bị thương muốn đến thăm hỏi, Triển Thất chịu đựng nổi nên đuổi luôn cả đám ra ngoài, những người này giờ khôn hơn rồi.

      "Sao cậu lại cứu tôi?"

      Khi trong phòng chỉ còn lại và Diêm Xuyên, Diêm Xuyên mở miệng hỏi.

      "Tôi rồi, chúng ta là bạn bè, tôi nghĩ với tình cảnh lúc ấy của chúng ta, nếu đổi lại cũng làm như thế."

      "Nếu tôi lừa gạt cậu, cậu vẫn xem tôi là bạn?"

      "Cậu đến chuyện cậu là Tây Môn Vũ?"

      Diêm Xuyên vẫn luôn nhìn Triển Thất, muốn biết sau khi Triển Thất biết được chuyện bị mình lừa gạt có phản ứng gì, ngờ Triển Thất lại đoán được thân phận của mình, kinh ngạc với Triển Thất:

      "Sao cậu lại biết tôi là Tây Môn Vũ?"

      "Muốn liên hệ với cái tên Tây Môn Vũ dùng khinh công để xưng danh quả có chút khó khan, nhưng lại là . Bình thường lúc bộ, vì sợ mọi người hoài nghi nên luôn cố ý tăng thêm tiếng động khi chân giẫm xuống đất, nhưng tiếc là lại khống chế được lực giẫm. Việc đó khiến tôi cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vẫn liên hệ với Tây Môn Vũ, mãi đên hôm nay lúc ở chân núi cứu Long Mai, tốc độ trong nháy mắt đó phải người thường nào cũng có thể đạt tới. Khinh công cao đến vậy, võ công lại kém, vẫn còn ở lại Mạc Thành cũng chỉ có Tây Môn Vũ thôi."

      Triển Thất cười giải đáp cho Tây Môn Vũ.

      "Nếu biết tôi là Tây Môn Vũ, cậu giao tôi cho Long Hổ Môn để đổi lấy tiền thưởng sao?"

      Diêm Xuyên hỏi, , giờ là Tây Môn Vũ rồi. Trong lòng rất bội phục Triển Thất, vẫn cho là mình che giấu rất kỹ, ngờ vẫn bị phát .

      " , tôi rồi, là bạn tôi, nhưng ngọc bội Chu Tước rất quan trọng đối với tôi, tôi hi vọng có thể cho tôi mượn dùng chút."

      Lúc ở chân núi, khi Triển Thất đoán được Diêm Xuyên chính là Tây Môn Vũ cũng kinh ngạc lâu, những người có thể trọng , chiều cao hơi thấp chút thường thích hợp để luyện khinh công. Dáng vẻ cao lớn như mà có thể luyện được đến trình độ đạp tuyết vô ngân (giẫm lên tuyết mà để lại dấu vết), cần phải bỏ ra gấp mười lần người thường mới được, khó trách công phu của được tốt.

      trong những mục đích tới Mạc Thành là để lấy được khối ngọc bội này, nhưng ngờ lại có thể trở thành bạn của Tây Môn Vũ. Nếu là bạn, thể mạnh mẽ cướp đoạt, biết, Tây Môn Vũ bỏ ra công sức để trộm miếng ngọc bội này nhất định có chỗ dùng, chỉ muốn lúc trở lại Chu Tước Môn mượn cho những người đó nhìn cái là được.

      Diêm Xuyên nhìn chằm chằm Triển Thất mấy lần, xác định được Triển Thất xem là bạn, hề muốn lợi dụng để lấy miếng ngọc bội.

      cười với Triển Thất cái, ánh mắt sáng trong, như thông suốt được chuyện khiến rối rắm từ lâu, sau đó đột nhiên quỳ xuống trướt mặt .

      "Tôi, Tây Môn Vũ thề, cả đời này trung thành với Triển Thất. Nếu làm trái, bị thiên lôi đánh, chết được tử tế."

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 33: Quen biết nhau

      " làm gì thế? Mau đứng dậy ."

      Triển Thất bị hành động đột ngột của Tây Môn Vũ dọa sợ, hiểu sao đột nhiên lại thề thốt như thế.

      "Chủ tử, sau này cái mạng của Tây Môn Vũ tôi thuộc về ."

      Sau khi Tây Môn Vũ thề liền bị Triển Thất kéo dậy, cung kính đứng bên cạnh Triển Thất.

      "Tây Môn Vũ, tôi rồi, chúng ta là bạn, cho nên tôi mới ra tay giúp , cần trả ơn, tôi hi vọng sau này chúng ta vẫn giữ quan hệ bạn bè."

      "Tôi phải vì chủ tử cứu tôi mạng nên mới làm thế, chờ đến thời cơ thích hợp tôi giải thích cho chủ tử. Đây là ngọc bội tôi trộm được ở Long Hổ Môn, giờ nó thuộc về chủ tử."

      Tây Môn Vũ lấy miếng ngọc bội Chu Tước từ trong người ra, cung kính đặt lên tay Triển Thất.

      "Sau này cứ lấy thân phận Diêm Xuyên ở bên cạnh tôi ."

      Triển Thất khuyên mấy lần cũng thay đổi được suy nghĩ của Tây Môn Vũ, cuối cùng miễn cưỡng nữa, chỉ có thể để theo bên cạnh, nhưng lại hề xem như tùy tùng.

      "Chủ tử, kế tiếp định làm gì, trả miếng ngọc bội này cho Long Hổ Môn sao? Nếu trả lại cho Long Hổ Môn họ giao cho Chu Tước Môn."

      " cần gọi tôi là chủ tử, cứ gọi tôi là Triển Thất được rồi, miếng ngọc bội này dĩ nhiên phải trả lại cho Long Hổ Môn, chúng ta thể để cho Long Hổ Môn chịu thương tổn, nhưng chờ sau khi miếng ngọc bội này đến tay Chu Tước Môn rồi, hừ."

      Diêm Xuyên vừa nghĩ hiểu được ý đồ của Triển Thất, muốn giao ngọc bội cho Long Hổ Môn, để Long Hổ Môn giao, sau đó chờ miếng ngọc bội tới được tay của Chu Tước Môn đoạt lại, vậy liên quan gì đến Long Hổ Môn.

      Cuối cùng Diêm Xuyên đồng ý với Triển Thất, lúc có người gọi là chủ tử, lúc có người gọi theo những người của Diễm bang, Nhị bang chủ.

      Còn chuyện nữa là, bên Triển Thất điều tra được tin tức Diêm Xuyên ở núi Phi Ưng là giả, do người của Chu Tước Môn là Phi Ưng trại cố ý thả ra. Hơn nữa, xuất của vị đường chủ Triệu kia và tên em vợ của cũng rất kỳ quái, cho nên sau khi hai người nghỉ ngơi xong liền chạy thẳng tới Long Hổ Môn.

      "Long Môn chủ, tôi đem ngọc bội đến cho ông đây."

      Triển Thất vừa đến Long Hổ Môn liền vào thẳng vấn đề, giao ngọc bội cho ông.

      "Ngọc bội, Triển huynh đệ tìm được rồi."

      Long Môn chủ cầm lấy ngọc bội tra xét cẩn thận khắp lượt, quả nhiên là miếng ngọc bội bị mất của ông, sau đó ông kéo Triển Thất vào trong mật thất.

      "Lão phu muốn hỏi Triển huynh đệ chuyện, biết cậu có quen biết Môn chủ Lâm - Lâm Khiếu hay ?"

      "Ông ấy chính là cha nuôi của tôi."

      Triển Thất vừa nghe biết Long Môn chủ muốn xác định thân phận của . Sớm muộn gì ông ta cũng biết, nên trực tiếp luôn cho ông.

      "Cậu là người mà lão môn chủ nhắc tới?"

      " ra rất dài, chuyện là thế này..."

      Người Lâm Khiếu nhắc tới với Long Môn chủ chính là con nuôi Triển Thất của ông, lần đầu tiên ông nhìn thấy Triển Thất, nghe báo tên họ hơi chút hoài nghi với người này, cho nên lúc Chu Tước Môn muốn Triển Thất đền mạng mới che chở cho , ngờ lại là .

      "Khốn khiếp, sao Lão môn chủ lại có thể sinh ra thằng con bất hiếu như vậy!"

      Long Môn chủ nghe Triển Thất kể xong câu chuyện tức giận mắng to.

      "Cháu , miếng ngọc bội đó nhất định thể giao cho Chu Tước Môn, nếu để cho Lâm Phong lấy được tất cả ngọc bội, an vị cái ghế môn chủ của Chu Tước Môn. Cháu yên tâm , cho dù chú có phải liều cái mạng già này, cũng giúp cháu giữ gìn miếng ngọc bội đó."

      Lâm Khiếu có ân cứu mạng với Long Môn chủ, cho nên Long Hổ Môn từ lâu quay về Chu Tước Môn. Nhưng Lâm Khiếu sợ có ngày Lâm Phong gây bất lợi cho Triển Thất, cho nên mới kêu ông vẫn giữ nguyên như trước, đợi đến thời điểm mấu chốt có tác dụng bất ngờ. Ông và Lâm Khiếu là em sống chết có nhau, cho nên Triển Thất gọi ông là chú.

      ", miếng ngọc bội đó chú nên cầm giao cho Chu Tước Môn, đến lúc đó..."

      Triển Thất trình bày kế hoạch của cho Long Môn chủ nghe lần.

      "Được, cứ nghe theo cháu ."

      Chuyện ngọc bội được giải quyết, cũng tìm được người mà người em của mình phó thác cho mình, lại còn xuất sắc đến vậy, tảng đá lớn trong lòng Long Môn chủ được dỡ xuống. Gánh nặng còn, bệnh của ông cũng tốt lên hơn nửa, cả người thay đổi giống như người khác. giờ mọi chuyện ông đều nghe theo Triển Thất, Triển Thất gì ông chỉ cần làm theo là được.

      "Chú, lần trước người của Chu Tước Môn tìm đến, cháu cảm thấy hình như họ có nắm được điểm yếu của chú, có phải vì Long Mai ?"

      "Vẫn bị cháu nhìn ra, ra lúc còn bé Mai Nhi bị trúng độc, là Lâm tìm người cứu nó, nhưng mỗi năm nó đều phải uống viên thuốc giải. Đây cũng là nguyên nhân chú đưa nó ra nước ngoài, hi vọng sau khi ra nước ngoài rồi có thể tìm được cách trị tận gốc căn bệnh của nó, ngờ vẫn chữa được. Thuốc giải lúc trước cũng uống hết, bây giờ biết tại sao thuốc giải bí truyền ấy lại rơi vào tay Lâm Phong, uy hiếp chú nếu giao ngọc bội Chu Tước ra cũng đưa thuốc giải, vậy Mai Nhi sống qua được năm nay."

      "Chú yên tâm , bệnh của chị cháu nhất định nghĩ cách chữa khỏi, sau khi cháu hoàn thành xong chuyện của mình, cứ để chị ấy theo cháu đến Bạch Thành."

      ra là Long Mai trúng độc, khó trách lại cảm thấy thân thể ấy rất suy yếu, rất để tâm chuyện này, tin mình nhất định có thể giải hết chất độc giúp Long Mai.

      "Chái ở lại Long Hổ Môn sao? Sau này Long Hổ Môn giao cho cháu, chú nhất định toàn lực giúp cháu giành lại cái ghế môn chủ Chu Tước Môn."

      Long Môn chủ vừa nghe Triển Thất muốn rời khỏi liền nóng nảy.

      " giờ chúng ta thua kém Lâm Phong quá nhiều, cho nên bây giờ cháu vẫn chưa thể tiết lộ thân phận của mình được, chú cứ thầm giúp cháu tốt hơn, hơn nữa cháu hứa với ấy, giúp ấy đạt thành tâm nguyện của mình."

      " ấy? Thất Thất của chúng ta có người rồi sao, lúc nào giới thiệu cho chú xem thử."

      Long Môn chủ nghe Triển Thất trả lời xong hài hước hỏi, người có thể khiến đế ý đến vậy, nhất định đơn giản. Lúc trước ông cũng từng nghe chuyện của Văn Nhân Mạc, nhưng lại chưa từng gặp mặt, giờ ngày càng hiếu kỳ rồi.

      "Chúng cháu chỉ là quan hệ hợp tác, phải là loại quan hệ như chú nghĩ đâu. Lần này cháu đến Mạc Thành ra còn có mục đích khác, biết chú có từng nghe đến chuyện mật đạo của Phi Ưng trại chưa."

      Nghe Long Môn chủ , trong lòng Triển Thất thầm oán: "Có phải người lớn tuổi chút đều thích ghép loạn uyên ương hay ? và Văn Nhân Mạc? Đánh chết cũng tin có thể có chuyện đó xảy ra."

      Triển Thất biết, câu trả lời có chút giấu đầu hở đuôi của lại càng khiến cho Long Môn chủ hiểu lầm.

      "Muốn biết mật đạo của Phi Ưng trại sao, cháu tìm đúng người rồi. Nhớ lúc còn trẻ, trong lúc vô tình chú chui vào cái mật đạo, ngờ nó lại thông với Phi Ưng trại. Sau khi ra ngoài chú liền bí mật vẽ ra, muốn tấn công Phi Ưng trại, nhưng có điều mật đạo này quá , thích hợp để nhiều người tiến vào, nếu bị phát mà rút lui kịp dẫn đến toàn quân bị diệt. Cho nên bản vẽ này cũng bị chú ném qua bên, lát nữa kêu người tìm cho cháu."

      ngờ Long Môn chủ lại có bản đồ mật đạo của Phi Ưng trại, hơn nữa còn tự mình thử, điều này khiến cho Triển Thất hưng phấn thôi.

      "Phi Ưng trại, cứ chờ đấy cho bà."

      Chương 34: Phát tài

      "Chú, chú nên thẩm vấn đường chủ Triệu , cháu cảm thấy là gian tế của Chu Tước Môn."

      Triển Thất cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện, đường chủ Triệu là đường chủ của Long Hổ Môn, lo lắng chuyện ngọc bội, lại còn có tâm tư tìm gây chuyện, chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ khả nghi rồi. Còn cái tên em vợ kia của nữa, theo lý đủ can đảm gây hấn với mới phải, nhưng hôm đó lại xuất ở chân núi Phi Ưng, như đợi tụi tới vậy. Sau khi giải quyết hai người bọn họ, đường chủ Triệu lại cười tiếng, sau đó bọn liền bị người của Chu Tước Môn bao vây, lên chuyện này có dự mưu.

      Triển Thất ra suy đoán của mình cho Long Môn chủ nghe xong, Long Môn chủ giận giữ, nếu chỉ đùa giỡn Long Mai thôi còn có thể tha cho mạng, nhưng nếu là gian tế nhất định thể bỏ qua cho .

      Quả nhiên, sau khi thẩm vấn đường chủ Triệu khai nhận, từ đầu bị Chu Tước Môn mua chuộc, luôn làm việc cho Chu Tước Môn. Triển Thất đả thương hai người của Chu Tước Môn, cho nên họ dùng tin tức của Tây Môn Vũ để lừa Triển Thất lên núi Phi Ưng. lại được lệnh điều tra tung tích của Tây Môn Vũ, sau đó dẫn người lùng sục chung quanh chân núi để tìm Triển Thất. Sau khi phát ra lập tức gửi tín hiệu cho Chu Tước Môn, sau đó định dẫn người rời , ngờ phó môn chủ Triệu lại đột nhiên xuất , ngay cả người của Diễm bang cũng xuất .

      Sau khi giải quyết xong chuyện của Long Hổ Môn, Triển Thất liền trở lại cứ điểm của Diễm bang, giờ đâu Diêm Xuyên liền theo đó.

      "Nhị bang chủ, ngài trở về đúng lúc, chúng ta có được bản đồ mật đạo của Phi Ưng trại, ngài xem, chừng nào chúng ta hành động."

      "Lấy cho tôi xem chút."

      Triển Thất vừa nhận được bản đồ mật đạo Phi Ưng trại từ Long Môn chủ, trở về bọn họ cũng có, từ sau khi nhận được tin tức giả của Tây Môn Vũ lần trước, Triển Thất liền trở nên cẩn thận. Nếu đây là bẫy của Chu Tước Môn hay Phi Ưng trại tổn thất rất nhiều huynh đệ.

      Triển Thất mở bản đồ ra quan sát kỹ, tấm bản đồ này và tấm của có rất nhiều chỗ tương tự nhau, nhưng cửa ra lại giống, tin Long Môn chủ nhất định gạt mình, vậy tấm bản đồ này nhất định là giả, xem ra người của Phi Ưng trại nghe được phong phanh gì đó.

      "Tấm bản đồ này là giả, tấm tôi lấy được, các cậu xem , nhìn giống nhau, nhưng lối ra lại khác nhau."

      "Sau cậu lại chắc chắn của cậu là mà của chúng tôi là giả, cậu đừng luôn tự cho là đúng. Vì tấm bản đồ này chúng tôi tổn thất mất hai huynh đệ, đây là do các huynh đệ dùng mạng để đổi lấy."

      Triển Thất vừa chỉ ra chỗ khác nhau của hai tấm bản đồ, Đại Ngưu nhảy ra tranh luận với Triển Thất.

      "Tấm bản đồ của tôi có người thử, đảm bảo là , hơn nữa, thứ các huynh đệ dùng mạng để đổi thể là giả sao? Nếu là giả, hẳn phải tổn thất nhiều huynh đệ hơn nữa, trách nhiệm này có gánh nổi ?"

      "Vậy sao cậu có thể đảm bảo của cậu là đồ , nếu là giả, phải tổn thất nhiều huynh đệ hơn sao?"

      "Nhiệm vụ của các chỉ là lấy bản đồ mật đạo mà thôi, còn việc lẻn vào Phi Ưng trại tôi mình, cho nên quyết định dùng tấm nào là do tôi."

      Triển Thất biết bọn Đại Ngưu vì để lấy được tấm bản đồ này bỏ ra rất nhiều, cho nên cũng lười phải so đo với . Quan hệ giữa và Long Hổ Môn bây giờ vẫn chưa thể công khai, bọn họ cũng thống nhất với nhau, quyết định nên để quan hệ giữa họ ở trong tối tốt hơn, cho nên thể giải thích quá nhiều. Hơn nữa, đến Phi Ưng trại trộm cái gì cũng chỉ có mình biết, những người còn lại cũng chỉ biết phải đến Phi Ưng trại trộm đồ mà thôi.

      Cuối cùng Triển Thất quyết định thời gian hành động là vào buổi tối trước ngày giao dịch ngọc bội giữa Long Hổ Môn và Chu Tước Môn, vậy đợi lấy được đồ rồi vẫn kịp phục kích Chu Tước Môn.

      Mấy ngày nay Đại Ngưu vẫn luôn thần thần bí bí, Triển Thất muốn gặp cũng muốn hỏi nhiều, chuyện phục kích Chu Tước Môn cũng sắp xếp xong xuôi, giờ chỉ cần chờ lấy được quyển sách kia từ chỗ Phi Ưng Trại xong có thể hoàn thành nhiệm vụ, trở về Bạch Thành được rồi.

      Ba ngày qua rất nhanh, đêm trước ngày hẹn của Chu Tước Môn và Long Hổ Môn, Triển Thất dẫn theo Diêm Xuyên lẻn vào mật đạo của Phi Ưng trại theo bản đồ của Long Môn chủ.

      Mật đạo này quả giống hệt như bản vẽ của Long Môn chủ, giữa hai ngọn núi có con đường hẹp, càng sâu vào trong lối càng hẹp, cuối cùng chỉ có thể được người, nếu gặp phải phục kích Phi Ưng trại ở phía trước hẳn phải chết thể nghi ngờ.

      "Chủ tử, ngài xem , con đường này có người tới, hơn nữa còn được sửa sang lại, những tảng đá hai bên đường cũng được dọn dẹp, nếu dễ đến thế."

      được nửa, Diêm Xuyên với Triển Thất.

      "Tôi cũng thấy thế, phải cẩn thận chút, phòng ngừa có bẫy."

      Ước chừng khoảng nửa giờ sau Triển Thất và Diêm Xuyên mới ra được khỏi đó, lạ là đoạn đường này rất thuận lợi, hơn nữa đoạn đường phía sau cũng giống vậy, như là có người sửa sang trước rồi vậy. Nhưng nếu tới có nghĩ nhiều hơn nữa cũng chả để làm gì, cho dù phía trước có mai phục cũng muốn xông vào.

      Phi Ưng trại nằm ở đỉnh núi, bao bọc xung quanh là sông lớn và vách đá, chỉ có đường lên núi, địa thế dễ thủ khó công. Nếu có bản đồ mật đạo của Long Môn chủ, Triển Thất và Diêm Xuyên có muốn lên cũng dễ.

      Đến được Phi Ưng trại rồi, bọn lại càng phải cẩn thận hơn, gần như cứ mỗi phút là có đám tuần tra qua, mỗi nơi đều có người canh gác, trong đó còn có rất nhiều ám vệ. Diêm Xuyên hổ là thần trộm khiến người người đều sợ, dễ dàng dẫn Triển Thất thoát khỏi đám tuần tra và ám vệ để tiến vào mật thất, điều này càng khiến cho Triển Thất càng có hứng thú với khinh công, thầm nghĩ sau khi trở lại Diễm bang nhất định phải nghiên cứu cái món khinh công này kỹ mới được.

      Cánh cửa mật thất cũng ngăn được Diêm Xuyên, dễ dàng dẫn Triển Thất vào trong mật thất.

      "Khỉ , Phi Ưng trại có tiền mà, ông đây phát tài rồi."

      Triển Thất nhìn đủ món bảo bối trong mật thất, nhịn được nở nụ cười.

      Mật thất của Phi Ưng trại ra là sơn động, được chia làm hai căn phòng và lớn, bên trong chẳng những chứa nhiều vàng bạc châu báu, mà còn có các loại tranh chữ, đồ cổ. Bốn góc mật thất có đặt những viên dạ minh châu lớn cỡ trứng gà, khiến cho cả gian mật thất sáng như ban ngày.

      Triển Thất vòng quanh mật thất mấy vòng vẫn phát bóng dáng của cuốn sách, chẳng lẽ tin tức của Văn Nhân Mạc bị sai, quyển sách thuốc này ở chỗ khác?

      "Chủ tử, ngài nghe xem, tiếng ở chỗ này khác với những chỗ khác."

      Triển Thất vừa định từ bỏ Diêm Xuyên tìm được chỗ khác lạ tường.

      "Nhìn , ở đây có miếng nhô ra."

      Triển Thất thử kéo cái miếng nhô ra khỏi tường kia, ngờ nó ngăn tường, trong ngăn đúng là quyển sách thuốc mà Văn Nhân Mạc muốn, đổi nó với cuốn sách giả mà Văn Nhân Mạc đưa trước đó.

      Nhiệm vụ Văn Nhân Mạc giao cuối cùng cũng hoàn thành, bây giờ Triển Thất muốn thu chiến lợi phẩm.

      " xem giúp tôi , những bảo bối ở đây cái gì đáng tiền nhất, phải dễ cầm nữa."

      Triển Thất quá hiểu biết những thứ trong thời kỳ này, biết cái nào đáng tiền, nhưng vị bên cạnh khác, là người trong nghề, nhanh chóng lựa cho Triển Thất mấy món bảo bối có giá trị liên thành.

      Cuối cùng họ quyết định lấy đống ngọc bội có phẩm chất thượng thừa, tranh chữ Đường Tống, mấy viên dạ minh châu, cái này Triển Thất thích, cảm thấy ánh sáng trong phòng mình quá mờ. Phải cầm nhiều chút, cũng lấy thêm mấy viên cho Văn Nhân Mạc, Triển Thất càng chôm càng vui vẻ, mấy món đó có thứ nào phải là bảo bối có giá trị liên thành đâu, đoán chừng gia tài mấy đời của Phi Ưng trại đều ở đây.

      "Chuyến này uổng công, nào, những thứ này là của , những thứ này là của tôi."

      Sau khi ra ngoài, Triển Thất và Diêm Xuyên chia chiến lợi phẩm với nhau, trừ quyển sách y kia, đem tất cả mọi thứ ra chia với Diêm Xuyên.

      Diêm Xuyên đương nhiên muốn, nhưng cuối cùng cũng tranh luận với Triển Thất mà nhận những thứ đó.

      "Nhị bang chủ, ngài trở lại rồi, Đại Ngưu, Đại Ngưu ấy xảy ra chuyện rồi."

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 35: Cứu Đại Ngưu

      "Nhị bang chủ, ngài trở lại, Đại Ngưu, Đại Ngưu xảy ra chuyện rồi."

      "Xảy ra chuyện gì? Giờ ta ở đâu? phải bảo các ra ngoài thành mai phục vào tối nay rồi sao?"

      Triển Thất và Diêm Xuyên vừa mới trở lại, Trương Khuê chạy tới. thấy mấy người trong Diễm bang đều đứng đây, mày nhíu chặt lại, bộ dạng gấp gáp. Lẽ ra là tối nay và Diêm Xuyên trộm sách, những người khác mai phục ngoài thành, chờ hôm sau người của Chu Tước Môn và Long Hổ Môn giao dịch ngọc bội lập tức ra tay giành lấy, nhưng bây giờ...

      "Thưa Nhị Bang chủ, mấy ngày vừa rồi Đại Ngưu luôn nghiên cứu tấm bản đồ này, lúc đầu tôi cũng biết, nhưng tối nay lúc tập hợp các em thấy cậu ấy đâu, lúc đó mới biết. Đáng lẽ tôi muốn lập tức bẩm báo cho ngài, nhưng ngài rồi nên chúng tôi đành để lại nhóm người chờ ngài trở lại, nhóm khác đến đia điểm mai phục. Còn đây là tin Đại Ngưu để lại."

      Trương Khuê vừa giải thích vừa giao phong thư Đại Ngưu để lại cho Triển Thất.

      "Nếu cậu CMN nhìn thấy lá thư này, vậy chứng tỏ ông đây xảy ra chuyện, nhất định đừng dẫn người tới cứu tôi. Lúc đến đây tôi đáp ứng với bang chủ là nghe lời cậu, dù có chết cũng phải bảo vệ cậu an toàn... Thay tôi chiếu cố bang chủ tốt."

      Triển Thất nhận lấy bức thư đọc lướt qua lần, ra là mấy ngày nay Đại Ngưu dẫn người điều tra mật đạo, hơn nữa còn sửa lại rất nhiều chỗ. nghĩ nếu tấm bản đồ tay là đúng, vậy giao cho Triển Thất, còn nếu sai, bị bắt, vậy có nghĩa là tấm bản đồ của Triển Thất đúng, Triển Thất được an toàn, cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ Văn Nhân Mạc giao.

      "Đáng chết, tôi phải đảm bảo bản đồ chính xác mới , sao ta lại lỗ mãng thế chứ. Sao các biết ta gặp chuyện may, bị người của Phi Ưng Trại bắt sao?"

      Hôm nay lúc và Diêm Xuyên vào mật đạo có phát con đường đó được tu sửa, lúc ấy còn tưởng là do Long Môn chủ sai người làm, ngờ lại là Đại Ngưu.

      Lúc trước mặc dù Triển Thất thích tên Đại Ngưu này, nhưng cũng ghét , có kiên trì của , hơn nữa còn rất trung thành. Hôm nay Đại Ngưu vì để đảm bảo an toàn của nên mới lâm vào nguy hiểm, cho nên nhất định phải cứu ra ngoài.

      "Ngài xem, chúng tôi nhận được cái này, nghe ngóng mới biết Đại Ngưu gặp chuyện may. Hơn nữa, lần trước lúc ngài bị tập kích núi Phi Ưng cũng là có người ngầm báo cho tôi biết."

      Trương Khuê nghe nghi vấn của Triển Thất lấy ra bức thư khác, cũng giống bức thư trước, được truyền bằng phi đao, bên trong chỉ viết mấy chữ: "Đại Ngưu bị Phi Ưng trại bắt."

      Triển Thất nhìn dòng chữ thư, phỏng đoán có lẽ là thế lực ngầm của Văn Nhân Mạc làm, lúc này bọn họ chưa thể ra mặt, cho nên mới phải truyền tin để người Diễm bang ra mặt.

      "Các nghe ngóng được gì rồi."

      "Tình hình cụ thể vẫn chưa lắm, nhưng thám tử của chúng ta ở Phi Ưng trại truyền tin lại báo trại chủ của Phi Ưng trại như có năng lực tiên đoán, cho người chờ sẵn ở đó, ngờ buổi tối thực có người xông vào, bị bắt tại trận, nhưng vẫn chưa thân phận là gì."

      Triển Thất thầm suy nghĩ chút, xem ra tấm bản đồ giả này nhất định là do người của Phi Ưng trại cố ý thả ra, bọn họ lựa chọn mai phục vào tối nay, nhất định cho là có người đến ám sát Chu Tước Môn, nếu người của Chu Tước Môn bị giết tội danh đổ lên đầu bọn họ, còn có thể ngăn cản được cuộc giao dịch với Long Hổ Môn vào ngày hôm sau.

      "Gọi những em phục kích ngoài thành trở lại, ngày mai lúc Chu Tước Môn và Long Hổ Môn giao dịch, chúng ta xông vào Phi Ưng trại."

      "Sao thừa dịp trời tối mà , nếu xông vào Phi Ưng trại vào ban ngày, phải càng khó hơn sao?"

      Triển Thất vừa xong Trương Khuê hỏi.

      "Chắc chắn tối nay Phi Ưng trại giăng sẵn thiên la địa võng để chờ chúng ta, cho nên tối nay chẳng những cứu được Đại Ngưu mà còn làm liên lụy đến những em khác. Bọn họ sợ chúng ta là người đến giết Chu Tước Môn, nên ngày mai, lúc Chu Tước Môn và Long Hổ Môn giao dịch, họ nhất định phái rất nhiều người đến bảo vệ, cho nên lúc đó Phi Ưng trại tương đối yếu. Chúng ta chỉ cần liên lạc với nội gián trong Phi Ưng trại, nội ứng ngoại hợp, có lẽ cứu được bọn họ."

      Triển Thất an bài mọi chuyện ở Diễm bang xong đến Lưu Tiên Các, lấy được địa điểm Đại Ngưu bị giam, đồng thời bọn họ cũng có người trong Phi Ưng trại, phối hợp với Triển Thất cứu bọn Đại Ngưu ra ngoài.

      "Chủ tử, nếu toàn bộ người của chúng ta đều cứu Đại Ngưu, vậy ngọc bội chẳng phải bị Chu Tước Môn cầm sao?"

      Vất vả đến hơn nửa đêm Triển Thất mới trở lại cứ điểm của Diễm bang, vừa về đến là Diêm Xuyên tới.

      "Ngọc bội có quan trọng đến mức nào cũng bằng mạng người, ta là do tôi dẫn theo, cũng bởi vì tôi mà bị bắt, cho nên bất kể giá nào tôi cũng phải cứu được ta ra."

      Diêm Xuyên hỏi tiếp, chuyện Triển Thất chọn từ bỏ ngọc bội để cứu người cũng sớm đoán được, cũng bởi vì là người trọng tình nghĩa nên mới quyết định cả đời theo , trung thành với .

      đêm trôi qua rất nhanh, Triển Thất dẫn em trong Diễm bang tới vách đá phía sau Phi Ưng trại.

      Sau khi Triển Thất có được bản đồ cũng nghiên cứu địa thế của Phi Ưng trại, ngoại trừ cái mật đạo kia cũng phải còn cách để tiến vào. Vách núi phía sau mặc dù cao chót vót, nhưng cũng phải là thể lên được, nếu buổi tối tương đối nguy hiểm nhưng ban ngày lại dễ dàng hơn nhiều. Hơn nữa chỗ này là góc chết tuần tra của Phi Ưng trại, bọn họ quá tự tin với vách đá này rồi.

      "Nhị bang chủ, chúng ta từ đây lên?"

      Sau khi tới được vách đá, các em trong Diễm bang chần chờ hỏi, trong mắt bọn họ, muốn lên từ chỗ này là chuyện thể làm được.

      "Được rồi, mật đạo kia chắc chắn có rất nhiều mai phục, cho nên thể vào theo lối mật đạo được, thẳng ra là, nhân số chúng ta quá ít, cho nên đây là lựa chọn tốt nhất. Các chọn ra mấy người thân thủ linh họat, lực tay mạnh theo tôi, những người còn lại phần chờ ở đây để tiếp ứng, nhóm khác đến bên kia núi để đánh lạc hướng, nhớ, chỉ gây xôn xao chút rồi lập tức rời ngay."

      Triển Thất nhanh chóng chọn ra mấy người, nhưng mọi người vẫn hiểu làm thế nào mới có thể leo lên, từng người tò mò chờ đợi.

      "Bây giờ đến phiên , chú ý an toàn."

      Lúc Triển Thất tới đây có cho người ôm theo mấy bọc lớn, mọi người vẫn tò mò bên trong là cái gì, lúc này mới nhìn ra, bên trong có rất nhiều dây, còn có vài thứ quái lạ khác, nhìn giống cây búa, nhưng lại có đầu nhọn, đây chính là công cụ leo núi đơn giản mà Triển Thất thức trắng đêm để làm.

      Diêm Xuyên cầm lấy sợi dây thừng cột vào ngang hông, đầu còn lại Triển Thất cầm trong tay, sau đó bắt đầu leo lên vách đá. Khinh công của có gì phải bàn, chẳng mấy chốc biến khỏi tầm mắt mọi người. Khoảng chừng nửa tiếng sau, Triển Thất cảm giác sợi dây rung động, chứng tỏ Diêm Xuyên lên đến đỉnh núi, khỏi vui mừng, gọi mấy người vừa được theo leo theo sợi dây mà lên.

      Lúc ở đại Triển Thất có chơi trò leo núi, chuyện này khó đối với , vừa nãy trong quá trình chờ đợi, cũng dạy cho mấy người kia kỹ thuật leo núi, tất cả mọi người đều nhanh chóng bò lên.

      "Cuối cùng mọi người cũng tới, chúng ta mau cứu người, vừa nãy tôi có vào trong dò xét vòng, giờ bên trong Phi Ưng trại rất hỗn loạn, tôi nghe hình như những người của Chu Tước Môn hôm nay giao dịch với Long Hổ Môn đường về bị giết hết, ngay cả những người được phái bảo vệ ngầm cũng còn ai sống sót trở về."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :