1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu của đại ca xã hội đen - Mèo Lười Yêu Ngủ (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 25: Tên cực phẩm đê tiện

      "Bang chủ, chưỡng quỹ Lục của Lục gia cầu kiến, ta muốn gặp bang chủ và Triển gia."

      Triển Thất nhíu mày cái, tên cực phẩm bị đánh kia sao? Chưỡng quỹ Lục của Lục gia chính là Lục Hiên, thích người khác gọi là chưởng quỹ, cho nên tất cả mọi người đều gọi như vậy.

      " gặp, kêu biến , cho biết, tôi gặp lần đánh lần."

      Triển Thất vừa nghĩ tới bộ dạng tự luyến của tên kia dạ dày lại bắt đầu sôi trào.

      Văn Nhân Mạc nghe đến chuyện lần trước Triển Thất đến Lục phủ đại náo và đánh Lục Hiên, chuyện đó rất kỳ quái, dựa vào năng lực của Lục Hiên thể nào bị Triển Thất mang mấy người tới đánh mà thể chống trả. Lúc đầu còn cho rằng Lục Hiên truy cứu trách nhiệm với Triển Thất, thầm điều động rất nhiều người lén núp chung quanh Quan Ngoại, vậy mà lại có chút phản ứng, cho nên kết luận Lục Hiên có mưu đồ với Triển Thất, liền trực tiếp hạ lệnh đuổi người.

      "Tiểu Thất Thất thân ái, lâu rồi gặp em có nhớ người ta hay , người ta ngay cả nằm mộng cũng nhớ đến em đó."

      Trong lúc Văn Nhân Mạc và Triển Thất hạ lệnh đuổi khách, tự mình tiến vào, sau lưng còn có đám đệ tử Diễm bang đuổi theo .

      "Con mẹ dám thêm câu nữa, bà đây đánh chết ."

      Triển Thất nhìn thấy bộ dạng đê tiện này của muốn đánh người, tay cũng khách khí, giơ quả đấm về phía , chỉ có điều lần này né rất dễ dàng.

      "Tiểu Thất Thất, lần này người ta tới là để đưa gạo đưa thịt cho em mà, kể từ lần trước em có cơm ăn, lòng vô cùng đau đớn, cho nên, tự mình vơ vét tất cả những loại gạo tốt nhất và thức ăn ngon nhất cả nước để đưa đến cho em nè. Em chẳng những cảm ơn , còn muốn đánh người, sao em có thể đối xử với như vậy chứ."

      Lục Hiên diễn vai oán phụ bị ruồng bỏ. Vừa xong lời này, mọi người trong phòng đều nổi hết da gà. May mà trong phòng có người của Lục phủ, bằng để họ nhìn thấy lão gia mà bình thường họ luôn tôn kính bày ra dáng vẻ vợ như thế tự sát tập thể mất.

      Triển Thất vừa nhìn thấy bộ dáng đó của liền nổi giận, muốn hung hăng đánh trận, vừa định ra tay bị Văn Nhân Mạc kéo trở lại, nhìn bằng ánh mắt trách cứ, Triển Thất lập tức ngừng công kích.

      Lục Hiên nhìn dáng vẻ ăn ý mười phần của hai người, ánh mắt còn cười đào hoa ban nãy thoáng vẻ đơn cam lòng, nhưng tâm tình này chỉ chợt thoáng qua, gần như ai phát giác được, trừ Văn Nhân Mạc.

      "Chưởng quỹ Lục lần này đến đây có việc gì, chắc đơn thuần chỉ là đưa lương thực đó chứ?"

      Văn Nhân Mạc nắm chặc cái tay khoác vai Triển Thất, khiêu khích nhìn Lục Hiên, trong mắt nhuộm đầy ham muốn chiếm hữu.

      "Tại hạ đúng là đến tìm bang chủ Văn Nhân có chút việc, nhưng chủ yếu vẫn là đến đưa lương thực cho Tiểu Thất Thất nhà tôi, nghe ấy ở Diễm bang ngay cả cơm cũng được ăn, hay là đến phủ , cho dù em muốn làm gì, cũng đồng ý với em."

      Câu đầu là Lục Hiên với Văn Nhân Mạc, nhưng câu sau lại với Triển Thất, vừa vừa liếc đầy mập mờ, sau đó lại dùng cặp mắt đào hoa ngừng phóng điện, đáp trả lại Văn Nhân Mạc.

      Rầm.

      Tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên, Triển Thất chịu nổi nữa, tiện tay cầm băng ghế ném về phía , tuy nhiên vẫn để thoát được.

      Cuối cùng Lục Hiên vì để Triển Thất thỏa hiệp, trở lại bình thường chút, sau đó mọi người mới tới tiền thính hỏi thăm nguyên nhân thực đến Diễm bang.

      "Bang chủ Văn Nhân, lần này tôi đến trước là vì Môn chủ của Huyền Vũ Môn nhờ vã chuyện hợp tác với bang chủ Văn Nhân, sau nữa là Môn chủ có chuẩn bị hai phần lễ vật cho Bang chủ, lễ vẫn được biểu muội của Môn chủ đưa đến trước, biết bang chủ có hài lòng với lễ vật này ?"

      "Bang chủ Văn Nhân, xin thứ cho lần đầu gặp mặt tiểu nữ có chút quá đáng, bởi vì mấy ngày nay luôn phải dưỡng thương, cho nên hôm nay mới có thể dâng lễ vật lên, xin Bang chủ tha thứ."

      Lục Hiên vừa xong, truyền đến giọng của Như Mộng. Trong khoảng thời gian này vẫn yên lặng chờ đợi trong phòng lộ diện, Triển Thất cũng màng để ý đến , hôm nay, thân phận rốt cuộc cũng lộ ra rồi.

      "Đây chính là biểu muội của môn chủ Nam Cung của Huyền Vũ Môn, Nam Cung Như Mộng, vậy ấy ở Diễm bang từ trước, Văn Nhân bang chủ sớm quen thuộc với ấy rồi đúng ."

      Lục Hiên nhìn thấy Như Mộng chân thành bước đến sau đó tự giới thiệu với Văn Nhân Mạc, cũng mập mờ tỏ ý và Văn Nhân Mạc rất thân.

      Nam Cung Như Mộng năm nay 18 tuổi, chính là độ tuổi phong nhã hào hoa. Bản thân ta cũng là cực phẩm, cộng thêm hôm nay trang điểm tỉ mỉ nên càng thêm xinh đẹp, tin tưởng bất cứ người đàn ông bình thường nào nhìn thấy cũng đều huyết mạch sôi trào.

      Tiếc là người trong phòng này ràng bình thường, bản thân Triển Thất phải đàn ông, cho nên hoàn toàn có chút cảm giác nào với ta. Còn Văn Nhân Mạc lại rất ghét phụ nữ, bất kể người phụ nữ đó là đẹp hay xấu, trong mắt ta cũng cùng vẻ, ngoại trừ Triển Thất. Lục Hiên thoạt nhìn có vẻ như cũng bị vẻ đẹp của Như Mộng ảnh hưởng.

      Sau khi Như Mộng bị Triển Thất đánh bạt tay xong lặng mất tăm trong thời gian dài, nghĩ phải tìm Văn Nhân Mạc, nhưng cũng nhìn ra được Diễm bang mấy ngày trước xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên biết điều xuất . Nay biết Lục Hiên muốn tới, cũng dậy sớm để trang điểm, nhất định phải làm cho Văn Nhân Mạc quên bộ dạng xấu xí của mình trong lần đầu gặp mặt. Cộng thêm Lục Hiên có thể chứng minh thân phận của , Văn Nhân Mạc nhất định , nhưng nghĩ tới, ta ngay cả nhìn cũng thèm nhìn mình lấy cái.

      "Hợp tác cái gì?"

      Khuôn mặt của Văn Nhân Mạc vẫn lạnh lùng như cũ, điều này khiến cho Lục Hiên có chút ngạc nhiên, vốn cho là Văn Nhân Mạc bị Như Mộng mê hoặc, vậy cơ hội của nhiều thêm chút. Nhớ năm đó khi lần đầu tiên gặp được Như Mộng ăn mặc lộng lẫy còn thoáng thất thần, nhưng tiếp xúc rồi mới biết, ra là người phụ nữ ngực to ngu xuẩn chút đầu óc.

      "Vấn đề hợp tác này cứ để Như Mộng trực tiếp với , tôi là người ngoài, cũng tiện."

      Vốn là chuyện hợp tác để cho Lục Hiên với Văn Nhân Mạc, nhưng giờ thay đổi ý định, để cho Như Mộng và Văn Nhân Mạc tiếp xúc với nhau, chừng ta bị Như Mộng mê hoặc.

      "Bang chủ, đây là lễ vật tặng ngài, bây giờ còn chưa phải thời cơ tốt, cho nên chuyện hợp tác cứ để sau này tôi từ từ cho ngài nghe, có được ?"

      Như Mộng biết Triển Thất tạo cơ hội cho , nên lập tức nắm lấy cơ hội, cái mông lắc qua lắc lại, đưa cái mâm trong tay đến trước mặt Văn Nhân Mạc, nhìn bằng ánh mắt mị hoặc, thâm tình, định lợi dụng chuyện hợp tác để từ từ quyến rũ Văn Nhân Mạc.

      "Nếu vậy, lễ vật này tôi nhận, nếu như tại muốn chuyện hợp tác chờ sau này có cơ hội thuận tiện rồi , người đâu, tiễn khách."

      Như Mộng càng tới gần, Văn Nhân Mạc nhíu mày càng chặt, mùi phấn trang điểm nồng nặc khiến muốn nôn mửa. Lễ vật cũng để cho người phía dưới nhận lấy, sau đó lôi kéo Triển Thất rời khỏi tiền thính, cho Lục Hiên và Như Mộng bất kỳ cơ hội nào để chuyện. có thể chịu được Như Mộng ở Diễm bang lâu như thế là cực hạn, giờ lại có thêm tên Lục Hiên, lại càng ghét hơn, trực tiếp đuổi mới là tốt nhất.

      "Bang chủ, chưởng quỹ Lục và Như Mộng tiểu thư rời khỏi, đây là lễ vật bọn họ để lại."

      Sau khi Văn Nhân Mạc và Triển Thất trở lại thư phòng, vừa uống xong mấy ngụm trà, người làm đến bẩm báo, cũng đặt lễ vật xuống thư phòng.

      Vừa nãy cái khay bị tấm vải che phủ, giờ được giở ra, khẩu súng đập vào mắt Triển Thất.

      "Khỉ , đây là súng tự động do Đức chế tạo đó nha!"

      Triển Thất vẫn còn chút ấn tượng với thời kỳ lịch sử này, loại súng tự động này cũng mới vừa được nghiên cứu ra, đừng là ở Quan Ngoại, cho dù là ở Thương Hải cũng là vật rất xa xỉ, chỉ cái này thôi cũng đủ chứng minh thành ý hợp tác lần này của Huyền Vũ môn rồi."

      "Em thích cho em đấy, tôi muốn cho em biết lần này đến Mạc Thành, trừ chuyện cướp lấy ngọc bội Chu Tước ra, còn có chuyện khác."

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 26: Lên đường đến Mạc Thành

      Văn Nhân Mạc ném cây súng xuống bàn như thể tránh ôn dịch, lát sau mới tiếp.

      "Mạc Thành có hai bang phái lớn, là Long Hổ Môn, cái còn lại là Phi Ưng Trại. Long Hổ Môn lúc trước là nhánh của Chu Tước Môn, mảnh ngọc bội cũng do bọn họ đánh cắp, mà thứ tôi kêu em tìm là ở Phi Ưng trại."

      "Là vật gì, có thể tìm được ở đâu?"

      Triển Thất tò mò, rốt cuộc là vật gì mà lại có thể khiến cho Văn Nhân Mạc coi trọng như vậy.

      "Bề ngoài nó là quyển y thuật, nằm trong mật thất của Phi Ưng trại, sau khi em đến Mạc Thành có người giúp em tìm được đến mật thất của Phi Ưng trại, em chỉ cần mang quyển sách đó về là được, bọn họ toàn lực giúp đỡ em."

      "Mật thất, trong đó nhất định có rất nhiều bảo bối, ha ha, đến lúc đó mình mượn gió bẻ măng chôm ít dồ là có thể phát tài, ở thế giới này, tiền đúng là đồ tốt, đến lúc đó còn có thể xin lão đại... Hắc hắc."

      Triển Thất nghe được muốn mật thất trộm đồ liền thầm YY (tự sướng) trong lòng.

      Tiếp đó Triển Thất và Văn Nhân Mạc lại thương nghị vài chuyện về Mạc Thành rồi về nghỉ ngơi, bởi vì Chu Tước Môn luôn tìm kiếm ngọc bội Chu Tước, vì phòng ngừa bị bọn họ giành trước, Triển Thất muốn đến đó nhanh.

      "Hôm nay tôi muốn tuyên bố chuyện, lần về người làm phản trong bang lần này chắc mọi người đều , lần này có thể dọn dẹp được phản đồ, đánh lùi Bạch bang đều là công lao của Triển Thất, cho nên tôi thăng cấp cho ấy lên làm Nhị bang chủ Diễm bang. Mệnh lệnh của cậu ấy ngang hàng với mệnh lệnh của tôi, bất kể cậu ấy gì, mọi người đều phải phục tùng, bất luận kẻ nào cũng được dị nghị, người trái lệnh, xử trí theo bang quy."

      Sáng sớm hôm nay, lúc Triển Thất định Văn Nhân Mạc triệu tập mọi người tuyên bố chuyện này, biết lần này Triển Thất dẫn theo đệ tử Diễm bang đến Mạc Thành hung hiểm vạn phần, nếu người của Diễm bang thể hoàn toàn nghe theo lệnh của , vậy tình cảnh của càng thêm nguy hiểm.

      Bởi vì ngay từ lúc Triển Thất mới tới được bổ nhiệm chức Đường chủ, cộng thêm Triển Thất vốn cũng là người có thực lực, hơn nữa những phần tử phản loạn cũng gần như dọn dẹp ổn thỏa, nên có gì trở ngại Triển Thất an vị cái ghế Nhị bang chủ.

      "Chiếc nhẫn này tượng trưng cho quyền thống lĩnh thế lực núp của tôi, chú ý an toàn."

      Trước khi Văn Nhân Mạc đưa cho Triển Thất cái nhẫn, nhẫn có in hình con rồng bay lượn. Triển Thất từng gặp qua cái nhẫn này, nó vẫn luôn được đeo tay Văn Nhân Mạc, Văn Nhân Mạc cho cái nhẫn này, có nghĩa là hoàn toàn tín nhiệm , cũng giống như hoàn toàn tín nhiệm .

      Từ Bạch Thành đến Mạc Thành phải ba ngày, Triển Thất nhàm chán ngồi trong xe ngựa, ngậm cọng cỏ đuôi chó quan sát núi rừng hùng vĩ chung quanh.

      Đường đến Mạc Thành phần lớn đều là đường núi, rất khó , cho nên chiếc xe hơi kia liền trở nên vô dụng, Triển Thất cũng cỡi ngựa được, nên chỉ có thể ngồi trong xe ngựa, vì lẽ đó, tên khốn Đại Ngưu kia cười nhạo trận.

      Triển Thất nhìn những hán tử cỡi ngựa bên ngoài, cảm giác mình thể tiếp tục nhìn được nữa, liền đóng rèm nằm ngủ trong xe.

      "Tiểu Thất Thất, chờ chút."

      khi Triển Thất định đánh cờ với Chu Công, giọng dễ nghe từ xa truyền tới, nghe tiếng gọi này, cần phải , nhất định là tên đàn ông đê tiện Lục Hiên kia.

      "Quả nhiên là hồ ly tinh đực mà, biết Bang chủ thích cậu ta ở chỗ nào, quyến rũ đàn ông khắp nơi, cậu ta nên cùng người đàn ông này mới phải, như vậy tiếp tục quyến rũ Bang chủ nữa."

      Nhìn thấy Lục Hiên đuổi theo phía sau, trong lòng Đại Ngưu thầm nghĩ, tưởng tượng đến cảnh sau khi Triển Thất rời cùng Lục Hiên, Văn Nhân Mạc cưới bang phủ phu nhân mỹ lệ, cười đến vô cùng xảo trá. Nghĩ đến đó, lập tức sai người dừng xe chờ Lục Hiên tới.

      "Tiểu Thất Thất, người ta biết ngay là tên quỷ nghèo Văn Nhân Mạc kia nuôi nổi em, xem , cũng thèm chuẩn bị cơm trưa cho em."

      Giờ phút này Triển Thất ngồi trong xe ngựa của Lục Hiên, bên trong xe được tân trang lần khiến khỏi cảm thán, có tiền tốt. Mặc dù giờ bước vào đầu thu, nhưng trời vẫn còn rất nóng, trong xe ngựa này bốn góc đều đặt băng, còn hơn cả máy điều hòa của xe hơi đại. Ở đại có băng là bình thường, nhưng vì bây giờ là niên đại có tủ lạnh, mùa này còn có nhiều băng như vậy, cũng phải dễ dàng mà có được.

      cái bàn đặt giữa xe có đủ loại nước trái cây ướp lạnh, thức uống, đồ ăn vặt, còn có cả con vịt nướng vừa ra lò lâu.

      "Lần này bận rộn nhiều việc, có thời gian chuẩn bị, em ăn tạm những thứ này , đến Mạc Thành rồi, dẫn em đến tửu lâu ăn bữa ngon, nếm thử con vịt nướng này trước , đây là món nổi danh nhất ở Bạch Thành, tên quỷ nghèo Văn Nhân Mạc kia nhất định chưa từng dẫn em ăn rồi. Hôm nay vì phải chờ nó nên mới lỡ chuyện ra thành cùng em."

      Lục Hiên dạo này rãnh rỗi, nhàm chán, muốn ra ngoài giải sầu, sau khi biết Triển Thất muốn đến Mạc Thành đòi theo cùng. Triển Thất đánh đánh lại, đuổi lại , cuối cùng đành nghe theo . Mặc dù biết tại sao lại cứ dính lấy mình, nhưng có thể cảm nhận được cũng có ác ý gì, hơn nữa thế lực sau lưng cũng đơn giản, có trợ giúp miễn phí, người bình thường cầu còn được nữa là.

      Đại Ngưu luôn giận dỗi với Triển Thất, thèm chuyện với , những người khác lại chút thú vị, có Lục Hiên gia nhập, cảm giác còn nhàm chán như trước nữa. Dọc theo đường Lục Hiên luôn thay đổi phương thức lấy lòng Triển Thất, Triển Thất nhàm chán cùng tâm còn ra ngoài cãi vả với Đại Ngưu, ba ngày trôi qua, Triển Thất phát , Lục Hiên ngoại trừ chút tự luyến những mặt khác cũng tệ lắm.

      "Tiểu Thất Thất, đây chính là Lưu Tiên các, tửu lâu lớn nhất Mạc Thành, bên trong có bồ câu nướng, thịt bò muối, sườn lợn kho tàu, còn có món cá chép dấm đường rất nổi danh ở Quan Ngoại, truyền thuyết rằng lúc tiệm này vừa khai trương còn có mấy vị thần tiên tới, sau khi họ ăn vài món nổi tiếng của quán bọn họ xong lưu luyến đến mức muốn rời , nên đổi tên thành Lưu Tiên các. Hôm nay em cũng nên ăn nhiều chút, nhìn em ba ngày nay ăn đường chả được bao nhiêu."

      Triển Thất im lặng nhìn Lục Hiên ra sức lấy lòng, dọc theo đường ăn rất nhiều bữa tiệc lớn rồi, Lục Hiên nhất định xem là heo mà nuôi. phải chỉ vì lần trước tùy tiện lấy cái lý do là có cơm ăn thôi sao, có cần ngày ngày dẫn khắp nơi để ăn như thế .

      "Đám người gian ác các ngươi, ngay giữa ban ngày ban mặt, lại dám ức hiếp yếu đuối, làm uổng mặt đàn ông."

      Trong lúc Triển Thất và Lục Hiên vừa định đến tử lâu ăn cơm bên cạnh truyền đến tiếng quát to.

      " hùng cứu mỹ nhân? Tôi thích, , chúng ta xem chút ."

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 27: hùng cứu mỹ nhân

      " hùng cứu mỹ nhân? Tôi thích, , chúng ta xem chút ."

      Sau khi Đại Ngưu tới Mạc Thành liền tới cứ điểm của Diễm bang ở Mạc Thành, nghiên cứu cách tìm được mật đạo Phi Ưng trại. Triển Thất lại bị Lục Hiên kiên trì lôi kéo ăn uống, giờ lại có trình diễn cảnh hùng cứu mỹ nhân, sao có thể bỏ qua, chuyện này thú vị hơn ăn cơm nhiều.

      "Mày là tên khốn khiếp ở đâu chui ra, biết gia là ai ? Gia là em vợ của đường chủ phân đường thành Bắc Long Hổ Môn. Xen vào việc của người khác, cẩn thận tao lột da mày đó."

      Lúc Triển Thất và Lục Hiên tới thấy tiểu mỹ nhân mảnh mai nằm đất, bên cạnh mỹ nữ là vị đại hán khôi ngô, Triển Thất liếc mắt nhìn bộ dáng thân cao hai mét của người này, đứng sừng sững như ngọn núi . Nước da màu đồng săn chắc, sống mũi cao thẳng, dáng vẻ vô cùng tuấn.

      Đứng đối diện là tên lưu manh vô cùng bỉ ổi, phía sau còn có mười mấy gia đinh theo, chung quanh có dân chúng vây xem. Tên lưu manh kia nhìn thấy hán tử khôi ngô kia đứng ra làm hùng cứu mỹ nhân lên tiếng cảnh cáo.

      Ở Mạc Thành, dân chúng quen thuộc nhất chính là Long Hổ Môn, tồn tại của nó còn mạnh hơn cả nha môn, tuy thế lực của Phi Ưng trại so ra mạnh hơn Long Hổ Môn chút, nhưng vì cư ngụ núi, rất ít khi lộ diện nên mọi người cũng lắm.

      Triển Thất thấy tên lưu manh này có lẽ cũng hay dựa vào danh nghĩa của Long Hổ môn để làm chuyện gian ác, đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, ấn tượng về Long Hổ môn của lập tức sụt giảm.

      Nhưng có lẽ hôm nay tên lưu manh này gặp phải vận xui rồi, hán tử đối diện cũng phải người dễ chọc. Vóc người khôi ngô như vậy, cho dù chỉ dựa vào năng lực cũng đủ để bá bay mấy người rồi.

      Triển Thất và Lục Hiên đứng bên cạnh quan sát, quả nhiên hành động của hán tử kia nằm ngoài dự đoán của Triển Thất, kéo đất qua bên rồi lập tức đánh nhau với tên lưu manh đối diện. Nhưng tình hình lúc sau lại xảy ra chút biến đổi.

      Hán tử nhìn hết sức khôi ngô và lợi hại đó, thực chỉ cậy mạnh mà thôi, lúc bắt đầu còn đá trúng được mấy tiểu lưu manh, nhưng vì nhân số đối phương đông đảo, nên dần dần lộ ra dấu hiệu thất bại.

      "Hôm nay gia cũng muốn nếm thử cảm giác hùng cứu mỹ nhân."

      Ngay khi hán tử kia sắp chống đỡ nổi, Triển Thất xuất thủ. Mặc dù vóc dáng của rất , nhưng thân thủ lại tệ. Trong khoảng thời gian này còn được Văn Nhân Mạc đích thân chỉ dạy, thân thủ tốt hơn nhiều so với lúc trước, đừng là mười mấy tiểu lưu manh, cho dù có đến trăm tám mươi đại hán, cũng có thể giải quyết dễ dàng.

      "Đừng để tôi gặp lại các người, nếu , gặp lần đánh lần."

      "Vị nương này sao chứ?"

      Giải quyết xong đám lưu manh còn dư lại, Triển Thất cảnh cáo đám tiểu lưu manh đó rồi thả cho bọn họ . Sau đó quay sang còn nước mắt lưng tròng, ôn nhu an ủi.

      "Cảm ơn hai vị công tử cứu giúp, các theo tôi về nhà , cha tôi nhất định hậu tạ hai ."

      này sau khi nhìn thấy vẻ ôn nhu săn sóc của Triển Thất, sắc mặt hơi đỏ lên, với Triển Thất và vị đại hán kia.

      " nên tạ ơn vị huynh đài này, là ta cứu , tôi chỉ thuận tay đánh mấy tên tiểu tặc nhìn vừa mắt mà thôi."

      Triển Thất lúc này bận suy nghĩ nên giải quyết cơm nước sớm chút để quay về Diễm bang, cùng mọi người thương lượng chuyện kế tiếp, nào có tâm tình mà theo ta về nhà chứ.

      Đại hán kia cũng từ chối, cuối cùng kia bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình rời .

      "Vị tiểu ca này, vừa nãy cám ơn cậu ra tay cứu giúp, đây mời cậu uống rượu."

      Vị đại hán vừa nãy lại lôi kéo Triển Thất về phía Lưu Tiên các, Lục Hiên luôn đứng bên cạnh, nhìn thấy hán tử xa lạ kia dám lôi kéo ống tay áo Triển Thất liền lập tức chạy tới, hất cái tay kéo áo Triển Thất ra, ta và Triển Thất cũng chưa từng đứng quá gần nhau, vậy mà tên mới gặp lại dám đến gần như vậy, sao có thể đồng ý được chứ.

      Triển Thất biết Lục Hiên nổi điên cái gì, nhưng quả quen người khác dựa mình quá gần, Văn Nhân Mạc là ngoại lệ, bởi vì có phản kháng thể nào cũng đánh lại ta.

      Hán tử này thấy Lục Hiên phản ứng như thế cũng khó hiểu, biết làm sai cái gì, nhưng thấy Triển Thất vẫn tiếp tục về phía Lưu Tiên các cũng theo.

      "Tôi tên là Diêm Xuyên, biết vị tiểu ca này xưng hô thế nào?"

      Sau khi ba người bọn họ ngồi vào chỗ của mình, hán tử lên tiếng tự giới thiệu trước.

      "Gọi tôi Triển Thất là được, ta tên Lục Hiên."

      Tên Diêm Xuyên này rất phóng khoáng, làm việc cũng đứng đắn, Triển Thất rất có thiện cảm với .

      "Được, tiểu đệ Triển Thất trẻ tuổi như vậy mà có được thân thủ như thế, là tuổi trẻ tài cao, chẳng bù với tôi, học võ nhiều năm như vậy mà vẫn chút tiến bộ."

      "Tính cách chính trực của Diêm huynh đây cũng khiến tôi bội phục."

      Hai người càng tán gẫu càng vui vẻ, càng chuyện càng hợp ý, như đôi bạn thân thất lạc lâu ngày. Diêm Xuyên tới Mạc Thành thăm người thân, hôm nay đúng lúc gặp phải kẻ đùa giỡn thiếu nữ nhà lành, liền ra tay tương trợ, may mà Triển Thất xuất thủ, thân cũng khó bảo toàn rồi.

      Triển Thất buồn bả ngồi bên cạnh, lẽ ra hôm nay người ngồi ở đây chuyện phiếm với Triển Thất phải là ta mới đúng, giờ lại bị cái tên biết từ đâu chui ra này đoạt mất danh tiếng. Nhưng nhìn thấy Triển Thất vui vẻ như vậy, ta cũng chỉ có thể ngồi bên tức giận, cầu nguyện cho tên Diêm gì đó Xuyên này cút sớm chút.

      " ra là Triển huynh đệ đến từ Bạch Thành, chờ chuyện bên này xong xuôi, đây nhất định phải Bạch Thành tìm cậu."

      "Được, đến lúc đó tiểu đệ tiếp đón huynh nồng hậu."

      Hai người hoàn toàn thấy sắc mặt càng lúc càng đen của Lục Hiên, hẹn ước gặp lại nhau ở Bạch Thành.

      "Cha, ở đây, chính là hai vị công tử này ra tay cứu con."

      Triển Thất và Diêm Xuyên vừa định đứng dậy rời khỏi đám người bước tới, đầu là vừa được cứu ban nãy, bên cạnh ta là người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi.

      "Cuối cùng cũng tìm được hai người, Long mỗ cảm ơn hai vị ra tay tương trợ cho con tôi, nếu có hai vị, chừng nó gặp phải bất trắc gì rồi, , đến Long Hổ Môn của lão phu , lão phu hậu tạ hai vị."

      "Long Hổ môn, Long mỗ, khỉ , lần đầu làm hùng cứu mỹ nhân phải cứu được con của lão đại Long Hổ môn đó chứ?"

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 28: Làm khách Long Hổ Môn

      "Long Hổ Môn, Long mỗ, khỉ , lần đầu tiên làm hùng cứu mỹ nhân phải cứu được con của lão đại Long Hổ Môn rồi đó chứ?"

      Triển Thất cảm thán trong lòng, muốn tìm ngọc bội, Long Hổ Môn là mấu chốc, còn nghĩ sau khi đến được Mạc Thành rồi phải làm thế nào để tiếp cận được Long Hổ Môn, ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy. Quan trọng nhất là, cũng biết cái ngọc bội kia có hình dạng thế nào, giờ phải tìm mọi cách hối lộ lão đại Long Hổ Môn để ông ta cho xem bản vẽ mới được.

      "Long Môn chủ, lâu rồi gặp."

      "Chưởng quỹ Lục, ha ha, thứ cho lão phu vô lễ, vị tiểu ca này quá xuất sắc, khiến cho lão phu nhìn thấy cậu."

      "Phốc."

      Triển Thất cười nghiêng ngửa, Long Môn chủ này quá thành thực rồi. người lớn như thế ngồi đó, ông ta lại nhìn thấy, hơn nữa còn ra rất tự nhiên. Nhìn sắc mặt sánh ngang với bao công của tên Lục Hiên kia, thầm cười trộm trong lòng, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Lục Hiên.

      thấy tên lưu manh kia dựa hơi Long Hổ Môn để ra ngoài làm chuyện xấu còn tưởng rằng Long Hổ Môn phải thứ gì tốt, bây giờ gặp được Long Môn chủ này khiến phải thay đổi cách nhìn với Long Hổ Môn. Đồng thời trong lòng thầm mặc niệm với tên vô lại kia, trêu ai trêu, lại trêu vào con của lão đại, đừng mày chỉ là vợ của đường chủ, cho dù có là đường chủ cũng có kết quả tốt.

      "Nếu Long Môn chủ lên tiếng, vậy cung kính bằng tuân mệnh."

      Long Môn chủ vốn tưởng rằng muốn mời bọn họ phải tốn ích công sức, ngờ Triển Thất lại nể mặt ông đến vậy.

      "Chưởng quỹ Lục cũng rất lâu rồi đến Long Hổ Môn, gần đây lão phu có sưu tầm được rất nhiều cực phẩm Long Tĩnh để chờ cậu đấy."

      "Đương nhiên, Tiểu Thất Thất nhà tôi muốn , sao tôi có thể theo được chứ."

      Lục Hiên xong cũng bước lên trước dẫn đường, dẫn Triển Thất xuống lầu ngồi vào xe ngựa, lên đường đến Long Hổ Môn.

      Từ cuộc chuyện giữa Lục Hiên và Long Môn chủ, Triển Thất cũng đoán được hai người họ quen biết từ trước, hơn nữa quan hệ còn rất tốt. Rượu bọn họ uống được Long Môn chủ chiêu đãi, dưới lầu cũng chuẩn bị xong. Cỗ xe và Lục Hiên ngồi có thể chứa bốn người, sau khi hai người các lên xe, con của Long Môn chủ và Diêm Xuyên cũng lên theo, Long Môn chủ chỉ có thể leo lên chiếc xe khác để về Long Hổ Môn.

      "Tôi tên là Long Mai, xin hỏi tên của ba vị ân công là gì."

      Sau khi ngồi vững vàng trong xe ngựa, Long Mai tự giới thiệu trước, tiếp theo mấy người TriểnThất cũng giới thiệu tên mình.

      "Từ tôi được cha cho ra nước ngoài, hôm nay trở lại vốn muốn cho cha kinh ngạc, ngờ lại gặp phải chuyện như vậy..."

      Long Mai hề có bộ dáng nũng nịu, ngượng ngùng như những khêu tú bình thường khác, vốn hiểu biết cũng rất rộng, nhưng Triển Thất cảm thấy thân thể của tốt lắm, rất suy yếu.

      Triển Thất cũng rất có hảo cảm với ấy, đường chuyện rất vui vẻ, chỉ có điều cứ luôn bị Lục Hiên chọc tức.

      "Đây là quà lão phu cảm tạ hai vị, xin hai vị hãy nhận lấy."

      Sau khi đến Long Hổ Môn, Long Môn chủ dẫn mấy người bọn họ đến phòng khác quý, sau đó dâng lên hai rương .

      Bên trong mỗi rương có hai lệnh bài, mặt trước là con rồng, mặt sau là con mãnh hổ. Bên cạnh đó, trong rương còn có vài món châu báu, phẩm chất đều là thượng thừa, nếu đem bán nhất định có thể đổi được rất nhiều đại dương.

      "Đây là?"

      Triển Thất thắc mắc với cái lệnh bài, nhìn có vẻ là tín vật của Long Hổ Môn.

      "Đây là tín vật của Long Hổ Môn, người có tín vật này nếu gặp phải chuyện gì giải quyết được, chỉ cần làm trái với đạo nghĩa, Long Hổ Môn nhất định dốc sức giúp đỡ.

      Xem ra Long Môn chủ này rất thương con của mình, nếu tặng vật quý như thế, ở Quan Ngoại, thế lực của Long Hổ Môn rất lớn, có trợ giúp vô điều kiện của bọn họ, ở nơi khác, ít nhất cũng có thể xông pha ở Mạc Thành này.

      biết có thể nhờ ông ta giúp tìm mật đạo của Phi Ưng trại được , nhưng bây giờ còn chưa dám đường đột ra chuyện này.

      Triển Thất cũng từ chối, sảng khoái tiếp nhận lệnh bài và châu báu, , trong lòng thầm nghĩ xem phải sử dụng tấm lệnh bài này thế nào.

      Diêm Xuyên thấy Triển Thất nhận cũng nhận theo, tấm lệnh bài này sớm có, hơn nữa, cái thiếu nhất.. chính là tiền.

      " biết nhị vị có nghe qua chuyện gần đây xảy ra ở Long Hổ Môn hay chưa?"

      Long bang chủ thấy mặc dù Triển Thất sảng khoái tiếp nhận lễ vật, nhưng trong mắt lại hề có vẻ tham lam, hơn nữa ông cũng rất thích những người sảng khoái. Long Hổ Môn rất biết cách dùng người, ông lập tức nổi lòng kết giao, muốn lôi kéo bọn họ giúp ông tìm ngọc bội.

      "Long Môn chủ muốn nhắc đến chuyện ngọc bội trấn môn của quý môn bị trộm đúng ?"

      Triển Thất suy nghĩ biết làm sao để kéo Long Môn chủ đến chuyện này, ngờ ông ta lại ra trước.

      "Chính là chuyện này, tính đến nay miếng ngọc bội này mất hơn nửa tháng rồi, chúng ta treo thưởng 30 vạn, mời hết nhóm người này đến nhóm người khác, nhưng lại có chút tin tức nào, biết nhị vị có muốn thử sức hay ?"

      Long Môn chủ thấy Triển Thất thẳng chuyện này ra, vậy chứng minh cũng có quan tâm đến chuyện này, chừng có đầu mối gì đó. Người ngoài chỉ nghĩ ông chỉ mất miếng ngọc bội mà thôi, ra , bởi vì miếng ngọc bội này, ông sắp cùng đường rồi.

      "Tôi muốn thử, biết Long Môn chủ có thể chuyện này cho tôi biết được ?"

      "Chuyện là thế này, miếng ngọc bội này vẫn do lão phu bảo quản, nhưng khoảng thời gian trước, thân thể của lão phu khỏe, nghe người ta tắm ôn tuyền có thể trị bệnh, nên cũng muốn thử xem sao. Nhưng tôi lại sợ nước ôn tuyền làm hư miếng ngọc bội, nên cất nó trong mật thất, ngờ lúc tôi trở lại thấy tăm hơi đâu nữa, nếu vẫn đeo người tốt rồi."

      Long Môn chủ kể sơ lược lại mọi chuyện.

      "Nếu cất trong mật thất, vậy sao Long Môn chủ lại biết ngọc bội bị Tây Môn Vũ lấy trộm?"

      "Bởi vì mỗi lần sau khi Tây Môn Vũ trộm đồ đều để lại vật này."

      Long Môn chủ vừa vừa lấy ra thứ, Triển Thất nhận lấy nhưng nhìn hồi cũng biết nó có gì đặc biệt, đó chỉ là chiếc nhẫn màu đen, bên hình như có khắc gì đó, nhưng rất mờ, thể nhìn .

      "Nếu Tây Môn Vũ có thể biết được Long Môn chủ có mang theo ngọc bội, vậy chứng tỏ chuyện ông tắm Ôn tuyền cũng nằm trong dự liệu của . Có thể là nghe gần đây Môn chủ có bệnh, sau đó lan truyền tin về Ôn tuyền, rồi lại cho người với Môn chủ rằng nước Ôn Tuyền làm hư ngọc bội, vậy ngài mang theo ngọc bội bên mình, lúc này, nhân cơ hội trộm . Môn chủ có thể bắt tay điều tra từ những người cung cấp tin tức đó xem sao."

      Triển Thất nghe Long Môn chủ kể xong bắt đầu phân tích.

      Ba!

      "Đúng vậy, sao lão phu lại nghĩ đến chứ, người đâu, dẫn hai người tắm ôn tuyền có thể chữa bệnh đến đây cho ta."

      Long Môn chủ nghe Triển Thất phân tích xong, vỗ đùi cái, lập tức hạ lệnh cho người điều tra.

      "Môn chủ, xong rồi, người của Chu Tước Môn lại tới."

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 29: Dạy dỗ Chu Tước Môn

      "Cái gì? Sao bọn họ lại tới, phải còn bảy ngày nữa mới tới ngày giao hẹn sao?"

      Long Môn chủ vừa mới vui vẻ vì tìm được đầu mối, nghe được tin này giống như bị dội nguyên chậu nước lạnh vào đầu, lo lắng ra ngoài.

      "Tiểu Sơn, có chuyện gì thế, phải cha và Chu Tước Môn còn quan hệ gì với nhau rồi sao? Sao bọn họ còn đến tìm cha vậy?"

      "Tiểu thư, đừng ra ngoài, nếu để đám tặc kia biết tiểu thư trở lại, lại, aizz..."

      Triển Thất hiểu nhìn bọn họ, theo biết, Long Hổ Môn ra từ Chu Tước Môn, giờ họ sớm còn quan hệ gì mới đúng, sao giờ lại thấy có vẻ như Long Hổ Môn rất sợ Chu Tước Môn.

      "Triển Thất, cầu xin ra ngoài xem giúp."

      Trong lúc Triển Thất còn nghi ngờ, Long Mai cầu xin nhìn Triển Thất. Triển Thất cũng muốn xem coi đến tột cùng là có chuyện gì, liền theo Tiểu Sơn ra ngoài.

      Triển Thất sợ trong Chu Tước Môn có người nhận ra , bời vì Triển Thất trước kia là người nhát gan hèn yếu, bình thường dám ra ngoài. Cũng chỉ có những lúc hội họp Lão Môn chủ mới dẫn theo, nhưng luôn chỉ núp ở góc. Ngay cả những em của Chu Tước Môn ở bến Thượng Hải cũng có rất ít người biết mặt , huống chi tại lại dịch dung thành đứa con trai.

      "Long Môn chủ, kỳ hạn giao nộp ngọc bội sắp tới, nếu đến lúc đó có ngọc bội, con bảo bối này của ông, chắc phải hương tiêu ngọc vẫn rồi."

      " phải kỳ hạn vẫn còn chưa tới sao, đến ngày đó lão phu nhất định giao ngọc bội, giờ Long Hổ Môn hoan nghênh các người, xin mau rời khỏi."

      "Tôi thấy là ông muốn giao nộp có, chẳng lẽ còn muốn giữ lại ngọc bội cho người kia, tôi cho ông biết, giờ môn chủ của Chu Tước Môn là Lâm Phong, đứa con ngu ngốc vô dụng đó theo Lão Môn chủ rồi."

      "Chó Điên, mày, khụ...'

      Lúc Triển Thất ra, liền nghe được mấy câu đó, trong lòng thầm nghi ngờ: "Chẳng lẽ Long Môn chủ là người của cha nuôi, ngọc bội này là giữ lại cho mình."

      "Long Môn chủ, ngài có khỏe ?"

      Triển Thất nhìn Long Môn chủ che ngực, quan tâm hỏi. nhìn ra được, trải qua chuyện vừa rồi, bệnh cũ của ông có lẽ lại tái phát. Kiếp trước Triển Thất có nghiên cứu nhiều về y học, cho nên, nhìn cái có thể đoán được bệnh của Long Môn chủ, tuy nhiên, dù có phát nhưng có đủ thiết bị tân tiến và thuốc men cũng thể chữa khỏi cho ông được.

      " sao, chỉ là bệnh cũ tái phát mà thôi."

      "Lão già, đừng tưởng cứ giả bộ sắp chết là có thể vọng tưởng Môn chủ chúng ta bỏ qua cho ông. Ông ngọc bội Chu Tước bị Tây Môn Vũ lấy đúng , nhưng sao lâu như thế rồi mà vẫn chưa có chút tin tức nào, nếu Lâm Môn chủ biết ông ở đây lừa gạt ngài ấy, ngay cả Long Hổ Môn của ông cũng phải chôn cùng."

      Người của Chu Tước Môn gần như lật cả Mạc Thành lên, nhưng vẫn có tin tức gì của ngọc bội Chu Tước, cho nên vẫn hoài nghi đây là kế sách trì hoãn của Long Môn chủ.

      "Ha, Môn chủ của Chu Tước Môn chỉ vì miếng ngọc bội mà muốn diệt môn cả nhà thủ hạ cũ bán mạng cho mấy đời, vị môn chủ này cũng uy phong đấy. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, biết còn có bao nhiêu người nguyện ý theo vị môn chủ chó má vong ân phụ nghĩa đó."

      Long Môn chủ bị tức ra lời, Triển Thất liền ra mặt giúp, hơn nữa rất có thể Long Hổ Môn là người cha nuôi để lại cho , cộng thêm Long Môn chủ là người tệ, rất thích, cho nên, chuyện này phải quản.

      "Mày từ đâu tới, có mắt, dám nhục mạ Môn chủ của bọn tao, muốn chết sao?"

      "A!"

      Ngay khi tên được gọi là Chó Điên kia cầm đao lao về phía Triển Thất, Triển Thất trở tay chém đứt tay cầm đao của . Đau đớn kịch liệt khiến kêu thé lên, ôm lấy cánh tay bị đứt ngừng lăn lộn đất.

      Nghe được tiếng gào thét của Chó Điên, người của Chu Tước Môn mới kịp phản ứng, lập tức băng bó lại cho .

      "Triển huynh đệ, Tiểu Thất Thất."

      Trong sân xảy ra động tĩnh lớn như thế, Diêm Xuyên và Lục Hiên cũng chạy tới, sau khi xác định Triển Thất có việc gì mới yên lặng nhìn đám người của Chu Tước Môn.

      "Long Môn chủ, ông dám làm phản à, dám làm thế với Chó Điên, lập tức xử tử thằng đó, nếu hậu quả ông cũng biết rồi đó."

      Người của Chu Tước Môn sau khi cầm máu cho Chó Điên xong liền lên tiếng uy hiếp Long Môn chủ. Họ dám như thế bởi vì điểm yếu của Long Môn chủ nằm trong tay bọn họ, đoán chừng Triển Thất là người của Long Hổ Môn, Long Môn chủ nhất định ngoan ngoãn vào khuôn khổ.

      "Triển huynh đệ đây phải là người của Long Hổ môn tôi, lão phu có quyền xử trí cậu ấy, mà cho dù cậu ấy có là người của Long Hổ môn, lão phu cũng làm. Chuyện này đều là vì Long Hổ Môn của tôi, các người muốn làm gì cứ tính với tôi, mạng của cậu ấy do tôi bảo vệ, nếu cậu ấy có chuyện gì, lão phu chắc chắn liều mạng với mấy người."

      Long Môn chủ nghe Chu Tước Môn uy hiếp cũng hề dao động, nghỉ ngơi trong chốc lát khiến ông chuyện lưu loát hơn, kéo Triển Thất ra phía sau, phản bác.

      Nhưng mà, bọn họ đánh giá thấp thực lực của Triển Thất, Triển Thất cũng chịu núp sau lưng Long Môn chủ mà nhanh chóng chạy đến trước mặt cái kẻ chuyện, hai lời chém đứt tay .

      "Người chém đứt tay là tôi, muốn gì cứ tính với tôi, liên quan đến Long Hổ Môn, giờ tôi cho các người cơ hội, lập tức biến , còn nữa, nếu để tôi biết các người còn dám can đảm chạy tới gây với Long Hổ Môn, đừng nghĩ có cơ hội rời khỏi Mạc Thành."

      Triển Thất ngờ là Long Môn chủ bảo vệ mình như thế, nguyện ý vì mình mà trở mặt với Chu Tước Môn, chỉ dựa vào phần tâm ý này của ông, chuyện này nhất định phải nhúng tay vào. Nhưng những người còn dư lại này vẫn chưa thể động vào, giờ điểm yếu của Long Hổ Môn vẫn còn ở trong tay bọn họ, cách khác, thể để Long Hổ Môn vì mà bị diệt môn.

      "Hừ, lần này bỏ qua cho mày, Long Môn chủ, đừng quên lời hẹn năm ngày sau, nếu đến lúc đó các người vẫn chưa giao ra được ngọc bội, hậu quả phải mình ông là có thể gánh nổi đâu."

      Người của Chu Tước Môn dám làm gì Triển Thất, đỡ hai người bị chặt tay rời khỏi Long Hổ Môn, chỉ sợ Triển Thất đuổi theo, chặt đứt tay bọn họ.

      Bọn họ rời rồi, đám người Triển Thất cũng khỏi.

      "Triển huynh đệ muốn giúp Long Môn chủ tìm ngọc bội sao?"

      Sau khi ra ngoài, Diêm Xuyên hỏi.

      "Đúng, bất kể thế nào, khối ngọc bội này tôi cũng phải lấy được."

      giờ cách duy nhất để bảo vệ Long Hổ Môn chính là tìm được miếng ngọc bội này, cho nên, bất kể thế nào, cũng phải lấy được ngọc bội.

      "Vậy ngày mai chúng ta cùng tới Long Hổ Môn , hôm nay tôi còn có việc, xin trước."

      Diêm Xuyên thấy Triển Thất đồng ý, chân mày hơi cau lại, sau đó cũng rời .

      Lục HIên liếc mắt nhìn Triển Thất, ngoài dự đoán là ta theo mà cũng tự mình rời .

      Triển Thất có tâm tình để hỏi nhiều, tới Long Hổ Môn chuyến, giờ có thêm quá nhiều nghi vấn, việc phải làm lúc này là trở lại cứ điểm của Diễm bang, xem bên đó có tin tức gì hay . Hơn nữa, biết, sau khi trở về Diễm bang, vẫn còn phiền toái chờ ở đó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :