Chương 107: Đại kết cục(2).
Họ tìm lúc lâu mà vẫn thấy được cửa vào, hoài nghi có phải Như Mộng lừa bọn hay đột nhiên nghe được tiếng khóc nhu nhược vang lên, tới nhìn thử ra là có yếu ớt, vừa nhìn biết bị người ta làm nhục.
Triển Thất nhanh tay cho ăn mấy viên thuốc, cẩn thận kiểm tra hồi mới tốt lên, có điều nhìn bộ dáng của chắc cũng sống thêm được bao lâu nữa.
" nương, nhà ở đâu, chúng tôi đưa về."
"Hu hu hu… tôi còn mặt mũi trở về nữa, cầu ân nhân sau khi tôi chết chôn tôi ở nơi nào đó, tôi còn mặt mũi trở về gặp cha mẹ nữa."
"Là ai hại thành như vậy, cho tôi biết, tôi báo thù giúp ."
Triển Thất biết phải an ủi như thế nào, hận nhất những loại khốn nạn này, nên muốn báo thù cho này.
"Khụ khụ, các người đánh lại bọn chúng đâu, trừ khi có Thẩm đại soái hỗ trợ, bọn chúng còn bắt giữ rất nhiều tỷ muội của chúng tôi, ân công cầu tìm Thẩm đại soái nhờ giúp đỡ cứu tỷ muội của tôi về ."
" cho tôi biết các ấy bị nhốt ở đâu."
" theo lối này vào bên trong, người ở bên trong,…, khụ khụ.."
" nương, thù của tôi nhất định báo."
Sinh mệnh của này đến cực hạn, nghe được lời hứa của Triển Thất cuối cùng cũng nhắm hai mắt lại.
Tại Bến Thượng Hải danh tiếng của Văn Nhân mạc rất cao, rất nhiều người đều biết Thẩm đại soái là người tốt, còn rất lợi hại, đó hấp hối nhưng cũng cố sức mong Triển Thất mang tin tức đến cho , có thể sau đó đó nhận ra Triển Thất, gần đây hai người bọn họ rất nổi bật, báo chí mỗi ngày đều đưa tin tức của hai người rất nhiều người nhận ra bọn họ.
"Địa phương kia có thể là Thanh Liên giáo?"
"Mười phần là đúng, chỗ đó chúng ta mới tìm xong, lần này kiểm tra kỹ chút, cẩn thận lục soát lần nữa."
Mọi người dựa theo chỉ dẫn của kia dọc theo lối vào bên trong, rốt cuộc các cũng phát điểm bất đồng, những ngôi nhà đơn sơ bên trong này, nhìn kỹ phát được sắp xếp rất hoàn chỉnh dựa theo trận pháp là dựng.
“Chủ tử, bên này, tôi có cảm giác hai ở đó.”
Càng tới gần cảm giác của Nam Cung Ngọc càng mãnh liệt, lần đầu lục soát bọn họ cũng có tới chỗ này, nên Nam Cung Ngọc có cảm giác gì. Nhưng sau khi qua bức tường, liền cảm nhận được Nam Cung Phàm, xem ra bọn chúng giở trò tường, hòn đảo kia gần như tất cả mọi người đều có dị năng.
Đối với trực giác của Nam Cung Ngọc mọi người vô cùng tin tưởng, nên để dẫn đường vào bên trong.
Càng vào bên trong Triển Thất càng có cảm giác trong cơ thể có cái gì đó hấp dẫn muốn thoát ra, biết đó là dị năng bị phong ấn như trong lời của Tần Thiên Khải, xem ra muốn chiến thắng những người đó, nhiệm vụ đầu tiên là phải giải trừ phong ấn trong cơ thể .
" hai."
Khoảng 15’ Nam Cung Ngọc mới dừng lại, sau đó tới cánh cửa trước mặt quan sát vòng sau đó mới vào, bên trong chính xác là Nam Cung Phàm bộ dáng trông vô cùng thảm hại.
Chỗ này nhìn từ bên ngoài lớn lắm, bước vào bên trong mới thấy được nó rộng lớn ra sao, có thể những người này quá mức tự tin, cho nên có người tuần tra, bọn mới đường yên ắng đến nơi này.
Bị nhốt cùng với Nam Cung Phàm là Lôi Liệt, giờ phút này hai người bị ngâm trong thùng lớn, người bị cắm đầy châm, hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê.
Những người khác biết y thuật cho nên chỉ có thể để Triển Thất và Văn Nhân Mạc cẩn thận nhổ từng châm sau đó ôm người khỏi nước thuốc.
"Rời trước, trời sắp sáng rồi, coi chừng bị lộ."
"Các người trước , tôi muốn ở đây lát."
" ở cùng em."
"Được, những người còn lại đến Thanh Long bang, đừng để kẻ nào phát ra."
Triển Thất càng ngày càng thống hận những người đó, nghe vừa mới chết kia , bên trong vẫn còn rất nhiều chịu khổ, nhất định phải nghĩ biện pháp cứu bọn họ.
Hai nhóm đồng thời xuất phát, Triển Thất và Văn Nhân Mạc cầm camera tiếp tục vào mấy căn phòng khác. Dựa vào khả năng của hai người muốn bị phát cũng khó, vào hơn mười nhà mới quay trở về.
Khi tất cả mọi người trở lại Thanh Long bang trời sáng, chắc bên kia cũng phát người bị trộm cũng nên có hành động rồi . Bên này Triển Thất với Văn Nhân Mạc mới trở về kịp nghỉ ngơi vội vã mang Nam Cung Phàm và Lôi Liệt vào phòng dược để cấp cứu, bọn họ bị ngâm trong nước thuốc thời gian dài, mau mà Triển Thất là chuyên gia y dược, nên mới có biện pháp cứu chữa, nếu hai người này dù có cứu ra cũng chỉ có đường chết.
Hai người bọn họ khẩn cấp cứu người, những người còn lại cũng nhàn rồi mỗi người làm việc của mình.
Nam Cung Ngọc bị người của Huyền Vũ môn tìm đến, vì người của Huyền Vũ môn phát Nam Cung Như Mộng ở trong phòng thông dâm với người khác. ra lúc rời Triển Thất lặng lẽ thả Thúc tình phấn lên người Nam Cung Như Mộng. Buổi sáng có người Như Mộng phòng thấy Nam Cung Như Mộng trần truồng, vào cũng thấy có người chết, mà thấy được thân hình quyến rũ của Nam Cung Như Mộng, lúc đó cũng suy nghĩ được gì thêm, lập tức đè lên thân thể ta, Như Mộng bị kích thích ở hạ thân làm cho tỉnh lại, có thể bọn họ bị dược phấn khống chế nên càng điên cuồng hơn.
Tiếp đó nha hoàn tới gọi Nam Cung Như Mộng ăn điểm tâm liền phát , người tới ngày càng nhiều, sau cùng bị mọi người vây xem. Hai người đó trước mặt mọi người diễn màn đông cung( Ý là ấy ấy đó) sống, Như Mộng đoán được kết cục của bản thân, nên cho dù dược được giải trừ cũng thẹn thùng gì, ngược lại còn quyến rũ người khác, rất nhiều người vừa mới tới giữ được bình tĩnh, giờ lại bị ta khiêu khích lập tức mất lí trí gia nhập cuộc chiến.
Những người đó phần lớn đều gia nhập Thanh Liên giáo, có thứ gì tốt, may mà người của Huyền Vũ môn cũng còn hơn phân nửa người còn đủ lí trí, biết phải giải quyết chuyện này như thế nào đành phải tìm Nam Cung Ngọc. Nam Cung Ngọc thấy hình ảnh phóng đãng của Nam Cung Như Mộng cảm thấy dơ bẩn vô cùng, liền sai người bắt trói tất cả lại. Bây giờ tìm được Nam Cung Phàm, cũng sợ bị ta uy hiếp nữa.
Vốn mọi người vô cùng lo lắng cho Nam Cung Phàm, nhưng có Nam Cung Ngọc đảm bảo mọi người mới yên tâm phần nào, tất cả đều đều cử lên làm vị trí môn chủ, vì để tăng thêm lực lượng cho Triển Thất, Nam Cung Ngọc tiếp nhận Huyền Vũ môn sau đó chỉnh đốn lại dưới.
Ngày này tất cả mọi người đều nhàn rỗi, được Triển Thất và Văn Nhân Mạc cố gắng cuối cùng cũng kéo được mạng của Nam Cung Phàm với Lôi Liệt về, sau khi tỉnh lại bọn họ được Triển Thất kể lại sơ lược mọi chuyện, Huyền Vũ môn có Nam Cung Ngọc trông coi nên Nam Cung Phàm rất yên tâm, Lôi Liệt ở Bạch Hổ môn lại có người để tin cậy. Sau khi biết được thân phận của Triển Thất liền trực tiếp giao ngọc bội Bạch Hổ cho , coi như cả Bạch Hổ môn cũng giao cho Triển Thất.
Bây giờ còn thời gian nữa, Triển Thất dẫn người đến Bạch hổ môn, cầm tín vật của Lôi Liệt nhanh chóng tiếp quản Bạch Hổ môn, những phản đồ gia nhập Thanh Liên giáo đa phần đều bị xử trí, chỉ để vài con cá lọt lưới, như vậy bây giờ Tứ đại bang phái ở bến Thượng hải đều nằm trong tay Triển Thất. Bản đồ bảo tàng cũng thu thập đầy đủ, chỉ còn chìa khóa để mở bảo tàng nữa thôi, chìa khóa của Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ đều có giờ chỉ còn cái ở Thanh Long bang nữa là đủ.
"Lão đại, chúng ta còn thời gian từ từ tìm, em nghĩ ta xuất sớm thôi."
Mấy ngày nay Triển Thất thấy Văn Nhân Mạc bận rộn vô cùng, biết tự trách tại sao tiếp quản Thanh Long bang sớm hơn để đoạt lại ngọc bội Thanh Long cho .
"Bang chủ, Thác Bạt Yên ở bên ngoài muốn gặp người, ta mình có vật mà bang chủ tìm."
"Thác Bạt Yên?"
"Cho ta vào."
" ta là con của Thác Bạt Dã, cũng là người hại huynh đệ bọn ."
Tuy chỉ có hai câu ngắn ngủi, nhưng Triển Thất có thể cảm nhận được trong lòng Văn Nhân Mạc có bao nhiêu hận ý, đời này hận nhất là người nhà Thác Bạt Dã, kẻ là hung thủ giết phụ thân , người là kẻ giết huynh đệ mà tín nhiệm nhất.
"Mạc ca ca, đây là tín vật cần tìm. Trước kia em quả làm chuyện có lỗi với , nhưng mà ta chết có liên quan tới em, đều là do phụ thân làm, bây giờ phụ thân chết, thù báo,. Em biết vẫn còn em, chỉ cần đồng ý cưới em em giao khối ngọc bội này cho ."
Thác Bạt Yên này quả biết xấu hổ, vừa vào mấy câu buồn nôn, đúng là cực phẩm mà.
"Tôi phi, đừng ở đây khóc lóc với ai lấy nước tiểu soi mặt mình thử, thua cả tôi đến cái ngón chân của Thất Thất cũng bằng còn dám ở đây la lối như vậy."
Tiễn Kỳ nghe ta xong bạo phát, muốn biết trong đầu của nữ nhân này chứa cái gì. Còn có, Văn Nhân Mạc trước kia, Thích Thiên cũng thích ta, biết lúc đó bọn họ có phải bị mù mắt hay .
" là đàn bà điên từ đâu tới, Thích Thiên ca ca, em nghe kết hôn, chắc phải người quái dị này chứ."
Có thể thấy Thác Bạt Yên nhận thấy được thế cục trong sân, vẫn còn mơ tưởng như ba năm trước kia ba thiếu niên này luôn xoay quanh ta. ra ta cũng rất xinh, mắt to tròn còn có má lúm đồng tiền, cười lên trông cực kì ngọt, nhìn vừa ngây thơ lại nhu nhược cái loại này rất dễ làm người ta muốn nâng trong tay để bảo vệ thương, nhưng nội tâm lại ác độc như vậy.
"Ngoan ngoãn giao ra ngọc bội, tôi xem xét giữ lại toàn mạng cho ."
"Mạc ca ca, …"
"Kêu thêm lần nữa tôi lập tức giết , xứng để kêu tên Mạc."
Tuy tại Văn Nhân Mạc rất hận nữ nhân này, nhưng dù sao trước đây cũng từng mê luyến qua nữ nhân này cho nên trong lòng thấy thoải mái, nhưng ta lại ghê tởm ở trước mặt kêu mấy lần Mạc ca ca, muốn đạp ta cước.
"Các người đừng tới đây, cho biết, người ta có bom, nếu các người dám lại gần ta liền cùng các người đồng quy vu tận."
Thác Bạt Yên thấy Văn Nhân Mạc đến liếc nhìn cái cũng lười, bên kia Triển Thất lại đe dọa liền để lộ bom ở bên hông ra, nhưng Triển Thất lại nở nụ cười. Nếu ta buộc bom ở bên hông còn đáng , nhưng lại lấy hàng giả muốn báo thù, ta cho ai cũng là con nít sao.
"Mạc ca ca, chúng ta thể trở lại như trước kia sao? em nữa."
"Tôi muốn lập lại lần thứ hai, lập tức giao Thanh Long ngọc bội ra đây."
Văn Nhân Mạc vừa xong Thác Bạt Yên cũng thu lại nụ cười điềm đạm đáng thành vẻ mặt hung dữ, lần này ta tới quả ôm suy nghĩ đồng quy vu tận, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Văn Nhân Mạc nháy mắt bị cuốn hút. Nhớ lại trước kia ta sủng như thế nào, cho nên ta nghĩ bây giờ chắc vẫn còn thích , liền thay đổi kế hoạch, nếu Văn Nhân Mạc đồng ý cưới hủy bỏ kế hoạch, nghĩ tới Văn Nhân Mạc đối với chỉ có hận, hận cũng , chắc chuyện với cũng chỉ vì ngọc bội Thanh Long trong tay mà thôi.
"Văn Nhân Mạc, đây là bức tôi, tôi cho cơ hội."
"Xì…."
Thác Bạt Yên vừa xong nhanh chóng lấy ra từ lồng ngực thanh đao, đâm vào ngực của chính mình, máu lập tức phụt ra. màn này diễn ra quá nhanh, mà ta tự sát cũng có ai có cản lại, ta muốn chết lại càng dễ, nhưng Triển Thất mơ hồ thấy có cái gì đó đúng. ta vốn có thể cầm ngọc bội Thanh Long cao chạy xa bay, bây giờ lại hao hết tâm cơ tới Thanh Long bang tự sát, nghĩ sao cũng thấy đúng.
Thác Bạt Yên lập tức ngã mặt đất, máu theo cánh tay chảy ra, dính lấy ngọc bội Thanh Long, lại chảy qua mấy điểm khác.
" xong, mau đốt lửa lên."
Văn Nhân Mạc nhìn tình hình trong sân đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức hiểu được mục đích chân chính của Thác Bạc Yên, lập tức nhặt lấy ngọc bội Thanh Long tay ta sau đó sai người mang lửa tới, nhưng toàn bộ đều chậm.
Máu mặt đất ngày càng nhiều, đại sảnh cũng xảy ra màn khó tin, trời trong xanh đột nhiên trở nên u, trong đại sãnh vốn có ai lại xuất đống linh hồn mờ ảo, dần dần những linh hồn này cũng biến thành bộ dáng con người, đúng là đám người Thác Bạc Dã trước đây bị Văn Nhân Mạc giết.
“Mọi người cẩn thận, lệnh cho các huynh đệ đốt vòng lửa trong sân, sau đó tất cả mọi người trốn vào.”
Ban đầu có rất nhiều người bị tượng này dọa u mê, nghe Văn Nhân Mạc phân phó mới chạy kiếm lửa, nhìn những người này Triển Thất mơ hồ nhớ lại được cái gì đó, có điều giờ phải thời điểm để suy nghĩ đến chuyện này, đề phòng đối thủ trước .
Những người này đồng loạt tấn công về phía bọn họ, bọn họ chặt chém như thế nào cũng giết được đối phương. Bỗng nhiên, Triển Thất nhớ lại ba năm trước tại quan ngoại Lý Ngọc Tiên có bày trận pháp, chẳng lẽ cùng chuyện này có quan hệ.
“Vô dụng, đây là trận pháp cao cấp, chúng ta giết được bọn chúng.”
ngờ là trận pháp kia, nên Văn Nhân Mạc bảo mọi người cần toàn lực giết địch. Những người đó dựa vào oán niệm là kết thành, chỉ cần oán niệm tiêu tan những linh hồn này cũng biến mất theo, bọn lúc trước bị Văn Nhân Mạc giết, cho nên đa số đều vây quanh người Văn Nhân Mạc.
Người sống biết mệt, nhưng những người đó , rất hanh có người kiên trì nổi mà ngã xuống, khi chết trong nháy mắt bị mấy linh hồn đó cắn nuốt.
“Bang chủ, bên này.”
Đây là hồi chém giết quá sức, thỉnh thoảng cũng có người ngã xuống, ngay lúc mọi người sắp kiên trì nổi nữa lửa cũng nổi lên, bọn họ liền nhảy vào trong vòng lửa, những linh hồn đó cũng dám bước gần vòng lửa.
“Lão đại, đây là?”
“Đây là do trước kia Lý Ngọc Tiên bày trận pháp, có thể người này là cha của ta, cho nên sau đó tìm rất nhiều tư liệu nghiên cứu. Chỉ biết là Quỷ Hồn sợ lửa, trừ phi người thực pháp trận chủ động giải trừ bọn chúng tiếp tục chém giết.”
Triển Thất nghĩ tới Lý Ngọc Tiên, trong sơn cốc lần đó Triển Thất cũng có giết ta, đoán là, nếu muốn báo thù cho Lý Ngọc Tiên đáng lẽ phải là Bạch Thiên Lâm mới đúng, sao lại là ta, chẳng lẽ giữa chừng có thay đổi.
“Vừa rồi là sơ suất, muốn mở trận pháp cần phải có đủ oán linh, còn có oán linh cần máu ở tim mới có thể thức tỉnh bọn chúng. Vừa Thác Bạt Yên là sử dụng nó để triệu hồi nhóm người Thác Bạt Dã.”
“Chúng ta phải làm sao bây giờ, đứng ở đây cũng giải quyết được gì, lửa sắp tàn rồi.”
“Những người này lúc trước đều do giết, cho nên bọn oán hận nhất, ra ngoài dụ bọn chúng , em nghĩ biện pháp ra ngoài, tìm người thi triển ép giải trừ trận pháp.”
“Ha ha ha, cần tìm, lão phu tới đây. Các ngươi đừng mơ ta giải trừ trận pháp, sao nhớ ngày trước Tiên nhi bị các người giết như thế nào. Tiên nhi, phụ thân báo thù cho con rồi đây.”
Ngay lúc bọn họ bàn bạc cách phá vòng vây đám người xông vào, cầm đầu là lão nhân gần 60 tuổi, ông ta đúng là phụ thân của Lý Ngọc Tiên. Bên người ông ta là Bạch Thiên Lâm lâu thấy, xem ra chuyện này đều do bày ra, bên cạnh cũng có đám người mặc đồ đen, ngực có thêu hoa sen trắng, là người của Thanh Liên giáo.
“Con của ông phải do chúng tôi giết, ông tìm nhầm người báo thù cho con của ông rồi.”
“Hừ, còn dám dối, ta chứng thực tất cả, lúc trước với Tiên nhi vào sơn cốc sau đó đột nhiên phát sinh trận nổ mạnh, chỉ mình ra, mà Tiên nhi vẫn còn ở trong đó.”
Triển Thất bây giờ gì cũng vô dụng, có chứng cứ, nên bây giờ suy nghĩ cách giải trừ trận pháp này trước .
“Các người cần nghĩ, lão phu đưa các ngươi gặp Tiên nhi.”
“Cốc chủ.”
Ngay lúc phụ thân của Lý Ngọc Tiên muốn sai oán linh tấn công Triển Thất bỗng xuất người.
“Ngươi là.”
“Cốc chủ, tôi là Lý Hải.”
“Lý Hải?”
“Cốc chủ, người xem, tiểu thư là bị tên hỗn đản Bạch Thiên Lâm này giết chết, lúc đó quả chúng tôi bị Triển Thất mai phục, nhưng tiểu thư có chết. Lúc đó tôi rất vui mừng, muốn với tiểu thư tôi cũng chết, đúng lúc đó tên Bạch Thiên Lâm xuất , hận tiểu thư đoạt vị trí của , sau đó muốn lợi dụng cốc chủ nên giết tiểu thư.”
“Ngươi .”
Người tự xưng là Lý Hải mặt bị cháy biến đổi hoàn toàn, bây giờ ra được ai giọng cũng biến đổi, sau khi lấy từ lồng ngực ra vài thứ ông ta mới tin.
“Lục Hiên.”
Biến đổi này giúp Thanh Long bang thoát được kiếp, mà Lý Hải là Lục Hiên mang đến, sau khi Lý Hải kể hết tình xong liền nhảy vào trong vòng lửa đến trước mặt Triển Thất, cẩn thận nhìn .
Trước kia Triển Thất toàn mặc đồ nam, thay đồ nữ Triển Thất biến hóa đến thể nhận ra, nếu phải tim vẫn đập liên hồi thi nhất định hoài nghi người này là giả trang.
“Ta...”
“Cẩn thận.”
Ngay lúc Lục Hiên muốn gì đó trong sân lại xảy ra biến cố, Lý cốc chủ xác định Lý Ngọc Tiên là bị Bạch Thiên Lâm giết chết sau đó bị ta cầm súng bắn vào người.
“Ầm.”
Lý cốc chủ còn chưa kịp phản kháng chết trong tay Bạch Thiên Lâm.
“Văn Nhân Mạc, bây giờ ngươi còn biện pháp nào, người thi trận chết, như vậy trận pháp này vĩnh viễn biến mất, hôm nay ta vì đệ tử Bạch bang báo thù.”
“Bang bang ầm.”
Bạch Thiên Lâm cao hứng quá sớm, cho rằng những oán linh vây quanh Triển Thất bọn họ chết thể nghi ngờ, hoàn toàn quên mất trong tay các còn có vũ khí, cho nên bị Triển Thất và Văn Nhân Mạc liên thủ bắn chết.
Còn lại mấy người Thanh Liên giáo trốn hết, nhiệm vụ của bọn là đến đây xem bọn người Triển Thất bị giết như thế nào rồi trở về báo cáo là được, còn chuyện gì khác bọn mặc kệ.
Chương 107: Đại kết cục (3)
Bởi vì củi cháy hết mà xung quanh lửa dần dần trở nên yếu , những oán linh cũng cảm thấy vậy, cho nên chờ đợi lửa cháy hết phút chốc vọt vào hung hăng xé nát những người ở bên trong.
"Theo lời vừa rồi làm , dẫn những oán linh này nơi khác, em nghĩ biện pháp đưa mọi người chạy trốn."
" được, muốn chết cùng chết, chúng ta phải cùng nhau".
Triển Thất hiểu ý tứ của Văn Nhân Mạc, muốn dùng tính mạng của mình để đổi lấy mạng , sao có thể cho phép làm vậy được chứ, nhất định có biện pháp khác.
ra còn có biện pháp khác để dừng trận pháp này lại, chỉ cần lúc này người tự sát phá hủy hết những oán linh này, hơn nữa trong lòng có oán khí lớn hoặc là ràng buộc như vậy có thể ngưng kết thành linh hồn mới, những oán linh này bị giết chết lần nữa, như vậy có thể phá giải trận pháp này.
Lục Hiên nhìn thấy ở đây cả Văn Nhân Mạc và Triển Thất đều vì đối phương mà suy nghĩ, quyết tâm khác gì trong lễ đính hôn trước kia, lại gần bên người Văn Nhân Mạc, lúc này ở thời điểm nguy hiểm cũng có ai phát khác thường.
"Mạc, cần."
Từng thời khắc Triển Thất đều chú ý đến Văn Nhân Mạc, ngay khi lửa bị dập tắt, những oán linh kia lập tức tấn công, Văn Nhân Mạc dùng đao đâm thẳng vào tim mình. Mặc dù Triển Thất vẫn luôn nhìn , nhưng Văn Nhân Mạc cũng luôn phòng bị , nên khi muốn lao đến ngăn cản kịp rồi.
Mắt thấy đao của đâm vào tim, Lục Hiên vẫn theo phía sau đột nhiên chuyển động, cản ở phía trước người Văn Nhân Mạc và cây đao thuận thế cắm thẳng vào ngực Lục Hiên.
Mặc dù công phu Lục Hiên cao như Văn Nhân Mạc nhưng cũng kém nhiều lắm, tại toàn lực xuất kích, hơn nữa tất cả tâm tư của Văn Nhân Mạc đều đặt người Triển Thất cho nên dễ dàng bị Lục Hiên ngăn lại.
"Lục Hiên…" Triển Thất chứng kiến Lục Hiên đẩy Văn Nhân Mạc ra, trong nháy mắt lòng mừng như điên, nhưng kế tiếp lại thấy Lục Hiên cắm cây đao vào tim mình tâm như vỡ nát ra từng mảnh.
Trong nháy mắt, lửa bị dập tắt, Thác Bạt Dã dẫn đầu oán linh tấn công về phía mọi người, khi ông ta vừa đến đúng lúc thấy máu Lục Hiên phun khắp người , chuyện thể tưởng tượng nổi xảy ra sau đó khiến mọi người kinh hoảng, vốn là oán linh ngưng kết thành hình người lại bắt đầu tan rã ra, chầm chậm giống như vừa mới bắt đầu rồi hóa thành hư vô tan biến trong khí.
"Tiểu Thất Thất."
Triển Thất để ý tới biến hóa chung quanh, cả người như phát điên lên tới bên người Lục Hiên, ôm vào trong ngực.
Văn Nhân Mạc, trong phút chốc kia Lục Hiên hiểu ý tứ của , lúc bắt đầu gặp , động tình, hơn nữa vì mặc thân nam trang nên Lục Hiên vẫn luôn xem như bằng hữu, mà cũng vui mừng vì có người em như Lục Hiên. Khi phát có ý tứ khác với có ý tránh né muốn gặp , nếu sao ba năm này bằng vào thế lực của mình, mà thể tìm được tung tích của chứ ? Đó là do có dụng tâm mà thôi.
Mặc dù sau này khi ở bến Thượng Hải gặp lại, rất vui mừng, nhưng vẫn với bí mật thân phận phụ nữ của mình. Bởi vì biết phải làm sao để đối mặt với , chỉ vậy trong lòng cũng sợ gây trở ngại cho hôn lễ của và Văn Nhân Mạc.
Nhưng mới vừa rồi khi thấy màn Lục Hiên đâm đao vào tim mình kia, trong nháy mắt vô cùng hối hận, mặc dù thể làm được người nhưng vẫn là bằng hữu tốt, từ khi gặp nhau ở Ô Long, sau đó vô lại dây dưa, còn có mỗi lần khi gặp khó khăn vươn tay ra giúp đỡ. Trong tâm tưởng của , giống như người hùng trong các bộ phim vậy.
"Tiểu Thất Thất, gặp lại , biết vẫn quan tâm tôi là tốt. Biết , từ lúc chúng ta quen biết đến bây giờ, vẫn luôn là tôi dây dưa , tôi vẫn cho là chỉ mình tôi đơn phương mà thôi, nhưng mới vừa rồi vừa gặp lại, quan tâm đến sống chết mà giống như tôi chạy tới kia trong nháy mắt tôi hiểu được, ra cũng rất quan tâm đến tôi. Tôi có suy nghĩ muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại trong nháy mắt kia, như vậy, trong mắt của cũng chỉ có mình tôi thôi."
"Lục Hiên, đừng nữa, hãy tin tưởng tôi, tôi nhất định cứu được ."
"Khụ khụ, đừng, để cho tôi hết . ra lần đó vừa gặp , tôi hoài nghi chính là đại tiểu thư Chu Tước môn rồi, nhưng khi tôi nghe và Văn Nhân Mạc thành hôn tôi tự lừa mình dối người với chính mình rằng đó phải là , hơn nữa còn rất vui mừng, chỉ cần Văn Nhân Mạc kết hôn tôi có thể quang minh chính đại theo đuổi . Cho nên tôi mới điên cuồng tìm Lục Chấn Thiên khắp bến Thượng Hải, nhưng dù tìm lâu cũng có tìm được, tôi nghĩ có lẽ vì Văn Nhân Mạc kết hôn nên nhất định rất đau lòng, có thể trở về quan ngoại rồi, cho nên mới lần nữa chạy đến quan ngoại tìm ."
"Nhưng thời gian càng kéo lâu, lúc này tôi mới thừa nhận người kia nhất định là , mà tôi muốn đối mặt với thực tế, cứ tiếp tục ở quan ngoại tìm kiếm khắp nơi, đến tất cả những nơi mà chúng ta từng đến, ngờ lại để cho tôi gặp được Lý Hải. Tôi từ trong miệng ta biết được việc Lý cốc chủ rời núi đến bến Thượng Hải, cũng biết ông ta là nhằm vào , nghĩ tới vẫn là kịp ngăn cản tất cả mọi chuyện xảy ra. cần tự trách, đây cũng là chút lòng riêng của tôi, tôi muốn dùng cách này để vĩnh viễn ở lại trong lòng , chỉ hi vọng sau này trong lòng vẫn có phần thuộc về tôi, luôn nhớ về tôi."
" là tên khốn kiếp, tại sao có thể dùng cách tàn nhẫn như vậy để tôi nhớ chứ ? cần nữa, bây giờ tôi đưa trở về chữa thương, nếu dám chết, tôi bảo đảm quên còn mống, cho nên phải nhớ kĩ cho tôi… phải sống, sống khỏe mạnh, ngày ngày xuất ở trước mặt tôi, phải từng phải nuôi tôi sao ? Còn phải mang tôi ăn tất cả mỹ thực trong thiên hạ nữa, phải chỉ cần những gì tôi muốn đều có thể mang đến cho tôi sao ? Nếu chết rồi, sao có thể cho tôi những thứ này…"
Nằm trong ngực Triển Thất, Lục Hiên còn hơi sức để chuyện nữa, Triển Thất ôm vừa khóc vừa kêu tên nhưng đều có phản ứng.
"Trước hết ôm ấy vào, nhất định cứu được ấy."
Khi nghe được lời nhắc nhở của Văn Nhân Mạc, Triển Thất mới sực nhớ tới lúc này nên chữa thương cho , cho nên lập tức ôm chạy tới phòng giải phẫu. Sau khi tiếp quản Thanh Long bang, mọi người xây dựng phòng giải phẫu, chính là phòng ngừa có người bị thương dùng để cấp cứu.
Hành động của Triển Thất làm cho người nằm trong ngực đột nhiên mở mắt, nhìn như vậy càng khiến đau lòng hơn, người phụ nữ khóc vì , như thế đủ rồi, nhắm hai mắt lại, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười hạnh phúc. Mặc dù vẫn thể , nhưng ít ra lúc này tất cả trong lòng đều là , vì mà đau lòng khóc nghẹn ngào, tất cả như vậy là đủ rồi.
"Lục Hiên."
Khi Triển Thất ôm Lục Hiên chạy đến phòng giải phẫu lại xảy ra biến cố, bóng đen thoáng qua trước mắt , sau đó Lục Hiên ôm trong ngực thấy tăm hơi.
"Triển Thất."
"Thất Thất."
Khi Lục Hiên bị cướp , còn Triển Thất hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại là ba ngày sau.
"Lão đại, tình hình bây giờ thế nào ?"
"Trương đại soái, Triệu Lục gia đều trở thành con rối của Thanh Liên giáo, bọn họ thừa dịp mấy ngày nay chúng ta bị tổn thất mà nhanh chóng phát triển địa bàn, chiếm rất nhiều địa bàn của chúng ta rồi."
"Chuyện còn lại giao cho em , em đối phó với bọn họ."
Sau khi tỉnh lại, Triển Thất đề cập tới chuyện của Lục Hiên, giống như là chuyện đó chưa từng xảy ra vậy, mà toàn tâm toàn ý vùi đầu vào tìm cách trả thù. Văn Nhân Mạc nhìn như vậy càng thêm đau lòng cho , biết, chỉ muốn trốn tránh muốn đối mặt với thực. Rất nhanh sau đó, tìm ra đối sách để phản kích, hơn nữa nhanh chóng chỉnh hợp lại tứ đại bang phái rồi cùng đứng lên chống lại Thanh Liên giáo.
Thế lực của Thanh Liên giáo càng ngày càng lớn, càng có nhiều người gia nhập vào, vừa lúc đó đột nhiên truyền tới tin tức mới, đó chính là Thanh Liên giáo lợi dụng truyền giáo để cường thưởng phụ nữ, hơn nữa còn vô tình tàn nhẫn cưỡng gian các rồi giết chết họ chút thương tiếc.
Vốn là khi tin tức này được truyền trong dân chúng có ai tin hết, nhưng sau khi báo chí ùn ùn in những bức ảnh hình của các bị thứ đồ truyền giáo kia lăng nhục mọi người mới tin tưởng chuyện này.
Sau đó nữa, theo tin tức Chu Tước môn truyền ra ngoài ra thánh nữ Thanh Liên giáo Nam Cung Như Mộng ra là kĩ nữ hơn kém, hơn nữa còn có rất nhiều hình ảnh dâm loạn bị truyền , còn có rất nhiều đàn ông làm chứng thánh nữ bắt đàn ông ngủ cùng, như vậy làm cho Thanh Liên giáo đối mặt với nguy cơ lớn nhất chưa từng có.
ra vì tất cả mọi người Thanh Liên giáo Thánh giáo, xưng giáo chủ của bọn là thánh chủ, báy giờ tất cả đổi lại đều gọi là dâm giáo. Mà giáo đồ của Thanh Liên giáo giống như loại người chuột chạy qua đường bị người kêu đánh, ngay cả những người trước kia từng gia nhập Thanh Liên giáo bây giờ đều bị mọi người truy đánh khắp nơi.
Dưới thầm thôi thúc của Triển Thất và Văn Nhân Mạc, cả bến Thượng Hải cũng tham dự vào đả kích hoạt động của Thanh Liên giáo, đây chính là cơ hội để tiêu diệt Thanh Liên giáo càng nhanh càng tốt.
Cuối cùng sau hơn mười ngày chịu đả kích, Trương đại soái, Triệu Lục gia đều bị dân chúng bắt được bị thiêu cháy, toàn bộ Thanh Liên giáo đảo chân chính đều bị biến mất sạch .
Văn Nhân Mạc biết, mặc dù bề ngoài bọn họ bị tổn thương nặng ra có ảnh hưởng nhiều đến gốc rễ. Những kẻ bị giết chết kia vốn là con rối sau khi gia nhập, cho nên nếu tiêu diệt tận gốc rất nhanh chúng phát triển trở lại như cũ.
"Tốt lắm, chúng ta thành công rồi, Thanh Liên giáo bị tiêu diệt rồi."
"Uh, tôi biết, cho nên hôm nay tôi muốn triệu tập mọi người đến đây là muốn cùng tìm bảo tàng, ngày ước định quyết chiến sắp đến rồi, nếu nữa kịp mất."
"Bà xã, dừng lại được , Lục Hiên còn nữa, nếu em vẫn muốn uổng phen tâm ý của ấy."
"Đừng với em, có phải cũng giống như bọn họ, đều hi vọng Lục Hiên chết. Em cho biết, ấy vẫn chưa chết, ấy có chết. Em muốn tìm bảo tàng, sau đó đánh bại những người kia, như vậy ấy trở lại nên được ngăn cản em."
"Thất Thất, đối mặt với thực tế , em đây là muốn chưa báo thù được cho ấy cả người đều suy nhược đến sụp đổ mất. Như vậy phải là hy sinh của ấy trở thành vô ích sao ?"
"Văn Nhân Mạc, làm sao có thể vô tình như vậy, ấy là vì em nên mới chết… sao em có thể thờ ơ được. Có phải muốn cho em quên ấy, làm sao có thể ích kỉ như vậy… "
Văn Nhân Mạc hung hăng giam cầm Triển Thất ở trong ngực mình, mặc cho miệng mắng to, quyền đấm cước đá. Lục Hiên chết là đả kích lớn đối với , vì vậy mà chôn toàn bộ cảm xúc ở trong lòng, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy cũng vô dụng, cho nên để cho phát tiết ra ngoài sau đó tốt hơn.
biết qua bao lâu, hơi sức của Triển Thất càng lúc càng , giọng cũng càng ngày càng hơn, cuối cùng ngã xuống ngực ngủ.
Trong khoảng thời gian này, đều ngủ nghỉ tìm cách đối phó Thanh Liên giáo, ăn uống cũng rất ít, cơ thể sớm chịu đến cực hạn, chống đỡ tất cả bằng nỗi hận trong lòng, tại sau khi phát tiết ra ngoài thân thể cũng gánh nổi nữa nên mới ngủ say như vậy.
Nhìn người trong lòng khuôn mặt tràn đầy nước mắt mà lòng Văn Nhân Mạc bi thương, nhàng hôn lên vệt nước mắt mặt rồi đặt lên giường để có thể nghỉ ngơi tốt.
Lần này Triển Thất có ngủ lâu như trước, trời vừa tối tỉnh lại, thấy Văn Nhân Mạc ôm ngủ mà trong lòng khỏi đau. Trong khoảng thời gian này khổ sở bao nhiêu cũng khó chịu đến bấy nhiêu, mấy ngày ngủ mấy ngày cũng ngủ, lúc sáng náo loạn trận, nhìn vết thương xanh tím người , còn có vết cắn vai cẩn thận ngồi dậy lấy cái hòm thuốc bôi thuốc cho .
"Em tỉnh rồi."
"Ừ."
"Lão đại, xin lỗi, em phải…"
" cần , hiểu mà."
"Lão đại, em hận mình, đều là bởi vì em mà ấy chết, em thể tha thứ cho mình."
"Nha đầu ngốc, em những phải sống mà còn phải sống tốt mới phụ lòng ta, nếu chẳng phải hi sinh của ấy là vô ích sao ? Chỉ khi em sống tốt ấy mới có thể ra yên tâm được."
…
Sau khi được Văn Nhân Mạc thức tỉnh, cuối cùng Triển Thất ra khỏi bóng ma của cái chết của Lục Hiên, đúng như ấy , trong lòng vĩnh viễn có vị trí của ấy, ấy vĩnh viễn sống trong lòng .
Sau ba ngày mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức, chuyện ở bến Thượng Hải đều an bài tốt rồi tất cả mọi người quyết định lên đường tìm bảo tàng, chỉ để lại số người giữ ổn định thế cục ở bến Thượng Hải, phần còn lại Triển Thất và Văn Nhân Mạc đều mang theo đến quan ngoại bắt đầu tìm bảo tàng.
bảo đồ chỉ dẫn bảo tàng Thành Phi Ưng Sơn ở quan ngoại, nhớ ngày đó Phi Ưng trại phí hết tâm tư để hợp tác với Chu Tước môn để tranh đoạt bảo tàng, ngờ bảo tàng bọn họ tìm kiếm nằm dưới chân bọn họ, châm chọc làm sao.
Sau bảy tám ngày đoàn người mới trở lại quan ngoại lần nữa, bây giờ Phi Ưng trại còn tồn tại nữa, tại cả quan ngoài đều thuộc về Triển Thất và Văn Nhân Mạc, cho nên suốt dọc đường đều rất thuận lợi.
Bởi vì bảo đồ, vị trí của bảo tàng chỉ dẫn rất ràng, hơn nữa nhờ trực giác của Nam Cung Ngọc mà rất dễ dàng tìm được đường vào của bảo tàng, nhưng đến khi tìm ra vị trí cửa bảo tàng có chút khó khăn, vì căn bản có ổ khóa để đút chìa khóa vào.
"Mẹ kiếp ! Đây cũng phải là đợi 10 hay 100 năm mới mở ra chứ."
" đâu, chúng ta cùng tìm , nhất định tìm được cách khác để mở cửa."
Mọi người hao tốn nửa ngày cũng tìm được cửa chính, Triển Thất nghi ngờ phải Triển Phách Thiên biến thái kia quy định thời gian để bảo tàng mở ra .
"Chủ tử, nếu dùng máu của thử chút thử ?"
"Ý của là gì ?"
Mới vừa rồi cẩn thận tìm tìm lại mấy lần, hơn nữa, bảo đồ chỉ đúng là nơi này, tuy nhiên tìm được cách mở cửa cho nên Tần Khải Thiên mới đưa ra đề nghị vậy. Nhớ lời tổ tiên truyền có qua để mở ra cửa bảo tàng nhất định phải là truyền nhân của Triển Phách Thiên mới làm được nên mới đưa ra đề nghị .
Hết cách rồi, cũng chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống mà thôi, Triển Thất trích chút máu lên đất và vách núi, quả nhiên chuyện thần kì xảy ra, vốn là vách núi có gì lại đột nhiên xuất cánh cửa, ngay chính giữa cửa chính có bốn lỗ , Triển Thất lấy bốn khối ngọc bội trong tay bỏ vào bốn cái lỗ , phịch tiếng, cửa mở ra.
Vì phòng ngừa có các loại cơ quan nên khi mọi người vào rất cẩn thận, Nam Cung Ngọc lại lần nữa trước dẫn đường, khi tất cả mọi người cùng nhau vào cửa tự động đóng lại.
Triển Thất muốn chửi tục, biết ai lại có thể thiết kế ra được cơ quan như vậy, so với kĩ thuật đại còn trâu bò hơn, quả nhiên người cổ đại thông minh hơn người đại.
Tuy nhiên Triển Phách Thiên có biến thái như Triển Thất nghĩ, nếu cửa thiết kế cần người truyền nhân mới có thể mở được, như vậy bên trong cũng cần thiết có các loại cơ quan để đối phó với truyền nhân của mình.
Dọc theo đường quá mức thuận lợi làm cho mấy người có chút thích ứng được, khi vào đến tận cùng bên trong thấy vàng bạc châu báu chất thành núi, chỉ vậy còn thấy rất nhiều các loại vũ khí ai cũng ngớ ngẩn nhìn như tin vào mắt mình.
"Mẹ kiếp ! Ai đánh tôi cái , tôi có nằm mơ cũng mơ thấy nhiều tiền như vậy !"
Bảo tàng chính là ở vị trí trung tâm của Phi Ưng trại nhưng xem ra có người nào của Phi Ưng sơn trại phát ra. Ở quan ngoại, Phi Ưng sơn trại nằm đỉnh núi cao nhất, hơn nữa, ở trong động này vàng bạc chất đầy, đất còn chất đầy ngọc bảo, xung quanh động, dạ minh châu chiếu sáng trưng, nếu là buổi tối minh châu ở đây cũng đủ chiếu sáng bừng cả ngọn núi khiến cho người khác mở mắt ra được. Tất cả mọi thứ ở đây làm sao cũng khiến người ta cảm thấy chân .
Trong lòng Triển Thất thầm cảm thán, ban đầu nếu phải ở Tùng Thành thu thập Phi Ưng trại khi bọn họ đến Mạc Thành dùng đại pháo oanh tạc, nếu như vậy có lẽ thấy vàng bạc bay đầy trời rồi. tại mới hiểu ý nghĩa của câu kia, chỉ cần ai có được bảo tàng là có thể thống nhất được hắc đạo. Tiền bạc nhiều như vậy có thể chiêu binh mãi mã nhiều vô số kể, đừng là hắc đạo, chính là để thống nhất thiên hạ cũngkhông thành vấn đề.
“Mọi người ở lại đây, tôi vào bên trong xem xét chút.”
Khi vào đến nới này trong lòng cảm thấy có lực lượng nào đó dẫn dắt, cho nên tính toán vào bên trong xem thử chút. Mọi người vì yên lòng nên cũng tiếp tục theo vào bên trong.
Lại đoạn nữa thấy xuất cánh cửa khác, cánh cửa này nhìn có vẻ tầm thường nhưng kỳ lạ là chỉ có Triển Thất mới nhìn ra được cánh cửa này, ngay cả người có dị năng như Nam Cung Ngọc cũng nhìn ra.
“Cẩn thận chút.”
“Yên tâm, em tin tưởng Triển Phách Thiên đến nỗi để cho hậu nhân của mình tới chịu chết.”
mình Triển Thất vào gian phòng kia, khi vừa vượt qua cánh cửa máu trong cơ thể sôi trào lên, gian phòng này chỉ là gian phòng bình thường lớn , bên trong có đặt cái bàn, cái ghế, bàn có bức thư, biết là dùng biện pháp gì mà trong phòng này chút bụi cũng có, mà bức thư này chút cũng bị tổn hại.
“Đứa bé của ta, ta biết phải gọi con như thế nào, có lẽ ta là ông cố của con hoặc cũng từng là ông cố rồi, nhưng mặc kệ xưng hô như thế nào con cũng là đứa bé. Đứa bé, chắc hẳn con tới đây bởi do ta đưa tới trận náo động kia nên sau này mới có ước định Trường Sinh, đây tất cả đều là sai lầm của ta, ta hy vọng con có thể có khả năng là người bình thường. Con có biết vì sao ta muốn phong ấn chặt dị năng trong cơ thể con sao? Bởi vì dị năng của con tương quan với dị năng của những người đảo, dị năng của con bị phong ấn lại như vậy nhiều nhất bọn họ cũng chỉ có thể phát huy ra phần dị năng, nhưng nếu phong ấn dị năng của con nhất định bọn họ cần đợi ước định trăm năm mà có thể sớm tới Trung Nguyên gây ra tai họa lường được.”
“Những người đó khi phụ thân ta còn sống có dã tâm rất lớn, nếu để cho bọn họ phát huy toàn bộ dị năng thiên hạ này lập tức rối loạn. Cho nên bây giờ con phải suy nghĩ cho kỹ, nếu con chân chính có được dị năng này lần nữa con có chắc chắn có thể đánh bại bọn họ ? Nếu là con ngàn vạn lần được mở ra...”
Triển Thất xem bức thư lần lại lần, bức thư có ghi lại nội dung nguyên nhân có ước định trăm năm đại khái lần nữa, khác lắm so với những gì Tần Khải Thiên cho biết. Còn có vài lời quan tâm , ngoài ra còn cho biết làm thế nào để mở ra dị năng trong cơ thể.
Triển Thất ghi nhớ lại tất cả rồi mới nhìn đến tờ giấy cuối cùng, tờ cuối cùng lại là chỉ cách làm thế nào để giải trừ dị năng của tất cả mọi người đảo.
“Mẹ kiếp! Nếu có thể giải trừ dị năng của những người đó tại sao giải trừ sớm chút, mà để đến bây giờ, như vậy làm sao những người kia có dã tâm được chứ.”
Trong lòng nhịn được mắng to lên, nhưng mắng mắng, vẫn phải tiếp nhận thực tế. Bây giờ, căn bản chưa có tiếp xúc bất kì người nào hòn đảo kia, cũng biết sau khi có dị năng có lực lượng gì, có thể đánh thắng những người đảo đó cũng chắc.
Từ kiện Thanh Liên giáo khó nhìn ra dã tâm của những người đó, nếu quả thể đánh bại bọn họ và cũng thể giải trừ dị năng của bọn họ thế giới này có lẽ sắp rối loạn đến nơi rồi.
Sau khắc đồng hồ suy nghĩ Triển Thất quyết định giải trừ phong ấn của mình, suy nghĩ nhiều hay nhìn trước ngó sau như vậy căn bản phải là cá tính cuả , tin tưởng nhất định có thể tiêu diệt được đám người kia.
Phương pháp giải trừ phong ấn cũng phải khó khăn, nhưng phải cần chút thời gian, vì phòng ngừa mấy người bên ngoài thấy lâu ra lo lắng nên trước hết ra ngoài với bọn họ chút, sau đó trở lại mật thất làm theo những gì chỉ dẫn trong bức thư để giải trừ phong ấn trong cơ thể.
biết trải qua bao lâu, Triển Thất có cảm giác giống như tỉnh lại sau giấc ngủ dài, thân thể cũng có biến hóa gì, chỉ có thay đổi duy nhất là cái bớt màu đen cánh tay biến mất.
“Ni Mã, đây tột cùng là dị năng gì, vì sao chút lão nương cũng cảm giác được?”
vẫn ngồi yên ghế, tức quá theo quán tính vỗ cái xuống bàn, sau đó kinh ngạc phát chỉ là tùy tiện vỗ cái cũng làm cái bàn đá vỡ tan tành.
Sau khi phát việc này, vội vã vọt ra khỏi mật thất tới đống vàng bạc đá quý trước mặt tiện tay nhặt lên khối vàng sau đó nhàng bóp cái lập tức khối vàng biến thành cái bánh vàng. Trong trí nhớ dường như còn thấy trong số châu báu có kim cương, vì vậy tìm viên kim cương như cái trứng cút, nắm tay lại viên đá kim cương trứ danh cứng nhất lập tức biến thành đống bột.
Nhìn thấy đống bột trong tay Triển Thất cũng ngẩn người ra, như thế này có thể so với diễn ti vi còn mơ hồ hơn nhiều, ngờ chuyện ly kỳ như vậy thế nhưng xảy ra người .
riêng gì ngẩn người như tin vào mắt mình mà mấy người Văn Nhân Mạc cũng ngốc trệ ra ở bên ngoài bọn họ đợi suốt cả ngày, mặc dù Triển Thất trước khi mở phong ấn cần chút thời gian, nhưng biết kéo dài như vậy. Khi mọi người nghĩ muốn hỏi chút thấy Triển Thất vọt ra ngoài như điên, sau đó cầm khối vàng lên rồi lập tức bóp dẹp nó, sau đó cầm khối bảo thạch trực tiếp bóp nát nó thành bột khỏi kinh ngạc sửng sốt.
Last edited by a moderator: 25/6/16