1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu của đại ca xã hội đen - Mèo Lười Yêu Ngủ (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ CHƯƠNG 63 TIẾN VÀO BẢO TÀNG


      Editor: White Silk-Hazye


      "Lão đại, em hỏi câu hỏi cuối cùng, hai mươi mấy năm nay tìm phụ nữ, như vậy giải quyết vấn đề sinh lý như thế nào?"


      Triển Thất đối với chuyện này rất tò mò, người đàn ông bình thường, làm sao có thể có nhu cầu sinh lý. vào Diễm bang lâu như vậy cũng chưa từng thấy tìm phụ nữ, nghe những lời thủ hạ của trước kia cũng tìm phụ nữ, ban đầu vốn nghĩ là đồng tính, thích đàn ông, bây giờ phủ định vấn đề này rồi. Về sau cũng từng hoài nghi được, nhưng phản ứng của tối hôm nay phải là bộ dạng được, cho nên càng thêm tò mò, chẳng lẽ là dùng.....


      Khi Triển Thất hỏi xong những vấn đề này Văn Nhân Mạc muốn hỏng rồi, cho nên dứt khoát đứng dậy mình ra khỏi phòng, nếu như tiếp tục chờ ở đây bên trong biết cái gì nữa.


      đêm này cứ như vẫy mà trôi qua, Triển Thất vì quá mệt mỏi, cho nên rất nhanh liền ngủ thiếp , bởi vì trước khi vào bảo tàng được nghỉ ngày, cho nên Triển Thất ngủ cả ngày. Đến tối ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, với lại Văn Nhân Mạc còn kêu người chuẩn bị cơm chiều tốt chờ khi vừa tỉnh dậy mang đến. Buổi tối khi chuẩn bị ngủ Văn Nhân Mạc sợ lại tiếp tục hỏi vấn đề của tối qua, cho nên cái gì cũng trực tiếp ôm ngủ.


      Chờ đợi ba năm đến lúc bảo tàng mở ra cuối cùng cũng đến, sau khi đến nơi tập hợp đám người đều tỏ ra rất hăng hái.


      "Bảo tàng còn hai tiếng nữa mở ra, sau này vào bên trong nhất định phải cẩn thận. Theo kinh nghiệm từ những bảo tàng trước đây, bên trong có rất nhiều cơ quan với lại phải cẩn thận mấy bang phái kia giở trò đánh lén, bây giờ cơ thể của em tốt nhất định phải sát bên cạnh ."


      Lần này Văn Nhân Mạc luôn có dự cảm xấu, vốn định để cho Triển Thất chờ bọn họ ra, nhưng lại kiên trì muốn đến.


      Thực ra chỉ riêng Văn Nhân Mạc có loại dự cảm này, Triển Thất, Nam Cung Ngọc đều có, cho nên Triển Thất mới kiên trì muốn đến, cũng lo lắng cho Văn Nhân Mạc.


      Trước khi xuất phát Nam Cung Ngọc cảm thấy có dự cảm xấu rất mãnh liệt, nhưng mạng của Triển Thất và mạng của Văn Nhân Mạc đều tính ra được. Có điều là kết quả tính ra có sai chỉ hy vọng những điều này là do khẩn trương quá mà ra.


      Bảo tàng ở tại núi Thanh Phong của Tùng thành, nửa khác của núi Thanh Phong vốn là địa bàn của Thanh Phong trại, rất nhiều người cũng hoài nghi bảo tàng sớm bị Thanh Phong trại phát , mặc dù nghĩ như vậy, nhưng mọi người vẫn là liều mạng muốn vào xem chút.


      Hai tiếng đồng hồ rất nhanh trôi qua, khi ánh mặt trời chiếu lên tấm bia đá ở cửa động chuyện kỳ lạ xảy ra. Đạo ánh sáng đó khiến cửa chính làm thế nào cũng thể mở ra lại tự động mở ra. Nhìn thất màn như vậy tất cả mọi người đều sợ ngây người, Triển Thất biết, đây là cơ quan được thiết kế khéo léo, chỉ là nghĩ đến, mộy cái bảo tàmg như vậy lại có thể có cơ quan tinh xảo như vậy, thấy được chủ nhân của bảo tàng này giấu đồ có bao nhiêu khó khăn.


      "Lần này thời gian mở ra là ba ngày, ba ngày tới chúng ta thể từ bên trong mà ra ngoài được, giống nhau, nếu như đến ngày ba mà chúng ta ra như vậy cũng ra được."


      "Những thứ này là khi phát bảo tàng này tìm được cuốn sách ở phía viết như vậy, lúc đầu tất cả mọi người đều tin, chỉ là cuối cùng những người đó ra."


      Văn Nhân Mạc lần những điều cần chú ý với Triển Thất, nhìn dáng vẻ Triển Thất nghi ngờ liền nguyên nhân chút. Ba năm trước khi tìm ra bảo tàng bảo tàng mở ra ba ngày, lập tức đóng lại, nhưng chưa gặp qua chuyện kỳ lạ như vậy, cho nên phần lớn đều là bán tín bán nghi, để chứng minh có đúng như vậy hay , khi tìm ra bảo tàng đó những bang phái kia cũng chọn ra 10 người vào trong, nhưng sau khi bọn họ vào cũng chưa từng thấy ra.


      Cửa động của bảo tàng hoàn toàn mở ra, chẳng qua bây giờ tất cả mọi người ai cũng muốn là người đầu tiên vào trong, ai biết được bên trong đó có cơ quan gì hay chứ, hay là sau khi vào cũng thể ra được.


      "A."


      Ngay lúc tất cả mọi người chờ có ai đó vào trước, cuối cùng Huyền Vũ môn kiềm chế được, cho nên phái 1 người vào trước, nhưng mới vừa đến cửa động chợt có mũi tên nhọn bay ra xuyên thẳng qua tim. Nhìn người vừa mới nãy còn sống sờ sờ trước mắt liền chết ngay trước mặt như vậy mọi người cũng dám di chuyển nữa.


      "Chủ tử, ngài tin tưởng tôi ?"


      Bảo tàng mở ra hai tiếng rồi, vẫn ai vào, cứ như vậy mãi chờ đợi ba năm liền uổng phí rồi. Cho nên Nam Cung Ngọc hỏi Triển Thất, tin chắc có thể dẫn bọn họ vào trong, nhưng giác quan thứ sáu này quá kỳ lạ sợ mọi người tin mình, cho nên mới hỏi Triển Thất trước.


      "Tôi tin."


      Lấy được tín nhiệm của Triển Thất rất vui vẻ, cho đến bây giờ Triển Thất chưa từng hỏi qua xuất thân của , tại sao theo , lại có thể tín nhiệm như vậy, loại cảm giác này tốt, cho dù suốt đời cho mạng của cũng cam tâm tình nguyện.


      Văn Nhân Mạc tin Nam Cung Ngọc, nhưng tin tưởng Triển Thất, chỉ cần tin cũng tin. Những người phía dưới cũng tin giống như Văn Nhân Mạc, cho nên ai phản đối, đem mạng của mình giao cho Nam Cung Ngọc.


      Diễm Bang vừa động cuối cùng cũng phá vỡ cục diện trầm mặc này, nhìn thấy bọn họ chuẩn bị vào trong lòng mọi người đều mâu thuẫn. Rất nhiều người cũng chế nhạo bọn họ, bang phái chính là bang phái , chịu đựng nổi, hơn nữa còn là đích thân Bang chủ vào, loại việc này trước hết nên để cấp dưới chịu chết mới tốt. Hơn nữa, họ còn có hi vọng Diễm bang có thể an toàn vào trong, nếu như Diễm bang an toàn vào, như vậy có nghĩa là họ cũng có thể vào.


      "Các người cũng qua đó, nhìn xem bọn họ vào như thế nào, nếu có thể vào quay trở về cho tôi biết."


      Bạch đường chủ của Chu Tước môn sau khi thấy Diễm bang muốn trước mở đường phái Long Hổ môn theo vào trong, bây giờ ông còn biết Long Hổ môn ra là người của Triển Thất, nhưng bọn họ thích Chu Tước môn, cho nên để cho bọn họ tự tìm cái chết .


      Chẳng qua an bài như vậy vừa đúng với ý muốn của Long Môn chủ và Long Mai, hai người họ lo lắng cho Triển Thất, cho nên liền theo vào.


      Thấy Chu Tước môn phái người theo như vậy, các bang phái khác cũng phái thuộc hạ theo vào để nhìn đường, chờ sau khi xác định hoàn toàn có nguy hiểm bọn họ mới có thể vào.


      Lục Hiên lo lắng cho Triển Thất, cho nên mang người đến trực tiếp gia nhập vào thế lực của Diễm bang cũng vào bên trong cùng nhau.


      "Chúng ta cũng theo."


      Lôi Liệt sau khi cùng Văn Nhân Mạc và Triển Thất đánh qua lại vài lần cành ngày càng tin tưởng thực lực của bọn họ, bọn họ dám và, vô cùng chắc chắn thành công rồi. Cho nên trực tiếp dẫn người theo vào trong, trước vào so với sau vào chiếm được ưu thế hơn.


      Nam Cung Ngọc toàn tâm chú ý dẫn đường ở phía trước, đoạn đường ở tại cửa ra vào này quả nhiên có rất nhiều cơ quan, dựa vào giác quan thứ sáu của mình mà tránh khỏi từng cái , cuối cùng sau khi khoảng chừng trăm thước an toàn vào cửa động.


      Khoảng trăm thước này là con đường rất hẹp, đều là người rồi tiếp người vào, bây giờ sau khi qua trước mắt đột nhiên trở nên rộng lớn. Đoạn đường vừa nãy mặc dù dài nhưng vô cùng khó khăn, cẩn thận là có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Bây giờ quần áo của mọi người đều ướt đẫm.


      "Bang chủ, bây giờ chúng ta hướng nào."


      Sau khi vào trong sơn động, xuất trước mặt bọn họ có ba con đường, ba con đườnh này có chung đường ra, có thể thông vào bảo tàng, cũng có thể thông vào địa ngục.


      "Chúng ta chờ chút để cho bọn họ chọn trước ."


      Triển Thất biết Nam Cung Ngọc nghĩ ra nên đường nào rồi, nhưng cũng muốn để cho những người kia chiếm được tiện nghi, trải qua chuyện vừa rồi, tin rằng tất cả mọi người nghi ngờ bọn họ, nếu bọn họ chọn trước, chắc chắn bọn chúng theo.


      Sau khi nghe Triển Thất xong mọi người bắt đầu ngồi xuống nghỉ ngơi tại chỗ, sau đó đám người bày ra vẻ mặt đăm chiêu ủ dột như là biết chọn cái nào.


      "Văn Nhân bang chủ các người muốn chọn đường nào."


      Lôi Liệt là trong bốn bang phái vào theo bọn họ đầu tiên, cho nên thừa dịp mấy bang phái kia còn chưa đến mà hỏi Văn Nhân Mạc trước.


      "Lôi môn chủ gấp cái gì, loại việc này đương nhiên là phải để cho người khác chọn trước tốt hơn."


      Nghe vậy, Lôi Liệt cũng cười mà ngồi xuống, mỗi khi nghe khẩu khí Triển Thất chuyện như vậy đều là chuẩn bị tốt rồi.


      Rất nhanh, vài bang phái khác cũng đều vào, vốn cho là bị Diễm bang và Bạch Hổ môn chiếm trước tiên cơ, nhưng sau khi vào thấy bọn họ ngồi tại chỗ ngẩn người chút, cuối cùng mới nhìn đến ba con đường ở trước nở nụ cười, xem ra ông trời cũng đứng về phía bọn .


      "Thuộc hạ của Văn Nhân bang chủ là người tài giỏi, thế nhưng có thể phá được cơ quan tinh diệu như vậy.


      Bạch đường chủ của Chu Tước môn vừa tiến vào liền bắt đầu chế giễu, vẻ mặt ghen ghét.


      "Ai, phá cái cơ quan gì đó hề khó khăn, nhưng mà bây giờ ba con đường trước mặt này nên chọn như thế nào a."


      Triển Thất cố tình làm ra vẻ mặt chán nản, chút cũng có sơ hở.


      "Hừ, lão tử trước khi vào tìm người tính qua, lần này nhất định thắng lợi trở về, chúng tôi chọn đường này."


      Triệu đường chủ của Thanh Long bang chọn con đường ở bên phải vào trước, từ trước khi đến thục tìm người tính qua, lần này tầm bảo là hữu kinh vô hiểm (nghĩa là có kinh ngạc và sợ hãi nhưng gặp nguy hiểm), mặc dù quá trình tương ối phức tạp, nhưng kết quả là rất tốt.


      Có Thanh Long bang dẫn đầu, Chu Tước môn cũng do dự, chọn con đường bên trái vào, Thanh Phong trại cũng theo con đường mà Thanh Long vào. Lần này người của Huyền Vũ môn rất ít, cho nên chỉ có thể tiếp tục hợp tác với Chu Tước môn vì vậy bọn họ cũng chung vào theo.


      Cuối cùng chỉ còn lại Diễm bang và Bạch Hổ môn, sau khi thấy mấy thế lực kia đều dần dần mất lúc này Triển Thất mới phủi mông đứng dậy nhìn Nam Cung Ngọc.


      "Chủ tử, chúng ta nên con đường ở giữa , đỡ phải nhìn thấy đám chó hoang làm cho tâm tình khó chịu kia."


      Sau khi Nam Cung Ngọc thành công mang mọi người tiến vào bảo tàng những người phía dưới đều bắt đầu tin tưởng rồi, nghe con đường ở giữa, vậy nhất định là sai, đồng thời trong lòng nguyền rủa mấy tên gia hỏa mắt mọc ở đầu kia đều con đường có lối về.


      Lôi Liệt vừa rồi chỉ biết Nam Cung Ngọc là người dẫn đường, bây giờ nhìn lại thấy cậu ta chọn đường hai mắt khỏi nhìn qua, có cảm giác hình như gặp cậu ta ở đâu rồi.


      Con đường ở giữa này quả nhiên là con đường chính xác thông vào bảo tàng, bọn họ rất nhanh đến cuối đường cũng có gặp phải cơ quan nào.


      "Đến rồi."


      Sau khi bọn họ tiếp tục thêm mấy trăm thước, trước mặt đột nhiên xuất bức tường, sau khi Nam Cung Ngọc tính toán chút xác định có nguy hiểm mới dùng sức đẩy ra.


      Đây là cái cửa đá, cho nên phải mấy người mới đẩy được cánh cửa ra, lúc sau khi cánh cửa được đẩy ra đột nhiên có ánh sáng phát ra. Ánh sáng đột nhiên xuất khiến cho mọi người thích ứng được đều phải che lại hai mắt, sau khi thích ứng với ánh sáng đột nhiên xuất này rồi bắt đầu đánh giá xung quanh, mới nhìn thấy có gì, đúng là so với chuyện heo biết leo cây còn ngạc nhiên hơn.


      Xuất ở trước mắt bọn họ là căn phòng rộng lớn, ở bốn phía vách tường treo đầy dạ minh châu, mỗi viên dạ minh châu đều to bằng trứng gà, mà ở giữa phòng có viên dạ minh châu to bằng quả đấm, những người ở đây chưa từng thấy viên dạ minh châu nào to như vậy.


      Triển Thất từng nhìn thấy những viên dạ minh châu đó ở trong mật thất của Phi Ưng trại cảm thấy rất ngạc nhiên rồi, nhưng những viên đó đem so sánh với những viên này, là tiểu vu kiến đại vu.(*)


      (*) Chữ "Vu" ở đây là chỉ người thời xưa chuyên coi việc tế thần là nghề nghiệp để lừa gạt tiền của. Ý câu thành ngữ này là chỉ thầy phù thủy gặp thầy phù thủ lớn, tài năng của hai bên khác nhau trời vực. Trong câu ngày có nghĩa là Triển Thất so sánh những viên dạ minh châu của Phi Ưng trại với ở trong bảo tàng là khác nhau trời vực.


      "Ở đây khoảng hơn mấy tăm viè dạ minh châu nha, mỗi viên đều có giá trị liên thành, con mẹ nó, cho tới bây giờ lão tử còn chưa từng thấy nhiều bảo vật như vậy."


      Đại Ngưu nhìn những viên dạ minh châu này cảm khái .


      "Chúng ta trước hết lấy những viên dạ minh châu này xuống , phòng ngừa lát nữa bọn chúng đến đoạt ."


      Bây giờ những người ở chỗ này đều xem như là người của mình, cho dù đối mặt với nhiều bảo vật như vậy cũng ai đánh giết lẫn nhau.


      Rất nhanh, ngoài mấy viên chừa lại để chiếu sáng ra những viên dạ minh châu còn lại đều bị lấy xuống. Lúc bọn họ đến có chuẩn bị rất nhiều hộp, các loại túi,.... đều trang bị rất tốt.



      "Dạ minh châu lớn như vậy, là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, chủ nhân của bảo tàng này con mẹ nó có tiền."


      Sau khi lấy viên dạ minh châu lớn nhất vào trong tay, Lục Hiên xoay qua xoay lại nhìn mấy lần. Bây giờ có thể là người giàu nhất cả nước, mà ngay cả cũng chưa từng thấy qua cái đó người khác càng khỏi phải .


      Chúng ta làm nhanh lên chút, sau đó tranh thủ đến trước những người kia tìm hết bảo vật lấy rồi rời khỏi đây."


      Triển Thất ra mọi người đều hiểu, mấy thứ này nếu như bị mấy bang phái ở con đường hai bên thấy chắc chắn bọn chúng hợp lại nổi điên mà bắn bọn họ.


      Căn phòng này chỉ có vách tường bốn phía là treo đầy dạ minh châu, trừ cái đó ra có cái khác. Chỉ là trước mặt bọn họ còn có ba con đường, những thứ bên ngoài cũng nghịch thuên như vậy, bên trong chắc chắc cũng kém, cho nên nhanh chóng lên mở ra những cánh cửa này.


      Sau khi mở ra cửa đầu tiên xuất ở trước mắt mọi người là căn phòng châu báu, đúng, chính là phòng. Căn phòng này sai biệt lắm có hơn trăm bình lớn , bên trong để mười mấy cái rương, mỗi rương sau khi mở ra đều là trang sức và châu báu, tất cả số châu báu này đều có chất lượng cao thua những viên dạ minh châu ở bên ngoài, những thứ này nếu như cầm ra cho mỗi người phần, như vậy, vị trí người giàu nhất của Lục Hiên có lẽ ngồi vững.


      Chỉ có điều nhìn thấy nhiều châu báu như vậy mặc dù hưng phấn, nhưng ngay lập tức liền trở nên lo lắng, cuối cùng phải làm sao mới có thể mang những cái này ra ngoài được, nếu hai người cầm rương cũng có thể mang ra hả.


      "Chúng ta xem căn phòng tiếp theo chút."


      Nếu thể lấy ở đây rối rắm cũng có tác dụng, chỉ có thể đợi đến lúc cuối cùng xem có thể lấy được bao nhiêu là được rồi. Chỉ mới mở ra căn phòng có nhiều kho báu như vậy, như thế bên trong hai căn phòng phía sau chẳng phải là càng có nhiều bảo vật sao.


      Sau khi mở căn phòng thứ hai ra xuất phải là vàng bạc châu báu, mà là phòng vũ khí, ở chính giữa phòng đặt hai thanh đoản kiếm. Chỉ nhìn thôi cũng biết là bảo bối thượng đẳng. Có điều binh khí trong phòng này mặc dù là bảo vật, nhưng dù sao bây giờ là thời đại, các loại vũ khí có tính sát thương hoành hành mấy thời đại rồi, cho nên loại vũ khí lạnh này còn sử dụng rồi.

      Thời đại của bảo tàng này quá lâu đời, thời đó còn chưa có thuốc nổ và các loại pháo...Nếu như góc nhìn là ở thời đại đó những loại vũ khí này đem so với vàng bạc châu báu ở căn phòng đầu tiên càng có giá trị hơn.

      Bỏ qua căn phòng này, nhanh chóng chạy qua căn phòng thứ ba. Sau khi vào căn phòng này có đồ vật gì, bàn chỉ đặt cái hộp hình vuông , bên hộp còn có lá thư.


      thư viết là: "Có thể nhìn thấy lá thư này, như vậy chứng minh rằng ngươi rất thông minh, cũng rất có thực lực. Ở nơi này tôi để lại tất cả tài sản mà trước khi 20 tuổi tôi kiếm được, ngươi tìm được toàn bộ những thứ này là có thể thống trị phương. Nhưng nếu như ngươi có hùng tâm muốn thống trị cả giang hồ, như vậy phải tìm được bảo tàng của người cất giữ toàn bộ tài sản cả đời của ta. Trong hộp này có cái bản đồ bảo tàng chi tiết về bảo tàng của tôi và phần bản đồ để tìm kiếm được bảo tàng của người kia. Tôi hi vọng các người có thể tìm được bảo tàng của người kia từ bên trong lá thư tôi để lại.


      Sau khi mở hộp ra nhìn thấy bản đồ ở bên trong mới phát , ra cái bảo tàng này cũng cần phải đến ba năm mới mở ra, hơn nữa còn có lối khác. Ngoại trừ tấm bản đồ bảo tàng này ra phía sau còn có phần bản đồ bảo tàng, cùng tấm bản đồ mà Văn Nhân Mạc từng cho Triển Thất xem có tính chất giống nhau.


      "Tấm bản đồ bảo tàng này nên thuộc về Diễm bang."


      Lôi Liệt biết, nếu như có nhóm người của Triển Thất căn bản có khả năng tìm được bảo tàng cách thuận lợi như vậy, có thể là ngay cả cửa động và cửa ải kia cũng vào được, cho nên tấm bản đồ bảo tàng này để cho nhận lấy Diễm bang là thích hợp nhất. Mà Lục Hiên cũng có ý muốn lấy, như vậy vừa đúng, Văn Nhân Mạc liền đem bản đồ bảo tàng thu lại. Bây giờ có tấm bản đồ bảo tàng này, vấn đề làm sao để mang hết đống bảo vật này ra ngoài cũng dễ giải quyết.


      Chỉ là mọi thứ giống như là quá mức thuận lợi, trong lòng Triển Thất có loại dự cảm xấu càng ngày càng mãnh liệt.


      "Triệu đường chủ, chúng ta tìm được bảo tàng rồi."


      Ngay khi mọi người chuẩn bị rời khỏi ở bên ngoài truyền đến tiếng ầm ỹ, khi ra ngoài vừa hay nhìn thấy người của Thanh Long bang.


      "Lôi môn chủ và Văn Nhân bang chủ là may mắn nha, nhanh như vậy tìm ra bảo tàng rồi."


      Hai mắt của Triệu đường chủ Thanh Long bang tức giận nhìn bọn họ.


      Thanh Long bang chọn con đường có đầy cơ quan, khi ra có hơn nửa nhân tài chết, vừa ra liền nhìn thấy người vốn là ở phía sau bây giờ lại xuất ở nơi này, chỉ biết bọn họ trước đó chắc chắn biết cách bố trí bên trong bảo tàng này rồi, nếu tại sao có thể hao tổn chút nào hết mà đứng ở chổ này.


      "Đường chủ, xem ra bọn họ còn chưa có mang bảo vật ."


      Bây giờ vách tường chỉ còn treo hơn mười mấy viên dạ minh châu, những người này có ai từng thấy qua những viên dạ minh châu lớn như vậy, hơn nữa còn là hơn mười mấy viên, ánh mắt của đám người đều sáng lên, nhìn biết chán.


      "Hai vị nếu là mọi người cùng nhau tìm được, có đạo lý mà độc chiếm mình , tôi hi vọng hai vị có thể đem những bảo vật lấy được ra."


      "Triệu đường chủ rất đúng, nếu mọi người là cùng , mọi người nên chia sẻ với nhau."


      Sau khi Triệu đường chủ xong, ở phía sau liền truyền đến giọng khác, phải ai khác, chính là thanh phát ra của Chu Tước môn và Huyền Vũ môn từ con đường khác.



      Dáng vẻ của bọn họ so với Thanh Long bang còn thảm hại hơn, đám người quần áo rách rưới có rất nhiều vết thương, số người cũng ít rất nhiều.


      "Ai có thể lấy được số bảo vật này đều phải bằng bản lĩnh của mình rồi, nếu là chúng tôi tìm ra trước, như vậy những bảo vật này liền thuộc về chúng tôi, chỉ có điều hôm nay tôi cao hứng, đến lúc đó có thể xem bình thường giao tình chúng ta ra sao có thể chia cho các vị chút, đỡ phải mất công chạy đến đây chuyến mà tay trắng ra về."


      Lôi Liệt nhìn đám người tham lam kia vừa cười vừa , đồng thời đưa tay ra sau lưng ra hiệu cho Văn Nhân Mạc. Chỉ là nhìn ánh mắt của đám người đó cũng biết bọn họ căn bản muốn chia đều, mà là mình độc chiếm, cho dù họ có muốn nhường lại phần cũng vô dụng. Trận quyết chiến này là thể tránh được, bây giờ cả ba bang phái đều tổn thất rất nhiều người, mà họ người bị thương cũng có, nếu như đánh nhau, chưa chắc bị tổn thất.


      "Lôi môn chủ, làm người thể tham lam như vậy được, nếu như lấy ra chia đều những bảo vật kia, chuyện lần trước giết người cướp tiền của chúng tôi chúng tôi bỏ qua, tuyẹt đối truy cứu."


      Triệu đường chủ của Thanh Long bang cũng an bài thuộc hạ đợi lệnh, vốn cho là mình căn bản đánh lại nhóm người của Triển Thất, nhưng bây giờ hai bang phái khác tới, bây giờ bọn họ chung phe rồi, như vậy nếu như liều mạng cũng chưa biết chắc là ai thắng ai, chờ đến lúc đó cướp được bảo vật.......


      "Bây giờ Triệu đường chủ cho là chỉ bằng những người này là có thể đánh thắng chúng tôi sao?"


      "Ha ha, như vậy cũng đúng."


      Bạch đường chủ của Chu Tước đột nhiên cười phá lên, đồng thời ở trong đội ngũ của Diễm bang và Bạch Hổ môn bên này đột nhiên chuyển động, người ở bên cạnh Văn Nhân Mạc và Lôi Liệt chợt xuất cùng lúc nổ súng về phía hai người bọn họ.


      "Lão đại, cẩn thận."


      "Bang chủ cẩn thận."


      "Chủ tử."


      Khi nhìn thấy có phát súng sắp bắn trúng Văn Nhân Mạc Triển Thất nhanh chóng đẩy ngã Văn Nhân Mạc xuống đất, nhưng mà phát súng đáng lẽ bắn về phía Văn Nhân Mạc lại bắn trúng tim của Triển Thất.
      Last edited: 6/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 64: Triển Thất trúng đạn.

      “Triển Thất.”

      “Thất Thất.”

      Ngay khi Bạch đường chủ Chu Tước môn vừa xong, liền có người nổ súng về phía Văn Nhân Mạc và Lôi Liệt. Văn Nhân Mạc nhanh chóng tránh viên đạn, nhưng khi tránh viên khác mới phát , chỉ cần tránh ra, viên đạn này bắn trúng Triển Thất. tình nguyện để bản thân trúng đạn, nhưng Triển Thất cũng có suy nghĩ như vậy, ngay lúc viên đạn sắp trúng người , Triển Thất liền chạy tới trước đỡ đạn thay .dieendaanleequuydonn

      Viên đạn bắn trúng ngay dưới tim của Triển Thất, sau khi dứt tiếng súng, Triển Thất cũng ngã nhào vào trong lòng Văn Nhân Mạc.

      “Triển Thất.”

      Nhìn Triển Thất nằm trong ngực mình, Văn Nhân Mạc cảm thấy thế giới của mình như sụp đỗ lần nữa, huynh đệ trước kia vì cứu , chết ở trong ngực , chẳng lẽ lần này cũng như vậy sao? liên tục bắt mạch cho , nhưng mạch đập mạnh mẽ ngày thường giờ đây chút dấu hiệu đập cũng có.

      .”

      Văn Nhân Mạc gào lên tiếng tê tâm phế liệt, ai đàn ông rơi lệ, giờ đối với Văn Nhân Mạc mà tất cả chỉ là đánh rắm, mới vừa rồi còn đứng bên cạnh mà giờ phút này lại nằm đây chút sức sống, mặc kệ thế nào cũng thể tiếp nhận nổi.

      “Tôi muốn các người toàn bộ chôn cùng.”

      Văn Nhân Mạc nhàng ôm lấy Triển Thất đặt sang bên, đứng dậy về phía Chu Tước môn, cả người như ác ma ra từ địa ngục, hai mắt nhiễm đỏ như máu.

      “Nhanh lên mau nổ súng.”

      Cho tới bây giờ bọn họ chưa từng thấy ai đáng sợ như vậy, Bạch đường chủ lập tức sai người bắn về phía Văn Nhân Mạc, nhưng tất cả đều chậm bước, Văn Nhận Mạc cho bọn họ bất cứ cơ hội nào trực tiếp bắn chết.

      Chưa ai thấy qua Văn Nhân Mạc dùng súng, bình thường rất ít khi sử dụng vũ khí, cho dù là giết người cũng chưa dùng qua, cho nên người ngoài mới biết, giỏi nhất chính là bắn súng.

      Người Chu Tước môn chỉ mới vươn tay bị bắn chết, Thanh Long bang và Huyền Vũ môn cùng các tiểu bang phái khác thấy tình huống như vậy lập tức chạy về phía mật đạo, cho dù trong mật đạo có cơ quan, nhưng có khả năng còn con đường sống, nếu đứng ở chỗ này chỉ có con đường chết.

      “Chúng ta cũng lên, báo thù choTriển Thất.”

      “Đúng, báo thù cho Nhị bang chủ.”

      ……..

      Toàn bộ Diễm bang còn có Lục Hiên, Lôi Liệt cũng điên rồi, hận thể đem mấy người hại Triển Thất trong Chu Tước môn ra băm thành vạn mảnh.

      “Bạch đường chủ, chúng tôi tới trễ.”

      Ngay lúc người của Chu Tước môn đều chết hết, phía sau mật đạo bỗng xuất nhóm người, đông đúc từ mật đạo qua đây.


      “Bạch đường chủ đồ tiểu nhân xảo trá, ra ông sắp đặt người vào từ trước, ông muốn độc chiếm bảo vật sao.”
      Lôi Liệt nhìn nhóm người ngừng từ trong mật đạo ra nhìn sang Bạch đường chủ .

      Làn này tiến vào bảo tàng trước trận đấu là vì phòng ngừa quá nhiều người cùng lúc vào dẫn đến các bang phái chém giết lẫn nhau. Ở bên ngoài bảo tàng, có nhiều thế lực bắt tay với nhau, để đạt được mục đích chung. Bây giờ người Chu Tước môn lại tiến vào ngừng, như vậy, những người bên ngoài xảy ra bất trắc.

      “Hừ, chỉ cần ta giết hết tất cả các ngươi, như vậy ai biết được chuyện ngày hôm nay.”

      Nhìn thấy viện binh đến Bạch đường chủ đắc chí .

      “Đến rất tốt, mặc kệ hôm nay các ngươi đến bao nhiêu người, tất cả đều phải chết.”

      “Đại ca.”

      “Bang chủ.”

      Theo đám người ngừng tiến vào, huyết sắc mặt Văn Nhân Mạc ngày càng dày đặc, sắc mặt ngày càng trầm.

      Nhìn thấy Văn Nhân Mạc như vậy Thích Thiên lo lắng kêu lên, mấy năm trước ấy cũng từng như vậy, lúc đó như tử thần bước ra từ địa ngục, giết rất nhiều người, khác gì cỗ máy giết chóc.dieendaanleequuydonn

      Vừa mới tiến vào chưa tình hình những người này vẫn còn vẻ mặt đắc ý, bây giờ nhìn thấy Văn Nhân Mạc bước đến, đám người chân đều mềm nhũn, muốn chạy nhưng cứ đứng nguyên tại chỗ.

      “Bang bang phanh.”

      Tiếng súng ngừng vang lên, nhìn thấy nhiều người Chu Tước môn ở cửa vào như vậy, Văn Nhân Mạc, người Diễm bang, Lục Hiên, Lôi Liệt, Bạch Hổ môn, Tiễn Kỳ, Long Mai, còn thêm những thế lực sau lưng bọn họ đều như phát điên nhắm vào người Chu Tước môn giết.

      Nhìn thấy đám người điên cuồng như thế, Bạch đường chủ Chu Tước môn mới nhận thấy tình hình còn nằm trong kiểm soát của bọn nữa.

      Bởi vì lần này tầm bảo mỗi người mang theo đạn dược đều có hạn, về sau mọi người đều rút vũ khí ra chém giết.

      Mật thất vốn trống trải, bị thi thế chất đầy, trong khí tràn ngập mùi máu tươi.

      Người Chu Tước môn còn sức phản kháng, tất cả đều chen lấn nhau chạy ra ngoài, song phương biến thành đơn phương chém giết.

      Màn chém giết này kéo dài khoảng 1 giờ, người Chu Tước môn từ bên ngoài vào, đều chết sạch, chỉ còn lại mình Bạch đường chủ.

      “Tôi muốn lột da ông, sau đó cắt tay chân của ông, bỏ ông vào thùng ngâm trong dịch độc, để ông từ từ cảm nhận cái chết của chính mình.”

      Văn Nhân Mạc có giết Bạch đường chủ, chết như vậy quá tiện nghi cho ông ta rồi, muốn dùng mọi biện pháp tra tấn ông ta.

      “Triển Thất.”

      Người Chu Tước môn toàn quân đều bị giết sạch, Thanh Long bang, Huyền Vũ môn cũng chạy hết , tại chỉ còn lại người cùng phe, Văn Nhân Mạc lại ôm Triển Thất vào ngực mình, nhàng vén tóc rớt tai . dieendaanleequuydonn lần lại lần gọi tên , bây giờ trông như ngủ say, phải đánh thức dậy, giống như mỗi sáng vẫn thường hay làm.

      “Đại ca, em có cảm giác Triển Thất vừa cử động.”

      Ngay tại lúc mọi người đều cho rằng Triển Thất chết, Thích Thiên lại thấy ngón tay cử động.

      Văn Nhân Mạc lập tức bắt mạnh cho Triển Thất, khi tay chạm vào mạch chủ của tâm tình khẩn trương vô cùng. Lúc nãy bắt mạch cho chút dấu hiệu sống cũng còn, có phải Thích Thiên nhìn lầm hay . Mang tâm tình thấp thỏm đưa tay lên mạch của Triển Thất, cảm nhận được mạnh đập của liền có cảm giác mừng như điên lan toả toàn thân.

      Tuy rằng mạch đập rất yếu, những vẫn đập đều, như vậy, Triển Thất chưa chết.

      “Nhanh, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này.”

      Văn Nhân Mạc nhanh chóng tiến hành loạt sơ cứu, sau đó lập tức tìm đường ra ngoài. Tình hình tại của Triển Thất rất nguy hiểm, nhất định phải phẫu thuật lấy đạn ra mới được, nhưng nơi này có công cụ để phẫu thuật, nhất định phải rời , càng nhanh cơ hội sống của Triển Thất càng cao.

      Lẽ ra phải ba ngày sau mới có thể ra khỏi bảo tàng, cũng may tìm được tấm bản đồ khác, có thể dựa vào đó tìm đường ra ngoài.
      Có Nam Cung Ngọc dẫn đường, đường ra ngoài vô cùng thuận lợi. Trong lúc này, Văn Nhân Mạc vẫn ôm Triển Thất, nhiều người tới muốn tiếp thay đều bị cự tuyệt.

      Đường ra lại ở ngọn núi khác của Thanh Phong trại, cách khác, con đường này nằm địa bàn của Thanh Phong trại. Vì sao lại ở chỗ này, đều có thời gian lo lắng tới việc người Thanh phong có trại phát hay , trước mắt quan trọng nhất là phải cứu sống Triển Thất.

      “Người nào xông vào cấm địa Thanh Phong trại, dám tự tiện xông vào giết tha.”

      Ra bên ngoài mọi người đều thở ra hơi đột nhiên lại xuất việc ngoài ý muốn, bỗng nhiên từ đâu nhảy ra đám người cầm súng, vây quanh bọn họ. Xem ra lối nay là cấm địa của người ta, chẳng lẽ có người phát ra?

      “Làm phiền các người thông báo với Trần đại chủ tiếng, Bạch thành Diễm bang Văn Nhân Mạc nợ ta món nợ ân tình, chúng tôi lập tức rời .”

      Lôi Liệt đối với các mối quan hệ thế lực bên ngoài qúa hiểu biết, nhưng Văn Nhân Mạc đều rất ràng.

      "Văn Nhân Bang chủ, mau theo ta, cứu người quan trọng hơn."

      Ngay lúc Văn Nhân Mạc vừa xong câu kia lại thêm đám người nữa chạy tới, dẫn đầu chính là những người tham gia tầm bảo lần này của Thanh Phong trại.

      Tuy rằng Văn Nhân Mạc biết trại chủ tạ của Thanh Phong trại, nhưng cũng biết Thanh Phong trại phải người xấu, bây giờ nếu bọn họ cố tình nhắm về phía , trước hết nợ bọn họ lần. giờ Triển Thất cần phẫu thuật gấp, thể kéo dài nữa.
      dieendaanleequuydonn
      Người kia mang theo đám người Văn Nhân Mạc vài vòng đến trước ngôi nhà gỗ, xem ra trong núi an bài rất nhiều trận pháp phòng bị, địa bàn cũng được giấu .

      Bên trong phòng chuẩn bị tốt tất cả dụng cụ phẫu thuật, xem ra bọn họ ở trong sơn động đều thấy được.

      Văn Nhân Mạc chỉ biết Đông y, mà Tây y cũng học qua, cho nên mới tự mình giả phẫu cho Triển Thất, gắp đạn ra. Bây giờ chỉ thiếu trợ lí, thận phận Triển Thất tại thể để cho người cho tâm biết được.

      tới đây làm trợ lí cho tôi.”

      Văn Nhân Mạc nhìn thoáng qua thấy Long Mai là thích hợp nhất, Long Mai vì cơ thể trúng độc, cho nên có ra nước ngoài du học, có học qua Tây y. Hơn nữa cũng là bằng hữu của Triển Thất, có thể tin tưởng được.

      Long Mai lo lắng cho Triển Thất, bây giờ lại có cơ hội trợ giúp cảm thấy rất vui mừng, lần đầu tiên cảm thấy học mấy thứ đó ở nước ngoài lãng phí, Văn Nhân Mạc sau khi xong lập tức vào.

      có lệnh của tôi, ai được phép tiến vào.”

      giờ địa bàn của Thanh Phong trại, Văn Nhân Mạc sợ có người tới quấy nhiễu, lập tức ra lệnh. Cho dù Lục Hiên, Lôi Liệt cũng nhất định cho ai vào, người của bọn tuy nhiều lắm, nhưng cho dù là liều mạng cũng phải bảo vệ Triển Thất.

      Sắp xếp xong mọi thứ Văn Nhân Mạc bắt đầu giải phẫu cho Triển Thất, tuy rằng y thuật của rất tốt, nhưng người nằm giường bây giờ lại là người mà nhất, chút bất trắc cũng được xảy ra.

      “Tiêm thuốc mê cho cậu ấy trước.”

      Người Thanh Phong trại chuẩn bị dụng cụ rất đầy đủ, dao giải phẫu, thuốc khử trùng, thuốc mê, đồ cầm máu…dù sao những thứ giải phẫu cần đều có hết, giống như phòng giải phẫu thu vậy. Văn Nhân Mạc cẩn thận kiếm tra vài thứ cần thiết, xác định có vấn đề gì mới chuẩn bị mổ.

      Lần này có thể cứu được Triển Thất cho dù Thanh Phong trại có cầu gì đều đồng ý, nếu có cố phát sinh, nhất định diệt Chu Tước môn. Chỉ là, được phát sinh chuyện gì, nhất định được.

      “Cởi quần áo của cậu ấy ra, lát nữa tôi tiến hành phẫu thuật đứng đó đưa cho tôi đồ dùng cần thiết, chúng ta thể để sai lầm gì xảy ra.”

      Long Mai hít hơi sâu, thầm động viên bản thân, mặc dù có học ngoại khoa nhưng giải phẫu cũng thấy qua, cũng từng làm trợ lí cho thầy giáo, chỉ cần làm như trước kia là được.

      Điều chỉnh tốt tâm tình Long Mai bắt đầu làm theo cầu của Văn Nhân Mạc, nhưng thời điểm cởi quần áo của Triển Thất ra liền ngẩn người, Triển Thất lại là nữ?
      Last edited: 6/5/16
      Cao Ninh Anh thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 65: Lời tâm tình.

      ra lại là phụ nữ, người mình thích lâu như vậy lại là phụ nữ, chuyện này châm chọc biết bao, trách được luôn cảm thấy ấy luôn giữ khoảng cách với bọn họ, ra là ấy cố ý cự tuyệt, có lẽ người trong lòng chỉ có Văn Nhân bang chủ thôi, hâm mộ ấy quá.

      “Chuẩn bị phẫu thuật thôi.”

      Văn Nhân Mạc lo lắng đưa mắt nhìn Long Mai, biết có bị ảnh hưởng trong suốt quá trình phẫu thuật , nhưng nếu trợ thủ, quả rất khó khăn.

      “Bắt đầu .”

      Long Mai biết bây giờ phải là lúc nghĩ đến những thứ này, tại Triển Thất còn nằm ở đây, mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ, bọn họ đều là bằng hữu với nhau.

      Văn Nhân Mạc thấy Long Mai điều chỉnh tốt tâm trạng nên nhanh chóng phẫu thuật cho Triển Thất, lúc này có thời gian để chậm trễ, mặc dù trong lòng rất bất an, nhưng khi hạ dao ddlqdgiải phẫu xuống do dự chút nào. Vết đạn nằm ngay vị trí gần trái tim, chỉ cần sơ suất chút thôi, nhất định Triển Thất mất mạng.

      Văn Nhân Mạc hạ dao giải phẫu rất chính xác, sau khi xác định vị trí của viên đạn rồi nghĩ biện pháp để lấy ra. Khi dao giải phẫu mở lồng ngực Triển Thất ra, Văn Nhân Mạc vui mừng phát , viên đạn lệch chút mới trúng tim Triển Thất, cũng bởi vì vậy mà mới may mắn còn sống. Xem ra ông trời cũng giúp , khi phát việc này việc phẫu thuật trở nên đơn giản, dễ dàng hơn rất nhiều.

      Mặc dù có vẻ phức tạp và nguy hiểm đến tính mạng nhưng dù sao viên đạn nằm quá gần tim, cho nên phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể gắp viên đạn ra ngoài. Trong suốt quá trình phẫu thuật, Long Mai ở bên phối hợp rất tốt, sau khi kết thúc việc khâu lại vết thương tê liệt ngã xuống nền nhà. Cuộc phẫu thuật này tiến hành kéo dài gần năm giờ đồng hồ, trong suốt quá trình giải phẫu, khẩn trương cao độ, cho nên vừa xong là lập tức mệt lả.

      “Phẫu thuật rất thành công, rất cảm ơn .”

      Nhìn qua Văn Nhân Mạc hơi có chút mệt mỏi, nhưng cả người tinh thần tốt hơn nhiều, rốt cuộc cũng cứu được Triển Thất rồi.

      “Đây là chuyện tôi phải làm, tôi nghỉ trước đây.”

      Long Mai biết Triển Thất có chuyện gì nữa nên rất vui vẻ, cũng có chuyện gì của ở đây nữa, lddlqdúc này chắc Văn Nhân Mặc cũng hy vọng có người quấy rầy, những người bên ngoài cũng cần có người thông báo tiếng, chắc mọi người đều lo lắng.

      “Bây giờ thân phận của ấy còn chưa thể ra ngoài, hy vọng có thể giữ bí mật giúp.”

      “Được.”

      “Như thế nào,Thất Thất như thế nào rồi?”

      Long Mai vừa ra ngoài đám người vây lại hỏi, bọn họ đều thấy vẻ mặt Long Mai tốt còn tưởng Triển Thất xảy ra chuyện gì, cho nên rất lo lắng.

      “Phẫu thuật rất thành công, bên trong có Văn Nhân bang chủ là được rồi, bây giờ ấy vẫn còn hôn mê, người các có vi khuẩn nên thể vào thăm ấy được, đợi đến ngày mai lại đến thăm ấy.”

      “Long Mai.”

      vừa mới xong ngã xuống hôn mê bất tỉnh, thể chất và tinh thần của đạt đến cực hạn rồi.

      Sau khi sắp xếp tốt cho Long Mai, mấy người còn lại cũng chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, Thanh Phong trại mang đến rất nhiều thuốc men và thức ăn, vì khi bọn họ và Chu Tước môn chém giết nhau có rất nhiều người bị thương, lúc trước vì lo lắng cho Triển Thất nên có cảm giác gì, bây giờ biết Triển Thất có việc gì, tinh thần vừa buông lỏng mới phát giác thương thế của mình. Mặc dù thể vào phòng xem Triển Thất thế nào, nhưng biết ấy sao nữa tốt rồi.

      “Làm sao em có thể thương tiếc cho bản thân mình như vậy chứ, nếu là dùng mạng của em đổi lấy mạng của , em nghĩ có thể tốt hơn sao?”

      “Em nhất định phải tỉnh lại, Chu Tước môn còn chưa có đoạt lại, mối thù của còn chưa báo, còn phải dựa vào em giúp nữa.”

      “Em tỉnh lại , về sau tất cả những điều em muốn biết, em cũng cho bí mật của em được ?”

      “Biết lần đầu tiên gặp em, lúc đó ấn tượng về em là người nhu nhược, đơn thuần giống như tờ giấy trắng, nhưng tuyệt thích chút nào, nếu phải em là người giữ khối ngọc bội kia của , nhất định nghĩ biện pháp cứu em, cũng dẫn em trở lại.”

      “Ai, nhưng sau lần thứ hai em tỉnh lại biến thành người hoàn toàn khác, giương nanh múa vuốt như cọp mẹ. Lần đầu tiên có dám cùng đối nghịch, còn dám ra điều kiện nữa, nhưng vẫn là người phụ nữ duy nhất vào lòng .”

      “Có lúc em hung dữ như đàn ông, có lúc lại yếu ớt dễ vỡ vô cùng, làm cho muốn dùng đời để thương tiếc, che chở, cưng chiều em như trời cao.”

      “Tỉnh lại nhanh lên , tỉnh lại rồi về sau gả cho được ? Đợi đến khi chúng ta diệt được Chu Tước môn, đoạt lại Thanh Long bang rồi về sau chúng ta cùng ngao du thiên hạ được ? biết em là người thích ở chỗ, cho nên cũng muốn là người tự do, chỉ cần sau này em cho phép, đều có thể ở bên cạnh em bất kì lúc nào…”



      Triển Thất nằm ngủ mê man giường, hôn mê ba ngày ba đêm mà vẫn có dấu hiệu tỉnh lại, ba ngày Văn Nhân Mạc cũng ngủ nghỉ ở bên cạnh canh giữ , ở bên gối với từng ly từng tý chuyện mà từ khi bọn họ quen biết trải qua, những vậy còn ra nỗi lòng của . nghĩ tới cũng có ngày cảm tính như thế.

      ấy còn chưa tỉnh sao?”

      “Đúng vậy, bây giờ các phương diện của thân thể đều rất bình thường, vết thương cũng khôi phục rất tốt, nhưng biết sao chút dấu hiệu tỉnh lại cũng có.”

      Sau khi tỉnh lại, Long Mai phát Triển Thất vẫn còn chưa có dấu hiệu tỉnh, cho nên liền làm công việc của y tá, mỗi ngày đều thay đổi dược cho Triển Thất, còn làm người truyền tình huống của Triển Thất cho những người chờ ở bên ngoài. Mặc dù biết Triển Thất khôngddlqd còn nguy hiểm nữa, nhưng vẫn chưa tỉnh lại làm cho tâm mọi người vừa để xuống cũng đều căng thẳng lên. Bây giờ bọn họ vẫn chưa vào thăm Triển Thất được, chỉ có thể dựa vào miêu tả của Long Mai. Đồng thời, mấy người Diễm bang cũng rất lo lắng cho Văn Nhân Mạc, từ lúc bắt đầu phẫu thuật đến bây giờ vẫn phút nào rời khỏi Triển Thất, mỗi lần Long Mai mang cơm vào vẫn còn nguyên khiến cho Long Mai mang vào rồi lại mang ra ngoài, nếu cứ như vậy khi Triển Thất tỉnh lại cũng ngã xuống mất.

      “Có lúc lại nghĩ, đại tiểu thư khuê các được nuông chiều như em sao có những thứ đồ này chứ?”

      “Chẳng lẽ là nhiều năm nay em vẫn luôn giấu tài sao? Như vậy người dạy cho em những thứ này nhất định phải là người rất bản lĩnh, càng ngày càng tò mò rồi. muốn ngày nào đó muốn tự chính em cho biết.”

      “Còn việc nữa, em nhất định phải cho biết, đến tột cùng là ai dạy cho em những thứ lộn xộn hỏng bét như thế chứ, em thế nhưng lại quen thuộc chuyện nam nữ như vậy? Còn nữa, lần trước khi hai người hôn nhau, sao em có vẻ có kinh nghiệm thế chứ, có phải hay từng có đàn ông khác?”

      “Từ cái ngày em đến bên cạnh , em chính là người của rồi, từ nay về sau chỉ có thể là của mình thôi.”

      “Chỉ là số đo của em , cảm giác khi lần đầu tiên động vào còn hơn so với , mặc dù lần này có vẻ được hơn chút. Về sau nhất định phải ăn nhiều cơm vào, em như bây giờ là quá gầy, nhất định phải béo lên chút mới được.”

      Văn Nhân Mạc vẫn tiếp tục bên tai Triển Thất, suy nghĩ đến chuyện Triển Thất thế nhưng lại quen thuộc chuyện nam nữ như vậy vẫn còn rất tức giận, biết là tên khốn kiếp nào dạy . đến lần đầu tiên gặp mặt cẩn thận sờ trúng ngực trong lòng vẫn cảm thấy buồn cười, lúc đó nghĩ gì nhiều, chẳng qua là mà thôi.

      “Của mẹ mới , của bò sữa rất to đấy sao tìm nó .”

      Văn Nhân Mạc vừa xong đột nhiên truyền đến giọng khàn khàn, chỉ là giọng này nghe vào tai Văn Nhân Mạc chẳng khác nào tiếng trời.

      “Em cuối cùng cũng tỉnh rồi, như thế nào, có nơi nào thoải mái ?”

      “Nước… khụ khụ…”

      Triển Thất nằm mê man giường ba ngày, mỗi ngày chỉ có thể dùng tăm bông thấm ướt lên môi , bây giờ vừa tỉnh lại, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc như muốn bốc lửa.

      “Được, được, em chờ chút.”

      Văn Nhân Mạc nghe được Triển Thất muốn uống nước lập tức rót bát nước, thổi nguội rồi mới bê lại cho .

      “Em uống chậm thôi, vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép lại, chú ý chút nếu lại vỡ ra.”

      chết khát lão nương rồi, a…”

      “Sao thế, cho nhìn chút có phải hay vết thương rách ra rồi.”

      Văn Nhân Mạc nghe Triển Thất kêu đau vội vàng cởi quần áo ra kiểm tra vết thương. Mấy ngày nay mặc dù được Long Mai đổi thuốc thường xuyên, nhưng mỗi ngày cũng đều kiểm tra vết thương mấy lần, cho nên việc cởi quần áo của ra xem xét rất quen việc dễ làm.

      …”

      Triển Thất thấy vậy hết ý kiến luôn, mặc dù tuổi của còn , nhưng là con đó, cứ như vậy mà trắng trợn cởi bỏ hết quần áo người , cái gì cũng đều nhìn sạch.

      “Em sao, lão đại, làm sao lại biến thành như tên ăn xin thế kia, xấu muốn chết.”

      Mặc dù hai người hiểu được lòng nhau, nhưng cứ bị nhìn hết sạch như vậy rất là囧, cho nên đẩy Văn Nhân Mạc ra mặc quần áo lại.

      thế nào chứ?”

      Văn Nhân Mạc nghe Triển Thất thể ý thức sờ lên mặt mình, khi sờ lên mới phát , mặt râu mọc dài như vậy rồi.

      Đồ dùng trong phòng rất đầy đủ, tìm chiếc gương để soi, bản thân nhìn thấy cũng sợ hết hồn. Trong gương là người có khuôn mặt râu quai nón, trong mắt là tia máu đỏ ngầu, đầu tóc rối bời chẳng khác nào tên ăn mày.

      Thấy bộ dạng Văn Nhân Mạc như vậy Triển Thất cũng biết, nhất định mấy ngày hôn mê, vẫn mực ở bên cạnh rời.

      “Bộ dáng quá xấu rồi, nhanh thay đổi chút .”

      Văn Nhân Mạc biết là Triển Thất muốn nghỉ ngơi, nhưng vẫn còn lo lắng nên kiểm tra vết thương lại mấy lần, sau khi xác định có chuyện gì mới gọi Long Mai mang quần áo vào.

      “Thất Thất, rốt cuộc cũng tỉnh rồi.”

      Long Mai thấy Triển Thất tỉnh lại ôm bắt đầu khóc, giống như muốn dùng tiếng khóc để bày tỏ tất cả những lo lắng và uất ức trong mấy ngày qua vậy.

      “Tôi tỉnh rồi, còn khóc gì nữa, có phải hay muốn rủa tôi chết sớm.”

      Mấy ngày nay Triển Thất ngủ đủ rồi, mặc dù bây giờ còn suy yếu nhưng tinh thần rất tốt, thấy bộ dáng khóc nức nở của Long Mai liền nhịn được trêu chọc .

      “Hừ, phải chết mới phải, ai bảo gạt tôi chứ, uổng cho tấm lòng của tôi rồi.”

      Trải qua việc bị Triển Thất chế nhạo như vậy Long Mai ngừng khóc phản kích lại, chuyện lừa nhất định khôngddlqd thể tính toán đơn giản như vậy rồi, còn Tiễn Kỳ nữa, nếu để ấy biết chuyện này làm sao ấy có thể chịu được, so với ấy giấu lòng mình kín hơn.

      “Khụ, nếu tôi là phụ nữ cũng cần rủa tôi như vậy , ra nếu ngại, ngược lại tôi có thể cưới để làm bang chủ phu nhân.”

      “Tôi nào dám chứ, nếu để cho Văn Nhân lão đại biết còn lột da tôi ra.”

      đẹp như hoa như ngọc thế kia, tại sao có thể bị lột da được chứ, muốn giữ lại làm ấm chăn mới đúng.”

      đứng đắn chút nào, nữa, Văn Nhân bang chủ đúng là đàn ông tốt, hôn mê mấy ngày mấy ngày ấy chịu ăn uống, chịu nghỉ ngơi cứ ở bên , cũng lo lắng cho ba ngày rồi, nếu còn hôn mê nữa, có lẽ ấy cũng ngã xuống mất.”

      Nghe Long Mai vậy trong tâm Triển Thất rất cảm động, người đàn ông kia những lời đó bên tai, tất cả đều nghe hết. lâm vào hôn mê nhưng về sau lại có ý thức, tuy nhiên xung quanh lại lâm vào vùng tăm tối, làm thế nào cũng thể chạy thoát được. Nhưng vào lúc đó, lại nghe được những lời , chính bởi những lời đó, mới mang đến cho phương hướng, mang từ bóng tối ra bên ngoài. rất cảm tạ trời cao để cho trọng sinh mới có thể gặp được








      Last edited: 6/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 66 TRANH CHẤP KHI THAY THUỐC


      Editor: White Silk-Hazye


      "Hừ, xem vui vẻ như vậy kìa, những người ở bên ngoài đều rất lo lắng cho , bọn họ đều là lòng quan tâm , chờ sau khi họ biết lừa bọn họ xem họ xử như thế nào.” (mình giải thích cách xưng hô chỗ này tí mình nghĩ bây giờ Long ai biết Triển Thất là nữ nên nếu chỉ có hai người mình để là nha^^)


      Long Mai nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Triển Thất nhịn được mà trêu ghẹo , chỉ là vừa đến đây mới nhớ đến, đám người kia vẫn còn chờ ở bên ngoài. Lúc nãy Văn Nhân Mạc giống như cơn gió chạy ra ngoài kêu vào, sau đó liền giống như người điên mà chạy . còn tưởng là Triển Thất xảy ra chuyện gì rồi, vào mới phát ấy tỉnh, những người kia chắc còn nghĩ là Triển Thất xảy chuyện đây.



      "Tôi ra tiếng với bọn họ là tỉnh.”


      Sau khi nhóm người nghe thấy Triển Thất tỉnh lại tâm tình mới buông xuống, bây giờ Triển Thất tỉnh, cho nên vì lo lắng nên mọi người vào thăm , những thuộc hạ kia đều nghỉ ngơi.



      "Tiểu Thất Thất, em cuối cùng cũng tỉnh, em mà còn bất tỉnh như vậy theo em a.”


      "Cút sang bên, Thất Thất, là nhẫn tâm, nỡ lòng nào làm cho tôi lo lắng lâu như vậy hả.”


      "Chủ tử, yên tâm những người kia người tôi cũng bỏ qua.”



      "Đúng, nhất định phải thiên đao vạn quả bọn chúng (*).”


      (*): Thiên đao vạn quả (千刀万剐): chém nghìn vạn nhát đao, chết toàn thây.


      . . . . . .


      Mấy người Lục Hiên, Tiễn Kì, Nam Cung Ngọc, Diêm Xuyên, Đại Ngưu, Lôi Liệt cũng vào thăm . Nhiều ngày như vậy vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy , sau khi xác định có việc gì bắt đầu vây xung quanh này nọ.


      "Tôi sao, các người yên tâm , thù này nhất định phải báo, chỉ là bây giờ mọi người nên về nghỉ ngơi chút , xem bộ dạng của các người nhất định là mấy ngày nay có nghỉ ngơi tốt rồi.”



      Bọn họ có nghỉ ngơi được, thời gian họ ở bên ngoài chờ càng hành hạ họ hơn, ba ngày này bọn họ cũng chợp mắt chút nào. Bây giờ thấy Triển Thất tốt lên, bọn họ cũng muốn ngủ chút, với lại Triển Thất cũng cần phải nghỉ ngơi, quan trọng hơn là, bọn họ thấy người nào đó từ bên ngoài vào.



      Văn Nhân Mạc sau khi chạy về tắm rửa sạch , ăn cơm, chỉnh chu lại sạch sau đó mới quay trở lại. Bọn họ cũng muốn cám ơn Đương gia của Thanh Phong trại, Thanh Phong trại cũng làm hết khả năng, cung cấp đầy đủ cho bọn họ những thứ họ cần, ngoại trừ đưa đồ sang đây ra có ai đến làm phiền bọn họ.


      "Ừ, đây mới đúng là lão đại mà em biết, sau này còn dám để em thấy bộ dạng kia em cần nữa.”


      " cho phép vậy, sau này nghe lời em, chỉ cần em rời khỏi .”


      Lúc này Văn Nhân Mạc bị dọa sợ, vừa nghe Triển Thất cần nữa liền lấy lòng . Mặc dù biết là giỡn, nhưng cũng muốn nghe cần .


      Ba ngày nay đều ngủ là rất mệt mỏi, cho nên liền nằm lên giường ôm Triển Thất vào lòng cùng nhau ngủ. Nhìn Văn Nhân Mạc ngủ say mặt của Triển Thất liền nóng lên, khi nào người lạnh lùng hà khắc như lão đại những lời ngọt ngào như vậy.


      Chẳng qua những lời này khi nghe vào tai giống như là rất uất ức, người đàn ông này, chắc chắn phải có được.


      "Bang chủ, trong bang xảy ra chuyện, Tam bang chủ bị thương.”



      Ngày hôm sau vẻ mặt của Triển Thất tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn thể xuống giường lại, Văn Nhân Mạc ngồi ở bên cạnh giường đút cho Triển Thất ăn từng miếng cháo, lúc này thuộc hạ vào báo cáo.


      Sau khi Triển Thất phẫu thuật thành công Thích Thiên liền quay về Diễm bang, Bạch thành bây giờ còn có Bạch bang, bọn chúng chính là người của Chu Tước môn. Mặc dù toàn bộ mấy người đó vào trong bảo tàng đều bị giết sạch, nhưng mà ở bên ngoài còn có rất nhiều, cho nên chắc chắn bọn chúng nhân cơ hội này mà bắt tay với nhau để tiêu diệt Diễm bang, bởi vì trận thi đấu lần này Diễm bang được hạng nhất khiến cho bốn bang phái lớn để ý tới,đặc biệt là lão già của Bạch Bang.



      Có Thích Thiên trở về Văn Nhân Mạc cần lo lắng, bản lĩnh và đầu óc của Thích Thiên đều là hạng nhất, cho nên mới có thể yên tâm mà ở bên cạnh chăm sóc cho Triển Thất, bây giờ Thích Thiên lại có thể bị thương, như vậy nhất định là trong bang xảy ra biến động lớn.



      "Em sao, bây giờ lên đường trở về ."



      Triển Thất biết Văn Nhân Mạc lo lắng cho Thích Thiên, mà bây giờ ngồi xe ngựa có vấn đề gì rồi,


      "Em ở lại đây vài ngày nữa , chờ vết thương tốt lên chút trở về.”


      "Chút xíu vết thương như vậy nhằm nhò gì, chết được, tìm chiếc xe ngựa .”


      Cuối cùng khi Triển Thất vẫn cứ kiên trì Văn Nhân Mạc chỉ có thể nghe theo , tìm chiếc xe ngựa, ở trong xe phủ lớp chăn bông dày, cẩn thận ôm Triển Thất ngồi ở phía , sau khi chuẩn bị ít thuốc mới lên đường quay trở về Bạch thành.

      Lục Hiên và Lôi Liệt khi Triển Thất tỉnh lại liền lần lượt rời khỏi, bọn họ nán lại lâu lắm rồi, lần này Chu Tước môn là người khơi mào lên cuộc chiến tranh, bến Thượng Hải cũng còn yên bình.


      Lần này bọn họ phát ra bảo tàng tìm người chuyển ra ngoài, chia đều với các thế lực, vì cảm tạ Thanh Phong trại, nên cũng chia cho họ phần. Văn Nhân Mạc và Triển Thất ban đầu là muốn tự mình đến cảm ơn Tần trại chủ, nhưng những thuộc hạ ở đó Tần trại chủ có ở đây, cũng cần cảm ơn gì cả, nhận phần bảo vật này, coi như là món quá cảm ơn rồi.


      Dọc theo con đường này đáng lẽ là mất khoảng ngày đến Bạch thành, bọn họ lại phải mất đến hai ngày.


      "Tam bang chủ đâu, cậu ta bị thương thế nào.”


      "Bang chủ, trở về, tôi sao cả, chỉ là bị thương mà thôi, dặn bọn họ cần cho biết, vẫn là nhanh chóng trở về, Triển Thất có việc gì chứ.”


      Văn Nhân Mạc trở về liền lập tức tìm Thích Thiên, đó cũng là em vào sinh ra tử với , chỉ sợ cậu ta gặp chuyện may. Sau khi nhìn thấy Thích Thiên đúng là chỉ bị thương tâm tình mới để xuống.


      "Tôi sao, khá hơn nhiều rồi.”


      trải qua hai ngày nghỉ ngơi và hồi phục, bây giờ Triển Thất có thể xuống giường lại rồi, chỉ có điều là vẫn cần có người dìu, tinh thần khá hơn nhiều rồi.


      "Cuối cùng, cậu làm sao lại bị thương hả?”


      "Bang chủ, là do con trai của Lí đường chủ làm. Sau khi Lí đường chủ chết chúng ta phải phái người cứu con của ông ta sao, lần này khi Tam bang chủ trở về cậu ta đột nhiên đòi gặp, sau khi gặp Tam bang chủ giống như nổi điên mà nổ súng, Tam bang chủ tránh kịp liền bị trúng phát vào cánh tay.” Thuộc hạ ở phía sau trả lời.




      "Tôi là người nhìn đứa kia lớn lên, tính tình của nó xấu, lần này là bị Bạch bang xúi giục, nó cho là cha nó bị chúng ta hại chết, cho nên mới quay lại trả thù. Người của Bạch bang giúp nó an bài tốt tất cả mọi chuyện cho nó, hơn nữa cũng là do tôi sơ ý mới để bị trúng đạn, bây giờ có việc gì rồi.”


      "Cậu ta ở đâu?”



      "Hai chân của cậu ta bị phế rồi, tôi phái người đưa cậu ta rồi, sao nữa cha của Lí đường chủ từng cứu , cho nên chúng ta để lại cho ông ta người nối dõi .”



      Văn Nhân Mạc thấy Thích Thiên an bài tốt rồi cũng gì nữa.


      "Bây giờ tình hình như thế nào rồi.”


      "Trong khoảng thời gian này Bạch bang luôn đến đây đánh lén, có nhiều người của Chu Tước môn vào Bạch thành, cuộc chiến này thể tránh được. Bến Thượng Hải cũng còn yên bình nữa, người của Chu Tước môn nghĩ là tất cả mọi người vào trong bảo tàng chết hết rồi, thấy ai ra ngoài, cho là chuyện này có ai biết, liền trắng trợn mà tiếp tục làm theo ý mình. Bây giờ Lục Hiên và Lôi Liệt trở lại bến Thượng Hải chắc chắn phơi bày chuyện này ra, đến lúc đó Chu Tước môn bị cả giới hắc đạo tấn công, nếu như xử lý tốt có thể bị xóa sổ rồi. Nhưng phân hội của Chu Tước môn rất nhiều, cho nên muốn ngay lập tức dọn dẹp sạch cũng phải là chuyện dễ. Xem như chuyện này có thể bỏ qua, bến Thượng Hải cũng chỉ có nhiều nhất là ba năm yên bình mà thôi."



      Sau khi Thích Thiên quay trở về liền điều tra ràng chuyện này, sau khi Văn Nhân Mạc mang Triển Thất trở về phòng nghỉ ngơi lại bắt đầu bàn bạc với Thích Thiên, cả đêm lên kế hoạch. Chờ đến khi trở về phòng Triển Thất ngủ thiếp rồi.


      "Hai ngày nay ngồi xe ngựa có làm vết thương rách ra ?”


      Văn Nhân Mạc trở về liền bắt đầu quan tâm đến hòi về vết thương của Triển Thất, Long Mai cũng bị Long Hổ môn chủ gọi về, hơn nữa phải về để Long Hổ môn chủ dể ý dến tình hình ở Mạc thành. Sau khi đến hôm nay là ngày thay thuốc, như vậy chỉ có thể để cho Văn Nhân Mạc đến thay.


      Vết thương của Triển Thất là ở ngực, Văn Nhân Mạc phải là lần đầu tiên thay thuốc, cho nên biểu rất bình tĩnh. Chậm rãi cởi quần áo của Triển Thất ra, khi tầng áo sơ mi cuối cùng cũng bị cởi ra hai luồng tuyết trắng ra, Triển Thất vô cùng xấu hổ, mặc dù lần trước cũng nhìn qua, sờ qua, nhưng vừa nhìn vừa sờ vẫn là lần đầu tiên nha.


      “Trước tiên để nhìn xem miệng vết thương có khép lại chưa, lúc thay thuốc có thể hơi đau ráng chịu đựng chút.”


      Đầu tiên Văn Nhân Mạc cẩn thận kiểm tra miệng vết thương, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc. Nhưng ở trong mắt của Triển Thất cũng có giống như vậy, cái này choáng nha sờ tới sờ lui hồi, mặc dù là kiểm tra miệng vết thương, nhưng cũng cần cẩn thận như vậy chứ, mặt đều muốn dán sát vào rồi. Hơn nữa, rất chịu được chính là, lại có phản ứng.


      Việc này cũng thể trách Văn Nhân Mạc cố tình được, bởi vì những lần thay thuốc trước đó, nhưng đều là lúc hôn mê, như vậy chỉ đơn giản xem như là bệnh nhân, chưa từng nghĩ nhiều như vậy. Bây giờ Triển Thất tỉnh, làm như vậy khó tránh nghĩ đến trong lòng của Triển Thất nghĩ cái gì, có phải cho rằng cố ý hay , càng nghĩ càng nhiều, sau đó chỉ có thể cuối mặt xuống. Bây giờ trong đầu của hoàn toàn nghe theo mà bắt đầu suy nghĩ kung tung, hoàn toàn thể tập trung để kiểm tra miệng vết thương, cho nên loay hoay sờ qua sờ lại, đến khi cảm thấy Triển Thất có phản ứng mới phát làm cái gì.


      "Em kiên trì chút, bây giờ thay thuốc cho em.”


      Trận thay thuốc này cũng mất khoảng giờ, cuối cùng sau khi cả người Văn Nhân Mạc dính đầy mồ hôi mới xem như là thay xong.



      "Cứ như vậy , miệng vết thương để thoáng khí nhanh liền lại.”


      Sau khi quấn xong Triển Thất định mặc lại quần áo bị Văn Nhân Mạc cản lại. Triển Thất biết vết thương nên để thoáng khí nhanh liền lại, nhưng vấn đề là bây giờ quấn chặt như vậy rồi còn thông khí cái rắm hả.


      "Văn Nhân Mạc, em cảm thấy gần đây lúc nào cũng chiếm tiện nghi của em.”


      Triển Thất nổi giận, nha hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, bây giờ còn muốn nhìn, ăn đậu hủ của ngon lành như vậy sao? Hơn nữa, mỗi lần đều là ăn đậu hủ của , nếu như ăn trở lại sao mà được.


      "Em mới gọi là gì, hả?”


      Văn Nhân Mạc vừa nghe lại có thể ngay cả tên lẫn họ của đều kêu ra, xem ra là nuông chiều quá rồi, cho là bị thương dám làm gì sao?


      "Mạc, lại đây.”


      Triển Thất áp chế ngọn lửa ở trong lòng xuống, sau đó đáng thương hề hề mà nhìn Văn Nhân Mạc, động tình kêu lên.


      Bây giờ người ngoại trừ miếng vải băng ra cũng mặc gì, liền lộ ra ở trước mặt , lại động tình gọi như vậy, bảo làm sao có thể động lòng chút nào, mặc dù biết là làm như vậy chính là cái bẫy, nhưng vẫn kiềm chế được mà tới, nằm ở bên cạnh , lẳng lặng nhìn chăm chú vào .



      "Lão Đại, em giúp giải quyết được .”


      Đôi mắt của Triển Thất quyến rũ nhìn , sau đó đưa tay xuống đặt lên người em phía dưới của .



      "Xích."



      Chỉ là lần này, Văn Nhân Mạc hít hơi sâu, nhìn thấy cười xinh đẹp trong mắt phun hỏa, em đây là đùa với lửa nha, nếu em muốn chơi đùa, vậy chơi với em. Xoay người ngẹ nhàng ôm vào lòng, chợt ngậm xuống bên có bị thương của ……..
      Last edited: 6/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 67: Thương .(H )

      Chỉ là lần này, Văn Nhân Mạc hít hơi sâu, nhìn nụ cười của trong mắt liền phun hoả, em đây là đùa với lửa đó, nếu em muốn chơi đùa, vậy sẵn lòng chơi cùng em.

      “Đáng chết.”

      Triển Thất thầm mắng tiếng, vừa rồi cơ thể cũng có phản ứng, giờ lại bị chạm vào vài chỗ mẫn cảm, Chỉ là nhất định thể biểu ra ngoài, biến thành bị động.

      Văn Nhân Mạc vốn chỉ định trừng phạt chút, nhưng hương vị người dễ chịu, làm nhịn được càng muốn thưởng thức hơn, bàn tay to cũng lần qua bên ngực kia.

      “Ưm.”

      Lúc Văn Nhân Mạc xoa vật trong tay vô tình đụng phải vết thương, Triển Thất nhịn đau được liền kêu thành tiếng. Văn Nhân Mạc lập tức từ trong say mê nhanh chóng tỉnh táo lại, thầm mắng bản thân, sao lại có đầu óc như vậy, người giờ bị thương, làm sao chịu được dày vò của .

      xin lỗi, để xem thử, miệng vết thương có bị vỡ ra hay .”

      Triển Thất nhìn tình dục nồng đầm trong mắt Văn Nhân Mạc, trong có chút áy náy, có vẻ nên tra tấn như vậy.

      “Em sao, cứ tiếp tục.”

      Triển Thất vừa xong, Văn Nhân Mạc cảm giác như có cái gì đó trong cơ thể bùng nổ.

      Triển Thất ở trước mặt trở nên xin đẹp khác thường, vì vừa mới hôn nên hai má đỏ ửng, đôi môi ước ác, hai mắt mê hoặc, như dụ dỗ .

      Nhìn xuống dưới, cơ thể lồi lõm, lung linh mê người. Bởi vì đổi thuốc nên thay đổi quần áo người, cái đó như ra trước mắt. Trước kia vẫn mặc nam trang rộng thùng thình, lại bó ngực nên thấy được dáng người diễm lệ của . Mấy lần trước đổi thuốc đều bắt buộc bản thân được nhìn loạn, tại nhìn kỹ lại, mới phát hoàn mỹ như vậy. Eo đủ nắm tay, còn có bộ ngực sữa mới phát dục, đúng là khảo nghiệm ý chỉ của mà.

      “Ừng ựng.”

      Triển Thất nghe tiếng nuốt nước miếng của Văn Nhân Mạc, bộ dáng kia như hận thể đem ăn ngay lập tức.

      có thể…”

      Triển Thất sau khi xong câu đó xấu hổ dám nữa, đường đường là hủ nữ cao cấp sao lại có thể ra những lời như thế, nghe thế nào cũng là do mình chủ động.

      Đây là lần thứ hai Triển Thất ra ám hiệu với Văn Nhân Mạc, nếu có phản ứng đúng là ngu ngốc rồi, nhưng lại thanh khác kêu gào, tại bị thương thể như vậy.

      Đưa mắt nhìn hai quả ngực trắng như bánh bao nhấp nhô phập phồng, lại liếc nhìn xương quai xanh cổ , hô hấp ngày càng dồn dập. di@en*dyan(lee^qu.donnn) Tiểu Văn Nhân Mạc cũng kêu gào phản ứng, cơ thể dần trở nên mất khống chế chịu nghe theo điều khiển của , theo bản năng hôn môi .

      Đầu tiên là hôn gương mặt mềm mãi trắng nõn, sau đó đến mi, sang mắt, cuối cùng dừng môi , giống như thưởng thức món ăn ngon nhất đời, làm cho người ta ngừng muốn thưởng thức.

      Mặc dù kĩ thuật của quá tốt, nhưng mà trước lạ sau quen, rất nhanh hôn Triển Thất đến choáng váng. Chờ lấy lại tinh thần môi ở bên tai , hơi thở ấm áp thở vào bên tai khiến ngứa ngáy, loại cảm giác này rất kì lạ, làm long nhả y loạn trận.

      tắm.”

      Ngay khi Triển Thất chờ đợi chuyện kế tiếp đột nhiên dừng lại, nhưng cảm nhận được ràng cơ thể của căng ra còn nóng như lửa đốt. Đến thời điểm này người đàn ông này vẫn biết suy nghĩ cho , làm sao để phải chịu giày vò như vậy.

      “Đừng nhúc nhích.”

      Ngực Triển Thất còn bị thương, di chuyển hay đứng lên đều rất bất tiện, đột nhiên kéo tay , như vậy động đến miệng vết thương. Văn Nhân Mạc định nhanh chóng ra ngoài, nhưng thấy thành nằm im đó, tại Triển Thất nh cũng dám động. Nếu phải ý chí của kiên cường, chuyện nên phát sinh cũng xảy ra rồi.

      “Em đừng lộn xộn, cẩn thận đụng miệng vết thương.”

      “Cảm ơn .”

      Triển Thất chủ động hôn lên mặt Văn Nhân Mạc, khiến Văn Nhân Mạc chỉ có thể thầm cười khổ. Nữ nhân mình thích chủ động thân mật với mình bản thân vốn nên cao hứng, nhưng giờ lại biến thành tra tấn, nếu thực cảm ơn , nên để cho đ I ngâm nước lạnh .

      “Em.”

      Động tác tiếp theo của Triển Thất khiến Văn Nhân Mạc trợn to hai mắt nhìn , chẳng lẽ biết tiếp tục chơi xảy ra chuyện gì sao?

      “Để em giúp giải quyết.”

      Người đàn ông này tới cực điểm, mà cũng thương , nếu nhau có gì phải băn khoăn cả.

      Tay của nhàng cầm lấy tiểu Văn Nhân Mạc, cảm nhận được rang phản ứng của . Tuy rằng chuyện này ở đại xem qua rất nhiều lần, ngay cả chuyện kia cũng xem rồi. Nhưng vẫn còn rất ngây thơ nha, bây giờ thực hành, tránh khỏi có chút lúng túng, hơn nữa cũng biết kỹ xảo. di@en*dyan(lee^qu.donnn)

      Văn Nhân Mạc cắn răng cố gắng phát ra thanh, biết muốn làm gì, chỉ sợ sơ ý làm bị thương, nên đành nhận mệnh để muốn làm gì làm, sau này đòi lại hết là được. Nghĩ thông suốt liền bày ra bộ dáng hi sinh mặc giày vò.

      Trước kia Triển Thất ở nước ngoài thời gian từng thấy cách người ta giải quyết sinh lí như thế nào, bắt đầu dựa vào trí nhớ bắt chước theo. biết nên dung bao nhiêu lực, cho nên chỉ toàn nhờ vào mò mẫm, chỉ tội cho Văn Nhân Mạc và tiểu Văn Nhân Mạc, bị làm đau mấy lần.

      Sau đó thấy tay dưới hoạt động Văn Nhân Mạc mới biết muốn làm cái gì, thấy dáng vẻ nghiêm túc của , tâm cũng yên tĩnh trở lại. Bởi vì nắm bắt được điểm mấu chốt, trán bắt đầu đổ tầng mồ hôi, mũi cũng xuất tầng thuỷ châu.

      tự nhận bản thân phải người tốt, kiếp trước biết làm việc thiện gì mà gặp được , để cho có thể làm được như vậy với .

      “Như Vậy.”

      Bàn tay to của nhàng cầm lấy bàn tay bé của , vận động lên xuống vài lần, rất nhanh liền biết cách làm.

      May mắn, Triển Thất là người thông minh, ở phương diện này đều áp dụng giống nhau, rất nhanh liền quen thuộc, biết phải làm thế nào để được thoải mái.

      Rốt cuộc lát sau, Văn Nhân Mạc cảm giác như linh hồn thoát ly khỏi cơ thể, cảm giác khoái cảm lan toả biến toàn thân dục tiên dục tử.

      ra cảm giác tuyệt vời như vậy, Triển Thất mệt mỏi nằm ngực , đầu chon sâu vào trong ngực Văn Nhân Mạc, xấu hổ dám nhìn , lại có thể giúp …..

      Sau cảm giác đó cơ thể vô cùng mệt mỏi, cứ như vậy lẳng lặng nằm ôm , muốn phá hư phần tốt đẹp này.

      Triển Thất rất mệt mỏi, tuy cơ thể có năng lực tự khôi phục rất mạnh, nhưng lần này bị thương rất nghiêm trọng, đêm nay lại giằng co hồi cơ thể muốn nâng cũng được, nằm trong ngực liền ngủ luôn.

      Nhìn dung mạo của , trong đầu Văn Nhân Mạc ngừng hồi tưởng chuyện vừa rồi, cơ thể mới mệt mỏi lại đây lại khôi phục trở lại, phía dưới tiểu Văn nhân Mạc lại bắt đầu kêu gào đứng lên, cuối cùng vẫn thoát khỏi cảnh tắm nước lạnh. tại muốn nhanh hồi phục chút, sau này có thể chân chính cảm thụ , cùng trả I nghiệm loại cảm giác tốt đẹp này.

      Giằng co đêm, hôm sau Triển Thất dậy rất trễ, dừ sao tại là bệnh nhân, lớn nhất, muốn ngủ tới khi nào ngủ. Tỉnh dậy bàn dọn sẵn các món ăn nóng hổi biết là bữa sáng hay bữa trưa, nhìn thấy đồ ăn hai mắt liền sáng rực, đúng là đói bụng.

      Trong Diễm bang đều là đàn ông, cho dù là phụ nữ Văn Nhân Mạc cũng thể để bọn họ đến chăm sóc cho Triển Thất, nếu vô tình phát được thân phận của rất nguy hiểm. Cho nên có thể sai người ở trong phòng đổ đầy nước, để cho đơn giản rửa mặt chảy đầu chút, sau đó mới ăn cơm.

      Sauk hi ăn cơm dạo chút, nhìn cỏ trong bồn hoa cũng miễn cưỡng thuận mắt. Đúng vậy, chính là cỏ, địa phương toàn đàn ông sao có thể có hoa. Cơm cũng ăn, sân cũng dạo, ngay cả cơm chiều cũng ăn rồi mà vẫn nhìn thấy Văn Nhân Mạc, cho đến lúc ngủ cũng nhìn thấy .

      “Hừ, đến đến, đừng có gan xuất ở đây nữa.”

      ngày nhìn thấy , trong phòng toả ra mùi thuốc an thần rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ. Cho đến khi ngủ thiếp Văn Nhân Mạc mới vào, nhàng kiếm tra miệng vết thương, sau đó đổi thuốc, ôm vào trong ngực ngủ. thả trong phòng loại thảo dược an thần, như vậy có thể giúp cho thương thế của . Còn có chuyện, bây giờ dám đối mặt với , chuyện kia về sau chỉ cần vừa nghĩ tới, di@en*dyan(lee^qu.donnn) liền nhịn được muốn làm thêm lầm nữa, nhưng như vậy cơ thể làm sao chịu nổi, chỉ có thể để ngủ.

      Buổi sáng Triển Thất thức dậy biết Văn Nhân Mạc tới, trong khí còn lưu lại hương vị quen thuộc của , trong chăn vẫn còn hơi ấm, xem chỉ vừa mới được lát. Triển Thất nghĩ ngợi chút, liền hiểu được suy nghĩ của , cho nên mỗi ngày đều đặn ăn cơm tản bộ ngủ, Văn Nhân Mạc như trước đợi ngủ say mới vào.

      Văn Nhân Mạc tìm kiếm các loại thảo dược trân quý để dùng, lại thêm năng lực hồi phục của cơ thể này vô cùng mạnh mẽ, cho nên tới mấy ngày nữa Triển Thất lại có thể hoạt động được như xưa.

      đối với khả năng hồi phục mạnh mẽ của khối thân thể này vô cùng tò mò, lần trước xuyên tới cũng bị trúng đạn, tới mấy ngày liền hồi phục hoàn toàn, hơn nữa sẹo hay di chứng gì đều có. Lần này cũng vậy, viên đạn bắn vào vị trí gần tim, thiếu chút nữa gặp thượng đế, vẫn khôi phục vô cùng nhanh.

      “Sao lại tới đây.”

      Triển Thất còn giường suy nghĩ những chuyện xảy ra, cửa phòng đột nhiên mở, là người mấy ngày nay gặp Văn Nhân Mạc, tuy rằng biết có nỗi khổ riêng, nhưng vẫn cho sắc mặt tốt, phải có thể giả bộ sao, cho giả bộ cả đời.

      “HẢ?”

      Văn Nhân Mạc tưởng Triển Thất mấy ngày gặp giờ thấy nhất định rất vui vẻ, phải tiểu biệt thắng tân hôn sau? Sao giờ lại làm mặt lạnh với ?

      “Làm sao vậy, ai chọc em tức giận, để xả giận giúp em.”

      “Liên quan gì đến , mau cút ra ngoài, lão nương buồn ngủ.”

      Triển Thất như vậy Văn Nhân Mạc càng cảm thấy khác thường, cũng đắc tội với mà, chẳng lẽ vì mấy ngày nay thấy nên tức giận?

      “Ngoan, đừng làm rộn, vất vả miệng vết thương mới tốt hơn.”

      Văn Nhân Mạc tiến tới ôm vào lòng thuyết phục, cũng ngờ Triển Thất giơ chân đá , sau đó gầm lên đuổi ra ngoài.

      Đóng cửa lại Triển Thất ôm ngực dựa vào cửa thở phì phò, trải qua chuyện kia xong về sau liền nhìn thấy , từng nghĩ sau này có thể thản nhiên đối mặt, nhưng hôm nay nhìn thấy vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý. Nhất là thời điểm trông chừng , làn trước chỉ lấy tay, lần này ai biết có phải súng thiệt hay , mới bắt đầu nửa đường bỏ cuộc rồi…..
      Last edited: 6/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :