1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu của đại ca xã hội đen - Mèo Lười Yêu Ngủ (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ CHƯƠNG 48: BỮA TIỆC NƯỚNG THỊT

      Editor: White Silk-Hazye

      Beta: Thu Lệ

      Có lẽ cả hai người họ quen với việc đụng chạm này, cho nên vẫn cứ nắm tay nhau cùng xuống núi. đường gặp được ít người, quay lại nhìn chằm chằm hai người nắm tay chung với nhau, kinh ngạc rớt cả cằm xuống. Mặc dù vẫn có lời đồn Triển Thất là nam sủng của Văn Nhân Mạc, nhưng lời đồn dù sao cũng là lời đồn, bây giờ hai người công khai nắm tay như thế chính là thừa nhận lời đồn đó rồi, chuyện này quá khủng bố nha.

      Nghe thấy mọi người thảo luận với nhau, nhưng có điều là ai dám thảo luận trước mặt hai người, Triển Thất và Văn Nhân Mạc đều nghe được, nhưng hai người lên tiếng câu nào. Triển Thất nghĩ là chỉ cần Văn Nhân Mạc cảm thấy ngại là được, như thế tốt hơn so với việc buổi tối hàng ngày phải giả bộ ân ái, bây giờ Triển Thất vẫn mặc quần áo của đàn ông, liền có nhiều người đánh chủ ý lên , nếu nhanh chóng cột lại bên người chẳng phải tình địch càng ngày càng nhiều hơn sao. Bây giờ mọi người đều biết là người của , đối với những tên muốn đánh chủ ý với cần phải suy nghĩ tốt.

      Văn Nhân Mạc suy nghĩ tốt, phải biết là trước kia những người công khai theo đuổi Triển Thất chỉ là phụ nữ, bây giờ lại thêm đám đàn ông nữa. d.đ.l.q.đ

      "Lão đại, buổi tối chúng ta mở tiệc nướng thịt , hôm nay săn được rất nhiều dã thú, buổi tối mọi người trong bang tụ tập lại với nhau nha."

      Khi trở lại trong viện Triển Thất cố ý ghé sát vào bên tai Văn Nhân Mạc .

      "Chỉ cần là em tự tay nướng tôi đến."

      Nhìn Triển Thất nghịch ngợm, Văn Nhân Mạc cũng cố ý ghé sát vào bên tai . Môi của như cố ý vô tình chạm vào vành tai của , chỉ tiếc Triển Thất lại có phản ứng gì mà là trực tiếp bỏ về phòng.

      Triển Thất mình bỏ , bàn tay của liền trống trơn, tim cũng cảm giác mất mát. Cho đến khi nhìn thấy trở về phòng mới rời , trong lòng thầm suy nghĩ, làm cách nào mới có thể đuổi hai tên chướng mắt kia .

      Đến khi Triển Thất và Văn Nhân Mạc rời lâu, xa xa phía sau cây đại thụ liền lộ ra đôi mắt độc ác, hung hăng nhìn chằm chằm lúc mới rời khỏi.

      "Thất Thất, hôm nay là thua, người thua là phải nướng thịt nha, nếu muốn, có thể cầu xin tôi nha."

      Khi Triển Thất trở lại trong phòng phát nhóm bốn người Long Mai đều ở trong phòng, bọn họ cố ý tránh đến mối quan hệ giữa Triển Thất và Văn Nhân Mạc, nhìn thấy liền tụ tập nhau tránh qua đây để suy nghĩ giúp , từ đó đòi luôn chỗ tốt. Triển Thất buồn cười nhìn bọn họ, xem là người ngu sao? Nhớ đến thời gian năm đó ở rừng rậm nguyên sinh thám hiểm vì vậy luyện ra thân đầy công phu này.

      Nếu nấu đồ ăn có lẽ biết làm nhưng đến việc nướng đồ ăn, đây chính là chuyên gia nha.

      Triển Thất tiếp tục để ý đến bọn họ, lấy lý do muốn nghỉ ngơi mà đuổi họ . Nằm ở giường nhớ lại khi nãy môi của Văn Nhân Mạc chạm phải lỗ tai của , trong nháy mắt đó tim của thiếu chút nữa nhảy ra ngoài. muốn nhắm mắt nghỉ ngơi chút nhưng trong đầu lại toàn là Văn Nhân Mạc, cho nên dứt khoát đứng dậy chuẩn bị những đồ dùng cần thiết để buổi tối nướng thịt.

      Trong khi đó cũng có người nhàn rỗi chính là Văn Nhân Mạc, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc nghĩ đế làm sao để đuổi Diêm Xuyên và Nam Cung Ngọc .

      "Bây giờ hai người các cậu chấp nhận Triển Thất là chủ, như vậy làm chút chuyện cho ấy . Tôi nghe được là ở Tùng thành có tin tức của ngọc bội Chu Tước, ngày mai hai người các cậu liền đến Tùng thành ." d.đ.l.q.đ

      Văn Nhân Mạc biết hai người này phải là người bình thường, cũng nghe theo mệnh lệnh của Diễm bang, nhưng nếu như là có chuyện liên quan đến Triển Thất, hai người bọn họ nhất định trở về. Về chuyện của ngọc bội Chu Tước là có , vốn định là phái những người khác , nhưng bây giờ xem ra hai người bọn họ là người thích hợp nhất. người có thể biết trước tương lai, người có khinh công tuyệt đỉnh, quả là tuyệt phối --- ----- tuyệt phối để trộm đồ.

      Diêm Xuyên biết Triển Thất tìm ngọc bội Chu Tước, cho nên vừa nghe là có liên quan với chuyện này lập tức đồng ý, Nam Cung Ngọc thấy Diêm Xuyên đồng ý, liền hiểu được khối ngọc bội này đối với Triển Thất mà chắc chắn rất quan trọng. Có điều là cũng đoán ra được đây là Văn Nhân Mạc cố ý úp mở lấy cớ với hai người bọn họ, nếu như đáp trả, gọi là Nam Cung Ngọc rồi.

      “Bang chủ để cho người ta đến nơi xa như vậy làm nhiệm vụ nhớ người ta sao?”

      Nam Cung Ngọc bày ra bộ dáng tiểu thụ, đáng thương nhìn Văn Nhân Mạc, vành mắt chứa nước mắt, dáng vẻ đó muốn bao nhiêu động lòng người có bấy nhiêu động lòng người, hơn nữa còn vừa vừa dùng chân cọ xát vào chân của Văn Nhân Mạc.

      Văn Nhân Mạc rất ghét người khác đụng chạ, trong lòng biết Nam Cung Ngọc chính là cố ý, nhưng vẫn nghĩ muốn quyền đánh chết cậu ta. Có điều là định lực của vô cùng tốt, trong lòng mặc dù chán ghét kinh khủng, nhưng ngoài mặt lại giả vờ làm ra vẻ tiếc nuối, cũng thâm tình : “Trong lòng của tôi chỉ có mình Triển Thất, cậu nên tìm phu quân khác .”

      Khi đến trong lòng chỉ có mình Triển Thất cả người đều trở nên nghiêm túc, như là cho Nam Cung Ngọc nghe, cũng như là tự cho chính mình nghe.

      Nam Cung Ngọc sau khi nghe trong lòng cũng có chút kích động, chẳng qua mặt vẫn là bộ dáng đứng đứng: “ lo lắng cho người ta chút nào sao? Người ta tuyệt sắc hơn so với cơ ấy mà, hơn nữa, buổi tối người ta nhất định hầu hạ để cho phiêu như tiên.” d.đ.l.q.đ

      “Cút.”

      Sau khi Nam Cung Ngọc xong câu này Văn Nhân Mạc cuối cùng chịu đựng được nữa, lại lần nữa cước đá bay Nam Cung Ngọc.

      Diêm Xuyên vừa vặn ở bên cạnh thấy toàn bộ, nhìn đến Nam Cung Ngọc giống như cơn gió mà bay . Mẹ ruột a, cái này cũng quá biến thái rồi, sau này cần phải cách ta ra xa chút.

      Cùng thấy màn này chỉ có mình Diêm Xuyên, còn có Triển Thất. đến đây là muốn bàn bạc với Văn Nhân Mạc về chuyện của Như Mộng, ngờ lại nhìn thấy màn kình bạo như thế. người đàn ông tuấn tràn đầy khí phách, tiểu thụ tuyệt sắc dịu dàng như nước, cả hai dựa vào nhau khiến cho cao hứng muốn thét chói tai.

      Trong lòng vừa mới có chút xíu rung động đối với Văn Nhân Mạc cũng biến mất vô tung vô ảnh ( thấy dấu vết). Nếu để cho Văn Nhân Mạc biết, nhất định hối hận đến hộc máu, làm sao lúc Nam Cung Ngọc đến gần quyền đánh chết cậu ta.

      Triển Thất thấy Văn Nhân Mạc bọn họ đều bỏ cũng còn vội vã tìm nữa, tiếp tục chuẩn bị đồ gia vị, trong lòng còn nghĩ, làm sao để với tiểu thụ Nam Cung Ngọc là và lão đại có quan hệ gì đây, nếu như để cho cậu ta hiểu lầm phải làm sao bây giờ.

      Buổi tối rất nhanh đến, bây giờ ở khu đất trống trước cửa của Diễm bang dấy lên mấy đống lửa rồi. lâu chưa từng được thả lỏng như vậy, tất cả mọi người uống ngụm rượu lớn, hưng phấn vung quyền, tỷ võ rất náo nhiệt.d.đ.l.q.đ

      Triển Thất, Văn Nhân Mạc và mấy người Tiễn Kì bọn họ ngồi quanh đống lửa, mấy người họ ở đây ăn thịt do Triển Thất nướng là chính.

      “Thất Thất, khi nào mới có thể ăn được, tôi đói muốn chết rồi đây.”

      “Chủ tử, phương pháp nướng này của ngài gọi là gì thế, nghe mùi thơm thôi cũng khiến người ta chảy nước miếng a.”

      …….

      Triển Thất cầm con sơn dương mà Diêm Xuyên bắt được nướng, dưới đất còn chôn mấy con gà rừng. Cách nướng nguyên con sơn dương và gà rừng Triển Thất từng tìm hiểu qua, thu thập tinh hoa khắp nơi, hơn nữa còn cải thiện lại, bây giờ mùi thơm toả ra ngào ngạt, những tên thần trù kia cũng chưa chắc so sánh được. Theo thời gian trôi qua, mùi thơm càng ngày càng đậm, làm hại người của Diễm bang đồng loạt chảy nước miếng, nhưng bọn họ chút cũng muốn chia ra, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm cũng rất thỏa mãn rồi.

      ra là Triển gia tự mình nướng thịt nha, tôi còn là làm sao có thể thơm như vậy được, tôi muốn tới nếm thử chút, gia từ chối chứ.”

      Trong khi tất cả mọi người chờ được ăn sơn dương nướng nguyên con Như Mộng ăn mặc tỉ mỉ lại xuất , tối hôm nay ta mặc bộ váy mỏng màu hồng nhạt, hoa văn trước ngực được miêu tả mềm mại sống động. ta qua nơi nào lại có mùi hoa nhàn nhạt tỏa ra trong khí, thị giác và khứu giác đồng thời bị hấp dẫn, những người đàn ông của Diễm bang từng người đều cảm thấy cả người hừng hực lửa nóng, chỗ nào đó thể khống chế nổi.

      Như Mộng hưởng thụ những ánh mắt của những người đàn ông kia, e ngại chút nào để cho bọn họ nhìn, sau đó gia nhập vào với nhóm người Triển Thất.

      Đối với việc Như Mộng đột nhiên xuất , nơi này ai hoan nghênh, mới vừa rồi mấy người họ còn vui vẻ ra mặt bây giờ sắc mặt liền trở nên trầm.

      Triển Thất lạnh lùng nhìn Như Mộng, lại có thể sử dụng thủ đoạn hạ lưu như vậy, cho rằng Văn Nhân Mạc giống với những người đàn ông bình thường khác sao?

      Hai người Long Mai và Tiễn Kì từ lúc Như Mộng chen vào giữa Triển Thất và Văn Nhân Mạc trao đổi cái, lo lắng nên tìm lý do gì để dạy dỗ ta trận, ta cư nhiên tự mình tìm đến cửa.
      Last edited: 6/5/16
      ThiênMinh thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ CHƯƠNG 49 GÀ RỪNG NƯỚNG

      Editor: White Silk-Hazye

      Muốn tham gia cũng có thể, chỉ có điều là phải làm việc nha, cũng thể ăn được.

      Sau khi Long Mai và Tiễn Kỳ bàn bạc xong liếc mắt nhìn nhau cái, ta muốn chơi các bồi ta chơi tốt.

      "Quên , cũng nướng thịt hơn nữa cho dù có muốn làm cũng thể được Thất Thất nướng ăn rất ngon rồi, cho nên phụ trách việc phân phát, đem những miếng thịt mà Thất Thất nướng xong đưa cho chúng tôi."

      Tiễn Kỳ nhìn thấy sắc mạt của Nam Cung Như Mộng càng ngày càng khó coi, tiếp tục thêm dầu thêm mỡ.

      Vẻ mặt của Như Mộng mới nãy vẫn còn lộ ra vẻ phong thái mị hoặc bây giờ muốn vặn vẹo, ra người bình thường cầm những vật này có vấn đề gì. Nhưng từ đại tiểu thư được nuôi dưỡng cưng chiều, cho đến bây giờ cũng là do người làm hầu hạ cho , ngay cả ly nước cũng chưa từng lấy cho cha mẹ, bây giờ để cho phân phát thịt nướng, làm sao có thể. Còn có, luôn có cảm giác ưu việt đối với thân phận của , cho rằng thân phận của nhóm Triển Thất bọn họ đều thấp hơn bậc, bây giờ Tiễn Kỳ xem như người làm mà sai bảo sắc mặt làm sao có thể tốt được. Chẳng qua nhìn thấy Văn Nhân Mạc cười với Triển Thất, liều mạng cắn môi, hôm nay ra tỉ mỉ chuẩn bị, nếu như thể đến gần Văn Nhân Mạc, đều là uổng phí.

      "Tôi đương nhiên sẵn lòng vì mọi người mà phục vụ, trước hết tôi cắt cho Bang chủ miếng thịt nướng."

      thấy Triển Thất giống như nướng thịt xong rồi, sau đó đến bên cạnh đống lửa cầm con dao cắt thịt chuẩn bị sẵn ở bên cạnh ra.

      Những chuyện này chưa bao giờ làm qua, cho nên biết nên làm như thế nào, nhìn con sơn dương nướng tỏa ra mùi thơm mê người biết bắt tay làm từ đâu.

      "Hừ, ngay cả thịt nướng chín rồi cũng biết chia, là ngu ngốc mà."

      "Này, nên như vậy, như vậy quả chín là vũ nhục ngu ngốc."

      ... ...... ....

      Nhìn thấy Như Mộng vòng vòng quanh thịt nướng, Tiễn Kỳ và Nam Cung Ngọc giọng thảo luận. Tiễn Kỳ vốn là người kiêu ngạo tùy tính, mà Nam Cung Ngọc mặc dù bộ dáng nhu nhược khiến cho người ta muốn bảo vệ khi mở miệng lại có chút lưu tình, hai người bọn họ mắng Như Mộng lần từ trong ra ngoài. Mặc dù thanh rất nhưng mọi người ngồi xung quang cả hai đều nghe được ràng.

      Lúc Nam Cung Như Mộng nghe được câu đầu tiên khuôn mặt đen lại, cầm con dao cắt thịt trong tay nghĩ muốn giết hai người bọn họ. Chỉ có điều vừa nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Văn Nhân Mạc, còn có người phụ nữ kia dặn dò, ngàn vạn lần được phát tính khí đại tiểu thư ra, đàn ông luôn thích phụ nữ ôn nhu dịu dàng, kìm xuống tức giận trong cơ thể tiếp tục nghiên cứu cách làm thế nào mới có thể chia thịt ra được.

      Đối với phản ứng của Như Mộng Triển Thất rất bất ngờ, người phụ nữ này trở nên thông minh rồi sao, nhớ lại thời gian lần đầu tiên ta đến Diễn bang câu đầu tiên ra có thể chọc giận , bây giờ lại có thể chịu đựng được Tiễn Kỳ và Nam Cung châm chọc.

      "Như Mộng tiểu thư thân phận cao quý chắc chưa từng làm qua những chuyện này , hay là cứ để đó cho những người bình thường bé chúng tôi đến làm ."

      Long Mai chậm rãi đến bên cạnh Như Mộng, cầm lấy con dao trong tay ta giọng .

      Như Mộng cũng cho rằng Long Mai tốt bụng đến giúp , lời này còn phải cười nhạo vụng về sao. Trong lòng cực kỳ khó chịu, phải chỉ là cắt thịt thôi sao, có thể có khó khăn gì, lên cắt hai nhát là được rồi. Sau khi xác định, lại lần nữa đọat lấy con dao cắt thịt hung hăng đến con sơn dương nướng, nhưng mới vừa đến gần liền bị đống lửa phía dưới của con sơn dương nướng đốt chịu nổi, sợ lửa nóng làm cho làn da mền mại của bị thương, liền lập tức lui về.

      Ngay khi Như Mộng muốn lui về phía sau, vừa vặn đụng phải Long Mai, cơ thể Long Mai mặc dù suy nhược, nhưng từng học qua chút công phu cường thân kiện thể(ý thân thể khoẻ mạnh rắn chắc), so với đại tiểu thư tay trói gà chặt kia mạnh hơn nhiều. Cho nên, khi Như Mộng vừa đụng vào người mượn lực hung hăng đẩy về phía Như Mộng, sau đó làm bộ để thân thể ngã về sau, trong miệng còn kêu to: "Như Mộng tiểu thư, tôi tốt bụng đến giúp , làm sao lại cố tình đẩy tôi." Như Mộng bị Long Mai đẩy, trọng tâm vững lập tức ngã nhào vào đống lửa ở trước mặt.

      "Long Mai."

      Khi Long Mai sắp ngã xuống đất Tiễn Kỳ và Triển Thất lập tức chạy đến, Triển Thất phen túm lấy Long Mai sắp ngã xuống đất lên, mà Tiễn Kỳ nhanh chóng qua túm lấy Như Mộng sắp ngã vào trong đống lửa lên.

      Khi Như Mộng nhìn thấy lập tức ngã vào trong đống lửa sợ đến mức há to miệng, nếu là cứ như thế mà ngã xuống chắc chắc khuôn mặt bị hủy. Đúng lúc đó, được Tiễn Kỳ túm lại, theo bản năng cầu cứu khi đối mặt với nguy hiểm, gắt gao nắm chặt lấy tay của Tiễn Kỳ chịu buông.

      Con người khi ở dưới tình huống này sức mạnh bộc phát rất đáng sợ, Tiễn Kỳ cảm giác cánh tay đau nhức định đẩy ta ra, hai người cứ như vậy lôi kéo nhau. Cuối cùng khi Như Mộng xác định bản thân an toàn mới buông tay của Tiễn Kỳ ra, Tiễn Kỳ còn cố gắng dùng sức muốn đẩy ta ra, lúc này Như Mộng đột nhiên buông ra kịp chuẩn bị, thuận thế ngã về phía sau.

      Có điều là từ được luyện qua, trong nháy mắt xoay người cái, ưu nhã né tránh tình cảnh ngã nhào và trong đống lửa, nhưng lúc chân chạm xuống đất vừa vặn giẫm lên cái khúc cây cháy ở phía sau.

      Khúc cây này bị giẫm lên cái liền từ bên trong đống lửa rơi xuống dưới chân của Như Mộng. Hôm nay Như Mộng vì để đạt được bộ dáng bồng bềnh như tiên này, cố ý mặc cái váy dài chạm đất, khúc cây cháy này rơi lên làn váy của ta ngay lập tức bắt đầu cháy lên.

      "A, cháy rồi, nhanh lên chút, nhanh lên qua đây giúp tôi với."

      Như Mộng thấy váy của mình bốc cháy, sợ đến choáng váng rồi, ra sức nhảy tại chỗ, ý đồ muốn dập tắt lửa.

      "A, cháy rồi sao, tôi phải cố ý nha, tôi đến giúp ."

      "Nhanh lên chút, lấy nước dập tắt lửa ."

      "Ách, đó là rượu phải nước."

      "Vậy lấy đất , đất cũng có thể dập lửa mà."

      ... ...

      Mọi người nhìn thấy váy của Như Mộng bốc cháy ầm ĩ ra ý kiến của bản thân. Hơn nữa họ chỉ ra ý kiến, mà còn dùng đến hành động thực tế.

      Long Mai đầu tiên là lấy tay ra sức vỗ vào người của Như Mộng, cũng cần biết chỗ đó có cháy hay , dù sao chính là liều mạnh mà vỗ, Như Mộng đau đến mức oa oa kêu to.

      Tiễn Kỳ càng trực tiếp hơn, lập tức đem đất hất lên người Như Mộng, có điều là cũng chỉ hất lên người, mà là chỗ nào cũng hất lên, rất nhanh cả người của Như Mộng đều là đất. Chỉ là hất đất còn chưa đủ, Tiễn Kỳ dùng sức đạp mấy cái vào bắp chân của Như Mộng lúc này mới chịu dừng lại.

      Hai người bọn họ ai cũng có ý định muốn giúp ta dập lửa, chỉ là khống chế tốt để ngọn lửa đốt lên mặt, cuối cùng, vẫn là người em ở phía sau tìm được thau nước tạt lên người của Như Mộng mới dập tắt lửa được.

      Lửa được dập tắt, nhưng mà bộ dáng bây giờ của Như Mộng là thảm hại đến cực điểm. người, mặt đều là đất, tóc vẫn còn nước, nhìn xuống phía dưới còn thảm hại hơn. Phần đuôi váy bị đốt cháy nhiều nơi, hơn nữa còn bị tạt nước như vậy, cả người đều ướt đẫm. Còn quần áo dính sát ở người, lộ ra đường cong xinh đẹp, vốn là có mặc nhiều quần áo, lần này tốt rồi, ngay cả trước ngực cũng mơ hồ có thể thấy được, những người đàn ông xung quanh nhìn đến hai mắt đỏ ngầu.

      "Các người, các người lại dám đối xử với tôi như vậy, tất cả cáx người đều chờ đó cho tôi, tôi bỏ qua cho các người."
      Last edited: 6/5/16
      ThiênMinh thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ CHƯƠNG 50 ĐÚT CHO TÔI

      Editor: White Silk-Hazye

      "Các người, các người lại dám đối xử với tôi như vậy, tất cả các người đều chờ đó cho tôi, tôi bỏ qua cho các người."

      Như Mộng vừa che cảnh xuân trước ngực vừa hung ác nhìn mấy người Triển Thất bọn họ uy hiếp phen, sau đó lảo đảo về phía sau viện.

      "Chỉ là xảy ra chút ngoài ý muốn mà thôi, mọi người tiếp tục ăn ."

      Trương Khuê nhìn thấy mấy vị đại gia này rước lấy phiền toán lớn như vậy lại coi như có chuyện gì mà ngồi xuống tiếp, ý tứ đó chính là muốn tiếp tục ăn , vì vậy mới đứng lên câu với mọi người ngây ngốc ở xung quanh. Chuyện vừa mới xảy ra rất nhanh trở thành đề tài thảo luận mới nhất, những người đàn ông uống vào ít rượu bắt đầu lớn tiếng thảo luận về dáng người của Như Mộng, bọn họ thảo luận như vậy chọc cho những người phía sau cười dâm đãng ngừng.

      khí ở bên này của nhóm người Triển Thất cũng rất căng thẳng. Long Mai và Tiễn Kỳ ban đầu là muốn dạy dỗ Như Mộng, muốn lừa ta đến bên cạnh đống lửa rồi sau đó tìm cách để lửa bén lên người ta, nhân cơ hội đó cởi váy của ta ra để ta bị bêu xấu trước mặt mọi người, ai biết được lần này lại chơi lớn thành ra như vậy.

      Mọi việc trước đó đều phát triển đúng theo suy nghĩ của các , nhưng mà sau khi váy của Như Mộng bị cháy tình hình còn trong phạm vi khống chế của các . Nam Cung Ngọc và Diêm Xuyên ở bên cạnh nghĩ kế, sau khi nghe được các loại biện pháp dập lửa nhịn được mà làm theo, sau đó càng lúc càng thấy hưng phấn, cuối cùng khống chế được, bất tri bất giác làm lớn chuyện này. ra họ biết là: người của Như Mộng có mê hương, loại thuốc này tương tự với xuân dược, nếu đàn ông mà ngửi thấy máu nóng sôi sục, muốn tìm phụ nữ. Còn phụ nữ mà ngửi thấy mặc dù có loại phản ứng đó, nhưng trở nên hưng phấn, cho nên, tất cả mọi chuyện cũng chỉ có thể là Như Mộng tự làm tự chịu thôi.

      "Thất Thất, xin lỗi, lại mang đến cho rắc rối lớn như vậy, chuyện này là do tôi gây ra, nếu có xảy ra vấn đề gì mình tôi gánh chịu."

      Sau khi Như Mộng bỏ mấy người bọn họ lại lần nữa ngồi xuống Tiễn Kỳ quay sang với Triển Thất, biết thân phận của Như Mộng là gì, thế lực sau lưng của ta bây giờ liền tất cả mọi người ngồi ở đây cũng đều chọc vào nổi. Cho nên, muốn gánh chịu mình, làm thế nào cũng thể đẩy hết qua để cho Triển Thất gánh chịu được.

      " phải là chuyện của mình , tôi cũng có phần mà, hơn nữa chủ ý là do tôi đưa ra, nên tôi phải là người gánh chịu mới đúng."

      Sau khi Tiễn Kỳ xong, Long Mai ngay lập tức cũng lớn tiếng .

      Chuyện xảy ra ở Diễm bang, cho nên nếu mà có xảy ra chuyện nhất định đến tìm Diễm bang, các ấy hoàn toàn có thể đẩy hết mọi trách nhiệm để cho Diễm bang đến xử lý. Bây giờ lại chủ động đứng ra nhận lấy trách nhiệm về phía bản thân, trong lòng của Triển Thất rất cảm động. Ba người các quen biết cũng chưa được lâu, cách làm lần này của họ khiến cho cả Văn Nhân Mạc cũng cảm thấy bất ngờ.

      Có nhiều người chính là như vậy, cả đời quen biết nhau cũng có quan hệ tốt với nhau, nhưng khi mà bạn gặp khó khăn ngay lập tức tìm được bóng người. Còn người mặc dù chỉ mới quen biết thôi, nhưng lại có thể đồng cam cộng khổ với bạn (ý là cùng chia sẻ khó khăn hoạn nạn với nhau), khi bạn gặp khó khăn kéo bạn cái.

      "Hai người đừng tranh đến tranh lui nữa, chuyện này chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, cho dù ta tìm đến thế nào chứ, là tự bản thân ta chủ động đến đây giúp đỡ. Hơn nữa, chúng ta còn tốt bụng giúp ta, coi như ta muốn lấy oán báo ơn Môn chủ cũng phải người thị phi trắng đen phân biệt được."

      Triển Thất căn bản để chuyện này ở trong lònh, nhiều người chứng kiến bọn họ tốt bụng giúp ta dập lửa, cho dù Huyền Vũ môn tìm đến thế nào. Hơn nữa, bây giờ hình thức của bốn thế lực lớn ở bến Thượng Hải lại rất chặt chẽ, làm sao chút chuyện này mà đối phó với Diễm bang, cho nên, lần này Như Mộng nhất định phải chịu thiệt mà nuốt cục tức này xuống.

      "Nhưng...."

      "Chuyện này tôi xử lý, bây giờ tôi đói rồi."

      Khi Long Mai và Tiễn Kỳ muốn thêm điều gì nữa bị Văn Nhân Mạc cắt đứt, với hình thức ở bến Thượng Hải còn hiểu hơn Triển Thất, lại càng coi chuyện này quan trọng chút nào. Hơn nữa, coi như Huyền Vũ môn muốn trả thù sao chứ, còn phải sợ bọn chúng sao, nhìn hai người phụ nữ kia tranh giành trách nhiệm với nhau làm cho rất khó chịu, chuyện của Văn Nhân Mạc khi nào đến lượt phụ nữ có thể xem vào chứ. Mặc dù chuyện này phải chuyện lớn gì, nhưng dù sao Nam Cung Như Mộng cũng là em họ của Môn chủ Huyền Vũ môn, cho nên vấn đề mặt mũi chắc chắn phải xử lý cho tốt, vì vậy vẫn là có chút phiền phức.

      Triển Thấy thấy hai người các vẫn còn rối rắm, liền giải thích đơn giản tình hình trước mắt cho các . Hai người bọn họ đều là người thông minh, hơn nữa còn lớn lên ở trong bang phái, cho nên lập tức hiểu được, đúng có việc gì, trái tim cũng để xuống.

      Nam Cung Ngọc và Diêm Xuyên ở bên cạnh nghe thấy vậy mỉm cười, hai người các cậu cũng bởi vì thấy tình hình nên mới cổ động Long Mai và Tiễn Kỳ quậy đến như vậy. Hơn nữa, nếu là Triển Thất xảy ra chuyện cho dù hai người các cậu phải hi sinh tính mạnh của mình cũng bảo vệ cho .

      Sau khi giải quyết xong chuyện này bụng bắt đầu kêu gào, cho nên mọi người tự động đến chia con sơn dương nướng ra.

      "Con sơn dương này chúng tôi ăn hết, các em cũng đến đây nếm thử chút ."

      Sáu người ăn con sơn dương, vài con gà, cho dù có là heo nữa cũng thể ăn hết được, cho nên Triển Thất liền gọi mọi người đến ăn chung với nhau. Từ khi Triển Thất bắt đầu nướng thịt những người đó chảy nước miếng rồi, vốn cho là chỉ có thể ngửi mùi thơm như vậy thôi, nhưng bây giờ được phép ăn lập tức liều mạnh lên giành lấy, mấy người Long Mai bọn họ nhìn thấy mọi người xông lên giành thịt cũng tham gia vào cuộc chiến.

      "Con mẹ nó, có phải là đàn ông hay , làm sao có thể tranh giành đồ với phụ nữ."

      " có chỗ nào nhìn giống phụ nữ sao, đồ ăn ngon như vậy giành mới là người ngu đó."

      "Này, cái chân này là của tôi mà."

      "Phi, được lắm, bây giờ nó dính nước miếng của tôi, cậu muốn ăn đến lấy ."

      "Này này, làm sao cậu lại độc ác như vậy, cái đó dính nước miếng của tôi cậu còn giành được sao."

      ... ........

      Trong khi bọn họ tranh luận, Triển Thất trước cắt cái đùi sơn dương cùng Văn Nhân Mạc chậm rãi ngồi xuống từ tốn ăn, đồ ăn của Văn Nhân Mạc dĩ nhiên ai dám đến giành, cho nên hai người bọn họ ăn rất thoải mái.

      "Đút tôi ăn."

      Khi Triển Thất vừa mới ăn được vài miếng Văn Nhân Mạc lên tiếng, nhưng mà khi vừa mở miệng làm cho Triển Thất bị nghẹn.

      Đút cho ta ăn? có nhầm chứ, những lời đó là từ trong miệng của đại Bang chủ lãnh khốc của bọn họ ra sao.

      "Em phải em là nam sủng của tôi sao? Hầu hạ chủ nhân là việc em nên làm."

      Sau khi Triển Thất nghe hiểu được lời mới biết Văn Nhân Mạc là nhắc nhở , chẳng lẽ bởi vì cản trở và Nam Cung Ngọc sao? Nghĩ đến đây Triển Thất quyết định nên bù đắp lại cho ta, hơn nữa hai người bọn họ còn đóng giả ân ái cũng rất bình thường, chỉ có điều vừa nãy lại dám uy hiếp , dạy dỗ chút cũng thể thiếu được.

      "Lão đại, ăn miếng đùi sơn dương , đây chính là tự tay người ta nướng cho ăn đó nha."

      "Còn có cái này, mấy con gà nướng đất này là tôi tự sơ chế đó nha,. phải ăn nhiều chút."

      " thể chỉ ăn thịt, nên ăn thêm chút trái cây và uống hớp rượu nữa."

      Triển Thất cả người rúc vào trong ngực của Văn Nhân Mạc, sau đó cắt khối thịt sơn dương to còn có nhiều thịt, trực tiếp nhét vào miệng của Văn Nhân Mạc. Sau đó lại xé cái đùi gà cũng nhét luôn vào trong miệng của , luân phiên là: trái cây, thịt sơn dương, rượu, thịt sơn dương, thịt gà.......
      Last edited: 6/5/16
      ThiênMinh thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ CHƯƠNG 51 LIẾC MẮT ĐƯA TÌNH

      Editor: White Silk-Hazye

      Đối với cách làm của Triển Thất Văn Nhân Mạc chỉ cười khẽ, cưng chìu vuốt vuốt tóc của , ăn hết những thứ mà đút cho . Đây chính là do tự tay đút cho nha, làm sao có thể lãng phí được chứ, cuối cùng lương tâm của Triển Thất nổi dậy mới ngừng việc đút ta ăn.

      "Ngày mai tôi phái Diêm Xuyên và Nam Cung Ngọc đến Tùng thành, người của chúng ta vừa phát được tung tích của mảnh ngọc bội Chu Tước. Mấy ngày này em phải ở lại đây để giúp tôi, chờ thêm mấy ngày nữa, chúng ta cùng ."

      Buổi tối sau khi trở về phòng, Văn Nhân Mạc ra cách thu xếp của , bây giờ còn có chuyện chưa có xử lý xong, vẫn thể rời khỏi Diễm bang được. Để tránh cho việc Triển Thất chung với hai người bọn họ nên tùy tiện bịa ra cái lý do.

      Triển Thất nghe được là có tin tức của ngọc bội Chu Tước trong lòng rất cao hứng, đối với cách an bài của Văn Nhân Mạc cũng có ý kiến, chỉ có điều hai người bọn họ là thích hợp nhất rồi, so với việc tự mình có lợi hơn.

      "Qua mấy ngày nữa cũng muốn Tùng thành sao?"

      "Ừ, lần trước phải tôi với em chuyện về bảo tàng sao, ở Tùng thành có cái bảo tàng, mặc dù biết chuyện đó có hay , nhưng bên trong cũng có rất nhiều bảo vật quý. Hơn nữa dựa vào việc trước đây từng tìm thấy những bảo tàng ra, bên trong cũng tấm bản đồ của bảo tàng. Bảo tàng này có chút đặc biệt, nó bị cái trận pháp nào đó nhấn chìm xuống, phải ba năm mới có thể mở ra lần, ba năm trước lúc phát ra bảo tàng vừa vặn bỏ lỡ thời gian mở ra, cho nên những người phát ra bảo tàng đó liền giao ước ba năm sau vào chung với nhau. Cái bảo tàng này thần bí như vậy, cho nên càng thu hút người khác."

      "Giao ước? có ai tham gia, bốn bang phái lớn cũng tham gia sao?"

      Triển Thất nghe ra được trong lời của Văn Nhân mạc rất nặng nề, liền hiểu được chuyện này rất khó giải quyết. cũng biết, Văn Nhân Mạc có chuyện rất quan trọng phải làm, cho nên mới muốn lấy cho được bảo tàng, nếu muốn, nhất định dùng hết sức của mình để hỗ trợ .

      "Khi đó chỉ là vài bang phái ở quan ngoại phát ra thôi, có điều là ở trong những bang phái này phần lớn đều là có liên quan với bốn bang phái lớn kia. Bọn họ cũng nghĩ muốn chiếm lấy bảo tàng, cho nên cuối cùng bọn họ cũng tham gia vào."

      "Như vậy làm sao quyết định được nên vào bên trong bảo tàng như thế nào, thể nào mà nhiều người như thế đều vào trong chứ?"

      "Đúng, cho nên mới quyết định trước khi bảo tàng mở ra tổ chức trận thi đấu, để cho công bằng, tất cả các thế lực ở quan ngoại và bốn thế lực lớn mỗi nhà chọn ra hai mươi người để tiến hành cuộc thi đấu. Sau đó quyết định tên và chọn ra số người để vào bảo tàng, hạng nhất có thể vào hai mươi người, hạng nhì có thể vào mười lăm người, hạng ba có thể vào mười người, còn lại mỗi thế lực chỉ có thể vào năm người."


      "Bọn chúng hèn hạ mà."

      Sau khi Triển Thất nghe được muốn lớn tiếng chửi bậy a, cái này ràng là ăn hiếp người mà. Thế lực của bốn bang phái lớn đó nhiều, nhân tài càng nhiều hơn, chọn ra hai mươi người chắc chắn đều là tinh , những bang phái ở bên dưới này ràng thể nào sánh bằng, chỉ có thể là bốn bang phái lớn của bọn họ quyết đấu thôi.

      " ra ở quan ngoại chỉ có chúng ta là nhờ vả bất cứ bang phái nào, còn lại những bang phái khác cơ bản đều là chi nhánh của bốn bang phái lớn kia. Bốn bang phái lớn của bọn họ đối đầu lẫn nhau, cho nên ai dám động vào Diễm bang. Lần này chỉ riêng Huyền Vũ môn phái người đến bàn chuyện hợp tác với tôi, mà ba bang khác cũng đến rồi. Bọn họ muốn dùng tiền để đổi lại vị trí năm người của chúng ta, như vậy nếu có nhiều người vào trong bảo tàng phần thắng nhiều hơn."

      "Hừ, năm người sao? Lão đại, lần này chúng ta nhất định phải đoạt lấy hạng nhất, để cho mấy con chó kia tức hộc máu."

      Triển Thất rất khinh thường con mắt nhìn người thấp kém của những con chó kia, cho nên nhất định phải giúp Văn Nhân Mạc đoạt lấy hạng nhất .

      Nghe được lời của Triển Thất trong lòng của Văn Nhân Mạc cảm thấy rất xúc động, mặc dù ấy có đôi lúc lỗ mãng, nhưng người nào có thể so với ấy.

      "Lão đại, tôi có cách có thể làm cho bọn chúng trước khi thi đấu chó cắn chó....."

      "Tốt, mọi chuyện đều nghe theo em."

      " tin tưởng tôi như vậy, sợ tôi bán đứng sao."

      Sau khi Triển Thất với Văn Nhân Mạc về kế hoạch của xong chút cũng nghi ngờ , rất vui vẻ, có điều là biết Văn Nhân Mạc vì sao lại tin tưởng như vậy, chẳng lẽ sợ lừa sao?

      " có vấn đề gì rồi ngủ sớm chút , ừ, hôm trước em mát-xa kiểu thái là sao? Tối nay nhân tiện làm thử chút kiểu mát-xa này ."

      Văn Nhân Mạc vừa vừa thực , có kinh nghiệm của lần trước cởi quần áo của mình ra. Chỉ chừa lại cái quần đùi rồi nằm lên giường chờ Triển Thất, lần trước là ấy mỗi ngày vào buổi tối đều phải làm như vậy. Hơn nữa, loại cảm giác đó dễ làm cho người ta nghiện nha.

      có trả lời câu hỏi của Triển Thất, nhưng Triển Thất cũng hiểu được, giống như cũng che giấu chút nào mà tin tưởng vậy.

      "Hôm nay tôi mệt mỏi tôi muốn ngủ rồi."

      "Em phải rằng buổi tối mỗi ngày muốn tôi diễn trò với em sao? Đây chính là do em tới cầu xin tôi nha."

      " muốn bắt tôi mát-xa cho ?"

      "Đúng."

      "Được rồi, chỉ cần có thể chịu nổi."

      Triển Thất vừa xong ra tay rồi, mát-xa kiểu thái chủ yếu là lấy các đốt ngón tay là chính, thủ pháp bao gồm: bấm, sờ, kéo, bóp, nhào nặn, nắm...lập lại tất cả động tác như vậy. Chẳng qua hôm nay Triển Thất chỉ sử dụng hai loại, chính là kéo và bóp, để làm đau Văn Nhân Mạc cơ bản phải dùng lực là việc quan trọng nhất.

      loạt tất cả các động tác làm xuống đầu của Văn Nhân Mạc cũng chảy mồ hôi, có điều tiếng kêu đau cũng có, trong lòng thầm nghĩ, có phải là Triển Thất cố ý trả thù hay .

      "Hôm nay tôi muốn ngủ ở giường."

      "Vậy tôi đây ngủ ở dưới đất."

      "Dưới mặt đất lạnh lắm, ngủ chung ."

      Văn Nhân Mạc cho Triển Thất có cơ hội phản bác trực tiếp kéo lên giường ôm vào trong lòng ngủ.

      "Này, dù sao cũng phải cho tôi thời gian để cởi quần áo ra chứ...."

      Chỉ là mặc kệ cho có giãy dụa như thế nào Văn Nhân Mạc cũng có nhúc nhích chút nào, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp. Lần trước Văn Nhân Mạc ôm ngủ lúc đó có biết, nhưng mà ngủ ở trong lòng của rất dễ chịu cho nên từ chối, hơn nữa, nam nữ ngủ chung với nhau cũng nhất định là xảy ra chuyện nên gì đó, với lại còn là đồng tính mà làm sao có thể cảm thấy hứng thú với chứ.

      Sau khi Triển Thất ngủ Văn Nhân Mạc mới mở mắt ra, nhàng cởi áo ngoài của ra, sau đó lần nữa ôm vào trong lòng. Mắt nhìn thấy ngủ say nhịn được tự giễu ngồi dậy, khi nào cũng trở thành vô lại như vậy rồi.

      Văn Nhân Mạc biết là chỉ vô lại mà còn rất ngây thơ, chỉ là nếu có liên quan đến chuyện đương giữa nam và nữ đều trở nên rất ngây thơ, chỉ là chính cũng biết mà thôi.

      Ngày hôm sau hai người còn chưa có ngủ dậy, cấp dưới đến đây đư lá thư, là của Nam Cung Như Mộng lưu lại. Đêm qua ta bị phen nhục nhã sau khi thu thập đồ đạc suốt đêm liền rời . Ý tứ trong thư chính là, trừ khi Văn Nhân Mạc lấy ta, nếu ta làm cho Long Hổ môn, Diễm bang và nhóm của Tiễn Kỳ biến mất.

      "Lão đại, sức quyến rũ của là lớn nha, nếu hãy hy sinh chút ."

      Triển Thất vừa ra liền bị Văn Nhân Mạc khinh bỉ. Người phụ nữ này lại muốn đẩy ra ngoài, dạy dỗ chút là được mà. Cho nên giây tiếp theo mỗ nam nào đó lập tức áp dụng dạy dỗ mỗ nữ nào đó.
      Last edited: 6/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ CHƯƠNG 52 MŨI TÊN HẠ HAI CON CHIM

      Editor: White Silk-Hazye

      Ngày hôm sau, ở đại sảnh của Diễm bang ngồi đầy người, người đến phải là ai khác, chính là những người đứng đầu của xã hội đen đại diện cho bốn bang phái lớn.

      Triển Thất và Văn Nhân Mạc bàn bạc mưu kế là lấy năm danh ngạch này. Bốn bang phái lớn vì để tranh đoạt bảo tàng từ bất cứ thủ đoạn nào, vào bên trong bảo tàng chắc chắn lại xảy ra trận quyết chiến, chỉ cần thêm năm người cũng đủ để thay đổi kết quả rồi.

      "Văn Nhân bang chủ, ngài muốn nhường năm danh ngạch này lại sao?"

      Người là người đại diện của Chu Tước môn, tìm Văn Nhân Mạc mấy lần rồi, nhưng đều bị từ chối với lời lẽ nghiêm khắc, cho nên đối với việc Văn Nhân Mạc chủ động nhường lại năm danh ngạch này cảm thấy rất bất ngờ, sợ đó chính là cái bẫy.

      "Nếu Văn Nhân bang chủ chủ động buông tha cho cơ hội lần này, như vật tôi nhất định đền bù đầy đủ cho quý bang."

      "Đền bù cái gì, các người đừng nghĩ là có nhiều tiền dơ bẩn như vật là ngon."

      Người đầu tiên mở miệng là Thanh Long bang, Thanh Long bang là bang nằm trong bốn bang phái lớn, bọn họ chỉ là xã hội đen mà còn làm ăn buôn bán rất nhiều, cho nên rất có tiền.

      "Chính là, có tiền có ích gì, còn phải đều là lũ bất tài vô dụng sao, lần này thi đấu các người thế nào cũng trở thành cái đệm lưng thôi, tôi khuyên các người cũng nên nhường lại năm danh ngạch kia ."

      "Đúng, sau khi các người làm ra loại huyện này còn có mặt mũi xuất ở trước mặt mọi người, lão Tiền tôi khinh bỉ nhất chính là những người như thế."

      "Mẹ nó, cậu dám câu nữa lão tử liền bắn chết cậu."

      "Phi, cậu dám cầm súng chỉa vào người của tôi, xem lão tử có giết chết cậu ."

      . . . . . .

      Triển Thất và Văn Nhân Mạc liếc mắt với nhau cái, khoé miệng gợi lên ý cười, quả nhiên những người này vì để đoạt lấy năm danh ngạch này để vào bảo tàng nhất định ra tay tàn nhẫn, bây giờ còn chưa có gì cũng muốn đánh nhau rồi.

      Bây giờ trong bốn bang phái lớn, Thanh Long bang mặc dù vẫn là có thế lực lớn nhưng sức mạnh còn lớn như xưa. Bây giờ vị trí bang chủ chỉ cần dùng những thủ đoạn hèn hạ để cướp lấy, cho nên tại trong bang chia ra thành nhiều phe vô cùng rối loạn. Hơn nữa, bây giờ bang chủ là người bụng dạ hẹp hòi, tin bất kì ai, gần như có thuộc hạ thân tín, vì cậu ta bán mạng cũng là vì lợi ích mà ràng buộc ở chung với nhau. Hơn nữa ngoài ba bang phái khác cũng có xích mích, thường xuyên đánh nhau.

      "Được rồi, tất cả ngừng tay lại , các người muốn đánh nhau ra ngoài mà đánh, chỗ này là địa bàn của tôi."

      Bây giờ mặc dù Văn Nhân Mạc chỉ là Bang chủ của bang phái , nhưng khí thế biết ở đâu ra. Sau khi ra câu liền ngăn cản được người đại diện của bốn bang phái đánh nhau, phải là tốt bụng, mà là để bọn họ đánh tới đánh lui như vậy phải là mục đích của . Ngoài ra bốn bang phái kia mặc dù đối với thái độ lúc nãy của Văn Nhân Mạc có chút khó chịu, nhưng dù sao cũng là có chuyện muốn nhờ , cho nên cũng dám nổi giận.

      "Ngày mai tôi hi vọng mọi người có thể mang đến cái giá mà mọi người cho là hợp lý, sau đó đặt vào bên trong bốn cái hộp, tôi bán năm danh ngạch này cho bên có nhiều tiền nhất."

      Đây là phương thức đấu giá mà Triển Thất đưa ra, Văn Nhân Mạc vừa xong sắc mặt của những người đại diện ở khắp nơi liền thay đổi, đây phải là muốn để cho bọn họ dốc hết vốn liếng sao. Lúc đầu còn nghĩ rằng Văn Nhân Mạc là sợ, cho nên mới chủ động lấy lòng, nhưng ngờ là ta lại có thể nghĩ ra cách như vậy, như vậy ta đắc tội với bất cứ bên nào, mà còn có thể thu vào khoản tiền lớn nữa, kế sách này cũng rất sâu nha.

      "Đúng rồi, tôi thích người đến trễ, buổi chiều ngày mai khi gặp nhau, nếu như đúng giờ xuất như lời tôi liền đại biểu là tự động rút khỏi cơ hội lần này, được rồi, tễn khách."

      Sau khi Văn Nhân Mạc ngắn gọn hai câu liền mang theo Triển Thất rời , bốn bang phái lớn đó cũng ở lại lâu, lập tức nhanh chóng trở về bàn bạn kế sách. Bây giờ quan trọng nhất chính là chuẩn bị tiền, nếu muốn đoạt được năm danh ngạch từ trong tay của Thanh Long bang đây mới chính là khó càng thêm khó, nhưng nếu như người của bọn họ thể đến đúng giờ như lời .... ...

      Người của bốn bang phái đều mang những suy nghĩ khác nhau mà rời khỏi Diễm bang.

      "Ha ha, lão đại, ngày mai chúng ta chờ kiếm tiền thôi. Hơn nữa tối nay và sáng mai bọn chúng nhất định xảy ra cuộc chiến đấu kịch liệt, như vậy lúc chúng ta thi đấu nắm chắc hơn vài phần thắng lợi, mũi tên hạ hai con chim mà."

      "Vậy em có muốn tôi thưởng cho em thứ gì ?"

      "Rất đơn giản, buổi tối dạy cho tôi cách châm cứu kia như thế nào."

      Sau khi đám người kia Triển Thất tiếp tục đòi quyền lợi, chẳng qua biết là, cho dù nghĩ ra kế sách này, chỉ cần là muốn Văn Nhân Mạc cũng đồng ý.

      Đối với Triển Thất và Văn Nhân Mạc, bốn bang phái lớn này còn có thể thoải mái nhàn nhã như trước, thực ra khi bọn họ đến cũng có mang theo chút tiền, chính là vì muốn lấy lòng Văn Nhân Mạc, nhưng ngờ được ta lại nghĩ ra cách hèn hạ như vậy

      Bên trong Thanh Long bang.

      "Triệu đường chủ, tiền đối với chúng ta là thành vấn đề, tôi tin tưởng ba bang phái khác cũng thể nào nhiều hơn chúng ta được, quan trọng nhất chính là sợ rằng trưa mai bọn họ mai phục chúng ta, mới vừa rồi còn có mấy em với chúng ta xung quanh đây có rất nhiều người khả nghi, nếu chúng ta cứ buông tha , như vậy có thể bảo toàn thực lực ra sức đoạt lấy hạng nhất"

      "Hừ, cho dù bọn họ muốn giở trò thế nào, tại sao chúng ta phải sợ bọn họ chứ, hơn nữa, nếu như bởi vì năm danh ngạch này mà làm chậm trễ đại của bang chủ có chịu trách nhiệm ? Nhanh chuẩn bị tiền ."

      Trong Chu Tước môn.

      "Các người có hỏi thăm được Thanh Long môn muốn lấy ra bao nhiêu tiền ? Chúng ta chỉ cần nhiều hơn bọn họ đồng là được, nếu có thể giữa đường xử lý bọn họ, như vậy chúng ta chính là người có nhiều tiền nhất, nếu như làm xong, chúng ta cũng là người có nhiều tiền nhất."

      "Đúng, Đà chủ, thuộc hạ nên làm ngay, chắc chắn dò ra được bọn họ chuẩn bị bao nhiêu tiền."

      Trong Bạch Hổ môn.

      "Môn chủ, chuyện lần này Diễm bang nhất định là cố ý, bọn họ chính là muốn để cho bốn bang phái của chúng ta đấu đá với nhau, nhưng biết bọn họ làm như vậy là để làm gì. Chỉ có điều theo thám tử báo cáo lại, Huyền Vũ môn muốn gả em họ của ta cho Văn Nhân Mạc, chẳng lẽ bọn họ đạt thoả thuận với nhau rồi sao?

      ", theo tôi biết được Như Mộng bị đuổi ra Diễm bang rồi, hơn nữa còn giống như là mang theo oán hận mà rời vậy. Mặc kệ mục đích của bọn họ như thế nào, lần này tôi phải lấy được năm danh ngạch này, các người ra ngoài, liên hệ với hai bang phái khác hỏi chút xem nên đối phó với Thanh Long bang như thế nào."

      Trong Huyền Vũ môn.

      "Lần này tôi thay mặt họ đàm phán với bọn họ, bọn họ lại dám đối xử như vậy với tôi, tôi nhất định bỏ qua cho bọn họ. Ngày mai các người liền mang theo vũ khí , nếu như bọn họ dám cho, như vậy cứ trực tiếp đánh, ngoài Văn Nhân Mạc ra, còn lại được lưu lại người sống."

      "Tiểu thư, bên ngoài có người của Bạch Hổ môn đến, chúng ta có ra ngoài gặp hay ."

      Bên trong bốn bang phái đều ở đây an bài kế hoạch về ngày mai, cuối cùng người nào có thể đoạt lấy được năm danh ngạch này đây?
      Last edited: 6/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :