Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Tạm ngưng 2 ngày do công tác. Chỉ có đăng truyện sưu tầm dc vài chương. Ngày mai mới đăng lại nha. :3

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      CHƯƠNG 36: XIN LỖI VÌ PHÁ HỎNG CHUYỆN TỐT CỦA .
      “Sao cơ?”

      có việc gì, trước , ngày mai chúng ta gặp.” Diệp Chanh .

      “Uhm, được……” Lâm Vũ Oánh vẫy vẫy tay với , rời

      Mà lúc này, Mộ Dạ Lê từ xe xuống.

      Đưa mắt nhìn trước mặt, quần áo người nhếch nhác, váy hiệu là vậy, dính bẩn loang lỗ.

      Mặt Mộ Dạ Lê bạnh ra, có thể thấy gân xanh nổi lên rỏ ràng.

      Thân là đàn bà con mà lại đánh nhau?

      đúng là có thể làm khiêu chiến đến giới hạn cuối cùng của , lúc nào cũng có thể làm cho tức giận.


      “Lên xe.” trầm đứng ở đó, miệng kéo căng thành đường thẳng, cằm bạnh ra, làm thấy căng thẳng thêm, nhìn là biết tức giận ít đâu.

      Diệp Chanh ho khan, lập tức nghĩ muốn chạy trốn.

      Ai ngờ, nghĩ mình nhanh nhưng Mộ Dạ Lê lại còn nhanh hơn.

      Sau đó tay to của túm lấy cổ của , đầy tức giận nhìn , , “ Em rốt cuộc có chút suy nghĩ nào , mà lại đánh nhau với người ta.”

      Con , được đánh nhau à? Cái đạo lý này đúng chút nào.

      Diệp Chanh, bướng, “ sao chứ, bởi vì em là con nên cứ phải đứng đấy cho người ta đánh à? Bị đánh cũng được đánh lại sao?”

      “Em……” Còn dám cãi tay đôi với mình.

      Mộ Dạ Lê nghiến răng nghiến lợi nhìn cái con cũng ra con này, liền đẩy vào trong xe.

      “Ai, làm gì vậy? thả em xuống, em muốn lên xe .” Diệp Chanh gào to lên.

      “Em ngoan ngoãn lại cho !” Mộ Dạ Lê bị làm loạn đến đau cả đầu.

      nàng này sao lại bướng bỉnh đến như vậy?

      thả em xuống xe, em ngoan ngoãn ngay.” Diệp Chanh , vừa muốn mở cửa xe ra.

      Nhưng mà cửa bị sớm khóa lại rồi.

      Diệp Chanh, kéo mở mạnh chút cũng mở được, đôi mắt như hạt châu tròn, nhìn chằm chằm Mộ Dạ Lê, “Mở cửa ra!”

      Mộ Dạ Lê tức giận , “Nếu biết em bướng đến như vậy, , vừa rồi nên mặc kệ cái người chỉ biết gây chuyện đánh nhau ở lại đồn cảnh sát cho rồi.”

      “Ha……”

      Diệp Chanh nghe liền muốn cười, làm như mình muốn ta đến đón bằng.

      “Dạ, dạ, dạ , em phải con , Diệp Tử của mới là con , tìm ta , đón em làm gì?”

      “A, em nghĩ thử, vừa rồi em phá hỏng chuyện tốt gì?” Mộ Dạ Lê bị làm tức giận thêm.

      Diệp Chanh, đơ chút, lời này có ý gì?

      Đừng là vừa rồi ta ở cùng Diệp Tử nha?

      Đúng làm hỏng chuyện tốt của người ta rồi.

      Rất tếc chằng có chút ấy náy gì với chuyện này, ngược lại còn thấy buồn cười.

      “Xin lỗi là em cẩn thận phá hư chuyện tốt của cùng thiên hậu Diệp Tử , xinh đẹp như hoa, nghiêng nước nghiêng thành, điềm đáng , người gặp người thương kia ân ân ái ái, quay lại để tiếp tục , phải làm đại nữa liền bị người ta quấy rầy, làm hại phải giữa chừng bỏ như vậy, em xin lỗi, ấy bây giờ em liền chạy đến trước mặt Diệp Tử đập đầu tạ lỗi, từ nay về sau thể cứng lên được, em nhất định tìm bác sĩ ******** tốt nhất trị liệu cho , bảo đảm để chậm trễ tính phúc của ấy đâu.”


      “!!!”

      Cái gì?

      Bệnh liệt dương?

      ********?

      Đây là lời con con lứa nên sao?

      Mộ Dạ Lê đanh mặt cũng liền xụ xuống.

      Ngực giống như bị lửa thiêu đốt, đốt cháy tim và đại nào của luôn, trong khoảnh khắc nhìn thấy con này, có thể là muốn mắng chửi trận te tua, nhưng bất kể là câu thô tục nào cũng đều bị nghẹn ở cuống họng, hoàn toàn còn hình dung được tức giận mình dành cho .

      chưa từng thấy ai biết xấu hổ hơn con trước mắt này!

      , ta là con còn cho ta chút mặt mũi rồi!

      ta phải là con !

      nào giờ còn chưa bị ai chọc giận đến vậy, liền ngay lập tức, chỉ nghĩ đến chuyện, đó chính là……

      “Tài xế, dừng xe!”

      Phía trước, tài xế sớm bị ông chủ nhà mình hù dọa phát sợ rồi.

      Cũng bị lời của bà chủ là cho choáng váng đầu óc luôn rồi .

      Bà chủ điên rồi, nên mới có thể chọc giận ông chủ nhà mình.

      Tài xế nhanh chóng dừng xe lại.

      Mộ Dạ Lê chỉ ra ngoài, “Cút xuống xe cho !”

      CHƯƠNG 37: TRỜI MƯA MÀ ĐÂU?

      Ha hả……

      Cút cút~~~

      còn thèm đâu nha~~

      Trực tiếp mở cửa, nhảy xuống xe.

      Phía sau, Mộ Dạ Lê phanh cái đóng cửa xe lại, liền nhanh như chớp chạy vèo .

      Diệp Chanh lẻ loi đứng ở lề đường, lúc này mới chợt nhận ra.

      Mẹ nó, đáng giận, xuống xe cũng mang theo cái gì.

      Ví tiền…… Đương nhiên là bên trong có xu nào, chìa khóa, di động, đều ném xe.

      Vậy cũng tốt, cả người……

      vỗ vỗ mông, rời .

      Nghĩ đến sau khi mình đến đây, cũng chưa từng nhìn ngắm thành phố này.

      Lúc trươc, khi mười tuổi liền tham gia đặc huấn, mười ba tuổi nhận nhiệm vụ, mười tám tuổi nổi danh thế giới.

      Cuối cùng, lại bị chính người đàn ông mình thích hãm hại, lập tức rơi vào dòng nước xoáy, tỉnh lại ở trong cơ thể người khác, bắt đầu cuộc sống mới, cảm thấy mình chưa từng nhìn ngắm thế giới này.

      Cứ từng bước về phía trước, lại thấy người ăn xin đánh đàn ven đường.

      Tiếng guita du dương, đàn bài 《 dân du cư chi ca 》 rất hợp với tình cảnh bây giờ của chính mình, thấy mình và người ăn xin này khác nha là mấy.

      Ngồi xuống, nàng dứt khoát cùng khất cái cùng nhau dựa vào ven đường.

      xe.

      Tài xế nhìn kính chiếu hậu, sắc mặt ông chủ vẫn luôn lạnh như sắt.


      Mộ Dạ Lê giận được.

      Tại sao lại có thể nhận lời cưới Diệp Chanh về làm vợ kia chứ.

      có chút gì gọi là con con , đac vậy, miệng mồm lại thô tục, thô lỗ chịu nổi, làm người ta thể chịu đựng được nữa rồi, bây giờ tim gan đều đau.

      Mắng câu, duỗi tay đập xuống bên.

      Lại nhận ra……

      Đây là cái gì?

      Di động, ví tiền……

      Con nhóc này cái gì cũng càm, cứ vậy liền nhảy xuống xe?

      Khoan, khoan~~quan tâm ta làm gì, này là do ta tự làm tự chịu!

      Nhưng mà…… ngoài kia mưa đến.

      Tự nhiên thấy bực bội, nhìn ngoài cửa xe, mọi người vì mưa mà mạo hiểm chạy vội vàng, nhanh chóng tìm nơi trú.

      Con bé này, chắc phải là tìm nơi tránh mưa…


      Tâm tình của lại thêm phiền muộn.

      Sau lúc lâu……

      “Tài xế, quay đầu lại.”

      “Dạ, ông chủ, muốn đâu?”

      “…… Trở lại chỗ khi nãy.”

      Chỗ khi nãy?

      Tài xế suy nghĩ nửa ngày, mới phản ứng kịp, chính là trở lại chỗ khi nãy ném bà chủ xuống đây mà.

      Ông chủ vậy mà lại tìm bà chủ về……

      Tài xế liền chạy nhanh đến nơi vừa rời .

      Rất nhanh đến nơi, nhưng chỗ này mưa lại càng lớn hơn, bà chủ cũng còn thấy bóng dáng ở đâu.

      Mộ Dạ Lê thầm mắng câu, cái con chiết tiệt, lại chạy đâu.

      Bèn tài xế chạy ven đường tìm kiếm

      bao lâu, xe lướt qua cầu vượt.

      Lập tức, Mộ Dạ Lê thình lình nhìn đến bên cạnh người ăn xin.

      Diệp Chanh ở nơi đó, bởi vì lạnh, toàn thân thể bé, cuộn lại thành khối, người ăn xin ở bên cạnh, nhìn rất dơ bẩn, vậy mà cũng chê bai, nhắm mắt tựa vào người đó, cuộn người lại giống như trẻ sơ sinh, trông bé.


      Trong lòng bỗng mềm nhũn……

      Rolls-Royce màu đen, ngừng ở ven đường, lập tức liền có người vây xem.

      Diệp Chanh lăn lộn ngày, ngủ rồi.

      Có người bên cạnh nhìn đến, bàn tán.

      “Đó là ai vậy, bộ dáng xinh đẹp.”

      “Là bỏ nhà sao?”

      đáng thương, phải là bị người ta đuổi chứ, ai lại nhẫn tâm như vậy, đứa xinh đẹp như tiên thế này cũng đành lòng đuổi .”

      Ha ha.

      Mộ Dạ Lê nghĩ, nhẫn tâm sao? Vẫn là con bé này, làm cho người ta tức giận.

      Nhưng mà, dù là thế, vẫn qua, dùng chân đá Diệp Chanh cái.

      “Dậy .”

      Diệp Chanh cũng tỉnh.

      “Đừng có ở chỗ này giả chết với , thức dậy có nghe hả.”

      Diệp Chanh vẫn là nhúc nhích.

      Mộ Dạ Lê khẽ hoảng.

      Lập tức ngồi xổm xuống , sờ trán .

      nóng.

      Đáng chết, con bé này phát sốt.

      liền bế Diệp Chanh lên, trực tiếp ôm ra xe.

      Lúc mọi người nhận ra, người này chính là Mộ Dạ lê chưa kịp hét lên ôm người mất.

      CHƯƠNG 38: CÓ CHÚT ÁY NÁY VỚI .

      Diệp Chanh phát sốt.

      cũng nghĩ tới, thân thể này lại kém đến vậy!

      Lăn lộn ngày liền liệt giường.

      Trong mơ, thấy, có lúc ở nhà họ Diệp, có lúc ở tổng bộ.

      Đối diện với , Thời Tuyên lên tiếng, “Diệp Ninh, thực xin lỗi, phải cố ý, nhưng mà, nếu như em chết tổ chức xóa tên Mộng Na ngay tức khắc.”

      “Diệp Ninh, cảm ơn em từng , nhưng đáng tiếc chúng ta hợp nhau.”

      “Diệp Ninh, em quá mạnh mẽ, mạnh mẽ làm ý chí chiếm hữu của đàn ông giảm và mất tự tin, thậm chí cũng mạnh bằng em, cho nên có cách nào em”

      Diệp Chanh hừ hạ, bởi vì nàng quá mạnh, cho nên mới có bạn trai, lạ gì nữa.

      “Thời Tuyên, cút cho tôi!”

      “Thời Tuyên, tôi mới là thích , mơ đẹp quá rồi đó.”

      “Tôi muốn trở thành mạnh nhất, tôi chính là dựa vào chính mình, đàn ông tôi thiếu!”

      Mộ Dạ Lê đọc sách ngay bên cạnh.

      Liền nghe thấy nhóc lẩm bẩm cái gì.

      Thời Tuyên?

      Đó là ai?

      Là cái tên của đàn ông?

      Mộ Dạ Lê nhăn mày, nhìn Diệp Chanh trong mơ giống như rất đau khổ.

      Mặt vốn tái nhợt, giờ so với giấy cũng trắng như nhau.

      Môi đẹp, giờ liền khô nứt, thiếu nước nghiêm trọng, nhìn thấy người ta liền từng chút từng chút muốn nâng niu .

      chớp mũi, vừa hạ sốt còn đọng lại tầng mồ hôi mịn, gương mặt lúc này sớt như trẻ sơ sinh.

      là, nhìn là rất mạnh mẽ nhưng lại yếu ớt đến như vậy.

      Bệnh nên thành ra như vậy.

      Bác sĩ qua, do thân dưới của bị thương, ra là ổn, bây giờ bị nhiễm trùng, lại thêm mệt mỏi dẫn đến phát sốt.

      Trong lúc nhất thời, trong lòng Mộ Dạ Lê tự trách.

      Cái kia bị thương…… cho cùng là do mình gây ra.

      đúng, coi như là do mình , nhưng mà lỗi của trước, dám chuốc thuốc mình!

      Bây giờ, quan trọng là, Thời Tuyên là thằng nào?

      “Diệp Chanh, em dậy ngay cho .” nhíu mày, đẩy đẩy người Diệp Chanh.

      Diệp Chanh mơ mơ màng màng tỉnh lại.

      Đập vào mắt là gương mặt đẹp đẽ.

      Môi đỏ thắm, lông mi dài rậm, mắt đen nhánh, tóc mịn rủ trán, đúng là đẹp trai bức người

      Nhưng mà đây là ai……

      Cha, mẹ ,nội ơi~~~ Mộ Dạ Lê.

      bật dậy ngay lập tức.

      , , ….. Làm sao lại ở đây.”

      lớn lên có đáng sợ như vậy ? Sao lại dọa thành như vậy……

      Mộ Dạ Lê buồn bực nhìn .

      Hay là do nhìn phải là Thời Tuyên trong miệng nhắc đến, cho nên mới thất vọng?

      Mày đẹp lại nhướng lên lần nữa.

      “Đây là nhà , sao được ở đây.”

      Diệp Chanh chớp mắt, mới nhớ đến.

      Nhưng mà trở về nhà kiểu gì?

      ta quay trở lại tìm sao?

      có khả năng, ta mà có lòng tốt như vậy sao?

      phải khi nãy còn oán trách, mình phá hỏng chuyện tốt của ta cùng Diệp Tử sao.

      “Được rồi, là em sai, em rất khát nước, em….” muốn xuống giường lại phát thân mình mềm nhũn, phía dưới còn hơi hơi đau.

      “Em động cái gì mà động, đừng nhúc nhích, hôm nay em dùng sức quá mạnh cho nên phía dưới bị tổn thương.”

      “……”

      Có lầm vậy, chỉ đánh có mấy người thôi mà.

      Chỉ có mấy động tác dạng chân hay đá móc đơn giản như vậy, còn phải là do thân thể này thích ứng sao.

      Chủ yếu là tại có tiền để bồi bổ cái thân thể này.

      Diệp Chanh buồn rầu, “ là xui xẻo.”

      Còn biết xui xẻo ha.

      Mộ Dạ Lê trừng mắt nhìn , , “Em muốn gì, lấy cho em.”

      Diệp Chanh kinh ngạc nhìn , sao bây giờ tốt quá vậy?

      Thấy vẻ kinh ngạc của , Mộ Dạ Lê , “Em nhìn như vậy làm gì.”

      làm gì mà tốt với em như vậy?”

      Nhìn dáng vẻ cảnh giác kia, muốn đánh chết con này ngay lập tức, mình đại phát từ bi đối tốt với ta chút mà ta còn có dáng vẻ sợ mình hãm hại như vậy.
      Last edited: 1/9/18
      Yoolirm Park, susu, Nguyên Nguyễn6 others thích bài này.

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 39 Ấy Cũng Phải Xấu Xa Lắm.

      Mộ Dạ Lê , “ lẽ, để em chết trong nhà sao? Bây giờ em là vợ của Mộ Dạ Lê đây, còn chưa có muốn hộ khẩu nhà đính hai chữ vợ mất sớm như vậy đâu.” ( nguyên văn: từ phối ngẫu chuyển thành tang ngẫu)

      “……” là độc miệng!

      , “Em chết rồi, phải ngay lập tức có thể cưới Diệp Tử sao, dù sao đường nào cũng phải cưới con nhà họ Diệp."

      “Em……”

      biết tốt xấu!

      “Nhưng mà, theo lý mà Nhà họ Diệp chỉ là gia đình bình thường, trong khi nhà lại rất lợi hại như vậy, lẽ gì phải liên hôn với nhà họ Diệp chứ:"

      “Ha ha, em cũng biết là mình trèo cao sao.”

      “……”
      lẽ ra nên hỏi.

      Mộ Dạ Lê , “Trăm năm trước, nhà họ Diệp cũng là danh môn, khi đó biết vào đời nào trúng lời nguyền, chỉ có huyết mạch liên thông, mới bị họa, từ đấy, cứ cách đoạn thời gian hai nhà liên hôn cùng nhau, duy trì cho đến tận bây giờ. lời nguyền này tuy chỉ là đồn đại nhưng nó lại là lời nguyền in sâu nên vẫn cứ duy trì, chỉ là nhà họ Diệp giàu quá ba đời, đời sau kém đời trước, cứ vậy dẫn đến ngày hôm nay, nhà họ Diệp nay cơ hồ ngay cả gót chân cũng thể xoay được."

      Diệp Chanh gật gật đầu, bỏ , nhà họ Diệp vốn coi trọng , những cái này cũng cần biết, cảm thấy có cũng hiểu.

      Diệp Chanh , “Nhưng mà là đáng tiếc, vốn dĩ cùng Diệp Tử là đôi, ai, ra chúng ta chỉ mới lên giường có lần, cần ra, vẫn là cùng ta trộm lấy giấy chứng nhận, tiền trảm hậu tấu, hoặc là trước lên xe sau mua vé bổ sung, tới khi chưa kết hôn có thai, nhà họ Mộ đồng ý ngay thôi.”

      Mộ Dạ Lê sầm mặt, “Em thôi !”

      Diệp Chanh cười , “Làm sao vậy, đỡ phải lén lút cùng ta.”

      “Ai với em chúng tôi lén lút!”

      hồi nãy……”

      Nãy phải vừa là họ cùng bên nhau sao?

      “Lúc đó có chuyện gì xẩy ra hết!"

      Là còn thiếu chút nữa, thực ra thid nghĩ cũng phải tốt, cuộc điện thoại đó đến rất đúng lúc, giảm bớt xấu hổ.

      Làm cho tức giận, phải là do phá hỏng chuyện tốt của mình!

      Mà là tức giận bởi bản thân Diệp Chanh.

      Diệp Chanh là , vậy mà lại đánh nhau!

      Diệp Chanh chớp chớp đôi mắt.

      ấy giải thích với mình sao?

      cười rồi nhìm lom lom, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.

      Ánh mắt sáng trong kia lập tức làm thêm bực bội

      “Được rồi, còn dám , ai kiêu em có việc gì làm lại đánh nhau.” Mộ Dạ Lê che giấu tia xấu hổ mặt.

      Diệp Chanh , “Bọn họ đánh em, em thể đứng im cho họ đánh được.”

      “Bọn họ? Ai đánh em?” mặt Mộ Dạ Lê toát ra tia ngoan.

      Diệp Chanh , “Đánh em? Ha ha, nếu có thể đánh được bà đây bà đây cũng muốn bị đánh, phải vào đồn cảnh sát vẫn ổn sao, bọn họ bị bà đây đánh cho sớm tè ra quần."

      “……”

      con nhóc này, lại bắt đầu rôi.

      “Đánh xong rồi người cũng bị tóm lên đồn, đây là cái bản lĩnh gì!”

      Diệp Chanh nhìn , “Em cũng muốn vào, ai, tại em giống là ông xã quốc dân, chờ bà đây phất lên, có tiền, vào đó chính là bọn họ.”

      “Em với người khác là ông xã em sao?” phải này rất có thế lực sao?

      “Làm vợ tính là bản lĩnh gì chứ, bà đây thèm.”

      “……” lại nghĩ muốn bóp chết ấy nữa rồi.

      Dừng, dừng cần so đo với người bệnh.

      phải khát sao, để gọi người lấy nước cho em.”

      Diệp Chanh nhìn ra ngoài, trong lòng nghĩ, ấy ra cũng có làm cho người ta thể chịu đựng được.

      Tuy rằng ấy vẫn rất là hung dữ.
      Chương 40 Dựa Vào Người , "Tất Cả Là Tại "

      Diệp Chanh nghỉ ngơi chút, nhưng ra cũng khá hơn rồi, chỉ là phía dưới còn hơi đau, nên có chút khó chịu.

      cứ nghĩ là được nghỉ ngơi nhiều chút, ai ngờ, ngày hôm sau, nhà chính gọi điện đến, ông nội về, hỏi hai vợ chồng tại sao chuyển ra ngoài nhanh như vậy liền muốn hai người về chuyến.

      Bởi vì ông cụ trờ về, cho nên mọi người trong gia tộc đều tập trung đến.

      Mấy ông họ của Mộ Dạ Lê ngồi bên kia có chút chán chê, nghịch điện thoại.

      Còn mấy nhà họ Mộ ngồi cùng nhau, mấy chuyện linh tinh của mấy nhà giàu trong giới.

      Mà, Diệp Tử luôn thân thiết với Tùy Thanh Lan cũng ở đây.

      “Bác , bác thấy vị trà này sao ạ?”

      “Ai nha, Diệp Tử khéo tay lại có lòng, pha trà tất nhiên là ngon rồi.” Tùy Thanh Lan nhìn Diệp Tử, cười tủm tỉm .

      Diệp Tử ngoan ngoãn nở nụ cười, “Bác lại khen con, con kiêu ngạo đó."

      Tùy Thanh Lan là vừa mắt với Diệp Tử, dáng vẻ này làm cho ít Mộ ganh ghét

      “Còn phải là con hát sao, có cái gì tốt chứ.”

      “Người ta là thiên hậu đó, nghe sao, gần đây ai cũng ca tụng Diệp Tử là nữ thần quốc dân à.”

      “Hừ, chúng ta chính là khinh thường những người trong cái vòng lẫn quẫn đó, phải chỉ là diễn cho người khác xem sao.”

      “Được rôi, cần ganh ghét người ta, người xinh đẹp, nổi tiếng, nhiều người hâm mộ, điều kiện tốt như vạy, ai mà thích ta."

      Tuy rằng phục, nhưng mà họ cũng chỉ có thể nhìn Diệp đến gần thân thiết ngồi cạnh Tùy Thanh lan.

      Lúc này.

      “Mộ thiếu về.”

      Mộ Dạ Lê bước vào.

      Mộ Dạ Lê tất nhiên là cùng về với Diệp Chanh.

      Theo đó, có người bắt đầu nhìn chăm chăm đến Diệp Chanh, thân tràn đầy xinh đẹp.

      liếc mắt cái về phía họ, làm như nhìn đến những ánh mắt tham lam đó, tùy tiện hất tóc, đứng cùng chỗ với Mộ Dạ Lê, giơ tay nhấc chân càng làm lòng người rối loạn.

      chỉ động tác tựa như nữ thần khi nãy, cũng làm cằm người ta rơi xuống đất.

      Càng nhìn càng đẹp ~~~

      Tuy là chỉ vài ngày gặp, bây giờ gặp lại , cảm thấy so với trước đây xinh đẹp thêm vài phần.
      này tựa như bướm vừa phá kén, mỗi ngày lại càng thêm xinh đẹp.

      Chỉ Diệp Chanh biết, mấy ngày này luôn lén lút tập luyện, cố gắng ăn uống để điều chỉnh dinh dưỡng thiếu hụt của thân thể này, cả người nhìn có khí sắc hơn, cơ thể cũng có phần phát triễn, nên so với lúc trước liền giống nhau.

      Tùy Thanh Lan thấy thái độ mặt của tất cả mọi người nhìn Diệp Chanh, nụ cười chợt tắt ngúm.

      Diệp Chanh này.

      Diệp Tử cũng nhận ra, trong lòng khó nhịn được ganh tị, những vẫn khẽ châm ngòi thổi gió bên cạnh, cười .

      “Nhìn Diệp Chanh càng ngày càng xinh đẹp, vừa vào liền khiến cho những người kia chịu được.”

      ra bộ dáng gì!” Tùy Thanh Lan sắc mặt quả nhiên càng kém.

      là vợ Mộ Dạ Lê rồi mà còn như vậy

      Tùy Thanh Lan lập tức đanh mặt , “Diệp Chanh, nhìn xem, quần áo chút cũng đoan trang, học hỏi chị chút , điểm con nhà lành cũng có, là mợ chủ nhà họ Mộ, chứ phải là hồ ly tinh."

      Như vầy mà còn đoan trang?

      Diệp Chanh cúi đầu nhìn lại mình, chỉ có kém chút là gói kín lại như cái bánh lá thôi.
      Này cũng trách được nha.

      Diệp Chanh nhìn người bên cạnh dựa vào, thầm, “Nhìn , em quần áo này được rồi, coi, mẹ cũng , đủ đoan trang, đều tại , hai phải mua cho em.”

      Mộ Dạ Lê mua?

      Sắc mặt Tùy Thanh Lan liền tốt lên , con trai mình mua, cái gì bà cũng chê.

      Chương 41 Nhìn Biết Xấu Hổ


      Mộ Dạ Lê cúi đầu nhìn .

      dối mà mặt đỏ tim loạn, biết xấu hổ.

      Tùy Thanh Lan , “Con đừng để Dạ Lê chọn, nó là đàn ông sao có thể hiểu biết gì về quần áo của phụ nữ mà chọn lựa"

      “Dạ, mẹ, sau này con để ấy chọn giúp con nữa.” Diệp Chanh cười tươi, nụ cười tươi đến nổi cũng làm người trước mắt phải chói mắt, là con cũng thấy muốn hôn mê.

      Sắc mặt Tùy Thanh Lan tốt hơn, đứa xinh đẹp, tinh khiết như vầy ai cũng thích, lại còn thân mật trước mặt mình như vậy nữa.

      " Tìm chỗ ngồi trước , lần này ông trở về chủ yếu là muốn gặp mặt con."

      Diệp Chanh tìm chỗ ngồi xuống, lại thấy Diệp Tử nhanh đến ngồi sát bên cạnh Tùy Thanh Lan, điệu bộ giống như bảo vệ chủ quyền.

      Diệp Chanh híp mắt lại, cố ý đến trước mặt Tùy Thanh Lan nhìn bà , " Mẹ, vòng tay của mẹ là đẹp, hồng mã não loại này thuộc hàng hiếm có, màu hồng thuần chất, qua mài dũa nhưng vẫn đẹp đến vậy, những thợ bên ngoài, khẳng định tay nghề tốt như vậy đâu."

      Tùy Thanh Lan vừa nghe xong, lập tức tự hào giơ đoạn cánh tay ra.

      Tán thưởng nhìn nhìn Diệp Chanh, trong lòng vui vẻ.

      Thứ này người bình thường phân biệt được, bà tìm được liền bỏ giá cao mua lấy, cũng nhờ chuyên gia nổi tiếng đến mài dũa, biết bao tâm huyết làm ra, đeo tuần nay, nhưng ai chú ý đến, từ là con nhà danh giá, thể giống như những người bình thường bên ngoài, thấy người liền khoe khang, buồn bực mấy ngày nay, nghĩ đến Diệp Chanh lại nhận ra, bất giác lòng đầy vui vẻ, nhìn tủm tỉm cười cười, " Đúng vậy, đồ tốt thể để người làm hư, là mẹ tìm thợ Đổng làm đó."

      “Ai nha, thợ Đổng phải là chuyên gia về ngọc mã não sao, mẹ con có thể đến gần xem ạ, mấy cái này, ngày thường con chỉ được nhìn ở buổi triễn lãm, chứ con chưa được nhìn trực tiếp đâu.”

      “Được, được.”

      Diệp Chanh nhân cơ hội liền kéo tayTùy Thanh Lan , Tùy Thanh Lan thấy Diệp Chanh thích, càng mang hết hiểu biết về ngọc mã não xưa nay ra mà , ngày xưa cũng ai nghe bà , giờ thấy Diệp Chanh dáng vẻ đoan trang lại chăm chú lắng nghe làm cho trong lòng bà thỏa mãn cực kì.

      Trong phút chốc nhìn lại Diệp Chanh, bà lại thấy vô cùng thuận mắt.

      là người xinh đẹp như vậy, nụ cười tươi rói kia, người nhìn thể thích.

      Tùy Thanh Lan cười tủm tĩm, liền mang Diệp Chanh thành như con ruột của mình.

      Diệp Tử ngồi bên cạnh liền bị bỏ rơi, hận đến cắn răng, cả câu cũng thể chen vào được.

      Lúc này, ông nội đến.

      Ông nội Mộ tên là Mộ Hải, năm đó là ở chiến trường là người chết lần, liền lui về sau dật , tính cách cổ quái , duy nhất có thể làm ông bận lòng chính là đứa cháu nội vạn người mê Mộ Dạ Lê kia.

      Lập tức, tất cả cùng đứng lên.

      thân gầy yếu nhưng lại rất rắn chắc, khí thế to lớn toát ra từ trong xương tủy.

      “Ông nội, ông về.”

      “Ông nội, lâu như vậy, thân thể ngày càng khỏe mạnh nha.”

      Cả nhà khách khí đón chào ông, ông cũng có thái độ gì, trước chỉ hỏi “Diệp Chanh đâu?”

      Diệp Chanh lập tức đứng lên.

      ra, đây cũng là lần đầu ông cụ gặp Diệp Chanh.

      Tuy rằng là ông chọn cháu dâu, nhưng ngay cả lần ông cũng chưa gặp qua .

      Diệp Chanh hơi hơi mỉm cười, kiêu ngạo siểm nịnh gọi tiếng, “Ông nội.”

      gì nhiều, chỉ tiếng gọi" Ông nội" nhìn chưng bộ mặt chọc người thích kia,Mộ Hải lập tức nở nụ cười.

      “Đây là Diệp Chanh sao, ai u, lớn lên xinh đẹp.”
      ——
      Ai u Mộ Đại đại của chúng ta biết xấu hổ, đặc biệt cưng chiều aaaaa ~
      Last edited: 2/9/18
      Yoolirm Park, susu, Nguyên Nguyễn4 others thích bài này.

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 42 Càng Nhìn Càng Thích Diệp Chanh

      Diệp Chanh cười rạng rỡ, khóe mắt lại cong cong, rỏ ràng là muốn lấy lòng nhưng lại lộ ra chút dấu vét, càng làm cho người khác tự nhiên thoải mái.

      “Ông nội, ông còn chưa gặp con lần nào, sao ông lại muốn con gả cho Dạ Lê, ông sợ cháu nội của ông chịu thiệt thòi a."
      Toàn thể mọi người đều kinh ngạc nhìn , Diệp Chanh lại dám dùng giọng điệu như vậy chuyện với Mộ Hải.

      Mộ Hải nghe xong, lại chẳng có ý gì , “Ông tin vào lựa chọn của ông, phải thắng mọi lời rồi sao, Dạ Lê, ông chọn người vợ này cho cháu, có phải là rất tốt hay .”

      Mộ Dạ Lê nhìn sâu khuôn mặt tươi sáng của Diệp Chanh, ở đây hoàn toàn trở thành nhân vật chính, hào quang tứ phía, lại kiêu ngạo nịnh nọt.
      Cái khó chính là, chỉ trong chớp mắt lại có thể làm cho người thích bắt bẻ như Mộ Hải thích mình.

      lười chuyện, đỡ trán dựa vào ghế, mắt nhìn chỗ khác.

      Đúng là rất tốt, dối rất tốt, đánh nhau rất tốt, lại chọc nổi điên cũng là rất tốt.

      Mộ Dạ Lê hừ , Diệp Chanh này sao giống như ở nhà, mồm mép rất bạo dạn kia chứ.

      Mộ Hải nhìn thấy cái vẻ mặt đó của cháu trai, liền , “ là, Chanh Chanh a, đừng thèm so đo với nó nữa, từ như vậy rồi.”

      Diệp Chanh cúi đầu cười trộm.

      Thấy nụ cười kia, Mộ Dạ Lê lại hừ lạnh trong lòng, con này ở đây giả vờ lại giả vờ cười tươi như vậy.
      Mộ Hải vẫy tay muốn đến ngồi cạnh mình, mọi người đều theo dõi từng cử chỉ của người đẹp mà tùy thời hành động, trong nháy mắt, nơi này thành nhà của rồi.

      ngồi ngay thẳng ở nơi đó, xinh đẹp mà còn mang theo đáng nữa.

      Người thấy liền nhịn được, hận thể làm mọi chuyện vì .

      Mà Diệp Chanh cũng khách khí, nghĩ cái gì cũng đều ra.

      “Tôi muốn ăn bánh kem.”

      liền vị họ nào đó của Mộ gia, lập tức mang bánh kem vừa làm xong tới cho .

      “Chỗ vừa hay có cái, em dâu ăn trước nhé.”

      lại , “Tôi muốn uống cà phê.”

      Lại em họ nào đó của Mộ gia lập tức mang đến" Chị dâu họ, em vừa mới cho người pha xong, chị uống trước ạ"
      Cả nhà vây quanh Diệp Chanh, sắc mặt Diệp Tử liền tệ .

      Tại sao ta …… Tại sao ta đến đây lại còn có thể kiêu ngạo đến như vậy.

      Những người này ăn phải cái gì, thế mà lại lấy lòng Diệp Chanh như vậy, giống như là Diệp Chanh cho họ cái cười , họ liền có thể bay đến thiên đường.
      Quá kỳ lạ

      Nhưng mà, Mộ Dạ Lê lại hai lời, ngồi ở bên, yên lặng ghế, chỉ thi thoảng mới động khóe mắt nhìn đến vợ vạn người mê của mình, khóe miệng có chút cong lên.
      Diệp từ bên kia, cắn môi đỏ, chút nhìn Diệp Chanh, chút lại nhìn Dạ Lê, cảm thấy cam lòng.

      Mộ Dạ Lê phải nhìn thấy.

      cũng khỏi so sánh hai người ngồi cạnh nhau.

      ra cũng cần so sánh, Diệp Chanh xinh đẹp hơn Diệp Tử vài phần.

      Khuôn mặt tinh xảo rất nhiều.

      Nhưng cũng cần so sánh, hai người vốn là hai cá thể hoàn toàn khác nhau.

      Diệp Chanh xinh đẹp có nhưng tính tình thô lỗ muốn chết.

      Diệp Tử cũng có ưu điểm của mình, cho nên cũng cần so sánh làm gì.

      Xinh đẹp hay trong lòng Mộ Dạ Lê thấy quan trọng, nhưng lại thấy ở điểm nào đó Diệp Chanh có nét rất độc đáo, thú vị.

      Diệp Tử lại rốt cuộc chịu nổi, lập tức đứng dậy, “ cẩn thận” liền làm đổ ly cà phê ở bàn.

      Vang tiếng, ly cà phê đổ hết lên váy của Diệp Chanh.

      Mà bên này, Tùy Thanh Lan thẳng, “Ai nha, Diệp Tử, sao con lại cẩn thận như vậy.”

      Diệp Tử mang vẻ mặt uất ức , “Bác …… Con rất xin lỗi, con thấy.”

      Diệp Chanh lại nhanh nhẹn đứng lên, đứng sánh ngang vai với Diệp Tử

      Hai người đứng cùng nhau, mọi người đều thấy rỏ, Diệp Tử so với gương mặt kia của Diệp Chanh, hoàn toàn lu mờ tựa như nha hoàn, so sánh như vậy, miễn bàn luận có bao nhiêu rỏ ràng .
      Diệp Chanh , “ có việc gì đâ, chị con nhất định phải là cố ý, con lên thay đồ trước là được.”

      Diệp Tử trừng mắt nhìn Diệp Chanh kéo góc váy, giống như con phượng hoàng xinh đẹp, cao ngạo mà rời .

      Diệp Chanh về phòng thay đồ.
      Chương 43: Véo Chân , Lòng Có Chút Đau
      Diệp Chanh vốn thích những chuyện như thế này, ngày hôm qua bệnh còn chưa khỏi, đặc biệt là phía dưới, vẫn cứ đau đau khó chịu, cho là cần tìm chỗ nghỉ ngơi, vào phòng hồi lâu cũng thấy trở lại.
      Lúc này, có tiếng gọi cửa vang lên

      Là Mộ Dạ Lê.

      Vừa rồi nhìn thấy rất rỏ ràng, Diệp Tử mất kiên nhẫn nên cố ý đổ cà phê lên người Diệp Chanh.

      Diệp Tử nổi giận biết tại sao, nhưng cố ý đổ cà phê lên người Diệp Chanh là rỏ ràng.

      Trong lòng cũng có chút tức giận, Diệp Tử tại sao lại hành động như vậy.

      Vì thế thấy Diệp Chanh hồi lâu chưa ra ngoài, liền trực tiếp đến đây tìm .

      Diệp Chanh mở cửa, thấy Mộ Dạ Lê đến, có chút kinh ngạc.

      cúi đầu nhìn, “Em sao vậy?”

      có việc gì, chỉ là đổ cà phê lên thôi mà.”

      Mộ Dạ Lê tới, đưa tay xốc váy của lên.

      “Ấy, ấy, ấy, làm gì vậy, đừng trực tiếp ra tay chứ.”

      Diệp Chanh cho rằng sói xám lớn này lại muốn làm chuyện xấu , lại thấy tròng mắt bỗng nhiên tối đen lại, tay kéo váy, mắt phượng tóe lên tia sắc bén làm người ta sợ hãi, thân hình to lớn, khụy gối xuống, liền mạch lưu loát quỳ xuống trước mặt Diệp Chanh.

      Diệp Chanh sửng sốt, cúi đầu là có thể nhìn thấy được mái tóc mềm mại của , chút chút vàng, có chút lộn xộn nhưng rất cool, che khuất phần đôi mắt.

      Ngón tay tức khắc chạm vào bắp chân của , có chút lạnh, làm cho khẽ né tránh.

      Tim lại còn nhảy lộn xộn cả lên.

      đúng là nghiệt.

      Nhất định là do động tác của rất gợi cảm, làm cho trái tim bé của chịu nổi.

      “Mộ Dạ Lê, ……”

      Ngón tay của chân khẽ chạm mạnh vào.

      Ôi sao lại đau thế này.

      Chân mày của nhướn lên.

      quả nhiên, cà phê vừa pha xong, còn nóng, xuyên qua lớp váy hơi mỏng , liền để lại chút sưng đỏ da thịt non mềm của .

      Chân thon, non mịn, nhìn qua có chút tì vết, lại vì cái này mà biến thành vô cùng chói mắt.
      Diệp Tử vậy mà lại làm phỏng Diệp Chanh.

      “Đừng nhúc nhích.” Mộ Dạ Lê thấp giọng .

      Diệp Chanh lập tức hiểu ra, cúi đầu , “A, sao đâu, em cũng cảm thấy đau, nên có lẽ là sao đâu.”

      muốn mang chân của mình về, bởi vì bị nắm trong lòng bàn tay, liền cảm giác được vết chai thôi ráp tay , tim của lại đập nhanh hơn nữa.
      phải ông xã quốc dân sao.

      biết như thế này là trêu đùa em ?

      Ngón tay nhàng lướt qua, liền nhịn được mà giật giật cái chân.

      Mộ Dạ Lê cau mày, “Còn sao, đừng nhúc nhích, lấy thuốc.”

      sao mà, tuy rằng làm nhiệm vụ, chưa từng bị thương, nhưng lúc còn huấn luyện, vết thương lớn từng có, với chút đau này sao.

      tay ôm lấy eo của , liền dễ dàng bế bổng thân thể nho yếu ớt của đặt lên bàn, ấn ngồi xuống, mới duỗi tay cầm lấy bông băng y tế, nâng chân lên cúi đầu cẩn xem xét vết bỏng.

      “Được rồi, thuốc bôi xong rồi, thôi.”

      “Đừng, ra ngoài làm gì, nhiều người như vậy, ở đây yên tĩnh hơn nhiều.” Diệp Chanh .

      Mộ Dạ Lê nhíu mi, “ phải em nghĩ muốn cùng ở chung chỗ đó chứ?”

      “……” Ha hả, biết xấu hổ hả ?

      Diệp Chanh dùng chân đá lên vai , “Muốn đá vào mặt ?”

      Trong lòng Mộ Dạ Lê

      Con bé này, lại dám đá mình!

      “Diệp Chanh, chân của em đá đâu đó hả!”

      Diệp Chanh nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của , , “Làm gì đâu, em đâu có đá lên mặt .”

      “Em còn nghĩ muốn đá lên mặt ? Em muốn chết hả !”

      “Hắc, năng lực lý giải của có vấn đề hả!”

      “Em còn nghi ngờ năng lực lý giải của !”

      “……”

      Diệp Chanh "Em cảm thấy luôn coi thường em, nên mới có thể lúc nào cũng nổi giận với em.”

      Đúng vậy, luôn là muốn nổi giận với , ai bảo cứ luôn làm cho nổi điên chứ.

      Chương 44 Muốn Chuyện Cùng Diệp Tử

      Mộ Dạ Lê , “ sai, nhìn thấy em liền muốn nổi giận, ai bảo em có bộ dạng muốn ăn mắng chứ!”

      Diệp Chanh nghe xong liền vô cùng ngạc nhiên.

      Đường đường là Mộ Dạ Lê, lại có thể ăn thô lỗ như vậy.

      Mộ Dạ Lê xong, liền ngẩn ra lát, cảm thấy mình bị làm hư rồi.

      Mộ Dạ Lê che dấu tức giận mặt, chuyển sang chuyện khác, “Còn ra, nhìn bộ dáng trêu hoa ghẹo nguyệt khi nãy của em cũng hưởng thụ, còn mau ra để tiếp tục hưởng thụ .”

      Diệp Chanh buồn bực , “Em trêu hoa ghẹo nguyệt? nên biết rỏ, đó là em lợi dụng ưu điểm của mình.”

      “Ha hả, vậy tại sao trước đó lại dối ?”

      “Em…… Đó là cách làm giảm mâu thuẫn giữa con dâu với mẹ chồng mà.”

      “……”

      sao trước lại phát ra, con này, lại có nhiều“Lý do chính đáng”như vậy.

      Diệp Chanh , “Vốn dĩ em còn nghĩ muốn đến, em còn chưa hết bệnh , còn phải do nhà giàu các , quá dày vò người ta, động tí là tụ họp gia tộc, bà đây tay già chân yếu, là...."

      xong, Diệp Chanh xoa xoa thân thể, nhíu mày.

      Bởi vì trang điểm, sắc mặt của nhìn tốt hơn, nhưng biết, gương mặt hoàn toàn tái nhợt, còn chưa khỏi bệnh.
      Đặc biệt, vết thương bên dưới……

      Bác sĩ cũng , nơi đó của con rất yếu ớt, bị người khai phá, liền nhanh hồi phục, phải cần có thời gian.

      Mộ Dạ Lê nặng nề nhíu mi, “Chút nữa về sớm là được rôi, cũng có chuyện gì cả.”

      ?” Đôi mắt Diệp Chanh nhanh chóng khôi phục thần thái.

      Xem ra đúng là phải rời sớm.

      Mộ Dạ Lê lắc lắc đầu.

      ra ngoài xử lý vài chuyện, thuận tiện với mọi người là đưa Diệp Chanh về sớm chút.

      Vừa ra ngoài, liền thấy vẻ mặt áy náy của Diệp Tử đứng đợi bên ngoài.

      “Dạ lê……”

      giống như sắp khóc đến nơi.

      liền nhớ đến ly cà phê khi nãy, tâm trạng thể là tốt được.

      “Sao vậy?”

      “Em…… Em nghĩ là muốn vào xem Diệp Chanh chút, chỉ là em sợ Diệp Chanh muốn thấy mặt em.” Diệp Tử , cúi thấp đầu xuống.

      Mộ Dạ liền hiểu" Tại sao ?"

      Diệp Tử ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm nước, “Vừa nãy em còn rất tốt, nhưng bất ngờ lại choáng váng, liền cẩn thận.... đó, em phải cố ý, xẩy ra chuyện như vậy trước mặt nhiều người, em ấy sao, chỉ là bị em làm bẩn quần áo, em sợ Diệp Chanh nổi giận…… Đều do em, trách cơ thể em tốt, đôi lúc ở đài cũng khó khống chế muốn ngất nhiều lần, em là... Quá vô dụng mà.”

      xong, thân hình Diệp Tử liền chao đảo.

      Mộ Dạ Lê nhíu mày, đỡ lấy bả vai của , “Được rồi, đừng khóc nữa, khóc nhiều như vậy cơ thể em chịu nổi đâu, để gọi bác sĩ đến, em cũng đừng tìm Diệp Chanh, ấy thân thể có chút thoải mái, về rồi."

      “Phải ? Em ấy…… giận em chứ?”

      Diệp Tử trong lòng rất lo lắng Diệp Chanh xấu mình với Mộ Dạ Lê.

      Mộ Dạ Lê , “ .”

      tại muốn chuyện cùng ta, cho nên đành cho có lệ

      sao…… Vậy là tốt rồi.”

      Diệp Tử chỉ có thể tính đến đây, sau khi nhìn Mộ Dạ Lê rời , hung hăng trừng mắt nhìn vào trong phòng.

      Diệp Chanh đáng chết……

      Chúng ta, cứ chờ xem.

      May mắn là ấy vẫn còn rất để ý đến bệnh tình của mình.
      Yoolirm Park, susu, Nguyên Nguyễn5 others thích bài này.

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Cái bệnh của diệp tử có liên quan gì tới dạ mộ lê k nhỉ? Cứ lấy bệnh ra làm lý do....ta ghét!!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :