Chương 42 Càng Nhìn Càng Thích Diệp Chanh
Diệp Chanh cười rạng rỡ, khóe mắt lại cong cong, rỏ ràng là muốn lấy lòng nhưng lại lộ ra chút dấu vét, càng làm cho người khác tự nhiên thoải mái.
“Ông nội, ông còn chưa gặp con lần nào, sao ông lại muốn con gả cho Dạ Lê, ông sợ cháu nội của ông chịu thiệt thòi a."
Toàn thể mọi người đều kinh ngạc nhìn , Diệp Chanh lại dám dùng giọng điệu như vậy chuyện với Mộ Hải.
Mộ Hải nghe xong, lại chẳng có ý gì , “Ông tin vào lựa chọn của ông, phải thắng mọi lời rồi sao, Dạ Lê, ông chọn người vợ này cho cháu, có phải là rất tốt hay .”
Mộ Dạ Lê nhìn sâu khuôn mặt tươi sáng của Diệp Chanh, ở đây hoàn toàn trở thành nhân vật chính, hào quang tứ phía, lại kiêu ngạo nịnh nọt.
Cái khó chính là, chỉ trong chớp mắt lại có thể làm cho người thích bắt bẻ như Mộ Hải thích mình.
lười chuyện, đỡ trán dựa vào ghế, mắt nhìn chỗ khác.
Đúng là rất tốt, dối rất tốt, đánh nhau rất tốt, lại chọc nổi điên cũng là rất tốt.
Mộ Dạ Lê hừ , Diệp Chanh này sao giống như ở nhà, mồm mép rất bạo dạn kia chứ.
Mộ Hải nhìn thấy cái vẻ mặt đó của cháu trai, liền , “ là, Chanh Chanh a, đừng thèm so đo với nó nữa, từ nó như vậy rồi.”
Diệp Chanh cúi đầu cười trộm.
Thấy nụ cười kia, Mộ Dạ Lê lại hừ lạnh trong lòng, con này ở đây giả vờ lại giả vờ cười tươi như vậy.
Mộ Hải vẫy tay muốn đến ngồi cạnh mình, mọi người đều theo dõi từng cử chỉ của người đẹp mà tùy thời hành động, trong nháy mắt, nơi này thành nhà của rồi.
ngồi ngay thẳng ở nơi đó, xinh đẹp mà còn mang theo đáng nữa.
Người thấy liền nhịn được, hận thể làm mọi chuyện vì .
Mà Diệp Chanh cũng khách khí, nghĩ cái gì cũng đều ra.
“Tôi muốn ăn bánh kem.”
liền vị họ nào đó của Mộ gia, lập tức mang bánh kem vừa làm xong tới cho .
“Chỗ vừa hay có cái, em dâu ăn trước nhé.”
lại , “Tôi muốn uống cà phê.”
Lại em họ nào đó của Mộ gia lập tức mang đến" Chị dâu họ, em vừa mới cho người pha xong, chị uống trước ạ"
Cả nhà vây quanh Diệp Chanh, sắc mặt Diệp Tử liền tệ .
Tại sao ta …… Tại sao ta đến đây lại còn có thể kiêu ngạo đến như vậy.
Những người này ăn phải cái gì, thế mà lại lấy lòng Diệp Chanh như vậy, giống như là Diệp Chanh cho họ cái cười , họ liền có thể bay đến thiên đường.
Quá kỳ lạ
Nhưng mà, Mộ Dạ Lê lại hai lời, ngồi ở bên, yên lặng ghế, chỉ thi thoảng mới động khóe mắt nhìn đến vợ vạn người mê của mình, khóe miệng có chút cong lên.
Diệp từ bên kia, cắn môi đỏ, chút nhìn Diệp Chanh, chút lại nhìn Dạ Lê, cảm thấy cam lòng.
Mộ Dạ Lê phải nhìn thấy.
cũng khỏi so sánh hai người ngồi cạnh nhau.
ra cũng cần so sánh, Diệp Chanh xinh đẹp hơn Diệp Tử vài phần.
Khuôn mặt tinh xảo rất nhiều.
Nhưng cũng cần so sánh, hai người vốn là hai cá thể hoàn toàn khác nhau.
Diệp Chanh xinh đẹp có nhưng tính tình thô lỗ muốn chết.
Diệp Tử cũng có ưu điểm của mình, cho nên cũng cần so sánh làm gì.
Xinh đẹp hay trong lòng Mộ Dạ Lê thấy quan trọng, nhưng lại thấy ở điểm nào đó Diệp Chanh có nét rất độc đáo, thú vị.
Diệp Tử lại rốt cuộc chịu nổi, lập tức đứng dậy, “ cẩn thận” liền làm đổ ly cà phê ở bàn.
Vang tiếng, ly cà phê đổ hết lên váy của Diệp Chanh.
Mà bên này, Tùy Thanh Lan thẳng, “Ai nha, Diệp Tử, sao con lại cẩn thận như vậy.”
Diệp Tử mang vẻ mặt uất ức , “Bác …… Con rất xin lỗi, con thấy.”
Diệp Chanh lại nhanh nhẹn đứng lên, đứng sánh ngang vai với Diệp Tử
Hai người đứng cùng nhau, mọi người đều thấy rỏ, Diệp Tử so với gương mặt kia của Diệp Chanh, hoàn toàn lu mờ tựa như nha hoàn, so sánh như vậy, miễn bàn luận có bao nhiêu rỏ ràng .
Diệp Chanh , “ có việc gì đâ, chị con nhất định phải là cố ý, con lên thay đồ trước là được.”
Diệp Tử trừng mắt nhìn Diệp Chanh kéo góc váy, giống như con phượng hoàng xinh đẹp, cao ngạo mà rời .
Diệp Chanh về phòng thay đồ.
Chương 43: Véo Chân , Lòng Có Chút Đau
Diệp Chanh vốn thích những chuyện như thế này, ngày hôm qua bệnh còn chưa khỏi, đặc biệt là phía dưới, vẫn cứ đau đau khó chịu, cho là cần tìm chỗ nghỉ ngơi, vào phòng hồi lâu cũng thấy trở lại.
Lúc này, có tiếng gọi cửa vang lên
Là Mộ Dạ Lê.
Vừa rồi nhìn thấy rất rỏ ràng, Diệp Tử mất kiên nhẫn nên cố ý đổ cà phê lên người Diệp Chanh.
Diệp Tử nổi giận biết tại sao, nhưng cố ý đổ cà phê lên người Diệp Chanh là rỏ ràng.
Trong lòng cũng có chút tức giận, Diệp Tử tại sao lại hành động như vậy.
Vì thế thấy Diệp Chanh hồi lâu chưa ra ngoài, liền trực tiếp đến đây tìm .
Diệp Chanh mở cửa, thấy Mộ Dạ Lê đến, có chút kinh ngạc.
cúi đầu nhìn, “Em sao vậy?”
“ có việc gì, chỉ là đổ cà phê lên thôi mà.”
Mộ Dạ Lê tới, đưa tay xốc váy của lên.
“Ấy, ấy, ấy, làm gì vậy, đừng trực tiếp ra tay chứ.”
Diệp Chanh cho rằng sói xám lớn này lại muốn làm chuyện xấu , lại thấy tròng mắt bỗng nhiên tối đen lại, tay kéo váy, mắt phượng tóe lên tia sắc bén làm người ta sợ hãi, thân hình to lớn, khụy gối xuống, liền mạch lưu loát quỳ xuống trước mặt Diệp Chanh.
Diệp Chanh sửng sốt, cúi đầu là có thể nhìn thấy được mái tóc mềm mại của , chút chút vàng, có chút lộn xộn nhưng rất cool, che khuất phần đôi mắt.
Ngón tay tức khắc chạm vào bắp chân của , có chút lạnh, làm cho khẽ né tránh.
Tim lại còn nhảy lộn xộn cả lên.
đúng là nghiệt.
Nhất định là do động tác của rất gợi cảm, làm cho trái tim bé của chịu nổi.
“Mộ Dạ Lê, ……”
Ngón tay của chân khẽ chạm mạnh vào.
Ôi sao lại đau thế này.
Chân mày của nhướn lên.
quả nhiên, cà phê vừa pha xong, còn nóng, xuyên qua lớp váy hơi mỏng , liền để lại chút sưng đỏ da thịt non mềm của .
Chân thon, non mịn, nhìn qua có chút tì vết, lại vì cái này mà biến thành vô cùng chói mắt.
Diệp Tử vậy mà lại làm phỏng Diệp Chanh.
“Đừng nhúc nhích.” Mộ Dạ Lê thấp giọng .
Diệp Chanh lập tức hiểu ra, cúi đầu , “A, sao đâu, em cũng cảm thấy đau, nên có lẽ là sao đâu.”
muốn mang chân của mình về, bởi vì bị nắm trong lòng bàn tay, liền cảm giác được vết chai thôi ráp tay , tim của lại đập nhanh hơn nữa.
phải ông xã quốc dân sao.
biết như thế này là trêu đùa em ?
Ngón tay nhàng lướt qua, liền nhịn được mà giật giật cái chân.
Mộ Dạ Lê cau mày, “Còn sao, đừng nhúc nhích, lấy thuốc.”
là sao mà, tuy rằng làm nhiệm vụ, chưa từng bị thương, nhưng lúc còn huấn luyện, vết thương lớn từng có, với chút đau này là sao.
tay ôm lấy eo của , liền dễ dàng bế bổng thân thể nho yếu ớt của đặt lên bàn, ấn ngồi xuống, mới duỗi tay cầm lấy bông băng y tế, nâng chân lên cúi đầu cẩn xem xét vết bỏng.
“Được rồi, thuốc bôi xong rồi, thôi.”
“Đừng, ra ngoài làm gì, nhiều người như vậy, ở đây yên tĩnh hơn nhiều.” Diệp Chanh .
Mộ Dạ Lê nhíu mi, “ phải em nghĩ muốn cùng ở chung chỗ đó chứ?”
“……” Ha hả, biết xấu hổ hả ?
Diệp Chanh dùng chân đá lên vai , “Muốn đá vào mặt ?”
Trong lòng Mộ Dạ Lê
Con bé này, lại dám đá mình!
“Diệp Chanh, chân của em đá đâu đó hả!”
Diệp Chanh nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của , , “Làm gì đâu, em đâu có đá lên mặt .”
“Em còn nghĩ muốn đá lên mặt ? Em muốn chết hả !”
“Hắc, năng lực lý giải của có vấn đề hả!”
“Em còn nghi ngờ năng lực lý giải của !”
“……”
Diệp Chanh "Em cảm thấy luôn coi thường em, nên mới có thể lúc nào cũng nổi giận với em.”
Đúng vậy, luôn là muốn nổi giận với , ai bảo cứ luôn làm cho nổi điên chứ.
Chương 44 Muốn Chuyện Cùng Diệp Tử
Mộ Dạ Lê , “ sai, nhìn thấy em liền muốn nổi giận, ai bảo em có bộ dạng muốn ăn mắng chứ!”
Diệp Chanh nghe xong liền vô cùng ngạc nhiên.
Đường đường là Mộ Dạ Lê, lại có thể ăn thô lỗ như vậy.
Mộ Dạ Lê xong, liền ngẩn ra lát, cảm thấy mình bị làm hư rồi.
Mộ Dạ Lê che dấu tức giận mặt, chuyển sang chuyện khác, “Còn ra, nhìn bộ dáng trêu hoa ghẹo nguyệt khi nãy của em cũng hưởng thụ, còn mau ra để tiếp tục hưởng thụ .”
Diệp Chanh buồn bực , “Em trêu hoa ghẹo nguyệt? nên biết rỏ, đó là em lợi dụng ưu điểm của mình.”
“Ha hả, vậy tại sao trước đó lại dối ?”
“Em…… Đó là cách làm giảm mâu thuẫn giữa con dâu với mẹ chồng mà.”
“……”
sao trước lại phát ra, con này, lại có nhiều“Lý do chính đáng”như vậy.
Diệp Chanh , “Vốn dĩ em còn nghĩ muốn đến, em còn chưa hết bệnh , còn phải do nhà giàu các , quá dày vò người ta, động tí là tụ họp gia tộc, bà đây tay già chân yếu, là...."
xong, Diệp Chanh xoa xoa thân thể, nhíu mày.
Bởi vì trang điểm, sắc mặt của nhìn tốt hơn, nhưng biết, gương mặt hoàn toàn tái nhợt, còn chưa khỏi bệnh.
Đặc biệt, vết thương bên dưới……
Bác sĩ cũng , nơi đó của con rất yếu ớt, bị người khai phá, liền nhanh hồi phục, phải cần có thời gian.
Mộ Dạ Lê nặng nề nhíu mi, “Chút nữa về sớm là được rôi, cũng có chuyện gì cả.”
“ ?” Đôi mắt Diệp Chanh nhanh chóng khôi phục thần thái.
Xem ra đúng là phải rời sớm.
Mộ Dạ Lê lắc lắc đầu.
ra ngoài xử lý vài chuyện, thuận tiện với mọi người là đưa Diệp Chanh về sớm chút.
Vừa ra ngoài, liền thấy vẻ mặt áy náy của Diệp Tử đứng đợi bên ngoài.
“Dạ lê……”
giống như sắp khóc đến nơi.
liền nhớ đến ly cà phê khi nãy, tâm trạng thể là tốt được.
“Sao vậy?”
“Em…… Em nghĩ là muốn vào xem Diệp Chanh chút, chỉ là em sợ Diệp Chanh muốn thấy mặt em.” Diệp Tử , cúi thấp đầu xuống.
Mộ Dạ liền hiểu" Tại sao ?"
Diệp Tử ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm nước, “Vừa nãy em còn rất tốt, nhưng bất ngờ lại choáng váng, liền cẩn thận.... đó, em phải cố ý, xẩy ra chuyện như vậy trước mặt nhiều người, em ấy sao, chỉ là bị em làm bẩn quần áo, em sợ Diệp Chanh nổi giận…… Đều do em, trách cơ thể em tốt, đôi lúc ở đài cũng khó khống chế muốn ngất nhiều lần, em là... Quá vô dụng mà.”
xong, thân hình Diệp Tử liền chao đảo.
Mộ Dạ Lê nhíu mày, đỡ lấy bả vai của , “Được rồi, đừng khóc nữa, khóc nhiều như vậy cơ thể em chịu nổi đâu, để gọi bác sĩ đến, em cũng đừng tìm Diệp Chanh, ấy thân thể có chút thoải mái, về rồi."
“Phải ? Em ấy…… giận em chứ?”
Diệp Tử trong lòng rất lo lắng Diệp Chanh xấu mình với Mộ Dạ Lê.
Mộ Dạ Lê , “ .”
tại muốn chuyện cùng ta, cho nên đành cho có lệ
“ sao…… Vậy là tốt rồi.”
Diệp Tử chỉ có thể tính đến đây, sau khi nhìn Mộ Dạ Lê rời , hung hăng trừng mắt nhìn vào trong phòng.
Diệp Chanh đáng chết……
Chúng ta, cứ chờ xem.
May mắn là ấy vẫn còn rất để ý đến bệnh tình của mình.