Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      335 Mộ Dạ Lê , ăn trái cây

      Hà Nhã Huệ “Chị chỉ là cảm thấy, người bên cạnh chị, ở biệt thự cao cấp của Mộ gia, cũng là Lâm gia tiểu thư, áp lực của chị quá lớn mà.”

      Hà Nhã Huệ là biết vì sao Diệp Chanh lại có thể ở chỗ này.

      Chình là trước khi đến nơi này, hiểu , có thể ở nơi này địa vị của Diệp Chanh tự nhiên Diệp Tử thể bằng được.

      Diệp Chanh , Hà Nhã Huệ cũng hỏi nhiều, chỉ là cẫn thể cảm thán chút.

      nghĩ tuy rằng cũng coi là dưới trướng Mộ thị, công ty Cổ Bổn là công ty giải trí mà thôi, sao có thể sánh được với các công ty khác của Mộ thị, còn kém xa, cho nên khoảng cách giữa cùng Mộ gia là xa vời.

      Lại nờ, bản thân mình hôm nay vậy mà có thể chạy vào trong nhà Mộ Dạ Lê mà nhìn ngó.

      Vừa thấy như vậy…

      Ừ, đúng là thổ hào.

      Diệp Chanh cười cười, “Được rồi, công việc là có phân biệt thân phận địa vị, mọi người chính là làm việc, đúng rồi, Hà tỷ, bây giờ em về, có thể đến đoàn phim trả phép.”

      “Được, ngày mai chị liền xử lý, lần này, Diệp Tử bị lôi ra ngoài ánh sáng, có lẽ tạm rút lui thời giam, lần trước rất nhiều người hiểu lầm em, bây giờ đều xin lỗi với em, còn ít đơn vị truyền thông muốn phỏng vấn em nữa, chị chỉ đồng ý hai nhà, ngày mai có việc gì em có thể xem thử.”

      Lâm Vũ Oánh ở bên cạnh, nhớ đến chuyện lần trước Diệp Tử bị lôi ra ngoài ánh sáng, liền vô cùng phấn chấn.

      “lần này sướng ngây người, nhìn đến cảnh Diệp Tử bị lôi ra, miễn bàn là tớ vui vẻ đến cỡ nào, trước kia là tớ cũng choáng váng, như thế nào lại thích Diệp Tử kia chứ, bây giờ liền cảm thấy, là nữ trà xanh, đầy tâm kế, giỏi diễn xuất.”

      Hà Nhã Huệ “Diệp Tử lần này muốn xoay người, khả năng là phải tốn chút sức lực, bây giờ mạng mắng chửi ta còn ngớt.”

      “Ha, còn muốn xoay người a.” Lâm Vũ Oánh cam lòng .

      “Giới giải trí thay đổi trong chớp mắt, ta ở trong vòng này nhiều năm như vậy, muốn xoay người phải là có khả năng, nhưng mà em cũng đừng nóng vội, cũng dễ dàng như vậy đâu, ít nhất, hình tượng ngọc nữ là khó giữ, muốn ngóc đầu trở lại, thay đổi hình tượng chính là điều đầu tiên.”

      Lúc này……

      “Diệp Nịnh, nên ăn trái cây thôi.”

      Vài người sửng sốt.

      Diệp Nịnh quay đầu lại, thấy Mộ Dạ Lê ra tới.

      Hà Nhã Huệ quay đầu lại, trong nháy mắt liền đứng phắt dậy.

      Mộ Dạ Lê giống với ngày thường thâm trầm, nghiêm cẩn, thân quần áo thể thao màu xanh đen, phần còn rộng thùng thình, bên dưới tương đối tương đối chút, mặc vào càng thêm thẳng tắp hai chân, quần áo là khoá kéo, khoá kéo cũng kéo kín hết, bên trong lộ ra áo thun trắng, phía quần áo đều thêm hai sọc trắng, nhìn qua quá đơn giản.

      Các khi nào được gặp Mộ Dạ Lê như vậy?

      ngờ, ở nhà, là cái dạng này.

      Diệp Chanh “Trái cây gì?”

      “Ở đây.”

      đặt mâm trái cây xuống, đủ loại trái cây được cắt tỉa thành từng mảnh.

      Diệp Chanh “Được rồi, lát em ăn sau.”

      Mộ Dạ Lê lại cầm cái nĩa , xiên miếng, nhét vào miệng Diệp Chanh.

      “Lát nữa em lại quên có đúng hay ?”

      Diệp Chanh lẩm bẩm “Sao có thể chứ.”

      “Ngoan ngoãn ăn .” Mộ Dạ Lê lại đưa miếng trái cây vào miệng , nhìu mày nhìn , nhưng vẻ mặt đầu cưng chìu, mỉm cười cúi đầu, thây ăn khoé miệng dính chút màu đỏ, “Đợi chút.”

      càng dựa lại gần, làm cho Hà Nhã Huệ cùng Lâm Vũ Oáng bên cạnh há hốc mồm.

      336. Con thế nào, cũng do mẹ như vậy.

      Diệp Chanh thấy dựa vào, đôi mắt sâu thẳm, nhìn chăm chăm miệng mình.

      Đường cong của cằm , nhìn ở góc độ này, đẹp vô cùng, hơn nữa, khoé mắt kia như đặt đúng chỗ, ngưng đọng thâm thuý, làm Diệp Chanh khỏi đỏ mặt.

      Cái ông già này, định làm cái gì đây chứ….

      Nhưng mà, Mộ Dạ Lê trực tiếp đưa ngón cái đến, quệt khoá môi cái.

      Cảm giác tê dại, chớp mắt lan đến toàn thân….

      Trứng thối mà, tên già này, biết là cái động tác này… Có bao nhiêu là dụ dỗ hay sao?

      lại phì cười, hờ hững “Ăn đồ mà cũng có thể dính đầy miệng.”

      “……”

      Ô ô Diệp Chanh phản đối, để xuyên qua thành có chồng còn chưa , có thể nào gả cho người bình thường chút có được , vì cái gì mà lại gả cho người đàn ông khó nắm bắt đến như vậy.

      Mộ Dạ Lê sau đó gật đầu với hai người bên cạnh, lại dặn dò với Diệp Chanh “Nhớ phải ăn hết đó.”

      Sau đó cắm tay vào túi quần, ra ngoài.

      Diệp Chanh hơn nửa ngày mới có phản ứng, lại thấy hai người này ánh mắt dính chặt người mình.

      cắm trái cây lên tiếp tục ăn “Hai người làm sao vậy?”

      “Tớ cảm thấy sau này tớ đến nhà các cậu nữa.” Lâm Vũ Oánh lên tiếng “Có chút ngược cẩu đó.”

      Hà Nhã Huệ tỏ vẻ đồng ý “Cho nên em kêu chị đến, vốn dĩ chính là có mưu đúng ?”

      “Sao có thể chứ, đến ăn trái cây, ăn trái cây .”

      “Ai u, em đừng là chị sợ, này là Mộ Đại Đại chuẩn bị cho em, tụi chị nào dám ăn.”

      “……”

      Lâm Vũ Oánh ngờ nha, Mộ Dạ Lê ở nhà là cái dạng này.”

      “Dạng gì?” Diệp Chanh thấy lạ hỏi.

      Lâm Vũ Oánh ôm lấy tay mình “Quần áo thể thao, tựa như mặt trời, đẹp trai, ấm áo, lúc còn sống mà có thể thấy Mộ Dạ Lê như vậy, tớ sống cũng đáng giá lắm.”

      “Được rồi, đường đường là Lâm đại tiểu thư… Chị đây nè, chị là lần đầu được nhìn thấy Mộ tổng ăn mặc nhàn nhã như vậy, so với ngày thường liền giống nhau.” Hà Nhã Huệ .

      “Hoa si… Được rồi, đáng sợ như vậy đâu.” Diệp Chanh cạn lời nhìn hai người.

      “Được rồi, cậu ngày nào mà chẳng thấy.”

      Hai người trăm miệng lời.

      Diệp Chanh hừ khẽ, sai đó lại nhìn lịch trình.

      Mà lúc này….

      Điện thoại Diệp Chanh vang lên, cầm máy lên liền thấy…

      Diệp gia.

      “Diệp Chanh, mày nhanh lăn về nhà cho trao, đem cái người mẹ quê mùa của mày , bằng tao tuyệt đối đưa bà ta vào nhà tù.”

      Quỷ gì đây?

      Bà mẹ quê mùa là cái gì?

      Diệp Chanh đờ chút.

      phải là …

      Mẹ của nguyên chủ ….

      ……

      Mộ Dạ Lê sao nghĩ đến được, mẹ Diệp Chanh lại chạy đến đây.

      Diệp Chanh nhanh chân chạy về Diệp gia, mà lúc này…

      Diệp Vinh Quang vẫn còn là ở trong nhà, bên ngoài là phen ồn ào nhốn nháo.

      “Các người vậy mà qua đồng ý của tôi, đem con tôi gả , các người cũng cho tôi biết, tôi mặc kệ, tôi muốn các người cho tôi lời công bằng, con của tôi, sao có thể bị các người làm như vậy, liền gả nó .”

      Diệp Vinh Quang lúc này liền cảm thấy da đầu tê dại, lúc ra ngoài, quả nhiên cảm thấy trời đất như quay cuồng.

      “Bà… Bà… Sao bà lại đến đây?”

      Ngoài cửa là mẹ của Diệp Chanh, Tạ Vũ Cầm.

      Tạ Vũ Cầm đột nhiên bị người đưa đến thành phố B, là muốn đưa bà gặp con Diệp Chanh của mình, đến nơi lại đưa bà vào biệt thự xa hoa, nhưng bên trong cũng có Diệp Chanh của bà.

      Bà nghĩ là do Diệp gia làm, liền chạy đến Diệp gia.

      Lại nghĩ đến, tới Diệp gia rồi, họ lại Diệp Chanh gả rồi.

      Tạ Vũ Cần liền giận sôi máu, ở bên ngoài mắng vào.

      Diệp Vinh Quang đứng đó nhìn bà “Đem bà điên này, lôi chỗ khác cho tôi.”

      Bên trong, Dung Lệ Hoa, hừ lạnh xem náo nhiệt, quăng đá xuống giếng “Ai da, con ra sao, mẹ là như vậy, nhìn , mẹ thế này, có thể dạy con ra cái gì chứ, cũng hoang dã thô lỗ y chang Diệp Chanh.”

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      337. ta đến đập nát mặt ta.

      Diệp Vinh Quang nghe xong cũng cực kỳ tức giận.

      “Đủ rồi, bà cút cho tôi, bà cho nơi này là nơi nào mà dám đến ầm ĩ.”

      Tạ Vũ Cầm “Lúc trước ông cần đứa con này, là sợ tôi chết làm bẩn thanh danh của ông, ông mới đem người vào nhà, nhưng mà ông đối xử tốt với nó, vậy mà đem nó gả cho người ràng, ông… ông xem nó là cái gì hả?”

      “A.” Dung Lệ Hoa ở phía sau cũng được rồi đó, chúng tôi đem đứa con quên mùa kia của nhận về nuôi dưỡng, là phúc của rồi, bằng , với dạng như , đời này cũng chỉ là đứa nhà quê, còn có thể leo lên cùng chúng tôi trong cái giới thượng lưu này sao? Diệp Chanh nhà vỗn dĩ cũng phải bớt lo, chính nó nhìn thấy người ta có tiền, hai phải gả qua, tôi với , cho cũng hai đòi gả, còn bỏ thuốc với người ta, để cho người ta ngủ với mình, còn nhìn lại mình nuôi được đứa con như thế nào, còn biết xấu hổ mà đến nhà người ta ầm õ, lúc trước tôi rồi, Vinh Quang à, ông làm gì mà tìm cái người quê mùa như vậy để sinh con, ngược lại còn lầm bẩn dòng máu của Diệp gia đó.”

      Diệp Vinh Quang nhớ đến những việc này, mặt chỉ toàn là tức giận.

      có ai sao, đánh đuổi ra ngoài cho tôi, được để bà ta vào.”

      Diệp Vinh Quang phất tay áo bỏ .

      Dung Lệ Hoa thấy người rồi, cười thâm độc, nhanh lên phía trước.

      Bà ta đụng được Diệp Chanh, bây giờ liền có người đưa đến cửa để bà ta xả giận, đương nhiên là bà ta bỏ qua cơ hội này.

      Bà ta cười nhìn Tạ Vũ Cầm “Hừ, tao cho mày biết, mày là có sinh con cho Diệp gia chăng nữa, muốn vào cũng được đâu, mày chỉ là thứ quê mùa, ai cần.”

      “A, bà cho rằng ai cần, nếu phải năm đó… Nếu phải năm đó ….” Tạ Vũ Cầm nhớ lại, cắn môi nuốt đắng cay xuống.

      Dung Lệ Hoa thầm dặn dò người bên cạnh “Đánh gần chết mới thôi cho tôi, chết cũng phải tàn phế, hừ dám đến đây, là chuẩn bị hại tao, đoạt tài sản sao, đồ quê mùa, tự cho là đúng.”

      Người làm nghe xong, liền xong thẳng lên, bắt lấy người phụ nữ trong tay tấc sắt, dùng đầu gối ấn đầu bà xuống đất, cho nhúc nhích, người phái sau cầm gậy, thầm đến…

      gậy chuẩn bị đánh xuống….

      “Dừng lại.”

      Giọng của Diệp Chanh xuất ở cửa.

      Dung Lệ hoa sửng sốt.

      Nhìn thấy Diệp Chanh, thần sắc chợt tắt “Ha, Diệp Chanh, mày còn mặt mũi đến đây sao.”

      Đồng thời, bà ta lạnh mắt ta lệnh người làm “Làm gì, được ngừng.”

      Mặc kệ thế nào, trước đem người đánh tàn phế, xem Diệp Chanh có thể làm gì.

      Tạ Vũ Cầm bị ấn dưới đất, còn chưa nhìn thấy, chỉ nghe được người Diệp Chanh đến, ở đó giọng “Con à…Mặc kệ mẹ….”

      Dung Lệ Hoa cũng ỷ vào, nơi này có nhiều người như vậy, Diệp Chanh chẳng lẽ lại dám ra tay?

      “Diệp Chanh, mày tốt nhất là trốn xa chút, bằng ở đây để người làm nhìn thấy, làm mặt mày bị thương, đó cũng trách bọn tao được.”

      Dung Lệ Hoa là nhắc nhở người làm, nếu dám xông lên, liền cứ nhằm vào gương mặt hồ ly của mà đánh!

      Diệp Chanh đứng ở cửa, nhìn người làm phía trước, khoé môi hoàn toàn cong lên.

      Nhìn bọn họ động tay, muốn làm gì trong lòng hiểu .

      lại có chút nào sợ hãi như thường về phía trước.

      Dung Lệ Hoa trong lòng mừng như điên nghĩ, là đồ ngu xuẩn, còn dám đến đây.

      Tạ Vũ Cầm chính là có thể nhìn thấy mưu kia của Dung Lệ Hoa, càng bị doạ chịu được, nhưng mà có cách nào nhắc nhở Diệp Chanh, chỉ có thể lo lắng giãy giụa thân thể.

      Lại ngờ….

      338. Tưởng khi dễ mà được chắc?

      Nhìn Diệp Chanh đến, những người làm liền nghe lệnh trực tiếp cầm gậy hướng mặt mà đánh.

      “A……”

      Tạ Vũ Cầm hét tiếng thét chói tai.

      Chỉ là cây gậy chưa có đánh tới, lại bị Diệp Chanh tay bắt được.

      “Cái gì……”

      Người làm kinh ngạc, nhìn Diệp Chanh tay bắt lấy gậy, làm như hề dùng sức, mắt lạnh liếc qua, nhìn mình, tựa như nhìn sâu bọ.

      Người làm dùng sức rút gậy về, lại cảm thấy có chút xê dịch nào.

      Gã còn kinh ngạc, gầy yếu, sao sức lực lại lớn như vậy, liền cảm thấy, cây gậy bị lôi kéo, cả người làm cũng bị chụp lấy, quăng ngã xuống đất, sau đó, Diệp Chanh lên gối, ấn xuống lưng gã.

      “A……”

      Gã phát ra tiếng kêu thảm thiết, Diệp Chanh hừ lạnh, mắt lạnh nhìn người đè áp Tạ Vũ Cầm, trực tiếi đến bắt người.

      Người nọ quay đầy lại chính tung quyền, Diệp Chanh nhàng né tránh, sau đó đưa chân, người nọ té sấp mặt xuống đất.

      Diệp Chanh nhân cơ hội này kéo Tạ Vũ Cầm lên, đem người đưa ra sau lưng mình, lại nhìn Dung Lệ Hoa trước mặt.

      “Bác , bác có việc gì lại làm ra chuyện này, bác đúng là dám làm, nơi này có ai trị được bác có đúng ?”

      “Tao…”

      Dung Lệ Hoa đúng thể tin được những gì mình vừa nhìn thấy.

      Sao lại thế này, con ranh đó sao có thể tránh được.

      Vốn nghĩ là có thể liền khi dễ nó, lại ngờ, người của mình ngược lại là bị khi dễ quá mức.

      Đơn giản vài cái, Diệp Chanh tay liền thu phu, người làm Diệp gia này, ngay cả huấn luyện cơ bản cũng có, dựa vào đông người, cậy mạnh, nàng cân não cũng lười động đến.

      So ra, quả nhiên đội quân thép của Mộ gia mới ngầu a.

      Diệp Chanh càng kiêng nể trừng mắt nhìn Dung Lệ Hoa, bên cạnh, người làm nhìn cảnh đẹp mắt kia, sớm trợn mắt, há mồm, sững sờ tại chỗ, dám động đậy xông lên.

      Diệp Chanh liền trực tiếp kéo Tạ Vũ Cần tới, đưa bà nghênh ngang ra ngoài.

      Ra đến bên ngoài rồi, Diệp Chanh liền quay đầu nhìn Tạ Vũ Cầm.

      Mẹ của thân thể này.

      Tạ Vũ Cầm nhìn Diệp Chanh quay đầu lại, lập tức cả người liền ngây dại.

      Đây là con mình sao?

      Sao lại…

      Trở nên xa lạ, như thể bà quen.

      Diệp Chanh “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”

      tiếng gọi mẹ này, gọi thuận miệng, có lẽ thân thể này, cuối cùng vẫn là có cảm giác .

      Tạ Vũ Cầm lập tức nắm lấy tay Diệp Chanh, đôi mắt đầy nước “Diệp Chanh, là con rồi, Diệp Chanh, con à, mẹ phải là cố ý đến đây, là người ta đến với mẹ, muốn đưa mẹ gặp con, cho nên mẹ mới đến…”

      Tạ Vũ Cầm vẻ mặt đầy áy này “Mẹ biết, mẹ chỉ là người nhà quên, tới cũng là gây phiền phức cho con, chỉ là mẹ muốn gặp con, con à, mẹ nghe bọn họ con kết hôn…”

      Diệp Chanh nhớ lại chút, nhớ ra, nguyên thân đối với mẹ ruột cũng hề quan tâm, vì để bản thân có thể làm thiên kim tiểu thư Diệp gia, lại hi vọng, mình chưa bao giờ có người mẹ nhà quê này, còn với mẹ mình, muốn là tiểu thư Diệp gia, sau này bà coi như con này .

      Tạ Vũ Cầm khi ấy giận mà được, dù sao đó cũng chính là con ruột của mình, nhiều năm như vậy trôi qua, nên tha thứ vẫn là tha thứ.

      Diệp Chanh nắm lấy tay Tạ Vũ Cầm, thở dài, là đậu moá nó, nguyên thân này có thể hay đừng làm chuyện tốt nữa, để cần vì ta mà dọn dẹp.

      “Mẹ, được rồi, đến cũng đến, trước đừng gì, con đưa mẹ ăn gì , về sau cách xa nhà họ Diệp chút.”

      Tạ Vũ Cầm thể tin được, nhìn đôi tay non mịn của , nắm lấy bàn tay thô ráp của mình, cảm động chịu được.

      Con của mình, sao cảm thấy có gì đó giống….
      Yoolirm Park, Sweet you, Tôm Thỏ4 others thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cũng may Diệp Chanh tới kịp, ko thôi mẹ của nguyên bản bị đánh nhừ tử rồi.
      Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      339. Các người đem Diệp Chanh gả cho lão già nào?

      Bà chỉ cảm thấy, con trước mặt này, đúng là con mình sai, mẹ con liền tâm, bà nuôi từ đến lớn, sao có thể quen biết được.

      Chỉ là, con bé lớn lên đẹp.

      Nhìn đẹp mắt.

      Làm người ta cảm thấy nhìn ra.

      Bà chỉ cảm thấy, bản thân mình nghèo nàn từ ngữ, đều biết lời nào để nét đẹp của con .

      Nhìn Diệp Chanh như vậy, nếu là đường, bà khẳng định là dám chạy đến nhận người.

      “Ai nha, Tiểu Chanh, con so với …. Mẹ thấy con còn xinh đẹp hơn mấy ngôi sao truyền hình nữa.”

      Diệp Chanh cười gượng.

      Trong lòng thầm nghĩ, may mắn là bọn họ nhiều năm chưa gặp nhau, có chút xa lạ cũng là đúng.

      đối với mẹ của nguyên thân, khẳng định là có tình cảm, chỉ là bởi vì nguyên thân, cũng đối xử với bà tốt, tại nhận lấy thân thể này, cũng xử lý thoả đáng quá khứ của nguyên thân, giúp ấy sắp xếp lại quá khứ tốt, bao gồm cả người mẹ này.

      Tạ Vũ Cầm cảm thấy đứng ở chỗ này, người bên cạnh đều nhìn sang bằng ánh mắt hâm mộ, cảm thấy tự hào, bà có tài đức gì mà lại có đứa con tài đức như vậy, xinh đẹp như vậy, lại có khí chất như vậy…

      Nhìn, so với những thiên kim quý tộc TV còn đẹp hơn nhiều.

      “Nếu có về, tuyệt đối ai dám nhận con, trong nhà còn có tám người , tám người dì, nếu biết con ở bên này tốt như vậy, nhất định rất hâm mộ mẹ.”

      thậy ra, chính bà cũng cảm thấy, bản thân mình cũng xứng với đứa con tốt như vậy, bởi vì khí chất của Diệp Chanh khiến cho người nhìn thấy sợ, bà cảm thấy, đây đúng là với mình là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, phải mỗi bản thân mình, mà chính là người ở Diệp gia, quý khí đều so ra kém hơn con mình.

      Nhưng mà Tạ Vũ Cầm lại nhớ đến chuyện con bé kết hôn.

      “Tiểu Chanh à, bọn họ con kết hôn rồi, là hay giả?”

      “Là ạ.” Diệp Chanh vừa vừa .

      “Sao lại như thế …. Bọn họ ép gả con? Ô ô ô, đều là mẹ quá vô dụng … thể bảo vệ tốt cho con…”

      Tạ Vũ Cầm nghĩ, nhà bọn họ, khẳng định gả con mình cho người đàng hoàng nào, nhìn sắc mặt Dung Lệ Hoa kia, bà là hiểu .

      Diệp Chanh . “Cùng phải là ép gả.”

      Diệp Chanh nghĩ, đó là do nguyên thân này khóc lóc đòi gả .

      Bất quá, đúng là, đối với , cũng phải là muốn kết hôn.

      Tạ Vũ Cầm liền “Đó là thế nào….” Tạ Vũ Cầm nhìn cả người , nhìn cũng tiện, nhìn thấy cao quý, bà liền nghĩ đến chuyện gì, nhìn Diệp Chanh hỏi “Con là gả cho người cũng có tiền hay sao?”

      Mộ Dạ Lê kia… cũng thể dùng từ có tiền để mà hình dung được.

      Diệp Chanh “Đúng vậy.”

      Sắc mặt Tạ Vũ Cầm tối sầm, trong lòng có dự cảm tốt.

      “Tiểu Chanh, chúng ta đúng là nghèo, cũng là nghèo có chí khí, kết hôn là chuyện cả đời, con cũng nên, bởi vì người ta có tiền, liền gả cho người ta, sau này con lại phải hối hận, Diệp gia tốt đẹp gì, con cũng là còn , hiểu chuyện cũng thể lừa con như vậy chứ.”

      Tạ Vũ Cầm nghĩ thầm, có phải là Diệp Chanh gả cho ông lão có tiền rồi hay ?

      Vậy cũng được, dù là có tiền cũng có được gì đâu.

      Diệp Chanh ở cùng bà, bà lo lắng Diệp Chanh còn hiểu chuyện, bị người lừa gạt, tẩy não gì đó….

      Lúc này điện thoại Diệp Chanh vang lên.

      Là Mộ Dạ Lê gọi đến.

      “Đón được mẹ em chưa?”

      “Ừm, đón rồi.”

      “Để cho người đón về nhà.”

      “A, về nhà?”

      “Tất nhiên, làm con rể, nên đón gió tẩy trần sao?”

      Được rồi, cũng đúng, cái chức trách này làm cũng là chu đáo đó.

      Tạ Vũ Cầm hỏi “Ai vậy?”

      “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, ấy muốn đón gió vì mẹ.”

      340. Gả chồng vậy mà lại là gả cho Mộ Dạ Lê.​

      Tạ Vũ Cầm hiểu, Diệp Chanh chính là người con bé gả .

      Nhưng bà ra có chút giận, Diệp Chanh sao lại có thể đồng ý như vậy, chỉ là có tiền, có quyền, chuyện hôn nhân đâu phải chuyện đùa, con bé này cũng đúng là hư não, mới có thể đồng ý gả .

      Tạ Vũ Cầm hầm hừ nghĩ, bà cũng mặc kệ, người kia là kẻ có tiền hay , dám lừa Diệp Chanh như vậy, con bé vẫn còn là đứa chưa lớn đâu, sao lại có thể phá hư Diệp Chanh như vậy.

      Tuyệt đối để những người này được tốt!

      Diệp Chanh cùng Tạ Vũ Cầm, liền nhìn thấy Mộ Bát lái xe đến đón họ.

      Lên xe, Tạ Vũ Cầm nhìn Mộ Bát, cũng coi như là dáng vẻ đàng hoàng, còn có chút.

      “Ai, đây chính là…”

      “Mẹ, phải, mẹ nhầm rồi.” Diêp Chanh cạn lời, cắt ngang Tạ Vũ Cầm.

      Tạ Vũ Cầm lại hừ hạ “Ông chủ nhà cậu đâu, để người đến đón, nó dám ra mặt à? Hừ, sai, mà nhìn thấy nó, bà đây khách khí đâu.”

      “…..” Mộ Bát cũng là bất đắc dĩ cười cười, “Bởi vì chuyện đột xuất, tiên sinh ở nhà chuẩn bị, nên đến.”

      “Được rồi, cần mấy người ba hoa chích choè với tôi.” Dù sao, Tạ Vũ Cầm cảm thấy, bọn họ có thể lừa được Diệp Chanh nhưng gạt được bà đâu, bà cảm thấy nhất định phải lấy lại công bằng cho con mới được.

      Mộ Bát chỉ có thể ngượng ngùng “Ngài đến rồi lại .”

      Rất nhanh đến, Tạ Vũ Cầm ngẩng đầu nhìn kiến trúc đồ sộ như vậy, liền cảm thấy đúng.

      Kinh ngạc vào, chỉ cảm thấy đời này cũng chưa từng nhìn qua nahf nào lại giàu đến thế.

      Bà liền cảm thấy, có thể chuyện cũng giống như bà tưởng tượng.

      Chí ít, người làm ở đây, bà cũng thể tự mình đắc tội được.

      Vào cửa, Tạ Vũ Cầm liền nắm tay Diệp Chanh lại hỏi: “Người này, rốt cuộc là làm gì lại ….”

      Lúc này lại thấy bên trong, Mộ Dạ Lê đứng thẳng lưng đó, mỉm cười nhìn hai người.

      Tạ Vũ Cầm liền sững sốt

      Trẻ tuổi, đẹp trai như vậy….

      Bà cũng chưa từng gặp qua.

      Hơn nữa, bà còn cảm thấy có chút quen mắt.

      Tạ Vũ Cầm lièn lôi kéo Diệp Chanh “Đây là … Chính là người con gả….”

      “Đúng vậy.” Diệp Chanh nhìn Tạ Vũ Cầm kích động, .

      vậy sao. Mẹ của tôi ơi…”

      Tạ Vũ Cầm nghĩ, người đàn ông này nếu là đem ném về quê nhà, e là bị người điên cuồng cướp lấy.

      Làng xóm dưới đều biết.

      Có con rể như vậy mà mang về để người ta nhìn, làm người ta hâm mộ đến chết mất.

      Đúng là … Làm người ta quá kiêu ngạo .

      Diệp Chanh là làm bà quá ngạc nhiên.

      Con nhà mình, biết phấn đấy, trở nên xinh đẹp, tốt như vậy, tìm chồng … Cũng quá là lợi hại như vậy.

      Diệp Chanh nhìn Mộ Dạ Lê, nghĩ là tự mình ra cửa đón người như vậy.

      đến, Mộ Dạ Lê nhìn Tạ Vũ Cầm “Mẹ, hoan nghênh mẹ đến, còn là chồng của Diệp Chanh, mời mẹ vào.”

      Đôi mắt Tạ Vũ Cầm rời Mộ Dạ Lê chút nào, càng nhìn, càng cảm thấy vừa lòng.

      Đẹp trai như vậy, Diệp Chanh nhìn trúng, bà có thể hiểu ra.

      “Được, được, được…”

      Sau chuyện với Mộ Dạ Lê, Tạ Vũ Cầm cũng chỉ có thể như vậy.

      Mộ Bát nhìn thấy, đứng sau ngạo nghễ ngẩng cao đầu, thầm nghĩ, đó là tất nhiên, tiên sinh nhà bọ tuyệt đối là người mà người gặp người thích, xứng đôi với phu nhân nhà họ, là hoàn mỹ gì sánh, ai thấy lại hài lòng.
      Yoolirm Park, Sweet you, Tôm Thỏ5 others thích bài này.

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      341. đúng là Diệp Chanh, tra được gì.

      Mộ Dạ Lê nhìn Diệp Chanh, với “Em nhà bếp coi thử, chuẩn bị ít đồ ăn ăn mà mẹ thích .”

      Diệp Chanh “Em?”

      “Tất nhiên, cũng chỉ có em biết, mẹ là thích ăn gì mà.”

      Diệp Chanh khoé miệng giật giật, cũng có biết đâu….

      Nhưng mà để bị lộ, vẫn là nên nhanh chân chạy .

      Diệp Chanh quen qua lại cùng các sư huynh, đối với tình huống này, còn quá là chưa thích ứng được.

      Thấy Diệp Chanh rồi, Mộ Dạ Lê mới ngồi xuống,

      Mộ Dạ Lê nhìn Diệp Nịnh, đối nàng , “Ngươi phòng bếp nhìn xem, cho mẫu thân chuẩn bị điểm mẫu thân thích ăn điểm tâm tới.”

      Diệp Nịnh , “Ta?”

      “Tự nhiên, cũng liền ngươi nhất biết, mẫu thân thích ăn cái gì .”

      Diệp Nịnh khóe miệng giật giật, nàng cũng biết……

      Nhưng là khỏi lòi, nàng vẫn là chạy nhanh .

      Diệp Nịnh thói quen cùng các sư huynh giao lưu, đối thân tình thứ này, còn có chút quá thích ứng.

      Nhìn Diệp Chanh rồi, Mộ Dạ Lê mới ngồi xuống, nhìn Tạ Vũ Cầm “Con tự ý mời đón mẹ đến, cũng là nghĩ muốn tạo kinh ngạc vui vẻ cho Diệp Chanh.”

      “Ai, , là, con cũng là đối xử quá tốt với Tiểu Chanh của mẹ.”

      “Là vợ của con, con tự nhiên đối tốt với ấy, mẹ yên tâm, bất quá có nghe qua, năm vợ con mười ba tuổi liền đến đâu, mẹ với ấy cũng là lâu chưa gặp.”

      “Đúng vậy, đúng vậy, nhiều năm rồi, ai….”

      “Có điều Diệp Chanh được mẹ dạy bảo tốt.”

      “Ai, mẹ chỉ ở nông thôn, cũng đâu dạy được con bé cái gì.”

      “Như thế nào chứ, nhạc của Diệp Chanh rất tốt, biết đàn, biết khiêu vũ, đặc biệt là… Đánh triệt quyền đạo cũng tồi, bản lĩnh tán đả cũng rất tốt, vũ khí cũng biết dùng ít.”

      Mộ Dạ Lê cười .

      Vẻ mặt Tạ Vũ Cầm lại mờ mịt, , có chút kinh ngạc “Con… Con cái gì?”

      Mộ Dạ Lê híp mắt, “Sao ạ, mẹ là biết sao?”

      Tạ Vũ Cầm cười ngượng “Mẹ chỉ là người nhà quê, hiểu được nhiều, con bé bây giờ biết mấy thứ này sao? đứa bé nghiêm túc, hi còn , chịu khổ ít.”

      Bà thở dài “Ba con bé là người có lương tâm, từ khi biết nó là bé , liền hề đến gặp mẹ, con bé sinh ra cũng đến nhìn cái, tiền đồng cũng chưa từng cho qua, mẹ nghĩ, chị Diệp Tử của con bé cũng là con như nhau, nhưng mỗi ngày đều ăn ngon, uống tốt, cái gì cũng có. Con bé theo mẹ cơm cũng có mà ăn, khi còn , ăn màn thầu, dưa muối, còn bỏ được ăn cho hết, mỗi lần chỉ có vài miếng dưa muối, ai nha, đáng thương, mẹ mới , mẹ chết cũng sao, ít nhất con bé, ăn mặc phải được tốt hơn, mẹ liền… Nghĩ cách đưa con bé đến Diệp gia.”

      Nghe những lời này, trong lòng Mộ Dạ Lê chua xót lý do.

      Thấy Diệp Chanh ra đến, trong lòng nghĩ, của , chịu bao nhiêu là vất vả đau khổ, vậy mà cảm thấy vô cùng khó chịu.

      Diệp Chanh đến.

      Nhìn thái độ của hai người đều rất tốt, còn kỳ quái hỏi “Hai người làm gì á?”

      Tạ Vũ Cầm vứt bỏ cảm xúc vui, cười có, chuyện khi còn của con, ai nha, còn nhớ, khi con còn giúp mẹ làm cỏ, làm cho người con xanh tím cả lên, tay con còn bị vết to, để mẹ xem, có còn sẹo hay ?”

      Bà kéo tay Diệp Chanh qua, nhìn .

      Mộ Dạ Lê cũng nheo mắt nhìn sang.

      cổ tay, đúng là còn vết sẹo, bởi vì quá trắng nõn, cho nên nhìn kỹ nhìn ra.

      “Ai nha, còn đây này, là… Con đáng thương của mẹ.”

      Mộ Dạ Lê trong lòng nghĩ, như vậy đúng là Diệp Chanh sai rồi, chỉ là, sao cứ thấy là lạ, giống như bé lớn từng lớn lên ở nông thôn.

      Diệp Chanh nhìn Mộ Dạ Lê, trong lòng khẽ khựng lại, lập tức cảm thấy đúng…

      Nghĩ nghĩ lại liền , Tạ Vũ Cầm là kế sách của .

      là muốn điều tra .

      Diệp Chanh nghĩ, tốt , là, chậc chậc, may mắn…

      Ha ha, chính là Diệp Chanh đó, tra được gì đâu!

      342. Về sau để em chịu khổ.

      Diệp Chanh xoay người vào bên trong.

      Chốc lát…

      người từ phía sau đến.

      Diệp Chanh cảnh giác, quay đầu lại.

      Lại thấy Mộ Dạ Lê gần xa nhìn mình, yên lặng đứng nhìn….

      Ánh mắt kia chăm chăm nhìn , nhìn đến nỗi Diệp Chanh đều phải nổi da gà.

      hỏi “Sao vậy?”

      Mộ Dạ Lê nhìn sâu kín “Về sau, để em chịu khổ dù chút.”

      “……”

      lôi kéo chút cũng .”

      nghe Tạ Vũ Cầm xong, trong lòng lại suy nghĩ, nếu sớm gặp Diệp Chanh chút, có lẽ cũng phải khổ cực nhiều như vậy.

      cũng rất khó chịu, cách nào tưởng tượng được khi ấy, như thế nào để vượt qua.

      còn nghĩ, những người làm cho chịu khổ, đều nên là sớm gặp Diêm Vương mới đúng.

      muốn bọn họ phải trả giá lớn.

      Cũng dám làm như vậy với Diệp Chanh.

      giờ khắc này, chỉ nghĩ, những điều tốt đẹp nhất thế giới, đều có thể cho , nghĩ muốn gì cũng có thể cho, hận thể cho điều tốt nhất, để đền bù những khổ cực trải qua.

      Diệp Chanh sửng sốt, cảm thấy ánh mắt của nồng cháy…

      Trái tim của lại bình bịch nhảy dựng lên.

      cần đâu lão đại à, như vậy em chịu nổi đâu.

      có là làm chồng em, cũng cần chịu trách nhiệm như vậy, làm người ta dễ dàng hiểu lầm tốt sao.

      Diệp Chanh cười gượng, nhanh né tránh.

      Đặc biệt là lời như thế này, sao xứng được với Mộ Dạ Lê.

      Cái này nào chịu được a!

      Diệp Chanh nhanh mang Tạ Ngọc Cầm đến phòng nghỉ ngơi.

      Trong lòng Tạ Vũ Cầm cực kỳ hài lòng về Mộ Dạ Lê, có tiền hay , vẫn được, có tiền đương nhiên là tốt, quan trọng là tính tình, quan trọng là để ý đến con mình, người có tiền, có thế như vậy, giống như Diệp gia, đối với con bé lại ghét bỏ, ngược lại lại đối xử tốt với , có thể thấy được, phải là người xấu.

      ……

      Diệp Chanh từ chỗ Tạ Vũ Cầm quay về, trong lòng nghĩ, Mộ Dạ Lê vậy mà đưa bà ấy đến, xem ra là hoài nghi mình, gần đây mình nên thành ngoan ngoãn chút là được.

      Lúc này, công ty gửi tin đến, muốn đến công ty chuyến.

      Đến công ty.

      Diệp Chanh cùng Hà Nhã Huệ vào trong, mọi người trải qua lần, đối với Diệp Chanh còn có hảo cảm, cũng có vài phần áy náy, vì vậy liền vô cùng khách sáo.

      Mới vào bao lâu, lại thấy đối diện, nhóm người tràn đầy khí thế đến.

      Hà Nhã Huệ nhìn kỹ, nhíu mày “Đó phải là Lưu Thuyên sao?”

      Nhóm người qua, đúng ta.

      Lưu Thuyên cười nhìn “Xem tôi gặp được ai nha, đây phải là Hà tỷ sao, ai, bên cạnh ta là ai vậy?”

      ta cố ý như vậy, Lý Linh bên cạnh cũng cố ý “Đó là Diệp Chanh, là người mới thôi, đại khái là biết.”

      “A, Diệp Chanh a, tôi có biết, sao lại biết được chứ, chỉ là nhất thời nhận ra thôi.”

      Đoàn người dừng lại chỗ Diệp Chanh và Hà Nhã Huệ.

      Lý Linh rất vui vẻ “Hà tỷ, trùng hợp, gặp ở đây, bất quá cũng đúng, nghe gần đây chị có việc gì ở công ty, trước kia cũng nhận Lâm Vũ Phi, mà lại nhận người mới, có lẽ là có thông báo gì mới .”

      Hà Nhã Huệ nhìn Lý Linh “Các là…”

      “À, chắc chị biết đâu nhỉ, Lưu Thuyên, Thuyên tỷ bây giờ mới đến công ty chúng ta, cũng là vừa mới ký hợp đồng, tôi may mắn trở thành đại diện của Thuyên tỷ.”

      ta thuận tiện ghé sát người Hà Nhã Huệ, giọng , “Vị này là do Mẫn tổng của chúng ta kéo đến, nghe với Mẫn tổng … Quan hệ rất quen thuộc nha.”

      Ký hợp đồng ở đây?

      Hà Nhã Huệ nhất thời nghĩ ra.

      Lưu Thuyên bên kia, lại là nhìn chằm chằm Diệp Chanh.

      Sau khi trở về dưới tức giận ta liền sa thái Tôn Nhu Nhu, lại tự mình đổi công ty.

      Nhìn Diệp Chanh, trong lòng ta hừ lạnh, còn phải là Cổ Bổn sao, công ty giải trí số sao. Tôi nghĩ đến còn phải liền đến sao, sau này, có tôi ở đây, tài nguyên nơi này, chỉ Diệp Chanh nho tính cái gì.
      Yoolirm Park, Tôm Thỏ, Sweet you5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :