Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      311. Nghĩ cách giết chết Diệp Chanh.

      Mà bên ngoài.

      Diệp Tử sớm khóc thành tiếng, ngồi đó khóc, lại nghe còn tiếng người vọng ra.

      Diệp Tử nghe bên trong còn động tĩnh, còn suy nghĩ, đây là.. Là xong việc?

      Mọi người nhìn Diệp Tử.

      “Đều nghỉ ngơi , tiên sinh với phu nhân cũng nghĩ ngơi rồi.” Mộ Bát .

      Những người khác cũng nghỉ ngơi, chỉ còn lại Diệp Tử ngồi ở đó, nhìn vào bên trong tức chịu được.

      Máy bay rất nhanh đến Ý.

      Mãi đến khi hạ cánh ổn định, Diệp Chanh mới cùng Mộ Dạ Lê từ trong ra.

      Nhìn hai người mơ màng buồn ngủ, cùng nhau ra ngoài, mà Diệp Tử là ngồi bên ngoài cả đêm ngủ, đôi mắt sưng đỏ, lớp trang điểm nhòe nhoẹt, ta ở trong phòng, hóa trang lâu, cũng thể che được gương mặt sưng vù, nhất thời cảm thấy chính mình thảm đến nỗi thể nhìn.

      Lại nhìn DIệp Chanh, ngủ thẳng giấc tinh thần đầy đủ, tô son điểm phấn, vẫn chói lọi như thường, khuôn mặt như hoa đào mùa xuân, dịu dàng thanh khiết như vậy, làm người liền.... Tức đến chịu được.

      Mộ Dạ Lê liếc mắt nhìn Diệp Tử cái, Diệp Tử còn suy nghĩ, Mộ Dạ Lê lại ghét bỏ hỏi “Mặt bị làm sao thế này?”

      Diệp Tử sửng sốt.

      bị dọa nhanh lấy gương trang điểm nhìn mặt mình.

      mặt phấn dày cợm!

      Phấn nền quá dày, mà làn da cũng quá kém, liền làm cho phấn nền cợm mặt như bị phù, là muốn khó coi bao nhiêu có bấy nhiêu khó coi.

      là.....

      Liền chạy nhanh trang điểm lại lần nữa.

      Nhưng lúc ra ngoài Mộ Dạ Lê với Diệp Chanh sớm xuống.

      Diệp Tử tức giận, cảm thấy bản thân mình nên ngồi chờ chết.

      Nhưng mà.... Nơi này là nước Ý, bỗng nhiên nghĩ đến, Diệp Chanh chưa từng đến đây, nơi này có thể lợi dụng được chút.

      Sau khi xuống, Diệp Tử liền thầm gọi điện cho người ta.

      “Con bây giờ ở ý, mẹ biết đây, con tiểu nhân Diệp Chanh kia, đêm qua....” khóc sướt mướt với mẹ mình, Dung Lệ Hoa lập tức “Ý? Ha ha, còn phải dễ dàng, Mộ Dạ Lê bên đó có ít kẻ thù, đến lúc đó, con làm lộ thông tin, Diệp Chanh là phu nhân của Mộ Dạ Lê, hừ, mẹ thấy, Diệp Chanh nhất định bị người ta xé xác, ha ha ha...”

      Diệp Tử nghe vậy, ánh mắt liền sáng rỡ lên....

      .........

      La Mã, nước ý, thời tiết tệ.

      Diệp Chanh đến vài lần, đối với nơi này thể quen.

      Vừa đến nơi, bị Mộ Dạ Lê kéo ra ngoài,

      làm gì ....”

      “Trước tìm chỗ ăn uống .”

      ăn ở nhà sao?”

      Chỗ bọn họ ở là biệt thự của Mộ Dạ Lê, Diệp Chanh ngồi còn chưa nóng mông, bị kéo ra ngoài.

      Mộ Dạ Lê là lười nhìn đến Diệp Tử, mới có thể nghĩ đưa Diệp Chanh ra ngoài, cũng khỏi giải thích mà thẳng “Mang em ăn ngon, ngoan, theo .”

      Diệp Chanh cứ nhưu vậy bị lôi , làm cho lúc Diệp Tử đến, nhìn thấy phòng chỉ còn trống .

      Diệp Tử liền kéo Mộ Bát qua, “Tiên sinh nhà đâu?”

      Mộ Bát ghét bỏ hất tay Diệp Tử ra, phủi phủi quần áo mình, với Diệp Tử “Tiên sinh ăn với phu nhân rồi.”

      thể nào, các sao còn theo?” Diệp Tử tin, những người này nhất định là lừa .

      Mộ Bát hừ lạnh “Tiên sinh khó có dịp cùng phu nhân ra nước ngoài, tự nhiên là muốn có thế giới hai người rồi, sao có thể chúng tôi theo.”

      Diệp Tử nắm tay càng lúc càng siết chặt.

      Xem ra ... phải làm Diệp Chanh sớm gặp Diêm Vương chút mới đúng....

      Tuy rằng như vậy, Mộ Dạ Lê cũng có nguy hiểm, nhưng là chút cũng để bụng.

      312. Bị tập kích phố.

      Diệp Chanh cùng Mộ Dạ Lê ăn xong trở vềm ngày thứ hai, sáng sớm, Diệp Chanh cùng Mộ Dạ Lê cùng nhau chọn lễ phục tham gia bữa tiệc, muốn cửa hàng thời trang mua lễ phục.

      Diệp Tử cuối cũng cũng đuổi theo.

      “Dạ Lê, chờ em.”

      theo làm gì?” Mộ Dạ Lê nhìn hỏi.

      “Em... Diệp Chanh đối với quần áo hiểu, em đến giúp em ấy chọn quần áo.”

      “Ở đó tự nhiên có nhà thiết kế.”

      “Vậy cũng được, em nhận lời bác , phải chiếu cố Diệp Chanh tốt.” , Diệp Tử quan tâm liền chui vào xe.

      Diệp Chanh nhún vai sao cả, Mộ Dạ Lê phiền chán nhìn Diệp Tử.

      Trước kia sao nhận ra, Diệp Tử lại biết xấu hổ như vậy?

      Ba người vào cửa hàng.

      Nhà thiết kế chuẩn bị tốt, vì Diệp Chanh mà lựa chọn quần áo, là Mộ Dạ Lê sớm dặn dò, lập tức, thân ảnh màu đỏ tía xinh đẹp khỏi làm người cảm thấy đầy ưu nhã mà còn vô cùng cao quý.

      Diệp Tử ghen ghét nhìn, Mộ Dạ Lê kéo Diệp Chanh, xoay vòng, rất là hài lòng.

      “Váy dài phết đất, thoải mái đâu.” Diệp Chanh oán giận .

      “Được rồi, em biết cái gì, như vậy nhìn có vẻ nữ tính nhiều hơn.” Mộ Dạ Lê cười túm váy của .

      Diệp Tử bên kia nhìn, trong lòng điên cuồng nghĩ.

      Mộ Dạ Lê chuyện với cũng chưa từng tùy ý như vậy.

      Lúc này...

      Bên ngoài, trận rối loạn làm người bên trong chú ý.

      Trong cửa hàng, người nhìn ra ngoài, bỗng nhiên nghe được tiếng thét chói tai truyền đến, còn có thanh đập phá, nghe tới làm người nhận ra là có nguy hiểm.

      Người trong tiệm lập tức kêu lên “A, tốt rồi, trời ạ, hình như có người cầm vũ khí đánh người, trời ơi.”

      thể nào, lại đến ...”

      Gần đây khu thương mại có vài chuyện rối loạn an ninh, đều là do mấy thành phần khủng bố gây ra, làm người đường vô cùng sợ hãi.

      là, trời ạ, mau mau đóng cửa lại, đừng cho người vào.”

      Diệp Chanh khỏi kinh ngạc nhìn qua “Xảy ra chuyện gì?”

      “Có người xấu, bọn họ giết người khắp nơi, đều là phần tử khủng bố, mau, mọi người mau tránh

      Diệp Chanh khựng người, lại nghĩ lúc này.....

      Ầm tiêng, chiếc xe bay vào, trực tiếp phá cửa kính cùng cửa chống trộm.

      Lập tức, còi chống trồm liền hoạt độn, mảnh cửa kính bay khắp nơi, người trong tiệm thét chói tai chạy tán loạn, người xe mang ký hiệu tổ chức đặc thù, cầm súng xuống, bắn phá bên trong hồi, dọa người trong tiệm kêu thét thảm thiết.

      Mộ Dạ Lê cùng Diệp Chanh là do ở nước ngoài, cũng mang người theo, hai người chỉ nghĩ là dạo phố đơn giản, nào ngờ, gặp phiền phức, mọi người chạy trốn, lúc Mộ Dạ Lê quay đầu lại, thấy Diệp Chanh đâu.

      Cũng trách, nơi này người người hoảng loạn, tất cả mọi người đều chạy ra ngoài, đường phố khi nãy còn đông đúc, phồn vinh, bây giờ lại thành đống hỗn loạn.

      Diệp Chanh đè váy, quay đầu nhìn thấy người quen, điện thoại sớm biết rơi nơi nào, cúi đầu mắng “ cái váy hỏng việc, quá vướng víu.”

      Lúc này cách tường lại nghe giọng nó, người bên ngoài chuyện.

      “A, giết hết mấy đứa này .”

      “Đừng, nhìn lớn lên tệ, mang về phải càng tốt sao.”

      Diệp Chanh nhìn trộm sang, là mấy nhân viên xinh đẹp của cửa hàng, lúc này run bần bật, ngồi xổm mặt đất, bị mấy tên phần tử cực đoan dùng súng chỉa vào.

      Diệp Chanh híp mắt, nhìn qua vài người, trong tay mang vũ khí, người còn có quần áo chống đạn, vị trí hành động vô cùng rời rạc.

      Mà lúc này, Diệp Tử chú ý đến Diệp Chanh, liền cười ác độc, theo....

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      313. Những người này, phải là tìm đến?

      Diệp Tử thấy Diệp Chanh lén lút núp phía sau, trong lòng cười thầm.

      Những người này chẳng lẽ phải là người đến trả thù sao?

      Ngày hôm qua mới ra, hôm nay cũng đến tìm, bọn họ cũng quá nhanh .

      Chỉ là bọn họ nhanh nhanh bắt Diệp Chanh, còn ở đó làm gì.

      Diệp Tử thấy Diệp Chanh trốn bên kia, trong lòng nghĩ, mày cho rằng mày trốn ở đâu? Lát nữa xem tao chơi mày kiểu nào.

      Bên ngoài vài người tiếng , nhìn nhân viên của hàng.

      Nhóm nhân viên cửa hàng bị dọa, bên ngoài có ít người, cũng khóc kêu tìm nơi chạy trốn, bị lần làm người cảm thấy hỗn loạn khó khăn.

      Hình ảnh như vậy với vài người lại là vô cùng hưởng thuj.

      Bọn họ liền thích nhìn những người này, bởi vị bạo lực của mình mà hoảng loạng, chạy trốn, sợ hãi, run rẩy.

      Này đó đều có thể làm cho bọn họ tràn đầy cảm giác thành tựu, gường như vậy, bọn họ liền tựa như vương giả thế giới này.

      “Nhìn, những người bên ngoài, chạy trốn như chuột a.”

      “Ha ha ha, chúng ta đáng sợ như vậy sao?”

      người mang mặt nạ, trực tiếp tay đem người phụ nữ trước mặt đá lăn mặt đất, nhìn mặt dính đầy bụi bẩn, càng làm càng thấy vui: “Làm sao vậy, các người có thể gọi cảnh sát a.”

      “Đúng vậy, cảnh sát ở đâu, gọi .”

      “Bọn chúng có phải là dám vào hay ?”

      “Ha ha, tao có thể nghe được tiếng cảnh sát a, chính là chúng nó dám đến cứu tụi mày đâu.”

      “Vì sao hả, vì bây giờ, ở đây tụi tao chính là chúa tể, hiểu , tụi mày chỉ là con rệp, là những kẻ yếu nhất nên tồn tại đời này.”

      Người kia dẫm chân đầu người phụ nữ kia, vẻ mặt đầy ác độc, mang theo khinh miệt.

      Nhưng mà, người ở đây, đúng phải là đối thủ của họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn, lo lắng co rút lại với nay, chỉ cảm thấy kế tiếp chính là mình, mất mạng ngay lập tức.

      Lúc này.

      Diệp Tử ở phía sau tìm được cơ hội, nhìn Diệp Chanh liền hét to tiếng, ”A...”

      Mấy người nọ vừa nghe, liền phát nơi này vẫn còn người, trực tiếp theo giọng mà tìm.

      Diệp Chanh khựng người chút, liếc mắt nhìn phía sau cái.

      Diệp Tử chính là lộ vẻ mặt đầy đắc ý, đứng ở nơi đó, thị uy nhìn Diệp Chanh.

      Diệp Chanh nhịn được liền cười.

      ta cố ý?

      giỏi, đúng là tìm đường chết mà.

      Diệp Chanh vốn nghĩ ta trốn được trốn , nghĩ ta lại thích chơi nổi như vậy, hai nhất định phải trêu chọc mấy người này.

      Liền tức khắc, vài người liền tìm được Diệp Chanh và Diệp Tử.

      “Nơi này còn có hai người!”

      Diệp Chanh bị lôi ra ngoài.

      Diệp Tử ở phía sau, nhìn người đến, dùng sức nháy mắt ra dấu, còn quên giọng “Là tôi đây, tôi cho các người biết, là tôi....”

      Nhưng mà, mấy người này nhíu mày nhìn ta.

      Con đàn bà này bị thiểu năng sao?

      Bởi như vậy liền làm bọn họ chán ghét, đưa ta nắm đầu tóc của Diệp Tử, trực tiếp lôi người ra ngoài.

      “A...”

      Diệp Tử bị lộ, bị tóm lấy ném mặt đất, quăng ngã lập tức người đầy mồ hôi.

      “Lão đại nơi này còn có đứa điên.”

      Bọn họ nhìn Diệp Tử cười ha ha.

      Diệp Tử sửng sốt, ngẩng đầu nhìn mấy người này.

      Chẳng lẽ là nghĩ sai rồi....

      Đây căn bản là phải đến trả thù?

      Bọn họ... Bọn họ chính là.... Phần tử cực đoan?

      Diệp Tử lập tức, liền im miệng, mờ mịt lại sợ hãi nhìn bọn họ, ngẩng đầu lên lại thấy Diệp Chanh đứng ở kia, chính là từ cao nhìn xuống nhìn mình.

      314. Giết chết ta, là người đặc biệt xấu xa.

      Diệp Tử liền lúng túng.

      Vài người nhìn Diệp Chanh với Diệp Tử.

      “Nơi này nghĩ là nhiều phụ nữ như vậy.”

      “Mày biết, nơi này vốn là nơi đến của những người có tiền, nghe là thiết kế quần áo, mỗi bộ là có thể mua được cả phòng ở đó.”

      “Ha, vậy nơi này đứa nào cũng là có tiền?”

      Nhân viên cửa hàng ngồi xổm dưới đất liền phải phải chúng tôi chỉ là người làm công, tha cho chúng tôi .”

      “Ha, vậy còn hai đứa này?”

      Mấy nhân viên cửa hàng nhìn Diệp Chanh, cúi đầu, lúc này vì an toàn bản thân, chỉ có thể ích kỷ lần.

      “Các ấy là khách hàng.”

      Diệp Tử tức giận nhìn bọn họ “Sao các lại có thể....”

      Lại nhìn Diệp Chanh đứng nơi đó, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt như cũ, dường như nghe thấy.

      Sao ta lại có thể bình tĩnh như vậy?

      Nhưng mà lập tức ta liền nhiểu, Diệp Chanh biết tiếng , có lẽ, căn bản là nghe mà hiểu bọn họ cái gì.

      Diệp Tử nghĩ đến điều này, lập tức vui vẻ, với bọn họ “ ta mới là phú hào, thường ngày ta là người rất xấu tính, đặc biệt xấu tính, các người trừ bạo an dân, nên thay trời hành đạo, giết người như ta.

      “Ha? ta rất xấu xa?” Vài người nghe xong, nhìn về phía thiếu nữ ngây thơ kia.

      Diệp Chanh chỉ là khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn những người này.

      “Ha, khinh thường chúng ta?” gả đàn ông to lớn, gở mặt nạ ra, nhìn Diệp Chanh trước mắt “Kẻ có tiền phải ? Các người chính là tội ác của thế giới này, dựa vào thủ đoạn độc ác, có được tiền tài, liền cho mình hơn người? , hôm nay tao cho mày biết, cái gì mới gọi là hơn cả con người.”

      Gã cúi đầu nhìn Diệp Nịnh.

      Diệp Chanh chút kiêng dè, ngẩng đầu lên nhìn gã.

      Gã hừ tiếng “Lát nữa, đưa này để lại cho tao.”

      Dệp Tử bên kia nhìn, trong lòng mừng như điên.

      Diệp Chanh này, bây giờ còn thái độ này, ta nhất định là biết những người này cái gì ?

      Xem ra, cho rằng những người này là đùa với ta sao?

      Lát nữa, khi mà ta bị người đùa bỡn đến chết, ta liền biết, hôm nay rốt cuộc ta làm cái gì!

      Diệp Tử còn nghĩ ngợi, liền có người lôi ta ra phía sau, Diệp Tử nhanh “Các , các cần làm gì tôi, tôi cũng rất khổ cực, là ta...”

      Người đàn ông kia nhìn Diệp Chanh, thái độ kiêu ngạo kia coi gã là người.

      Người bên dưới đều thương cảm cho Diệp Chanh, nghĩ thầm, xấu xa cũng phải là các sao, các chỉ là cùng lúc đến đây thôi.

      Lúc này....

      Tay gã đàn ông nắm lấy quần áo Diệp Chanh.

      Diệp Chanh nhấc mi mắt, nhìn gã “Buông tay ra.”

      Tiếng lưu loát, đầu tiên là làm Diệp Tử ngơ người.

      Sau đó, gã đàn ông cười càng hăng.

      “Tao còn nghĩ là mày câm, ra mày còn được, rất tốt, nghe được , bây giờ mày gọi tao tiếng ‘Ba’ tao liền thả hết những người này, bằng , các người đều chết tại đây.”

      Người dưới kia vừa nghe thấy, lập tức liền có hy vọng.

      Tràn đầy mong chờ nhìn Diệp Chanh, hy vọng có thể gọi người ta tiếng ‘Ba’

      Diệp Chanh buồn cười nhìn gã “Mày? Xứng sao?”

      “……”

      Bên dưới liền có nhân viên cửa hàng vội “Này, cần chọc giận bọn họ, vì chúng tôi, vì sao chịu oan uổng chút, gọi tiếng chứ?”

    3. Vũ Hương Hải Vi

      Vũ Hương Hải Vi New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      1
      cầu mong hôm nay có chương nữa :cute::012:

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      315. nhân tính phức tạp là làm người thất vọng đâu

      Diệp Chanh nghĩ chuyện với những người ngu xuẩn này.

      Bởi vì với những tình huống như vậy, các ấy quá sợ hãi, níu lấy chút hy vọng đều là chuyện sai.

      Chính là, những người này như vậy hay sao?

      gọi tiếng “Ba” bọn họ liền tha cho mấy sao?

      Buồn cười.

      Gã để lộ mặt trước mặt mọi người, vì sao chứi? Bởi vì từng người ở đây, gã biến thành người chết.

      người trước cầu xin , những người còn lại cũng liền theo.

      “Đúng vậy, coi như làm việc thiện, giúp đỡ chúng tôi .”

      làm gì, còn đồng ý, như vậy là hại chết chúng tôi đó.”

      “Lòng tự trọng của quan trọng, hay là mạng của chúng tôi quan trọng đây, sao lại có thể ích kỷ như vậy, nghĩ cho người khác như vậy.”

      Vì thế, trong chốc lát, các dường như đều quên, những hung thần ác sát đứng ở đây mới là người xấu, mới là hung thủ muốn giết hại mình, mà chỉ cảm thấy người hại chết bọn họ …Chính là Diệp Chanh?

      là… Làm người cảm thấy là ngu xuẩn, buồn cười, cũng làm người cảm thán, nhan tính đáng buồn.

      Thế mà lại phân rỏ trắng xanh đen đỏ, đầu đuôi lẫn lộn như thế.

      Diệp Chanh cười lạnh nhìn người trước mặt.

      Dường như là rất hưởng thụ, nhìn những người này tức giận mắng chửi Diệp Chanh.

      Như vậy, làm như vô cùng đạo đức cao thượng đứng ở đó, như là đạo diễn, xem cảnh quay nhân tính.

      Đáng tiếc, bọn họ cho rằng có thể nhìn thấy cảnh, Diệp Chanh vì thế mà khỏi cúi đầu?

      Diệp Chanh “Tôi .”

      “Ha….”

      Người phía trước cười càng thêm lạnh “Mày phải trả giá lớn vì điểu này, là, mày gọi, vậy đừng trách tao khách khí.”

      “Cứ việc lại đây.” Diệp Chanh nhàn nhạt nhướng mày, lại nghĩ, gã đàn ông này lại ra tay, làm như muốn túm lấy xách người lên vậy.

      Nhưng mà khi đôi tay vừa đến vai , bụng gã bị rạch đường chí tử.

      Gã đàn ông cảm thấy đau đớn.

      thể tin được cúi đầu nhìn bụng mình, thịt cũng bị cắt nứt ra, giữa cái bụng là vết máu loang lỗ, nội tạng bên trong cũng đều vọt thẳng ra ngoài.

      “A……”

      Gã gào thét, sợ hãi cúi đầu che bụng.

      Nhưng là vô dụng.

      Nhìn gã lùi ra, Diệp Chanh hừ lạnh, dao dài ló ra từ tay áo, chỉ có từng giọt máu tươi lần lượt mặt đất. làm người cảm thấy lạnh lẽo.

      ngu ngốc, mắt nhìn phía dưới sao?”

      Diệp Nịnh lạnh lùng .

      Lúc này, nhân viên ngồi lăn mặt đất bị doạ ngây người.

      “Trời ơi, giết người của bọn họ…. là muốn hại chết chúng tôi, muốn hại chết chúng tôi.”

      Thấy bọn họ sợ hãi nhìn mình, Diệp Chanh chút cũng thèm để ý, vài người mặt lại tràn ngập sát ý, nhưng đó phải là đối với hung thủ, mà là….

      Giờ phút này, các đều nghĩ đến chuyện, bằng giết Diệp Chanh cho những người này, bọn họ có lẽ tha cho các .

      Mấy tên khủng bố nhìn người trước mặt, liền thấy run rẩy vài cái, sau đó ngã gục xuống đất, hoàn toàn còn hơi thở, mới ác độc nhìn về phía Diệp Chanh.

      “Giỏi lắm, lá gan mày lớn, mày cũng dám ra tay.”

      Súng vừa đưa lên, lại ngờ Diệp Chang nắm lấy làn váy dài, trực tiếp quấn lấy học súng, thuận tiện đem người cũng kéo lê mặt đất

      Trong lúc mấy nhân viên cửa hàng ngồi bệt đất còn kinh ngạc, liền thấy Diệp Chanh động thủ, liền đem súng của bọn họ dùng váy đoạt lấy.

      Váy, còn có thể dùng như vậy sao?

      Sau đó….

      “Diệp Chanh?”

      Mộ Dạ Lê rốt cuộc cũng tìm được các .

      316. Chẳng lẽ Diệp Chanh đều lừa cả nhà sao?

      Mộ Dạ Lê lập tức tới, nhìn súng bị Diệp Chanh thu về, chân đạp đất, đem váy ném như vậy, nâng mắt lên, lập loè nhìn “Đến cũng trễ lắm nha.”

      Mộ Dạ Lê nhìn bọn họ, tròng mắt nhiễn đầy tơ máu.

      Bọn chúng ở đây làm gì?

      Ra tay với Diệp Chanh?

      “Là ai ra tay với em.” Giọng của Mộ Dạ Lê dường như từ địa ngục truyền đến, làm cho người ta sợ hãi lạnh run người.

      đứng ở đó, liền hoá thành lạnh lẽo, vừa thấy, liền biết là trải qua bao nhiêu chiến trận, sát ý ngấm sâu vào trong xương cốt.

      Diệp Chanh nhìn người trước mắt.

      Người ra tay với , bây giờ nằm trong vũng máu.

      Nhưng mà những người khác…

      Thấy Diệp Chanh đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

      Người đàn ông đó nhìn Mộ Dạ Lê nhịn được bật run lên.

      Còn chưa kịp phản ứng, cánh tay Mộ Dạ Lê đưa đến.

      Vặn gãy bàn tay của ta răng rắc tiếng, sau là cánh tay, tiếp đến là bả vai.

      Từng đợt gào thét đau đớn nối tiếp nhau, làm người ta quặn cả đáy lòng.

      Đẻ gãy như vậy còn chưa đủ, mà là từng chút từng chút ….

      Đó chính là ba nỗi đau khổ lớn nhất.

      nghĩ cánh tay người là gậy trúc hay sao?

      Mà mọi người còn chưa có phải ứng, tiếp theo bàn tay to khoẻ của cũng chuyển lên cổ người nọ.

      Lúc này, cổ là điểm để vặn gãy.

      Rắc cái, cổ người đàn ông đó liền giống như có giá đỡ, oặt cái cả người liền nằm xả mặt đất.

      ngoan độc….

      Diệp Chanh sửng sốt nhìn Mộ Dạ Lê.

      Đám người cũng bị chấn động, nuốt nuốt nước miếng, mới liền nhớ ra.

      “Được, lên hết cho tao.”

      Súng của bọn chúng trước bị Diệp Chanh cướp , nhưng vẫn còn dao găm trong túi.

      Lập tức, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất lao đến, nhưng mà Mộ Dạ Lê lên bước, đánh thẳng vào mệnh môn, trong phút chốc tựa như A Tu la, trước tiếp đem người ném đầy đất.

      Diệp Chanh thấy thế cũng cam lòng yếu thế, chạy nhanh lên hỗ trợ.

      Phía sau, nhân viên cửa hàng đều bị doạ choáng váng.

      Vốn nghĩ rằng mình sắp bị chế, thiếu chút nữa định giết chết Diệp Chanh để tự cứu mình, lại ngờ…

      Nhìn hành động tàn nhẫn độc ác kia của Diệp Chanh, lại nhìn thi thể đầm đìa máu tươi mặt đất….

      Các còn dám nghĩ cái gì, đợi cảnh sát đến, bây giờ các được cứu rồi.

      Mà Diệp Tử, vốn muốn gọi tên Mộ Dạ Lê, nhưng lúc này lại bị bộ dạng bây giờ của doạ sợ.

      từng gặp qua Mộ Dạ Lê như thế, giống như ác ma, nắm giữ quyền sinh sát.

      Mà Diệp Chanh…

      Đây là Diệp Chanh sao?

      Diệp Tử liền mê mang, Diệp Chanh cùng Diệp Chanh trong trí nhớ của , quả khác xa hoàn toàn.

      Nếu chắc chắn, đây chính là Diệp Chanh mà biết, bây giờ cũng nghi ngờ, Diệp Chanh này có phải là mạo danh thay thế hay ?

      Bất quá với trí thông minh này của , còn thể nghĩ được gì khác, chỉ là ở trong lòng liền sợ hãi, lạnh lẽo.

      Diệp Chanh đúng là đầy thủ đoạn giấu mình kỷ.

      trước giờ cũng chưa từng , bản thân lại là người như vậy.

      tại xem ra, chỉ là mèo ba chân … Cũng chưa chắc thế bài, người nhà quê, đánh nhau cũng phải là chuyện bình thường.

      Lúc này mà còn nghĩ như vậy, hoàn toàn quên mất, những người bị giết này cũng phải là người thường, là thành tử cực đoan, mang theo vũ khí.
      thuyt, Tôm Thỏ, Yoolirm Park7 others thích bài này.

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 317. Cố ý thành con tin

      Nhóm người có trang bị vũ trang này, mới đầu còn muốn ỷ vào đông người, thấy Diệp Chanh với Mộ Dạ Lê tuy rằng có sợ nhưng là chưa chắc hai người có thể đánh thắng bọn họ.

      Lại nghĩ lúc này...

      Diệp Chanh hừ cái, nhìn bọn họ lao đến chỗ mình, khách khí túm váy sang bên, chân nhấc lên, dẫm ghế, thuận tiện đè đầu người đàn ông bên dưới chân mình, tư thế là soái khiến người ta líu lưỡi.

      nhìn gã, hừ lạnh “Sao hả, phải ai đến cứu họ sao, phải bọn họ chạy trốn như chuột sao? Bây giờ nhìn lại thử xem, ai mới là chuột hả?”

      “Tao...Tao...Mày buôn tao ra.” Gã ở dưới chân lắc lư, hết đá rồi đánh, chỉ là bất lực.

      “Mau, gọi tao tiếng ba, tao thả mày ra.” Diệp Chanh giọng .

      “Tao gọi....”

      “Ha ha vậy mày xong rồi, mày là muốn hại chết những người này, bởi vì mày gọi tao là ba, từng người chúng mày ai hoàn chỉnh rời khỏi đây đâu.”

      “……”

      “Ha, có điều, mày gọi tao tiếng ba, tao suy nghĩ để lại toàn thây có chúng mày, mỗi người đều có thể, hoàn chỉnh mà được mang ra ngoài đến nhà tang lễ.”

      “……”

      này…… này là……

      “Làm sao vậy, nghĩ muốn phản đối sao? Vô dụng thôi, bây giờ chúng mày cũng phải là chúa tể thế giới này, chúng mày là bị tao dẫm dưới chân, hiểu ?”

      Những lời này, phải là lời bọn họ vừa sao?

      này...

      Bây giờ dùng thực lực toàn bộ đá trả ngược về cho bọn họ.

      Mà dưới đất, những nhân viên cửa hàng kia, sớm trợn tròn há hốc mồm, cũng chẳng biết gì.

      Mặt đỏ tai hồng mà nghe từng lời Diệp Chanh , chỉ cảm thấy tự mình xấu hổ, đáng thương.

      Đầu cũng dám ngẩng lên, các cắm đầu nhìn xuống đấy, ngồi quỳ tại chỗ, cảm thất lời mình vừa , đáng sợ ngay cả mình cũng nghĩ là quen biết mình đâu.

      Mộ Dạ Lê nhìn bé con tràn đầy ý vị trả thù, liếc mắt cái liền kinh diễm, chỉ cảm thấy vừa xinh đẹp như thiên sứ, đáng chú ý như vậy, giống người thường.

      Những thành phần khủng bố kia, đánh chết cũng nghĩ đến, hôm nay ra đường may.

      Càng đáng chính là.....

      Bọn họ nào nghĩ đến, ngày xưa toàn là gặp được người trói gà chặt, bây giờ ra đường dạo phố, vậy mà lại gặp được hai người đáng sợ như vậy.

      Bọn họ vốn nghĩ, ra cũng trở ngại, các tổ chức hay cảnh sát, muốn vào cũng phải mất ít thời gian, lúc trước, đầu lĩnh của bọn họ còn lớn giọng sao chứ, những người này hoàn toàn có năng lực phản khác đâu.”

      Chính là, có số người, phải là người thường.

      Chỉ là, người bình thường này đó, hôm nay lại rất bình thường dạo phố mà thôi.

      Lúc này ...

      Diệp Tử nhìn hai người, lúc liền tỉnh táo.

      thể để hai người tung tăng ra ngoài, đặc biệt là Diệp Chanh....

      liền tìm cơ hội, chạy trốn ra ngoài.

      Nhưng ra là ta xác định chính xác vị trí của tên khủng bố, cố ý chạy qua đó.

      Quả nhiên, người nọ vừa thấy Diệp Tử chạy đến, liền thẳng tay bắt lấy người.

      “A.....” Diệp Tử hét chói tai, bị người ta kéo đến trước mặt.

      “Tụi mày được nhúc nhích, bằng , tao giết ta.”

      Diệp Chanh ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tử.

      Mộ Dạ Lê nhìn Diệp Tử đầy ghét bỏ.

      Diệp Tử mặt lem luốc, tóc tai bù xù, nhìn qua cứ như bà điên.

      ta khóc sướt mướt, “Cứu em, Dạ Lê, cứu cứu em ,em... Em rất sợ.”

      Tự cho là hoa lê dưới mưa, mà ra là tro bụi rơi xuống nước buồn, nhìn qua, là khó coi.

      318. Tụi mày mang ta .

      Diệp Chanh đứng bên nhìn, dáng vẻ cao cao tại thượng, bộ dáng chẳng quan tâm chút nào.

      Dù sao còn có Mộ Dạ Lê ở đây phải sao?

      Bọn chút hừ hạ, nhìn bọn họ bất động, mới kiêu ngạo lên “ cho tụi mày biết, qua đây dù bước, ta liền chết tức , tụi mày chuẩn bị xe cho tao, để tao an toàn rời , ta nhất định có việc gì.”

      Mộ Dạ Lê quay sang nhìn Diệp Chanh, nhìn dáng vẻ liên quan đến mình của , Mộ Dạ Lê nheo nheo mắt.

      “Được, tụi mày mang ta .”

      Diệp Tử cho rằng mình nghe nhầm.

      Mộ Dạ Lê vậy mà nó, để người ta đưa ?

      Sao lại có thể như vậy?

      tại hận đến muốn mình chết sao?

      “Dạ Lê ....”

      Mộ Dạ Lw như nghe thấy lời ta , nhìn những người kia “Mang , tùy tiện mà mang , mày nghĩ sai rồi, ta đối với bọn tao cũng quan trọng gì đâu.”

      Diệp Chanh, liền hứng thú trỗi dậy, nhìn Mộ Dạ Lê “Oa, là muốn đại nghĩa diệt thân nha.”

      Mộ Dạ Lê nhìn Diệp Tử, “ ta làm người chẳng người ra gì, vậy mà còn làm chuyện hãm hại em, có lẽ hôm nay ta gặp báo ứng , hơn nữa, cũng cho ta theo, tự ta hai phải theo, chẳng phải là bây giờ quả báo sao.”

      “Em....”

      Diệp Tử “ Dạ Lê trong thời gian lớn lên, chúng ta là thanh mai trúc mã, đối tốt với ưm như vậy, bây giờ, vì em phạm sai lầm đơn giản liền.... liền đối xử với em như vậy sao? Em biết sai rồi, em sửa đổi, , em là cố gắng sửa đổi mà.”

      “Hay cho Diệp Tử.” Mộ Dạ Lê nhìn ta “Bởi vì chúng ta cùng nhau lớn lên, tôi đối với đúng là vô cùng chiếu cố, than thể , tất cả đều là tiền của Mộ gia bỏ ra để điều dường, bằng sớm còn đời này rồi, bây giờ tôi kết hôn, vốn dĩ nên dây dưa với tôi, tôi đối với chiếu cố nhiều như vậy nữa, chỉ có mối quan hệ duy nhất với tôi, bây giờ là chị vợ tôi, hiểu chứ?”

      ........” Chị vợ?

      Diệp Tử muốn hộc máu rồi.

      Bọn khủng bố nhìn thấy như vậy... Hình như... Mình bắt sai người rồi nha.

      Cho rằng dựa vào Diệp Tử làm con tin, có thể để bọn họ chạy , bây giờ nghĩ lại là....

      Mà lúc này……

      Diệp Chanh bắt được cơ hội, bỗng nhiên lên.

      Còn chưa kịp phản ứng, thấy Diệp Chanh nhảy lên, trực tiếp nhảy đến rồi, liền xô ngã vài người buông Diệp Tử ra.

      Diệp Chanh túm lấy Diệp Tử, cười, Diệp Tử bị dọa gào to.

      Diệp Chanh với người phía sau” Làm gì, con tin của các người mất.”

      xong, lại tay đem Diệp Chanh đẩy qua.

      Diệp Tử lại lần nữa bị đẩy đến tay bọn chúng, tựa như tấm giẻ rách, nhưng mà theo thân thể ta, tay Diệp Chanh cũng đưa qua, trực tiếp bắt tên đàn ông kéo lại, Diệp Tử có chỗ dựa vào, liền ngã thẳng mặt đất, lăn vài vòng, trực tiếp lăn đến vũng máu, ăn mciệng máu.

      Diệp Chanh lúc đánh người, Diệp Tử càng bị người ta đá qua lăn lại, vì chạy trốn, liền bò ra bên ngoài, lại nhờ, liền bị đá trở về, lại ngã thẳng xuống mớ máu thịt hỗn độn kia, chờ khi ta nâng mắt lên chỉ là thấy Diệp Chanh mổ bụng người trước mắt, nội tạng bên trong rơi dính vào mặt ta.

      ta lập tức ghê tởm, ngồi nơi đó mà nôn mửa.

      Lúc này...

      “Cảnh sát đến.”

      nhóm cảnh sát tiến vào.

      Bên trong, nhân viên cửa hàng rốt cuộc cũng nhàng thở ra, làm như gặp được vị cứu tinh.

      Mà Mộ Dạ Lê chạy nhanh lướt qua đám người, đến bên cạnh Diệp Chanh.

      còn dính đầy máu, buồn bực duỗi tay lau cho .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :