Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      301. ra Diệp Chanh lợi hại như vậy.

      Thừa dịp phóng viên kinh ngạc xôn xao, Diệp Chanh thoát thân ra ngoài.

      Hà Nhã Huệ còn phát ngốc bên cạnh, hoàn toàn thể tin được chuyện gì xẩy ra.

      Mãi đến khi Diệp Chanh đến bá vai .

      thôi, Hà tỷ, nhiệm vụ hoàn thành chúng ta có thể happy a.”

      Hà Nhã Huệ giật mình nhìn “Mấy chuyện này là do em làm? Trời ơi, em sao làm được vậy?”

      Diệp Chanh nhún vai, “Đánh thẳng vào cái bình luận, tìm địa chỉ người phát ra, sau đó phát ra công ty Diệp Tử, lúc sau lại … Thuận tiện xâm nhập cài thiết bị theo dõi công ty bọn họ, liền bắt được chuyện hay này, có điều, cách này cũng chỉ có thể dùng lần, trở về bọn họ tăng cường chặt chẽ theo dõi, hoặc là trực tiếp diễn trò, về sau có lẽ thăm dò được gì đây, có điều lúc này là đủ rồi.”

      Đương nhiên là đủ rồi.

      Hà Nhã Huệ cũng phải là tưởng tượng điều đó, chỉ là, bọn họ nào có năng lực đó, tìm được người hack công ty đối phương đâu, nghe đơn giản, chỉ là người mạnh về kỹ thuật, rất ít, khó mà tìm được.

      Hà Nhã Huệ nhìn Diệp Chanh, khó mà tưởng tượng được, rốt cuộc còn có thể mang đến cho mình kinh hỉ gì nữa.

      Khi nghĩ cách giải quyết, bản thân mình còn có chút lo lắng, nhưng mà bây giờ, lại trực tiếp dùng chứng minh rồi…

      Diệp Chanh dường như có gì là làm được, là làm người ngạc nhiên.

      ……

      Mà lúc này, những người hùa nhau mắng chửi mạng, khi nãy hãy còn mắng, bây giờ bỗng nhiên cảm thấy mình là tự vả mặt mình.

      Người đăng tải lời hay ý đẹp của Diệp Tử lên weibo, cũng đều hận thể đem những lời đó rút về, có vẻ bản thân mình mù rồi.

      “Tình thế đảo ngược rồi.”

      “Vừa nãy tôi vậy mà lại tin.”

      “Diệp Tử là ghê tởm, đúng là bạch liên hoa, ra đều là do ta làm, quá ghê tởm, tôi còn chưa thấy người nào ghê tởm hơn ta, so với gián còn xấu xí hơn.”

      “Sao lại có thể như vậy, Diệp Chanh phẩu thuật thẩm mỹ, ấy tốt này nọ, tôi cho rằng mạng đều là quá kích, xem ra sau này tất cả mọi người đều cho là những lời đàm tiếu như vậy cũng có thể tạo giả được.”

      “Đây là ba người nháo thành hồ à, chúng ta bình luận thiếu chút nữa là làm hại người vô tội rồi, Diệp Chanh tính tình cũng tốt, nhìn đến mấy chuyện này cũng mắng chửi ai. Lại nhìn Diệp Tử , còn phách lối công ty là dựa vào ta để kiếm miếng cơm, ghê tởm.”

      Diệp Tử nhìn những lời này, đem ipad ném thắng xuống đất.

      ta khổ sở ôm lấy mặt mình.

      Miệng lại ngừng lẩm bẩm tự “Sao lại có thể như vậy, sao lại có thể…”

      Lâm Thư bên ngoài cũng gấp đến sứt đầu mẻ trán, cũng rãnh mà lo cho .

      Nhìn Diệp Tử cũng chỉ có thể “Trước đừng nghĩ nhiều, chúng ta nên nghĩ cách làm thế nào .”

      “Diệp Chanh, Diệp Chanh sao có thể …Diệp Chanh tìm người làm sao? sao lại quen biết những người này, sao có thể, cái gì, đối phương là hacker rất lợi hại sao, sao còn có thể hack đến tận chỗ này của chúng ta?”

      “Đúng vậy… Bên kỹ thuật , có chút dấu vết nào, bây giờ họ cũng biết… hack từ chỗ nào, cho nên là có khả năng công ty lọc lại toàn bộ hệ thống.”

      “Sao có thể, Diệp Chanh chỉ là đứa , có khả năng quen biết nhiều người lợi hại như vậy…. Tôi hiểu nó, nó chỉ là đứa quê mùa, nó biết cái gì, nó thể có khả năng lợi hại như vậy.”

      Lâm Thư lắc đầu, “Bây giờ trước mắt, chúng ta chỉ còn có cách cứu vãn, cần nản lòng như vậy.”

      Diệp Tử cảm thấy mình quá mất mặt, mặt bị đánh bôm bốp, còn bị vạch trần lời dối trước mặt nhiều người như vậy, mặt khác, lại vô cùng phục, vậy mà bị đồ quê mùa Diệp Chanh gài bẫy….

      302. Em còn chưa cho biết, em làm cách nào hack đến tổng bộ của người ta.

      Lúc này, Diệp Tử bỗng nhiên nghĩ đến người.

      Mộ Dạ Lê….

      có thấy những chuyện này ?

      xong rồi.” Diệp Tử nhanh tay cầm điện thoại gọi qua cho Mộ Dạ Lê, nhưng mà ….

      Mộ Dạ Lê thẳng tay cúp máy, nhận điện thoại của .

      liền luống cuống, vậy phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ….

      …….

      Mộ Dạ Lê cúp điện thoại của Diệp Tử, đôi mắt đen thẳm, mảnh lạnh lẽo chết chóc, đáng sợ.

      Imie bên cạnh dám lời nào, cầm tư liệu, nhìn tựa như khối bang.

      lát sau, lại thấy đảo mắt, “Tiếp tục.”

      “A…. được, chuyện chính là như vậy, ngài có thể xem video, chúng ta vừa mới đều tra xong, chuyện này cùng video, chính là Diệp Tử tiểu thư….”

      Sắc mặt Mộ Dạ Lê tối sầm lại.

      Mộ Dạ Lê nghĩ đến, vậy mà Diệp Tử lại làm ra chuyện này.

      Diệp Tử trong ấn tượng của , vẫn luôn là thiên kim danh môn làm người nhìn thấy tệ, đệ nhất danh viện.

      Càng là bệnh tật, yếu ớt, tuỳ lúc có thể ngất xỉu.

      Nhưng trong video…

      Lại là người hoàn toàn khác.

      Lúc này.

      Bên ngoài có người . “Phu nhân về.”

      Imie liền có chút lo lắng nhìn ra ngoài, lúc này về … gây chuyện chứ.

      “Để ấy vào.” Lại nghe Mộ Dạ Lê như vậy.

      Xem ra là tránh được.

      ……

      “Phu nhân, tiên sinh gọi vào.”

      Diệp Chanh đứng ở đó nghĩ, là tìm tính sổ sao?

      Này là mình được mình nha.

      Diệp Chanh đẩy cửa vào, thấy Mộ Dạ Lê tay đặt bàn, tay đảo bút, mà mắt lại lướt bàn làm việc màu đỏ tía, bình tĩnh nhìn

      Ánh mắt kia làm người chết khiếp …

      Diệp Chanh buông tay, “Chuyện này trách em được, có thể tra, là chị ấy làm, em đâu có buộc chị ấy bôi đen em, cuối cùng lại tra ra chị ấy… Em…”

      “Được rồi, em lại đây cho .” Mộ Dạ Lê cụp mắt cắt lời .

      Diệp Chanh mới thèm đến, đáng sợ như vậy.

      muốn làm gì… được mang người đánh em đó, em đánh lại đó.”

      , em lại đây cho !”

      Diệp Chanh liền phải đến.

      Lúc này, Mộ Dạ Lê đứng lên, cánh tay duỗi qua bóp lấy cái gáy của ,

      “Ai ai ai. Mộ Dạ Lê, là chị ấy tìm em tính sổ hả, em đâu có nhằm vào chị ấy, hơn nữa trong mắt em, ấy vốn là cái bạch liên hoa nở rộ khắp nơi, mỗi đoá tươi đẹp, mắt mù mói coi trọng chị ấy, phải là ai cũng thích chị ây đây, ….”

      “Em… Diệp Chanh, em lại lần nữa cho !”

      Mộ Dạ Lê trực tiếp đem người đè lên bàn sách.

      Phía sau, Imie sửng sốt, nhưng dám can ngăn.

      Chỉ có thể nhìn cái rồi chạy nhanh ra ngoài, nghĩ bụng, tốt nhất là tìm bọn Mộ Bát đến, lỡ hai người có đánh nhau rồi, có thể chạy lên ngăn họ lại….

      “Em lại lần nữa làm sao, em lần nữa cũng là những lời này, bây giờ là vì chị ấy mà tìm em báo thù sao?”

      “Em….”

      Mộ Dạ Lê bị con này làm tức bể phổi rồi.

      Dám mắt mình mù.

      Dám đánh lại ….

      là dám!!!

      Nhưng mà…

      Mộ Dạ Lê lại phát , mình phải vì chuyện của Diệp Tử thế nào sao, vậy mà lại bị làm cho tức chết trước rồi.

      là….

      buông lỏng chút, lại híp mắt ngạo mạn nhìn , “Em trước là giải thích cho chút, em làm cách nào để hack đến tổng bộ của họ.”

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      303. Sau này cấm Diệp Tử được đến nơi này bước.

      Diệp Chanh nuốt nước miếng “Em tìm người giúp, tìm được nơi phát ra tin tức, sau đó liền hack.”

      Dăm ba câu như vậy, liền muốn đem đuổi sao?

      Kỹ thuật như vậy, thẳng đường theo ngôn luận của thuỷ quân, hack đế tận công ty người ta, còn tô đen cả lễ trao giải lớn nữa.

      Này sao giống người thường làm được?

      Mộ Dạ Lê còn muốn thêm, bỗng nhiên người làm bên ngoài báo “Tiên sinh, tiên sinh, tiểu thư Diệp Tử đến, chúng tôi tiên sinh có nhà, ấy gặp được tiên sinh, liền đâm đầu chết ở cửa.”

      Mộ Dạ Lê cùng Diệp Chanh đơ cả người.

      Lần đầu tiên Diệp Chanh hoan hô từ tận đáy lòng, tới là tốt, tới là tốt, các người triền miên lâm li bi đát , đừng có rãnh rỗi mà đem chú ý đặt người tôi.

      Trong lòng Mộ Dạ Lê cảm thấy khó chịu.

      Diệp Tử đến đúng lúc.

      giận dữ nhìn chăm chăm Diệp Chanh, chỉ vào rồi , “Chúng ta còn chưa xong đâu.”

      “Được được, nhanh , là chị em tức giận là đập đầu vào tường là tốt đâu.”

      “Em…”

      Mộ Dạ Lê hung hăng nhìn cái, lúc này mới chịu ra ngoài.

      ……

      Diệp Tử nhìn thấy Mộ Dạ Lê ra đến, cả người kích động, xô đẩy người làm ra.

      “Dạ Lê, nghe em , đó phải do em làm, có người làm hại em, ….”

      Mộ Dạ Lê nhìn Diệp Tử, ra hiệu để người làm buông tay.

      Nhưng mà, lúc Diệp Tử đến, lại lùi về sau bước, né tránh bàn tay của Diệp Tử.

      “Diệp Tử, có phải là do làm hay , trong lòng biết , tôi muốn gì, về dưỡng bệnh cho tốt, về sau có việc gì đừng đến đây, chạy đến chạy , đối với thân thể của cũng tốt.”

      “Em…”

      Nhìn thái độ đó của Mộ Dạ Lê, Diệp Tử càng nản lòng thoái chí.

      “Dạ Lê, chẳng lẽ tin em sao?”

      “Diệp Tử.” Mộ Dạ Lê càng thêm chán ghét hơn.

      Ngày xưa nhìn cũng bình thường, lúc này có vẻ càng vặn vẹo, méo mó, kéo nỗi chút hứng thú chuyện cùng , chỉ nghĩ nhanh làm khuất mắt.

      “Tôi tin , được rồi, .”

      Tin ?

      ?

      Chính là, vì cái gì, nhìn sắc mặt của , chút cũng cảm nhận được là tin tưởng mình?

      “Dạ Lê, ?”

      “Tôi tin , nhưng mà, bây giờ tôi kết hôn, Diệp Tử cần có việc gì lại chạy đến đây, để người khác thấy lại hiểu lầm, đối với , với tôi đều tốt, đặc biệt là sau này còn gả cho người ta, trong giới này, thanh danh vẫn là quan trọng , .”

      Diệp Tử gào to “Em cần gả chồng, Dạ Lê, em chỉ cần ….”

      “Làm càn.” Mộ Dạ Lê đen mặt lần nữa.

      Lạnh lẽo làm Diệp Tử kinh ngạc, làm ta lạnh đến tận tim gan.

      Mộ Dạ Lê với Mộ Thất “Đưa Diệp tiểu thư về, nơi này mấy người chú ý cho tôi, có việc gì, cần để Diệp tiểu thư đến Mộ trạch bước.”

      Tim Diệp Tử vỡ vụn tựa tro tàn.

      “Dạ Lê, Dạ Lê……”

      Chỉ là, nhìn đến Mộ Thất, bộ dáng hung ác kia, chính là cảm giác khách khí với chút nào.

      Đặc biệt là ánh mắt,vô cùng chán ghét .

      bây giờ bị Mộ Dạ Lê ghét bỏ, bị người khi dễ, Mộ Dạ Lê cũng tuyệt đối ra tay giúp….

      Bây giờ Diệp Tử nào dám nghe lời Mộ Dạ Lê, liền cả chuyện vờ ngất xỉu cũng dám làm, chỉ có thể xám xịt bỏ .

      Mà Mộ Dạ Lê……

      về lại phòng nhìn Diệp Chanh “Em còn cho biết, rốt cuộc là hack cách nào.”

      Nhanh như vậy mà quay lại…

      Diệp Chanh vừa mới ăn vụng, lúc này ngẩng đầu lên nhìn , cười với cái.

      304. Người bạn này thể cho biết được.

      phải rồi sao, em là nhờ bạn bè giúp đỡ.” Diệp Chanh xong liền vào.

      “Bạn bè nào, mà bạn bè làm kỹ thuật, chừng cũng quen biết.” theo vào, có ý định là cho Diệp Chanh cơ hội chạy trốn.

      Cũng kiên quyết lại giống như lần trước, bị dùng sắc đẹp lừa chạy trốn.

      “Này…”

      Diệp Chanh ra hi vọng, có thể chất vấn câu, sao em lại có thể đối xử với người con thương, sao em lại có thể nhắm vào Diệp Tử….

      Bởi vì vấn đề này bây giờ…

      có cách trả lời á.

      Diệp Chanh là ….Là.. a, em có điện thoại.”

      Điện thoại Diệp Chanh đúng là có đổ chuông, nhanh nghe điên thoại, đợi Mộ Dạ Lê hỏi lại, cũng làm bọi làm tịch lớn giọng với cái điện thoại “Alo.”

      Mộ Dạ Lê vô cùng kiên nhẫn.

      trốn được nhất thời, chứ thể trốn được cả đời.

      Hai người bọn họ ….. Thời gian còn nhiều, cứ từ từ….

      Vì thế, Mộ Dạ Lê chị dựa người, nhìn vẻ mặt khoa trương nghe điện thoại của Diệp Chanh.

      cuộc điện thoại, chắc thể gọi cả đời đâu hen?

      “Alo? Chuyện gì ạ?”

      “Thiếu phu nhân, trong nhà tìm tiên sinh được, cho nên phải gọi điện thoại làm khó xử rồi, trong nhà muốn hai vị Ý chuyến, để chúc mừng người bạn trong nhà, lại lo là …Tiên sinh muốn, có thể bàn bạc lại với tiên sinh.”

      Gọi điện đến là quản gia Mộ gia.

      Ông ta chuyện quanh co ngoằn ngoèo, nhưng mà Diệp Chanh nghe hiểu.

      Là có chuyện muốn hai vợ chồng họ cùng nhau tham dự, nhưng mà, bởi vì trước khi kết hôn, Mộ Dạ Lê qua, dù có là kết hôn cũng kiên quyết sau này cần bất cứ trường hợp nào cũng mang Diệp Chanh theo, cho nên, trong nhà lo là muốn, muốn để Diệp Chanh lời hay, dụ dỗ Mộ Dạ Lê.

      Diệp Chanh “A, được được, tôi lập tức lại với tiên sinh.”

      Nếu là ngày xưa, chừng là trong lòng Diệp Chanh thầm mắng, liên quan cái rắm á.

      Nhưng mà lúc này, Diệp Chanh là muốn tạ ơn trời đất.

      quay đầu, ngồi nghiêm chỉnh nhìn Mộ Dạ Lê “Nhà , có người bạn cũ ở Ý, muốn chúng ta cùng dự tiệc sinh nhật con ông ấy, có biết chuyện này ?”

      Mộ Dạ Lê khựng chút.

      “À, đúng là có người, là bạn già trong nhà, nhà họ di cư sang ý lâu, nhưng mỗi năm lui tới ít, gần đây nhà ông ta có đứa con lúc tuổi già, dường như rất vui vẻ, mời ít người sang ăn mừng.”

      Diệp Chanh “A, vậy có là muốn chúng ta cùng ?”

      Mộ Dạ Lê ra cũng phản đối, “nếu trong nhà muốn chúng ta , vậy thôi.”

      tốt, em chuẩn bị chút.”

      “Này em còn chưa rốt cuộc là ai mà!”

      “Em….”

      Diệp Chanh vừa muốn chạy, lại bị kéo về.

      Diệp Chanh bị bắt lấy, nhìn đôi mắt nhíu chặt của , làm như cho lời công đạo, chuyện này kết thúc, Diệp Chanh chỉ có thể lẩm bẩm nửa ngày “Cái này là em tìm người chuyên nghiệp, tổ chúc của bọn họ, phải biết, bọn họ chưa bao giờ dùng tên gặp người, cũng muốn để lộ ra ngoài, em , em đồng ý với người ta tồi, thể , nếu mà cho biết, bọn họ là đến tìm em gây phiền toái, em đây phải là rất thảm sao, có đúng hay ?”

      như vậy có vài phần chính đáng.

      Nhưng mà…

      mới là tin!!!

      chậm rãi buông tay ra…

      Diệp Chanh như nhận được đại xá, chạy nhanh vào thu xếp quần áo.

      Mộ Dạ Lê vẫy tay gọi Mộ Bát đến.

      “Chuyện này là ai làm, cậu tra cho tôi, còn nữa, điều tra người mẹ ở nông thôn của Diệp Chanh.”

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      305. Hai người sao chưa nhanh có em bé?

      Bên kia.

      Mộ gia.

      Rất nhanh có người báo tin, thiếu gia đồng ý cùng Ý với thiếu phu nhân.

      Mộ Hải, tâm tình thỏa mãn, vỗ tay cái “ là tốt, hai cái đứa này, tụi nó có thể tốt đẹp như vậy, sớm ngày sinh chắt trai cho ta, ta đây công đức viên mãn, có thể nhắm mắt rồi.”

      Quản gia bên cạnh cũng vội “Dạ dạ, chúng ta gọi người bên kia sắp xếp tốt, để hai người thường xuyên bên cạnh nhau, trao đổi tình cảm nhiều hơn, cọ xát qua lại, củi khô bén lửa, khẳng định là nhịn được, đến lúc đó nguyện vọng ôm chắt trai của ngài, liền rất nhanh thực được.”

      Hai người kết hôn thời gian rồi, chính là trước đó có báo cáo sức khỏe trước hôn nhân, đều thân thể hai người bình thường, sau khi kết hôn tại sao lại có động tĩnh gì.

      Vì thế ông cụ liền cho người điều tra mới biết được...

      Bọn họ vậy mà lại luôn chung phòng!

      chung phòng làm sao có chắt trai cho ông được.

      Khó à...

      Tuy rằng, bây giờ hai người giống như lúc đầu luôn hòa hợp, trong lòng ông rất vui vẻ rồi, nhung mà chắt trai mới là chuyện quan trọng nha.

      Cho nên bọn họ nhất định phải hết sức thúc đẩy, để hai người nhanh chung phòng sinh bé con mới được!

      ……

      Diệp Chanh phải Ý cho nên đến công ty xin nghỉ.

      Sau kiện video lần trước, đây là lần đầu tiên đến công ty, bởi vậy , vừa mới vào, ít người nhiệt tình nhìn .

      Chuyện video qua , nhiệt độ vẫn tăng cao như cũ, mọi người mắng Diệp Tử ngày càng hăng, càng khó coi, cũng ít người chủ động lời xin lỗi với Diệp Chanh.

      “Rất xin lỗi , Diệp Chanh, lúc trước vẫn luôn trách oan , tôi ở năm có lên weibo.”

      “Tôi cũng cảm thất rất xin lỗi Diệp Chanh, trước nhiều lời khó nghe, bây giờ liền cảm thấy mình như đứa ngốc, tôi chuẩn bị gia nhập Thiên đoàn, chuộc tội với Diệp Chanh.”

      Mà trong công tym bộ phận quan hệ xã hội vốn cảm thấy việc này rất là khó nhằn, lại nghĩ ,Diệp Chanh tự mình có chuẩn bị tốt, cần bọn họ.

      Hơn nữa, lại dùng cách mạnh mẽ như vậy, trực tiếp đem Diệp Tử nằm dưới lòng bàn chân mà chà đạp, vả mặt Diệp Tử bộp bộp trước mặt công chúng.

      Tự nhiên, đây cũng là hung hăng vả vào mặt bọn họ.

      Bây giờ nhìn thấy Diệp Chanh cùng Hà Nhã Huệ vào, số người liền có chút thấy ngượng ngùng.

      Lúc trước còn nghi ngờ Diệp Chanh, cũng nghi ngờ ánh mắt của Hà Nhã Huệ, cảm thấy có việc gì làm liền tìm nghệ sĩ tai tiếng mà bồi dưỡng.

      Thậm chỉ còn muốn Diệp Chanh tìm Quân Lương Dạ, giả vờ bên nhau.

      Bây giờ em ra, là do bọn họ nông cạn, ánh mắt cũng quá hẹp hòi rồi.

      Hà Nhã Huệ kinh nghiệm có thừa, so với ánh mắt của bọn họ khá hơn nhiều, bọn họ cũng biết, Diệp Chanh lại có thể đánh trận đẹp đến vậy.

      “Hà tỷ, Chanh tỷ, hai người đến rồi.”

      Hà Nhã Huệ lại cũng thèm để ý, cái vòng này chính là như vậy, là sớm thành quen.

      Cho nên vẫn là cười chào hỏi “ Đúng vậy, đến để xin cho Diệp Chanh nghỉ, lịch gần đây đẩy lên hai cái, ấy Ý chuyến, về rồi sau.”

      “A, được được, đương nhiên rồi, tôi giúp đẩy lên chút, mấy ngày nay vất vả rồi, nghỉ ngơi chút cũng nên mà.”

      “Đúng vậy, đúng vậy, cũng mệt mỏi rồi, sau ngày hôm qua, lời mời tìm đến rất nhều, tôi đều từ chối ít, đều là phỏng vấn, nghĩ đến tăng nhiệt, vẫn là nên ra ngoài chút tốt hơn, hai ngày nay phóng viên đều đến, là phiền.”

      Nhìn mọi người lần này dễ chuyện như vậy, Diệp Chanh cũng còn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

      Hà Nhã Huệ lôi kéo Diệp Chanh vào, ít người nhìn Diệp Chanh bội phục, trong trường hợp ầm ĩ như vậy xuất , khi bị mắng thảm như vậy, còn biểu hào phóng tự nhiên như thế, hoàn toàn phải là nghệ sĩ mới, tự tin như vậy làm ít lão làng đều cảm thấy hổ thẹn bằng.

      306, Tôi nhất định phải cùng .

      Người phòng quan hệ xã hội, nhìn Diệp Chanh với Hà Nhã Huệ vào, cũng là qua, xấu hổ chào hỏi, giống thái độ kiêu ngạo lúc trước, nhìn có vẻ rất thành khẩn.

      xin lỗi, Diệp Chanh, vì trước đó tôi hiểu lầm , cảm thấy có lỗi, còn có, Hà tỷ, tôi nên nghi ngờ ánh mắt của chị, có điều tôi nhận được bài học, lần sau tôi lời bậy bạ nữa.”

      Diệp Chanh cười nhưu có gì “ sao, chỉ là vì muốn bí mật, lúc ấy cũng thể đem chuyện cho người công ty.”

      “Các làm sai, lựa chọn lý trí như vậy.”

      Nhìn bộ dạng thản nhiên của Diệp Chanh, càng làm người thích hơn.

      ……

      Diệp Tử vừa rời khỏi nhà Mộ Dạ Lê, liền nhanh chóng chạy đến Mộ gia.

      Tùy Thanh Lan cũng biết chút tin tức, nhưng bởi vì là cửa lớn hào môn, dối với chuyện bát quái của giới giải trí, cho nên xem mấy video đó.

      Diệp Tử chạy đến khóc lóc bên cạnh Tùy Thanh Lan, “Bác , là con đúng, con người con tai mềm, lại quá tin tưởng người bên cạnh, bọn họ làm gì, con chưa từng quan tâm, kết quả, bọn họ vậy mà ngầm gài bẫy Diệp Chanh, chuyện này, con tự trách đến chết, con cảm thấy có lỗi với Diệp Chanh, bọn họ vậy mà lại làm hại em con.... Vậy mà con cũng biết.”

      Tùy Thanh Lan thấy con xiêu vẹo đều như muốn xỉu, màn nước mắt nước mũi, đáng thương vô cùng, nhanh cho người làm dìu ta dậy.

      “Được rồi, cấp dưới con cũng nên quản cho tốt, đổi hết người , làm việc qua mặt như vậy, là được, giả vờ làm việc cho con như vậy, đólà điều kiêng kị nhất, đối với thanh danh của con cũng tốt, được rồi, con cũng đừng khóc, lại phát bệnh là tốt đâu.”

      chuyện cả bữa trưa, cũng may Tùy Thanh Lan đối với cũng có nhiều chán ghét, cũng bởi vì con người Tùy Thanh Lan, chỉ số thông minh cũng dùng được, lỗ tai mền chính là bà mới đúng, cho nên Diệp Tử cuối cùng cũng nhàng thở ra.

      Lại nhe Tùy Thanh Lan chuyện Diệp Chanh Ý cùng Mộ Dạ Lê...

      Diệp Tử liền với Tùy Thanh Lan “Bác , Diệp Chanh là chưa ra nước ngoài bao giờ, nước Ý lại nhiều quy tắc nữa, Diệp Chanh sợ là ổn, con...Con nghĩ là con nên chung với họ, thầm chỉ điểm cho Diệp Chanh, cũng coi như là chuộc tội, bằng , Dạ Lê đối với mấy chuyện này thèm để ý, Diệp Chanh lại vô tình va chạm với người khác, sợ ném mặt mũi Mộ gia, như vậy là tốt.”

      Tùy Thanh Lan sợ nhất gì khác, chính là ném mặt mũi Mộ gia.

      Nghĩ lại thấy cũng có lý, liền đồng ý.

      Việc này ông cụ trong nhà cũng biết, Tùy Thanh Lan trực tiếp cho người đưa Diệp Tử chuẩn bị Ý, ngồi xe Diệp Tử nghĩ, còn may là còn có Tùy Thanh Lan ngu ngốc, nó cái gì bà ta cũng tin, có cơ hội bên cạnh Mộ Dạ Lê như vậy, có lẽ liền có thể có cơ hội giả thích với Mộ Dạ Lê, vớt vát lại cách nhìn của với mình.

      ……

      Diệp Chanh cùng Mộ Dạ Lê đến sân bay.

      Máy phi riêng Mộ gia cũng chuẩn bị xong, ngồi ở phòng chờ, Diệp Chanh uống cà phê, chán muốn chết chơi di động.

      Cung Dã còn tự nhắn tin đến cho “Mấy tên nhóc đó còn muốn gỡ bài của chúng ta, đáng tiếc đều bị phá, cái video kia của Diệp Tử, mấy ngày nay nhất định đều phải treo đầu bảng hot search mới được.”

      Diệp Chanh cười cười “Tốt, nhị sư huynh.”

      Nhưng mà lúc này.

      Bên cạnh. Mộ Dạ Lê, liền đưa đầu đến nhìn.

      “Là ai nhắn tin?”

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      307. cũng phải là làm gì với em.

      “……”

      May mắn là Diệp Chanh nhanh tay cất điện thoại, nhìn Mộ Dạ Lê “ muốn làm gì?”

      Mộ Dạ Lệ đầy hoài nghi nhìn “Nhắn tin cho ai lại thần bí như vậy, có lòng nhưu vậy, hả?”

      cuối kia làm người nghe chột dạ.

      Diệp Chanh nở to mắt nhìn , cái lão đàn ông này, keo kiệt bủn xỉn, chất vấn mình , bây giờ còn lén nhìn điện thoại của mình.

      Tiểu nhân!!!!

      Có ai đường đường là đại tổng tài mà nhìn lén điện thoại người ta ?

      Diệp Chanh liền làm gì, em nhắn tin với ai, cũng đâu có liên quan tới đâu”

      “Ha, nhắn tin với gã nào đều liên quan đến .”

      Mộ Dạ Lê đưa tay đoạt lấy.

      Diệp Chanh hừ chút, trở tay cái, đưa điện thoại nhét vào túi xách, dễ dàng thoát khỏi tay .

      Tròng mắt Mộ Dạ Lê càng thêm nghi ngờ, “Được nha, là nhắn tin với gã nào phải ?”

      “Làm gì, để ý à?”

      “Ngày nào em còn làm vợ Mộ Dạ Lê đây, ngày đó phải giữ đạo làm vợ, lấy ra cho .” đưa tay ra muốn cái điện thoại.

      Diệp Chanh cười ha tiếng, nhìn chẳng phải là muốn lật trời à?

      “Em vốn có nhắn tin cho người đàn ông nào hết, là nhắn tin với bạn, được chưa?”

      Vẻ mặt càng là tin tưởng, trong mắt lóe sáng quỷ dị “ tin, em lấy ra đây cho .”

      “Tin hay tùy , dù sao cũng đưa.” Diệp Chanh liền nhảy khỏi chỗ.

      Mộ Dạ Lê lập tức đứng dậy đoạt lấy “Ha, em cho xem phải , đó phải là tin nhắn sao, em bây giờ lại cho xem, là chột dạ sao? Hừ, khẳng định là đàn ông , đưa cho !!!”

      cho.” Diệp Chanh lướt qua ghế, nhìn Mọ Dạ Lê từng bước áp sát, nhìn bộ dáng phải nhìn xem chút mới vừa lòng của , chạy trốn nhanh như chớp.

      Mộ Dạ Lê vừa nhìn thấy co sống chết cho xem, tuy rằng biết chắc đó phải là gã đàn ông gì... Chính là cũng nhất định có vấn đề.

      “Em lấy ra cho , ngoan ngoãn mà lấy ra đưa đây, có cái gì còn có thể suy tính chút, bằng , bị lấy được, em chờ đó cho .” Mộ Dạ Lê lại lần nữa giống như đuổi theo.

      cho, cho, liền cho.” Diệp Chanh nhảy dựng lên, nhìn Mộ Dạ Lê, rồi gào to “Mau đến mà nhìn xem này, đường đường là Mộ Dạ Lê vậy mà lại cướp điện thoại người ta, tôn trọng riêng tư, muốn xem điện thoại người ta, lòng dạ hẹp hòi, phù hợp với thân phân cao quý của ta, quá ....”

      Người bên cạnh thiếu chút nữa đều phun.

      Chắc chắn, nhìn bên trong, tiên sinh nhà mình vậy mà cùng phu nhân nhảy nhót giật điện thoại, cảm thấy ngạc nhiên rồi, bây giờ càng là ... Nghe phu nhân nhà họ lại gào to, đường đường Mộ đại tống tài nhà họ, vậy mà là muốn kiểm tra điện thoại của phu nhân nha .....

      Này là cùng với mấy ông lòng dạ hẹp hòi ghen tuông có khác gì nhau đâu?

      Cho nên, bọn họ lúc này dám nhìn tiên sinh, chỉ cảm thấy xấu hổ chịu được, lại càng lo lắng. ánh mắt lạnh lùng của Mộ Dạ Lê, nhìn qua là chết hết phân nửa.

      Đơn giản ...Vẫn là vờ nhưu thấy là tốt.

      Diệp Chanh vừa thấy, những người này... hổ là chó săn của Mộ Dạ Lê nha, ngay cả cái nhìn cũng dám, ngay lúc trong lòng than thở, người bị Mộ Dạ Lê hung hằng đè xuống.

      Diệp Chanh bị dùng sức đè sô pha, nằm trong góc thể động đậy.

      Diệp Chanh chỉ có thể trừng mắt với , đôi tay che lại điện thoại.

      , muốn làm gì?”

      Mộ Dạ Lê nhìn bộ dạn như bị cưỡng gian của , có chút sững sốt.

      “Em làm gì, lại phải cưỡng em, thái độ này là sao?”

      308. Chuyện vợ chồng chúng tôi, tiện cho .

      Cái ... Cái gì mà cưỡng với cưỡng !!!

      mới thèm đâu.

      “Có điều, thấy có thể thuận tiện...” Mộ Dạ Lê ức hiếp , nhìn ngực , YY chút.

      Uhm, dáng vẻ phập phồng, trông rất đẹp mắt ,đặc biệt là góc độ nhìn từ xuống, vô cùng đẹp mắt/

      Lúc này...

      “Dạ Lê ......... cùng Diệp Chanh làm gì?”

      tiếng thét kinh hãi, truyền từ phía sau.

      Diệp Chanh quay đầu cái, lại thấy Diệp Tử, đứng cách đó xa.

      ....

      Diệp Tử là vui vẻ rạo rực, trang điểm bản thân hoàn toàn mới, sau đó mới đến sân bay.

      Lại nghĩ, ở bên ngoài liền ngay thất hai người bên trong ồn ào.

      Vỗn dĩ cho rằng bọn họ cãi nhau, rong lòng Diệp Tử vui vẻ thôi.

      Nhưng mà vào, lại nhìn thấy màn này.

      Mộ Dạ Lê đè Diệp Chanh, bộ dáng tình cảm mãnh liệt mờ ám, làm người nghẹn họng nhìn trăn trối.

      Mà Mộ Dạ Lê quay đầu lại nhìn, mắt màu lạnh lẽo.

      sao lại đến đây?”

      “Dạ Lê” Diệp Tử là coi khẩu khí của “Là bác lo Diệp Chanh bên này chăm sóc bản thân được, em ấy phải là chưa ra nước ngoài sao, cho nên, để em đến chăm sóc giúp đỡ em ấy chút.”

      cần, có tôi chăm sóc ấy là được rồi.” Mộ Dạ Lê .

      “Như vậy sao được, dù sao cũng là đàn ông, chăm sóc phụ nữ cũng tiện.”

      Mộ Dạ Lê thahr thơi ngồi lại chỗ ngồi của mình “ tiện? có lầm , tôi với Diệp Chanh là vợ chồng, chúng tôi có gì mà là tiện?”

      câu.. Làm Diệp Tử lập tức cảm thấy nóng rát, trái tim lại lạnh như băng.

      Sao lại có thể...

      Sao lại có thể như vậy..

      Chính là……

      Bỏ , nhất định trong lòng còn tức giận với mình, cho nên mới như vậy, lần này, bất kể là như thế nào cũng phải theo họ, mới có thể tìm được cơ hội, cứu vãn lại hết thảy.

      Cho nên, lúc này, liền cho rẻ tiền chút, có sao.

      “Dạ Lê, Diệp Chanh, em là muốn sửa sai, bây giờ cho em cơ hội , để em qua giúp hai người, thuận tiện chứng mình với hai người, em biết sai rồi.”

      Diệp Tử gần như là cầu xin rồi.

      Mộ Dạ Lê còn định , Diệp Chanh cướp lời “Như vậy ra cũng tốt, vợ chồng em cảm ơn chị nha.”

      Đây là đồng ý rồi?

      Diệp Tử liền có chút ngoài ý muốn, người đồng ý phải là Mộ Dạ Lê mà là Diệp Chanh?

      Diệp Chanh cười nhìn Mộ Dạ Lê “Tâm ý của mẹ, cần từ chối.”

      Diệp Chanh trong lòng vui như nhạc nhịn được, bằng , dọc đường Mộ Dạ Lê lại giống như lúc nãy, động động liền chất vấn, đoạt điện thoại này nọ, nhiều thứ tốt.

      Có Diệp Tử dây dưa với chút, mừng rỡ được tự do.

      Huống chi, Diệp Tử còn là đối thủ bại trận của ?

      Mộ Dạ Lê híp mắt nhìn vợ mình.

      Cái đầu dưa này của , lại nghĩ ra mấy mưu vặt gì nữa đây?

      Chính là, đồng ý, cũng liền ...

      Mộ Dạ Lê ôm bả vai Diệp Chanh kéo qua, lãnh đạm với Diệp Tử “Tùy , có điều hy vọng là tự mình hiểu lấy, cần rãnh rỗi đến quấy rầy vợ chồng tôi.”

      “……”

      Diệp Tử tim đau chảy máu

      “Em…… Em biết.”

      Máy bay cũng nhanh đến.

      Diệp Chanh theo Mộ Dạ Lê lên máy bay, Diệp Tử cũng theo lên.

      Nhưng mà lên máy bay rồi, định theo họ ra khoang sau, lại bị Mộ Dạ Lê trực tiếp ngăn lại.

      “Hai vợ chồng tôi ở phía sau, ở cùng, tiện chứ?”

      “……”

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      309. Rốt cuộc bọn họ làm gì trong đó?

      cái gì, vợ chồng họ ở phía sau, tiện?

      Bọn họ... Muốn làm gì ở phía sau?

      Mộ Dạ Lê mặc kệ ta, nhìn sững sờ ở đó, ôm bả vai Diệp Chanh, đưa vào bên trong.

      Đây là máy riêng của Mộ gia, phân biệt khoang trước, khoang sau.

      Ngày thường Diệp Chanh máy bay riêng của tổ chức, hết thảy đều là máy bay chiến đấu, giá cả mà thấp hơn cái này nhiều, mà máy bay riêng của Mộ Dạ Lê, độ xa hoa làm người ta líu lưỡi.

      cái khác, khoang phía sau toàn bộ biến thành phòng ngủ, thiết kế máy bay thế này cũng là có cầu rất lớn a.

      Bởi vì có hai người cho nên tương đối thoải mái, nhìn máy bay cũng thư bình thường, nhưng bên trong lại có thiết kế phức tạp, cho nên toàn bộ thiết kế của máy bay, tương đối là khó khăn.

      Tóm lại chính là.

      Giàu!!

      Diệp Chinh oa tiếng nằm lên giường.

      tệ tệ, là thoải mái làm sao.”

      thân thể khác cũng trực tiếp nằm xuống.

      “Phải ? Còn có cái thoải mái hơn, em muốn ?” Mộ Dạ Lê nghiêng mình nằm bên, bàn tay xoa đầu .

      Càng thoải mái hơn....

      nghe sao mà cảm thấy tà ác như vậy.

      Đôi mắt vừa động, lăn nhanh về bên “ cần!”

      “Em chạy cái gì, là cái này...”

      , Mộ Dạ Lê chỉ cái ghế matxa cho thấy.

      Diệp Chanh vừa thấy.. mặt đỏ bừng, nghẹn họng ở đó nghĩ, cho nên..... Cuối cùng là nghĩ sai rồi sao?

      , người này tà ác như vậy, nhất định là cố ý!

      Quả đúng là đồ quỷ đáng ghét.

      “Hừ.”

      trực tiếp ngồi lên ghế matxa, nhấn cái, ghế matxa liền chuyển động, nhướng mày, hai tay để hai bên, thoải mái thở dài.

      “Ai nha, quả nhiên là tệ nha.”

      Nhìn ngồi đó, dưới, động tác thoạt nhìn...

      Vô cùng hương vị nha.

      Mộ Dạ Lê nhìn nhịn được liên tưởng đến động tác nào đó, cũng là thế này, từ xuống dưới, phập phồng, phập phồng.

      liền cười, qua, đôi tay lập tức chống hai bên ghế, trực tiếp giam người bên dưới.

      Đối với gương mặt đột nhiên đưa đến, Diệp Chanh càng dựa lùi về sau.

      làm gì đó?”

      “Thoải mái ?”

      “Thoải... Thoải mái... tránh xa chút liền thoải mái hơn.”

      , cảm thấy độ run động này quá chậm, giúp em chút, động nhanh chút ... càng thoải mái hơn.”

      giúp thế nào...”

      “Em là biết sao?” mạnh mẽ dựa cơ thể đến gần, hơi thở nam tính, đầy hỗn loạn, làm người ta liền hiểu ra.

      “Đáng ghét!”

      “Ghét cái gì, lát nữa em thích.”

      Diệp Chanh nhìn sán lại gần, mà ngồi, lại đứng, vị trí này...

      Đúng lúc có thể nhìn cặp chân dài của .

      Quả là...

      “Ghét, thứ kia của , đừng với em!” Diệp Chanh thẳng thắng .

      “Hắc, với em sao làm em thoải mái được, em chạy cái gì, lạ đây.”

      “Tránh ra, em thoải mái, thoải mái, em cần thoải mái.”

      “Khó mà làm được, bắt đầu rồi dừng được.”

      Bên ngoài ....

      Diệp Tử chờ đến khi máy bay cất cánh, lại chậm chạp muốn .

      Đứng ở đó, nhíu mi nghe động tỉnh bên trong, dường như muốn chờ cơ hội vào, lại nghe thất tiếng người bên trong....

      Để khi nghe ràng, mặt liền tối sầm lại.

      Cả người ủ dột như cà tím phơi sương, cực kỳ khó coi.

      Bọn họ bên trong ...Ở bên trong...Vậy mà lại làm chuyện này.

      310. Sao có thể đối xử với như vậy?

      Cái gì thoải mái hay thoải mái, cái gì bắt đầu rồi liền dừng được.

      Trong đầu Diệp Tử, vẫn luôn có giọng cùng hình ảnh lên.

      tựa như thấy được hai người triền miên như thế nào, tình cảm mãnh liệt ra sao.

      Thấy được Mộ Dạ Lê đối với Diệp Chanh đầy ân ái,

      Hình ảnh đó.... Quả làm muốn khóc.

      bao nhiêu lần tưởng tượng qua.

      Trước kia, mỗi ngày bên cạnh Mộ Dạ Lê, đều nghĩ đến, ngày hưởng thụ ân ái của .

      Nhưng mà bây giờ ....

      Ở bên trong vậy mà lại là Diệp Chanh.

      Bọn họ sao nhịn được như vậy, ở máy bay liền...

      Diệp Tử giận cắn răng, ngồi bên ghế, nhìn bên cạnh, thấy Mộ Bát cùng người làm, đều trợn trắng mắt.

      Nhìn nhìn lại bên trong...

      Tiên sinh nhà họ với phu nhân cũng là.....

      Này phải là khi dễ người ta sao, bên họ bên trong thoải mái, để Diệp Tử bên ngoài ngồi nghe.

      Chậc chậc...

      Bất quá... Bọn họ thích.

      Tiên sinh nhà họ ngày càng thích hố người, phúc hắc như vậy....

      Có điều, dù sao phải hố phu nhân nhà mình là được.

      Bọn họ mừng rỡ, nhìn người xấu Diệp Tử, ở chõ này tức đến độ muốn bốc khói.

      ra bên trong.

      Diệp Chanh nhanh nhảy cái chạy trốn, nhìn Mộ Dạ Lê, hầm hừ đúng là! làm, em muốn đổi chỗ!”

      là, bên ngoài là Diệp Tử của , làm gì lại muốn trêu đùa với mình.

      Mộ Dạ Lê “A? Vậy em chuẩn bị ra bên ngoài ngồi cùng Diệp Tử sao?”

      “Đúng!”

      So ra, Diệp Chanh càng tình nguyện nhìn khuôn mặt xấu xí của Diệp Tử hơn!

      Nhưng mà nhìn Diệp Chanh chạy, sắc mặt Mộ Dạ Lê đen thui, trực tiếp ôm người kéo về.

      Mẹ nó, như vậy là muốn ở cùng với mình, cam lòng chạy ra ngoài cùng đợi với Diệp Tử?

      Diệp Chanh bị đè thẳng xuống giường.

      Diệp Chanh, đá đá hai chân “ buông em ra, buông ra!”

      Mộ Dạ Lê híp mắt nhìn .

      Mình đáng sợ đến vậy sao?

      Mộ Dạ Lệ đè xuống, ôm lại cho động đậy.

      Diệp Chanh cảm thấy toàn bộ thân thể mình đều bị hung hăng ôm vào trong ngực, mặt liền đổi đỏ, đổi tím “...”

      Chỉ là cánh tay quá mạnh mẽ, làm cho động cũng động được.

      “Mộ Dạ Lê!”

      “Đến Ý, phải mất mười mấy giờ, đêm còn dài, cũng nhàm chán, bằng....”

      bằng ... Cái gì....” Diệp Chanh sợ hãi đầy mặt.

      Người này muốn điên sao, đây là máy bay đó, hơn nữa Diệp Tử còn ở bên ngoài.

      là giận Diệp Tử, giận quá nhiều, bây giờ muốn ở trong này làm chút chuyện thể , để trả thù Diệp Tử?

      cần đâu!

      thể vô duyên vô cớ mà thành công cụ trả thù của .

      , được làm loạn, em muốn mà còn như vậy, em liền tuyệt đối khách khí, em mà khác khí, em sợ mình ....”

      Nhìn dáng vẻ sợ hãi của , trái tim Mộ Dạ Lê....

      Tan tành vụn vỡ hết cả rồi.

      Cùng lại đáng sợ đến như vậy sao?

      Vẫn là , ấn tượng lần đầu tiên quá kém, làm cho bây giờ sống chết cũng muốn chạm vào?

      Sau lúc, cúi đầu cong môi cười, “Cho nên...”

      “A.... cần đến đây...” Diệp Chanh ôm đầu, lại cảm thấy Mộ Dạ Lê ôm , đem đầu dựa lên cổ .

      “Cho nên vẫn là ngủ , ngủ giấc, liền đến La Mã.”

      “......”

      là muốn hù chết sao, coi là con kiến phải ?

      Chỉ ngủ?

      Còn may....

      Tuy rằng....

      Nằm trong ngực , tư thế này, lạ lạ sao đó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :