255. Lưu Thuyên, người này tâm địa xấu xa, em phải cẩn thận chút. Diệp Chanh cũng là rất tò mò, biết là ai khắp nơi rêu rao. Nhưng mà, ra chơi cũng rất vui. Lưu An biết chuyện Diệp Chanh bị Lưu Thuyên gây khó dễ ở cửa, bị dọa chạy nhanh đến, an ủi Diệp Chanh hồi. Sau đó nhanh đưa cho thẻ ra vào cửa. Làm trò trước mặt mọi người, Lưu An với Diệp Chanh “ là, tôi vậy mà lại quên đưa thẻ cho , đều do tôi.” Nhìn Lưu An khách khí với Diệp Chanh như vậy, tất cả mọi người đều bị dọa sợ ít. Diệp Chanh là nghệ sĩ mới, mà đến mức này sao? Còn tự mình đích thân chạy đến xin lỗi. Diệp Chanh “ đúng, là do tôi trước hỏi qua, cũng là lỗi của tôi.” Lưu An vội “Đó đúng,bất quá cũng là, sau này vào cũng cần thẻ , tôi nghe Cung Dã ra mặt cho , về sau bọn họ dám ngăn nữa đâu, tôi này, có tôi đây, cũng có ai có thể làm khó được.” Diệp Chanh cười ha ha, trong lòng thấy kỳ quái, đạo diễn này sao lại tốt dã man đến thế, rất là để ý đến mình như vậy. ta nhanh chạy đến trấn an, bộ phim truyền này còn có thể quay nữa sao? Mộ Dạ Lê chính vì Diệp Chanh mà chạy từ trong nước chạy theo đến tận đây đó. .... Lưu Thuyên nghe , Lưu An vậy mà tự mình đến xin lỗi, nắm chặt tay “Diệp Chanh này, lại còn là loại người thâm sâu như vậy, quả nhiên Diệp Tử rát đúng, mặt nhìn đơn giản nhưng ra rất mưu mô, hừ.” Tôn Nhu Nhu “Về sau chúng ta nên cẩn thận chút, Thuyên tỷ.” “Hừ, ta đợi đấy, trong nước tôi cũng có nghe qua Diệp Chanh với Cung Dã hình như có chút quan hệ, nhất thời vậy mà lại nhớ ra.” .... Hà Nhã Huệ bởi vì yên tâm Diệp Chanh, cho nên ở bên kia xong việc liền chạy nhanh đến nước Mỹ. Tới rồi, lại vô cùng lo lắng, nghe Lưu Thuyên làm khó dễ Diệp Chanh. Hà Nhã Huệ buông hành lý xuống “Diệp Chanh, em phải cẩn thận, mất ngày nay có lịch quay buổi tuyên truyền, Lưu Thuyên lòng dạ đen tối, đến lúc đó, chắc chắn ngán chân em.” đợi Diệp Chanh trả lời, Lâm Vũ Oánh liền “Hừ, mới sợ đâu, Diệp Chanh nhà ta soái.” Hà Nhã Huệ trỏ đầu “Em là, thành hoa si của Diệp Chanh rồi có phải hay ?” “ phải thành mà là thành rồi.” Lâm Vũ Oánh ôm Diệp Chanh cười. Bọn họ ngồi ở đây, di động của Lâm Vũ Oánh liền vang lên. Lâm Vũ Oánh vừa thấy, liền chu môi “Nhà tớ....” “A?” “Là trai tớ...” Lâm Vũ Oánh cầm di động, nhìn qua mặt có chút u ám. “Alo...” “Em...Em nhanh trở về, đây là làm việc mà....” “A... cần.... Em muốn .” “Được, được được, em , em là phải được rồi sao? Lâm Vũ Oánh buông di động, dáng vẻ thấy như xong rồi. Diệp Chanh hỏi “Sao vậy, khuôn mặt thành cà tím phơi sương rồi.” Lâm Vũ Oánh “ tớ ấy cũng ở Mỹ, muốn tớ ăn bữa cơm với ấy.” “Vậy ăn a.” “Chỉ là, tớ với trai, quan hệ có chút kỳ quái....” “Vì cái gì?” Hà Nhã Huệ “Quan hệ hai người tốt sao?” Lâm Vũ Oánh “ trai là con nuôi....” Hà Nhã Huệ khựng lại chút, Sau đó nhướng mày “Vậy nhà em cũng quá kỳ lạ nha.” Diệp Chanh biết thân phận tiểu thư Lâm gia của Lâm Vũ Oánh, cho nên với chuyện này ra cũng có chút hiểu biết. Tổ chức với mấy tư liệu về hào môn thế này, vẫn là đầy đủ. 256. Đó cũng phải là trai ruột của ấy. Diệp Chanh nhớ đó có qua, trong nhà Lâm Vũ Oánh còn có người trai nuôi, thế lực trong nhà rất lợi hại, tên là Lâm Tư Khuynh, tuy rằng là con nuôi, nhưng vẫn rất có năng lực, cho nên từ tiếp nhận ít gia sản của nhà họ Lâm, mà Lâm Vũ Oánh, bởi vì thân thể yếu ớt, lại còn thông minh, cho nên trong nhà vẫn đem bảo vệ tốt, chưa khi nào đưa ra gặp người ngoài. Lâm Vũ Oánh “ Làm sao bây giờ, tớ phải thôi, bằng hai đến bắt tớ .” Hà Nhã Huệ “ cùng trai mình, có cái gì mà sợ,” Lâm Vũ Oánh “ hai em là siêu đáng sợ đó.” “Phải ....” “Đương nhiên.” Diệp Chanh ôm bả vai bạn “ cảm thấy đáng sợ đừng nữa, muốn , quan tâm nhiều làm gì.” “ ?” Nhìn ra được, Lâm Vũ Oánh là rất sợ người trai này. Xét thấy đó còn phải la trai ruột của , Diệp Chanh nghĩ, trong đó nhất định có lý do. Cho nên ây cũng muốn gặp cần gặp tốt hơn. Lâm Vũ Oánh tuy rằng rất lo lắng, nhưng mà có Diệp Chanh ở đây, ra cũng quá sợ hãi như vậy. Chỉ là trong lòng vẫn cứ cảm thấy bất an. Ba người ăn chút gì đó dưới sảnh khách sạn, lại số vấn đề cần quay chụp tuyên truyền, líc này mới rời . Nhưng mà mới ra khỏi cửa khách sạn... Bỗng nhiên, nhóm người vọt đến. Lâm Vũ Oánh bị dọa nhanh trốn sau lưng Diệp Chanh. Hà Nhã Huệ nhìn những người Châu Á này, lập tức cũng có chút tỉnh hồn. “A, các muốn làm gì, chúng tôi báo cảnh sát, , các là cướp sao?” Vài người đẩy Hà Nhã Huệ chắn ở phía trước ra, Hà Nhã Huệ ngạc nhiên nhận ra, bọn họ đến phải vì Diệp Chanh mà là đến để bắt Lâm Vũ Oánh. Hà Nhã Huệ có chút ngốc, bọn họ rốt cuộc là ai, vì cớ gì lại muốn bắt Lâm Vũ Oánh. Lúc này lại thấy, Diệp Chanh nhấc chân, trực tiếp đem cái tay cường tráng của người đàn ông kia đá . Người nọ cảm thấy hồ đồ, còn chưa phản ứng được chuyện mình sao lại bị ngăn chặn. Vài người đứng trước mặt Diệp Chanh cũng Lâm Vũ Oánh, nhìn Diệp Chanh, “ tránh ra, bằng đừng trách chúng tôi khách khí.” Diệp Chanh nhìn họ, cười khẽ “Chỉ bằng các ? Khách khí với tôi? Ha ha, sao, cần các khách khí.” Hà Nhã Huệ có chút lo lắng, những người này nhìn tốt. Mấy người nọ hừ lạnh “Tiên sinh chỉ , để chúng tôi đưa tiểu thư về, thể làm bị thương tiểu thư dù là chút, nhưng cũng là thể làm người khác bị thương.” Lâm Vũ Oánh nghe xong, cả người mém chút nữa nhũn thành vũng. là hai đến bắt mình về.... Diệp Chanh vẫn cứ đứng bất động như cũ. Người đầu ra hiệu với người phía sau, cần khách khí xông lên. Nhưng mà Diệp Chanh, đưa tay cái, bắt được tóc của người kia, đem người xoay cái nằm ngã mặt đất. Lâm Vũ Oánh sửng sốt, liền vỗ tay hoan hô “Đánh hay lắm, Diệp Chanh cậu soái.” Mấy người kia sao lại có thể nghĩ đến, bên cạnh tiểu thư nhà mình lại lợi hại đến như vậy. Bọn họ còn chưa gặp qua nào có thân thủ nhanh nhẹn đến như vậy. Nhưng mà người phía sau còn rất nhiều ... Lâm Vũ Oánh lại lo lắng nhìn phía sau. “Được a, có hai tay phải , chúng ta đây khách khí nữa.” Vài người cùng xông lên. Diệp Chanh dùng tay nhanh chóng đem người quật ngã đất, hơn nữa, động tác rất là nhanh, đem vài người đẩy ngã cùng chỗ, chính xác sai chút nào, dường như chất thành hai ngọn núi . “Ai u……” “Ai u……” Bọn họ bị chồng lên nhau, thể động đậy. Lâm Vũ Oánh càng thấy càng thêm buồn cười. Nhưng mà lúc này.... chiếc Bentley sau hồi dừng lại, cũng từ từ mở cửa ra... CP phụ cũng rất đáng , sủng ngọt kém Đại Đại với Chanh Chanh đâu.
257. Muốn mang người của tôi , cũng phải hỏi ý tôi . “A... xong rồi...” Lâm Vũ Oánh gắt gao nắm chặt cánh tay của Diệp Chanh, nhìn qua là vô cùng sợ hãi. Diệp Chanh vỗ tay , nhìn đến chiếc Bentley nọ, người đàn ông tây trang giày da, bước xuống. Theo đó, mái tóc ngắn, gò má sắc bén, đôi mắt sắc như dao, dẫm từng từng lát đá đường. là người đàn ông tinh , khí chất. So với Mộ Dạ Lê, lại có vẻ nhu cùng tà ngỗ rất nhiều. Hà Nhã Huệ kinh ngạc nhìn người đàn ông soái khí này, với cái mũi nhanh nhạy của giới giải trí, cảm thấy, người đàn ông này, nếu là gương mặt tạp chí, tuyệt đối là siêu sao a. Nhưng mà... ta Bentley, sau còn có thư ký cung cung kính kính, liền biết, người này phải là bình thường. liếc cái nhìn Lâm Vũ Oanh “Vũ Oánh, nghe lời, đến đây.” Lâm Vũ Oanh dường như là run bần bật lên. “... cần, hai....” Diệp Chanh nhíu mày nhìn ta. Mà Lâm Tư Khuynh cũng chú ý đến Diệp Chanh. Vừa nãy khi thầm quan sát, nhất cử nhất động của này đều nằm trong tầm mắt của . Bên cạnh Vũ Oánh, khi nào lại có nguy hiểm như vậy. sai, đó là nguy hiểm. Nhìn động tác cùng tác phong hành , khứu giác nhạy bén cho biết, này rất nguy hiểm, bình thường, tuyệt đối có kỹ thuật mạnh mẽ đến như vậy. Nếu là khua tay múa chân, ra còn có thể giải thích, chỉ là, vừa nãy nghiêm cứu động tác kia, vừa ra chiêu như vui đùa, liền đem vệ sĩ của , từng bước từng bước dồn lại cùng nhau, ràng là nghiêm túc, mà phải chỉ có như vậy. “Vũ Oánh, cùng về với .” Lâm Tư Khuynh sâu kín nhìn qua Diệp Chanh, với Lâm Vũ Oánh, chậm rãi đưa tay ra. Lâm Vũ Oánh run lên, “ về đâu, , em ở đây rất tốt, em chư nghĩ về.” “Cha, mẹ cho em ra ngoài rèn luyện, cũng phải cho em tùy tiện kết bạn với bạn bè nguy hiểm, sau khi em về với , mang em đến công ty làm việc.” Lâm Vũ Oánh lắc đầu ngoày ngoạy, “ muốn, Diệp Chanh nguy hiểm , Diệp Chanh sao có thể nguy hiểm được.” Trong ánh mắt tràn đầy ý tứ ràng, ở chung chỗ với mới là nguy hiểm. Con ngươi Lâm Tư Khuynh liền tối lại vài phần. “Vũ Oánh!” Diệp Chanh nhìn Lâm Vũ Oánh, mới với Lâm Tư Khuynh trước mắt “Lâm tiên sinh, tôi thấy, Vũ Oánh muốn trở về, ép ấy như vậy có tốt hay khôn, ấy cũng là người trưởng thành rồi, người trưởng thanh, có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, chẳng lẽ đúng sao?” Có dám những lời như vậy với . híp mắt nhìn Diệp Chanh “Đây là chuyện nhà Lâm gia chúng tôi, tôi hy vọng sau này cần tùy tiện nhúng tay, nếu ...” cười khẽ, nhìn dáng vẻ bất cần kia, Lâm Tư Khuynh càng nhìn càng cảm thấy nguy hiểm. “Cũng phải xem thử có thể ngăn cản hay .” nhìn lướt qua người phía sau, còn rên rĩ than đau, người cũng dậy nổi, Sắc mặt Lâm Tư Khuynh vừa động. Diệp Chanh nắm tay Lâm Vũ Oánh, trực tiếp lướt qua mặt . Lâm Tư Khuynh mím chặt môi, nhìn ba người rời trước mặt mình. Có này bên canh, có chút phiền phức. 258. Muốn ăn cơm cùng Mộ Đại Đại??? Trở về phòng ở khách sạn, Hà Nhã Huệ mới kéo Diệp Chanh lại “Này này, rốt cuộc chuyện là sao, người khi nãy .....” Diệp Chanh nắm tay Hà Nhã Huệ ra “ cần , đó là trai của ấy.” “Chính là....” Hà Nhã Huệ nhìn Lâm Vũ Oánh. bé này nhìn phổ thông, diện mạo tính là đẹp nhất, dáng người tính là chuẩn nhất, thân thiện vô cùng, giống như em nhà bến vậy, ở nơi ra gì, ăn mặc đều là dáng vẻ thường dân, mà trai lại... Diệp Chanh liền nhìn ra nghi hoặc của Hà Nhã Huệ, cười tười ôm lấy Lâm Vũ Oánh “Vũ Oánh là tiểu thư chính thống của Lâm gia, tập đoàn Lâm Vũ trãi rộng toàn cầu là nhà ấy sáng lập.” “……” phải chứ. Hà Nhã Huệ sợ ngây người rồi. Nhìn Lâm Vũ Oánh bình thường đến thế, kết quá vậy mà... Tiểu thư Lâm gia? cảm thấy có chút tin được nhìn Lâm Vũ Oánh. Lâm Vũ Oánh còn có được lời nào, khi nãy sợ đến độ vẫn còn ngốc lăng ra. Diệp Chanh nhìn Vũ Oánh, “Được rồi, Vũ Oánh, cậu muốn về cùng ta cần về, cũng cần lo lắng, ta có cách nào ở chỗ này mà bắt cậu mang đâu.” Lâm Vũ Oánh ngốc ngốc gật đầu, nhìn Diệp Chanh “ trai... ra đối với tớ vô cùng tốt nhưng ấy rất là dọa người, rất bá đạo, hơn nữa lúc nào cũng muốn tớ nghe lời ấy, ai, tớ cảm thấy, trong nhà ấy là người đáng sợ nhất.” Lâm Vũ Oánh vô lực dựa vào nơi đó. Hà Nhã Huệ chỉ là chậc chậc hai tiếng, đứng phía sau khoanh tay nhìn hai người. Chỉ cảm thấy, là thể trông mặt mà bắt hình dông được. Bên ngoài còn có người cười chê Lâm Vũ Oán, chỉ thích ôm đùi. có cần thiết phải ôm đùi Diệp Chanh ? Chỉ cần ra thân phận, người tranh nhau để ôm đùi nhiều vô kể . Mà Lúc này.... Ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa. Diệp Chanh ra mở cửa, liền nhìn thấy.. Mộ Dạ Lê lại chạy đến nữa.... Hà Nhã Huệ nhìn thấy Mộ Dạ Lê, cả người sửng sốt, trực tiếp chết đứng tại chỗ. Mà Lâm Vũ Oánh, thấy Mộ Dạ Lê liền từ trong mất mát khôi phục lại tình thần mạnh mẽ a. Liền ái muội nhìn Diệp Chanh, đem Diệp Chanh đẩy thẳng qua. Tới Mỹ hai ngày, Mộ Dạ Lê mỗi ngày đều đến. Diệp Chanh cũng qua, Hà Nhã Huệ đến, bởi vậy Mộ Dạ Lê nhìn Hà Nhã Huệ với vẻ mặt bình thường, chỉ nhìn thoáng qua, rồi với Diệp Chanh “Còn chưa ăn cơm?” “Đúng vậy.” Diệp Chanh nhìn Lâm Vũ Oánh phía sau “Hôm nay ấy bị dọa sợ, em ở đây với ấy, ăn với đâu.” “……” Con bé này đúng là.... Lâm Vũ Oánh thấy vậy, vội “ cần, cần, tớ muốn cậu ở cùng, cậu ăn .” Diệp Chanh “Vậy được.” Mộ Dạ Lê nhíu mày, “Vậy cùng ăn. thôi.” “……” Lâm Vũ Oánh nhìn bên kia. Mộ Dạ Lê muốn đưa các ăn cơm? Lâm Vũ Oánh nhìn nhìn Hà Nhã Huệ phía sau, nhanh tay lôi kéo Hà Nhã Huệ “Được a, được a, nhanh nhanh thôi.” Hà Nhã Huệ liền thêm sợ ngây người. Này là ra ngoài ăn cơm cùng nhau sao? Cùng với Mộ Dạ Lê? Đây lẽ là nằm mơ sao? là, theo Diệp Chanh, cấp bậc của càng ngày càng cao a. Diệp Chanh nhìn qua vẻ mặt hưng phấn của hai người. Hai người này bị làm sao vậy... Đoàn người kéo nhau ra ngoài. Mộ Bát dựa vào nơi đó, vốn là chờ Mộ đại Boss, lại nghĩ, bốn người cùng ra ngoài. Sao lại.... Bữa tối dưới nến hôm nay, lại ngâm nước nóng nữa sao? Bốn người sao có thể thành bữa tối dưới nến được....
Mộ Đại Đại mún lãng mạn chj vs c, nhug c thj cố tình fa hư. Cặp đôi này hài hước Cũng mong chờ xuất của CP phụ
259. Đối với Diệp Chanh đầy tâm ý. Diệp Chanh cùng Mộ Dạ Lê vào khách sạn. Lâm Vũ Oánh cùng Hà Nhã Huệ theo sau. Liếc mắt là nhìn thấy bàn dài cùng rượu vang đỏ, lập tức ra mấy chữ trong đầu. Bữa tối dưới nến... Cơm Tây nha, nhìn rượu vang đỏ là rất cao cấp nha. Lâm Vũ Oánh nhịn được mà nắm tay Hà Nhã Huệ “Sinh hoạt của Mộ tổng cao cấp ha, ăn cơm chiều thôi mà cũng ăn cơm Tây cao cấp như vậy.” Hà Nhã Huệ đơ cả mặt. Lâm Vũ Oánh này ngốc muốn chết. “Cái này vừa nhìn thấy là biết Mộ tổng chuẩn bị cho Diệp Chanh rồi.” Người ta muốn thế giới của hai người, ai ngờ... “Oa, Mộ tổng là lãng mạng nha...” Lâm Vũ Oánh lại kinh ngạc thêm lần nữa. Hà Nhã Huệ lại nghĩ, Mộ Dạ Lê vì Diệp Chanh, lại có lòng đến như vậy.... chưa từng thấy Diệp Tử ở cùng Mộ Dạ Lê như thế nào, cho nên biết được ta cũng đối xử với Diệp Tử như thế này . Chỉ là nhìn ta như vậy, liền biết, Mộ tổng đối với Diệp Chanh phải là chuyện sớm ciều, cũng tuyệt đối phải là chơi đùa đơn giãn. Chỉ là bây giờ bọn họ lạ quấy rầy bữa ăn của hai người... Như vậy có tốt ? Mộ tổng trách phạt chứ...? Diệp Chanh nhìn thấy được bên trong cũng “Mộ Dạ Lê, là rất thích ăn loại bàn dài thế này á?” “.....” Mộ Dạ Lê nghĩ muốn bóp chết . Cơm Tây lãng mạng chuẩn bị cả ngày, kết quả vậy mà lại ... ăn, muốn ở cùng người khác. có thể làm sao bây giờ? Phía sau, Mộ Bát cũng vô cùng là thương hại nhìn tổng tài mặt lạnh nhà mình. Nhưng mà tiên sinh nhà cũng thiệt là, thẳng , muốn mời người ta ăn tối dưới nến được hay sao, còn bày đặt có mặt mũi nào thẳng, nghĩ muốn tạo ngạc nhiên, còn phải là có cách thành công .... Bốn người ngồi bàn, cảm giác lập tức thấy lạ làm sao.... Cũng may, Mộ Dạ Lê ngồi đó, bộ dạng lại rất là thản nhiên, với người làm, có thể đưa đồ ăn lên, sau đó cũng mặc kệ ba kia nhìn mình chăm chăm, chỉ là nhìn Diệp Chanh “Em khi nào bắt đầu quay, chụp?” “A, cũng chụp mấy cảnh đơn giản rồi, lần này lấy cảnh, chủ yếu là quay chụp số nhân vật, phối hợp với cảnh sắc và đồ vật thôi.” “À, vậy là có vấn đề gì chứ?” “ có, chỉ có chút chuyện vặt thôi.” Diệp Chanh . Mộ Dạ Lê lập tức nhìn Hà Nhã Huệ bên cạnh, tựa như đnag hỏi có vấn đề gì. Hà Nhã Huệ còn im lặng ngồi bên, bản thân vậy mà còn được ăn cùng bàn với Mộ Dạ Lê như trong mơ, nhất thời bị ánh mắt của Mộ Dạ Lê nhìn qua, liền đè nén hưng phấn xuống “Chỉ là mấy ngày nữa quay chụp tuyên truyền, đến công ty CLIN để quay, nhưng công ty này hình như do Lưu Thuyên làm đại diện phát ngôn, nghe ta có quan hệ ở phía cao tầng, tôi lo lắng, bọn họ làm khó Diệp Chanh.” Mộ Dạ Lê dừng chút , liếc mắt nhìn Diệp Chanh “Người tên Lưu Thuyên kia vẫn luôn làm khó em?” Ngữ điệu tuy là hờ hững, nhưng mà Hà Nhã Huệ lại ràng cảm nhận được cổ lạnh lẽo, từ giọng của Mộ Dạ Lê. Diệp Chanh coi như có gì “Cũng có gì.” Diệp Chanh chưa từng để ta vào mắt, cho nên hoàn toàn cảm thấy có gì ảnh hưởng cả. Mộ Dạ Lê “Để cho người tìm hiểu công ty đó chút.” “Vậy... quá cảm ơn ngài, Mộ tổng.” Hà Nhã Huệ trong lòng nghĩ, Mộ Dạ Lê còn vì Diệp Chanh mà cố ý hỏi đến mấy chuyện này, đối với Diệp Chanh cũng là tốt. Rốt cuộc, mấy chuyện râu ria này, cấp dưới Mộ tổng, thường ngày cũng dám lên quấy rầy . 260. Lại đến ngược cẩu , hề có tình người mà. Lúc này, rượu được đưa lên. Là rượu vang đỏ, có vẻ ngon, Diệp Chanh liền uống ngụm, đánh giá chút “Rượu vang đỏ năm 83, là của trang trại rượu ở Tây Ban Nha, có đúng . Diệp Chanh xong, Mộ Dạ Lê có chút kinh ngạc nhưng đầy vui vẻ nhướng mày. “ sai.” Diệp Chanh đối với các loại tri thức đều học hỏi ít, biết được cái này cũng có gì là lạ. Lâm Vũ Oánh cũng là ngây thơ mờ mịt, chỉ cảm thấy Diệp Chanh quá lợi hại. Mà Hà Nhã Huệ lại rất kinh ngạc nhìn , nhất thời nghĩ đến, Diệp Chanh lại biết nhiều đến như vậy. Khó trách Mộ Dạ Lê lại nhìn trúng , nhan sắc xinh đẹp như vậy, lại có tài hoa hơn người, Mộ Dạ Lê là loại đàn ông suất sắc nhât, thương mới là lạ. Nhưng mà Diệp Chanh uống xong ngụm, cẩn thận, để rượu vang đỏ đổ ít. Mộ Dạ Lê cầm lấy khăn lụa đỏ bên cạnh lên. “Nhìn em kìa, tay chân vụng về, đừng nhúc nhích, để lau cho em.” Diệp Chanh đưa miệng sang. Mộ Dạ Lê đưa tay sang lau cho xong, đem khăn lụa ném sang bên. “Uống ngon, uống thêm hai ngụm.” “Là rượu đó, uống có ngon cũng thể uống nhiều, uống ly là được rôi.” “ là... mua rồi mà còn phải là cho em uống sao?” Mộ Dạ Lê nhíu mày. Thân thể còn chưa khỏe, khẳng định là thể uống được nhiều. “Hai ly.” “Nhưng mà....” “ nữa là ly.” “Được được, hai ly hai ly, là keo kiệt.” “Còn dám .” “....” Diệp Chanh ngậm miệng, cầm ly đến, uống ngụm. Tuy rằng đối với rượu cũng có hứng thú nhiều, chỉ là biết giá trị của rượu này, rượu như vậy khó có được, uống hơn hai ly là quá lãng phí. Tiếp tục bĩu môi với Mộ Dạ Lê, Diệp Chanh để ý đến, bên cạnh, Lâm Vũ Oánh hâm mộ nhìn , chỉ cảm thấy thái độ vừa rồi của Mộ Dạ Lê, chiều hết, dịu dàng thôi, nhìn Diệp Chanh, đôi mắt đen thẳm kia dường như sáng rực lên. Mà Hà Nhã Huệ lại là từng cơn khiếp sợ, từng cơn lại từng cơn. Mỗi lần đều cho là khiếp sợ,cuối cùng chính là bọn họ lại đánh vỡ giới hạn, làm tim của nhảy dựng lần nữa. Đây chính là Mộ Dạ Lê nha, ta đối với Diệp Chanh dường như liền có giới hạn rồi. tôn quý mà trầm ổn, lại lau miệng cho Diệp Chanh, mặc kệ là đổ rượu quý của mình, làm như chỉ vì muốn có được nụ cười của , những thư khác, dường như chút để ý. Lam Vũ Oánh lúc này còn hưng phấn kéo tay Hà Nhã Huệ. “Nhìn dáng vẻ Mộ Dạ Lê kìa, quá soái, quá hấp dẫn, ô ô, được rồi, tôi lại chìm sâu vào trong đó rồi.” “……” Lâm Vũ Oánh này, lúc này còn ngây thơ sùng bái thần tượng a. Hà Nhã Huệ là người thực tế, thấy được vị trí của Diệp Chanh trong mắt Mộ Dạ Lê, là so với mình nghĩ còn cao hơn rất nhiều. Tuy rằng sớm biết là Mộ Dạ Lê đích thân gọi điện đến người quản lý nho là , giao việc cho quan tâm đến Diệp Chanh, cũng hiểu , Diệp Chanh giống người khác, chỉ là, bây giờ lần đầu tiên ở gần nhìn thấy hai người ở trước mặt ngược cẩu như vậy... ra, đàn ông đắm chìm trong sắc đẹp khác gì lắm, đường đường là Mộ Dạ Lê, lại ngược cẩu, cũng hề có nhân tính như vậy... Lại còn có chút màng hình tượng bản thân, căn bản là mặc kệ tất, có phải hay là xem như có người trước mặt a? Diệp Chanh uống xong ngụm, mới nhìn thấy hai người nhìn chăm chăm mình. ngơ ngác hỏi “Các nhìn cái á?” Ánh mắt Mộ Dạ Lê lúc này cũng mới chuyển sang. Hai chột dạ cúi đầu nhanh, chợt nhận ra, bản thân chính là bóng đèn, là có chút quá sáng chói rồi đó.