Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      @levuong mình đăng trước rồi beta lại trong ngày luôn, bạn yên tâm
      levuong thích bài này.

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 12: Có Gan Chuốc Thuốc Mà Bây Giờ Lại Biết Sợ?
      Lập tức cắn lấy môi .

      Thân thể liền thể kiềm chế được nữa.

      Giống như nhấm nháp lấy hương vị tuyệt mỹ, liền dùng thêm sức.

      Hành động này của , liền lập tức làm thân thể căng cứng.

      nhìn đến gương mặt động tình của , lông mi dài, gương mặt tinh tế, lại mang theo nét trẻ con, mồ hôi rịn ra gương mặt trắng mịn, nhìn rất gợi cảm.

      Cọ cọ như vậy, Diệp Chanh có chút chịu nỗi.

      là mẫn cảm chịu nỗi.

      Ta phi, nghiệt, lẽ lại muốn..

      là chán ghét mà.

      Diệp Chanh theo bản năng càng cảm thấy run rẫy, thân dưới đau đớn, nhắc nhở rằng....

      Nơi đó được!

      Ngay thời điểm quan trọng này, cắn mạnh đầu lưỡi cái….

      “Ui……” Mộ Dạ Lê ăn đau liền lập tức buông ra, khóe miệng chảy ít máu, càng làm cho cái bản mặt Satan của thêm phần khí ….

      “Diệp, Chanh!” lau lau khóe môi.

      Diệp Chanh , “Xin lỗi, chưa từng hôn ai cho nên thất thôi rồi.”

      Ngay cả thuốc còn dám bỏ vào, nhưng lại chưa từng hôn môi? Mộ Dạ Lê oán hận nhìn trước mắt.

      Vốn dĩ cưới là do gia tộc bức ép, bây giờ tốt rồi, vừa tới liền tặng cho món quà quá lớn, là làm cho tam quan của có đột phá mới.

      Mộ Dạ Lê lau máu khóe môi hồi, con nhóc đáng chết này, bây giờ còn dám cắn mình.

      tức giận liền muốn kéo lại.

      Nhưng mà lần này, Diệp Chanh sớm có đề phòng, tay chụp lấy đầu vai của ,nhanh chóng liền nương theo vai mà lùi về phía sau, mười phần mạnh mẽ, giống như chú mèo.

      Mộ Dạ Lê kinh ngạc, quay đầu lại, có chút ngoài ý muốn nhìn .

      thử ra tay thăm dò lần nữa, lúc này đây, Diệp Chanh tốc độ càng mau, trực tiếp dùng đón lấy tay , cùng đầu gối đánh thẳng đến người .

      Chỉ là lần này còn chưa kịp đánh tới, dùng tay chận lại đầu gối của , hoảng, nghĩ tới tốc độ của nhanh đến như vậy, lại lần nữa xoay người, động tác nhanh nhẹn, thẳng đến đẩy ra, vòng đến phía sau kéo ra khoảng cách an toàn đối với .

      Ánh mắt Mộ Dạ Lê thêm sâu thẳm, “Em biết Triệt Quyền Đạo?”

      A, biết nhiều thứ lắm ~~`

      “Đao chém trâu, cũng ra gì, cảm ơn, cảm ơn.”

      Động tác của mười phần nhanh nhẹn giống nên có chút nào.

      Mà ngoài ý muốn là, lúc nhảy lên, mỗi đường cong cơ thể , giống như càng đẹp hơn, mà lúc này thái độ điềm đạm, đều đặc biệt trêu người.

      muốn hỏi tiếp, điện thoại của lão Mộ vang lên.

      nhìn số điện thoại.

      Diệp Tử.

      “Diệp Tử, sao vậy?”

      Dạ lê, làm sao bây giờ, em, em, em khỏe, nhưng mà …… hình như em quên mang theo thuốc……”

      Ánh mắt Mộ Dạ Lê trầm xuống, “Chờ chút, lập tức đến ngay.”

      Mộ Dạ Lê , quay đầu lại nhìn Diệp Chanh sâu

      Vừa nãy vậy mà lại kìm nỗi hôn ta,phun, phun~~

      liếm liếm môi dưới, ngoài ý muốn lại thấy hương vị này của làm người ta quyến luyến.……

      mặt lại đen thêm vài phần, xoay người mở cửa phòng, liền ra ngoài.

      Diệp Chanh nhìn lưng , thở mạnh hơi, còn tốt


      Vừa rồi là điện thoại của Diệp Tử?

      Chương 13: S Chưa Chết, Vẫn Còn Sống

      Diệp Chanh sau khi về phòng, liền mở máy tính ra xem chút.

      Tổ chức đặc công của có trang web riêng, chỉ là rất bí , người thường có cách vào được, cũng cách nào tìm ra được.

      dạo vài vòng cuối cùng cũng tìm được, vừa mở ra, vui mừng phát , đúng là trang web kia, vẫn thời gian kia, này chứng tỏ rằng chỉ là nhập hồn vào xác người khác chứ phải là xuyên qua thời .

      Vậy còn tốt, mọi thứ hề thay đổi gì.

      nhanh chóng nhập vào tài khoản đăng nhập của mình, sau đó tiếp tục nhập mật khẩu phức tạp vào.

      “Tinh” đăng nhập thành công.

      đem tình huống tại của mình, báo cáo lại.

      Trong lòng nghĩ, tổ chức bệnh hoạn này, thấy mình này kia chắc nhảy chắc chắn nhảy dựng lên hết

      S còn ở đây, tôi , có chết!

      cần đợi lâu, quả nhiên nhìn thấy, tổ chức gửi đến tin nhắn, đó là biểu tượng cảm thán đến từ đại sư huynh, thể tin được mọi người rỏ ràng thấy rơi xuống vực, ngờ tới bây giờ lại nhập hồn vào người khác., nhưng trong lúc này bọn họ họ hi vọng tạm thời đừng nôn nóng, bởi vì chưa tìm được thi thể của , nên trước cứ yên tâm làm mợ chủ nhà họ Mộ, đợi họ điều tra rỏ ràng mọi chuyện rốt cuộc ra sao.

      Diệp Chanh thở dài hơi.

      Điều đầu tiên có thể làm, chính là chăm sóc thân thể tại khỏe mạnh, thân thể yếu ớt như vậy, liền uổng cho kỹ năng của S, thể hoàn toàn thi triễn được.

      nhà bếp làm ít canh lót dạ, nhìn Từ Nhung, liền hỏi, “Chuyện là, tôi muốn ra ngoài mua ít đồ dùng, vậy tiền có thể lấy ở đâu?”

      Nếu là bà Mộ, chắc tiền nhiều đến hoa mắt .

      Từ Nhung nhìn , , “ hai, chắc quên rồi, mấy hôm trước lúc mới gả đến, chạy theo với ông chủ muốn mua thuốc, ông chủ tức giận quá liền đóng băng tài khoản của rồi.”

      “……”

      Diệp Chanh nghĩ tới, tim liền đau á.

      Cái bản thể ngốc này, vậy mà còn dám đòi tiền cha mình mua thuốc kích thích.

      “Tôi bây giờ ngay cả xu cũng có nữa sao?”

      “Đúng vậy, cũng may là ở nhà họ Mộ cần lo ăn, lo mặc, chừng chúng ta chết đói.”

      Diệp Chanh càng nghe càng đau đầu.

      Diệp Vinh Quang vốn thất vọng khi là con rồi, bản thể này lúc trước có thể về Diệp gia là bởi vì mẹ đẻ của dùng cái chết đổi đổi lấy, tại bà ấy còn bị ném lại ở nông thôn tự mặc sống chết, chỉ có thể giúp về nhà họ Diệp mà thôi.

      Diệp Chanh , “Đúng rồi, Diệp Tử bây giờ còn ở Mộ gia?”

      Từ Nhung nghe xong, vô cùng tức giận, “ cả cũng là, tuy rằng ấy cùng cậu chủ đôi bên thương nhau, nhưng tại hai mới là người gả cho cậu ấy, ta còn hùng hổ như vậy, nghe , hồi nãy vừa ra ngoài liền té xỉu là phát bệnh chỉ sợ rời khỏi đây nhanh vậy đâu.”

      Suy cho cùng hai người bọn họ , thanh mai trúc mã, đôi bên có tình ý, nữa đường lại nhảy ra Diệp Chanh, trực tiếp tóm lấy Mộ Dạ Lê, thử hỏi Diệp Tử tức giận cũng là điều đương nhiên.

      Đệ nhất danh viện, ngôi sao nổi danh, thỉnh thoảng yếu ớt ngã bệnh.

      là tốt, rất hợp với cầu của đám thẳng nam ~~~

      Đại khái đàn ông rất thích kiểu phụ nữ này.

      Cho nên Mộ Dạ Lê thích ta cũng là chuyện thường.

      Diệp Chanh quan tâm bọn họ, mà ra rất phiền bởi vì tại có tiền.

      Đại sư huynh nhanh gọi điện thoại đến.

      “Đại sư huynh, sao rồi, tiền của em còn ở đây ?”

      tại có chuyện cấp bách phải dùng tiền, ở tổ chức khi làm nhiệm vụ, tiền bạc để ý, cho nên tiền của đều gửi vào kho bạc của tổ chức, cả đống tiền, xu cũng chưa dùng qua.

      Đại sư huynh thở dài , “Tiểu sư muội, em còn sống rất vui, hơn nữa, nghe em còn gả cho Mộ Dạ Lê, ai nha, tất cả mọi người đều chúc mừng em, vì em có thể túm được chàng rể tốt mà vui vẻ.”

      “……”

      Diệp Chanh vội , “Dừng, Dừng, mọi người biết Mộ Dạ Lê?”

      “Ai, em đó, thường ngày đều quan tâm, tự kỉ chơi với dế, ngay cả Mộ Dạ Lê mà còn biết.”

      Chương 14: Xem Ra Vẫn Là Nên Dựa Vào Bản Thân

      Đại sư huynh tiếp, “Em nên biết, Mộ gia vốn là gia tộc hơn trăm năm ở nước Z, là nhà giàu bậc nhất, đường tùy tiện kéo người, biết Mộ gia trâu bò bao nhiêu, Mộ Dạ Lê từ khi sinh ra ứng cử là người thừa kế đời tiếp theo Mộ gia, sinh ra liền bắt đầu bị người hại, bị biết bao nhiêu người truy đuổi, từ đến lớn tin tức đứt đoạn, tuyệt đối là nam thần quốc dân của nước Z, cả đống fan, ra khỏi cửa như siêu sao cấp thiên vương, paparazzi, phóng viên, fan hâm mộ sóng sau xô sóng trước mà lên, rớt cọng tóc cũng lên trang nhất, nếu mà bên ngoài biết ta kết hôn, em nhất định bị loạn đao chém chết, ai, cho nên em có thể gả cho nhân vật như vậy, cũng coi như là duyên, nghĩ lại, so với Thời Tuyên ra ta tốt hơn nhiều, em hết khổ đến hồi sung sướng rồi.”

      Nghe thấy tên Thời Tuyên, sắc mặt liền u ám.

      Mắt trợn trắng, lắc lắc đầu cần nghĩ đến những chuyện đó, cái đó vốn liên quan đến .

      Nhưng là, Mộ Dạ Lê trâu bò thiệt chứ.

      Bản thể này đúng là dẫm phải phân chó mà.

      “Ai, Đại sư huynh, tiền của em đâu?”

      tại quan tâm nhất là cái này.

      “À, à, tiền của em hả, cái đó có.”

      “Cái gì!”

      “Em đùng có vội, kho bạc của tổ chức, người bình thường thể đến mở bừa được, chỉ có DNA của em mới có thể mở, bây giờ thân thể em còn chưa tìm ra, lấy đâu ra DNA, chúng ta muốn làm lại cũng mất rất nhiều thời gian, cho nên…… tại em là người nghèo rồi, có tiền.”

      Tôi chết đây~~~

      Đầu Diệp Chanh giống như bị đánh

      Qua loa cúp điện thoại

      Cầu người phải là chuyện Diệp Chanh làm.

      biết, mọi chuyện đều phải dựa vào chính mình.

      Lúc này, điện thoại lại lần nữa vang lên.

      Diệp Chanh nhìn đến, điện thoại lên tên người gọi là chị Quan Quan.

      nghe điện thoại.

      “Diệp Chanh, sao vậy, hôm nay muốn đến tham gia tuyển chọn người đẹp trang bìa đến còn chưa tính, vậy còn chơi trò biến mất với tôi, đêm qua điều gọi cho nhưng mà vẫn luôn tắt máy.”

      Diệp Chanh lục lọi trí nhớ trong đầu, nhớ tới, cái gọi là người đẹp trang bìa là có ý gì.

      Diệp Chanh bởi vì hâm mộ Diệp Tử là ngôi sao lớn, sống chết xin tiền cha già cho vào học trường điện ảnh.

      tại vẫn là sinh viên chưa tốt nghiệp, học tập cũng chẳng ra gì, tốt nghiệp là cả vấn đề.

      Lúc trước bởi vì nhà trường muốn báo danh người dự tuyển Người Đẹp Ảnh Bìa, cái chương trình này mổi danh cả nước, đăng kí báo danh, chỉ là giải trí nhưng ra là cầu rất cao, chỉ tiêu ít ỏi nhờ quan hệ mới có thể trúng tuyển .

      Diệp Chanh cố sống cố chết cũng lết đăng kí.

      Sỡ dĩ bản thể này tham gia, bởi vì lúc ấy bỗng nhận được tin mình phải gả đến Mộ gia, vui sướng quá đỗi, quyết định làm mợ chủ, cần theo con đường minh tinh gì nữa, cho nên cứ thế tắt máy suốt.


      Diệp Chanh dừng chút.

      Trong điện thoại chị Quan vẫn , “Nếu đến, tôi nhường cơ hội cho người khác.”

      Quan Quan muốn cúp máy.

      “Ai, chị Quan Quan, đừng mà, tôi , tôi , tôi lập tức đến ngay.”

      Bản thể thích nhưng thích à nha~~~

      Bây giờ rất tiền đó ~~`
      Last edited: 28/8/18
      Chris_Luu, linhdiep17, Yoolirm Park9 others thích bài này.

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Lời If1: Sau khi đọc raw tiếng trung mình có vài lời về tên nữ chính. Nữ chính tên là Diệp Ninh(叶宁) còn bản thể dùng tên là Diệp Chanh( 叶柠) đồng nhưng khác nghĩa. Mình để hoàn toàn là Diệp Chanh vì ấy sống dưới danh nghĩa của bản thể.

      Chương 15 NGƯỜI ĐẸP NHƯ MÂY

      Diệp Chanh cứ nghĩ là nhanh hơn, nhưng mà chưa thích ứng được hoàn cảnh bên này, khi đến nơi vẫn trễ vài phút.

      Điện thoại Quan Quan gọi đến, Diệp Chanh liền bắt máy.

      “Tôi đến nơi rồi.”

      Quan Quan cũng còn gì để , giọng điệu mặc kệ , nhàn nhạt “Được rồi, được rồi, vào cửa C, trực tiếp đến hội trường, trang điểm thế nào , quần áo ra sao, tôi biết, hôm nay người đẹp như mây, còn có Diệp Tử tới trấn áp…… Ai, bất quá đây là lần đầu tiên tham gia dự thi, cũng có kinh nghiệm gì, được hay được cũng sao, bây giờ còn rất nhều tiết mục, vẫn còn cơ hội.”

      Quan Quan cũng chẳng có hi vọng gì, Diệp Chanh vốn được công nhận là đồ bỏ , ngu ngốc lại nhiều tiền, ngay cả vào học trường điện ảnh cũng dùng tiền để mua, bằng người xấu xí như vậy, lại quê mùa, sao có thể trở thành mình tinh kia chứ.

      Với loại ngu xuẩn lắm tiền này, cho dù chắc chắn bị loại nhưng Quan Quan vẫn cố sức đưa tham gia, thất bại lần sau lại mang tiền đến tìm mình, lại còn có thể kiếm chác được ít, ai bảo dễ moi tiền từ chỗ ta chứ.

      Diệp Chanh nhanh chóng lấy quần áo trong túi ra thay, nhìn qua nhìn lại thấy bên trong toàn màu sắc xinh đẹp, xem ra cạnh tranh rất cao, bản thể này vậy mà chịu hiểu mình có bao nhiêu sức cứ vậy vung tiền đăng kí.

      Lúc này, có người kêu to, “Oa, Diệp Tử tới rồi.”

      Lập tức, phía trước liền chật kín.

      Diệp Tử nhân khí rất cao, người đến xem vô số.

      Mà so với người mới như Diệp Chanh màng hình tượng mà chạy loạn khắp nơi, Diệp Tử lại mang bộ quần áo dạo phố, từ túi cho đến giày cũng là hàng hiệu cao cấp, bên người tiền hô hậu ủng, bảo vệ, trợ lý cả đống người.

      Fan điên cuồng kêu, “Diệp Tử, Diệp Tử, chúng tôi mãi bên , mãi mãi là nữ thần trong lòng chúng tôi.”

      Diệp Tử mỉm cười ngọt ngào, dáng vẽ nữ thần, vừa nhìn nhận ra đây là thiên kim tiểu thư ung dung cao quý, lại rất thân thiết chụp ảnh lưu niệm cùng fan.

      Fan coi ta như công chúa, cam nguyện làm nô lệ cho ta, cứ hèn mọn như vậy ở bên dưới mà tung hô.

      Diệp Tử cứ như vây được vây quanh cho đến xe bảo mẫu xa hoa.

      Mọi người phía sau vẫn còn bàn tán, “So với chúng ta giống nhau, Diệp Tử quá đẹp, quá cao quý, có phải hay mang dòng máu quý tộc ?”

      Diệp Chanh nghe, khỏi cười lạnh, vừa mới còn ở Mộ gia bệnh sắp chết, chớp mắt cái chạy đến dây giả vờ giả vịt, xem ra cơ thể ta, so với người bị thương là mình còn khỏe hơn.

      Diệp Chanh hừ lạnh cái, như vậy lặng yên tiếng động qua.

      Bên cạnh liền chú ý đến bóng dáng xinh đẹp.

      “Oa, đó là ai, xinh đẹp quá.”

      Có người giọng thầm, cũng có nhiều người chú ý đến hình bóng xinh đẹp vừa ngang qua

      Mà bên trong.

      Cuộc thi tuyển bừng bừng khí thế.

      Đến cuối cùng, ban giám khảo đều buồn muốn ngủ cả rồi, bên dưới nhìn thấy toàn bộ dáng lười biếng.

      “Người tiếp theo, Diệp Chanh.”

      Giám khảo gọi tên

      có ai lên.

      có ai sao? có ai lên người tiếp theo.”

      Giám khảo vừa định gọi người tiếp theo.

      “Có”

      giọng trong sáng, trong nghịch ngợm lại mang vài phần chế nhạo, trực tiếp từ sau sân khấu vang đến.

      So với quần áo khó coi của bản thể cứ mặc nguyên bộ đồ ngủ lên sân khấu.

      Dáng vẻ lười biếng, mang theo chút buồn ngủ, cũng nghe lời Quan Quan trang điểm, mà cũng có thời gian để mà trang điểm, mộc mạt như vậy mà đến.

      Nhưng mà vẫn là……

      Quá đẹp.

      Vốn dĩ mặt mộc, khuôn mặt chính là như vậy, bên dưới nhìn vào cũng thua kém gì các minh tinh thời.

      “Đây là ai ?”

      “Xinh đẹp như vậy, trước kia ở trường chưa từng gặp qua.”

      “Quá đẹp, trước giờ chưa hề gặp nào xinh đẹp đến thế, lại là mặt mộc đẹp như vậy.?

      trường liền trận bàn tán nổ lên, đem vị giám khảo muốn ngủ gật kia lập tức lấy lại tinh thần.


      Chương 16 Tương Lai chắc Chắn Tầm Thường.

      Bảo bối như thế này……

      Mấy giám khảo nhìn nhau, bàn luận sôi nổi, cuối cùng kết luận.

      Diệp Chanh được thông qua.

      “Cảm ơn .” Diệp Chanh khom lưng mỉm cười.

      Nụ cười nơi khóe mắt kia, làm cho mấy vị giám khảo kia ngực từng cơn phập phồng


      “Tên là Diệp Chanh? Chưa từng nghe đến.”

      “Nhưng với nhan sắc như thế này, tại sao ở trường đại học ai chú ý đến ? Diệp Tử như vậy, lúc còn ở trường điện ảnh, còn được xem là hoa hậu giảng đường, này còn nhỉnh hơn ta bậc.”

      “Tóm lại, nếu có người chịu đầu tư, tương lại ta chắc chắn rộng rãi thênh thang .”

      Cách lên sân khấu đặc biệt như vậy, xem ra ta cũng thông minh lanh lợi, hơn nữa bản thân rất đẹp, nếu có thêm tài nguyên tốt ……

      Bọn họ phảng phất thấy được thiên hậu thế hệ mới sắp xuất .

      Đương nhiên, bất quá đây cũng là do họ suy đoán, người nghệ sĩ phải có nhan sắc là đủ, đôi khi vận khí còn quan trọng hơn

      Quan Quan chen lấn hồi nhìn thấy Diệp Chanh.

      ….Diệp Chanh, phẩu thuật thẩm mỹ à?”

      A.

      Diệp Chanh câu nào liền đẩy tay chị ta ra.

      Xin lỗi, tôi thích người lạ chạm vào.

      “Nếu tôi có tiền thẩm mỹ, còn đến đây làm gì?” bĩu bĩu môi .

      Trái tim Quan Quan lộn ngược cả lên.

      Cái người này ở trong trường được công nhận là đồ bỏ , nhưng mà bây giờ thế nào lại…. xẩy ra chuyện long trời lỡ đất như vậy.

      Quan Quan đánh giá, hoàn toàn có thể nhận ra, đây chắc chắn là Diệp Chanh vẻ ngoài thay đổi gì lớn, nhưng mà lại giống là Diệp Chanh của lúc trước.

      Từ đầu giúp ấy, chỉ là hời hợt, lại ngờ ……

      ta được chọn.

      Quan Quan chưa chấp nhận , nhìn Diệp Chanh biết nên gì cho tốt.

      “Chuyện này rất tốt, sau cứ làm tốt như vậy chị tin là em có thể tiến xa hơn.” Sau lúc lâu, ta mới vỗ vỗ vai Diệp chanh cho có lệ.

      Diệp Chanh cũng lên tiếng, dù gì cũng rất trâu bò…

      “Tôi biết, sau có tin tốt gì chị báo lại cho tôi nhé.”

      Quan Quan nhìn Diệp Chanh rời , lẩm bẩm, sao lại thế chứ?

      Sau đó, ta liền nhớ đến cái gì, liền gửi tin nhắn đến cho người đại diện của Diệp Tử……

      Diệp Chanh chân trước rời , chân sau Diệp Tử nhận được tin nhắn

      “Diệp Chanh này……” Nhìn hình ảnh xinh đẹp mị hoặc của Diệp Chanh trong tin nhắn, Diệp Tử lại càng nhớ đến chuyện lần trước bị nhục nhã ở Mộ gia.

      Lại nhìn người trong màn hình, giống như là Diệp Chanh ở trước mắt, bản thân ta liền lập tức cảm thấy bị áp lực.


      “bây giờ phải làm sao đây?” Quản lý hỏi ta, “Cái Diệp Chanh này nhan sắc tồi đâu.”

      phải mối nhan sắc đâu.

      Mặc kệ ta có thực lực hay , làm chiếc bình hoa tuyệt sắc cũng còn dư sức.

      làm quản lý nhiều năm như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt đẹp đến như vậy

      Diệp Tử hừ tiếng, “Cũng chỉ là cuộc thi người đẹp, vậy mà cũng tham gia, ta chưa chắc vận đỏ thế đâu, huống chi…”

      Còn có Diệp tử ở đây chứ?

      Mình mặc kệ ta tỏa sáng sao?

      Diệp Tử suy nghĩ chút,” Nhắn cho Quan Quan, chăm sóc ta tốt cho tôi. “

      Chương 17 Diệp Chanh xuất chính là tiêu điểm

      Diệp Chanh bên này vừa được báo thông qua, Quan Quan liền với rằng chủ nhiệm Phương muốn đến Kim Bích Huy Hoàng gặp mặt.

      Diệp Chanh bị ta lôi kéo đến bằng được, là bởi vì lần này thể rất tốt cho nên bên nhà trường muốn nhất định phải tham gia.

      Quan Quan nhìn Diệp Chanh, lạnh nhạt , “Lát nữa phải thể cho tốt, chủ nhiệm Phương là người có tiền, chút cũng thể động vào, đừng tưởng được điểm cao trong phần thi là do giỏi, tất cả cũng nhờ vào bọn họ, cũng đừng nghĩ mình may mắn được thông qua là ngôi sao lớn, còn kém xa lắm.”

      Diệp Chanh áo yếm, dưới chân váy cao bồi ngắn, chân dài của cứ thế được phô ra ngoài, chân lại mang đôi boot đen, khí chất trong trẻo lại xinh đẹp, thêm phần hương vị quyến rủ tà mị cứ thế mà lan tỏa.

      Quan Quan nhìn Diệp Chanh, còn tưởng ta may mắn, dùng tiền mời chuyên gia trang điểm mới có thể thay đổi lớn đến như vậy. Hoặc là ta đem cả đầu mà đổi cho nên mới có thể bỗng nhiên lại xinh đẹp ra như vậy.

      Nhưng mà ta lại đứng trước mặt mình lần nữa,

      Vẫn là người xinh đẹp như vậy.

      Quan Quan nhìn có chút ý tứ khác, cười , “ xinh đẹp là chuyện sai, vào đó, lợi dụng tốt điều đó chút, có lẽ tệ đâu.”

      Đẹp đến thế, những người bọn chủ nhiệm Phương ắt hẳn có hứng thú rất lớn với ta.

      Chủ nhiệm Phương nhìn Diệp Chanh vào ánh mắt liền dán chặt dời chỗ khác.

      “Diệp Chanh, chào , khỏe , nào nào, đến đây, ngồi cạnh tôi này.” Ngồi cạnh chủ nhiệm Trương là Vương Nhậm, cười tủm tỉm nhìn Diệp Chanh, ánh mắt lộ thèm muốn đáng khinh.

      Diệp Chanh vừa đến, toàn thể người trong phòng đều dừng ánh mắt người .

      Tuy rằng ánh mắt nhìn rất tự nhiên, nhưng trong mắt người khác đó giống như là ánh mắt xinh đẹp quyến rũ.

      Những ánh mắt kinh ngạc, lướt người , cũng có vài người đàn ông, liền bị mê hoặc, ánh mắt đứng đắn nhìn chằm chằm.

      Quan Quan vào cùng , liền chạy nhanh đến, “Diệp Chanh, đây là nhà sản xuất Vương, đây là nhà sản xuất Tô, người này là đạo diễn Trần, ba vị đây là người rất có tiếng trong giới chúng ta.”

      ta lén nhéo tay Diệp Chanh, “Đặc biệt là sản xuất Vương, Diệp Tử là do chính tay ông ta đào ra, Vương Chân Chân, Thiên Hân, đều là do ông ta tạo ra, khéo léo hầu hạ ông ta tốt.”

      Quan quan tiếp, “Diệp Chanh mau đến đây, còn nhanh kính sản xuất Vương ly.”

      Diệp Chanh nhìn rượu Quan Quan đưa đến.

      Ánh mắt sắc bén, biết Quan Quan cho thêm cái gì vào ly rượu đó.

      Đôi mắt khẽ giật, vờ như biết

      Mà Quan Quan, nhìn thấy những người kia chăm chăm nhìn Diệp Chanh, ánh mắt chùng xuống, nghĩ thầm, Diệp Chanh tại giống như mình nghĩ, nếu ta làm ầm lên có lẽ mang họa ngập đầu rồi.

      Nhưng còn, Diệp Tử……

      Quan quan nhớ tới Diệp Tử, trong lòng cũng có chút tiếc nuối.

      Có Diệp Tử ở đây, cũng cần phải chịu nhục.

      Đặc biệt hôm nay, Diệp Tử muốn ……

      Đều là phụ nữ, Quan Quan ít nhiều gì cũng có chút thương tiếc, nhìn Vương Nhậm giống cái đầu heo, mập mạp , tóc thưa thớt.....

      Nếu bảo ta quyến rủ Vương Nhậm ta thèm làm.

      Chỉ là uống xong ly rượu này….

      Diệp Chanh nhanh còn cảm thấy ghê tởm mà nhanh cảm thấy thoải mái.

      Diệp Chanh nhìn Vương Nhậm , lão nhìn chằm chằm chớp, liền dùng ánh mắt mà ăn .

      Diệp Chanh nhìn nhìn rượu, “Tôi kính Vương sản xuất ly.” cười cười, ngụm uống cạn ly rượu đó.

      Vương Nhậm nhìn thấy uống cạn ly rượu đó, mặt mày hớn hởn.

      Vương Nhậm nhìn gương mặt , trong lòng oán hận nghĩ, đúng là hồ ly tinh muốn mạng người mà, lão hận thể nhanh chóng lột sạch để triền miên sống chết phen.

      hay, hay lắm.”

      chén rượu xuống bụng, Diệp Chanh mắt đen chợt lóe, ai chú ý tới, ánh mắt mang u, lại thêm vài phần bén nhọn.

      Điện thoại bên người, thầm ai biết cứ vậy gọi ..

      Mấy người này, định đùa với sao?

      Lúc này, giọng Diệp Chanh tỏ vẻ mê hoặc, “Rượu này có phải độ khá cao , đầu tôi có chút choáng váng.”

      Quan quan thấy thế, đôi mắt tức khắc rực sáng.

      Thuốc này hiệu quả nhanh .
      Last edited: 28/8/18
      Chris_Luu, linhdiep17, Phương Lăng7 others thích bài này.

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 18 Diệp Tử Và Là Thanh Mai Trúc Mã

      Vương Nhậm nghe xong, đôi mắt đều lòi ra, do qua hung phấn mà có phần chột dạ.

      , để tôi đưa ấy về, yên tâm, tuyệt đối ấy an toàn trở về nhà.”

      ——

      Lúc này.

      Tại sân thượng nhà hàng cao cấp, Mộ Dạ Lê cùng Diệp Tử ăn tối.

      Diệp Tử nhìn Mộ Dạ Lê, cười , “ Dạ Lê, cảm ơn đưa em đến bệnh viện, em bây giơ khỏe hơn rồi, chỉ là hôm đó ở Mộ gia…… Quá loạn, cho nên mới phát bệnh.”

      Nhớ tới, Diệp Tử còn cảm thấy mất mặt, mẹ của , chỉ vì lo cho , cho nên mới mất bình tĩnh, liền tạo phiền phức cho .

      Nhưng dù sao cũng là mẹ ruột cũng hết cách.

      Cũng may, Mộ Dạ Lê cũng hiểu, , bà ấy là bà ấy, hai người liên quan nhau.

      Cho nên sau này, mỗi lần xẩy ra việc, Diệp Tử đều đẩy hết cho mẹ mình.

      “Mẹ em là, em cũng có cách nào, dù sao cũng là mẹ em, ai~~ biết đến khi nào, mẹ mới hiểu chuyện, còn gây rắc rối.“

      Diệp Tử vừa , vừa lộ vẻ mặt buồn bã.

      Mộ Dạ Lê lẳng lặng mà ăn, từng động tác dùng dao nĩa tay ưu nhã, giơ tay nhấc chân đều thể tôn quý, “Thôi, đừng nghĩ nhiều, bệnh của em suy nghĩ nhiều tốt.”

      Sau chuyện năm đó……

      Diệp Tử lưu lại bệnh , mấy năm nay cũng luôn dựa vào thuốc mà sống, tiền đều do Mộ gia chi trả, nếu là do nhà mình chi trả, Diệp Tử chỉ sợ sống nỗi, cũng may Mộ gia là nhà giàu nhất nước, vì thuốc quý nào cũng có thể tìm cho nên mang Diệp Tử mới có thể kéo dài đến bây giờ.

      Mộ Dạ Lê biết, mấy ngày này tâm tình của tốt tốt, làm cho sức khỏe cũng tốt, buông dao nĩa, lấy khăn lụa lau khóe miệng.

      “Diệp Chanh là do nhà lựa chọn, từ chuẩn bị là người thừa kế, mọi chuyện đều được đồng ý, chỉ có chuyện được lựa chọn, đó chính là hôn nhân, biết, lúc trước, Mộ gia vốn là chọn em.”

      Diệp Tử ngẩn người, lập tức cuí đầu uất ức, “Em biết, Dạ Lê, em trách , em chính là số mệnh tốt, cũng nên trách Diệp Chanh, em ấy dùng thuốc với cũng là nhất thời xúc động, em tin tưởng em ấy có ý gì.”

      Mộ Dạ Lê , “ sao cả.”

      Càng nghĩ đến là càng giận, ta đừng tưởng là dùng thuốc là có thể lừa lên giường, đời này, dù sao cũng nhìn ta dù là cái, cũng cần đến nơi nào có ta, cũng thèm nhìn mặt nữa. Mộ Dạ Lê nắm chặt nĩa trong tay.

      Diệp Tử nghe xong, đáy mắt lóe sáng, dù sao, tim của vẫn nằm người mình, ngày nào đó, đem con Diệp chanh kia đuổi khỏi Mộ gia.

      Lúc này, di động của Mộ Dạ Lê vang lên.

      cúi đầu nhìn, hiển thị cái tên Diệp Chanh.

      Trước khi kết hôn, cũng chưa từng gọi điện thoại cho nhau, ai biết được bây giờ lại liền gọi cho .

      Ha ha, ta biết xấu hổ à, còn biết xấu hổ mà gọi cho .


      cầm điện thoại lêm, vừa định mắng ngay lập tức.

      Liền nghe được giọng bên trong, gương mặt đẹp đẽ kia trầm hẳn xuống.

      em, em có thể biết, trong cái giới này muốn nổi danh phải có người chống lưng , em nhìn em xem, cái gì cũng có, chỉ là đứa đến từ nông thôn, bằng em theo ……”

      Giọng đàn ông vang lên nghe ghê tởm.

      Theo đó, lại giọng nữ quen thuộc vang lên, mang theo nhiều quyến rủ.

      “Tránh ra, ông tránh xa tôi chút, tôi muốn nổi tiếng!”

      “Diệp Chanh, nên cảm thấy may mắn vì lớn lên xinh đẹp, muốn nổi cũng dễ dàng, ngoan ngoãn hầu hạ sản xuất Vương cho tốt, vậy còn sợ nổi tiếng sao, sợ cái gì, bây giờ có muốn nổi lại có chống lưng, cái gì cũng có, nghĩ giống Diệp Tử có Mộ Dạ Lê sao, có, chỉ có thể dựa vào chính thân thể của thôi.”

      Diệp Chanh?

      Mộ Dạ Lê liền bật dậy khỏi ghế.

      Diệp Tử thấy kì lạ bèn hỏi, “Dạ Lê, xẩy ra chuyện gì vậy?”

      Mộ Dạ Lê lại nghĩ đến dáng vẻ hút hồn của Diệp Chanh.

      Mỗi lời trong điện thoại phát ra, điều làm bộ não nghĩ đến hình ảnh diễn ra phim.

      Trong lòng thoáng sụp đổ.

      “Này, Dạ Lê……”

      Mộ Dạ Lê , “ gọi người đưa em về.”

      Mộ Dạ Lê xong liền bước ra ngoài.


      Chương 19: Ông Xã, Em Có Uống Rượu.

      Diệp Chanh vẻ mặt suy yếu nhìn Quan Quan, dáng vẻ yếu ớt, vì thế mà lại tôn thêm vài phần nhan sắc cho .

      Vương nhậm cảm thấy với dáng vẻ này của , tại chỗ này mà thất lễ.

      Quan Quan thẳng, “Sản xuất Vương, ấy tuổi còn , có việc gì, ông mang ấy ra ngoài từ từ chỉ bảo, từ từ ông có hiểu hay .”

      Vương Nhậm, sớm nhịn hết nỗi.

      “Diệp Chanh, ngoan, theo tôi đến nơi này, tôi làm em trở thành Diệp Tử thứ hai.”

      Vương Nhậm cười tủm tỉm.

      Nhìn Diệp Chanh, móng heo của lão vươn ra.

      Mà lúc này……

      Bên ngoài.

      Cửa vào Kim Bích Huy Hoàng tắt nghẽn .

      loạt siêu xe màu đen, ngay ngắn trật tự ngừng ở cửa, theo sau là hàng loạt vệ sĩ toàn thân đồ đen, cứ vậy tiến lên, bao vây toàn bộ Kim Bích Huy Hoàng.

      Phía dưới, lập tức có người nhận ra, vệ sĩ riêng của Mộ gia.

      “Oa, chẳng lẽ là Mộ Dạ Lê?”

      Trước nay khó để nhìn thấy Mộ Dạ Lê xuất trước công chúng, lập tức đều điên cuồng lao lên.

      Bảo an đối với những chuyện này thành quen, nhanh chóng thẳng người tạo thành rào chắn, ngăn cản fan cuồng tiến lên.

      Ngoài đường cũng vì bọn họ mà ùn tắt.

      Mộ Dạ Lê bước xuống từ chiếc Rolls-Royce màu đen xa hoa, rảo bước tiến vào Kim Bích Huy Hoàng, đôi mắt đen nhánh, lướt qua.

      Ông chủ sợ sắp ra quần nhanh chạy đến đón tiếp, còn chưa mở miệng bị giọng Mộ Dạ Lê dọa đến bủn rủn tay chân.


      “Diệp Chanh, ở đâu?”

      “Sao? Chanh gì?” vẻ mặt ông chủ liền hồ đồ.

      “Mau tìm từng phòng cho tôi .” Mộ Dạ Lê cũng thèm nhìn ông chủ cái nào, trực tiếp điều động người mình ra tay.

      “Ông chủ, ở đây.”

      đến vài giây, Mộ Dạ Lê trực tiếp đạp cửa , nhìn đến móng heo của Vương Nhậm còn đặt cánh tay trắng nõn non mềm của Diệp Chanh, còn kịp nhìn ra làm gì, ngón tay của lão liền bị Mộ Dạ Lê nắm chặt liền “Rắc” tiếng, lập tức trong phòng vang vọng tiếng heo kiêu đầy thảm thiết của Vương Nhậm.

      Quan quan bị dọa đến trắng mặt.

      Mộ Dạ Lê lười biếng nhìn đến lão ta, liền kéo lấy Diệp Chanh dưới đất lên.

      Nháy mắt, Diệp Chanh tựa như người có xương, liền thẳng nhào đến trong lòng .

      Thường Mộ Dạ Lê thích mùi rượu, vậy mà kì lạ là mùi rượu hòa quyện cùng hương thơm cơ thể của , hương vị này cũng quá khó chấp nhận.

      Mộ Dạ Lê nhíu mày, “Em tránh ra cho .”

      Thân thể nồng nặc mùi rượu thế này mà còn dám bò lên người mình!

      Diệp Chanh này, sao lại biết xấu hổ như vậy chứ!

      Diệp Chanh nâng đôi mắt say khướt nhìn , chết sống cũng dính vào người buông.

      “Ông xã, đầu em đau quá……”

      Ông xã là cái quỷ gì đây……

      Mọi người bên này đều sợ ngây cả ra.

      Diệp chanh này, dù có xinh đẹp, cũng phải nhìn xem đối phương là ai chứ, lại dám chọc đến Mộ Dạ Lê…… Là muốn chết sao?

      Tròng mắt Mộ Dạ Lê trầm xuống vài phần, “Cho em lại lần nữa!”

      Chỉ là, nhìn vẻ xụi lơ của , so ngày thường càng đáng hơn, cúi đầu nhìn nhìn gương mặt nhắn trắng hồng ngẩn lên, chạm đến ánh mắt đầy mê ly kia cái thân thể chết tiệt này lại rung động.

      Bất giác thanh mềm vài phần, lại nhớ đến giọng vang lên trong điện thoại khi nãy……

      Mộ Dạ Lê chỉ có thể vòng tay bế bổng lên, giữ chặt cơ thể mềm nhũn của .

      Bị dính lấy như vậy, vốn luôn tự chủ, nháy mắt liền hóa , kìm nén được lữa nóng dâng lên, nhìn bộ dáng say khướt của , những cảm thấy ghét mà ngược lại thấy xinh đẹp vô cùng.

      nhận ra, này gương mặt rất quyết rũ, bây giờ rượu say, toàn thân như nở rộ, da thịt trắng noãn trước kia giờ lại hóa thành hoa hồng tuyệt sắc.

      Chương 20: Ai Dám Động Tay Vào Rượu?


      Diệp Chanh được ôm, biết có phải do thuốc phát huy hay liền tự giác ngẩn đầu hôn lên môi của người đàn ông này.

      Đàn ông bạc tình, môi đều mỏng.

      cảm thấy mùi vị của người đàn ông này rất dễ chịu.

      Chưa có người đàn ông nào lại có mùi hương như vậy.

      ngẩng đầu lên, nhìn Mộ Dạ Lê.

      là người đàn ông gợi cảm mà.

      khỏi, liền đến gần thêm nữa.

      Người đàn ông này phải đến để dụ dỗ chứ?

      Hơi thở mang mùi rượu cố chút nhàn nhạt, lúc đến gần, còn mang theo mùi hương thân thể, làm cho đàn ông có ý muốn chiếm giữ.

      Mộ Dạ Lê thầm mắng tiếng, lúc này, vậy mà còn muốn đè ấy.

      Muốn đè cái con sâu rượu này.

      Rốt cuộc ấy có ma lực gì?

      Ghé sát lại nhìn, ánh mắt liền sáng quắc lên.

      Mộ Dạ Lê làm như hoàn toàn thấy ai ở đây, chỉ là biết được, nhóc trong lòng, cơ thể nóng như bếp lò, truyền đến người , làm cho thân thể cũng muốn nóng dần lên.

      khỏi nhíu mi, loại nóng này giống bình thường.

      Trong rượu có thuốc?

      Nâng mắt, ý lạnh bắn ra bốn phía” Ai động tay vào rượu của ấy?”


      Vài người ngay tức bị giọng trầm thấp của sợ muốn ra quần.


      “Chúng tôi…… Chúng tôi…… Chúng tôi biết ấy là người của ngài, , nếu , có cho chúng tôi hai mươi lá gan, chúng tôi cũng dám động đến ấy”

      Vài người liền lên tiếng xin tha tội, cả đời này, bọn họ nghĩ đến, có ngày chính mình tận mặt gặp được vị phật gia này, lại là vì .

      Cồn pha thêm thuốc, dù có là Diệp Ninh(S), cũng thể chịu nỗi, thần trí bắt đầu mơ mơ hồ hồ, dán chặt lên người Dạ Lê, trong miệng bật ra từng tiếng nỉ non “Khó chịu, nóng quá……”

      Diệp Chanh này……

      Mộ Dạ Lê nghe giọng như tiếng mèo kêu của , trong lòng tràn lên cảm giác vô cùng khó tả, giống như bị cái gì đó cào, ngưa ngứa, lại hề thoải mái.

      Nhìn gã đàn ông bên cạnh, nhìn chăm chăm lấy Diệp Chanh, bởi vì giọng nỉ non như khóc thút thít vừa rồi của , nhìn đế si ngốc, máu mũi cứ vậy liền tuôn ra.

      ta còn chưa gặp được nào quyến rũ đến vậy.

      Đáng chết.

      Nghĩ đến những người mơ màng có ý định với Diệp Chanh , trong lòng vô cùng khó chịu, vui, mặt đen dạng, ôm Diệp Chanh, nhìn người bên cạnh , “Dọn dẹp nơi này sạch cho tôi.”

      Sau đó liền ôm Diệp Chanh ra ngoài.

      Bên ngoài Kim Bích Huy Hoàng, tất cả khách khứa, fan cuồng cũng được giải tán

      Diệp Chanh bị Dạ Lê ném vào xe, tay to xoa xoa cái trán của , cái trán sao, nhưng thân thể lại có vấn đề.

      Khẳng định là bị hạ thuốc.

      vừa mới có kinh nghiệm, chắc chắn sai.

      Đáng chết.

      lại nhớ, chính mình thề với lòng, sau này thèm đến phòng của , để cho cái biết xấu hổ này tự sinh tự diệt tại Mộ gia.

      Lại nghĩ đến, con này liền tạo cho chuyện đáng chết này,

      “Ông chủ, đâu ạ?”

      trở về nhà cũ, về nhà.”

      Mộ Dạ Lê từ mười ba tuổi tự lập, liền sống mình bên ngoài, mấy ngày này cũng vì chuyện kết hôn nên về nhà cũ.

      xe, Diệp Chanh thể khống chế, thân thể dần nóng lên.

      Thuốc này là thuốc gì, sao lại mạnh đến vậy?
      Last edited: 28/8/18
      linhdiep17, Yoolirm Park, susu5 others thích bài này.

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 21 Chủ Động Khen Đẹp.

      Thuốc với , hẳn là có tác dụng, nhưng mà loại thuốc này… giống như thuốc mà Mộ Dạ Lê bị trúng lúc trước, ngay cả ta cũng thể có cách kiềm chế, buổi tối, trực tiếp mang Diệp Chanh kia lăn lộn giường đến chết.

      Cũng may Diệp Chanh uống nhiều lắm.

      Chỉ là, thân thể vẫn nóng đến chịu nỗi.

      Nhiệt độ tăng cao, nhìn đến người đàn ông trước mặt, biết rot ta là Mộ Dạ Lê, lại càng cảm thấy đẹp trai đến độ người thần phẫn nộ.

      Trong tổ chức của có rất nhiều đàn ông, lúc huấn luyện, thân hề mặc áo, nhưng mà thấy, cơ bắp của họ đẹp bằng Mộ Dạ Lê.

      Hoặc là cơ bắp quá cỡ , hoặc là quá gầy.

      Mộ Dạ Lê vậy mà vừa vặn đúng thích.

      Hơn nữa, da ta cũng trắng nhưng qua rèn luyện lạ có màu nâu mật.

      Tay sợ liền sờ lên, “Cơ bắp của đẹp……”

      Cái con này, tay thành chút nào..

      liền nắm lấy tay bé của .

      Có lẽ bởi vì tay to cho nên tay đặc biệt .

      Trắng nõn, tinh tế, nhìn giống như củ sen.

      đáng .

      Lòng bàn tay có chút chai lì, làm liền nóng lên, chỉ có thể liếm môi dưới khô khốc của mình.

      Cái lưỡi xinh đẹp , đảo qua cánh môi, lưu lại chút ướt át.

      Mộ Dạ Lê thân thể lập tức căng lên.

      Hai người như cái lò nhiệt, ôm ấp lẫn nhau, lại càng làm nhau nóng hơn thêm.

      “Diệp Chanh, em ngoan ngoãn lại cho .” hung hăng nắm chặt tay , muốn cho chính mình bình tĩnh lại.

      Chỉ là trong ngực, liền giống như đóa hoa túc, làm cho thể khống chế chình mình.

      nuốt nước miếng cái, yết hầu nhàng giật giật, mồ hôi nhịn được từ cổ chảy dài xuống dưới.

      Cảm giác ẩm ướt kia, vốn nên làm người ta chán ghét, mồ hôi cũng làm người ưa, vậy là bây giờ cũng hề ghét bỏ.

      Ngược lại ngay cả yết hầu của mình cũng căng thẳng theo.
      ý nghĩ ăn nước miếng của , cũng thấy ghê tởm.

      Đáng chết……

      Lúc cùng Diệp Tử bên nhau, Diệp Tử đúng là ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nghe lời, thành , hiểu được lòng người, cho nên ở bên nhau cảm thấy rất thoải mái.

      Nhưng, Diệp Chanh giống Diệp Tử.

      Lúc ngoan, vậy nhưng lại là lúc mấu chốt khiêu chiến .

      Từ khi xuất , liền mang cuộc sống của náo loạn cả lên.

      Giống như bây giờ, vậy mà phá lệ chạy đén cứu côlại còn muốn đem con quỷ say rượu biết trời trăng này về này về nhà.

      Thầm mắng tiếng, quay đầu , cự tuyệt nhìn gương mặt xinh đẹp của .

      Nhất định là do gương mặt quá trêu người kia, mới có thể làm nhất thời cảm thấy phiền chán là mấy.

      Diệp Nịnh liền nhất thời cậy mạnh, liền nghĩ đến Quan Quan đáng chết lại ác độc chuốc thuốc mạnh đến thế,

      Nếu là vừa rồi Mộ Dạ Lê đến trễ chút, cũng biết có phải chính mình cùng tên trứng thối Vương Nhậm kia hay .

      , có khả năngcô có chết cũng muốn động đến loại đàn ông ghê tởm đó.

      Chỉ là, người trước mắt này cùng tên đầu heo kia giống nhau.

      người hề có chút gì làm người ta cảm thấy chán chán ghét.

      Lòng bàn tay của , bởi vì thường xuyên rèn luyện, lưu lại thô ráp.

      Nhưng mà hề ghét cái loại thô ráp này, ngược lại cảm thấy thoải mái.

      Thoải mái làm kìm được đưa mặt đến, cọ cọ vào lòng bàn tay to lớn kia….


      Dù cho làm đặc công nhiều năm như vậy, nhưng…… đến cùng, bản thân cũng vừa mới mười tám, làm gì gặp qua những loại đàn ông đáng sợ này chứ, càng đừng đến tình , tình dục lại càng hề biết đến.


      Chương 22 Đại Tổng Tài Biến Thân Thành Sói Xám.

      Nhìn mang vẻ mặt hưởng thụ cọ cọ lòng bàn tay của mình

      Vừa cọ vừa thốt ra thanh rên rỉ thoải mái.

      Tuy Mộ Dạ Lê có định lức tốt đến cỡ nào, thân thể lúc này cũng bị con nhóc tinh này làm cho hỏng bét.

      Phía dưới còn do mình định đoạt, nhắm mắt lại, muốn làm chính mình tỉnh táo hơn.

      Mồ hôi lại cứ từ cánh mũi rơi xuống.

      Rơi xuống ngay mặt , cái con đáng chết…… Vậy mà còn liếm lấy……

      “Ưm……” khẽ rên , nhấp nháp, cảm thấy hương vị trong miệng tuyệt.

      Yết hầu trở nên căn thẳng, ở trong lòng mắng câu SHIT.

      “Diệp Chanh!” bật , mang theo vài phần ám muội khó chịu, giống như dã thú ngủ đông lâu, gầm .

      Mộ Dạ Lê rốt cuộc nhịn được, trực tiếp đem Diệp Nịnh đè xe.

      cái xoay người, xe có chút lắc.

      May mắn là xe Rolls-Royce phái sau rộng rãi, bị thân thể cường tráng của đè lại, có chút chật chội, lại càng khó thở.

      hề chê bỏ nước bọt của , chút cũng .

      Ngược lại còn rất muốn……

      thấy mình điên rồi, mới cảm bất kể thứ gì người , kể cả cọng lông cũng hấp dẫn.

      Tài xế phía trucows bị dọa sợ, dám nhìn đến.

      Tròng mắt mộ Dạ Lê lúc này rất giống dã thú, mang theo màu đỏ sậm, lúc nhìn , nhàng hít vào hơi, trong điên cuồng nhưng giấu noioc gợi cảm, làm người khác mường tượng đến vị thiên thần xa đọa.

      Thân thể sớm khoogn kiềm chế nỗi, thấy rất lạ, lần trước bị chuốc thuốc, cũng quan tâm đến người dưới thân là ai.

      Cùng Diệp Tử ở bên nhau, cũng chưa từng nãy đến chuyện này.

      Thế cho nên, khi nhìn thấy Diệp Chanh, cũng hề có cảm giác muốn chạm qua.

      Mà vì cái gì,nhìn thấy Diệp Chanh, lại kìm chế dục vọng chính mình, muốn xé nát hết quần áo chướng mắt người , trực tiếp muốn đè ở đây mà làm.

      Bởi vì do thuốc, Diệp Chanh lúc này cũng có sức chống cự.

      Càng gần nhau càng có cảm giác, làm Mộ Dạ Lê rất là hưởng thụ.

      Diệp Chanh chỉ là muốn theo bản năng, muốn, liền cứ muốn, thể quan tâm được nơi này là nơi nào.

      Chỉ là Mộ dạ Lê còn chút tỉnh táo, liếc mắt liền thấy tài xế phía trước, liền đẩy ra.

      Trời ạ, rốt cuộc mình muốn cái gì đây?

      Mộ Dạ Lê lắc đầu mạnh.

      Thiếu chút nữa biểu diễn phim hành động trước mặt tài xế rồi?

      lại oán hận nhìn quần áo xốc xếch dưới thân lần nữa.

      Đều do con đáng ghét trêu chọc người khác này!

      Đem hết tội lỗi đổ đầu , dùng hết sức lau mồ hôi mặt.

      Cảm thấy mình khi nãy sắp điên rồi..

      Diệp Chanh bị đẩy ra, có chút cam lòng.

      liêm slieems cánh môi sưng đỏ, lập tức nhìn đến người đàn ông mơ hồ trước mặt.

      đẹp gợi cảm, muốn đè ……

      Nghĩ là muốn lột sạch quần áo người ra

      Cái mẹ hé mở kai, giống kẹo ngọt ăn rất là ngon.



      Chương 23: Cảm Giác Dành Cho Thể Dừng Được

      Khó trách người đàn ông này lại nhiều người ngưỡng mộ đến vậy, hèn chi nhóc Diệp Chanh kia lại mê muội ta đến vậy, hôn môi, rất thoải mái .

      Vẫn luôn cho rằng đàn ông ghê tởm, bây giờ trong lại thấy người đàn ông này cái gì cũng đẹp, làm người khác cách nào kháng cự….

      cũng chẳng hiểu nổi mình, vậy mà tuyệt đối nghĩ đến vì cảm thấy có chút vui vẻ.


      Rốt cuộc, cũng về đến nhà.

      Phía trước, tài xế cối cùng cũng được thở hơi.

      Vừa rồi, nắt thấy tình cảm trong xe mãnh liệt , dù rằng ngay cả liếc mắt trộm nhìn cái mình cũng dám, nhưng mà bản thân cũng nhận ra khí ái muội.

      Trực tiếp ôm người vào bên trong.

      Diệp Chanh còn mê mang, nhận ra nơi này phải nhà cũ.

      Màu đen càng làm nơi này lạnh lẽo và trầm ổn.

      Mộ Dạ Lê ôm vào trong, dọc theo đường , người hầu nhanh chóng nhường đường, chỉ thấy ông chủ ôm người đẹp như tiên bước vào, nhất thời chưa nhận ra đây chính là bà chủ nhà mình.

      Trong ấn tượng bà chủ nhà họ trang điểm…. thể được.

      Chờ đến lúc nhận ra đây là bà chủ ngay cả miệng cũng khép lại được

      Trời ạ, bà chủ của mình…… sao có thể động lòng người như vậy?

      Mà Mộ Dạ Lê, câu phí lời cũng có, cảm thấy người dinh dính, đều là mồ hôi của cũng như chính mình, tuy rằng vừa rồi trong lúc tình cảm mãnh liệt cũng cảm thấy khó chịu, nhưng bây giờ lại có chút thoải mái.

      “Xả nước trước . “

      Dặn dò người làm, ôm vào phòng tắm, từng chút từng chút giúp cởi quần áo ngoài lẫn đồ lót bên trong.

      Thân thể của , mang theo mồ hôi, nhìn từa tựa giống như tượng điêu khắc xinh đẹp.

      Chỉ là, nơi nào đó……

      nhìn cái, thấy dấu vết người khá nặng

      Ngày đó, mình xuống tay quả .

      Nhưng cũng trách được mình, cũng đều tại con bé này chuốc thuốc nên mới như vậy.

      Nhìn đến nơi kín đáo kia, lúc này phiếm nhuộm màu đỏ tươi, nhìn qua có vẻ rất đau, nhắm mắt mình lại , chịu đựng thân thể có chút ổn, ra ngoài lấy thuốc cầm vào.

      Từng chút nhàng xoa thuốc cho , trong lòng thể ngừng được mắng chửi chính bản thân.

      Rốt cuộc mình làm cái quái gì vậy?

      Vậy mà lại hạ mình bôi thuốc cho ?

      Nghĩ nghĩ.

      Nhìn đến thân thể xinh đẹp nõn nà kia của , mấy dấu vết đó đáng sợ.

      Tự cắn môi mình.

      Đem tức giận nén xuống, kìm nén tính tình, lại tiếp tục bôi thuốc cho .

      Đôi mắt cũng thi thoảng ngắm nhìn thân thể xinh đẹp kiều mị kia vài cái.

      Nhắm mắt lại, cẩn thận đặt vào bồn tắm ngập nước.

      Diệp Chanh ngâm trong nước cảm thấy dễ chịu.

      uống nhiều rượu có thuốc, cho nên cũng dần tỉnh lại……

      Nhưng mà thân thể có chút mềm nhũn chịu được, mơ màng, cảm thấy có người ôm mình, cũng nhịn được buồn ngủ, cứ vậy liền ngủ.

      Mộ Dạ Lê bọc lấy người đẹp ôm trong ngực, đem người đặt giường, liếm liếm môi dưới khô khốc, nhìn trộm nhìn về phía nàng.

      Lại nhận ra, con nhóc đáng chết này……

      Vậy mà ngủ rồi?

      Mẹ nó.

      Đấm mạnh vào bàn cái.

      Trong lúc nhất thời muốn……

      Giết chết luôn con đáng ghét này.

      cảm thấy, tại nằm ở đây, đều có thể ra tay được, chỉ cần thấy được , cảm giác của giống như dừng được.

      Nhưng mà……

      nhanh quay đầu , dùng sức mà lắc lắc đầu.
      linhdiep17, Yoolirm Park, susu7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :