Chương 181 Chờ tôi bay cao, nhất định cho Diệp Chanh lau giày cho tôi. Edit: Lựu Đạn Mọi người đều ở bên trong, liền nhìn thấy, người vừa mới chạy trối chết An Khả Nhi kia, lúc này lại vô cùng vui vẻ quay trở lại. Mặt đầy gió xuân, nhìn qua rất đắc ý. Khóe mắt nâng cao, dường như là gặp chuyện gì tốt vô cùng tốt. Mà có bao lâu, sao ta lại thay đổi cảm xúc nhanh quá. Chỉ thấy An Khả Nhi đảo mắt nhìn quanh, “Cứ để Diệp Chanh tự mình đắc ý , tôi tối nay nhận được lời mời quan trọng, cần phải tham gia tiệc rượu rồi.” Mọi người liền nhìn về phía An Khả Nhi với vẻ mặt đầy ghét bỏ. “Tiệc rượu gì quan trọng a, sao lại đắc ý như vậy?” Có người tò mò hỏi. An Khả Nhi nghịch tóc của mình “Là tiệc rượu tối của Mộ Dạ Lê, các có được mời ?” Vài người chấn động nhìn An Khả Nhi. hay giả? Nhưng mà, An Khả Nhi cũng lười tiếp cùng họ, liền thẳng “Được rồi, chuyện cùng các nữa, tôi phải , để Mộ tổng đợi lâu cũng tốt đâu, các cứ tiếp tục ở đây , những hoạt động này với tôi cũng có ý nghĩa gì.” Mấy lời này có ý như là, sau này theo Mộ tổng rồi, mấy hoạt động này ta cũng cần đến. Có người tin “ thể nào, lần trước Mộ Dạ Lê đến, hình như là tặng ít hoa cho Diệp Chanh, cũng là chưa từng tặng cho thứ gì.” An Khả Nhi nhướng mày “Này có ý gì, ý là tôi khoác à? Vừa rồi phía công ty gọi điện đến, sai hả, tặng hoa cho Diệp Chanh, chính là coi trọng ta sao? Có thể thấy được, sau khi tặng hoa cũng có động tĩnh gì, bây giờ người họ muốn là tôi, hừ, Diệp Chanh là cái gì chứ.” An Khả Nhi , lắc lư vòng, đong đưa làn váy “Dù sao các người tin hay tin tùy, chờ sau này tôi bay cao tự nhiên các biết là tôi hay .” An Khả Nhi tự cho mình là ngôi sao hạng nhất, thẳng lưng cao đầu ưỡn ngực ra ngoài. Mọi người nhìn thấy, trong lòng tuy là coi thường nhưng lại cảm thấy ta có vẻ phải là dối. Nhìn loại người này bắt được cơ hội tốt, trong lòng họ thoải mái được, tiểu nhân như vậy về sau cao ngạo trước mặt mình kiểu nào cũng cảm thấy ghê tởm. Còn bằng Mộ tổng coi trọng Diệp Chanh , tốt xấu gì ấy cũng chưa bao giờ khoe khoang. …. Diệp Chanh vừa rời khỏi gian hàng SH, liền nhận được ít người hâm mộ, trong lòng vẫn là có chút thỏa mãn. Lại thấy Tiểu Thất gọi điện đến. nhận máy, liền nghe thấy giọng vui sướng của Tiểu Thất “Phu nhân, tiên sinh để tôi đến đón , đến đây xem kịch vui.” “Trò gì vui?” “ đến đây rồi hiểu.” …. An Khả Nhi quay về, thay đổi quần áo đẹp nhất, dùng nhiều tiền gọi thợ trang điểm cao cấp đến trang điểm cho mình, vừa trang điểm vừa “Tối nay tôi còn phải tham gia tiệc rượu của Mộ Dạ Lê, nhất định phải làm cho Mộ tổng vừa lòng, bằng , để Mộ tổng vui, cả đám các người cũng đừng nghĩ đến chuyện sống nữa .” Thợ trang điểm liền “Mộ Dạ Lê?” “Đúng vậy, ông chồng quốc dân nha, đừng là các người còn biết?” “Sao có thể chứ, ở nước Z này, ao còn biết Mộ Dạ lê đâu, nhìn đẹp như vậy, chúng tôi nhất định trang điểm cho lộng lẫy như tiên nữ.” An Khả Nhi trang điểm xong, bản thân vô cùng hài lòng, liền trực tiếp đưa xe đến nơi tiệc rượu trước. Đến nơi bên ngoài liền nhìn thấy thiết kỵ quân ngoài cửa, với đội hình thế này chỉ có mỗi Mộ Dạ Lê mà thôi. Công ty lừa . vào trong, tự mình tưởng tượng bản thân đứng đỉnh cao thế giới giải trí rồi, đến lúc đó, nhất định để cho Diệp Chanh quỳ dưới đấy mà lau giày cho mình, hừ. Chương 182 Quần áo cởi nửa, Diệp Chanh đến. Edit: Lựu Đạn vào bên trong, liền bị quân thiết kỵ chặn lại. ta có chú sợ hãi đối với thiết kỵ quân, nhưng lại nghĩ đến mình là do Mộ Dạ Lê đích thân mời đến, nên thẳng sống lưng cao đầu ngạo nghễ “Các làm gì đó, là Mộ tổng đích thân mời tôi đến, các còn muốn đến cản tôi?” Nhướng mày hừ tiếng, bộ dạng coi ai vào mắt kia, làm An Khả Nhi tức giận, trong lòng nghĩ, chờ tôi leo lên được giường của Mộ Dạ Lê rồi, chuyện cần làm đầu tiên đó chính là thu thập các người. Mộ Đại nhích người ra sau, để ta vào trong. Thấy ta cố ý ép ngực tạo thành khe rãnh, rung đùi đắc ý vào trong, trong lòng Mộ Đại hừ , ta chỉ sợ còn biết bên trong có gì chờ đợi ta đâu. Rơi vào trong tay Diệp Chanh, chúc may mắm. … Mộ Dạ Lê ngồi tận cùng phái bên trong, xem giấy tờ, đứng bên cạnh nhìn đó là Imie. Khả Nhi đứng nhìn từ xa, chỉ thấy thân tây trang giày da, cà vạt màu xám xanh, áo sơ mi sọc caro, cánh tay rắn chắc, rất thích hợp để mặc tây trang, nhìn qua thân cao quý, nhìn lại tựa như vương tử thời trung cổ, mang theo tôn quý chỉ vương thất mới có được. ta đến bên cạnh người Mộ Dạ Lê. Trái tim An Khả Nhi nhịn được nhảy thình thịch, quá kích động rồi, trong đầu ta còn nghĩ lát nữa nên dùng tư thế nào uyển chuyển dưới thân của , đến lúc đó nhất định phải dùng hết năng lực mà mình có, để Mộ Dạ Lê hoàn toàn gục dưới váy của mình, vậy cả nước Z này còn phải là thiên hạ của mình sao? Nghĩ đến đây, ta kích động đến độ thở xong. ta ngẩng cao đầu lên: “Mộ tổng, tôi đến….” câu đầy mị, từ trong miệng ta thốt ra, sau đó là ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn đến Mộ Dạ Lê. Thậm chí còn nhìn đến Giang Úc Bạch cùng Âu Dương bên cạnh. Giang Úc Bạch nhíu mày, hỏi câu “Này, ai đây?” câu đánh thẳng vào An Khả Nhi, ta gấp gáp nhìn sang bên cạnh, bởi vì quá mờ ảo cho nên chú ý đến nơi này còn có người khác. Tất nhiên, đây là tiệc rượu, sao lại có mình Mộ Dạ Lê được chứ? Mộ Dạ Lê nhịp nhịp ngón tay, nhìn An Khả Nhi cười “Là An Khả Nhi đúng ?” “Đúng vậy, là tôi, Mộ tổng.” Người bên cạnh có chút quen mắt, nhưng An Khả Nhi lại nghĩ ra được đó là ai, nhưng là, cùng Mộ Dạ Lê đến nhất định cũng là nhân vật với tới được. Đôi mắt trong trẻo của Mộ Dạ Lê tràn đầy ý lạnh , nhưng mà ta lại để ý tới. “ biết đến đây làm gì ?” An Khả Nhi chớp động đôi mắt, chẳng lẽ đây là muốn mình cởi quần áo? Cũng đúng, đây cũng là nhân vật lớn, chơi có chút công khai. cũng từng nghe qua. Vì vậy, chỉ nghỉ thoáng, liền cởi dây khóa áo mình. “Ngài muốn làm gì, tôi cũng làm được…” Đôi mắt quyến rũ, cúi đầu kéo khóa váy, bộ ngực bị chèn ép bên trong lập tức nhảy ra ngoài. Ngay lúc ta muốn tiến lên, lại bỗng nhiên nghe được giọng từ phía sau. “Để Mộ Thất đưa em tới làm gì, uống rượu sao?” Diệp Chanh! Sao có thể lại là ta. Chẳng lẽ Mộ Tổng còn gọi những người khác đển? ta khộng kịp mặc quần áo vào, nhìn thấy Diệp Chanh nhanh nhẹn đến, thân quần áo đơn giản, mặt mộc lại ngăn được gò má xinh đẹp, mang theo đôi mắt tuyệt đẹp, nở rộ cảm giác xinh đẹp, so với người khác mày đầy phấn son còn xinh đẹp hơn gấp nhiều lần.
Chương 183 Đây phải là tiệc rượu, đây là bẫy để tra tấn ta! Edit: Lựu Đạn “…. Sao lại đến đây.” An Khả Nhi quay đầu lại, liền mắng câu. Diệp Chanh liếc mắt nhìn đến động tác vừa rồi của ta, dừng lại chút, sau đó trong mắt lại tỏ vẻ thú vị, vừa cảm thấy vui vẻ qua vừa “Tiếp tục , đừng dừng lại, tôi còn muốn học chút, chỉ có chút dâm đãng cuối cùng là dụ dỗ đàn ông như thế nào.” Dâm đãng? ta mình? Nhưng là động tác chủ động cởi quần áo vừa rồi kia, đúng …. Gương mặt An Khả Nhi liền đỏ thanh khối, còn phải để ý nhìn sắc mặt của Mộ Dạ Lê ở phía sau, vô cùng khốn đốn. Chính là, sao Diệp Chanh lại dám ở tước mặt Mộ Dạ Lê như vậy. Nhưng mà, Mộ Dạ lê chỉ cười yếu ớt cái, nhìn chăm chăm về phía Diệp Chanh, thấy đến, đưa tay vẫy lại. Diệp Chanh qua, Mộ Dạ Lê liền đưa tay ra trực tiếp đem người kéo vào trong lòng. Trong lòng An Khả Nhi trực tiếp lộp bộp đổ xuống. Mộ Dạ Lê vậy mà để Diệp Chanh ngồi đùi mình! Diệp Chanh cũng rất là sửng sốt. Nhưng mà, thoát được. Đôi tay mạnh mẽ giữ lấy eo , cho động đậy. Diệp Chanh đành phải để tùy ý, ngồi tại chỗ, ngẩng đầu lên nhìn . lại tùy ý nắm lấy ngón tay của mà đùa nghịch, rồi “Sao lại tiếp tục?” An Khả Nhi chấn động, nhìn thấy mọi người đều mình như vậy, bộ dáng như xem kịch vui kia…Dường như là chê cười . bỗng nhiên nhận thấy được đều đúng, đặc biệt là ánh mắt của Diệp Chanh, mang theo nghiền ngẫm, làm cho cảm thấy nghẹn trong lòng. “Tôi…” Giọng của Mộ Dạ Lê bỗng nhiên lạnh xuống, tay đùa nghịch ngón tay Diệp Chanh dừng lại, khí chung quanh liền hạ thấp tựa như mùa đông đến. “ tiếp tục.” An Khả Nhi trong lòng run lên, tay vội vàng cử động, nhung mà… Để làm thế này trước mặt Diệp Chanh như vậy… làm được. chết sống cũng cởi, chỉ cảm thấy Diệp Chanh cao ngạo nhìn mình, thái độ đó là làm cảm thấy ghê tởm. Mộ Dạ Lê “Sao, còn động? Hay là để tôi cho người đến chơi đùa cùng ?” “A….Tôi, tôi phải, chỉ là…” An Khả Nhi trong lòng cuống lên… Mộ Dạ Lê gọi đến đây căn bản phải là tham gia tiệc rượu! Lúc này. Diệp Chanh nghiêng đầu nhìn “Như vậy là có ý gì?” Mộ Dạ Lê nhướng mày nhìn “Sao hả, em có ý gì?” Diệp Chanh nhảy từ người xuống. Từng bước đến bên cạnh An Khả Nhi. “Bây giờ nâng chân lên.” “Cái gì?” An Khả Nhi kỳ quái “ muốn làm gì?” Diệp Chanh khoanh tay nhìn ta “ nghe qua tư thế đứng chân chứ, bây giờ liền đứng chân , nếu dám làm rơi, Mộ Thất, cậu liền cho ta cái tát.” Mộ Thất bên cạnh nhận lệnh, thẳng đến. Nghe người này tìm người muốn quay hình phu nhân nhà họ, trong lòng cậu liền cảm thấy rất tức giận, cũng dám đụng đến phu nhân nhà họ, mà chịu nhìn lại bản thân mình được coi là thứ gì . “.” Cậu đến, dáng vẻ cao lớn, bàn tay cũng lớn hơn người thường nhiều, nhìn người đàn ông hung ác như vậy, cả người An Khả Nhi phát rét, nhìn khắp nơi, lập tức hiểu ra, đây phải là gọi đến tham gia tiệc rượu mà ràng là, ràng là vì Diệp Chanh mà tạo ra cái bẫy để xử lý mình. liền đáng thương nhìn Mộ Dạ Lê. ta sao lại giúp Diệp Chanh dạy dỗ mình. Chẳng lẽ là ta cùng Diệp Chanh là thuyền? Sao có thể chứ, bên ngoài làm sao có người chưa biết! An Khả Nhi “Mộ tổng, cần như vậy, ngài thể nghe lời ta được, ta sao lại có thể ác độc như thế với tôi được.” Chương 184 Sao ngài có thể nuông chiều người phụ nữ ác độc này như vậy! Edit: Lựu Đạn Diệp Chanh muốn cười “ tìm người muốn quay phim tôi, muốn tôi bị cưỡng bức tập thể, sao cảm thấy bản thân mình độc ác ?” An Khả Nhi vẻ mặt lạnh dần, cúi đầu dám nhìn người. Ngày đó xem ra là xẩy ra chuyện, nhưng mà ta thoát được. Nhưng mà ta có chứng cứ gì mà mình. “ sao biết được là tôi làm, tôi căn bản là chưa có làm gì, co có chứng cứ gì sao, sao lại tra tấn tôi như vậy.” ta lại nhìn về phía Mộ Dạ Lê, “Mộ tổng, ngài phải làm chủ cho tôi, để ta hãm hại tôi như vậy, ta độc ác, chính là cố ý muồn làm nhục tôi, tôi…” Mộ Dạ Lê lại thẳng lưng ngồi như cũ động đậy. Diệp Chanh “ phải bắt đầu sao? Mộ Thất.” Mộ Thất nghe lệnh, lên trước tát ta cái. Lần này làm đầu ta muốn hôn mê luôn. Gương mặt cũng lập tức sưng lên. cái tát của đàn ông, sức lực so với phụ nữ lớn hơn rất nhiều. ta cảm thấy trong miệng mình đầy máu, nhìn Mộ Thất cả người run rẩy, dám thêm lời nào, nhanh nhẹn nhấc chân lên, đứng tại đó, quần oán tán loạn, bộ dáng buồn cười muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Giang Úc Bạch ở phía bên trong cười cười “Chỉ có Diệp Chanh em thôi, mới chơi như vậy.” Diệp Chanh “Người động ta, ta động người, ai bảo ta muốn đùa bỡn em.” Diệp Chanh quay đầu lại, tiếp tục ngồi xuống. Giang Úc Bạch cho người mở chai rượu ngon, đổ ra ly cho từng người, cùng nhau nhấp nháp. An Khả Nhi đứng đó, bao lâu liền thấy cả người đau nhức, chỉ là nhìn khuôn mặt sắt lạnh lẽo của Mộ Thấy trước mặt, căn bản động cũng dám động. Nhìn người trước mắt uống rượu chuyện trò, mà mình lại như đứa ngốc đứng ở đây, giống như thú bông để người ta nhìn, nước mắt càng lúc càng rời ồ ạt. Thấy Mộ Dạ Lê cuối cùng cũng nhìn về phía mình, mới nức nở “Mộ tổng, tôi có làm, ngài nhìn xem, ta hành hạ người ác độc như vậy….” Mộ Dạ Lê cười, càng cười như vậy, người nhìn nhịn được lạnh lẽo. “Sao, người phụ nữ của Mộ Dạ Lê tôi mà còn muốn động?” “…..” Lòng An Khả Nhi cứng lại. Mộ Dạ Lê lại kéo Diệp Chanh vào lòng mình lần nữa. Diệp Chanh chống cự, Mộ Dạ Lê nắm lấy tay “Lại động đậy, em mà động là hôn em.” “……” Giang Úc Bạch giật mình nhìn Mộ Dạ Lê, ngồi bên hô to gọi lơn “Cay mắt quá, các người cần như vậy, kêu chúng tôi đến chình là diễn ân ái cho xem phải ?” Mộ Dạ Lê dao động, lại coi ai ra gì như thường ôm Diệp Chanh trong ngực “Gọi các cậu đến phải là để xem kịch vui hay sao, sao hả, khó coi lắm hả?” Âu Dương cùng Giang Úc Bạch nhìn về phía trước “Đẹp, đặc biệt là lúc nãy, ai, ta phải là cho rằng mình đến đây để cậu lăn lộn chứ, là, cậu cũng ác quá đó, để cho người ta ôm hy vọng đến, kết quả là làm cho người ta ra thế này đây.” Bên kia, An Khả Nhi nghe thấy, càng cảm thấy đau lòng, khóc lóc thút thít, lại cẩn thận để mũi chân chạm đất. cái bàn tay lại lần nữa đánh lại đây. ta nhanh ngừng khóc, nhìn người trước mắt, gào to với Mộ Dạ Lê “Các người sao lại có thể làm vậy với tôi, nhà họ An tôi tốt xấu gì cũng có uy tín, danh dự, các người như vậy, cứ chờ đó….” Diệp Chanh nghe xong lắc đầu. Người này, dám như vậy trước mặt mấy người này, bây giờ, là ai có thể cứu được ta nữa. Quả nhiên đáy mắt Giang Úc Bạch đen lại “Ha, được được….” Ở trước mặt họ mà còn dám bản thân có uy tín danh dự…
Chương 185 Ai nha! Cảnh này thể xem, người ta còn là đứa a~~ Edit: Lựu Đạn cần người khác ra tay, Giang Úc Bạch trực tiếp đứng lên. “Được, tôi để An gia nhìn thử, nhà bọn họ sinh ra con ngoan như thế nào.” xong, mặt trắng bệch, vung tay lên “ lúc trước nghĩ muốn làm như thế nào với Diệp Chanh?” An Khả Nhi vừa nghe, sắc mặt lập tức trắng bệch. Bọn họ…Bọn họ muốn làm gì…. Giang Úc Bạch “ muốn làm gì với Diệp Chanh hôm nay để như thế.” An Khả Nhi hét lên “ được, các người được làm như thế với tôi…Tôi là chủ An gia.” Giang Úc Bạch lần nữa phất phất tay. An Khả Nhi nhìn Giang Úc Bạch “ tính làm gì với tôi?” chỉ cảm thấy đây hẳn là cấp dưới của Mộ Dạ Lê. Giang Úc Bạch hừ cái “Lát nữa có rất nhiều thời gian chậm rãi mà biết tôi nghĩ cái gì.” xong, người bị lôi thẳng ra ngoài. An Khả Nhi còn mắng “ định chơi trò gì, dựa vào đâu chứ….” Mộ Thất đứng bên “ tính là thứ gì, dám với cậu chủ Giang gia, là cái thứ gi? Giang Úc Bạch, rảnh rỗi hỏi, cậu ấy được tính là thứ gì.” Giang Úc Bạch. Con trai của Giang đại thủ trưởng. Khuôn mặt An Khả Nhi cứng đơ, lâu cũng có phản ứng. Bên dưới, người hoàn toàn bị kéo ra ngoài. … Diệp Chanh vẫn cứ bị Mộ Dạ Lê ôm trong lòng, muốn động cũng động được. buồn bực ngẩng đầu lên “Chẳng lẽ thấy nóng sao?” Mộ Dạ Lê nhướng mày cái. “Nóng, là rất nóng em nhận ra rồi hả?” đụng chạm cái, là lửa nóng bành trướng a. Diệp Chanh đơ người. Lời này xấu nhưng nghe được lại thấy kỳ kỳ kiểu gì đó. khỏi nhìn xuống dưới liền thấy… Nơi nào đó dựng lều trại, làm cho liền có phản ứng… Đúng vậy, rất nóng, dục hỏa đốt người nên nóng… là cố ý trêu . đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi, cái thứ lưu manh này, tại sao trước mặt nhiều người lại bắt đầu chơi trò lưu manh như vậy. Giang Úc Bạch lại che lấy mắt “Ai nha, cay mắt quá, Mộ Dạ Lê cậu kêu bọn này đến để là khán giả hả?” Âu Dương lắc đầu “Sao tớ cảm thấy tụi mình nhầm chỗ rồi phải?” Giang Úc Bạch kéo “ Kia còn mau ngay, được, tớ còn như vầy, mấy chuyện thế này thích hợp để tớ xem.” Nhìn hai người trêu đùa như vậy rồi rời , Diệp Chanh càng thêm buồn bực. Đều tại cái tên Mộ Dạ Lê đáng chết này. Mộ Đại nhìn hai tên gây chuyện kia rời , còn vừa vừa . “Mộ Dạ Lê cũng biết rồi người à, tớ nhìn có lầm đây.” “Phải nhìn coi đối phương là ai , là Diệp Chanh đều có khả năng ha ha ha…” “Mất công lúc trước tớ cảm thấy với cái EQ này của Dạ Lê, trừ Diệp Tử ra là nhìn thấy được người khác, ra là cậu ta che dấu kỹ như vậy, biết chọc như vậy, xem ra cần chúng ta dạy cậu ấy nữa rồi.” Mộ Đại nhìn, khỏi quay đầu nhìn lại. Tiên sinh nhà bọn họ là… Ở trước mặt hai vị thiếu gia kia cũng như vậy…. , , nhất định là Diệp Chanh dụ dỗ người! Tiên sinh nhà họ sao lại có thể mất tự chủ như vậy được. Chính là Diệp Chanh hư như vậy, tàn nhẫn như vậy, có thù ắt báo như vậy, sao tiên sinh nhà họ tức giận được. Mà , Mộ Dạ Lê đúng là có tức giận. những tức giận , mà ngược lại vẻ mặt nhìn Diệp Chanh rất là vô cùng kiêu ngạo. Đây mới là người phụ nữ của , nên có dáng vẻ này. Mà này, khi mà tỏ vẻ giảo hoạt cũng rất là cực kỳ mê người như vậy. Chương 186 Chẳng lẽ Mộ Dạ Lê vì Diệp Chanh? Edit: Lựu Đạn Hôm sau, bên ngoài liền truyền ra video NP của An Khả Nhi. Tuy video mờ nét, nhưng gương mặt của lại rất rỏ ràng, làm người nhìn qua đều có thể nhận ra. Lâm Vũ Oánh biết được vô cùng khoái, nhanh gọi điện đến cho Diệp Chanh “Cậu chưa thấy video nên , ngày hôm qua ta còn khoác lác, bản thân rất nhanh bay cao, hôm nay lại lộ ra cái này, tuy rằng rất thảm…Nhưng mà vì cớ gì tớ cũng nghĩ đến ta, thường ngày ta làm người tốt như vậy, có kết cục như hôm nay hết thảy là do ta tự tìm lấy.” Diệp Chanh cười cười “Dừng, dù sao sau chuyện này, chỉ sợ ta đứng dậy nổi đâu.” “Đúng vậy, ai còn muốn tìm ta nữa.” …. Diệp Tử nhìn video, lại nhìn ra được nơi này hình như là nhà của Giang Úc Bạch. Xâu chuỗi lại mấy chuyện lúc trước, An Khả Nhi vài lần bóng gió với mình, là bản thân dạy dỗ Diệp Chanh, nhìn màn này bây giờ, càng có suy nghĩ, chẳng lẽ… Chẳng lẽ tất cả là do Mộ Dạ Lê làm? Đáy lòng Diệp Tử khỏi lạnh. …… Lúc Mộ Dạ Lê ở nhà, Giang Úc Bạch gọi đến “Có muốn ra ngoài chơi ?” Mộ Dạ Lê “ .” rồi liền muốn tắt máy. Giang Úc Bạch cười “Lần này bơi, mang theo chị dâu , cậu muốn nhìn thấy Diệp Chanh mặc áo bơi sao, dáng người đó, nhất định là siêu nóng bỏng a~~~” Trong mắt Mộ Dạ Lê lóe sáng…. Giang Úc Bạch thấy gì, chỉ có thể “Thôi… là, vốn định bao khu bãi biển, muốn hai người ….” “Khụ…Dừng… phụ lòng cậu.” xong, lúc này mới tắt máy. Bên kia, Giang Úc Bạch sửng sốt. Câu cuối cùng kia của Mộ Dạ Lê, nhấm nửa ngày mời hiểu được. Là đồng ý nha~~ Giang Úc Bạch với Âu Dương bên cạnh “Hắc hắc, nhìn lấy Diệp Chanh làm cái cớ là lập tức đồng ý.” Âu Dương chỉ yên lặng mà bật ngón cái với cậu. Ngày thường gọi Mộ Dạ Lê ra ngoài vô cùng khó khăn, bới vì vừa ra cửa là kéo theo cả đám em hoa si cùng, bao nhiêu người cản ngăn cũng được, dần dà cũng thích ra ngoài. Bây giờ lại vì Diệp Chanh mà trực tiếp đồng ý a. …. Sáng sớm Diệp Chanh bị kéo , mơ mơ màng màng mà bị bắt lên xe. Vừa thấy đội hình bên ngoài liền chớp chớp mắt. Vừa mới kết thúc vai diễn, bây giờ cũng chưa có gì làm, chuẩn bị ngủ cho ngon hai ngày, ai biết được, sáng sớm bị Mộ Dạ lê túm . “ đâu á?” “Giang Úc Bạch mời.” . “A, Tiểu Bạch mời chúng ta làm gì?” “Nghỉ ngơi, bơi lội.” “A…Em còn chưa mua áo tắm đâu.” “ chuẩn bị rồi, thôi.” Diệp Chanh dừng chút, nghĩ là bên phía Mộ Dạ Lê có đống người chuẩn bị cho rồi, cái gì mà phải tốt chứ. Tới nơi mới nhìn đến, khoảng biển yên lặng, cái du thuyền lớn, đỗ lại mặt biển êm ả. Diệp Chanh nghĩ là bơi đến bể bơi… du thuyền xa hoa, bên dưới có tầng, mà Mộ Dạ Lê lại cố ý chuẩn bị phòng ở đây. mở tủ quần áo ra, phát bên trong ngăn tủ chất đầy áo tắm…. Đều là số đo của , tùy tiện cầm cái là có thể mặc được. giật giật khóe môi, cho rằng chuẩn bị là tùy tiện mua bộ. Kết quả là tùy tiện mua cả tủ. là tùy hứng hen. Diệp Chanh đành cầm bộ thay ra, nghe được bên ngoài là mảnh vui mừng, có lẽ là mọi người bắt đầu cuộc chơi.
Chương 187 người đẹp như mây tranh nhau vì Edit: Lựu Đạn Bên ngoài. Mộ Dạ Lê hiếm khi ra ngoài, Giang Úc Bạch lại mang đến rất nhiều người đẹp, ngay tức nhóm người đẹp mặc bikini cùng nhau nhìn về phía ám đến Mộ Dạ Lê. “Mộ thiếu sao lại ngồi mình ở kia.” “Đúng đó, cũng ai qua tiếp chút sao.” “Hay là ?” “ .” Trong lòng các tựa như chim non, sớm xôn xao, nhưng mặt lại dám biểu điều gì. Giang Úc Bạch tựa ghế mà nhìn đến, khỏi lắc đầu. Mộ Dạ Lê này, đến chỗ nào cũng cuốn hết ánh mắt chú ý của các em, lần sau cần mời ra ngoài chơi. Bất quá… Lần này là có Diệp Chanh, nào mà đến gần, chừng liền … Ha ha… Giang Úc Bạch ngẩng đầu “ , dũng càm lên.” Ánh mắt mấy nàng liền sáng ngay tức . Có cổ vũ của Giang thiếu, lập tức vứt bỏ rụt rè, trực tiếp hóa sói đói mà nhào đến. “Mộ thiếu, có muốn ăn trái cây a?” Mộ Dạ Lê nằm dựa ghế, da thịt người phơi dưới mặt trời, nhuộm tầng ánh sáng, nhìn qua rất đẹp và khỏe mạnh, từng thớ da thịt đẹp tựa điêu khắc, làm người ta nhìn đến liền muốn sờ cái. Chỉ là gương mặt kia, nhìn rất lạnh lùng, dù phơi dưới ánh mặt trời cũng tan hết băng giá, làm người muốn mà dám. “ cần.” “Ăn chút mà, quả nho này rất ngon.” Mấy người đẹp phía sau át phía trước, giống như là tranh giành đồ ăn. Dùng ánh mắt giao chiến. có gì tốt mà dám bước lên. Gương mặt ràng qua dao kéo, còn dám đến gần Mộ thiếu. Ai u, dáng người khó coi như vậy, còn nghĩ muốn tranh với tôi. Mấy người đẹp này đánh nhau trong im lặng ngừng, đều cảm thấy so với người khác mình là người tốt nhất. Nhưng mà lúc này… Mộ Dạ Lê đột nhiên lại đứng lên. Vài người trong lòng vui thôi, cho rằng rốt cuộc cũng nhìn thấy mình, ánh mắt liền trở nên nóng bỏng. Nhưng mà…… Ánh mắt Mộ Dạ Lê lại trực tiếp lướt qua người họ, nhìn về phía sau. Diệp Chanh lúc từ dưới lên, liền thấy bên ngoài xếp hàng náo nhiệt cả lên. Trai xing đẹp tụ tập, Giang Úc Bạch, Âu Dương, Tôn Bỉnh Hiền ngồi ở đó, bên người đều có người đẹp kề cận, Mộ Dạ Lê lại càng đáng sợ hơn, bên cạnh là rừng người đẹp vây quanh. thân quần áo màu trắng thoải mái, che dấu ít lệ khí. Làm nhìn qua bình thường ít, cho nên có lẽ làm người ta tạm quên danh xưng ám đến lẫy lừng của , nhất thời cho rằng có thể đến gần hơn. Hơn nữa vẻ đẹp ai bì được kia càng làm cho người ta quên hết tất cả. Nhưng mà đảo qua hết các khuôn mặt nơi này, Diệp Chanh thể thừa nhận, trong vạn người Mộ Dạ Lê đứng thứ hai cũng ai đứng nhất. Khó trách lại thu hút nhiều người như vậy~~~ Lúc này, Mộ Dạ Lê trực tiếp qua mấy người đẹp kia, về phía Diệp Chanh. Vài bước là đến bên người rồi, ánh mắt nóng bỏng quét vòng. Áo tắm mà Diệp Chanh chọn cũng quá hở hang, phía còn kèm theo tầng lụa mỏng, mỏng manh che đậy đường cong xinh đẹp của , nhưng lại là biết, nửa che nửa hở như vậy, có bao nhiêu động lòng người. Trong chớp mắt, ánh mắt của mọi người thuyền đều trực tiếp nhìn lại chỗ . Khi nhìn thẳng vào người Diệp Chanh, từng tiếng kinh ngạc, cảm thán từ sâu trong cổ họng tràn ra. Ánh mắt Mộ Dạ Lê tối sầm lại, trực tiếp dang ta ôm lấy , đem thẳng đến chỗ ngồi của mình. Shit… Tự nhiên thấy hối hận khi đưa đến đây…. Chương 188 Được Mộ Dạ Lê thương là tốt Edit: Lựu Đạn làm cho mấy người đẹp kia sợ ngây người, đây là…. Diệp Chanh… Các lăn lộn trong giới lâu, lại biết, Mộ Dạ Lê vậy mà lại ở cũng Diệp Chanh như vậy. Mộ Dạ Lê khi nãy còn có chút hứng thú cùng mọi chuyện mà lúc này đôi mắt liền sáng như đuốc, trầm lắng làm người thấy bất ngờ. Tất cả đều là vì Diệp Chanh? Các nháy mắt liền mang ánh nhìn đầy ghen ghét, nhìn người đàn ông khi nãy mình còn vây quanh cả nửa ngày, rồi quay lại vậy mà còn ôm thêm người về, để ngồi bên cạnh, còn quên lấy chăn mỏng trùm kín ta lại… Diệp Chanh cạn lời nhìn “Này, làm gì vậy?” Mặt trời nóng cháy, lại quấn chăn cho chặt như vậy, là muốn trùm chết à? Mộ Dạ Lê nhíu mi. Ngày hôm qua nghĩ sai rồi, muốn nhìn thấy mặc áo tắm, nhưng mà lại nghĩ đến chuyện cũng cho người khác nhìn thấy. Lần sau muốn nhìn… Vẫn là tự mình mang đến bể bơi hơn. ngẩng đầu, trừng mắt nhìn mấy người đàn ông còn nhìn về bên này cái. Giang Úc Bạch nhanh đem ánh mắt thu về, miễn trở thành mục tiêu để bình dấm chua kia liền thủ tiêu. Mộ Dạ Lê hừ cái, ôm Diệp Chanh “Chờ chút liền về thay quần áo!” “!!” Thay quần áo, chọn cái rất bảo thu rồi a. Bên này, mấy kia ghen ghét đến xong rồi… Chỉ thấy là Mộ Dạ Lê ôm vẫn luôn thân mật nhìn , động tác thân mật như vậy… Có người vui liền đánh giá Diệp Chanh chút. Còn phải là do khuôn mặt có chút xinh đẹp sao, hừ, chúng tôi cũng rất đẹp a. Được rồi, lại nhìn kỹ, cái đó đúng là quá đẹp. Mấy nàng xinh đẹp nhìn, càng cảm thấy bản thân thua kém người ta, vừa mới bắt đầu cam lòng, chậm rãi biến thành hết hy vọng. là ghét quá , ông trời sao lại công bằng như vậy, còn để cho thế giới này lại có đẹp đến như thế chứ. Càng buồn bực hơn chính là, cái số của mấy sao lại kém như vậy, khó khăn lắm mới có được lời mời này của con cháu hào môn, vậy mà này cũng cùng xuất . Diệp Chanh lúc này còn chống cự “Nóng !!!” dẫu miệng lên với ạn. Mộ Dạ Lê thò tay ra cầm ly nước mát đến “Uống chút liền nóng.” Diệp Chanh trừng , nhưng vẫn là mở miệng ra, yên tâm thoải mái mặc hầu hạ. “Còn muốn ăn nho.” Mộ Dạ Lê lại lần nữa trừng mắt liếc cái, lại vô cũng sung sướng bắt lấy quả nho, sau đó đút cho . bị trùm kín như vậy, lại ngoan ngoãn nằm trong ngực, giống như cái kén tằm, như vậy có cái quái gì thú vị. Trong nháy mắt, lệ khí nhạt rất nhiều, vui vẻ ôm mà hầu hạ ăn uống, từng cái từng chút, ăn rất vui vẻ, đút của rất thoải mái. Chỉ là khổ cho người bên cạnh. Ghen ghét nhìn may mắn kia, vậy mà có thể được Mộ Dạ Lê cẩn thận chăm sóc. Giang Úc Bạch lắc đầu, rồi, Diệp Chanh mà đến, các khác lập tức trở nên lu mờ, đúng. Giờ phút này, trong mắt Mộ Dạ Lê nào còn có người khác chứ. Ngay cả bọn họ cũng làm nền mà thôi. Giang Úc Bạch cạn lời, ném quả nho vào miệng mình, với Mộ Dạ Lê “Đáng thương quá, đáng thương cho tôi có ai đút, chỉ có thể tự mình ăn.” Diệp Chanh lúc này mới nhớ ra bên cạnh còn có người, khuôn mặt đỏ hồng, nhìn bên kia “Tiểu Bạch, người đẹp bên cạnh nhiều lắm đó.” Diệp Chanh vậy mà còn gọi Giang thiếu là Tiểu Bạch… Mấy xinh đẹp kia lại ghen ghét nữa rồi… Được Mộ Dạ Lê thương là gan có thể to như vậy, tốt . Nhưng mà nghe nhắc nhở như vậy, các liền mới nhớ đến Giang Úc Bạch, chiếm được Mộ Dạ Lê, bọn họ còn có người khác, vì thế từng bước, từng bước chạy nhanh theo xum xoe bên cạnh mấy người đàn ông khác.