Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 163 Mất mặt như vậy bằng lui đường vòng rồi tính
      Edit: Lựu Đạn


      Cái gì?

      Lâm Thư liền qua.

      “Đạo diễn An…Chúng ta phải xác định, là Diệp Tử sao….?”

      An Khánh nhìn Lâm Thư hỏi “Chúng ta khi nào?”

      “Chuyện đó là thể, là lựa chọn tốt….”

      “Đúng vậy, kết quả chọn lựa tốt nhất của chúng là Diệp Chanh.”

      xong An Khánh cho ta ánh mắt vô cùng khinh thường.

      Mặt Lâm Thư liền đỏ lên.

      Người bên cạnh bị chuyện trước mắt dọa rồi.

      “Có ý gì, người đại diện vẫn là Diệp Chanh?”

      “Ha, vậy là trước đó họ đều là hiểu lầm sao, thể nào, Diệp Tử là tự mình đa tình cho rằng quảng cáo thuộc về mình sao?”

      là, có cần phát tin ra như vậy ?”

      mất mặt, nghĩ là mình liền tùy tiện đưa tin như vậy.”

      “Vừa nãy còn , lịch quay quá nhiều, có thời gian, còn muốn người ta rút ngắn thời gian, quay trong hai ngày cho xong nữa chứ.”

      “Người ta căn bản là muốn quay ta sao, quá tự mãn rồi .”

      Ánh mắt chế giễu của mọi người, làm Diệp Tử chịu nổi, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Thư, liền chạy nhanh ra ngoài.

      Mà An Khánh lười quan tâm đến cảm xúc của ta, chỉ là vào trong bàn chuyện chi tiết cùng Diệp Chanh về mẫu quảng cáo.

      Người ngoài chưa kịp gì, poster quảng cáo của Diệp Chanh tung ra trước.

      poster, Diệp Chanh thân vàng rực đứng cánh hoa, dáng vẻ đó, đẹp đến làm người thở thông, cao quý làm nghĩ nghĩ đến Thiên Thần hạ thế, nháy mắt làm bao nhiêu người thích.

      Trong ngoài giới giải trí lập tức biết được tin này, khỏi càng thêm cười nhạo Diệp Tử.

      Trước đó như đinh đóng cột rằng mình nhận được quảng cáo, vui mừng loan tin khắp nơi, gặp ai cũng mình sắp quay quảng cáo này nọ, sau đó còn cho mình là nữ vương giới giải trí .

      Kết quả….

      Quảng cáo vẫn là của Diệp Chanh.

      Người ta là vẫn muốn Diệp Chanh a.

      Quá mất mặt.

      Tất cả mọi người cảm thấy, nếu mình là Diệp Tử, mất mặt như vậy rút khỏi làng giải trí a.

      Diệp Chanh cùng đạo diễn, chính là nghe ta luyên thuyên ngừng về ý tưởng quảng cáo.

      Vừa , vừa nhìn Diệp Chanh.

      Càng nhìn, càng thấy hợp.

      “Ai nha, trước đây dám nghĩ, có người có thể đủ tư chất để tôi quay được cái quảng cáo này, lại , lúc mới bắt đầu Mộ Dạ Lê hai phải đem ném đến chỗ chúng tôi .”

      kích động quá, vậy mà lại cẩn thận ra câu như vậy.

      Diệp Chanh liền khựng lại.

      “Lời vừa rồi có ý gì, An đạo?”

      “A….Tôi ….”

      An Khánh thấy chuyện này xong rồi.

      Chuyện này, bên cho với Diệp Chanh, bây giờ mình lại…. phải là muốn chọc phải mồi lửa sao.

      Có quan hệ với Mộ Dạ Lê có thể là chuyện sao?

      An Khánh chút cũng ngậm chặt miệng.

      Nhưng mà cần nhiều lời, Diệp Chanh nghĩ nghĩ cũng hiểu.

      Cho nên, quảng cáo này… ra là Mộ Dạ Lê cho mình?

      Vì sao…?

      Hà Nhã Huệ lúc này cũng còn bên cạnh, đôi mắt chớp động, biết tốt.

      Diệp Chanh nhìn “Hà tỷ, chuyện này chị sớm biết?”

      Hà Nhã Huệ nhìn , chỉ có thể “Diệp CHanh, em cũng tự nghĩ lại, em có phải có thể đảm nhận được quảng cáo này hay , em có năng lực hay , cho là có Mộ tổng giật dây bắc cầu bên trong nữa, nhưng SH có thể chọn em, An đạo lại có thể thích em, cũng đều là do năng lực của em có đúng hay ?”

      Chỉ là Diệp Chanh rất ngạc nhiên, vì cớ gì mà Mộ Dạ Lê giúp mình.

      Nghĩ nghĩ, Diệp Chanh lấy di động ra.

      An Khánh đứng bên khỏi nhìn qua, trong lòng ngạc nhiên nghĩ, phải là tự nhắn tin qua cho Mộ Dạ Lê ?

      Nếu như vậy…

      Quan hệ giữa họ quá tốt rồi.

      Người có thể nhắn tin cho Mộ Dạ Lê, chậc chậc…

      Diệp Chanh cũng là gửi tin nhắn đến cho .

      Chương 164 Vị tiên nữ nào cứu vớt chúng ta?
      Edit: Lựu Đạn


      Tin nhắn mà Diệp Chanh gửi cho Mộ Dạ Lê là “Quảng cáo SH có phải là giúp em có ?”

      Bên kia….

      Mộ Dạ Lê trong phòng họp, thân lạnh lẽo ngồi ở giữa.

      Người ngồi bên dưới cảm thấy lo lắng, thậm chí dám ngẩng cao đầu lên nhìn Mộ Dạ Lê cái.

      Mộ Đại đứng phía sau cảm thấy áp suất xuống thấp, dùng mắt với Mộ Thất bên cạnh, ý muốn Mộ Thất cẩn thận chút, đừng chọc tiên sinh vui.

      Lúc này….

      Trong gian yên tĩnh cây kim rơi cũng nghe được tiếng vang, bỗng nhiên truyền đến thanh của tin nhắn.

      Người bên cạnh sắc mặt trắng bệch.

      Ai dám trong cuộc họp của Mộ tổng, vậy mà dám khóa máy điện thoại.

      Là nghĩ muốn biến mất khỏi nước Z phải ?

      Nhưng mà lúc này….

      Mọi người thấy Mộ Dạ Lê nâng tay lên cầm lấy di động mà xem.

      Khi ánh mắt chạm đến điện thoại mặt mày lạnh lẽo vốn có nhanh chóng tan ra thành điểm mềm mại dịu dàng.

      Mọi người nhất thời sợ ngây người.

      ở điểm này, chỉ sợ chỉ có Mộ Đại cùng Mộ Thất ở phía sau thấy được.

      tiên sinh nhà họ nhận được tin nhắn của Diệp Chanh.

      đó hiển thị ba chữ “Mộ phu nhân” làm cho Mộ Đại nhìn thấy mà nhăn mày.

      Mộ dạ lê vung tay ra hiệu im lặng.

      Mọi người lập tức càng thêm căng cứng cơ thể.

      Tất cả mọi người nhìn Mộ Dạ Lê ngồi ở đó mặt mày đầy ý cười, lẳng lăng cầm điện thoại làm cái gì đó.

      Ai cũng biết bên kia điện thoại rốt cuộc là ai, có thể là tổng tài của họ lập tức thay đổi.

      Mộ Đại phía sau cũng muốn kinh hô

      Này khoa học, tiên sinh nhà họ sao lại có thể như vậy….

      …..

      bao lâu sau Diệp Chanh nhận được tin nhắn trả lời của .

      “Đúng vậy, sao này, em muốn cảm ơn sao?”

      Diệp Chanh nghĩ lại, tỏ vẻ hình như có chút tốt lắm.

      “Được, vậy em cảm ơn

      “Chỉ cảm ơn bằng miệng thôi sao?”

      “…..”

      Diệp Chanh nghĩ, bằng muốn cái gì?

      Mộ Dạ Lê là ngậm thìa vàng mà lớn lên, chẳng lẽ phải cho tiền sao?

      Diệp Chanh “Vậy, nếu …”

      “Mời ăn cơm .”

      “….”

      “Được, muốn ăn gì?”

      “…”

      Khóe môi Mộ Dạ Lê cong lên.

      Nhìn đến câu , muốn ăn gì, liền nghĩ đến cánh môi mềm ngon ngọt thơm tho của .

      Người bên dưới lại sợ ngây cả ra.

      Tổng tài nhà họ sao lại cười?

      mặt tươi cười như tắm gió xuân?

      Mộ Dạ Lê nhắn với Diệp Chanh “Bằng , em làm cho ăn .”

      “…”

      Diệp Chanh nghẹn lời phải là chưa ăn qua…”

      “Em có thể học a.”

      Diệp Chanh lại do dự, có thể học rất nhiều thứ, duy nhất nấy ăn là học được.

      Diệp Chanh còn muốn gì thêm, liền thấy gửi địa chỉ thẳng đến.

      phải chứ, có phải là muốn nhìn xấu mặt phải ?”

      ….

      Mộ Dạ Lê cất điện thoại, ngẩng đầu lên “Tan họp.”

      Tất cả mọi người đều sửng sốt.

      Vừa mới tổng kết nữa năm, nháo vui, như vầy liền kết thúc sao?

      Lập tức mọi người liền cảm thấy may mắn.

      biết bên kia chị vị tiên nữ tỷ tỷ nào, lập tức liền giải cứu cả đám người bọn họ.

      Bên dưới, liền chỉ thấy Mộ Dạ Lê cười , cũng thấy quay đầu lại, nhanh chóng khỏi phòng họp.

      Lúc Diệp Chanh lên xe của Mộ Dạ Lê, còn hỏi “ chắc chắn là muốn ăn hả, đến lúc đó em làm xong, nghĩ cũng được ném đó, nghẹn cũng phải nhét hết vào miệng cho em.”

      Mộ Dạ Lê cười cười “Yên tâm, ăn hết.”

      Những lời này bình thường rất Man

      Nhưng mà vì cớ gì, Diệp Chanh cảm thấy lạ lạ?
      Nguyen Thuy, thuyt, Yoolirm Park5 others thích bài này.

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Uh.ăn đồ em nấu. Sau đó ăn luôn cả em.:yoyo60::yoyo40:
      Diệp Tử, cảm thấy thế nào??:die::die:

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 165 Tốt ? Hay tốt?
      Edit:Lựu Đạn


      Rất nhanh về đến nhà, Diệp Chanh cùng Mộ Dạ Lê vào phòng bếp.

      Liền thấy hai người cùng nhau vào, mọi người cúi đầu kinh ngạc, “Tiên sinh, phu nhân”

      Mộ Dạ Lê nhìn Diệp Chanh, nhưng lại với đầu bếp,” Nguyên liệu nấu ăn có ?”

      Bếp trưởng vội cúi đầu “Dạ, tiên sinh.”

      “Rất tốt, chuẩn bị tốt cho phu nhân.”

      Bếp trưởng sợ hãi “Sao có thể để phu nhân làm, tiên sinh ngài muốn ăn gì để....”

      , hôm nay trong bếp cần người, tất cả ra ngoài .”

      Phòng bếp có rất nhiều người, hai mặt nhìn nhau, cũng biết nên làm cái gì bây giờ.

      Để tiên sinh cùng phu nhân nấu cơm, bọn họ muốn chết sao?

      Nhưng mà, nhìn thái độ chắc chắn kia của Mộ Dạ Lê, bọn họ cũng chỉ có thể chạy nhanh chân trốn ra ngoài, dám đứng lại nhìn.

      Trong bếp trừ bỏ vài thứ quả nhiên ngoài dụng cụ bếp ra cũng có ai.

      Diệp Chanh có chút chột dạ nhìn Mộ Dạ Lê “ muốn em làm sao?”

      Mộ Dạ Lê nhìn như xem kịch hay “Dù sao hôm nay cũng muốn ăn, nếu em nấu cơm....”

      quét mắt khắp người “Vậy ăn cái khác cũng được.”

      Ánh mắt nóng bỏng của lập tức chiếu thẳng đến chỗ nào đó bên dưới người .

      Diệp Chanh gào to trong lòng, đồ lưu manh!

      là có ý gì hả!!!?

      Diệp Chanh vội “Được rồi, để em làm.”

      Diệp Chanh qua, cầm dao đến xắt rau.

      Xắt rau quá dễ rồi, cuối cùng cho đến tận bây giờ, kỹ thuật xắt ra của vẫn là tệ.

      Chỉ là lúc này Mộ Dạ Lê lại tựa cửa đứng bên, ôm tay trước ngực chăm chăm nhìn .

      nhận ra, chân rất thẳng, khi mà dựa vào cửa, quần tây lại càng làm cho chân dài thêm, vòng eo cũng đẹp, cũng cao, làm người ta liền nghĩ đến câu chân dài đến cổ.

      Mà bộ dạng híp mắt của xấu xa, vốn là tròng mắt đen nhánh, lại nóng bỏng tóe lửa, cứ như vậy, làm người ta điều hiểu vì sao lại có nhiều người lại điên cuồng vì như vậy....

      Chỉ đứng ở đó như vậy cũng có thể là người ta nghẹn thở...

      là....

      “Á...”

      cẩn thận cái, dao liền thẳng cắt lên ngón tay .

      Diệp Chanh đau khổ nhìn tay mình.

      muốn tố cáo, người đàn ông này vì sao lại đứng ở đây như vậy, kỹ thuật xắt rau được tôi luyện bao năm mà lấy làm tự hào....

      Vậy mà bởi vì bị người đàn ông nhìn chăm chăm mà lại tuột dốc thảm hại đến mức này.

      Tuy rằng, chàng này là cực phẩm nghiệt.

      Nhưng là, để bọn đàn ông trong tổ chức nhìn thấy, chắc chắn cười đến rụng răng .

      Lúc này, Mộ Dạ Lê liền đến từ phía sau.

      “Bị sao vậy?”

      Hương thơm dụ người lập tức tràn đến gần.

      trực tiếp nắm tay lên xem, thấy ngón tay bị cắt khá sâu, ngực liền cảm thấy đau.

      Có chút hối hận, nên để nấu ăn.

      Biết làm được.

      Chỉ là, ai ngờ được lại vụng đến như vậy, vậy mà còn để dao cắt vào tay như vậy.

      Mộ Dạ Lê bế lên, trực tiếp đem người đặt lên bàn ăn, để ngồi xuống, mới cúi đầy xem vết thương của , sau đó liền đem ngón, tay ngậm vào hút lấy ngụm....

      “...”

      Đầu Diệp Chanh hóa ngốc.

      Mà Mộ Dạ Lê, nhìn ánh mắt mê li của , lại mộ lần nữa đau lòng.

      “Được rồi.... có gì đâu....”

      được...”

      Ánh mắt Mộ Dạ Lê sáng quắc nhìn chằm chằm, đầu lưỡi liếm ngón tay có chút tanh máu của , bởi vì mùi vị này, nên trong lòng càng nhộn nhạo.

      Từng hơi người , dường như đều làm mê muội, đây khoa học nha.

      Chương 166 Trừ bỏ chồng mình ra, cũng ai được chạm vào.
      Edit: Lựu Đạn


      cảm thấy hương vị máu tanh kia ngọt, khi nuốt xuống cổ họng, trận lửa nóng dường như đốt cháy toàn thân của .

      Đầu lưỡi của nháy mắt dời lên phía , liếm lấy tay , liếm rồi lại liềm cánh tay .

      “A......” Diệp Chanh cảm thấy, sao có thể như vậy, ngại bẩn hay sao?

      Mộ Dạ Lê cũng cảm thấy kỳ lạ, chính cũng cảm thấy, người chỗ nào cũng ngọt.

      Trong lúc hoảng hốt, hai chân bị tách rộng ra, chen vào giữa cho khép chân lại, tư thế xấu hổ như vậy, làm nghẹn lời, hận thể chân đá văng ra, thể nghĩ được lại nhìn mình nóng bỏng như vậy, là lúc dùng sức, sức mạnh đến kinh người, làm cho người ta thể nào phản kháng.

      là phải nấu cơm mà!”

      Hai chân bị kẹp như vậy.

      Bụng dưới Mộ Dạ Lê lại nóng lên.

      tránh ra .” lại kẹp lần nữa, căn bản là biết động tác như vậy, đối với đàn ông mà có bao nhiêu lực sát thương.

      Con bé này...

      Mộ Dạ Lê đưa tay bắt lấy đùi mảnh khảnh của .

      nhìn ... muốn làm gì?”

      Mộ Dạ Lê cười gian tiến lại gần “Em biết , phụ nữ thời xưa, đều phải mặc đồ bảo hộ bằng sắt."

      Diệp Chanh chớp chớp đôi mắt nai con nhìn “Vì sao?”

      Mộ Dạ Lê cố ý nhìn xuống bên dưới của “Bởi vì trong mắt bọn họ, bên dưới của phụ nữ đều thuộc về chồng của họ, trừ người chồng ra bất cứ ai cũng cho chạm vào.”

      “.....”

      ngẫn người, bỗng nhiên có phản ứng lại.

      Cái tên đàn ông thối này, lại chơi trò lưu manh!!

      “Mộ Dạ Lê!” Diệp Chanh đỏ mặt, đánh lên cơ thể .

      Mộ Dạ Lê ha ha cười ầm lên.

      nhận ra, rất thích của lúc này, với vẻ xấu hổ muốn chết kia.

      Vốn là làn da trắng nõn, hồng hào, tựa như trẻ sơ sinh, non mịn là người cầm lòng được muốn chà đạp.



      Bên ngoài, người làm vốn vô cùng lo lắng, phu nhân với tiên sinh, hai người ở trong bếp, nhất định làm được.

      Ngày xưa, Mộ Dạ Lê cũng như vậy, liền tạo thành sóng to gió lớn,toàn bộ người trong nhà, nơm nớp lo sợ, lúc này trong bếp nào dao, nào lửa, nhiều đồ nguy hiểm như vậy, tất cả mọi người đều lo lắng, đề phòng, sợ xảy ra chuyện.

      Đến lúc đó, bọn họ chẳng phải đều bị rơi đầu.

      Nhưng mà trong chớp mắt, lại vọng ra tiếng cười của tiên sinh, còn có tiếng hét của phu nhân nhà họ.

      Mọi người lập tức nhìn nhau.

      Tiên sinh nhà họ, cũng có khi cười như vậy sao?

      ....

      Lúc này, ở bên tronh, Diệp Chanh đẩy Mộ Dạ Lê ra.

      Hầm hừ nhìn , liền cảm thấy tuyệt đối là cố ý muốn nhìn mình xấu mặt đây mà, quả nhiên .

      Ác như vậy!

      hừ cái nấu cơm cho nữa, tránh ra!”

      Mộ Dạ Lê nhìn đỏ mặt ra ngoài, lập tức cũng theo.

      “Được rồi, đưa em ra ngoài ăn nhé.”

      “Gì?”

      thôi.”

      Diệp Chanh đành phải theo ra ngoài.

      Hai người nhanh chóng đến nhà hàng nọ.

      Xuống xe thẳng vào trong, Mộ Dạ Lê tự nhiên vào phòng bao, sau khi ngồi xuống, nhìn ngón tay , nhíu mày “Em ngồi đây, để lấy thuốc.”

      “A, được.”

      Mộ Dạ Lê ra ngoài.

      Chân trước vừa rời , chân sau đám người vào.

      Liếc mắt nhìn bên trong liền thấy Diệp Chanh, vô cùng sửng sốt.

      “Ai, đó có phải là Diệp Chanh hay ?”

      Diệp Chanh ngẩng đầu lên thấy, lúc đầu nhận ra, sau đó, bỗng nhiên từ trong trí nhớ tìm ra được, những người này, phải là bạn học trong trường nghệ thuật sao.
      thuyt, Tôm Thỏ, Yoolirm Park4 others thích bài này.

    4. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Edit có lên nhé :038:

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 167 Trước mặt họ mà Diệp Chanh còn dám cao ngạo?
      Edit: Lựu Đạn


      Khi còn ở trường nghệ thuật, nguyên chủ cùng những người này liền hợp nhau.

      Mà lịch học của trường cũng nhiều, tại bốn người bọn họ, đều tự mình nhận công việc bên ngoài, cho nên thường ở công ty, sau khi Diệp Ninh đến thường liền đến trường.

      Bây giờ nghĩ lại gặp ở chỗ này.

      Bởi vì là nhà hàng mở cho nên vài người liền nhìn thấy được Diệp Chanh.

      Rốt cuộc bây giờ bị nhìn thấy, vờ như người quen cũng có chút khó.

      Nhà hàng này phải là ai cũng đến được, hôm nay là do trong nhóm có người nhà tương đối là có tiền, mời mấy bạn học cùng nhau đến ăn cơm, lúc này đứng trước mặt .

      “A, đúng là Diệp Chanh rồi.”

      Có người nhận ra kêu lên, vài người theo sau thẳng đến.

      “Diệp Chanh sao lại ở đây?”

      “Ai, Diệp Chanh, có phải phẩu thuật thẩm mỹ, sao lại thay đổi nhiều đến như vậy?”

      “Chắc chắn là phẩu thuật rồi.”

      “Hơn nữa còn phải là leo lên được người kim chủ, cho nên mới lợi hại như vậy.”

      Những người này, năm đó đều biết Diệp Chanh, rốt cuộc nguyên chủ ở trường là nổi tiếng a~~

      Cũng là cái ngoại hình quê mùa nằm giữa rừng người đẹp như mây kia, là rất thu hút chú ý .

      người quê mùa như vậy, cái chớp mắt xoay người, bỗng nhiên trở thành tiên nữ trong mắt gười khác, liền làm cho mấy người bạn học này có chút tin được.

      Diệp Chanh kín đáo nhìn mấy người bọn họ, cũng động đậy, chỉ dùng tay nghịch đồ bàn, trong lòng rất giận mình lại bị nguyên chủ đào hố, chỉ là thèm nhìn mấy đứa nít ranh này vào mắt.

      Lục Thần hừ cái, khoanh tay trước ngực đánh giá Diệp Chanh, vốn ở trường học, là rất khinh thường , lại nghĩ, con này, vậy mà liền trở thành nhân vật nổi tiếng nhất trường bây giờ, tác phẩm cái còn có, cũng đều chiếm đầu bảng tin tức.

      Nhưng mà bởi vì ấn tượng với quá khứ của Diệp Chanh, cho nên bọn họi đối với vô cùng khinh thường, chỉ cảm thấy bây giờ có được những thứ này, bởi vì sau lưng có kim chủ, cho nên vận khí liền tốt hơn

      Nhưng Diệp Chanh trong cảm nhận của họ vẫn là Diệp Chanh trong quá khứ.

      “Ai ui, Diệp Chanh sao lại câu nào vậy, bây giờ nổi tiếng rồi nên quen bạn học này nữa sao?”

      “ Chính là trước đây còn mượn tiền tôi chưa trả”

      “Còn mượn quần áo tôi, đến bâ giờ còn chưa thấy trả lại.”

      “Đúng rồi, hôm nay chạy đến đây ăn cơm, chỗ này cũng đắt đỏ sao hả, là kim chủ đưa đến ?”

      “Đúng vậy, kim chủ của rốt cuộc là người nào, ngưởi đâu, sao ném mình ở đâ, thấy bóng dáng?”

      Diệp Chanh vẫn im lặng ngồi tại chõ, nhàng bưng ly bàn lên, chậm rãi uống ngụm.

      Dáng vẻ kia, dường như đem bất kể người nào vào mắt, mấy người trước mặt thấy vậy, liền tức giận trong lòng.

      Diệp Chanh còn dám kiêu ngạo trước mặt họ như vậy!

      Chương 168 Mộ thiếu, ta dựa vào chiều của nên kiêu ngạo như vậy.
      Edit: Lựu Đạn


      Lục Thần lại lần nữa khơi mào “Bây giờ chúng ta có với ta cũng thèm lại đâu, người ta bay lên cao đâu giống trước nữa.”

      Vài người bị ta châm ngòi như vậy, liền bắt đầu hùa theo châm chọc .

      coi bản thân là nhân vật lớn a.”

      “Chính là, còn nhìn lại xem bản thân mình có dáng vẻ gì, trước đây xấu xí, ai mà chưa từng thấy qua.”

      Diệp Chanh liền đứng dậy ra ngoài.

      Vài người ngăn lại “Này, làm gì, chúng tôi chuyện với , nghe thấy hả?”

      Từ phía sau, cánh tay vươn đến nắm lấy bả vai , đó là tay của Lục Thần.

      Diệp Chanh nhìn thoáng qua, bỗng nhiên bắt lấy cái tay kua, thẳng ta bẻ cái.


      “A……”

      Cánh tay Lục Thần, rắc cái liền trật khớp, tiếng thét thảm thiết lập tức vang khắp nhà hàng.

      Vài người vội kéo Lục Thần ra, chớp mắt đều dùng ánh mắt tin được nhìn Diệp Chanh.

      Đau như vậy Lục Thần chịu nổi.

      Thủ pháp của Diệp Chanh, có thể so với người thường lợi hại hơn vài phần, có thể làm tổn thương xương cốt người khác, đau chịu nổi.

      Lục Thần mồ hôi đầy đầu nhìn Diệp Chanh “Mày... Mày cũng dám đánh tao, cho rằng mày có kim chủ bao bọc nên cái gì cũng dám làm sao?”

      Vài người cũng tức giận thôi, trừng mắt nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Diệp Chanh, “Đúng vậy, lão già kim chủ của mày, dung túng mày, nhưng cũng còn có cảnh sát, có pháp luật đó!”

      “Ha, dựa vào bán thân mà lên, sao hả, mày còn nhìn tao, chẳng lẽ tao đúng sao, chỉ cho phép mày bán thân mà cho chúng tao à?”


      Vài người cũng tức giận thôi, trừng mắt Diệp Nịnh kia kiêu ngạo bộ dáng, “Chính là, ngươi kia kim chủ lão nhân lại dung túng ngươi, cũng còn có cảnh sát có pháp luật đâu!”

      Diệp Chanh hừ cái, đứng tại chỗ nhìn những gương mặt đầy căm phẫn kia, chỉ dùng ngón tay khợi khợi lỗ tai, hờ hững buông ra hai chữ “

      “Mày...”

      Vậy mà chút dao động, càng chọc giận mọi người.

      “Cái gì mà lão già kim chủ?”

      Lúc này, giọng lạnh lùng, từ phía sau truyền đến.

      Mấy người bạn học ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Mộ Dạ Lê từng bước đến, ràng là quần áo đơn giản nhưng thể ngăn chặn khí tức vương giả làm người thấy hoảng sợ.

      Phía sau, còn có thiết kỵ quân của Mộ gia cùng vào.

      Trước sau hai cái, bộ dạng đó làm cho người khỏi phát run.

      ở Z quốc này nào có người nào là biết Mộ Dạ Lê.

      Liếc mắt nhìn thấy người đên, vài người liền chấn động.

      khỏi thốt ra lời “Mộ....Mộ Dạ Lê...”

      ít người từ nhìn Mộ Dạ Lê mà lớn lên, lại vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dạ Lê bằng xường bằng thịt, lúc này khỏi trợn mắt há mồm, ánh mắt đầy hoa si.

      Chỉ là lời còn chưa xong, liền thấy Mộ Dạ Lê vậy mà lại qua bên cạnh Diệp Chanh.

      A ... lẽ kim chủ của Diệp Chanh...

      Vài người si ngốc nhìn thấy cảnh này, trong lòng liền lộp bộp sợ hãi.

      Theo đó, cảm giác ghen ghét cùng hâm mộ liền lấp đầy lòng dạ.

      Kim chủ sau lưng Diệp Chanh, là Mộ Dạ Lê!

      Khó trách....Khó trách Diệp Chanh lập tức được Cổ Bổn nhìn trúng, hơn nữa, còn bước thẳng lên trời, lấy được nhiều tài nguyên như vậy.

      Nhưng mà, Mộ Dạ Lê phải cùng Diệp Tử sao, sao lại cùng Diệp Chanh???

      Lục Thần đôi mắt đều trơ ra, nhìn Mộ Dạ Lê vào, đôi mắt chớp động, lập tức tở vẻ nũng nịu, với Mộ Dạ Lê “Mộ thiếu, Diệp Chanh kiêu ngạo, chúng tôi là bạn học gặp mặt, bất quá là thăm hỏi vài câu, vậy mà ta lại đánh người, này phải là ỷ lại cưng chiều của ngài, ở bên ngoài bôi đen xấu mặt ngài sao, để người ta biết, sau lưng ta là ngài, đối với thanh danh của ngài tuyệt đối là làm xấu .”

      Ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Dạ Lê nhìn qua.

      Khi đôi mắt chăm chăm nhìn mặt Lục Thần, Lục Thần hơi hơi chấn động, biết như thế nào ràng là trong mắt hoàn toàn chút dao động, nhưng lại là cho dâng lên cảm giác tốt.
      seattle, thuyt, levuong4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :