Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Mộ Đại à, ngày cậu bị Diệp Chanh thu phục xa đâu.lúc đó đừng tranh giành với Tiểu Thất, Tiểu Bát, mất mặt lắm đó.haha
      Vân_08buithuyngan thích bài này.

    2. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Hôm bữa ngày nào cũng có chương mới đọc quá . Giờ có chương mới buồn ghê . Edit cố lên nhé
      levuongVân_08 thích bài này.

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      @KY_BIBG tại cuối năm nên công việc nhiều quá bạn ơi.
      levuong thích bài này.

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 153 Đường đường là thiết kỵ quân mà lại trở thành thám tử tư đáng tin cậy sao?
      Edit: Lựu Đạn

      Mộ Đại “Chờ chút.”

      Thất hỏi “Làm sao thế”

      “Cậu cảm thấy, cậu đường đường là thủ lĩnh thiết kỵ mà lại chạy vặt mang đồ ăn khuya cho , quá nhục nhã danh dự .”

      Mộ Thất cảm thấy như vậy, cậu cảm thấy có thể đưa cơm cho phu nhân chính là vinh hạnh lớn lao rồi!

      “Sao có thể chứ, phu nhân cũng đâu phải là bình thường chứ.”

      Mộ Đại “Này, cậu đừng bởi vì lần trùng hợp liền bị người ta thu thập sai bảo nhé.”

      Mộ Thất qua với Mộ Đại biết bao nhiêu lần rồi, phu nhân cứu bọn họ, như mà nhất quyết lại tin.

      Chỉ nhất định là do trùng hợp.

      Mộ Thất biết nhiều cũng vô dụng, chỉ có thể “Dù sao với cũng được gì, em trước đây, phu nhân gầy như vậy, ăn nhiều chút là được.”

      “….”

      Mộ Đại nhìn Mộ Thất rời , vừa muốn đuổi theo, bỗng nhiên nghe thấy Mộ Dạ Lê gọi “Mộ Đại.”

      “Tiên sinh……”

      “Mộ Thất, Mộ Bát còn , cậu là người trầm ổn nhất trong bọn họ, tôi có nhiệm vụ muốn giao cho cậu hoàn thành.”

      “Dạ, tiên sinh.” Mộ Đại trở nên nghiêm túc.

      “Bắt đầu từ ngày mai, cậu thầm theo phu nhân, nếu sau lưng có người dám quấy rầy ấy, cậu phải báo cho tôi ngay lập tức.” Mộ Dạ Lê vuốt vuốt cằm mình có chút suy nghĩ mói.

      Diệp Chanh này, lần diễn xuất liền động lòng người như vậy, là ko lắng trong đoàn phim có người có ý nghĩ an phận với , đặc biệt là cái tên Quân Lương Dạ kia.

      Mộ Đại đứng ngây tại chỗ, nhất thời cho là mình nghe nhầm.

      Nhưng mà Mộ Dạ Lê thấy cậu cả buổi cũng phản ứng, nâng mắt hỏi “Hả?”

      Thiết kỵ quân là thân tín trung thành nhất của Mộ Dạ Lê, tất nhiên có bất kể chống đối nào đối với mệnh lệnh, thấy Mộ Dạ Lê nhìn mình, Mộ Đại vội cúi đầu “Dạ, tiên sinh.”

      Nhưng mà, nội tâm Mộ Đại muốn!

      Mình đường đường là thống lĩnh thiết kỵ vậy mà lại theo dõi

      Mẹ ơi, này so với mấy thám tử tư chó má dán quảng cáo đầy bên ngoài kia có gì khác nhau đâu…

      Cứ nghĩ bọn họ lưu danh hậu thế như vậy, nhiều năm đến nơi nào cũng được người kính ngưỡng như vậy….

      Vậy mà bây giờ….

      Nhưng là, thiết kỵ quân nghe theo mệnh lệnh và giám hộ của Mộ gia, tuyệt đối hai lòng, Mộ Đại dù có trong lòng muốn vẫn chỉ có thể là nghe theo mệnh lệnh.

      ….

      Diệp Chanh ở đoàn phim kỳ là dân trạch.

      ở trong phòng có việc gì chỉ là mở máy tính chuyện phím với Cung Dã.

      Do dung Wechat để chuyện, lại bởi vì cảm thấy mắt nhìn chăm chăm quá nhiều, tùy tiện mà ra ngoài.

      Rãnh rỗi xem chút tin tức, xem động thái gần đây của QM.

      Bổng nhiên QM tung tích, trong lòng còn có chút bất an.

      “Nhị sư huynh, gọi nhị sư huynh.” Diệp Chanh với Cung Dã qua Wechat.

      Cung Dã: “Làm sao vậy tiểu sư muội, có phải nhớ hay ?”

      Diệp Chanh: “QM bỗng dưng mất tích, phải là tính kế gì chứ?”

      Cung Dã: “Em là lo lắng ta tiếp tục đấu đá với Mộ Dạ Lê sao, yên tâm , Mộ Dạ Lê nếu là người duy nhất thế giới này được QM coi là kẻ thù, như vậy lên thức lực của ta, là cơ của QM cho nên QM mới chết sống mà đụng đến ta được, mỗi lần đều bị Mộ Dạ Lê áp xuống.”

      “Ai là lo cho ta chứ, em là lo Mộ Dạ Lê với đấu đá với nhau lại lôi thân phận em ra ngoài sáng thôi.”

      Diệp Chanh giận gõ mạnh vào điện thoại.

      Cảm thấy có ánh mắt gắt gao nhìn chăm chăm mình rời ngoài cửa sổ.

      Ui a, có người giám thị mình.

      đúng là lâu chưa có ai gan to đến thế đâu.

      Diệp Chanh ra khỏi cửa.

      Đôi mắt cũng chăm chăm theo.

      Chương 154 Dám làm chuyện có lỗi với tiên sinh nhà chúng ta, đúng là tìm chết mà.
      Edit: Lựu Đạn


      Diệp Chanh liền viết wechat “Nhị sư huynh, có người theo dõi em, giúp em coi thử đó là ai .”

      Cung Dã bên này cũng rất là kinh ngạc “A ha ha, tên này muốn sống nữa sao, vậy mà dám theo dõi em, về chuyện này em chính là tổ sư gia rồi.”

      “Cút , mau làm việc.”

      “Làm đây, có điều là cảm thán chút, em cũng có ngày hôm nay, bị người ta nhìn chăm chăm, cảm giác thế nào hả? Nghi lại ngày thường những người bị em nhìn chăm chăm….Ai nha, có phải hay là có cảm giác đồng cảm a?

      “Thôi à, em làm việc, chẳng lẽ lại làm người ta thoải mái sao? Cũng lộ liễu quá đó.”

      “Thôi , theo em phải tốn nhiều tâm tư mới bị em phát , em chính là Tố Diện S, em nghĩ ai cũng giống như em chắc?”

      “Được rồi, em muốn biết người này là ai.”

      “A, được rồi, ha, là Thiết kỵ.”

      “……”

      Diệp Ninh nhướng mày, “Được rồi.”

      “Này, em thể như vậy chứ, lợi dụng xong liền ném người ta …”

      Diệp Chanh cũng lười để ý đến, trực tiếp tắt điện thoại.

      Người của Mộ Dạ Lê….

      Mộ Dạ Lê này, là tạo phiền phức cho mình đây mà.

      Diệp Chanh cười , nếu dám sợ chết dây dưa với mình, vậy mình liền nghĩ cách… Làm ta sống nhớ mãi quên chút.

      Diệp Chanh về phía trước.

      Phía sau, Mộ Đại chỉ nhìn thấy luôn vừa vừa chơi điện thoại.

      Hơn nữa đêm rồi còn mình chạy ra ngoài.

      Nhất định là làn chuyện đàng hoàng rồi.

      Có lẽ tiên sinh cũng nghi ngờ ta cho nên mới sai mình theo dõi.

      Mộ Đại tự an ủi mình như vậy, nhung mà trong lòng vẫn là tình nguyện.

      người có tám năm huấn luyện Thiết kỵ vậy mà lại theo dõi , là làm cảm thấy rất là nhàm chán và phiền não.

      khinh thường nhìn phía trước, là vận khi tốt, để Mộ Đại tôi theo dõi, làm chuyện có lỗi với tiên sinh nhà chúng tôi, tôi làm cho ra nhẽ để có chuyện gì làm lại lừa gạt tiên sinh nhà chúng tôi nữa.

      Diệp Chanh vẫn cứ .

      Kỹ thuật ngụy trang của Mộ Đại là hạng nhất, so với người khác có chút mạnh hơn.

      hoàn toàn cảm thấy phía trước phát được, nhưng cũng thả lỏng lơ là cảnh giác.

      Làm Thiết kỵ quân, từng giây từng phút đều dốc toàn bộ sức lực hoàn thành nhiệm vụ, đó là quy tắc của bọn họ.

      Mộ Đại nhìn thấy.

      phía trước xoay lưng trực tiếp vào khu đèn đỏ.

      Mộ Đại hừ lạnh, ta vậy mà vào nơi dơ bẩn như vậy, quả nhiên là thứ tốt đẹp gì.

      Tiếp đó liền thấy vào câu lạc bộ đấu vật.

      Nơi đó chính là tràn ngập những giao dịch dơ bẩn.

      Ngày thường có mấy nào dám vào.

      Hôm nay ta vậy mà dám vào đây, muốn sống nữa.

      Mộ Đại qua, thầm nghĩ, chẳng lẽ ta đến đây để mua thuốc phiện? Hút loại nào? Hay là đến buôn bán, hoặc tới tìm người.

      Nghĩ đến những con hát ngày thường sạch , ta chẳng lẽ vì muốn nổi tiếng mà vẫn luôn làm chuyện có lỗi với tiên sinh sao?

      bước vào, lại ngờ được, vào cửa lại thấy người.

      Da đầu Mộ Đại có chút tê dại, đảo mắt quét vòng, vậy mà lại thấy được người….

      Lại vào bên trong, có thể thấy được những kẻ buôn lậu ngày xưa, chuyện ác nào dám làm.

      Nhưng mà Diệp Chanh lại thấy bóng dáng nơi này, ta vào cũng có khả năng.

      thở dài hơi, dù là dân buôn lậu thuốc này nọ, trong mắt người ngoài là đáng sợ, nhưng trong mắt tính là gì.

      Vì thấy suy nghĩ chút vần là thẳng vào trong.

      …..


      Chân trước, Mộ Đại vừa bước vào trong.

      thân hình linh hoạt, nhảy xuống từ phía sau.

      có người nào biết được, thân hình gầy này làm sao trong nháy mắt dọc theo vách tường hẹp, leo lên nóc nhà, tứ chi chống vách tường, dùng thời gian ngắn nhất, treo mình bất động nóc nhà.

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 155 Sao lại có thể phát ra tôi từ sớm?
      Edit: Lựu Đạn

      Bất kể vô thanh vô thức, cũng có ai lợi hại hơn Diệp Chanh.

      nhìn vào bên trong, cười gian chút, Mộ Đại tiên sinh à, cố gắng hưởng thụ tốt lần nha…

      ….

      Mộ Đại vào cửa, liền nhận thấy bàn tay đặt vai mình.

      “Muốn đến mua đồ uống sao?”

      Đây là mật ngữ trong nghề buôn thuốc, ý muốn , có muốn mua thuốc hay .

      Mộ Đại khinh thường nhìn lướt qua bàn tay vai.

      Giống như phủi bụi, phủi sách cái tay kia xuống.

      “Vừa rồi có vào, đâu rồi?”

      ?

      Người bên trong “Nơi này chưa bao giờ tiếp phụ nữ.”

      “Tôi lời vô nghĩa, ta đâu rồi?”

      Thái độ này tất nhiên chọc giận người khác.

      phải đến mua đồ ra ngoài cho ta, nơi này có đàn bà.”

      Gã ta liền muốn đuổi người .

      Lại nghĩ vừa mới đưa tay đẩy người, Mộ Đại chỉ làm như cong cong ngón tay liền đem gã nằm bẹp dưới đất.

      Người nọ bị dẫm mặt đất, liền lêu lên “Ai nha, dám ở nơi này giương oai, tuyệt đối là đến đều tra, người đâu đến, đem thằng này đập cho tao, biết nơi này của chúng ra phải ai cũng có thể giương oai như vậy được sao!”

      Mộ Đại hừ lạnh.

      Thiết kỵ cũng đâu phải đùa, nháy mắt có người xông đến, Mộ Đại liền phản ứng.

      giơ tay liền đem người ném ngã xuống.

      người đánh mười người, chút vất đề còn có.

      Chỉ là người phía sau thấy vậy, tên côn đồ liền cầm vũ khí lao đến.

      Tuy rằng có dũng mãnh cỡ nào, nhưng cuối cùng cũng là thân thể người thường, chỉ thấy người phía sau cầm dao, gậy xông lên, song quyền khó địch bốn tay, tay ngăn gậy bóng chày, lại ngờ được, cơn gió lạnh từ phía sau thổi qua, con dao kia mang theo sát khí đến gần.

      quay đầu né tránh khó khăn, ngón tay liền bị thương chảy máu liên tục, lăn vòng đất, mới miễn cưỡng tránh được.

      Lúc này….

      Bộp, bộp, bộp….

      Tiếng vỗ tay vang lên ngay cửa.

      đứng dựa cửa, quyến rũ tựa bóng đêm, làm người ta liên tưởng đến hoa túc quỷ mị.

      Bóng tối cũng ngắn được gương mặt, càng làm cho người chấn động.

      Diệp Chanh….

      Mộ Đại nhìn vừa vào cửa.

      ta phải ở bên trong sao?

      Diệp Chanh nâng môi son hồng “Là Mộ Dạ Lê khiến theo tôi?”

      Mộ Đại chỉ nâng ngón tay chỉ vào , thể tin được …. sao lại từ ngoài vào?”

      Nơi này có cửa sau, đứng giữ nơi này, thể có khả năng đến nơi đó.

      Mộ Đại sửng sốt.

      Mình nhìn lầm sao?

      Nhưng mà… Sao có thể được?

      Hơn nữa nhìn dáng vẻ xem kịch vui kia….

      ta sớm phát ra mình?

      Sao có thể chứ!!!!

      sao có thể phát ra mình được chứ?

      Đường đường là thiết huyết có kỹ năng cao nhất, vượt qua được khảo nghiệm của lão đại, chính là kỹ thuật sở trường nhất của mình.

      Nhiều năm như vậy, trãi qua bao nhiêu người lớn khác nhau, nhưng chưa bao giờ… Bị người phát .

      Vừa rồi mình cẩn để lộ dấu vết sao? Là mình khinh địch? có khả năng.

      Kỹ thuật của mình, tự mình biết.

      Diệp Chanh đùa nghịch di động trong tay, nhìn cười khẽ “Mộ Dạ Lê bảo theo tôi làm cái gì.”

      “Tôi…Tôi chỉ là trùng hợp…” Mộ Đại bị ánh mắt như nhìn thấu của , trong lòng có chút chột dạ ràng.

      “Trùng hợp? Vậy cũng đủ trùng hợp quá, từ cửa sổ, đến khi tôi ra ngoài, qua tám con đường, vào nơi này, Mộ Đại, cũng rất là trùng hợp cùng đường với tôi đó.”

      “…..”

      Sao có thể, tay vậy mà từng chuyện đều ra….

      Chương 156 Dọn dẹp đống người này giống như dọn rác.
      Edit: Lựu Đạn


      Mộ Đại nhìn Diệp Chanh “… Tôi…”

      Ánh mắt Diệp Chanh lạnh lùng mà chỉ là hờ hững, cứ như vậy hờ hững nhìn , lại làm cho Mộ Đại có kinh nghiệm qua bao mưa bom bão đạn, cùng vô số thi thể, tự chủ được bị chột dạ nên lời.

      Hai người cứ lo chuyện của mình, quên mất bên cạn còn có rất nhiều người kỳ quái nhìn họ.

      biết hai người gì, bọn họ chỉ cảm thấy dường như hai người họ bỏ quên mình.

      Cũng dám xem tồn tại của họ, quá kỳ cục!

      Đặc biệt là trong đó còn có người đánh bị thương nhiều người của mình như vậy.

      “Này, tao mặc kệ tụi mày làm cái gì, bây giờ, hừ mày đánh em bọn tao bị thương, mày cũng đừng mong mà lành lạnh ra ngoài.”

      Người trước mắt hung ác nhìn Mộ Đại, lại phất tay gọi người xông lên lần nữa.

      Mộ Đại nhìn Diệp Chanh, mà Diệp Chanh tựa như xem kịch vui nhìn lại .

      Lập tức, bỗng nhiên nghĩ đến khả năng.

      sớm nhận ra mình, sau đó liền cố ý chơi mình, chính là làm cho mình lọt vào bẫy, sau đó ta biết dùng cách gì, đem mình lừa đến đây, đắc tội với mấy tên côn đồ trong thành phố, lại nhìn mình bị bọn chúng đáng nhau…

      là…

      Quá ác!!!

      Nhưng mà, rốt cuộc làm sao phát ra mình?

      Mộ Đại biết, phát ra là nhờ điều gì?

      Nhưng đợi suy nghĩ cẩn thận, người xung quanh xông lên, trực tiếp đánh nằm rạp dưới đất.

      “Các người… Còn dám đụng đến ta….”

      biết có phải hay bởi vì có ánh mắt đèn pha của Diệp Chanh nhìn chăm chăm mình như vậy, Mộ Đại vốn dĩ là có thể ứng phó được với mấy người này, lại lập tức bị mấy tên cầm gậy đánh bóng, đánh cho mấy gậy…

      Tuy những thứ này mảy may làm bị thương, nhưng mà cũng đem mặt mũi của vứt về nhà mất rồi.

      Nếu chuyện này nếu truyền ra người, để người người đều biết, đường đường Thiết kỵ Mộ Đại đây thế nhưng lại bị mấy tên côn đồ đánh, có còn mặt mũi gặp người nữa đây?

      Diệp Chanh lại dựa cửa, nhìn trò hay này, trong mắt tràn đầy khinh bỉ, giống như trước mắt là đám hề diễn kịch, ánh mắt muốn bị ăn đánh làm người ta giận ngứa răng, làm người căm phẫn.

      “Mày còn dám cười, ui ai… Em này quen mắt, có phải chưa từng nhiễm bẩn, lớn lên xinh đẹp như vậy, bằng….”

      Tên côn đồ kia sợ chết vươn tay đến người Diệp Chanh.

      Lại nghĩ, tay còn chưa chạm được, cũng nhìn được Diệp Chanh làm gì, mà cánh tay của người nọ bỗng nhiên bị bẻ gập lại.

      “A… Con đàn bà đê tiện, mày cũng dám đánh tao.”

      Người nọ ôm lấy cánh tay đầy máu của mình, kêu la thê thảm.

      “Được đó, con đàn bà đê tiện này, dám đắc tội với người trong bang của tao, đừng thấy mày lớn lên xinh đẹp, bọn tao cũng giết mày.”

      Đám người xông thẳng đánh đến Diệp Chanh.

      Mộ Đại bị người vây đánh, còn tức giận nghĩ ngợi sau này làm sao xó mặt mũi nhìn người, liền thấy đám người này đánh đến Diệp Chanh.

      Mộ Đại thấy vậy, trong mắt lại phiền muộn.

      Diệp Chanh này, biết gây chuyện khắp nơi, đắc tội ai được, mà mà lại đắc tội với mấy tên côn đồ của Nhất bang kia chứ.

      Nhưng mà ta bây giờ chính là Mộ thiếu phu nhân, rốt cuộc cũng thể đứng nhìn bị người ta đánh.

      Mộ Đại nhanh muốn cứu người “Tụi mày có đánh đánh với tao này….”

      Nhưng mà lời chưa hết….

      Đôi mắt Diệp Chanh chớp cũng chớp, chân liền đá văng người nằm bẹp đất.

      Tiếp đó là tới thời gian biểu diễn của ….

      Hai phút, đống tên côn đồ bị làm mấy động tác lưu loát, căn bản là chẳng dùng tí sức nào, liền người nối tiếp người kêu thảm nằm quay đơ đất.

      Ở thành phố B này có nơi nơi việc gì xưng hùng xưng bá, nhưng trong mắt , giống như là đống rác thải.


      ****Theo sau, coi chuyện cười của Mộ Đại bởi vì tranh sủng, à tranh chủ mà bị lưu đày sang hắc lao chơi với con trai Tề lão đại ~~~~
      Ljpark2504, Yoolirm Park, Elise Tuyen3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :