Chương 145 , chuẩn bị chút, chúng ta nhanh đến phim trường. Edit: Lựu Đạn “Này cuối cùng là sao hả?” Lạch cạch chút, Diệp Tử liền đem điện thoại ném lên bàn. đó vậy mà đưa tin, Diệp Chanh nhận quảng cáo SH Nó dựa vào cái gì mà nhận quảng cáo này… Đây chính là Diệp Tử tranh thủ rất lâu, lại chưa từng chính thức nhận được quảng cáo này. Bời vì nhận quảng cáo kia, trong mắt mọi người địa vị nhất định tăng cao bậc, địa vị cũng nâng cao ít, cho nên luôn muốn nhận được. Cứ nghĩ rằng nữ nghệ sĩ trong nước cũng có bao nhiêu người so được với mình, SH sớm muộn cũng chọn mình, lại ngờ…. Mà Lâm Thư đứng bên cạnh nhìn Diệp Tử, càng biết nên mở lời như thế nào. “Hơn nữa, tin tức của vừa mới bị xóa mất.” “Cái gì!” Diệp Tử liền ngẩng đầu lên, bất giác thể tin được. Nhưng mà mở vài trang web cũng có trang nào viết tin về mình cùng Mộ Dạ Lê, liền tức giận đến muốn chết. Sao lại có thể như vậy…… …… Diệp Chanh về đến khách sạn, nhìn thấy Lâm Vũ Oánh cùng vài người khác vui vẻ từ trong ra. “Diệp Chanh, a, cậu khi nào nhận quảng cáo SH, cậu vậy cũng tiếng với tớ.” Nhìn thấy Diệp Chanh, mấy viên diên hơn Lâm Vũ Oánh, đều vây quanh lại đây. Diệp Chanh có chút giật mình “SH gì chứ?” “Chính là mặt nạ dưỡng da á, được gọi là mặt nạ bạn trai cũ, rất trâu nha, a tớ thích đồ của SH lắm, hơn nữa đây là nhãn hàng quốc tế, trong nước lại rất hot, dường như chỉ tìm ngôi sao hạng A, xem ra SH là nhận thấy cậu thuộc loại ngôi sao hạng A? Diệp Chanh có vẻ mặt ngây thơ, căn bản biết là họ gì. “Gần đây tớ nhận vài Cf quảng cáo, nhưng cũng biết là quảng cáo cái gì nữa.” “Trời ạ, quá hâm mộ cậu a.” “Diệp Chanh cậu lợi hại.” “Xem cậu hôm nay mới nhận quảng cáo, mạng liền gây chấn động rồi.” Diệp Chanh càng cảm thấy kinh ngạc, sao chỉ nhận quảng cáo mà lại làm nhiều người khiếp sợ như vậy chứ. Hơn nữa mình nhận quảng cáo SH khi nào, sao mình lại biết. Lúc này, Hà Nhã Huệ gọi điện thoại cho . “Diệp Chanh, lát nữa em lại đây kí hợp đồng làm đại diện cho SH nhé.” “……” Diệp Chanh cùng Lâm Vũ Oánh đến công ty ký hợp đồng. “Hà tỷ, em khi nào nhận cái quảng cáo này, sao em lại biết.” “À, mới nhận thôi, bởi vì cơ hội khó có được, chưa kịp cùng em thương lượng, chị liền trực tiếp nhận lời, tin tưởng với điều kiện này, em cũng bỏ qua đâu.” “……” Được rồi, Diệp Chanh theo Hà Nhã Huệ ký hợp động, lại hỏi “Công ty họ sao lại đến tìm em, bọn họ thường SH toàn tìm ngôi sao lớn thôi.” “Bởi vì họ xem trọng thực lực của em, em cũng chứng minh năng lực của mình, cần phải để ý đến mấy lời nhảm nhí mạng, cái gì mà hậu thuẫn hay là kim chủ gì đó…Nhưng lời này, mỗi ngôi sao khi mà bắt đầu nổi tiếng đều bị như vậy.” ra Diệp Chanh cũng thèm để ý mấy lời này. “Bọn họ chỉ tùy tiện , nếu em nhận quảng cáo này, khẳng định nổ lực tốt, Hà tỷ chị yên tâm .” “Được, chị tin vào thực lực của em. ….. Mộ Dạ Lê rất là vừa lòng nhìn tên Diệp Chanh lại đứng hạng nhất top lần nữa, cầm điện thoại gọi đến cho Diệp Chanh. Nhưng mà, lại nghĩ là Diệp Chanh nghe máy với giọng điệu hờ hững “Em vội quay, cần quấy rầy em.” xong tắt máy. Mộ Dạ Lê nghiến răng nghiến lới nhìn điện thoại. Mộ Đại đứng bên cạnh nhìn thấy rất đau lòng “Tiên sinh, ngài có muốn hay ….” “Muốn.” Mộ Dạ Lê đánh gãy lời ‘Có muốn dạy dỗ phu nhân chút ?’ của Mộ Đại, thẳng “ chuẩn bị xe, là tôi muốn kiểm tra từng công ty điện ảnh.” Cái gì? Vẻ mặt Mộ Đại đen thui nhìn Mộ Dạ Lê. Chương 146 Vây quanh như sao vây quanh mặt trăng. Edit: Lựu Đạn Lúc Diệp Chanh tắt máy là còn hóa trang. Chuyên viên trang điểm hôm nay rất tỉ mỉ với , nhìn với vẻ mặt hâm mộ. “Diệp Chanh mặt quá đẹp, khó trách SH tìm làm người đại diện.” Trước đây chuyên viên trang điểm này tuy là thích Diệp Chanh, nhưng mà cũng nhiệt tình như vậy, làm nhất thời tiêu hóa nổi. Bỏ , Diệp Chanh liền cho đó là hoan nghênh, cũng có điều chỉ là người mới mà thôi, vậy mà lập tức liền trở thành nhân vật top, trong phút chốc liền thành An nữ lang, chớp mắt cái lại được làm đại diện quảng cáo SH. Cho nên những người này cho cùng cũng là thế lực, nhìn ai sắp nổi tiếng nhanh chân vuốt mông ngựa người đó. Lúc này An Khả Nhi liền xuất , biết chui rúc góc xó nào, hề thấy mặt. Diệp Chanh hóa trang, bỗng nhiên nghe đến bên ngoài có tiếng người gào thét “Trời ơi! Mau xem .” “A phải chứ?” Bên ngoài lập tức điên cuồng dường như kéo nhau chạy ra ngoài, vài người ngã đất, còn lập tức bò dậy quan tâm gì chạy ra bên ngoài. “Này, điên à, nhìn ngôi sao cái gì, lại chạy tán loạn như vậy.” Chuyên viên trang điểm bất mãn với bên ngoài. “ phải đâu, là Mộ Dạ Lê.” “….” Chuyên viên trang điểm lập tức buông xuống đồ trang điểm xuống, “ sao?” “A a a a a……” Sau đó, toàn bộ phòng hóa trang lập tức liền trống rỗng Diệp Nịnh cạn lời nhìn ra bên ngoài. Mộ Dạ Lê…… ấy đến? Liền đến trực tiếp như vậy? đến đây làm gì? Bên ngoài đội thiết kỵ giữ gìn trật tự. Tự nhiên những thiết kỵ quân đến này cũng phải là có danh tiếng gì, những người này chỉ là cấp dưới bình thường thôi Nhưng chính như này cũng đủ để các em bên ngoài điên cuồng la hét rồi. “Trời ạ, bảo vệ đẹp trai.” “Cậu ngốc à, đó phải là bảo vệ, là đội Thiết kỵ, rất là trâu đó, nghe so với cảnh vệ tổng thống còn trâu hơn, nghe từng giết người a” “A đẹp trai như vậy, mà lại giết người….” Bên trong Lưu Kỳ Uy lúc ra đến , đều run lẩy bẩy. Chỉ thấy bên ngoài chặt như nêm, nếu có người ngăn cản, Mộ Dạ Lê cơ bản là bị bao vậy. Đại gia này hôm nay nghĩ gì lại đến đây. Có điều tại, nơi này qua , đối với Mộ gia mà cũng chỉ là chút tài sản cỏn con, làm tiền tiêu vặt của Mộ gia còn đủ. Mộ Dạ Lê đến, giám đốc công ty điện ảnh nhanh chân chạy đến tiếp đón. Vị này gia, hôm nay nghĩ như thế nào lên đến nơi đây tới. Mọi người liền như sao vây quanh mặt trăng, vây lấý Mộ Dạ Lê vào bên trong. An Khả Nhi biến mất lâu, lúc này mới chạy nhanh đến. Ai nghĩ muốn ở trước mặt Mộ Dạ Lê a, cho dù là mất mặt cũng sống chết chạy lại đây. “Mộ tổng, ngài xem……” Mộ Dạ Lê , “Các người quay phim của các người, tôi chỉ đến xem.” An Khả Nhi ở phía sau liền , “Nhất định là tới xem Diệp Tử đóng phim, ai nha là hâm mộ chị Diệp Tử.” Nhưng có người bác lại, “ quá, hôm nay Diệp Tử đến.”
Chương 147 còn nhanh, Mộ tổng là chọn . Edit: Lưu Đạn An Khả Nhi tin, liền xem lại kế hoạch quay hôm nay. Vừa xem, quả nhiên là có cảnh quay của Diệp Tử cho nên hôm nay đến. Nhưng mà An Khả Nhi mới là tin phải vì chuyện này mà Mộ Dạ Lê đến đây. “Chắc chắn là ta biết nguyên nhân nên mới như vậy.” Lúc này, giám đốc bên cạnh “Ngài có muốn xem phân cảnh diễn a?” Mộ Dạ Lê nghe thấy, hờ hững nhìn sang bên này. “Đúng lúc hôm nay có phân cảnh bộ phim Nhiếp Chính Vương Triều, ngài muốn xem diễn xuất của ai, chúng tôi liền có thể bắt đầu quay, đạo diễn Lưu, bây giờ các chuẩn bị quay cái gì vậy?” Lưu Kỳ Uy xem lại chút “A, là phân cảnh của An Khả Nhi. An Khả Nhi chuẩn bị tốt chưa?” An Khả Nhi vừa nge, trong lòng liền chấn động, mừng rỡ như điên. Liền nghĩ tới, hôm nay bản thân mình lại có thể may mắn đến như vậy, Mộ Dạ Lê đến vậy mà Diệp Tử lại có ở đây, đến lượt cảnh phim của mình. Đó phải là muốn diễn xuất trước mặt Mộ Dạ Lê. Lúc này trong lòng chỉ nghĩ, nếu lúc đóng phim, cố gắng biểu tốt chút, có thể để Mộ Dạ Lê nhìn trúng mình, kia chẳng phải là bước lên trời sao? Đến lúc đó bạo hồng như Diệp Tử. Nếu mà bạo hồng , cũng đảm bảo ngày lành cả đời. Này cũng chỉ là vọng tưởng, có thể để Mộ Dạ Lê nhìn bằng con mắt khác, cũng đủ làm người ta hưng phấn. An Khả Nhi lập tức cảm nhận được ánh mắt hâm mộ từ mọi nơi. ho chút, vẫn duy trì dáng vẻ tự cho là đẹp nhất sang. Lại ngờ…. “, để tự tôi chọn.” Mộ Dạ Lê nhìn lướt qua bảng kế hoạch quay phim. Trực tiếp đưa ngón tay chỉ vào cái tên, “Người này.” Lưu Kỳ Uy đưa mắt sang nhìn. Là phân cảnh của Diệp Chanh… Lưu Kỳ Uy do dự chút, Diệp Chanh này đúng là vận khí tốt. Ngẩng đầu lên gọi “Diệp Chanh đến đây.” Bên này liền lập tức xôn xao lên. An khả Nhi vừa mới còn mang vẻ mặt kích động đến, bước chân đột nhiên cứng lại. ngờ được chỗ chọn tốt như lại nhường cho người khác. Người chung quanh đưa ánh mắt đầy châm chọc cùng cười nhạo nhìn qua, người bên cạnh đều cảm thấy như thế mất mặt, vừa định lên còn toại ý nguyện a. Chỉ có thể đứng tại chỗ tới lui, đầy điều xấu hổ. …… Diệp Chanh nghe người phía trước Mộ Dạ Lê muốn xem đóng phim, trong lòng nên lời. Mộ Dạ Lê này, cuối cùng là muốn làm gì…. Chuyên viên trang điểm với vẻ mặt đầy hâm mộ nhìn Diệp Chanh đứng ngây tại chỗ “Nhanh , Diệp Chanh, số tránh khỏi may mắn đó, Mộ Dạ Lê muốn xem đóng phim đó.” Những người khác cũng lẩm bẩm “ trùng hợp thế chứ, sao mới đến đây chỉ đích danh Diệp Chanh, có phải sớm biết Diệp Chanh là ai, nên cố ý đến đây xem thử.” “Mộ Dạ Lê biết Diệp Chanh sao? thể nào?” “Sao lại có khác năng chứ, dạo gần đây Diệp Chanh nổi đến như vậy, cái khác , gương mặt kia cũng đủ làm người ta nhớ mãi quên rồi, lòng cái đẹp ai mà có, Mộ Dạ Lê nhớ Diệp Chanh cũng là chuyện đương nhiên thôi.” “Thôi , như đúng rồi, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.” Cứ cho là trùng hợp , cũng đủ để mọi người hâm mộ, ghen tị đến hận a. Chuyên viên trang điểm thấy Diệp Chanh có chút hoang mang, nhanh đẩy qua “Mau , nếu chọc giận Mộ Dạ Lê đó.” Diệp Chanh cứ như vậy đẩy thẳng qua, lại thấy Mộ Dạ Lê bắt chân ngồi chính giữa phòng, hơi thở mạnh mẽ ngừng toát ra xung quanh người . Chương 148 Đừng lo lắng, Mộ Dạ Lê có ở đây. Edit: Lựu Đạn Người xung quanh nháy mắt làm nền, ngồi ở giữa, giống như nhìn bất cứ người nào, nhưng Diệp Chanh lại cảm thấy bản thân cả người đổ mồ hôi hột. Đóng phim trước mặt ta? làm được đây…. Nhiều người hâm mộ nhìn Diệp Chanh như vậy, lại biết trong lòng bồn chồn yên, chỉ cảm thấy ngồi đó liền tạo thành áp lực quá lớn, làm cho người ta cách nào nhìn thấy tồn tại của , càng cần phải , chung quanh còn nhiều người như vậy, như sao vây quanh mặt trăng mà vây lấy , mấy còn hơn thế, chút cũng e ngại, nhìn từ phía xa, hận thể cầm được nước dãi. Lưu Kỳ Uy cực kỳ yên tâm về Diệp Chanh, mặc kệ ai là vai chính ai là phụ, đứng ở đố liền dẫm nát người khác trong giây. Vì thế ông chỉ đỡ sau lưng dắn dò câu “Đừng quá lo lắng, giống như có người khác, chỉ lần biểu như bình thường là được.” Khóe môi Diệp Chanh giật giật, ánh mắt khỏi nhìn về phía người ông tự phát sáng bên kia. Sao có thể coi như có chứ? người như nháy mắt cũng hạ gục hoàn toàn người khác. Phân cảnh hôm nay của Diệp Chanh khá đơn giản, chính là cùng người khác tranh chấp, bị người ta đẩy cái, lợi dụng cơ hội này bật lại, vu oan cho vai diễn của Diệp Tử chút, sau đó bị hoàng đế là do Quân Lương Dạ thủ diễn đau lòng mang về. Trong phân cảnh này là diễn cùng vai lão ma ma, vai diễn này là do nữ diễn viên gạo cội đảm nhận, cho nên phương diện diễn xuất gặp trở ngại nào. Nhưng mà …. Trong lòng lúc này làm gì có ghi nhớ kịch bản chứ, cũng có nhớ chút lời thoại nào luôn, trong lòng chỉ tràn đầy ánh mắt của ai kia chăm chăm nhìn mình. Lúc này khẩn cấp gọi nam chính Quân Lương Dạ đến. Bởi vì biết Mộ Dạ Lê đến, ai cũng được chậm trễ, tuy Quân Lương Dạ có chút vui, nhưng cũng nhanh chạy đến. Thấy Diệp Chanh đứng đó, ánh mắt có vẻ đúng lắm, chớp mắt qua chỗ . “Diệp Chanh, em khẩn trương sao? Đừng lo lắng quá, biết, Mộ Dạ Lê ở đây làm em có chút ngượng ngùng, em có thể coi ta phải là Mộ Dạ Lê , với lại, lát nữa giúp em, chúng ta tranh thủ lần thông qua.” Diệp Chanh căn bản giống như là nghe thấy gì, là nhanh chóng gật đầu. Liếc mắt cái về phía sau đúng lúc ánh mắt Mộ Dạ Lê nhìn . Ánh mắt sáng rực đó, làm cho hoảng hốt. Lúc này… Nhân viên quay phim chuẩn bị xong, thiết bị cũng chuẩn bị tốt. Lưu Kỳ Uy ra kệnh tiếng, chuẩn bị bắt đầu quay. Máy quay đối diện với Diệp Chanh. Màn ảnh sắc nét càng làm gương mặt Diệp Chanh tăng thêm phần xinh đẹp. Người bên kia nhìn Diệp Chanh thân quần áo đỏ thẫm, đứng dưới màn ảnh, đẹp đến quên thở, lại càng thêm hâm mộ, Diệp Chanh xinh đẹp như vậy, nhất định làm Mộ Dạ Lê chú ý. Vận khí quá tốt…. Nhưng mà… Bỗng nhiên Diệp Chanh đưa tay lên “ được, đạo diễn.” Quân Lương Dạ mới chuẩn bị cảm xúc tốt cũng động đậy hỏi “Làm sao vậy.” Diệp Chanh “Tôi bị tiêu chảy, cần toilet. Mọi người quay trước .” “….” Diệp Chanh xong, ôm bụng liền chạy mất. Lưu lại vẻ mặt như mơ ngủ của Lưu Kỳ Uy, căn bản biết cái gì tốt với Quân Lương Dạ. Mọi người vốn sững sờ, lại càng cảm thấy vô cùng đáng tiếc nhìn Diệp Chanh chạy trốn, trong lòng nhịn được nghĩ, chẳng lẽ là Mộ Dạ Lê đến xem cho nên khẩn trương quá nên tiêu chảy? Cũng xui xẻo quá ….
Hôm nào cũng phải ra vô gần 20 lần hóng chương mới kkkkkkk . Ghiền quá . Bộ này bao nhiêu chương vậy nàng
Chương 149 phài là em ghen sao? Edit: Lựu Đạn Lưu Kỳ Uy kịp giữ Diệp Chanh, chỉ thấy chạy như bay ra ngoài cửa. liền dám nhìn đến thái độ của Mộ Dạ Lê, chỉ là buồn rầu cau mày, nghĩ biết có cách nào thay đổi tình thế hay . ….. Mộ Dạ Lê liền đứng lên. “Mộ tổng… Chuyện này có chút ngoài ý muốn…Chúng ta trước quay cái khác…” Đánh chết bọn họ cũng dám để Mộ Dạ Lê ngồi lại đây, chỉ có thể nghĩ cách trước hết là quay cảnh khác. Mộ Dạ Lê hờ hững nhìn thoáng vào bên trong “ cần.” xong, người vào bên trong. Mọi người dám hỏi nhiều, chỉ có thể đứng bên nhìn. ….. Diệp Chanh ở bên trong, dùng sức quạt vào mặt mình, vừa nhìn mình trong gương, vừa mắng cái tên Mộ Dạ Lê đáng chết ở bên ngoài, ta việc gì sao lại chạy đến đây. Lúc này, cửa đột nhiên nhàng vang lên tiếng gõ. Diệp Chanh sửa sang lại chút, mờ mịt ra mở cửa. Mộ Dạ Lê lập tức đẩy cửa vào. “A…Mộ Dạ…” Diệp Chanh sợ hãi kêu lên. Mộ Dạ Lê bưng kín miệng , dùng sức dựa cả người vào, trực tiếp đem ấn lên tường. nhìn xuống dưới, nhìn Diệp Chanh cả người đỏ thắm. Dáng vẻ kiều làm người có cách nào rời mắt được. Da thịt trắng nõn, màu đỏ lại càng làm da tựa như tuyết của ô lại càng thêm nổi bật, trong lòng tựa như mai trong tuyết lạnh, nhìn vào là màu đỏ chói mắt, như máu tươi tràn ngập dưới đáy lòng. chậm rãi buông người ra. chớp chơp mắt hỏi “… đến đây làm gò?” “Vì sao em chịu nghe điện thoại của ?” “….” Là bởi như vậy, mới giống trống khua chiêng thế này đó hả … Này chắc chắn là trả thù a. “Em đóng phim, làm sao nghe điện thoại của được.” “ vừa mới xem kế hoạch xong, phân cảnh của em là sau giờ trưa phải.” “….” Diệp Chanh xoay mặt , cảm thấy ánh mắt nhìn chằm chằm mình như vậy, làm cho chột dạ ra lời. Mộ Dạ Lê cúi đầu sát vành tai , nhìn dáng vẻ này cua càng khỏi ham muốn trêu chọc , đặc biệt là nhìn đến vành tai của đều đỏ cả lên, đối lập với gò má trắng như tuyết, tựa như máu, làm người hận thể véo chút. “Diệp Tử phát bệnh, đưa ta bệnh viện, biết tại sao lại bị phóng viên chụp được….Sao vậy, em ghen hả?” sát vào lỗ tai , giọng điệu mềm mại giống như là nỉ non, lại đủ đem vành tai đỏ ửng của nóng bỏng đến độ nhũn ra. “Ai ghen!” Diệp Chanh . Ngón tay thon dài, véo lắm cằm , ép quay mặt lại. Nhìn thấy môi , nghĩ muốn nhụm nuốt vào, liền chậm rãi cúi đầu cắn cái, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở cánh môi , cắn chặt răng cho vào, lại cảm nhận được bàn tay thăm dò vào bên trong quần áo của mình, cách phục trang diễn mỏng dày của , xoa nắn ngực , nhéo cái, sau đó nắm trọn trong lòng bàn tay, xoa qua nắn lại. Diệp Chanh liền hoảng sợ hô to, liền nhân cơ hội đánh thẳng vào trong miệng , hút lấy ướt át của , càng quấn chặt lấy đầu lười ngọt ngào của , thanh phát ra, mắc cỡ chịu được. Chương 150 Phía sau bức màn có người. Edit: Lựu Đạn Diệp Chanh gần như là quên cả thở, chỉ để mặc ăn mút lấy, trong não dường như cũng đều thiếu dưỡng khí. Mãi cho đến khi cả cơ thể mền nhũn , Mộ Dạ Lê mới chịu buông ra. Diệp Chanh mặt đỏ thắm nhìn ra bên ngoài rồi lại nhìn gương mặt đến gần của , ánh mắt kia sâu, là người có cách nào quyến luyến. là, ngay chỗ này…. Đây chính là phòng vệ sinh nữ đó. Lỡ có người nào vào sao? Diệp Chanh lật đật đẩy rồi chạy ra ngoài. Mộ Dạ Lê thấy vậy, bước chân liền đuổi kịp . ra bên ngoài, cái tay đưa ra túm lấy tay . “Nơi này chỗ nào cũng có người, tốt…” “Chỗ nào cũng có người làm sao?” Mộ Dạ Lê mang vẻ mặt thản nhiên hỏi ngược lại. Diệp Chanh còn lời gì để . Đúng vậy, đường đường là Mộ Dạ Lê có cái gì mà chứ. Diệp Chanh vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân đến. “Có người…” Mộ Dạ Lê tay chân nhanh lẹ, vén màn phía sau, kéo người vào trong. Quân Lương Dạ vốn dĩ muốn tìm Diệp Chanh, vào hồi cũng tìm được. Vừa đến, liền nhìn thấy Mộ Dạ Lê đứng ở chỗ này. giật mình, vội vàng cúi đầu, dám nhìn Mộ Dạ Lê. Tuy là ngôi sao nổi tiếng, là ngôi sao hạng nhất, nhưng mà, ở trước mặt Mộ Dạ Lê cũng chỉ là người bình thường dám ngẩng đầu. Thậm chí, còn dám chắc là Mộ Dạ Lê biết ai là Quân Lương Dạ đâu. Cái danh ngôi sao, ở trước mặt người khác ắt là dùng tốt, nhưng trước mặt Mộ Dạ Lê đó cũng chỉ là con hát. Nếu chuyện đối mặt với ống kính Mộ Dạ Lê chính là tiền bôi, cái khác, từ lúc ta sinh ra, đều là chủ đề bàn tán của nhiều người, ngay cả chuyện ra ngoài ăn cơm vặt vảnh cũng đều trở thành chủ đề nóng đứng đầu top. Nếu là nhìn tin tức của mà lớn lên cũng quá. Quân Lương Dạ cúi đầu, vội “Mộ tiên sinh….” Mộ Dạ Lê nhàn nhạt nhìn Quân Lương Dạ. lời nào, ánh mắt lại như nhìn thấy mặt của Quân Lương Dạ. Quân Lương Dạ tức khắc cảm thấy sóng ngầm trong lòng nổi dậy, lời nào ta cảm thấy rất áp lực. “Việc gì?” Mộ Dạ Lê hờ hững hỏi. Quân Lương Dạ vội lắc đầu “ có, có…” Nhưng mà lúc này… Phía sau bức mà, liền khẽ động. Quân Lương Dạ tò mò nhìn qua. Lại thấy ánh mắt Mộ Dạ Lê thêm lạnh lẽo, giống như băng tuyết ngàn năm, nháy mắt tựa như gió lốc quất vào mặt, rét buốt lạ thường. Bời vì thái độ này của , mà những thiết kỵ quân phía sau liền bắt đầu động thủ. Quân Lương Dạ cả người run lên. Tuy rằng cảm thấy phía sau có điểm khác thường, trong lòng nghi ngờ thôi, lại chỉ có thể lén nhìn thoáng qua bức màn, rồi nhanh quay đầu rời . Mộ Dạ Lê thả lỏng mày kiếm, lúc này mới kéo màn ra. Nhưng mà bên trong còn thấy bóng dáng Diệp Chanh nơi nào. Ngược lại chỉ thấy cánh cửa sổ đung đưa, người biến mất thấy đâu. Mộ Dạ Lê liền mắng tiếng, đến phía cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, thấy Diệp Chanh ở phía dưới, chạy trốn như bay. Đây là lầu bốn…. Con bé này muốn sống nữa có phải hay ? …….. Lưu Kỳ Uy rất là lo lắng. Thấy Mộ Dạ Lê cuối cùng cũng quay lại, mới vội vàng qua. Những người phía sau, lúc này bàn tán xôn xao. Nhất thời cảm thấy, khẳng định là Diệp Chanh muốn chết thảm. “Vừa nãy còn cảm thấy mạng ấy tốt, bây giờ lại…” “Còn phải tự ấy sao, cho dù khẩn trương cũng cần chạy chứ, cái này… Mộ thiếu nổi giận, biết xử lý ấy thế nào đây nữa.”
Chương 151 Xin hỏi là Diệp phải ? Đây là Mộ thiếu gửi tặng . Edit: Lựu Đạn Tức , An Khả Nhi ở phía sau vui sướng khi thấy người gặp họa. “Tôi rồi, ta chưa chắc là may mắn, nhìn , là tốt hay xấu đến phút cuối biết được đâu, hừ ” Mọi người tuy rằng khinh thường An Khả Nhi, khi nãy thấy Diêp Chanh qua, An Khả Nhi còn ghen ghét đến méo mó cả mặt mũi. Nhưng bây giờ hay rồi, người ta xẩy ra chút chuyện, nàng liền thay đổi vẻ mặt, nổi vui mừng nghĩ rằng kìm nén tận đáy lòng cũng lộ mặt. Chỉ là mọi người cũng thể ta cái gì được, chỉ có thể cảm thán, số Diệp Chanh may. Chuyện tốt đến như vậy bị làm cho thành xấu. Bây giờ trong lòng các nhịn được mà lo lắng cho Diệp Chanh, bây giờ cũng biết chuyện bên nào ổn thỏa chưa. Lại thấy Mộ Dạ Lê lững thững đến, khóe miệng dường như cử động, cong nửa khóe môi, ra nụ cười tà ác. Lưu Kỳ Uy lại đến, nghĩ được, Mộ Dạ Lê nhìn nhìn vào bên trong “Bỏ , hôm nay xem.” Hỏng rồi, hỏng rồi. Đây là Mộ Dạ Lê tức giận sao? Giám đốc lập tức đổ mồ hôi hột, phẫn hận nhìn sang Lưu Kỳ Uy. Rốt cuộc làm như thế nào đây, đắc tội ai được lại cố tình đắc tội ông chủ này chứ? Lưu Kỳ Uy lập tức đen mặt, cúi đầu nhìn chân mình tự hỏi có cần nhận lỗi từ chức hay . “Mộ tổng, bằng ngài để chúng tôi gọi Diệp Tử đến đây diễn tiếp…” Nghĩ đến chuyện Diệp Tử có mối quan hệ với Mộ Dạ Lê, giám đốc chậm chí còn muốn chạy đón đến tiếp cứu. Mà Mộ Dạ Lê dường như nghe thấy, nhanh chân bước ra ngoài. Xong rồi, xong rồi, giám đốc bị dọa sợ muốn nằm liệt dưới đất. Mồ hôi lưng ướt đẫm. Mộ tổng nổi giận rồi. Mình có nên nhanh chóng chạy về nhà dọn dẹp đồ nà nọ chạy trốn hay ? Tất cả đều tại Diệp Chanh kia hết…. Chờ Mộ Dạ Lê rồi, Diệp Chanh mới chậm chạp bò về đoàn phim. tận mắt nhìn thấy đoàn quân của Mộ Dạ Lê rời . Lúc này mới chịu chạy về, cái tên tai họa Mộ Dạ lê đáng chết này, cuối cùng cũng chịu . Ánh mắt mọi người bên trong đúng lắm, nhưng cũng thể nào quản được, chỉ cảm thấy mọi người nhìn , vừa như thương hại, lại như oán trách, nhìn chăm chăm từng bước chân vào đến bên trong. “Ai ui, kẻ đầu sỏ gây nên tội tới.” An Khả Nhi hai tay ôm ngực ra, “ có biết vừa rồi mới đắc tội với ai , bây giờ đều tại vì mà toàn bộ người của đoàn phim đều đắc tội với Mộ thiếu, còn dám quay lại, hừ.” “Được rồi, chuyện này cũng trách Diệp Chanh được.” Những người khác nhìn có chút thuận mắt . “Chỉ là, Diệp Chanh cũng nghĩ muốn như vậy đâu.” “Diệp Chanh chính là quá khẩn trương thôi.” “Mộ thiếu cũng chưa chắc nổi giận đâu.” An Khả Nhi “Còn nổi giận, đều giận đến nỗi cái gì cũng muốn xem, ngay cả giám đốc còn muốn mời Diệp Tử đến làm cứu binh rồi.” An Khả Nhi liếc mắt nhìn Diệp Chanh, ác độc “Cái này hay rồi, có phải muốn bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng hay , đóng phim của Lưu An liền mơ mộng hảo huyền, đáng tiếc, bây giờ đắc tội với Mộ Thiếu, chờ bị đóng băng , đời này cũng lên nổi màn hình được đâu.” Nhưng mà lúc này… người đàn ông trung tuổi ôm theo bó hoa hồng đỏ tươi bổng nhiên chen lấn vào. Mọi người đưa mắt nhìn, liền thấy đó là người làm công vô cùng lễ phép, cung kính có lễ nhìn Diệp Chanh, “ Diệp, đây là hoa Mộ thiếu tặng cho , xin ký tên nhận giúp tôi.” Mộ Dạ Lê lại muốn chơi trò gì đây trời??? Bên trong, sắc mặt An Khả Nhi liền tái xanh ngay lập tức. Chương 152 hâm mộ Diệp Chanh nhận được nhiều quà như vậy. Edit: Lựu Đạn bó hồng cỡ lớn, liền đặt vào bên trong. Diệp Chanh vẻ mặt thành lời chỉ nhìn, cảm thấy Mộ Dạ Lê này là cố ý chỉnh mình đây. Nhưng mà sau đó… “ Diệp, đây là hoa Mộ thiếu tặng , mong ký nhận…” Lại thêm bó hoa cực phẩm được đưa đến. Diệp Chanh chết lặng nhận lấy, dưới con mắt hâm mộ của người khác, lại tiếp túc ký nhận. Tiếp theo, quả nhiên cái khác lại đưa đến.. “Chào , Diệp, đây là của Mộ thiếu tặng …” “ Diệp, Mộ thiếu…” “Đủ rồi.” Diệp Chanh chịu hết nổi rồi “Các còn bao nhiêu, có thể đưa đến cùng lúc ?” Người nọ ngạc nhiên, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ tươi cười như trước “Mộ thiếu , biết thích loại hoa nào, cho nên dứt khoát mỗi loại liền bó, yên tâm, còn có bó nữa.” “…” Sau đó, cả nhà chất đầy hoa tươi. Lập tức, người cả đoàn phim đều kéo đến, nhìn những bó hoa tươi này, trong mắt đều toát ra tia sáng hoang mang khó tin được. “Nhà giàu đúng là nhà giàu, các tặng hoa cũng rất khí phách.” “Mộ Dạ Lê trâu a, tặng quà như vậy, ai nha, là rất coi trong Diệp Chanh rồi a.” “Hoa này đều là hoa quý đó, lấy bó ra cũng là quý giá rồi, nhiều hoa đặt cùng nhay như thế này, chẳng phải là quý muốn chết sao” “ mơ ước được nhận bó a.” “Mới vừa rồi là ai Mộ thiếu nổi giận, Diệp Chanh muốn xong đời rồi, tôi thấy…… Mộ thiếu căn bản là nổi giận a.” “ là hâm mộ Diệp Chanh quá .” Lúc này, Diệp Chanh chỉ cảm thấy rất đau đầu, nhìn hoa chất đầy nhà như thế, nhất lời thành lời. An Khả Nhi sớm thấy mất mặt, nhìn được chạy vào bên trong, dám ló mặt ra. Mọi người chỉ lo ngắm hoa, với Diệp Chanh “Nhiều hoa thế này, Diệp Chanh, muốn đem về nhà bằng cách nào?” Diệp Chanh nhìn nhìn, với mọi người “ A …Các có ai muốn nhận giúp tôi bó , tôi lấy về cũng biết làm gì….” Mọi người chính là chờ câu này của đây. “ tốt quá, ai nha, tôi có thể coi như là Mộ thiếu tặng hoa cho tôi nha.” Mọi người liền khách khí tranh nhau bó hoa mà nhìn thấy quý nhất. “Tránh ra, đây là hoa Mộ thiếu tặng cho Diệp Chanh, cho rằng đẹp bằng Diệp Chanh sao?” “Ô ô hâm mộ Diệp Chanh quá.” Vừa thấy có người chạy đến, mọi người liên nhanh chân nhao nhao chạy đến tranh hoa đẹp. Cuối cùng, nhà đầy hoa cũng bị mấy nàng này tiêu diệt sạch, Diệp Chanh cũng nhàng thở ra. Mộ Dạ Lê này đúng là tìm việc cho mình làm mà. Sau khi Diệp Chanh trở vể phòng, nhìn thấy điện thoại có tin nhắn gửi đến. “Hoa thích ?” Là Mộ Dạ Lê gửi đến. Diệp Chanh hừ cái, trả lại đúng chữ. “Cút.” …… Mộ Dạ Lê ngồi xe, thông qua kình chiếu hậu, Mộ Đại nhìn thấy Mộ Dạ Lê yên lặng cười cái đầy khả nghi với màn hình điện thoại. Đảo mắt nhìn, đó là cùng nhắn tin với Diệp Chanh. Mộ thiếu nhà bọn họ, trước nay đều lười gỏ chữ, vậy mà lại viết tin nhắn…. Hơn nữa… Bây giờ là Diệp Chanh thẳng thừng tiên sinh nhà mình cút, vậy mà tiên sinh nhà mình lại những nổi giận mà ngược lại còn cười. Xong rồi, xong rồi, đúng là tiên sinh bị trúng độc rồi…. Mộ Đại cảm thấy sớm muộn gì Diệp Chanh này cũng là cái tai họa. Sau khi xuống xe, liền đến lui. Thất mặt đầy vui mừng lướt qua cái. “Ai, cậu đâu đó.” “A, tiên sinh em đữa bữa khuya cho phu nhân.” Gì, bây giờ Thiết kỵ quân đều bắt đầu làm chân chạy vặt rồi sao?