Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Nhảy hố ủng hộ editor ❤❤❤

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      Nhảy hố thôiiii

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 6: Vốn Nghĩ Người Ta Cưới Là Chị Của
      Nhìn sâu thêm chút, mi đẹp khẽ nhướn lên.

      Hương thơm thiếu nữ đến gần, nhìn , “ thôi.”

      lại nhìn thêm cái nữa mới thu lại tầm mắt

      Đại sảnh bên dưới như cung điện xa hoa, tài lực Mộ gia có bao nhiêu hung hâu chỉ cần nhìn đến nơi này cũng đủ để đoán.

      “Diệp Tử, con cùng Dạ Lê là thanh mai trúc mã, bác vẫn luôn nghĩ rằng người gả vào mộ gia là con, ai mà ngờ được……” Mộ gia phu nhân, Tùy Thanh Lan, nắm tay Diệp Tử, cả dáng đầy buồn bã, tiếc nuối.

      “Bác , con tuy được gả cho Dạ lê, nhưng mà con cũng giống như con của bác.” Giọng Diệp tử vô cùng êm tai, nhàng như chim oanh, người nghe dịu đến vài phần, rất xứng với gương mặt đoan trang xinh đẹp kia, Diệp Tử cùng Diệp Ninh tuy rằng là chị em, nhưng nếu đứng cùng nhau, là đàn ông chọn Diệp Tử xinh đẹp giống tiên nữ, chứ phải cái dạng ương ngạnh thô bỉ, đầy hơi thở quê mùa như Diệp Ninh.

      Mẹ của Diệp Tử cũng đến là Dung Lệ Hoa vẫn còn nhớ chuyện này nên rất tức giận, “Chúng tôi cũng biết, Diệp Ninh vậy mà lại hiểu biết, cũng nhìn lại n=mình có vị trí gì chỉ là con nhóc đến từ địa phương quê mùa, chúng tôi cho nó cái ăn, cái mặc, Diệp Tử còn mang phòng của mình nhường cho nó ở cái gì tốt cũng nhườn cho nó, vậy mà bây giờ nó lại giành lấy …của Diệp Tử “

      “Mẹ, sao mẹ lại Diệp Ninh như vậy!” Diệp Tử lập tức lạnh giọng cắt ngang lời Dung Lệ hoa.

      Dung Lệ hoa hậm hực ngậm miệng.

      Diệp Ninh và Mộ Dạ Lê cùng nhau xuống dưới đúng lúc, thấy được màn này, cũng tự nhiên nghe được cuộc trò chuyện của họ.

      ra , Dung Lệ hoa cũng sai, Diệp gia cùng Mộ gia có qua lại hơn trăm năm nay, bọn họ từ biết, nghe Mộ Dạ Lê vì gây xém chút nữa đẩy Diệp Tử vào chỗ chết, vì thế, Diệp Tử để lại di chứng, còn phải mang bên người căn bệnh suyễn khong chữa khỏi, chỉ cần kích động trái tim liền chịu nỗi, từ đấy, Mộ Dạ Lê đối với Diệp Tử vô cùng tốt, vốn nghĩ rằng Diệp Tử gả vào cũng là chuyện nước chảy thành sông……

      Lại nghĩ đến, Dung Lệ hoa biết cách làm người, thời trẻ hoàn toàn đắc tội với Mộ lão gia, lúc Mộ Dạ Lê đến tuổi kết hôn, Mộ lão gia, sống chết cũng muốn Diệp Tử đucợ gả vào, mà bức hai nhà hơn tram năm qua lại trong hai chị em chỉ có thể chọn , cứ thế được lợi cho Diệp Ninh, cho cơ hội này, bước chim bay lên đầu cành làm phượng hoàng.
      thiết


      Thiết nghĩ Mộ Dạ Lê là ai, là người thừa kế Mộ gia thần bí nhất nước Z.

      Mà Diệp Tử, lại là đệ nhất danh viện nước Z, năm đó lấy danh nghĩa danh viện mà ra mắt, nhanh chóng trở thành đóa hoa tiến bước thành ngôi sao mới trong làm giải trí, mấy năm qua, đoạt vô số giải thưởng, là ngôi sao mà nhà nhà ai ai cũng biết đến

      Mộ Dạ Lê cùng Diệp Tử ở bên nhau cũng là đương nhiên.
      Diệp Ninh nhìn Diệp Tử, trong lòng thầm nghĩ, hổ là đệ nhất danh viện thành phố B, diện mạo này, tướng người này, cả giọng này nữa, là làm người ta rung động mà


      “Dạ Lê tới rồi.”

      Lúc trước, Diệp Ninh này sao có thể so sánh cùng ta.

      Diệp Nịnh nhìn nhìn Mộ Dạ Lê, theo bước chân tự phụ của , từ cầu thang xoắn ốc màu đỏ thẩm, từng bước từng bước mà xuống.


      Đa thịt trắng nõn như ngọc, toc sđen dài như rong biễn xõa đến eo, tất cả mọi người sôi nổi liền bị thân hình tuyệt đẹp hấp dẫn.


      Quả là đầy mị~~

      Đặc biệt là đôi mắt to kia, lộ ra ánh sáng nhu hòa, giống như chớp mắt đều mang theo hương vị mê hoặc lòng người.


      đẹp~~~~
      Chương 7: Diệp Ninh Mới Tinh

      cậu thiếu gia nào đó, ném ly rượu trong tay

      bên cạnh, khẽ nâng khóe miệng

      là đẹp.”

      Người làm qua lại, cũng bởi vì chăm chăm nhìn thân hình quyến rũ đó mà va vào nhau, đồ ăn khay cũng vì thế mà rơi đầy đất


      Dẫn đến, tràng tiếng cười.

      Diệp Tử vốn là còn dán bên người Tùy Thanh Lan, thân mật chuyện, liền nhìn đến Diệp Ninh, ánh mắt càng thêm sâu.

      Đây là Diệp Ninh?

      Sao có thể?

      Đối với Diệp Ninh, có người nào hiểu rỏ như ta, chung quy hai người là chị em nhiều năm, ăn ở bên nhau, ta tuy rằng là người thành thị, nhưng thẩm mỹ vẫn là chim thèm ị tại nông thôn, cho nên luôn luôn làm cho bản thân nhìn lại mười phần phản cảm, nhưng mà hôm nay…, —— ta thế nhưng lại trang điểm! Đầu tóc vốn thích xõa lung tung, hôm nay lại buông dài có điểm gì gọi là lộn xộn.

      Với sắc đẹp kinh người kia, làm cho người liếc mắt cái cũng thể ghen ghét được.

      Giống như vạn vật đều bị nàng hấp dẫn ….
      “Diệp Ninh, em có việc gì tốt rồi.” Diệp Tử mang ánh mắt quan tâm đối với Diệp Ninh.

      Diệp Nịnh ánh mắt loe lóe, trong trí nhớ, Diệp Tử này, từ lúc Diệp NInh bước chân vào Diệp gia, liền dung mọi cách đùa bỡn , ngoài mặt là chị em tình thâm, nhưng chất lại là đâm dao phía sau lưng.

      học, ta là cả nhà họ Diệp, còn Diệp Ninh lại mang danh truyền đồn là thứ quê mùa , ngoài mặt, ta mỗi lần ra ngoài đều thích mang Diệp Ninh theo, cũng bởi vì Diệp Ninh tính chất thô bỉ, lại càng tôn lên đẹp đẽ của ta.

      Vậy mà nguyên chủ ngu ngốc, còn nghĩ rằng ta là người tốt, đâu cũng mang mình theo.

      Nguyên chủ đúng là rất thô bỉ, cái gì cũng đều hiểu, kiêu ngạo ương ngạnh, cực kì giống dáng dấp của mấy bà nông thôn, làm người nhìn liền cảm thấy chán ghét.

      Đáng tiếc, Diệp Nịnh tại cũng phải là nguyên chủ ngu ngốc kia nữa.

      Diệp Tử lôi kéo Diệp Nịnh, vẻ mặt lo lắng, “Lần sau đừng như vậy nữa, Diệp Nịnh.”

      Ngẩng đầu lên, lại nhìn vào ánh mắt Diệp NInh

      Lạnh băng, thấu đến tận xương, khóe mắt chuyển.

      Diệp Tử lập tức hoảng hốt, bỗng nhiên cảm thấy chính mình bị ánh mắt của làm cho chấn động đáy long run rẩy lên.
      Ngược lại ta chú ý đến quần áo của Diệp Ninh.

      “Diệp Nin hem sao lại…… cứ mặc như thế này xuống dưới, Dạ Lê, cần nổi giận với Diệp Ninh, hai người vừa mới biết nhau, cũng hiểu rỏ, Diệp Ninh bất quá là có chút đơn thuần, quá hiểu chuyện, em lại với em ấy, mặc quần áo như thế nào mới đúng.”

      Diệp Tử, nhu nhược mấy câu, ở trước mặt mọi người , đầu tiên là lớn câu” Dạ Lê” ám chỉ với tất cả mọi người để họ có thể thấy quan hệ giữa hai người vẫn còn rất tốt đẹp, sau đó vô tình hữu ý mang mọi người chìm đắm trong nhan sắc của Diệp Ninh, dời đến quần áo đơn giản mà mặc.

      Tuy rằng quần áo đơn giản, nhưng m,à cũng quá đơn giản , trường hợp này, khỏi có chút thích hợp.

      Tùy Thanh Lan tự nhiên cũng theo lời Diệp Tử, nhìn ra Diệp Ninh có chút thỏa đáng, mày cong nhíu lại.


      Đặc biệt là những ánh mắt của mấy tên cậu ấm bên này, giống như muốn ăn tươi nuốt sống con bé, , Tùy Thanh Lan cũng thấy quá tùy tiện, cứ như vậy mà mặc bộ váy suông xuống.


      Tùy Thanh Lan càng nghĩ , đúng là con quê mùa lên nổi mặt bàn, làm Mộ gia mất mặt mà.


      Diệp Ninh khâm phục Diệp Tử, khó trách nguyên chủ bị ta chỉnh đến thê thảm, quả nhiên ả đóng kịch quá giỏi.

      Đáng tiếc Diệp Ninh bây giờ còn là Diệp ninh của quá khứ rồi.

      Diệp Ninh đến gần rồi Mộ Dạ Lê thản nhiên “Chị, chị có mua quần áo cho em, em vốn nghĩ mặc vào, nhưng nhìn mẹ ăn mặc đơn giản mộc mạc nhưng vẫn là rất khí chất quý phái, hào sảng, em thấy em nên học tập mẹ, cuối cùng , người quý khí từ quần áo mà ra, mà phải giống như mẹ, tỏa ra từ xương cốt, hơn nữa em giống chị , xinh đẹp như chị lại có phẩm vị, nên dám mặc, ngược lại thành khó coi, a ~~ người chị là quần áo của Chanel phải ? là đẹp quá.”



      Chương 8 Đúng là Bạch liên Hoa trong truyền thuyết.


      Diệp Tử nghe xong, trong lòng khẽ động, mặt cũng lập tức khó coi

      Nhìn lại Tùy Thanh Lan bên cạnh quả cũng mặc thân quần áo đơn giản,, nhìn cũng ra nhãn hiệu nào, trong khi chính mình lại là toàn thân đồ hiệu, chuyện vốn cũng có gì, chỉ là vừa rồi có cuộc hẹn, nhìn lại có vẻ rất tục tằng.

      Diệp Ninh này, làm sao có thể được như vậy, chút dâu vết, chuyển hướng câu chuyện lên người mình.

      Mọi người nghe qua, liền cảm thấy đúng là Diệp Tử thân đồ hiệu, quả có chút giống “Nhà giàu mới nổi”

      Mà Tùy Thanh Lan cũng nhìn lại Diệp Tử, biết có phải hay do lời Diệp Ninh ra, nhìn Diệp Tử lúc này, đúng là có chút giống” Nhà giàu mới nổi” đẹp có đẹp, nhưng lại có khí chất.

      Tùy Thanh Lan lại nhìn đến Diệp Ninh to mắt sung bái nhìn mình, bởi vì ánh mắt trong trẻo tuyệt đẹp kia, mà tận đáy lòng của bà cũng hề dâng lên điểm chán ghét nào, lại thấy nắm lấy tay của mình, trong lòng có chút mềm mại.

      Sắc mặt Diệp Tử lúc trắng lúc lại đen, hận thể bay ngay về nhà thay quần áo khác.

      ta cắn răng, chớp mắt.

      “Bác , bác xem, em ấy trưởng thành rồi, dần cũng hiểu chuyện hơn, việc đêm qua nó bỏ thuốc Dạ Lê, cũng cần nhắc lại nữa……”

      Diệp Tử , tròng mắt luyến thoáng, nhanh che miệng lại đầy thắp thỏm lo âu

      “A, con nên ra, con……”

      Diệp Nịnh xem như rỏ, Diệp Tử này……

      bên giả vờ quan tâm, bên cố ý làm như lỡ lời ra”việc tốt”c ủa người khác, làm cho mọi người vốn biết ít thành nhiều.

      “Bỏ thuốc? phải chứ, cách làm này quá bẩn thiểu rồi.”

      “Nghe ta vốn là loại người như vậy, thô tục, ương ngạnh, gây ít chuyện bên ngoài rồi đó.”

      “Đúng là đứa sống nơi nghèo hèn suy nghĩ cũng thấp kém mà.”

      “Có lẽ bọn nhà quê đều là loại người như vậy.”

      Những chuyện Diệp Tử giả vờ , vô tình châm lữa thổi gió, mục đích chính là lôi kéo chú ý của mấy cậu ấm chìm đắm trong nhan sắc của Diệp Ninh quay về.

      Từ Nhung luôn bên cạnh nhìn thấy cảnh này liền sợ hãi.


      Liền chạy nhanh đến kéo lấy chủ của mình, ngăn cho nổi đóa.

      Nhiều người mắng nhiếc như vậy, nếu với tính tình của chủ e là…

      giờ phải ở bên ngoài, ở đây từng người đều là nhà già số số hai, quyết thể đắc tội được.

      chủ, chúng ta nên về nhà thôi……”

      Diệp Nịnh vẻ mặt khó hiểu nhìn Từ Nhung,” Về nhà làm gì? “

      Từ Nhung thấp giọng , “Trong phòng này đều là phú hào nổi danh nước Z thể đắc tội được đâu.”

      Ai phải đắc tội bọn họ chứ?

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 9 Diệp Ninh Chứng Minh Mình Cái Gì Cũng Làm.

      Diệp Ninh vẻ mặt hề gợn sóng.

      “Chị, rốt cuộc là chị gì vậy, cái gì mà bỏ thuốc, sao mà cả câu em cũng hiểu, em vừa mới xuống giường cái gì cũng biết, phải là chị nghe ai linh tinh vớ vẫn gì rồi lại tin nha.”

      “Em…… Diệp Ninh, Em sao lại như vậy……” Lập tức, Diệp Tử sắc mặt liền thay đổi quái dị, “Diệp Ninh, chị hiểu là em rất sợ hãi khi làm chuyện sai trái như vậy, nhưng đều là người trong nhà, chị tin là bác cùng Dạ Lê tha thứ cho em, dối là tốt, mặc kệ ra sao, em chỉ cần thành là được.”

      Diệp Ninh cong cong khóe môi, nở nụ cười gian xảo lạnh lùng, làm cho thân thể Diệp Tử cảm thấy lạnh lẽo.

      Diệp Ninh nhàn nhạt nhìn ả, “Chị, chị biết em rất nhát gan, cái gì cũng dám làm, sao có thể đối với Dạ Lê làm ra những chuyện như vậy, bên ngoài đồn thổi linh tinh, chị cũng cần nghe người ta rồi tin vào những lời vớ vẫn đó, người ta còn , chị đối với Mộ Dạ Lê sớm có tình ý, đối với sắp xếp của người lớn trong nhà gả em cho Mộ Dạ Lê, chị vạn lần uất hận, vẫn luôn nghĩ bày trò mưu hại em, những chuyện này chính là muốn châm ngòi ly gián quan hệ chị em chúng ta nhưng mà em chỉ câu là tin”


      mấy câu, chính là mang Diệp Tử đẩy xuống hố.

      Diệp Tử muốn mở miệng , Diệp Ninh liền trực tiếp với Mộ Dạ Lê, “Chúng em vừa mới kết hôn, tân hôn ngọt ngào, cũng cần dùng tới thuốc để trợ hứng, chị như vậy, giống như là muốn chồng em phải cần tới thuốc mới có thể làm chuyện đó, nếu mà truyền ra ngoài rất khó nghe đó.”

      Nhờ thuốc mới làm được chuyện đó?

      Mộ Dạ Lê mặt bưng lên tầng đen rồi.

      Mà bên kia, bà Mộ cũng lập tức hốt hoảng , “ phải phải, Dạ Lê thân thể rất tốt, Diệp Tử, có phải con nghe lầm cái gì hay , chuyện này sao có thể xẩy ra.”

      “Con…… Con có ý này, Diệp Ninh, sao em có thể vặn vẹo ý của chị như vậy chứ.”

      Diệp Tử thể tin mà nhìn Diệp Ninh, mình xoay chuyển tình huống đẩy mũi nhọn về phía ta, đòn tốt, chút đề phòng nên bây giờ lại rơi vào hố bởi những lời của ta, nếu mà bây giờ mà phản biện chẳng khác nào giấu giếm chuyện gì đó.

      Diệp Ninh chỉ là cười rồi ôm lấy cánh tay của Mộ Dạ Lê, trong lúc nhất thời ngẩng đầu lên, gương mặt lộ vẻ ngả ngớn, đôi mắt cong cong hình trăng non, cười rộ lên, rất đẹp làm cho tim người khác nhảy loạn, làm cho người ta nghĩ đến từ “hồ ly tinh”.

      Người bên dưới lập tức cảm thán thành lời,đặc biệt là đám cậu ấm nhà giàu kia căn bản cũng thèm để ý đến hai nhà họ Diệp cũng phải nhìn sang mà chảy nước dãi~~`

      Quá đẹp, quá quyến rũ.

      Từ Nhung ở sau lưng vỗ vỗ ngực, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

      Nhưng mà hai nhà mình dường như thay đổi thành con người khác

      cái nhìn, hay cái cười cũng là mang người khác đổ rạp theo.

      Bề ngoài thể thay đổi, chỉ là thay đổi cách trang điểm và cách ăn mặc, liền tỏa ra khí chất cao quý, giống như cả người hoàn toàn lột xác.

      Chương 10: Nhàng Cũng Có Thể Đẩy Người Xuống Hố
      nhìn Diệp Tử, thái độ đắc ý đặc biệt rỏ ràng.

      Diệp Tử thở ra hơi, muốn xông đến ré nát cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa kia.

      Nhưng mà ngay tại đây được.

      Dáng vẻ tiểu nhân đắc ý kia, rỏ ràng như vậy sao, Mộ Dạ Lê lại thấy chứ.

      nhìn thấy hành động này giống với bộ dáng chút nào, ánh mắt thâm trầm xuống hẵn.

      Diệp Ninh thể thấy được lữa nóng trong mắt , lúc này chỉ lo nhìn ngắm cái đóa hoa sen trắng dưới kia, cái mặt kia giờ như cái bảng màu vẽ.


      Đắc tội Diệp Ninh kết cục nhận được gì?

      cứ giống như Diệp Tử ấy!

      Hơn nữa, ả giờ còn biết được, đây chỉ là bắt đầu.

      Diệp Tử tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, hận đến nỗi thể cắn nát xương, nát thịt Diệp Ninh trong miệng mình.

      Dung Lệ Hoa nhìn nỗi cảnh con bảo bối mình chịu oan ức, tức giận trừng mắt với Diệp Ninh, con khốn này, ăn cây táo, rào cây sung.

      “Diệp Ninh, mày đủ rồi đó, còn ôm ôm ấp ấp nhau làm trò trước mặt nhiều người như vậy. Uổng công tao mang mày hồi mười ba tuổi từ cái nơi chim thèm ỉa kia về thành phố , làm sao mày có thể học theo bọn điếm quê mùa đó, là đồ điếm, mẹ mày rốt cuộc dạy mày như thế nào hả?”

      Diệp Nịnh trầm mặt xuống, khóe môi cong lên sắc bén, mang theo ý lạnh.

      Vẫn cười, lại làm cho đám cậu ấm bên dưới thêm lần chấn động tim gan.

      cười rộ lên, đẹp đến nỗi có thể câu hồn người khác mang mất, cái quyến rũ kia đặc biệt quá mạnh, làm người cầm được mê luyến, ánh mắt càng thể tự chủ được cứ như vậy dõi theo từng bước chân di chuyển

      Diệp Nịnh , “Bác , bác nghe con , phải con muốn ôm ôm ấp ấp như vậy đâu, ra con……”

      Trong nháy mắt, ai nhìn ra được làm gì, nhưng Dung Lệ Hoa lại cảm thấy cánh tay đau nhói.

      “Á da, cái con khốn này.” Bà ta theo bản năng vung tay lên, Diệp Ninh liền lập tức xoay người nằm xoãi ra mặt đất, quần áo có chút tán loạn, máu tươi cánh tay cứ nhè mà rơi xuống.

      Diệp Ninh nhíu mi oan ức , ngẩng đầu nhìn Dung Lệ hoa, “Bác , con biết là bác thương con, nhất là bây giờ, tất cả mọi người đều là tại vì bác mà Diệp Tử thể gả vào nhà họ Mộ, bác càng hận con thấu xương, nhưng mà con vẫn nghĩ là bác muốn đánh muốn mắng như thế nào con cũng đều có thể chịu được, nhưng mà lại nghĩ bác có thể đánh con ngay tại chỗ này .”

      Mọi người ở đấy đều nhìn thấy, chăm chăm chỉ trích Dung lệ Hoa.

      Dung Lệ Hoa lập tức lộ vẻ lo sợ yên, nhìn ánh mắt của mọi người, trong lúc nhất thời tức giận với Diệp Ninh “Mày …… Mày, là mày……”

      Theo lời của Diệp Ninh, làm cho người khác mơ hồ…

      Dung Lệ Hoa thích Diệp Ninh.

      Bây giờ vì nguyên nhân tại mình mà liên lụy con , vậy còn đem oán khí đổ hết lên đầu đứa con nuôi.

      Càng cần phải chính là cái câu cuối cùng kia” nhưng mà lại nghĩ bác có thể đánh con ngay tại chỗ này.”

      Ở nhà ấy thường xuyên bị đánh ư?

      Mọi người đều nhìn Diệp Ninh đầy thương cảm.

      Người đẹp như thế, lại bị Dung Lệ Hoa hành hạ như vậy lại càng khiến người khác đau lòng.

      Nhóm cậu ấm kia vì quá si mê mà hận thể bay qua xé xác Dung Lệ Hoa ra từng mảnh.

      Bởi vì mấy câu Diệp Ninh ra, Dung Lệ Hoa lập tức cảm thấy mình giống như đắc tội với tất cả mọi người trong phòng, nhất thời trong lòng liền sợ hãi.

      Lúc này, mọi người còn muốn thêm, nhưng lại thấy Diệp Ninh quần áo nhếch nhác, những dấu vết hôm qua còn lưu lại, cứ thế mà lộ ra rất rỏ rang.

      Diệp Ninh đầy xấu hổ, nhanh chóng che đậy bản thân, nhưng lại càng làm mọi người thấy đầy ám muội, vợ chồng người ta, đêm qua quan hệ rất là tốt đẹp nha~~`

      Mộ phu nhân cũng thấy được, nhất thời mắt lập lòe, tức giận nhìn Dung Lệ Hoa, tất cả là do bà ta mà Diệp Ninh bị người khác thấy hết, dù là có gì, nhưng mà đây cũng là chuyện trong phòng, người ngoài thấy được cũng hay.

      “Dạ Lê, con mang Diệp Ninh về phòng xem vết thương .” Tùy Thanh Lan

      Mộ Dạ Lê nhìn nhìn Diệp Ninh, nếu nhìn lầm mà khi nãy lúc đến gần Dung Lệ Hoa dùng cây châm đâm lên tay bà ta.

      Ánh mắt đen mê hoặc vừa động, cúi đầu, vốn là đối với mấy chuyện này cảm thấy quá phiền, dứt khoát cúi xuống ôm lấy người mặt đất dậy cùng ra ngoài.

      Sau chuyện này, Diệp Ninh cuối cùng cũng cần lại phải đối mặt với những người lắm chuyện này nữa., trong lòng mới vừa thả lỏng, liền thấy cửa phòng vừa khép lại liền bị cái lão đàn ông này ném lên giường.


      Chương 11 Em Ai Cần Thuốc Hổ Trợ Hả?
      Diệp Ninh bị ném liền lăn vòng giường mềm.

      Dùng sức như vậy á!

      Diệp Ninh ngẩng đầu lên nhìn thấy chính là gương mặt lão Mộ chán ghét nhìn mình.

      Cứ như là hận đến nỗi thể ăn tươi nuốt sống mình.

      Diệp Ninh nghĩ là bây giờ nên chạy trốn là tốt nhất, bằng bị ta giận quá hóa nuốt sống.

      xoay người chạy về bên phải, lại bị lão Mộ kéo cổ quay về.

      Diệp Ninh thấy chạy thoát liền hung ác xoay người lại nhìn thẳng vào mắt .

      Mộ Dạ Lê trực tiếp đem ép vào tường, cúi đầu, ánh mắt sắc bén nhìn mặt , đáy mắt đen nhánh, mang theo uy hiếp, bất ngờ liền phát , với khoảng cách gần đến vậy, nhưng mà mặt ngay cả lỗ chân lông cũng hề có.

      Đẹp đến kinh người.

      Lập tức bị hơi thở nam tính của vây lấy, từ góc độ này nhìn đến gương mặt , càng thấy gợi cảm, hơn nữa lại mang theo hương vị nam tính, đặc thù chỉ thuộc vè riêng .

      Đàn ông khác có lẽ xấu .

      Hoặc chính là xịt thêm nước hoa, hương vị khó ngửi, nhưng mà người , hương thơm này đặc biệt dễ ngửi làm cho người ta rất thoải mái rất vui vẻ.

      càng tới gần, hơi thở càng phả lên mặt , gương mặt kia hề có điểm xấu, càng tới gần càng mang theo cảm giác kinh ngạc như cảm thán về tác phẩm nghệ thuật. làm người kinh ngạc cảm thán nghệ thuật mỹ.

      A, được, sắp tắt thở rồi~~`

      nghiệt ơi nghiệt, Diệp Ninh sống hai đời, cũng chưa có gặp qua tên đàn ông nào nghiệt đến mức này.

      Chỉ cần nhìn gương mặt thôi cũng là hoang mang lòng người, hơn nữa cơ bắp cứ lồ lộ từng khối thế kia, ta là do ông trời phái xuống để chỉ để nhằm gãi đúng chõ ngứa của phái nữ mà.

      Mà Diệp Ninh dù sao cũng là .

      dựa gần thế làm gì? muốn gì hả?.” Diệp Ninh trực tiếp sáp đến gần chút, “Đêm qua muốn em còn chưa đủ sao, bây giờ còn muốn làm thêm lần nữa hả?”

      “Em……”

      Con này~~`

      Thoắt cái thay đổi, con người vẫn thô bỉ như vậy.

      Mộ Dạ Lê là chưa gặp qua đứa con nào, ngay giờ phút này còn biết xấu hổ ra được những lời như vậy.

      Trong lòng oán hận nghĩ, nhưng mà ánh mắt lại tự chủ, cứ ngắm nhìn người trong ngực.

      xong……

      Vừa rồi tắm qua nước lạnh, vậy mà bây giờ chịu nỗi khiêu khích.

      Mộ Dạ Lê nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt bây giờ toàn là hình ảnh của dám bỏ thuốc mình ở trong ngực.

      Làm sao lại phát ra, nàng này lại là dám bỏ thuốc người ta chứ.

      tức giận dời ánh mắt

      “Em khi nãy cái gì? Ai cầu thuốc hổ trợ hả?”

      Trong giọng tràn đầy uy hiếp, kéo chặt cổ áo của lại.

      “Em có ý này…… Cái này còn phải vì muốn tốt cho sao, chị cả như vậy là đúng, để mọi người biết em bỏ thuốc cho , vậy người bị cười nhạo phải là sao?”

      Ha ha, cái này còn muốn cảm ơn sao?

      “Em còn biết xấu hổ mà bỏ thuốc!”

      Đời này của , còn chưa có chịu nhục đến vậy!

      “Chúng ta, chúng ta cái này phải là xong rồi sao, hơn nữa, em thấy buổi tối lăn lộn cũng rất thoải mái, mà nữa cũng có bị thiệt cái gì đâu, bây giờ người bị đau là em nè, em chính là bị lăn qua lộn lại thiếu nữa là chết rồi, chuyện này chúng ta huề nha.”

      Diệp Ninh cười lấy lòng.

      có gì bị thiệt?

      lại túm cổ áo ,

      Còn thiếu chút nữa bị lăn lộn đến chết.

      Vậy sao lăn lộn cho chết ngủm luôn .

      Bây giờ hại cả mình, bị làm nhục như vậy còn chưa , còn……

      Thân thể vẫn còn ham muốn đây nè~~~

      Đáng chết.

      Mắt thấy mặt tức giận sắp nhịn hết nỗi, cũng biết mình sai cái gì nữa.

      nghĩ cái gì, sao có thể…… Chẳng lẽ còn muốn lăn lộn nữa? Thuốc như vậy cũng mạnh quá……”

      Diệp Ninh lẩm bẩm, đôi mắt châu tròn mang theo hoài nghi.

      “Diệp Ninh!” Mộ Dạ Lê hận thể xé nát cái miệng quạ này của .

      Nhưng mà nhìn thấy cái lưỡi nho trong khóe miệng, hồng nhuận đáng , nhờ chút ánh sáng…… nhận thấy hồi qua gặm cắn quá độ còn sưng đỏ.

      Đầu lập tức lâm vào rối rắm.

      Mộ Dạ Lê dùng cách tốt nhất, nhanh nhất đó là trực tiếp ngậm lấy cái miệng nho đó.
      Last edited: 22/8/18

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Nàng ơi, hình như lỗi chính tả, tớ thấy có lúc là diệp ninh, có lúc là diệp nịnh đó. Thank nàng edit quá thần tốc.
      Vân_08 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :