Chương 111 Còn Biết Mình Lập Tức Nổi Tiếng Edit: Lựu Đạn Lúc này, đạo diễn vừa mới nổi danh tại giả Oscar Lưu An, cũng trực tiếp đăng lên, lời lẽ rất khen ngợi “ ra, diễn cảnh khóc diễn viên nào cũng diễn được, mọi người thấy khóc là khảo nghiệm diễn xuất với người diễn viên, nhưng ra phải như vậy, những điều nhặt nhất mới càng có thể khảo nghiệm thực lực của diễn viên, xem ra , diễn xuất của người diễn viên mới này rất tự nhiên, có chút cố tình gồng lên, căn cơ tệ.” Những nhà truyền thông cùng V tức khắc dám lên tiếng. Đạo diễn lớn quốc tế người ta trực tiếp vả vào mặt như thế, bọn họ còn có thế được cái gì. Huống hồ, quả đoạn video ngắn này tung ra, bọn họ bị đánh mạnh vào mặt rồi. cái gì mà diễn xuất tệ hại, cái thực lực này, khuôn mặt này, là có thể so sánh với Lại Nghiên Nghiên sao. Bạn nhóm mạng sôi nổi bình luận “Xem ra hậu thuẫn đủ mạnh, xinh đẹp là diễn xuất tốt như vậy, thế mà lại là vai nữ tuyến thứ sáu.” Trong lúc nhất thời, thành viên Thiên đoàn cũng bị cái video ngắn này làm cho chấn động rồi. “Trời ạ, Tiên Nhi nhà chúng ta chỉ có xinh đẹp mà tài năng diễn xuất lại tốt đến như vậy.” “Nhìn Cung Dã đứng về phía Tiên Nhi nhà mình, là có mắt nhìn mà.” “Bị người ta mắng chửi như vậy, mà Tiên Nhi nhà chúng ta ngay cả câu cũng , tôi thấy oan ức thay cho Tiên Nhi mà.” “Tôi mong Thiên đoàn bình tĩnh lại, vì Tiên Nhi mà lấy lại công đạo.” Trong đêm, chủ đề vì Diệp Chanh đòi lại công đạo, liền leo lên top 1 bảng tìm kím. Truyền thông cùng V cuối cùng cũng có lên tiếng, bởi vì cũng chưa từng thấy diễn viên mới nào lại có thể gây chấn đong fans đến như vậy, nhất thời cũng bị kinh sợ rồi. Diệp Chanh này, rốt cuộc có ma lực gì, mà làm nhiều người thích đến như vậy. …… Tại đoàn phim, mọi người lướt web, nhất thời có chút hối hận, lúc ấy cũng xem kỹ, cho rằng Diệp Chanh có hậu thuẫn. “Cẩn thận nghĩ lại cũng đúng ha, sao tự dưng truyền thông lại đồng loạt liền công kích Diệp Chanh như vậy.” “Diệp Chanh này nhất định đắc tội với người nào rồi, mới có thể bị cố ý nhắm vào.” “Chúng ta cũng xem qua lối diễn của Diệp Chanh rồi, diễn xuất như thế nhất định là tuyển, sao lại tốt được chứ.” “ là, tôi vậy mà có lúc lại tin, sau lưng ấy có kim chủ, chỉ là Diệp Chanh chưa từng phản bác, cũng có chút oán giận nào, tôi xin lỗi ấy.” “Ai nha, tôi ngày càng thích Diệp Chanhm người ta chịu thương chịu khó đóng phương, bên ngoài có thế nào, dường như cũng có liên quan gì đến ấy.” Lúc này, đúng lúc Diệp Chanh ngang qua mặt họ, còn mặc trang phục diễn màu đỏ thẩm, làm như nhận ra bên này có người nhìn mình, lập tức quay đầu cười khẽ cái. Cái cười này, làm tan biến cảm giác thù hằn, làm người ta cảm giác như nhìn thấy đó mai sáng chói, cốt cách đầy ngạo nghễ, độc giữa nơi băng tuyết, tự tại ngạo nghễ. “Ai nha, tin tức này nọ quả là bừa mà, có lẽ cũng chưa nhìn thấy qua Diệp Chanh liền ấy tốt, bọn họ chỉ cần nhìn thấy ấy lần, chắc chắn cũng thích ấy.” …… Lâm Vũ Oánh nhìn tin tức loạn ngầu mạng, vừa chuẩn bị lên tiếng mắng liền ép xuống, Thiên đoàn thành viên rất đông, càng ngày càng tăng, lập tức càng phấn chấn hơn. “Ai nha Cung Dã cũng lên tiếng vì cậu, Diệp Chanh cậu trâu bò, còn có đạo diễn Lưu An này, cậu có thể quen biết đạo diễn lớn như vậy.” Diệp Chanh nhìn sơ qua “Tớ sao quen được.” “Sao có thể quen mà lên tiếng vì cậu chứ.” “Tớ sao biết được.” Lúc này Hà Nhã Huệ đến, với “Diệp Chanh, liền có buổi casting, em có muốn thử ?” “Casting?” “Đạo diễn Lưu An muốn quay bộ phim trong nước, bọ bom tấn huyền huyễn, nữ chủ là bình hoa, em nếu để ý cần đến, đừng ngại…” Diệp Chanh lấy kịch bản xem thử chút. Tất cả đều là ngôi sao hạng A tham gia, sao lại để ý chứ. Đừng là nữ chủ là bình hoa, dù là vai hơn nữa, có lẽ cũng có người tranh đoạt. Diệp Chanh “Em có thể ?” Hà Nhã Huệ “ thử sao biết được là thể chứ, hay là em dám thử?” “Đương nhiên là phải rồi, thử chút cũng sao, em casting.” “Vậy được, chị giúp em đăng ký.” Diệp Chanh cũng ôm hy vọng gì, chỉ nghĩ có thể diễn, thể đến, casting thất bại cũng mất miếng thịt nào. Hà Nhã Huệ thấy như vậy, trong lòng cũng rất vui mừng, nhưng là boss sợ trời sợ đất. Nha đầu này nhất định bạo hồng, chỉ là ấy biết được. Hà Nhã Huệ cười cười, lấy lại kịch bản. Diệp Chanh về phòng, liền nhìn thấy Mộ Dạ Lê ăn vạ giường, trong lòng cạn lời đến cùng cực…. Chương 112 Phải Cậu Có Vợ Đẹp Liền Quên Người Khác Chứ. Edit: Lựu Đạn sớm về trễ, buổi tối còn đến đây. Diệp Chanh “ cần về nhà à?” Mọ Dạ Lê nhíu mày “Em đây là đuổi hả?” Diệp Chanh buông tay, “Em đâu có ý đó…” Đùa, thích ở đây đợi đợi, cũng trêu vào là tốt rồi. Mộ Dạ Lê gần đây có thói quen dính chỗ cùng với , nhất thời nửa khắc cũng muốn Ban ngày làm, cũng thỉnh thoảng nghĩ đến, Diệp Chanh làm cái gì, có phải hay ngoan ngoãn ở khách sạn mà xem kịch bản, hay là vẫn còn đóng phim ở bên ngoài. Tan làm, liền gấp gáp chờ được mà chạy đến đây. Ai biết được, vất vả đến đây, vậy mà lại ghét bỏ ra mặt. là, nếu bởi vì , ai lại thèm đến cái khách sạn cùi này ở chứ. Diệp Chanh cũng thấy lạ, Mộ Dạ Lê rãnh rỗi ở biệt thự to lớn mà hai nhất định phải chạy đến đây xem náo nhiệt chứ. Nhưng mà lười hỏi, chỉ là nghĩ ở trong lòng, có lẽ là đường đường đại tổng tài, ngậm thìa vàng mà lớn lên, ở qua khách sạn cùi như thế này bào giờ, chừng là đến để trãi nghiệm cuộc sống . Diệp Chanh “Vậy ăn cái gì chưa?” “Chưa.” Mộ Dạ Lê trừng mắt nhìn lương tâm này cái, còn phải là đợi sao, đến giờ còn chưa ăn cơm chiều nữa, ai biết được con bé xấu xí này lại về trễ như vậy. Diệp Chanh chỉ có thể “Vậy ra ngoài ăn cơm .” Mộ Dạ Lê xoay người, hai người ra ngoài, mới vào trong xe, điện thoại Mộ Dạ Lê liền đổ chuông. Là Giang Úc Bạch gọi đến. “Party nhà Cố Hành Chi sao thấy cậu đến.” “À, tớ quên mất.” “Haha, nghe mấy ngày nay xong việc cậu đều chạy về nhà, sao hả, bộ vợ xinh đẹp ở nhà chờ cậu hả? Tớ thấy cậu phải là quên, mà là cậu sốt ruột về nhà giải quyết nhu cầu bản thân, căn bản là nhớ đến rồi.” “….” Điện thoại của Mộ Dạ Lê trãi qua xử lý đặc biệt, khoảng cách như vậy, cũng nghe được cái gì. Mộ Dạ Lê hơi nghiêng đầu, nhìn Diệp Chanh, vẻ mặt u. Thấy có vẻ như nghe thấy, lúc này mới yên tâm. Gần đây đúng là hay chạy đến đây, ra chính bản thân cũng biết. Ánh mắt Mộ Dạ Lê trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi với người bên kia điện thoại “Bớt nhảm , tớ liền qua ngay.” “Sao vậy ?” Mộ Dạ Lê, “ có gì, party nhà Cố Hành Chi, thôi chúng ta qua đó ăn cơm.” Diệp Chanh ừ hử “ muốn đưa em tham gia party ở phủ tổng thống?” “Ừ.” Diệp Chanh cảm thấy có chút đột ngột. Nhưng mà Mộ Dạ Lê cũng cho thời gian tiêu hóa, trực tiếp mang ngay lập tức. Diệp Chanh vốn nghĩ cứ ăn mặc như vậy mà , cũng may Mộ Dạ Le còn tỉnh táo, giữa đường mang thay lễ phục. Party nhà Cố Hành Chi, toàn là nhân vật uy tín và danh tiếng, phải là người địa vị hơn người căn bản thể vào. Nhưng mà đối với Mộ Dạ Lê mà , muốn đến đến, đến chính là cho Cố gia mặt mũi. Vốn là, đến cũng vì lời mời của Cố Hành Chi, nếu Mộ Dạ Lê cũng vô cùng chán ghét những trường hợp thế này. Đá cẩm thạch chồng chất lên nhau, sừng sững hùng vĩ, quốc kỳ tung bay, bảo vệ phủ tổng thống, quần áo hoa lệ đứng ở hai bên, trong tay cầm súng, làm người nhìn cũng sợ, bất giác liền thành hơn. Nhưng mà Diệp Chanh vào cửa lại thấy sợ hãi, bởi vì súng đạn kia đối với quá mức bình thường, cho nên giống như tiểu thư quý tộc nhìn thấy mấy thứ này đều bị dọa đến muốn trốn tránh, còn ngược lại.
Chương 113 Bà Cũng Là Thành Viên Thiên Đoàn a. Edit: Lựu Đạn Thuận lợi qua hàng ngũ bảo vệ, ít mấy tiểu thư khuê các nguyên hình, nhìn thấy đội bảo vệ như hung thần ác sát, liền tránh sang bên, trong mắt theo bản năng đầy sợ hãi, nhưng mà lúc này nhìn với vẻ mặt thản nhiên qua, lại lập tức chú ý. ấy mặc váy dài xẻ tà, phía sau lộ mảnh da thịt trắng ngần, thẳng đến eo, ấy thản nhiên cất bước, lại càng thêm tuyệt đẹp. Diệp Chanh vừa đến, chung quanh dường như phát ra ánh sáng, da thịt trắng nõn, gương mặt tuyệt đẹp, thân thể hoàn mỹ vô cùng, đều làm cho người kinh ngạc mà cảm thán. Tự nhiên so với rụt rè sợ hãi của các thiên kim tiểu thư kia dáng vẻ kinh ngạc hay sợ hãi của Diệp Chanh lại càng tăng thêm vẻ thong dong tự tại, tựa như vào phủ tổng thống cũng giống như vào cửa nhà mình, khí phách đó càng làm đẹp hơn, lầu, những người khác đều có khí chất đó sao bằng được, sao thể thành tiêu điểm cơ chứ. Huống chi…. Người đàn ông bên cạnh phải là ai khác, chính là Mộ Dạ Lê danh xưng nam thần quốc dân. Bữa tiệc hôm nay mời đến đây tất cả cũng phải là quý nhân, ít người tự mình tìm mọi cách tiến vào nơi quyền quý, nhưng kính nghĩ đến cùng phủ tổng thông mang chút quan hệ, thậm chí còn mời đến vài ngôi sao điện ảnh biễu diễn, muốn tăng niềm vui cho bữa tiệc. Những ngôi sao có thể dự tiệc ở phủ tổng thống liền cảm thấy vinh hạnh, vào cũng rất là cẩn thân. Nhưng Mộ Dạ Lê lại giống với những người khác, hai người vừa vào, Cố Hành Chi liền đích thân đến đón, dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người, liền thẳng vào bên trong phủ. Ánh mắt Cố Hành Chi di chuyển người Diệp Chanh, bất giác khẽ cười, khí chất này, có người nào trấn áp được, hơn nữa tại đây cũng chút yếu ớt nào, có thể có khí chất như thế này, chắc cũng chỉ mình Diệp Chanh mà thôi. Mộ Dạ Lê cũng sớm nhìn ra, càng chú ý đến ánh mắt của Cố Hành Chi dính người , trong lúc nhất thời nhìn cũng nhìn lướt xung quanh. Khắp gian phòng này nhiều danh môn khuê tú như vậy, có thể so với Diệp Chanh đúng là có người nào. nhịn được dùng ánh mắt sâu xa nhìn Diệp Chanh. đường thẳng vào trong. Cố Hành Chi “Bên kia là mẹ và bà nội tôi.” cười cười với Diệp Chanh “Đừng hồi hộp là được.” Diệp Chanh nhìn hai người phu nhân quần áo sang quý, lại vô cùng thanh nhã ở bên trong. Tổng thống phu nhân nhìn thấy Mộ Dạ Lê, rất tự nhiên cười :”Dạ Lê, lâu rồi đến phủ nha.” “Gần đây Hành Chi bận rộn, nên cháu dám quấy rầy.” Mộ Dạ Lê lễ phép trả lời. Rồi từ phía sau, bà cụ nhìn Diệp Chanh “Ai nha, Diệp Chanh.” Diệp Chanh đơ chút, chỉ thấy bà cụ cười ha ha “Bà là thành viên Thiên đoàn a, Diệp Chanh ngoài đời đẹp, so với TV còn đẹp hơn, bà có thể chụp ảnh chung với cháu ?” “……” Thiên…… thành viên Thiên đoàn …… Cố Hành Chi biết Thiên đoàn là gì, nhưng mà nhìn bộ dạng phấn khích của bà nội, liền biết gì hơn “Này …. Tuy là bà nội tôi lớn tuổi nhưng mà tâm tính với còn trẻ trung lắm, rảnh rỗi liền xem phim truyền hình, lướt weibo, lướt web…” Cố Hành Chi nhìn bà nội, “Bà nội, thiên đoàn là gì?” Bà cụ dùng vẻ mặt cao thâm : “Là fanclub đó, Tiên Nhi của chúng ta là xinh đẹp nhất, bà cũng là thành viên đó, Tiên Nhi, bà có thể sờ tay cháu ?” Bà cụ cười tủm tỉm, nhìn Diệp Chanh, giống như là ngụm nuốt sạch . Chương 114 Gặp Được Là Vả Vào Mặt. Edit: Lựu Đạn Diệp Chanh nhanh miệng : “Đương nhiên là có thể ạ.” Bà cụ liền vui vẻ như thiếu nữ mới lớn, mang theo ánh mắt mong chờ, nắm lấy cánh tay Diệp Chanh, “Ai nham Tiên Nhi so với TV xinh đẹp hơn nhiều, Dạ Lê, cháu có tài đức gì mà có thể lấy được Tiên Nhi vậy hả….” “……” Mộ Dạ Lê quay đầu nhìn Diệp Chanh bên cạnh. Bà cụ Cố cũng biến thành người hâm mộ rồi…. Con bé này là…. Lúc này, Diệp Tử liền đến. Ở bên ngoài có ít nam thanh nữ tú đều là fans hâm mộ trung thành của Diệp Tử, nhưng thấy Diệp Tử thân hoa lệ, liền nhanh tiến đến vây quanh, làm cho ít người chú ý. Diệp Tử mỉm cười với người hâm mộ của mình, đảo mắt liền thấy Mộ Dạ Lê ở bên trong, liền cười tươi đến, lại ngờ được người bên cạnh Mộ Dạ Lê còn có Diệp Chanh. Diệp Tử khựng lại chút, ổn định tâm tình mặt, cười đến: “Dạ Lê, ở đây à, Diệp Chanh… Em cũng vậy a” Nhưng mà lúc này, bên cạnh là bà cụ thành viên Thiên đoàn, sớm nắm tay Diệp Chanh đứng cạnh mình, ánh mắt căm nhìn Diệp Tử. Diệp Tử vừa thấy bà cụ, liền ngượng ngùng cười hỏi “Cố lão phu nhân ngài cũng ở đây ạ.” Bà cụ rất xinh đẹp kiêu ngạo liếc trắng mắt Diệp Tử cái rồi với ta “Tuy là nữ chình ‘Nhiếp Chính Vương Triều’ nhưng tôi là tuyệt đối chỉ xem mỗi Tiên Nhi nhà chúng tôi thôi, nếu có gương mặt xinh đẹp này của Tiên Nhi, cái phim nhiếp chính gì đó này, tôi căn bản là cần xem.” Gương mặt trang điểm tinh xảo của Diệp Tử cứng đờ. Mà bên cạnh, Cố Hành Chi cười “Bà nội bây giờ là thành viên của Thiên đoàn.” Cái gì!!! Đường đường là lão phu nhân phủ tổng thống vậy mà lại là fan của Diệp Chanh? Diệp Tử trừng mắt nhìn Diệp Chanh bên cạnh. Khi mà chưa đến, Diệp Chanh cho mọi người uống canh mê hồn sao. Diệp Tử “ …. Lão phu nhân… Người biết theo trào lưu a.” Bà cụ với vẻ mặt đầy kiêu ngạo “Cũng vì gương mặt xinh đẹp của Tiên Nhi nhà ta hấp dẫn đấy, có cách nào khác, Tiên Nhi nhà chúng tôi quá xinh đẹp, ai có thể sánh được, hơn nữa càng hơn thế nữa, người xinh đẹp mà tài năng diễn xuất còn quá tốt nữa, vậy mà lần trước có kẻ xấu xa nào lại dám diễn xuất của Tiên Nhi chỉ như bình hoa, cũng chịu nhìn cho kỹ ai mới là bình hoa … ôm đùi khắp nơi, rồi còn diễn chung với ảnh đế, lại còn biết diễn, lại còn lôi ra đống chuyện, may mắn là đôi mắt quần chúng sáng suốt, lại thêm Lưu An ra mặt chuyện thay Tiên Nhi, đó là vả bạch bạch vào mặt , tôi cảm thấy truyền thông nhất định là rất đau .” Lời này, cũng là hung hăng vả vào mặt Diệp Tử. Diệp Tử nghe thế nào lại hiểu, bà cụ đây là mình. Nhưng cái làm giận dữ đó là, người ta trực tiếp thẳng mặc mắng mình, nhưng bản thân lại thể phản bác được, mà người ta cũng đâu có tên họ gì, với lại người ta là mẹ của tổng thống số tuổi bảy mấy tam mươi rồi, mình chỉ có thể mền, lại chỉ có thể trơ mặt ra mà cười. Diệp Tử bị chọc giận đến đau cả tim, chỉ có thể trưng vẻ mặt oan ức nhìn Mộ Dạ Lê. Nhưng mà trong mắt Mộ Dạ Lê chỉ nhìn Diệp Chanh, căn bản hề nhìn mình. Sắc mặt Diệp Tử càng thêm trắng bệch, môi đỏ cắn chặt muốn bật máu. Diệp Chanh lúc này cười cười : “Cháu cũng cảm ơn tất cả mọi người đứng về phía cháu, làm cho cháu cảm thấy xấu hổ, cho nên để mọi người còn nghi ngờ nữa, về sau cháu nổ lực nhiều hơn.” Bà cụ càng nắm chặt tay Diệp Chanh hơn nữa, “Tiên Nhi, cháu nhất định có thể, thành viên Thiên đoàn chúng ta đều là hậu thuẫn vững chắc chao cháu, thề sống chết rời.” “……” Diệp Nịnh cười gượng. Bên cạnh, mẹ của Cố Hành Chi, tổng thống phu nhân cũng nở nụ cười: “Bà cụ nhiêu này tuổi rồi, có rất ít người được bà thích.” Cố Hành Chi cũng : “Đúng vậy, ngay cả cháu nội là con đây, còn chưa được như vậy đâu a.” Bà cụ thẳng: “Ai kêu đây là thời đại chỉ cần nhìn mặt là được, Tiên Nhi của chúng tôi chính là quá xinh đẹp.” Vài người cùng nở nụ cười. Mẹ của Cố Hành Chi cũng rất là hiểu biết, nhất là nhìn thấy Diệp Chanh ngoài đời, cũng cảm thấy, có thể được người thích như vậy phải là có nguyên nhân, nhìn cũng có dáng vẻ nịnh nọt như những ngôi sao khác, được bà cụ thích như vậy, cũng có chút tự mãn đắc ý, cũng có hoảng sợ, có kiêu ngạo, siểm nịnh, làm người ta liền thích.
Chương 115. Ai Bảo Thời Đại Này Chỉ Nhìn Mặt Thôi Chứ Edit: Lựu Đạn Thời đại nhìn mặt cái gì chứ. Ý là Diệp Tử đẹp bằng Diệp Chanh sao? So với vui vẻ hòa thuận bên này, khí phía bên kia Diệp Tử ngày càng xuống thấp. Mà người khác, nhìn thấy Diệp Chanh ở chỗ này ganh ghét đến chịu được, nhìn phu nhân Cố gia thèm đạo lý hay nhìn đến ai, đôi mắt cứ chăm chăm nhìn Diệp Chanh giây cũng rời, trong mắt chỉ toàn là hâm mộ, Diệp Chanh cũng cố gắng, đứng giữa vòng vây như vậy, cũng có chút lo lắng nào, nhìn rất có khí chất quyền quý, nếu là khác, lần đầu gặp chuyện thế này, e là bị dọa sợ thấp thỏm lo âu rồi, còn vẫn giữ được tư thế ưu nhã, tự tin như vậy. Quần áo người tính là hoa lệ, nổi bật nhưng do mặc vào lại càng nhận được nhiều chú ý hơn. Mộ Dạ Lê đứng bên cạnh , bất giác càng thêm vẻ kiêu ngạo hơn. Ở nơi này, có Diệp Chanh bên cạnh, hề có chút mất mặt nào cả. Cuối cùng là Mộ Dạ Lê đây cũng nhìn trúng được , chút cũng có luống cuống ha. Nhưng mà Diệp Tử, còn ở bên cạnh tỏ vẻ oan ức nhìn , Diệp Chanh cũng cho ta chút mặt mũi nào, chút e ngại : “Chị, trường hợp khác thôi , ở đây lại nhiều người như vậy mà nhìn chăm chăm vào chồng người khác như vậy, người ta biết lại hai thờ chung chồng , cho là chị đối với người ta có tình cảm , cũng phải xem trường hợp thế nào mà đến chứ?” Sắc mặt Diệp Tử đột biến, Diệp Chanh này, cũng dám chuyện với mình như vậy sao… Nhưng mà, Mộ Dạ Lê vừa nghe xong, lập tức liền thấy ổn. Diệp Chanh sai, ta nhìn mình như vậy, làm mọi người chê cười, tuy rằng có thể giải thích là do ta bất an trong lòng, hoặc là có thể ta ỷ lại vào mình, nhưng mà ở nơi này nên lấy đại cuộc làm trọng. Diệp Tử muốn cãi lại, nhưng có điều Diệp Chanh quá thẳng thừng cũng mang quá nhiều ý tứ, ngược lại có cũng được gì. Đôi mắt đảo vòng hồi lâu, ta cũng đành có thể oan ức câu “Em… phải cố ý. Mộ Dạ Lê dùng ánh mắt thâm sâu nhìn ta cái “ Trước ăn gì .” rồi, tay ôm eo Diệp Chanh, sang chỗ khác. Diệp Tử tức mà được, hai người họ trong chớp mắt thành tâm điểm chú ý của bữa tiệc, đến đâu cũng kéo theo ánh mắt người nhìn, nghiễm nhiên đem nổi bậc của mình cướp sạch, trong lòng thầm mắng. Có điều nghĩ lại , đúng vừa rồi mình làm như thế dược thỏa đáng, trước giờ Mộ Dạ Lê luôn bao dung vô hạn với mình, hôm nay, có lẽ do trường hợp đặc biệt, nơi này quá nổi bật, đều là tầng lớp quý tộc, suy nghĩ của cũng tương đối sâu xa. Lần này mình phải chú ý mới được, thể để Mộ Dạ Lê nổi giận mới tốt. Chương 116. Đẳng Cấp Này Có Cửa Edit: Lựu Đạn Mộ Dạ Lê bên cạnh, nhìn đồ ăn, hỏi Diệp Chanh “Ăn gì?” khi nãy đứng ở bên kia khá lâu, nếu phải là mình muốn ăn cái gì đó, bà cụ mới chịu thả ra, nếu chắc đến giờ vẫn còn đứng bên đó mà nghe bà cụ chuyện mỗi ngày của Thiên đoàn gì đó . Cho nên, bây giờ là rất đói. Nhìn Mộ Dạ Lê lấy đồ ăn lại đây, lập tức ngại ngùng mà ăn “Dạ, ăn ngon lắm.” “Ăn chậm chút, đồ ăn còn nhiều, đâu có ai giành ăn với em đâu.” Diệp Chanh nhìn đồ ăn, vừa muốn đưa tay ra lấy, liền thấy người đàn ông lấy mất. Diệp Chanh mang vẻ mặt tiếc nuối, liếm liếm ngón tay. Ngay sau đó, Mộ Dạ Lê lạnh lùng nhìn người đàn ông kia. Người đàn ông kia cũng là con cái hào môn, nhưng mà Mộ Dạ Lê cũng thể nào nhận biết hết bọn họ, vòng bạn bè của hạn hẹp, chỉ thích qua lại với vài người, cho nên tất nhiên là biết được người trước mắt này là ai. Người nọ bị ánh mắt đằng đằng sát khí kia dọa sợ, lại nhìn thấy bên cạnh ta liếm liếm ngón tay, nhanh nhanh đem đồ ăn thả xuống. “Hai người dùng trước, dùng trước …” Mộ Dạ Lê thu hồi ánh mắt. Diệp Chanh cười sáng rỡ “Cảm ơn, cảm ơn.” lấy miếng bánh ngọt qua, vui vẻ mà ăn. Phía sau…. “Móa… Tớ nhìn có lầm vậy, Dạ Lê vì bà xã mà tranh đồ ăn với người ta.” Giang Úc Bạch vừa vừa đầy mặt thể tin được mà . “Đúng vậy, cậu có nhìn lầm đâu.” Âu Dương bên cạnh cũng cạn lời rồi. Nhưng mà nhìn thất cái tên diêm vương mặt lạnh kia, lúc này lại càn quét đồ ăn, Diệp Chanh muốn cái nào, cậu ta liền đưa cáu đó, còn nơi nào có chút giống với ông chủ Mộ gia đầy uy nghiêm cơ chứ. Bên kia cũng có ít người kinh ngạc nhìn bọn họ ngừng. Nhưng mà vợ chồng họ còn chưa nhận ra, người ăn bánh ngọt, người đút, ai kia tự mình mang đồ ăn đưa qua, còn vẻ mặt cười nhìn Diệp Chanh rời như là xem cảnh đẹp vậy. Nụ cười ấm áp kia, làm cho người khác nhìn thấy đều có cảm giác như nhìn thấy quỷ. Giang Úc Bạch cùng Âu Dương đến. “Dạ Lê, cậu cuối cùng cũng chịu đến a.” Mộ Dạ Lê quay đầu lại, vốn dĩ là cười tươi nhìn chăm chăm Diệp Chanh liền lập tức lạnh lại, khác biệt quá lớn, làm cho hai người vô cùng thất bại. Quả nhiên cưới vợ liền quên bạn, cái đồ vô nhân tính. Diệp Chanh to miệng ăn uống nhưng mà nhìn lại cũng có điểm nào có giáo dưỡng cả, ngược lại thấy đáng đến cực điểm, nếu là người khác dính đầy miệng rồi, chỉ sợ làm cho người khác thêm thuận mắt, nhưng mà lại có, nhìn lại rất sạch . “Ha, các đến rồi.” “Ừ, em ăn nhiều vậy sợ béo hả, tốt xấu gì cũng là ngôi sao, có chút tự giác nào hết.” Giang Úc Bạch . Diệp Chanh le lười “Em chính là em, có béo cũng là em.” Lại căn bản ăn cũng mập, nếu lâu như vậy, mỗi ngày năm bữa cơm, cũng thấy mình tăng thêm miếng thịt nào. “Được rồi, cái này có gì mà ngon, vào đây, nhà Cố Hành Chi có rất nhiều đồ ăn, chúng ta vào đó ăn .” Âu Dương . Diệp Chanh vừa nghe xong, lập tức liền vỗ bàn, “Được, thôi.” Đoàn người đứng dậy vào trong, mọi người hâm mộ nhìn người đứng giữa nhóm công tử số đế đô, trước đây họ ở chung nhóm nhưng có nào cả, bây giờ nhìn thấy Diệp Chanh trong đó, tựa như rất thân quen với bọn họ như vậy, nhất thời càng cảm thấy hâm mộ ngừng. Lúc này, Diệp Tử từ bên trong ra. “Diệp Chanh, Dạ Lê hai người đâu vậy?” Giang Úc Bạch quay đầu lại, trắng mắt nhìn Diệp tử “Bên trong, tạp vụ được vào.” Dứt lời trực tiếp giữ đóng cánh cửa lại. Mấy người này luôn luôn cho người khác mặt mũi mà cũng cần cho người khác mặt mũi. Diệp Tử bị từ chối ngoài cửa, đứng ở đó, được mà lùi cũng xong, sắc mặt tái mét. Chỉ cảm thấy người sau lưng mình với ánh mắt chế giễu, làm hận ước gì mình chưa từng xuất ở đây. Diệp Chanh sao lại quen thuộc với những người này chứ. Bọn họ là người tâm cao khí ngạo, sao có thể quen biết ta?
Chương 117 Nhìn Mộ Dạ Lê Rời Mắt Khỏi Diệp Chanh. Edit: Lựu Đạn Giang Úc Bạch sau khi vào, vừa vừa với Âu Dương “Dạ Lê đối với Diệp Chanh phải là đấy chứ?” “ thể nào.” Âu Dương . Giang Úc Bạch “Tớ cảm thấy bây giờ trong mắt Dạ Lê chỉ có Diệp Chanh, Khi nãy Diệp Tử gọi cậu ấy, cậu ấy còn hề nghe thấy.” Mộ Dạ Lê là nghe thấy. Sau khi vào chỉ lo chuyện cùng Diệp Chanh, hoàn toàn quan tâm người khác. Âu Dương nhìn vào trong, “Được rồi… Chỉ có thể là do Diệp Chanh quá hấp dẫn người khác , có Diệp Chanh ở đây, tiếng gọi kia của Diệp Tử có chút ” Giang Úc Bạch “Diệp Chanh thuận mắt hơn Diệp Tử nhiều, tốt, thôi đừng nhắc đến Diệp Tử nữa, nghe đến tên thôi cũng thấy đen đủi rồi.” Mộ Dạ Lê biết bọn họ rất có hảo cảm với Diệp Chanh. Mộ Dạ Lê chỉ thấy lạ, sao bọn họ lại thích ấy đến như vậy. Chính là lúc này, Diệp Chanh còn lo ăn uống, đâu có đoái hồi gì đến tâm tư người khác. Cố Hành Chi vào, nhìn mấy người họ “ Các cậu sao lại chạy vào đây ăn vụng đồ ăn của tôi.” liếc mắt nhìn tướng ăn của Diệp Chanh, ngẩng đầu lên nhìn , đôi mắt xinh đẹp, cần kính áp tròng cũng vô cùng sáng trong, cười cái, càng thêm sinh động, làm người người thích. “Em hôm nay làm cho bà nội vui đến hư người rồi.” Diệp Chanh “A…Cái đó, bà nội vậy mà còn có chuyện tay trái nữa chứ.” “Bà cụ luôn thích chạy theo trào lưu, chơi máy tính còn cao thủ hơn bọn , đúng rồi, lấy cho em ít đồ, em theo đến đây.” “Dạ.” Diệp Chanh theo Cố Hành Chi, ánh mắt Mộ Dạ Lê cũng theo , nhưng lại bị Giang Úc Bạch chắn lại. Chương 118 Đừng Nhìn Nữa, Người Ta Mất Rồi. Edit: Lựu Đạn Chân đứng tại chỗ nhưng ánh mắt của Mộ Dạ Lê luôn như có như nhìn về phía Diệp Chanh vừa vào. “Ai u, Dạ Lê này, người ta bao lâu rồi, mà cậu cứ như vậy, người ta cả ngày đều gặp nhau, như cách ba thu, còn cậu tốt rồi, bây giờ giây thấy, liền chịu được có phải hay ?” Mộ Dạ Lê ngẩng đầu trừng mắt liếc Giang Úc Bạch trắng mắt. Nhưng mà trong lòng cảm thấy đúng là như vậy, sau khi cưới sớm chiều ở chung thành thói quen. Thói quen đáng sợ. Lúc này chỉ bao lâu thấy mà mình lại có chút cảm thấy được tư nhiên. thu tay, xoay tròn chén trà trong tay như có như . “Đúng rồi, Dạ Lê, lần trước mới nghe , phá được thiết lập bảo mật, kho đạn dược của cậu ở Châu Phi, thẳng tay lấy ít súng đạn, còn làm bị thương người phụ trách phòng thí nghiệm, có hay.” Mộ Dạ Lê ninh mi “Đương nhiên là phải” Giang Úc Bạch liền , kho vũ khí của Mộ gia sao có thể yếu đến vậy. Mộ Dạ Lê đưa tay vuốt cằm “Nhưng có thể loan tin ra như vậy, chứng tỏ, bọn người kia rục rịch” “Bang hội nào? Những bang hội ở Ý à?” “Kẻ thù lớn nhất của Mộ gia xưa nay, phải là bang hội ở Ý” “Đó là … Người của QM?” Nghe QM là tên tắt của thủ lĩnh ban hội, ai biết bang hội đó làm gì, chỉ biết là, toàn bộ hắc bang Bắc Mĩ, bị họ thao túng gần như toàn bộ, ở Bắc Mĩ chúng chuyên môn gây chuyện náo loạn trộm gà bắt chó, danh tiếng vô cùng xấu, nhưng mà có thể lại uy hiếp đến đại đa số thế lực toàn thế giới, nhưng lại cùng Mộ Dạ Lê giằng co nhiều năm như vậy, chuyện bắt đầu khi Mộ Dạ Lê còn đón tết cùng gia đình. Từ đó QM tuyên bố, muốn đem Mộ Dạ Lê nghiền xương nát thành tro, suốt đời xem Mộ Dạ Lê là kẻ thù. Bây giờ cũng nhiều năm như vậy, hai nhà vẫn luôn đấu đá ngừng. Nhưng mà bọn chúng náu quá kín đáo, ra tay lại thầm, cho nên đến nay cũng đoán được, trận đánh này, vậy mà bắt đầu lan tin đồn đãi lớn như vậy…. Giang Úc Bạch “ Lần trước, tớ còn nghe được, bọn họ thầm liên kết với với tổ chức sát thủ thần bí GT, số tiền thuê cao hơn cả đặc công, cái tổ chức này rất trâu bò, nếu liên kết, làm cho đầu cậu nở hoa.” “A” Mộ Dạ Lê cầm ly trà, bình thản uống ngụm. “Có điều cũng chưa chắc, nghe tổ chức GT lần trước tổn thất sát thủ hạng nhất là Tố Diện S, liền sa sút thời gian, gần đây cũng nhận đơn hàng, bất quá đề phòng vạn nhất, nếu QM đưa ra số tiền lớn ai biết được như thế nào, hơn nữa cậu cũng , bọn họ bắt đầu hành động, cho nên cậu cũng cần phải cẩn thận, đừng để trúng chiêu của chúng.”
Chương 119 Tổng Tài Mang Người Về. edit: Lựu Đạn Âu Dương ở bên cạnh nghe xong liền “Dạ Lê, cậu nhất định vẫn là nên cẩn thận .” Phai biết rằng, mấy năm trước từng đánh úp QM lần nhưng lần đó đích thân Mộ Dạ Lê chỉ huy, cũng bị thương đầy mình, vất vả lắm mới kéo dài đến bây giờ, bây giờ nghĩ lại, còn làm cho người ta cảm thây ghê người. Mộ Dạ Lê suy tư gật đầu, lúc này Diệp Chanh còn chưa trở lại, liền cảm thấy tâm tình phiền muộn, trực tiếp đứng dậy, ra ngoài. “Này cậu….” Âu Dương còn muốn chuyện. Giang Úc Bạch “Ai ui, này là chịu nổi nữa rồi, mới bao lâu chứ.” cần phải , Mộ Dạ Lê này, nhất định là tìm Diệp Chanh rồi. Quả nhiên Mộ Dạ Lê ngay sai đó liền túm được Diệp Chanh ở bên ngoài. “ thôi, có việc gì về nhà thôi.” “A, xong rồi á?” Diệp Chanh còn rất kỳ quái. “Xong rồi.” Giang Úc Bạch ở bên kia nhìn đến, cùng Âu Dương trong lòng nhưng ra miệng. Cái tên Mộ Dạ Lê này, nhìn dáng vẻ lo lắng của cậu ta, giống với mấy thằng nhóc mới lần đầu biết . Diệp Chanh vừa bị lôi ra ngoài điện thoại của Mộ Dạ Lê vang lên. Mộ Dạ Lê nhận xong điện thoại lại càng thêm buồn bực. “Muốn đến cuông ty lát.” “A, vậy em về khách sạn trước.” “ được.” Mộ Dạ Lê nghĩ để . “Vậy em….” “ chung.” “…” Diệp Chanh cứ như vậy có lý do bị bắt đến tổng bộ Mộ thị. Kiến trúc đồ sộ, cao ngất, nằm trong khu trung tâm đắt đỏ nhất thành phố phồn hoa, bề mặt là chữ M to lớn, ám chỉ đây chính là vị trí trung tâm của Mộ Thị. Sau khi vào cửa, leo lên thang máy chuyên dụng mà đến văn phòng tổng tài. Mộ Dạ Lê thân đồ đen, nhìn giống như ám dạ đế vương, trầm mặc qua. Tổng tài đến là cho nhóm thư ký vội vàng đứng dậy chào đón, mãi cho đến khi người thẳng vào trong mới ngẩng đầu lên. Gì, mới nãy hình như thấy có gai vào trong… Là Diệp Tử sao? đúng, Diệp Tử có dáng vẻ như vậy. Diệp Chanh theo vào trong phòng. Imie đưa mắt nhìn thấy Diệp Chanh liền ngẩn người. Lại nhìn thấy Mộ Dạ Lê đẩy Diệp Chanh vào. “Nơi này là phòng nghỉ, em ở đay nghỉ ngơi , Imie, mở TV, chuẩn bị ít đồ ăn cho phu nhân.” Imie hoảng chút, mới lập tức bừng tỉnh, vội vàng cho người chuẩn bị. Diệp Chanh nhìn phòng nghỉ xa hoa, tìm chỗ nằm xuống. Mộ Dạ Lê ngồi xuống, trêu chọc cái mũi của “Ngoan ngoãn chờ ở đây, nếu thấy mệt ngủ trước chút, bên trong là phòng vệ sinh, nếu em cần gì cho Imie, Imie ở đây giúp ấy.” “A, dạ, bà chủ, tôi là tổng thư ký Imie, có bất cứ chuyện gì đều có thể với tôi.” “A, tạm thời tôi có việc gì, mọi người lafm chuyện của mọi người , cần quan tâm tôi đâu.” Diệp Chanh , cầm lấy đồ ăn bàn, nhét ít vào miệng, còn thuận tiện cười với Imie cái động lòng người. Tim Imie ngừng đập rồi. Chỉ cảm thấy phu nhân tổng tài nhà họ, hoàn toàn giống với những người đẹp dùng son phần hay PTS, cố ấy dường như nhiễm chút bụi đời, xinh đẹp hồn nhiên, đáng được gùng những từ ngữ tốt đẹp nhất đời để miêu tả. Lại nhìn đến vẻ mặt tươi cười của tổng tài nhìn Diệp Chanh, trong lòng liền có thể hiểu lý do vì sao sếp tổng nhà mình lại đối xử đặc biệt với phu nhân như vậy. liền vội vàng ra ngoài chuẩn bị, Mộ Dạ Lê cũng đẩy cửa ra ngoài làm việc. Lúc này bên ngoài mọi người cũng sôi ngổi bàn tán. Sếp tổng mới mang đến đây. Theo sếp tổng nhiều năm như vậy, trừ Diệp Tử cùng tổng thư ký Imie ra cũng chưa từng gặp qua người khác phái nào nữa cả. Nhưng trước giờ Diệp Tử cũng được mang đến đây, nhưng lại chưa từng được vào văn phòng sếp tổng. này cuối cùng là ai…. “Tôi nhìn thoáng qua cảm thấy rất xinh đẹp, tuyệt đối phải là Diệp tử, là Diệp Tử khi nào nhận ra đâu.” “Vậy đó là ai, là ngôi sao mới nào?” “Tôi sống tách biệt với nhân loại sao, tôi sao lại biết được ngôi sao nào xinh đẹp đến như vậy chứ.” Chương 120 Rốt Cuộc Ai Là Bà Chủ Đây. Edit: Lựu Đạn Imie lúc này ra. Ho khan tiêng “Làm cái gì đấy hả?” Mọi người đều ngưng bàn tán. Nhưng mà rất tò mò, nhìn Imie cũng nhịn được “Chị Imie , người sếp tổng mang theo là ai vậy?” “Là ngôi sao à?” “Đúng vậy, quá đẹp, quá đẹp á, chẳng lẽ sếp tổng thông suốt rồi…” “Vậy còn Diệp Tử làm sao bây bây giờ, Diệp Tử tốt như vậy….” Imie vừa nghe thấy, sắc mặt lập tức thay đổi. Muốn bị nghỉ việc phải , dám ở trước mặt phu nhân mà còn nhắc đên Diệp Tử. Người ta đường đường là bà chủ , còn dám người ta là ngôi sao nào đó. Nhưng mà Imie lại cảm thấy nếu họ lắm chuyện, cũng thể ở lâu bên cạnh Mộ Dạ Lê như vậy được. nhìn chăm chăm qua người vừa nhắc đến Diệp Tử. trách được, Diệp Tử được quá nhiều ủng hộ, bọn họ thể chuyển hướng nhanh như vậy được. Nhưng bây giờ xem ra sếp tổng rất thương vị phu nhân, nhưng cũng thể so với Diệp Tử được, bọn họ còn dám bậy, trái tim có ngày cũng thay đổi, ai biết được. “Được rồi, đều trở lại làm việc , để tôi nghe được mọi người rảnh rỗi nhiều chuyện …” Liền ngay lúc này… “Imie, Dạ Lê vừa mới về công ty à?” Giọng Diệp Tử xuất phía sau lưng. Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Văn phòng liền xôn xao chút, nhìn đến Diệp Tử, vẻ mặt đầy vẻ háo hức. Diệp Tử trước kia cũng đến đây, chính là chưa vào, tìm Mộ Dạ Lê lại vội ra, nhưng mà mọi người đều nhìn thấy Diệp Tử, vẫn là cảm thấy mình biết được bí mật to lớn nào đó, người bên ngoài đều đồn đoán giữa hai người họ là mối quan hệ gì…. Chỉ có họ là biết…. Diệp tử là gì của Mộ Dạ Lê. Mọi người nhìn Diệp Tử, nở nụ cười khách khí. Diệp Tử cũng nhận ra được, những ánh mắt nhìn mình thế này, trong lòng nhất thời sảng khoái cực kỳ. Dường như bây giờ tất cả mọi người đều xem mình là bà chủ, làm cho khỏi thẳng lưng kiêu ngạo tại chỗ này. Như vậy tốt, dường như đem nơi này thành sân nhà của mình vậy. Imie nhìn ta “ Diệp Tử, tổng tài bận.” “Nếu cùng tổng tài có hẹn, bằng gọi cho ngài ấy chút, bây giờ ngài ấy bận chúng tôi tiện quấy rầy.” “…” “Chuyện gì?” Mộ Dạ Lê ra ngoài, nhìn thấy Diệp Tử đến, thái độ được thoải mái. Diệp Tử nhanh đến bên cạnh Mộ Dạ Lê, cơ hồ là muốn nhào vào ngực , may mắn là dừng lại “Dạ Lê, em lần này làm sai rồi, chỉ là em nhìn thấy , liền quên mất, trong mắt chỉ có cho nên mới để ý đến những chuyện khác.” ta là đến chuyện trong bữa tiệc. Dạ Lê hít vào hơi mới nới “Được rồi, biết.” Mà ngày lúc này… Diệp Chanh cũng từ trong ra ngoài. Bên ngoài ồn ào như vậy, sao lại nghe thấy chứ. Từ xa xa liền thấy hai người đứng cùng nhau, Diệp Chanh dừng bước, khuôn mặt vốn ấm áp như mặt rời liền tự giác hạ thấp xuống mấy độ. Lập tức, mọi người được nhìn thấy trọn vẹn Diệp Chanh. Làm cả văn phòng đều trở nên hưng thú. Đây là tình huống gì????