1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ! Xin đừng rời xa anh - Hà Tiểu Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 39: Thích tôi rồi sao?

      Trường đại học X bao giờ cũng náo nhiệt như vậy.

      Thiên Thiên đứng ở cổng trường người ra vào tấp nập mà than thở. Toàn là ô tô hàng hiệu!

      Ai nha, họ đúng biết quý trọng tiền bạc, càng biết sống giản dị như !

      Thở dài...

      " suy nghĩ gì?"

      Thiên Thiên giật mình vội quay đầu lại, lại vô tình chạm vào ánh mắt của người đứng sau. Đôi mắt ta sâu thẳm nhìn , khiến cho bỗng chốc ngẩn người. Ánh mắt ấy, như đọc được mọi suy nghĩ trong cái đầu bé này của .

      "Sao vậy? Thích tôi rồi sao?"

      ghé sát vào tai thủ thỉ. Hơi thở nóng rực khiến bối rối biết phải làm sao.

      Vội đỏ mặt quay , lại bắt chạm ánh mắt đầy soi mói nghi ngờ của mọi người, còn có những lời chỉ chỏ bàn tán vô căn cứ về mối quan hệ của ta.

      " Giáo sư, tôi suy nghĩ gì, làm gì, có lẽ cũng cần phải báo cáo cho biết. Tôi còn có việc, trước"

      Trần Cảnh Đường nhìn theo bóng lưng , nhíu mày. bé này, có cần làm bộ mặt nhăn mày nhó trước mặt như thế ? Bộ trông đáng sợ lắm à? Giống quỷ?

      Vội lôi chiếc điện thoại xa xỉ ra coi lại dung nhan. đúng! Vẫn rất tốt!

      chạy nhanh đuổi theo , lại tăng nhanh bước chân.

      Cứ thế, cả sân đại học rộng lớn đâu đâu cũng có bước chân của hai người.

      " Giáo sư, có biết thế nào là làm phiền người khác sao?"

      Thiên Thiên dừng lại, thở hồng hộc. Cả đời chưa bao giờ phải chạy trối chết như vậy, kêu phải làm sao mới có thể có năng lực tiêu hóa?

      Trần Cảnh Đường trái lại hơi thở gấp gáp, nhưng khuôn mặt lại ướt đẫm mồ hôi.

      bước đến chỗ , đưa lấy chiếc khăn tay, nở nụ cười vô cùng ấm áp:

      " Chắc mệt lắm rồi phải ? Mồ hôi ra nhiều!"

      Thiên Thiên nhìn đến thất thần. Nụ cười này, là đẹp! Trông lúc này nhìn đậm chất soái ca đầy lưu manh!

      Trần Cảnh Đường cũng lặng yên ngắm nhìn . Khuôn mặt vì chạy mệt mà phiếm hồng, trông rất khả ái.

      Làn gió nhè thổi làm tung bay mái tóc dài mềm mượt của tán loạn. vài sợi vì mồ hôi ướt nhẹp mà vương lại trán.

      Trần Cảnh Đường mỉm cười nhàng. tiến gần tới hơn, vươn bàn tay ấm áp của mình gỡ rối cho . Bàn tay mơn trớn vuốt ve cái trán trơn mịn.

      " nhiều mồ hôi! Để tôi lau giúp em"

      Thiên Thiên vẫn cứ đứng ngây ngốc ở đó, thất thần. Đến khi chiếc khăn lau mồ hôi vướng mặt , cũng chỉ biết mở to mắt mà nhìn .

      Khung cảnh hoàn mỹ này, đủ làm cho mọi người phải ghen tỵ.

      đôi tiên đồng ngọc nữ đó, đứng tại dưới gốc cây cổ thụ to lớn. Chàng trai lau mồ hôi cho , còn chỉ biết đứng đó ngây ngốc nhìn...

      Đẹp hệt như bức tranh sơn dầu!

      Tiếng trống báo hiệu giờ học vang lên.

      Lúc này Thiên Thiên mới giật mình, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ cố gắng tránh thoát khỏi .

      " Tôi... tôi trước"

      Nhìn sợ hãi mình mà trốn tránh, Trần Cảnh Đường vội vàng chạy lên bắt lấy cánh tay . Mặc vùng vẫy, giãy dụa, đặt nụ hôn trán .

      Tuy chỉ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng đó vẫn là ấn kí từ .

      "Triệu Thiên Thiên, từ nay, tôi chính thức theo đuổi em. cần biết em có thích tôi hay , chỉ cần tôi thích em, vậy là đủ rồi!"

      Dù sau này thuộc về , nhưng hối hận, vì buông bỏ tình bạn của mình lần rồi, phải sao?

      "Em thể chạy trốn tôi, vì dù cho bất cứ giá nào, tôi cũng có thể kiếm em trở về"

      Thiên Thiên đứng chôn chân tại chỗ nhìn vị giáo sư cách xa mình khoảng cách. vừa được bạn thân của chồng mình tỏ tình, phải có phản ứng gì đây?

      Triệu Thiên Thiên,từ nay tôi chính thức theo đuổi em...

      cần biết em thích thôi hay , chỉ cần tôi thích em, vậy là đủ rồi...

      Em thể chạy trốn tôi, vì dù cho bất cứ giá nào, tôi cũng có thể kiếm em trở về...

      Chỉ cần tôi thích em, vậy là đủ rồi...

      ______________________
      __________

      Thiên Thiên bước chân mệt mỏi vào phòng học. Những câu kia ngừng ỉ trong đầu , khiến đau nhức choáng váng.

      "Bạn học Thiên Thiên, em đến lớp trễ!"

      Giọng này, nghe quen tai.

      Từ từ ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy vị giáo sư đó, ánh mắt nghiêm nghị nhìn .

      Cũng là biết giả bộ!

      " Báo cáo"

      Trần Cảnh Đường đứng bục giảng vuốt cằm vờ suy nghĩ:

      "Lần đầu tiên tôi bỏ qua, lần sau được tái phạm! Vào !"

      "..."

      vào lớp trễ là tại ai? Còn dám lôi tư thế của thầy giáo ra mà đe dọa !

      Vào lớp học, dưới ánh mắt như những viên đạn chĩa thẳng vào , vẫn hờ hững lướt qua tất cả mọi người về chỗ ngồi của mình.

      Có trời mới biết lo lắng như thế nào! muốn mình bị lập ở thế giới rộng lớn này. muốn có bạn, là người luôn quan tâm lo lắng cho mình, muốn mình bị bỏ rơi, để mọi người đưa vào dĩ vãng mà bỏ quên tên Triệu Thiên Thiên này!

      Bước về chỗ ngồi, lại nghĩ đến vị bạn học bên cạnh cố ý nhường chỗ cho , khi lại quên lườm cái sắc.

      Như vậy là đủ biết, từ nay chính thức bị lập rồi!

      ai cần giúp đỡ, còn ai muốn làm bạn với !

      Thở dài tiếng đầy não nề, ngồi vào vị trí bàn học, nằm gục xuống bàn suy nghĩ bâng quơ.

      "Thiên Thiên... Thiên Thiên... "

      Thiên Thiên mơ màng dụi dụi mắt. Khuôn mặt khả ái nhăn lại, vô cùng đáng !

      Nhìn đến người đàn ông tuấn mĩ phóng đại trước mặt mình, giật mình nhảy dựng.

      Thiên a, người thể biến con thành người có tiền đồ như vậy!

      Nhất thời muốn tìm cái lỗ chó để nhảy xuống a!

      Trần Cảnh Đường vẫn giữ vững nụ cười duy mĩ, đôi mắt sâu thẳm nhìn đầy sủng nịch:

      " Tôi biết em muốn nhìn ngắm tôi, nhưng cần phải vui mừng tới nỗi nhảy dựng như vậy. Tôi cũng chưa đủ tự tin để bắt em về làm thịt!"

      "..."

      Mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ nhưng cũng tức giận.

      Lấy ba lô khoác lên vai, Thiên Thiên thèm nhìn lấy Trần Cảnh Đường cái liền cất bước rời khỏi.

      "Thiên Thiên, em trốn tránh tôi"

      Giọng trầm buồn che giấu được nỗi mất mát, nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn.

      Thiên Thiên dừng lại bước chân. Phải, nhưng nên làm gì đây? Thừa nhận là mình cố ý trốn tránh ? Hay coi như mình nghe hiểu những lời ?

      "Tôi..."

      "Dừng lại! Đừng gì nữa! Tôi rồi, tôi làm cho em tôi, tự nguyện bước đến bên cạnh tôi!"

      bước vượt qua , quay đầu lại nhìn bóng dáng bé nơi đó.

      " Giáo sư, chồng tôi là bạn của "

      "Đúng, cậu ấy là bạn tôi. Nhưng cậu ấy có quyền ngăn cấm tình của tôi"

      Thiên Thiên bối rối nhìn bước ra khỏi giảng đường. vẫn như thế, nghênh ngang rời quay đầu nhìn lại.

      Quay lại để làm gì?

      Bước chân khi bước, nghĩa là chính bản thân lựa chọn con đường đó. Cho dù nó có đưa xuống địa ngục, vậy có thể làm gì để quay ngược trở lại đây?

      Cuộc đời, cũng giống thời gian. phút, giây có thể quay quanh trục của nó. Hay chiếc đồng hồ cát có thể vòng lại thời điểm ban đầu. Nhưng thời gian, vĩnh viễn bao giờ quay trở lại.

      Giọt nước khi rơi xuống làm sao có thể còn nguyên vẹn? Chiếc lá rụng xuống sao có thể xanh mơn mởn như khi còn khoe sắc cây?

      Cuộc đời là dòng chảy thời gian, và con người chính là những mảnh ghép cho bức tranh muôn màu đó. Có hạnh phúc niềm vui cũng có những mất mát đau thương. Nhưng phải kiên trì là có thể vượt qua sao?

      Minh, xin lỗi cậu. Đừng trách tôi, nhé? Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta hãy mãi là bạn tốt!

      Ánh nắng ấm áp chiếu lên vóc dáng to lớn của , làm nổi bật lên giọt nước óng ánh khuôn mặt tì vết.

      Ai người là hạnh phúc? Đó là khổ đau, là hố sâu vạn trượng hủy hoại cuộc sống của mỗi chúng ta.

      _______________
      _________

      Thiên Thiên rảo bước những bậc thang. Mỗi bước , tâm trạng lại càng trở nên nặng nề. rất mệt, rất muốn buông bỏ cuộc sống này. Đối với ,sống như vậy quá khó khăn, quá tuyệt vọng.

      Mải suy nghĩ bâng quơ, đụng trúng phải ai đó.

      "A, xin lỗi"

      Thiên Thiên tránh sang bên cạnh nhường đường, lại nghĩ tới cư nhiên bị mấy người nữ sinh ở đó chặn lại.

      Có đội hình đội ngũ như vậy, cư nhiên là họ cố ý đụng trúng !

      " Mày tưởng xin lỗi là liền có thể an tâm mà rời khỏi đây sao?"

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Tiếp:

      Thiên Thiên nhíu nhíu mi, nhanh chậm mở miệng, giọng lạnh nhạt:

      "Vào thẳng vấn đề chính luôn , tôi thích vòng vo"

      Bốp...

      " Con khốn, mày nghĩ mình được giáo sư Trần để ý là liền khinh thường tụi này à?"

      Thiên Thiên bên ôm má bỏng rát, bên nhìn chằm chằm vào bàn tay của nữ sinh đánh .

      "Đánh xong rồi?"

      "..."

      Đám nữ sinh kia sửng sốt. cái bạt tai như vậy, cư nhiên lại hề rơi lấy giọt nước mắt!

      Đủ bản lĩnh!

      Nhưng như vậy sao? Cũng chỉ là đứa nữ sinh ngu ngốc, họ mới sợ!

      " ? Mấy người bị câm hết sao? Hay là còn chuyện gì để ?"

      Thiên Thiên nhanh chóng bước qua đám nữ sinh, đôi lông mày tự chủ mà cau lại. Đám nữ sinh này, đúng là phiền phức. Cũng phải là tiểu thuyết ngôn tình, họ hồ nháo cái gì?

      Làm đủ mọi việc như vậy để nhận lấy cái nhìn của vị soái ca?Hừ, đủ xem thường!

      "Mày đứng lại đó! Tao chưa hết mà mày có gan dám sao?"

      Đám nữ sinh kia nhao nhao gọi lại, còn quên dí tay mạnh vào đầu , đứng khoanh tay thành vòng chặn đường .

      "Các người là gì mà cản tôi chứ?"

      "Cái gì?"

      Khóe môi Thiên Thiên vẽ lên nụ cười đúng tiêu chuẩn, nhưng trong giọng mang theo độ ấm lại thể xem thường cùng chế giễu:

      "Các người nghĩ mình là ai? Chỉ là lũ nhóc loi choi ăn bám cha mẹ giàu có của các người, tiêu tiền phung phí, biết cảm giác khổ cực là gì. Các người cũngchẳng phải cha mẹ tôi, có quyền gì mà sai khiến tôi?"

      phải nô tì, họ cũng phải nữ vương. Cuộc sống bình đẳng như vậy, họ có tư cách gì để mà ép buộc ?

      Hoàn cảnh khổ cực này, hiểu rất . mình thất lạc, cha mẹ suốt gần mười năm, ngày ngày phải quỳ gối xin miếng ăn của con người trong thế giới tàn nhẫn này. Những người sống trong nhung lụa đó, họ sao có thể hiểu cảm giác đơn trống trải trong lòng ?

      Sắc mặt mấy nữ sinh kia nhất thờilúc trắng lúc xanh thể phản bác. Giương ánh mắt căm hận lên nhìn cam lòng.

      Họ có tiền, có tiền là có quyền, phải sao?

      "Chúng tao như vậy đó, vấn đề gì sao? Chúng tao sinh ra mang trong mình mệnh phượng hoàng, còn mày chỉ có thể là con cóc ghẻ, xứng đáng để phê phán tụi này sao?"

      Thiên Thiên hờ hững bước qua đám đông, mấp máy môi, đủ để làm cho người bị trúng tim đen tức giận:

      " biết chừng khi rơi vào tay các người, gia sản có khổng lồ đếnmấy cũng là cánh mà bay!"

      "Mày..."

      trong số đám nữ sinh tức giậnbổ nhào về phía Thiên Thiên, hunghăng đẩy ngã xuống bậc cầu thang lát đá.

      Thiên Thiên nhất thời kịp phản ứng, cứ theo đó ngã xuống.

      vũng máu lớn đến chói mắt xuất nền đá cẩm thạch.

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 40: Sóng gió bắt đầu

      Thiên Thiên ngã xuống, đám nữ sinh kia vì hoảng sợ mà quay đầu bỏ chạy.

      Bỏ lại mình ...

      cứ như vậy, lặng yên nằm đó. Hốc mắt tự chủ được mà rơi rơi những giọt lệ.

      Lúc nào cũng vậy, luôn được người thương .

      Lúc nào cũng vậy, chờ đợi có người quan tâm tới . Nhưng luôn luôn nhận lại chỉ là nỗi đơn cùng tuyệt vọng.

      , rốt cuộc là làm sai điều gì? Sao luôn đối xử tàn nhẫn với như vậy?

      Họ liệu có biết hay ? rất trống trải, rất đau lòng. Họ liệu có biết hay ?

      A, đau đầu. có thể cảm nhận được, mùi vị máu tanh nồng ăn sâu vào da đầu , khiến nó bị ướt cả mảng đỏ tươi.

      Cười . Có phải, cuộc đời tới đây là kết thúc rồi ? có thể đặt dấu chấm hết cho cuộc đời tẻ nhạt này?

      Mẹ, con đến bên mẹ,yên yên ổn ổn cùng mẹ sống cuộc sống bình yên nơi thiên đường rực sáng.

      Mẹ... xin người hãy đợi con...

      Thiên Thiên dần dần mất hết ý thức, chỉ còn biết nhắm mắt dần dần chìm vào trong bóng tối u mê.
      ________________
      ___ ___

      Thiên Thiên mơ mơ màng màng tỉnh dậy, tầm mắt mơ hồ có chút nhìn .

      Lắc lắc cái đầu để xua choáng váng, bắt đầu ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Tường trắng, giường trắng, còn có kim truyền nước. trong bệnh viện! chưa có chết!

      Soi mình trong gương, nhìn làn da mình chút huyết sắc, môi khô khốc, liền nhịn được mà tự cảm thấy chính bản thân mình quá chán ghét.

      "Chị ngắm mình đủ chưa? cần phải giật mình vì trông bản thân quá xấu. Còn có, trông chị có bao giờ xinh đẹp cơ chứ? Chính xác mà , toàn là dạng ma nơ canh!"

      Bảo Khánh vui mà xổ ra tràng. Cậu ngủ quên ở đây là vì ai? Thức trắng nguyên đêm là vì ai? Vậy mà chính bản thân mình tốt như vậy lại nhận lấy được lời quan tâm. Nhìn nhìn , từ lúc Thiên Thiên tỉnh dậy nhìn đến cậu hay chưa? Hay chính là chỉnh chu nhan sắc?

      Ai nha, người ta có câu:"Tốt gỗ hơn tốt nước sơn", vậy mà...

      Chẹp chẹp, ngu ngốc ở trước mặt cậu chẳng được cái mỹ điểm nào. Vừa xấu, vừa ngu lại vừa đểu tính!

      "A, Bảo Khánh, em làm người ta giật mình hoảng sợ rồi?"

      Thiên Thiên tức giận đưa hai tay chống nạnh. Thằng bé có cần lù lù xuất đằng sau như vậy có được hay ? chính là bệnh nhân a, chả lẽ nó muốn đưa sống luôn trong viện dưỡng lão hay sao?

      Ân, chính là quá bất hiếu có được ?

      "Người ta? Người ta nào? Chỉ có chị và tôi, tôi rất thông minh, thể nào ngu xuẩn được. Cho nên, chị là đồ ngu ngốc! Tàn nhẫn!"

      "..."

      khi nào liền trở thành ngu ngốc rồi hả? Còn có... tàn nhẫn?

      Thiên Thiên lườm Bảo Khánh đến cháy da cháy thịt. Trùm chăn kín mít, câm chặt miệng luôn.

      mà, bị bệnh! có quyền! Bệnh nhân là thượng đế!

      Ân, dùng câu này để tôn vinh quyền lợi của bệnh nhân, hẳn là có sai ? Ừ, rất chính xác!

      A, khoan, dừng, chậm lại chút ! Hình như nhớ ra cái gì đó rồi?

      Bật dậy, lật tung chăn, Thiên Thiên nhìn Bảo Khánh chớp mắt. Chớp chớp, làm ra vẻ cún con tội nghiệp khiến da gà da vịt Bảo Khánh nổi lên cục to sụ.

      "Nha, Tiểu Bảo Bảo~~~"

      "Vào vấn đề chính!"

      Hừ! Thằng oắt con này, là giống y chang ba nó. đúng là cha nào con nấy, vật họp theo loài!

      "Uy... cái này... cái kia..."

      liếc mắt, đảo lên đảo xuống đến khi Bảo Khánh cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

      Người phụ nữ ngu ngốc này... đủ điên!

      " , vậy tôi liền !"

      "Ý ý, khoan, chờ, đợi . Tôi , luôn là được chứ gì?"

      Thiên Thiên gấp đến độ muốn đập đầu xuống gối mà chết. Ôm vội lấy cánh tay Bảo Khánh, liền là biết mở miệng làm sao cho phải.

      "..."

      "Ừm... ờ, Dương Thế Minh, ý chị là cha em đó... ừ, đâu rồi? Sao chị nhìn thấy?"

      "..."

      "Nè... uy, này"

      "..."

      Bảo Khánh chẳng chẳng rằng, mặt nó hằm hằm bỏ thẳng mạch.

      Thiên Thiên đầu đầy vạch đen. Ể? Thằng bé nghe thấy hỏi sao? dưng nổi quạu cái gì chứ?

      Hừ, đúng ra nên là người tức giận mới phải chứ? Chăm sóc bệnh nhân chu đáo. Nhất định phải kiện!

      Ầm ầm...

      Thiên Thiên giật nảy mình xém chút là ngã lăn ra đất.
      Nuốt nuốt nước bọt. Cái này, sao giống với bộ phim có xã hội đen truyền hình thế nhỉ? là trong sáng, tâm hồn băng thanh ngọc khiết, từ khi nào mà có quan hệ với xã hội đen rồi? phải là đám nữ sinh kia biết chưa chết liền đến đây sai người giết để bịt đầu mối chứ?

      "Phụ nữ thối, chị mau lăn ra đây cho tôi!"

      Phù phù, thở hắt ra hơi, Thiên Thiên lúc này mới chậm rãi ra mở cửa phòng.

      Ngược , ai đời kẻ thương binh liệt sĩ là đây phải chân què chân cụt mở cửa cho người lành lặn hồng hào như bánh bao chứ? Oa, công bằng!

      "Chị này Bảo Khánh, cần tìm chị tập đóng phim ma nhé! Chị cũng phải là bị bệnh tim, nhưng là cứ với tình hình này, chắc chắn tương lai xa chị cũng bị đau tim mà chết. sớm muộn!"

      Trái lại với , Bảo Khánh vẻ mặt lạnh lùng đầy nghiêm túc.

      Gặp quỷ! Chuyện xảy ra như trái bom vang dội như vậy, bảo sao có thể ngày ngày êm đềm trôi qua như vậy?

      "Tôi , người phụ nữ ngu ngốc nhà chị, cần phải đào hoa như vậy có được hay ? Lần này, coi chừng ba tôi, chị chết chắc!"

      Vừa mới dứt lời, đạo thanh lạnh lùng vang lên ở sau lưng:

      " cần phải nhắc nhở người phụ nữ ti tiện như ta"

      Bảo Khánh và Thiên Thiên đồng loạt quay đầu nhìn hai người ngạo nghễ đứng đó.

      Dương Thế Minh, còn có, Lâm Ngọc Lan đưa ánh mắt đắc thắng của ta lên nhìn .

      Triệu Thiên Thiên, nhân cơ hội tôi có mặt ở đây mà dám dụ dỗ người đàn ông của tôi. Bây giờ, tôi muốn xem làm sao có thể biện hộ cho chính mình?

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 41: Sóng gió bắt đầu (p2)

      Bảo Khánh nhìn thấy Lâm Ngọc Lan, khuôn mặt nhất thời trầm hẳn xuống. ta... tất cả là tại ta!

      cút cút luôn , còn quay lại tiếp tục làm tiểu tam dơ bẩn danh phận. hiểu nổi, chữ "nhục" lẽ nào ta lại biết viết?

      Cục diện rối rắm ngay trước mặt này khiến Thiên Thiên có chút hít thở thông, khuôn mặt tái nhợt lúc trắng lúc xanh.

      Người đàn ông này... liệu đây có phải là người mới hôm qua còn thương cưng chiều ? Quan tâm ? Ghen tuông với con chó chỉ vì ?

      Người đàn ông trước mặt bây giờ, lạnh lùng trầm thấp, ánh mắt sắc bén nhìn như người xa lạ khiến bản thân có chút phản ứng kịp.

      Có phải hay , sớm thông đồng cùng với Lâm Ngọc Lan bộ dạng, đến đây để ức hiếp , khi dễ , biến thành món đồ chơi để thỏa sức chơi đùa?

      ra, cuộc đời của , trước cũng vậy, sau cũng thế, cũng chỉ là con rối nước, hơn kém, để rồi bị chà đạp cách thảm thương.

      cho niềm vui, đồng thời lại phải nhận đáp trả bằng nước mắt.

      cho hạnh phúc, cái giá phải trả là niềm đau...

      Cố nén những giọt lệ, Thiên Thiên xoay người đóng cửa phòng bệnh lại, trong lòng lại mắng chính mình ngu ngốc.

      Triệu Thiên Thiên, mày quá là hồ đồ! Sao còn chưa chịu tỉnh lại? Mày tính mơ mộng đến bao giờ? Mày phải là bé lọ lem trong truyện cổ tích, càng có đủ khả năng để trở thành tiểu công chúa, được mọi người thương .

      " đứng lại đó cho tôi!"

      Dương Thế Minh tức giận gầm lên, gân xanh khớp tay cũng nổi lên rệt, đủ biết phẫn nộ tới mức nào.

      Thiên Thiên vẫn như thế hờ hững từng bước vào trong phòng. Khẽ lấy tay đóng lại cảnh cửa, lại nghĩ đến chính mình bị Dương Thế Minh nắm chặt lấy cổ tay. đẩy mạnh ngã thẳng xuống đất, đôi mắt nâu đỏ phẫn nộ nhìn chằm chằm .

      Lâm Ngọc Lan đứng xem trò vui, nhìn đến cảnh tượng Dương Thế Minh kéo tay Triệu Thiên Thiên vào phòng, liền vui khẽ nhíu mày.

      Mở cửa bước vào, chính là nghĩ đến cửa cư nhiên lại bị khóa như vậy!

      " còn mau cút, tính ở đây làm kì đà cản mũi?"

      Có Bảo Khánh cậu ở đây, đừng mơ tưởng ta có thể coi kịch miễn phí! Cậu còn có quên, mọi bi kịch diễn ra cho tới bây giờ đều là do tay Lâm Ngọc Lan ta tạo nên!

      Lâm Ngọc Lan trợn mắt lườm cậu cái,đem theo bất mãn cùng nuối tiếc mà rời khỏi.

      Ngay lúc ta vừa khỏi, người nữa liền nối tiếp ta bước chân, đứng ngay sau lưng Bảo Khánh. Cậu cũng quay đầu nhìn lại, chỉ lạnh lùng mà từng từ, thể tức giận thầm dậy sóng:

      "Tôi cho phép chú đến gần mami của tôi. Còn có, chú cũng đừng quên, kết cục của ngày hôm nay cũng là do chú tay tạo nên"

      Người đàn ông đứng sau lưng cậu khẽ thở dài, gì. rút ra điếu thuốc, dựa lưng vào tường, thở ra làn khỏi mỏng.

      Chuyện ngày hôm nay, có lỗi, sai. Nhưng thực biết, Lâm Ngọc Lan cũng có mặt ở đó. Nếu , tuyệt đối làm ra chuyện xúc động nhất thời như vậy.

      Thiên Thiên của tôi, xin lỗi!

      Hai người, lớn đứng ở ngoài đó lâu, lâu, đến khi hoàng hôn buông xuống, mặt trời dần khuất sau ngôi nhà cao tầng phía xa xa, mới bắt đầu rời khỏi.
      ________________
      __________

      Dương Thế Minh từ khi bước vào, vẫn luôn giữ nguyên bộ dạng trầm mặc.

      Thiên Thiên thèm nhìn lấy cái, hít sâu hơi, liền nhanh chóng phủi phủi bụi bẩn quần áo, đứng dậy.

      Dương Thế Minh lại phản xạ có điều kiện mà hất ngã trở lại. Trong lúc vô tình làm đầu đập mạnh xuống đất cái.

      Máu bắt đầu từ miệng vết thương cứ thế tô đỏ cái khăn trắng.

      "Triệu Thiên Thiên, đừng tưởng tôi làm gì mà được nước lấn tới!"

      Thiên Thiên chống chọi cơn đau dồn dập kéo đến, đôi mắt xinh đẹp vì uất ức mà trở nên hồng hồng. cắn cánh môi để giảm đau đớn, bởi vì nước mắt mơ hồ khiến chính bản thân nhìn thần sắc biểu cảm mặt :

      " muốn gì?Cứ việc thẳng. Đừng vòng vo tam quốc như vậy. Tôi là người ngu đần, thể nào hiểu nổi những lời của người cao cao tại thượng như "

      Quật cường! Cái này ăn sâu vào trong máu rồi. Nhất là đứng trước mặt , cảm xúc của thể kiềm chế được. muốn chứng minh cho thấy, bản thân mình hề yếu đuối, chính mình mới cần phụ thuộc vào !

      Dương Thế Minh tức giận , khuôn mặt lạnh mấy phần, cả hơi thở đều là băng lãnh tàn khốc.

      ta giả bộ ngây thơ cái gì? hiểu chuyện cái gì? Ngụy biện!

      Tất cả đàn bà đời này đều giống nhau bộ dạng, đều là tiện nhân, lẳng lơ! Duy chỉ có vợ là ngoại lệ.

      Nhớ đến Nguyệt Ánh Phương, trái tim ngập đầy thống khổ cùng bi thương. Ngay lập tức, đôi mắt khát máu trở nên đỏ au. lao tới túm chặt lấy tóc , dùng sức như muốn xé xác thành trăm nghìn mảnh:

      " đừng cho mình là ngây thơ trong sáng. Giả tạo! Hết quyến rũ trai mình rồi lại đến bạn của tôi, cũng là có năng lực!"

      bỏ qua cho nhiều lần, nhưng là vẫn thế, vẫn biết xấu hổ mà bán rẻ lương tâm thối nát này.

      "Triệu Thiên Thiên, giờ cần phải che giấu bí mật gì đó. Cứ thẳng cho tôi biết, ăn nằm với bao nhiêu thằng đàn ông? Nếu như thiếu, cứ việc với tôi, tôi giúp !"

      Đồng thời cho tiện nam tiện nữ đường chết chung trong hoan ái!

      Thiên Thiên tức giận đến sắc mặt xanh tím, liền túm lấy cánh tay , dùng hết sức lực cắn mạnh cái.

      "Cút!"

      xong câu này, liền vì đau đớn mà chìm vào u mê.

      Giờ biết, chính là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời . luôn luôn bao giờ tin những gì , cũng chưa bao giờ hiểu nhân phẩm của có bao nhiêu tốt đẹp.

      đau đớn này, là đòn trí mạng làm trái tim trở nên lạnh lẽo.

      Dương Thế Minh...

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 42: Sóng gió bắt đầu(p3)

      "Minh, sao còn lưu lại ả đàn bà đê tiện đó?"

      Chứng cứ vô cùng xác thực, ảnh chụp nét chuẩn đến từng xen ti, nhưng vẫn cứ như vậy giữ vững lập trường.

      Tại sao chứ?

      Dương Thế Minh nhàn nhạt liếc nhìn ta cái, khinh thường đến khóe môi cũng thèm động.

      Có ai cho Lâm Ngọc Lan biết, ta thực rất phiền phức chưa?

      Thu nhận Thiên Thiên hay , ta lấy quyền gì để quyết định thay ? Có phải ta cũng nghĩ thay tiếp quản Dương thị luôn rồi ?

      Người đàn bà dơ bẩn này, mức độ tham lam thực là quá lớn!

      Lâm Ngọc Lan thấy phản ứng liền tức điên nhưng vẫn phải cố nhịn. Nuốt cục tức vào trong, ta dùng nụ cười quyến rũ nhất có thể mà tiến đến ôm lấy cổ , bộ ngực ngừng ma sát vào phần lưng rắn chắc nũng nịu.

      ta tin là mình đồng da sắt, bị mê hoặc bởi vẻ đẹp quyến rũ nghiệt của ta!

      "Minh, có phải ta rồi ?"

      Lập tức cánh tay Dương Thế Minh nổi đầy gân xanh. hất ra bàn tay dơ bẩn của ta, dùng lực bóp mạnh khiến Lâm Ngọc Lan đau đớn, tưởng chừng như các khớp xương đều bị vỡ vụn.

      " đời này, tôi ghét nhất là những người biết thân biết phận chạm vào người của tôi"

      Đặc biệt là những loại người ghê tởm ngang nhiên tới quyến rũ tôi!

      Những lời này, chính xác vẫn chưa đến thời điểm .
      muốn cho tha thân bại danh liệt, mãi mãi ngóc đầu lên được ở trong giới showbiz. ta dám mượn danh nghĩa của để đảm nhận vai nữ chính trong bộ phim mới. Điều này, còn chưa có bỏ qua!

      Lâm Ngọc Lan trong lòng run lên nhè , da đầu cũng đều cảm thấy tê dại rồi.

      Tự ý động chạm tới người , đây tuyệt đối là cấm kỵ!

      Điều này, làm sao đến giờ khắc quan trọng ta lại có thể cứ như thế mà quên ?

      "Minh, em..."

      Dương Thế Minh đưa ngón trỏ đặt lên môi mình, ra hiệu cho ta im lặng.

      " cần nữa, nhớ, từ nay bất kể là việc gì đều phải hỏi qua cho phép của tôi. Nghe ?"

      Lâm Ngọc Lan tức giận lâu, bàn tay tự chủ mà bấu sâu vào da thịt.

      Trước nay, kẻ có tiền luôn luôn là vậy, luôn dùng mọi cách để chèn ép những kẻ có địa vị thấp hơn. Điều này dường như trở thành quy luật bất di bất dịch.

      Cho nên, Lâm Ngọc Lan nhẫn nhịn!

      Đợi đến khi ta trở thành Dương phu nhân rồi, ta còn lo cái gì ăn cái gì mặc?

      "Vâng"

      Miễn cưỡng ra câu này, Lâm Ngọc Lan rơi vào trầm mặc. Dương Thế Minh nghe xong cũng liền rời khỏi.

      số chuyện, ta sao có thể hiểu? Triệu Thiên Thiên khi rời khỏi , vậy chẳng khác nào là con chim bị nhốt trong lồng được thả tự do!

      hận. cố gắng chấp nhận quên quá khứ, nhưng nỗi tức giận tại thể quên .

      Bạn bè? Vậy mà lén lút đương với vợ bạn. Bạn bè như thế có phải ?

      Mưa bụi vẫn lất phất rơi xuống ngừng. Ngoài kia, con người cũng mang đầy tâm trạng nặng nề khó hiểu.

      Thiên Thiên ngồi chiếc ghế đá trong bệnh viện, ngắm nhìn những hạt mưa bay bay. Nó bay xuống, rơi vào tóc, vào áo đến nỗi ẩm ướt cả mảng.

      vẫn như thế, ngồi lặng yên đếm từng giây từng phút trôi qua trong mệt mỏi. Nghĩ đến , lại đau lòng, đau đến tái tê, ruột gan như bị chà sát lại, mài mòn, đau đớn.

      thay đổi chóng mặt như vậy, thích ứng được. muốn tàn nhẫn với , có thể làm gì? Chỉ biết nhẫn nhục cắn môi mà chịu đựng!

      Cuộc đời tẻ nhạt này luôn luôn là vậy. từ trước tới nay kết cục sau cùng vẫn thế. Có người được cha mẹ thương, gia đình giàu có, chồng cưng chiều vợ,... Họ có tất cả. Nhưng với , tại sao tất cả lại hoàn toàn ngược lại? Bao nhiêu điều bất hạnh sao cứ thế đổ dồn đầu ?

      làm gì sai? Hay sinh ra đời là nghiệt ngã?

      Chua sót trong lòng, sống mũi lại cay cay. Nước mắt tự chủ được cứ thế chảy ra, rơi xuống đất rồi tan vỡ, cứ như vậy tuần hoàn.

      Mưa ngoài kia mỗi lúc lớn hơn, như là để khóc thương cho số phận bất hạnh của trẻ mang tên Thiên Thiên.

      "Thiên nhi!"

      Thiên Kỳ đến đây từ sớm. lặng yên đứng ở phía xa nhìn . vẫn xinh đẹp, vẫn đáng như vậy, nhưng khuôn mặt nhung nhớ lại mang theo cỗ u buồn tên.

      Nở nụ cười cay đắng, cũng chỉ biết đứng đó, thầm nhớ mình trong đêm.

      Nếu Dương Thế Minh biết quý trọng , nhất định cướp trở về, mang đến cho hạnh phúc!

      "Thiên nhi"

      "..."

      cứ im lặng ngồi đó, ánh mắt vô định nhìn về nơi xa xăm. Ánh mắt ấy, chứa đựng tổn thương khiến đau lòng.

      nhàng đưa tay lên lau khô nước mắt mặt . Nước mắt ấm nóng, nhưng rơi vào tay lại lạnh như băng. khóc vì người đàn ông khác, có khóc vì !

      Thiên Thiên lúc này mới chú ý đến hành động của Thiên Kỳ, lại cảm động đến rơi nước mắt. Nếu lấy Dương Thế Minh, liệu có ngày hôm nay sao? bị tổn thương nhiều đến như vậy?

      Cuộc đời , phải là cuốn tiểu thuyết ngôn tình, càng phải nhân vật nữ chính. Sao có thể mơ tưởng là nam chính xóa bỏ mọi hận thù để đến bên nữ phụ được?

      Mãi mãi, cũng chỉ là chiếc lá vàng mỏng manh bị rụng xuống trong vô số chiếc lá vàng, là hạt cát bé trong muôn vàn hạt cát. Bi thương như vậy, bảo làm sao có thể tồn tại đời?

      "Thiên Kỳ ca ca, sao lại đối xử với em tốt như vậy?"

      Thiên Kỳ dừng động tác tay lại. đưa ánh mắt lên nhìn , nở nụ cười cứng ngắc:

      "Thiên Nhi, em là bé ngốc sao? Lại hỏi những điều thừa thãi như vậy? trai em, lo cho em, vậy lo cho ai được?"

      Hơn nữa, em còn là mến! phải bảo vệ bé con của !

      Thiên Thiên nở nụ cười. Nước mắt tự chủ được lại càng rơi xuống nhiều hơn.

      ôm chặt lấy cổ , khóc lớn, khóc như chưa bao giờ được khóc, lại mang theo ngây ngô đáng của đứa trẻ bị giật món đồ quý giá.

      Thiên Kỳ đau xót mà vuốt ve mái tóc bóng mượt. Nhìn khóc đến thương tâm như vậy, thấy hối hận. Nếu ngăn lại đám cưới của , có phải mọi chuyện xa như vậy rồi phải ?

      "Thiên Kỳ ca ca, hảo hảo tốt! Thiên nhi quý nhất!"

      Thiên Kỳ khẽ mỉm cười, cưng nựng mà nhìn nằm trong vòng tay ngủ ngon lành, ánh mắt cũng dần trở nên nhu hòa.

      Giờ khắc này, giống như người vệ sĩ oai phong bảo vệ nàng công chúa, cho giấc ngủ yên bình.

      Trời mưa cứ thế tạnh dần, nhường chỗ cho ánh nắng ấm áp. Cầu vồng bảy sắc đẹp như bức tranh tiên cảnh ở phía cuối chân trời, mang theo tươi mát của tiết trời sau mưa.

      Đứng cách đó xa, Dương Thế Minh bàn tay bóp chặt, ánh mắt đỏ au vì phẫn hận.

      Triệu Thiên Thiên, năm lần bảy lượt động chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi.

      Ân, rất khá!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :