1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ! Xin đừng rời xa anh - Hà Tiểu Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 33: Cố ý chỉnh chết (p4)

      "Thiên nhi"

      Thiên Thiên liền xoay người, ngắm nhìn bóng dáng người đàn ông từng bước tiến về phía mình cùng với nụ cười ấm áp môi. Làn gió khẽ lay động mái tóc , đẹp như bức tranh thủy mặc.

      "Thiên Kỳ ca ca, tới trễ! Tận năm phút hai mươi sáu giây, bốn mươi tư tích tắc rồi đó! "

      Thiên Kỳ nhìn bộ dạng chất vấn đến đáng của , trong nội tâm liền ngừng run rẩy. Nếu như biết, có suy nghĩ lệch lạc với , liệu có rời bỏ ??? thèm quan tâm đến như tại?

      "Thiên nhi, cho ca ca xin lỗi, tại đoạn đường cao tốc có vụ tai nạn, đến ngay với em được "

      Thiên Thiên cười hì hì nhìn , cái đầu lắc lắc, nhìn đáng hệt như đứa trẻ thơ. ôm lấy cánh tay , đầu ngừng dụi dụi vào vòm ngực rộng lớn :

      "Thiên Kỳ ca ca, Thiên nhi trách . Chỉ là, ca ca làm Thiên nhi rất lo lắng! "

      âu yếm vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh, trong con ngươi tràn đầy nhu tình. Thiên Thiên là lo lắng cho . Như vậy, có thể ấy cũng chừa ra khoảng trống trong trái tim để dành cho ???!!!

      Ý nghĩ này làm lòng vui sướng, ôn nhu gọi tên cách thân thương:

      "Thiên nhi, em gọi đến đây là có việc gì? "

      Ngay lập tức, đôi mắt trong veo của liền sáng bừng, khiến lắc đầu.

      Tiểu ma nữ tinh ranh này, lại giở trò quậy phá nữa rồi. là hư!!!

      "Thiên Kỳ ca ca, em là muốn mua con chó đáng ! "

      "Mua chó? Chẳng phải em có con chó bầu bạn rồi sao? "

      ra những lời này, yong lòng Thiên Kỳ liền là khó chịu. dối , điều này, phải biết, mà là do có tư cách can thiệp! Bởi danh nghĩa, vẫn là em .

      Thiên Thiên khẽ đảo đôi mắt to xinh xắn như con mèo . cười cười lấy lòng:

      "Vị ca ca đại nhân này, biết làm khó dễ cho em nha. Chẳng qua em chỉ muốn mua thêm con chó bụ bẫm, khả ái thôi a"

      Thiên Kỳ khẽ thở dài. Đối mặt với bộ dáng làm nũng của , sao có thể mềm lòng đây? Quả thực, nội tâm tuôn trào mãnh liệt rồi!!!

      "Được rồi được rồi, Thiên nhi, Thiên Kỳ ca ca liền cùng em chọn con chó "

      Nghe được lời này, Thiên Thiên cười híp mí. ôm chặt lấy cánh tay , lôi lôi kéo kéo.

      Trong nắng sớm, người con nắm chặt tay của người đàn ông...

      Trong nắng sớm, người đàn ông khẽ thở dài đầy bất lực.

      Thiên nhi, giá như em là của mình , phải sống trong đau đớn dày vò như vậy.

      Đến bao giờ, em mới có thể hiểu được nỗi lòng này của ?

      mong sao thời gian có thể ngừng lại tại đây, để có thể được mãi nắm em như vậy. Còn có thể ngắm nhìn nụ cười dịu ngọt như ánh mặt trời của em...

      Nguyên cả ngày hôm đó, Thiên Thiên cứ nắm lấy tay dạo bước, tiếng cười giòn tan vang vọng cả góc phố.

      Nay mua về được chú cún rất khả ái đáng nha~~~

      Sau khi ăn xong bữa trưa với Thiên Kỳ, Thiên Thiên liền được đưa về Dương gia.

      Chân còn chưa có bước xuống xe, nhìn thấy người đàn ông nào đó hùng hổ tiến lại. Thiên Thiên nuốt nước bọt cái ực, mắt long lanh ngẩng lên trời.

      Mới cần phải để ý đến ta! ta phải người! ta chính là ác ma, là cầm thú!

      "Thiên nhi, em đây rồi. Ai nha, bà xã, em làm lo lắng muốn chết"

      Cưng chiều véo mũi cái, Dương Thế Minh liền quay sang nhìn người đàn ông vẫn còn trân trối trong xe:

      " rể, cảm ơn đưa vợ tôi về. Bất quá, lần sau muốn đưa ấy đâu, liền là phải thông báo cho tôi trước tiếng. Ngộ nhỡ bất trắc xảy ra chuyện, như vậy phải làm sao a? Dù gì, ấy cũng là tiểu bảo bối bé bỏng của tôi nha! "

      Chẳng cần phải , Thiên Kỳ liền hiểu, Dương Thế Minh chính là đe dọa được chạm đến Thiên Thiên. cười khổ. Phải làm sao a? như là loại thuốc phiện chưa có cách chữa, khiến sa đọa, muốn rút ra khỏi cũng thể được.

      Thiên Thiên nghe xong, da đầu liền là trận tê dại. Gì mà 'bảo bối bé bỏng'a? Làm ơn , thực là rất buồn nôn đó !

      Trong lúc còn chưa kịp phản ứng, Thiên Kỳ bị Dương Thế Minh "mời" rất nhàng. Muốn tiến lên ôm vào lòng, lại nhìn thấy chùm lông lá ngọ nguậy trong lòng Thiên Thiên. mặt mày đen kịt.

      mua chó, liền là mua chó sao? Còn nữa còn nữa, con chó chết tiệt này còn rúc vào bộ ngực đẫy đà của a, bảo làm sao có thể chịu đựng được?

      Người đàn ông như , phúc lợi còn bằng con chó!

      Điều này làm sao có thể xảy ra a? Tuyệt đối thể được!

      "Bà xã, em tha con vật lông lá này về làm gì nha? "

      Thiên Thiên trợn tròn con mắt nhìn người đàn ông ra sức lấy lòng mình, thiếu chút nữa liền vỗ ngực than trời, trách đất.

      Thiên a, chồng con hôm nay là bị làm sao rồi a? bị đứt dây thần kinh gì rồi sao?

      "Con vật lông lá? Bộ có mắt sao? Nó là chó, là chó a!"

      Dương Thế Minh sờ sờ mũi, khẽ thở phì phò. Ừm, chó còn phải là có lông sao? Liền liệt vào danh sách lông lá, cũng đâu có sai?

      "Đúng, là chó! Em mua chó về để làm gì nha? "

      liếc mắt khinh thường , bĩu môi:

      "Đương nhiên là để trông nhà. Có vậy thôi mà Dương Tổng cũng biết công dụng của chó sao? Tôi nghĩ là ngài nên lên internet tìm kiếm thăm dò công dụng của loài chó . "

      Dương Thế Minh cúi xuống nhìn đất. Ừ, sao hết, nam tử hán là phải biết nhẫn nhịn!

      "Rồi rồi, bà xã. Liền cho biết, tiểu bảo bối trong ngực em tên là gì ? "

      Thiên Thiên cười híp mắt,cảm thấy rất thành tựu với cái tên đặt cho con chó:

      "Nó phải chó, nó còn bé tí tẹo, phải gọi là cún. Còn nữa, Dương Tổng, nó có tên. Ngài cứ gọi nó họ Dương, tên Tiểu Minh là được rồi! "

      Dương Tiểu Minh, Dương Thế Minh. Ha ha, đúng là em nhà a. Tên rất hay, quả thực là tệ!
      ___________

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 35: Dương Tiểu Minh

      Dương Thế Minh sóng bão cuồn cuộn đầu, nối tiếp từng lớp, từng lớp, đôi mắt băng lãnh nhìn chằm chằm lấy con chó đáng thương.

      Tiểu Minh sợ hãi nép chặt vào ngực Thiên Thiên, bộ dạng run sợ làm nũng. Đôi mắt nó rưng rưng như sắp khóc, vô cùng tội nghiệp!

      Thiên Thiên ôm chặt lấy Tiểu Minh trong lồng ngực, âu yếm vuốt ve. liếc nhìn Dương Thế Minh, trợn tròn con mắt:

      "Cũng cần phải dùng ánh mắt dọa người như vậy, làm Tiểu Minh bảo bối của tôi sợ! "

      Dương Thế Minh nghe được "Tiểu Minh bảo bối" thốt ra từ miệng , trong lòng nhất thời khó chịu dữ dội. Giật giật con chó, lườm nó đầy hằn học.

      Chỉ là con chó chết tiệt đầy khó ngửi, vậy mà dám ôm nó? Sao tiến lại đây ôm này? miễn cưỡng đồng ý để kiếm chút đậu hũ từ mà!

      "Này, chó! Lần sau thấy Thiên Thiên cút xa xa ra chút. Nghe chưa? Hửm? "

      véo véo lấy tai Tiểu Minh, giọng mang theo đầy bướng bỉnh cùng độc chiếm.

      Thiên Thiên nghe xong suýt té ngửa. lườm , đầu bốc khói. Đùa sao? là đứa bé ba tuổi à? Lại chuyện với con chó? Thậm chí còn giành giật với ?

      "Dương Tổng, nghĩ tới lại chó đến vậy? Bất quá... "

      giật lại con chó, nhất quyết giữ khư khư buông:

      "Tiểu Minh là của tôi. thích mà mua con khác. Tôi nhường Tiểu Minh bảo bối cho đâu! "

      Hừ, đúng là đồ keo kiệt. Bỏ tiền ra mua chó lẽ nào nỡ? Vậy sao vung tiền cho đếm xuể, đủ cho ăn tiêu cả đời?

      Dương Thế Minh mặt đen như đít nồi. là nghĩ chó? mới biến thái đến vậy! phải người có loại suy nghĩ điên khùng đó!

      "Triệu Thiên Thiên, mau buông tay ra! "

      càng thêm giữ chặt lấy con chó, mặt viết mấy chữ:"Đừng mơ tưởng! "

      tức giận!

      phẫn nộ!

      Triệu Thiên Thiên dám để ý đến !

      Giật mạnh lấy Tiểu Minh, túm lấy tai của nó, giơ cao, lại còn lắc lắc nó xoay vòng khiến Tiểu Minh kinh sợ mà hét lên nghe thảm thiết.

      Thiên Thiên nhìn bộ dáng của nó lúc này mà đau lòng. Đó là tiền của , là tiền của a~~~

      "Dương Thế Minh, ..
      Chết tiệt! được làm thương tổn bảo bối của tôi"

      "Bảo bối? Bảo bối cái rắm! Dương Tiểu Minh??? Phi phi, Triệu Đần Thối có! Nó là đồ phá đám, chính là đồ phá đám! "

      Rồi lại quay ra quắc mắt nhìn con chó tội nghiệp kêu ư ử:

      "Mày nữa, con mẹ nó chết tiệt. Từ nay tên mày là Tiểu Tam, Tiểu Tam, nghe chưa? "

      Tiểu Minh nhìn như có vẻ rất bất mãn, đưa đôi mắt rưng rưng ngập nước liếc qua Thiên Thiên, mắt chân thành mà cầu khẩn.

      Dương Thế Minh bực bội đầy khó chịu. Con chó chết tiệt này dám để ý đến . Nó dám coi như khí!

      "Con chó Tiểu Tam thối! Mày dám khi dễ tao? "

      "..."

      "..."

      Thiên Thiên ngửa mặt lên trời vỗ trán đầy bất lực. Làm ơn , ai thèm khi dễ chứ? Chính phi thường khi dễ nó có!

      Dương Tiểu Minh nghe ra là sai , cong cái mông bé tẹo lên, hướng thẳng người , tè bãi.

      "..."

      Thiên Thiên còn lời nào để . Ừm bảo gì đây? Đáng đời sao? , chưa muốn chết ~~~

      "con mẹ nó,con chó chết tiệt! là đồ Tiểu Tam thối tha!!! ngay cả mày cũng dám bắt nạt tao à??? Con mẹ nó, mày cứ đợi đấy,tao nhất định bắt mày làm thịt!!!"

      Nghe thịt cầy rất ngon. muốn nếm thử mùi vị của nó nha~~~

      vươn tay ra bịt mũi, Thiên Thiên chu cái môi của mình ra,đầy bất mãn. Tiểu Minh đáng của , là nước tiểu rất khai nha.

      " là đầu óc trong sáng! nỡ lòng nào mà ngay cả con chó cũng tha??? Dương tổng, nếu dám nấu cầy nó,tôi làm thịt "

      Dương Thế Minh trong lòng cười hắc hắc, 'làm thịt ' là có ý gì??? Ân, phải là làm thịt giường ??? Vậy thực là quá tốt rồi!!!

      Nếu lúc này biết đến ý đồ tăm tối của Dương Thế Minh, chắc chắn khách khí ngửa đầu lên trời mà rống to: Đồ cầm thú!

      Nhưng là, cái suy nghĩ đó của được lưu giữ trong dạ dày, sao có thể biết?
      Dương Thế Minh thả Tiểu Minh rơi xuống đất cái bịch, chán ghét mà nhìn nó. Cởi cái áo khoác người, ném thẳng vào đầu của con chó đáng thương. Cái bộ đồ đắt tiền của bị tè bậy! Mặc vào nữa còn mặt mà nhìn người!

      Đá đá vào bụng Tiểu Minh cách thương tiếc, rống giận :

      "Ngửi , ngửi , tao cho mày thấy mày bẩn như thế nào? Ai tha con chó thối mày về, người có mắt, tầm nhìn nông cạn"

      "..."

      Thiên Thiên ngớ ngẩn nhìn cái áo hàng hiệu, ruột gan đều thắt lại. có cần lãng phí như vậy ? Bẩn có thể giặt mà! đúng là sếp lớn! Động tí là vất, hở tí liền la.

      Người đàn ông này, là khó chiều!

      "Dương Tổng, ý là chê tôi được ăn học sao? Thế nhưng... Tôi là vợ danh nghĩa của á, vậy là có mắt mới lấy phải loại người như tôi! "

      Dương Thế Minh trợn mắt nhìn , rồi lại nhìn đến con chó vô tội kia, vẻ mặt giận dỗi nhăn mày:

      "Các người, lớn bắt nạt tôi"

      Ai nha ai nha, chẳng thể nào hiểu nổi nay bị gì nữa, cư nhiên là đầu óc có vấn đề. Còn làm nũng? có tiền đồ!

      "Dương Tổng, Dương đại thiếu gia à... "

      kéo dài giọng, giọng điệu tràn đầy vẻ khinh bỉ :

      "Làm ơn bình thường lại giùm tôi có được ? như đứa con nít ba tuổi, miệng còn hơi mùi sữa! "

      "..."

      Duong Thế Minh im lặng. Được rồi, thừa nhận, hôm nay có vẻ được bình thường cho lắm. Có điều...

      Ân, là dám tha con chó này về, làm ảnh hưởng đến tâm tình . Ừ, đúng vậy, tất cả là tại !
      ___________

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 36: kiện rơi áo tắm (p1)

      Triệu Thiên Thiên bước ra từ phòng tắm. khoác mình chiếc áo tắm rộng thùng thình, để lộ ra xương quai xanh gợi cảm đầy mê hoặc.

      Xoa xoa mái tóc ướt sũng nước, mùi hương thơm dịu của dầu gội lan toả trong khí.

      Liếc mắt nhìn người đàn ông nào đó trong phòng, mi tâm khẽ nhíu. như vậy, cảm thấy có chút quen mắt.

      Chỉ sau buổi tối, tính khí liền thay đổi. đối với dịu dàng hơn, lại còn sủng nịch, ai có thể tiếp thu nhanh chóng như vậy?

      là người đàn ông thất thường!

      Từ khi Triệu Thiên Thiên bước ra cửa, tròng mắt sâu thẳm của Dương Thế Minh vẫn luôn hướng chằm chằm.

      Lòng lúc này thực rất rối bời, dường như trái tim còn nghe lời nữa. có cách nào có thể hận .

      Tiến lại gần , vươn tay định ôm nữ nhân vào lòng, con chó Tiểu Minh liền chiếm ưu thế! Nó nhảy phắt lên đùi , bàn chân bé cào loạn ngừng.

      Dương Thế Minh lông mày cau lại chặt. Con chó chết tiệt, lại dám phá hoại việc tốt của ! Khốn kiếp! Trong lòng thầm thề, nhất định ngày nào đó phải băm nó ra thành tám chín khúc nấu cầy!

      Hết tè bậy lên người , lại còn dám chiếm tiện nghi của . cam lòng!

      Xách con chó lên cao, nhìn nó với ánh mắt khinh Bỉ. Con chó thối! Đừng trách tao vô tình!

      Túm tai nó xách lên quay tròn ba trăm sáu mươi độ, mặc cho nó kêu gâu gâu ngừng. nhắm ngay cửa chuẩn bị ném, có chút hưng phấn:

      "Đồ Tiểu Tam cản trở, cút cút! "

      "Nè, thả Tiểu Minh ra! "

      Triệu Thiên Thiên chắn trước mặt , đôi mắt đẹp trợn trừng. Giơ hai tay sang ngang, cho ném.

      " định giết nó sao? Dù gì cũng là tôi bỏ tiền ra mua nó về, hơn nữa nó lại khả ái đáng như vậy, cũng động lòng sao? "

      Dương Thế Minh bắt đầu nổi cáu.

      Khả ái cái rắm! Đáng ghét có! Động lòng cái khỉ khô gì? cũng phải kẻ điên, lại càng phải chó, sao có thể động lòng? Động lòng chính là a, mới có thiếu thốn tình đến mức cưỡng cầu con chó thối. Phụ nữ muốn lên giường với còn thiếu sao?

      Phi phi phi, phải. Chính mới cùng chó lên giường!

      "Con chó thối! Mày ăn nhờ ở đậu nhà tao, cho nên lời tao chính là mệnh lệnh. Nghe chưa???!!! Từ nay, cút xa xa ấy ra, bằng tao liền làm thịt mày cho... Mèo ăn! "

      Con chó khổ sở vùng vẫy. Nó ẳng ẳng như là phản đối. Chính xác, nó có ý kiến nha. con chó oai phong như nó, sao mèo có thể có cơ hội thưởng thức mĩ vị? Hơn nữa,thịt chó nào chứ thịt chó Tiểu Minh đây, thách mười tám đời tổ tông nhà nó cũng dám xơi!

      Thiên Thiên giật lại Tiểu Minh trong tay , ôm nó vào lòng, vuốt vuốt bộ lông mềm mại. lườm nguýt cái, liền xoay phắt người toan bỏ .

      Dương Thế Minh cam lòng nhìn con chó được hưởng phúc lợi. Này nhá này nhá, nơi bộ ngực đẫy đà kia là chủ quyền của , sao nó dám rúc vào chỗ đó? Muốn chết sao?

      Nhìn đến ánh mắt của con chó, Dương Thế Minh liền cảm thấy mình bị khiêu khích. Ánh mắt nó như cười nhạo nhìn .

      trong lòng thầm gào thét: Con chó thối, mày có tiền đồ! Cư nhiên bám váy phụ nữ!
      Mày phải như tao này, tao có thể làm ra đống tiền, còn mày lại chỉ có thể tạo ra đống phân. ... Con mẹ nó đồ ăn hại!

      "Dương Tổng, hôm nay rảnh rỗi nha, khi liền xuống phòng tôi tham quan? Nơi này, có phần chật hẹp so với nha"

      Ánh mắt mơ hồ xẹt qua tia bi thương khó diễn tả thành lời. Nó nhanh chóng biến mất, phẳng lặng như mặt hồ thu, hề gợn sóng.

      Mọi cử chỉ, biểu của đều khắc sâu vào tận nơi đáy lòng của Dương Thế Minh. Có phải trước đây rất quá đáng, khiến thể quên được những nỗi đau mất mát đó?

      "Thiên Thiên, thu dọn đồ đạc "

      Đôi mắt Thiên Thiên xẹt qua tia sững sờ. trân trối nhìn , nước mắt tự chủ lại lần nữa đong đầy.

      phải là muốn đuổi ?

      Nhìn bộ dạng yếu đuối như vậy, liền lắc đầu búng lên mũi cái. Cái đầu này hẳn là hiểu sai ý rồi ???

      "Thiên Thiên, thu dọn đồ đạc, chuyển về phòng của chúng ta. Nơi bé như cái lỗ mũi như vậy, sao có thể thích hợp với thân phận cao quý của Dương thiếu phu nhân? Mọi người tôi là khi dễ vợ nha! "

      "..."

      Thiên Thiên thủy chung giữ im lặng. nhìn sâu vào đôi mắt nâu đỏ của , cố tìm ra chút điểm khác lạ, nhưng có. Ánh mắt nhìn đầy chân khiến tim đập loạn.

      Cúi gằm mặt xuống nhìn sàn nhà lạnh lẽo, khẽ di chuyển bàn chân bé , vẽ thành vòng tròn xuống đất. Miệng lẩm bẩm cái gì đó nghe .

      Hung hăng gạt phăng những giọt nước mắt, ngẩng đầu lên đối diện với , khẽ nở nụ cười chua sót:

      "Dương Tổng, cần thiết phải như vậy. Tôi mới cần danh nghĩa đó. Dù sao suy cho cùng, phải chỉ là giấy tờ thôi sao? Mình tôi ở chốn này rất tốt. chiếu cố tôi như vậy, tôi là rất biết ơn "

      Buông lỏng bàn tay vô thức nắm chặt từ bao giờ, vuốt bộ lông trắng muốt của Tiểu Minh, ánh mắt có thêm vài phần kiên định.

      " phải chỉ là tờ giấy hôn thú thôi sao? Chỉ cần muốn, chúng ta ly hôn, liền là còn cái gì quan hệ... "

      Vốn dĩ, ngay từ khi bắt đầu, biết rồi đến ngày kết thúc. trò chơi, phải lúc nào cũng thắng. Nó có điểm đầu và điểm cuối, rồi có lúc màn hình lên hai chữ "game over". Đó cũng là lúc kết thúc tất cả những gì mà ta cố gắng để nỗ lực giành lấy. Người thắng kẻ thua, đó là do sắp đặt của ý trời, của duyên phận. Cố chấp giữ lấy được ích lợi gì? Thà rằng buông bỏ ngay từ lúc còn có thể cho trái tim bớt đau hơn...

      Dương Thế Minh nghe ra chua xót trong lòng , trái tim bỗng dưng co rút mãnh liệt. muốn nghe những lời thương tổn như vậy nữa. khó chịu!

      Bất ngờ cúi xuống chiếm trọn lấy môi , cùng dây dưa dứt. muốn xóa tan vị đắng chát trong miệng bằng ngọt ngào này...

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 37: kiện rơi áo tắm(p2)

      Dương Thế Minh điên cuồng gặm cắn, cướp lấy khí trong khoang miệng bé .

      cho phép làm những gì mà thích! Mọi thứ, chỉ có thể thuận theo !

      Thiên Thiên khó khăn hít từng ngụm khí, dùng hết sức lực để đẩy thân hình to lớn trước mặt.

      đúng là tên kiêu ngạo, đại đại ngông cuồng! đôi mắt ngấn lệ nhìn , mang theo đầy rẫy những uất ức.

      Lúc này, con chó bị ép đến thành miếng thịt khô, kêu lên ư ử tỏ vẻ khó chịu. Nó hung hăng dụi đầu vào bụng Thế Minh, chơi rất vui!

      Cắn cắn cái cúc áo của , nó thỏa mãn mà cào loạn xạ, cái đầu nhắn ngừng vui vẻ nô đùa, vờn vờn móng vuốt vào chiếc áo.
      "A"

      Người đàn ông nào đó than lên khe khẽ. Hiển nhiên là bị phá đám! Cào rách áo thôi , lại còn cào rách da ? Con chó chết tiệt này, đủ lợi hại!

      Ngừng giày xéo môi Thiên Thiên, Dương Thế Minh cau mày nhìn con chó . Kéo lấy đầu nó giơ cao để đối diện với mình, coi nó như kẻ thù mà trừng mắt :

      "Đồ thối tha, mày dám trừng tao như vậy à? Mày giống thằng chủ của mày, chuyên là loại phá đám! Con mẹ nó, tao chưa thịt mày chính là phúc đức tám đời nhà mày! "

      "..."

      Thiên Thiên im lặng.

      "..."

      Hiển nhiên là con chó Tiểu Minh kia cũng im lặng rồi??!!! Bằng , chắc chắn nó hét to: Im , đồ lừa đảo. Dọa làm thịt người ta rồi cũng đâu dám đâu? phải sao?

      Con chó bị túm ngược, nó đưa cái mông của mình ra lắc lắc, hai chân trước vươn ra cào cào, hai chân sau quên đạp đạp vùng vẫy.

      Nó muốn kiện nha, Dương Thế Minh toàn đem nó ra bắt nạt!

      Đạp đạp mỏi nhừ cũng có hiệu quả, nó đành duỗi chân ra thẳng cẳng, nhắm mắt buông xuôi.

      chủ của tôi a, tôi mà có chết, nhất định phải báo thù giúp tôi. Phải nhớ đến ngày giỗ của tôi. Còn có, nấu cầy tôi phải nấu ngon ngon nha~~~

      Nhìn dáng vẻ buồn cười của nó, Dương Thế Minh liền nhăn mày vui. Nó giả bộ đáng thương cái gì chứ?

      Chọc chọc ngón tay vào bụng nó, liền bĩu môi mà thả thẳng tay:

      " vui"

      Thiên Thiên vội vàng tiến lên đỡ, lườm nguýt . Vui hay mặc . Liên quan gì tới tôi và Tiểu Minh chứ?

      "Dương Tổng, có phải là rảnh rỗi quá rồi ? "

      Đường đường là Tổng giám đốc cao cao tại thượng lại bỏ ra cả đống thời gian đùa nghịch với con chó. Nó cũng phải là con a!

      " rảnh, tôi thực rất bận. phải tôi làm việc sao? "

      Ân, làm hài lòng bà xã đại nhân liền là công việc dễ dàng gì rồi. đây lúc nào cũng làm việc cật lực như vậy, cho nên là rất chăm chỉ mới đúng!

      "Tôi , ngay lập tức thu dọn hành lí, chuyển lên lầu"

      bá đạo ra lệnh, khiến vẻ mặt Thiên Thiên khỏi có chút cứng ngắc.

      Ừ, là rất muốn như vậy, đâu có sai? Nhưng là...

      "Dương Tổng, là rất keo kiệt! "

      "..."

      Người đàn ông nào đó đầu chảy ba vạch hắc tuyến.

      Đường đường là boss đại nhân, lại bị bà xã phu nhân khinh thường? có keo kiệt, mới chính là rất hào phóng !

      "Đừng dùng vẻ mặt dọa người như vậy, Dương Tổng. phòng ba người, chính là rất chật chội. Đừng có phải thuộc dạng keo kiệt bủn xỉn! "

      Thiên Thiên còn có quên minh tinh Lâm Ngọc Lan kia đâu!

      Mắt to trừng mắt ,lại nhìn đến Dương Thế Minh khóe môi cong lên nụ cười hoàn mĩ.

      Khoan, có gì đó sai sai?

      "A, bà xã đại nhân, mau thu dọn đồ đạc, rời khỏi đây, mùi giấm là chua, lại sắp nhấn chìm mọi thứ trong phòng rồi"

      Triệu Thiên Thiên mặt nhất thời đỏ bừng, vô cùng nóng. Gì a? mới có thèm ghen nha...

      Có điều, ừ, chắc là có ghen. Nhưng chỉ chút, chút bé tẹo nha~~~

      Lườm nguýt cái, xoay người bỏ vào phòng, quyết định thèm nhìn đến Dương Thế Minh.

      Dương Thế Minh mặt đen như đít nồi. Người phụ nữ xấu xa này dám để ý đến !

      Kéo lấy cánh tay gầy, ôm trong vòng tay vững chắc. Vùi đầu vào hõm cổ , ngừng hít hà. Tư thế vô cùng ám muội:

      "Bà xã~~~" kéo dài giọng nũng nịu khiến Thiên Thiên cảm thấy nổi hết da gà. "Bà xã, em hảo hảo quá vô tâm ! Em khi dễ tôi, em quan tâm tôi"

      "..."

      Ừ, phải quan tâm có được ? Người vì mình, trời tru đất diệt!

      Ân, cho nên mới , nên tự mình thương mình thôi, đâu có rảnh để mà quan tâm người khác?

      "Dương Tổng"

      "Gọi tên tôi! "

      Người đàn ông nào đó bá đạo ra lệnh.

      "Dương thiếu"

      dám nghe lời ? Nhất định phải trừng phạt!

      Dương Thế Minh cắn lên cổ để lại vết đỏ hồng, vô cùng có chút... trong sáng!

      "Còn dám gọi tôi như vậy, em lập tức liền bị tôi ăn"

      Ừ, gọi mặc , phải vẫn được hưởng lợi lộc to lớn hơn sao? Nhìn chung, là hai bên đều có lợi! Này là mũi tên nhắm trúng hai con nhạn nha!!!

      "Dương Thế Minh, có thể đứng đắn hơn ? "

      "Gọi ông xã"

      "..."

      Cố ý! ràng là cố ý! Được voi lại tiếp tục đòi tiên! mới nghe, mới thèm để ý đến !

      Lại tiếp tục màn mắt to trừng mắt . Con chó Tiểu Minh nhàm chán dụi dụi vào lòng Thiên Thiên, đôi mắt nhập nhèm ầng ậng nước, hiển nhiên là buồn ngủ sắp chết!

      Thiên Thiên đứng đến nỗi chân mỏi nhừ. Vậy mà người đàn ông kia vẫn dồi dào tinh lực như vậy?

      "Ông xã"

      nhàng mở miệng, liền là cảm thấy ngọt ngào.

      Ân, phải thừa nhận, rất thích gọi như vậy, vốn dĩ ngay từ đầu là thế.

      Ngay khi khoảnh khắc lãng mạn này đến, trong lòng liền thấy hạnh phúc và vui vẻ. Thời gian như ngừng lại tại khoảnh khắc này.

      Hai người dựa vào lòng nhau, đẹp tựa như bức tranh thủy mặc.

      Con chó đáng thương bị bỏ quên xó, nó liền rên ư ử ư ử trong miệng, hung hăng cào cào lên chiếc áo tắm.

      Dương Thế Minh nghe chính miệng gọi mình tiếng ông xã. Ân, thực là rất êm tai!

      Xoay đối diện với chính mình, trong đầu liền ra viễn tưởng cảnh chủ động hôn lên môi .

      Đột nhiên... Phựt!

      A, cái áo tắm của Thiên Thiên rơi xuống đất rồi!

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 38: kiện rơi áo tắm (p3)

      Chiếc áo cứ thế thẳng tắp rơi xuống, người Thiên Thiên lộ ra mảng hồng nhuận. Cái gì cần giấu đều lộ tất ra khí.

      Thiên Thiên khóc ra nước mắt. Ông trời a, chi bằng ông để tôi chết luôn ? Tại sao lại trêu chọc tôi như vậy?

      bị cha con Dương Thế Minh nhìn cho lượt thôi , đằng này lại thêm con choa Dương Tiểu Minh???!!!

      Ai nha ai nha, thà rằng đập đầu vào gối chết quách cho xong!

      Xấu hổ vươn tay ra để nhặt lại chiếc áo, cánh tay trắng muốt cùng mềm mại, làm cho Dương Thế Minh nhìn đến tim đập thình thịch.

      Con mẹ nó đáng chết! đây là quyến rũ sao? Vậy phải khen ngợi thành công dấy lên ngọn lửa trong .

      Miệng lưỡi khô khốc nhìn theo đừng động tác uyển chuyển của . Dáng người mềm mại xương lại để lộ ra từng đường nét hoàn hảo.

      nét đẹp đến làm say mê lòng người, thần chúng điên đảo!

      Dương Thế Minh giương đôi mắt nâu đỏ nhìn đến thất thần, yết hầu ngừng chuyển động lên xuống theo từng cử chỉ của .

      Bất ngờ đưa tay kéo Thiên Thiên ngã nhào về phía mình, nâng cằm lên, hung hăng hôn xuống. Người phụ nữ này biết lấy lòng , khiến luôn luôn mê luyến muốn rời.

      "Thiên Thiên, là em cố tình quyến rũ tôi! "

      gặm nhấm, liếm láp cánh môi hồng nhuận, đồng thời lên án .

      Ừ, là ngọt! Môi giống như liều thuốc phiện, người nhìn người mê!

      Thiên Thiên cố gắng đẩy bàn tay to lớn ôm trọn lấy mình, khuôn mặt nhăn lại lộ vẻ vui. Đến khi sức cùng lực kiệt mới chịu để cho muốn làm gì làm. Thở hổn hển nép vào trong ngực , liền trừng mắt lườm cái:

      "Nha, còn ? Tôi mới thèm quyến rũ . Chính cố ý giở trò đồi bại với tôi có! "

      "Em còn dám thừa nhận? "

      "Tôi chính là đúng ! Nhìn nhìn , tôi có trời đất chứng giám cùng... Con chó Tiểu Minh chứng giám! "

      Nhắc đến hai chữ Tiểu Minh, lúc này Dương Thế Minh mới ý thức được, con chó chết tiệt này vẫn còn ở đây!

      Đưa đôi mắt giết người ra nhìn nó, lại thấy nó bộ dáng sợ chết nhìn vào bộ ngực đẫy đà kia, ánh mắt trần trụi!

      Lửa giận trong lòng Dương Thế Minh bùng cháy dữ dội. Con mẹ nó, con chó này là nhìn đâu a? Nơi đó là nơi có có quyền nhìn sao? Đừng mơ, chỗ đó là thuộc bản quyền của mình Dương Thế Minh !

      "Con chó thối tha! Cút ngay!!! "

      kiên nhẫn đá chân vào cái bụng tròn vo của nó. Con Tiểu Tam này là đáng chết! Chuyên phá rối hạnh phúc gia đình của người ta!

      Con chó kêu lên những tiếng ẳng ẳng đáng thương. Giương đôi mắt uất ức như là tố cáo , chân ngừng chạy về phía Thiên Thiên.

      Nó giật giật vào gấu chiếc áo tắm, lè cái lưỡi ngắn tũn của mình ra liếm liếm vào chân , bộ dáng lấy lòng.

      Bế lên con chó , Thiên Thiên mặt lạnh tanh nhìn Dương Thế Minh, nhưng trong nội tâm lại khẽ cười đầy vui vẻ. là ghen với con chó sao? thực còn thấy ghét nữa?
      "Thiên Thiên, bỏ cái tay của em ra khỏi cái cục bông đó ngay! "

      Dương Thế Minh vò vò tóc mình, la toáng lên. ở trước mặt mà dám ân ái cùng con chó? Hừ, để chút nào vào mắt!

      bĩu môi thèm để ý đến , tay ôm con chó mang vào phòng tắm.

      Nhìn lại người đàn ông nào đó mặt dày theo vào, khỏi bực mình.

      "Dương Thế Minh! " chống nạnh quát lớn " theo tôi vào phòng tắm làm gì? "

      Dương Thế Minh khinh thường mà đáp lại, vẻ mặt dửng dưng:

      "Đây là nhà tôi, tôi đến đâu, làm gì còn phải cần người quản sao? Còn có, con Tiểu Tam kia vào được, sao tôi lại thể? "

      Chả lẽ ôm nó vào để nhìn thay quần áo sao? Hừ! tuyệt đối để con chó đó cướp mất cái việc tốt đẹp như vậy!

      "A, ông xã~~~,Dương đại nhân, Dương Tổng giám đốc, Dương đại ca,... "

      "..."

      "Tôi thấy Tiểu Minh bị trêu chọc đến nỗi cả người đều là bùn đất, cho nên mới mang nó đem tắm rửa. Lẽ nào cũng muốn cùng chó tắm? Từ khi nào lại có sở thích đặc biệt như vậy rồi? "

      "..."

      Hít ra... Thở vào...

      Được rồi, vì là phụ nữ, nhịn! mới thèm tranh cãi với !

      "Thiên Thiên, nghĩ tới là em lại quan tâm lo lắng cho tôi như vậy??? Vậy... Tôi đây đành miễn cưỡng để em tắm cho tôi vậy! "

      Liền đó, trưng ra bộ mặt mà Thiên Thiên nhận xét chính là vô cùng, cực kỳ, cực kỳ thối!

      ràng là khi dễ mà! Tắm em ! Có quỷ mới tắm cho !

      "Nha, chồng à"

      Hai chữ "chồng " này nhấn mạnh hết sức có thể. Mà Dương Thế Minh lại làm ra bộ dáng hết sức hưởng thụ.

      Ừ, nghe êm tai! Có nên để từ nay tiếp tục gọi như vậy? Cảm giác, ân, chính là rất tốt!

      "Ơi, đây, bà xã~~~"

      Làm ơn , nghe là buồn nôn. vậy thấy ngượng sao?

      là, đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn Dương Thị lại có lúc trẻ con thế này?

      Ôi ôi, mọi người phải là đổ mồ hôi hột ?

      "A hi hi, ông xã, chân bị què hay tay bị cụt vậy? thể tự tắm sao? Hay là nhờ Tiểu Minh liếm người cho sạch vậy! "

      "..."

      Hừ, phải nhẫn, phải nhẫn!

      Dương Thế Minh nén giận, hít hơi sâu. Đến khi ổn định lại tâm trạng cửa phòng tắm đóng lại từ bao giờ!

      "..."

      Rầm rầm...

      đạp cửa ầm ầm, trong giọng liền là ngập tràn lửa giận bộc phát, tưởng chừng như có thể đốt rụi cả căn biệt thự:

      "Con mẹ nó, Triệu Thiên Thiên,em tốt nhất chỉ là tắm cho chó! Nếu em dám thay đồ trước mặt nó, bữa tối của chúng ta cho em thưởng thức mùi vị của thịt cầy! "

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :