1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ! Xin đừng rời xa anh - Hà Tiểu Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 28: Tìm trai bao giúp (p1)

      Thành phố hôm nay mưa lạnh, kéo theo cảm xúc của con người cũng buồn man mác theo.

      Thiên Thiên đứng sân thượng, mặc cho những hạt mưa vẫn rơi đều đều làm ướt hết mái tóc đen mượt. đưa hai bàn tay vòng qua thân hình bé, ngửa mặt lên trời để cảm nhận cái cảm giác đau rát lạnh buốt, đôi mắt vô hồn hướng về nơi xa xăm.

      Minh, tuần nay có về nhà rồi! ở đâu? Cùng Lâm Ngọc Lan, phải ?

      Liệu, nhìn thấy em, nghe được giọng của em, có thấy nhớ?

      Chồng à, vợ thực rất nhớ chồng!!! Chồng mau mau về nhà với vợ, được ???

      Thả hồn mình trôi lơ lửng, bị giọng lạnh lẽo cũng kém vẻ non nớt làm cho bừng tỉnh:

      "Nữ nhân thối! Tôi tưởng chị làm gì, hóa ra là nổi điên sân thượng a? Chị muốn làm ma sớm vậy sao??? "

      Bảo Khánh tức giận cau mày vui. Hừ hừ, nữ nhân chết tiệt! tuần qua cậu học ở trường về mà dám quên cậu sao? Cứ tưởng khi cậu về nhà là được chào đón, ai ngờ... Ba ba thấy, chị ta cũng biến mất tăm hơi luôn.

      Tuy nhiên có điều đáng mừng, "chị già" Lâm Ngọc Lan kia xuất , có phải là cút luôn khỏi đây chăng???

      Điều này làm cậu cực kì hài lòng!!!

      Thiên Thiên khịt khịt mũi, cảm động nhìn Bảo Khánh mang ô che mưa cho mà chật vật, thốt ra tiếng kinh hô:

      "Bảo Khánh a, em hình như cao lên ít rồi nha. Tính coi,từ khi gặp chị,em mới cao đến hông chị. Ừm...ước chừng cao thêm ba phân rưỡi !!???"

      Bảo Khánh bĩu môi xem thường nhìn , tức giận trừng mắt :

      "Gì a gì a??? Tôi lúc nào lùn hả? Tôi là rất cao đó bà chị! Gì mà ba phân rưỡi chứ? Tôi đây là bốn phẩy phân,có nghe chưa???"

      "..."

      Thiên Thiên hít sâu hơi. Thằng bé này vẫn là đứa con nít vắt mũi chưa sạch. nhịn!!!

      Khẽ ngước nhìn lên bầu trời đầy những đám mây đen u tối kia, trong lòng nặng trĩu.

      Giá như, chỉ là đám mây tênh, phiền muộn...

      Giá như, chỉ là hạt mưa bé, có thể dễ dàng rơi xuống mặt đất, vấn vương những kí ức qua...

      Nhìn thấy tâm trạng như vậy, Bảo Khánh chỉ biết thở dài, cố vươn người che mưa cho mami, cậu im lặng chờ đợi câu tâm từ .

      Thiên Thiên xóa vết nước thấm ướt mặt mình. biết, đó là nước mưa của trời, hay chính là những viên pha lê trân quý từ đôi mắt sưng húp lâu?

      "Bảo Khánh, đến nay tuần rồi, chị được nhìn thấy ba em. Còn có, cả Lâm Ngọc Lan cũng vậy. Có phải, liệu theo em, Minh có ở cùng chỗ với ấy? "

      " ta? "

      Bảo Khánh bĩu môi đầy khinh thường:

      "Vậy làm sao??? phải vẫn chỉ là công cụ phát tiết thôi sao? Loại đàn bà ghê tởm đó, tôi hận thể nhổ miếng nước bọt vào người ta. Nhìn thôi là thấy bẩn mắt!! "

      Thiên Thiên ngẩn người, chút cũng nghe lọt lời Bảo Khánh , duy chỉ bốn từ làm thất thần hồi lâu.

      Công cụ phát tiết? Đúng vậy, cũng đâu khác gì Lâm Ngọc Lan? phải cũng chỉ là trong những người đàn bà làm ấm giường cho sao? So với Lâm Ngọc Lan, còn cách xa so với ta...

      Bởi lẽ, chỉ là tình đêm!

      Ngay cả đến chính bản thân cũng được công nhận là trong những người phụ nữ của Dương Thế Minh . Vậy, có lí do gì để đòi hỏi chỉ quan tâm đến duy nhất người vợ hờ này???

      "Này chị, có nghe tôi vậy? Này... Này "

      Thiên Thiên chớp đôi mắt, nhìn về phía Bảo Khánh. Nhìn mặt cậu lúc này, ràng là hai chữ " vui":

      "Có chuyện gì sao? "

      Bảo Khánh lườm cái. Hứ, chuyện với bổn thiếu gia mà vẻ mặt thất thần là sao? đáng ghét!

      "Tôi đói, nấu cơm cho tôi! "
      ______________

      "Này, có vấn đề gì sao? tuần nay cậu có về nhà rồi? "

      Đối mặt với Trần Cảnh Đường, Dương Thế Minh ngà ngà say:

      "Cậu có biết, tôi nghe được câu chuyện nực cười từ ta? "

      Trần Cảnh Đường khẽ nhíu mày khó chịu. " ta" là ai? Còn phải là Triệu Thiên Thiên sao? Lại xảy ra chuyện gì?

      " ta tôi là ghen. Nhưng bất quá, tôi mới có ghen. Tôi đâu phải kẻ điên, đúng chứ??? "

      Trầm mặc, Trần Cảnh Đường nhìn vào người đàn ông nào đó:

      "Vậy phải sao? "

      "Đương nhiên là phải! "

      Dương Thế Minh ngay lập tức phản bác. Đùa sao? có để ý đến loại người xấu xa đó. ta phải mẫu người lí tưởng của , mà chính là đóa hoa dại bên đường!

      Trước phản ứng của , Trần Cảnh Đường trong mắt liền xẹt lên tia hi vọng nhoi:

      "Vậy, nếu cậu cần ấy, có thể nhường ấy cho tôi ? "

      Tôi cần ấy! ấy phải người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, cũng chẳng phải là nhân vật nổi tiếng, nhưng ở ấy có cuốn hút mãnh liệt, khiến cho đôi mắt này của tôi bị mê hoặc, lúc nào cũng ngóng theo bóng dáng ấy...

      Dương Thế Minh bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh, lạnh lùng nhìn về phía đối diện như chờ lời giải thích.
      "Nếu cậu biết trân quý Thiên Thiên, vậy hãy để tôi chăm sóc cho ấy "

      "Có lẽ điều này cậu chưa biết. Đường, tôi xảy ra tình đêm với ta. Bàn tay tôi động chạm vào da thịt dơ bẩn ấy. Hơn nữa, ta dù gì vẫn là vợ danh nghĩa của tôi. Cậu là muốn cướp vợ bạn sao? Đó là sỉ nhục đối với tôi. Cho nên, đừng mơ tưởng!!!"

      Trong khi ra những câu ấy, Dương Thế Minh biểu cảm khác thường nhưng rất nhanh liền biến mất. Cảm xúc trong lúc này rất lạ.

      Hừ, Triệu Thiên Thiên, ta chính là vật sở hữu của . Cho nên, dù có thế nào chăng nữa, ta vẫn phải ở bên mãi mãi!!!

      "Đừng với tôi là cậu thích ta!"

      Dương Thế Minh vui mở miệng, lại nhìn thấy kiên định trong mắt bạn thân. Trần Cảnh Đường đáp lại ngay cần do dự :

      ", phải là thích! "

      Dương Thế Minh liền nhõm thở phào.

      "Nhưng tôi nghĩ, tình cảm đó vượt ngoài từ 'thích' rồi. Cậu biết , trong khoảng thời gian ở trường, tôi nhiều lần gặp ấy. Có lúc ấy mạnh mẽ, nhưng có lúc lại mềm yếu như đứa con nít khóc òa"

      Minh, cậu ấy là tình đêm với cậu, nhưng vậy sao chứ? Nếu vượt qua cái gọi là 'thích ',vậy tôi tuyệt đối để ý đến vướng bận đó!

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 29: Tìm trai bao giúp (p2)

      Dương Thế Minh trở về Dương gia với tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Loạng choạng bước vào nhà, ngẩn người. ở nhà sao?

      Bỗng dưng trong lòng xẹt qua dòng chảy ấm áp. Từ khi nào, nơi này trở thành nhà đúng nghĩa trong tâm trí ? Từ khi nào,mỗi khi rời xa lại cảm thấy nhớ nơi này??? Rất nhiều, rất nhiều câu hỏi ngừng lên trong đầu . Nhưng muốn tìm ra câu trả lời. Vì trốn tránh!

      Tất cả những câu hỏi đó, câu trả lời chỉ có ...

      Triệu Thiên Thiên!!!

      "Minh, về rồi sao? "

      Dương Thế Minh ngẩng đầu nhìn Triệu Thiên Thiên. Trong đôi mắt sâu thẳm của tràn ngập niềm vui sướng ,khiến trái tim của dần tan chảy.

      Nhắm mắt lại, hít sâu hơi, đôi con ngươi băng lãnh dần mở ra. lạnh lùng nhìn người sắp tiến đến đỡ lấy mình, hất mạnh tay khiến ngã nặng nề đất :

      "Đừng lấy bàn tay dơ bẩn của chạm đến người tôi. Tôi ghê tởm! "

      Tôi ghê tởm!

      Tôi ghê tởm!

      Tôi ghê tởm!

      Từng câu của như con dao găm sắc bén đâm sâu vào tận trong tim , làm đau lí trí cùng cả linh hồn của ...

      Nước mắt lại từng giọt, từng giọt lăn dài. giọt, hai giọt, ba giọt,... tí tách, tí tách rơi, rơi vào lòng , rơi vào đôi mắt .

      muốn thừa nhận, Triệu Thiên Thiên ngày càng khiến bận tâm. Mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh đơn của lại ùa đến trong tâm trí , đan xen đó lại là máu cùng vẻ mặt cam lòng của Nguyệt Ánh Phương. khó chịu!

      "Triệu Thiên Thiên, khóc cái gì? Còn giả bộ thanh thuần trong sáng? là diễn kịch cho ai xem? Đừng nghĩ có thể quyến rũ mê hoặc được tôi bằng những hành động đáng khinh thường như vậy! "

      Triệu Thiên Thiên nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào da thịt. Đau!

      Cắn cắn môi, cố ngăn lại nỗi uất ức, nhìn đối diện vào đôi mắt lạnh lùng của :

      "Hành động đáng khinh thường? Minh, dù sao chúng ta vẫn là vợ chồng hợp Pháp. Em quan tâm , lo lắng cho vậy có gì là sai sao? "

      cần phải nhục nhã em như vậy! Em chịu đựng được việc lạnh lùng với em.

      Em thừa nhận, em xinh đẹp được như Lâm Ngọc Lan, cũng có thân hình bốc lửa như các siêu mẫu nổi tiếng, nhưng...em có trái tim lòng .
      " quan tâm tới tôi??? là chẳng biết đây là phúc hay là họa của Dương Thế Minh tôi đây?"

      Quan tâm ? là thừa thãi! cần loại đàn bà ti tiện như để ý đến mình. Hừ, quan tâm làm cái gì? Còn phải kiểu chăm sóc giống những người đàn ông kia, cùng nhau bộ dạng quan tâm giường ?

      mới cần! bị đoản thọ!!! là rất đáng khinh thường!

      "Minh, đừng có cố ý tìm mọi cách sỉ nhục em có được hay ? Tại sao lúc nào cũng ngông cuồng cho là mình phải? Em có chỗ nào tốt? cứ , em sửa với đúng ý ! "

      Vốn từ trước đến giờ, vẫn thực hiểu, mình rốt cuộc làm sai điều gì? Từ khi cưới về, chưa bao giờ nhận được lời hỏi han quan tâm ở . Nhưng... Tại sao chứ? Ngay từ khi bước vào cửa Dương gia, chán ghét từ giây phút đó rồi!

      "Triệu Thiên Thiên, diễn kịch cũng là quá giỏi ! Có điều, thể nào qua mặt được tôi đâu. Lẳng lơ, ti tiện, ngay cả trai mình cũng bỏ qua"

      "Dương Thế Minh, đừng có bậy!"

      mới bao giờ làm những chuyện đáng xấu hổ đó. cũng phải làm tiền mà quyến rũ người khác.

      Gặp , , làm vợ ... chính là mối tình đầu của . cũng chưa bao giờ có ý tưởng lệch lạc hồng hạnh vượt tường. là người đại, nhưng cũng phải là người tự hủy chính bản thân mình.

      Nhiệt độ trong phòng nhất thời giảm xuống. Chỉ thấy Dương Thế Minh bóng dáng cao lớn đứng trong bóng đêm, hệt như con mãnh thú, có thể bổ nhào lên cắn chết con mồi trước mặt :

      " bậy? Được, cứ cho là như vậy . Có điều, quyến rũ cả giáo sư của mình cũng có thể làm ngơ như có chuyện gì sao? "

      Từ Triệu Thiên Kỳ đến Trần Cảnh Đường, hết lần này đến lần khác làm mất mặt. Đối với trai, dâm đãng là vậy, nhưng đối với Trần Cảnh Đường, cũng chịu buông tha?

      đúng là bản chất của con cáo già thành tinh.

      "Dương Thế Minh, phiền cho ràng. Đừng có úp úp mở mở như vậy. Tôi cũng phải đầu gỗ đứng đây nghe lảm nhảm"

      " câm miệng! "

      gằn từng tiếng. đáng sợ!

      Triệu Thiên Thiên môi mỏng mím chặt, đôi mắt vì uất ức mà những giọt lệ đong đầy. hít sâu hơi, quyết làm bộ dáng kiên cường.
      "Dương Tổng, có lỗi a. Ý là ai vậy? Thực ra, đàn ông bên ngoài tôi có rất nhiều. Mấy ông lão cũng có, bằng tuổi cũng có, mà ít tuổi hơn lại càng nhiều, xin hỏi, muốn tìm người nào? "

      Nhìn bộ dáng quật cường của , Dương Thế Minh ngày càng lạnh lùng. Mà nội tâm nhìn như vậy liền là thấy đau lòng.

      cũng thể nào hiểu nổi mình có vấn đề gì nữa. chỉ là, muốn nhìn thấy ngập tràn bi thương như vậy. Trong lòng khó chịu.

      Tự nhủ với lòng mình, hướng đôi mắt băng lãnh nhìn đến phía :

      " cho rằng mình là thuần khiết lắm sao? cho biết điều, Trần Cảnh Đường chính là bạn tôi! lẳng lơ quyến rũ bạn tôi, nghĩ là ai có thể biết sao? "

      Triệu Thiên Thiên cắn cánh môi mình đến bật máu. ra là thế! thế giới này, có quá nhiều trùng hợp. ra, trong mắt mọi người, chỉ là trò đùa, con rối để những người đàn ông có tiền làm thú vui tiêu khiển.

      " cần phải bỏ công sức tốn nhiều tâm tư vào bạn tôi như vậy. Nếu thèm đàn ông, vậy cứ với tôi tiếng, tôi nhất định tìm trai bao giúp "

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 30: Cố ý chỉnh chết (p1)

      Thiên Thiên tức giận đến nghẹn thở, cơ hồ khuôn mặt nhắn đỏ lên vì tức giận. Vươn tay ra định giáng xuống bàn tay, nhưng nhanh chóng bị Dương Thế Minh giữ lại:

      "Hửm? Nghĩ có thể đánh tôi lại lần nữa? là quá khinh thường Dương Thế Minh này rồi, bà Triệu! "

      hất mạnh tay ra cách thương tiếc, trong con ngươi lóe lên khinh thường cùng châm chọc. đánh bạt tai, điều này chạm đến giới hạn cuối cùng của . Mà cũng có ngu ngốc để lộng hành.

      Hai chữ "bà Triệu" này phân giới hạn giữa với . có quyền được mang danh "Dương phu nhân",vì xứng!

      Phải, là xứng, ngay từ lúc diện đời này, khi xuất trước mặt chút tư cách!

      "Sao? Đừng dùng ánh mắt kinh tởm đó nhìn tôi! vì sợ thể làm việc được cho Dương gia, con mắt này của , chắc chắn bây giờ còn tồn tại! "

      Tôi nhẫn nhịn đến bây giờ, vậy là quá đủ!

      "Dương Thế Minh, mắt mới đúng là để trưng bày. mực tôi biết giữ gìn trinh tiết, vậy bằng chứng đâu? Đêm đầu tiên của tôi Cũng là dành cho , còn muốn cái gì? Chỉ cần đủ bằng chứng chứng minh tôi lên giường với đàn ông khác, nếu đừng có vu oan những điều phi lí lên đầu tôi! "

      Vì tôi phải là tiểu bạch thỏ trong những câu chuyện ngôn tình, mực tự ý sỉ nhục!

      Dương Thế Minh cười lạnh, trong giọng mang theo tia ấm áp. Có trong sạch hay , chính trong lòng ta mới là người biết hơn ai hết. cần chứng minh!!!
      "A, bà Triệu, ý của bà là tôi nên thấy vinh dự vì có thể trở thành tình đêm của bà??!!! "

      Những lời này của ra làm trong lòng Thiên Thiên đau như cắt.

      Dẫu biết là lời ra có điều gì tốt, sao vẫn mong muốn được nghe câu thương từ ? Dẫu biết là lao đầu vào bể khổ, cớ sao trái tim vẫn cứ day dứt nguôi???

      từ bỏ , trái tim ngừng kêu gào phản đối. Nhưng nếu để tiếp tục chịu khi dễ từ , lí trí cùng con tim lại cho phép mềm yếu.

      Rốt cuộc vẫn là, cuộc đời từ khi sinh ra trở thành bi kịch...

      " dám, Dương tiên sinh, người trăng hoa ong bướm như ngài còn cần vinh hạnh khi đứng trước nhành cỏ dại ven đường sao? "

      Dương Thế Minh khẽ cau mày vui. Cái miệng an phận này lúc nào cũng lời khó nghe để chống đối . Phải trừng phạt!

      Dứt dòng suy nghĩ, liền đem bờ môi lạnh lẽo áp xuống đôi môi đào mềm mịn. Ừm, cảm xúc tốt!

      Nguyệt nhi, xin lỗi em, nhưng hãy để cho phóng túng lần này nữa thôi, được chứ? rất khó chịu! Khó chịu khi thấy ta thân mật cùng với người đàn ông khác, khó chịu khi ta dùng giọng điệu hờ hững, lạnh lùng khi chuyện với ...

      Nguyệt nhi, thú nhận, có lẽ, nhầm đường rồi! Con của kẻ thù, đúng ra ta phải chết từ lâu rồi. Nhưng muốn! Trong tim , dần xuất góc tối nhoi, thâth nực cười, đúng ?

      Triệu Thiên Thiên cố gắng vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay chế trụ như gọng kiềm của , cái miệng ngừng cắn loạn.
      "Dương Thế Minh, mau buông, ưm... Ưm... "

      Lại tiếp tục bị điên cuồng chiếm đoạt từng tấc, từng tấc. Bây giờ, mới chợt nhận ra, người đàn ông này lại có thể thèm khát như sói đói vậy, khiến giật mình. hôn với hôn Lâm Ngọc Lan, so ra là hoàn toàn khác nhau.

      Lẽ nào, mang đến cho khác biệt?

      đúng! Ý nghĩ này nhanh chóng bị dẹp bay đến chín tầng mây. Đùa sao, ta thân hình bốc lửa như vậy, còn chẳng qua chỉ là bông hoa dại cắm bãi phân trâu, họa chăng cũng chỉ là nhất thời nảy sinh hứng thú. Ác ma này bao giờ thích ...

      Dương Thế Minh vẫn hung hăng chiếm lấy bầu khí của , đôi mắt trầm ngày càng đáng sợ.

      Đáng chết, thế nhưng lại làm khống chế được bản thân mình!

      Làm bạn giường với biết bao nhiêu người, thế nhưng nụ hôn của vẫn là ngây ngô như vậy, tuyệt biết lấy lòng . Nhưng vẫn say, cơ hồ như vừa uống qua loại rượu độc, kích thích tâm trí .

      vào lúc điên cuồng như vậy, tiếng chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên cắt đứt tâm tình .

      Khẽ nguyền rủa tiếng, tròng mắt sâu thẳm nhìn vào màn hình điện thoại, đôi con ngươi lóe lên chỉ sau giây liền biến mất:

      "Nghe máy! "

      Thấy nghe lời mà định tắt máy, Dương Thế Minh giận dỗi liền trừng lớn mắt, vẻ mặt như kiểu bị ai quỵt tiền mấy trăm triệu vậy.

      Hừ, Thiên Thiên bất mãn nhìn người đàn ông vẫn còn gặm nhấm môi mình, nhíu mày. tại sao phải nghe theo lời chứ? cũng phải là đầu gỗ biết nghe lời!

      Người đàn ông nào đó bướng bỉnh giật lấy điện thoại trong tay , nhanh chóng đè xuống nút nghe. Áp sát di động vào khuôn mặt nhắn, quyến luyến rời khỏi bờ môi ngọt ngào kia, giọng khàn khàn mang theo dục vọng thức tỉnh. Đôi mắt ra hiệu chuyện, nhìn chằm chằm vào .

      Lúc này, Triệu Thiên Thiên mới giật lại điện thoại. Cố gắng điều chỉnh tâm trạng:

      "Thiên Kỳ ca ca"

      Nghe được giọng ấm áp này, Thiên Kỳ ở đầu dây bên kia mới thả lỏng tâm tình:

      "Thiên nhi, làm phiền đến giấc ngủ của em sao? "

      " có, Thiên nhi chưa có... Ưm... Ưm... "

      Chữ "ngủ" còn chưa kịp ra, Dương Thế Minh đặt môi mỏng của mình xuống chiếc cổ mảnh khảnh, nhàng gặm cắn.

      Thiên Thiên cắn chặt môi. đây ràng là cố ý!

      "Thiên nhi, em sao vậy? "

      Thiên Kỳ cau chặt mày kiếm. rên rỉ... phải là ở cùng chỗ với người đàn ông kia ? Ngực dâng lên loại đau đớn tên, trong lòng vừa chua xót vừa uất hận.

      "A, có gì. Chẳng qua em chơi với con chó, nó cắn em... Ưm... "

      Tròng mắt sâu thấy đáy của Dương Thế Minh dâng trào cuồn cuộn cơn sóng thịnh nộ. Chết tiệt! Triệu Thiên Thiên thế nhưng lại dám mắng là chó? Có phải đối đãi rất tốt với rồi ?

      nhàng di chuyển cánh môi cởi chiếc cúc trước ngực , lại cố ý trận liếm láp khiến Thiên Thiên ngừng run rẩy:

      "A, Thiên Kỳ ca ca, con chó đó đột nhiên nổi điên... Ưm... Hết cắn rồi lại liếm chân em... Ưm... Nó nịnh chủ đây mà... đúng là giống chó khôn! "
      ______________

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 31: Cố ý chỉnh chết (p2)

      Dương Thế Minh đầu chảy ba vạch hắc tuyến. thể so sánh với thứ khác ngoài chó sao?

      đúng, được mang ra để so sánh mới đúng!

      Lập tức trong đầu ra viễn cảnh bầy chó lúc nhúc, hai con chó to bự cùng với lũ chó con. ... con mẹ nó xúc động!

      thoáng chốc khẽ rùng mình, rời bỏ nơi đẫy đà, mở đôi mắt nâu đỏ nhìn chằm chằm .

      Lúc này, Triệu Thiên Thiên mới trừng mắt nhìn , sửa lại quần áo chỉnh chu, tiếp tục tán gẫu cùng Triệu Thiên Kỳ.

      "A, Thiên nhi, là thế sao? Em làm thực lo lắng"

      Thiên Kỳ thở phào hơi đầy nhõm, khẽ cười. đùa, cùng Dương Thế Minh sao có thể hòa thuận cùng ở chung chỗ được???

      Chỉ nghe được giọng trong veo như nước của Thiên Thiên từ đầu dây bên kia truyền đến:

      "Thiên Kỳ ca ca, đừng lo lắng cho em, tổn hại đến sức khỏe. Em sống vẫn rất tốt, bên cạnh em lúc nào cũng có con chó quấy rầy, nhàm chán! "

      Thiên Kỳ thoải mái dựa lưng vào ghế, đôi mắt khép hờ nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp kia, nhịp tim liền ngừng đập loạn. nhớ , thực là nhớ đến phát điên rồi.

      "A, vậy em phải cảm ơn con chó đó khi nó chịu làm bạn với tiểu thư bướng bỉnh như em. Còn nữa, cũng đừng gần chó quá. Nó rất bẩn và hôi hám, em bị chết ngạt"

      Triệu Thiên Thiên ở đầu dây bên này nén cười đến nỗi mặt đỏ bừng. lấy tay ôm chặt lấy hai má, len lén nhìn người đàn ông tức giận đến nỗi có thể phun ra lửa. Nâng lên vẻ mặt đắc ý, bĩu môi nhìn Dương Thế Minh.

      " phải, từ nay em đá bay nó, cho nó cút là xa"

      Thiên Thiên mỉm cười đắc ý. Nhìn nhìn , cái mặt thối của , ... Tuyệt vời! Mục đích của , chính là chỉnh chết , cho tức chết, tức chết!!!

      Dương Thế Minh híp mắt lại tỏ vẻ nguy hiểm. tiến từng bước về phía , mày cau lại chặt.

      Có vẻ như quá nuông chiều , cho nên hôm nay mới có thể bướng bỉnh như vậy. được! Dương Thế Minh phải diệt trừ hậu họa, để biết cố ý khi dễ bị mắc phải tội gì!

      Vừa tiến đến bên cạnh , liền nghe ngay thấy giọng của Triệu Thiên Kỳ đều đều mang theo vẻ kích động:

      "Vậy, Thiên nhi, mai em có rảnh ? Chúng ta liền ăn trưa. Ân, có thể sao? lâu rồi Thiên nhi cùng ăn bữa cơm thịnh soạn"

      "A, cái đó... Này, tên khốn kiếp nhà , làm cái quái gì vậy? "

      Thiên Thiên còn chưa kịp trả lời ca ca, Dương Thế Minh mang bộ mặt than giật phăng cái di động trong tay . noid rằng, liền trực tiếp đem đôi môi lạnh băng của mình phủ xuống cái miệng ngừng làu bàu của , điên cuồng gặm cắn. cần biết có đồng ý ăn cùng với ta hay , nhưng cho phép! Cái gì liên quan đến ta, đều cho phép!

      Cái miệng nhắn an phận này của , phải trừng phạt! Phạt vì dám mắng , phạt vì dám làm thương nhớ mùi vị ngọt ngào môi !

      Hừ, dám tán tỉnh đàn ông khác trước mặt ? Hừ, có cửa đâu!

      Trong phút chốc, cả căn phòng tràn ngập hơi thở hoan ái.

      Những tiếng rên rỉ này, nghe vào lòng Thiên Kỳ liền là cảm thấy tái tê. Giá như người bên cạnh lúc này là . Như vậy, có thể ôm , hôn , vui vui vẻ vẻ hưởng hạnh phúc cho đến hết đời. trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất. giọt nước mắt khẽ lăn dài. Đó là giọt nước mắt của đàn ông...

      Triệu Thiên Thiên tỉnh dậy là chuyện của ngày hôm sau. Vươn vai thức dậy, ngáp dài cái kêu, xoay người qua trái rồi qua phải, chân quơ loạn xạ đá vào người đàn ông nào đó ngủ say giường.

      "Triệu Thiên Thiên, tính mưu sát chồng sao? "

      trợn tròn mắt nhìn người đàn ông cau mày vui giường. Dụi dụi, dụi dụi, sau đó liền véo vào người mình cái đau, liền xác định chính mình là có nằm mơ! bĩu môi hừ lạnh.

      Ai ai, nhớ lầm hình như trước đây là có người thèm muốn nha, vậy hành động tối ngày hôm qua là gì a? Cũng may là vợ , phải thực nghĩa vụ của người vợ. Bằng , nhất định cho chưởng là đau!

      Bĩu môi xem thường, lườm cái, vui :

      "Tôi là làm sao có thể mưu sát chồng a? Tôi mới chưa hề có chồng đâu, Dương tổng! "

      Dương Thế Minh thú vị nhìn cái miệng ngừng lảm nhảm, môi bất giác nở rộ nụ cười chân thành. Vừa rồi, từng cử chỉ biểu hiênh của là quá đáng , ngây ngốc như con mèo , khiến kìm lòng được liền là muốn khi dễ.

      Nhướn mày châm chọc, nhất thời lôi kéo cái, nằm đè lên lên thân hình bé. Mùi hương thơm cơ thể kích thích sâu vào trong khứu giác :

      "Bà Dương, tôi có thể hiểu là bà ghen sao? "

      Triệu Thiên Thiên hai mắt trợn trừng. Phi phi phi, hôm nay là bị cái gì nha? Cư nhiên còn cười, còn gọi là "bà Dương"??? Là nghe lầm sao?

      Nhìn biểu tình mặt có chút ngây ngốc, Dương Thế Mình hài lòng với phản ứng này, kiềm lòng được liền hướng chuẩn xác đến môi mà hôn tới.

      muốn tiến thêm bước với Thiên Thiên, muốn ở cùng chỗ với kẻ thù của . Vì bên , cảm xúc của rất lạ. Đặc biệt là khi nghe có người để mắt đến , tâm trạng liền là khó chịu.

      Bàn tay an phận từng bước lần mò di chuyển, Dương Thế Minh trong tư thế chuẩn bị cho động tác kế tiếp :

      "Mami, mami, người có trong đó vậy? "

      Bảo Khánh bộ dạng sợ chết hùng hổ xông vào, nhìn thấy cảnh trẻ con nên nhìn, vội vàng hắc hắc cười gian. Thằng bé cầm lấy cái điện thoại, bật chế độ quay video, thẳng hướng hai người giường mà hô to:

      "Ba ba, mami, hai người cứ tiếp tục, con làm phiền công việc hệ trọng của hai người! "

      Triệu Thiên Thiên xấu hổ đá Dương Thế Minh ra, trùm chăn kín mặt. Ai nha, là bị Bảo Khánh chế giễu nha, là đau lòng!!!

      Dương Thế Minh khó chịu lầm bầm nguyền rủa con trai bất hiếu. Cái gì mà là quấy rầy chứ??? quấy rầy mà vô liêm sỉ ở trong này quay video? Hừ, chết tiệt!

      Trưng ra cái bộ mặt băng lãnh, thối thể nào thối hơn, lao đầu vào phòng tắm để...dập lửa! Phải biết đàn ông vào buổi sáng là tinh lực cực kì dồi dào nha~~~

      "Nữ nhân thối, chị còn trùm chăn? Muốn ngủ nướng đến bao giờ??? Dậy, dậy ngay! "

      Triệu Thiên Thiên ló đầu ra khỏi chăn, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ:

      "Bảo Khánh, em vừa thấy cái gì rồi? "

      Bảo Khánh bĩu môi xem thường:

      "Cái gì cần thấy tôi đều thấy hết rồi! Còn có, trông chị như bức tường vậy. Người lớn gì mà bộ ngực bé tẹo như của con nít vậy a??? "

      "..."

      Tiêu rồi tiêu rồi! Thiên Thiên than trời than đất. Đều nhìn thấy, thằng bé cái gì cũng đều nhìn thấy. Bảo sau này sao gặp người đây a???

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 32: Cố ý chỉnh chết (p3)

      Bảo Khánh nhìn bộ dạng ngớ ngẩn của mà nín cười đến đỏ mặt. Nữ nhân này, cũng là đáng quá nha~~~ hơi tí là liền đỏ mặt.

      Đến bây giờ, cậu có thể khẳng định, mình đích thực tìm nhầm người!

      Làm tan chảy trái tim ba ba, chỉ có thể là trái tim ấm áp thiện lương của mami.
      "Chị còn chưa chịu xuống giường? Muốn đợi ba ba tôi ăn thịt chị nữa sao? "

      "..."

      Ai nha ai nha, Thiên Thiên khóc ra nước mắt. Làm sao, làm sao a? bị thằng bé nhìn thấy, là thằng bé đó!!! Ôi ôi, cuộc đời , , là bi thảm nha.

      Bi thương mà mở miệng, liền phát mình có bao nhiêu đau lòng.

      "Bảo Khánh a, em hảo hảo ăn ngon. Chị giờ là đau lòng, liền có hứng thú với sơn hào hải vị a"

      Bảo Khánh liền khinh thường, lườm nguýt cái. Hừ hừ, ăn mĩ vị, vậy chính là mami muốn ăn rau dưa chấm nước mắm rồi. Sao cậu có thể để mami ăn mỗi rau được? Đến lúc đó, mami gầy vì ăn chay nha~~~ như vậy, ba ba cậu làm sao có thịt để ăn đây? Còn cậu sao có đứa em bụ bẫm mập mạp để bế bồng?

      " được, chị dậy ngay cho tôi. Bằng tôi tìm con chó đến đây cắn cho chết chị! "

      Thiên Thiên đôi mắt liền là sáng rực. Phải a phải a, tại dao mình lại nuôi con chó nhỉ?

      cười híp mắt nhìn Bảo Khánh, bày ra bộ dạng khả ái khiến cậu nhịn được nuốt nuốt xuống miếng nước bọt.

      Nữ nhân thối này, có ý nghĩ đen tối gì đây? phải bị cậu làm cho tức giận đến hồ đồ rồi chứ?

      "Kì , chuyện này..
      "

      "Bảo Khánh, em đúng là vị cứu tinh của chị. Ôi chu choa, chị em nhất đời"

      rồi bình bịch chạy đánh răng rửa mặt, nhìn ngố tè hết sức.

      Mà người đàn ông nào đó vừa tắm xong, nghe được lời liền nhất thời đen mặt.

      Này là cái thể loại gì a? Chồng ở đây mà vẫn dám hồng hạnh vượt tường, cắm sừng bậy bạ lên đầu ?

      Ừm... Ờ... Bảo Khánh phải là có vật tượng trưng cho phái nam sao? Như vậy, liền là đàn ông ?

      Bảo Khánh nếu nghe được câu này của ba ba đại nhân, chắc chắn vô cùng bi thảm mà hét to oan uổng a. Cậu thực là con trai, nhưng phải đàn ông. Cậu chính là trẻ con nha.Mùi giấm chua này quá nồng nặc, vừa khó ngửi lại vừa khó ăn nha~~~

      "Bảo Khánh, con biết mình làm nên tội nghiệt gì chưa? "

      Giọng này, nghe qua thế nào cũng thấy kì cục. Máu ghen đáng sợ:

      "Ai nha, ba ba, con đói quá à, con thèm ăn món ngon mami nấu. Con, hắc hắc, con trước ạ"

      xong liền là liều mình bỏ chạy. Chỉ nghe được tiếng kêu rít gào như con mãnh thú từ đằng sau:

      "Dương Bảo Khánh, con mà dám ăn đồ Thiên Thiên nấu, ba cấm con được bước về nhà nửa bước! "

      Phớt lờ lời đe dọa, Bảo Khánh vẫn bộ dạng ung dung xuống lầu, vừa vừa hát, liền là khiến mọi người tê dại. Phải biết rằng, tiểu thiếu gia rất ít khi cười như vậy a~~~

      "Thiên Thiên, tôi đói! "

      "..."

      có tiếng trả lời.

      "Triệu Thiên Thiên??? "

      Người giúp việc thấy vậy liền chạy lên, bộ dạng chân chó lấy lòng, cung cung kính kính:

      "Dạ, tiểu thiếu gia, thiếu phu nhân sáng sớm ra ngoài, liền là mua con chó rồi!"

      Đùa họ a, tiểu thiếu gia cảnh cáo, tuyệt đối được làm mất lòng cậu, chỉ có thể là mất việc. Mà vị trí của Triệu Thiên Thiên là rất lớn trong lòng cậu nha. Họ cũng có dại mà lao đầu vào hố lửa!

      Bảo Khánh trong lòng trận thắc mắc. Mua chó để làm gì a? Trông nhà sao?

      Ha ha, cứ đùa. Nhà cậu có bảo vệ, an ninh rất nghiêm ngặt nha!

      "Mami tôi có mua chó để làm gì sao? "

      Người nữ giúp việc bóp bóp trán suy nghĩ, đôi mắt liền tỏa sáng. ta nhìn Bảo Khánh, thuật lại những gì mình nghe thấy.

      "Ai da, cái đầu tôi là! Thiếu phu nhân có , ấy là mua chó, phòng ngừa đêm có con chó khác trộm lẻn vào phòng"

      Nghe xong lời này, thằng bé khóe miệng giật giật. Mà người đàn ông nào đó đứng bậc cầu thang nghe xong suýt té ngửa.

      Ân, cái đó... Cái đó phải là đểu Dương Thế Minh chứ? Đùa a~~~

      Ngay lập tức, Dương Thế Minh liền chạy vọt lên lầu, đạp tung cửa gỗ. lấy di động điện cho .

      Đầu dây bên kia có tín hiệu trả lời, liền như kẻ điên hét vào điện thoại :

      "Triệu Thiên Thiên, vừa mới đâu? "

      Thiên Thiên ở đầu dây bên này phải để điện thoại ra xa cả khoảng tai. Làm ơn a, cũng chưa có muốn bị điếc.

      Ngoáy ngoáy lỗ tai, chu môi đầy bất mãn:

      "Dương Tổng à, thính giác tôi có vấn đề, cần phải hét to. Liền là tổn hại sức khoẻ. "

      Người đàn ông nào đó mất hết kiên nhẫn:

      "Tôi hỏi đâu? "

      Chưa đợi Thiên Thiên kịp trả lời, gào ầm lên vào trong điện thoại, hệt như muốn xé thành trăm mảnh:

      "Triệu Thiên Thiên, tôi cấm được mua chó! mà dám mua, tôi liền... "

      Tút tút...

      Mặt Dương Thế Minh hầm hầm đầy giận dữ. dám cúp điện thoại trong khi chuyện. Ân, rất tốt!

      Liền ngay lập tức điện lại cho , giọng bên kia trầm ấm, từ tính mà dễ nghe chợt vang lên bên tai làm sôi máu:

      "Xin lỗi, tài khoản của quý khách đủ để thực cuộc gọi. Xin quý khách vui lòng nạp thẻ và gọi lại sau"

      Shit! Dương Thế Minh đập điện thoại xuống giường. Con mẹ nó, cái thể loại máu chó gì a? Đường đường là boss đại nhân, máy như thế nào liền là hết tiền rồi???

      Mất mặt, là quá mất mặt!

      Triệu Thiên Thiên, mà dám mua chó, tôi liền đem nó nấu cầy!!! Nghe , thịt chó là hảo hảo ngon a.
      Bên này, Thiên Thiên hắt hơi ngừng. Ôi ôi, đừng là bị cảm nha, còn vì nghiệp mua chó. Còn có, còn hẹn ăn với Thiên Kỳ ca ca á!

      Cúp xuống điện thoại, trong đầu là hàng loạt dấu hỏi chấm. Người đàn ông này là vô duyên hết sức. dưng lại cúp điện thoại. còn chưa biết ta điện làm gì nữa.

      Ai nha, kệ , hơi đâu mà quan tâm tên sáng nắng, chiều mưa, giữa trưa có sương mù???

      Chỉnh lại ba lô vai, tiếp tục chờ đợi Thiên Kỳ. nay là bị trễ hẹn nha, khỏi làm có chút lo lắng. Bởi trong tiềm thức của , bất kể là việc gì liền đáp ứng cùng , tuyệt chưa bao giờ trễ hẹn.
      ______________

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :