1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ! Xin đừng rời xa anh - Hà Tiểu Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 24.1: Thiên Thiên tôi muốn ly hôn

      "Cho dù là cả thế giới này có quay lưng lại với mami, Dương Bảo Khánh tôi cũng bao giờ bỏ mặc chị ấy"

      Từng lời , cử chỉ dịu dàng của Bảo Khánh làm trái tim bé của Thiên Thiên đập loạn. Bảo Khánh, cậu đối với tôi tốt! Giá như ba cậu cũng có thể bảo vệ tôi như vậy...

      Trong lòng Thiên Thiên bỗng chốc hồi chua xót. Đôi mắt đỏ hoe đong đầy những giọt lệ. Từ , là đứa trẻ thiếu tình thương của mẹ, cuộc sống của chỉ còn lại người trai mực cưng chiều . Người ba, đối với Thiên Thiên mà , có cũng được, có cũng sao. Mặc dù là cha con, nhưng ông cư xử với còn bằng người dưng qua đường. Từ khi trai du học, cuộc sống của chỉ còn lại là mảnh u tối, ngày ngày luôn bị người ba danh nghĩa đánh đập, chửi bới. Những vết thương lớn ngày càng chồng chất, vết cũ chưa lành, vết mới lại xuất . Nhưng là, hề cảm thấy đau, bởi nỗi đau nơi trái tim che lấp tất cả. Rồi rời khỏi đó, rời khỏi ngôi nhà lạnh lẽo như khu nghĩa trang u uất, đến với cuộc sống nhà, cửa bơ vơ... tự làm để kiếm sống, để nộp tiền học,... Cuộc sống đó làm trái tim trở nên chai sạn, đẩy tâm hồn bé vào trong tận cùng của vực thẳm. Tưởng là lẻ loi, nhưng ngờ, còn Bảo Khánh làm cười, sưởi ấm trái tim băng giá của ...

      Thiên Thiên , thực rất cảm động.

      Bảo Khánh, cảm ơn em bảo vệ chị, thương, chở che cho chị...

      Nhìn sắc mặt Thiên Thiên biến đổi liên hồi, trong tâm Bảo Khánh khỏi xót xa. Rốt cuộc cuộc sống của phải trải qua những chuỵên gì mà lại có vẻ mặt u uất như vậy?

      "Khi chị ấy trở thành mami của tôi, cũng có nghĩa trở thành mảnh ghép trong cuộc sống này. Nơi đâu có chị ấy, bước chân tôi tíên đến, che chở, thương, làm mọi điều vì chị ấy, đồ độc ác như , từ bỏ ! "

      Giọng ấy, vừa như câu của người đàn ông trưởng thành, lại mang tíêng của đứa bé mấy tuổi, hòa ái, dễ nghe mà cũng đầy kiêu hãnh, lạnh lùng lọt vào tai mọi người...

      "Bảo Khánh, con làm như vậy, là lại tiếp tục chống đối ta, có biết ? Ta trước gìơ chưa có dạy con biết điều như vậy, giữa người thân ruột thịt với người ngoài. Con làm vậy, đáng sao? "

      Dương Thế Minh đứng lầu cao, mang hơi thở tà ác. Vừa rồi màn kia, chứng kíên tất cả. Bảo vệ Triệu Thiên Thiên? Vì lí do gì mà phải bảo vệ ta? Loại người đó, hận thể xé xác ta ra thành trăm mảnh!!!

      "Bảo Khánh, con nên nhớ,ta mới chính là ba con! "

      Đôi mắt nâu đỏ xoáy sâu vào người đối diện, Bảo Khánh cũng hề lúng túng nhìn lại:

      "Con cũng chị ấy là ba! Chị ấy có tàn nhẫn, máu lạnh như ba. Mà chị ấy là mami của con. Ba dạy con, phải bảo vệ chính nghĩa, bảo vẹ lẽ phải, lúc nào cũng phải ngay thẳng, chính trực. Ba, phải con làm rất tốt sao? "

      Bảo vệ mami, đó là sứ mạng của con...

      "Con... "

      Dương Thế Minh tức giận nên lời. Con trai , nó muốn đối nghịch với ?

      " thế giới này có hai loại người, thanh thuần trong sáng, còn lại chính là loại giả tạo, ra vẻ bạch liên hoa, Triệu Thiên Thiên chính là loại người thứ hai. Con đừng vì vẻ ngoài của ta mà bị đánh lừa. ta là kẻ thù của chúng ta, phải bạn! "

      "Minh... "

      Lâm Ngọc Lan nhào vào lòng Dương Thế Minh, đôi mắt to tròn ngập nước làm mọi người thương tiếc:

      "Minh, đừng so đo với con trai làm gì, thằng bé còn , chưa hiểu chuyện. Uất ức này có là gì? Em vẫn chịu đựng được "

      Dương Thế Minh cau mày. Mùi phấn chát người ta, rất bốc mùi khiến khó chịu. chợt nhìn đến khuôn mặt nhắn của Thiên Thiên. Da là đẹp tự nhiên, đôi môi đỏ như son, khiến con người ta dễ chịu.

      Nghĩ là vậy, nhưng lời của ra lại làm người khác đau lòng:

      "Bảo bối, em bị đánh sao? Có đau lắm ? Đừng lo, trả lại công bằng cho em! "

      Quay sang đám người đứng trong phòng, lạnh lùng, từng câu từng chữ làm cả căn phòng giảm xuống vài chục độ C:

      "Các người gĩư lấy Bảo Khánh"

      Tròng mắt đảo vòng, dừng lại chỉ tay bào mấy người đứng gần Thiên Thiên:

      "Gĩư ta lại, tát ta nhiều gấp mười lần cái tát trước của ta"

      Lâm Ngọc Lan nghe vậy, trong lòng vui sướng tột độ. ta nhìn về nỗi sợ hãi của Thiên Thiên, nhếch lên nụ cười khiêu khích.

      Nhìn , chồng ra sức bảo vệ tôi, thấy ? Trong mắt ấy, tôi là viên ngọc quý giá, còn , chỉ là cái gai ngứa mắt mà ấy muốn nhổ bỏ thôi.
      Đừng mơ tưởng hão huyền mà cứ cố khư khư gĩư lấy những thứ thuộc về mình!!!

      Nhìn đến ánh mắt khinh thường của Lâm Ngọc Lan, lại nghĩ đến những lời tàn nhẫn của Dương Thế Minh, trong trái tim Thiên Thiên bị vết cứa to, sâu, đẩy rơi vào nỗi tuyệt vọng.

      "Chát... "

      "Chát... "

      "Chát... "

      ...

      Liên tục những phát tát rơi xuống khuôn mặt nhắn, bờ vai mềm yếu khẽ run từng hồi.

      Đau! Đau lắm!

      Như có ngàn vết dao đâm vào tim...

      Sâu! Sâu lắm!

      Như vũng bùn lầy ngày càng thụt xuống, tìm mọi cách cũng thể đứng lên...

      Thiên Thiên nhìn đến từng người trong phòng. Từ ánh mắt khinh miệt của đám người giúp việc, đến vẻ mặt vui khi người gặp họa của Lâm Ngọc Lan, rồi đến đôi mắt nâu đỏ lạnh lẽo của chồng mình. nhìn đến Bảo Khánh, lần đầu tiên nhìn thấy Bảo Khánh khóc, khóc vì , khóc vì bất lực...

      Bảo Khánh, chỉ có em là cần chị...

      Nếu Thế Minh lạnh lùng với chị như vậy, chị chỉ có thể lựa chọn con đường cuối cùng này thôi...

      Chị muốn ly hôn

      xin lỗi ,Bảo Khánh!!!

      Cả thân hình bé, gầy yếu vô lực mà ngã xuống nền nhà lạnh băng.

      ngất, nhưng là, nước mắt vẫn từng giọt lăn dài...

      Và trái tim vẫn còn đau nhức nhối...

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 24.2

      Bảo Khánh đau lòng gào thét. Cậu nhìn về phía ba mình, đôi mắt đỏ au vì giận giữ, hệt như tiểu long tức giận:

      "Ba, người đúng. thế giới này có hai loại người. Nhưng là, loại người có mắt và loại có mắt như mù. Ba chính là thuộc loại thứ hai. Lâm Ngọc Lan ta chỉ là bãi phân trâu hơn kém, còn mami là Viên ngọc quý thanh thuần sáng trong. Hà cớ gì mà ba phải ép mami oan ức như vậy??? "

      Đau lòng cũng dám , chỉ có thể hàng đêm thút thít mình trong bóng tối, làm trái tim cậu nhức nhối, xót xa...

      Cậu nhẫn nhịn đủ rồi!!!

      Nếu ba ba mami, hà cớ gì lại mực lấy ? Hà cớ gì bắt phải chịu tổn thương nhiều như vậy?

      Rốt cuộc, ba cậu liệu có hiểu như thế nào là tình người ???

      "Bảo Khánh, có phải cảm thấy mình đủ lớn rồi nên dám ba mình như vậy? "

      Dương Thế Minh đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm con trai mình:

      "Con thay đổi rồi! "

      " đúng! Ba, ba mới chính là người thay đổi. Ba tàn ác, máu lạnh, đến mức con sắp thể nhận ra người ba đáng kính trước kia của con đâu nữa rồi! "
      ________________

      Thành phố về đêm yên tĩnh. Tiết trời se lạnh của mùa đông làm con người ta khỏi cảm thấy lạnh buốt, lạnh đến tận trong xương tủy.

      Tại quán bar ồn ào náo nhiệt, sang trọng nhất trong thành phố, những con người điên cuồng nhảy múa như rắn nước, uốn éo thân mình, những tiếng nhạc sập xình làm tâm hồn mê loạn... Chỉ có thể , đây là nơi chứa chấp những thành phần cặn bã của xã hội. Bao nhiêu vịêc mờ ám, ghê sợ,... Tất cả đều tồn đọng tại đây.

      Dương Thế Minh cùng Trần Cảnh Đường từ trong phòng Vip bước ra, khí mờ ám nơi đây khiến họ khó chịu. Nếu vì phải bàn bạc vụ làm ăn lớn, họ cũng bao giờ muốn đặt chân vào nơi dơ bẩn này!!!

      Nhìn thấy những cái liếc mắt đưa tình của những người đàn bà hèn mọn, mi tâm Thế Minh khẽ cau lại. vui mở miệng:

      "Chỗ này, toàn là muỗi nhặng. Rác rưởi! "

      Nhận ra tức giận của bạn mình, Trần Cảnh Đường chỉ biết nín thở nhìn trời. Ai mà chẳng biết Dương Đại thiếu gia đây là người ghét những nơi ồn ào náo nhiệt.

      Ai ai ai, bây giờ phải cẩn thận kẻo con sư tử bên cạnh mình nổi điên!

      Hai người quay trở lại phòng Vip. Gọi ly whisky, Dương Thế Minh ngừng lắc lắc chiếc ly. Nhìn màu đỏ sóng sánh, khỏi nhớ đến sắc mặt trắng bệch cùng bàn chân rướm máu của người phụ nữ đó. Ánh mắt trở nên sâu hơn, khẽ cau mày.

      Phát điều bất thường, Trần Cảnh Đường nhìn Dương Thế Minh, đưa ra câu hỏi nghi vấn của mình :

      "Cậu khó chịu? Vì phụ nữ sao? "

      Liếc mắt khinh thường nhìn người đối diện, Thế Minh có chút bất mãn. Tâm tư của khi nào bị viết hết lên mặt vậy? Ngay cả người mù mờ như cậu ta cũng có thể thấy đựơc?

      "Cậu làm thầy bói được rồi, chắc chắn lừa đựơc đống tiền lớn"

      Đến lúc đó, chắc chắn cười cho cậu ta thối mặt!

      Trần Cảnh Đường nghe ra thâm ý sâu xa khỏi nhìn trời ngắm đất. nên quan tâm đến người nổi cơn dại làm gì, chỉ tổn hại sức khỏe!

      ra, cũng đâu phải thầy bói gì, thần giao cách cảm lại càng phải. Chẳng qua, công việc của Thế Minh chưa lần nào gặp chút trở ngại, vậy thứ cậu ta phiền muộn đương nhiên là về phụ nữ.

      Triệu Thiên Thiên!

      Trong đầu bỗng ra cái tên ấy. Phải rồi, ngoại trừ ta còn có thể là ai???

      "Nếu như cậu muốn tiến gần hơn với Triệu Thiên Thiên, tại sao thử??? "

      Ngay khi ra câu này, đôi mắt cũng toát lên vẻ đành lòng, khó chịu. Có trời mới biết cảm xúc của lên lên xuống xuống điên khùng như thế nào!!!

      Dương Thế Minh khẽ nhấp ngụm rượu. nhìn chằm chằm vào góc tường, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo:

      "Cậu nghĩ là có thể sao? Sau những chuyện ghê tởm mà ta làm? Thử đặt cậu vào tình huống của tôi, cậu làm thế sao? Như vậy, Phương nhi ở thế giới kia sao có thể nhắm mắt??? "

      "Cậu chắc chắn với những việc mình làm ? Đôi khi những việc mình làm rồi có ngày phải hối hận. Tôi là bạn cậu, tôi muốn sau này cậu phải tiếc nuối"

      Nhưng tôi cũng muốn đưa Thiên Thiên về bên cậu!!!

      Dường như, Trần Cảnh Đường dao động trước vẻ thanh thuần trong sáng của Thiên Thiên. điều tra vài chuyện, chuyện của Thiên Thiên. Biết được , bỗng dưng muốn cho bạn mình biết. Nếu , mất thứ quan trọng của đời mình...

      Thế Minh, tôi xứng làm bạn cậu. xin lỗi!!!

      "Những việc làm ngày hôm nay, tôi tuyệt hối hận"

      Điều hối hận duy nhất của đời , chính là Nguyệt Ánh Phương!!! Nếu như ngày đó tới sớm hơn, phải ra đau đớn như vậy!

      Lái chiếc xe đen tuyền sang trọng lao vun vút đường, trong đầu Thế Minh ngừng lên nỗi đau trong đôi mắt của Thiên Thiên, ngừng cười khổ.

      Nguyệt Nhi, xin lỗi em, tại sao lại dao động với kẻ thù đây? Em cam lòng, đúng ?

      Đừng lo lắng, trừng phạt ta xứng đáng, khiến cho em phải buồn vì !!!

      Loạng choạng bước vào trong, gặp ấy, Nguyệt nhi của !

      Thiên Thiên sau khi tỉnh lại, quyết định chuyện quan trọng. Cuộc đời , muốn bỏ lỡ thanh xuân của đời mình nữa. , đó là . Nhưng, bỏ ra cả quãng đời của mình để đổi lấy lạnh lùng, vô tâm từ , ... Từ bỏ!

      Thấy loạng choạng trong cơn say, ngừng gọi tên người con khác, tâm quặn thắt từng cơn.

      Đây, đây chính là nỗi uất ức lớn nhất trong cuộc đời !

      "Nguyệt nhi, Nguyệt nhi, là em sao? Nguyệt nhi... "

      Trong vô thức, ngừng gọi người con mình . Mơ hồ nhìn thấy bóng dáng người con trước mặt mình, điên cuồng kêu gọi, bất chấp mọi thứ muốn tiến lại phía :

      "Nguyệt nhi, nhớ em, rất nhớ em... "

      Thiên Thiên nghe những lời này mà chết lặng. Nguyệt nhi? Vợ trước của sao? Vậy trong lòng , là gì?

      Những giọt nước mắt đong đầy, rơi tí tách như những hạt mưa rào, như nỗi lòng lúc này, rơi xuống bờ vực đáy...

      Nhìn nụ cười khổ của , Thiên Thiên thực biết phải đối mặt như thế nào cho phải. Vui mừng khi thấy đau? Đau lòng khi thấy khổ?

      , tất cả những thứ đó, Triệu Thiên Thiên làm được!!!

      "Minh... Em có chuyện muốn với "

      Mặc kệ lời của , Dương Thế Minh vẫn ngừng nỉ non bên tai Thiên Thiên:

      "Nguyệt nhi, Nguyệt nhi... "

      "Minh, chúng ta ly hôn "

      Thiên Thiên đẩy mạnh chồng mình ra, đầy nghẹn ngào. Có trời mới biết, khi ra những lời này, đau lòng thế nào.

      Nhìn vào đôi mắt đỏ au đầy giận dữ của Dương Thế Minh, khẽ khép hờ mi lại.

      "Tại sao? Nguyệt nhi, chúng ta phải vẫn rất tốt sao? Tại sao em lại đối xử với như vậy? "

      nắm chặt lấy bờ vai mềm yếu của , chất vấn. muốn, tuyệt muốn xảy ra những chuyện này...
      ___________

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 25: Đau đến tận tim can

      "Tại sao? Nguyệt nhi, chúng ta phải vẫn rất tốt sao? Tại sao em lại đối xử với như vậy? "

      "Minh, tỉnh lại ! Em phải Nguyệt nhi của . Em là Thiên Thiên, là Thiên Thiên! "

      trong đau đớn cùng uất ức. , phải là kẻ thế thân cho người khác. phải món đồ, mà là con người! Có trái tim biết rung động, biết và... Biết cả đau thương!!!

      Minh, dù , nhưng em thể chấp nhận mình chỉ là bóng ma, núp dưới chiếc ô che của người khác, mãi mãi thể nhìn thấy ánh sáng của mặt trời...

      ", Nguyệt nhi, em mau nhìn , nhìn !!! Em rời khỏi rất lâu rồi. Đừng như vậy!!! Vắng em, rất đơn... "

      Dương Thế Minh vùi đầu vào cái cổ trắng ngần của , tham lam ngửi lấy mùi hương thơm ngát của người thiếu nữ.

      Nguyệt nhi, lúc nào cũng vậy, em luôn làm say đắm, để rồi khiến tự đánh mất chính mình.

      Nguyệt nhi của , rất lâu rồi được bên em như vậy. Hãy để được bên em, được ôm em vào lòng ngủ ngon, nhé!!!

      từ từ đưa môi mình gần sát môi , mùi vị ngọt ngào của người con trước mặt làm đê mê. Có chút nôn nóng, lại có chút lạ lẫm,... Cảm giác này, chưa từng trải qua...

      quyến luyến!!!

      Tham muốn giữ lấy của ngày càng mạnh mẽ, điên cuồng, mê loạn...

      muốn !!!

      Chiếm lấy cơ thể bé, mặc cho Thiên Thiên ngừng giãy giụa muốn trốn thoát khỏi . Nước mắt đong đầy trong hốc mắt, nhìn người đàn ông giày vò mình.

      Sau đêm nay, bị mất chính bản thân mình...

      Sau đêm nay, cuộc sống của lại lần nữa đảo lộn...

      mất những thứ quý giá nhất của đời mình: trong trắng, tình , và cả hạnh phúc...

      _______________

      Dương Thế Minh tỉnh lại, đầu óc hơi choáng váng. từ lâu rồi, mới uống nhiều rượu đến mức say như vậy.

      Ha, Nguyệt nhi, tại em hết. Nếu vì em, có thể có ngày hôm nay sao?

      Nghĩ đến Nguyệt nhi, chợt cảm giác như mình lãng quên mất việc gì đó rất quan trọng.

      Tối qua...

      chợt lắc lắc đầu. Tối qua, chắc chắn thể xảy ra chuyện gì, thể động vào ta được.

      Bước chân xuống giường, Dương Thế Minh liền giật mình sửng sốt...

      Triệu Thiên Thiên, ta...

      được! Chắc chắn phải! Loại người dơ bẩn đó, sao có thể chạm tới???

      Nhớ lại hồi tối, có chút dư vị ngọt ngào còn đọng lại. Có cái gì đó thôi thúc , len lỏi vào trong trái tim, thôi thúc khiến khó chịu, lại có chút muốn gặp Thiên Thiên...

      Lẽ nào, động lòng?

      Sao có thể như thế? cho phép bản thân mình ngu muội như vậy!!! Nếu sa vào cái bẫy của ta, vậy Dương Thế Minh sống đời còn có ý nghĩa gì??? Cái chết oan uổng của Nguyệt nhi chẳng phải là vô nghĩa sao???

      cam tâm. Người đàn bà đó, cho ta xuống địa ngục!!!

      "Triệu Thiên Thiên, tìm đủ mọi cách để lên giường với tôi, lại còn tính lạt mềm buộc chặt muốn ly hôn? nghĩ tôi là món đồ chơi vô dụng của sao? Ghê tởm!!! "

      _____________________

      Triệu Thiên Thiên bước từng bước mệt mỏi dọc theo con phố. Cái ánh nắng yếu ớt của mặt trời cũng thể làm giảm bớt lạnh lẽo trong lòng . ra trước giờ, chỉ là thứ để mua vui. bên , nhưng lại gọi tên người con khác. để tâm ở trong lòng chút gì sao???

      thấy thương hại bản thân mình, đồng thời cũng đau lòng thay Lâm Ngọc Lan. người cao cao tại thượng như ta, ngờ cũng chỉ là con cờ trong tay kẻ khác, mặc người ta lợi dụng, sai khiến...

      Ha ha! Thiên Thiên cười còn khó coi hơn mếu, nước mắt cứ thế thi nhau tuôn chảy. Nhớ lại ngày hôm qua trải qua như thế nào, cắn môi ấm ức.

      đánh ! Lại còn đánh rất đau! Đau đến nỗi bên má trái vẫn còn sưng đỏ, khóe môi rướm máu. còn hủy hoại cuộc đời !!! mặc cầu xin, mặc giãy giụa...

      "Thiên nhi... "

      Nhìn thấy bóng dáng người con trai trước mặt, nước mắt thi nhau rơi xuống:

      "Thiên Kỳ ca ca..."

      Thiên Thiên nhào vào lòng , khóc lớn. Lúc này, thực rất cần người bên cạnh an ủi mình.

      Ca ca, tại sao mỗi khi em thảm hại nhất là lại có xuất ???

      ôm chặt lấy , nức nở,khiến trong lòng Thiên Kỳ bồn chồn, lo lắng. Từ bé đến giờ, chưa từng thấy khóc nhiều như vậy, cho dù bị mắng chửi vô số lần, cũng chỉ cắn răng chịu đựng. Thiên nhi mạnh mẽ của , từ khi nào lại trở nên mềm yếu như vậy???

      Thiên Thiên, nỗi uất ức trong lòng em phải dồn nén nhiều đến mức độ nào???
      "Thiên Kỳ ca ca, Thiên nhi muốn về nhà, muốn về nhà... Ô ô, em muốn về nhà, nhà của chúng ta... Ô ô"

      Nước mắt Thiên Thiên lã chã rơi xuống đáy lòng , nó như những cái kim bén nhọn từng nhát, từng nhát chọc vào tim .

      "Được, Thiên nhi, đưa em về nhà của chúng ta"

      Hai người nhanh chóng lên xe, mang theo cả những nỗi u uất rời .

      Thiên Thiên sau khi đến được nơi mình muốn, mệt mỏi tính bước lên lầu liền bị Thiên Kỳ giữ lại. Đến lúc này, còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi chủ động cho mình nữa. sắp nổi điên rồi!

      "Thiên nhi, cho biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao mặt em lại bầm tím như vậy? Ai đánh em? Thiên nhi... "

      Nhìn nét mệt mỏi lên khuôn mặt nhắn, mi tâm khẽ chau lại chặt. Hôm nay, tuyệt đối thể bỏ qua cho , nhất định phải biết!!!

      Thiên Thiên cắn môi, nức nở,nhìn đến thương tâm:

      "Em... Thiên Kỳ ca ca, em... "

      khẽ thở dài, ôm vào lòng. mềm yếu làm nũng của , lúc nào cũng là đòn trí mạng đánh thẳng vào nội tâm mạnh mẽ của .

      "Nếu như em muốn , vậy thôi vậy"

      "Ca ca, Thiên nhi muốn ly hôn! Em chịu nổi, thực thể chịu nổi khi bên cạnh Thế Minh, ấy em, chút tình cảm nào với em. Ô ô, em thực rất mệt mỏi... "

      đưa bàn tay bé của mình lên bấu chặt nơi trái tim. Những gì trải qua vượt quá sức chịu đựng của , sắp chống chọi được tàn nhẫn này nữa rồi!!!

      Nghe những lời , Thiên Kỳ trong lòng có chút kinh ngạc. phải ở Dương gia rất tốt sao? Sao bây giờ lại trở thành bộ dạng như vậy?

      muốn ly hôn? Đối với , đó cũng là chuyện tốt. Như vậy ai có thể cướp Thiên nhi ra khỏi nữa rồi.

      Thiên Kỳ còn chưa kịp tiêu hóa hết những lời , giọng đầy phẫn nộ ầm ầm vang lên:

      "Mẹ kiếp!!! Con tiện nhân kia, tao cho mày ăn, nuôi mày khôn lớn để giờ mày mất dạy như vậy à? "

      Triệu Lâm Khang vừa bước vào cửa, ông ta liền chỉ tay chỉ thẳng vào mặt Thiên Thiên. Hừ, ông còn chưa có lấy được đồng, hào nào từ Dương Thế Minh phải mất con mồi này sao? Ông cũng có ngu ngốc đến vậy!!!

      "Tôi mất dạy? Xin hỏi ông, tôi làm gì mà ông cho là mất dạy? Cha nào con nấy, tôi mất dạy? Vậy là ông tự mắng mình là người vô học thức được ai dạy dỗ sao? "

      "Mày... "

      Chát...

      Ông ta chút thương tiếc mà thẳng tay, tát mạnh vào khuôn mặt sưng đỏ của .

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 26: Oán hận

      Chát...

      Cái tát của Triệu Lâm Khang làm lòng Thiên Thiên chợt lạnh. Mấy ngày hôm nay, liên tục bị người đánh, từ người ngoài cho đến người nhà, rốt cuộc, sinh ra là mang theo oan nghiệt gì?

      Khi sinh , mẹ qua đời. Người ta là đồ sao chổi. Lên 5 tuổi, bị cha ruột vứt bỏ, đánh đập, là tiện chủng. Đến bây giờ, khi kết hôn, lại bị chồng lạnh lùng vô tâm. Liệu còn bao nhiêu oan ức mà phải chịu nữa?

      chịu đựng đủ rồi, nhận thêm nỗi đau nào nữa.

      "Tát tôi? Ông tát , tát nữa . Nhưng chuyện ly hôn, tôi tuyệt thay đổi. Tôi bán hạnh phúc đời mình để đổi lấy công danh của kẻ có dã tâm như ông đâu!! "

      "Mày"

      Giơ tay lên muốn đánh, ông ta bị bàn tay cứng rắn, mạnh mẽ của Thiên Kỳ giữ lại. Người đàn ông đó đứng giữa đại sảnh, hơi thở tà ác như ma vương. Thiên Kỳ nhìn chằm chằm vào bàn tay Triệu Lâm Khang muốn vươn ra đánh người, vui hừ lạnh:

      "Ba, người là bề , nhưng ba cũng có quyền động chạm tới sợi tóc của Thiên nhi. Chỉ cần con ở đây, đừng hòng có ai dám mơ tưởng mà đối xử tệ bạc với ấy"

      Thiên Thiên khó khăn hít thở mạnh nhìn tức giận cùng oán hận của Triệu Lâm Khang dành cho mình.

      Oán hận??? làm gì đến ông ta? Chưa hề!!!

      Vừa rồi, lực đạo tay ông ta quả thực rất mạnh. Nếu nhờ có Thiên Kỳ ca ca, chắc chắn khuôn mặt nhắn của bị u lên cục!!!

      là đáng sợ!

      "Triệu Thiên Thiên, tao cho mày biết, nếu mày dám ly hôn với Dương Thế Minh, vậy tên tuổi của mẹ mày cũng đừng mong được ghi trong gia phả ở Triệu Gia. Mẹ mày có chốn dung thân đâu! "

      _________________
      _________

      "Thiên nhi, em mau uống nước "

      Thiên Kỳ đưa cho Thiên Thiên chai nước lạnh. Nhìn vẻ mặt xuất thần của , trong tim ngàn vạn lần khó chịu:

      "Em vẫn còn bận tâm đến lời ông ta sao? "

      Thiên Thiên giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, cau mày nhìn . khẽ thở dài:

      "Thiên Kỳ ca ca, kiếp trước liệu có phải em giết người cướp của hay cướp chồng người ta, cho nên bây giờ mới bị báo ứng phải ?"

      "Thiên nhi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Em muốn ly hôn, vậy chính là ly hôn, ai có thể cản được em? luôn ủng hộ mọi quyết định của em"

      Thiên Thiên nhào vào lồng ngực vững chắc của trai, bao uất ức dồn nén bấy lâu tuôn trào ngớt. ôm lấy Thiên Kỳ, ngừng gào khóc :

      "Thiên Kỳ ca ca, mau cho em biết em phải làm sao bây giờ? Em muốn ở cùng người đàn ông đó nữa... Ô... Ô, nhưng mà, mẹ em phải làm sao? Em muốn bà phải chịu uất ức, em muốn,... Ô... Ô... "

      Mẹ , ngay cả khi nhắm mắt cũng được yên ổn. Như thế, bảo phải làm sao đây? Nếu có tên trong gia phả, vậy chẳng phải mẹ được công nhận là con dâu nhà họ Triệu sao? Như thế, bà bị người người chê cười, khinh bỉ,... Đau đớn, nhục nhã như vậy, mẹ sao có thể yên tâm an nghỉ???

      Co quyết định rồi. Cuộc sống của có là gì? Hi sinh của còn lớn bằng công lao sinh thành của mẹ. Làm con báo hiếu, như vậy có gì là sai sao? Nếu dùng bản thân mình để báo đáp công ơn của mẹ, cam lòng.

      "Thiên Kỳ ca ca, em coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Cho nên, mẹ của em được an nghỉ, đúng ??? "

      lau nước mắt, lém lỉnh nhìn , hôn chụt vào má như hồi bé hai người từng làm, rồi khẽ mỉm cười.
      "Ca ca, Thiên nhi thực rất đói. Hôm nay, Thiên nhi muốn ăn bữa ngon, no! "

      "Ha ha, được "

      Thiên Kỳ đẩy Thiên Thiên, xoa xoa mái tóc dài mềm mượt của , cũng học cách cười hi hi ha ha giống :

      "Hôm nay để ca ca đãi em bữa. Em nhất định phải ăn hết cho "

      "Được được, em tuyệt đối lãng phí của chùa!!! "
      Hai người cứ vậy, câu, em câu mà hề hay biết giông bão sắp tới chờ đợi mình ngày mai...
      ________________
      ___ ___

      "Bốp... "

      Dương Thế Minh đấm mạnh tay vào tường, từng giọt máu cứ tí tách theo từng khớp xương rơi xuống.

      Người đàn bà ghê tởm, rời khỏi chút là có thể quyến rũ đàn ông.

      Tốt! Rất tốt! Có vẻ như vẫn còn ra tay với quá phải! Vậy từ nay cần nương tay nữa!

      Vẫn trong cơn giận, dường như mất hết lí trí. biết, trong nội tâm của mình mặc định là người phụ nữ của riêng mình .

      Thấy bóng dáng bé của người con , Dương Thế Minh chẳng chẳng rằng, giật mạnh tay Thiên Thiên kéo vào thư phòng. Thiên Thiên càng giãy giụa, càng dùng lực mạnh hơn. Đẩy ngã xuống sàn, như con mãnh thú gầm gừ nhìn con mồi:

      "Triệu Thiên Thiên, vừa mới đâu về? Hả "

      thèm nhìn đến người đàn ông nào đó, Thiên Thiên xoa nắn cổ tay mảnh khảnh của mình, nhàng suýt xoa.

      Dương Thế Minh đầu đầy vạch đen, bàn tay bóp chặt đến nổi gân xanh. Khí lạnh bao trùm cả căn phòng:

      "Triệu Thiên Thiên, dám để ý lời tôi?? "

      "Dương thiếu gia, tôi đâu, làm gì, với ai cần để tâm sao? nghĩ tới Dương Tổng giám đốc lại thích chen vào chuyện của người khác! "

      Giương lên đôi mắt to tròn vô tội, khẽ chớp chớp.

      ta tức giận? Ừ, vậy sao? Có quan hệ với chăng??!!!

      Nhìn cười lạnh, trong lòng Thiên Thiên bỗng dưng run lên vì sợ:

      "Ha, quả nhiên là dám để cho ai biết! Cũng đúng thôi, biết xấu hổ mà ve vãn đàn ông, thế còn là trai cùng cha khác mẹ. Hồ ly tinh như , biết tu qua bao nhiêu kiếp? "

      Sỉ nhục... Sỉ nhục... Sỉ nhục...

      Tại sao lúc nào cũng là làm đau?

      Mũi khẽ nhăn lại, đôi mắt sưng híp nay lại thấy nóng ấm. cố ngăn lại nước mắt mình, quăng mấy chồng tài liệu từ bàn làm việc lên người , giọng lạc từ bao giờ :

      "Tại sao? Dương Thế Minh, tại sao lúc nào cũng luôn là nhục nhã tôi? Tôi từng ám sát à? Hay là tôi có thù giết cha mẹ ? Sao luôn tìm mọi cớ để chà đạp lên nhân phẩm và lòng tự tôn của tôi??? có xứng làm đàn ông ? "

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 27: phải con nợ của

      là, tôi cố tình gây khó dễ cho ? "

      Dương Thế Minh nhíu mày, cười như cười nhìn người phụ nữ quật cường trước mặt.

      Là loại làm tiền như vậy, ta còn giả bộ thanh thuần trong sáng cái gì? Bị lật lộ mặt của mình như vậy, sao còn chưa chịu dừng lại?

      ta muốn làm xấu mặt Dương gia đến bao giờ???

      "Quan hệ giữa tôi và Thiên Kỳ ca ca hoàn toàn mới phải như ! Tại sao cứ mực dồn tiếng xấu về tôi mà chịu nhìn lại chính bản thân mình ? tôi ghê tởm, tôi dở bẩn. Vậy, có khác tôi chút nào sao? "

      Chính xác là !!!

      còn hơn tôi hẳn bậc. Tôi phải nhận làm sư phụ mới đúng!!!??

      "Quan hệ bình thường??"

      Dương Thế Minh như nghe được câu chuyện cười nhàm chán. cười lạnh, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhắn:

      "Có thể ôm ấp nhưng lên giường. Đó là quan hệ bình thường mà sao? Đây là cái gì? Hả??!!! "

      với lấy xấp ảnh trong tay ném thẳng vào mặt . Hừ, chứng cớ hai năm mười như vậy? Để xem loại ti tiện như còn lí do nào để biện minh cho mình?

      Thiên Thiên lật xem từng bức ảnh. Đây là !!! Là lúc vừa rồi khi và Thiên Kỳ ca ca ở trong quán ăn. Nhưng là... Điều đó thực rất bình thường!!! Từ bé đến lớn, trai đối với lúc nào cũng mực cưng chiều như vậy. Đối với , chính là luôn muốn ỷ lại vào . Vì, bao giờ từ chối !

      "... Đê tiện! cư nhiên dám cho người theo dõi tôi!!??? "

      " sai rồi Triệu tiểu thư, người tôi theo dõi phải ! Mà đó là... Triệu Thiên Kỳ!!! "

      Đôi mắt khép hờ, che sắc bén bên trong, Dương Thế Minh gằn từng chữ. Tuy , nhưng là rơi hết vào tai , sót lại chút.

      ta theo dõi Thiên Kỳ ca ca? Để làm gì chứ? Ca ca có gây thù với ta!

      "Dương Thế Minh, quá đáng! muốn làm gì hãy nhằm vào tôi này. Thiên Kỳ ca ca, ấy là vô tội. Là tôi tự tìm đến ấy! được nghĩ oan cho ấy. ấy phải giống đực như ! phải loại người chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới. đừng nghĩ mình là kẻ có tiền mà chèn ép người khác! Dù gì, danh nghĩa, tôi cũng là vợ , phải con nợ của !!!"

      Căn phòng nhất thời rơi xuống tới chục độ. Người đàn ông đứng trong phòng lao nhanh về phía người con trước mặt.

      Dương Thế Minh tay giật mạnh lấy tóc , tay còn lại vân vê chiếc cằm nhắn:

      "A, mèo , nghĩ tới lại nhanh mồm nhanh miệng đến thế. Phải, là vợ tôi. Vậy mà dám ve vãn người đàn ông khác. ngoại tình sao? Cư nhiên dám cắm sừng đầu tôi??? "

      Thiên Thiên bị đau đớn, cố giương đôi mắt to đen láy của mình lên nhìn . Ý cười trào phúng đầy mặt :

      "A, phải sao? Mà phải sao? có thể làm gì tôi? "

      " thách thức kiên nhẫn của tôi? "

      Chống lại đôi mắt sắc bén của , Thiên Thiên vẫn giữ nguyên lạnh nhạt mình vừa mới tạo dựng:

      "Tổng giám đốc Dương, lẽ nào đúng sao? có thể chọn vô số phụ nữ trong ngàn vạn phụ nữ lên giường với , còn tôi chỉ người. Vậy mà thể sao? "

      So với , tôi vẫn còn là tốt hơn gấp bội. Người vì mình, trời tru đất diệt. Lẽ nào vì mà tôi lãng phí cả đời mình hay sao?

      "A, ý là... muốn hồng hạnh vượt tường? "

      Nằm mơ! Tuyệt đối có cửa đâu! trở thành người của Dương Thế Minh mãi là của Dương Thế Minh . Sống là người của , chết vẫn phải phục dịch cho .

      chính là bá vương!!! Thuận sống, nghịch ? Hừ, chắc chắn có kết quả tốt!!!!!!

      "Như thế sao? Tôi được bay lượn tự do"

      "Được! Rất tốt a~~~… gian phu dâm phụ! , muốn thoát khỏi móng vuốt của tôi? Tốt thôi! Vậy hãy chuẩn bị tinh thần nhận xác của Triệu Thiên Kỳ! Yên tâm, tôi thành toàn cho , tuyệt đối phải chịu thiệt thòi"

      Dứt lời, dời bàn tay rắn chắc của mình xuống cổ , bóp chặt.

      muốn chết? Được, tôi cho chết thỏa đáng!

      Thiên Thiên bị nghẹt đến mặt đỏ bừng. khó khăn thở dốc, hít từng ngụm khí:

      "Dương Thế Minh, tôi dù có làm ma cũng tha cho !! "

      Từ bỏ giãy giụa, buông xuôi tất cả. Thả lỏng bàn tay bấu chặt vào da thịt, nhắm mắt lại, chờ đợi xuất của tử thần.

      Nhìn thấu được suy nghĩ của , Dương Thế Minh hất mạnh cái khiến người văng ra xa. hiểu, sao ta lại dễ dàng đầu hàng như vậy?

      Hừ, thỏa mãn . muốn chết? chưa có chơi xong!!!

      " phản kháng? "

      Thiên Thiên ôm lấy cổ mình, ho khan. Chỉ thiếu chút nữa thôi, chắc chắn đủ dưỡng khí mà chết!!! ta, quả là thâm độc!

      "Phản kháng? Phản kháng được ích lợi gì chứ? phải là vẫn giết tôi sao? Sao tiếp tục? Nếu tôi chết, có thể thoải mái quan hệ với vô số phụ nữ mà lo xã hội dị nghị"

      Tôi cũng thoát khỏi kiếp địa ngục trần gian này.

      Dương Thế Minh như nghe được câu chuyện hết sức buồn cười.

      Dị nghị, họ dám sao?

      "Giết ? Vậy quá được lợi cho rồi! Người kinh doanh như tôi chấp nhận lỗ vốn như vậy. Bất quá, ... ghen sao? "

      Thiên Thiên cắn cắn môi. ghen, đó là dối. Nhưng nếu ghen...

      "Nực cười, cứ như tôi có nghĩa là ghen sao? Vậy, quan hệ giữa tôi và Thiên Kỳ ca ca, chắc là cũng ghen !?? "

      Dương Thế Minh giật mình sửng sốt. Lời , là sao? ghen!??

      Ha, phải, chắc chắn phải!

      lùi từng bước về phía sau, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. cần tìm nơi yên tĩnh để có thể suy ngẫm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :