1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ! Xin đừng rời xa anh - Hà Tiểu Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 22: Đừng tỏ vẻ mình là người cao thượng

      "Ba, sao lâu vậy rồi mà mami còn chưa tỉnh? "

      Bảo Khánh thở dài nẫu cả ruột gan. Kể từ khi cậu cùng ba vào đây cũng là 2 tiếng đồng hồ rồi a. Lẽ nào thuốc gây mê vẫn còn chưa hết tác dụng?

      Ngồi chiếc ghế dài, lấy hai tay đặt lên chống cằm, thằng bé nhăn mày nhìn người đàn ông lặng lẽ suy tư.

      "Ba, sao ba gì? "

      Dương Thế Minh đứng trước cửa sổ sát đất, tay cầm lên ly rượu thượng hạng, tay còn lại đút vào túi quần, cực kì hờ hững nhưng lại làm nổi bật lên nét nam tính của người đàn ông. khẽ nhấp ngụm rượu, xoay người lại đối diện với con trai mình, gương mặt cương nghị khó giấu nổi ôn hòa:

      "Bảo Khánh, con thích ta đến vậy sao? "

      Rốt cuộc, Triệu Thiên Thiên làm gì để Bảo Khánh tin tưởng ta đến vậy? Con trai của , phải là người dễ tiếp xúc. Nhưng, khi đứng trước ta lại là trường hợp ngoại lệ.
      Thằng bé chút do dự gật đầu, trong đôi mắt chợt lóe lên ánh sáng hạnh phúc:

      "Ưm, ba ba, người biết , ngay từ lần đầu gặp mami, lương thiện của chị ấy làm con rung động. Xã hội ngày nay, người như vậy rất khó kiếm được. Khi nhìn thấy ba ba, ánh mắt của chị trở nên si ngốc. Nhưng là, ba có nhìn thấy ? Đôi mắt ấy, chứa chút tạp chất. Tình cảm mà chị ấy dành cho ba, là lòng. Ba, con hiểu tại sao ba lại ghét chị ấy như vậy. Nhưng xin na, hãy vì con, được ? "

      Bảo Khánh mang bộ dáng cầu xin làm trái tim người cha của quặn thắt. Gỡ bỏ mọi thù hận trong lòng sao? Để cho kẻ sát nhân nhởn nhơ nằm ngoài vòng Pháp luật ! làm được, vợ của như vậy làm sao có thể nhắm mắt? Còn nữa, khi Bảo Khánh biết chuyện này, chắc chắn nó hận ta đến chết. Thiên thần? ta xứng! ? Hừ, lại càng có tư cách đó. tuyệt đối để cho tình dơ bẩn của ta dính Áo , dù chỉ là chút!

      "Ưm... "

      Người con giường mi mắt chớp động như cánh bướm mỏng manh, đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại vì vết thương nơi bàn chân.
      Dương Thế Minh nhìn Thiên Thiên. Lúc này, hệt như con mèo lười nhác, cuộn chặt mình trong chiếc nệm êm ấm. Rất đáng !

      Bất chợt, bị những suy nghĩ của mình làm cho hoảng hốt. Gì mà đáng cơ chứ??? ta chính là hồ ly tinh mình dưới vỏ bọc của bạch liên hoa. Chính là cực kì giả tạo!!! phải loại người dốt nát để cho điều khiển.

      "Chị, tỉnh? "

      Thấy đôi mắt Thiên Thiên khẽ mở, Bảo Khánh bày ra bộ dáng hết sức vui mừng. Đùa a, mami của cậu tỉnh, sao có thể vui đây??? Ưm, cậu mới phải là đứa trẻ hư! Nếu hư, ngộ nhỡ ba ba và mami còn quý cậu nữa phải làm sao?

      Thiên Thiên khẽ đảo đôi mắt to tròn của mình ngắm nhìn xung quanh, rồi dừng lại trước bóng hình cao lớn được in đậm, khảm sâu trong trái tim . cũng ở đây? quan tâm tới sao? dòng chảy ấm áp lan tràn hết tất cả mọi ngõ ngách trong cơ thể bé của , đặc biệt là nơi sâu thẳm tận đáy lòng. Điều này, liệu có thể hiểu rằng, ... ghét ? Ân, có thể sao???

      "Nhìn gì? Đừng để tôi hủy hoại đôi mắt này của . "

      Đôi mắt này của , rất đẹp! Phá , thực rất đáng tiếc!!!

      Dương Thế Minh nhíu mày, cực kì khó chịu lên tiếng. Ánh mắt của Thiên Thiên làm khỏi cảm thấy nghẹt thở. Nó ấm áp, xuyến xao làm con người ta lạc lối mà vô thức bước vào đó, trầm luân... Toàn thân nổi lên phản ứng. kì lạ, trở thành cầm thú như vậy từ bao giờ? Tại sao lại rung động trước vẻ ngoài thánh thiện đầy giả tạo của ta như vậy?

      "Ba, ba cũng cần phải như vậy, quá phô trương . Mami tỉnh, chẳng phải là điều vui mừng sao? "

      Con cũng muốn để đôi mắt trong veo, đầy sức sống, ấm áp này biến mất.

      Bảo Khánh thở dài. là, lẽ nào ba ba thể vì cậu à đối xử với mami tốt chút?

      Ba à ba, liệu ba có biết, người phụ nữ làm vợ ba tại, có biết bao nhiêu trân quý? Sao ba có thể nhẫn tâm mà chính tay mình hủy hoại đóa hoa thơm ngát đây? Với người khác mà đối xử với mami như vậy, cậu có cảm tưởng chắc chắn họ đều bị mù hết rồi!!!

      "Bảo Khánh, ta chết hay sống, quan hệ gì tới chúng ta. Đối với người ngoài, con hà cớ gì phải khẩn trương như vậy? Hơn nữa, ta phải là kẻ biết đùa! Con cho là ta phô trương? Con lầm rồi! Những gì mà ta được, nhất định làm được. Con nên nhớ, tất cả mọi thứ, bao gồm con và cả ta, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của ba. Vì thế, cho nên, đừng quá giới hạn của ba. Bất kể là ai, ta cũng tuyệt đối bao giờ tha thứ! hiểu?"

      đợi con trai trả lời, Thế Minh cất bước rời khỏi phòng, để lại đó người con mang tên Triệu Thiên Thiên ngơ ngác, vẫn còn chưa kịp tiêu hóa những gì . ... Sao lại như vậy?

      "Minh, ... Em... "

      Khẽ mấp máy đôi môi trắng nhợt, nhưng chợt nhận ra, mình thể thốt lên nổi điều gì. Còn gì để mà đây? , vốn dĩ từ trước đến giờ,đều thể hòa hợp!

      Thế Minh dừng lại bước chân,đôi mắt bỗng chốc trở nên lạnh lùng:

      "Còn nữa, đừng có tỏ vẻ mình là người cao thượng. tính gieo rắc vào đầu con trai tôi cái gì? Nghĩ Bảo Khánh là ai? Là nô lệ mặc sai khiến sao? Đừng có mơ tưởng dựa vào nó để dụ dỗ tôi. Tôi phải người ngu để cưỡi đầu cưỡi cổ mình! "

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 23: Tát tôi? có thể sao?

      Thiên Thiên bước cao bước thấp vào căn biệt thự. Dừng chân, xoay người nhìn lại, khẽ thở dài.

      Haizz, Bảo Khánh là vẫn còn giận ?

      Nhìn mặt thằng bé, đây chính xác là Bao Thanh Thiên tái xuất giang hồ!

      Ay ay, nghĩ cũng có gì to tát lắm đâu. Chỉ là, mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện rất khó ngửi. Về nhà, cũng biết tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, cũng đỡ phải tốn tiền viện phí. Ân, phải sao?

      Bảo Khánh hừ lạnh, lướt qua . Mami của cậu là hư, dám nghe lời cậu.

      Cậu giận! Cậu giận!

      Đừng nghĩ cậy lớn mà bắt nạt trẻ con. Cậu chấp tất!

      thẳng mạch lên phòng thèm quay đầu nhìn lại. Đùa cậu sao? Quay đầu nhìn lại bị cười cho thối mũi. Tốt sao?

      Ân, chính là rất mất thể diện!

      Hơn nữa, tuyệt đối thể để mami đục nước béo cò mà lấn tới. Cậu mới phải là đồ ngu ngốc!!!

      Nhất định phải đòi lại quyền lợi cho mình! Lần này, tuyệt đối được mềm lòng! Tuyệt đối phải giận cho đến cùng, rốt cuộc để coi ai lợi hại hơn ai?

      Kết quả...
      _______________

      Thiên Thiên mệt nhọc, cố lết từng bước chân vào ngôi biệt thự. Vươn đôi tay gầy yếu mở ra cánh cửa lớn, "Dương thiếu phu nhân" được mọi người "chào đón rất nhiệt tình":

      Rào...

      Còn chưa hoàn toàn bước vào ngưỡng cửa, chậu nước đục ngầu từ đâu đổ ụp lên cơ thể bé. Ngay lập tức, từ xuống dưới ướt nhẹp khó chịu, mùi hôi thối cũng theo từ đó mà bay ra.

      "A, xin lỗi. Là do vào mà báo trước, là do tôi tưởng ăn trộm đột nhập vào nhà, đừng trách tôi"

      Ha ha, nực cười. Ăn trộm vào nhà? Nghĩ là ngây thơ đến vậy sao? Căn biệt thự rộng lớn như vậy, nhưng là, con kiến cũng thể lọt qua, huống chi là con người?

      Họ là cố tình!

      Nhìn nét mặt tươi cười có vẻ gì là ăn năn kia, Thiên Thiên trong lòng khỏi dâng lên cỗ chua xót.

      Ha, ngay cả họ cũng có thể khi dễ . Hay cách khác, , còn bằng người ở trong nhà này! Đây là họ đánh ụp lên lòng tự tôn của , để đây chút nào mặt mũi!

      "Ai nha, Triệu Thiên Thiên, về? là làm tôi đây vui mừng dứt! "

      Lâm Ngọc Lan lấy tay che miệng, bộ dáng kinh ngạc. ta thế nhưng chưa chết? phải bệnh tình rất nguy kịch sao? Mới đầu nghe Dương Thế Minh ta vẫn bình bình an an, còn tưởng là mình nghe lầm,là cố ý đùa mình.

      Nhưng Dương Thế Minh , tuyệt phải là người thích đùa!

      Thiên Thiên cắn chặt đôi môi đào mềm mịn của mình, nửa lời. Đúng! Nhất định được .

      với ta, chính là tự hạ thấp danh dự của bản thân.

      Người rộng lượng như , tuyệt chấp nhặt kẻ tiểu nhân!

      Đối mặt với ta, tốt nhất là im lặng, phòng ngừa bệnh dại lây nhiễm sang người mình!!!

      Thiên Thiên cả người tràn đầy mồ hôi, đôi mắt trong veo phủ lên tầng hơi nước.

      Chân ... là đau! phải là bị nhiễm trùng ?!!

      được! thể để chính mình gục ngã ở đây! bị người khác chê cười, càng bị coi khinh!

      Cố nén chịu cơn đau, Thiên Thiên bặm chặt môi, từng bước, từng bước trở về phòng. Nhưng kiên cường của lại bị đổi lấy tức giận của Lâm Ngọc Lan.

      Hừ, Triệu Thiên Thiên dám lờ ? Dám coi khí? Lá gan ta, lớn.

      Ân, nên khen thưởng ta dám đối đầu với minh tinh , hay nên trừng phạt ta vì tội coi khinh người? Coi khí??!

      " mau đứng lại đó! Này, đồ rác rưởi, tôi kêu đứng lại! "

      Thiên Thiên đôi mắt trong veo bỗng chốc xẹt qua tia phẫn nộ. đứng thẳng người, quay lưng nhìn lại phía sau. Trong hơi thở cũng mang theo mùi vị trào phúng:

      "Ha ha, đồ rác rưởi? Lâm Ngọc Lan, lời này có quá phải hay ? Dùng những từ ngữ này để hình dung về tôi, tôi nghĩ thích hợp. Từ "rác rưởi" này,tôi xin tặng lại cho . Dù sao đó cũng là món quà mà tôi nhân ngày gặp mặt muốn đưa tặng. Mong hãy nhận cho"

      Phải! Rác rưởi nên dùng ta để hình dung. Làm tiểu tam giật chồng người khác, là rác rưởi, chính là đê tiện! Lâm Ngọc Lan như vậy, sai, ừ!

      Bốn phía xung quanh nhất thời trận đỏ mặt. Lâm Ngọc Lan như vậy, lần đầu tiên họ mới được nghe. Ha ha, rất nực cười!

      Họ tuy đứng về phía Lâm Ngọc Lan, nhưng là, trò vui nên bỏ lỡ. Hai người phụ nữ tranh cãi chỉ vì người đàn ông, đây là kịch hay a, nhất định phải coi xem bên nào có bao nhiêu phần lợi hại!

      Lâm Ngọc Lan giận tím tái mặt mày. ta chưa bao giờ bị mắng chửi thậm tệ đến vậy. Ngay cả ba mẹ ta còn dám, vậy mà ...

      "Tiện nhân, mày vừa gì!?? Tao cho mày lại! "

      Thiên Thiên nhíu mày, bất mãn tột độ:

      "Lâm tiểu thư, phiền giữ gìn phép lịch chút. Đường đường là con cháu của dòng dõi danh gia vọng tộc như vậy mà lại có thể sủa bậy, Lâm gia là hổ thẹn! Miệng lưỡi đanh đá chua ngoa đến mức độ này, tôi còn tưởng là bà bán cá ngoài chợ cãi tay đôi với khách hàng! "

      Ừ, thể tin được, Triệu Thiên Thiên thế nhưng lại có thể chỉnh người.

      Ha ha, trong lòng Thiên Thiên có tiền đồ mà tung hô.

      Vạn tuế! Vạn tuế!

      ngày nào đó, nhất định phải ăn mừng thắng lợi ngày hôm nay!

      Mặt Lâm Ngọc Lan biến đổi lúc trắng, lức xanh, giống con tắc kè hoa với bảy sắc cầu vồng.

      tức giận sục sôi, phun trào mạnh mẽ trong lòng khiến cả người ta cực kì khó chịu:

      "Mày... Tao giết mày, con khốn! "

      kèm với lời là hành động, ta túm lấy tóc của Thiên Thiên giật lại làm ngã sõng soài đất.

      TM! Động đến Lâm Ngọc Lan tao? Mày muốn sống nữa rồi có phải ? Chống đối lại tao? Mày dám...

      ta ngồi sụp xuống, đè thân thể mình lên người Thiên Thiên, đồng thời trong lòng ngừng mắng chửi.

      Bốp...

      Cái tát trời giáng rơi xuống khuôn mặt trắng noãn tì vết, lưu lại khóe môi Thiên Thiên chút máu tươi.

      Cái tát này làm chấn động hồi, mắt hoa , mờ mịt.

      ta, coi là bao cát để tùy ý đánh sao?

      Chát...

      Muốn đánh? Vậy tôi với cùng chơi!

      Tôi là muốn nước sông phạm nước giếng, nhưng là... Chính động đến giới hạn cuối cùng của tôi!

      Muốn khi dễ? Hừ, là nằm mơ!

      Quá ảo tưởng!

      "Cái tát này, đánh tôi. Vậy tôi đánh trả lại , coi như là đáp lễ! "

      Chát...

      "Còn cái tát này, là vì dám biết thân biết phận mà khi dễ tôi! "

      Hừ, tát tôi?

      nghĩ mình là ai? Tát tôi? Ân, có thể sao?

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 23:-(tiếp-p2)

      "Cái tát này, đánh tôi. Vậy tôi đánh trả lại , coi như là đáp lễ! "

      Chát...

      "Còn cái tát này, là vì dám biết thân biết phận mà khi dễ tôi! "

      Hừ, tát tôi?

      nghĩ mình là ai? Tát tôi? Ân, có thể sao?

      Lâm Ngọc Lan bị phen chấn động.

      Triệu Thiên Thiên thế nhưng dám tát ! Hơn nữa còn là hai phát!

      Đau! Bỏng rát!

      Nỗi hận này, người kiêu ngạo như làm sao có thể nuốt trôi?

      Từ trước đến giờ, ai ai cũng phải nể mặt mấy phần. chỉ là minh tinh nổi tiếng, đằng sau còn có mấy núi vàng hậu thuẫn. Cho nên, động đến ? khác nào con thiêu thân đâm đầu vào núi lửa!

      Nhưng Triệu Thiên Thiên, ta dám...

      Hừ, ta động đến , chính là tự tìm đến cái chết!

      ta nghĩ mình là ai? Dương thiếu phu nhân của tập đoàn Dương thị? Ha, quá là ảo tưởng ! Cuối cùng cũng chỉ là chức danh danh nghĩa, có hay , đối với , vô dụng!
      "Triệu Thiên Thiên, lá gan của mày, lớn! "

      Cư nhiên muốn đối phó với tôi?

      "Đương nhiên là phải lớn, nếu , tôi đâu thể đấu lại được loại người mặt dày như ? "

      Trong lòng Thiên Thiên thầm phỉ nhổ.

      Đúng là lá gan tôi lớn, nhưng đâu thể nào to gan lớn mật được như . Cướp chồng người khác mà vẫn còn dám phách lối trước mặt vợ lớn? đúng là bản chất của tiểu tam!

      Hừ, tiểu tam vẫn mãi chỉ là tiểu tam.

      Chính là, bị người đánh chết cũng là bị mắc nghẹn mà chết.

      Lòng dạ tiểu tam, sâu thấy đáy, mỗi lần nhìn thấy tiền liền thèm muốn, là bao nhiêu cũng đủ!

      Loại người như vậy, thực rất đáng khinh thường!

      Vẻ mặt Lâm Ngọc Lan lúc này, là hết sức khó coi. Chỉ với câu kia của Thiên Thiên cũng đủ khơi lên lửa giận trong lòng ta.

      Đây là lần thứ hai trong ngày, Thiên Thiên thực vui sướng vì có thể chỉnh người.

      Hơn nữa, đây còn là người mà cực kì ghét!

      Trong lòng Thiên Thiên ngừng gào thét.

      thỏa mãn a~~~~. Tối nay, nhất định phải mở tiệc ăn mừng chiến thắng!

      Bốp...

      cái tát chút lưu tình tiếp tục đánh xuống, làm khuôn mặt nõn nà của Thiên Thiên in hằn lên năm dấu tay, cực kì chói mắt người nhìn.

      Lâm Ngọc Lan lộ ra nụ cười thỏa mãn. Hành hạ Thiên Thiên, chính là niềm vui sướng nhất trong cuộc đời của ta.

      thể trách , là do ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

      Triệu Thiên Thiên? Hừ, cũng chỉ là con đàn bà thối, lấy tư cách gì có thể cùng so đo? Dám khua môi múa mép trước mặt ? Chống đối tới cùng? Dù cho có Triệu Thiên Thiên hay vạn vạn người mang tên Triệu Thiên Thiên chăng nữa, cũng tuyệt đối đừng mơ tưởng có thể đánh bại được !!!

      "Triệu Thiên Thiên, mày chỉ là con tiện nhân hơn kém. Hạt cát giá trị mà muốn so sánh với kim cương trân quý sao? Ha ha, mơ tưởng! Hạt cát như mày chỉ có thể bị tao giẫm nát mà thôi, mãi mãi thể ngóc đầu lên được. Biết thân biết phận mình thấp bé, tốt nhất câm miệng! "

      Triệu Thiên Thiên thầm cười lạnh. Tiện nhân? Chữ "tiện" kèm với chữ "nhân"? Rốt cuộc ta hiểu được bao nhiêu ý nghĩa của từ này? nhớ lầm, hình như mình chưa có làm gì tới mức "được tôn vinh" lên chức Tiện nhân.

      Cha mẹ dạy, những gì thuộc về mình, được nhận.

      Cho nên, phải trả lại, đồng thời "báo đáp" ta xứng đáng.

      Tát ? Còn phải xem ta có đủ tư cách hay .

      Chát...

      Lần này, lại tiếp tục đến lượt Lâm Ngọc Lan phải ôm má mình. Đối với Thiên Thiên mà , kết quả này, ừ, tệ!

      "Ha ha, rốt cuộc là ngu dốt biết hay giả vờ biết đây? có biết hạt cát là thế nào ? Nó vô cùng bé, thể nào nắm giữ được trong lòng bàn tay. Nó bé như vậy, gần như là vô tung vô ảnh, mắt thường khó có thể nhìn thấy hình thù. giẫm lên nó, có thể sao? Coi chừng đó, khi trời nổi gió lớn, hạt cát được nương nhờ bay , chú ý, có thể nó bay vào chọc thủng đôi mắt ghê tởm này của . "

      Chậc chậc, đến lúc đó, thử nghĩ mà xem, vô cùng đáng thương!!!

      Trong con ngươi của Lâm Ngọc Lan nhanh chóng bị che phủ bởi tầng u.

      Triệu Thiên Thiên, mày lại dám đánh trả lại tao? Mày muốn khiêu chiến với tao? Mày phải nếm mùi vị của mật đắng. Tao cũng ngờ, miệng lưỡi mày lại có thể khá đến vậy.

      Tưởng mày ngoan hiền, ngờ lại là con cáo già núp dưới vỏ bọc của con cừu non.

      Chính là, rất thâm độc!

      Nhưng vậy sao? Đối với tao, gì là thể!

      Lâm Ngọc Lan cười, nụ cười điên cuồng khát máu. ta dường như bị chìm trong lửa giận, cơn tức giận che mờ lí trí, còn dáng vẻ của tiểu thư khuê các ngày thường.

      nhàng đưa bàn tay đặt lên chân Thiên Thiên, móng tay dài nhọn được cắt sửa tỉ mỉ ngừng vân vê chiếc chân mảnh khảnh, sau đó bóp chặt.

      Hệt như con hổ lớn vân vê con mồi nằm thoi thóp chờ chết dưới thân mình.

      Đau!!!

      Toàn thân Thiên Thiên cứng đờ, mồ hôi chảy ròng ròng.

      Chết tiệt!

      ta thế nhưng lại làm chuyện quang minh chính đại!

      Đúng là tiểu nhân đê tiện. đáng khinh thường!

      Thiên Thiên tay bấu chặt vào vạt Áo, nén chịu đau đớn. nhìn Lâm Ngọc Lan bằng nửa con mắt, vô cùng hờ hững xen lẫn lạnh lùng:

      "Lâm Ngọc Lan, cuối cùng cũng chỉ có vậy? nghĩ là tôi sợ sao? Chiến thắng mà chỉ dựa vào thủ đoạn bỉ ổi, tôi khinh! Loại người như , da mặt là dày. Tâm điạ rắn rết như vậy, sợ bị quả báo về sau sao? Ngày đó chắc chắn tới rất nhanh. Tôi chờ coi làm thế nào để có thể thoát khỏi lưới trời đây? "

      Phải, tôi tin là như vậy!

      người giả tạo như , cho dù có chát lên bao nhiêu lớp phấn mặt chăng nữa, cũng bao giờ có thể xóa sạch được tội danh dơ bẩn của mình.

      Ác giả ác báo, đó chính là quy luật tự nhiên ở đời, mãi mãi là như vậy.

      Tuyệt đối bao giờ thay đổi...

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 23: tiếp-p3

      Lâm Ngọc Lan tối sầm mặt mày.

      Triệu Thiên Thiên, mày hay lắm. Quả báo?

      Hừ, chỉ cần đứng dưới trướng của Dương Thế Minh, chính là luật Pháp. Muốn tao gặp báo ứng?

      Ha,vậy xin lỗi, phải khiến cho mày thất vọng rồi. Ước mơ của mày, cứ mỏi mắt trông chờ . Vì dù cho có kiếp này, kiếp sau hay kiếp sau nữa, ác báo đến với tao chỉ có thể là viển vông! Muốn tao gặp báo ứng? hoang đường!

      Lâm Ngọc Lan gia tăng lực đạo tay làm Thiên Thiên hồi tê dại. Vết thương nơi cổ chân ngày càng bị mở lớn, máu thấm ra làm đỏ cả mảng băng.
      là rất đau!

      thực ngờ, Lâm Ngọc Lan ta lại có thể độc ác đến vậy.

      Mồ hôi nhanh chóng lăn dài khuôn mặt mị, đôi mày khẽ chau lại chặt.

      Ư...

      được! Dù có kêu lên đau đớn cũng đem lại lợi ích gì cho . Tất cả mọi người ở đây, đều sớm bị Lâm Ngọc Lan mua chuộc.

      là đơn phương độc mã!

      Kêu lên, chỉ làm cho họ thêm thỏa mãn mà thôi. cũng phải ngu ngốc!

      "Triệu Thiên Thiên, mày gan lì"

      Để tao coi, mày có thể chống chọi được đến bao giờ??!

      "Mau dừng tay lại cho tôi! "

      Cả đại sảnh nhất thời chợt lạnh, bầu khí nhất thời rơi vào trầm mặc...

      Mọi người nhìn lên lầu , bóng dáng bé nhưng lại toát ra lạnh lẽo khiến lòng người run sợ. Ánh mắt này, giọng này, cả điệu bộ nữa,... Tất cả đều giống Dương Thế Minh!

      Đây chính xác là Dương Thế Minh tái thế, là bản sao thu được đúc kết trong cùng khuôn!!!

      Nhìn đến Thiên Thiên cắn chặt môi vì đau đớn, trong đôi mắt nâu đỏ bừng lên lửa giận.

      Càng ngày càng lớn...

      Càng ngày càng dữ dội...

      Bảo Khánh đưa đôi mắt lạnh lùng quét vòng quanh đại sảnh, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.

      Họ là ai mà dám đối xử với mami cậu như vậy? Trong ngôi nhà này, ba ba là trụ cột gia đình, mami Thiên Thiên của cậu, chính là chỉ xếp sau ba ba. Vậy mà họ dám lên mặt, khi dễ mami??!
      Ha, họ có tư cách sao?

      "Các người vừa mới làm gì? Dương Thiếu phu nhân ở đây mà dám vô pháp vô thiên như vậy. coi ai ra gì sao? Các người có hay muốn bị đuổi việc??? "

      Muốn hãm hại mami cậu? Bọn họ biết mình có thân phận gì hay sao? Chỉ là người ở trong nhà mà dám khi dễ mami cậu. Chức Dương Thiếu phu nhân này, cũng phải để trưng bày!

      Hơn nữa, cậu nhớ mình từng ...

      Người có quyền khi dễ mami, chỉ có thể là cậu,

      Bất kể là ai, cũng đừng hòng mơ tưởng!

      Chỉ cần có Dương Bảo Khánh cậu ở đây, nhất định cậu bảo vệ mami bằng hết khả năng và sức lực của mình.

      Viên ngọc trân quý của cậu, muốn động vào?

      Hừ, nằm mơ cũng thể!!!

      Trước xuất của Bảo Khánh, mọi người nhất thời bị phen chấn động. Bộ dạng này của cậu, là biểu cho tức giận. Từ trước đến nay, tiểu thiếu gia của họ rất ít khi tức giận. Mà khi tức giận, hậu quả vô cùng lớn!

      Hôm nay, vì Triệu Thiên Thiên, bộ mặt ác quỷ của cậu lộ diện. Chứng tỏ, trong lòng tiểu thiếu gia, Thiên Thiên chiếm giữ vị trí hề !!!

      Mà việc làm của họ ngày hôm nay, đương nhiên là mắc phải sai lầm lớn. Họ động đến điều kiêng kỵ của cậu chủ ! Hậu quả, ai dám nghĩ.

      "Sao , hả? Nãy các người hùng hổ lắm mà? Hay là bị điếc hết rồi nên nghe thấy lời tôi ? "

      Đôi mắt Bảo Khánh đỏ au đầy phẫn nộ. Cậu mắt nhắm mắt mở cho qua rất nhiều lần. Nhưng là, họ ngày càng quá đáng, ngày càng đối xử với mami ra gì.

      Điều này, cậu tuyệt đối thể tha thứ!!!

      Đưa mắt nhìn về phía Lâm Ngọc Lan, cả thân mình của Bảo Khánh tràn ngập hơi thở của ác quỷ, cực kỳ nguy hiểm...

      Động đến mami cậu, trừ phi là muốn chết!

      Khí thế bức người của Bảo Khánh làm đông lạnh cả gian phòng rộng lớn. Mới còn như vậy, sau này khi lớn lên, e rằng ai có thể trở thành đối thủ. Cậu trở thành người thống lĩnh cả thiên hạ!!!

      Trước đôi mắt có thể giết người ấy, Lâm Ngọc Lan run run ngồi vững. Mỗi bước của cậu đều là bước chân của tử thần, chiếm giữ sinh mệnh của tất cả mọi người.

      Để rồi khi đến gần, linh hồn con người cũng cứ thế rời khỏi thể xác, mãi mãi bao giờ có thể quay trở về...

      Suy nghĩ này làm trong lòng ta hồi run sợ, bàn tay an phận cũng nhanh chóng được đưa về.

      Thiên Thiên như được giải thoát khỏi lưỡi hái tử thần. có cảm giác, dường như mình chịu đựng như vậy lâu lâu. Đôi mắt mông lung nhanh chóng nhuốm đầy nước mắt.

      Bảo Khánh nhanh chân bước về phía , trong lòng như có ngàn vết kim đâm, đau đến rỉ máu.

      Cậu rất sợ mami xảy ra chuyện gì may. Mami là cả mạng sống của cậu...

      thiên thần mang đến ánh sáng cho cậu, sưởi ấm trái tim cậu, mang đến cho cậu tình thương của người mẹ.

      Trong cuộc đời mình cậu mong những gì to lớn, vĩ đại hơn thế, chỉ cần có mami, có ba ba, vậy là đủ. nhà ba người, cùng nhau xây dựng mái ấm, vui vui vẻ vẻ sống bên nhau cho đến hết đời.

      Khi đó, cậu tình nguyện nấu nước, thổi cơm,làm tất cả mọi việc chút nề hà.

      Còn những người khác, tất cả chỉ là dư thừa.

      khi phá vỡ hạnh phúc gia đình của cậu, vậy chỉ có thể dùng tính mạng của mình để đổi lấy...

      Bất kể đó là ai.

      Nếu là người, vậy cậu giết người.

      Trăm người, cậu cho họ cảm giác muốn sống được, muốn chết lại càng .

      Đau đớn dày vò, để coi xem họ còn có thể hành hạ mami sao?!!

      Ôm cơ thể yếu của mami, trong lòng cậu ngừng xin lỗi, cũng dưới cả trăm lần. Nếu phải tại cậu bỏ mặc mami, cũng phải chịu những uất ức như vậy.

      Mami, người đau lắm, phải ? Xin lỗi, xin lỗi.

      Những người làm thương tổn đến mami, con khiến họ phải trả giá đắt vì ngày hôm nay!!!

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 23: Tiếp

      Từ nay đến ra Tết ta ra truỵên nữa. Các nàng liên tục ta này nọ,nhưng sao ai thông cảm cho ta? Lúc nào cũng phàn nàn này nọ.ta phải cỗ máy để nghe các nàng chỉ trích. Ta viết truỵên chỉ để thỏa mãn ước mơ, được chứ??? Các nàng năm mới vui vẻ.

      _________

      "Bảo Khánh a, cậu... "

      " câm miệng cho tôi! "

      Bảo Khánh chỉ thẳng mặt Lâm Ngọc Lan, rống giận.

      Từ khi nào tên của cậu lại có thể để cho loại tiểu tam như ta nhắc đến? ta lấy quyền gì?

      Bảo Khánh? Hừ, phát ra từ trong miệng ta, chỉ là làm cho cậu cảm thấy, buồn nôn!

      Tôi đây cho phép loại vợ bé nhắc đến tên mình, bởi vì như vậy làm ô uế tên của bổn thiếu gia! Muốn nhắc đến tên tôi, vậy phải để xem tôi có cho phép !

      Lâm Ngọc Lan cắn răng nghiến lợi. Tại sao lại phải lấy lòng thằng oắt con vắt mũi chưa sạch này chứ? cam lòng!!!

      Hừ, thằng oắt này, chính là cản trở lớn nhất con đường tiến lên bậc thang tham vọng và quyền lực của về sau.

      Thằng nhóc này, sớm muộn, nhất định phải diệt trừ hậu họa!

      "Bảo Khánh a, đừng chỉ nhìn về phía mà hiểu lầm người như chị được ? Chị phải loại người thích hãm hại người khác. Tất cả đều là con tiện nhân này mà ra. Phải, là ta! Em mau nhìn coi, ta dám đánh chị... "

      Mà là những ba phát tát, vẫn còn sưng đỏ như vừa mới được đưa ra từ lò bếp. Rất đau.

      Bảo Khánh trong lòng thầm phỉ nhổ phen. Loại người như chị? Người như chị thế nào? độc, thủ đoạn, dơ bẩn, hèn mọn,... Còn từ gì đủ để hình dung sao?

      mami tôi là tiện nhân? Vậy chính là đại tiện nhân!

      Phải! Đại tiện! Đại tiện! ta mà nghe, là thối!!!

      "Lâm Ngọc Lan, là đồ làm tiền! có tiền đồ! ngượng mồm, sợ bị người đời phỉ nhổ sao? Phi phi, lời của là khó ngửi. Tôi còn thắc mắc biết có hay thường xuyên đánh rơi? rất bốc mùi! Còn nữa,mami tôi tát ? Ân,rất tốt!"

      Như vậy mới có thể bảo vệ mình, khiến cậu phải lo lắng cho từng chút .

      Thiên Thiên nhìn Bảo Khánh ngừng, còn đưa tay bịt mũi như làm có chút thán phục.

      là biết diễn trò!

      Chắc chắn Lâm Ngọc Lan bị "đứa con từ trời rơi xuống "này của làm ức đến tận họng rồi. Ha ha, tốt!

      Còn chưa để Lâm Ngọc Lan kịp phản ứng, Bảo Khánh thay bộ dáng đùa cợt vừa rồi khuôn mặt lạnh tanh như hầm băng :

      "Mami tôi, có quyền để soi xét. Tôi cảnh cáo , nếu dám động đến sợi tóc của mami, tôi cạo trọc đầu . Động đến sợi lông, tôi cho muốn sống được, muốn chết cũng xong! "

      Dương Bảo Khánh tôi, được là làm được!

      Lâm Ngọc Lan nghe những gì cậu mà cảm thấy khinh thường. Những lời cậu ,
      chính cũng có thể được. hay lắm, nhưng rồi sao? Ha, lời của đứa nhãi nhép, đủ khả năng để uy hiếp sao??? Hoang đường!

      Như vậy, là quá coi thường !!!

      , tuyệt đối cho phép ai có quyền coi khinh mình, đặc biệt là thằng nhóc biết trời cao đất dày này.

      "Bảo Khánh a, sao em lúc nào cũng lạnh nhạt với chị hết vậy? Chị đâu làm gì có lỗi với em? Đừng nghi oan cho chị nữa, được ? Em thử nghĩ mà coi, đường đường là Thiếu phu nhân của danh gia vọng tộc, nắm uy quyền trong tay. Xem thường Thiên Thiên, nhưng là cũng phải kiêng dè chức Dương thiếu phu nhân trong tay ta. Em nghĩ gan chị có thể lớn đến mức nào chứ???"

      Lâm Ngọc Lan đưa ra nghi vấn làm Bảo Khánh khỏi lo lắng. ta... Ý ta như vậy là sao chứ? ta là có người chống lưng! Nhưng, ai có thể dám đối đầu với Dương gia chứ???

      Từ khi mẹ cậu mất cho đến bây giờ, ba ba cậu lúc nào cũng vùi đầu vào công việc, có khi còn làm tới quên ăn quên ngủ. Chính vì vậy nên mới có thể đưa Tập đoàn Dương thị vươn lên tới tầm cao mới, đánh bật công ty đối thủ, từng bước lên nắm giữ nền kinh tế toàn cầu. Như vậy, ai mới có khả năng chống lưng cho ta?

      Hơn nữa, mami của cậu trước nay chưa từng gây thù chuốc oán với ai, việc mami và ba ba kết hôn cũng có mấy người biết. Ngoại trừ khả năng là đối thủ cạnh tranh, vậy đáp án chỉ có ...

      Là ba ba!!!

      "... Ba ba tôi có liên quan đến việc này sao? "

      "..."

      "Mau trả lời tôi! "

      Lâm Ngọc Lan dửng dưng xem thường, xem lời cậu như gió thoảng qua tai.

      Chết tiệt! ta thế nhưng dám coi lời của bổn thiếu gia đây ra cái khỉ khô gì. Thử thách lòng kiên nhẫn của cậu? ta dám???

      "Mau , chống lưng cho là ba ba tôi, phải ? "

      "Phải sao? Mà phải sao? Cậu định đòi lại công bằng cho loại tiện tì như ta sao? Nếu là ba cậu, vậy cậu định vì ta mà chống đối lại ba mình? Ân, tốt sao? "

      Những lời mà Lâm Ngọc Lan , đối với Thiên Thiên như là kích trí mạng, đâm thẳng vào tim Thiên Thiên, tạo vết thương lớn trong lòng .

      với Bảo Khánh phải máu mủ ruột thịt, chút quan hệ, sao cậu có thể bảo vệ trước mặt ba ba mình đây? Giữa và ba mình, chắc chắn cậu chọn .

      Giọt nước mắt nóng hổi rơi gò má Thiên Thiên,đầy đau thương cùng uất ức, khiến Bảo Khánh nhìn đến đau lòng.

      Tâm tư của , phải cậu hiểu, mà là hiểu rất . phải là tổn thương, mà là có lí do gì khiến phải chịu tổn thương. Đối với , thấy mình có đủ tự tin để trở thành thành viên trong gia đình cậu.

      Bảo Khánh nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh, cậu nhìn vào đôi mắt mông lung nước của , đầy chân thành:

      "Cho dù là cả thế giới này có quay lưng lại với mami, Dương Bảo Khánh tôi cũng bao giờ bỏ mặc chị ấy"

      Lời vừa ra như khẳng định, như lời thề làm ấm lòng Thiên Thiên.

      Phải, mami là người mang lại cho cậu ánh sáng, là mặt trời soi đường chỉ lối cho cậu.

      Cậu bảo vệ mami, bảo vệ nguồn sống của cậu...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :