1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ! Xin đừng rời xa anh - Hà Tiểu Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 17: Thảm họa nơi trường học (P1)


      Thiên Thiên dãy hành lang trường học, tay là chồng sách vở dày cộp.

      Haizzzzzzzzzz.....

      Hôm nay bị giáo sư Trần Cảnh Đường giao cho nhiệm vụ vô cùng, vô cùng... ưm... sao nhỉ? chung là, thôi cũng được! Bán chút thời gian ở đây cho tâm hồn được thoải mái vậy. muốn cứ suốt ngày lại phải gây gổ với !

      Cất cuốn sách lên kệ mà với hoài tới, Thiên Thiên bất lực thở dài. Ay ay ay, biết là lùn dễ thương. Cơ mà... là khổ a~~~~~

      vắt óc suy nghĩ. Làm sao để cất sách lên đây? Là kệ cao nhất đó!

      Kéo lấy chiếc ghế dài, Thiên Thiên trèo lên mà vẫn với tới. Aizz, buồn bực sắp toát mồ hôi luôn rồi!!! Kiễng chân lên cao thêm chút, bất chợt chiếc ghế lung lay làm té nhào.

      Ngay lúc phó mặc cho số phận bi thảm của mình, bỗng rơi vào bàn tay ấm áp, trầm ổn mà hữu lực của người đàn ông. Mùi hương nam tính xộc thẳng vào chiếc mũi linh hoạt làm Thiên Thiên khỏi sửng sốt. Giờ này, ngoài ra đâu còn ai ở đây chứ?

      "Triệu Thiên Thiên, sao lại hậu đậu như vậy?"

      Yên tĩnh... yên tĩnh... và... yên yên tĩnh tĩnh...

      "Sao mà ngây ngốc vậy? tương tư tôi sao? Hửm?"

      Khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng như trái cà chua chín mọng làm tim Cảnh Đường lỗi nhịp. Khi quan sát ở ngoài cửa, bị dáng vẻ ngộ nghĩnh đáng của thu hút ánh nhìn. rất dễ thương, xinh đẹp, lại quyến rũ lòng người. Liệu có phải chăng là do hoàn toàn sắp đặt việc này để cho trở thành hùng cứu mĩ nhân? muốn tiếp cận ?

      Hừ, vậy xin lỗi! Trần Cảnh Đường tôi có ngu ngốc mà để mặc thỏa sức chơi đùa. Muốn chơi? Vậy , ân, tôi chơi cùng !

      Thực , nếu như đây là lần đầu tiên gặp Thiên Thiên, với tính cách đáng , chắc chắn nguyện chết vì . Nhưng... khi biết bản chất của này, kinh tởm!

      "Giáo sư, chưa về? phải trễ rồi sao?"

      "A, em biết tôi về rồi sao? Em quan tâm tôi? Chỉ là tôi quên chút đồ nên tính quay lại lấy thôi!"

      Hơi nóng ấm áp phả vào mặt. Lúc này Thiên Thiên mới ý thức được tình trạng giờ. giãy giụa, cố thoát khỏi thân hình to lớn của người đàn ông. Vì... tình cảnh lúc này thực rất... mập mờ!

      Trần Cảnh Đường bật cười trước độ trẻ con đáng của . mạnh mẽ vươn cánh tay ra, nhốt chặt vào trong lòng mình. Ghé sát đôi môi bạc tình vào vành tai , giọng mang theo tia hứng thú trêu cợt:

      "Này nhóc, khẩn trương sao? Em có biết là mình khơi gợi thú tính của người đàn ông ? Em phải chịu tổn thất lớn đó! Rất muốn thử?"

      Trêu đùa này, thực rất rất rất thú vị!

      Thiên Thiên trợn tròn mắt nhìn vị giáo sư trẻ của mình. phải chứ? Đây là tư chất của người thầy? A a, hình như là sai rồi. trước giờ có bị điên như vậy. Đồ quái xấu xa, độc ác kia, mau trả lại giáo sư cho ta aaaaaaa~~~

      "Giáo sư, làm gì đó? Mau bỏ bàn tay ra khỏi người tôi!"

      " được!"

      "Mau buông ra! Nếu buông, tôi la lên đó! Tôi được là làm được!"

      Trần Cảnh Đường cười đầy trêu trọc nhìn con mèo điên cuồng cào, cấu, cắn, xé trong vòm ngực to lớn của mình, da thịt mềm mịn, cảm xúc thực rất tốt!

      "A, tiểu miêu miêu hoang dã, em muốn la? Ha ha, tôi ngăn cản đâu. Quyết định là ở em. Mời!"

      Cái gì chứ? Vị giáo sư này ... ừm... nên sao nhỉ? hết thuốc chữa!

      Thiên Thiên dường như mất kiên nhẫn trước trêu trọc của , giậm chân tức giận, mặt đỏ bừng nhìn người đàn ông tuấn, trông hết sức là đáng !

      "Mau buông ra! Thầy... rốt cuộc thầy muốn làm gì tôi?"

      A, tiểu miêu này thú vị! Rất tốt! Chơi đùa ta? Mèo vờn chuột cũng tồi!

      Vị giáo sư trẻ tiến sát hơn tới khuôn mặt nhắn xinh đẹp của , nhếch miệng cười đầy ý:

      "Sao? Tôi nên làm gì em đây? Ừm... có vẻ như em rất tò mò..."

      "Vào vấn đề chính!"

      "Haizzz, được rồi, vậy... lên phòng học lấy giúp tôi cuốn sách để trong ngăn bàn của giáo viên. Ân, tốt sao? Giờ tôi tạm thời có việc, tôi trước, cần tiễn!"

      Thiên Thiên há hốc miệng. Cái gì chứ? Giáo sư của vừa gì thế? Ôi Thiên a~~~ Có quyển sách thôi mà, có cần làm quá lên như vậy??? đúng là đồ... đểu! Đồ xấu xa! Đồ độc ác! Aaaaa, vừa vừa lẩm bẩm mắng vị giáo sư của mình.

      Tại lúc đó,đứng sau cây cột, người đàn ông to lớn nhìn theo bước chân hướng tới phòng học, đôi mắt sâu thấy đáy chăm chú dò xét dáng người bé kia xa dần, xa dần rồi rời khuất khỏi tầm mắt mình. ta nhếch môi cười như có như , đầy lạnh lùng xoay người bước , che giấu độc của mình, trong đôi con ngươi lóe lên tia tàn nhẫn rồi lại trở về với vẻ hờ hững với thực tại.

      Bước vào phòng học, Thiên Thiên chợt cảm thấy có gì đó đúng. Tim bỗng chốc đập dồn dập như giã tỏi, bàn tay nắm lấy chiếc áo trắng ướt đẫm cả mảng. Đây là bị làm sao a?

      "Triệu Thiên Thiên, mày đúng là điên rồi! Chỉ là cái phòng học thôi mà! Mau lấy sách rồi rời khỏi đây, Thiên Kỳ ca ca còn đợi mày ngoài cổng trường đấy, con ngốc này!"

      Tự nhủ với bản thân là vậy, nhưng sợ hãi trong vẫn suy giảm. Đôi chân cứ bước được bao nhiêu, cảm giác đó tăng lên bấy nhiêu, mỗi lúc càng thêm mãnh liệt. Và...

      "Á a a a a..."
      __________________

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 18: Thảm họa nơi trường học (p2)

      "Á... á... á..."

      Thiên Thiên giật mình đứng vững. sợ hãi bao trùm khắp toàn thân . Đôi mắt xinh đẹp mọng nước, mở lớn hết cỡ nhìn con vật khổng lồ xấu xí kia trườn về phía mình. Đó là con rắn lạ, cực kì đáng sợ! Nó toàn thân to lớn như con trăn già lâu năm. Cái đầu xanh thẫm, to bằng khuôn mặt , toàn thân có màu sắc giống mọi con rắn khác mà là màu đỏ tươi hệt như máu của con người. Phải chăng đó là màu sẵn có hay chính là do ăn thịt người mà thành như vậy? biết, cũng chẳng cần biết. Vì sợ! đời này, rắn là loài vật đáng sợ nhất mà từng gặp qua...

      Hơn nữa... có vẻ như nó còn là loại rắn cực độc. Miệng nó ngừng khì ra hơi thở gớm ghiếc, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi.

      Thiên Thiên mồ hôi ướt đẫm chiếc áo đồng phục. từng học qua, loài vật này, cũng giống như trăn, chính là rất khủng khiếp. Chưa cần nhìn đến bộ dáng,còn có, cách ăn rất rợn người. Nó cần nhai gì hết, phát xử lí con mồi. Khi nó, toàn thân co bóp, trông rất, rất, rất...

      Toàn thân tê cứng, lạnh lẽo trong lan tỏa từ gót chân lên tới đỉnh đầu. lúc này còn nhận biết được thế giới xung quanh mình biến chuyển như thế nào, ánh mắt tự chủ được cứ nhìn về phía con rắn tiến lại. Trái đất trong trở nên quay cuồng. Nước mắt bất giác rơi xuống nơi gò má trắng mịn, mặn chát. Những hạt ngọc trân châu đó cứ giọt, giọt, rơi tí tách xuống sàn lớp như sợi dây chuyền bị đứt đoạn.

      Người đàn ông đó...

      Trong đầu bỗng chốc ra bóng dáng lạnh lùng, gương mặt góc cạnh, ánh mắt hờ hững với hết thảy, kiêu ngạo, tự tin, đẹp trai, phong độ,... Đó chính là chồng !

      Thế Minh, em liệu còn có thể gặp lại ? Nếu như ngày hôm nay bỏ mạng tại nơi này, điều duy nhất mà em hối hận, chính là, chưa thể sưởi ấm trái tim , chưa thể để nhìn em với nụ cười ấm áp...

      Chồng à, xin hãy đến cứu em, để em có thể nhìn thấy , được chứ? Em... rất cần !

      lùi dần, lùi dần cho đến khi chính mình va phải chiếc kệ sách nơi bàn giáo viên. Cùng theo bước chân , con rắn cũng ngừng di chuyển thân mình, tiến sát tới con mồi ngon ngay trước mặt, được đưa đến tận miệng này. Và... chuyện gì đến cũng đến...

      Phập

      "A...a...a...a..."
      _________________

      Thiên Kỳ dọc theo dãy hành lang của trường đại học nổi tiếng cả nước, nơi mà học tập để theo đuổi ước mơ. muốn trở thành bác sĩ, để tương lai có thể cứu giúp cho mọi người, dù giàu hay nghèo, dốc hết sức mình để tận tâm cứu chữa. , người có trái tim ấm áp...

      Hôm nay, Thiên Thiên hẹn cùng ăn cơm với , cuối cùng lại để chờ trong mòn mỏi. quyết định tìm . Thiên nhi của , rốt cuộc ở nơi nào? Sao lại cứ thích chơi trò mất tích như vậy? muốn phải lo lắng tới chết à?

      liệu có biết hay , vì , sống độc như vậy suốt ba mươi năm trời. Vì , chưa có mảnh tình vắt vai, cũng lăng nhăng hết người này đến người kia, muốn trao cuộc đời của mình cho chính mình . Vì , mặc cho những lời ong bướm, dụ dỗ, từ chối biết bao nhiêu là minh tinh, siêu mẫu cách chút do dự. Vì ... tất cả là vì ...

      Vậy mà, đến cuối cùng nhận lại được gì? Thiên nhi của kết hôn với người mà thương. Còn sao? Sau mọi chuyện, chỉ là cái nhãn mác mang tên ' trai', chỉ có thể ngắm nhìn em, chúc phúc cho tiểu bảo bối của từ phía sau...

      Còn đâu là Thiên nhi bé bỏng hay vòi ăn kẹo? Còn đâu cái giọng mè nheo, nhõng nhẽo ngọt như đường mật với ? Cứ ngỡ cũng mình, dù cho cả thế giới có ngăn cản tình trái ngang này, sẵn sàng chạy trốn cùng . xây dựng nên mái ấm gia đình hạnh phúc. Nhưng nào ngờ...

      Tâm hồn trôi lạc về phía quá khứ, về thời tuổi thơ hồn nhiên vui đùa bên , được cùng chơi trò dâu chú rể hạnh phúc. nhớ từng , sau này, khi lớn lên, nhất định lấy ! dâu xinh đẹp nhất, còn là chú rể tuyệt vời nhất đời... Thiên Kỳ nở nụ cười. Chính vì câu ấy của , chờ đợi. Mặc dù biết đó chỉ là những câu vô tư của con nhóc còn chưa tới bốn tuổi, nhưng vẫn tin. Chỉ cần là lời , cho dù là bất cứ chuyện gì, vẫn tin, nghi ngờ, thắc mắc dù chỉ là chút. Khi đó, giọng vô cùng ngọt ngào làm trái tim xao xuyến, bồi hồi. Dẫu biết như ăn phải trái cấm, tự hủy hoại mình, nhưng Thiên Kỳ vẫn thể thoát ra khỏi mê cung, vẫn ngày ngày chìm sâu, trầm luân trong cái gọi là tình từ phía. , đơn phương, mà người đó, ai khác, lại có thể là chính em mình. Trái tim hoàn toàn thuộc về riêng mình . mực tin tưởng, sau này trở thành đôi uyên ương tương phùng...

      "A...a...a...a...a..."

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 19: ta chết? vừa đúng ý tôi!

      "A...a...a...a..."

      Tiếng hét thất thanh vang lên thành công đưa Thiên Kỳ về với thực tại. Đây? Đây chính là giọng mà!

      Trái tim bỗng dưng co thắt, đập loạn trong lồng ngực, ỉ đau. Lập tức, chạy theo bản năng của mình, bước chân đầy vội vã. Lí trí mách bảo , nếu tới nhanh, mất thứ quý giá nhất của đời mình.

      Mà cùng thời điểm đó, tại phòng học ngành thiết kế, Thiên Thiên vô cùng đau đớn. quằn quại nền đất lạnh lẽo, máu tươi đỏ thẫm làm ướt mảng áo trắng tinh khôi, mái tóc dính đầy mồ hôi, giọt nên khuôn mặt kiều diễm ướt át. Điều làm cho mọi người sợ hãi nhất, đó chính là vết cắn rất sâu da thịt mịn màng như trứng gà bóc của . bị trúng độc! Xung quanh dấu răng đó là vết thâm tím ngày càng lan rộng.

      Cách đó xa, con rắn khổng lồ vẫn chưa được thỏa mãn, đôi mắt xoáy sâu vào bóng hình người con trước mặt. Nếu vừa rồi né tránh, nó có thể cắn nuốt toàn thân , làm no bụng dạ dày của mình.

      "Rầm"

      Cánh cửa phòng bật mở cách mạnh mẽ, người đàn ông đứng đó khỏi sững sờ. Trước mặt Thiên Kỳ bây giờ là hình ảnh người con bé, máu ngừng chảy, vầng trán nhăn lại vì nén cơn đau. Tâm đừng đợt co thắt, Thiên nhi của ... tình của ...

      "Thiên nhi..."

      Thiên Thiên cố chống chọi mọi đau đớn, đưa đôi mắt mông lung nhìn về phía cửa. Ánh chiều tà chiếu lên bóng hình ấy, trông mờ ảo, chân thực.

      Đây là ai a? Thiên Kỳ ca ca sao? Ngoài ra, còn ai gọi bằng cái tên thân thương như vậy.

      Bao nỗi sợ hãi, uất ức trong bỗng chốc ào ào như dòng nước lũ chảy về. sợ, sợ lắm! sợ còn được nhìn thấy ca ca, được nhìn thấy Bảo Khánh, và, có cả chồng nữa.

      Ôm chặt lấy cổ , Thiên Thiên thút thít trông vô cùng đáng thương:

      "Thiên Kỳ ca ca, Thiên nhi thực rất sợ... Thiên Kỳ ca ca..."

      "Đừng sợ, tiểu bảo bối, ở đây, bên em."

      Thiên Thiên ý thức dần trở nên mơ hồ. chìm sâu vào giấc ngủ, trong vòng tay ấm áp của . Mùi bạc hà quen thuộc làm quyến luyến nỡ xa rời. trai ...

      Bóng tối dần bao trùm khắp cả thành phố, chỉ còn tiếng xe cộ huyên náo cùng với vẻ đẹp lung linh, rực rỡ của bầu trời sao mông lung, huyền ảo.

      Dương Thế Minh đứng tầng lầu cao nhất của khách sạn, tay ngừng lắc qua lắc lại ly rượu mình cầm. đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn dòng người đường lớn, ở đó có cặp trai , có đôi ông bà lão dắt tay nhau đường còn có... Hình ảnh nhà ba người nắm tay nhau trông hạnh phúc.

      Thế Minh chợt cười tự giễu chính bản thân mình. Trước đây, cũng từng có mái ấm gia đình, có người con hơn cả mạng sống, có đứa con ngộ nghĩnh, đáng ,...nhưng tất cả đó quá xa vời, tiến tới bến bờ của dĩ vãng.

      Đưa ly rượu lên tầm mắt, từ từ, từ từ đổ xuống. Nước bắn tung toé lên sàn nhà, hòa lẫn với màu đỏ chói mắt tạo nên bức tranh trông hết sức quỷ dị. Nhìn theo từng giọt nước rơi khỏi chiếc ly, lại nhớ về người con ấy, người con năm xưa cho biết ý nghĩa của cuộc sống này. Nhưng... Nước khi rời khỏi ly, làm sao có thể đong đầy lại như cũ đây? Trái tim rạn nứt, cho dù có lành lại cũng bao giờ che dấu được vết sẹo vẫn còn tồn tại, gây tổn thương.

      "Cạch"

      Trần Cảnh Đường bước vào phòng làm việc của Thế Minh. Nhìn người bạn chí cốt từ mấy chục năm xưa, Cảnh Đường khỏi cảm thán. bé. Phải! Thế Minh bé trước khung trời rộng lớn, đơn, lẻ loi giữa những biển người. chứng kiến nỗi đau đớn dày vò tâm can của Thế Minh. Khi vợ mất, Thế Minh điên cuồng, ngày đêm lao đầu vào công việc . phải vì muốn trở nên giàu có, mà là muốn quên , quên mọi khổ đau từng bước đến trong cuộc đời mình. muốn lấp đầy những lỗ hổng trong tim, dùng công việc thay thế cho tình sâu kín trong lòng mình.

      Trần Cảnh Đường khỏi thở dài. Đến bao giờ, bạn mới có thể quên bóng hình của người xưa để mở cửa trái tim mình? Có thể sao? Chính cũng biết. Vì hiểu nỗi đau đớn đó làm thay đổi hoàn toàn con người Thế Minh. Tình là gì cơ chứ? Tưởng muốn quên liền dễ dàng quên như vậy sao? Vậy đó phải là tình !

      "Sao rồi?"

      "Này bạn, có cần lạnh lùng như vậy ? Tại sao chúng ta lại cùng nhau uống ly rượu rồi tính tiếp nhỉ?"

      "Vào vấn đề chính!"

      Haizz, bạn luôn luôn là vậy, chẳng bao giờ biết đùa, vòng vo tam quốc lại càng .

      Cảnh Đường thở dài bất lực:

      " xong nhiệm vụ. Có điều, rắn độc đó mang ra thử nghiệm người ta, e là ổn. Ngộ nhỡ bất trắc xảy ra chuyện ... "

      Dương Thế Minh xoay người lại, ánh mắt băng lãnh nhìn Trần Cảnh Đường, bàn tay có chủ ý, nắm chặt thành nắm đấm.

      "Cảnh Đường, ta chết hay cùng tôi và cậu có quan hệ. Cậu đừng quên, vợ tôi phải trải qua cơn đau đớn hành hạ, dày vò như thế nào trước lúc chết. Ha ha, ta chết? vừa đúng ý tôi!"

      Trong bóng đêm, bóng hình hai người đàn ông to lớn ra vừa tự tin, biết vừa kiêu ngạo, tay che trọn bầu trời, ánh mắt khát máu. Họ là những con người quyền lực, nắm trong tay biết mạng sống của bao người. Nếu thuận theo họ sống, mà trái lời họ, chắc chắn phải hối hận!

      Loài rắn atesama(chém ạ, cụ gu gồ có đâu) là loài rắn cực độc do chính tay Trần Cảnh Đường chế tạo ra thông qua lần biến đổi gen. Hoạt tính của nó rất mạnh khiến Cảnh Đường cũng khỏi có chút sợ. Tuy nhiên, vẫn chưa có ai dám thử nghiệm, Thiên Thiên "vinh dự" là con chuột bạch đầu tiên!!!
      === =======

      "Con kẻ thù, đừng hòng trốn!"

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 20: Bệnh tình nguy kịch

      Ánh nắng chói chang của ngày dài tắt, thay vào đó là ảo diệu của ánh hoàng hôn. Nó rất đẹp, nhưng lại toát ra đơn cùng nỗi buồn hiu quạnh.

      con đường quốc lộ, chiếc xe ô tô lao nhanh vượt qua cả đèn đỏ, tượng trưng cho khẩn trương của chủ nhân.

      Thiên Kỳ nhanh chóng đưa Thiên Thiên vào bệnh vịên, trong lòng thấp thỏm yên. Nhìn khuôn mặt tái nhợt, đầy mồ hôi cùng vết thương chân , trái tim cũng theo đó co rút từng cơn đau nhói. thực dám nghĩ, nếu như chỉ cần tới muộn chút nữa thôi, liệu có hay xảy ra chuyện?
      Phòng cấp cứu cứ vậy sáng đèn, người ngồi ngoài cũng ngày càng khẩn trương. bíêt tình hình giờ này ra sao rồi?

      "Thiên nhi, đừng xảy ra chuyện gì, xin em..."

      "Ai là người nhà của bệnh nhân Triệu Thiên Thiên? "

      nữ y tá hấp tấp hô to khiến Thiên Kỳ mồ chảy đầy. Thiên, sao ấy chưa được ra ngoài. Liệu ấy bị làm sao?

      "Tôi hỏi lại, ai là người nhà của bệnh nhân Triệu Thiên Thiên? ấy trong tình trạng rất nguy kịch. Loại độc này rất lạ, chúng tôi cần con rắn đó để biết được thành phần độc tố"

      Thiên Kỳ tai bỗng chốc ù . Tình trạng nguy kịch? Vậy là sao? biết, mà cũng muốn biết. Ngẫm lại mọi chuyện, quả thực rất lạ. Loài rắn đó, chưa từng gặp qua. Chỉ biết toàn thân nó là màu máu đỏ tươi, riêng cái đầu lại xanh thẫm như màu nước biển. Nó to lớn gần như con trăn nhìn rất đáng sợ.

      biết phải làm sao đây?

      A! Cái xác! Đúng rồi. Khi cứu , dùng chiếc ghế đánh chết con rắn đó. Chắc chắn nó vẫn còn ở trong lớp. Chỉ cần tìm thấy nó, mọi việc trở nên dễ dàng hơn.

      Nghĩ là làm, trong lòng bỗng dấy lên tia hi vọng nhoi. Có thể cứu được , dù lao vào biển lửa, cũng sẵn lòng.
      _______________

      Bóng tối dần thay thế cho ánh hoàng hôn, phản chiếu lên gương mặt buồn bã của người con trai hệt như chàng bạch mã hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích. Đường phố đông đúc, dòng người tấp nập lướt qua nhau. Họ vô tâm, hờ hững à hề hay biết đơn, lẻ loi tồn tại xung quanh mình.

      Thiên Kỳ bước từng bước nặng nề về phía bệnh viện, ánh mắt mang theo chút tiêu cự. tự trách bản thân mình, quá vô dụng! Nếu như sớm nhận ra đây là loài rắn lạ, mang nó cùng đến bệnh viện. Giờ sao? Con rắn đó cánh mà bay, dấu tích để lại.

      Cùng thời gian đó, tại ngôi biệt thự, Bảo Khánh lại lại trong phòng. cỗ bất an nảy sinh trong lòng cậu, mami Thiên Thiên của cậu đâu? Sao gìơ này còn chưa về? chưa bao giờ về muộn thế này.

      "Cốc... Cốc... "

      Bảo Khánh nhanh chóng mở cửa phòng. Cứ ngỡ là Thiên Thiên, cậu bèn nở nụ cười tươi chào đón. Nhưng khi nhận dịên được người đến, đôi mắt bỗng phủ tầng băng lãnh. Lâm Ngọc Lan? ta tới đây làm gì?

      "Bảo Khánh a, từ trưa đến giờ em chưa có ăn gì phải ? Tới đây nào, chị nấu cho em chút đồ"

      Thằng bé chán ghét mở miệng, bày ra bộ dáng kiên nhẫn. Làm ơn , đồ ăn ta nấu, còn phải có độc hoặc bị ngộ độc thực phẩm mà chết sao? Bằng , chỉ có thể là mấy hầu dưới kia làm thôi!

      ", cút khỏi đây, đừng có mặt dày mà đeo bám tôi như vậy. cho biết, tôi tuyệt đối chỉ ăn đồ của mami nấu. Còn đối với những thứ đồ có vệ sinh thực phẩm như này, đổ hết cho tôi. Ngay lập tức! "

      Lâm Ngọc Lan thầm nghiến răng. có lòng mà thằng ranh con này còn dở thói kiêu ngạo. Muốn nhịn? Được! Vậy nhịn cho tới chết luôn .

      "Nếu cậu ăn tôi cũng đành chịu. Tôi biết cậu thích ăn đồ Thiên Thiên nấu, nhưng ấy hôm nay về, còn chưa sống chết ra sao, cho nên... "

      " cái gì? về là sao? Chưa sống chết ra sao? Lâm Ngọc Lan, mau ràng cho tôi! "

      Bảo Khánh rống giận, bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh. xảy ra, chuyện gì? Sao ai cho cậu nghe tiếng???

      "Thế cậu biết à? ta trong phòng cấp cứu của Trung tâm thành phố, bệnh tình rất nguy kịch, chắc gì sống nổi đến ngày mai? "

      Cậu trợn to mắt, dám tin, trái tim như ngừng đập, bàn tay sợ hãi bấu chặt vào nhau.

      Đẩy Lâm Ngọc Lan ngã ngồi sàn nhà, Bảo Khánh đôi chân bước vội vã. Bệnh tình nguy kịch? Nhưng tại sao lại như vậy? Còn ba, ba có biết ?
      ________________

      "Thế nào rồi? "

      Trong quán bar sập xình, hai người đàn ông ngồi đối diện với nhau làm biết bao nhiêu trái tim nữ nhân bị đánh cắp. Đây là hai người đàn ông cực phẩm a. người là chủ tịch tập đoàn Dương Thị Dương Thế Minh, người còn lại là con cháu Hoàng Tộc có dòng dõi lâu đời, là vị giáo sư được người người ngưỡng mộ Trần Cảnh Đường. ai là biết đến danh tiếng của hai vị soái ca trước mặt. Nhưng khi nhìn vào sát khí dày đặc tỏa ra xung quanh, ai cũng biết tự lượng sức mình dám trèo cao. Còn phải lại gần họ chết có chỗ chôn sao? Mà họ chưa có múôn chết a~~~"

      Trần Cảnh Đường khẽ nhấp ngụm rượu, nhanh chậm mở miệng pha lẫn tia, phức tạp:

      "Mọi chuyện diễn ra theo đúng kế họach. Xác của con rắn Atesama được mang còn chút dấu vết. Có điều... ta bị rắn cắn ,độc tố trong cơ thể phát triển rất nhanh. Nếu có thuốc giải, e là sống nổi đến ngày mai"

      Dương Thế Minh nhíu chặt đôi mày kiếm, hơi thở lạnh lùng phảng phất mùi rượu thượng hạng. Chỉ cần chiêu mà chết nhanh như vậy sao? Thế còn gì là thú vị?

      được! ta thể chết. Dương Thế Minh chơi đùa còn chưa có thỏa mãn.

      "Hãy cứu lấy ta"

      Trần Cảnh Đường giật mình, nhìn đầy nghi hoặc. Là thực bạn hay do chính tai nghe lầm? Cứu lấy ta? Còn phải là muốn ta chết để tạ lỗi với Nguyệt Ánh Phương sao?

      Như nhìn thấu ánh mắt thắc mắc của bạn mình, Dương Thế Minh đưa, mắt về phía ly rượu trong tay. Màu rượu đỏ tươi như máu, cực kì chói mắt. Lắc lắc cho màu máu lan tràn, như có như nở nụ cười của ác quỷ:

      "Đường, cậu có biết hay ? Chết như vậy, là quá dễ dàng cho ta. Tôi muốn Triệu Thiên Thiên sống bằng chết. Đau đớn, ăn năn, hối lỗi,... Đó mới thực thỏa mãn bản thân tôi. ta nhất định phải sống. nếm trải mọi hành hạ mới là cái chết đau đớn nhất! "

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 21: ấy là vợ tôi!

      "Bác sĩ, tình hình của em tôi giờ ra sao rồi?"

      "Tình trạng của bệnh nhân tiến triển rất tốt, chúng tôi bây giờ đưa Dương thiếu phu nhân đến phòng chăm sóc đặc biệt. Sau khi thuốc mê hết tác dụng, ấy tỉnh lại "

      xong, ông bác sĩ già thẳng để lại mình Thiên Kỳ ở đó. vui sướng tột độ lên trong đáy mắt . Thiên nhi của sao hết, Thiên nhi của từ cõi chết trở về.

      "Này, mami của tôi tình hình thế nào rồi? "

      Bảo Khánh vừa chạy tới nơi, bộ dạng thở dốc. Nhìn người đàn ông đứng trước cửa phòng cấp cứu, thằng bé bất mãn vô cùng. Gì a gì a? Người tới đây đầu tiên phải là ba ba đại nhân, cũng phải cậu mà lại là trai thối của Thiên Thiên? Sao có thể a? được, cậu nhất định phải đuổi thẳng tay!

      Thiên Kỳ nhíu mày nhìn thằng nhóc trước mặt cảm xúc. Thằng nhóc này ngay từ lần đầu gặp mặt có thịên cảm với , hơn nữa, lại còn là con trai của Dương Thế Minh, cực kì hài lòng!

      "Này chú, tôi , bộ chú bị điếc à? "

      Bảo Khánh trợn trừng mắt nhìn ông chú trước mặt. Hừ, trai sao? Sao tôi nhìn hoài, nhìn mãi cũng thấy giống mami chỗ nào hết vậy? là!

      "Tốt"

      "Vậy mời chú cho, ở đây có tôi chăm sóc mami, thực cần phiền đến chú"

      Ánh mắt Thiên Kỳ bất ngờ xẹt qua tia quỷ dị. Cái thể loại gì a? Thằng nhóc này là đuổi sao? Còn thèm nghĩ ai mới là người mang Thiên Thiên đến đây? Ai là người thông báo về nhà cho nó biết mà tới?

      "Thiên nhi là em của tôi. Đợi em tỉnh, có gì là sai? Hơn nữa, biết bệnh tình của Thiên nhi vậy mà ba cậu đâu? Sao còn chưa thấy tới??? "

      Bảo Khánh lúc này mới giật mình bừng tỉnh. Phải a, ba ba cậu có mặt ở đây. Vậy là, ba biết, hay là... quan tâm tới mami?

      "Ai , là chưa tới? Tôi tới đây, từ rất lâu rồi. Chẳng qua, tôi chỉ là hỏi bác sĩ coi tình hình vợ mình thế nào thôi"

      Bước vào là người đàn ông cao lớn, mắt phượng hẹp dài. Toàn thân tản mát ra hơi thở lạnh lùng của ác quỷ, rất tàn ác, nhưng đồng thời vẫn cực kì lôi cuốn người nhìn.

      Thiên Kỳ nhìn thấy Dương Thế Minh, bàn tay dần trở nên ướt đẫm mồ hôi. Đây, người đàn ông này, chính là chồng của em . cỗ ghen tị bỗng nảy sinh trong lòng. Tại sao? Tại sao người lấy em lại là Dương Thế Minh mà phải là người đàn ông khác? Nếu vậy, có thể cướp lại dễ dàng. Đến lúc này, vẫn thể nào hiểu nổi, rốt cuộc ba mình làm vậy là có ý gì? Ba cũng phải là biết, giữa hai nhà thể có bất kỳ quan hệ gì, dù chỉ là chút.

      Dương Thế Minh híp lại đôi mắt sắc bén của mình nhìn Triệu Thiên Kỳ trước mặt, trong não bộ của bỗng nhiên xuất hai từ 'tình địch'. Cái quái quỷ gì a? Cái gì mà tình địch? cũng thể hiểu nổi mình nữa. Nhìn thấy , trái tim len lỏi dòng chảy ấm áp. Nhưng lí trí cho phép như vậy. hận , hận tất cả những người mang dòng máu dơ bẩn của nhà họ Triệu. , mãi mãi là như thế. Dù có chết cũng bao giờ thay đổi!

      "Chú, ba ba tôi tới. Tôi nghĩ, là chú nên rời khỏi đây được rồi"

      Bảo Khánh kiên nhẫn lên tiếng, bày ra nét mặt thỏa mãn. Hừ, khi trở thành người phụ nữ của ba ba, bất kì ai cũng đừng mơ tưởng có thể chiếm đoạt. Hơn nữa, đó lại là mami của cậu, càng thể!

      Thiên Kỳ vẫn đứng đó nhúc nhích. Em bảo bối của ở trong đó, lẽ nào lại có quyền được vào thăm? Nhìn vẻ mặt mấy thiện cảm của cha con Dương Thế Minh, từ tận đáy lòng khỏi dâng lên hồi chua xót. Nếu như ngày hôm đó, trở về sớm hơn chút thôi, Thiên nhi của cũng rơi vào tay kẻ khác, cũng phải nhung nhớ bóng hình từng đêm.

      Nhếch lên đôi môi bạc câu hồn lạc phách, làm ít những y tá, bác sĩ ngoái đầu lại nhìn, chậm rãi bước đến chỗ Thiên Kỳ. Đưa lên đôi bàn tay màu đồng rắn chắc, Thế Minh phủi chút bụi dính bờ vai Thiên Kỳ, đồng thời cũng ngừng bóp chặt :

      " rể"

      Chỉ vẻn vẹn có hai từ, hoàn toàn đẩy Thiên Kỳ rơi vào tầng ngăn cách. Đây là Dương Thế Minh muốn nhắc cho biết ranh giới của mình.

      "Tôi biết là có tình cảm trong sáng đối với Thiên Thiên. Nhưng tôi vẫn xin được nhắc cho nhớ. ấy là vợ tôi! Tình của dành cho ấy là sai trái, là loạn luân. Nếu như hai người đến với nhau, có thể quan tâm những người khác nghĩ gì về mình. Nhưng liệu còn ấy? Với tính cách của ấy, nghĩ ấy có thể mặc kệ dư luận mà quan tâm sao? Vì vậy, tôi khuyên , hãy từ bỏ ! "

      rồi, dắt lấy Bảo Khánh, lạnh lùng lướt qua Thiên Kỳ bước thẳng vào trong phòng bệnh, để lại người con trai đứng bên ngoài hành lang với tâm trạng phẫn nộ.

      Thiên Kỳ nắm chặt bàn tay, đôi mắt hằn lên những tia máu, đỏ đến đáng sợ. thầm rít qua kẽ răng:

      "Vợ? Vậy thế nào? Giàu có là có thể giẫm đạp lên người khác hay sao? Dương Thế Minh, mày cứ đợi đó, tao, nhất định giành lại được ấy, bằng bất cứ giá nào! "

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :