1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ! Xin đừng rời xa anh - Hà Tiểu Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 9: Để coi mèo nào thắng mỉu nào

      "Rầm... huỵch... huỵch..."

      Thiên Thiên vừa chạy ra khỏi phòng vừa vội vã mặc lên mình chiếc áo đồng phục. Hôm nay là buổi học đầu tiên tại trường đại học mới, muốn tới muộn! Nhưng chứng minh, hình như ông trời muốn giúp phải...

      Tại tầng ba của tòa nhà, Thế Minh cùng Lâm Ngọc Lan bước xuống, tay khoác tay, trông bộ dáng hết sức thân mật. ta ngừng uốn éo, lắc mông, dùng bộ ngực đẫy đà trải qua phẫu thuật nâng ngực của mình cọ cọ vào thân hình . Hơn bao giờ hết, Dương Thế Minh cảm thấy cực kì ghê tởm người phụ nữ dơ bẩn này. Bất quá... ta, vẫn còn giá trị lợi dụng!

      "Ai dô, mới sáng sớm mà có người phá nhà phá cửa nhà người ta rồi. biết có đủ tiền để đền thế? Chắc là rồi! tội nghiệp! Thiên Thiên, em xem thử giùm chị coi, ai là kẻ phá hoại có được ? Nếu đủ tiền bồi thường, vậy đưa vào làm phục vụ quán bar trong thành phố, thỏa mãn nhu cầu của đàn ông... chắc chắn kiếm được bội tiền!"

      'Thỏa mãn nhu cầu của đàn ông?'

      Ha ha, Thiên Thiên suýt bật cười thành tiếng. Sao minh tinh mới nổi này lại am hiểu quá vậy? Phải chăng...

      Ay, mới sáng sớm gặp chó sủa, may! Nhưng mà, chó sủa là việc của chó sủa. Chó có chủ dắt bên cạnh, sợ nó bị nhiễm bệnh dại cắn người. Thiên Thiên còn bận học, có thời gian rảnh mà ở đây nghe chó sủa lảm nhảm! Với vội lấy chiếc bánh mì, vừa ngậm vừa chạy thẳng.

      "Đứng lại!"

      Giọng lành lạnh cất lên nơi lầu ba làm rùng mình. Thiên Thiên theo bản năng quay lại nhìn chồng của mình.

      Dương Thế Minh hí mắt nhìn chằm chằm bóng hình của người con in nền đất. Phải công nhận, rất đẹp. nét đẹp của thiên sứ. Tuy nhiên, với nhân cách thối tha của ta, dẫu cho có xịt bao nhiêu nước hoa chăng nữa, kết cục vẫn là nặng mùi ghê tởm, có cách nào rửa trôi! Bản thân Triệu Thiên Thiên ta, quá giả tạo! Làm cực kì chán ghét và buồn nôn.

      " có hay biết nội quy ở đây? Đừng có phá vỡ quy định lâu năm ở ngôi nhà này. Tôi xin được nhắc cho nhớ: gặp chủ phải chào, gặp khách phải hỏi. đối với tôi mà , chỉ là con hầu, hơn kém, hiểu?"

      "Ân"

      Thiên Thiên cắn cắn đôi môi mềm mại, khẽ 'ân' tiếng tẹo như muỗi kêu. Người đàn ông này sao luôn có ác cảm với ? như vị vương của muôn loài, lạnh lùng, tàn nhẫn. Còn ... chỉ là con mồi bé luôn bị vờn qua vờn lại trong tay . Dẫu biết là ngu ngốc, khờ dại, nhưng bản thân vẫn lao đầu vào hố lửa. Vẻ lạnh lùng, thờ ơ của ngày càng sâu vào trái tim , bén rễ bám chắc lấy tâm trí, thể thoát thân!

      Thiên Thiên hít hơi dài, rồi nâng khuôn mặt nhắn lên khẽ nở nụ cười bán nguyệt:

      "Ông Dương, bà Lâm. Sáng hảo!"

      ______________

      "Biết ngay kiểu gì mình cũng bị muộn học mà!"

      Thiên Thiên vừa đu tìm lớp vừa ngừng càu nhàu. Haizz, trách ai bây giờ? Tất cả cũng chỉ tại cái tật ngủ nướng của mà ra thôi! mải suy nghĩ vẫn vơ, bỗng giật mình vì va phải người đàn ông.

      "A, xin lỗi!"

      "Em sao chứ?"

      Thiên Thiên ngẩng mặt lên. Trước mặt người đàn ông tuấn, ngũ quan kinh tế, làn môi mỏng nhếch lên thành nụ cười hoàn hảo, cặp kính cận che đôi mắt sắc lẹm như chim ưng. khỏi cảm thán. đời này thực , thực là có rất nhiều trai đẹp a. Điển hình là người đàn ông đứng trước mặt đây. đẹp như bức tranh vẽ, xuất của làm lu mờ cảnh vật xung quanh.

      A, là điên mà. Thiên Thiên a, mày làm ơn có tiền đồ chút được ?

      đỏ mặt tới tận mang tai, lắo bắp như người làm việc xấu bị bắt quả tang vậy:

      "A, tôi sao hết! À... ờ... phiền có thể chỉ tôi biết phòng thiết kế thời trang khối A. ... có thể chỉ giúp tôi, tốt sao?"

      Nhìn bộ dạng lúng túng của , khỏi cảm thán. Con mèo này, đáng nhưng, giả tạo!

      "A tôi cũng đúng lúc có việc phải tới đó. theo tôi, tôi dẫn em "

      Vậy là sau hồi vòng vo trái phải, cuối cùng cũng tìm được lớp học của mình. Thiên Thiên méo mặt. Trời a, sao người cứ thích trêu đùa con vậy? Người đàn ông đó là... giáo sư của - Trần Cảnh Đường!

      Nhìn bộ dạng ngây ngốc của , Trần Cảnh Đường suýt bật cười thành tiếng. ta cũng biết diễn trò , là thú vị. Có điều, ta là vợ của bạn . Mà vợ bạn, tuyệt đối giành giật.

      Hơn nữa, Thiên Thiên ta cũng phải người tốt lành gì. Vẻ bề ngoài giống thiên tiên nhưng tâm hồn lại muốn bao nhiêu giả tạo liền có bấy nhiêu. Loại người như , Trần Cảnh Đường thực khinh thường!

      Lấy ra chiếc điện thoại có hạn, nhấp dãy số, bàn tay lướt nhanh bàn phím:

      "Này bạn, có cần tôi đóng góp chút sức lực đối xử tốt, cho ta lộ bản chất hồ ly?"

      Rất nhanh sau đó, đầu dây bên kia rep lại. Nhìn dòng tin nhắn nhấp nháy màn hình, Dương Cảnh Đường khỏi rùng mình:

      "Hành hạ ta cách thảm khốc nhất. Tôi với cậu cùng chơi, như vậy mới thú vị. Mèo vờn chuột, để coi mèo nào thắng mỉu nào?"
      Chương 10: Lâm Ngọc Lan, đừng có quá đáng!

      11h30' trưa

      Thiên Thiên mặc mình chiếc tạp dề hình hello kitty ngộ nghĩnh, trông cực kì trẻ con. xắn tay áo, bắt đầu nấu cơm để ăn cho thỏa mãn cái dạ dày của mình. Chẳng mấy chốc, mùi hương thơm ngào ngạt lan tỏa ra khắp gian.

      "Ọt.. ọt..."

      Thấy quay lại nhìn mình, Bảo Khánh hơi xấu hổ, đỏ mặt ấp úng:

      "Nữ nhân thối! Chị thể làm nhanh hơn chút được à? Sao lề mề như rùa bò thế?"

      Tôi đói sắp chết rồi đó!

      Thiên Thiên bĩu môi khinh thường nhìn thằng bé. Hừ, oắt con! Đói kêu đói, thèm ăn kêu thèm ăn còn bày đặt này nọ. Chả nhẽ cho chết đói luôn giờ!

      "Này, nấu đồ ăn làm sao nhanh được? Thịt bò phải đun lửa, vặn gas to quá ngoài cháy trong sống đó! Chị cũng muốn cả ngày ngồi đánh cờ cùng wiliam Cường. Nếu em thấy chậm, ân. Vậy ăn nhé! Tốt sao? Hay em tự nấu !

      Để chị coi nhóc còn dám cãi ? Cãi liền cắt khẩu phần ăn.

      Quả Bảo Khánh cứng họng luôn. Tự nấu? Đùa sao? Đàn ông mà vào bếp còn ra cái thể thống gì nữa? Cậu cũng có ngu ngốc mà để người ta chê cười!

      Thiên Thiên dọn đồ ăn ra bàn. Nhìn những món ăn này, thực , thực rất rất đói a. Cầm chén đũa lên, chuẩn bị chiến nào!

      "Ring...ring...ring..."

      Thiên Thiên cau mày, vỗ trán cái 'bốp'. Trời đánh tránh miếng ăn, biết ai lại gọi vào đúng lúc này chứ? Lại nhìn sang thằng nhóc Bảo Khánh cười hồn nhiên thể nào hồn nhiên hơn, nghiến răng chèo chẹo, nhưng vẫn là bắt điện thoại. hạ quyết tâm rồi, phải cắt khẩu phần ăn của thằng bé!

      "Alo, ai ở đầu dây? Hảo!"

      "Là tôi"

      Mắt Thiên Thiên bỗng chốc sáng rực như đá lưu ly. Là sao? gọi điện cho ! Đến nằm mơ cũng thể ngờ được chuyện này. Hôm nay chắc có lẽ là ngày may mắn nhất trong cuộc đời quá!

      Mà ở đầu dây bên kia, Dương Thế Minh ngồi chiếc ghế chủ tịch nhìn ra khung cảnh bên ngoài, tay ngừng xoay xoay chiếc nhẫn cưới, môi mỏng khẽ mấp máy, xung quanh căn phòng tỏa ra hàn khí dày đặc:

      "Mang tập tài liệu trong phòng làm việc, còn có, mang bữa trưa cho tôi!"

      ______________

      Thiên Thiên đứng trước cửa công ty khỏi cảm thán. Thiên aaa, biết thiếu tiền rồi, nhưng là giàu đến mức độ này chứ? Nhìn tòa nhà cao chót vót như chạm tới tầng mây, hoa mắt chóng mặt. bước vào công ty. Ở đây... thực thực quá xa hoa . cũng cần phải phô trương như thế chứ? tốn kém tiền bạc!

      Đến quầy tiếp tân, Thiên Thiên lịch tính chào hỏi. Nhưng chưa kịp mở miệng giọng chua loét vang lên làm có chút buồn bực. phải chứ? Thế nào mà gặp ta hết ở nhà rồi lại đến công ty là sao? đúng là oan gia ngõ hẹp!

      "Ai dô, coi ai tới này? Đây phải là Dương thiếu phu nhân của Dương tổng sao? Hôm nay rảnh rỗi thế nào mà lại đến công ty tham quan thế này?"

      Trong khi đó, tất cả mọi người ở trong đại sảnh bắt đầu chỉ trỏ bàn tán. Dương phu nhân? Còn phải hữu danh vô thực ! Ai chẳng biết vị Dương phu nhân này được thương, ngược lại còn bị chà đạp. Nếu có Lâm Ngọc Lan trước về người phụ nữ này, còn phải họ mất công tốn nước bọt nịnh nọt ta phen sao? Hừ, quên ! Họ cũng có rảnh rỗi như vậy! Họ phải loại người thích sinh lo chuyện bao đồng. Bất quá, đứng đây coi kịch miễn phí, tệ!

      "Lâm tiểu thư, ngờ lại gặp được ở đây. Buổi trưa tốt lành!"

      rồi tính bước . Nhưng đâu có dễ như vậy. Lâm Ngọc Lan ta là người có thể đụng vào sao? là quá xem thường ta .

      "Đứng lại! đúng là trơ trẽn, mặt dày, biết xấu hổ! Minh đâu cũng bám theo được là sao? Đúng là muỗi nhặng bám đuôi! biết mẹ ăn ở thế nào mà lại sinh ra loại người như ?"

      Thiên Thiên lúc này thực tức giận rồi. , có thể chịu đựng được, nhưng đến mẹ sao? Hảo! Vậy đừng trách tàn nhẫn!

      "Lâm Ngọc Lan, đừng có quá đáng! Trơ trẽn? Mặt dày? biết xấu hổ? Muỗi nhặng? Này vị tiểu thư, tôi nghĩ những cái mác đó dán lên người mới thực là chính xác đấy! Tôi mặc dù được coi trọng, nhưng thực tế, tôi và ấy là vợ chồng hợp pháp. Còn ? là gì? Chỉ là tiểu tam mà thôi! Phá vỡ hạnh phúc của người khác, vui lắm sao? Người diệt ta, ta diệt người. Đừng có tương kế tựu kế rồi người thiệt cuối cùng vẫn là mình. "minh tinh mới nổi", tôi cho biết, người cao tay nhưng còn có kẻ cao tay hơn người. Được Thế Minh bên cạnh, cũng đừng có sướng quá hóa rồi. Cuộc đời đâu ai biết trước được chữ ngờ. Đúng chứ? Lâm Ngọc Lan, đừng quá kiêu ngạo. Loại chó bám đuôi chủ như , dù có bề ngoài hào quang chói lọi đến mấy cũng thể nào che giấu được hết bản chất dơ bẩn của chính mình đâu. Ân, hiểu?"

      Lâm Ngọc Lan cứng họng. Thiên Thiên đúng, là gì chứ? Chỉ là con hồ ly mồi chài đàn ông, nằn giường của họ vặn vẹo để rồi bước lên mây. từ người có địa vị thấp kém, chẳng mấy chốc trở thành minh tinh màn ảnh, được nhiều người biết đến. muốn mọi công sức của mình phải đổ sông đổ biển. Để có địa vị vững chãi trong thế giới showbiz này, phải đánh đổi cuộc đời con của mình cho những đại gia đáng tuổi làm cha . Kinh tởm lắm! Nhưng vì tiền tài địa vị, chấp nhận. Chỉ cần là người có tiền, từ bỏ bất kì thủ đoạn nào để cùng họ lên giường. Mà - Dương Thế Minh chính là con rùa vàng đắt giá! Tiểu tam sao? Có được kim chủ như mới thực là số tốt. Triệu Thiên Thiên, cứ đợi đó! Tôi từng bước, từng bước đạp đổ chức Dương thiếu phu nhân hữu danh vô thực này của . Hãy nhớ lấy!

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 10: tàn nhẫn

      "Có chuyện gì xảy ra?"

      Đúng lúc Lâm Ngọc Lan biết phải làm thế nào, Thế Minh xuất như đấng cứu thế của ta. Toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo, giống như vị thần chết đến đây bắt những linh hồn theo về địa ngục.

      Lâm Ngọc Lan rưng rưng khóe mắt, trong mắt lóe ra chút sát khí, chút vui mừng xen lẫn tia thú vị coi kịch. mong chờ, Triệu Thiên Thiên làm thế nào để tránh khỏi móng vuốt sắc nhọn của .

      "Hức... Minh... có gì đâu, chỉ là Tiểu Thiên bị mất bình tĩnh chút thôi. Em ấy còn , xin đừng trách em ấy!"

      Mọi người trong đại sảnh nhất thời choáng váng. Gì đây? Thái độ thay đổi là nhanh. Bộ dáng hung hăng kia biến mất như chưa hề tồn tại, thay vào đó là khuôn mặt nhu nhược khiến người gặp người . đúng là diễn viên xuất sắc trong làng giải trí!

      Thế Minh nhếch môi cười lạnh, sát khí bắn ra tứ phía làm cũng cảm thấy trận tê dại từ đằng chân lên đằng đầu. Boss của họ, lại tức giận rồi!

      "? Làm vợ rồi mà còn sao? Nực cười ! Đáng lý ra tôi nên cho ta đến đây. Điều này làm ô uế mặt của tôi. Còn mau... Cút!"

      chỉ tay vào mặt Thiên Thiên, phun ra câu cảm xúc, bóng dáng lạnh lùng phản chiếu ngược nền đá cẩm thạch trơn bóng, hơi thở nguy hiểm của ngày càng lan xa.

      Thiên Thiên rùng mình, ánh mắt buồn khổ, sợ hãi xen lẫn chút đau thương nhìn người đàn ông mà mình .

      "Thế Minh, đừng như vậy nữa, tốt sao? Nếu vừa lòng em cái gì, cứ bảo em, em sửa. Xin ... đừng hờ hững với em như người dưng"

      bước từng bước, chậm rãi, uy nghi. Đưa lên tay to màu đồng rắn chắc, Dương Thế Minh nâng mặt nhìn như đánh giá món đồ. ghé sát vào tai , đôi môi bạc thản nhiên mấp máy, mang đầy ý vị trào phúng:

      " muốn thay đổi? Nhưng phải làm sao đây a, tôi lại thích thay đổi? như vậy, tôi mới có thể từ từ chơi đùa. Như vậy phải càng thú vị hơn sao?"

      Cả người Thiên Thiên bỗng dưng trở nên lạnh toát. cảm nhận được chân mình run run, mềm nhũn như bị mất điểm tựa, còn đứng vững. rất muốn rời khỏi nơi này, rất muốn chạy đến trong vòng tay ấm áp của Thiên Kỳ ca ca, rất muốn nghe dỗ ngọt đong đầy thương. Nhưng... chân thể cất bước được. biết phải làm sao đây?

      nhìn , người đàn ông đó vẫn là khuôn mặt ấy, ngàn năm thay đổi, cực kì hờ hững, lạnh nhạt, tựa như con ác quỷ vừa thoát ra từ địa ngục. Giọng trầm thấp mang theo tia cảm xúc, lạnh lùng xâm nhập xương tủy, hệt như lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim bé của .

      Thấy chút phản ứng, đôi mắt của Dương Thế Minh ngày càng nhuốm màu đỏ tươi của khát máu. ta lúc nào cũng vậy sao? Làm bộ dáng đáng thương cho người người nhìn thấy nhằm che giấu thối nát của bản thân? Ngay cả khi trước mặt mình xuất người biết bộ mặt của ta? Hừ, mới phải là người gặp ngày ngày hai. Triệu Thiên Thiên ta đừng mong lừa gạt được !

      Thế Minh giật lấy cặp lồng cháo trong tay Thiên Thiên, đổ ụp lên người cách thương tiếc làm tất cả mọi người ở đây phải sũng sờ. như vậy mà lại để cho vợ mình chút gì mặt mũi? Đây rốt cuộc là chuyện gì a?

      Thiên Thiên toàn thân cứng đờ,những giọt nước nóng hổi rơi từ đỉnh đầu tí tách giọt xuống đến gót chân. Đau! Rát! Nhưng trái tim như bị ai đó xát muối, đau đớn gấp trăm nhàn lần vết thương nơi thể xác. Hốc mắt đỏ hoe như trực trào những giọt lệ, bàn tay nắm chặt đến bật máu. ... tàn nhẫn!

      Lâm Ngọc Lan nhìn thấy màn này khỏi nhếch môi cười thỏa mãn, ánh mắt xẹt qua ý vị khinh thường.

      Thiên Thiên sắp chịu nổi nữa rồi. Trước mặt bao nhiêu người, giẫm đạp lên lòng tự tôn của . Máu trong người như bị rút cạn, khuôn mặt trắng bệch, thân thể ngày càng lạnh, đồng thời đầu ngón tay cũng ngừng run rẩy.

      "Còn mau cút!"

      Thế Minh cười lạnh, vẻ kiêu ngạo cùng lạnh lùng lên trong đáy mắt. lúc này như vị vương oai nghi ngút trời nhìn xuống nhân loại bé.

      Thiên Thiên nhìn , cắn cắn đôi môi hồng nhuận để ngăn lại tiếng nấc nghẹn ngào. Lông mi dài rung động khe khẽ, những viên hạt ngọc trân trâu từ khóe mắt rơi xuống ngừng.

      Quay mặt để giấu những giọt nước mắt, cất bước cách chậm chạp. Mỗi bước, mỗi bước như có hàng ngàn chiếc kim bé đâm vào chân , đau đến bật máu.

      Bóng dáng đơn bé ấy trải dài nền đá cẩm thạch, làm người ta muốn thương , che chở. như thiên thần mất đôi cánh thể trở về Thiên giới, mãi mãi lạc lõng trong gian.

      lầu cao, người đàn ông to lớn chứng kiến hết thảy, trong lòng khỏi lóe lên tia thương cảm nhưng nhanh chóng được thay bởi vẻ hờ hững, bất cần. Trần Cảnh Đường phải là người thích lo chuyện bao đồng. Triệu Thiên Thiên là học trò của sao chứ? Người độc ác như ta đáng bị vậy, biết tự lượng sức mình mà động đến bạn chí cốt của , ta chắc chắn còn toàn mạng!

      Mà ở dưới đại sảnh, đôi mắt lạnh lùng của Thế Minh ngừng dõi theo bước chân Thiên Thiên. hiểu, giả tạo như vậy, thấy mệt sao? Ân, sao hết, thích! ta càng cố gắng kiên cường, có thể phá vỡ bức tường giả tạo đó ngày càng mạnh mẽ. Để coi, ai mới là người phải chịu khuất phục? Đôi môi bạc khẽ mở, mấp máy:

      "Triệu Thiên Thiên, cứ chờ đó! Mọi chuyện bây giờ... chỉ mới là bắt đầu thôi!"

      Chương 12: Kể cả bán , tôi cũng ngại
      (Chương này ta xin gửi tặng bạn có nick facebook là Như sky ạ. Cảm ơn nàng theo dõi và ủng hộ truyện của ta trong suốt thời gian qua ^^. Thank you very much)

      Thiên Thiên lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, đường phố lúc này lên đèn. Bóng tối bao trùm cả gian, chỉ còn vài ánh sáng heo hắt phía xa xa cuối chân trời kia.

      Nhớ lại những chuyện xảy ra ban chiều, tâm hung hăng đau nhói. cứ thế, lặng yên, hờ hững nhìn ra bên ngoài thế giới tự do kia, bỗng chốc thở dài đầy phiền muộn. tại là hoa có chủ, là con chim bị nhốt trong lồng sắt rồi. Mãi mãi bao giờ thoát khỏi bàn tay đầy quyền lực của .

      'Cốc... cốc...'

      Thấy bên trong động tĩnh gì, Bảo Khánh sốt sắng mở cửa phòng. Quét qua lượt, đôi mắt giảo hoạt của cậu lướt qua bóng hình ngồi giường. mình ngồi đó đơn, hệt như con mèo tội nghiệp bị vứt bỏ mà thương tâm.

      Bảo Khánh nhìn trầm mặc, đau lòng thôi. Hồi trưa ra ngoài vui vẻ là vậy, thế nào mà lúc về trông lại cực kì thảm hại. Mái tóc óng mượt, đen tuyền bết vào nhau, khuôn mặt trắng hồng lên những vết đỏ. Cậu có cố gắng hỏi thế nào, Thiên Thiên cũng nhất quyết chịu trả lời. Bất quá, nhìn bộ dáng này của , cậu cũng phần nào đoán ra được nguyên nhân.

      Cậu nhìn lại lần nữa khỏi cảm thấy xót xa. Khuôn mặt hốc hác, tiều tụy. cỗ tức giận trào dâng trong lòng cậu. Tại sao ba ba cậu lại luôn hành hạ mami? Ba ngày càng quá đáng!

      Ra ngoài đóng cửa phòng lại, Bảo Khánh chạy tới phòng làm việc của ba ba hỏi cho ràng.

      Mà lúc này tại thư phòng, Lâm Ngọc Lan ngồi đối diện với Dương Thế Minh. Bàn tay ta ngừng xoắn chặt vào nhau, cực kì khẩn trương!

      "Thế Minh... ... có việc gì ?"

      chiếc ghế cao cấp làm bằng da hổ, người đàn ông cao lớn ngạo nghễ ngồi chễm trệ. Bộ dáng đó hề làm mất vẻ đẹp trời ban mà càng làm cho vóc dáng trở nên hoàn hảo, làm cho người đối diện thể rời mắt khỏi người đàn ông nam tính này.

      Dương Thế Minh híp lại con ngươi hẹp dài của mình, môi mỏng khẽ mấp máy, nhàng nhưng cực kì có lực sát thương:

      " hôm nay... là cố tình!"

      Lâm Ngọc Lan sửng sốt. diễn rất đạt, sao có thể phát ra? Liệu làm gì đây? Rời bỏ ?

      được! tuyệt đối thể làm mất vị kim chủ này. ta là đại gia đẹp trai, chính là con rùa vàng hiếm có. Hơn nữa, chức vị Dương phu nhân...

      "Minh, chuyện phải..."

      "Bất quá, làm rất tốt! Tôi thích!"

      ta còn chưa kịp hết câu, Dương Thế Minh mở lời tán thưởng. Lâm Ngọc Lan chính là loại người phụ nữ ngu ngốc, hám danh lợi. ta rất có giá trị lợi dụng. Chỉ cần chút tiền, tham vọng của ta bao bọc lấy lí trí. Hừ... nhưng tốt nhất ta cũng nên biết thân biết phận. Nếu ... chỉ cần người động đến giới hạn của , ai cũng đừng mong sống sót!

      'Rầm'

      Cánh cửa phòng bật mở, Bảo Khánh hung hăng bước vào, cực kì giận dữ. Cậu rống to chất vấn ba ba:

      "Ba ba, người biết là Lâm Ngọc Lan ta cố ý hãm hại mami, tại sao ba có thể làm ngơ? Vì lí do gì người lại quá đáng như vậy? Mami chưa làm gì có lỗi với ba!"

      Trong phòng nhất thời rơi vào tĩnh lặng, hồn tỏa ra xung quanh.

      Đến lúc này, Bảo Khánh cậu thực thể hiểu nổi ba của mình. Những gì mà ba cậu vừa , sao lại khó nghe như vậy? Hành hạ người ta mà là 'Rất tốt' sao? Lại còn 'thích'?

      "Bảo Khánh a... tại Thiên Thiên gây trước, ba con chỉ muốn bảo vệ..."

      Bảo Khánh quắc mắt, trợn trừng nhìn vẻ giả tạo của ta, chán ghét mở miệng ngắt lời:

      " im miệng ! Phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác, tốt lắm sao? Trong cái nhà này còn chưa có lượt đến phiên đâu! Đồ tiểu tam!"

      Lâm Ngọc Lan cứng họng, bàn tay siết chặt nắm đấm. Chỉ là thằng nhãi ranh vắt mũi chưa sạch mà dám mắng ? Lại còn bênh con tiện nhân Triệu Thiên Thiên kia. ta rốt cuộc bỏ bùa mê thuốc lú gì cho thằng nhóc vậy chứ? Sao lúc nào nó cũng năm lần bảy lượt bảo vệ ta? Lâm Ngọc Lan đây cam lòng!

      Dương Thế Minh đập tay xuống bàn cái 'rầm', gân xanh trán lên, đại diện cho tức giận của kẻ đứng đầu đầy quyền lực:

      "Dương Bảo Khánh, con câm miệng! Từ khi nào ta trở thành gia đình với chúng ta?"

      Gia đình sao? Hừ, Triệu Thiên Thiên, ta mãi mãi cũng đừng suy tâm vọng tưởng!

      Dương Thế Minh bước từng bước trầm ổn đến nhà kho. Mỗi bước chân vững vàng, như con ác quỷ đến cướp mạng sống của nhân loại, làm cho những người qua đều cảm thấy trận rét lạnh. đạp cửa phòng của Thiên Thiên, bộ dáng hung thần ác sát tiến vào.

      Dương Thế Minh như con sư tử bị chọc giận, khuôn mặt băng lãnh bước tới cạnh Thiên Thiên.

      Nắm lấy bờ vai mềm mại xương của , bàn tay to lớn ngừng bóp chặt khiến đau đến chảy cả nước mắt. Đôi mắt lạnh lùng của hừng hực lửa giận, nghiêm giọng chất vấn:

      " Triệu Thiên Thiên, đừng tưởng lợi dụng Bảo Khánh là có thể lay chuyển được tôi. Lợi dụng đứa bé, thấy hay lắm sao? Đồ súc sinh!"

      'Chát...'

      Thiên Thiên vùng ra khỏi tay , đôi mắt đỏ au ầng ậng nước. hết lần này đến lần khác ra tay tàn nhẫn với . Sức chịu đựng của phải là vô giới hạn!

      "Dương Thế Minh, điên rồi, điên rồi! tôi lợi dụng Bảo Khánh? tận mắt nhìn thấy sao? Nếu tin tôi cũng đừng vu oan cho tôi. Tôi là vợ đó! Tại sao lại có thể đối xử với tôi như vậy?"

      tức giận nâng cằm lên, bóp chặt. Đáng chết! dám tát ! Bàn tay dơ bẩn của ta tát ! Từ trước đến nay, chưa ai dám động đến lông chân của .

      Thiên Thiên ngờ lại ra tay tàn nhẫn với như vậy. Cố nén cảm giác đau đớn nơi lồng ngực cùng khuôn mặt in hằn những dấu tay, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì tức giận.

      Nhìn vẻ mặt đó của Thiên Thiên, càng ra sức nắm chặt chiếc cằm thanh mảnh của như muốn bóp nát nó ra. muốn trừng phạt , muốn cho biết phải loại người dễ chọc.

      Dương Thế Minh đè chặt hai tay lên đỉnh đầu. Tháo chiếc caravat đeo cổ, trói đôi bàn tay bé của lại, đôi mắt lạnh lùng vụt qua tia tàn nhẫn, hận ý.

      "Dương Thế Minh, mau thả ra! muốn làm gì tôi?"

      nhếch môi cười lạnh. Nhìn lượt từ xuống dưới, hệt như muốn tháo bỏ tất cả những gì có người :

      "A! Tôi nên làm gì đây? bộ dáng mê người như vậy chắc khối thằng đàn ông mê mẩn. Tôi có nên tặng cho lão già nào đó để làm món quà hợp tác?"

      Thiên Thiên tái mặt. giật mình, bật khóc hô lên:

      "Hức... đừng... cần. Xin ! Tôi muốn! Xin ... hãy nể tôi là vợ !"

      Cái gì? Vợ? phải chứ? nhớ lầm là mình từng , chỉ là con hầu hơn kém. Vậy danh từ vợ này lấy xưng hô từ đâu thế? ghê tởm!

      "Vợ? Hừ! Có điều nên biết. Cưới về, phải để cho trở thành Dương phu nhân! Hơn nữa... Thương trường như chiến trường, là người vợ phải biết tuyệt đối nghe lời chồng. Đối với người kinh doanh như tôi, lợi ích là hết. Kể cả bán , tôi cũng ngại!"

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 13: Dương Thế Minh, là đồ khốn nạn

      "Là người kinh doanh, lợi ích là hết. Kể cả bán , tôi cũng ngại!"

      Thiên Thiên nước mắt như mưa nhìn như nhìn con quái vật. Bán ? lại có thể tàn ác như vậy sao?

      "Dương Thế Minh, vậy là có ý gì? tính hi sinh tôi để đạt được mục đích của mình sao? phải con người!"

      "Tôi có với , tôi là con người sao?"

      Thế Minh lạnh lùng châm biếm, giọng trầm thấp lại lạnh như băng, tràn vào tận xương tủy người đối diện. Đúng! Từ trước đến giờ, chưa bao giờ nhận mình là con người. chính là quỷ! Là con quỷ giữ có tình người!

      lôi kéo ra chiếc xe hơi sang trọng của mình, đẩy Thiên Thiên ngã mạnh về phía cốp xe mặc cho giãy giụa:

      "Dương Thế Minh, tính đưa tôi đâu? Tên chết bầm nhà , mau thả tôi ra. Đồ khốn nạn!"

      nhìn cách hờ hững, như vô tình cố ý nhục mạ phẩm chất của :

      " hét cái gì? Coi chừng mất giọng đó! Đợi lát nữa khi dưới thân của mấy chục thằng trai bao, tôi cho hét đủ!"

      Thiên Thiên mắt mở lớn, ngừng lắc đầu giãy giụa. Chồng ... điên rồi!

      Thế Minh nhét vào trong cốp xe như nhét món hàng. Đóng chặt cốp, phóng xe rời , để lại làn khói mỏng nơi vừa đứng. Nhếch môi cười thú vị, nắm lại bàn tay của mình. Triệu Thiên Thiên, ta rất nhanh phải nếm mùi đau khổ. Dương Thế Minh tôi tuyệt đối bao giờ để cho yên ổn dù chỉ là giây!

      Mà sau khi chiếc xe hơi sang trọng vừa lao , từ sau cánh cửa của bãi đỗ, Bảo Khánh bước ra với vẻ mặt lo lắng. ngờ những việc làm của cậu chọc giận tới ba ba. Cậu rất sợ... ngộ nhỡ vì cậu nên mami mới xảy ra chuyện... Bảo Khánh vô cùng hối hận. được, cậu nhất định phải bảo vệ mami.

      _______________

      Tại khách sạn sang trọng, người con bất tỉnh chiếc giường lớn, đôi bàn tay mảnh khảnh bị trói chặt đỉnh đầu, mày khẽ nheo lại, đầy bất an.

      " tỉnh?"

      Thiên Thiên mở mắt, nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh mà khỏi giật mình. ở đâu đây?

      Nhìn chằm chằm người đàn ông tuấn trước mặt, nước mắt bỗng chốc lại đong đầy nơi khóe mi. đối với ... tàn nhẫn!

      "Dương Thế Minh, mau cởi trói!"

      Đôi lông mày Thế Minh tựa như màn đêm, đôi mắt hờ hững dần tối lại, giọng trầm thấp lộ ra nguy hiểm:

      "Dương Thế Minh? Hôm nay là lần thứ ba gọi như vậy. Tên tôi mà lại có thể để cho loại người dơ bẩn như nhắc tới? có tư cách sao?"

      Cùng với tiếng cất lên, cánh tay hữu lực của từ từ đưa đến trước mặt , nâng lên chiếc cằm thon gọn, dùng lực bóp chặt.

      Thiên Thiên cố nén đau đớn, giương ánh mắt kinh hãi nhìn . phải là người. chính xác là con quỷ dữ tàn nhẫn, độc ác, máu lạnh!

      "Sao? Khômg gì nữa à? dám hay là còn gì để ? Cũng đúng! Tôi chân thành khuyên nêm để lại chút sức lực của mình để làm cho những tên đàn ông đứng ngoài kia được thỏa mãn!"

      Toàn thân Thiên Thiên nổi da gà. vậy là sao? lẽ...

      Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. ngẩng đầu nhìn ra, ngây ngốc, đôi mắt to tròn mở lớn. có gạt , những gì ... đều hoàn toàn là !

      Bước vào phòng là mấy tên đàn ông cao tầm mét tám, nhìn bằng ánh mắt dơ bẩn, thèm thuồng như nhìn lấy con mồi, cười cách vô cùng nham nhở. Bọn chúng quay ra nhìn bộ dạng đầy cung kính:

      "Lão đại"

      Dương Thế Minh gì, yên lặng nhìn nét mặt của Thiên Thiên, nuốt nước miếng đầy sợ hãi. Cũng phải thôi, từ trước đến giờ, chưa bao giờ rơi vào tình trạng thảm hại như vậy.

      Dương Thế Minh nhếch môi, cười như cười, phất tay hạ lệnh cho bọn đàn em dưới trướng của mình hành động.

      Nhận được chỉ thị từ , bọn chúng cười tà rồi tiến đến gần , bàn tay an phận di chuyển chu du khắp nơi cơ thể bé. giãy giụa ngừng, chân ra sức đạp loạn xạ. tên đàn ông kẹp chặt lấy hai chân , cho cơ hội nhúch nhích, tên vươn tay lên vuốt ve khuôn mặt kiều mị của .

      "Phập"

      Thiên Thiên cắn mạnh lên tay người đàn ông đó. ta ôm tay, la lên vì đau đớn.

      "Chát..."

      "Con khốn, mày dám cắn tao? Nhất định tao lột bỏ da mặt mày, cho mày được yên. Cứ chờ đó, mày phải cầu xin tao tha thứ!

      Mặt Thiên Thiên bỏng rát, năm vết ngón tay in hằn lên gương mặt trắng noãn tì vết, khóe môi, màu máu đỏ thẫm ngừng rịn ra làm mọi người chói mắt. nhìn , ánh mắt căm hận, gào thét trong nôi thống khổ, tuyệt vọng:

      "Dương Thế Minh, đồ ác quỷ! là đồ ác quỷ!"

      Nghe lời này từ miệng , tâm Thế Minh bỗng xẹt qua tia đau nhói, ngỡ như vừa bỏ lỡ mất thứ gì đó rất quan trọng. Đáy mắt thâm thúy dần nổi lên tia phức tạp . lúc lâu sau, bàn tay nắm chặt của từ từ thả lỏng, đôi mắt lại tỏa ra lạnh lẽo nhìn trò chơi thú vị trước mặt:

      "Ác quỷ? Đúng! Tôi chidnh là ác quỷ, là Diêm la vương đến từ địa ngục. Ân, vậy sao? có thể làm gì được tôi?"

      Giọng lạnh băng của Thế Minh như cây roi quất mạnh lên người Thiên Thiên. Ở toát lên ngạo mạn, lạnh lùng xen lẫn vẻ khinh thường, tà ác, đôi mắt sâu thấy đáy nhìn tới .

      Thiên Thiên lệ tràn đầy nơi hốc mắt sưng lên vì khóc, nước mắt lã chã rơi chiếc nệm trắng tinh khôi. Nhìn những bàn tay dơ bẩn an phận người mình, bất lực. ra tay cứu . Nhưng tại sao? Ai đó làm ơn, hãy cho biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Sao lại hận tới như vậy?

      buông xuôi, ngừng xuống giãy giụa, cam chịu số phận nghiệt ngã. Đôi môi đào mịn màng khẽ mím chặt, hàm răng trắng đẹp ấn lấy nơi đầu lưỡi. Hừ! Nếu sống mà phải chịu đựng nhục nhã như vậy, chết giải thoát tốt nhất!

      "Mau dừng tay lại! Các người là làm gì vậy?"

      Bảo Khánh đạp cửa bước vào, bộ dáng lo lắng kèm theo tức giận. Ba cậu cư nhiên lại tàn ác như vậy? Đôi mắt cậu đỏ ngầu, hằn lên tia máu, cực kì giận dữ, hệt như phiên bản thu của Dương Thế Minh.

      Thế Minh nhìn Bảo Khánh, khóe môi từ từ cong lên. Được! Rất có chí khí của đàn ông! Nhưng nghĩ đến việc cậu giương nanh múa vuốt để bảo vệ người phụ nữ độc địa Triệu Thiên Thiên kia, đôi mắt dần trở nên lạnh băng như trước, lại thêm phần tinh tế, u trầm.

      Mà lúc này, sau khi nhìn thấy khí thế bức người của tiểu thiếu gia Bảo Khánh, mấy tên đàn ông giơ bẩn kia bỗng chốc sợ hãi thu tay lại. Chỉ là thằng nhóc miệng còn hơi sữa mà làm cho người ta áp lực đến vậy, nếu thế, sau này đủ lông đủ cánh, có quyền sinh sát trong tay ... dám nghĩ nữa.

      Nghe thấy giọng quen thuộc của Bảo Khánh, tim Thiên Thiên 'thình thịch' tiếng. theo bản năng nhìn về phía , thấy đôi mắt lạnh lùng nay trở nên quay cuồng, thâm thúy đến đáng sợ, tựa như có thể giết chết bất cứ lúc nào.

      Dương Thế Minh cười lạnh, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm như muốn đốt cháy linh hồn , đôi môi bạc khẽ mấp máy:

      "Bảo Khánh, con ngoan, dám làm cản trở cuộc vui của ta!"

      Thằng bé nhíu mày nhìn ba ba. Cái gì mà 'cuộc vui'?

      "Ba, mami cũng phải là món hàng. Chị ấy là con người, là mami của con! Ba cần chị ấy, nhưng con cần! Muốn động đến mami, trừ phi ba bước qua xác con!"

      tối sầm mặt. Đây rốt cuộc là con trai sao? Bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh. Tốt! Rất tốt! Triệu Thiên Thiên ta dám lợi dụng con trai !

      "Con trai, con là chống đối ta? Được! Vậy ta chờ coi con còn tiếp tục chống đối đến bao giờ? Lần này vì con nên ta mới được sống, nhưng ta dám chắc ta lần sau toàn mạng như vậy đâu. Thuận ta sống, nhưng nếu ngược ta, chết cũng có chỗ chôn thân. Hãy nhớ kĩ điều đó!"

      đứng lên khỏi chiếc ghế da cao cấp, bước từng bước trầm ổn ra ngoài. Bọn thuộc hạ thấy vậy cũng vội vã chạy theo. Đùa họ à? Nếu còn tiếp tục ở lại đây, chắc chắn mắt thằng bé kia có thể giết chết người đó. Họ cũng có ngu ngốc mà lao đầu vào biển lửa!

      "Mami, người sao chứ?"

      Bảo Khánh cởi trói cho , bày ra bộ mặt lo lắng cùng ăn năn. Tất cả cũng chỉ tại cái miệng thối của cậu mà ra!

      " xin lỗi, mami. Nếu như phải tại con, người cũng chịu khổ như vậy. Là con có lỗi, là con tốt!"

      Chương 14.1: Loại phụ nữ như xứng được thương
      (Chap này trả mi nhá Bảo Gia Phạm. Từ nay đừng có mà đòi nợ ta)

      Thiên Thiên cảm động đến rơi nước mắt. ôm chặt lấy cậu, nghẹn ngào thành tiếng. Bảo Khánh, chỉ có cậu là tốt với tôi, tại sao ba cậu lại thể đối xử như vậy với tôi dù chỉ lần?

      _______________

      "Tít... tít..."

      Chuông điện thoại reo liên hồi. Thiên Thiên ngước lên khuôn mặt đầm đìa đầy nước mắt, vươn tay nhìn vào màn hình điện thoại. Là Thiên Kỳ ca ca gọi cho . Làm sao đây? muốn biết mình khóc đâu.

      Điện thoại vẫn ngừng đổ chuông, theo đó Thiên Thiên cũng kiên định được nghe máy. Mà hề biết rằng, đầu dây bên kia, người đàn ông cực kì khẩn trương.

      "Thiên nhi a, em làm gì? Sao chịu nghe máy? Em có hay biết lo lắng?"

      suy nghĩ nhiều, Thiên Kỳ với lấy chiếc áo vest đen, hủy tất cả các cuộc gặp mặt trong ngày hôm nay để tìm .

      Đường phố tấp nập, dòng người hối hả vội vã đường, ai chú ý tới bóng hình độc, bước từng bước nặng nề phố.

      Thiên Thiên thực rất sợ. Nếu như hôm nay, Bảo Khánh tới kịp, ra sao? Liệu có hay bị hủy thanh danh cả đời của người con ? Nhớ lúc đó, ánh mắt lạnh lùng của , chứa đầy thù hận và bi ai. làm sao? Hận ư? chưa có làm gì . Người muốn lấy làm vợ, là ! Người làm tổn thương trái tim bé của , cũng chính là ! Kể từ khi gặp , bao đau thương phải chịu? mới chính là người khiến phải hận!

      "Thiên nhi!"

      giọng trầm ấm vang lên bên tai, trước mặt bây giờ là người đàn ông tuấn tiêu sái, là người mà vô cùng trân trọng và thương.

      "Thiên Kỳ ca ca? Sao lại ở đây?"

      Thiên Thiên bày ra bộ dạng hết sức ngạc nhiên. Đây vẫn là giờ làm việc a, mặc dù là người có quyền lực cao trong Triệu thị, nhưng cũng tuyệt đối thể tùy tiện như vậy.

      "Thiên nhi, vừa gọi cho em, sao em chịu bắt máy? Em làm thấy rất lo lắng, biết ?"

      Thiên nhi a Thiên nhi, đến khi nào em mới có thể làm yên tâm về em đây? Em thực biêdt là mình rất quan trọng với sao?

      "A, Thiên Kỳ ca ca, là gọi cho em sao? Xin lỗi ca ca, tại em quên mang theo điện thoại, làm ca ca tốn công lo lắng mất rồi!"

      Ca ca, xin lỗi, người em thương là , nhưng... Thiên nhi lại dối lần nữa rồi. Trong thâm tâm em thực rất cắn rứt.

      Thiên Kỳ kéo lại, ôm chặt trong vòng tay . gầy, bé, mỏng manh. Ước gì thời gian có thể dừng lại ở giây phút này, để có thể mãi mãi ôm lấy như thế, để cảm nhận mùi hương thanh mát người , để... được nhìn thấy bóng hình mà thương.

      "Thiên nhi, em sao là tốt rồi. Lần sau nhớ mang theo điện thoại, nhé! Còn em khỏi ốm chưa? Có mệt lắm ?"

      "Ca ca, Thiên nhi mệt. Hôm nay được gặp ca ca, Thiên nhi thực rất vui mừng."

      Những lời này của Thiên Thiên đều là những lời xuất phát từ tận đáy lòng. Được làm em , rất hạnh phúc. vòng tay ôm lại , chiếc ôm của người em đối với trai. Nhưng ôm ấp thương đó rời vào mắt hai người đàn ông lại phải như vậy.

      Cách đó xa, tại quán cà phê sang trọng kiểu Pháp, Dương Thế Minh khuôn mặt tối sầm, đầy u ám. nắm chặt tách cà phê trong tay như muốn bóp nát nó ra thành từng mảnh vụn. Đôi con ngươi lạnh lẽo nhìn ra ngoài bầu trời kia, nơi có hai người nam nữ bên nhau trông rất tình tứ. Triệu Thiên Thiên, ta thế nhưng lại công khai ôm ấp người đàn ông ngay đường. Cư nhiên ngoại tình? ta để vào trong mắt!

      Ngồi đối diện với , người đàn ông còn lại khẽ híp mí mắt, cặp kính cận che đôi con ngươi tà mị. Nhìn nam nữ con đường lớn, trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc. ngờ nhũng gì mà bạn hoàn toàn đều là . Bằng chứng ràng ngay trước mắt khiến thể tin. ta, chính xác là người phụ nữ lẳng lơ!

      "Đường, mọi chuyện cứ theo như kế hoạch mà tiến hành."

      Chưa để Trần Cảnh Đường kịp phản bác, Dương Thế Minh thân tiêu sái bước ra ngoài, tiến tới đôi gian phu dâm phụ mặn nồng ở ngoài kia.

      Cũng tại thời khắc đó ngoài đường lớn, ai biết đến có mặt của Dương Thế Minh. Trong mắt Thiên Kỳ lúc này, thế giới như chỉ tồn tại hình bóng, người làm điên đảo tâm trí . Ôm em của mình chặt trong vòm ngực vững chãi, cảm giác ấm áp, chân khiến muốn buông ra.

      "Hai người các người, làm gì vậy?"

      Thiên Thiên giật mình. Nghe được giọng trầm thấp của , cảm giác lạnh lẽo lan tỏa trong từ đầu truyền đến chân. Quay đầu lại nhìn Dương Thế Minh chồng mình, những chuyện xảy ra hồi trưa lại như thước phim quay chậm tua tua lại trong đầu . Hình ảnh đôi mắt lạnh lùng, tàn nhẫn, giọng trầm thấp như Diêm la vương, mang theo tia cảm xúc,... đầu dần trở nên hỗn loạn. chính là con quỷ dữ đội lốt người! tức giận, hung hăng cắn chặt môi, nửa lời.

      Ánh mắt Thế Minh xẹt qua tia tàn nhẫn. đây là có ý gì? Cắn môi? muốn trả lời câu hỏi của ? Đối với vị chủ tịch như , đây thực chất là xúc phạm, cố ý khiêu chiến giới hạn chịu đựng của !

      "Triệu Thiên Thiên, Triệu Thiên Kỳ! Tôi hỏi lại, hai người là làm gì? Ngang nhiên ôm ấp nhau giữa ban ngày ban mặt. Các người coi tôi là cái gì, hả?"

      khí nhất thời rơi vào trầm mặc, cực kì ngạt thở! Khí chất lạnh lùng tản mát giữa tiết trời nóng nực, làm những ai ngang qua đều khỏi rùng mình lấy cái. thực chất chính là khối băng lạnh thể tan!

      "Tổng giám đốc Dương, xin đừng hiểu lầm. cũng biết tôi là ca ca của em ấy, hôm đám cưới hai người, chính tôi cũng có mặt. Vừa rồi tôi gọi điện cho em ấy nhưng gặp, khiến tôi lo lắng liền chạy tìm"

      Thiên Kỳ lên tiếng giải thích thay . muốn mọi người đàm tiếu dị nghị về bảo bối của , nhất là chồng . Nhưng khi lọt vào tai người nào đó lại hoàn toàn phải như vậy. Hành động này là gì? phải là thể quan tâm của ta sao? Chê trách biết chăm sóc vợ của mình? Khá khen cho ta, rất thông minh!

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 14.2: Loại phụ nữ như xứng được thương

      Dương Thế Minh hừ lạnh, đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo bắn về phía Thiên Kỳ:

      "Ca ca? Như vậy sao? ấy đâu, làm gì, cần phải bận tâm như vậy. Tổng giám đốc Triệu, phiền giữ tự trọng. Triệu Thiên Thiên ấy là vợ tôi! Các người giữa thanh thiên bạch nhật ôm nhau như vậy, để người chồng như tôi đây chút nào vào mắt!"

      Bầu khí nhất thời rơi xuống độ vực, sát khí lạnh lẽo làm người ta phải run sợ. Triệu Thiên Kỳ đánh giá người đàn ông trước mặt. hổ danh là người đứng đầu của tập đoàn Dương thị đứng nhất nhì thế giới về mọi mặt.

      "Tổng giám đốc Triệu, tôi..."

      Còn chưa kịp hết câu, Dương Thế Minh cắt ngang lời cách chán ghét, như có như còn phân biệt đẳng cấp giữa hai người:

      "Nhớ, gọi tôi là Chủ tịch Dương. Công ty Dương thị là do tôi làm chủ!"

      Thiên Kỳ cau mày khó chịu. Chủ tịch? Gọi như vậy còn phải là tôn ta lên tận mây xanh rồi ngược lại lại hạ thấp mình xuống hàng ghế thấp kém hay sao? Miệng lưỡi ta sắc bén.

      "Chủ tịch Dương, tôi và Thiên nhi..."

      "Thiên Kỳ ca ca, phải vừa còn có việc họp quan trọng sao? Vậy hãy mau "

      Còn định gì đó, Thiên Kỳ bị Thiên Thiên ngăn lại. lắc lắc đầu nhìn , ý bảo dừng gì, mọi chuyện cứ để tự mình giải quyết.

      Tâm trạng của Thiên Kỳ rối bời nhìn theo chiếc xe ô tô có hạn vừa rời khỏi. Còn có vết sứt miệng ? Tại sao lại bị như vậy? Thiên nhi, ca ca mong em xảy ra chuyện gì. Nếu vậy, thực vô cùng bứt rứt đó.

      _________________
      _________

      "Dương Thế Minh, mau thả tay tôi ra! làm tôi đau đó."

      Dương Thế Minh bộ dáng hằm hằm đầy lửa giận kéo mạnh trở về phòng làm khỏi có chút đau.

      Đẩy coi ngã ngồi nền đất lạnh lẽo, rít qua kẽ răng.

      "Triệu Thiên Thiên, cắm sừng đầu tôi?"

      Thiên Thiên xoa nắn cổ tay đau nhức đến tê dại của mình. giương đôi mắt giận dữ nhìn , vui phản bác:

      "Tôi mới có. đừng có nghĩ Thiên Kỳ ca ca giống loại người như , chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Tôi và ca ca là hoàn toàn trong sạch, đừng có áp đặt tâm tư của mình lên người ca ca! Nếu như tin tưởng tôi, vậy chúng ta ly dị, tôi sắp chịu nổi nữa rồi!"

      nở nụ cười lạnh nhạt chút tình cảm. Đôi mắt ánh lên vẻ nguy hiểm, tiến từng bước, từng bước về phía .

      "Ly hôn? nghĩ dễ dàng như vậy sao? cho biết, tôi còn chưa có chơi đủ. Ly hôn? Ý muốn cắt đứt quan hệ vợ chồng? Đừng có mơ!"

      Nhìn thấy khóe môi cong cong của Dương Thế Minh, Thiên Thiên mở to hai mắt, khuôn mặt diễm lệ nhất thời tái nhợt. theo bản năng lui về phía sau. Cuối cùng, lưng cũng chạm đến bức tường lạnh lẽo làm phát run.

      bóp chặt cằm , ánh mắt u trầm, đôi môi bạc tiến sát đến bên đôi tai mẫn cảm:

      "Trong sạch? Như thế nào là trong sạch? Là tình cảm loạn luân thế này sao? Chậc chậc, em ruột nhau, có thể sao? đúng là kinh tởm! cũng nghĩ đến chuyện bị người đời phỉ báng?"

      nước mắt lưng tròng nhìn , cực kì giận dữ. có thể xỉa xói, khinh bỉ . Nhưng Thiên Kỳ ca ca của là người tốt, tuyệt đối được xúc phạm ấy!

      "Dương Thế Minh, đừng có quá đáng như vậy! Thiên Kỳ ca ca phải loại người đó. Tôi và ấy chỉ là mối quan hệ bình thường, là tình cảm em, hề có chuyện như nghĩ. Vì vậy, xin đừng có áp đặt bậy bạ. Chúng tôi phải như và Lâm Ngọc Lan đâu!"

      quay mặt ngược lại phía , hàng mi dài khẽ chớp động, nhàng như cánh điệp, bộ dáng cực kì uất ức cần được che chở, thương. phải người hai lòng. bao giờ có chuyện gian díu cùng người đàn ông khác. Nhất là Thiên Kỳ ca ca của mình!

      Dương Thế Minh bóp cằm ngày càng mạnh. ép nhìn mình. Hàng lông mày rậm khẽ nhíu lại. Đôi môi mỏng bạc mang theo vẻ uy quyền khiến người khác dám khinh thường. đưa tay lên phác họa đôi môi đào mềm mại. Cảm giác tốt! Khó trách Triệu Thiên Kỳ lại mê mẩn ta đến vậy. biết ta làm gì rồi? Đơn giản chỉ là hôn? Hay thậm chí còn hơn vậy nữa?

      Nghĩ đến đây, cỗ tức giận cùng ghen tị sôi sục lên trong lòng có dấu hiệu bùng nổ như ngọn núi lửa phun trào. Nó dữ dội, mãnh liệt khiến cách nào khống chế được bản thân mình. Hung hăng cắn xuống đôi môi trơn mịn của Thiên Thiên, là rất tức giận! chống đối ? Chán ghét ? Tốt sao? nên dạy cho nhớ, là của ! Mãi mãi là như vậy. Vì thế, đừng mong là mình có thể mơ tưởng đến người đàn ông khác. , tuyệt đối cho phép mình bị cắm sừng lên đầu!

      Đôi mắt chứa chút tạp chất nào của Thiên Thiên mở lớn. ... là làm gì đây? Hôn sao? ... đây có thể hiểu là cách thể tình cảm hay ? vòng tay qua ôm lấy cổ , từ từ đáp lại cách thuần thục, đôi mắt trong veo dần trở nên mơ màng.

      Thế Minh nâng thân hình to lớn của mình lên, nhìn , khỏi nhấc môi cười lạnh.

      " kinh tởm! đúng là loại người phụ nữ lẳng lơ. Tùy tiện như vậy sao? Có hay cũng giống như cách quyến rũ những tên đàn ông khác? làm cho tôi thấy khiếp sợ! Loại phụ nữ như xứng được thương! chút cũng !"

      Chương 15: Ngày tưởng niệm


      "Loại phụ nữ như xứng được thương! chút cũng !"

      đứng dậy, rời khỏi phòng chút lưu luyến nhìn lại. Quả thực vừa rồi, Thế Minh có chút kiểm soát được bản thân mình mà rơi vào trầm luân. Nụ hôn của ngọt ngào, vụng về làm miệng lưỡi khô khốc, bộ phận nào đó trong cơ thể rục rịch phản ứng (*khụ khụ* viết như vậy đừng ai kêu ta là sắc nữ đó). Nhưng khi nhìn đến vụ tai nạn kinh người năm đó, nỗi uất hận trong lòng ngày càng mãnh liệt khiến cách nào có thể tiếp tục. Nó như liều thuốc chống say nhắc nhở , tuyệt đối thể đụng vào người phụ nữ dơ bẩn đó.

      Nếu như Thiên Thiên là người đầu tiên đến với , có lẽ lối thoát. Cho dù độc ác, lẳng lơ nhưng vẫn mực cưng chiều, sủng nịnh mà bao che, dung túng cách điều kiện. Nhưng đó chỉ là "nếu như", trong cuộc sống của bao giờ tồn tại hai chữ vô nghĩa này. Người con , bao giờ có thể là , vì người mang lại cho hạnh phúc còn tồn tại đời, mà trái tim cũng còn ấm áp như xưa để tiếp nhận tình cảm mới. Hơn nữa, còn là... hừ, , bao giờ người mà hận nhất đời!

      Thiên Thiên nhìn theo bóng dáng , đôi mắt thẫn thờ. Tại sao lại xứng đáng để được thương? Tại sao mỗi khi nhìn thấy , lại thấy kinh tởm? biết hận , rất hận nhưng... tại sao? Mọi chuyện rốt cuộc là từ đâu mà ra? Người trong cuộc như , chút cũng hề hay biết!

      Đầu Thiên Thiên tại là mớ rối rắm cách nào gỡ ra. quyến luyến nhìn theo cho đến khi bóng dáng đơn ấy biến mất khỏi tầm mắt.

      Khoác lấy chiếc áo lụa mỏng lên người, Thiên Thiên dạo vòng quanh ngôi biệt thự, bàn chân vô thức bước tới vườn hoa bồ công tuyệt đẹp. kinh ngạc thôi. ngờ, tại nơi sang trọng như vậy lại xuất loài cỏ dại mỏng manh này.

      "Thiên Thiên, chị làm gì ở đây? Cẩn thận kẻo làm rụng những cánh hoa."

      Bảo Khánh đứng cách đó xa, nhắc nhở chị. Nhìn thằng bé lúc này như lão nông thực thụ: quần áo lấm lem, mồ hôi nhễ nhại, tay còn bê nguyên chậu hoa màu tím, nhưng biết tên của nó.

      Bảo Khánh a Bảo Khánh, có nơi lí tưởng như vậy mà dám giấu chị! xấu xa!

      Dường như đọc thấu được suy nghĩ trong lòng , Bảo Khánh cất giọng buồn buồn hồi tưởng:

      "Đây là loài hoa mà mẹ tôi thích nhất!"

      Thiên Thiên giật mình. Mẹ cậu? Thằng nhóc này chưa bao giờ nhắc đến mẹ cậu trước mặt . Vậy sao bây giờ lại...

      Đặt chậu hoa trong tay xuống, cậu kéo tay lại gần chiếc đu, ngồi xuống, hốc mắt bỗng đỏ hoe:

      "Trước đây, tôi nhà ba người từng sống với nhau rất hạnh phúc. Tôi được hưởng tất cả những ấm áp từ cả cha và mẹ. Có điều, thương trường như chiến trường, và kẻ thù của ba nhiều vô số, cuối cùng mẹ tôi bị hãm hại dẫn đến cái chết thảm khốc. Vụ tai nạn xe năm đó, tôi vẫn nhớ như in trong đầu. Nó, cướp mẹ tôi !"

      Bảo Khánh ngập ngừng tiếp:

      "Hôm nay là ngày giỗ của mẹ, đến bây giờ là tròn 3 năm rồi. Vườn hoa bồ công này là do chính tay ba tôi chăm sóc để thể tình dành cho mẹ. Mẹ tôi cực kì thích loại hoa này. Chị biết vì sao ? Bồ công loài hoa rất đẹp, giản dị. Nó rất mỏng manh, chính mẹ tôi cũng yếu đuối như vậy. Nhưng nó lại là loài hoa gieo mầm sống khắp muôn nơi, kiêu sa lộng lẫy như những loài hoa khác mà lại cuốn hút người nhìn. Đó chính là lí do vì sao ba tôi lại dành trọn trái tim mình để mẹ. Vì thế nên, Thiên Thiên, mong chị giống mẹ tôi, lần nữa chinh phục được trái tim ba ba bằng chính bản thân của mình."

      Cậu muốn ba ba quên mẹ, nhưng là phải như bây giờ. Chỉ cần mẹ chiếm góc nhoi trong trái tim của ba ba, vậy là đủ rồi.

      Thiên Thiên nhìn Bảo Khánh đầy cảm động. đâu có ngờ quá khứ của cậu lại đau khổ đến vậy, cũng ngờ thằng bé lại là người sống nội tâm như thế. Vốn cứ ngỡ có tiền, có quyền là hạnh phúc, nhưng sai rồi, tình cảm mới chính là thứ khiến người khác phải trân trọng.

      Bảo Khánh a, đừng buồn nữa, nhé! Chị nhất định để em thất vọng. Chị... chinh phục được trái tim băng hàn của Thế Minh, cũng mang lại cho em mái ấm gia đình như xưa. Chị hứa!

      "Bảo Khánh, vậy mẹ em đợt trước thích ăn gì? Chị nấu bữa ngon cho em thỏa sức ăn, được chứ? Nhưng chỉ lần này thôi đó, chị có dễ tính như vậy suốt được đâu. Vì thế nên, em á, đừng có mà ảo tưởng. Nghe chưa?"

      Bảo Khánh nhìn vào đôi mắt chứa bất kì chút tạp chất nào của , trong lòng thoải mái lên ít. , thực rất giống mẹ của cậu, hề toan tính mưu mô. Xã hội bây giờ còn mấy ai được như vậy? Ba ba a ba ba, chị ấy chính là viên ngọc quý, vì thế, ba tuyệt đối thể để tuột mất đâu, nhé!

      Thiên Thiên quả thực rất xinh đẹp. ngồi giữa vườn hoa bồ công , tựa như thiên thần lạc vào vùng tiên cảnh. Nụ cười của ngọt ngào, tỏa sáng như ánh mặt trời sưởi ấm vạn vật, muôn cây. Lúc này đây, dường như chỉ có là tồn tại.

      "Triệu Thiên Thiên"

      Dương Thế Minh gằn lên từng tiếng, cực kì đáng sợ!

      Còn chưa kịp định thần lại, Thiên Thiên bị bàn tay hữu lực nắm lấy, lôi mạnh. Bàn tay bóp chặt vào cổ tay . Đau đến nỗi tưởng như xương sắp bị đánh gãy:

      "Dương Thế Minh, mau thả ra. làm tôi đau đó!"

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 16: Tôi là người bóp nát món đồ chơi đó thành từng mảnh vụn

      "Dương Thế Minh, mau thả ra. làm tôi đau đó!"

      Nhìn đôi mắt đỏ hoe của , Bảo Khánh khỏi đau lòng. Ba ba sao lại về lúc này cơ chứ? phải còn cuộc họp cực kì quan trọng sao?

      "Ba! Mami cũng phải là món hàng hóa, đừng có lôi lôi kéo kéo như vậy! Còn gì là người nữa? Mami chắc chắn rất đau!"

      Dương Thế Minh hất ngã mặt đất. Từng viên sỏi, đá vô tâm cứ thế đâm vào cơ thể bé. Đau đến nghẹt thở. Nhưng trái tim lúc này còn đau đớn gấp ngàn vạn lần.

      nắm chặt bàn tay, gân xanh lên nét. Giọng băng lãnh, trầm như Diêm Vương nơi địa ngục mang theo tia tình cảm nào.

      "Dương Bảo Khánh! Con vừa mới gì? Đây là nơi nào, con chắc chắn phải biết hơn ai hết. Đưa người lạ vào đây làm vấy bẩn nơi này là xúc phạm mẹ của con, hay cũng chính là mẹ con thể yên giấc. Bảo Khánh, thực con muốn như vậy? Tốt sao?"

      "Ba! Mami cũng phải là người lạ! Đó là vợ ba! Đồng thời chị ấy cũng là mami của con. Dương thiếu phu nhân mà luôn bị chà đạp, vậy cần nó để làm gì? Ba, người nên tôn trọng vợ mình chút!"

      "Bảo Khánh, ta nhớ là mình từng với con. Triệu Thiên Thiên ta có tư cách làm vợ của Dương Thế Minh này. Ta chỉ có duy nhất người vợ là Nguyệt Ánh Phương, mẹ của con. Còn ta, mãi mãi chỉ có thể là công cụ trao mua mà thôi. Trước đây, bây giờ, sau này hay mãi mãi cũng vậy. Đừng nghĩ là có thể trèo cao!"

      Dương Thế Minh nhìn người phụ nữ nằm sõng soài nền đất, trầm nở nụ cười. Đưa đôi giày da bóng loáng của mình lên bàn tay , ánh mắt lên tia ngoan độc.

      Nếu phế tay phải của ta ra sao nhỉ? Chắc chắn là rất thú vị!

      Chân ngày càng dùng sức, cùng với đó là vẻ mặt ngày càng tái nhợt của Thiên Thiên. cắn chặt đôi môi mềm mại, cố nén đau đớn nơi bàn tay. tàn nhẫn tới vậy sao?

      Bảo Khánh nhìn màn này, mặt cắt còn giọt máu. Nếu như ba ba của cậu thực muốn phế tay của , vậy quá đơn giản. Chỉ cần dùng thêm chút sức lực, chắc chắn tay còn nguyên vẹn!

      "Ba, ba mau dừng lại! Đừng làm hại mami!"

      Người đàn ông tuấn ấy vẫn đứng im như cũ, mang theo tia thú vị trong con ngươi lạnh lùng, đôi môi bạc khẽ mấp máy, đầy vẻ hờ hững:

      "Bảo Khánh, con cần phải nhớ, đây chính là nơi an nghỉ của mẹ con. Bất kì ai cũng được đặt chân vào nơi thiêng liêng này, huống chi lại còn là người lòng dạ rắn rết như ta. Vào đây, trừ phi là muốn tìm cái chết!"

      Thiên Thiên đôi mắt khô khốc, trống rỗng, nhìn ra phía khoảng bao la tiêu cự:

      "Thế Minh, xin , hãy dừng lại . Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn bị đẩy xuống mười tám tầng địa ngục, mãi mãi bao giờ siêu thoát!"

      Dương Thế Minh nở nụ cười trầm. mắt dần trở nên lạnh lùng, sắc bén hơn bao giờ hết. ngồi xuống trước mặt , nâng chiếc cằm mảnh khảnh, lạnh nhạt, mang theo tia cảm xúc.

      "Địa ngục? Vậy sao? Tôi chính là Tử Thần tàn khốc, vô tình, ở địa ngục, lẽ nào có thể bay lên thiên đường? Thêm nữa, cũng thể nào tồn tại thiên đường vì dơ bẩn của mình. Biết làm sao đây, tôi rất muốn hành hạ , cho dù đó là bất cứ đâu chăng nữa. cũng nên nhớ, chính mình là người tạo ra địa ngục tăm tối đó. Thiên đường rộng mở , địa ngục đóng chặt lối thoát, lại tự mình đâm đầu vào. bước vào địa ngục cũng chính là rơi vào lòng bàn tay của Dương Thế Minh tôi đây. Đối với tôi mà , chỉ là món đồ chơi hơn kém. Mà Triệu Thiên Thiên, có hay biết, tôi là người bóp nát món đồ chơi đó thành từng mảnh vụn! Người tạo nên trò chơi này là , có điều, người kết thúc, chắc chắn phải là tôi!"

      Hất mạnh chiếc cằm mảnh khảnh đập xuống đất, đứng dậy, lạnh lùng bước . Cả bóng hình của đều tồn tại chân thực, mờ mờ ảo ảo, khiến dâng lên thất vọng nơi đáy lòng.

      Nếu luôn lạnh lùng xa cách như vậy, liệu đến khi nào quan tâm của mới đặt lên người vợ vô danh là đây?

      Bảo Khánh đôi mắt đỏ hoe nhìn mami của mình. Cằm bị vết thương khá lớn, đôi tay trắng nõn nà được thay thế bằng những vệt đỏ đậm.

      Thằng bé tự dằn vặt chính bản thân mình. Cậu lại gây tổn thương cho mami nữa rồi. Mọi chuyện tất cả đều là lỗi của cậu, tất cả chỉ do cậu mà ra!

      Bàn tay Bảo Khánh bấu chặt vào nhau, nhìn theo tấm lưng tịch của ba ba mình. Cậu biết, ba thực mẹ rất nhiều. Nhưng ba à, mẹ rời xa hai cha con chúng ta rồi. Lẽ nào, ba thể mở lòng mình ra được chút? Cậu muốn thấy ba sống ngày ngày làm việc như con Robot có tình cảm như vậy nữa!

      Bảo Khánh gào ầm lên như muốn giải tỏa, muốn trút hết sức nặng trong lòng của mình ra thế giới rộng lớn bên ngoài. Vì nó, thực làm cậu rất mệt mỏi:

      "Ba, con tin chắc rằng, ngày nào đó, ba nhất định phải hối hận!"

      Cậu dám cá, nhất định là như vậy. Ba cậu, tại biết quý trọng mami, sau này, nếu để vụt mất khỏi tầm tay, người đau khổ nhất chính là ba cậu."

      Bước chân Dương Thế Minh nhất thời bỗng khựng lại. quay đầu nhìn về phía khu vườn bồ công bao la, ra câu đầy khẳng định:

      "Con đừng có mơ tưởng viển vông nữa. Chuyện đó, chắc chắn bao giờ xảy ra đâu! Hãy nhớ kĩ!"

      p11
      phương1311 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :