Chương 37: Ông nội Lâm giống như đứa trẻ
Editor: MarisMiu \
Lúc Hoàng Hân Nguyệt tỉnh lại, Lâm Vĩnh Mặc còn ở bên cạnh. Nhưng mà, bàn có để lại tờ giấy, cầm lên nhìn qua, trong lòng càng thêm ngọt ngào, ngay cả mặt cũng lộ ra nụ cười vui vẻ, đó là đại biểu cho hạnh phúc. Sau khi xem xong từ từ đứng dậy, rửa mặt.
Đợi đến khi ra khỏi phòng, xuống lầu là hơn 3 giờ chiều. Vừa lúc thím Triệu tới bên cạnh , vẻ mặt biểu tình, chỉ là giọng có hơi chút quan tâm.
"Mợ hai tỉnh rồi? Thân thể có cái gì thoải mái hay ?"
Hoàng Hân Nguyệt nhớ lại cảnh tượng buổi trưa kia, mặt đỏ lên, vội vàng khoát tay áo cái, : " có gì đâu ạ, chẳng qua là có chút buồn ngủ thôi."
"Vậy tốt, nhất định mợ hai đói bụng rồi, tôi bưng chút điểm tâm. Vậy mợ hai muốn ăn ở đâu đây?" ra thím Triệu nghe lời của Hoàng Hân Nguyệt, trong lòng nhất thời thở phào nhõm.
"Thím Triệu, ông nội đâu rồi ạ?"
"Ông cụ chờ lâu rồi, ngồi ở ghế phía sau vườn hoa đó. Ngay cả bản vẽ cũng chuẩn bị xong để ở bên cạnh rồi."
"Vậy làm phiền thím Triệu đưa điểm tâm đến vườn hoa, cám ơn thím." xong cũng về cái ghế phía sau vườn hoa, bởi vì Hoàng Hân Nguyệt nhớ lại lúc ăn cơm trưa, đáp ứng vẽ bức ảnh chân dung cho ông nội, lúc đó Thím Triệu cũng về phía phòng bếp.
Thời điểm tới phía sau vườn hoa, ông nội Lâm ngồi ở đó hóng gió, thấy Hoàng Hân Nguyệt tới, cười híp mắt vẫy tay với . Người già điểm này rất tốt, già rồi tâm trạng rất lạc quan, nhưng cũng có lúc giống như đứa trẻ, cũng cho rằng mình lớn tuổi mà cậy già lên mặt.
Kiếp trước, ông nội chính là người mà cả gia đình quan tâm nhất, nhưng mà ông đến tuổi, vốn nên thanh thản mà , nghĩ tới Lâm Vĩnh Mặc lại phát sinh biến cố tai nạn xe cộ. Sau đó, ông chịu nổi kích thích, lập tức . Người nhà họ Lâm bị đả kích nghiêm trọng, mặc dù có thất bại thảm hại, nhưng mà bị đả kích cũng rất lớn.
Kiếp trước, cuộc sống của bọn họ vội vàng, công việc vội vàng. Khi đó ngay cả Hoàng Hân Nguyệt cũng bề bộn nhiều việc, người nào chú ý tới ông nội rất độc, ít nhất ba Lâm còn có mẹ Lâm, mà ông mỗi ngày chỉ có thể ở trong ngôi nhà này, mặc dù luôn luôn ăn cơm cùng người nhà.
Nhưng là người nào cũng có chú ý tới, thần thái ánh mắt của ông ảm đạm, có lúc chợt lóe lên rồi rớt xuống. Những thứ này, bọn họ hề biết, ông lão tuổi già, phải là vấn đề con cái hiếu thuận hay là hiếu thuận.
Cho nên trùng sinh trở về, Hoàng Hân Nguyệt quyết định ở nhà thiết kế đồ, còn có bồi ông nội cũng thuận tiện an thai luôn.
"Ông nội, ông chờ cháu lâu chưa ạ?" Hoàng Hân Nguyệt cảm thấy có chút áy náy, lại có thể để cho người già đợi lâu mình như vậy.
"Ai, người già, hiểu chuyện ân ân ái ái của người trẻ tuổi các cháu. Buổi trưa lúc tiểu tử Vĩnh Mặc ra khỏi cửa còn cố ý chạy tới 'nhắc nhở' ông, nên đánh thức cháu, hừ."
Mặc dù ông nội Lâm cắn răng nghiến lợi , nhưng mà mặt lại nở nụ cười nhàn nhạt. Hoàng Hân Nguyệt thấy vậy, biết Lâm lão thái chẳng qua cũng chỉ trêu ghẹo , cũng đáp lời, mà là cười hỏi lại: "Vậy, ông nội. Đợi lát nữa cháu vẽ ông đẹp hơn chút, ông thấy thế nào?"
"Ừ, phải đẹp hơn chút, đẹp lấy." xong cũng bày ra tư thế, quay đầu lại hỏi Hoàng Hân Nguyệt: "Hân Nguyệt, cháu xem dáng vẻ này có được ?"
"Ông nội, ông ngồi làm sao mà cảm thấy thoải mái nhất, hai tay đặt đùi. Chúng ta vẽ rất lâu, như vậy tay ông mỏi, tốt."
Lâm lão thái nghe xong gật đầu cái, ngồi ngay ngắn lại.
Gió phất phơ, hai người đối mặt ngồi chung chỗ. Hôm nay, nụ cười của ông nội đặc biệt sáng, ngay cả nếp nhăn mặt cũng nhìn như thấy, thay đổi càng thêm trẻ tuổi.
"Ông ơi, hôm nay nụ cười của ông là đẹp, ngay cả quần áo cũng là mới nha." Hoàng Hân Nguyệt vừa vẽ vừa ngẩng đầu lên nhìn ông chút.
"Hôm nay rất vui, lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên được người khác vẽ tranh cho mình. Hơn nữa còn là nhà họa sĩ nổi tiếng vẽ tặng ông già này, ông có thể coi trọng sao."
"Ông nội, ông thu nụ cười lại chút, nó sắp toét lên tới tận mang tai rồi."
"Cái con bé này, cháu cũng biết cười nhạo sao, phải vẽ ông đẹp chút, lát nữa còn khoe khoang với ba chồng cháu, để cho nó cũng phải hâm mộ ông. Hân Nguyệt, đến lúc đó cháu được vẽ cho nó nghe chưa. Nghĩ tới thôi, ông già đây cao hứng rồi, ha ha ha....." Vẻ mặt ông đắc chí, Hoàng Hân Nguyệt nhìn thấy vậy nhịn được cười rộ lên, vừa cười, cây bút vẽ trong tay thiếu chút nữa rơi xuống dưới đất.
Thím Triệu đặt điểm tâm và nước trà ở trước mặt của mỗi người bọn họ, nhìn thấy cảnh tượng như thế, vốn là khuôn mặt có biểu cảm gì, cũng có chút thay đổi.
Bà lắc đầu cái, quay người sang chỗ khác làm tiếp công việc của mình.
Đợi đến khi người bạn Lâm Hựu chạy nhảy lon ton đến vườn hoa sau nhà, thấy Hoàng Hân Nguyệt cười ha ha, bây giờ thành thím của cậu rồi, mà ông cụ ngồi ngay ngắn ở cái ghế khác, vẻ mặt có chút kì quái. Ánh mắt Lâm Hựu nhìn xung quanh vài vòng, sờ sờ đầu, nghi ngờ nhìn bên này chút, nhìn bên kia chút.
Cuối cùng, cậu nhịn được hỏi hai người họ: "Ông ơi, thím, hai người làm gì vậy?"
"Tiểu Hựu tan học rồi sao?" vất vả Hoàng Hân Nguyệt mới ngừng cười được, nhìn qua Lâm Hựu tiếng. Mà lúc này ông nội Lâm vươn tay vẫy vẫy về phía Lâm Hựu, vẻ mặt vẫn nghiêm trang, nhưng mà nhìn kiểu gì Hoàng Hân Nguyệt cũng cảm thấy bộ dáng ông nhịn rất cực khổ.
Chương 38: Cực khổ
"Dạ, tan học rồi thím. Gia gia, đây là làm gì vậy?" Lâm Hựu đứng ở bên cạnh Hoàng Hân Nguyệt, nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn Lâm lão thái.
Hoàng Hân Nguyệt sợ Lâm lão thái quá cực khổ, dù sao tuổi cao, giày vò như vậy xảy ra chuyện gì tốt, vội vàng : "Ông nội, chúng ta nghỉ ngơi chút , tý nữa hãy vẽ tiếp."
Lâm lão thái thở ra hơi, lau mồ hôi trán cái, lắc lắc cánh tay, với người bạn Lâm Hựu: "Chúng ta vẽ tranh đó, tiểu tử này, làm gì mà hô to vậy." xong cũng cầm lấy ly nước trà thím Triệu vừa đặt ở bàn, chậm rãi uống hớp.
Lâm Hựu vừa nghe Lâm lão thái như thế, nhìn qua tay của Hoàng Hân Nguyệt, hô lên tiếng: " nha! Oa, đây chính là thím vẽ sao? Vẽ rất giống, vẽ hai chòm râu của gia gia rất chân thực. Thím, con cũng muốn vẽ, có được ?"
"Có thể chứ. Tới đây, uống nước trước , có muốn ăn điểm ?" Hoàng Hân Nguyệt đưa ly nước trà tới khóe miệng Lâm Hựu. Lâm Hựu uống hớp nước trà, lắc đầu cái.
Cuối cùng cũng vẽ xong bức tranh, tốn rất nhiều tinh thần của Hoàng Hân Nguyệt. Vừa đúng lúc già trẻ lớn bé nhà họ Lâm cũng tan làm trở về nhà, mới vừa vẽ xong, nên Lâm Hựu phải để hôm khác vẽ rồi.
Tối hôm đó, Lâm lão thái luôn bản vẽ ôm bảo bối kia. Cha Lâm biết nên ghét đố kỵ như thế nào, ông thầm nghiên cứu lâu, là ông quá nghiêm túc đối với con dâu thứ hai có phải hay . Bên tai nghe Lâm lão thái gia luôn khoe khoang, ông bĩu môi.
Động tác như vậy, càng khiến Lâm lão thái đắc ý vạn phần.
"Ha ha, có phải vẽ rất giống hay . Hôm nay là Hân Nguyệt vẽ cho cha đấy. Hân Nguyệt, cháu ăn nhiều chút, cực khổ cho cháu rồi." Lâm lão thái quay người lại gắp thức ăn cho Hoàng Hân Nguyệt.
Hoàng Hân Nguyệt vội vàng cầm chén lên, có chút vừa mừng vừa lo : "Ông nội, để cháu tự gắp được rồi, ông cứ từ từ ăn ạ."
Mẹ Lâm cũng có chút hâm mộ, nhưng mà bà giống như chồng mình, ràng là đố kỵ, hâm mộ muốn chết, lại còn giả bộ làm ra vẻ có chuyện gì xảy ra, mẹ Lâm nhìn ông mà cảm thấy khó chịu.
Cuối cùng vẫn là Lâm Vĩnh Mặc nhìn nổi, lại muốn vợ mình bị làm khó, chỉ có thể : "Hân Nguyệt, hôm nay vẽ tranh khẳng định rất mệt mỏi. Chờ mấy ngày nữa, vẽ cho tất cả mọi người có được ?" Cuối cùng, còn cố ý múc thêm chén canh nữa cho Hoàng Hân Nguyệt, : "Đây, Hân Nguyệt của ăn nhiều chút."
"Ọe....." Nhất thời Hoàng Hân Nguyệt che miệng muốn ói, tiếp đó đứng dậy khỏi ghế, chạy vào phòng rửa tay. lát sau, trong toilet truyền tới từng tiếng nôn mửa, cả người nhà hai mặt nhìn nhau. Cuối cùng vẫn là mẹ Lâm và Ngô Văn có kinh nghiệm, mẹ Lâm phân phó với Ngô Văn: "Con dâu, con vào phòng bếp lấy quả quýt, hoặc là ô mai. Mẹ chuẩn bị khăn lông sạch ."
xong đợi mấy người bàn còn chưa có hồi phục tinh thần, chạy vội vã, bận rộn.
ra là mới vừa rồi Lâm Vĩnh Mặc đặt chén canh cá trích trước mặt Hoàng Hân Nguyệt. Từ nay về sau, cuộc sống thai nghén của Hoàng Hân Nguyệt rốt cuộc cũng bắt đầu rồi.
Tay Lâm Vĩnh Mặc run run hỏi: "Trước đây phải là có nôn nghén sao? Đột nhiên giờ lại có, cái này.... ...." Sống hai đời người, đây là lần đầu tiên Lâm Vĩnh Mặc cảm thấy chân tay luống cuống, thấy Hoàng Hân Nguyệt khổ cực như vậy, lại hận được chịu khổ thay .
" có việc gì, thể chất của mỗi người giống nhau, rất nhanh qua thôi." Lâm Vĩnh Văn thấy em trai mình khẩn trương như vậy, ngay cả khuôn mặt cũng tái nhợt, an ủi .
" tại chủ yếu là ăn cái gì ói cái đó, tiếp tục ăn tiếp tục ói, qua thời gian nữa tốt thôi. có chuyện gì, mẹ và chị dâu con cũng trải qua những chuyện này đó thôi."
Last edited by a moderator: 21/9/17