1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ xấu thành vợ hiền - Thiển Toái Hoa (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 13: có được mới là tốt nhất!
      Editor: MarisMiu
      ra biết lúc ấy trong lòng BOSS biết cảm giác của đối với , cũng có vạch trần, chẳng qua là ám hiệu cho cái. Mấy năm này theo bên cạnh , cũng học tập rất nhiều thứ, hơn nữa cái cảm giác đó càng ngày càng mãnh liệt đối với BOSS. biết cũng phải là chỉ có hảo cảm đối với , thưởng thức đơn giản như vậy. Nếu như có ngày.......Nhất định lựa chọn rời khỏi . Nghĩ tới đây, trong mắt tối sầm lại, ngay sau đó cúi đầu xuống uống nước, che giấu cảm xúc vừa mới có trong mắt.

      "Chị Dao, LadyMary cầu kiểu dáng loại đó, sao thiết kế thành kiểu dáng Đông Phương cổ xưa?" Hoàng Hân Nguyệt nghe bọn họ chuyện công việc được đoạn, nhịn được chen miệng vô hỏi, lại thêm trước đây cũng từng học thiết kế. Kiếp trước cũng làm việc nhiều năm, đối với những thiết kế này, vẫn tương đối có chút hiểu .

      "Hân Nguyệt, có phải em có ý kiến gì hay ?" Triệu Dao Dao vừa nghe như thế, ngẩng đầu lên nhìn cái. Hoàng Hân Nguyệt thấy ánh mắt của ấy sáng lên, lại nhìn mình cái. Lúc này, Hoàng Tân Duy mới lên tiếng : " tiếp ."

      vội vàng tiếp: "Theo em được biết, LadyMary tiên sinh là người Trung Quốc. Hơn nữa, sau khi chồng của ấy qua đời, ấy để cho người ta gọi là LadyMary mà phải MissMary. Có thể thấy được, ấy rất người chồng của mình, nhưng lại cũng sợ nhớ tới người chồng mình.

      Hơn nữa LadyMary thiết kế đó của mọi người đúng, phải loại cảm giác này. Em thấy có lẽ LadyMary cũng biết mình muốn là cái cảm giác gì ." Hoàng Hân Nguyệt xong, trong lòng cũng có chút phiền muộn, có lúc con người sợ nhất là nhớ nhung, nhưng lại muốn nhớ, loại cảm giác này có chút khổ sở.

      "Nếu là thiết kế tưởng nhớ như em ra, như vậy thiết kế của LadyMary phiền toái trợ lý Triệu rồi." Hoàng Tân Duy nhìn Triệu Dao Dao quyết định dứt khoát. Triệu Dao Dao gật đầu cái. Lúc này, Hoàng Tân Duy mới nhìn qua Hoàng Hân Nguyệt cái, thấy lộ ra vẻ mặt như vậy, dừng chút, mới mở miệng : " nhớ năm nay em tốt nghiệp phải?"

      Hoàng Hân Nguyệt chưa kịp phản ứng, vội vàng cảnh giác hỏi: " muốn làm gì?"

      " lớn cũng , tốt nghiệp tới công ty giúp tay ."

      "Có tiền lương ?" Hai mắt Hoàng Hân Nguyệt tỏa sáng, vội vàng hỏi. Mặc dù, có lúc giúp thiết kế tác phẩm của công ty của chút, nhưng đó chỉ là lúc học, tại gần tốt nghiệp, dĩ nhiên muốn bàn tiền lương với rồi.

      "Công ty nhà mình, chuyện tiền lương làm gì." Hoàng Tân Duy đặt đĩa bánh hao hấp xuống trước mặt , lại nhận lấy tô cháo từ tay người phục vụ, bưng đến trước mặt Triệu Dao Dao khiến cho Triệu Dao Dao ngẩn người, trong mắt thoáng qua tia đắc ý.

      Buổi sáng nghe Hoàng Hân Nguyệt ám chỉ, cũng muốn rất thử. Trước mắt cần thông qua đám cưới gia tộc để hỗ trợ công ty của mình, hơn nữa cũng cần. trưởng thành, tuổi cha mẹ cũng già, công ty cũng chính thức vào quỹ đạo, đây chính là lúc tính đến chuyện lập gia đình. Nghĩ tới đây, nhìn bộ mặt ngoài ý muốn của Triệu Dao Dao cái, vui vẻ trong mắt càng đậm hơn.

      Hoàng Hân Nguyệt giả vờ bất mãn bĩu môi, nhưng mà Hoàng Tân Duy chuyển ý cái, lại mở miệng : "Nhưng mà có tiền tiêu vặt, có muốn hay ?"

      "Muốn— muốn—" Hoàng Hân Nguyệt nghe vậy, nhanh tay gắp cái sủi cảo cho , Hoàng Tân Duy mới thỏa mãn mà gật gật đầu. Bữa ăn sáng này bọn họ ăn trong vui vẻ kết thúc như thế.

      Ăn xong bữa sáng, Hoàng Tân Duy đưa Hoàng Hân Nguyệt đến trường học, mà Triệu Dao Dao tranh thủ đến công ty.

      Vừa mới ra khỏi xe của Hoàng Tân Duy, xa xa thấy Vương Tiếu Vân chạy tới bên này. Hoàng Hân Nguyệt chán ghét nhíu mày, Hoàng Tân Duy sờ đầu của , : "Nếu như thích tránh xa, còn có, nên để tất cả cảm xúc viết hết lên mặt như vậy."

      Hoàng Hân Nguyệt hừ lạnh tiếng, nhưng mà vẫn là nghe lọt lời của Hoàng Tân Duy. Vương Tiếu Vân vừa đến bên cạnh bọn họ, cười chào hỏi bọn họ.

      "Ngoan ngoãn, trai làm." Hoàng Tân Duy xong gật đầu với Vương Tiếu Vân cái, lên xe. Trước kia còn có thể khách khí với Vương Tiếu Vân mấy câu, để ta chăm sóc Hoàng Hân Nguyệt chút, nghĩ tới ta lại chăm sóc như vậy. Nghĩ tới đây, Hoàng Tân Duy cười lạnh mấy tiếng, xem ra phải cho người điều tra Vương Tiếu Vân rồi, nhìn xem khi ở đây, bắt nạt em của như thế nào.

      Mặc dù, năm lần bảy lượt khuyên bảo Hoàng Hân Nguyệt, nhưng mà chỉ có duy nhất đứa em lại bị tính toán như vậy, có thể khó chịu sao, cũng tự trách mình công việc quá bận rộn, sơ sót trông chừng . Trong lòng Hoàng Tân Duy nhất thời tự trách, nghĩ tới đây, lái ô tô tới công ty. phải tìm người điều tra nhanh lên chút, khắc cũng thể đợi, muốn khi chưa đảm bảo, em của lại bị người khi dễ lần nữa.

      Vương Tiếu Vân cũng phát ràng thái độ của Hoàng Tân Duy có chút xa cách, nhưng là chưa kịp cho suy nghĩ nhiều, Hoàng Hân Nguyệt về phía cửa trường học, trong mắt Vương Tiếu Vân thoáng qua tia tức giận.

      "Hân Nguyệt, Hân Nguyệt chờ mình chút…."

      Hoàng Hân Nguyệt bất đắc dĩ dừng bước lại, Vương Tiếu Vân thở phì phò đuổi theo , hơn nữa vội vàng hỏi: "Hân Nguyệt, sao cậu đợi mình?" Nếu như chú ý nghe, nghe ra trong giọng có chất vấn. Hoàng Hân Nguyệt cười lạnh tiếng, sớm muộn gì cũng trở mặt với Vương Tiếu Vân, cũng che giấu ý lạnh trong mắt của mình.

      "Cửa trường học ở nơi nào, cậu có mắt sao? Mình thể à?" xong lại về phía trước, nhưng là chưa được mấy bước, cánh tay bị người ta nắm chặt. cho là Vương Tiếu Vân, lửa giận lập tức xông lên.





      Chương 14: cũng trở lại!

      "Vương Tiếu Vân, là người thiểu năng sao? Tự mình thể bộ, muốn người khác dắt à?" xong quay người, sửng sốt, cả người cứng ngắc, ngay cả biểu cảm mặt trong nháy mắt đông cứng.

      Chỉ thấy vẻ mặt người tới thương xót nhìn , ngay cả hốc mắt cũng đỏ, mà Vương Tiếu Vân sợ hãi bụm miệng hô, ta....... ta làm sao xuất ở đây, ta cũng biết….

      Lâm Vĩnh Mặc quay người, liếc Vương Tiếu Vân cái, mặt mũi nhất thời thay đổi rất lạnh lùng. Ngay cả nụ cười cũng đổi thành cười lạnh: "Vương Tiếu Vân, tốt nhất nên cầu nguyện mình có trái tim khỏe mạnh, dám tính toán chúng tôi, phải tiếp nhận trả thù của chúng tôi, hừ!"

      xong ôm cổ Hoàng Hân Nguyệt còn cứng ngắc đứng im tại chỗ, cũng quay đầu lại, để lại mặt run lẩy bẩy của Vương Tiếu Vân ở tại chỗ.

      Lâm Vĩnh Mặc ôm Hoàng Hân Nguyệt lên xe, thắt dây an toàn cho , chính mình mới ngồi vào vị trí lái xe, lái xe tới chỗ tương đối yên tĩnh, mới ngừng lại. Quay người phát con mắt của Hoàng Hân Nguyệt ngừng chảy ra nước mắt, chỉ nhìn ngây ngốc, ôm cổ Hoàng Hân Nguyệt khóc ra tiếng, vẻ mặt đau lòng giọng : "Hân Nguyệt, trở về. Sau này ai cũng dám ức hiếp em nữa."

      Hoàng Hân Nguyệt khóc trận nước mắt nước mũi tèm nhem, nhưng mà vẫn ngơ ngác giật mình nhìn người trước mắt. Nếu như đây là giấc mộng, xin ông trời hãy cho con ngủ mãi, mãi mãi cũng cần tỉnh lại.

      "Nha đầu ngốc, em là ngốc…….tại sao ngu ngốc như vậy….." đến đây hốc mắt Lâm Vĩnh Mặc cũng đỏ, bảo bối Hân Nguyệt của , lại có thể chết thống khổ như vậy. Tại sao trước vẫn phát ra, người bên cạnh Hoàng Hân Nguyệt nhà kia là người bụng dạ khó lường như vậy. vẫn có phát , nhất thời tự trách cộng thêm áy náy cũng khó giấu trái tim của .

      "Vĩnh Mặc, ô ô..... Vĩnh Mặc, ô ô.... ..." Cuối cùng Hoàng Hân Nguyệt oa lên ôm chầm Lâm Vĩnh Mặc khóc.


      "Đừng khóc, ngoan, sao!" xong an ủi vỗ vỗ sau lưng , nhưng là trong lòng khó chịu muốn chết. Ngày hôm qua , bị sách ở thư phòng đập vào, ngủ cái tới gần sáng. Tối ngày hôm qua ở thư phòng, là trai của cõng trở về phòng. Sáng sớm tỉnh lại, trong lòng vui mừng xa hơn nữa là khiếp sợ. Lúc tỉnh lại, khắp nơi tìm Hoàng Hân Nguyệt, lúc này mới biết được, lúc trở lại còn có biết Hoàng Hân Nguyệt, cũng chính là khi đó Hoàng Hân Nguyệt cho nhìn quyển tiểu thuyết kia. Trùng sinh.

      Sáng sớm, cả người nhà cũng bị sắc mặt tái nhợt của dọa sợ. Mặc dù trong lòng có chút xin lỗi, nhưng là cũng có ảnh hưởng tới tâm tình tốt của . lập tức lái xe chạy tới tìm , coi như bị phạt mấy tờ giấy vi phạm, tất cả đều đáng giá.

      "Vĩnh Mặc, .... ...." Hoàng Hân Nguyệt vốn là đầu óc mơ mơ màng màng, nhất thời ràng cái, ôm Lâm Vĩnh Mặc chặt, run rẩy hỏi: " cũng là trùng sinh trở về?" Sợ hiểu, vội vàng tiếp tục hỏi: "Giống như trước kia em lấy "Cạn bể hoa" viết cho xem, bên trong giống y như trùng sinh?"

      "Ừ." Lâm Vĩnh Mặc ôm vào lòng, trong lòng nặng nề thở ra ngụm khí. ra , trong lòng lúc này vừa mừng như điên vừa khiếp sợ, nhưng là đây tất cả cũng quan trọng, quan trọng là Hân Nguyệt vẫn còn ở bên cạnh .

      "Về sau thể nhắc tới cái này với người khác, chuyện này chỉ có hai người chúng ta biết, hiểu chưa?" Lâm Vĩnh Mặc buông ra, hôn cái trán của , lời dặn dò.

      "Ừ, xin lỗi. Vĩnh Mặc xin lỗi, là em hại chết , xin lỗi....." Trùng sinh trở lại xin lỗi việc làm trước kia của mình, cảm giác Hoàng Hân Nguyệt rất phức tạp, cũng rất áy náy.

      "Đứa ngốc. Chuyện này hoàn toàn liên quan đến em. Lúc ấy chiếc xe kia tông tới, dĩ nhiên phải bảo vệ tốt cho em….. nhưng mà bà xã của , chuyện này hoàn toàn liên quan đến em. tại, chúng ta trở lại, đều phải chăm sóc mình tốt hơn. Trước tiên dẫn em bệnh viện kiểm tra cả người, được ?"

      Lâm Vĩnh Mặc sợ hai người bọn họ trùng sinh, mà lại có tác dụng phụ gì. Thân thể xảy ra vấn đề gì, phát sớm chút, để cho còn chuẩn bị tâm lý. Dù sao, bọn họ cũng chịu được đả kích nữa.

      "Vĩnh Mặc—" Hoàng Hân Nguyệt lấy tay của đặt bụng của mình, cười chảy nước mắt : "Em có thể có đứa con, đứa bé này nên biết, là của anh____"

      Lời còn chưa hết, bị Lâm Vĩnh Mặc hôn lên.

      Chờ bọn họ đến bệnh viện làm kiểm tra, tới buổi trưa. Lâm Vĩnh Mặc ôm bảo bối Hoàng Hân Nguyệt ăn cơm, cả người trong trạng thái hưng phấn. nghĩ tới, trở lại mà có thể làm cha, cảm giác này tốt.

      ra , khi vừa tỉnh lại, cũng biết Hoàng Hân Nguyệt cũng trở lại rồi, nếu ngày hôm qua cũng tìm . Khi quyết định sinh đứa con, trong lòng rất là khiếp sợ, nhưng là bây giờ chân chính trở lại, đó chính là mừng như điên.

      Vừa lên xe, Lâm Vĩnh Mặc vỗ mông Hoàng Hân Nguyệt cái, tức giận hỏi: "Ngày hôm qua người nào đẩy xa ra, hả?"

      "Cũng biết ngày hôm qua người nào đó cho em khoản tiền, để cho em sinh hạ đứa con, hừ." xong nặng nề hừ lạnh tiếng, để tỏ vẻ bất mãn của . Lâm Vĩnh Mặc cười híp mắt chỉ vào cái trán của , thở dài tiếng.

      Mới vừa rồi bác sĩ cơ thể bọn họ đều rất khỏe mạnh. Hơn nữa Hoàng Hân Nguyệt nghi ngờ có thai 2 tháng 24 ngày, cũng , kiện kia xảy ra hơn hai tháng. Bọn họ cũng trùng sinh vào lúc này, là may!

      Đến bây giờ ôm cả người ấm nóng của Hoàng Hân Nguyệt mới cảm nhận được chân , đây là , đây lại có thể là .
      Last edited by a moderator: 21/9/17
      Phong nguyet, AikoNguyen, lêthanh90096 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 15: Chuẩn bị gặp người lớn

      Editor: MarisMiu

      “Hân Nguyệt, chúng ta hãy gặp ba mẹ rồi lập tức kết hôn . muốn đợi thêm phút nào nữa." xong ôm chặt, ngay cả cơ thể cũng kích động run rẩy ngừng.

      "Ừ." Hoàng Hân Nguyệt ở trong ngực của cũng gật đầu cái. Nhưng mà, sau đó lại nghi ngờ hỏi: "Ngày hôm qua em tìm . Kiếp trước, chuyện này có xảy ra, tại sao ?....."

      " cũng biết, vừa cảm giác tỉnh lại, ngay cả trí nhớ ngày hôm qua, ngày hôm trước vẫn còn. Nhưng mà, có thể tìm được em, tốt."

      cho Hoàng Hân Nguyệt, ra kiếp trước lúc rời nhân thế, vẫn theo bên người Hoàng Hân Nguyệt, cũng mới biết khi đó Hoàng Hân Nguyệt thương cỡ nào, thậm chí đến tận phút cuối còn lựa chọn kết thúc mạng sống của mình như vậy, đau lòng là giả."

      Hân Nguyệt của rất tốt, tốt đến nỗi biết nên thương như thế nào. theo bảo vệ , có lẽ cả đời Lâm Vĩnh Mặc đều phải ở bên người con Hoàng Hân Nguyệt này. Chỉ là, can tâm tình nguyện. d đ l q d

      "Vậy ...."

      "Mắt của vừa khép lại trở về tại, nha đầu ngốc, sau này chúng ta vĩnh viễn ở chung chỗ. Còn em, phải chăm sóc bảo bối tốt, chăm sóc chính mình tốt, những chuyện khác hãy giao cho , có được ?"

      ra , cho Hoàng Hân Nguyệt, bị cảnh tượng tự sát ép điên. Lúc ấy, thấy nhiều máu như vậy, người con gục ở trước mặt , loại cảm giác đó cả đời này lẫn đời sau của , cho dù phải làm hồn dã quỷ, cũng muốn trải qua thêm lần nữa.

      Lúc ấy vừa nhìn thấy ngã xuống, thời điểm mất ý thức, trước mắt tối sầm, vừa cảm giác tỉnh lại xuất ở chỗ này. biết có phải trùng hợp hay là do trời cao an bài. Trước kia tin, tại tin cũng phải tin, xem ra sau này còn phải làm từ thiện nhiều hơn nữa.

      tựa cằm vào đỉnh đầu của . Tiếp theo, còn phải đánh cuộc chiến, người có lỗi với và Hân Nguyệt, bỏ qua.

      "Vậy trước tiên chúng ta gặp người lớn chứ?" Hoàng Hân Nguyệt nằm trong ngực của hỏi. Đến lúc này, mới cảm giác được mình chân chính sống lại, ông xã quan trọng nhất của cũng trở về, có chỗ nương tựa rồi. Ngày hôm qua còn coi thường cái chết, hôm nay giống như bay mây, chân chân chính chính bay mây. diedanlequydon

      "Trước tiên gặp cha mẹ vợ , cũng lâu rồi chưa nhìn thấy hai người họ."

      Hoàng Hân Nguyệt dừng lại, xoa xoa đôi tay. Tâm tình của có chút sa sút, trong giọng đau lòng khó giấu: "Em cũng chưa gặp ba mẹ rất lâu rồi, em sợ lắm."

      "Đừng sợ, biết em thích ở nội thành. Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau thuyết phục ba mẹ chuyển ra ngoài sống. Huống chi sau này con của chúng ta còn phải nhờ cha mẹ vợ chiếu cố đó." Hoàng Hân Nguyệt nghe thông suốt, gật đầu cái, coi như là đáp ứng. ra , phải là thích nội thành, mà là thích người ở nơi kia. Trở về, khẳng định lại phải đối mặt với bộ mặt xảo trá của Vương Tiếu Vân kia.

      " thôi, vừa ăn cơm xong, coi như chúng ta tiêu hóa thức ăn." xong tháo giây an toàn của Hoàng Hân Nguyệt ra, mở cửa xe cho , tiếp theo khóa xe lại, quàng bả vai vào siêu thị. dien.dan.le.quy.don

      Bọn họ mua chai rượu lâu năm, mua sợi dây chuyền, còn có những đồ linh tinh khác. Sau đó trở về, mới cửa ra khỏi cửa siêu thị, sau lưng truyền tới giọng , hai người bọn họ đồng thời nhíu mày.

      "Hân Nguyệt, là em ư. Hân Nguyệt, sao em lại ở chỗ này?"

      Chỉ thấy người tới mặc cái áo sơ mi màu trắng, đầu đội nón lưỡi trai, dáng dấp cao gầy, trong tay cầm tờ rơi của cửa hàng, vừa nhìn Hoàng Hân Nguyệt.

      "Học trưởng Lý." Hoàng Hân Nguyệt xa cách gật đầu với cái, trong nội tâm Lâm Vĩnh Mặc cười lạnh mấy tiếng. Bây giờ Lý Hồng Vũ còn chưa phải là mối họa, bây giờ ta còn chưa nhận ra mình là con riêng, hơn nữa còn phải dựa vào phát tờ rơi để sống qua ngày.

      Mặc dù ta có thân phận như vậy nhưng Lâm Vĩnh Mặc coi thường, nhưng nghĩ tới việc ta làm khiến cho ghê tởm lâu, hãm hại người khác để vươn lên, rốt cuộc phẩm chất của ta có bao nhiêu tốt đẹp."

      phải nhà họ Lâm giúp đỡ người khác, chỉ là bọn họ có tiền, nhưng lại có người trẻ tuổi có bản lĩnh tài cao. Hoàng Tân Duy, cũng chính là công ty vợ mà ba đầu tư. Lúc ấy, cũng tham dự phần hợp đồng đó, nghĩ vợ của lại thành công, xem ra ánh mắt nhìn người của cha cũng sai." / diễn / đàn / lê / quý / đôn /

      Cho tới tại, nhà họ Lâm chỉ kiếm lại toàn bộ số tiền mình đầu tư, mà ngay cả tiền hoa hồng hàng năm cũng lớn hơn biết bao nhiêu lần. Nhà họ Lâm chỉ phụ trách đầu tư, tham dự việc quản lý. Suy cho cùng, nhà bọn họ chẳng chú ý xem nhà họ Hoàng buôn bán cái gì."

      "Ah, Hân Nguyệt, vị này là?" Đối mặt với kỹ thuật diễn sâu của Lý Hồng Vũ, Hoàng Hân Nguyệt chỉ có thể bất lực tòng tâm. ràng là trước kia ta cấu kết với Vương Tiếu Vân làm chuyện xấu, tại hỏi ngược lại ấy là ai.

      "Xin lỗi, học trưởng Lý. làm tiếp việc của mình ." Mặc dù mặt Hoàng Hân Nguyệt cười, nhưng sao Lý Hồng Vũ cảm nhận được trong mắt, chẳng qua ta che giấu cam lòng cùng căm tức ở trong lòng quá tốt. Nếu là người bình thường, nhìn ra."

      cái tay của Lâm Vĩnh Mặc xách theo túi lớn túi , cái tay còn lại nắm lấy tay của Hoàng Hân Nguyệt về chỗ đậu xe. được lát, Hoàng Hân Nguyệt nghi ngờ hỏi: "Kiếp trước, bọn họ chụp ảnh uy hiếp phải ?"

      Lâm Vĩnh Mặc mỉm cười cái, thấy ràng vẻ mặt của Hoàng Hân Nguyệt bất bình vì , cười : "Bọn họ rất nhanh hành động, kiếp này có thể giải quyết được. Đời này em cũng phải tin tưởng , biết ?" lqd

      "Vừa nghĩ thôi cũng khiến em cảm thấy ghê tởm, cho dù chúng ta ở trong tình huống nào, cũng bị người ta chụp lén."
      Last edited by a moderator: 21/9/17
      Phong nguyet, AikoNguyen, huyenlaw684 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 16: Gặp cha mẹ

      Lúc này, Lâm Vĩnh Mặc đặt đồ ở phía sau xe, mở cửa kéo Hoàng Hân Nguyệt vào bên trong xe. Cho ngồi ở vị trí kế bên tài xế, sau đó mới lái xe .

      " may là bọn họ còn chưa biết tài sản của em, bằng nhất định thiết kế cũng chỉ là ."

      Ban đầu Lâm Vĩnh Mặc bị bọn họ chụp ảnh uy hiếp, mà người bị vô tội kéo xuống nước theo là Hoàng Hân Nguyệt. Sau đó bọn họ biết tài sản của Hân Nguyệt, mới thay đổi chủ ý. Qua vài ngày bắt chuyển tiền, bọn họ mới giao phim ảnh ra, khi đó vừa lúc xảy ra tai nạn xe cộ. Sau đó là Hoàng Hân Nguyệt xử lý chuyện này giúp , cho nên vừa rồi Hoàng Hân Nguyệt mới hỏi như vậy.

      và Hân Nguyệt cưới nhau mấy năm, trôi qua rất vui vẻ. Bởi vì rời , cuộc sống của Hoàng Hân Nguyệt trôi qua hạnh phúc, những thứ này đều biết. Đáng hận nhất là nam nữ cặn bã Vương Tiếu Vân và Lý Hồng Vũ, lợi dụng Hân Nguyệt đơn thuần, lợi dụng coi trọng tình bạn bè đó.

      Nhưng mà, rốt cuộc tại sao bọn họ lại có bản lãnh cao như vậy, đêm hôm đó thiết kế . Kiếp trước còn chưa kịp suy nghĩ, bị tai nạn xe cộ chết. Đoán chừng, đêm hôm đó cái người bán chính là đám bạn tốt của . ngờ, nghĩ tới đây, trong lòng đau xót, đám bạn kia là chơi từ đến lớn cùng , rốt cuộc cũng hiểu được cái cảm nhận của Hân Nguyệt.

      Nếu vậy, người kia là ai. Tại sao ta lại làm như vậy?

      Hoàng Hân Nguyệt tức giận : "Như vậy em có cần phải cảm tạ bọn họ hay , có xuống tay độc ác."

      "Cũng cảm ơn bọn họ, nếu chúng ta cũng quen biết. cũng thông qua kiện kia từ từ hiểu em, sau đó lại em, cưới em."

      Hoàng Hân Nguyệt tránh khỏi ánh mắt thâm tình của , trầm mặc lúc mới hỏi: "Vĩnh Mặc, có từng hối hận khi quen biết em, em, cưới em ? Em ngu ngốc như vậy, cái gì cũng biết, ngay cả làm vợ của , em cũng cảm thấy rất thất bại, bằng cũng đợi đến lúc có ở đây, em mới phát ra em ......Em cũng đủ ưu tú...." đến đây, giọng của nghẹn xuống.

      Lâm Vĩnh Mặc dùng miệng chặn miệng của lại, mãi cho đến khi thở nổi mới buông ra, thấy vẻ mặt bởi vì thiếu khí ô-xy mà hồng hồng, cười càng thêm vui vẻ.

      Nghiêng xe về bên vừa cười vừa : "Em rất tốt, trong tưởng tượng của tốt gấp vạn lần."

      Từ trước đến nay, Lâm Vĩnh Mặc buôn bán ở thương trường đều là gian xảo dối trá, gặp dịp chơi, những phụ nữ ở bên người kia chỉ mang mặt nạ. Chỉ có tiểu nha đầu này, cái gì cũng biểu mặt, lúc ở bên cạnh che chở, bị người phụ nữ Vương Tiếu Vân kia bán .

      Nha đầu này phải là ngu, đó là ngây thơ, là đơn thuần. Hơn nữa, người rất có nghệ thuật thiên phú trời cho, thiết kế ra cái gì là đều được cái đó. Có thể nhìn cái là đạt tới tận sâu linh hồn, đó là bẩm sinh, phải thông qua học tập là có thể học được, chính là đặc biệt như vậy.

      thích ngây thơ, đơn thuần, thích thưởng thức tài hoa của , tác phẩm thiết kế của , thích mọi thứ của .

      "Vĩnh Mặc, phải đáp ứng em. Sau này nhất định phải bảo vệ bản thân mình tốt....." Hoàng Hân Nguyệt cắn cắn đôi môi. Nếu như lần này rồi, nhất định em cũng sống được, ngày bên người, rất khó chịu, rất khổ sở.

      "Đứa ngốc. bảo đảm, bắt đầu từ bây giờ chăm sóc chính mình tốt, được chưa?"

      "Đây chính là , được phải làm được." Lúc này, Hoàng Hân Nguyệt mới hài lòng nở nụ cười.

      Chốc lát sau, lái xe tới nhà họ Hoàng ở dưới khu lầu trong nội thành. Lâm Vĩnh Mặc tìm chỗ trống đậu xe, xách theo lễ vật, nắm tay Hoàng Hân Nguyệt lên lầu.

      Từ khi về hưu tới nay hai bác Hoàng có việc gì làm, mỗi ngày bác trai đều ra ngoài tìm lão hàng xóm đánh cờ, hoặc là hồ câu cá. Chỉ có mẹ Hoàng, buồn chán vô vị, cả ngày đứa con trai phải lo chuyện công ty chính là bay ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, muốn liên lạc cũng phải thông qua trợ lý, mà con lại càng bận hơn......Học hành, tiệc tùng, cũng có về nhà, từ khi con ra ngoài ở, nơi này vắng lạnh rất nhiều.

      Ngủ trưa tỉnh lại, hai người già uống chén trà, ngồi ở bên vừa thổi vừa xem ti vi. Lúc chuông cửa vang lên, mẹ Hoàng cho là hàng xóm chạy qua mượn đồ, đứng dậy vội vội vàng vàng chạy mở cửa.

      Vừa mở cửa ra, bà nhìn thấy con mình, sợ hết hồn, còn chưa phản ứng kịp, con ôm bà khóc lớn lên. Ba Hoàng nghe được tiếng khóc, vội vàng chạy đến nhìn thấy con khóc thê lương ở trong lòng vợ mình, ông nhìn qua người đàn ông đứng phía sau Hoàng Hân Nguyệt, nhất thời lửa giận xông lên.

      "Cậu bắt nạt con của tôi có phải ?" Bình thường khi con trở lại cũng là bộ dáng cười híp mắt, thế nào hôm nay vừa nhìn thấy bọn họ, lại khóc thành như vậy. Nhất định là có liên quan đến người đàn ông này, vừa nghĩ tới con khi ông biết xảy ra chuyện gì, bị khi dễ, ông cảm thấy khó chịu.

      "Cha vợ, mẹ vợ. Mọi người hiểu lầm rồi." Lâm Vĩnh Mặc bất đắc dĩ thở dài cái, cha mẹ vợ của vẫn giống như trước, đặc biệt là cha vợ, giọng hô to, ngay cả khu nhà cũng rung lên cái.

      "Ông Hoàng xảy ra chuyện gì? Ai u, đây phải là Hân Nguyệt sao?"

      "Đúng vậy. Hân Nguyệt lớn như vậy rồi sao?"

      Hàng xóm bên cạnh nghe thấy tiếng vang, từng người mở cửa ra chạy tới, vừa nhìn thấy Hoàng Hân Nguyệt, hiểu được. Nhưng mà còn có ánh mắt sắc bén, nhìn qua Lâm Vĩnh Mặc cái, chút khách khí hỏi: "Cậu là ai? Khi dễ Hân Nguyệt có phải hay ?"

      xong xoay người qua nhìn Hân Nguyệt dựa vào mẹ Hoàng : "Hân Nguyệt, sao con trở lại cùng Tiếu Vân nhà chúng ta? Ngộ nhỡ bị người quen biết bắt nạt hoặc là lừa, lại mất nhiều hơn được." xong ánh mắt kia còn vô ý liếc qua cả người Lâm Vĩnh Mặc, ánh mắt kia làm cho người ta nhìn cảm thấy rất thoải mái.
      Last edited by a moderator: 21/9/17
      Phong nguyet, AikoNguyen, lêthanh90095 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17: Vạch mặt

      Hoàng Hân Nguyệt nhìn vẻ mặt người vừa , nghe được trong lời của bà ấy đụng chạm đến Lâm Vĩnh Mặc, tức giận ra lời, cả người phát run, kéo Lâm Vĩnh Mặc qua, duy trì tư thái mười phần, căm tức mở miệng châm chọc: "Vương phu nhân, ấy là bạn trai con, con dẫn bạn trai về nhà, chẳng lẽ dẫn người muốn bán con về ở chung chỗ." Hoàng Hân Nguyệt tức giận ngay cả dì cũng gọi, trực tiếp gọi là phu nhân, có thể thấy được rất bất mãn đối với bà ấy.

      Lâm Vĩnh Mặc cảm thấy vừa buồn cười vừa cảm động, phát lúc này Hoàng Hân Nguyệt xa lạ như thế, lại đáng như thế, giống như con gà chọi. Nhưng mà, thích.

      Này, Lâm Vĩnh Mặc so sánh Hoàng Hân Nguyệt thành con gà chọi, ba mẹ ấy nghĩ sao?

      Nơi này người được người khác gọi là phu nhân ít nhất cũng phải có kiến thức, có tài sản. Tình huống gia đình nhà Vương Tiếu Vân nơi này ai ai cũng biết. Bà Hà đột nhiên được gọi là phu nhân, có bao nhiêu châm chọc, có bao nhiêu tức giận.

      mắt tất cả mọi người vốn là nhìn về phía Lâm Vĩnh Mặc có chút tốt, nhất thời bởi vì lời của Hoàng Hân Nguyệt, nhìn về phía mẹ của Vương Tiếu Vân, gì mà phu nhân chứ.

      "Hân Nguyệt con cái gì đó, đây phải là dì quan tâm con sao? Còn có, con như vậy là có ý gì? Cái gì mà bán bạn bè, Tiếu Vân nhà chúng ta làm cái gì?"

      "Vậy phải hỏi con nhà dì rồi."

      Bình thường Hoàng Hân Nguyệt chuyện đều lời , tại bộ dáng la to, phá vỡ suy nghĩ của cha mẹ Hoàng, ngay cả hàng xóm cũng sợ choáng váng, đây là Hoàng Hân Nguyệt bọn họ biết sao? Đây là ngoan ngoãn Hoàng Hân Nguyệt sao?

      Bình thường mẹ Vương cũng bởi vì con được mọi người khen ngợi, trước kia Hoàng Hân Nguyệt nhìn thấy bà đều là thân mật kêu bà là dì, có lúc trong tay có lễ vật gì, cũng đưa cho bà, thấy bà cũng là bộ dáng rất tôn kính.

      Hôm nay chợt bị con bé châm chọc như vậy, hơn nữa bà cảm thấy con tốt của mình bị̀ Hoàng Hân Nguyệt vũ nhục ngay trước mặt hàng xóm, lửa giận trong lòng bốc lên.

      Nhất thời đầu óc mơ hồ, bắt đầu la mắng: "Hoàng Hân Nguyệt chính là người có mắt, nếu có Tiếu Vân nhà chúng ta chăm sóc cho rằng có thể thi, nếu phải Tiếu Vân nhà chúng ta chiếu cố , sớm bị bắt nạt thành cái dạng gì rồi, nếu có Tiếu Vân nhà chúng ta, bây giờ cũng biết chết là thế nào đâu."

      "Tôi cũng biết Hân Nguyệt nhà chúng tôi là chết thế nào, nhưng chúng tôi biết con trai, con của chúng tôi, thậm chí có vật gì tốt con nhà chúng tôi cũng chia cho nhà các người phần. con của chúng tôi sao, còn chưa sách vở bài tập, mấy năm nay, đồ vật trong phòng con nhà mấy người, mỗi món phải là con của tôi đưa sao."

      Dừng chút mẹ Hoàng tức giận run người, lại tiếp tục : "Lần trước con trai của tôi về nước mua những thứ châu báu kia, món ít nhất cũng phải mấy vạn cũng đưa cho ta, cũng có ngoại tệ, là nhà ai hào phóng như vậy, vô thân tứ cố, đưa các ngươi từng món như quà tặng, ngược lại ngươi lại chúng ta."

      Nhìn con nhà mình trước mặt bị khi dễ như vậy, vậy sau lưng bị khi dễ thành bộ dạng gì. Nhất thời trong lòng bà cảm thấy đau, đau từng trận. Bà cho là.... .....bà cho là con của bà ít nhất được chăm sóc, nhưng cũng bị bắt bạt, nhưng mà bà sai rồi, con những được chăm sóc, hơn nữa còn bị bắt nạt.

      Mẹ Hoàng xong, hàng xóm xung quanh thở ra từng ngụm khí. Bọn họ mà, tại sao mấy năm này cuộc sống nhà bà Vương càng ngày càng tốt, ra là muốn cho Vương Tiếu Vân chăm sóc Hoàng Hân Nguyệt tốt mà đưa đồ, nghĩ tới mà.

      "Rốt cuộc là ai nuôi ai, công đạo trong lòng người, nhưng mọi việc Vương Tiếu Vân làm với tôi và Hân Nguyệt, tôi truy cứu luật pháp. Phiền các người lại với Vương Tiếu Vân tiếng, đừng tưởng rằng có chứng cứ, tôi làm gì được ta, hừ!" Lâm Vĩnh Mặc xong quay người, với cha mẹ Hoàng: "Chú, dì. Chúng ta vào nhà chuyện thôi."

      Khuôn mặt Hà phu nhân nhất thời đỏ bừng, biết là do tức giận, hay là do cảm thấy mất thể diện.

      Ba Hoàng đứng ở cửa, nhìn hết tất cả mọi thứ ràng. Mặc dù ông tức giận, nhưng là lý trí vẫn còn, thấy Hân Nguyệt xông lên, sợ có chuyện gì, nhưng là người con trai này lại ngăn ở vị trí phía trước, có thể để cho Hân Nguyệt trực tiếp đối mặt, cũng có thể đảm bảo con bị thương. Nơn nữa lúc bà xã mình đẩy Hân Nguyệt lên cậu ta cũng đứng ở bên cạnh. Có thể thấy được người này cũng tệ lắm, trong lòng ba Hoàng lập tức cho mấy phần thiện cảm.

      "Vào ." Ba Hoàng là người cuối cùng vào nhà, ông đứng ở cửa với hàng xóm: "Mấy ngày nữa nhà chúng tôi dọn , cám ơn mọi người mấy năm nay chiếu cố." xong cửa "rắc rắc" tiếng, đóng chặt.

      Mẹ Hoàng nghi ngờ hỏi: "Chúng ta ở đây rất tốt, tại sao phải dọn nhà?"

      Ba Hoàng tới ghế sô pha bên cạnh, ngồi xuống, tức giận : "Vừa mới nháo thành như vậy, bà chúng ta còn có thể ở đây được nữa sao? Huống chi con trai cũng mua nhà lâu lắm rồi, chúng ta còn chưa từng lần nào."

      ra buổi sáng con trai gọi điện thoại cho ông, ông cảm thấy đây cũng là lúc dọn nhà, tương lai bọn họ còn phải giúp chăm sóc cháu nội, cháu ngoại tay, cũng thể ở chỗ này cả đời được.

      Bởi vì lời buổi sáng của Hoàng Hân Nguyệt, ông bà Hoàng quyết định dọn nhà.



      Chương 18: Bại lộ

      Hoàng Hân Nguyệt lôi kéo Lâm Vĩnh Mặc, mặt nụ cười lặng lẽ : "Nhà mới của chúng ta cách Lâm gia cũng xa, đều là nằm trong chung cư." Vẻ mặt Lâm Vĩnh Mặc cưng chiều, mỉm cười gật đầu cái, bày tỏ sớm biết.

      Cha Hoàng giải thích với mẹ Hoàng xong, lúc này mới quay đầu nhìn lại Lâm Vĩnh Mặc còn đứng, tức giận : "Để đồ xuống , mời ngồi."

      "Cha mẹ, đây là quà tặng Vĩnh Mặc mua cho hai người." Hoàng Hân Nguyệt vừa nhìn thấy mẹ Hoàng kích động khóc. Kiếp trước, nhìn thấy bởi vì chuyện này mà mẹ Hoàng lo lắng bạc tóc, cha Hoàng cũng lo lắng cơ thể mệt muốn chết . Kiếp này, cha mẹ còn khỏe mạnh, ngay cả tóc cũng là đen bóng, có thể kích động sao.

      "Để xuống ." Ba Hoàng xong, Lâm Vĩnh Mặc đặt lễ vật lên bàn. Mẹ Hoàng rót trà cho họ, bốn người ngồi xuống ghế.

      "Hai đứa bắt đầu gặp gỡ từ khi nào? Tại sao lại biết nhau? Người nào giới thiệu?"

      "Ba mẹ, con....." thấy ba Hoàng hỏi Lâm Vĩnh Mặc giống như thẩm vấn phạm nhân, Hoàng Hân Nguyệt hạ quyết tâm nhắm mắt lại, nín thở lại hô lên: "Chúng con có em bé."

      xong toàn bộ thế giới an tĩnh lại, Hoàng Hân Nguyệt mở mắt, chỉ thấy ba mẹ Hoàng đen mặt gắt gao trợn mắt lườm cái, sau đó nhìn qua Lâm Vĩnh Mặc. Lâm Vĩnh Mặc sờ đầu vợ của mình, trong lòng vừa cảm động, lại đau lòng, đây nhà vợ của lớn lên, hôm nay lại ngăn ở trước mặt , có cái gì để cho đau lòng hơn chuyện này.

      "Cha..... phải, là chú, dì." Lâm Vĩnh Mặc kêu theo thói quen, lúc trước kêu "chú, dì" cũng rất khó kêu, thiếu chút nữa kêu lộn, dừng chút : "Con và Hân Nguyệt biết nhau 5 năm, chúng con quen nhau 3 tháng, là quen ở nhà hàng Tây."

      xong Lâm Vĩnh Mặc còn nháy mắt mấy cái, trong lòng Hoàng Hân Nguyệt cười vui vẻ. Nhưng mà vừa nghĩ tới bọn họ biết 5 năm, đó là chuyện của kiếp trước, lúc đó bọn họ kết hôn là 24 tuổi, Lâm Vĩnh Mặc 30 tuổi. Sau đó Lâm Vĩnh Mặc chết ở tuổi 34, nghĩ tới đây, ảm đạm cúi đầu.

      Lâm Vĩnh Mặc nhân cơ hội nắm lấy tay của , nghiêm túc : "Chú, dì. Con và Hân Nguyệt là nghiêm túc, hi vọng hai người có thể cho con cơ hội này. Huống chi, đứa thể có cha."

      "Có đứa con là được sao, có đứa con tôi là cậu nó thể nuôi nổi, đúng ?" Hoàng Tân Duy cầm trong tay cái chìa khóa, bộ mặt tức giận đỏ bừng, vừa nhìn thấy mặt Lâm Vĩnh Mặc, càng tức giận giậm chân: "Bạn tốt, ra là , tôi còn tưởng là tên khốn nào, lại dám đánh chủ ý lên em tôi, ra là cậu.... ......"

      Buổi sáng Hoàng Tân Duy phái người điều tra Vương Tiếu Vân, thuận tiện tra bên người còn có ai khi dễ em mình. nghe biết, vừa nghe làm việc ở công ty, cả người nổi trận lôi đình.

      Em của cư nhiên bị Vương Tiếu Vân kia khi dễ đến mức như vậy. còn chưa kịp uống hớp nước, vội vàng chạy đến trường học, lại biết được người đàn ông xa lạ đón , càng sợ có hình bên người, nếu phải là Triệu Dao Dao đến bên cha mẹ bên này xem chút, cũng đứng ở bên ngoài nghe lâu như vậy.

      Lúc này, Triệu Dao Dao vừa mới chạy đến ngoài cửa, mẹ Hoàng đứng lên ra ngoài đón, ngoài cửa truyền đến giọng gấp gáp của Triệu Dao Dao, thậm chí còn mang theo run rẩy.

      "A.....Hân.....Nguyệt ở chỗ này sao?"

      " vào nhanh lên vào uống miếng nước chút." Mẹ Hoàng thuận tay đóng cửa lại. Chỉ chốc lát sau, Triệu Dao Dao được mẹ Hoàng dẫn vào, vừa nhìn thấy Lâm Vĩnh Mặc, Triệu Dao Dao có chút ngoài ý muốn, Hoàng Hân Nguyệt đứng lên chào hỏi tiếng.

      "Hân Nguyệt, em có việc gì là tốt rồi, hù chết chị và trai của em." Hoàng Hân Nguyệt nhìn sắc mặt Triệu Dao Dao tái nhợt bởi vì lo lắng, có chút xin lỗi.

      " xin lỗi, để cho mọi người lo lắng."

      Hoàng Tân Duy vỗ bàn cái, chỉ chỉ Hoàng Hân Nguyệt, lại chỉ vào Lâm Vĩnh Mặc : "Muốn kết hôn với em tôi, lấy thành ý của Lâm gia các người."
      Hoàng Hân Nguyệt lo lắng nhìn Lâm Vĩnh Mặc cái. Kiếp trước, quan hệ của bọn họ còn có thể để cho người trong nhà hòa hoãn chút, ở dưới ánh mắt nhà họ Hoàng, bọn họ kéo dài hơn năm mới kết hôn, tình huống tại còn nghiêm trọng hơn so với kiếp trước.

      Lâm Vĩnh Mặc đưa cho Hoàng Hân Nguyệt ánh mắt an tâm, cười đứng lên.

      "Tân Duy, mình và Hân Nguyệt là nghiêm túc, nếu lấy ra thành ý, như vậy mình ở tại nhà họ Hoàng, đợi đến khi Hân Nguyệt sinh xong đứa bé mới nhắc lại chuyện kết hôn, cậu cảm thấy thế nào?"

      Hoàng Tân Duy càng thêm tức giận, chỉ cái mũi Lâm Vĩnh Mặc, cái tay còn lại chống hông, la lớn: "Cậu nghĩ cũng khá lắm."

      " thể được sao? Chú, dì, sáng sớm hôm nay con và Hân Nguyệt bệnh viện kiểm tra."

      Cha mẹ Hoàng nghe được như vậy, vội vàng nhìn về phía , ánh mắt kia còn có chút mừng rỡ. Lúc này, Hoàng Tân Duy cũng là làm ra vẻ, nhưng mà trong lòng vẫn thoải mái được.

      Khi em ra đời, cũng mới 10 tuổi, khi đó hiểu chuyện rồi, cộng thêm khi đó công việc của cha mẹ Hoàng cũng khá bề bộn. Có thể Hoàng Hân Nguyệt là do nuôi lớn, trong lòng có thể thoải mái được sao.

      Sắc mặt cha Hoàng càng thêm đen, nhìn con liếc mắt đưa tình với người đàn ông kia, ông cảm thấy tức giận. Khó khăn lắm mới nuôi lớn đứa con được như vậy, khó trách sinh con là của người ta, sai, nhìn chút , ông tức giận như vậy, con lại chỉ có lo cho tiểu tử xa lạ kia.

      đời này lúc nào cũng có người sắm vai phản diện, có người đóng vai xấu. Mặc dù, mẹ Hoàng thấy hai cha con bọn họ gấp gáp, nhưng đề tài này càng ngày càng sai hướng. tại, mấu chốt nhất là con nhà mình có em bé, bọn họ phải làm sao đây.
      Last edited by a moderator: 21/9/17
      Phong nguyet, AikoNguyen, lêthanh90095 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19: Dọn nhà

      "Được rồi, được rồi. Mỗi người ít câu . tại Hân Nguyệt có đứa , chúng ta cũng là ông bà ngoại rồi. Hai đứa kết hôn, tương lai nếu như tiểu tử này dám làm chuyện có lỗi với Hân Nguyệt nhà chúng ta, hai cha con các người chẳng lẽ trơ mắt nhìn Hân Nguyệt bị bắt nạt sao?"

      Hai cha con gật đầu cái, đó là điều đương nhiên, nếu như tên tiểu tử này dám làm chuyện có lỗi với Hân Nguyệt nhà bọn họ, hắc hắc.....Hai cha con bọn họ cũng phải là người ngồi .

      Thu phục cha mẹ Hoàng xong, kế tiếp chuyện này dễ dàng hơn rất nhiều. Ngày hôm sau, Lâm Vĩnh Mặc gọi điện cho công ty chuyển nhà, giúp cha mẹ Hoàng dọn nhà.

      Sáng sớm, Vương Tiếu Vân nhận được cuộc điện thoại gọi tới của mẹ mình, trong lòng lại luống cuống. Ngày hôm qua gặp phải người đàn ông ở trường học kia, ánh mắt của ta nhìn chằm chằm giống y như nhìn người chết, vĩnh viễn bao giờ quên được.

      Ngày hôm qua vất vả mới thuyết phục được chính mình. Ngày đó, bọn họ làm chuyện kia hoàn toàn có lưu lại dấu vết gì, ta hoàn toàn thể có chứng cứ được.

      Nhưng hôm nay mẹ ràng cho chuyện hôm qua xảy ra với nhà họ Hoàng, vốn cho là bọn họ chỉ là suông mà thôi. Nhưng mà, lúc sáng sớm bọn họ dọn nhà, Vương Tiếu Vân thể luống cuống.

      Trong điện thoại bắt đầu quát lớn mẹ mình, ngay cả kí túc xá cũng bởi vì tiếng quát của mà nhíu mày bất mãn, chỉ là cũng có ai dám gì. Những năm này, Vương Tiếu Vân liều mạng lấy lòng Hoàng Hân Nguyệt, hơn nữa người ta có rất nhiều trang sức đều là có được từ người Hoàng Hân Nguyệt, bọn họ cũng phải là biết.

      Nhưng mà thế này coi như xong, Hoàng Hân Nguyệt người ta cũng có lỗi với ta, nhưng mà nhìn việc ta làm với Hoàng Hân Nguyệt chút. Mấy bạn học cùng lớp có lòng muốn khuyên Hoàng Hân Nguyệt, nhưng Hoàng Hân Nguyệt này là ngốc, họ khuyên bảo, họ làm chuyện nên làm, hết lòng quan tâm giúp đỡ, coi như là hết tình hết nghĩa, những chuyện khác họ cũng quản được.

      Ngay lúc vẻ mặt Vương Tiếu Vân đỏ bừng, có người gõ cửa bên ngoài cửa kí túc xá. Bạn học đứng ở gần cửa ngáp, tâm tình rất tốt mở cửa. Đúng vậy, mặc cho là sáng sớm bị giọng này la to này đánh thức, tâm tình của họ sao có thể ổn chứ.

      Chỉ là cửa kí túc xá vừa mở, ngẩn người. Hoàng Hân Nguyệt cầm bữa ăn sáng, giơ lên, cười : "Thế nào, hoan nghênh mình vào sao?"

      " có.......chẳng qua là......" quay đầu nhìn Vương Tiếu Vân vẫn còn chuyện điện thoại, khó khăn : "Hân Nguyệt, nếu như cậu tìm Tiếu Vân, ấy có điện thoại, có thể......Cậu chờ chút hãy quay trở lại." ra mở cửa là bạn cùng phòng, muốn để cho Hoàng Hân Nguyệt nghe được nội dung cuộc chuyện bên trong, phải là có lúc biết đó cũng là loại hạnh phúc.

      Hoàng Hân Nguyệt ngẩn người, ngó đầu vào bên trong dò xét, chỉ nghe giọng cực kỳ tức giận của Vương Tiếu Vân, la to vào cái điện thoại di động. Điện thoại di động trong tay ta là quà sinh nhật mấy tháng trước Hân Nguyệt đưa cho, cũng phải mấy ngàn tệ. Lúc ấy, Hoàng Hân Nguyệt bỏ tiền ra cũng là can tâm tình nguyện.

      Hoàng Hân Nguyệt luôn hào phóng, đối tốt với bạn bè, luôn vui vẻ đối với bạn cùng lớp. Cho tới bây giờ cũng xấu sau lưng người khác, hoặc là xung đột với người khác. Ngược lại Vương Tiếu Vân, ỷ vào Hoàng Hân Nguyệt có tiền, ai cũng xem thường. Cho nên rất nhiều bạn học hề thích ta, lâu ngày Vương Tiếu Vân ở chung chỗ với Hoàng Hân Nguyệt, cũng bị mọi người lây sang chán ghét.

      Hoàng Hân Nguyệt nhếch môi, cười lạnh. Vương Tiếu Vân tính toán , ngược lại chưa bao giờ che giấu ở trước mặt bạn học, chỉ có ngây ngốc còn tin tưởng.

      Trước kia rất nhiều bạn học cảnh cáo , trong lòng Vương Tiếu Vân tốt như nghĩ đâu, để cho cẩn thận. Còn có trực tiếp đối đáp Vương Tiếu, bắt ta đáp lời. Nhưng mà trong lòng vẫn tin tưởng ta, cảm thấy bạn bè nên tin tưởng lẫn nhau, bạn bè có thể làm bạn cả đời. Nhưng mà lại quên điều, có bạn bè trước mặt vừa vừa cười, sau lưng đâm dao.

      "Hôm nay phải mình tới tìm ấy, dù sao chúng ta cũng ở cùng kí túc xá nửa năm. Đây là bữa ăn sáng mình mua, mời mọi người ăn." xong khoa tay múa chân cái, cười : "Chỉ có 4 phần thôi, còn ta gọi điện mình mặc kệ. Được rồi, mình phải gặp giáo sư báo cáo ." xong quay người, phất phất tay, để lại các bạn học vẫn còn sững sờ.

      Năm đó, sống cùng với bọn họ nửa năm ở kí túc xá, nếu phải là Vương Tiếu Vân luôn luôn oán trách bạn cùng phòng sống chung tốt thế này thế kia trước mặt mẹ Hoàng, cha Hoàng cũng mua cho nhà trọ bên ngoài, mà càng thêm dễ dàng cho Vương Tiếu Vân, cách ly với tất cả bạn học, ngược lại lại cho rằng ý kiến của ta là hay. Nhưng mà, sau này tất cả giống nhau nữa, nghĩ tới đây, mặt mỉm cười, nhưng trong mắt màn lạnh lẽo kia thế nào cũng che dấu được.

      tới phòng của giáo sư, giáo sư còn chưa tới, đứng ở bên ngoài chờ. Sáng sớm hôm nay, nếu phải là nhận được cuộc điện thoại của thầy, để cho tới trường học chuyến, lúc này chắc chắn còn ngủ nướng.

      Ngày hôm qua, mặc dù có thể cha mẹ và trai có sắc mặt tốt với Lâm Vĩnh Mặc, nhưng đó cũng là từ tiếng sấm lớn trở thành tiếng sấm .

      Người khác biết, chỉ là nhất định giống ngày hôm qua vượt qua kiểm tra dễ dàng được, nhưng là Lâm Vĩnh Mặc tương đối dễ dàng, bởi vì hai Lâm gia cũng chính là trai của Lâm Vĩnh Mặc. Lâm Vĩnh Văn là bạn học cùng lớp với trai , năm đó của chạy nghiệp vụ khắp nơi, tìm vay mọi chỗ, nhưng mà thứ nhất là ai cho mượn, thứ hai là ngân hàng chịu cho vay. Sau đó, Lâm Vĩnh Văn nghe được chuyện này, chuyện với cha Lâm cái, cha Lâm tìm người điều tra phen, mới rót vốn cho phát triển.

      Năm đó, chỉ gặp trai của lần, ấy : "Tương lai, tiền đồ của tiểu tử này rất sáng, có giới hạn."
      Last edited by a moderator: 21/9/17
      Phong nguyet, AikoNguyen, lêthanh90096 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :