Chương 17: Vạch mặt
Hoàng Hân Nguyệt nhìn vẻ mặt người vừa , nghe được trong lời của bà ấy đụng chạm đến Lâm Vĩnh Mặc, tức giận ra lời, cả người phát run, kéo Lâm Vĩnh Mặc qua, duy trì tư thái mười phần, căm tức mở miệng châm chọc: "Vương phu nhân, ấy là bạn trai con, con dẫn bạn trai về nhà, chẳng lẽ dẫn người muốn bán con về ở chung chỗ." Hoàng Hân Nguyệt tức giận ngay cả dì cũng gọi, trực tiếp gọi là phu nhân, có thể thấy được rất bất mãn đối với bà ấy.
Lâm Vĩnh Mặc cảm thấy vừa buồn cười vừa cảm động, phát lúc này Hoàng Hân Nguyệt xa lạ như thế, lại đáng như thế, giống như con gà chọi. Nhưng mà, thích.
Này, Lâm Vĩnh Mặc so sánh Hoàng Hân Nguyệt thành con gà chọi, ba mẹ ấy nghĩ sao?
Nơi này người được người khác gọi là phu nhân ít nhất cũng phải có kiến thức, có tài sản. Tình huống gia đình nhà Vương Tiếu Vân nơi này ai ai cũng biết. Bà Hà đột nhiên được gọi là phu nhân, có bao nhiêu châm chọc, có bao nhiêu tức giận.
mắt tất cả mọi người vốn là nhìn về phía Lâm Vĩnh Mặc có chút tốt, nhất thời bởi vì lời của Hoàng Hân Nguyệt, nhìn về phía mẹ của Vương Tiếu Vân, gì mà phu nhân chứ.
"Hân Nguyệt con cái gì đó, đây phải là dì quan tâm con sao? Còn có, con như vậy là có ý gì? Cái gì mà bán bạn bè, Tiếu Vân nhà chúng ta làm cái gì?"
"Vậy phải hỏi con nhà dì rồi."
Bình thường Hoàng Hân Nguyệt chuyện đều lời , tại bộ dáng la to, phá vỡ suy nghĩ của cha mẹ Hoàng, ngay cả hàng xóm cũng sợ choáng váng, đây là Hoàng Hân Nguyệt bọn họ biết sao? Đây là ngoan ngoãn Hoàng Hân Nguyệt sao?
Bình thường mẹ Vương cũng bởi vì con được mọi người khen ngợi, trước kia Hoàng Hân Nguyệt nhìn thấy bà đều là thân mật kêu bà là dì, có lúc trong tay có lễ vật gì, cũng đưa cho bà, thấy bà cũng là bộ dáng rất tôn kính.
Hôm nay chợt bị con bé châm chọc như vậy, hơn nữa bà cảm thấy con tốt của mình bị̀ Hoàng Hân Nguyệt vũ nhục ngay trước mặt hàng xóm, lửa giận trong lòng bốc lên.
Nhất thời đầu óc mơ hồ, bắt đầu la mắng: "Hoàng Hân Nguyệt chính là người có mắt, nếu có Tiếu Vân nhà chúng ta chăm sóc … cho rằng có thể thi, nếu phải Tiếu Vân nhà chúng ta chiếu cố , sớm bị bắt nạt thành cái dạng gì rồi, nếu có Tiếu Vân nhà chúng ta, bây giờ cũng biết chết là thế nào đâu."
"Tôi cũng biết Hân Nguyệt nhà chúng tôi là chết thế nào, nhưng chúng tôi biết con trai, con của chúng tôi, thậm chí có vật gì tốt con nhà chúng tôi cũng chia cho nhà các người phần. con của chúng tôi sao, còn chưa sách vở bài tập, mấy năm nay, đồ vật trong phòng con nhà mấy người, mỗi món phải là con của tôi đưa sao."
Dừng chút mẹ Hoàng tức giận run người, lại tiếp tục : "Lần trước con trai của tôi về nước mua những thứ châu báu kia, món ít nhất cũng phải mấy vạn cũng đưa cho ta, cũng có ngoại tệ, là nhà ai hào phóng như vậy, vô thân tứ cố, đưa các ngươi từng món như quà tặng, ngược lại ngươi lại chúng ta."
Nhìn con nhà mình trước mặt bị khi dễ như vậy, vậy sau lưng bị khi dễ thành bộ dạng gì. Nhất thời trong lòng bà cảm thấy đau, đau từng trận. Bà cho là.... .....bà cho là con của bà ít nhất được chăm sóc, nhưng cũng bị bắt bạt, nhưng mà bà sai rồi, con những được chăm sóc, hơn nữa còn bị bắt nạt.
Mẹ Hoàng xong, hàng xóm xung quanh thở ra từng ngụm khí. Bọn họ mà, tại sao mấy năm này cuộc sống nhà bà Vương càng ngày càng tốt, ra là muốn cho Vương Tiếu Vân chăm sóc Hoàng Hân Nguyệt tốt mà đưa đồ, nghĩ tới mà.
"Rốt cuộc là ai nuôi ai, công đạo trong lòng người, nhưng mọi việc Vương Tiếu Vân làm với tôi và Hân Nguyệt, tôi truy cứu luật pháp. Phiền các người lại với Vương Tiếu Vân tiếng, đừng tưởng rằng có chứng cứ, tôi làm gì được ta, hừ!" Lâm Vĩnh Mặc xong quay người, với cha mẹ Hoàng: "Chú, dì. Chúng ta vào nhà chuyện thôi."
Khuôn mặt Hà phu nhân nhất thời đỏ bừng, biết là do tức giận, hay là do cảm thấy mất thể diện.
Ba Hoàng đứng ở cửa, nhìn hết tất cả mọi thứ ràng. Mặc dù ông tức giận, nhưng là lý trí vẫn còn, thấy Hân Nguyệt xông lên, sợ có chuyện gì, nhưng là người con trai này lại ngăn ở vị trí phía trước, có thể để cho Hân Nguyệt trực tiếp đối mặt, cũng có thể đảm bảo con bị thương. Nơn nữa lúc bà xã mình đẩy Hân Nguyệt lên cậu ta cũng đứng ở bên cạnh. Có thể thấy được người này cũng tệ lắm, trong lòng ba Hoàng lập tức cho mấy phần thiện cảm.
"Vào ." Ba Hoàng là người cuối cùng vào nhà, ông đứng ở cửa với hàng xóm: "Mấy ngày nữa nhà chúng tôi dọn , cám ơn mọi người mấy năm nay chiếu cố." xong cửa "rắc rắc" tiếng, đóng chặt.
Mẹ Hoàng nghi ngờ hỏi: "Chúng ta ở đây rất tốt, tại sao phải dọn nhà?"
Ba Hoàng tới ghế sô pha bên cạnh, ngồi xuống, tức giận : "Vừa mới nháo thành như vậy, bà chúng ta còn có thể ở đây được nữa sao? Huống chi con trai cũng mua nhà lâu lắm rồi, chúng ta còn chưa từng lần nào."
ra buổi sáng con trai gọi điện thoại cho ông, ông cảm thấy đây cũng là lúc dọn nhà, tương lai bọn họ còn phải giúp chăm sóc cháu nội, cháu ngoại tay, cũng thể ở chỗ này cả đời được.
Bởi vì lời buổi sáng của Hoàng Hân Nguyệt, ông bà Hoàng quyết định dọn nhà.
Chương 18: Bại lộ
Hoàng Hân Nguyệt lôi kéo Lâm Vĩnh Mặc, mặt nụ cười lặng lẽ : "Nhà mới của chúng ta cách Lâm gia cũng xa, đều là nằm trong chung cư." Vẻ mặt Lâm Vĩnh Mặc cưng chiều, mỉm cười gật đầu cái, bày tỏ sớm biết.
Cha Hoàng giải thích với mẹ Hoàng xong, lúc này mới quay đầu nhìn lại Lâm Vĩnh Mặc còn đứng, tức giận : "Để đồ xuống , mời ngồi."
"Cha mẹ, đây là quà tặng Vĩnh Mặc mua cho hai người." Hoàng Hân Nguyệt vừa nhìn thấy mẹ Hoàng kích động khóc. Kiếp trước, nhìn thấy bởi vì chuyện này mà mẹ Hoàng lo lắng bạc tóc, cha Hoàng cũng lo lắng cơ thể mệt muốn chết . Kiếp này, cha mẹ còn khỏe mạnh, ngay cả tóc cũng là đen bóng, có thể kích động sao.
"Để xuống ." Ba Hoàng xong, Lâm Vĩnh Mặc đặt lễ vật lên bàn. Mẹ Hoàng rót trà cho họ, bốn người ngồi xuống ghế.
"Hai đứa bắt đầu gặp gỡ từ khi nào? Tại sao lại biết nhau? Người nào giới thiệu?"
"Ba mẹ, con....." thấy ba Hoàng hỏi Lâm Vĩnh Mặc giống như thẩm vấn phạm nhân, Hoàng Hân Nguyệt hạ quyết tâm nhắm mắt lại, nín thở lại hô lên: "Chúng con có em bé."
xong toàn bộ thế giới an tĩnh lại, Hoàng Hân Nguyệt mở mắt, chỉ thấy ba mẹ Hoàng đen mặt gắt gao trợn mắt lườm cái, sau đó nhìn qua Lâm Vĩnh Mặc. Lâm Vĩnh Mặc sờ đầu vợ của mình, trong lòng vừa cảm động, lại đau lòng, đây nhà vợ của lớn lên, hôm nay lại ngăn ở trước mặt , có cái gì để cho đau lòng hơn chuyện này.
"Cha..... phải, là chú, dì." Lâm Vĩnh Mặc kêu theo thói quen, lúc trước kêu "chú, dì" cũng rất khó kêu, thiếu chút nữa kêu lộn, dừng chút : "Con và Hân Nguyệt biết nhau 5 năm, chúng con quen nhau 3 tháng, là quen ở nhà hàng Tây."
xong Lâm Vĩnh Mặc còn nháy mắt mấy cái, trong lòng Hoàng Hân Nguyệt cười vui vẻ. Nhưng mà vừa nghĩ tới bọn họ biết 5 năm, đó là chuyện của kiếp trước, lúc đó bọn họ kết hôn là 24 tuổi, Lâm Vĩnh Mặc 30 tuổi. Sau đó Lâm Vĩnh Mặc chết ở tuổi 34, nghĩ tới đây, ảm đạm cúi đầu.
Lâm Vĩnh Mặc nhân cơ hội nắm lấy tay của , nghiêm túc : "Chú, dì. Con và Hân Nguyệt là nghiêm túc, hi vọng hai người có thể cho con cơ hội này. Huống chi, đứa thể có cha."
"Có đứa con là được sao, có đứa con tôi là cậu nó thể nuôi nổi, đúng ?" Hoàng Tân Duy cầm trong tay cái chìa khóa, bộ mặt tức giận đỏ bừng, vừa nhìn thấy mặt Lâm Vĩnh Mặc, càng tức giận giậm chân: "Bạn tốt, ra là , tôi còn tưởng là tên khốn nào, lại dám đánh chủ ý lên em tôi, ra là cậu.... ......"
Buổi sáng Hoàng Tân Duy phái người điều tra Vương Tiếu Vân, thuận tiện tra bên người còn có ai khi dễ em mình. nghe biết, vừa nghe làm việc ở công ty, cả người nổi trận lôi đình.
Em của cư nhiên bị Vương Tiếu Vân kia khi dễ đến mức như vậy. còn chưa kịp uống hớp nước, vội vàng chạy đến trường học, lại biết được người đàn ông xa lạ đón , càng sợ có hình bên người, nếu phải là Triệu Dao Dao đến bên cha mẹ bên này xem chút, cũng đứng ở bên ngoài nghe lâu như vậy.
Lúc này, Triệu Dao Dao vừa mới chạy đến ngoài cửa, mẹ Hoàng đứng lên ra ngoài đón, ngoài cửa truyền đến giọng gấp gáp của Triệu Dao Dao, thậm chí còn mang theo run rẩy.
"A.....Hân.....Nguyệt ở chỗ này sao?"
" vào nhanh lên vào uống miếng nước chút." Mẹ Hoàng thuận tay đóng cửa lại. Chỉ chốc lát sau, Triệu Dao Dao được mẹ Hoàng dẫn vào, vừa nhìn thấy Lâm Vĩnh Mặc, Triệu Dao Dao có chút ngoài ý muốn, Hoàng Hân Nguyệt đứng lên chào hỏi tiếng.
"Hân Nguyệt, em có việc gì là tốt rồi, hù chết chị và trai của em." Hoàng Hân Nguyệt nhìn sắc mặt Triệu Dao Dao tái nhợt bởi vì lo lắng, có chút xin lỗi.
" xin lỗi, để cho mọi người lo lắng."
Hoàng Tân Duy vỗ bàn cái, chỉ chỉ Hoàng Hân Nguyệt, lại chỉ vào Lâm Vĩnh Mặc : "Muốn kết hôn với em tôi, lấy thành ý của Lâm gia các người."
Hoàng Hân Nguyệt lo lắng nhìn Lâm Vĩnh Mặc cái. Kiếp trước, quan hệ của bọn họ còn có thể để cho người trong nhà hòa hoãn chút, ở dưới ánh mắt nhà họ Hoàng, bọn họ kéo dài hơn năm mới kết hôn, tình huống tại còn nghiêm trọng hơn so với kiếp trước.
Lâm Vĩnh Mặc đưa cho Hoàng Hân Nguyệt ánh mắt an tâm, cười đứng lên.
"Tân Duy, mình và Hân Nguyệt là nghiêm túc, nếu lấy ra thành ý, như vậy mình ở tại nhà họ Hoàng, đợi đến khi Hân Nguyệt sinh xong đứa bé mới nhắc lại chuyện kết hôn, cậu cảm thấy thế nào?"
Hoàng Tân Duy càng thêm tức giận, chỉ cái mũi Lâm Vĩnh Mặc, cái tay còn lại chống hông, la lớn: "Cậu nghĩ cũng khá lắm."
" thể được sao? Chú, dì, sáng sớm hôm nay con và Hân Nguyệt bệnh viện kiểm tra."
Cha mẹ Hoàng nghe được như vậy, vội vàng nhìn về phía , ánh mắt kia còn có chút mừng rỡ. Lúc này, Hoàng Tân Duy cũng là làm ra vẻ, nhưng mà trong lòng vẫn thoải mái được.
Khi em ra đời, cũng mới 10 tuổi, khi đó hiểu chuyện rồi, cộng thêm khi đó công việc của cha mẹ Hoàng cũng khá bề bộn. Có thể Hoàng Hân Nguyệt là do nuôi lớn, trong lòng có thể thoải mái được sao.
Sắc mặt cha Hoàng càng thêm đen, nhìn con liếc mắt đưa tình với người đàn ông kia, ông cảm thấy tức giận. Khó khăn lắm mới nuôi lớn đứa con được như vậy, khó trách sinh con là của người ta, sai, nhìn chút , ông tức giận như vậy, con lại chỉ có lo cho tiểu tử xa lạ kia.
đời này lúc nào cũng có người sắm vai phản diện, có người đóng vai xấu. Mặc dù, mẹ Hoàng thấy hai cha con bọn họ gấp gáp, nhưng đề tài này càng ngày càng sai hướng. tại, mấu chốt nhất là con nhà mình có em bé, bọn họ phải làm sao đây.
Last edited by a moderator: 21/9/17