1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ Trước Tặng Phẩm - An Cách Tư (22) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Cưới ngươi, là nhượng bộ lớn nhất của ta

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com



      Đau…

      Đây là cảm giác duy nhất sau khi Cung Tư Điềm ngã sấp, trán đập trúng vào bàn trà làm cho đau đến nhăn mày lại, lòng bàn tay cũng truyền đến cảm giác đau đớn.

      Cái trượt chân này, té cũng .

      giãy giụa ngồi dậy, tay bé vịn sofa từ từ đứng lên.

      Bỗng nhiên, đôi bàn chân rộng lớn xuất ở trước mặt , ngón chân của rất chỉnh tề cũng rất dài, mấy ngón chân được cắt tỉa chỉnh tề lại càng tăng thêm hoàn mỹ của nam nhân này, nhất định là loại người rất chú trọng phẩm chất cuộc sống a.

      thân tự nhiên cùng cuồng vọng, cũng phải là có đạo lý.

      Chỉ là, những lời từ trong miệng xuất ra, lại dễ nghe chút nào.

      Liêm Diệc Sâm chậm rãi ngồi xổm xuống, bàn tay nâng lên hàm dưới của , môi mỏng nhàng mở ra :”Nhiệm vụ của ngươi, là sinh hạ người thừa kế, trừ chuyện này ra, cũng đừng làm những cử chỉ vô vị đó. Ngươi nên biết trong lòng ta nghĩ cái gì, cưới ngươi, là nhượng bộ lớn nhất của ta.”

      xong, ưu nhã đứng lên, nhanh rời khỏi.

      Cung Tư Điềm ngơ ngẩn ngồi dưới đất, lực đạo của rất lớn, lúc này hàm dưới vẫn còn truyền đến nhè đau đớn.

      Con ngươi trong suốt mờ mịt nhìn bóng lưng rời , cho đến khi bóng dáng của biến mất ở ngoài cửa mớt chậm rãi thu hồi tầm mắt.

      Trong đầu vẫn xoay quanh lời lúc rời của Liên Diệc Sâm, như vậy, rốt cuộc là có ý gì?

      Mặc dù những lời này đối với chị rất công bằng, thế nhưng lại thể lờ câu của :”Cưới ngươi, là nhượng bộ lớn nhất của ta.” Lúc nghe những lời này, trong mắt thoáng lên nét quang mang.

      Cảm thấy, sau lưng những lời này còn chưa đựng ý vị gì đó.

      Bỗng nhiên, Cung Tư Điềm phát mình bị đặt mình trong cái lưới lớn, hiểu mà vùng vẫy, mà dẫy dụa, nhưng ngược lại càng bị siết chặc vào trong đó.

      im lặng đứng lên, dọn dẹp ly rượu cùng bình rượu bàn trà, đem chúng nó để vào giá rượu bên trong phòng ngủ.

      Liêm Diệc Sâm rời , mặc dù giúp nàng thoát hồi trầm luân triền miên, thế nhưng, lại cách nào quên ánh mặt thống khổ cùng bóng lưng đơn của .

      Thở dài sâu, nằm lên giường.

      ……..

      Cung Tư Điềm ngồi sofa, bên trong tivi phát sóng tin tức, cũng phải thích nhiều chuyện bát quái, mà là thực rất buồn chán.

      Trong lòng bàn tay nắm chặt di động, màn hình vẫn còn lên tin nhắn của chị: Vài ngày sau xuất ngoại, nắm chắc thời gian.

      Khoảng mười tin nhắn, lại làm cho sửng sốt dưới mười phút.

      Loại chuyện này, cũng phải làm việc theo hiệu suất, còn có thể làm sao bắt chặt thời gian?

      Lại , ở đây mấy ngày, ngoại trừ buổi tối đầu tiên kết thúc trong vui ra, cũng chưa từng thấy xuất thêm lần nào nữa.

      Ngoài cửa truyền đến thanh tắt máy của ô tô, ngay sau đó cửa lớn của biệt thự mở ra, sau đó thân hình thon dài cao ngất xuất trong tầm mắt của .

      Ngón tay bé nhanh chóng nhắn xuống phím xoá, sau khi đem mấy tin nhắn kia xoá bỏ, tắt máy, để vào trong túi.

      Thân ảnh nhắn nhanh chóng rời khỏi sofa, hướng về phía bóng dáng cao ngất kia chậm rãi đến.

      Chương 14: Hôn môi của .

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com



      Vừa đến gần Liêm Diệc Sâm, liền nghe mùi rượu nồng đậm xông vào trong mũi, Cung Tư Điềm nhịn được liền nhăn mày lại.

      , mùi rượu quá mức nồng đậm, làm cho chút cũng muốn tới gần.

      Nhưng mà, mặt ửng đỏ rất nhiều, bước cũng phải vạn phần trầm ổn, có thể nhìn ra, uống rất say.

      Nghĩ như vậy, tiểu thân thể tiếp tục về phía trước, ngay sau đó mạt bóng dáng cao lớn hướng về phìa dựa vào, thân thể nhắn xinh xắn nhanh chóng tiếp được thân hình đột nhiên ngã xuống của .

      Nặng quá!

      Hai cánh tay mảnh khảnh ôm quanh thân thể cao to của , thề, thực rất nặng.

      thể mở miệng dò hỏi, cánh tay Cung Tư Điềm vỗ về phía sau lưng của , lấy hết toàn bộ sức lực cố gắng kéo về phía sofa, giúp dựa vào trong ghế sofa.

      “Chiều hôm qua, người mẫu kim minh tinh Hạ Dịch Lâm đáp máy bay về nước, trãi qua năm bí mật huấn luyện, lần này Hạ Dịch Lâm mang đến cho người xem những thay đổi gì? Ký giả truyền hình tiếp tục thu thập đưa tin….”

      Kênh truyền hình trong tivi vẫn tiếp tục phát sóng, nhưng Cung Tư Điềm rảnh quan tâm nhiều những tin đó, nam nhân say rượu này cũng đủ khiến mệt chết.

      Ôi, nên làm sao với bây giờ?

      Mím môi, Cung Tư Điềm nhìn Liêm Diệc Sâm bắt đầu khổ não.

      trong lúc khổ não suy nghĩ làm thế nào đưa về phòng, Liêm Diệc Sâm đột nhiên từ sofa đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn chớp mắt vào màn ảnh tivi.

      Cái loại ánh mắt đó, đỏ tươi mà ngoan tuyệt, giống như muốn huỷ diệt những thứ trước mắt .

      Sau khắc, lảo đảo tiến lên, trực tiếp rút dây điện của tivi, nhanh nhẹn dứt khoát!

      tình phát triển quá nhanh, Cung Tư Điềm thậm chí còn biết xảy ra chuyện gì, phút chốc liền thấy quay đầu lại, phen đem ôm vào trong lòng.

      Nụ hôn của , cứ như vậy hung hăng đè ép xuống.

      Đôi mắt trong suốt đột nhiên mở to, tất cả những chuyện này phát sinh quá nhanh, thậm chí còn chưa kịp hiểu ràng, liền bị hung hăng hôn.

      Nhưng mà, lần này, hôn môi của .

      Song chưởng*(hai tay) chăm chú ôm , môi mỏng khiêu gợi kề sát cánh môi của , hôn điên cuồng, chút cũng ôn nhu, thậm chí còn mang theo loại trừng phạt mơ hồ.

      Tay bé để lồng ngực của , ra sức ngăn trở tới gần.

      Đầu lưỡi lộ ra, đơn giản cậy mở hàm răng của , chui vào bên trong miệng , quấn quýt với chiếc lưỡi thơm tho của .

      Cung Tư Điềm cảm giác mình giống như bị hút vào, nếm trãi vị rượu mạnh trong khoan miệng của , có mùi vị cay đắng, còn có mùi hương say đắm lòng người.

      Nếu như sớm biết rượu mạnh có mùi vị như thế, nghĩ nhất định .



      có quyền lợi ra từ này, cũng cách nào từ này ra.

      Lưỡi vẫn như cũ ở trong miệng , chậm rãi lục lọi.

      lúc lâu, yên lặng đẩy ra, ánh mắt đỏ tươi nhìn thẳng vào tầm mắt mơ màng của , câu chữ mơ hồ rít ra từ kẽ răng :”Cung Tư Kỳ, tất cả những chuyện này…. Đều là do ngươi tạo thành!” Dứt lời, Liêm Diệc Sâm dùng sức, đem hung hăng đẩy ra.

      Chương 15: chị!

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com



      Cung Tư Điềm lảo đảo lui về phía sau, tiểu thân thể vì dùng sức mà ngã nhào vào ghế sofa.

      Mặc dù sofa giống như sàn nhà cứng rắn, nhưng sức đẩy này khiến ngã mạnh vào ghế sofa, phần eo liền truyền đến trận đau đớn mãnh liệt.

      Mày liễu khẽ nhíu chặt lại, ngước mắt nhìn về phía Liêm DIệc Sâm, chỉ thấy ngũ quan của lúc này có vẻ rất hài hoá, lông mày rậm nhíu chặt, đôi con ngươi như chim ưng chăm chú nhìn , bên trong đôi đồng tử đen thâm thuý, có ngọn lửa phừng phực cháy khiến thể nào hiểu nổi.

      Mặc dù hiểu gì nhiều, nhưng đây tuyệt đối là bất thiện*( tốt)

      Cung Tư Điềm ngồi dậy, tiểu thân thể còn hướng về phía bóng dáng cao lớn đến, thoạt nhìn bộ dáng thực tốt cho lắm.

      Tay bé sợ hãi nắm lấy cánh tay , tay kia vươn ngón trỏ chạm vào khuôn mặt kinh hoảng của .

      “Làm sao vậy?”

      biết, nên làm như vậy.

      đến chuyện hiểu, hành động như vậy cũng rất để lộ sơ hở.

      Thế nhưng, khi nhìn thấy trạng thái lúc này, cách nào nghĩ nhiều như thế.

      Nếu như trước đây trong ấn tượng của là tôn quý cùng cao với tới như thế nào, nhưng tại, kiệt ngạo cùng lãnh mị của còn, thay vào đó là thâm trầm, hung ác nham hiểm, cùng với tia nhẫm đau đớn.

      Đau đớn, nên thuộc về .

      Hai mắt Liên DIệc Sâm mơ màng, dưới ánh đèn sáng ngời, hắt lên khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của , càng thêm lạnh lẽo cứng rắn mấy phần.

      ánh mắt của , vẫn rơi vào người của , khắc cũng chưa từng dời .

      Từ đau đớn, đến xa lạ, lại căm hận đến khó hiểu….

      Ánh mắt nóng rực như vậy, khiến lòng của như nai con nhảy loạn, ánh mắt thân thiết lúc này cũng thoáng mật tự nhên chút.

      Ánh mắt như vậy, phải có thể gánh nổi.

      “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?

      Liêm Diệc Sâm đột nhiên tiến lên bước, thanh trầm thấp vang lên, mang theo mùi rượu nồng đậm cùng khí tức ôn nhu rơi xuống lông mi rũ xuống của Cung Tư Điềm, khiến cho toàn thân hơi run rẩy.

      Ách?

      Cung Tư Điềm sửng sốt, chân tướng ngẩng đầu, lại trông thấy mờ mịt sâu trong đáy mắt của .

      lắc đầu, hiểu cái gì.

      “Ngươi muốn gả vào Liêm gia như vậy, rốt cuộc là bỡi vì cái gì?” Liêm DIệc Sâm hiểu, nữ nhân trước mắt muốn gả vào Liêm gia như vậy, chỉ vì hợp tác của hai nhà thôi sao?

      “Ngươi cũng biết, ta ngươi, cũng có khả năng ngươi!” vươn tay, dùng sức bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của , muốn nhìn chút, đằng sau khuôn mặt mỹ lệ này, rột cuộc có bao nhiêu đen tối.

      có khả năng ….

      Cung Tư Điềm dừng ở ánh mắt của , biết ràng đây là lời của sau khi say rượu.

      Thế nhưng, say rượu thường ….

      , chị.

      Đáp án này, làm cho kinh hãi.

      Nếu như , vì sao phải cưới chị?

      Nếu như chị biết chị, vậy tại sao còn phải gả cho ?

      hiểu!




      Chương 16: Người trong mộng.

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com



      Khoá chặt tầm mắt của , Liêm DIệc Sâm loạng choạng hung hăng tiểu thân thể trong tay :”Cung Tư Kỳ, ngươi có biết cử chỉ của ngươi có bao nhiêu đáng ghét, có bao nhiêu làm cho người ta chán ghét hay ?” Nghiến răng nghiến lợi , giọng của ngoan tuyệt, lại rất phẫn hận.

      Bỡi vì , vốn có thể tranh thủ tất cả, nhưng cũng bị mất hết tất cả….

      Thậm chí, cơ hội tranh thủ cũng có.

      Thống khổ, thoáng cái bao trùm toàn thân , Liêm Diệc Sâm mơ màng lại lần nữa hung hăng đẩy Cung Tư Điềm ra, bước chân tập tễnh lảo đảo hướng về phía sofa.

      Nồng độ cồn quá độ tê dại, khiến chỗ sâu trong cổ họng sinh ra cảm giác tê buốt, toàn thân như bị thiêu đốt, khó chịu đến cực điểm!

      Cung Tư Điềm bị bỏ qua sững sờ đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng to lớn nằm sofa, trong lòng hiểu lại dáy lên cảm giác thê lương đến cực điểm.

      cuộc hôn nhân tình , chị vì sao phải liều mạng như thế chứ?

      Thậm chí, tiếc hy sinh , còn muốn sinh người thừa kế cho người mà mình .

      Này, có bao nhiêu hoang đường!

      Nghĩ tới đây, lòng của biết vì sao lại đau đớn.

      Đau, cảm giác đau đớn nhanh chó lan tràn ra, đau tận xương tuỷ.

      Nhưng mà, bóng dáng thống khổ nằm sofa kia lại cho phéo suy nghĩ những cái khác nhiều, khẽ mím môi, nỗ lực đè xuống cảm giác chua chát xuống ngực, lại quay lưng về phía sofa.

      Mặc kệ là vì cái gì, cũng muốn nhìn thấy khó chịu như thế.

      Tiểu thân thể đến trước người , ngồi xuống sát bên , tay đẩy đẩy Liêm DIệc Sâm nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Chỉ vì, cách nào lên tiếng, chớ gì là đánh thức .

      Tay bé chậm rãi xoa goà má của , da thịt nóng hổi truyền cảm giác nóng rực vào lòng bàn tay .

      , chắc là uống rất nhiều rượu?

      Chị rốt cuộc là làm cái gì, lại khiến cho tức giận như vậy, bất đắc dĩ như thế, thống khổ như thế….

      Sửng sờ, khỏi tự hỏi: Cung Tư Điềm, cuộc trao đổi này, quyết định của ngươi rốt cuộc là đúng hay sai?

      Lên lầu lấy cho tấm chăn, nhàng đắp lên cho , nhìn như vậy chắc thể nhất thời mà tỉnh lại, mà cũng xác định, chính mình đủ sức lực đỡ lên lầu.

      Đứng dậy đem khăn nóng đến, nhàng lau chùi khuôn mặt ửng đỏ của , từng chút từng chút, chút cũng dám quá dùng sức.

      Liêm Diệc Sâm, chưa từng nghĩ tới, cách gần như vậy.

      Dần dần, trong mắt dần ra si mê từ trước đến nay chưa từng có.

      Ngón tay từng chút chạm vào da thịt của , rất nóng, giống như cẩn thận ngón tay lạnh lẽo bị thiêu cháy, nhưng vẫn như cũ muốn buông ra.

      Liêm Diệc Sâm cảm nhận được cổ cảm giác mát lạnh lại ấm áp, từng đạo xúc cảm mát lạnh chậm rãi nhúc nhích mặt mình, lại có chút lạnh lẽo, khiến thân thể nóng rực của cảm thấy thoải mái chút, mà , muốn càng nhiều như thế.

      “Lâm….” Trong mông lung, thanh khàn khàn vang lên, mặc dù trầm thấp mơ hồ, nhưng ở ban đêm yên tĩnh lại có vẻ rất ràng.

      Ngón tay mảnh khảnh chợt dừng lại, tay bé của , cứ như vậy cứng đờ trong trung.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: Sương mù sau khi say rượu

      Edit: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com



      Lâm, là ai?

      biết, cũng chưa từng nghe qua.

      Nhưng người này tuyệt đối phải là chị, càng phải là ý thức của vì cho đến bây giờ chị tồn tại trong đó.

      Thế nhưng, cái tên này làm cho cổ họng nàng ngập tràn cảm giác chua chát khó hiểu, đánh vào sâu bên trong nội tâm của .

      “Đừng …” Tiếng nỉ non nhàng vẫn như cũ từ kẽ răng xuất ra, hai chữ đầy bất lực, thậm chí mang theo chút ý vị cầu xin.

      Giọng mơ hồ, con ngươi đóng chặt của Liêm Diệc Sâm yên lặng mở ra, ngồi dậy, hai mắt mơ màng nhìn

      Bàn tay to nhàng vươn ra, chỉ sau khắc, thân thể nhắn của Cung Tư Điềm bị ôm vào trong lòng.

      “Đừng …” Lại lần nữa, như vậy.

      Song chưởng chăm chú trói buộc , ý thức mơ hồ cho phép suy nghĩ quá nhiều, chỉ nghĩ phải vững vàng giữ chặt người trước mắt.

      Cung Tư Điềm kinh ngạc, con ngươi đen trắng thậm chí còn mang theo chút chua chát, giống như là bị hạt cát bay vào, vừa đau vừa xót lại càng khó chịu.

      Tâm, khắc kia hắm đem ôm vào trong ngực, chợt bắt đầu hung hăng co rút đau đớn.

      Đau vì yếu đuối, càng đau vì trong miệng hô tên người kia.

      Tay bé đặt trong lồng ngực của , muốn đẩy ra.

      Hô hấp của cách gần quá, khí tức ấm áp quanh quẩn ngay tại cổ của , loại ái muội thân mật này, có cách nào chịu được.

      Tựa hồ cảm thấy người trong lòng từ chối, Liêm Diệc Sâm ý thức mông lung trái lại càng thêm dùng sức, cánh môi ấm áp cũng bắt đầu hạ xuống cần cổ .

      !

      muốn!

      Cung Tư Điềm mực từ chối, thế nhưng cho dù ở giữa giãy dụa, khí lực của vẫn như cũ làm cho cách nào giãy dụa tiếp.

      Nhất là khi ý thức của , cho phép nàng được rời !

      Môi của , cứ như vậy tuỳ ý hôn từng chút từng chút lên cổ , khiến cho ngẩn đầu lên, hưởng thụ tất cả những gì ban cho.

      Tiểu thân thể khỏi rùng mình cái, tiếp xúc thân mật như vậy, cũng chỉ mới thử có lần thôi.

      lần kia, thay thế chị, là cam tâm tình nguyện, bởi vì , cho phép chính mình tới gần lần.

      Nhưng mà hôm nay, lại lấy thân phận gì để có được thân mật tiếp xúc này chứ?

      Bỗng nhiên trời đất quay cuồng, bị áp đảo sofa rộng lớn, hai mắt đỏ đậm của mở to ra, mơ hồ nhìn .

      Bàn tay rộng mở vỗ về gương mặt , nhàng, giống như khuôn mặt là thuỷ tinh rất dễ vỡ, nên dám dùng sức.

      Cái loại ánh mắt đó, mang theo sâu quyến rũ, sâu si mê, cùng với loại thương tiếc vô hạn.

      Cung Tư Điềm khóc, nước mắt theo khoé mắt lén lút chảy xuống, cuối cùng biến mắt trong mái tóc ngắn đẹp đẽ của .

      Tay siết chặt vạt áo của mình, thân thể nhắn run rẩy ngừng.

      “Đừng khóc.” Liên Diệc Sâm , mang theo loại cảm xúc kinh hoảng.

      Sau đó, cúi người, cắn chặt cánh môi của , đầu lưỡi nhàng lay động, cuối cùng thành công cậy mở hàm răng của , tham lam vào bên trong miệng .

      Chương 18: Bóng đêm kiều diễm. (H +16)

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com


      Ta thích H, ta cuồng H, ta si H, ta mê H, nhưng ta "CỰC KỲ THÍCH EDIT CHƯƠNG NÀO CÓ H". Quả thực là làm khó ta mà Ô Ô *núp góc khóc rống*



      Hôn rất rất ôn nhu, mang theo sâu thương tiếc. Cứ như vậy trong nháy mắt, Cung Tư Điềm trong đầu trống rỗng, toàn bộ thân thể cũng thoáng buông lỏng ít, thể nào tin, luôn luôn tôn quý kiệt ngạo như Liêm Diệc Sâm có lúc ôn nhu như thế.

      Tay buông lỏng vạt áo, lét lút ôm phía sau lưng , cảm nhận được xúc cảm khi chạm vào âu phục vừa người của , thân thể cương kiệt tản mát ra cảm giác nóng rực.

      ngực khẽ truyền đến cỗ mát lạnh làm cho thân thể của nhịn được co rúm lại chút, nồng cháy hôn sâu cánh môi của , sau đó chận rãi chạy người , giống như muốn đem toàn thân hôn sót chỗ nào.

      Tình nồng theo kích tình vọt đến, quần áo rơi tán loạn đất, thân thể nóng hổi của bỡi vì ngượng ngùng mà nổi lên tầng tầng ửng đỏ, thân thể nhắn lần nữa áp sát vào cơ thể to lớn của .

      Bàn tay to lớn tuỳ ý ở người di động, nụ hôn của khắc cũng ngừng nghỉ rơi vào khắp nơi cơ thể .

      Cung Tư Điềm mê man, mạch suy nghĩ đục ngầu sớm quên mất uỷ khuất cùng sót xa trong lòng lúc nãy, giờ khắc này, cũng chỉ có thể làm theo cảm giác.

      “Lâm…” Lúc môi khẽ cắn lên dái tai của , vô ý thức hô hoán lên, liền làm cho mạch suy nghĩ hỗn độn của triệt để thanh tỉnh, toàn thân bị châm nhiệt cũng triệt để bị câu đó dập tắt thấy mảnh!

      Thân thể lập tức run lên, lúc này cảm thấy vạn phần băng lãnh, thậm chí, lạnh đến toàn thân cứng đờ.

      Hai tay bám sau lưng đột nhiên rũ xuống, lúc này, ôn nhu của đối với nàng mà chính là loại tàn nhẫn.

      Lệ ngân khô cạn lại lần nữa ẩm ướt, mạch suy nghĩ càng trở nên ràng hơn, nháy con ngươi trong suốt lệ quang, nhìn trần nhà trắng xoá mà vô lực chống đỡ kích tình của .

      Đột nhiên, cánh môi nồng cháy của hăn hôn lên khoé mắt của , cho phép những giọt nước mắt của tiếp tụ chảy xuống, nụ hôn nhàng kia mang theo vô hạn nhu tình, thương tiếc, cùng đau lòng.

      Nhưng mà, Cung Tư Điềm biết rất ràng, tất cả những thứ cho tại, tất cả đều thuộc về .

      chỉ là cái thế thân, ngoại trừ thay thế cho chị, lại làm người thế thân cho người kia.

      Chỉ là, muốn biết, là ai có thể may mắn như thế, có thể khiến say đắm như vậy.

      “Lâm, ta muốn…” hôn xương quai xanh của , ra khát vọng của chính mình.

      Cung Tư Điềm nhịn được co rúc lại chỗ, chỉ trong cái chớp mắt tiếp theo, lúc còn chưa kịp chuẩn bị, cố sức đẩy chân ra, hạ thể nam nhân cương cứng, sâu thâm nhập vào bên trong thân thể của .

      Của chặt chội khiến khảm nhập càng sâu hơn, tay bé nắm chặt ghế sofa, nhưng bản năng khát vọng nữ tính bên trong cơ thể của dần thức tỉnh, tay bé lại lần nữa chậm rãi đặt lên bả vai của , vô lực hưởng thụ khoái cảm mang đến.

      Giờ khắc này, chỉ muốn lớn tiếng cho biết, phải là người trong miệng ra kia, cũng phải là Cung Tư Kỳ!

      là Tư Điềm, là Cung Tư Điềm.

      Thế nhưng thể, thể mở miệng được, càng có dũng khí ra lần lén giao dịch này.

      Nội tâm uỷ khuất cùng bất lực, chỉ có thể dựa vào từng giọt nước mắt mà phát tiết.

      đau, đau quá đau quá….

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: Sáng sớm triền miên qua .

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com



      Lần này, tỉnh dậy trước lại vẫn là .

      Ánh mặt trời xuyên qua khe hở ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào bên trong, lưu loát phủ kín sàn nhà, còn có mấy tia nắng còn nghịch ngợm bò lên giường, linh lung nhàng rơi khuôn mặt tuấn tú của .

      Con ngươi thâm thuý lúc này đóng chặt, còn ánh mắt thu hút kia, nhìn qua lại càng thêm yên tĩnh.

      Lông mày rặm, sóng mũi cao, môi mỏng khêu gợi… Ở mặt của tổ hợp lại hoàn mỹ như vậy.

      Cung Tư Điềm dựa vào đầu giường, nghiêng mặt nhìn đường nét ràng của , nhớ lại kích tình dâng trào tối hôm qua.

      Tối hôm qua quá mức điên cuồng, từ dưới phòng khách cho đến phòng ngủ, lần lại lần cuồng tứ nhưng tràn đầy thương tiếc chiếm hữu .

      Nhưng mà, trong miệng kêu, vĩnh viễn vẫn là tên nữ nhân chiếm cứ trái tim của , cũng là người con làm cho đố kị.

      Đúng, đố kị, đố kị nữ nhân kia có thể ở trong tim , có thể đạt được ôn nhu như vậy.

      cứ như vậy ngây ngốc nhìn lâu, sau khi xác định ngủ say, mới đứng dậy xuống giường.

      Quần áo bị cởi ở dưới lầu, lúc này, xích loã thân thể, từng bước tới phòng tắm.

      Mới bước, hạ thể lại truyền đến cảm giác khó chịu khiến đôi mi thanh tú của khẽ nhíu.

      Đứng ở trước gương trong phòng tắm, Cung Tử Điềm thấy ràng thân thể trắng nõn của mình đầy từng dấu ấn màu tím hồng mờ ám, đó là ấn ký lưu lại lúc kích tình tối hôm qua.

      Ảm đạm nhìn lướt qua, liền xoay người tiến vào bồn tắm, mở vòi nước.

      Cho đến khi thân thể nhắn chua chát tiếp xúc với nước ấm, mới thả lỏng chút.

      Nhắm mắt lại, đem toàn bộ tiểu thân thể chìm vào trong nước, dòng nước ấm chậm rãi làm giảm bớt những thứ đau đớn ấy.

      ……

      Khi Liêm Diệc Sâm tỉnh lại, phát chính mình nằm giường trong cái gọi là tân phòng.

      Chăn mỏng mất trật tự đấp ngang hông , lộ ra lồng ngực màu đồng khêu gợi, cánh tay cường tráng lười nhát giơ lên, đấp mạnh vào cái trán đau cơ hồ muốn xé rách.

      Kí ức tối hôm qua sớm nhớ lắm, biết chính mình là tại làm sao trở về, lại thế nào lên lầu, nhưng mà trong lúc mông lung, có thể cảm giác mình hung hăn muốn nữ nhân.

      Điên cuồng chiếm hữu nàng, lần lại lần, giống như vĩnh viễn đều là đủ…

      Chưa bao giờ, Liêm DIệc Sâm mất đúng mực như thế.

      Nữ nhân, vĩnh viễn cũng thể quá mức lưu luyến, dù cho đem lòng toàn bộ giao ra, cuối cùng nhận lấy được cái gì chứ?

      Cái gì cũng có…

      Mấy năm say đắm, chung quy cũng chống lại cái danh phận.

      Từng đối với nàng* (dùng nàng để thể t/c của huynh này a) có mấy phần áy này, nhưng tình cảm trong mắt nàng ngoan tuyệt biến mất hầu như chút cũng còn.

      Sắc mặt hơi đổi, khoé miệng gợi lên nụ cười châm biếm, cười chính mình ngu xuẩn!

      Xoay người rời giường, thân thể loã lồ khiến đôi lông mày rậm của trong nháy mắt nhướn lên cao.

      Tối hôm qua hung hăng phát tiết, là ở đây?

      Cái nữ nhân khiến cảm thấy thế nào cũng thấy đủ, là Cung Tư Kỳ sao?

      A! Buồn cười!

      Xem ra, uống hơi nhiều, mới có thể như thế nào nhớ người kia.

      Chương 20: Im lặng chạm mặt.

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com



      Phòng khách dưới lầu, Cung Tư Điềm mặc bộ quần áo do Cung Tư Kỳ lưu lại, bận rộn dọn dẹp, bộ đồ màu đen khiến thân thể gầy yếu của càng tăng thêm vẻ nhắn xinh xắn của.

      Quần áo mất trật tự rơi lả tả đầy đất, hàng gối ôm nguyên bản chỉnh tề sofa vì tối hôm qua dây dưa mà nhao nhao rơi xuống mặt đất, chiếc chăn tối hôm qua lấy từ trong phòng ra lúc này cũng chồng chất thành đoàn, toàn bộ trong phòng đều tràn ngập khí tức kích tình ái muội.

      Đỏ mặt, cúi người xuống đem quần áo rơi đầy đất từng món bỏ vào trong cái giỏ, để vào bên.

      Đứg dậy đem chăn nhung xếp lại, bàn tay vuốt ve nếp nhăn ghế sofa, lại đem gối ôm từng cái từng cái nhặt lên xếp thành hàng chỉnh tề.

      Tất cả, phục nguyên trạng.

      Nhưng mà, tất cả những chuyện phát sinh vào tối hôm qua đều in dấu vết sâ trong lòng , vô luận như thế nào cũng thể xoá .

      Cầu thang truyền đến tiếng bước chân làm cho vô ý thức ngẩng đầu, liếc mắt liền nhìn thấy Liêm DIệc Sâm chỉnh trang hoàn tất.

      người mặc quần tây cùng áo sơ mi, áo khoác âu phục vắt khuỷu tay cường kiện, vài tia mặt trời kiềm chế được chiếu lên người , làm cho lãnh mị bề ngoại của càng tăng thêm mấy phần tuỳ ý.

      Trán thoáng nhăn lại, có thể nhìn ra hôm qua say rượu khiến lúc này cũng dễ chịu.

      Cho dù cùng đồng sàn cộng chẩm* (chung chăn chung gối), cho dù đêm hôm trước hai người còn sâu triền miên, nhưng khi bóng dáng xuất , Cung Tư Điềm liền khỏi trở nên khẩn trương.

      Nhất là, khi đôi mắt sáng của tiếp xúc với đôi u đồng thấy đáy của , luồng khí tức trời sinh thu hút kia luôn luôn làm cho co rúm lại.

      Tròng mắt mất tự nhiên dời , tiểu thân thể tiến nhanh vài bước vào trong phòng bếp.

      Liên Diệc Sâm bước chân ưu nhã xuống lầu, lúc nãy ở lầi, nhìn thấy bóng dáng bận rộn dọn dẹp bên trong phòng khách, cứ như vậy trong nháy mắt, còn cho là mình nhìn thấy bóng dáng khác.

      Nhưng mà, cũng gần chỉ có khắc như vậy.

      phải Cung Tư Kỳ, còn có thể là ai?

      Bước chân u nhã xuống thang lầu, ngờ bóng dáng dưới bếp bỗng nhiên quay đầu lại, sau khắc liền lẩn trốn vào phòng bếp.

      A! Mỗi cử động của đều làm cho người ta ngoài ý muốn như vậy.

      Lại lười suy nghĩ những chuyện khác, cả người tại ảm đạm rất nhiều, cảm giác đầu đau như muốn nứt ra chút cũng dễ chịu.

      Im lặng xuống lầu, vốn định trực tiếp ra cửa nhưng khi nhìn thấy bóng dáng cầm cái giỏ đem những thứ quần áo bỏ vào, cước bộ bỗng nhiên ngừng lại.

      Quần áo của , đương nhiên, cũng có của Cung Tư Kỳ.

      Kí ức tối hôm qua vẫn như cũ nhớ ràng, nhưng theo đống quần áo đó nhìn ra cũng có thể hiểu biết mấy phần.

      Đêm qua, nhất định là điên cuồng vạn phần.

      Nghĩ đến đây, ngực lại có chút bế tắc.

      Bực bội bỏ qua bên mắt, lúc ngoái đầu nhìn lại, lại thấy bóng dáng màu đen kia từ trong bếp bước ra, tay bưng chén, hướng về phía tới.

      Cung Tư Điềm nỗ lực khắc chế khẩn trương trong lòng, bước từng bước hướng trước mặt đến, đem cái chén trong tay đưa lên, ý bảo uống vào.

      Uống say như vậy, tại đầu nhất định là rất đau, uống chút nước mật ong rừng hẳn là có thể thoải mái chút.

      Liêm Diệc Sâm nghi hoặc liến nhìn chén nước trước mặt, bên trong là thứ gì chút cũng muốn biết.

      Huống chi, lúc này giả bộ “Hiền lành” khiến rất phản cảm.

      Lạnh nhạt liếc nhìn, lật tức, rời .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21: giống Cung Tư Kỳ

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com



      Nhìn thấy Liêm Diệc Sâm lạnh nhạt, Cung Tư Điềm kinh ngạc đứng tại chỗ.

      Ở trong ấn trượng của , luôn luôn lạnh lùng ít như vậy, mà hôn nhân của và chị cũng chỉ là hôn nhân mang tính thương mại.

      Trong lòng , nhất định rất cam lòng.

      Từng, ngây thơ tin rằng lâu ngày có thể sinh tình, nhất là và chị đều xuất sắc như vậy, cùng giống nhau cường liệt trong nghiệp, hai người nhất định có thể duy trì tốt cuộc hôn nhân này.

      Nhưng mà, trải qua tình tối qua, mới phát mình thực rất vô tri.

      Trong lòng , còn có người, người mà vô số đêm luôn nhớ đến.

      Cho nên, mới có thể cảm nhận được cam lòng nồng đậm của .

      Bỗng nhiên hoàn hồn lại, phát Liêm Diệc Sâm đến cửa lớn, vội vàng thả chăn trong tay xuống, nắm lấy tờ giấy chuẩn bị trước đuổi theo .

      “Có việ gì?”

      Đối mặt với nữ nhân đột nhiên chặn trước mặt mình, Liêm Diệc Sâm cau mày, trầm giọng hỏi.

      Cung Tư Điềm nhàng gật đầu cái, ho chút, đem tờ giấy trong tay đưa cho .

      Đây là viết trước đó, vô pháp chuyện, vậy viết giấy trao đổi, nếu tỉnh dậy mà bỏ đột ngột rất dễ để lộ sơ hở.

      Liêm Diệc Sâm nghi hoặc, nhưng tay vẫn nhận lấy tờ giấy của .

      Nét chữ mặt giấy viết rất ngay ngắn, đoan đoan chính chính viết:

      Ta muốn về nhà ở vài ngày, có thể chứ?

      Liêm Diệc Sâm tay cầm tờ giấy, đầy bụng nghi hoặc nhìn .

      Chỉ thấy mở to hai mắt, tràn đầy chờ mong chờ đáp án của .

      rốt cuộc làm cái gì?

      Chỉ là dây thanh quảng xảy ra vấn đề mà thôi, có nghiêm trọng đến nổi thể chuyện mà phải viết giấy sao?

      Khoé miệng câu lên đầy châm biếm, Liêm Diệc Sâm nhàn nhạt trả lời :”Tuỳ ngươi,” Đem tờ giấy trả về tay , mở cửa lớn ra, trực tiếp về hướng về phía chiếc xe màu đen trong viện.

      Mở cửa xe, ưu nhã ngồi vào chỗ lái xe, khởi động máy xe.

      Xe theo cửa lớn chạy qua, thoáng nhìn qua bóng dáng màu đen vẫn như cũ đứng ở trước cửa lớn, lưu loát đảo quanh tay lái, vòng qua sau bồn hoa lái xe rời .

      Cung Tư Kỳ hao hết tâm trí để được gả vào Liêm gia, vẫn luôn biết nữ nhân có dã tâm rất lớn.

      Nhưng mà, mấy ngày gần đây thể chuyện, lại thường biểu ít đặc tính của tiểu nữ nhân.

      Giống như đêm đó, chủ động giúp lau tóc, mà bây giờ, muốn về nhà mẹ đẻ lại còn dò hỏi ý kiến của .

      Quan hệ của bọn họ, lúc nào trở nên tốt như vậy?

      Cung Tư Kỳ như vậy, rốt cuộc người nào mới là là con người chân của ?

      Việc cứ nghi hoặc như thế, nhưng cũng bị hành động khó hiểu như vậy mà thay đổi thái độ của mình.

      Nữ nhân giỏi nhất là diễn trò, ai cũng như nhau.

      Nghĩ tới đây, ra sức giẫm xuống chân ga, giống như phát tiết, cấp tốc hướng Liêm thị chạy đến.

      Cung Tư Điềm đứng bậc thang trước cửa, trong tay siết chặt tờ giấy còn lưu hương vị của , đưa mắt nhìn xe rời , cho đến khi, biến mất ở trong tầm mắt của mớt thôi.

      trải qua đêm điên cuồng như thế, cách nào giữ được thái độ sao cả như lúc trước của mình.

      Bởi vì phát , vậy mà quan tâm…

      Rất quan tâm.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22: Tự dung quở trách

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com



      Xế chiều hôm đó, Cung Tư Điềm liền trở về nhà sau mười ngày xa cách.

      thích yên tĩnh, hồi liền trốn vào trong phòng của mình, mở máy vi tính xem phim dài tập.

      Có đôi khi, chính cũng vì sao chỉ sinh cách chị chỉ trong vài phút lại có khác biệt lớn như thế, chị thích khiêu chiến, thời cao trung cũng bắt đầu tiếp xúc với công ty, lên đại học chính thức vào làm trong Cung thị, từng bước đạt tới thành tích cao ngất khiến ba ba rất kiêu ngạo.

      sao, tốt nghiệp đại học, lại điểm thành tích cũng có, đối với tình hình tại trong công ty chút cũng biết, thích ở nhà yên tĩnh mãi, có lẽ chính là nữ nhân điển hình ở xã hội cũ, nhưng tại nếu so sánh với chị, thực là xấu hổ vô cùng.

      Chị gả cho Liêm Diệc Sâm, cũng phải có đạo lý.

      Thế nhưng những lời này, tại rất muốn bác bỏ.

      Đêm qua, Liêm Diệc Sâm nhất thanh nhì sở* ( ràng) cho nàng biết, chị, cũng có khả năng chị.

      Ngay cả khả năng cũng có, đương nhiên cũng để cho câu “Lâu ngày sinh tình kia” ứng nghiệm.

      Theo mấy lần gặp mặt, cũng ràng cảm nhận được đối với chị lạnh nhạt có bao nhiêu nghiêm trọng.

      là trung gian, rốt cuộc có cái gì còn chưa biết tình sao?

      Khi chị trở về, nhất định phải hỏi ràng chút mới được.

      “Tư Điềm! Tư Điềm---“

      Dưới lầu, tiếng gọi sắc bén ầm ĩ khiến Cung Tư Điềm hoàn hồn, vội vã tắt máy tính chạy xuống lầu.

      Vòng qua hành lang, bước cũng dám ngừng lại, hướng phía dưới cầu thang chạy xuống.

      Lúc trước Tú di kêu luôn luôn thất thần, khiến cho Tú di bất mãn, muốn lại bị Tú di cho thêm trận giáo huấn nữa.

      xuống lầu, ngoài ý muốn liền nhìn thấy Như Tuyết Tú ngồi sofa trong sảnh, bên uống cà phê bên xem tivi.

      Cung Tư Điềm chạy đến trước mặt bà ta, nhàng gật đầu chào hỏi.

      “Tú di, có chuyện gì sao?”

      ra là ngươi trở về, động tác thế nào lại chậm như vậy?” Như Tuyết Tú trách cứ, đối với Cung Tư Kỳ, bà ta lúc nào cũng có sắc mặt tốt :”Đêm nay Duệ Khiêm trở về ăn cơm, Hàn thẩm tại lại quá bận làm kịp công việc, ngươi trợ giúp, đừng chỉ biết ăn mà biết làm.”

      “Được, ta biết.”

      Thấy Cung Tư Điềm khôn ngoan đáp ứng, Như Tuyết Tú cũng tiếp tục làm khó dễ nữa, nhưng khi Cung Tư Điềm chuẩn bị xoay người bà ta lại gọi lại.

      “Mấy ngày nay chỗ nào? Nghe Tư Kỳ ngươi du lịch, xảy ra chuyện gì đáng xấu hổ ?” Vừa ra khỏi miệng, lời của bà ta luôn luôn khách khí.

      Cung Tư Điềm kinh ngạc mở to mắt, đối mặt vấn đề của Như Tuyết Tú trong lòng nhất thời có chút buồn bực.

      “Đương nhiên có, ta chỉ là tuỳ tiện du lịch thôi.” Cung Tư Điềm giải thích, ngực lại rất nặng nề.

      chính là câm điếc, thế nhưng, nếu liền nhất định tự rước hoạ vào thân.

      Tú di đối với nàng luôn luôn khinh thường như vậy, cho tới bây giờ đều như thế.

      “Đừng vòng vo quanh co quá, quá phức tạp ta nhìn hiểu.” Như Tuyết Tú gọn gàng dứt khoát biểu lộ ý nghĩ của mình, chút suy nghĩ đến cảm thụ của người khác :”Mau xuống phòng bếp phụ giúp, đừng đến lúc baba người và Duệ Khiêm trở về mà cơm còn chưa có mà ăn.”

      Cung Tư Điềm uỷ khuất mím mím môi, xoay người hướng về phía phòng bếp thẳng.

      Ở cái nhà này, im lặng luôn luôn bị lãng quên.

      Đương nhiên, trừ những lúc cần xuất , lại có thể giúp người khác có thể thoáng cái nhớ tới .

      Tỷ như tại, Hàn thẩm trong phòng bếp bận đến thấy mặt mũi kia.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :