1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước giá trên trời của tổng giám đốc - Hàn Trinh Trinh (631c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 103 : Đừng đánh chủ ý vào ấy

      Hàn Văn Hạo vẫn trừng mắt nhìn nàng. . . . . .

      Hạ Tuyết vẫn thở phì phò. . . . . .

      Hai người cứ trừng nhau như vậy, tất cả mọi người rất kỳ quái nhìn hai người, nhìn tôi, tôi nhìn ……….

      Hàn Văn Hạo hai tròng mắt lạnh lẽo, chậm rãi nhìn Hạ Tuyết từ xuống dưới, Hạ Tuyết cũng bắt chước bộ dạng của , tròng mắt lóe sáng, nhìn từ xuống dưới. . . . . . lâu, lâu, rốt cục nàng có chút bất đắc dĩ nhìn : " đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là diễn viên quần chúng, phải muốn câu dẫn , sau đó mơ mộng làm bé lọ lem . . . . . ."

      mặt Hàn Văn Hạo hơi lộ ra nụ cười châm biếm, liếc mắt nhìn mái tóc ngắn xinh xắn, khuôn mặt trái xoan đường cong tuyệt đẹp, nhưng tái nhợt, đôi môi mọng tô chút son hồng, còn thiếu sức sống như trước, ánh mắt hơi chớp cái, lại trầm mặc lên tiếng, xoay người rời khỏi . . . . . .

      Hạ Tuyết nhàng thở ra, hù chết tôi, muốn giết người sao. . . . . .

      "Ok! ok! ok!" Trợ lý đạo diễn thừa dịp Hàn Văn Hạo lên lầu, lập tức : "Ok! Tô Diệu Diệu vào chỗ! Tiểu Thanh, mời Văn Vũ!"

      "Được!"

      Bắt đầu quay phim, Hạ Tuyết lại mơ hồ đứng bên, vừa cúi người, vừa nghĩ đến ánh mắt của Hàn Văn Hạo, lộ ra quá nhiều điểm kỳ quái, nàng ý tứ của như thế nào, nàng cắn môi dưới. . . . . .

      "Cắt" Tôn Minh lập tức đứng lên, đến trước mặt Hạ Tuyết, với nàng: "Hạ Tuyết! Vừa rồi suy nghĩ cái gì? chỉ là nhân viên tiếp tân, mặt mày nhăn nhó, cắn môi là sao? Hay là nhập vai, cảm thấy nam chính xuất , làm cho rối rắm?"

      Khuôn mặt Hạ Tuyết đỏ bừng, nhìn mọi người tò mò nhìn mình, nhất là Tô Diệu Diệu ở bên cạnh, ta cũng cười chế giễu nhìn nàng lom lom. . . . . .

      "Đúng, xin lỗi, tôi chỉ là. . . . . ."

      " cần giải thích. . . . . . Kiêu ngạo là việc , nhưng phải cẩn thận, đừng xem thường, xem như chút thiên phú, cũng thể chứng minh được gì!" Tôn Minh đột nhiên tức giận cầm kịch bản về!

      Hàn Văn Vũ đổi vai đứng tại cửa, nhìn thoáng vẻ mặt xấu hổ của Hạ Tuyết, lại liếc Tôn Minh cái, chuẩn bị quay lại lần nữa. . . . . .

      "Tôn Minh, có phải quá quan tâm Hạ Tuyết hay ? cảnh như vậy, tại sao ông ta cầu nghiêm khắc với ấy như vậy?" Lynda kỳ quái .

      Hàn Văn Vũ nghĩ nghĩ, bất chợt cười : "Có thể là ông ta xem trọng ấy!"

      "Phi! ! Ai chẳng biết đạo Tôn Minh thích phụ nữ!" Lynda lại nhìn đạo diễn Tôn Minh, cầm kịch bản, ngồi trước TV, nhìn vào màn hình , lại ngẩng đầu với Hạ Tuyết: "Hạ Tuyết, đổi vị trí, đứng ở phía sau Diệu Diệu! chắn ngang vị trí của ấy!"

      Hạ Tuyết lập tức a... tiếng, đổi vị trí với Tô Diệu Diệu, Tô Diệu Diệu đắc ý liếc mắt nhìn nàng cái. . . . . .

      Hạ Tuyết thở . . . . . .

      "Tại sao muốn đổi vị trí?" Lynda kỳ quái hỏi.

      Hàn Văn Vũ trực tiếp xoay người rời khỏi, trước khi , còn câu …."Hạ Tuyết khí thế mạnh mẽ, đè ép Tô Diệu Diệu … nên muốn cho ấy lui ra phía sau chút ….. Tô Diệu Diệu mới đúng nhân vật chính …."

      Lynda vừa nghe lời này, ánh mắt tức khắc sáng lên nhìn thoáng qua Hạ Tuyết, trong lòng có chút chủ ý. . . . . .

      " đừng đánh chủ ý vào ấy! Tôi để cho ấy ký hợp đồng đâu!" Hàn Văn Vũ chuẩn bị đến vị trí của mình, chỉ vào Lynda !

      Lúc quay phim xong, Hạ Tuyết lập tức thay đồng phục công ty ra, chạy đến bên xe đậu ở ngoài sảnh cao ốc Thế Kỷ, nhìn Văn Vũ khoanh tay xem kịch bản, nàng khôi phục lại bộ dáng cười ha ha, vẻ mặt nhiệt tình : "Buổi chiều diễn nữa, bây giờ có thể ăn cơm hay ? Tôi đói bụng!"

      "Ừ" Hàn Văn Vũ lại liếc mắt nhìn kịch bản, : “ đừng chạy lung tung với bọn Tiểu Thanh, chờ lúc nữa chúng ta cùng ăn cơm!"

      " hả?" Hạ Tuyết càng vui vẻ.

      "Ừ, ăn cơm với tôi!" Hàn Văn Vũ lật tờ kịch bản, .

      Chương 104 : Bữa tiệc

      Hạ Tuyết có chết cũng chịu ăn cơm, nàng muốn cùng với bọn Tiểu Thanh ăn cơm hộp, sau đó Hàn Văn Vũ , nàng chết cũng phải , được phản kháng, được phản đối. . . . . . Cho nên nàng đành phải ngây ngốc đứng trước chiếc xe, nhìn Hàn Vũ gọi điện thoại cho ai cũng biết, mặt nàng nhăn nhó, nhìn đồng hồ của mình chút, 11 giờ 35 phút, nàng nhìn thoáng qua cao ốc Thế Kỷ sừng sững, rực rỡ lần nữa …

      Lúc này bầu trời lất phất cơn mưa phùn, Hạ Tuyết nhịn được ngẩng đầu lên nhìn bông tuyết bay tán loạn đầy trời đến xuất thần, lại nghe được tiếng bước chân nhanh chóng đến, nàng sững sờ, cũng nhìn thấy Hàn Văn Hạo mặc tây phục màu đen, hơi lộ ra vạt áo lụa tơ tằm màu trắng, bên ngoài khoác áo dài tới gối, khí thế mạnh mẽ trong tuyết bay bay bước tới ...

      Hạ Tuyết ngây ngốc nhìn . . . . . .

      Thái độ của Hàn Văn Hạo lạnh lùng, làm cho người ta dám đến gần, giống như đóa hoa túc, phát ra hấp dẫn trí mạng. . . . . .

      Lúc này tuyết rơi xuống càng lớn, bay tán loạn, Hàn Văn Vũ vừa gọi điện thoại, bên cạnh nhìn cả mình tới, với Hạ Tuyết: "Hạ Tuyết, nhanh lấy cây dù che cho cả tôi!"

      Hạ Tuyết vừa nghe xong đành phải a tiếng, từ trong xe, tìm thấy cây dù trong suốt, bước tới chỗ Hàn Văn Hạo. . . . . .

      Hàn Văn Hạo tới, nhìn thấy Hạ Tuyết cầm cây dù trong suốt đứng trong tuyết nhìn , bước chân ngừng lại, bỗng nhiên nhìn nàng cái, vẻ mặt lạnh tanh tiếp tục về phía trước, Hạ Tuyết dám nghĩ nhiều, im lặng miễn cưỡng bên Hàn Văn Hạo, vươn dù lên cao che cho , sau đó hai người nặng nề đạp đất tuyết về phía trước . . . . . .

      Hàn Văn Vũ vừa gọi điện thoại, vừa quay đầu nhìn cả mỉm cười : "Vẫn là thương em, biết em thích phô trương xung quanh, tự mình xuống!"

      Hàn Văn Hạo lên tiếng, chỉ thuận tay cầm lấy dù trong tay Hạ Tuyết, lòng bàn tay nhịn được nắm bàn tay bé của Hạ Tuyết, Hạ Tuyết giật mình vội vàng rụt tay lại, ánh mắt Hàn Văn Hạo hơi chút lóe lên, nhìn em trai : "Chú luôn luôn chống đối, nhưng ngày nào đó, cơ nghiệp Hàn thị, cả ba em chúng ta đều phải gánh vác! Tốt nhất chú nên sớm chuẩn bị tâm lý cho tốt!"

      Hàn Văn Vũ “ôi” tiếng, cúp điện thoại, tới bên Hàn Văn Hạo, tay vỗ vai , cười : " năng chua ngoa nhưng tấm lòng mềm như đậu hủ, thương em và chú ba, chúng tôi để ở trong lòng! Chuyện công ty phiền vất vả rồi !"

      Hàn Văn Hạo chỉ lạnh lùng : " thôi! Đừng bậy bạ nữa! Ba giờ chiều nay, còn có cuộc họp!"

      "Chúng ta đến Thúy Uyển Sơn Trang ăn tôm cá tươi! Dạo này có cá bạch lý hồng tươi sống!" Hàn Văn Vũ vừa xong, với Hạ Tuyết: "Hạ Tuyết, nhanh lên, lấy xe Mercedes của tôi, hôm nay tổng giám đốc đại nhân tôn quý chịu hạ mình ngồi xe của chúng ta!"

      "A.... . ." Hạ Tuyết kịp nghĩ, xoay người cầm chìa khóa xe, đến Mercedes. . . . . .

      Hàn Văn Hạo lơ đãng liếc mắt nhìn Hạ Tuyết cái, đứng trong tuyết, chậm rãi hỏi: "Người đó là sao?"

      " ấy là trợ lý đời sống của em! nhóc đó rất nhanh nhẹn, làm việc rất tốt, ăn bữa cơm với em!" Hàn Văn Vũ mỉm cười .

      Ánh mắt Hàn Văn Hạo lóe ra, nhìn Hạ Tuyết ngồi vào chiếc Mercedes, chuẩn bị mở máy xe, cười lạnh : " là kỳ lạ, chú chưa bao giờ gần gũi phụ nữ, càng đến đưa ta tham gia bữa tiệc với ba em chúng ta!"

      "Chỉ bữa cơm đơn giản thôi mà! đừng nghĩ quá nhiều!" Hàn Văn Vũ tự nhiên cười .

      Hạ Tuyết chậm rãi lái xe, dừng bên cạnh hai người, Hàn Văn Vũ lập tức mở cửa xe, Hàn Văn Hạo mặt lạnh ngồi xuống, Hàn Văn Vũ cũng ngồi xuống, với Hạ Tuyết: " Thúy Uyển Sơn Trang!"

      "Được!" Hạ Tuyết nhịn được nắm tay lái, ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu nhìn Hàn Văn Hạo ngồi phía sau xe, dùng ánh mắt nóng rực nhìn nàng chằm chằm, tim nàng đột nhiên nhảy dựng, sợ tới mức mặt mày trắng bệch!

      Chương 105 : Cùng chung chỗ

      Xe chạy qua trung tâm phố xá sầm uất, cây cối hai bên bỏ lại phía sau, xe hướng núi chạy tới . . . . . .

      Hạ Tuyết bên cạnh lo lắng lái xe, nghe hai em bọn họ chút chuyện gia đình, từ câu chuyện, nàng dần dần hiểu số việc, ra Hàn Văn Vũ cũng như mọi người tưởng tượng chỉ là siêu sao đơn giản, mà và Hàn Văn Hạo chuẩn bị thành lập công ty điện ảnh và giải trí truyền hình lớn nhất, cho nên Hàn Văn Hạo phóng túng cho em trai gác lại nghiệp gia tộc, để mặc cho tự do phát huy, nhưng lời và thái độ của Hàn Văn Hạo như thay cho cha mẹ, ra lệnh cho em trai, trong ba năm phải trở về gánh lấy nghiệp gia tộc!

      Hàn Văn Vũ cũng đáp lại, chỉ thần thần bí bí cười, giống như con ngựa hoang dây cương, chưa bao giờ chịu trói buộc!

      " suốt ngày cứ nhìn ngó em, thấy chú ý đến Văn Kiệt?" Hàn Văn Vũ nhanh chóng chuyển đề tài!

      " làm việc vững vàng, lý trí, đắn đo, có chừng mực! Chưa bao giờ sai lầm!" Hàn Văn Hạo lạnh lùng .

      " và Mộng Hàm khi nào chuẩn bị kết hôn? Trong ba em chúng ta, chỉ có mình lòng chuyện đương, nghiêm túc lên kế hoạch cuộc sống tốt đẹp trong tương lai!" Hàn Văn Vũ cười .

      Trong lòng Hạ Tuyết hồi hộp, nắm tay lái, ánh mắt chớp cái, chú ý ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn kính xe, lại nghĩ rằng trong kính nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Hàn Văn Hạo, nàng ho khan tiếng, tiếp tục lái xe. . . . . .

      "Thúy Uyển Sơn Trang" ở bên cạnh bờ hồ Hoa Sơn, có vô số rừng phong xung quanh, tuyết đọng nhánh cây phong, bao quanh trùng trùng điệp điệp là tuyết, phong cảnh mê người ...

      Hạ Tuyết cho xe dừng trước cửa "Thúy Uyển Sơn Trang", dừng xe xong, lại nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ thẫm cũng theo xe mình, chạy đến trước cửa Sơn Trang. . . . . .

      "A?" Hạ Tuyết nắm tay lái, chợt nhớ đến dường như xe này là xe của bác sĩ Hàn …. Nàng mở to hai mắt, lại có thể nhìn thấy Hàn Văn Kiệt mặc áo sơ mi trắng kẻ sọc xanh, bên ngoài là áo khoác dài màu xanh lá cây, lịch nho nhã bước xuống xe, sau đó rất có phong độ thân sĩ vòng qua xe, mở cửa ghế lái phụ, bên trong xe bước xuống xinh đẹp, mặc Ellisaab vàng nhạt, cổ chữ V, váy ngắn bó sát người vô cùng hấp dẫn, bên ngoài khoác áo dài tới gối cùng màu, mái tóc quăn gợi cảm, cổ đeo dây chuyền vàng, có nét đẹp hoàn hảo, tuyệt vời, chỉ thấy chớp mắt dịu dàng nhìn vị hôn phu bên cạnh, đưa tay cẩn thận luồn vào trong khuỷu tay của , mới nhìn về phía bên này. . . . . .

      Hàn Văn Hạo bước tới, tiếp đến là Hàn Văn Vũ cũng xuống xe, nhìn Hàn Văn Kiệt vui vẻ kêu tiếng . . . . . ."Chú ba!!"

      Hàn Văn Kiệt và Mộng Hàm dựa vào nhau cùng chỗ, mỉm cười nhìn bọn Hàn Văn Hạo kêu : " cả, hai!"

      Hạ Tuyết vẫn sững sờ tại chỗ, nắm tay lái, biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, nhất là nhìn Hàn Văn Kiệt và Mộng Hàm gắn bó với nhau, nàng cảm thấy mình rất khó nhìn, thế giới này, tại sao lại có người xinh đẹp như vậy, ngây thơ và gợi cảm? nhất là xung quanh tuyết trắng tinh, dường như chỉ vì ấy mà sụp đổ, bởi vì ấy quá quyến rũ . . . .

      Bọn Hàn Văn Vũ sớm đứng chung chỗ, trò chuyện chút, Văn Vũ mới phát giác thiếu người, sững sốt quay đầu, nhìn Hạ Tuyết trong xe, to tiếng gọi: "Hạ Tuyết! ! !"

      Hàn Văn Kiệt vừa nghe gọi tên này, hơi ngạc nhiên quay đầu, nhìn về phía xe của hai, chỗ tài xế, quả nhiên là Hạ Tuyết, nàng ngồi yên, biết làm gì?

      Chương 106 : Dạ Thiên Thiên cũng đến đây

      Hàn Văn Vũ tới bên xe, kéo cửa xe ra, nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của Hạ Tuyết, ngạc nhiên cười : "Lo lắng cái gì? Xuống xe , phải đói bụng sao?"

      Hạ Tuyết vẫn ngơ ngẩn nắm tay lái, “a” tiếng, hai mắt nhịn được nhìn về phía Hàn Văn Kiệt, cũng có chút ngạc nhiên nhìn nàng, vẫn ánh mắt nhàn nhạt. . . . . . Nàng quay đầu nhìn Hàn Văn Vũ, hơi khó xử : "Tôi nên cùng mọi người chung chỗ, ngượng chết được? Đây là bữa tiệc nhà các người!"

      "Sợ cái gì? Về sau làm trợ lý đời sống của tôi, còn nhiều cơ hội thế này! Mau xuống đây!!" Hàn Văn Vũ vừa xong, đưa tay nắm chặt bàn tay bé của Hạ Tuyết, kéo nàng xuống xe, dắt nàng về phía trước. . . . . .

      Hàn Văn Kiệt bình tĩnh nhìn hai tươi cười nhiệt tình, lại nhìn vẻ mặt xấu hổ của Hạ Tuyết, nhàn nhạt nở nụ cười.

      hai. . . . . . Vị này là. . . . . ." Mộng Hàm dịu dàng tò mò hỏi.

      "A...! ấy là trợ lý đời sống mới của ! Tên là Hạ Tuyết! thông minh, nhanh nhẹn, vô cùng đáng ! thấy hôm nay ăn cơm, biết hai người đều có bạn kèm, kéo ấy đến đây!" Hàn Văn Vũ vừa xong, thoải mái vỗ vai Hạ Tuyết, lại vươn tay khoát vai nàng, giả vờ như bạn thân!

      "Bác sĩ Hàn. . . . . ." Hạ Tuyết quá mất mặt chào hỏi. . . . . .

      Lời này vừa ra, mọi người sửng sốt, khỏi nhìn Hạ Tuyết và Hàn Văn Kiệt. . . . . .

      "Uh`m. . . . . . Thân thể có khỏe ?" Hàn Văn Kiệt quan tâm ánh mắt người khác, chỉ nhàn nhạt hỏi Hạ Tuyết.

      "Khỏe!" Hạ Tuyết khẩn trương !

      "Các người biết nhau?" Hàn Văn Vũ ngạc nhiên nhìn bọn hỏi.

      "Hạ Tuyết là bệnh nhân của em …. Lúc trước mới bởi vì thân thể vấn đề, em xem bệnh cho ấy ..." Hàn Văn Kiệt chậm rãi .

      " vậy chăng? Chuyện này đúng là khéo! Xin chào! Tôi là Mộng Hàm!" Mộng Hàm mỉm cười giới thiệu chính mình.

      Hạ Tuyết đỏ mặt …. Vội vàng khom lưng, với Mộng Hàm: "chào …"

      Hàn Văn Hạo nhìn thoáng qua Hạ Tuyết, ánh mắt hơi chớp cái, nhưng thêm nữa, xoay người vào Thúy Uyển Sơn Trang, lại nghe trận thanh của xe thể thao, mọi người quay đầu, nhìn thấy chiếc xe thể thao Benz 520 màu trắng thắng gấp trước Thúy Uyển Sơn Trang, Dạ Thiên Thiên mặc áo sơ mi màu đen, áo khoác chẽn da báo, quần jeans màu xanh, tao nhã xuất trước mặt mọi người, chỉ thấy vừa bước xuống xe, tháo kính đen xuống, mỉm cười chào hỏi mọi người ….."Sorry, tôi tới chậm!"

      "Ngôi sao lớn nên tới muộn!" Hàn Văn Vũ cố ý .

      "Làm sao dám so với ảnh đế?" Dạ Thiên Thiên vừa xong, ngọt ngào mỉm cười tới bên cạnh Hàn Văn Hạo, hai tay luồn vào khuỷu tay của , vừa định vào thúy uyển Sơn Trang, lại nhìn thấy Hạ Tuyết đứng bên cạnh Hàn Văn Vũ, trong đầu liền nhớ đến đó là người vô tình gặp Hàn Văn Hạo, cầm mắt kính đeo lên, nhìn Hạ Tuyết, ngạc nhiên vừa định hỏi …

      " ấy là trợ lý đời sống của tôi! Dạ Thiên Thiên, cần giới thiệu, mọi người đều biết!" Hàn Văn Vũ xong, kéo Hạ Tuyết đỏ mặt, lúng túng, trước mọi người vào Thúy Uyển Sơn Trang, vừa vừa : "Nơi này có loại cá rất nổi tiếng là "Tuyết Hồng" ăn rất ngon, bất kể là cá sống hay nấu chín, đều tươi ngon khác thường! Chờ lúc nữa, chúng ta ngồi bên bồ hồ, ăn cá, cảm giác rất thối".

      Mọi người phía sau, khỏi bật cười. . . . . .

      Dạ Thiên Thiên nhịn được, quay đầu nhìn thoáng qua gương mặt lạnh lùng của Hàn Văn Hạo, chớp mắt cái, vì hiểu tính tình Hàn Văn Hạo nên dám nhiều lời. . . . . .

      Mộng Hàm trái lại buồn cười : " là kỳ lạ nha, Văn Vũ lại có thể mang phụ nữ tới tham gia bữa tiệc với chúng ta, phải ấy có ý với người ta chứ?"

      Hàn Văn Kiệt nghe xong, lặng im . . . . . .

      Chương 107 : Lại chảy máu mũi

      Phòng VIP của “Thúy uyển Sơn Trang" đặt bên ngoài Sơn Trang, cạnh bờ hồ, chỉ thấy lúc này nước trong hồ đóng băng, xa xa sương mù giăng kín, nhìn rất đẹp. . . . . . . . .

      Người quản lí bảo nhân viên rối rít mang món ăn lên, bao gồm cả thức uống, mùi thơm ngát của cá "tuyết hồng" ……….

      Mấy người bọn họ ngồi thành vòng tròn sofa màu đỏ thẫm, trong lúc chờ mang thức ăn lên, mọi người vui vẻ tán gẫu, Hạ Tuyết lặng im ngồi chế sofa, cùng ngồi với những vị khách quý, nàng như bị kim châm rất khó chịu, chỉ thấy nàng ngừng thở ra luồn khí trắng, ngắm nhìn cảnh tuyết bốn phía bên bờ hồ, nhưng chỉ trong phút chốc, cái mũi của nàng cảm thấy đau đau, yết hầu ngứa ngáy, nhịn được ho khan, thậm chí hắt xì nhiều lần. . . . . .

      "Ừ? phải bị cảm chứ" Hàn Văn Vũ lo lắng nhìn nàng hỏi.

      Tất cả mọi người nhàn nhạt dừng lại đề tài, nhìn nàng. . . . . .

      Hạ Tuyết đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn mọi người, vội vã miễn cưỡng cười : " có việc gì!"

      Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu lên, lộ ra ánh mắt chuyên nghiệp của bác sĩ, nhìn nàng. . . . . .

      " nhóc này rất hiểu chuyện! ràng ngày hôm qua chúng ta chưa bố trí ký túc xá được cho ấy, ấy lại dám , đêm qua sau khi đưa tôi về nhà, mình ấy nằm phía sau xe, khoác chăn lông mỏng ngủ thiếp !" Hàn Văn Vũ vỗ vỗ đầu Hạ Tuyết, cười .

      Hạ Tuyết cắn môi dưới, quá mất mặt cúi đầu. . . . . .

      Hàn Văn Hạo bên cạnh lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng cái, cầm ly rượu đỏ hớp hớp ...

      Dạ Thiên Thiên từ nãy đến giờ, dường như vẫn nhìn nàng, thỉnh thoảng điểm nụ cười thần bí làm trong lòng Hạ Tuyết chợt lạnh. . . . . .

      Mộng Hàm bên cạnh quan tâm hỏi: "Có nên uống ít thuốc gì hay ? Hôm nay trời lạnh, bị cảm cúm tốt đâu. . . .."

      " có việc gì. . . . . . Cám ơn quan tâm!" Hạ Tuyết vội vàng .

      Hàn Văn Kiệt nhìn Hạ Tuyết nhàn nhạt : "Đưa tay cho tôi ……"

      " cần. . . . . . Mũi của tôi chỉ mẫn cảm chút, phải bị cảm cúm!" Hạ Tuyết từ chối ngay.

      Hàn Văn Kiệt nhìn Hạ Tuyết, chậm rãi hỏi: " uống thuốc? Nếu uống thuốc hạ sốt tôi đưa cho bây giờ thể mẫn cảm như thế …."

      Hạ Tuyết sửng sốt, vội vàng : "Uống. . . . . ."

      "Đưa tay cho tôi. . . . . ." Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt cởi áo khoác ra, phủ xuống dưới, sau đó xăn hai ống tay áo sơ mi lên. . . . . .

      Hạ Tuyết nhìn mọi người, cảm thấy ngượng ngùng, muốn từ chối, lại bị Hàn Văn Vũ nắm lấy cánh tay nàng, đặt lên bàn, cầm ly rượu đỏ uống hơi cạn sạch : "Nghe lời chút !"

      Hạ Tuyết bất đắc dĩ thở dài, đành để tay đặt lên bàn cơm …… Hàn Văn Kiệt hai tay nắm cổ tay Hạ Tuyết, sau đó vén đoạn ống tay áo của nàng, ngón tay giữa đặt trước mạch môn của nàng, chuyên tâm nghe mạch. . . . . .

      "Đúng rồi. . . . . ." Dạ Thiên Thiên mỉm cười nhìn Mộng Hàm, nhàng hỏi: "Tôi nghe Văn Hạo , hai người có khả năng kết hôn trong năm nay?"

      Trái tim Hạ Tuyết nhảy dựng, tay giật cái, Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu lên nhìn nàng. . . . . .

      " nhanh như vậy! Mùa đông năm nay gấp quá, chờ năm sau … Lần trước Văn Kiệt có với tôi, chờ hai kết hôn trước!" Mộng Hàm thuận lợi đá văng quả cầu . . . . . .

      Dạ Thiên Thiên liếc mắt nhìn Hàn Văn Hạo cái, cười : "Hàn tổng giám đốc của chúng ta thân mang trọng trách, trong mắt chỉ có nghiệp của , biết khi nào mới có thời gian suy nghĩ đến chung thân đại ?"

      Hàn Văn Hạo lạnh lùng ngồi đó, lên tiếng. . . . . .

      Hàn Văn Kiệt bắt mạch xong, : "Chỉ là cảm lạnh, có việc gì … Chờ lúc ăn cơm xong, tôi đưa cho thuốc, sau nửa giờ, uống thuốc xong có việc gì nữa rồi. . . . . ."

      xong, bảo nhân viên phục vụ đem cho nàng ly nước sôi. . . . . .

      "Tôi …. Tôi nghĩ muốn toilet, xin lỗi tiếp được rồi !" Hạ Tuyết vội vàng đứng lên, cười , liền rời . . . . . .

      Hàn Văn Kiệt lên tiếng, chỉ cầm lấy bút máy, lấy cuốn sổ của mình viết toa thuốc cho Hạ Tuyết, xé ra, đưa cho hai, : "Bây giờ Hạ Tuyết ở nhà hả?"

      "Ừ!" Hàn Văn Vũ vừa ăn cá, bên cạnh cười .

      Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt : "Vậy nhớ bảo ấy uống thuốc! Trí nhớ ấy tốt lắm!"

      "Biết rồi!" Hàn Văn Vũ .

      "Văn Kiệt lòng quan tâm người bệnh a!" Dạ Thiên Thiên mỉm cười .

      Mộng Hàm liếc mắt nhìn vị hôn phu cái, cười : "Văn Kiệt nhà ta làm việc thiện, là bác sĩ tốt khó tìm!"

      Hàn Văn Kiệt vẫn im lặng, theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua đường vào toilet . . . . . .

      Hạ Tuyết càng ngừng dùng nước lạnh hắt lên khuôn mặt nhắn đỏ bừng của mình, lo lắng thở gấp gáp, bữa tiệc này làm cho người ta khó chịu a? Tại sao nàng lại quen biết mấy người đàn ông cùng chung mẹ sinh ra thế hả?

      Hạ Tuyết thở dài, suy nghĩ, chờ lúc nữa, ăn xong, sau đó giả vờ nghe điện thoại, quay lại xe, chuyện này làm cho người ta mệt mỏi! Nàng suy nghĩ xong, chuẩn bị ra toilet, đột nhiên cảm giác mũi của mình nóng lên, nàng “a” tiếng, dùng tay bóp mũi, nhưng còn kịp, máu tươi từ xoang mũi tuôn ra. . . . . .

      cái khăn tay đưa tới trước mặt nàng. . . . . .

      Hạ Tuyết sửng sốt, đè mũi ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn nàng. . . . . .

      Chương 108 : Vẫn còn là xử nam

      " cần, cám ơn!" Hạ Tuyết vội vả muốn phủi bỏ quan hệ với …" Chờ chút nữa, lại tôi câu dẫn và em trai , ba , ông nội ................"

      Ánh mắt Hàn Văn Hạo nheo lại, mặt đông cứng, nhanh chóng khom xuống, nắm chặt cánh tay của nàng đem cả người nàng xốc lên, áp vào tường . . . . .

      "A! !" Hạ Tuyết bị đụng sau gáy, lúc nàng thống khổ kêu to, nhìn thấy Hàn Văn Hạo đưa tay nhét cái khăn vào trong tay mình, nhanh chóng rời khỏi . . . . . .

      Hạ Tuyết cầm khăn tay trắng mềm mại, nhìn bóng dáng cao lớn, lạnh lùng của nhanh chóng rời khỏi, lại ngây ngốc . . . . . ."Lại muốn nhận đóa hoa cổ áo à?"

      Nàng vừa xong, máu mũi lập tức lại chảy ra, nàng khẩn trương vọt vào toilet, rửa sạch cái mũi, đem cái khăn tay trắng nhúng nước, lau lau vết máu mũi mình, nàng vừa lau vừa nhìn trong kính, khăn tay trắng tinh, lại nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Hàn Văn Hạo lúc đưa khăn trắng cho mình, nàng “chậc” tiếng : " người lạnh lùng, cũng biết suy nghĩ cái gì!"

      Nàng xong, tiếp tục dùng khăn tay lau sạch vết máu, giặt cái khăn sạch , vội ra ngoài, nhìn Hàn Văn Kiệt ngồi bên cạnh vị hôn thê, vừa cười , vừa cẩn thận gắp bỏ xương cá cho ấy, lại nhìn Dạ Thiên Thiên bưng ly rượu đỏ, biết nghe Hàn Văn Vũ cái gì, hai tròng mắt khỏi nháy nháy, mập mờ nhìn Hàn Văn Hạo, Hàn Văn Hạo chỉ ho khan tiếng, cầm ly rượu đỏ uống ngụm. . . . . . Hạ Tuyết nhìn màn này, nàng bất đắc dĩ than thở, đành phải cắn môi dưới, bước tới bên cạnh Hàn Văn Vũ ngồi xuống. . . . . .

      "Sao lại lâu như vậy?" Hàn Văn Vũ cười cầm lấy đũa, gắp khối thịt cá cho Hạ Tuyết, sau đó tay gác ngang lưng ghế dựa phía sau Hạ Tuyết, ở bên tai nàng, len lén : "Vừa rồi Dạ Thiên Thiên cầu hôn cả . . . . . ."

      Hạ Tuyết quay đầu, gần nhìn Hàn Văn Vũ, sửng sốt cầm ly nước sôi bên cạnh uống, cười : "Tốt a. . . . . ."

      Hàn Văn Vũ nắm cằm Hạ Tuyết, bên tai nàng: "Nhưng vừa rồi bọn ta đều nghi ngờ cả vẫn còn xử nam. . . . . ."

      "Phốc……" Hạ Tuyết nhịn được phun nước nóng ra ngoài, nhanh trí vội vàng lấy tay khẽ che lại, làm cho cả người nàng ướt nhẹp. . . . . .

      "Ha ha ha ha . . . . . ." Hàn Văn Vũ cười ha hả, vội vàng rút khăn ăn, vừa lau bên cạnh Hạ Tuyết, vừa cười : "Chuyện này cũng tin? !"

      Hạ Tuyết mặt đỏ hồng nhìn Hàn Văn Vũ, nhịn được “A” tiếng kêu lên: " ra chọc tôi hả?"

      Hàn Văn Vũ lập tức nắm chặt vai Hạ Tuyết, cười to : "Đùa chút thôi! Vừa rồi ngồi ở chỗ này, lúc nào cũng hừ lạnh!! Nhớ tới muốn đùa chút a!"

      Hạ Tuyết đỏ mặt nhưng nhịn được cười, đẩy ra . . . . . ." tránh ra a! !"

      Hàn Văn Hạo lạnh lùng nâng ly rượu đỏ, uống hớp, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm Hạ Tuyết nhìn hồi lâu. . . . . .

      Dạ Thiên Thiên cũng nhìn nàng cười cười. . . . . .

      Hàn Văn Kiệt tiếp tục cúi đầu mỉm cười nhặt xương cá cho Mộng Hàm .............

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 109 : Ngọt hay cay ?

      "Mọi người biết, Hạ Tuyết dóc hạng nhất đấy, sáng nay lúc ăn quả quýt, tôi bị ấy lừa, cho nên vừa rồi trêu chọc ấy chút!" Hàn Văn Vũ cười !

      " chuyện gì, làm cho ấy sặc nước ướt hết người vậy?" Mộng Hàm mỉm cười hỏi, Hàn Văn Kiệt cũng gỡ xương miếng cá xong, đưa đến trong chén của , mới ngẩng đầu, uống nước ấm, nhàn nhạt nhìn Hạ Tuyết . . . . . .

      "Tôi lừa ấy, cả vẫn còn xử nam! ấy liền kích động rồi ! Ha ha ha ha. . . . . ." Hàn Văn Vũ lại nhịn được cười rộ lên. . . . . .

      Mọi người vừa nghe, cũng nhịn được cười rộ lên. . . . . .

      Hàn Văn Hạo vẻ mặt vui nhìn em trai : "Miệng bậy! Vì chú chuyện lịch cho nên ấy mới sặc nước ra ngoài!?"

      "Ôi! đùa vui mà!" Hàn Văn Vũ lại nhịn được cười rộ lên.

      Hạ Tuyết tuy tức giận nhưng lại có biện pháp, nàng liền cầm trái ớt dùng để nấu canh cá, đưa lên miệng khẽ cắn, nàng uhm tiếng, ánh mắt sáng lên, giơ trái ớt màu xanh nhìn, có chút vui vẻ : "Trái ớt này . . . . . . tại sao lại ngọt vậy nhỉ? Vừa rồi tôi còn cho rằng cay a?"

      Mọi người lập tức ngạc nhiên nhìn nàng. . . . . . Bao gồm cả Hàn Văn Hạo, ánh mắt chớp lóe, có phần hoài nghi nhìn nàng. . . . . .

      Hàn Văn Vũ “A” tiếng, lại vỗ vai Hạ Tuyết cười : "Mọi người đừng bị ấy lừa, trái ớt này khẳng định là cay đến chịu nổi!"

      "Đừng làm rộn! Ai lại chơi đùa hai lần ác vậy?" Hạ Tuyết cố ý trừng mắt nhìn chút tiếp tục cắn trái ớt, hưởng thụ, ngọt quá, ngọt quá, nàng kêu lên, mỉm cười nhìn Hàn Văn Vũ : " rất ngọt a. . . . . ."

      Vẻ mặt Hàn Văn Vũ ngẩn ra, hơi nghi ngờ nhìn nàng. . . . . .

      Vẻ mặt Mộng Hàm cũng ngạc nhiên nhìn nàng cái, mới “chậc” tiếng, : ". . . . . . xác định là ngọt ?"

      Hạ Tuyết lại cầm trái ớt ăn tiếp, vừa ăn vừa gật đầu cười : "Đúng là rất ngọt . . . . . . Tôi còn chưa nếm qua trái ớt ngọt như vậy".

      Hàn Văn Kiệt cười cười nhìn nàng. . . . . .

      Dạ Thiên Thiên lắc đầu, cười : "Tôi tin!"

      "Nhưng nhìn vẻ mặt của ấy kìa ..... dường như là ngọt đó …" Mộng Hàm lại tò mò!

      "Ôi, Mọi người thử chút ! là mùi vị rất tốt!" Hạ Tuyết lại lập tức quay đầu, nhìn Hàn Văn Vũ bằng vẻ mặt đáng đánh đòn, : " cho ăn đâu...! Lúc nảy dám trêu chọc người ta, được ăn!"

      Hàn Văn Vũ ánh mắt chớp lóe, hừ tiếng, : "Tôi mới bị lừa!"

      "Tôi kêu ăn!" Hạ Tuyết để ý , tiếp tục cắn trái ớt kia, vừa ăn vừa hưởng thụ. . . . . .

      Hàn Văn Vũ mày nhíu lại, ánh mắt nheo lại nhìn Hạ Tuyết, sắc mặt của nàng thậm chí chút biến hóa cũng có, lập tức lòng hiếu kỳ nổi lên, nhịn được cầm lấy trái ớt bỏ vào miệng cắn, : "Tôi muốn ăn thử xem có phải hay ……phốc ……" lập tức đem trái ớt cay bốc lửa phun ra ngoài, ho khan liên tục, chụp ly nước uống ừng ực. . . . . .

      "Ha ha ha ha . . . ." Hạ Tuyết nhịn được chỉ vào Hàn Văn Vũ cười : " ngốc quá . . . . . . Ôi. . . Mẹ ơi! ! Cay chết tôi rồi ! Vừa rồi tôi cố gắng nhịn muốn chết!" Nàng vừa xong, mặt đỏ tới mang tai cầm lấy ly nước ấm vội vàng uống vào. . . . . .

      Nàng vừa , tất cả mọi người nhịn được nở nụ cười. . . . . .

      "Rất tốt! dám đùa giỡn tôi! !" Hàn Văn Vũ thể nhịn được nữa chụp lấy Hạ Tuyết . . . . "Tôi muốn ném xuống hồ!"

      Chương 110 : Xe lửa

      "Tôi dám! Tôi dám!!" Hạ Tuyết ôm cổ Hàn Văn Vũ, cười kêu to!!

      "Tôi muốn ném xuống!!" Hàn Văn Vũ ôm Hạ Tuyết, lập tức tới rào chắn bên cạnh, muốn hướng hồ băng ném . . . . . .

      "A……cứu mạng! !" Hạ Tuyết ôm Hàn Văn Vũ, kêu to …." muốn!! Đừng đùa! Nếu lỡ hồ là khối băng mỏng làm sao bây giờ? Té xuống chết người a!!"

      "Vậy thử chút!! Giống như vừa rồi lão tử ăn ớt cay!" Hàn Văn Vũ xong, đột nhiên ôm Hạ Tuyết vượt qua rào chắn, vào mặt hồ ….

      "A …." Hạ Tuyết sợ hãi kêu to lên, nhưng nàng cùng Hàn Văn Vũ đứng mặt hồ, thậm chí cảm giác được băng mặt hồ giống như mặt đất, nàng sửng sốt . . . . . .

      Hàn Văn Vũ lập tức cúi đầu, véo mũi Hạ Tuyết : "Ai lại giống như , mỗi ngày đều chơi đùa ác vậy!!" xong, đột nhiên hai tay nắm hai tay của Hạ Tuyết, hai chân dùng sức, thân thể hai người mà chậm rãi chuyển động mặt hồ. . . . . . Hạ Tuyết ngẩn ngơ, thân nàng di chuyển về phía trước trong nháy mắt, nhìn thân thể Hàn Văn Vũ từ từ lui về phía sau, bên cạnh cười trong gió hỏi: "Chơi có vui ?"

      "Chơi rất vui!" Hạ Tuyết đột nhiên vui vẻ cười rộ lên, nàng là phóng khoáng!

      Hàn Văn Vũ vừa thấy khuôn mặt Hạ Tuyết đỏ lên, trong tuyết bay bay như đóa hoa nở rộ, ánh mắt cười cong cong như vầng trăng, trong lòng ấm áp, nhưng ánh mắt lập tức lên chút xấu xa : "Được rồi! Tôi muốn buông tay ra, mình xoay vòng quanh mặt hồ, hắc hắc!"

      Sắc mặt Hạ Tuyết chợt lạnh, lập tức nắm chặt Hàn Văn Vũ kêu to: " muốn! Tôi biết bơi!!"

      Hàn Văn Vũ lại gia tăng tốc độ cho hai người xoay vòng, đột nhiên buông lỏng hai tay Hạ Tuyết, cả thân thể nàng hướng rào chắn bờ hồ nhanh chóng bay ra ngoài. . . . . .

      "A……." Hạ Tuyết sợ tới mức kêu to lên, hai tay khoa loạn trong … "Cứu mạng………"

      Hàn Văn Kiệt khẩn trương vừa đứng lên, nhìn nàng. . . . . .

      Hàn Văn Hạo mặt lạnh, bất đắc dĩ buông ly rượu đỏ xuống. . . .

      Bọn Dạ Thiên Thiên và Mộng Hàm khẩn trương nhìn Hạ Tuyết. . . . . .

      "Cứu mạng ….. đụng vào rồi ….." Hạ Tuyết nổi điên thét chói tai, tròng mắt muốn rơi ra, nhìn thân thể mình muốn đập lên rào chắn, nàng nhắm mắt lại nhận mệnh. . . . . . đôi tay đột nhiên nhanh chóng nắm chặt eo nàng, ôm vào trong ngực , sau đó thân thể lại bay mặt hồ ...

      Hạ Tuyết sửng sốt quay đầu, lắc lư trong gió, nhìn Hàn Văn Vũ ở phía sau ôm chặt nàng, sau đó vui vẻ xoay quanh mặt hồ, cúi mặt, dịu dàng nhìn nàng cười : "Đứa ngốc, tôi để cho đụng vào rào sao?"

      Hạ Tuyết mặt đỏ lên, kêu to: " lại chọc tôi?"

      Hàn Văn Vũ lại nhịn được cười ha hả, đột nhiên ôm cả người Hạ Tuyết lên. . . . . .

      Hạ Tuyết lại oa kêu to tiếng, ôm của cổ cười : " lại muốn làm gì?"

      "Ôm chặt tôi!" Hàn Văn Vũ xong, ôm chặt Hạ Tuyết khoái chí xoay tròn mặt hồ, thậm chí gia tăng tốc độ hướng rào chắn kia, khắp rừng phong bông tuyết trắng phau phau, trận gió xuy thổi đến, bông tuyết trắng bay bay trong trung, hai người xuyên qua trong tuyết bay ...

      Hạ Tuyết “oa” tiếng, vươn tay bắt lấy bông tuyết rơi xuống, kích động nhìn Hàn Văn Vũ. . . .

      Hàn Văn Vũ cũng nhìn nàng mỉm cười : " có nghe được tiếng xe lửa ?"

      Hạ Tuyết sửng sốt, ở trong gió tiếp tục nhìn hỏi: "Cái gì?"

      Hàn Văn Vũ nhìn Hạ Tuyết xúc động hỏi: " hiểu?"

      Hạ Tuyết ngẩn ngơ. . . . . .

      Chương 111 : Buổi tối gặp

      hiểu. . . . . ." Hạ Tuyết .

      Hàn Văn Vũ chỉ cười cười, cố ý thần bí : "Nếu hiểu xem như xong , sau này, chờ tâm tình tôi tốt lên, cho biết!"

      "Này!" Hạ Tuyết nhịn được trừng mắt nhìn . . . . . .

      Hàn Văn Vũ lại cất tiếng cười to, đột nhiên ôm lấy Hạ Tuyết hướng rào chắn đầy tuyết ném ...

      "A……." Hạ Tuyết cả người bị nện trong đống tuyết, oa oa oa kêu to … "Người này bại hoại!"

      "Trứng chim, trứng ngỗng, trứng vịt!" Hàn Văn Vũ bên cạnh cười nắm lên nắm tuyết, ném người nàng, Hạ Tuyết cũng tóm lấy tuyết, ném người Hàn Văn Vũ, hai nguời ở chỗ này coi ai ra gì cứ ném tuyết … Bên bờ hồ, Mộng Hàm cười : "Văn Vũ như đứa bé! Quá háo hức!"

      Dạ Thiên Thiên nâng ly rượu đỏ, nhìn Hạ Tuyết bị Hàn Văn Vũ ném tuyết mặt, oa oa kêu to, bên phun ra tuyết, bên cười rũ rượi, vui vẻ, mút ngụm rượu, trở về chỗ cũ : " hâm mộ ánh mắt của ấy … Chưa bao lâu, tôi cũng từng có loại ánh mắt này, nhưng bước vào cái giới này, về sau, người có thể giữ lại loại ánh mắt này nhiều lắm?"

      Hàn Văn Kiệt nhìn Hạ Tuyết và hai nữa, chỉ tiếp tục nhặt xương cá cho Mộng Hàm ...

      "Tôi cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi! Đều là người hoạt bát, cởi mở mà dường như Văn Vũ rất thích Hạ Tuyết!" Mộng Hàm mỉm cười .

      Hàn Văn Hạo nhìn đồng hồ cổ tay, : "Thời gian còn sớm, cũng nên về thôi . . . . ."

      Bữa cơm trưa, Hàn Văn Hạo câu liền rất nhanh kết thúc, Dạ Thiên Thiên mở cửa xe của mình, Hàn Văn Kiệt vẫn đưa vị hôn thê của mình về công ty trước, Hàn Văn Vũ đoạt lấy chìa khóa trong tay Hạ Tuyết, : "Tôi lái xe cho, chạy đường núi vững chắc, tôi lo lắng!"

      Hạ Tuyết đứng bên xe, mày nhíu lại : "Này! Tôi lái xe vô cùng vững chắc mà? Tương lai, tôi muốn lái taxi!"

      "Phi!" Hàn Văn Vũ cầm cái chìa khóa bước vào xe, sau đó mới : " cứ ngồi phía sau , trò chuyện với tôi!"

      "Tôi ……" Hạ Tuyết sửng sốt, nhìn Hàn Văn Hạo, ngồi vào trong xe, vẻ mặt lạnh lùng …… Nàng bất đắc dĩ miệng thở ra hơi lạnh, sau đó nhìn Hàn Văn Kiệt đến trước chiếc Ferrari, mở cửa xe cho vị hôn thê, Mộng Hàm ngồi vào trong xe, thậm chí Hàn Văn Kiệt khom người, thắt dây an toàn cho , đứng lên nhìn Hạ Tuyết. . . . . .

      Hạ Tuyết vội vàng cười với Hàn Văn Kiệt: "Bác sĩ Hàn, tôi trước, hẹn gặp lại!"

      Hàn Văn Kiệt nhìn nàng cái, vẫn nóng lạnh, xoay người ngồi vào xe của mình, với Hạ Tuyết: "Đến thứ hai, nhớ phải đến tái khám!"

      "A...!" Hạ Tuyết đáp lại xong, lập tức xoay người mở cửa xe, muốn ngồi vào trong xe, lại nhìn Hàn Văn Hạo ngồi ngay cửa xe, nàng : " ngồi dịch qua chút!"

      Hàn Văn Hạo nhướng mắt bất mãn nhìn nàng, ngồi dịch vào bên trong, Hạ Tuyết cũng vào ngồi, đóng cửa xe, quay đầu nhìn Hàn Văn Kiệt lái xe dọc theo đường núi chạy xuống, Dạ Thiên Thiên cũng lái ở phía sau, mở cửa xe, khẽ hôn gió Hàn Văn Hạo, : "Buổi tối gặp. . . . . ."

      "Uhm. . . . . ." Hàn Văn Hạo cúi đầu đáp lời!

      Hạ Tuyết giả vờ nghe được, khuỷu tay tựa vào cửa kính xe, cắn ngón giữa, nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ. . . . . .

      Hàn Văn Vũ trực tiếp lái xe, chậm rãi xuống núi. . . . . .

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 112 : Sinh nhật

      Xe dọc theo đường núi dài chạy xuống, Hàn Văn Vũ vừa lái xe, vừa chuyện phiếm qua điện thoại với Tả La bên cạnh, cảm nghĩ đoạt giải lần này.

      Hạ Tuyết im lặng nhìn cảnh tuyết hai bên rừng phong vô cùng xinh đẹp ….

      Hàn Văn Hạo cũng lạnh lùng ngồi ở bên, lên tiếng. . . . . .

      Bầu khí tự nhiên, trong đầu Hạ Tuyết chỉ lần nhớ tới nụ hôn nồng nhiệt của Hàn Văn Hạo, nghĩ tới đây, bất đắc dĩ, ngượng ngùng khẽ thở dài, tiếp tục cắn ngón giữa, nhìn cảnh tuyết ngoài của sổ xe …

      Hàn Văn Hạo im lặng, đột nhiên trực tiếp nghiêng người sang Hạ Tuyết, lạnh lùng, mạnh mẽ áp vào người nàng. . . . . .

      " muốn làm gì?" Hạ Tuyết hai tay chống trong ngực của , muốn đẩy ra , ai biết, người chỉ áp xuống đè cái nút cửa kính xe, lạnh lùng : " muốn lạnh chết, ngu ngốc còn nữa!"

      Hạ Tuyết mặt đỏ lên, thân thể hơi lui về sau chút, : " sớm chút thôi, tôi để cho đóng là được!"

      Hai người khoảng cách rất gần, giống như ôm nhau. . . . . .

      Hàn Văn Hạo nhìn mặt Hạ Tuyết, ánh mắt nàng trong veo động lòng người nhìn , thậm chí môi đỏ mọng vì lạnh làm cho căng ra, nàng cắn môi dưới, nhớ đến nụ hôn kia, hơi đỏ mặt nhìn , trái tim “bang bang” nhảy dựng, có chút mê man. . . . . .

      Hàn Văn Hạo vừa thấy vẻ mặt của nàng, hừ tiếng, ngồi ngay ngắn lại, nhìn xe tiếp tục chạy tới, em trai vẫn lái xe và gọi điện thoại, lạnh lùng : "Lúc lái xe, phải chú ý!"

      Hạ Tuyết thở , quay đầu. . . . . .

      Xe rất nhanh chạy trở về cao ốc Thế Kỷ, Hạ Tuyết tự mình xuống xe, sau đó mở cửa xe cho Hàn Văn Hạo, Hàn Văn Hạo xoải bước ra, với em trai: " có việc gì về nhà, ba mẹ rất nhớ đến chú!"

      "Biết rồi!" Hàn Văn Vũ cười .

      Hàn Văn Hạo xoay người rời khỏi, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt của Hạ Tuyết, vẫn lạnh lùng lên tiếng, rời khỏi. . . . . .

      Hạ Tuyết lén liếc mắt nhìn theo bóng dáng của , cảm giác giống như hung thần bóng tối, thống trị tất cả thế giới tuyết trắng . . . . . .

      " thôi! Hôm nay rất nhiều việc!" Hàn Văn Vũ vỗ lên vai Hạ Tuyết cười .

      "Đúng vậy! Hôm nay rất nhiều việc, tới trước Quảng trường để quảng cáo phim mới, rồi đến Đài Truyền hình nổi tiếng thế giới để thu phim “Hắc đế”, đây là hoạt động giúp đỡ hữu nghị, tiếp theo quay phim “Thời gian ”, quay đến 12 giờ sáng hôm sau, Hàn Văn Vũ biết Hạ Tuyết cố ý chịu đến nhà ở, nên chia tay Hạ Tuyết ở trước cửa Đài Truyền Hình, để nàng về nhà sớm chút. . . . . .

      Hàn Văn Vũ trước tiên ở bên trong xe sửa lại khoác áo cho Hạ Tuyết, lại kéo cái nón len của nàng, nhéo nhéo cái mũi của nàng, : " về nhà ngủ cho tốt, ngủ giấc, đến 12 giờ trưa mai tới tìm tôi! Đừng mới 7 giờ chạy tới kêu tôi như con gà vậy!!"

      "Biết rồi!" Hạ Tuyết xong, bước xuống xe, đạp mạnh xuống tuyết, đóng chặt cửa lại, vẫy vẫy tay với Hàn Văn Vũ, cười : "Gặp sau!"

      "Uhm!" Hàn Văn Vũ đành phải mỉm cười lái xe rời khỏi. . . . . .

      Hạ Tuyết đứng bên đường, thở ra luồng hơi trắng, hơi mờ mịt nhìn này xung quanh tối đen, đành phải rút ra điện thoại ra, tìm danh bạ màn hình, muốn gọi cho Quách Dung, nhưng nghĩ đến việc chen lấn ngủ chung với các ấy, như vậy hôm qua nàng dối, rất xấu hổ a? trận gió lạnh thổi tới, Hạ Tuyết rất lạnh bước tên con đường tới mái hiên trạm xe bus, ngồi xuống, nhìn xe bus đóng cửa lại, thậm chí nàng cảm thấy đơn, người mình chút tiền bạc cũng có, làm sao đến nơi đó ở đêm?

      Bầu trời dần dần có tuyết rơi xuống, từng đốm, từng đốm rơi xuống, Hạ Tuyết ngẩng đầu, nhìn bông tuyết đầy trời, đột nhiên hốc mắt đỏ lên, nhớ tới lời mẹ . . . . . ."Tiểu Tuyết, con sinh vào mùa đông, ngày 17 tháng 12, ngày đó rơi tuyết rơi trắng trời, bầu trời vô cùng đẹp, ba , chúng ta họ Hạ, nên đặt cho bảo bối chữ Tuyết, phiên là Hạ Tuyết để kỷ niệm ngày tuyết bay tán loạn!"

      Hạ Tuyết cúi đầu, nước mắt sao kiềm được rơi xuống, rạng sáng rồi, hôm nay là ngày 17 tháng 12 ……….

      Chương 113 : Ai tới vậy ?

      Sinh nhật vui vẻ! Hạ Tuyết!" Hạ Tuyết sâu kín , rồi vội vã lau khô nước mắt, nở nụ cười. . . . . .

      "Ừ! hôm nay, rốt cục mình hai mươi tuổi rồi !" Nàng ngẩng đầu, nhìn tuyết bay đầy trời, ngây ngốc : "Chúng mày cũng biết hôm nay là sinh nhật của tao sao! ? Hãy đến đây! Lạnh chết tôi a! !"

      Bông tuyết rực rỡ bay tán loạn trong trung, nhiều vô kể, đẹp vô cùng động lòng người, Hạ Tuyết thở hơi khí trắng, đến gốc cây phía sau trạm xe bus, tìm được nhánh cây to và dài, nàng vội vàng đứng lên, chạy đến biển quảng cáo dưới đèn trạm xe bus, cúi người xuống dùng nhánh cây vẽ vòng to mặt tuyết, sau đó vẻ các hoa văn trong vòng tròn, sau đó hít hít cái mũi đỏ bừng, cười ha ha : "Bánh ngọt! ! ! Ừ? Còn thiếu đèn cầy!"

      Hạ Tuyết xong, lại dùng nhánh cây vẽ vòng tròn vài cây đèn cầy, thậm chí vẽ ánh nến, nàng xúc động đứng trước bánh ngọt, nhìn hoa văn xinh đẹp, nhớ tới mấy ngày trước, nàng vẫn lo lắng mình chết , nhưng giờ phút này, nàng còn sống, thậm chí còn có được toàn bộ thế giới, mặc kệ là thế giới rét lạnh, vẫn là thế giới ấm áp, đối với nàng là loại tốt đẹp!!

      Hạ Tuyết nặng nề thở dài hơi, đưa hai tay lên, nhìn tuyết bay trời kêu to: "Sinh nhật vui vẻ! ! Hạ Tuyết! ! Sinh nhật vui vẻ……. Hạ Tuyết! ! Cố lên…….."

      "Ngày mai đem này kịch bản sửa lại, cùng Văn Vũ nghiên cứu chút!" Tôn Minh vừa ra khỏi Đài truyền hình, với trợ lý đạo diễn bên cạnh.

      "Được! nhưng tôi sợ Văn Vũ chịu thay đổi!" trợ lý đạo diễn .

      "Cho nên mới là nghiên cứu thôi!" Tôn Minh nhíu mày câu , quay đầu chuẩn bị lên xe rời khỏi, nhìn thấy Hạ Tuyết mình đứng bên cạnh trạm xe bus xa, mượn đèn quảng cáo, đứng trong tuyết rơi, cầm nhánh cây ngừng vẽ mặt tuyết, vừa vẽ vừa ca hát ... "Chúc sinh nhật vui vẻ, chúc sinh nhật vui vẻ, chúc sinh nhật vui vẻ . . . . Tôi muốn tương lai mình có căn nhà lớn, có vườn hoa lớn, có chiếc xe taxi, có phòng cho em trai chất đầy đồ chơi, tôi còn muốn có rất nhiều rất nhiều tiền bạc, sau đó du lịch toàn bộ thế giới!! Sau đó…. Tham quan toàn bộ thế giới điện ảnh, nghe toàn bộ thế giới ca. . . . . ."

      Tôn Minh nhìn đứng trong tuyết rơi, ánh mắt vẫn phát sáng, lên tiếng hô hô cười to, đáy mắt đau thương, tỏa ra nét xinh đẹp, hấp dẫn . . . . . .

      "Làm sao vậy?" Vợ Tôn Minh từng là diễn viên oai phong cỏi, Đào Nhiên tới bên cạnh chồng, mỉm cười hỏi. . . . . ." này làm sao vậy?"

      Tôn Minh tiếp tục nhìn Hạ Tuyết vẽ bánh ngọt, cầm nhánh cây vẽ hoa văn, mặt tràn ngập hi vọng, ông chậm rãi chỉ vào : "Đứa này, nếu tiến vào giới diễn viên, tương lai nhất định nổi tiếng!"

      "A...?" Đào Nhiên cũng giật mình nhìn Hạ Tuyết đứng trong tuyết rơi, gương mặt vì lạnh mà đỏ bừng, vẫn tràn ngập hi vọng. . . . . ."Nhưng em xem đứa này gầy yếu đáng thương, là người phúc mỏng. . . . . ."

      Tôn Minh cười : "Phàm là thành công, con đường phía trước đều là mênh mang rối rắm, nhưng tôi tin tưởng đứa này. . . . . ."

      " tính thế nào?" Đào Nhiên nhìn chồng, hỏi.

      Tôn Minh lên tiếng, chỉ đỡ vợ ngồi vào trong xe, để cho lái xe rời khỏi, xe chạy qua bên cạnh Hạ Tuyết, Tôn Minh cạnh cửa sổ thâm sâu nhìn Hạ Tuyết tiếp tục khom người, đơn tự đùa tự vui, ông ảm đạm cười với trợ lý đạo diễn: "Ngày mai gọi điện thoại cho Lynda. . . . . . Tôi muốn cùng ấy thảo luận công việc!"

      "Được!" Xe mất. . . . . .

      Hạ Tuyết vẫn đứng trong tuyết rơi, tiếp tục vẽ hoa văn xinh đẹp, vẽ từng chút, từng chút, ánh mắt kiên định và cố chấp. . . . . .

      chiếc xe Rolls-Royce màu bạc dừng trước cửa Đài Truyền Hình, ánh kim loại lóe sáng lên sang trọng, xa hoa . . . . . .

      Hàn Văn Hạo ngồi phía sau xe, lạnh lùng xa cách vô vàn nhìn Hạ Tuyết mình hưng phấn vẽ bánh ngọt, kêu loạn lên trong tuyết rơi …

      "Tổng giám đốc …. hôm nay, tiểu thư Dạ Thiên Thiên quay đến 3 giờ sáng, chỉ sợ đêm nay thể tiếp được…." Tả An Na nắm điện thoại, với Hàn Văn Hạo.

      Hàn Văn Hạo tiếp tục nhìn Hạ Tuyết đứng trong tuyết rơi. . . . . .

      Chương 114 : Lên xe

      Hạ Tuyết vẽ mệt mỏi, ném nhánh cây, đứng giữa bánh ngọt, nhìn hoa văn hai bên, ngẩn ngơ cười : "Tới khi nào mình mới có thể có được tất cả những thứ đó? có thể cho em trai hạnh phúc và lo toan cuộc sống?"

      Chiếc Rolls-Royce màu bạc chậm rãi dừng trước mặt Hạ Tuyết . . . . . .

      Hạ Tuyết sửng sốt, trong tuyết ngẩng đầu lên, nhưng nhìn đến cửa kính xe thấy vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng, trong lòng nàng vừa động, lại biết nên làm gì mới tốt, chỉ ngồi xổm tuyết, mờ mịt nhìn . . . . . .

      Lái xe vội vàng xuống xe, mở cửa xe cho Hạ Tuyết : "Hạ tiểu thư, mời lên xe. . . . . ."

      Hạ Tuyết vẫn ngồi xổm trong tuyết rơi, nhìn khuôn mặt đông lạnh của Hàn Văn Hạo, nàng lại cắn môi dưới. . . . . .

      Lái xe vẫn đợi. . . . . .

      Hàn Văn Hạo ngồi bên trong xe hừ tiếng. . . . . .

      khí lập tức như băng giá. . . . . .

      "Lên xe. . . . . ." Hàn Văn Hạo chậm rãi , mang theo loại trầm thâm sâu!

      Hạ Tuyết chớp mắt, làm cho người ta cảm giác khí mập mờ, nàng có lòng để nghĩ đến chuyện khác, nhất là nghĩ đến fan của Dạ Thiên Thiên cắt mái tóc của mình hỏng bét, lòng nàng chợt lạnh, khẩn trương nuốt ngụm nước bọt : " cần, cám ơn … Tôi chỉ…ở đây tản bộ …. Sau đó …. Cái kia … Cái kia …. Tôi mới vừa tách ra với Văn Vũ lâu, tôi chỉ hít thở khí chút, chút nữa tôi trở về nhà rồi. …."

      Hàn Văn Hạo hơi kiên nhẫn thở dốc hơi, rốt cục trong xe quay đầu, trừng ánh mắt nóng bỏng giống như con báo nhìn Hạ Tuyết ….

      Hạ Tuyết trong lòng chợt lạnh, lĩnh giáo qua loại ánh mắt này của , loại ánh mắt này là muốn cho nàng biết, có bao nhiêu vui vẻ, vì nàng nghe lời, trong cổ nàng chợt khô khốc, lập tức đứng lên phủi phủi tuyết người, ha ha ha ha cười to : "Tôi đột nhiên quên túi xách ở Đài Truyền Hình chưa lấy, tôi lấy … gặp lại sau!"

      Nàng xong, vội vã đạp mặt tuyết, rất nhanh hướng cổng đài truyền hình trốn …. Ai biết mới xoay người bao lâu, tay nàng bị người nắm chặt, nàng lập tức nhận mệnh, mặt nhăn lại, quay đầu, vung cổ tay mạnh, đá chân : "Tôi muốn cùng chỗ với , hãy bỏ qua cho tôi ! Lần trước cũng bởi tôi tìm ở cao ốc, tôi bị fan của Dạ Thiên Thiên cắt mất tóc của tôi rồi. . . . . ."

      Nàng sửng sốt đứng tại chỗ, mới phát giác vừa rồi vì quá sốt ruột, nàng lỡ lời, đứng trong tuyết, đón nhận hai tròng mắt đông lạnh của Hàn Văn Hạo, thậm chí sắc mặt khẽ sửng sốt, trầm giọng : " cái gì? Tóc của là bị fan của Dạ Thiên Thiên cắt ?"

      " nên ép tôi! Dù sao tôi muốn cùng chỗ với … Cùng chỗ, có chuyện gì tốt! !" Hạ Tuyết lắc mạnh cổ tay của mình. . . . . .

      Ánh mắt Hàn Văn Hạo vẫn lạnh lùng, nhanh chóng mạnh mẽ ôm cả người Hạ Tuyết vào trong lòng mình, siết chặt cằm của nàng, nâng mặt nàng lên, trầm giọng vui : " lĩnh giáo cơn tức giận của tôi rồi? Cũng biết, nếu chống cự lại có kết quả gì?"

      Sắc mặt Hạ Tuyết đỏ lên, cắn chặt môi dưới ………..

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 115 : Gọi số 120

      Lên xe!!" Hàn Văn Hạo nữa, kéo Hạ Tuyết lên xe, nhưng Hạ Tuyết lại ngồi xổm xuống mặt tuyết, khổ sở : "Tôi van cầu , cần như vậy, tôi biết tôi thể từ chối được, nhưng tôi phải loại người như tưởng tượng, tôi đáp ứng cái gì! Tôi chỉ đơn giản muốn cố gắng sống qua ngày bình thường! Tôi muốn giống như các kia, làm phụ nữ của , cuộc sống xa hoa nhưng tôi quan tâm !"

      Hàn Văn Hạo cúi đầu ngồi xổm bên chân Hạ Tuyết. . . . . .

      Hạ Tuyết cắn răng có phần nghẹn ngào : "Hôm nay là sinh nhật của tôi, đừng giày vò tôi, tôi rất sợ , sợ muốn chết. . . . . ."

      Hàn Văn Hạo lạnh lùng duỗi ngón trỏ ra khỏi bao tay da màu đen, trước tiên, chậm rãi vuốt đầu Hạ Tuyết, sau đó xẹt qua mặt nàng, đến cằm, sau đó nắm cằm của nàng, nhìn vào mặt nàng ...

      Hạ Tuyết mờ mịt ngẩng đầu nhìn , giọt nước mắt trong veo từ khóe mắt rơi ra. . . . . . .

      Hàn Văn Hạo nhìn thoáng qua giọt nước mắt tội nghiệp gương mặt của nàng, chậm rãi : "Cái gọi là người phụ nữ của tôi, nhưng tôi quan tâm là ý tứ gì?"

      Hạ Tuyết mặt đỏ lên, dám , muốn cúi đầu, siết chặt cằm của nàng, cho nàng trốn tránh. . . . . . Nàng đành phải bất đắc dĩ nhìn , hai tròng mắt kia giống như muốn đem nàng lột ra, : " biết . . . . . . cần gì phải ?"

      "Phụ nữ của Hàn Văn Hạo tôi, ấy phải đặc biệt tôi mới chọn lựa! phải vì tôi chọn lựa mà ấy mới đặc biệt!" Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết chậm rãi .

      Hạ Tuyết sửng sốt, cho rằng chính mình nghe lầm, người đàn ông này xem ra mặt lạnh, tim lạnh, tàn nhẫn vô tình đáng sợ, nhưng lại vì người phụ nữ của mình mà giải thích …. lại có thể giải thích …. Nàng kìm lòng được lại nhìn cái. . . . . .

      "Lên xe! Tôi có ý để cho trở thành người phụ nữ của tôi! Tôi chỉ muốn nhìn bị lạnh chết trong bánh ngọt vẽ của ! Dù sao, bây giờ, cũng là người ở bên cạnh Văn Vũ!" Hàn Văn Hạo chậm rãi !

      Hạ Tuyết rốt cuộc hơi buông lỏng nhìn , biết người này giữ lời, nàng yếu ớt hỏi: "Vậy muốn đưa tôi đâu?"

      "Tôi mang đâu, đó! Dù sao vẫn còn sống! đến mức lạnh chết!" Hàn Văn Hạo vẫn lạnh lùng .

      Hạ Tuyết cắn môi dưới, lạnh chịu nổi, hôm nay dự báo thời tiết có luồng khí lạnh, nàng bất đắc dĩ thở dài, đứng lên, nhìn . . . . . .

      Hàn Văn Hạo thêm nữa, ngồi trước vào trong xe, nhìn phong cảnh xa xa phía trước xe, để ý đến nàng. . . . . .

      Hạ Tuyết bất đắc dĩ cũng ngồi vào trong xe, Hàn Văn Hạo trực tiếp phân phó lái xe ...."Lái xe!"

      Xe chậm rãi chạy về phía trước, Hạ Tuyết vừa rồi ở trong lạnh lẽo, vào trong xe ấm áp, nàng nhàng thở ra, hài lòng ôm vai, hít cái mũi đỏ bừng, cười : " là ấm áp a. . . . . ."

      Hàn Văn Hạo nghe xong lời này, lạnh mặt, nhanh chóng cởi áo khoác của mình, sau đó nghiêng người, vô cùng khách khí choàng lên người nàng, lại cởi bao tay da ném lên người nàng ...

      Hạ Tuyết nhìn , vội vàng đưa bao tay ấm áp dễ chịu trả lại cho , : " cần, cám ơn . . . . . ."

      Hàn Văn Hạo vừa nghe từ chối, lập tức kéo bàn tay bé lạnh lẽo của Hạ Tuyết, đeo bao tay da của vào, hơi tức giận địa : "Biết thời tiết lạnh, thân thể mình tốt, đôi bao tay cũng mua! là làm phiền người khác!"

      Hạ Tuyết mặt đỏ lên, nhìn . . . . . .

      "Như thế nào?" Hàn Văn Hạo khách khí : "Lại muốn báo cảnh sát bắt tôi? Lần sau nhớ kỹ, báo cảnh sát gọi số 110, số 120!"

      Hạ Tuyết kinh ngạc nhìn người này, trong lòng lại có thể nhạy cảm như vậy, nhớ tới lúc đầu quen biết, nàng vì dọa , cố ý muốn gọi số 120. . . . . .

      Chương 116 : Nhát gan

      Xe dọc theo đường cao tốc chạy xuống, sau đó tiến vào cái sân rộng, hướng tòa nhà cao nhất chạy tới. . . . . .

      Hạ Tuyết tò mò nhìn tòa nhà gần 100 tầng, tọa lạc tại khu vực vàng ở trung tâm thành phố, dưới lầu là trung tâm giải trí lớn, siêu thị, công viên cây xanh … Cái gì cần đều có, vào giờ này, tuy sắp rạng sáng, vẫn vô cùng náo nhiệt. . . . . .

      Xe chạy qua rạp chiếu phim Hoàng gia náo nhiệt, vòng qua vườn cây phía trước, rốt cục dừng trước đại sảnh tòa nhà … Hàn Văn Hạo bước xuống xe, Hạ Tuyết với vẻ mặt tò mò bước xuống xe, nhìn mọi thứ xung quanh …

      " ở gần đây? Tôi nghĩ cũng giống như Văn Vũ, ở trong tòa nhà lớn?" Hạ Tuyết ngạc nhiên !

      Hàn Văn Hạo tới bậc thang, bên cạnh lạnh lùng : "Đây là khu nhà ở tư nhân của tôi, nếu nghĩ là trở về tòa nhà cao cấp của Hàn gia chúng tôi, cũng có thể!"

      Hạ Tuyết lập tức lên tiếng, theo Hàn Văn Hạo vào đại sảnh tráng lệ, sau đó Hàn Văn Hạo dẫn Hạ Tuyết qua đường lớn, tới trước cái cửa thủy tinh, Hàn Văn Hạo nhấn lòng bàn tay vào máy theo dõi kiểm tra, cửa thủy tinh mở ra, bọn vào, Hạ Tuyết mới phát , bên trong chỉ có thang máy, nàng uhm tiếng, tò mò liếc nhìn thang máy bên ngoài, hỏi: "Tại sao nơi này chỉ có thang máy?"

      "Đây là thang máy chuyên dụng của tôi, tôi chưa bao giờ thích dùng chung vật với người khác!" Hàn Văn Hạo lạnh lùng .

      "A?" Hạ Tuyết ngạc nhiên nhìn thang máy ầm ầm mở ra, bên trong treo mỗi bên bốn bức tranh, vô cùng xinh đẹp tinh xảo, Hàn Văn Hạo vào thang máy, Hạ Tuyết cũng theo vào, vừa theo vào, nàng liền hối hận. . . . . .

      "Hay là cho tôi mượn mấy chục đồng, tôi ở khách sạn bình dân thôi …" Nàng hơi hoảng sợ, mọi thứ nơi này, khác với biệt thự ấm áp thoải mái của Văn Vũ, luôn lộ ra loại thâm sâu, xa hoa làm cho người ta sợ hãi mà cự tuyệt !

      Hàn Văn Hạo lên tiếng, tiếp tục nhìn thang máy tầng trệt nhanh chóng lên . . . . . .

      "Ưhm. . . . . ." Hạ Tuyết tò mò quay đầu, nhìn bên mặt của Hàn Văn Hạo, hỏi …. “ . . . . . . người kia. . . . . ."

      " chuyện cần áp a áp úng!" Hàn Văn Hạo !

      "Vì an toàn của tôi, tôi tò mò muốn hỏi câu, người kia … Dạ Thiên Thiên và Hồ Điệp quay phim và đóng quảng cáo, đột nhiên xuất ở nhà chứ?" Hạ Tuyết vừa , trong lòng có chút phát run …

      Hàn Văn Hạo chậm rãi quay đầu, nhìn Hạ Tuyết, lạnh lùng cười nhạo, : " sợ? cũng có người để sợ?"

      " có ý tứ gì?" Hạ Tuyết trừng mắt nhìn , đưa tay đè ngực mình, : "Lá gan tôi rất !"

      "Nếu nhát gan, còn dám làm trợ lý đời sống cho Văn Vũ? Cùng về nhà ngủ, ném tuyết? Đây cũng là loại muốn đến gần tôi! biết sao?" Hàn Văn Hạo thẳng thừng!

      Sắc mặt Hạ Tuyết tối sầm lại, lạnh nhạt nhìn : "Tôi phải cố ý ! Tôi làm trợ lý đời sống của , mới biết được là em trai của !"

      Hàn Văn Hạo quay đầu, nhìn trong kính thang máy phản chiếu Hạ Tuyết ở trước mặt, chậm rãi : "Mặc kệ có cố ý hay ! đến gần , nhất định muốn nhận vài thứ! Bao gồm của , bao gồm của tôi! Bất quá muốn càng nhiều, vậy hãy quên !"

      Hạ Tuyết có chút tức giận : " có ý tứ gì? cho là tôi cố ý ?"

      Hàn Văn Hạo xoay qua nhìn người này, có phần ngạc nhiên : " nghe hiểu tiếng người sao?"

      "Tôi nghe hiểu tiếng người chính là cảm thấy tôi muốn càng nhiều!" Hạ Tuyết tức giận, muốn tiến lên nhấn nút thang máy ….Tôi về nhà nữa!!"

      Hàn Văn Hạo giận dữ nắm chặt cổ tay nàng, xoay nàng cả người áp vào cửa thang máy, ép thân mình tới. . . . . .

      Chương 117 : Nụ hôn

      " làm gì?" Hạ Tuyết tức giận đẩy ra, Hàn Văn Hạo lập tức nắm chặt đôi tay của nàng đem ra sau lưng nàng, ôm lấy nàng, đè trước cửa thang máy. . . . . .

      Hạ Tuyết tức giận đến đỏ mặt, xoay người, đôi tay bất đắc dĩ bị kiềm chặt sau người, nàng nặng nề thở dài hơi, người xoay qua xoay lại, nàng vùng vẫy nữa, cam chịu nhìn : " là động vật họ mèo, ham mê chơi đùa như vậy!"

      Nàng biết cố ý, cho phép phản kháng lại . . . . . .

      "Vậy cảm thấy tôi giống loại động vật họ mèo kia?" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn nàng hỏi.

      " là con báo ! Lúc con báo vồ mồi, núp chỗ nào đó nhúc nhích, thậm chí để cho đối phương xem tồn tại của nó, sau đó nó nhân cơ hội vồ cái phải trúng!" Hạ Tuyết ở sát bên nhìn

      Hàn Văn Hạo nhìn nàng lạnh lùng cười chế giễu, lời nào, cúi mặt xuống, cái mũi cao thẳng, chạm vào cái mũi mềm mại của nàng, hơi thở ấm áp, có chút mập mờ, làm cho nàng nhồn nhột, ngứa ngáy. . . . . . Thậm chí nàng còn cảm thấy hai tay kiềm chặt tay của nàng ở phía sau thắt lưng, ngón tay nhàng di chuyển, loại khiêu khích sâu kín, nàng nặng nề thở ra, cam chịu : "Tôi . . . . . . Tôi được chưa? Tôi đáp ứng , tôi từ chức … Tôi từ chức được chưa ….."

      Hàn Văn Hạo cúi nhìn kỹ hai tròng mắt trong veo của Hạ Tuyết, sau đó mắt nheo lại, nhìn đôi môi mềm mại của nàng, sâu kín : " là người sắp chết, tại sao nghỉ ngơi cho tốt? Vất vả làm việc như vậy, là vì cái gì? Có thể vì mấy đồng tiền sao?"

      Hạ Tuyết cắn môi dưới, lên tiếng, chỉ là cảm giác được lồng ngực rắn chắc của , nóng hổi thiêu đốt người nàng nóng lên, đoán chừng đầu óc cũng nóng theo, cho nên nàng phải tiếp tục : "Sống được ngày ngày, tới thế giới này, phải để sống tốt sao?"

      " sắp chết, Văn Vũ làm sao bây giờ?" Hàn Văn Hạo đè chặt Hạ Tuyết, bá đạo hỏi.

      "Cái gì làm sao bây giờ?" Hạ Tuyết hỏi !

      Ánh mắt Hàn Văn Hạo nhíu lại, nhìn kỹ ánh mắt trong suốt của Hạ Tuyết, lạnh lùng : "Nếu Văn Vũ động tình với , tôi bỏ qua cho !"

      "Chậc!" Hạ Tuyết có tâm tư để ý đến người nhàm chán này, nàng quay đầu chỗ khác : "Bệnh thần kinh!"

      Hàn Văn Hạo nhìn kỹ Hạ Tuyết : " dám , đối với có tâm tư?"

      Hạ Tuyết tức giận quay đầu, trừng Hàn Văn Hạo hét lên: "Ở trong mắt , tôi phải là con kiến sao?"

      Hàn Văn Hạo hơi chút nghi hoặc nhìn nàng. . . . . .

      "Nhìn thấy đàn ông giống như thấy đường, muốn bò lên sao? có thể đừng lúc nào cũng xem tôi giống như mấy kia được ? Tôi nghĩ gì, tôi cũng có tâm tư kia!!"

      Sau khi Hạ Tuyết hét lên xong, đột nhiên cảm giác thang máy đinh tiếng mở ra, hai người tựa vào cửa thang máy, cho nên cửa vừa mở ra, hai người kịp phản ứng nên cùng ngã ra bên ngoài. . . . . ."Ầm" tiếng, Hàn Văn Hạo bổ nhào vào người Hạ Tuyết, môi mình dán lên môi Hạ Tuyết . . . . . .

      Hạ Tuyết trừng mắt nhìn Hàn Văn Hạo trước mặt, hai tròng mắt cũng trừng lên như mắt con báo , nhìn nàng chòng chọc, mặt nàng đỏ lên, mím chặt môi muốn đẩy ra , ai biết Hàn Văn Hạo lại lập tức mút xuống môi Hạ Tuyết, hai tay bưng mặt nàng, nặng nề hôn lên môi của nàng . . . . . .

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 118 : Nước trái cây

      Ưm…." Hạ Tuyết vừa định mở miệng quát to, lại bị Hàn Văn Hạo nhân cơ hội, giống như bị niệm ma chú, cái lưỡi của xông vào trong khoang miệng của nàng, mút cái lưỡi ngọt lịm của nàng, mạnh mẽ, bá đạo cùng nàng dây dưa . . . . . .

      Hạ Tuyết mặt đỏ lên, người cũng nóng lên, tay nàng vỗ vỗ vào vai của , thậm chí kéo tây phục của . . . . . . Có thể là vì nàng phản kháng nhưng hành động tràn ngập mập mờ, hấp dẫn, làm cho Hàn Văn Hạo càng điên cuồng hôn đôi môi đỏ mọng của nàng, thậm trong đầu nhớ tới hình ảnh hôm nay nàng đứng mặt hồ băng xoay vòng, khuôn mặt mê người, trong cảnh tuyết bay, nàng cười lên, tươi sáng, động lòng người . . . . . Thanh xuân và sức sống giấu ở thân thể nàng, tỏa ra duyên dáng . . . . . . Hai tay của đột nhiên dò xuống, ôm chặt eo nhắn của nàng, để cho thân thể của nàng sát thân thể , lại cuồng nhiệt hôn . . . . . .

      Hạ Tuyết cảm thấy vô cùng bá đạo, bá đạo đến nụ hôn kia, nàng cũng biết thích nàng, nhất định thích nàng, nàng lại mệt mỏi, mệt mỏi quá, mệt đến mức thở nặng nề, đón nhận nụ hôn của , hai tay đặt lồng ngực của thả lỏng, buông xuống bên cạnh, lòng bàn tay thậm chí mềm mại mở ra, cam chịu, cam chịu thôi … nụ hôn của vẫn còn tiếp tục, thậm chí hơi thở gấp gáp, mạnh mẽ, bá đạo, Hạ Tuyết nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống ...

      Dường như cảm giác được nàng thương tâm, đột nhiên chậm rãi mở hai mắt, vừa vặn nhìn thấy hai mắt Hạ Tuyết nhắm lại, nước mắt giọt xuống, lông mi dài thấm nước mắt, nhìn rất quyến rũ, ánh mắt của lại lạnh, dừng lại nụ hôn, tỉnh táo nghĩ đến vừa rồi trước khi lên xe, hứa với nàng cái gì, hơi ngẩng người nhìn nàng. . . . . .

      Hạ Tuyết sửng sốt, mở hai mắt đẫm lệ nhìn gương mặt tuấn của , ánh mắt nóng bỏng chuyên chú, nghi hoặc, biết vì cái gì, trong lòng nàng cảm thấy nặng nề, đau xót, nước mắt tiếp tục tuôn ra, từng giọt, từng giọt rớt xuống đất. . . . . .

      Hàn Văn Hạo tiếp tục nhìn chòng chọc nước mắt nàng. . . . . .

      Hạ Tuyết từ từ tức giận, thậm chí vươn tay ra, bên rơi lệ, bên đánh đấm bờ vai của , liều mạng đánh, vừa đánh vừa nghiến răng nghiến lợi khóc : "Sinh nhật cũng làm cho người ta dễ chịu! Tức chết người được!! mỗi ngày đều khi dễ tôi!! Tôi và cùng chỗ, gặp lần là có chuyện! ! Lần trước bị fan Dạ Thiên Thiên cắt tóc của tôi, biết tôi khóc đến bao lâu, tôi và kiếp trước là oan gia sao!"

      Hàn Văn Hạo tiếp tục nhìn nàng. . . . . .

      "Tôi và , rốt cuộc có thù oán gì? Tôi giết cả nhà sao? Tôi nhiều lắm chỉ mắng 18 đời tổ tông mà thôi, tôi giết cả nhà sao? Giày vò tôi như vậy! phải cũng có bạn sao, sao lại trêu chọc tôi, tôi biết những kẻ có tiền suy nghĩ cái gì, tôi có tiền, nhà cửa, cha mẹ, chỉ có em trai, người đáng giá tiền bạc, hơi mê chơi chút, tôi mệt chết rồi ! Tôi hối hận tại sao muốn cùng lên nhà!! gạt người! khi dễ người!!" Hạ Tuyết xong, lại khóc lên …

      Hàn Văn Hạo có phần hết chỗ rồi. . . . . . Nhìn người này. . . . . .

      Hạ Tuyết tiếp tục khóc rống, càng khóc càng lớn tiếng. . . . . .

      Hàn Văn Hạo đột nhiên đứng dậy, trực tiếp xoay người hướng phòng khách đến, vừa vừa : "Đứng lên cho tôi! Tùy tiện chọn phòng ngủ!"

      Hạ Tuyết vừa khóc vừa mở to hai mắt đẫm lệ nhìn lên trần nhà thấy ngọn đèn màu xanh nhấp nháy, nàng sửng sốt, nàng nhớ vừa rồi nàng và Hàn Văn Hạo chỉ ở ngoài thang máy, nàng lại giật mình nín khóc, nhìn hai bên phòng khách sang trọng lớn, suy nghĩ: "Tại sao nàng lại ở trong nhà rồi? Xuyên qua sao?" Nàng sửng sốt, quay đầu, lại nhìn thấy cửa thang máy ngay tại bên cạnh mình, nàng “a” tiếng, kêu lên: "Thang máy này vừa mở ra là nhà sao? ? ? cũng quá khoa trương ?"

      Hàn Văn Hạo mở cửa phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy ly nước trái cây, xuống bậc thang dưới ánh đèn màu xanh nhấp nháy, tới bên người Hạ Tuyết, nhìn người này nằm mặt đất, ngây ngốc, lạnh lùng kêu: "Nước trái cây!"

      " uống!" Nàng vẫn nằm thoải mái thảm lông, nhìn phòng khách quá sang trọng, nơi nào cũng thiết kế đại và cá tính, cái đèn màu xanh trang trí trần nhà, cửa sổ cao sát sàn nhà, ghế sô pha màu bạc, bên cạnh có con báo nhìn rất sống động. . . . . .

      Hàn Văn Hạo rất bình tĩnh vặn mở nắp bình, ngẩng đầu, đưa lên miệng uống ngụm nước trái cây, sau đó nhanh chóng cúi người xuống, nhắm ngay cái miệng há to khoa trương kêu lên của Hạ Tuyết. . . . . .

      "Ưm. . . . . ." Hạ Tuyết đầu tiên là chống cự, lại đột nhiên ánh mắt từ từ chậm lại, hai tay nắm chặt bờ vai rắn chắc của , cảm giác Hàn Văn Hạo hé mở đôi môi, cho nước trái cây thơm ngon rót vào cái miệng khát khô của nàng, nhất thời cảm thấy thấm giọng, thoải mái. . . . .

      Chương 119 : Bọt bong bóng

      Hạ Tuyết đột nhiên nhịn được mở rộng miệng, hút lấy nước trái cây ngọt ngọt chua chua, cả người đột nhiên trở nên thư thái. . . . . .

      Hàn Văn Hạo chậm rãi rời khỏi đôi môi đỏ mọng của nàng, sau đó ngẩng đầu, mặt chút thay đổi nhìn nàng : " còn đứng dậy?"

      Hạ Tuyết mặt đỏ lên, khẩn trương, có chút ngơ ngác đứng lên. . . . . .

      Hàn Văn Hạo đem nước trái cây nhét vào trong tay nàng, xoay người lạnh lùng : " theo tôi ..."

      Hạ Tuyết vẫn sợ hãi nhìn người đàn ông này, nhưng nàng biết, ngoan ngoãn nghe lời là thượng sách, nàng vội vàng theo, vòng qua phòng khách sang trọng, sau đó dọc theo ánh đèn màu xanh dương bước lên thang lầu, lên lầu hai, sau đó qua dãy hành lang màu trắng, Hàn Văn Hạo vào phòng ngủ của , Hạ Tuyết dám vào , đứng nhìn tiếp tục vào trong, sau hồi, đem ra cái áo sơ mi trắng và áo ngủ màu trắng, ném cho Hạ Tuyết, sau đó ra khỏi phòng, mở cửa phòng đối diện, : "Vào . . . . . ."

      Hạ Tuyết cắn môi dưới, vào gian phòng hình bán nguyệt sang trọng, có ánh đèn màu tím, thậm chí nàng nhìn thấy phòng tắm này chỉ dùng tường thủy tinh ngăn lại, toàn bộ trong suốt, bồn tắm rất lớn, thậm chí tựa sát vào bên cửa sổ, vừa tắm rửa vừa có thể ngắm nhìn cảnh sắc . . . . . . Nàng “a” tiếng kêu lên: " thể nào? Phòng tắm này trong suốt ? Nếu bị người ta nhìn thấy sao bây giờ?"

      Hàn Văn Hạo trực tiếp châm biếm nhìn nàng cái, xoay người kéo lên cửa phòng bên cạnh : " ai rảnh rỗi lên 100 tầng nhìn tắm rửa!"

      Ầm! Cửa đóng lại rồi !

      Hạ Tuyết chậc chậc quay đầu, nhìn cánh cửa kia đóng chặt, hừ tiếng, lẩm bẩm mắng con báo thối tha, cửa “oanh” tiếng mở ra, Hạ Tuyết hoảng sợ nhìn Hàn Văn Hạo, giống như biết nàng mắng , lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng. . . . . .

      Hạ Tuyết ôm quần áo của trong lòng, dám lên tiếng.

      Hàn Văn Hạo lạnh lùng ném cho nàng cái quần thể thao màu trắng, lại ra ngoài.

      Hạ Tuyết nhàng thở ra, nhìn cái sơ mi trắng, sạch chỉnh tề, ủi ngay ngắn, thậm chí tỏa ra mùi nước hoa đàn ông nhàn nhạt, nàng nhướng mày, ôm lấy cái áo sơ mi ngửi , càng lúc càng thích mùi hương này, ngạc nhiên : "Mùi gì vậy? Thơm quá, giống mùi nước hoa người con báo . . . . . ."

      Phòng tắm vang lên tiếng nước róc rách, luồng hơi trắng bốc lên, từ ngoài nhìn vào tấm kính thủy tinh trong suốt, có cái gì đó chuyển động, thân hình trần truồng, nóng bỏng ngồi trong bồn tắm, cầm lấy bông bóng xà phòng ném lên trung, ngừng ném, nhìn bọt xà phòng càng ngừng bay bay. . . . . .

      Hạ Tuyết đầu tựa vào bồn tắm lớn, đột nhiên ngây ngốc nở nụ cười, nhìn tuyết trắng bay ngoài cửa sổ, còn nàng ấm áp nằm trong bồn tắm lớn, giống như hai thế giới, liên quan nhau, từ trước đến nay sợ lạnh, Hạ Tuyết đột nhiên từ trong bọt bong bóng đưa tay ra, chỉ tuyết bay ngoài cửa sổ, vô cùng khoa trương : " được nhìn! Nhìn cái gì? Hâm mộ tôi sao? cần hâm mộ!! Mày hâm mộ cũng được!! Mày mỗi ngày rơi xuống đất, làm cho tôi lạnh chết rồi !!"

      Phốc …. Hạ Tuyết lập tức nhịn được ngửa đầu cười ha ha ha, ai nha, vui muốn chết, vừa cười, vừa nghiêng người ra phía trước, miệng thổi hơi nóng lên cửa sổ sát bên ngoài, vươn ngón tay ẩm ướt viết lên mặt kính ba chữ Hàn Văn Hạo, vừa viết xong, nàng lập tức phùng má, xòe bàn tay ra vỗ bốp tiếng vào mấy chữ kia, đánh nát ! !

      "Con báo chết tiệt!" Hạ Tuyết vừa vừa cười, sau cùng lại nhịn được ngửa đầu, cười ha ha ha ha, chết, chết thoải mái. . . . . .

      Hàn Văn Hạo đứng trước tủ quần áo của thay quần áo, chuẩn bị tắm rửa, lại nghe phòng bên kia từng hồi thanh cười to rất khoa trương, nhướng mày, vừa mở cúc tay áo sơ mi, vừa tới trước cửa phòng bên cạnh, nhàng gõ gõ cửa…. Bên trong tiếp tục truyền đến tiếng cười điên cuồng, chau mày, thể nhịn được nữa, mở cửa phòng, nhìn thấy Hạ Tuyết nằm trong bồn tắm lớn, đầu trùm cái khăn trắng, quấn quanh trông rất buồn cười, lộ ra bờ vai bóng loáng trắng tinh rất mê người, hai tay cánh ẩm ướt duỗi ra, nắm lấy đám bọt xà phòng ngừng ném lên trung, ha ha ha vui vẻ, cười to….."Ôi chao, rất thư thái, ôi chao, ấm áp, ôi chao …. Mẹ ơi …."

      Hàn Văn Hạo khóe mắt xẹt qua cười. . . . . .

      Chương 120 : Vui vẻ

      Hạ Tuyết tắm rửa xong, mặc áo sơ mi trắng, quần thể thao dài màu trắng của Hàn Văn Hạo, ống quần cuốn lên, đôi chân trần mở cửa phòng mình ra, nhìn cửa phòng đối diện đóng chặt, nàng đưa tay xoa xoa bụng : " đói a . . . . . ."

      Cửa phòng đối diện chút động tĩnh, có thể ngủ rồi, Hạ Tuyết bắt chước , tròng mắt nheo lại, cảm thấy trong tủ lạnh của kẻ có tiền nhất định có rất nhiều đồ ăn qua đêm, nàng vừa nghĩ đến, nuốt ngụm nước bọt, lập tức nhón chân, lén lút xuống lầu, từng bước dọc theo ánh đèn màu xanh rọi thang lầu xuống dưới, vừa vừa lẩm bẩm: " là, thang lầu cũng phải thắp đèn sáng, lãng phí!"

      Nàng xong, nhanh chóng chạy xuống thang lầu, qua ghế sô pha, hung hăng vỗ lên đầu con báo bằng sứ cái, bước nhanh lên hai bậc thang, tới trước phòng bếp mở cửa ra, lập tức mở cửa tủ lạnh lớn cao gần hai mét, cửa vừa mở, nàng “a” tiếng, kêu lên nho , sau đó từ xuống dưới nhìn mấy lần, mẹ nó, tất cả đều là hoa quả, nước trái cây, sữa, rượu đỏ, có đồ ăn qua đêm sao?

      Vẻ mặt Hạ Tuyết thoáng méo mó, tức giận kêu lên: "Cái này là rất quá mức rồi ! Hoa quả, nước trái cây có thể làm no bụng sao?"

      Nàng xong, nhanh chóng cầm quả táo lớn, đưa lên miệng cắn, lại cảm giác dưới ánh đèn của tủ lạnh có bóng đen, Hạ Tuyết nghe lạnh sau lưng, nàng nhanh chóng xoay người, thấy Hàn Văn Hạo lạnh lùng đứng trước mặt mình. . . . . .

      "A ………" Hạ Tuyết quả táo trong tay rớt xuống, giật mình run sợ, sắc mặt tái nhợt nhìn Hàn Văn Hạo kêu to: "Tại sao tới cũng chịu lên tiếng?"

      Hàn Văn Hạo nhìn người này là buồn cười, lạnh lùng : "Tôi ở trong nhà tôi, tôi muốn vào phòng bếp phải ho khan tiếng mới có thể vào sao?"

      phải dẫn người khác về nhà sao?" Hạ Tuyết lại kêu lên!

      " là người sao?" Hàn Văn Hạo rất bình tĩnh hỏi nàng!

      ". . . . . ." Hạ Tuyết hận nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông này, mặc áo len màu trắng cổ chữ V, quần cũng màu trắng, vì lúc nảy tắm xong, tóc trán vẫn còn ẩm ướt hơi rũ xuống, hai tròng mắt nóng bỏng của xẹt qua, có vẻ thân thiện, nhưng cũng có vẻ như xấu xa! Nàng lên tiếng, bàn tay đưa vào trong tủ lạnh, lấy quả táo khác cắn trước mặt của ! !

      Hàn Văn Hạo cũng để ý đến nàng, chỉ tiến về phía trước bước, cơ hồ dán vào người Hạ Tuyết, tay xẹt qua eo nàng, hơi thở nóng bức của phả vào mặt nàng. . . . . .

      Hạ Tuyết hoảng sợ người ngửa ra sau, hầu như cả người muốn chui vào trong tủ lạnh nhìn ...

      Hàn Văn Hạo nhìn động tác nhàm chán và vẻ mặt của người kia, thèm để ý đến nàng, chỉ vươn tay, lấy chai nước khoáng, vặn mở nắp, đứng trước mặt Hạ Tuyết, uống ngụm nước, xong rồi đặt ở trước quầy bar, vào phòng khách, ngồi sofa. . . . . .

      Hạ Tuyết nhìn bộ dáng buồn bực của người này, nàng cũng hừ tiếng, vừa muốn vòng qua ghế sofa trở về phòng, lại nhìn chiếc bàn thủy tinh trước sofa, ràng có đặt cái bánh ngọt sinh nhật, nàng kinh ngạc trừng to mắt. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :