1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước giá trên trời của tổng giám đốc - Hàn Trinh Trinh (631c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      88.

      Hàn Văn Vũ dọc theo hành lang, thẳng ra phía trước tìm Hạ Tuyết, tức giận : "Người có ở trong hậu trường, vậy ở nơi nào hả?"

      Tiểu Thanh cầm điện thoại, chuyện với Tả La để thu xếp cuộc hẹn đến trường quảng cáo vo buổi chiu, khng biết hai vị Ảnh đế c đồng ý ngồi chung phòng ăn khng, nếu thng nht đợc th sp xếp cùng vo phòng VIP. . . . . .

      "Thy Hạ Tuyết khng?" Hn Văn Vũ nhn tiu Thanh hỏi.

      Tiu Thanh cầm điện thoại ở bn cạnh, lc đầu ni vi Văn Vũ: "C th ở phòng nghỉ của khng?"

      Văn Vũ nghĩ nghĩ, trực tiếp đến phòng nghỉ của mnh, khi hn nm ổ kha, đẩy cửa ra vo phòng, ku tiếng: "Hạ Tuyết!"

      Hn sững sờ tại chỗ, nhn vẻ mặt Dơng Tinh đỏ bừng ngồi trn ghế sofa, lo lng nh con thỏ nhn hn. . . . . .hn nhng my, lạnh lùng trừng mt nhn nng, chậm rãi hỏi: "Tại sao c lại ở trong phòng nghỉ của ti? c khng biết nh vậy lm cho ngời khc hiu lầm sao? C cảm thy hm nay phng vin khng đủ nhiu?"

      Dơng Tinh xu hổ từ trn ghế sofa đứng ln, nh mt m mang, c chút i muội nhn Hn Văn Vũ ni: "Ti chỉ l. . . . . C chút khẩn trơng chờ tuyn b. . . . Tiện th vo ngồi chút.. . . ."

      Ánh mt Hn Văn Vũ lạnh lùng, c phần sng tỏ, tơi cời nhn Dơng Tinh ni: "Phải khng? Vậy c cứ từ từ ngồi. . . . . ."

      vừa xong, xoay người rời , phía sau lưng chợt ấm áp, thân thể Dương Tinh áp sát vào lưng , vòng tay ôm eo , khẩn trương : "Đừng … Tôi sợ … chúng tôi diễn trò nam nữ để được phân vai nữ chính trong bộ phim này, cứu tôi …"

      Hàn Văn Vũ hơi quay mặt, hiểu lắm lời của nàng. . . . . .

      Dương Tinh khẩn trương : "Tôi hối hận rồi. . . . . ."

      Hàn Văn Vũ vẫn hiểu, chờ nàng tiếp. . . . . .

      "Tôi. . . . . . Tôi và Lưu tổng có giao ước, nếu ông ấy dành cho tôi vai nữ chính bộ phim này tôi liền. . . . . . tôi liền. . . . . ."

      " cùng giường!" Hàn Văn Vũ xong, có phần nhàm chán ngẩng đầu, lập tức gạt hai tay của Dương Tinh, quay đầu lại nhìn Dương Tinh, nhìn đơn thuần, biết gì đến buồn cười này. . . . . ." Cho nên sợ hãi, hối hận, bây giờ muốn thành công nhưng muốn bồi ông ta giường!"

      Dương Tinh thở gấp gáp, hốc mắt đỏ bừng, biết nên làm sao bây giờ!

      Hàn Văn Vũ lạnh lùng nhìn Dương Tinh : "Là người đại diện khuyên ? Muốn bồi Lưu tổng giường, để được vai nữ chính bộ phim này, từ nay về sau bước lên mây xanh, muốn bước lên trời, chỉ cần hy sinh lần! Đúng ?"

      Nước mắt Dương Tinh thi nhau rơi xuống. . . . . .

      Hàn Văn Vũ nở nụ cười lạnh, vươn ngón tay, cốc lên đỉnh đầu Dương Tinh mới : "Tôi là khờ, lúc ấy đạo diễn chọn nhìn trúng điểm ngớ ngẫn và đơn thuần của , mặc kệ có đáp ứng lên giường hay , đạo diễn nhất định dùng ! Giữa người đại diện của và Lưu tổng có vấn đề!"

      Dương Tinh mờ mịt ngẩng đầu, khóc lóc xin: "Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi muốn thành công, tôi muốn thành công, hoàn cảnh trong nhà tôi, tôi. . . . . . Tôi. . . . . ."

      Hàn Văn Vũ thở dài, : "Chuyện này, Lynda sai!! Cái vòng luẩn quẩn này, có rất nhiều người bi thảm, đây phải là mượn cớ!"

      "Cứu, cứu tôi! Văn Vũ!" Dương Tinh khóc, quỳ xuống, năn nỉ Hàn Văn Vũ … ." Cứu, cứu tôi. . . . . . Tôi muốn bồi lão già ghê tởm kia giường! Cứu, cứu tôi! Cứu tôi! Bây giờ, công ty dưới cho người tìm tôi!"

      Hàn Văn Vũ mặt lạnh lên tiếng. . . . . .

      89.

      Hạ Tuyết vào phòng nghỉ của Lưu Giám chế, nhìn vào bên trong tối đen, nàng “a” tiếng, ngạc nhiên vừa định bật đèn, phía sau lưng đột nhiên bị ôm chặt, nàng giật mình xoay người lại, lúc vừa định kêu to, toàn thân nàng bị người ôm chặt, ném lên ghế sofa. Nàng sợ tới mức liên tục thét chói tai, vừa định kêu to, miệng nàng lập tức bị người ta bưng kín, tiếp theo thân thể đàn ông béo tốt, cũng vội vàng nhào lên ghế sofa, dùng gương mặt bóng lưỡng vuốt mặt nàng : " còn giả vờ trong sáng cái gì? phải và người đại diện , hôm nay cho tôi ăn sao?"

      Hạ Tuyết sợ tới mức trợn trừng mắt, liều mạng vùng vẫy lắc đầu, nàng tin Lynda và Hàn Văn Vũ là người như vậy, nước mắt nhanh chóng lăn ra, cảm giác người đàn ông này cố xé rách quần áo người mình, nàng lại bị che kín miệng, tiếng thể kêu lên, chỉ biết dùng hết sức lực toàn thân vùng vẫy ghế sofa, chen lấn nhau, biết làm sao với người đàn ông hứng tình, hôn lên cổ nàng, kéo áo của nàng xuống, lộ ra chiếc áo lót, đàn ông kia lại say sưa hứng thú mút bờ vai nàng, thậm chí phát ra thanh ghê tởm. . . . . .

      Hạ Tuyết cố sức vùng vẫy, nước mắt tuôn ra ào ào, khóc lóc, thống khổ, tuyệt vọng kêu to: cứu mạng a . . . . Cứu mạng a. . . . Mẹ a. . ..Ba ba. . . .Cứu con . . . nàng kêu khóc khàn cả giọng, cứu mạng a……….

      ****

      Tiểu Thanh lập tức đẩy cửa phòng của Hàn Văn Vũ ra, vừa vặn nhìn thấy Dương Tinh quỳ gối mặt đất năn nỉ Văn Vũ, đôi mắt lạnh lùng của Hàn Văn Vũ lườm nhìn chằm chằm, Tiểu Thanh mặt đỏ lên, lập tức đóng cửa lại, đứng ở ngoài cửa : "Buổi họp báo lùi lại nửa giờ, tôi tới báo cho tiếng!"

      "Ừ!" Hàn Văn Vũ ở bên trong nhàn nhạt đáp lời!

      Tiểu Thanh thở hơi, miệng lẩm bẩm , lại có đóa hoa tươi tiến vào sai phòng, muốn tán tỉnh Văn Vũ chúng ta? có cửa đâu! vừa xong, định xoay người rời , vừa vặn cửa sau lưng mở ra, ngạc nhiên quay người lại, nhìn thấy Hàn Văn Vũ ra trước, Dương Tinh mới vừa khóc sướt mướt theo phía sau, ấy có chút oan ức dùng khăn tay xoa cái mũi. . . . . .

      Hàn Văn Vũ bất đắc dĩ : " lau khô nước mắt , nếu , phóng viên dựa vào hành động người mà viết bài lung tung!"

      Dương Tinh vừa nghe, lập tức lau khô nước mắt, theo sát phía sau Hàn Văn Vũ, thậm chí sợ hãi nắm chặt góc tây phục của . . . . . .

      Tiểu Thanh phùng má, trợn mang nhìn , vừa mắt!

      Hàn Văn Vũ thở dài : "Tôi có việc gì, có việc gì cả! cần lo lắng dính sát tôi như vậy, chỉ cần theo bên cạnh tôi là được. . . . ."

      Dương Tinh lập tức đỏ mặt buông tay ra. . . . . .

      Tiểu Thanh “chậc” tiếng nhìn , ai cũng biết, người đại diện của và Lưu tổng có giao ước, nếu được giao vai nữ chính trong bộ phim này, tiếp người ta giường! Người đại diện của tìm kiếm khắp nơi, thông minh, tìm tới cầu cứu Văn Vũ chúng ta, ai cũng biết, bất kỳ người nào trong cái vòng luẩn quẩn này cũng dám đắc tội với Văn Vũ, khẳng định là vừa rồi vào phòng câu dẫn phải sao, lại quỳ xuống đất cầu cứu! Hừ! Đê tiện! Trong sáng như vậy sao đồng ý lên giường với người ta?

      " a!" Hàn Văn Vũ chỉ lên trán tiểu Thanh, biết mưu ma chước quỷ, nên : "Đừng bày ra bộ dáng đáng thương, nhanh lên, tìm Hạ Tuyết cho tôi!"

      "Hạ Tuyết?" Jody cầm y phục cho Hàn Văn Vũ sau buổi họp báo, muốn thay đổi tây phục, cười tới : "Vừa rồi tôi có gặp ấy, ấy muốn đến phòng Lưu Giám chế, lấy tiết mục biểu diễn kế tiếp, tới bây giờ vẫn chưa ra!"

      Hàn Văn Vũ vừa nghe, hoảng sợ bỏ Dương Tinh, tức giận, sốt ruột chạy như bay tới phía trước …………

      90.Phóng viên đến đây

      Lynda vừa định tới, cho Hàn Văn Vũ về bộ phim của , lại nhìn thấy chạy như bay hành lang về hướng khác, sững sờ, lại nhìn thấy Tiểu Thanh khẩn trương chạy tới, kéo Tiểu Thanh hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

      Tiểu Thanh “a” tiếng, đầu ghé sát tai Lynda câu, Lynda cũng kinh hoảng theo sát Hàn Văn Vũ chạy về phía trước. . . . . .

      Hàn Văn Vũ vừa chạy lên phía trước, vừa nghĩ đến Hạ Tuyết đứng giữa bầu trời tuyết bay, ánh mắt sáng lấp lánh, rất vui vẻ, đối cuộc sống tràn ngập hi vọng, tươi cười nhìn , cắn răng cái, nổi điên xông theo hướng hành lang, nhìn thấy phòng nghỉ của Lưu Giám chế ngay tại trước mắt, đột nhiên não của muốn hôn mê, lại tức giận đưa chân đá văng cửa ra, nhìn thấy Lưu Giám chế đặt Hạ Tuyết sofa, khẩn trương bịt kín miệng của nàng, hôn xuống cổ của nàng, Hạ Tuyết thống khổ khóc lóc, vùng vẫy, tuyệt vọng, Hàn Văn Vũ giận dữ gầm lên, như mãnh thú lao lên phía trước, nắm lấy vai Lưu Giám chế, ném cả người lão ngã chổng vó mặt đất, sau đó nắm cổ áo lão, vung nắm tay lên, nổi giận gầm lên tiếng, đấm thẳng vào mặt của lão . . . .

      Lưu Giám chế còn chưa kịp phản ứng, cả người hôn mê bất tỉnh. . . . . .

      Hạ Tuyết tuyệt vọng sợ hãi lui đến bên, nhìn bộ dáng Hàn Văn Vũ tức giận, trong lòng nàng đột nhiên đau xót, rốt cục nàng được cứu, chớp mắt òa khóc, lớn tiếng hỏi …. "Tại sao phải làm như vậy? Tại sao muốn đem tôi bán cho Lưu Giám chế?"

      " vớ vẫn gì thế?" Hàn Văn Vũ tức giận, đau lòng nửa quỳ trước mặt Hạ Tuyết, vội dìu nàng đến ghế sofa bên cạnh, đưa áo lộn xộn cho nàng mặc vào, mới lo lắng : "Bán cho Lưu Giám chế làm gì? Kiếm tiền? Kiếm thù lao đóng phim? Chọn nhân vật? Tôi đến nổi vậy sao? Hơn nữa, cho dù muốn bán, cũng tìm người đẹp chút chứ?"

      Hạ Tuyết sợ tới mức ánh mắt hoảng loạn, thần trí sa sút, nhìn bộ dáng đau lòng của Hàn Văn Vũ, vẫn sợ hãi run rẩy nhìn Hàn Văn Vũ, nghẹn ngào hỏi: " phải sao? phải sao?"

      Hàn Văn Vũ đau lòng đứng dậy: " cảm thấy tôi có lý do làm như vậy sao? Tôi lo lắng chạy tới, hận thể đem lão giết ! ! lại nghi ngờ tôi?"

      Hạ Tuyết oa tiếng, rốt cục khóc lên, nhào tới phía trước, ôm cổ Hàn Văn Vũ, thương tâm rồi lại vui vẻ khóc rống lên: "Tôi biết phải mà!! Tôi biết phải mà!!"

      Hàn Văn Vũ bất đắc dĩ thở dài, ôm Hạ Tuyết, vỗ phía sau lưng của nàng, vẻ mặt đau lòng, vuốt tóc nàng, an ủi : " có việc gì rồi. . . . Đều qua rồi . . . . . . Tôi đánh gã đàn ông xấu xa kia ngất xỉu rồi ! chút nữa chúng ta băm vằm lão ra, làm nhân bánh bao xá xíu!"

      Hạ Tuyết tiếp tục khóc nức nở, chỉ cần suy nghĩ đến vừa rồi người đàn ông kia nằm ở người mình, nàng ngừng khóc. . . .

      Hàn Văn Vũ bất đắc dĩ nâng khuôn mặt nhắn của Hạ Tuyết, đau lòng dùng ngón tay cái lau nước mắt mặt nàng, bên cạnh vừa lau vừa : "Ôi, đừng khóc nữa, nước mắt lớn bằng hạt đậu a!"

      Lynda và Tiểu Thanh chạy vào phòng, liếc mắt cái nhìn thấy Hạ Tuyết khóc thê lương, còn Lưu Giám chế ngã xuống đất ngất , hai người giật mình, lập tức đóng cửa lại. . . . .

      Tiểu Thanh đau lòng nhìn Hạ Tuyết, vội giậm chân : "Mẹ nó! Đều là Dương Tinh làm hại!"

      "Đừng ồn ào!" Lynda lập tức tới trước mặt Hạ Tuyết, nhìn nàng khóc nức nở, đau lòng thở dài, lau khô nước mắt cho nàng, : " đừng sợ! chuyện này ra là hiểu lầm! có việc gì đâu. . . . . ."

      Hạ Tuyết vẫn khóc rấm rức, nhìn tất cả mọi người chạy đến đây, trong lòng có chút bình tĩnh, gật đầu.

      "Tiểu Thanh! lập tức ra ngoài nhìn xem có phóng viên hay ? Nếu phóng viên chưa phát chuyện này tốt, nếu phát phiền toái rồi ! Tôi ra ngoài trước, gọi điện thoại về công ty!" Hai người vừa xong, lập tức bước nhanh ra ngoài cửa . . . . . .

      Hàn Văn Vũ đau lòng nhìn Hạ Tuyết trong lòng mình vẫn khóc đáng thương, nặng nề thở dài, cỡi bỏ tây phục của mình, choàng lên người nàng, ôm ngang người nàng, chuẩn bị ra ngoài, lại nhìn thấy Tiểu Thanh vội vào, với Hàn Văn Vũ: " tốt, có rất nhiều phóng viên đến đây! Cũng biết tại sao lại đến!"

      Hàn Văn Vũ sửng sốt. . . . . .

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      91.

      Xử lý như thế nào

      Hàn Văn Vũ lấy chậu nước lạnh, hắt toàn bộ lên người Lưu Giám chế. . .

      "A………." Lưu Giám chế đột nhiên giống như con ếch sống, nhảy dựng lên, lạnh run rẩy kêu to: "Lạnh chết tôi rồi ! !"

      Hàn Văn Vũ lạnh lùng khoanh tay trước ngực nhìn Lưu Giám chế. . . . . .

      Hạ Tuyết sợ quá trốn sau lưng Hàn Văn Vũ, cũng khẩn trương nhô đầu ra nhìn lão. . . . .

      Lưu Giám chế bị tạt nước lạnh làm cho mơ hồ, lúc vừa muốn chửi ầm lên, lại nhìn thấy gương mặt thúi của Hàn Văn Vũ, lão tức khắc nhớ lại chuyện vừa rồi, mình ướt đầm đìa nghiêng đầu nhìn Hạ Tuyết giống như con cún đứng sau lưng Hàn Văn Vũ, lão há hốc mồm kinh ngạc, chỉ kém hai chân run run muốn quỳ xuống đến nơi, : "Thực xin lỗi. . . . Văn Vũ, tôi biết là người của cậu. . . .Tôi cho rằng. . . . . ."

      Hàn Văn Vũ lập tức cười lạnh, mới “chậc” tiếng, đến trước mặt Lưu Giám chế, năm ngón tay vươn ra, chụp cái lên vai của lão, sau đó trực tiếp đè thấp đầu, : "Ở trong này, mọi người đều biết Hàn Văn Vũ tôi thích nhiều! Ông cần giải thích với tôi là ông có đụng đến người của tôi hay , là ông động người của tôi! Ông hiểu chưa? Giải thích chỉ là che giấu lỗi lầm, trước đây ông học qua nhà trẻ sao? Thầy giáo dạy ông đạo lý làm người?"

      "Tôi. . . . Tôi. . . . . . Tôi . . . ." Lưu Giám chế khẩn trương nhìn Hàn Văn Vũ, lão hiểu rất ràng kết cục của mình khi đắc tội với người của Hàn gia, lão lập tức ngẩng đầu, giơ tay của mình tự tát vào mặt mình, khóc lóc, xin tha thứ : "Tôi sai rồi, tôi sai rồi. . . . . . Là tôi đáng chết!"

      Hạ Tuyết nhìn người đàn ông trước mặt quả thực tự bạt tai vả vào mặt của mình, làm cho cả khuôn mặt đỏ bừng, nàng sợ hãi thối lui ra sau lưng Hàn Văn Vũ, mà lại nhịn được : "Đáng đời!"

      Hàn Văn Vũ nắm tay của Hạ Tuyết đưa tới, kéo căng vai nàng, : " muốn đá vào giữa hai chân của lão hay ? Hay là cho mấy cái tát? Có lẽ. . . . . . Bắt lão thiến cho rồi !"

      Lưu Giám chế vừa nghe, lập tức hai tròng mắt mở to, khẩn trương nhìn Hạ Tuyết.

      Hạ Tuyết tức giận ló mặt nhìn lão, trêu tức : "Tôi dám, giúp tôi đá cho lão mấy đá !"

      Hàn Văn Vũ hai lời, như tia chớp đưa chân đạp Lưu Giám chế cái, lão a tiếng, cả người bay ra, sau đó ngã vào bên cạnh ghế sofa, kêu rên liên tục . . . . . .

      Hạ Tuyết giật mình che lại miệng, giọng kêu: "Tôi chỉ đùa với chút . . . . . ."

      "Nếu vừa rồi, lão leo lên người , tôi thiến lão rồi ! đá này là rồi! Hừ!" Hàn Văn Vũ tức giận tới trước mặt Lưu Giám chế, ngồi xổm người xuống, vỗ mạnh vai của lão. . . .

      Lưu Giám chế sợ tới mức liên tục chắp tay cầu xin tha thứ. . . . . ."Sau này tôi dám, Sau này tôi dám nữa. . . . . ."

      Hàn Văn Vũ hừ lạnh tiếng, để ý những lời vô nghĩa của lão, chỉ là năm ngón tay như gọng kiềm siết chặt vai của lão, giống như tên lưu manh, kéo ngửa đầu lão, hung hãn hỏi: "Ngoài cửa có đám phóng viên, ông nên làm cái gì bây giờ?"

      Lưu Giám chế lập tức : "Chuyện này dễ lắm! Chúng tôi vừa mới thảo luận kịch bản phim!"

      Hàn Văn Vũ vươn ngón trỏ, chỉ lên trán của lão, giọng u hỏi: "Vậy người của ông sao lại ướt đầm đìa thế này a?"

      "Bản thân tôi cẩn thận ngã trúng vào cái chậu nước!" Lưu Giám chế khẩn trương .

      Hàn Văn Vũ lại vươn ra ngón trỏ, chỉ tiếp lên trán lão, hỏi: "Vậy vết thương người ông sao?"

      "Tự tôi té ngã !" Lưu Giám chế gấp gáp .

      Vẻ mặt Hàn Văn Vũ có chút hòa hoãn, nhịn được cười vỗ vai Lưu Giám chế, : "Lo làm phim cho tốt là được . . . . . . lớn tuổi như vậy, lại còn muốn làm hư làm gì?"

      "Vâng, vâng" Lưu Giám chế khẩn trương .

      Sắc mặt Hàn Văn Vũ lạnh lùng, đột nhiên trở nên ngoan độc dữ tợn, tát cho lão bạt tai, làm cho đầu óc lão nổ đom đóm, nghiến răng nghiến lợi, tức giận : "Tôi cảnh cáo ông, về sau nơi nào có Hàn Văn Vũ tôi, ông cút càng xa càng tốt cho tôi. . . . . . Bởi vì mọi người trong này đều biết cách làm của tôi thế nào, chứ?"

      " rồi! rồi!" Lưu Giám chế vội vàng .

      "Uh! Bây giờ mới coi được!" Hàn Văn Vũ móc khăn tay trước chạm đến người , rất tao nhã lau lau các ngón tay thon dài đẹp mắt, bên lau, bên bỉu môi : "Mẹ nó! Mặt của ông sao trơn bóng vậy chứ? Giảm béo !"

      92.

      Tiện lợi

      Lưu giám chế mở cửa ra, tất cả phóng viên đều muốn đưa tin lên trang đầu nên hăm hở lia máy ảnh kĩ thuật số, ánh đèn flash chớp lên . . . . . .

      Hai người Hàn Văn Vũ và Lưu Giám chế đến cạnh cửa, đột nhiên bị ánh đèn chiếu lên mặt chịu nổi. . . . . ."Ôi, các người làm gì vậy?"

      "Lưu giám chế, mặt của ông xảy ra chuyện gì?" Có phóng viên ánh mắt rất sắc nhìn thấy, hỏi.

      Lynda ôm vai, thờ ơ nhìn người phóng viên kia, Tiểu Thanh lập tức nhớ lại tên của tờ tạp chí và phóng viên kia. . . . . .

      Lưu Giám chế và Hàn Văn Vũ bên cạnh cười ha ha, về phía trước, : " biết ở hội trường ăn thứ gì đó, quá mẫn cảm . . . . . ."

      "Nhưng bộ dáng ông nhìn như bị người đánh a!" phóng viên kia lại hỏi.

      " bừa! Ai dám đánh tôi!" Lưu Giám chế cố ý tạm dừng chút, trừng mắt liếc nhìn phóng viên kia cái, cười : "Cậu đừng viết loạn a, tôi tố cáo cậu!"

      Hàn Văn Vũ cười vãn vỗ lên vai Lưu Giám chế, : "Lưu Giám chế, có thể bọn họ tưởng rằng tôi đánh ông!"

      Lưu Giám chế lại cười ha ha ha nhìn Hàn Văn Vũ : "Điều này sao có thể?"

      Hạ Tuyết đứng ở phía sau đám người, nhìn Hàn Văn Vũ và Lưu Giám chế bên cạnh xưng gọi em về phía trước, ngầm hung hăng bắt lấy bả vai lão, bộ dáng đáng , nàng khỏi nở nụ cười. . . . . .

      Tiểu Thanh và Lynda tới bên người Hạ Tuyết, nhìn Hàn Văn Vũ cười : "Có phải cảm thán, lúc đầu cảm thấy Văn Vũ chúng ta nhẫn tâm vô tình, bây giờ lại nhiệt huyết kích thích như vậy?"

      Hạ Tuyết oan uổng : "Tôi cũng có nghĩ nhẫn tâm vô tình a. . . . . . Bất quá, tốt hơn người khác!"

      "Đương nhiên rồi!" Lynda hơi bất đắc dĩ cười : " năng chua ngoa nhưng trong lòng mềm như đậu hủ!"

      "Văn Vũ chúng ta tốt nhất!" Tiểu Thanh vội vàng gật đầu, rất khẳng định .

      Lynda lườm cái, gào lên: "Được rồi, xử lý xong chuyện mê rồi, làm việc ! cả ngày hôm nay vội vàng muốn chết!"

      Hạ Tuyết vẫn nhìn theo bóng lưng Hàn Văn Vũ xa, cao to, phóng khoáng, trong lòng nàng cảm thấy ấm áp, nở nụ cười. . . . . .

      Hồ Điệp bưng ly rượu đỏ nhìn Hàn Văn Vũ và Lưu Giám chế cười tới, Hạ Tuyết cũng mỉm cười đứng trong đám người, dường như có việc gì, ta cắn răng cái, nắm chặt ly rượu trong tay, hận nghiến răng nghiến lợi : "! Như vậy đều bị tránh thoát rồi ! Hừ! Chờ xem!"

      Cả ngày hôm nay đều vô cùng bận bịu, buổi sáng họp báo, buổi chiều quay quảng cáo, tiếp theo đến Đài Truyền Hình phỏng vấn, sau đó trở lại studio xem xong cuốn phim “Thời gian ”, rồi đến phòng chụp ảnh số 2, chụp bổ sung vài cảnh, cho nên lúc chạng vạng, tất cả mọi người đều cầm hộp cơm tụ lại, vội vàng ăn cơm, cho dù bận quay phim, ngay cả Hàn Văn Vũ cũng cầm hộp cơm của mình, ngồi ghế chuyên dụng, vừa ăn vừa cùng đạo diễn thương lượng cái gì. . . . . .

      Hạ Tuyết vừa ăn cơm, ngồi sát lại bên cạnh Tiểu Thanh hỏi: "Hóa ra, Văn Vũ cũng phải ăn cơm hộp a, tôi vẫn cho là minh tinh cao cấp đều ra ngoài cơm nước xong rồi trở về a!"

      "Đừng giỡn!" Tiểu Thanh vừa ăn thịt gà bên cạnh : "Ra ngoài ăn bữa cơm, tốn bao nhiêu thời gian, tất cả mọi người ở studio đợi, bao gồm cả ngôi sao lớn , đạo diễn, Phó Đạo Diễn, chỉ đạo ánh sáng, nhiếp ảnh gia. . . . . . Đây chính là cái đoàn thể, gia nhập đoàn thể này, người nghệ sĩ đủ tư cách, đều phải tôn trọng mỗi người trong đoàn thể! Thức ăn của Văn Vũ là tốt nhất, có cá muối! Chúng ta cũng chỉ có thể ăn gà, vẫn đồng tình với a! ?"

      Hạ Tuyết nở nụ cười. . . . . .

      Hàn Văn Vũ cùng đạo diễn cái gì, đột nhiên quay đầu lại với Hạ Tuyết: "Tới đây chút!"

      Hạ Tuyết "a" tiếng, bưng hộp cơm chạy tới, ngồi xổm bên cạnh , vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Có phải khát nước rồi hay ? Hay muốn ăn cái gì?"

      Hàn Văn Vũ trực tiếp chỉ vào màn hình TV , với đạo diễn gì đó, mới cầm lấy đũa, gắp khối lớn cá muối đưa tới hộp cơm của Hạ Tuyết, : "Hôm nay bị khi dễ, ăn nhiều chút!"

      Trong lòng Hạ Tuyết lại ấm áp, nhìn cá muối trong hộp cơm, cảm động nở nụ cười. . . . . .

      "Tôi cũng muốn!" Tiểu Thanh vội vàng chạy tới, làm nũng. . . . . .

      Hàn Văn Vũ cũng gắp khối cho . . . . . .

      Dung Dung cũng muốn chạy tới, Lynda ngồi ở đầu kia, vừa ăn cơm, bên cạnh cầm chiếc đũa giơ lên: "Ăn sạch của , các người đều tìm chết cho tôi!"

      Mọi người vừa nghe, đều lẩm bẩm về. . . . . .

      Hạ Tuyết cũng cười muốn về, nhìn lại hộp cơm của mình có nhiều cá muối, nàng sửng sốt ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Vũ, vội vàng ăn như hổ đói, rồi cùng đạo diễn nghiên cứu màn ảnh. . . . . .

      Nàng nhìn , trong lòng lại ấm áp nở nụ cười.

      93.

      Rạng sáng!

      Tuyết trắng tung bay. . . . . .

      sân thượng quảng trường Trung Hoa, vài chiếc phi cơ trực thăng lượn vòng !

      Đoàn quay bộ phim “Thời gian ” chia thành 3 nhóm, sân thượng, trung và bố trí dưới mặt đất, đm nay quan trọng chính l Hn Văn Vũ khng cần ngời đng thế thn, tự mnh nhảy xung từ sn thợng của 60 tầng lầu cao, tt cả đon phim khẩn trơng thử lại dy thép an ton khng di mời lần, vẫn đ cho ngời thế thn biễu diễn trc, xc định an ton, mi đ cho Hn Văn Vũ ci dy cp vo bn hng, thợ trang đim thừa dịp kỹ thuật vin buộc dy cp bn hng cho Văn Vũ, vội vng đứng ln trong tuyết trang đim lại cho hn.

      Đạo diễn ở đầu sn thợng bn kia, cầm bộ đm, chỉ huy chuyn gia nh sng, mở my tính ra, cho thm 300 bản trng, điu chỉnh nh sng, lại bảo điu chỉnh vị trí 3 my quay cho tt, mi cầm loa hng ti mọi ngời cao giọng ni: "Ni cho mọi ngời hay, lần ny Văn Vũ khng dùng thế thn, tự mnh biu diễn, lm lần phải thnh cng!"

      "Đợc. . . . . ." Tt cả mọi ngời tại trờng quay đu ln tiếng!

      "Ok! Bn di chuẩn bị tt cha?" Đạo diễn cầm bộ đm, cao giọng hỏi!

      Trợ lý đạo diễn cũng cầm my quay ảnh trả lời: "Chuẩn bị tt rồi. . . . Văn Vũ chỉ cần nhảy xung, nhảy đến lầu 58 khi đ, chúng ta lập tức ct!"

      Hạ Tuyết khẩn trương bưng trà xanh, đưa tới trước mặt Hàn Văn Vũ, mặt trắng bệch, hơi thở gấp gáp, vừa thở ra, cố nén rùng mình, có chút run rẩy : " thả lỏng, có việc gì, thả lỏng. . . . . ."

      Hàn Văn Vũ cười nhạo nhìn Hạ Tuyết : "Tôi xem còn khẩn trương hơn tôi a!"

      Hạ Tuyết nghe xong, bất đắc dĩ cười : "Tôi khẩn trương a, ngộ nhỡ gặp chuyện may làm sao bây giờ?"

      "Phi!" Tiểu Thanh cười mắng Hạ Tuyết : " đừng nhăn cuội những lời này a...! Việc này, thể tùy tiện ngộ nhỡ mà có việc gì !"

      "Đúng, đúng, đúng, đúng, đúng! có việc gì !" Hạ Tuyết vừa hết lời, bỗng nhiên cảm giác buồn bực trong lòng, ánh mắt của nàng mâu hơi rối loạn, mới ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Văn Vũ đứng ở bên cạnh chuẩn bị ổn thỏa, trong tuyết bay, vẻ mặt kiên định và chuyên nghiệp thở ra hơi khí trắng, ánh mắt kia trong vắt! Nàng có phần sợ hãi đến trước mặt Hàn Văn Vũ, với : " phải bảo vệ bản thân tốt a...!"

      Hàn Văn Vũ bất đắc dĩ nhìn tuyết bay, nhìn Hạ Tuyết : "Tránh xa chút! Tôi sao!"

      Hạ Tuyết cảm thấy trong lòng buồn bực mà dám , đành phải nhìn tới bên cạnh sân thượng, sau lưng dây cáp quấn chặt, kỹ thuật và vài nhân viên nghiệp vụ, kiểm tra dây cáp thêm lần nữa, khẳng định, lại nhìn đạo diễn gật đầu, đạo diễn cao giọng : "Tất cả mọi người chuẩn bị!"

      "Tất cả mọi người chuẩn bị! ! ! !" Trợ lý đạo diễn cao giọng tiếp, chuyên gia ánh sáng, nhiếp ảnh gia, các nhân viên nghiệp vụ lập tức mỗi người vào vị trí của mình. . . . . .

      Nhiếp ảnh gia số 2 lập tức đẩy máy quay tới cầu Hàn Văn Vũ quay mặt lại đúng góc độ, nhấn cái live. . . . . .

      Chuyên viên đánh bản cầm bảng tới trước mặt Hàn Văn Vũ, cao giọng : “Thời gian , tập thứ 17, Thiên Thượng Nhân Gian. Ba …hai … ".

      "Action!" Đạo diễn lập tức cao giọng hô!

      Tất cả mọi người nín thở chờ đợi . . . . . .

      Hàn Văn Vũ thở hổn hển đứng tại lan can sân thượng, thanh tức giận trong tuyết bay kêu to: . . . . ."Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? ? ? ? Tại sao ………..”.

      Hạ Tuyết khẩn trương siết chặt kịch bản nhìn. . . . . .

      Hàn Văn Vũ ngửa cao đầu, nước mắt tuôn rơi kêu to: "Tô Tô, tại sao muốn dùng phương thức này cáo biệt với ……nếu ông trời muốn mang em …….. em chờ , đến đây…em chờ …. Tô Tô! ! !" vừa xong, đầu hơi ngưỡng, sắc mặt bi phẫn vươn người nhảy xuống …….

      Hạ Tuyết đột nhiên trừng mắt, nhìn thân thể Hàn Văn Vũ như ánh sao cấp tốc rơi xuống …. trái tim nàng như bị đánh mạnh, liền hôn mê bất tỉnh. . . . . .

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 94 : Nhập vai

      Ngày tuyết giá lạnh. . . . . .

      Quảng trường Trung Hoa. . . . .

      Hàn Văn Vũ, Lynda và Tiểu Thanh, tiếp theo là đạo diễn Tôn Minh cùng ít nhân viên nghiệp vụ vây quanh, nhìn Hạ Tuyết nằm ghế, nàng mơ mơ màng màng tỉnh lại, ánh mắt mê man, lại thấy có nhiều khuôn mặt nhìn nàng xuất thần, nàng oa tiếng, vội vàng kêu lên: "Các người làm sao vậy?"

      Hàn Văn Vũ “chậc” tiếng, bất đắc dĩ nhìn Hạ Tuyết, cười rộ lên : " biết xấu hổ còn ? tôi nhảy lầu, ngất cái gì a?"

      Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Vũ sửng sốt, vui mừng : " nhảy lầu xong rồi hả!"

      Mọi người vừa nghe lời này, đều cười ầm lên, ai cần làm gì cứ làm, chỉ có Hàn Văn Vũ và đạo diễn vẫn nhìn Hạ Tuyết suy ngẫm. . . .

      " sao chứ?" Hạ Tuyết lập tức nhảy dựng lên, xem xét toàn thân dưới Hàn Văn Vũ. . . . .

      "Có thể có chuyện gì?" Hàn Văn Vũ nhịn được cười, trừng mắt nhìn người này: "Tại sao lại ngất hả? Lo lắng cũng đến mức như vậy a? Làm như tôi muốn nhảy lầu”.

      Ánh mắt Hạ Tuyết hơi ảm đạm, có chút xấu hổ, nhàng : "Bởi vì khi cha mẹ tôi mất, tôi tận mắt nhìn thấy . . . . . . tôi luôn cảm thấy rất nguy hiểm, có quá mức mẫn cảm, trái tim tôi bị bóp nghẹt, khỏi cảm thấy sợ hãi. . . . . . cũng khống chế được bản thân. . . . . ."

      câu nhàng hời hợt ra, có bi thương. . . . . .

      Hàn Văn Vũ lại nhìn Hạ Tuyết đứng trong tuyết, giọng , muốn vội vàng ôm lấy nhóc tội nghiệp này, vẻ mặt đột nhiên tươi cười : "Tôi cho biết, nếu muốn ở trong cái giới này, phải giống như vậy, hoặc là yếu đuối, hoặc là mạnh mẽ lên!"

      Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Vũ, đột nhiên tim phổi cười : "Ôi! Tôi cũng phải là người trong giới này. . . . . . Tôi chỉ là trợ lý của thôi, chỉ cần phát tiền lương đầy đủ cho tôi, tôi cũng vô cùng biết ơn rồi !"

      Hạ Tuyết vừa xong, định xoay người, lại nhìn đạo diễn Tôn Minh thâm sâu quan sát nàng, nàng kỳ quái nhìn đạo diễn, mỉm cười hỏi: "Đạo diễn. . . . . ."

      Hàn Văn Vũ cũng nhìn đạo diễn. . . . . .

      "Đứa này rất mạnh . . . . . ." Tôn Minh đột nhiên thâm ý vỗ vai Hạ Tuyết.

      Hạ Tuyết sửng sốt, quay đầu nhìn Hàn Văn Vũ hỏi: "Cái gì mà cảm quan?"

      Hàn Văn Vũ cười : "Là nhập vai. . . . . . Nhập vai rất tốt. . . . . . có thể vừa rồi nhìn thấy tôi nhảy lầu, liền sinh ra cảm giác thực, cảm thấy tôi có thể chết. . . . . . Loại thiên phú này phải người bình thường có được, đáng tiếc phải là diễn viên!"

      Hạ Tuyết a... tiếng, cười lại ha ha ha ngây ngô : "Tôi cũng có thể làm diễn viên a, lúc nảy tôi lên lầu, nhìn diễn viên quần chúng ở dưới lầu chỉ lên kêu la, tôi cảm thấy rất dễ mà, lại còn có tiền nữa!"

      "Tiền bạc, tiền bạc, tiền bạc, trong đầu của chỉ là tiền bạc, có thể có những thứ khác hay ! ?" Hạ Văn Vũ để ý nàng, xoay người về phía trước, chuẩn bị xem phim. . . . . .

      Hạ Tuyết lập tức kéo sau áo của , cười xin: "Tôi chỉ đùa thôi mà. . . . . ." ra, chỉ cần ở chung Hàn Văn Vũ ngày, phát giác, người đàn ông này rất tốt, Hạ Tuyết càng ngày càng sợ , thậm chí cảm thấy giống trai thương mình.

      "Cút!" Hàn Văn Vũ ngồi vào ghế chuyên dụng, lúc vừa định xem phim, Tôn Minh ngậm điếu thuốc, bật lửa, hít ngụm khói, giống như phân vân điều gì đó rồi nhả khói ra, mới quay đầu nhìn Hạ Tuyết : ". . . . .thử làm cho tôi xem cảm xúc vui, buồn, , ghét ?"

      Chương 95 : Vui vẻ

      Hạ Tuyết vừa nghe, sửng sốt, sau đó có chút biết làm sao nhìn thoáng qua Hàn Văn Vũ ...

      Hàn Văn Vũ hứng thú xoay người, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn Hạ Tuyết, thoải mái cười : "Đạo diễn muốn làm cái gì, làm cái đó. . . . . ."

      Hạ Tuyết a tiếng, chp mt ci nhng nhn đạo diễn hỏi: "Bt đầu từ cảm xúc no?"

      Tn Minh nhn nh mt Hạ Tuyết, trầm ngm lúc, hứng thú cời ni: "Trc hết l vui vẻ ".

      "Đợc!". Sau đ mt Hạ Tuyết sng ln, chp ci, từ từ nghĩ đến lúc sng ny, Hn Văn Vũ bị nng lừa ăn quả quýt, nng phù tiếng, che mặt cúi đầu cời , sau cùng khng th nhịn đợc nữa, vỗ tay ci ha ha ha ha cời rộ ln, thậm chí cng nghĩ cng buồn cời, m bụng cời cời ngặt nghẽo, chỉ vo Hn Văn Vũ cời ni: ", ngc qu . . . . . ."

      Hn Văn Vũ đen mặt, trừng mt nhn nng, tức giận hỏi: "Đạo diễn mun c giả vờ vui vẻ, tại sao c lại mng chửi ngời a?"

      "Đạo diễn khng phải mun ti th vẻ mặt vui vẻ sao? Ti chỉ nghĩ đến sng nay bị ti lừa ăn quả quýt, ti lin mc cời. . . . . . Ha ha h h. . . . . . Ha ha ha. . . . Ha ha h h. . . . . . Ha ha h h. . . . . ." Hạ Tuyết nhịn khng đợc miệng cời ra tiếng, tt cả nhn vin lm việc trn sn thợng cũng nhịn khng đợc nhn v phía c gi mặc o mu hồng nhạt rộng thùng thình, mái tóc ngắn, vui vẻ ôm bụng cười lớn, mọi người ngạc nhiên hiểu nàng cười cái gì. . . . . .

      Tiểu Thanh và Lynda cũng khỏi cười theo : "Con bé điên này!"

      Tôn Minh và Hàn Văn Vũ cũng nhịn được, bật cười nhìn nàng, tự cười chính mình . . . . . .

      "Tốt! thu lại vẻ mặt, diễn giận dữ xem?" Tôn Minh nhìn Hạ Tuyết : " có thể tìm chuyện tức giận trong lòng, sau đó biểu diễn cho tôi xem!"

      Hạ Tuyết nhịn cười nổi, xua xua tay diễn được, quá buồn cười, lại liếc mắt nhìn gương mặt thúi của Hàn Văn Vũ, lập tức nàng ngưng cười, ho khan tiếng, thở , ánh mắt nhốn nháo nhưng biết vì sao, liền nhớ tới Hàn Văn Hạo, nàng đột nhiên trừng mắt, vẻ mặt căng thẳng, nghiến răng nghiến lợi thở hổn hển, tiếp tục nhớ tới bộ dáng Hàn Văn Hạo cứng rắn, bá đạo, hai tay nàng nắm chặt lại, ánh mắt nheo lại nhìn người. . . . . .

      Hàn Văn Vũ cắn môi dưới, có phần kinh ngạc nhìn biểu tình của Hạ Tuyết, suy nghĩ xem nàng giận chứ?

      Tôn Minh lại nhìn nàng thẳng: " cần kiềm nén, hãy xem như nơi này ai, nếu biểu tốt, ngày mai tôi cho diễn vai quần chúng, lương là 100 đồng!"

      “Đinh” ……… trong đầu Hạ Tuyết lập tức vang lên thanh của đồng tiền, nàng ngờ bước vào giới này, là bất cứ lúc nào cũng có thể kiếm được tiền, nàng lập tức nhìn Tôn Minh, thở phì phò vô cùng hưng phấn mà hỏi: " ? ông , được hối hận a...?"

      Tôn Minh nghe xong, mỉm cười gật đầu : "Tôi còn còn có ai chứ?"

      Ánh mắt Hạ Tuyết sáng lên, lập tức ầm tiếng, hai lời, ngã nằm tuyết. . . . . .

      Hàn Văn Vũ sửng sốt, cúi đầu nhìn Hạ Tuyết kỳ quái hỏi: " muốn làm gì?"

      Chương 96 : Tức giận

      Hạ Tuyết nằm tuyết lạnh giá, nghĩ đến fan Dạ Thiên Thiên đè nàng xuống mặt tuyến, nổi điên cắt mái tóc của nàng, nàng a tiếng hét ầm lên, tròng mắt tức giận, khàn giọng hét to …....” Buông ra ……...... buông ra …........ các người, tất cả các người được chết tử tế! ! ! Buông ra ………"

      Hàn Văn Vũ trừng mắt nhìn Hạ Tuyết nằm mặt tuyết, mình gầm thét, thậm chí ánh mắt lộ ra loại bi thương, mất mát, giận dữ, càng lúc càng giận dữ, có phần nên lời, ngậm miệng lại, nhịn được tiếp tục nhìn nàng. . . . . .

      Hạ Tuyết thở gấp gáp, cảm thấy trước mắt, có cầm cây kéo bắt nàng ngẩng đầu lên liền cắt xuống, nàng lập tức tức giận nắm lên nắm tuyết, ném tới phía trước, nghĩ tới lại có thể toàn bộ ném vào gương mặt thối của Hàn Văn Vũ, nhưng có phát giác, lại tận lực gầm thét: "Cút …. chết được tử tế ….. cút! !"

      người, mặt Hàn Văn Vũ, tất cả đều là tuyết, lửa giận dần dần bốc lên nhìn Hạ Tuyết, bé chết tiệt kia! !

      Tất cả nhân viên làm việc nhao nhao tò mò dừng công việc, vây quanh Hạ Tuyết nhìn nàng, kỳ lạ, ấy làm sao vậy?

      Tôn Minh ngồi im, hai tròng mắt bình tĩnh nhìn bộ dáng Hạ Tuyết trừng mắt, tức giận, thậm chí đường nét mặt nàng cũng giật giật đáng sợ, vô cùng sống động, ông nén cười : "Tốt . . . Đứng lên . . . . . ."

      Hạ Tuyết vẫn nằm mặt tuyết thở phì phò, quên mất Tôn Minh kêu nàng dừng lại, chỉ tiếp tục trừng mắt, nhớ tới chuyện kia, giãy dụa thoát …

      Tôn Minh mỉm cười chờ nàng. . . . . .

      Hàn Văn Vũ tức giận đưa chân đá cái vào chân Hạ Tuyết, lại tức giận : "Dậy ………”

      Hạ Tuyết sửng sốt, như vừa hồi phục tinh thần nhìn đạo diễn, kinh ngạc hỏi: "Đạo diễn. . . . . . Chuyện này. . . . . Tôi có thể làm được ?"

      Tôn Minh cười gật đầu, trầm giọng : "Đứng lên . . . . . ."

      "A...!" Hạ Tuyết lập tức cố kiềm chế cảm xúc của mình, cười lên, lại nhìn người Hàn Văn Vũ đầy tuyết, nàng a tiếng, chạy tới bên cạnh phủi tuyết tóc của , hỏi: " làm sao vậy? Tại sao người đầy tuyết vậy?"

      "Xôn xao. . . . . . Cái này cực phẩm!" Hàn Văn Vũ tức giận đẩy ra nàng, lại tức giận : "Cút, cút, cút, cút, cút! !"

      Hạ Tuyết sửng sốt, hiểu nhìn hỏi: "Sao vậy?"

      " có việc gì. . . . . ." Tôn Minh mỉm cười : "Có thể được . . . . ."

      "Muốn diễn bi thương hoặc vui vẻ hay ?" Hạ Tuyết vì ngày mai có thể làm diễn viên quần chúng, vô cùng nhiệt tình hỏi.

      " cần. . . . . ." Tôn Minh mỉm cười đứng lên, tay cắm vào túi quần, lấy ra hộp thuốc lá. . .

      Trong tay Hạ Tuyết biết khi nào cái cái bật lửa, lập tức thắp sáng đưa cho đạo diễn, đôi mắt nhấp nháy sáng như hai ngọn lửa, nhìn Tôn Minh lấy lòng : "Tôi có thể diễn vai bi thương …. Tôi nhất định diễn rất tốt. . . . . ."

      Tôn Minh nhìn thoáng qua Hạ Tuyết, nghiêng người ra phía trước, đốt điếu thuốc, mới : "Ánh mắt có đau thương thâm sâu, cần diễn …"

      Hạ Tuyết sửng sốt, nhìn đạo diễn. . . . . .

      "Ngày mai nhớ cuộc hẹn của chúng ta! nên cố gắng!" Tôn Minh mỉm cười tránh ra, đứng bên cạnh, biết suy nghĩ gì. . . . . .

      "Ngày mai vào trong đó diễn xuất sao?" Hạ Tuyết chỉ nghĩ tới việc có thể kiếm được tiền, nàng liền vui vẻ vô cùng!

      Tiểu Thanh bất đắc dĩ nhìn Hạ Tuyết, lại cười : "Đến cao ốc Thế Kỷ lấy cảnh!"

      Hạ Tuyết đột nhiên cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, nàng tiện kỳ quái hỏi: "Gì? Cao ốc gì?"

      "Cao ốc Thế Kỷ a!" Tiểu Thanh mỉm cười : "Là Tổng Công ty của nhà Văn Vũ. . . . . ."

      Hạ Tuyết tròng mắt rốt cục nhìn Tiểu Thanh, trong lòng khàn giọng hò hét, xem mình có tội gì a? ? ? ? gặp phải Hàn Văn Hạo ? cần a ……..

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 97 : Phòng của tớ

      Sau khi kết thúc quay phim là 3 giờ sáng, đường về, Hàn Văn Vũ mệt mỏi chịu nổi, khoác tấm mền lông nằm xe ngủ thiếp , Hạ Tuyết tinh thần sáng lạng, cười , lái xe chạy vào núi Dương Minh, sau khi đỗ xe trước rào chắn biệt thự, mới quay đầu nhìn Hàn Văn Vũ vẫn ngủ say, nàng đau lòng thở dài, vươn tay ra, đẩy Hàn Văn Vũ, cao giọng kêu: "Văn Vũ? Văn Vũ! Thức dậy! Cháy rồi!"

      Hàn Văn Vũ nằm trong mềm lông thở phì phò : "Ngủ chút nữa. . . ."

      "Vào nhà ngủ tiếp, về đến cửa nhà rồi!" Hạ Tuyết lại cao giọng kêu!

      Rốt cục Hàn Văn Vũ mở mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, mới nhìn Hạ Tuyết nhìn cười, thở dài, giọng khàn khàn mệt mỏi hỏi: " mệt sao? Nhìn giống con gà chọi quá! Tinh thần rất sung …"

      mệt đâu!! Trước kia tôi làm việc liên tục 48 tiếng đồng hồ, tinh thần cũng rất tốt. . . . . . có gì làm khó tôi! nhanh chóng thức dậy, sau đó ngoan ngoãn về nhà tắm rửa, rồi ngủ lại!" Hạ Tuyết lập tức mỉm cười .

      "Ừ!" Hàn Văn Vũ ngáp cái, duỗi lưng, bước xuống xe, đứng bên cạnh : " trễ thế này, lái xe về nhà . . . . . ."

      " cần, dưới chân núi có xe chạy 24/24 giờ đến nhà tôi, yên tâm !" Hạ Tuyết mỉm cười .

      Hàn Văn Vũ cũng để ý nàng, mệt mỏi, vặn eo bẻ cổ, nện bước vào cửa nhà . . .

      Hạ Tuyết nhô đầu ra cửa sổ, hét to với Hàn Văn Vũ: "Này!! Nhớ phải tắm rửa rồi ngủ, được uống rượu đỏ a..., bởi vì rượu đỏ ảnh hưởng đến não, làm mất ngủ! Có nghe hay ?"

      Hàn Văn Vũ vẫn để ý nàng, lập tức vào nhà . . . . . .

      Hạ Tuyết phù tiếng, nở nụ cười, sau đó tắt máy xe, cầm lấy cái mền lông, xuống xe, đóng cửa xe, lại vòng ra phía sau xe, mở cửa ra, bò vào, sau đó a a a ca hát, khoác cái mền lông, nằm xuống cuộn ghế xe, hít hít mũi, từ trong túi áo, lấy ra điện thoại di động, bấm số gọi Quách Dung . . . . . .

      Điện thoại kết nối. . . . . .

      "Alo . . . . ." Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng khàn khàn của Quách Dung . . . . . .

      "Là tớ!" Hạ Tuyết cao giọng cười : "Em trai tớ thế nào? Hôm nay ngoan ? Có nhớ tớ ?"

      Quách Dung nheo mắt, rướn người lên, nhìn đồng hồ báo thức cạnh giường, mẹ nó! Mới có 3 giờ! muốn khóc kêu lên: "Này . . . . . cậu sao chứ, mới 3 giờ sáng, cậu gọi điện thoại về để hỏi thăm em trai cậu sao? cậu biết mấy giờ hả?"

      "! Tớ nhớ nó thôi! Để cho nó ngoan chút..! cậu với nó chị rất nhớ nó, chị rất cố gắng làm việc, rất nhanh có cuộc sống tốt đẹp!" Hạ Tuyết vui vẻ cười !

      "Mẹ nó! Bây giờ cậu ở đó a?" Quách Dung hỏi.

      "Tớ ở ký túc xá, rất náo nhiệt! Tớ cho cậu biết..., chị Lynda sắp xếp cho tớ ở chỗ rất đẹp, mỗi người phòng, có giường màu hồng, có đồng hồ báo thức mày vàng, có con mèo hellokitty, còn có hệ thống sưởi ấm nữa, chăn đắp thoải mái . . . . ." Giọng Hạ Tuyết trong vắt cười : "Sau này cậu tới đây, chúng ta ôm nhau ngủ!"

      "Ôm cái đầu cậu! Em trai cậu rất tốt, cần lo lắng. . . . . . Tối hôm nay có chút buồn, vừa ăn cơm vừa khóc, muốn gặp cậu, sau đó có việc gì rồi. . . . . ." Quách Dung .

      Nước mắt Hạ Tuyết rơi xuống, lại vui vẻ cười : "Cám ơn mọi người! Tớ cố gắng kiếm tiền!"

      "Được, được, được, tớ mệt rồi, cậu cũng ngủ ! có phòng đẹp như thế, ngủ cho ngon ! Ngủ ngon!" Quách Dung lập tức cúp điện thoại!

      Hạ Tuyết lau nước mắt, sau đó nằm ghế xe, đắp lại tấm mền lông, lạnh run chìm vào giấc ngủ. . . . .

      Chương 98 : đáng

      Hàn Văn Vũ tắm xong, tinh thần sản khoái, cầm khăn lông khô, vừa lau mái tóc ẩm ướt, vừa chuẩn bị cho mình ly rượu đỏ, lại nhớ tới lời Hạ Tuyết , “chậc” tiếng, mỉm cười, để ly rượu đỏ xuống, từ trong tủ lạnh lấy ra sữa tươi, tới cửa sổ phòng ngủ, vừa uống vừa nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ . . . . . .

      "Ừ?" kỳ quái nghiêng mặt, nheo mắt, nương theo ánh đèn dưới lầu, nhìn đến phía sau chiếc xe Mercedes có bóng người chớp động, sửng sốt, ngạc nhiên nghĩ nghĩ, cuối cùng cầm lấy mobile phone, bấm số di động Lynda. . . . . .

      "Alo . . . . ." Lynda ngủ rồi, cầm lấy mobile phone, giọng khàn khàn trả lời. . . . . ." Chuyện gì?"

      Hàn Văn Vũ tiếp tục nhìn bóng dáng dưới lầu, nhanh chóng hỏi: " sắp xếp chỗ ở cho Hạ Tuyết chưa?"

      "Chưa. . . . . . phải thứ hai tuần sau, mới dọn phòng, ấy ấy phải về nhà ngủ. . . . . . Làm sao vậy?" Lynda hỏi.

      "Nhưng nhà ấy phải cháy sao? ấy trở về nhà kia?" Hàn Văn Vũ hỏi lại.

      "Chuyện này tôi cũng lắm . . . . . ." Lynda quá mệt mỏi, cầm mobile phone như vậy ngủ luôn. . . . . .

      Hàn Văn Vũ cúp điện thoại, nhìn kỹ phía sau xe, lập tức xoay người, lấy áo khoác màu xanh mặc vào, xuống lầu, nhanh chóng mở cửa lớn, lặng lẽ qua vườn hoa , cuối cùng tới bên cạnh xe, nhờ ánh đèn đường, cúi người nhìn vào, quả nhiên là Hạ Tuyết đắp cái mền lông mỏng, giống như cong mèo đáng thương cuộn tròn ghế xe, rất chật vật ngủ thiếp . . . .

      " bé ngốc này, muốn ở trong xe ngủ, cũng cần phải mở hệ thống sưởi ấm a, thời tiết dưới hai mươi mấy độ, đắp mền mỏng, lạnh chết ". Hàn Văn Vũ xong, nhàng mở cửa xe, cẩn thận khom lưng nghiêng người chui vào, ôm ngang người nàng chui ra ….. Có lẽ quá mệt mỏi, Hạ Tuyết có chút nào phát giác mình bị người ta ôm trong ngực, chỉ vùi mặt lên vai Hàn Văn Vũ, thở o o. . . . . .

      Hàn Văn Vũ cúi đầu, nhìn người trong ngực, khuôn mặt nhắn, đơn thuần, giá lạnh, nhàn nhạt cười, ôm nàng vào trong nhà, sau đó lên lầu, đến phòng khách . . . . . .

      "Ngủ thành như vậy, tôi đem ăn sạch, cũng biết! Hừ!" Hàn Văn Vũ lắc đầu, ôm nàng vào khách phòng, sau đó đặt nàng lên chiếc giường êm ái, đắp chăn cho nàng ấm áp, cầm lấy bộ điều khiển máy điều hòa khí, mở nhiệt độ ấm tối đa, lại khom lưng, đắp thêm chăn người nàng, nhìn khuôn mặt nhắn của nàng, trắng như tuyết nằm gối đầu, ngủ rất ngon, thậm chí vẻ mặt có chút đáng . . .

      Hàn Văn Vũ nhịn được nở nụ cười, vươn tay, nhàng nhéo chóp mũi cao cao của nàng. . . . . .

      Hạ Tuyết giống đứa bé, xoay người, kéo chăn ngủ tiếp!

      Hàn Văn Vũ lại càng nhịn được, mỉm cười, xác định hơi ấm từ từ lan ra, trong phòng ấm áp, nhàng tắt đèn, đóng cửa lại. . . . . .

      Hàn Văn Vũ vừa ra khỏi phòng, bấm điện thoại gọi cho Lynda . . . . . .

      Lynda thể nhịn được nữa : "Ảnh đế, cậu lớn, cần đến hát ru cho cậu ngủ chứ?"

      "Mau chóng sắp xếp phòng cho Hạ Tuyết!" Hàn Văn Vũ cúp điện thoại, quay đầu lại, nhìn cửa phòng Hạ Tuyết, trong lòng có chút đau, cười : " nhóc kia đáng . . . . . . đáng . . . . . ."

      Chương 99 : Tiếng tim đập

      Sáng sớm!

      Chín giờ!

      Tuyết rơi!

      Tuyết bay phất phới!

      Hàn Văn Vũ nằm ngủ giường ngủ say, lại nghe được từng đợt tiếng động kỳ quái, sau đó nghe tiếng bé khẽ hát “Ánh trăng tròn” . . . .". Ánh trăng tròn nheo mắt, cơn gió thoảng bay qua, nụ cười thơ ngây của em, mình tựa sát vào nhau, diều bay cao xa, buông cánh tay ra, nếu muốn bay dùng sức đuổi theo, mộng đẹp trở thành thực … Tương lai ngày nào đó, có lẽ quên, có lẽ làm cho em khóc, em vẫn , đổi thay, tương lai ngày nào đó, vĩnh viễn nhớ đến lời , giữ lời thề cùng nắm tay nhau, đẹp? A a a a a. . . . . ."

      Hàn Văn Vũ chân mày dần dần thả lỏng, nghe bài hát ru ngọt ngào, muốn dần dần vào giấc ngủ, đột nhiên mở mắt, nhớ tới tối hôm qua Hạ Tuyết ngủ ở đây, người ca hát kia là ấy?

      Hàn Văn Vũ từ giường ngồi dậy, vuốt lại tóc, vội vàng xuống giường, vọt vào phòng tắm, cọ rửa loạn xạ, chân trần ra khỏi phòng, giẫm lên sàn nhà trắng phau, xuống thang lầu xoắn ốc trắng phau, lại nhìn Hạ Tuyết mặc chiếc váy ngắn màu trắng do sáng nay sai người đưa tới, bên ngoài khoác chiếc áo màu đen rộng là thời trang Paris thịnh hành, tai đeo khuyên tai tròn, chân mang giày đen, cười vui vẻ cầm bình tưới, xịt lên chậu cây xương rồng . . . . .

      "Ánh trăng tròn nheo mắt, cơn gió thoảng bay qua, nụ cười thơ ngây của em. . . . . ." Hạ Tuyết vẩy nước cho cây xương rồng, lại đông đông đông đến phía sau ghế sa lon, ngồi trước bể cá vàng, cầm lấy thức ăn, múc 3 muỗng cho vào bể cá . . . ."Sớm ăn, ăn cơm a, ăn thỏa thuê, sinh nhiều cá con, chờ chúng mày lớn lên, tao vớt chúng mày lên đem bán!"

      Hàn Văn Vũ khỏi cười lên. . . . . .

      Hạ Tuyết vừa nghe tiếng cười, lập tức ngẩng đầu, nhìn Hàn Văn Vũ xuống thang lầu. . . . Nàng cười vui vẻ : "A...? tỉnh rồi! Tôi làm buổi sáng xong, quét dọn nhà sạch , tưới nước cho cây hoa, cho cá ăn!"

      Hàn Văn Vũ ngồi sofa, nhìn Hạ Tuyết chạy đến tủ giầy, lấy ra đôi dép lê đưa tới bên chân Hàn Văn Vũ : "Sau này được chân trần!"

      Hàn Văn Vũ vừa mang dép, vừa tò mò nhìn Hạ Tuyết : " sợ sao?"

      "Sợ cái gì?" Hạ Tuyết hỏi.

      " ở lại nhà tôi buổi tối, sợ tôi ăn sao?" Hàn Văn Vũ ôm vai, tựa vào sofa, tò mò hỏi.

      Hạ Tuyết cố ý trợn mắt nhìn , cầm cái gối ôm, ném đến vai của , hơi khom lưng, nhét cái gối ôm vào sau lưng, : " muốn ăn sạch tôi sao? Dương Tinh cho , cũng ăn!"

      Hàn Văn Vũ biết gì, trừng mắt nhìn nàng....."Cho nên tỉnh lại. . . . . ."

      "Tôi tỉnh lại, liền phát giác mình nằm ở nhà , tôi vô cùng cảm ơn , sau đó tắm nước nóng, sau đó mặc quần áo đưa, vui vẻ giúp làm việc nhà để báo đáp !" Hạ Tuyết mặt dày cười.

      Hàn Văn Vũ a tiếng, thể tưởng tượng nổi, lắc đầu cười : " là cực phẩm!"

      Hạ Tuyết cũng để ý lời , đột nhiên đưa tay nắm chặt tay , kéo đứng dậy, : "Nhanh lên! Ảnh đế! Chúng ta tới ăn bữa sáng! hôm nay tôi làm rất nhiều món a...!"

      Hàn Văn Vũ bất đắc dĩ đứng lên, ánh mắt hơi chút ngạc nhiên, vui tươi, cảm giác được bàn tay bé của Hạ Tuyết, nắm chặt lấy tay , lập tức đỏ mặt, ho khan tiếng, lại cố ý nắm bàn nhắn của Hạ Tuyết, thậm chí lơ đãng đan xen năm ngón tay mình vào tay nàng, : "Tôi nhìn xem làm bữa sáng ra sao?" vừa xong, kéo tay Hạ Tuyết, vào phòng bếp, nhìn bàn cơm bày đầy món ăn …."Oa … rất phong phú …."

      "Đương nhiên rồi!" Hạ Tuyết cũng rất thỏa mãn, cầm lấy đũa, gắp lên khối bánh trứng nho , đưa tới miệng Hàn Văn Vũ, cười : "Ha ha nhìn !"

      Hàn Văn Vũ nhìn nàng, lơ đãng đôi tay kéo hông của nàng, mở rộng miệng ăn miếng bánh trứng, phát giác bánh trứng này quả thực rất khác, tan vào trong miệng, ăn rất ngon, tiếng, vội vàng gật đầu cười : "Ăn rất ngon. . . . . ."

      Hạ Tuyết cười vui vẻ đẩy đến ghế, ngồi xuống, sau đó khẽ cúi người, từ phía sau lưng nghiêng mặt nhìn mặt , : "Tôi còn cắt miếng cá muối trong tủ lạnh của , xắt sợi, nấu cháo! Tôi lập tức múc lên cho ăn!"

      Bàn tay Hàn Văn Vũ hơi duỗi về phía sau, vỗ lên mặt nàng, mỉm cười : "Được. . . . . . Cám ơn. . . . . ." vừa xong, đột nhiên, hiểu sao trái tim lại “bang bang” đập, đập rất mạnh, thỏa mãn, sững sốt, đưa tay sờ lên ngực mình, suy nghĩ biết tại sao như vậy?

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 100 : Cái bạt tai

      "Tới! Cháo tới rồi!" Hạ Tuyết vui vẻ bưng cháo đến, đặt bàn cơm, sau đó cầm lấy thìa , múc muỗng cháo, nhàng đưa lên môi thổi thổi, đưa tới miệng Hàn Văn Vũ : "Uống ! Xem uống được ?"

      Hàn Văn Vũ nhìn nàng cái, trái tim lập tức “bang bang” ầm lên đáng sợ, chặn ngực, miễn cưỡng uống xong muỗng cháo. . . . . .

      Hạ Tuyết đứng sát vào Hàn Văn Vũ, ánh mắt nhìn chằm chằm, hỏi: "Uống được ?"

      "Uhm! tệ!" Hàn Văn Vũ nhịn được mỉm cười!

      "Ha ha ha ha . . . . . ." Hạ Tuyết cười vui vẻ lấy chén , để gần trước mặt Hàn Văn Vũ, sau đó cầm muỗng múc cái, : " ngoan ngoãn ăn xong cháo, sau đó chúng ta cùng đến cao ốc Thế Kỷ quay phim, sau đó tôi diễn vai quần chúng nên thể phục vụ cho được, nhưng yên tâm, thỉnh thoảng tôi để ý đến chỗ của !"

      Hàn Văn Vũ hừ tiếng, trừng mắt nhìn nàng : " ràng mình muốn kiếm tiền, lại giả vờ quan tâm tôi! Ghê tởm!"

      Hạ Tuyết cười hì hì hì hì, để cái muỗng xuống, sau đó gắp miếng rau trộn dưa xanh, đưa tới miệng Hàn Văn Vũ : "Ăn ! Tôi trộn với dưa xanh giòn, ăn rất ngon".

      Hàn Văn Vũ cũng vui vẻ để cho nàng phục vụ, khoanh hai tay, mở miệng ăn dưa xanh, nhưng ai biết Hạ Tuyết gắp đưa đến chính xác, làm dính chút nước môi , nàng “ai nha” tiếng, lập tức co các ngón tay thon dài của mình, dùng mu bàn tay nhàng lau nước dính môi . . . . . .

      Tức khắc, Hàn Văn Vũ cảm giác ngón tay nàng dịu dàng quẹt lên khóe môi , cảm giác có chút ngứa ngáy, nghe trong lòng mình ngọt ngào, thậm chí có chút vui vẻ, trái tim đập nhanh, được, cảm giác này quá kỳ quái, lập tức đứng dậy, với Hạ Tuyết: " ăn trước ! Tôi nhớ tới còn có việc, muốn gọi điện thoại!"

      "A...!" Hạ Tuyết thêm, liền múc cho mình chén cháo, vừa ăn vừa nhìn ngây ngốc cười. . . . . .

      Hàn Văn Vũ lườm nàng cái, nhàng nhéo nhéo cằm của nàng : " từ từ ăn, ăn no , gầy quá!"

      "Ừ!" Hạ Tuyết tay cầm đũa, so cái mặt bàn, gắp thức ăn ăn ngấu nghiến!

      Hàn Văn Vũ nhanh chóng lên lầu, cầm lấy mobile phone, vào phòng ngủ của mình, đứng bên cửa sổ, bấm điện thoại gọi Tiểu Thanh. . . . . .

      "Alo! Văn Vũ! Chúng ta đến trường rồi, chờ đấy!" Tiểu Thanh đứng trước cao ốc Thế Kỉ, hít hơi gió lạnh, !

      "Những người bình thường trong thế giới các , thích người như thế nào ?" Hàn Văn Vũ nhanh chóng hỏi.

      Tiểu Thanh “phốc” tiếng, cười : " phải là ảnh đế sao? Lại xưng tình thánh ảnh đế, sao lại hỏi vấn đề phàm phu tục tử này?"

      "Đừng nhảm! Nghiêm túc !" Hàn Văn Vũ .

      "Ồ! có gì hơn chính là tim đập rộn lên, mặt đỏ tới mang tai, nhìn người này, lại cự tuyệt người này, lại muốn nhìn người này, nghe trong lòng ngọt ngào, sau đó bắt đầu thần kinh thất thường, cho là trái tim mình có vấn đề, thậm chí còn ngu ngốc giống như mới vừa rồi vậy, hỏi là gì? Sau đó có thể càng ngừng hỏi mình, tại sao lại ? Tại sao phải đây?" Tiểu Thanh cười .

      Hàn Văn Vũ sững sờ, cúp điện thoại, tay chống cửa sổ, biết gì, làm sao có thể thích người kia. . . . . . Cực phẩm a?

      "Ôi!!" Giọng Hạ Tuyết từ ngoài phòng truyền đến, Hàn Văn Vũ kinh ngạc nhìn, ra Hạ Tuyết mang rác ra bên ngoài biệt thự đổ, biết từ đâu, con dê núi chạy tới, khẽ liếm mông Hạ Tuyết, Hạ Tuyết tức giận tay che mông của mình, quay đầu lại, hung hăng tát cho con dê núi bạt tai : "Bại hoại!"

      Hàn Văn Vũ đột nhiên cười. . . . .

      Chương 101 : Thiếu nợ

      Hạ Tuyết lái xe bên cạnh nhìn Hàn Văn Vũ hỏi: "Cái gì? tạm thời chưa có chỗ ở hả? Tôi làm sao bây giờ?"

      Hàn Văn Vũ bên cạnh lật kịch bản xem, : "Ừ! Bởi vì tạm thời chưa có phòng, lại tìm được chỗ thích hợp, cho mình ở!"

      Hạ Tuyết có chút lo lắng hỏi: "Tôi làm sao bây giờ?"

      Hàn Văn Vũ lại lật tờ kịch bản, giống như bâng quơ : "Có thể làm sao? ở nhà tôi thôi! Cố gắng !"

      "Ở nhà ? Kia. . . . . . rất xấu hổ a. . . . . . Thôi để tôi trở về chen chúc với bạn bè , cửa nhà có dê núi!" Hạ Tuyết thiệt tình .

      Hàn Văn Vũ có chút xanh mặt, đóng kịch bản lại, tức giận nhìn nàng : "Cửa nhà tôi có dê núi, cũng phải có sói xám lớn, sợ ăn thịt hay sao?"

      "Tôi sợ tôi làm thịt con dê núi kia, làm sao bây giờ?" Hạ Tuyết cười lái xe chạy ra lưng chừng đường núi, dọc theo đường cao tốc chạy tới!

      "Làm thịt làm thịt, còn sợ cái gì? Chẳng lẽ tôi trả tiền nổi con dê núi sao?" Hàn Văn Vũ nghĩ quá nhiều .

      "Ôi, nghe sao có đạo lý vậy?" Hạ Tuyết cố ý : "Đến lúc đó truyền thông phát tôi và ở chung, còn tôi tìm cách quyến rũ , hoặc cái loại ở chung này là tôi bay lên ngọn cây biến Phượng Hoàng, cua được đàn ông đệ nhất thiên hạ, câu dẫn ảnh đế, biểu diễn chuyện tình lãng mạn của bé lọ lem . . . ."

      " quay phim thực là đáng tiếc, ảo tưởng! người giống như vậy, người khác cảm thấy tôi thích sao?" Hàn Văn Vũ tức giận : "Tôi cũng phải ngu ngốc, gà rừng, gấu chó, dê núi, sói xám lớn, chết hết hay sao, tôi lại thích ?"

      "Ha ha ha ..." Hạ Tuyết thể nhịn được cười ha hả : " rất buồn cười a...!"

      Hàn Văn Vũ vẫn chưa xong, tiếp: " thích ở hay , tùy , bất quá, cho phép ngủ trong xe tôi, đến lúc đó truyền thông viết cái gì, tôi đem ăn sạch nhưng cái giường cũng cho nàng ngủ!"

      Hạ Tuyết lại ha ha ha cười, chút để ý, giơ tay : " yên tâm, như vậy! Tôi đến nhà bạn bè tôi ở, dù sao tan tầm cũng khuya, cùng các ấy chen chúc chút còn hơn, tôi muốn đem phiền toái cho ! Truyền thông đáng sợ, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì, ai phát tiền lương cho tôi?"

      "Tùy tiện!" Hàn Văn Vũ lập tức đóng kịch bản lại, đầu hơi ngữa ra, giả vờ ngủ. . . .

      Hạ Tuyết bên cạnh tay lái xe, tay kéo cái mềm lông lên người Hàn Văn Vũ, : "Đắp chăn lông cho tốt, kẻo ảnh đế bị cảm lạnh!"

      Hàn Văn Vũ nhắm mắt lại, vươn tay từ trong mền lông, nắm bàn tay bé của Hạ Tuyết, giọng : " bằng. . . .ở nhà tôi , ở bên ngoài ăn nhờ ở đậu rất đáng thương !"

      Hạ Tuyết rút tay về, cho xe chạy xuống cầu, : " cũng biết, Hạ Tuyết tôi rất quý trọng người đối xử tốt với tôi, bởi vì từ , có bao nhiêu người đối xử tốt với tôi và em trai, tất cả người thân, bạn bè đều sợ chúng tôi liên lụy bọn họ, thậm chí lên tiếng chào hỏi, họ cũng chột dạ! Tôi chỉ muốn làm việc tốt, phụ vụ tốt, cần liên lụy bất cứ ai, đây chính đền đáp lớn nhất của tôi đối với mọi người rồi !"

      Hàn Văn Vũ mở to hai mắt ra, nhìn cảnh tuyết bay trước mặt, hai bên xe nhanh chóng xẹt qua. . . . . .

      Xe thắng gấp lại phía trước quảng trường của cao ốc Thế Kỷ, hai người bọn họ ngồi trong xe, nhìn thấy các nhân viên nghiệp vụ ở nơi đó dựng cảnh, chuẩn bị quay cảnh sau khi Hàn Văn Vũ vươn người nhảy lầu, đời sau của tổng giám đốc nổi tiếng, nên mượn cao ốc nhà mình, thuận tiện lấy cảnh, cho nên khi Hàn Văn Vũ tới cao ốc Thế Kỷ quay phim, tất cả nhân viên nữ của cao ốc Thế Kỷ muốn phát điên, trang điểm, thoa phấn, chỉ thiếu chút nữa lập tức sửa lại khuôn mặt. . . . . . còn có vô số fan cuồng của Văn Vũ cao giọng địa thét chói tai, giơ cao áp-phích Hàn Văn Vũ, khàn giọng hò hét. . . .

      Lúc này Hạ Tuyết để ý đến trường có bao nhiêu người điên cuồng, náo nhiệt, chỉ nhìn tòa cao ốc Thế Kỷ trước mặt rất quen thuộc, vẫn còn chút hoang tưởng hỏi: "Văn Vũ, nghe và Hàn Văn Hạo tổng giám đốc là em ruột?"

      "Ừ!" Hàn Văn Vũ tiếp tục xem kịch bản, khi chưa đến lúc quay phim!

      "Quan hệ của các người tốt chứ?" Hạ Tuyết nắm chặt tay lái, cắn môi dưới, gian nan hỏi.

      "Tốt" Hàn Văn Vũ lại .

      Hạ Tuyết vẻ mặt đau khổ, trong lòng lập tức có chút suy nghĩ xấu xa, hi vọng em bọn như kịch bản trong phim truyền hình biết bao nhiêu, tưởng tượng tất cả vận máu chó, người là con của mẹ, người là con của cha, hai bên có mâu thuẫn …. Như vậy cả đời qua lại với nhau rồi !

      Chương 102 : Bị phát rồi

      Lúc quay phim là 10 giờ 30 phút!

      Nội dung kịch bản là Hàn Văn Vũ ở trong chuyện xưa sau khi trọng sinh, làm tổng giám đốc của công ty, mà Tô Diệu Diệu là nữ nhân viên trong công ty đó, cho nên vai diễn của Hạ Tuyết là thân phận trước kia của Tô Diệu Diệu, nhưng nhân viên tiếp tân ở trước sân khấu khi nhìn thấy nàng hóa trang xuất tại đại sảnh cao ốc Thế Kỷ nhân viên nữ của công ty, rối rít : "Nữ diễn viên này trông rất quen mặt a. . . . . ."

      Hạ Tuyết giả vờ như mặt bị ngứa, đưa tay gãi mặt, sau đó nhìn trợ lý đạo diễn với các diễn viên quần chúng: “Mọi người chờ chút nữa theo bên cạnh nữ chính, sau khi đạo diễn hô tiếng action, nam chính tới, mọi người cùng nữ chính cúi người chào. . . . . .

      "Ok! Mọi người tới tập luyện trước chút! Trợ lý đạo diễn lập tức kêu số diễn viên nữ ra, đứng ở đại sảnh công ty, sau đó cầm microphone, kêu to: "Ok! action!!"

      Hạ Tuyết vừa nghe hiệu lệnh, hai tay nàng lập tức đặt lên hông bên trái, hơi cong thắt lưng lại như chào hỏi. . . . . .

      "Tốt! Như vậy là được! Mọi người cũng đừng nhích tới nhích lui, đứng ở vị trí này! Chờ lúc, bắt đầu diễn!" Trợ lý đạo diễn xong, lập tức bỏ , đến chỗ khác chỉ đạo công việc.

      Hạ Tuyết từ khi vào đại sảnh công ty, toàn thân của nàng như bị con kiến bò, trong người thoải mái, chỉ thấy nàng cắn chặt môi dưới, tròng mắt quẹo trái quẹo phải, suy nghĩ, Hàn Văn Hạo kia có lẽ lúc này xuống lầu làm gì chứ? Chắc là , văn phòng của ở tầng lầu 80, xuống nhiều lần mệt a? Chân nàng bắt đầu có phần đứng vững, muốn ra chút, chờ đến lúc quay phim trở về hàng đứng, ai biết lại nghe nhân viên tiếp tân công ty ở đại sảnh tổng giám đốc đến, sắc mặt của nàng lập tức trắng bệch. . . . . .

      Vừa mới xong, chiếc xe Rolls-Royce màu bạc chậm rãi dừng ở đại sảnh công ty, hơn mười người bảo vệ và Tả An Na bước ra, đến chiếc chờ bên ngoài chiếc Rolls-Royce, cúi người chào ….Tả An Na bước lên, mở cửa xe, kính cẩn gọi: "Tổng giám đốc!"

      Hàn Văn Hạo từ trong xe lạnh lùng bước tới, vẻ mặt lạnh lùng liếc mắt nhìn vào trường quay phim cái, mới chậm rãi cỡi bao tay ra, đưa cho Tả An Na, mới lạnh lùng hỏi: "Nhị thiếu gia đến rồi hả ?"

      "Đúng vậy! Hôm nay là ngày quay đầu tiên, tổng cộng phải ở chỗ này lấy cảnh ba ngày!" Tả An Na lập tức !

      "Ừ! Để cho Nhị thiếu gia quay phim xong, giữa trưa gặp tôi!" Hàn Văn Hạo lãnh đạm sau khi xong, lập tức lên bậc thang cao ốc Thế Kỷ . . . . . .

      Trong đại sảnh cao ốc Thế Kỷ, nhân viên công ty Hàn thị thường xuyên cúi người chào hỏi Hàn Văn Hạo . . . . . .

      Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng qua bọn , lại xẹt qua đám diễn viên quần chúng đứng ở cạnh cửa, nhanh chóng về phía trước. . . . . .

      Hạ Tuyết cúi đầu, cắn răng nhíu mày mặt nhăn mặt, nín thở cầu trời khấn đất, hai tay nắm chặt, rốt cục chờ Hàn Văn Hạo lướt qua bên mình, cuối cùng nàng nhàng thở ra. . . . . .

      Hàn Văn Hạo ở xa đằng kia, chợt ngừng lại, cúi đầu nghĩ nghĩ, mọi người cảm thấy kỳ quái, chậm rãi xoay người lại, hai tròng mắt chớp động như con báo, từng bước giẫm lên sàn nhà đá cẩm thạch bóng loáng, lần nữa quay trở lại trước mặt diễn viên nữ, vươn tay nắm lấy cằm của nàng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, quả là Hạ Tuyết, ánh mắt nheo lại. . . . . .

      Hạ Tuyết sợ tới mức trừng mắt, mồ hôi lạnh đầm đìa. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :