1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước giá trên trời của tổng giám đốc - Hàn Trinh Trinh (631c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      28.

      “Bác sĩ…… Cám ơn……” Hạ Tuyết lời thiệt tình với Hàn Văn Kiệt.

      Hàn Văn Kiệt để ý đến lời Hạ Tuyết , chỉ nhìn vết thương chân : “Lúc trở về cẩn thận chút, nên đụng đến nước…… Vị trí này dễ lành……”

      “Dạ……” Hạ Tuyết gật đầu.

      Hàn Văn Kiệt cũng nhìn Hạ Tuyết, đứng lên, cầm lấy báo cáo chẩn đoán bệnh, nhìn nhìn đồng hồ, : “Tôi phải họp…… Cuối tuần đến tái khám…… Bác sĩ Lưu từ ngày mai bắt đầu nghỉ dài hạn, cho nên bệnh nhân của ông ấy đều là tôi nhận……”

      “Dạ……” Hạ Tuyết lại cảm kích cười : “Về sau liền phiền bác sĩ……”

      cần khách khí……” Hàn Văn Kiệt lễ phép nở nụ cười chút, hai người liền ra khỏi văn phòng……

      “Cám ơn bác sĩ…… Hẹn gặp lại……” Hạ Tuyết vui vẻ nhìn Hàn Văn Kiệt .

      “Hẹn gặp lại……” Hàn Văn Kiệt thêm, liền lạnh nhạt xoay người……

      Hạ Tuyết cũng vui vẻ ra, vừa vừa cầm bệnh án, cảm động : “Ai da, tôi sao…… Tôi còn còn sống…… Ai da, tôi còn còn sống……”

      giọt nước mắt rơi xuống……

      Hạ Tuyết vừa rơi lệ vừa cười đến vui vẻ nhanh hôn sổ khám bệnh, rồi bởi vì quá mức cảm động, cảm tạ thượng đế, cảm tạ thượng đế nhân từ…… Tưởng tượng đến đây, xoay người lại, kêu to: “Bác sĩ ——“

      Hàn Văn Kiệt sửng sốt, ngừng bước, chậm rãi quay đầu, nhìn Hạ Tuyết mỉm cười nghẹn ngào rơi lệ : “Tôi thực cảm kích bác sĩ…… Tôi vừa rồi cho là tôi sắp chết, chính là tôi đột nhiên có việc gì, giống như ở thiên đường…… Tôi thực cảm kích bác sĩ…… Cám ơn bác sĩ cho tôi biết tin tức tốt đẹp như vậy…… Cả đời tôi nhớ kỹ hôm nay…… Nhớ kỹ mỗi câu hôm nay bác sĩ với tôi……”

      Hàn Văn Kiệt lên tiếng, chỉ tiếp tục nhìn Hạ Tuyết…… Mới chậm rãi mỉm cười, : “Trở về …… Chăm sóc bản thân mình cho tốt……”

      “Bác sĩ, hẹn gặp lại……” Hạ Tuyết nhanh lau nước mắt, xoay người, khoái hoạt ra phía trước, làn váy đỏ thẩm phiêu dật, làm cho bóng dáng của thoạt nhìn thực tươi đẹp, giống như rặng mây đỏ, thực động lòng người……

      Hàn Văn Kiệt thản nhiên nhìn tấm lưng của ……

      Hạ Tuyết vui vẻ cầm đơn thuốc vào chỗ thu phí, giao đơn thuốc cho dược sĩ, rút ví hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

      trăm tám mươi!” Dược sĩ .

      Hạ Tuyết nghe xong, mở ví ra, vừa thấy đến bên trong toàn bộ trống , sửng sốt, mới nhớ lại sáng nay mình thực tiêu sái ném tiền cho gã trai hư hỏng kia, than tiếng, xấu hổ nhìn dược sĩ : “Thực xin lỗi…… Tôi…… Tôi hôm nay có mang tiền……”

      Dược sĩ lạnh lùng đặt đơn thuốc ở trước cửa sổ : “Có tiền lại đến ……”

      Hạ Tuyết xấu hổ nhìn ta cái, mới chậm rãi cầm lấy đơn thuốc, bỏ vào trong ví, mới thở dài : “Sớm biết có cách nào đấu tranh, làm gì phải đấu với cái loại người đó?”

      thở dài ra tiền sảnh của bệnh viện, lại nghe có người kinh hô…… “Hồ Điệp? Trời ạ! Nghe tối hôm qua mới được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất, nhận giải thưởng! Bởi vì phải nhận giải thưởng, cho nên mới cự tuyệt tổng giám đốc Hàn Văn Hạo………”

      Hạ Tuyết vừa nghe ba chữ ‘Hàn Văn Hạo’ này, dỏng tai lên……

      29.

      Hạ Tuyết kỳ quái : “Hồ Điệp? Nữ diễn viên Hồ Điệp đầy thực lực, đạt giải thương Kim Mã ba lần sao? phải người quay quảng cáo cho Hàn Văn Hạo sao? Sao lại là diễn viên? Rốt cuộc ai mới là người tối hôm qua cự tuyệt Hàn Văn Hạo a?”

      Hạ Tuyết nghĩ đến đây, liền chậm rãi xoay người, nhìn đến cái màn hình siêu lớn phát tin giải trí…… Phóng viên đuổi theo nữ diễn viên Hồ Điệp được hoan nghênh nhất năm nay, chỉ thấy chiếc váy dài cúp ngực màu trắng tinh khôi, tóc búi thanh nhã, đứng chung với ảnh đế Tả La, nghiễm nhiên là tài tử giai nhân mỉm cười đối mặt với màn ảnh……

      “Hồ Điệp quá đẹp a……” Có hai học sinh trung học ngồi xem, nhịn được .

      Hạ Tuyết cũng nhịn được nhìn Hồ Điệp, chỉ thấy tao nhã nghe phóng viên hỏi tin giựt gân về quan hệ giữa mình cùng tổng giám đốc Hàn Văn Hạo……

      im lặng lễ phép nghe xong mấy vấn đề này, rồi chớp đôi mắt trong veo động lòng người, khẽ mở đôi môi phấn nộn đỏ mọng, ngọt ngào trả lời vấn đề các phóng viên hỏi: “Chuyện của tôi và Hàn tổng giám đốc thực giả thế nào, mời mọi người đến hỏi Hàn tổng giám đốc là được……”

      Các phóng viên vừa nghe xong, lập tức cảm giác rất hấp dẫn, : “Hồ Điệp, như vậy, có phải chứng minh có quan hệ tìm cảm giữa và Hàn tổng giám đốc?”

      “Cái gì tôi cũng …… Đều do các chị ……” Hồ Điệp cố ý hờn dỗi liếc mắt phóng viên cái, rồi cười ……

      Tả La đứng ở bên, cũng góp câu vui đùa: “Người ta cái gì cũng , sau đó các chị liền tung scandal người ta có bạn trai, thời gian sau, lại người ta chia tay, lại sau nữa, người tái hợp……”

      Hồ Điệp nhịn được, che môi đỏ mọng bật cười nhìn Tả La, cố ý giỡn: “Tôi cảnh cáo nha, đừng đắc tội giới truyền thông, nếu lại giống đại minh tinh nào đó mới đạt giải thưởng, tại đòi thù lao trời, kết quả ai tìm đến người đó mời diễn!”

      Hồ Điệp vừa xong, tất cả mọi người khỏi bật cười lên……

      Các phóng viên bình thường có phát giác Hồ Điệp cố ý đánh lạc hướng, nhưng phóng viên có thâm niên lại cầm microphone, nhắm ngay Hồ Điệp : “Xin hỏi Hồ Điệp, nếu và Hàn tổng giám đốc quả thực có quan hệ đương, vậy đối với kiện sáng nay Hàn tổng giám đốc và ở Tam Á khách sạn hôn nhau nồng nhiệt, cái nhìn như thế nào?”

      Vị phóng viên cười, cầm microphone chờ Hồ Điệp .

      Hạ Tuyết cũng khẩn trương nhìn Hồ Điệp màn hình……

      Hồ Điệp vừa nghe lời này, liền rất ăn ý cùng Tả La cùng nhìn thoáng qua, mới : “Đối với kiện sáng nay của tổng giám đốc Hàn Văn Hạo, là chuyện cá nhân của ấy, tôi tiện đánh giá……”

      “Nếu này là giai nhân của Hàn tổng giám đốc, có ý kiến gì ? chúc phúc bọn họ ?” Phóng viên nắm chặt microphone, tuyệt dễ dàng bỏ lỡ tin tức đáng giá này!

      30.

      Hồ Điệp tựa như chăm chú lắng nghe rồi im lặng, cố làm ra vẻ thần bí và như suy nghĩ rất cẩn thận, chơm chớp đôi mắt, nhìn vị ký giả kia thế giới này có nếu như, có là có, có là có, nhưng bởi vì việc mới xảy ra, xin thất lễ vì tôi thể nào giải thích được, cho nên thể phát biểu ý kiến … xin mọi người bỏ qua cho tôi … hãy nhìn vào thành tích của tôi, tôi muốn dính vào scandal …”

      “Nghe số người biết chuyện , vì chiếc cúp Ảnh hậu giải thưởng Kim Mã mà cự tuyệt lời cầu hôn của Tổng giám đốc Hàn Văn Hạo, có đúng ?”, ký giả cũng chen vào tham gia náo nhiệt.

      Hồ Điệp vui vẻ bật cười nhìn mọi người , “Các vị, chiếc cúp Ảnh hậu và tình liên quan với nhau, đây là lời của những người biết chuyện ư? biết những người biết chuyện này là ai? Các chị ký giả vượt quá đề tài rồi … trước hết, xin tạm ngừng tin tức này ở đây…”

      “Xin hỏi Hồ Điệp … quan hệ bây giờ của và Tổng giám đốc Hàn là như thế nào?”, ký giả ép sát vào hỏi.

      Nụ cười mặt Hồ Điệp bắt đầu có chút cứng ngắt, người đại diện vừa nhìn thấy tâm trạng Hồ Điệp có chút bất thường lập tức lên phía trước, che ký giả lại, “Được rồi, được rồi, các chuyện có liên quan đến đời tư cá nhân chúng tôi thể trả lời, cám ơn mọi người, mọi người vất vả…”

      Ký giả dày dạn kinh nghiệm kia tiến đến sát gần bên cạnh Hồ Điệp, hỏi “ trốn tránh trả lời, có phải thừa nhận với Tổng giám đốc Hàn có quan hệ mật thiết với nhau, có đúng như lời đồn đãi , vì chiếc cúp Ảnh hậu mà chia tay với Tổng giám đốc Hàn”

      “Cám ơn mọi người …”, người đại diện lập tức ngăn cản các ký giả, để cho Hồ Điệp quay trở lại hậu trường…

      Hạ Tuyết đứng trước màn ảnh lớn, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hồ Điệp, muốn cất giọng cảm thán, người có tiền là sung sướng, muốn lên trời lên trời, muốn làm Ảnh hậu làm Ảnh hậu … bỗng chốc tự giễu khi nghĩ đến bản thân mình, cười bất đắc dĩ, “Haiz, mình là vinh hạnh … lại có thể dính dáng đến những người như thế … nhưng mà … ngay cả trăm tám mươi đồng tiền mua thuốc mình cũng có … là mỉa mai mà …”

      vừa cười vừa xoay người, lại nghe được hai nữ sinh bên cạnh đột nhiên tức giận “Rốt cục người giành người với Hồ Điệp là người nào a, nếu như bị tớ phát , tớ tát nàng mấy bạt tai đến khi rách miệng mới thôi…”

      “Đúng vậy, dám giành người với Hồ Điệp, biết là thứ người gì nữa, Hồ Điệp là Đông Phương đệ nhất mỹ nhân đó nha!”

      “Đông Phương đệ nhất mỹ nhân chết , Đông Phương đệ nhất mỹ nhân có thể tát người khác rách miệng sao”, Hạ Tuyết nhịn được, thấp giọng chửi câu!

      Hai học sinh trung học quay lại nhìn Hạ Tuyết với ánh mắt sắc hơn dao …

      Hạ Tuyết lập tức cuối đầu, lấy tay xoa xoa khuôn mặt mình, giả bộ ngứa…

      Hai học sinh trung học lại quay đầu lại, tức giận “Lấy tay ra, ta muốn tra xem, ả xấu xí dám tranh giành với Hồ Điệp, rốt cục là người nào!”

      “Tốt”, học sinh trung học điên cuồng khác lập tức hưởng ứng, “Kêu gọi tất cả mọi người trong câu lạc bộ ái mộ Hồ Điệp cùng điều tra, tìm ra, ngày ngày đến nhà ả ném trứng gà”

      Hạ Tuyết dồn dập thở vì kinh ngạc, vừa che mặt, vừa chu môi chửi “Mấy đứa trẻ chết tiệt này, tuổi còn mà đòi tập tành làm ngôi sao”

      “Nhìn , chính là này, là người giành người của Hồ Điệp đó”, học sinh trung học bỗng nhiên kêu to lên, rất nhiều người trong đại sảnh của bệnh viện cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn lên, màn ảnh chiếu cảnh Hàn Văn Hạo cùng Hạ Tuyết hôn nhau đắm đuối lúc sáng nay…

      Hạ Tuyết bị dọa sợ đến nỗi toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cũng tự chủ được, ngẩng đầu lên, màn hình đúng là cảnh và Hàn Văn Hạo hôn nhau say đắm, lúc ấy, bởi vì muốn thoát khỏi lồng ngực của mà bị dùng hai tay xiết chặt chiếc eo của mình, ép sát vào lồng ngực rắn rỏi của , mãnh liệt hôn … nhìn thấy thế mà phát hoảng, tim đập mạnh liên hồi … tựa hồ như muốn ngất

      * * *

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 31 : BẮT CHO ĐƯỢC ĐÓ

      “Rốt cục đó là người nào…”, vài người bắt đầu lảm nhảm

      “Là này muốn giành người với Hồ Điệp sao, gan ấy thiệt lớn quá , ấy biết những người ái mộ Hồ Điệp là những người trung thành nhất và điên cuồng nhất sao”, có người như thế.

      “Đoán chừng là thấy tiền sáng mắt, tìm được người lợi hại là ông chủ kim cương , còn gì sợ nữa chứ?”

      biết xấu hổ, vừa nhìn thấy tiền hám liền”, số người la lên.

      Hạ Tuyết càng nghe cúi đầu càng thấp, mặt cảm thấy nhồn nhột, cố gắng che lại khuôn mặt của mình, sợ người khác nếu nhận ra được khuôn mặt của , bắt ngâm lồng heo…

      “Bạn xem…Tổng giám đốc Hàn còn giúp ấy lau những vết son bị lem … trời ạ…”, lại có người kêu to.

      Hạ Tuyết hoảng sợ đến toàn thân đều run rẩy, mồ hôi lạnh trán đổ ra đầm đìa, ngẩng đầu nhìn lên màn ảnh, thấy khuôn mặt thâm tình của Hàn Văn Hạo kề sát khuôn mặt , sau đó lau những vết son lem bên khóe môi

      “Điều này là quá đáng … cái ả đó chết tử tế được”, những người ái mộ Hồ Điệp tức giận, tiếp tục .

      Hạ Tuyết cắn chặt môi dưới, tức giận nhìn cảnh Hàn Văn Hạo hôn mình, ôm chặt chiếc eo , đẩy về phía trước, hết sức thân mật…Nhưng mà có ai biết, người đàn ông này vô cùng bá đạo, bây giờ rất muốn đem Hàn Văn Hạo xé thành tám mảnh, ném cho chó ăn!

      “Lập tức thông báo cho những người ái mộ trong câu lạc bộ, phải tìm cho ra cái ả này!”, người ái mộ Hồ Điệp khác, tức giận “làm như mình xinh đẹp ai bằng, dám hướng về phía ống kính đắc ý như vậy, đơn giản là đem Hồ Điệp của chúng ta để ở trong mắt!”

      “Đúng đó!”, học sinh cấp hai lập tức lấy điện thoại di động ra …

      “Sao vẫn chưa ?”, Hàn Văn Kiệt cầm báo cáo chẩn đoán bệnh, cùng nhóm bác sĩ thực tập đến bên đám đông, nhìn Hạ Tuyết hỏi.

      Mọi người lập tức quay đầu lại, tò mò nhìn về phía ấy …

      Hạ Tuyệt nhanh chóng cúi đầu xuống, khẽ chớp chớp đôi mắt “Tôi…tôi…mắt tôi bị hạt cát bay vào, nhìn thấy được…”

      Hàn Văn Kiệt nghe thế, quay đầu lại, nhìn các bác sĩ thực tập phía sau lưng mình, “Mọi người trước …”

      “Vâng”, các bác sĩ thực tập rối rít rời

      này quen mặt nha”, có người quay lại nhìn Hạ Tuyết, đột nhiên cảm thấy quen mắt…

      Hạ Tuyết vừa nghe được lời này, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng, như máu xông lên não, bước nhanh tới trước mặt Hàn Văn Kiệt, hai lời, cầm ống tay áo blue trắng của Hàn Văn Kiệt lên lau mắt, sau đó, chui vào trong lồng ngực Hàn Văn Kiệt, lấy áo che lại khuôn mặt mình…

      Hàn Văn Kiệt sửng sốt, xoay đầu nhìn thấy có rất nhiều bệnh nhân và bác sĩ thực tập nhìn mình với ánh mắt kỳ quái … Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt “Giờ này là giờ gì còn đứng ở chổ này…nên trở về phòng bệnh hãy trở về … nên làm việc hãy về văn phòng làm việc …”

      Mọi người nghe vị bác sĩ này thế cũng rối rít

      Hạ Tuyết sợ mất hồn, hết tránh bên trái lại né bên phải, dám hé đầu ra ngoài …

      Hàn Văn Kiệt cúi đầu nhìn người trong lồng ngực mình, sau đó liền thở dài “Áo của tôi bị kéo thành nhăn nhúm… hôm nay người giúp việc mới giúp tôi ủi thẳng…”

      “A”, Hạ Tuyết vừa nghe được khuôn mặt lại đỏ bừng, thụt lùi về phía sau bước, ngượng ngùng, cắn chặt chiếc môi dưới của mình, sửa lại chiếc áo blue trắng cho Hàn Văn Kiệt, rối rít xin lỗi…lút nãy tôi có chút nguy hiểm … phải cố ý lôi kéo áo của xin lỗi a … xin dừng trách …”

      Hàn Văn Kiệt gì, liếc mắt nhìn Hạ Tuyết, bất đắc dĩ bật cười, là … rất nguy hiểm …”

      “A”, Hạ Tuyết như vừa tỉnh mộng, nhìn Hàn Văn Kiệt hỏi …”Cái gì?”…

      Hàn Văn Kiệt nhìn cặp mắt sáng long lanh của Hạ Tuyết, trong nháy mắt, liền nhàn nhạt “Mắt phải bị hạt cát bay vào sao?”

      Chương 32 : CHIẾC KHĂN TAY

      Hạ Tuyết vừa nghe được, lập tức cười ha ha cách vụng về, “Á … đúng vậy …cát bay vào mắt … khó chịu nha…”

      Hàn Văn Kiệt tiến đến gần , hơi thở nhàng, dùng ngón tay thon dài và đẹp của mình xoa lên mắt phải của Hạ Tuyết, vừa tỉ mỉ xoa, vừa nhìn …

      Hạ Tuyết dùng con mắt còn lại của mình nhìn Hàn Văn Kiệt, dám lên tiếng …

      Ánh mắt Hàn Văn Kiệt nhìn như muốn tìm hiểu điều gì đó, mỉm cười tự nhiên “ khẳng định bị cát bay vào mắt …”

      Hạ Tuyết lại cắn cắn môi dưới của mình …

      được lúc nào cũng cắn môi dưới, đây là thói quen xấu … da môi cũng rách … vẫn còn chảy máu…”, Hàn Văn Kiệt lấy từ trong túi quần của mình ra chiếc khăn tay trắng, đưa cho Hạ Tuyết “Lau …”

      cần!”, Hạ Tuyết vội vàng cười .

      Hàn Văn Kiệt để ý đến lời , đặt chiếc khăn vào lòng bàn tay bé của Hạ Tuyết, sau đó khẽ đẩy đẩy mắt kính của mình, hỏi “Mua thuốc chưa?”

      Hạ Tuyết chớp mắt, chần chừ suy nghĩ, trả lời “Rồi …”

      “Ừ …, tạm biệt”, Hàn Văn Kiệt xong, khẽ gật đầu, rời .

      Hạ Tuyết ngơ ngác nhìn theo tấm lưng của , biết lời gì để diễn tả người rất tốt … nhưng mà những người như thế này, hình như thích người khác đến gần mình, luôn nhàn nhạt, giữ vững khoảng cách nhất định … ngiêng người, dõi mắt theo nhìn , thấy bà cụ cố hết sức đẩy chiếc xe lăn, lập tức đến phía sau, nhàng đẩy chiếc xe lăn về phía trước, điềm đạm, quan tâm hỏi “Hộ lý đâu, sao có người nào đến giúp bà?”

      Hạ Tuyết đột nhiên bật cười, dù sao nữa, bác sĩ rất tốt … cúi đầu, nhìn chiếc khăn màu trắng khói trong tay mình, chất liệu rất mềm và , tựa như đôi tay mềm mại và dịu dàng … mỉm cười, cầm chiếc khăn lên lau vết máu môi mình … trong lòng trào dâng cảm động, vui vẻ…

      ***

      “Hồ Điệp tới …”, tất cả các ký giả đều tập trung ở cổng chính của đài truyền hình, vừa nhìn thấy xe của Hồ Điệp đến trước cửa, liền lập tức trào ra, chắn chiếc xe Benz sang trọng dừng lại ở cửa, dồn dập hỏi ý kiến của về mối quan hệ mới của Hàn Văn Hạo …

      Hồ Điệp ngồi ở phía sau xe mỉm cười, nhìn các ký giả, ngọt ngào“Các chị nên cẩn thận chút, nên chen lấn … làm bị thương mình, tốt … Tôi rồi, tôi có ý kiến gì về chuyện nụ hôn đắm đuối, nóng bỏng của Tổng giám đốc Hàn sáng nay với kia … cám ơn …”

      “Theo như lời , có bất kì ý kiến gì, có phải hay chấp nhận việc Tổng giám đốc Hàn có tình mới, tính chúc phúc cho họ sao?”, các ký giả chen đẩy nhau, xông lên hỏi.

      Hồ Điệp mỉm cười dịu dàng, trả lời “Tôi có bất kì thỏa thuận ngầm nào … đây là chuyện riêng của Tổng giám đốc Hàn … tạm biệt!”, xong liền nhàng quay cửa xe lên … Sắc mặt Hồ Điệp lạnh lẽo, vặn chặt chiếc túi Gucci trong tay mình, khuôn mặt trở nên trắng bệch vì tức giận, “Rốt cục ả đó là người nào, Mick, lập tức điều tra cho tôi, nhất định phải bắt được ả!”

      Chương 33 : DẠ THIÊN THIÊN

      giờ sau … Dạ Thiên Thiên xuất ở đài truyền hình!

      Tất cả các kí giả vừa nghe Dạ Thiên Thiên tới, liền cầm máy chụp hình, điên cuồng chụp, chen đẩy nhau về phía xe của , dùng sức gõ mạnh vào cửa kính, họ muốn phỏng vấn về chuyện tình cảm của Hàn Văn Hạo và Hồ Điệp rốt cục là hay giả?!

      Dạ Thiên Thiên mặc bộ váy màu đen, ôm sát người, khoát chiếc áo bằng da beo bên ngoài, mang giày da màu đen, đeo kính râm, khuôn mặt trang điểm hồng hào nhưng giấu được vẻ lạnh lùng mà sang trọng, chút nào chú ý đến các ký giả chen đẩy nhau ở bên ngoài, phụ tá Tiểu Mễ khẩn trương nhìn về phía Dạ Thiên Thiên “Thiên Thiên, có muốn mở cửa kính, trả lời vài câu phỏng vấn hay , nếu lên tiếng, họ bất mãn với scandal kia, tránh để giới truyền thông tung tin nhảm …”

      Dạ Thiên Thiên lạnh lùng mỉm cười, cầm cây son môi màu đỏ, nhàng vẽ loạn lên kính xe …

      Tiểu Mễ nhìn Dạ Thiên Thiên “Tổng giám đốc … tối hôm qua ràng hẹn … trâm Ngọc Hồ Điệp cũng chuẩn bị xong.”

      Dạ Thiên Thiên chớp mắt, im lặng, bỏ cây son vào lại trong giỏ của mình…

      Tiểu Mễ dám nữa …

      Xe dừng lại …

      Tiểu Mễ bước xuống xe, sau đó mở cửa xe ra, Dạ Thiên Thiên vô hấp dẫn quyến rũ bước xuống, đúng lúc nhìn thấy Hồ Điệp và các phụ tá cùng nhau, chuẩn bị rời khỏi đài truyền hình …

      “Chào”, Hồ Điệp mĩm cười nhã nhặn, hỏi “Tới rồi sao?”

      Dạ Thiên Thiên lạnh lùng gỡ mắt kính mình xuống, mái tóc hơi xoăn nhấp nhô như những con sóng dài đến tận thắt lưng, đắc ý nhạo báng “Chào, Ảnh hậu tới rồi sao, hôm nay làm thế nào thoát khỏi đuổi bám của các ký giả, đến phiên chụp hình rồi sao?”

      Khuôn mặt của Hồ Điệp có chút méo mó, “Còn phải là do ai đó ban tặng sao, sợ mình bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, nên đem tôi ra làm bia đỡ đạn …”

      Dạ Thiên Thiên lên tiếng, cảm thấy phát lạnh vì con người này, bước vào trong …

      Hồ Điệp đứng ở phía sau, nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của Dạ Thiên Thiên, tức giận vô cùng, trống “Đừng cho là tôi biết quá khứ của , có tư cách ở bên cạnh Hàn Văn Hạo … tương lai, biết ai nổi tiếng hơn ai…”

      Dạ Thiên Thiên nghe được những lời này, xoay người lại,nhìn Hồ Điệp với ánh mắt sắc lạnh, tựa như con mèo giơ cao móng vuốt “Tương lai như thế nào tôi cũng biết … Tôi chỉ biết, bây giờ rất nổi tiếng … hãy vui vẻ mà hưởng thụ cái cảm giác này … Tôi muốn xin lỗi những người ái mộ nên đánh phấn cho dày chút, tránh cho người ta nhận ra được diện mạo hồ ly của trước đây … còn nữa nha … nên thức tỉnh, nếu bắt được đó, ngàn vạn lần nên đối xử với ấy như trước đây đối với tôi, bởi vì ấy tức giận mà giơ cao móng vuốt của mình, khiến da mặt nát bét!”

      Hồ Điệp tức giận đến sắc mặt trắng bệch, đôi mày chau lại, nhìn Dạ Thiên Thiên “Chỉ bằng những lời này của mà dọa được tôi sao, ban đầu nếu phải là do Tổng giám đốc Hàn giúp đỡ, có được ngày hôm nay sao?”

      “Lúc đầu … do tôi đồng ý ngủ cùng đạo diễn, nên mất vai diễn đó. Nhưng mà, thời gian chứng minh … đúng! bây giờ nổi tiếng, tốt nhất nên tạt axit hủy khuôn mặt xinh đẹp của kia … nếu còn có suy nghĩ muốn trở lại bên cạnh Tồng giám đốc Hàn … để ít nhất… cũng trở thành người phụ nữ ở bên cạnh Tổng giám đốc lâu nhất…”, Dạ Thiên Thiên cười lạnh lùng, hất mái tóc dài, xoay người cất bước rời .

      Hồ Điệp nắm chặt tay mình thành quả đấm, hung hăng nhìn bóng lưng của Dạ Thiên Thiên … tức giận đến muốn nhồi máu cơ tim !!!

      ***

      Hạ Tuyết cầm cái bao gối trắng lén ăn cắp ở bệnh viện, che lại khuôn mặt mình, đứng ở dưới tiểu khu nhà mình, len lén nhìn khắp xung quanh, biết có người ái mộ Hồ Điệp nào ném trứng gà vào cửa sổ nhà mình ?

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      34.

      có người ái mộ nào …”, Hạ Tuyết cẩn thận nhìn khắp xung quanh, vừa nhìn vừa run …

      “Hạ Tuyết”, ai đó vỗ vào vai !

      “A ——–“, Hạ Tuyết bị dọa, giật mình xoay lại, lui mình về phía sau, người dính sát vào tường, hồn phi phách tán, la to “Tôi phải là đó —- ”

      Lưu Tú Lan nắm tay đứa bé ba tuổi – Hạ Hân, sửng sốt nhìn Hạ Tuyết …

      Sắc mặt Hạ Tuyết hốt hoảng, thở hổn hển nhìn Lưu Tú Lan rồi lại cúi đầu nhìn khuôn mặt bị giật mình của em trai, lại giật mình, khóe môi mấp máy, hơi thở dồn dập … cố gắng bình tĩnh, cười to … “Ai da, thiệt là … có phải tôi quá khẩn trương hay …”

      “Hạ Tuyết…”, Lưu Tú Lan sốt ruột nhìn Hạ Tuyết, “Con phải là … bệnh viện xảy ra chuyện gì chứ, sức khỏe con như thế nào, có gì khó khăn cứ cho dì biết … dì nhất định giúp con!”

      sao nữa!”, Hạ Tuyết nhanh chóng cười, “Sao con có thể có chuyện gì được, có … bác sĩ , sức khỏe con có vấn đề gì, chỉ là bị viêm mũi, cho nên thường chảy máu mũi … cho nên hay bị kích động … hì hì …”

      lại bật cười khúc khích, vừa cười vừa lo lắng nhìn khắp xung quanh mình, sợ mình trở thành heo, bị người ta nhốt vào lồng …

      Lưu Tú Lan vẫn sửng sốt nhìn

      Đứa em trai ba tuổi, Hạ Hân, nhìn thấy chị mình cứ cười khúc khích như vậy … cũng cười khúc khích theo …

      Hạ Tuyết vỗ vỗ đầu em trai mình, lại khẩn trương nhìn dì Lưu hỏi “Dì à, hôm nay … có người nào tới lui ở tiểu khu chúng ta hay … có xách theo trứng gà … hoặc xăng dầu linh tinh gì … hả dì?”

      Lưu Tú Lan nghe hỏi suy nghĩ chút, cười có … hết thảy đều bình thường, trời mùa đông rét lạnh thế này, ai mang theo trứng gà, xăng … ra ngoài đường chứ … có việc gì sao?”

      Hạ Tuyết suy nghĩ chút, cười gượng gạo, “Nhưng mà … làm sao có thể? Những người đó đều giỡn sao, ai rảnh rỗi …”

      “Vào nhà thôi, vừa mới về à, cháu ăn cơm chưa, đến nhà dì ăn cơm!”, Lưu Tú Lan nhiệt tình .

      “Thôi ạ, trong tủ lạnh cháu còn đồ ăn!”, Hạ Tuyết vừa cười, vừa ngồi xổm xuống dưới, nhìn em trai dễ thương của mình, thấy mái tóc ngắn củn của em mình khiến bé rất đẹp trai, mặc chiếc áo sơ mi kẻ ô màu lam, khoát chiếc áo bé xíu màu trắng … ‘oa… em trai chị ngày gặp, lại đẹp trai hơn nha … Hôn em cái!”

      Hạ Tuyết hôn cái mạnh vào khuôn mặt đỏ hồng của em trai mình …

      Hạ Hân nhìn Hạ Tuyết “Em rất nhớ chị!”

      “Chị cũng rất nhớ em! Cám ơn dì, làm phiền dì quá!”, Hạ Tuyết ôm chặt em trai mình, nhìn Lưu Tú Lan .

      “Ôi chao! Cháu cái gì đó, dì trông đám con nít như thế này ở nhà trẻ mà, mạ Hạ Hân rất ngoan, vào nhà thôi!”, Lưu Tú Lan cười .

      “Dạ”, Hạ Tuyết vào tiểu khu, lại hôn em trai mình cái mạnh.

      “Đúng rồi, tiểu khu chúng ta đến kỳ hạn phải giải tỏa, chúng ta xem nhà mới, dời , con có tính toán gì chưa?”, dì Lưu nhìn Hạ Tuyết hỏi.

      Hạ Tuyết thở dài, ôm em trai mình, cười khổ “Chúng con làm sao mua nổi căn nhà, đến lúc đó cũng chỉ có thể mướn căn phòng mà thôi, chỉ là, con nỡ rời xa dì, con tìm được hàng xóm tốt giống như dì vậy …”.

      “Sau này … bất kể con có gặp khó khăn gì, dì cũng giúp con tay … yên tâm …”

      “Cám ơn dì …”

      Trời gần tối.

      Sau khi hai chị em ăn cơm tối ở nhà dì Lưu xong liền trở về nhà mình, tắm nước nóng cho em trai mình, sau đó cũng tắm bằng nước nóng cho ấm áp, mặc chiếc áo ngủ từ trong phòng tắm ra, nhìn thấy bạn tốt Quách Dung – là con của dì Lưu, ngồi trong phòng khách, ấy ôm chiếc máy tính cũ, miệng ngậm kẹo que, mái tóc bù xù, khuôn mặt hoảng sợ nhìn vào hình ảnh trong chiếc máy … đó là cảnh Hàn Văn Hạo đê mê hôn đắm đuối … chỉ vào trong màn hình, la to “Are you? “

      35.

      Hạ Tuyết cầm khăn lông trắng, lau mái tóc ướt sủng của mình, sửng sốt, lời nào, xoay người vào phòng nhìn em trai của mình ngủ, nhìn thấy dáng ngủ như chú heo con của em mình, thỏa mãn bật cười, vừa mới ra khỏi phòng, nhìn Quách Dung ôm chiếc máy vi tính, đứng chặn ở cửa với khuôn mặt kinh ngạc, ép sát mặt ấy vào mặt , to “Là bạn sao?”

      Hạ Tuyết cảm thấy khó khăn để trả lời, cười phải mình …”

      phải bạn?”, Quách Dung gằn từng tiếng, sau đó chân chạy đến chiếc ghế salon trong phòng khách, nhún nhún đôi chân trần của mình chiếc ghế, khoa trương phải là bạn? Quần giống bạn, áo giống bạn, nước da giống bạn, mái tóc giống bạn, cả gương mặt cũng giống bạn … mà còn dám phải là bạn? Bạn có triển vọng a … làm ra chuyện này, ngay cả mình cũng dám lường gạt? Trong mắt của bạn, chỉ có mình Cẩn Nhu là bạn tốt thôi sao?”

      “Ôi chao!”, Hạ Tuyết cười trừ, biết mình nên gì nữa, đến ghế salon, ôm lấy con hổ con, ngồi xuống, làm bộ cầm điều khiển lên bật ti vi … vừa lúc bấm nhầm kênh giải trí, phát lại hình ảnh nụ hôn đắm đuối kia, phiền não trong lòng lại dâng lên, định đổi kênh Quách Dung dùng thân mình chắn trước màn hình, chỉ vào người “Bạn mau khai ra cho mình, cùng Tổng giám đốc Hàn Văn Hạo hôn nhau đắm đuối có phải là bạn hay ? Mình có hoa mắt … Mình và bạn cũng làm hàng xóm của nhau mười mấy năm rồi … khuôn mặt của bạn hóa thành tro … mình cũng nhận ra! Lá gan của bạn cũng thiệt là lớn nha … dám đắc tội với những người ái mộ Dạ Thiên Thiên và Hồ Điệp, các người ấy, mỗi người cầm quả trứng gà, lon xăng … họ ném trứng vào người bạn cho đến chết … hoặc đốt người sống thành người chết …”

      Chiếc điều khiển ti vi trong tay Hạ Tuyết rơi xuống đất, khẩn trương nhìn Quách Dung “Bạn khoa trương đấy chứ?”

      Quách Dung hừ tiếng, bước đến cầm chiếc áo khoát trắng bằng lông chim điêu của Hạ Tuyết ghế salon lên, khoát lên người mình, cảm khái, cất tiếng cười to “Trời ạ … làm bằng lông chim điêu… cả đời mình cũng thể có được cái … lần trước mình được thấy lần ti vi … suốt buổi tối ngủ được … thế giới này, chỉ có Hồ Điệp và Dạ Thiên Thiên mới xứng với những thứ đắt tiền như thế này … cho nên a …”

      Quách Dung lập tức xoay người, kéo chặt chiếc áo khoát người mình, hướng về phía Hạ Tuyết “Bạn dám cùng Hàn Văn Hạo hôn, đúng là muốn sống nữa! Bạn biết họ là ai sao, người là nữ hoàng quảng cáo, người là Ảnh hậu – Đông Phương đệ nhất mỹ nhân … họ nhổ nước miếng … cũng làm cho bạn chết đuối!”

      Hạ Tuyết sốt ruột suy nghĩ, với Quách Dung “Bạn … tôi muốn dọn nhà sao, tôi cảm thấy chổ này an toàn …”

      “Những người ở những nơi nghèo như thế này đều an toàn, bạn muốn đến trung tâm chợ, nhặt đồ bỏ, để người ta nhận ra mình ư?”, Quách Dung trợn mắt nhìn Hạ Tuyết, ôm chiếc áo khoát mà ngừng vuốt ve, mềm nha, mượt nha … xúc động “Nếu chiếc áo khoát này mà của tôi là tốt …”

      Hạ Tuyết có thời gian để nhìn xem Quách Dung làm gì với chiếc áo khoát kia, sốt ruột nhìn Quách Dung hỏi “Mình nên làm gì bây giờ? Ai da, bạn hãy nghiêm túc, cho tôi lời khuyên …”

      Quách Dung nhìn Hạ Tuyết chằm chằm, “Chỉ cần bạn ra, Hàn Văn Hạo vạch trần bạn, ai biết bạn là ai, bạn trang điểm đậm như thế, người nào nhận ra bạn …?”

      Hạ Tuyết thở phào nhõm …

      “Nhưng mà …”, Quách Dung lại vuốt ve chiếc áo khoát lông điêu, thào vào tai Hạ Tuyết “Bạn có chắc chắn … người đàn ông tên Hàn Văn Hạo kia … vạch trần bạn là ai ?”

      36.

      Đôi mắt Hạ Tuyết lúng liếng, vo tròn vòng, cắn cắn môi dưới …

      Quách Dung nhìn lúc lâu, hai chân cuộn tròn chiếc ghế salon, vươn vai đấm cái vào vai Hạ Tuyết, hỏi “ cho mình biết, rốt cục xảy ra chuyện gì? Sao bạn lại cùng Hàn Văn Hạo dính với nhau, còn bày ra nụ hôn đắm đuối như thế trước mặt công chúng, tối hôm qua, phải bạn và bạn thân nhất Cẩn Nhu chung với nhau sao, bạn còn rất hay là hai người cùng nhau trãi qua lễ giáng sinh này mà, suốt đêm về, có chuyện gì xảy ra chứ …”

      có”, Hạ Tuyết nhìn chằm chằm Quách Dung kêu lên, “Bạn bị gì chớ, sao lại mình như thế! Mình … chỉ xảy ra chút hiểu lầm … trùng hợp thôi … mình và Hàn Văn Hạo có chút quan hệ nào …”

      có quan hệ?”, Quách Dung đảo mắt nhìn chiếc áo khoát lông điêu người mình, rồi nhìn Hạ Tuyết tức giận sợi lông chiếc áo khoát này đáng giá hơn cả bạn đó nha, còn có quan hệ!”

      “Ai da, có quan hê!Nếu như có quan hệ gì, sao mình lại giấu bạn chớ, huống chi, người đàn ông đó có gì đáng giá để cho mình thích?!”, Hạ Tuyết .

      Quách Dung trợn to đôi mắt của mình, giật mình nhìn Hạ Tuyết “Con ngu ngốc này, dám người đàn ông đó có gì đáng giá để cho bạn thích hả, bạn điên rồi ư, có biết người đó là ai ?”

      Hạ Tuyết quay đầu, thờ ơ ngó Quách Dung …

      Quách Dung tức giận ôm lấy chiếc máy tính, Google gõ vào ba chữ “Hàn Văn Hạo”, lập tức nhảy ra đống tài liệu, Quách Dung tùy tiện mở ra trang trong số ấy, chỉ vào hình ảnh và thông tin máy tính, “Bạn nhìn kỹ xem … người đàn ông hôn bạn sáng nay … rốt cục là người nào …”

      Hạ Tuyết vừa cắn đầu ngón tay, vừa nhìn … “ là người đứng đầu giới ngân hàng, bất động sản … là người đứng đầu tập đoàn tài chính đa quốc gia …”

      “Mình cho bạn biết …”, Quách Dung ghé sát vào tai Hạ Tuyết thầm “chị của mình là người phụ trách kênh giải trí về mỹ thực ở đài truyền hình, hôm nay chị ấy với mình, ra Hồ Điệp chính là người cũ của Hàn Văn Hạo, còn Dạ Thiên Thiên là người tình bây giờ, hai này so tài cao thấp với nhau! Bởi vì nghe mọi người rằng, Hồ Điệp vẫn còn thỉnh thoảng ra vào khách sạn cao cấp 6 sao của tập đoàn Hàn thị cùng Hàn Văn Hạo … trãi qua đêm xuân … cho nên ta rất phách lối …”

      Hạ Tuyết nhịn được nữa, hỏi “Người tình của Hàn Văn Hạo kia … bây giờ là Dạ Thiên Thiên, sao lại cùng Hồ Điệp dây dưa ?”

      “Aiz …”, Quách Dung lại tiếp tục vuốt ve chiếc áo khoát mềm mại kia, tiếp “Loại đàn ông đó làm sao có thể chỉ có phụ nữ … phải, sáng nay cũng cùng bạn dây dưa sao…”

      Hạ Tuyết im lặng, đúng lúc kênh truyền hình lại chiếu cảnh Hàn Văn Hạo sắp đến hội sở của tập đoàn châu báu Hàn thị, các phóng viên đến hỏi về scandal sáng nay …

      Hạ Tuyết cầm cốc trà xanh lên vừa uống vừa khẩn trương nhìn ti vi, màn hình lúc này chiếu cảnh Hàn Văn Hạo vừa bước xuống chiếc xe Rolls Royce, liền bị các ký giả vây quanh trước hội sở … mọi người rối rít hỏi ý kiến về scandal sáng nay, hỏi hôn đắm đuối sáng nay là ai … Các vệ sĩ của Hàn Văn Hạo hộ tống vào … “ ấy là người phụ nữ của tôi!”…

      “Phốc —-“, ngụm trà xanh trong miệng Hạ Tuyết … toàn bộ đều phun thẳng về hướng ti vi …

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      37.

      Hàn Văn Hạo mặc bộ tây phục màu trắng, bên trong là chiếc áo sơ mi màu lam đậm, cổ áo mở thoáng ra, bên ngoài còn khoát chiếc áo khoát dài màu đen, trắng đen đủ bộ, cùng các hộ vệ bước vào, xanh vàng rực rỡ cả đại sảnh của khách sạn, giám đốc và quản lý lập tức nghênh đón …

      “Tổng giám đốc … tiểu thư Dạ Thiên Thiên đợi ngài ở sảnh thức ăn Tây … “Giám đốc khách sạn khom người

      “Ừ…”, Hàn Văn Hạo lạnh lùng đáp lại, thẳng qua đại sảnh bước vào thang máy … Tả An Na dẫn mọi người cùng nhau đứng ở thang máy, khẽ gật đầu chào.

      Cửa thang máy chậm rãi đóng …

      ***

      Cả đại sảnh thức ăn Tây vắng lặng, chỉ có bếp trưởng và nhân viên phục vụ ưu tú nhất chuẩn bị nướng thịt bò bít tết ở ngoài trời …

      Hai nhân viên phục vụ khác làm món nước uống Tuyết Liên cho Dạ Thiên Thiên, Tuyết Liên được cát thành từng mảnh từng mảnh vào chén thủy tinh, sau đó rót nước suối vào, chén nước được đặt chiếc khay màu vàng kim rồi được đưa vào trong phòng khách vô cùng trang nhã ở trung tâm …

      Dạ Thiên Thiên im lặng nhìn cách bày biện bàn, bàn còn có chiếc máy vi tính màu hồng … Dạ Thiên Thiên xem cảnh Hàn Văn Hạo ôm hôn đắm đuối trước cổng khách sạn Tam Á, vừa xem vừa hớp vài ngụm nước Tuyết Liên …

      Tiếng bước chân mạnh mẽ vọng đến …

      Da Thiên Thiên chớp đôi mắt nâu xinh đẹp của mình, tiếp tục xem video clip vừa rồi … đến cảnh Hàn Văn Hạo vào hội sở … câu “ ấy là người phụ nữ của tôi”, cười lạnh lẽo, nhàng đậy nắp máy tính lại …

      Khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Văn Hạo xuất ở sảnh thức ăn Tây này, quản lý phòng ăn và hai nhân viên phục vụ lập tức tiến lên, khom người cung kính gọi “Tổng giám đốc”

      Hàn Văn Hạo im lặng, cởi chiếc áo khoát đen dài của mình ra, nhân viên phục vụ lập tức nhận lấy … Hàn Văn Hạo mặc bộ tây phục màu trắng, thong thả tới trước mặt Dạ Thiên Thiên, quản lý phòng ăn vội vàng tới kéo ghế mời ngồi …

      “Đến đây lúc nào?”, Hàn Văn Hạo ngồi kế bên cạnh, nhàn nhạt hỏi.

      “Mới vừa rồi…”, Dạ Thiên Thiên cũng nhàn nhạt trả lời … “Bởi vì kiên sáng nay mà ký giả trong thành phố có mặt khắp nơi, giao thông tắc nghẽn, em muốn tới sớm chút cũng được”.

      Hàn Văn Hạo lên tiếng, nhân viên phục vụ dâng ly rượu đỏ sản xuất từ năm 82 đưa cho , sau khi nếm thử ngụm, mới phải em thích uống rượu đỏ sản xuất năm 82 sao, tại sao hôm nay lại uống loại rượu đỏ này?”

      Khóe miệng Dạ Thiên Thiên cong lên, nở nụ cười “ phải thích sao?”

      Hàn Văn Hạo lên tiếng, lại khẽ nhấp thêm miếng rượu đỏ,quay đầu nhìn đầu bếp nướng món bò bít tết cách đó xa, mùi thịt nướng thơm phức lan tỏa xung quanh …

      “Từ khi nào em thay đổi trở nên hòa hợp như thế này?”, Hàn Văn Hạo nhìn nhân viên phục vụ cầm hai miếng thịt bò bít tết, vừa mới được đầu bếp nướng xong đưa tới …

      Dạ Thiên Thiên lạnh lùng, cầm dao nĩa lên “Khi nào em có thể bị đá ra khỏi phòng? phải đêm qua em có tới sao?”

      Hàn Văn Hạo cầm dao nĩa lên, vừa cắt thịt bò vừa “Đêm qua tới, vậy sau này cũng được tới nữa …”

      Dạ Thiên Thiên cắn miếng thịt bò bít tết, ngẩng đầu lên, gương mặt căng thẳng nhìn Hàn Văn Hạo “Xem ra … em rất nhanh trở thành người cũ”

      “Em cũ rồi”, Hàn Văn Hạo dửng dưng .

      Dạ Thiên Thiên bắt đầu thở dốc, cười gượng gạo hỏi “ đó là ai?”

      “Em chưa cần thiết phải biết”, Hàn Văn Hạo vừa cắt miếng thịt bò, vừa lạnh lùng .

      38.

      là tàn nhẫn … “, Dạ Thiên Thiên tức giận, trong lòng cảm thấy chua xót “Từ trước tới nay, em chưa bao giờ gặp người đàn ông bá đạo giống như vậy, ác độc cùng tàn nhẫn … chỉ mới cự tuyệt buổi tối, mà tìm người phụ nữ khác để trút giận em”

      Hàn Văn Hạo chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Dạ Thiên Thiên cười lạnh lùng “Em suy nghĩ quá nhiều, tôi có thời gian để chơi trò chơi tình với em … “

      Dạ Thiên Thiên tức giận, ném chiếc khăn ăn lên bàn, hai lời, đứng dậy cầm túi bước qua Hàn Văn Hạo, định rời

      Hàn Văn Hạo nhanh chóng cản lại, nắm chặt tay Dạ Thiên Thiên “Ăn xong bữa tối này …”

      “Em đói bụng!”, từ trước đến nay, Dạ Thiên Thiên là người duy nhất dám phản kháng Hàn Văn Hạo!

      đói bụng cũng phải ăn!”, Hàn Văn Hạo lại lạnh lùng .

      … “, Dạ Thiên Thiên tức giận nhìn người đàn ông trước mặt này, tay nắm chặt tay mình, tay nâng ly rượu đỏ lên, nếm chút, rất lịch nhàng … hôm nay mặc bộ tây phục màu trắng, chiếc áo sơ mi màu lam, khuôn mặt rắn rỏi … toàn thân tỏa ra quyến rũ chết người …

      Dạ Thiên Thiên sâu sắc nhìn chăm chú lâu … lâu … đột nhiên hôn lên môi

      Hàn Văn Hạo mím chặt đôi môi mỏng của mình lại, khuôn mặt lạnh lùng, cử động …

      Dạ Thiên Thiên khẽ khàng trêu chọc đôi môi , cắn cắn cánh môi mỏng của … hai tay cởi áo khoát người mình ra, để nó rơi xuống bên cạnh đôi giày cao gót, bên trong chỉ mặc chiếc áo ngang ngực, bó sát người và chiếc quần short màu đen, ngồi chân Hàn Văn Hạo, lẳng lơ mút cánh môi mỏng ấy …

      Quản lý phòng ăn thấy thế, liền giọng bảo mọi người rời

      Ánh mắt Hàn Văn Hạo vẫn lạnh lùng, rốt cục sau khi bị Dạ Thiên Thiên trêu chọc lát mới hé mở đôi môi của mình ra … Dạ Thiên Thiên thấy thế liền dùng lưỡi của mình tấn công vào miệng , hai người cùng hôn nhau đắm đuối …

      Hàn Văn Hạo chậm rãi đưa hai tay ôm chặt chiếc eo mảnh khảnh của , ép người vào trong ngực mình … thò tay vào trong ngực , nhàng xoa bóp …

      “Ừm…”, Dạ Thiên Thiên bắt đầu phát ra những tiếng thở dốc, hôn nữa, ôm chặt chiếc cổ , thở hổn hển người đàn ông bá đạo, tại sao em luôn bị hấp dẫn, tại sao lại tìm đó để chọc tức em, khiến em tức đến điên cuồng …”

      Hàn Văn Hạo gì thêm, ôm Dạ Thiên Thiên, bước về hướng phòng VIP …

      39.

      Đêm mơ…

      Tuyết bay … từng bông tuyết … từng bông tuyết rơi xuống…

      Hạ Tuyết nằm ở giường, ôm chăn đệm, trằn trọc, những hình ảnh hồi ứctrong giấc mơ như muốn đánh thức Hạ Tuyết, đổ mồ hôi đầm đìa, túmchặt chiếc chăn màu lam đậm, cánh tay run rẩy, nhớ lại cảnh đêm qua haingười ở trong căn phòng, nụ hôn của người đàn ông ấy in đậm mỗi tấc da thịt , ngay cả những nơi chỉ hôn khẽ cũng để lại dấu vết, bá đạo và mạnh mẽ, thào “Thân hình của em là đẹp …”

      Cơ thể Hạ Tuyết ngừng thở gấp, ngực phập phồng vì tức giận, tất cảhình ảnh trong đầu đều là ánh mắt cháy bỏng của người đó, còn có lồngngực rắn rỏi màu đồng, toàn thân tỏa ra sức quyến rũ chết người…

      được … được … được tới đây …”, hai tay Hạ Tuyết lại túmchặt chăn đệm, trong giấc mơ, nhìn Hàn Văn Hạo như thế, đètrên người , ngừng hôn lên ngực , nơi có hai chiếc núm hồngphấn, tách hai chân ra, mạnh mẽ đâm vào, thầm vào tai “Cơ thểcủa em chặt, tôi muốn em mỗi ngày…”

      Đột nhiên, cánh cửaphòng Tổng thống xa hoa mở mà bung ra, vô số người ái mộ Hồ Điệpvà Dạ Thiên Thiên tức tốc xông tới, cầm trứng gà, axit ngừng tạtvào người , sắc mặt hung tợn, la to “ dám giành người đàn ông của Hồ Điệp và Dạ Thiên Thiên ư, hôm nay chúng tôi khiến tan xác!”

      “A________” Hạ Hạ Tuyết thét lên chói tai, la to trong gian phòng tối om “ được —–“

      thở dồn dập, ngồi ở giường, sợ tới mức đầu chảy đầy mồ hôi, nướcmắt chảy ròng ròng nhìn khắp xung quanh, khi biết là mình nằm mơ, còn chút sức lực, tựa mình vào giường, lau nước mắt …

      Tiếng đập cửa vang lên, em trai ở ngoài, non nớt gọi “Chị ơi …”

      Hạ Tuyết vừa nghe tiếng em trai, biết mình làm cho bé sợ, mở cửaphòng, nhìn thấy bé mặc chiếc áo ngủ bằng vải màu lam, mang dép đỏ, đứng ở cạnh cửa, vừa xoa xoa mắt vừa nhìn chị mình, giọng khàn khàn non nớt, “Chị, chị làm sao vậy?”

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      40.

      đâu, chị tuyệt đối để ai đưa em đến đó”, Hạ Tuyết cắn răng nghĩ đến lúc cha mẹ qua đời, dì của họ vì sợ hai chị em gây phiền phức đến gia đình mình, nên liền nhẫn tâm gạt Hạ Tuyết, quyết tâm đem Hạ Hân đến nhi viện … Lúc ấy, Hạ Tuyết như muốn điên, khóc tìm em trai mình khắp nơi, khóc và quỳ xuống cầu xin dì mình …

      “Dì à … con van cầu dì, chúng con tuyệt đối làm liên lụy đến dì … cho dù phát sinh chuyện gì, cho dù hai chị em phải ăn xin, cũng phải sống chung với nhau! Tuyệt đối cầu xin các người, dù chỉ là chút xíu … Con ở đây xin thề với trời đất, nếu có ngày như thế, con chết yên lành!”

      “Tao đưa nó , phải vì suy nghĩ cho hai chị em mày sao, hai đứa tụi mày làm gì để sinh sống, mày mới 17 tuổi, nó mới đầy tháng, mày nuôi nó như thế nào?”, dì nhẫn tâm với Hạ Tuyết như vậy.

      Hạ Tuyết khóc, to “ … Dì à, con nhất định cố gắng kiếm tiền nuôi em, mặc kệ phát sinh chuyện gì, chị em con phải ở cùng nhau, nếu có em, thế giới này con chỉ có mình, còn người thân nào, là nhi … Dì, con van cầu dì … Em mới đầy tháng mất cha mẹ, đủ tội nghiệp rồi … con van cầu dì …”

      Lúc ấy, Hạ Tuyết quỳ gối tuyết, vừa khóc vừa ngừng dập đầu, trán đụng đến toát máu tươi, nhuộm đỏ cả khoảng tuyết trắng …

      Cuối cùng, Hạ Tuyết theo lời dì , đến nhi viện tìm được em trai. Lúc ấy, chạy như bay đến nhi viện, được Sơ dẫn dắt, đến gian phòng trẻ sơ sinh u ám kia, nhìn thấy em trai đáng thương của mình oa oa khóc to, ngay lúc ấy, cũng chạy thằng đến quỳ gối bên cạnh em mình, khóc rống lên, muốn đem em mình rời khỏi nhi viện ngay lập tức.

      Ba mẹ để lại mấy vạn đồng, đều để dành mua sữa bột cho em uống, ban ngày, buổi tối đều cõng em lưng, đến nhà ăn rửa chén cho người ta, giặt đồ, hoặc nhân những việc lao động chân tay để làm, đến mùa tuyết rơi, nhìn em vui vẻ bò khắp trong căn nhà ấm áp, cũng bắt đầu tìm việc để kiếm sống …

      Những tháng năm ấy rồi cũng qua, bây giờ Hạ Hân ba tuổi, bắt đầu học ở nhà trẻ, liền cho em tới nhà trẻ của dì Lưu hàng xóm, nhờ thế, nên tiền học phí luôn luôn được ưu đãi rất nhiều.

      Bình thường, ở nhà có việc gì, dì Lưu thường hay mua thức ăn và quần áo cho Hạ Hân, nghĩ tới em trai mình cũng là đứa trẻ ngoan ngoãn, thông minh, hiểu chuyện, tuy rằng còn rất nhưng biết cám ơn mỗi khi ai đó cho cái bánh qui, cục kẹo, bé đều cúi đầu sâu “Cám ơn…”

      Hạ Tuyết nhớ tới những việc ấy, cảm thấy như được an ủi, cười rộ lên, ôm chầm lấy em mình, nước mắt tuôn trào “Hạ Hân, chị có em bên cạnh rất mãn nguyện rồi, chị sợ gì hết … cho nên … chúng ta phải sống vui vẻ hạnh phúc … hôm nay, chị biết mình vẫn có thể sống tiếp, mãi mãi ở cạnh bên em, trong lòng vô cùng cảm kích …”

      Hạ Hân nghe chị mình thế, cũng ngoan ngoãn cười to, “Hạ Hân cũng chị, Hạ Hân nhanh chóng lớn lên, sau đó cùng chị rửa chén …”

      “Bé ngốc!”, Hạ Tuyết cười, nước mắt ngừng chảy, “Đứa bé ngốc a … Em phải học tốt, làm người đàn ông thực thụ trong tương lai, như vậy, ba mẹ ở thế giới bên kia vui vẻ cười … biết ?”

      “Dạ”, Hạ Hân ngoan ngoãn gật đầu.

      “Tới đây, chị hát ru em ngủ …”, Hạ Tuyết hăm hở .

      0cần, chị hát rất khó nghe….”Hạ Hân nhanh chóng cự tuyệt.

      “Vậy sao?”, Hạ Tuyết lải nhải “Quả rất hay mà”

      xuôi tai…”

      “Rất hay…”

      “Cháy nhà_______ chạy mau!!!”

      “Chị hát ru em ngủ …”

      “Em muốn nghe …”

      “Hạ Tuyết, Hạ Hân, mau ra đây … Cháy a …………”, ngoài cửa vang lên tiếng đập ầm ầm, cùng với tiếng gọi thất thanh của dì Lưu … “Hạ Tuyết … Hạ Hân … mau ra đây … cháy nhà rồi!!!

      41.

      Hạ Tuyết theo bản năng liền ngưng lại suy nghĩ, theo tiềm thức nghe tiếng dì Lưu cùng thanh gõ cửa: “Hạ Tuyết ...... mau ra đây. trong lầu cháy rồi. Chạy mau a.....”

      Hạ Tuyết vừa nghe, nhất thời sắc mặt trắng bệch, sợ hãi lớn để cho hồn bay phách tán, ý thức hỗn độn khẩn trương chân trần chạy xuống giường, vội vàng cầm thảm lông rất dày, hai tay run rẩy ôm lấy em trai, bước nhanh ra ngoài, vừa hướng em trai bên cạnh : “Em đừng sợ, trong lầu cháy, chúng ta chạy ra, lập tức về nhà...”

      Hạ Hân nghe chị , giống như cũng có thể cảm nhận được sợ hãi, vội vàng cầm thảm lông, vươn ra hai tay ôm lấy chị, cùng lúc nghe ngoài cửa tiếng dì Lưu kêu.... : “Dì ở bên ngoài........” bập bẹ .

      “Đúng!” Hạ Tuyết vội vàng đáp ứng, như bay đến cửa chính bên cạnh phòng khách, theo bản năng, tay lấy ra chứng minh thư của mình và của em trai, sau cùng là sổ tiết kiệm, run rẩy bọc trong túi tiền của áo ngủ mình, nắm chặt cửa , xoay ổ khóa, cửa mở ra, trận khói lớn đập vào mặt, khủng bố đáng sợ đốt trọi mùi vị, ở cửa thang lầu ánh lửa nhanh chóng bốc cháy lên.

      “A........” Hạ Tuyết sợ tới mức khóc lên, che miệng em lại, hướng vào trong lòng, vội vàng hướng vào phòng, đối với em trai cắn răng thê lương kêu to: “Em chờ lúc, rất lạnh.... Em nhất định phải cắn răng nhịn xuống, chị em chúng ta nhất định phải chạy .”

      “Oa........” Hạ Hân bị đặt bàn cơm trong phòng bếp, thất thanh khóc rống lên, kêu to: “Chị... chị... em rất sợ...”

      “Đừng sợ. Chúng ta nhất định có thể chạy .” Hạ Tuyết phẫn thanh kêu to xong, trực tiếp lấy chậu nước bên cạnh phòng bếp, cắn chặt răng, do dự hướng lên thân mình hắt xuống.... Nhất thời tê cóng lạnh buốt thẩm thấu, đông lạnh toàn bộ lý trí, hai chân mệt mỏi quỳ xuống, ý thức mảnh trắng xanh, hoảng thần hồi lâu...

      Hạ Tuyết cuối cùng khôi phục lại ý thức, cường chống lại thân thể lạnh run rẩy đứng lên, mới phát giác khói đặc ở nhà càng ngày càng nặng, do dự cắn chặt răng, lại cầm cái chậu, hứng chậu nước lạnh, tới trước mặt em trai, nước mắt chảy xuống nhìn em khoác sâu trong tấm thảm lông, ngồi bàn cơm tiếp tục sợ hãi mếu máo khóc, Hạ Tuyết nghẹn ngào đau lòng với em: “Hạ Hân, chị thực xin lỗi em. Đúng là em nhất định phải cắn răng nhịn xuống, sau khi chạy ra chúng ta tìm chỗ ấm áp ở. Nhất định có thể sống sót tốt.”

      xong, liền cắn răng nhẫn tâm bê chậu nước lạnh, hướng người em trai hất thẳng qua.

      “A.....” Hạ Hân lạnh băng kêu to, nước mắt cùng nước lạnh chảy xuống, hai tay lạnh phát tím, run rẩy thương cảm nắm chặt nắm tay, sợ hãi khó chịu khóc lớn: “Chị...... rất lạnh a....”

      Hạ Tuyết nhanh chóng ôm lấy em, ôm chặt vào trong ngực, cắn răng : “Nhẫn nhẫn liền qua ! Nhẫn nhẫn liền qua !” hai lời, liền ôm lấy em trai lạnh băng khóc rống, ấn nhanh đầu , cúi đầu thẳng hướng ngoài cửa ra...

      đoàn ánh lửa ngoài cửa lao thẳng tới Hạ Tuyết.

      Hạ Tuyết vốn là gấp ngã bên cạnh cửa, trốn thoát ánh lửa kia, lại cắn răng ôm chặt em trai, đem khuôn mặt em trai án tại trong lòng, tiếp tục theo dọc tường từng bước ra ngoài, vừa bò vừa tránh thoát từng trận ánh lửa bay qua, cao giọng khóc lóc kêu to: “Hạ Hân...... nhịn xuống, chúng ta nhất định phải sống ra!!”

      42.

      Chung cư lâu năm tu sửa, vốn an toàn, hôm nay hỏa hoạn thế này, tầng trệt chống đỡ thoát ra nhìn như muốn sập xuống.

      Người nhà dì Lưu đứng ở trước chung cư, nhìn thế lửa càng ngày càng mạnh, đều thất thanh kêu khóc: “Hạ Tuyết... Hạ Hân... đáng thương hai đứa ... các cháu còn ở trong đó a?”

      Quách Dung lại cùng ba chạy tới trước mặt nhân viên phòng cháy, khẩn trương , phía tây chung cư phòng 403, còn có hai chị em thể chạy ra ngoài, xin bọn mau vào tìm hai chị em đáng thương kia.

      Nhân viên phòng cháy vừa nghe, lập tức thông tri cứu viện chuẩn bị vào trong cứu người.

      “Hạ Tuyết... Hạ Hân...” Dì Lưu đau lòng khóc : “Đều do dì, vừa rồi nên rời khỏi các cháu trước, nếu các cháu có xảy ra chuyện gì, ta như thế nào làm... thất vọng cha mẹ cháu ở trời...”

      Phịch tiêng vang to, theo phía tây chung cư truyền đến, sau khi hơi ga nổ mạnh, bay ra vô số thủy tinh, đốm lửa , tới tấp bay tới chỗ trống ...

      “Các người tránh xa... nơi này nguy hiểm...” Nhân viên phòng cháy bắt đầu bố trí tuyến phòng vệ, để cho cư dân nhao nhao lùi về phía sau, sau đó vô số nhân viên phòng cháy dẫn theo vòi nước, vọt vào đám cháy...

      Chỗ rẽ tầng hai chung cư, Hạ Tuyết thương xót ôm em trai, bị khói làm cho cay mắt, càng ngừng ôm chặt em trong lòng, để cho khuôn mặt nhắn tựa vào quần áo ướt của mình, cấp bách che miệng, điên cuồng mà ho khan, vừa ho khan vừa ôm em bò về phía trước, lúc này Hạ Hân còn ý thức gì, Hạ Tuyết vừa ho vừa khóc bò lên phía trước... “Hạ Hân... em phải hãy gắng chút, chúng ta có thể ra ngoài... Hạ Hân, em cần dọa chị, chị vì em chịu nhiều cực khổ, là muốn nhìn em khỏe mạnh, vui vẻ lớn lên! em ngàn vạn lần cần gặp chuyện may. Hạ Hân, em trai đáng thương của chị!”

      Hạ Tuyết vừa thương cảm kêu khóc, bên cạnh thân thể run rẩy ôm chặt em trai, bởi vì khói quá dày đặc nên thực thấy tình hình của em, đành phải vừa lên tiếng khóc và ngừng bò lên phía trước, : “Tiểu Hân... em cần bỏ lại mình chị, thế giới này chị chỉ còn người thân, em ngàn vạn cũng cần tới cùng ba mẹ, như vậy đối với chị rất tàn nhẫn... Ba mẹ cứu chúng con , cứu chúng con ... Ba năm nay đều quá đủ rồi, ba mẹ, cứu chúng con ... Chúng con cũng muốn chết... Hạ Hân! Nghe được chị ? Hạ Hân!!”

      Hạ Hân trong lòng bất đắc dĩ hôn mê, có còn tiếng khóc...

      Hạ Tuyết bên bò, bên lại khóc : “Tiểu Hân... em nghe... chị hát cho em nghe... có được hay ? Chị hát bài hát ru con cho em nghe... Khụ khụ khụ khụ...” Hại Tuyết lại thở hổn hển mấy hơi thở, mới tiếp tục xướng.... “Chớp lóe chớp lóe lấp lánh, đầy trời đều là Tiểu Tinh Tinh... treo bầy trời tỏa ánh sáng...” Từng giọt, từng giọt nước mắt theo khóe mắt Hạ Hân giọt xuống, rơi xuống hai tay đen kịt...

      Hạ Tuyết rốt cuộc cách nào khống chế lên tiếng khóc lớn, phát điên muốn xông xuống dưới lầu, lại đột nhiên nghe được tầng truyền đến tiếng nổ lớn, giá gỗ thang gác tầng hai, cuối cùng bởi vì tiếng nổ chấn vang, hướng về Hạ Tuyết cùng Hạ Hân hai người đảo ngã trở lại...

      Hạ Tuyết vừa nhấc đầu, nhìn về phía giá gỗ, thê lương ôm chặt em, kêu to: “A........ cứu mạng a........”

      Dì Lưu và mọi người dưới lầu, nghe được tiếng kêu thê lương, nhao nhao phá tan phòng tuyến, kêu to: “Hạ Tuyết..... Hạ Hân.....”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :