1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước giá trên trời của tổng giám đốc - Hàn Trinh Trinh (631c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      13.

      Khóe miệng Hàn Văn Hạo lộ ra nụ cười lạnh lùng, lôi cuốn, dụ dỗ…

      - Muốn tôi buông tha cho ?

      Hạ Tuyết dám lên tiếng vì muốn làm cho cơn tưc giận của Hàn Văn Hạo dịu xuống…Mồ hôi nóng trán từng giọt, từng giọt chảy dọc xuống khóe mắt, làm những sợi tóc bị ướt dính sát vào cổ ra nét điềm đạm đáng .

      Hàn Văn Hạo hoàn toàn bất ngờ, cử động được, nhìn thấy trong đôi mắt có chút phức tạp, chậm rãi :

      - Cầu xin tôi…

      Trong nháy mắt, ánh nhìn của Hạ Tuyết đối với Hàn Văn Hạo rất khẩn trương khi thấy đôi mắt của Hàn Văn Hạo nhìn khắp toàn thân mình, chóp mũi khuôn mặt tuấn của Hàn Văn Hạo chạm vào chóp mũi của , khiến cho cảm thấy nhồn nhột…

      lại nuốt xuống nước miếng trong cổ họng, hơi thở dồn dập, vẫn có chút cam lòng, kêu

      - Tôi xinh

      Hàn Văn Hạo nheo đôi mắt lại, trong ánh mắt nhìn thể bực tức…

      Hạ Tuyết vừa nhìn thấy ánh mắt này của HVH, lập tức lại sợ hải, giọng yếu ớt…

      - Tôi…tôi, tôi… Tôi xin

      Hàn Văn Hạo vẫn tiếp tục lạnh lùng, nghiêm mặt nhìn

      Hạ Tuyết sợ tới mức hồn vía bay lên mây, run rẩy lập bập

      - Tôi xin

      Tay của Hàn Văn Hạo trói chặt hai tay của Hạ Tuyết, càng lúc càng chặt…

      - muốn thôi làm thế nào mới hài long?

      Hạ Tuyết sắp khóc, toàn thân đều đổ mồ hôi, thể động đậy, đôi chân thon dài đẹp của bị hai chân đè chặt, chẳng mấy chốc tê rần… mệt mỏi…



      Khóe miệng Hàn Văn Hạo cong lên, ra nụ cười nhạt nhẽo,

      - Xin tôi…phải làm tốt…xem tâm trạng tôi thế nào…tôi quyết định lại, nên tha hay tha

      Hạ Tuyết nghe xong cảm thấy bất đắc dĩ, thở dài, thái độ mềm lại, bất đắc dĩ mở to đôi mắt, giọng yếu ớt có chút ngọt ngào,

      - Xin

      dòng nước ấm bao trùm trái tim Hàn Văn hạo, khiến trái tim HVH dường như bỗng hóa mềm…

      Hạ Tuyết nhìn thấy ánh mắt kia của người đàn ông vẫn có chút thay đổi … lại khẩn cầu, giọng mềm mại …

      - Xin

      Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt hơi lóe sáng, dòng nước ấm chảy xiết nhanh chóng lan tỏa khắp toàn thân… Hàn Văn Hạo vẫn như cũ, đè chặt người Hạ Tuyết, hai tròng mắt nóng rực, chậm rãi nhìn vào đôi mắt quyến rũ nhưng hoảng sợ của , đôi mắt ấy khiến cho HVH càng muốn trêu đùa thêm…

      Hạ Tuyết nhìn người đàn ông cứng rắn như pho tượng này, tuyệt vọng, vô cùng tuyệt vọng…

      - Tôi…tôi sai rồi…tôi sai rồi…tôi…tôi dám…

      Hạ Tuyết vừa mới xong, đột nhiên hốc mắt đỏ hoe, nước mắt liền tuôn chảy xuống… ràng là bị người bạn tốt của mình hãm hại, sau đó lại bị người đàn ông này đoạt lấy lần đầu tiên, muốn đòi lại chút công bằng cho mình, nhưng lại phải chịu thêm tổn thương…Thế giới này rốt cục là như thế nào đây? cắn môi dưới của mình, nước trong hốc mắt vì bi thương quá đỗi đông lại…đột nhiên cảm thất mệt mỏi, rất mệt mỏi… muốn gì nữa hết…

      Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn nước mắt tuôn trào cuồn cuộn, vẫn như cũ chút thay đổi, nhưng đôi tay kìm chặt hai tay hơi hơi thả lỏng chút…

      Hạ Tuyết sửng sốt, kinh ngạc trong đôi mắt lóe sáng, chậm rãi quay đầu lại nhìn HVH, nước mắt tiếp tục tuôn trào…

      Hàn Văn Hạo vẫn lạnh lùng nhìn , híp đôi mắt lại nữa, đè nén luồng khí nóng chảy xiết trong người, hít thở sâu rồi mở miệng

      - Tôi rồi…tôi cũng cưỡng bức phụ nữ…chỉ vì quá bướng bỉnh…

      Hạ Tuyết nuốt nuốt nước miếng, hơi thở gấp ráp dồn dập, tiếp tục khóc, :

      - “Tôi…tôi…tôi thực có lỗi…”, từng giọt từng giọt nước mắt của Hạ Tuyết lăn xuống…

      14.

      Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn những giọt nước mắt của Hạ Tuyết lăn dài , chậm rãi đứng dậy gì, cũng thèm liếc mắt nhìn cômột cái nào, cúi người sửa sang lại quần áo…

      Hạ Tuyết có chút kinh ngạc, trừng đôi mắt ướt nhèm của mình nhìn Hàn Văn Hạo…

      Hàn Văn Hạo nhìn , chỉ tỉnh táo đứng ở mép giường, thẳng với :

      - “Nếu biết thỏa hiệp sớm chút tôi tức giận…”, HVH vẫn kiêu ngạo ai sánh nổi…

      Hạ Tuyết dám chuyện nữa, khẽ khàng cắn môi, lau nước mắt, trầm mặc lấy áo khoát của mình mặc vào…

      Hàn Văn Hạo vẫn như cũ, lạnh lùng nhìn …lúc này mới thấy được khuônmặt của mang nét đẹp Đông Phương này, khuôn mặt trái xoan, đôimôi động lòng người, đôi mắt xếch long lanh trong veo sáng ngời, lỗ mũithật cao, gợi cảm mà trong sáng, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng hình cungcủa còn dính chút máu, phỏng chừng là do lúc nãy giãy dụa…

      Hạ Tuyết cắn khẽ môi dưới, trầm mặc, sợ hãi kéo áo khoát che kín sợi dây chuyền…

      Hàn Văn Hạo nhìn thấy bộ dáng ấy của Hạ Tuyết, nhớ tới vừa rồi giãy dụamạnh mẽ như thế nào, nên lại chủ động khiêu khích, hai tay bóp chặtchiếc cằm của , nâng khuôn mặt lên…

      Hạ Tuyết hoảng sợ giống như bị rắn cắn, đôi mắt hơi rưng rưng, ánh mắt nhìn HVH phức tạp lẫn sợ hãi, hơi thở dồn dập…

      Hàn Văn Hạo nhìn kỹ Hạ Tuyết, trong ánh mắt lên ủy khuất cùng cam lòng, bực bội, chậm rãi :

      - Như thế nào? phục?

      - “ có. . . . . . . . .”, Hạ Tuyết nhanh chóng đáp.

      - “Hừ. . . . . .”, Hàn Văn Hạo vừa muốn nghe tiếng đập cửa vang lên…

      Hàn Văn Hạo buông lỏng hai tay ra, thọc hai tay vào túi quần, rồi xoay người, chầm chậm :

      - Vào

      Hạ Tuyết lại cúi đầu, ngồi ở bên giường, muốn nhúc nhích cũng dám nhúc nhích…

      Bí thư Tả An Na bước vào, liếc mắt nhìn thấy vị tổng giám đốc vẫn uy phong lẫm lẫm như cũ đứng ở mép giường, bên cạnh là ngồi trầm mặc, đầu đầy mồ hôi, giữa hai người này phảng phất lộ ra chút ý mập mờ…

      Hàn Văn Hạo xoay người lạnh lùng trừng mắt nhìn ta. . . . . .

      Tả An Na lập tức tập trung tình thần, khẽ gật đầu, :

      - Có rất nhiều phóng viên cùng truyền thông tụ tập bên ngoài khách sạnTam Á, biết…Theo tin tức thu được từ nơi đó, họ biết được tối quangài họp mặt ở khách sạn cùng…”

      Đôi mắt Hàn Văn Hạo lóe sáng, ánh mắt từ từ trở nên tức giận, bắn ra những tia sáng lạnh thấu da người…

      Hạ Tuyết khỏi chủ động ngẩn đầu, nhìn người đàn ông trước mắt này…

      Hàn Văn Hạo lạnh lùng ngửa đầu :

      - “Chính bởi vì , dám tùy tiện ném cây trâm ngọc hình con bướm của Hàngia…cho nên mới làm cho tôi sáng nay thoải mái!”

      Hạ Tuyết cảm thấy người đàn ông trước mặt mình kỳ quái… ý tứ của người này…

      - “Chúng ta nên làm gì bây giờ, tôi vừa mới gọi điện cho người quản lýkim bài tập đoàn Tinh Mộng, hỏi rốt cục là ai để lộ tin tức, hắnnói…”, Tả An Na .

      - “. . . . . .”, Hàn Văn Hạo lạnh lùng ra lệnh.

      - “ …đây là mệnh lệnh của cha ngài…”, Tả An Na .

      Hàn Văn Hạo hơi hơi cười lạnh, sau đó chậm rãi cúi đầu, nhìn thoáng qua Hạ Tuyết bàng hoàng mờ mịt, hiểu gì…

      - ta có cơ hội này…

      Tả An Na cảm thấy kỳ quái, nhìn Hàn Văn Hạo…

      - Kế hoạch của ngài phải…

      Hàn Văn Hạo nhìn chòng chọc vào khuôn mặt Hạ Tuyết…

      Hạ Tuyết cũng nhìn lại, hai tròng mắt như muốn lồi ra…

      - nhìn tôi làm gì?

      15.

      - Phụ nữ nhất định phải có cây son môi trong người, bởi vì để chuẩn bị cho đàn ông hôn bất cứ lúc nào…

      Màn hình quãng trường Thế Kỷ to lớn lên hình ảnh vô cùng xinh đẹp, thanh lịch, quyến rũ, mặc chiếc váy dài màu tím, đứng bên cạnh hồ nước màu xanh lam, tay cầm cây son môi, đôi môi đỏ mộng quyến rũ hé nở nụ cười rất ngọt ngào…

      - Nghe nữ hoàng quảng cáo Dạ Thiên Thiên đêm qua cùng tổng giám đốc của tập đoàn tài chính quốc tế Hàn thị cùng nhau trãi qua đêm xuân…

      - Sau khi nhận được tin tức có rất nhiều phóng viên tới khách sạn này thề phải chụp được hình để làm chứng cứ…

      - Có tin đồn rằng Tổng giám đốc Hàn quan hệ với Nữ hoàng quảng cáo Dạ Thiên Thiên năm, nên tối qua hai người hẹn gặp mặt để tính toán chi phí chia tay…

      - Dạ Thiên Thiên cùng ảnh đế Cố Thần Phong có tình cảm lưu luyến với nhau khi mới bắt đầu nổi tiếng, vì thế nên quyết định chia tay với Hàn Văn Hạo…

      - Cũng có tin đồn Hàn Văn Hạo sắp sửa đầu tư lớn vào công ty điện ảnh Xing để ủng hộ mỹ nhân Cao Lâm Lâm, nên mới khiến nữ hoàng quảng cáo Dạ Thiên Thiên tức giận, đòi gặp mặt ở khách sạn Tam Á để thương lượng – giao dịch: đổi lấy hợp đồng đóng quảng cáo ký kết ba năm với công ty châu báu thuộc tập đoàn Hàn thị…

      Tất cả tin đồn đều được thổi tung khắp nơi…

      Phóng viên ở bên ngoài khách sạn Tam Á, khẩn trương theo dõi…bọn họ dường như muốn phá hỏng đại sảnh phía trước của khách sạn…tranh giành nhau để lấy được tin tức nóng hổi nhất…

      Bên ngoài khách sạn Tam Á vô cùng náo nhiệt, các nhân viên của khách sạn đều nhận được mệnh lệnh được tiết lộ bất cứ điều gì, im lặng ở yên vị trí công tác của mình…

      chiếc Rolls-Royce dẫn đầu, chậm rãi hướng đến khách sạn Tam Á, theo sau đuôi là bảy chiếc xe màu đen đều có rèm che…

      Có ký giả biết được Hàn Văn Hạo ngồi vào chiếc xe kia nên xông đến trước đầu xe đứng chờ, nhìn chòng chọc cửa ra vào khách sạn, vì biết thế nào Hàn Văn Hạo cũng phải ra…

      Từ trong bảy chiếc xe màu đen đều có rèm che, bước ra gần hai mươi người mặc đồ đen, họ đều là vệ sĩ của Hàn gia, mỗi người đều im lặng, nghiêm túc bước nhanh vào trong khách sạn Tam Á…

      Tổng giám đốc của khách sạn lập tức tiến lên, dẫn họ đến phòng của Tổng thống…

      Tả An Na nhanh chóng đứng ở trước cửa phòng Tổng thống từ lúc nào, im lặng chờ đợi…thời gian trôi qua từng giây từng giây , tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập của những vệ sĩ vọng đến mỗi lúc gần…

      Tả An Na quay đầu lại nhìn, tiếp tục kiên nhẫn, im lặng chờ đợi…

      Rốt cục, cửa phòng cũng được mở ra, Hàn Văn Hạo vẫn mặc bộ đồ âu phục đắt tiền như cũ, nghiêm nghị bước nhanh ra ngoài…Tả An Na sửng sốt khi nhìn thấy có ai bên cạnh Hàn Văn hạo…

      Hàn Văn Hạo cũng kiên nhẫn được, xoay người nhìn đứng trong phòng…

      Vẻ mặt Hạ Tuyết mờ mịt, mặc chiếc áo đầm ngang ngực màu đỏ thẫm dài thướt tha, mái tóc được búi hơi cao, phía cài chiếc trâm Ngọc Hồ Điệp – biểu tượng của Hàn gia, trang điểm tinh xảo, mang đôi giày cao gót mười hai cm, đứng ở trước mặt mọi người tựa như dâu mới trong đêm tân hôn, đột nhiên ánh đèn lóe sáng liên tục xung quanh, làm tăng thêm vẻ đẹp quyến rũ của

      - “Các người…rốt cục muốn làm gì?”, Hạ Tuyết nóng lòng nhìn họ hỏi.

      Hàn Văn Hạo gì, nhưng mà chợt nhìn thấy đôi môi hồng nhạt của , hai tròng mắt lạnh lùng của Hàn Văn Hạo chợt lóe sáng, vẫy tay gọi người đến, ra lệnh…

      - “Cho tôi cây son môi màu đỏ thẫm”

      - “Dạ”

      Người trang điểm nhanh chóng lấy ra cây son môi màu đỏ, giống như cây son mà Dạ Thiên Thiên quảng cáo, đưa tới trước mặt Hàn Văn Hạo…

      Hàn Văn Hạo hai lời, từng bước tiến lên nhận lấy cây son môi, tay mạnh mẽ ôm lấy chiếc eo nhắn của Hàn Tuyết, đem áp vào trong lồng ngực mình…

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      16.

      muốn làm gì?”, hai tay Hạ Tuyết đặt ngực Hàn Văn Hạo, ngước nhìn người đàn ông này, sợ tới mức hồn vía bay lên mây…

      “Đừng nhúc nhích…Tôi thích phụ nữ có đôi môi nhợt nhạt!”, Hàn Văn Hạo xong liền bá đạo nắm chặt chiếc gáy của , tay cầm cây son kia tự mình vẽ loạn lên môi

      “Nhưng mà tôi thích son môi màu đỏ thẫm…”, Hạ Tuyết muốn gần gũi Hàn Văn Hạo như thế này chút nào, bởi vì khi ở trong lồng ngực người đàn ông này, cảm nhận được hơi thở nóng bức từ người này tỏa ra, khiến lo lắng và nghẹt thở, cũng khiến nhớ tới những cảnh ở trong phòng lúc nãy, môi cảm thấy rất rất đau…

      Hàn Văn Hạo cầm cây son môi trong tay, sau đó áp sát vào người gần, thèm để ý đến thái độ của , giọng chậm rãi mà tràn đầy sức mạnh, “Nếu muốn đôi môi của đỏ thắm xinh đẹp…ngoại trừ dùng son môi, còn có biện pháp…”

      Hạ Tuyết vừa nghe được lời này, đôi mắt liền chơm chớp, nhìn Hàn Văn Hạo, năm ngón tay trắng mềm của đặt ngực Hàn Văn Hạo, muốn đẩy người đàn ông bá đạo này ra, lùi về phía sau, nhưng nhìn thấy ánh mắt và hơi thở nóng bỏng của người này, dám…

      “Hôn ”, Hàn Văn Hạo rất ràng.

      Hạ Tuyết thả lỏng người, trừng mắt nhìn Hàn Văn Hạo…Bởi vì lúc này có mặt rất nhiều người nên sợ, còn nghĩ là Hàn Văn Hạo e dè, nhưng mà chỉ trong nháy mắt lập tức hiểu được, người đàn ông này có thể giết chết người ở bất cứ nơi đâu…

      Hàn Văn Hạo nhìn thấy thái độ thỏa hiệp của Hàn Tuyết cười khinh thường, lại chợt nhìn thấy giây phút ấy đôi môi Hạ Tuyết mấp máy, lộ ra hàm răng trắng sáng, đều đặn rất đẹp…Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe sáng, liền bá đạo ở trước mặt mọi người mà hôn lên đôi môi đỏ mọng của , thậm chí tiến sâu vào trong, cùng đầu lưỡi quấn quýt dai dẳng, mười ngón tay bóp chặt chiếc hông , cứ như thế biết đến khi nào mới dừng lại…

      “Ưm. . . . . .” Hạ Tuyết chịu nổi nắm chặt tay lại, Hàn Văn Hạo lại xiết chặt đôi vai , định xoay thân mình, giãy dụa thoát khỏi người này, theo bản năng nhìn những người bên cạnh, nhưng dường như mọi người đều quá quen thuộc với tình cảnh như thế này, nên vô cùng bình tĩnh…

      Hàn Văn Hạo hung hăng hôn đôi môi mềm mại của , sau đó mới chậm rãi buông ra, liếc mắt nhìn thấy trong mắt Hạ Tuyết lóe lên tức giận liền mĩm cười ngạo nghễ, vuốt ve chiếc cằm của , hỏi “ vui sao?”

      Hạ Tuyết dám lên tiếng, nhưng mà trong ánh mắt có chút tức giận, có chút suy nghĩ vòng vo, vẫn là bởi vì sợ Hàn Văn Hạo nên cắn răng nhịn…

      Hàn Văn Hạo lại vuốt ve khuôn mặt , nhìn thấy trong đôi mắt phượng xinh đẹp kia là đơn, buồn bã, lại lấy son môi vẽ loạn môi

      Hơi thở Hạ Tuyết dồn dập, cũng biết là do tức giận hay hồi hộp, hay là do nguyên nhân khác, muốn cử động cũng dám cử động, nhìn thẳng vào đôi mắt của Hàn Văn Hạo, bởi vì biết nếu nhìn chắc chắn người này làm chuyện gì đó thể bá đạo của mình…

      Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm vào đôi mắt , tiếp tục cầm cây son tô môi đến khi xong xuôi, ngay sau đó, trong nháy mắt đem cây son vứt như vứt rác, hai lời, ngay tức khắc nắm chặt cánh tay bé của Hà Tuyết bước ra ngoài…

      “Chúng ta đâu, tôi phải về nhà, tôi…tôi…”, Hạ Tuyết muốn muốn ở cùng chổ với Hàn Văn Hạo…

      Hàn Văn Hạo giống như có nghe thấy những lời , nhanh chóng đem Hạ Tuyết vẫn còn trong lồng ngực, vào thang máy, ấn nút, lập tức cửa thang máy đóng lại, lại nhanh như chớp áp Hạ Tuyết vào bên vách của thang máy…

      Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn Hàn Tuyết : “Đừng làm cho tôi bắt cầu xin! Chuyện này là do người bạn tốt của gây phiền toái cho tôi!”

      “Tại sao bạn tốt của tôi đem đến phiền toái cho , ràng là chính làm cho người ta quăng…”, Hạ Tuyết nhanh chóng đem hết những lời định nuốt hết vào trong, khi cảm giác mình trở nên lạnh ngắt, mở to đôi mắt sợ hãi nhìn Hàn Văn Hạo…

      17.

      khí lập tức như đông đặc lại…

      Chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người…

      Ánh mắt Hạ Tuyết rưng rưng, dám nhìn Hàn Văn Hạo, sợ hãi và phẫn hận chính bản thân, vì sao lại luôn chọc tức giận…

      Hàn Văn Hạo từ từ dán chặt ánh mắt của mình ngực Hạ Tuyết, bộ ngực sữa xinh đẹp của khiến cho khuôn mặt người đàn ông này trở nên nóng bừng, ánh mắt đỏ rực, sau đó lại ngước nhìn vào mắt , gằn từng tiếng:

      - cái gì. . . . . .

      Hạ Tuyết nuốt nuốt nước miếng, cắn môi dưới, dám lên tiếng. . . . . .

      - cần cắn môi dưới, son môi này hương vị tốt…”, Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn , dường như cân nhắc nên hành động như thế nào đối với lời vừa rồi của

      làm sao biết được?”, Hạ Tuyết sửng sốt nhìn người đàn ông này, cảm giác được lồng ngực người này tỏa nhiệt, nên khiến cảm thấy người mình ấm hơn, bởi vì chiếc áo đầm dài ngang ngực khiến cảm thấy có chút lành lạnh…

      Hàn Văn Hạo lên tiếng, hồi lâu sau mới đợi lát nữa…Tôi cho xem…Rốt cục là ai quăng ai…”

      “A?”, Hạ Tuyết sửng sốt đến ngây người, cửa thang máy được mở ra, Hàn Văn Hạo tay nắm chặt bàn tay bé của Hạ Tuyết, tay vịn chiếc eo nhắn của bước ra thang máy…Tả An Na cùng các vệ sĩ theo sát, tùy từng thời điểm mà che chắn làm thành bức tường bảo vệ cho hai người…

      “Tổng giám đốc Hàn ra!”, ngoài cửa khách sạn tất cả các ký giả cùng truyền thông đều cầm lấy cameras theo hướng Hăn Văn Hạo từ trong khách sạn ra ngoài mà quay phim, chụp hình liên tục…

      Trong nhất thời, Hạ Tuyết cảm thấy khó chịu trước ánh đèn chói sáng cứ đập vào mắt mình, hoảng sợ kêu lên tiếng, lập tức lấy tay che lại khuôn mặt xinh đẹp của mình, dựa vào bả vai của Hàn Văn Hạo…

      Hàn Văn Hạo lạnh lùng nắm tay bước , vừa vừa “Buông tay ra, người phụ nữ của tôi thể sợ màn ảnh!”

      chói mắt quá à…ánh mắt của tôi nhìn thấy được…”, khuôn mặt Hạ Tuyết lúc này bắt đầu muốn tái nhợt…

      Hàn Văn Hạo để ý tới , trước mặt bao nhiêu người, nắm chặt tay bước trong đại sảnh của khách sạn, vô số phóng viên thi nhau cầm cameras quay về phía họ, hỏi to…

      - Xin hỏi tổng giám đốc, xinh đẹp bên cạnh ngày là ai?

      - có phải là người mới của công ty quảng cáo hay ?

      - Xin hỏi ngài cùng nữ hoàng quảng cáo Dạ Thiên Thiên chia tay, chuyện này có hay ?

      Tất cả các vấn đề đều được các ký giả thi nhau hỏi, Hàn Văn Hạo lạnh lùng cười, đột nhiên đưa tay ra nắm chặt lấy bả vai Hạ Tuyết, sau đó cởi áo khoát của ra trước mắt mọi người, lạnh lùng ra lệnh … “Áo khoat”

      Tất cả các phóng viên đều bị các vệ sĩ đẩy sang bên, chỉ chừa lại khoảng trống cho Hàn Văn Hạo cùng Hạ Tuyết, ánh đèn lóe sáng loang loáng cứ rọi vào khuôn mặt trắng bóng của Hạ Tuyết, chỉ thấy run bần bật, xấu hổ, cúi đầu, trong lòng ngậm ngùi, cắn răng chịu dựng người đàn ông này lợi dụng

      Tả An Na đưa chiếc áo khoát bằng lông chim điêu, vô cùng quý giá cho Hàn Văn Hạo…

      Hàn Văn Hạo nhận lấy chiếc áo, trước mặt các phóng viên cùng giới truyền thông tỏ ra vô cùng săn sóc cho Hạ Tuyết, dịu dàng khoát chiếc áo này lên người

      Hạ Tuyết sửng sốt ngẩng đầu, nhìn Hàn Văn Hạo…

      Khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Văn Hạo lại nhìn , sửa sang lại chiếc áo khoát chút, trầm giọng , “cười…”

      “Gì?”, Hạ Tuyết hiểu, hỏi lại…

      “Tôi kêu cười…”, Hàn Văn Hạo ngẩng đầu, đôi mắt sáng quắc như đôi mắt của con báo dự định cắn vào yết hầu của con mồi, để giết chết con mồi này…

      18.

      Hạ Tuyết nghe được lời đó, đột nhiên hiểu được dụng ý của người đàn ông này, nên chỉ biết miễn cưỡng cười cười…

      Hàn Văn Hạo trừng mắt lạnh lùng nhìn biểu tình đó của , sau đó phải có bệnh nan y hay sao, tôi cho sống lại…để cười cho tôi xem…”

      Sắc mặt Hạ Tuyết chợt hốt hoảng, hiểu được ý tứ trong lời đó, nếu như nghe lời người đàn ông này, có tư cách gì để cười… bị Hàn Văn Hạo ôm chặt trong lồng ngực, chỉ còn khe hở chút xíu để thở, nắm chặt nắm tay mình, nhìn Hàn Văn Hạo mĩm cười ngọt ngào, “Cười như thế này có được chưa…”

      Hàn Văn Hạo vừa lòng nên mĩm cười, sau đó vươn tay nắm lấy chiếc cằm của , trong lúc Hạ Tuyết còn chưa kịp phản ứng như thế nào Hàn Văn Hạo dùng khí thế mạnh mẽ của mình đoạt lấy đầu lưỡi của

      “Ưm…”, hai tay của Hạ Tuyết chụp lấy đôi vai kiên cố của Hàn Văn Hạo, nắm mỗi lúc mỗi chặt… thể thừa nhận nụ hôn của người này khiến máu trong người sôi trào…

      Hàn Văn Hạo tựa như nghe thấy tất cả các phóng viên đều “ồ” lên tiếng, tay vuốt ve làn da mềm mại bên trong của , tay ôm chặt bên chiếc hông mảnh khảnh của , thân thể hai người càng lúc càng dính sát chặt vào nhau, Hàn Văn Hạo hung hăng đem áp chặt vào trong người mình, chừa khe hở nào…

      Hạ Tuyết cảm thấy mặt mũi của mình đều bị mất hết, tuy rằng muốn cực lực giãy dụa nhưng làm như thế chả khác nào trứng chọi với đá, bởi vì thân mình người này cứng như sắt thép, hơn nữa, càng phản kháng Hàn Văn Hạo càng hung hăng chiếm đoạt hơn…Từ từ nụ hôn ấy cũng trở nên dịu dàng, Hạ Tuyết cảm thấy ấm ức khi phải chịu đựng việc này, hơi nóng từ chóp mũi Hàn Văn Hạo phà vào khuôn mặt của , như muốn khiêu khích thêm lần nữa…

      Tất cả các ký giả đều ngây người, họ nhận được lệnh từ đài truyền hình, cầu tường thuật trực tiếp cảnh hôn nhau của Tổng giám đốc Hàn thị…

      Hàn Văn Hạo cảm thấy đến lúc, mới từ từ thả lỏng Hạ Tuyết, sau đó ở trước mặt mọi người kiêu ngạo nhìn xuống đôi môi đỏ mọng của Hạ Tuyết, vết son môi lúc này bị lem khắp khóe miệng, Hàn Văn Hạo liền lấy chiếc khăn trong lồng ngực của mình lau vệt son bên khóe môi

      Động tác này hết sức dịu dàng, khiến cho các thế giới này đều ghen tị với Hạ Tuyết…

      Người đàn ông này là ai đây?

      Hàn Văn Hạo chính là tổng giám đốc tập đoàn tài chính Hàn thị, là người giàu đứng thứ ba trong bảng xếp hạng những người giàu nhất thế giới, và là người giàu nhất nước, tổng giám đốc sản cá nhân của đạt 3 trăm triệu đô la Mỹ, có rất nhiều ngân hàng thế giới, tài sản mang danh nghĩa công ty cũng trải rộng khắp toàn cầu, có vô số khách sạn khắp năm châu… nhân vật truyền thuyết, những người giàu có ai biết đến , những khách sạn sang trọng thế giới này đều có phòng dành cho

      đúng là nhân vật truyền kỳ trong thế giới thượng lưu, những chuyện liên quan đến khiến người khác có thể say sưa tán gẫu, tài năng của khiến tất cả các nhân viên đều thể quên xuất thân hiển hách của gia đình

      Mẹ của chính là đại tiểu thư của tập đoàn châu báu lớn nhất thế giới – An thị, là hòn ngọc quí trong tay An lão, nắm giữ 10% cổ phần của công ty An thị…Cha người con lai, vì bà nội là con của thân vương nước , ông chính là con trai của tập đoàn khách sạn lớn nhất quốc…hai người này sinh ra Hàn Trí Trung…

      Hàn Trí Trung cùng An Nhã sinh ra ba người con trai: Hàn Văn Hạo, Hàn Văn Vũ, Hàn Văn Kiệt.

      Hàn Văn Hạo là con trai trưởng của Hàn gia, đảm nhiệm chức Tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Hàn thị, ngoài ra còn giữ chức chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn châu báu An thị, có thể toàn bộ thế giới kim cương đều nằm trong tay người đàn ông này…do đó có hàng ngàn hàng vạn thế giới mơ ước trở thành người phụ nữ của …chưa bao giờ xuất hình ảnh của thân mật với bất kì nào, cho dù chỉ là nắm tay, thế mà, hôm nay màn ảnh to lớn lại xuất hình ảnh của ôm hôn rất mãnh liệt, lại rất đỗi dịu dàng…

      Tin tức này nóng hổi…

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      19.

      “Rốt cục là ai?”, ánh mắt long lanh của Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo hỏi, bắt đầu cảm thấy nghi hoặc, đối mặt với nhiều phóng viên như vậy màvẫn điên cuồng, ngạo mạn…khiến khỏi suy nghĩ xem người đàn ôngnày là ai đây, hề biết người này, cảm thấy mình hỏi như thếthật là quá muộn…

      Hàn Văn Hạo lên tiếng, ném chiếc khăn tay kia, lạnh lùng nhìn , sau đó tay nắm chặt cánh tay bé của , bước ra phía trước trong vòng vây của các ký giả…

      Cổ tay Hạ Tuyết bị nắm chặt, khiến rất đau, nhưng vẫn như cũ bước theo muốn dẫn tôi đâu?”

      Hàn Văn Hạo lên tiếng, tiếp tục kéo về phía trước…

      “Buông ra!”, Hạ Tuyết thể nào tiếp tục nhịn được nữa, quát to tiếng…

      Hàn Văn Hạo lập tức xoay người, trừng mắt lạnh lùng nhìn

      Hạ Tuyết cảm thấy trong lòng mình chợt lạnh run, nhìn thấy các ký giảđã bị các vệ sĩ che chắn lại ở phía trước, ánh đèn sáng loang loáng vẫnlóe ra, thậm chí nghe được ký giả chuyện với biên tập viênđài truyền hình “Tổng giám đốc Hàn ra…”

      Hạ Tuyếtvừa nghe được lời này, bất đắc dĩ thở dài, muốn khóc thét lên thậtto, đúng lúc ấy, Hàn Văn Hạo xoay người nắm chặt lấy hai vai , dùngsức mạnh đem nhét vào trong xe…

      “Buông” — Hạ Tuyếtkêu lên tiếng, biết tên của để gọi, nhưng mà cũngkhông muốn biết điều gì nữa hết, ngồi vào bên trong xe, nhìn thấy lạnh lùng ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó ra lệnh cho tài xế …. “láixe…”

      Người lái xe lập tức cho xe chạy…

      “Rốt cục chúng ta nơi nào, tại sao trước mặt ký giả lôi tôi , về sau tôi như thế nào đây?”, Hạ Tuyết hoang mang, xoay người nhìn HànVăn Hạo hỏi.

      phải sắp chết sao, quản nhiềuchuyện làm gì?”, Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Hạ Tuyết, thái độ rất vôtình lạnh lùng, nhưng mà trong đôi mắt lên vẻ đùa cợt…

      ngọn lửa bùng cháy lên trong lòng , ánh mắt chợt lóe sáng, nhìnngười đàn ông lạnh lùng vô tình trước mặt mình hỏi “Vì sao đối vớisinh mệnh của người khác lại máu lạnh như thế, nếu có ngày nhìnthấy có người nằm tuyết, phơi thây đầu đường cũng thờ ơbỏ đúng , bởi vì có số mệnh cao quí, kiêu ngạo, còn sinhmệnh của người khác đáng giá đồng nào…”

      Hàn Văn Hạo lên tiếng, chỉ nhìn chiếc xe sắp sữa vượt qua chiếc cầu trước mặt, tuyết vẫn ngừng rơi xuống khắp nơi…

      Hạ Tuyết cắn môi dưới, tức giận lấy tay lau màu son môi mình,nhìn ra ngoài cửa kính thấy mảnh trắng xóa mênh mang, tuyết bay tánloạn, mọi chuyện đêm qua hôm nay đều xong… thầm mong mau chóng trởvề nhà để đến nhà trẻ của hàng xóm đón em trai mình về nhà…

      “Dừng xe…”, Hàn Văn Hạo đột nhiên lạnh lùng .

      Chiếc xe chợt dừng lại ở bên cạnh mép đường, hai bên đường toàn là cây cối um tùm, tuyết từ trời ngừng rơi xuống…

      Hạ Tuyết sửng sốt, nhìn xung quanh, nơi này rất lạ lẫm…

      - Vì sao dừng xe ở đây, đây là nơi nào?

      “Tôi biết…tôi cũng cần biết…”, Hàn Văn Hạo đột nhiên quay đầu nhìn Hạ Tuyết

      “Xuống xe…nhiệm vụ của hoàn thành, có thể rồi…”

      Hạ Tuyết há hốc vì kinh ngạc, nhìn thoáng qua khung cảnh bên ngoài cảmthấy mờ mịt, giật mình “Tôi biết nơi này là nơi nào, làmthế nào để về nhà được chứ?”

      phải chuyện của tôi!”, Hàn Văn Hạo thẳng thừng

      “Xuống xe, tôi còn có việc gấp quay về công ty, có thời gian cùng chuyện…”

      …”, Hạ Tuyết tức giận chỉ vào mặt Hàn Văn Hạo, đột nhiên cảm giác trongcổ họng mình có mùi tanh, tiếp theo truyền đến xoang mũi…sắc mặt côđột nhiên thay đổi, vội vàng che mũi lại, lập tức đẩy cửa xe ra, nhảy xuống xe, ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía xe, máu tươi trào ra từnhững ngón tay , rơi từng giọt xuống nền tuyết trắng…

      Khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Văn Hạo nhìn bóng lưng nho của Hạ Tuyết đangngồi xổm mặt tuyết, đưa lưng về kính xe, tuyết trắng rơi người , hơi lâu mà vẫn quay đầu nhìn lại…

      “Tổng giám đốc… ấy có việc gì chứ?…”, người lái xe nhịn được, mở miệng hỏi…

      Hàn Văn Hạo lên tiếng, tiếp tục nhìn bóng lưng trước mặt mình…

      20.

      Máu tươi từ khoang mũi Hạ Tuyết vẫn tiếp tục chảy, gió lạnh thổi khiến côho khan liên tục, càng làm cho máu ngừng trào ra…

      Hàn Văn Hạo nhìn vào chiếc kính xe phía trước, thấy thân mình Hạ Tuyết co rúm lại…

      Hạ Tuyết cũng có cảm giác Hàn Văn Hạo nhìn mình, muốn ngườiđàn ông này nhìn thấy bộ dáng vất vả của mình, nên vẫn đưa lưng về phíahắn…

      Hàn Văn Hạo lạnh lùng “Lái xe…”

      “Dạ”, người lái xe liền nghe theo mệnh lệnh của , đạp chân ga, chiếc xe từ từ lăn bánh…

      Hàn Văn Hạo vẫn tiếp tục nhìn bóng lưng Hạ Tuyết…cho đến khi chiếc xe dầndần xa chậm rãi quay đầu nhìn lại, qua màng kính, thấy Hạ Tuyếtngồi xổm mặt đất, hai tay che mũi lại, máu tươi từ những ngón taycô chảy xuống ròng ròng…

      vẫn lạnh lùng nhìn, hề lên tiếng…

      Rốt cục chiếc xe cũng khuất dần trong màn tuyết trắng mênh mang…

      Những giọt nước mắt nóng hổi ngừng tuôn ra khuôn mặt trắng bạch của Hạ Tuyết…

      Hạ Tuyết cắn răng, đôi mắt đẹp long lanh, nước mắt lại trào ra… cố đènén cảm giác chua xót và nhục nhã trong lòng mình lại, hít mũi thútthít, chiếc mũi đỏ bừng, máu tràn đầy hai bàn tay, xuống nền tuyết,nhộm hồng những bông tuyết trắng mặt đất… cầm lấy nắm tuyết,rửa sạch máu tươi tay mình…

      vừa nghẹn ngào rơilệ, vừa cười rộ lên: “Hạ Tuyết à…mày làm sao vậy, tâm tính thiện lươngđể làm gì chứ…mày thể xảy ra chuyện nha…mày còn em trai mới ba tuổi…nếu mày xảy ra chuyện gì em trai mày như thế nào đây, nămnay nó chỉ vừa mới nhà trẻ, vừa mới học xong hai mươi sáu chữ cáitiếng , chẳng lẽ phải giống như Cẩn Nhu sao, chờ khi mình chết, ấy đưa em trai mình đến nhi viện, cả đời em trai mình chỉ cóthể đứng nhìn gia đình của người khác hạnh phúc mà thôi ư?!”

      Hạ Tuyết tưởng tượng đến đây, đột nhiên tức giận, nắm chặt hai tay bước tuyết, nhớ tới Cẩn Nhu… tưởng rằng hai người thân thiết,che chở nhau suốt cả cuộc đời…thế mà, người bạn thân nhất này của tối hôm qua làm ra chuyện như thế đấy…

      cắn răng thậtchặt, tựa như toàn bộ sức mạnh trở lại, thề phải đòi lại công bằng cho chính mình… hai lời, nhanh chóng dùng tuyết lau lạisạch đôi tay dính máu của mình, lại lau khô nước mắt, cởi giày cao gótra, đứng dậy, chân trần tiến về phía trước…

      Vô sốchiếc xe ngang qua người , mọi người trong xe đều nhìn với ánhmắt tò mò, này dám chân trần nền tuyết giá buốt…

      Hạ Tuyết nắm chặt chiếc váy đỏ dài của mình, bước trong gian bịbao phủ bởi tuyết trắng và sương mù, vừa vừa nhớ lại tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua mà bạn thân nhất của mình sắp đặt, cắn răng mạnh, hốc mắt tràn ngập nước mắt…

      “Cẩn Nhu, vì sao lại đối xử với tôi như thế… vì sao lại đối xử với tôi như thế?”

      ai trả lời câu hỏi của , gian im ắng, chỉ có tiếng khóc thêlương hòa trong thế giới bị bao phủ bởi những bông tuyết trắng…

      Ba giờ chiều…

      Những bông tuyết như những chiếc lông ngỗng bay tán loạn, lòng bàn chân HạTuyết ra những sợi tơ máu, thân thể mệt nhừ, sắc mặt tái nhợt tới trước cửa biệt thự của gia đình Cẩn Nhu, đứng trong khônggian tràn ngập tuyết trắng, nước mắt ướt nhèm, nhìn cánh cửa sổ màu hồng tầng hai đóng chặt…trước đây, thường hay đứng ở vị trínày, cầm lấy hòn đá hướng về phía cánh cửa sổ ấy mà ném, Cẩn Nhu mở cửa ra, mĩm cười nhìn “Tớ ra liền, bạn chờ chút…tớ chuẩn bị thức ăn còn nóng hổi cho bạn nè…”

      Hạ Tuyết nhớ lại chuyện củ, trong lòng vô cùng đau xót, nước mắt cứ thế tuôn trào cuồn cuộn, mất lần đầu tiên của mình bởi vì sắp đặt củangười bạn thân nhất, đau lòng… cắn răng về phía trước, lại nghe được tiếng mở cửa…

      “Mày cút cho tao ——”

      Hạ Tuyết sửng sốt, đứng nép vào bức tường, nhìn thấy Cẩn Nhu —– là người bạn tốt nhất của bị mẹ kế đẩy ngã tuyết, đem tất cả quần áo của Cẩn Nhu quăng ra ngoài…

      21.

      “Mày dám làm ra loại chuyện này? Còn bỏ trốn?” Hứa Nhã Bội mặc áo váy xa hóa, đứng ở cổng lớn Cẩn gia, chỉ vào người ngã ngồi mặt đất : “Tao cho mày biết, tốt nhất mày lập tức thu dọn đồ đạc cho tao, xin lỗi tổng giám đốc tập đoàn Tam Á! Sau đó đến nhà lão ấy ở, hầu hạ cho tốt lão già sắp chết ấy! Chờ lão chết, mày còn có thể sống ngày lành!! Mày xem nhìn bạn của mày là giỏi, có tiền đồ hơn mày, biết tìm tổng giám đốc tập đoàn tài chính Hàn thị, còn lên TV…… Giống mày? Có quỷ mới thích!!”

      Cẩn Nhu mờ mịt ngã ngồi ở tuyết, tâm như tro tàn nghe những lời mẹ kế , nổi tiếng……

      “Nếu mày còn dám chạy trốn, tao cho mày, mày cẩn thận mạng của thằng Thế Vĩ gì đó! Hai đứa bọn mày đều sống được đâu!!” Hứa Nhã Bội mắng con cho hả giận xong, liền đến trước mặt , hung hăng quăng cho bạt tai……

      “Bốp ——“ thanh vang lên, mặt Cẩn Nhu nóng ran, tiếp tục mờ mịt ngồi tuyết, nước mắt rơi xuống, lại nở nụ cười giống như thần trí thất thường, cười đến thê lương……

      Hạ Tuyết đứng ở cách đó xa, nhìn thấy , cũng tức giận rơi nước mắt xuống……

      Cẩn Nhu lên tiếng, đợi sau khi mẹ kế đóng cửa Cẩn gia lại, mới chậm rãi quỳ gối dậy, mở cái thùng kia ra, cầm từng bộ quần áo bỏ vào trong rương……

      Hạ Tuyết buồn bã nhìn bạn thân quỳ gối giữa tuyết bay, chuẩn bị xoay người……

      Hạ Tuyết nhanh nâng làn váy, đạp tuyết, tới hướng Cẩn Nhu……

      Cẩn Nhu nghe được tiếng bước chân, mới vừa ngẩng đầu, nhìn đến Hạ Tuyết tới trước mặt mình……

      Hạ Tuyết cắn răng cái, liền giơ tay, lại hung hăng quăng ta bạt tai!!

      Cẩn Nhu lại bị đau, gục đầu xuống, nước mắt rơi……

      là đồ có tiền đồ——“ Hạ Tuyết đau lòng nghẹn ngào: “Nếu bán đứng thân thể tôi, mà có thể sống tốt…… Tôi đây cũng coi như tôi mù mắt, mới quen kẻ như !! Nhưng lại thể hạnh phúc, còn muốn hủy thân thể của tôi!! có tiền đồ!”

      Cẩn Nhu run rẩy rơi nước mắt nóng nổi, lại hừ tiếng cúi đầu xuống……

      Hạ Tuyết tức giận lại quăng bạn thân bạt tai, kêu to: “ vì cái gì phải đối với tôi như vậy? Vì cái gì? Vì cái gì? ràng biết, tôi sống được đủ vất vả rồi!! ràng biết, ba mẹ tôi mất sớm, là theo giúp tôi qua những ngày gian khổ như vậy, tôi coi và em trai tôi là những người thân thiết nhất của tôi! Tôi làm sao cũng có nghĩ đến, người bán đứng tôi, chính là ——“

      Cẩn Nhu run rẩy cắn môi, nước mắt dọc rơi theo khóe miệng……

      !! !! Vì sao phải đối với tôi như vậy? Vì sao phải làm như vậy? bảo tôi về sau làm sao còn có thể tin tưởng người khác?” Hạ Tuyết lại khóc to!

      “Về sau?” Cẩn Nhu đột nhiên lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn Hạ Tuyết trào phúng cười: “Mày còn có cái gì về sau? Mày phải sắp chết sao? Mày sắp chết, sao thể thành toàn tao lần? Mày giữ lại cái thân thể này có ích lợi gì?”

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      22.

      Tâm Hạ Tuyết tê rần, nhìn bạn thân ở giữa gió tuyết, bộ dáng vẫn là biết hối cải, phẫn hận kêu: “ vẫn là biết hối cải như vậy? vô tình vô nghĩa với tôi như vậy, tôi đứng trước mặt , lại vẫn tàn nhẫn vô tình như vậy?”

      Cẩn Nhu nở nụ cười, nước mắt rơi xuống, khẽ thở dài nhìn Hạ Tuyết, mới : “Mày cùng tao chơi chung, phải là vì nghĩ tao là con nhà có tiền, ngẫu nhiên cho mày chút cơm no sao? Nếu , mỗi ngày mày mang theo đứa em trai ghê tởm của mày tới nhà tao làm cái gì? phải ăn cơm rồi về nhà sao?”

      Hạ Tuyết rơi nước mắt xuống, tiếng động nhìn bạn……

      Cẩn Nhu tiếp tục run rẩy phẫn hận : “Lần đó nhà mày có việc, phải tao ra tiền giúp bọn mày sao? Em trai mày có lần phát sốt, vẫn là tao tự động lấy tiền tao cho nó gặp bác sĩ! Tao sớm nhìn mày vừa mắt, chính số mày hèn, còn muốn đem em trai từ nhi viện trở về, nuôi nổi, liên lụy bạn bè, còn mang bộ dáng thanh cao, giống như người khắp thiên hạ thiếu nợ hai chị em mày! Ba mẹ mày chết mày có gì đặc biệt hơn người? Mẹ của tao cũng phải chết sao? Vì sao mày thoạt nhìn liền đáng thương như vậy? Người trong thiên hạ đồng tình hay đồng tình với tao? Cha tao đều mặc kệ tao , chỉ biết mỗi ngày cùng ả mẹ kế ghê tởm kia, tính kế với khuôn mặt xinh đẹp của tao, muốn đem tao gả cho ai, mới có thể làm cho trong nhà thăng tiến nhanh!! Làm sao ông trời lại đồng tình với tao?”

      Hạ Tuyết vẫn trầm mặc nhìn ả, dám tin người bạn thân từ này cư nhiên ra lờ này, có chút hoài nghi hình như mình trong mộng, phập phồng……

      “Tao vất vả…… vất vả……” Trong lòng Cẩn Nhu tê rần, nước mắt rơi xuống, tiếp tục : “Tao vất vả mới tìm được người thiệt tình tao, tính toán thoát nhà này cả đời, sau đó sống cuộc sống hạnh phúc, chính là ông trời theo nguyện vọng con người, ngay tại thời điểm bọn tao phải bỏ trốn, tao lại phải hiến thân cho ông già chết tiệt kia…… Mày có biết lòng tao đau bao nhiêu ? Nhân sinh của tao, vẫn bị người ta áp đặt…… Tao phẫn hận nhân sinh như vậy, tao hận mọi người……”

      Hạ Tuyết rơi lệ nhìn ánh mắt bạn thân, đáng sợ cùng trầm như vậy, cười buồn bả, sau đó mới nghẹn ngào hỏi: “Cho nên bán đứng tôi như vậy…… Dùng cơ thể của tôi đổi hạnh phúc của …… Tôi làm chuyện thực xin lỗi sao? muốn trả thù những người đó, liên quan gì đến tôi?”

      “Sai lầm lớn nhất của mày, chính là mày bị bệnh nan y!” Cẩn Nhu vô tình .

      “Bác sĩ còn chưa thông báo kết quả!! Tôi nhất định chết!!” Hạ Tuyết phẫn nộ kêu to.

      “Nhưng cũng khác chết bao nhiêu ……” Cẩn Nhu lãnh đạm : “Mỗi ngày chảy máu mũi như vậy, phải sắp chết sao? cái thân thể phải chết, tao sử dụng như thế nào? Đáng tiếc, tối hôm qua thượng đế vẫn thả cho mày con ngựa, cho mày viên kẹo ngọt to đùng, cho mày ngủ giường của tổng giám đốc tập đoàn tài chính Hàn thị…… Từ nay về sau thăng tiến rất nhanh, mày còn cảm tạ tao sao? Nhưng tao cho mày, mày đừng đắc ý…… Cho dù mày muốn hưởng thụ, cũng được bao lâu……”

      23.

      Cuồng phong rống giận, tuyết bay tán loạn……

      Hai người từng là bạn bè tốt nhất, ở trước vận mệnh, trở mặt……

      Hạ Tuyết nữa, chậm rãi xoay người rời ……

      Cẩn Nhu lạnh lùng nhìn làn váy tao nhã màu đỏ thẩm của Hạ Tuyết…… “Cứ cố gắng nếm thử chút cảm giác của kẻ có tiền …… Nếu phải tối hôm qua tao giúp mày phen, có thể mày còn ăn cơm trắng, vừa ăn vừa cầm khăn lau máu mũi…“

      Hạ Tuyết lên tiếng, tiếp tục , chân lạnh như băng, nước mắt rơi xuống, từng giọt chảy dọc theo khuôn mặt nõn nà……

      Cẩn Nhu cũng cắn răng xoay người, kéo hành lý rất nặng, rời đến……

      Hạ Tuyết càng tâm càng đau, rốt cục vẫn là xoay người, nhìn bạn thân biến mất ở trong tuyết bay, nước mắt của rơi, khổ sở ngồi xuống, khóc : “ câu thực xin lỗi…… Tôi có thể tha thứ cho …… Bởi vì giống tôi, đều là những đứa có số rất khổ…… Chỉ cần câu thực xin lỗi, tôi liền tha thứ co …… Vì sao phải nhẫn tâm như vậy, như vậy……”

      Cẩn Nhu tiếp tục , vừa vừa phẫn hận rơi nước mắt…… “Thế Vĩ…… chờ em…… Em nhất định trở về, em tuyệt đối bỏ qua mỗi người bọn họ, em muốn bọn họ hối hận vì hủy tình của chúng mình…… Em vì , ai em đều có thể bán đứng…… Cho dù là người từng là bạn thân nhất của em………”

      phen cho hết lời, lau khô nước mắt, tiếp tục ……

      Hạ Tuyết nghĩ bạn thân sắp đến nơi đó? Nhân sinh của ấy, thế nào?

      Di động lại vang lên……

      Hạ Tuyết vội vàng tiếp điện thoại…… “A lô……”

      “Hạ Tuyết” Viên Trường mỉm cười chào.

      “A…… Thực xin lỗi……” Hạ Tuyết vội vàng lau khô nước mắt với Viên Trường: “Thực có lỗi, nhờ dì giúp trông Hạ Hân lâu như vậy, cháu lập tức trở về ……”

      vội…… Đứa bé này thực ngoan…… Chỉ là tối hôm qua cháu tắt điện thoại, cho nên bác sĩ cho cháu, cháu nghe…… Điện tới nhà của chúng ta, bác sĩ cháu phải bệnh viện…… có chuyện gấp……” Viên Trường .

      Thân mình Hạ Tuyết mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt ngã ngồi tuyết, sợ tới mức run rẩy bất an……

      “Hạ Tuyết? Cháu làm sao vậy? Cháu có việc gì sao?” Viên Trường lo lắng hỏi…… “Mấy ngày nay dì thấy thân thể chúa có chút khỏe…… cháu có chuyện gì, nhất định phải với dì…… Dì nhất định giúp cháu ……”

      Hạ Tuyết cái gì cũng nên lời, thân càng ngày càng đáng sợ run rẩy, trái tim sắp ngừng đập, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch nhìn tuyết khắp trời, giống như thiên đường…… Đây là thiên đường sao? Mẹ…… Mẹ…… Con rất sợ hãi…… Con rất sợ mình bệnh viện đối mặt với hết thảy…… Mẹ……

      Hạ Tuyết nắm di động, khóc lên……

      24.

      Xe taxi chậm rãi dừng ở trước bệnh viện……

      Hạ Tuyết cắn răng mang giày cao gót, chịu đau, sắc mặt tái nhợt vô lực xuống xe, đứng ở trước bệnh viện, nhìn màu trắng thê lương, hốc mắt của rưng rưng, cắn răng cười : “Đúng…… Chính là như vậy…… Luôn phải đối mặt …… Lại ngày nào chết…… tại mình còn có thể nhìn thấy mặt tròi, phải sao? Thế giới này vẫn là của mình……”

      nhanh vào bệnh viện……

      Lầu hai……

      “Ngày hôm qua người bệnh vừa mới tới kia, liền như vậy rồi sao?” Có y tá thực kinh ngạc hỏi.

      “Đúng vậy…… Tối hôm qua nửa đêm ……”

      “Rất đáng tiếc, kia mới mười tám tuổi thôi……”

      “Ai…… Sống chết có số“

      Hai y tá vừa chuyện vừa qua Hạ Tuyết, người đụng trúng bả vai Hạ Tuyết cái, cả người thân mình Hạ Tuyết mềm nhuyễn mặt đất, sợ hãi đáng thương run rẩy, rối loạn nhìn hoàn cảnh chung quanh, đoàn màu trắng sáng giống là ánh sáng thiên đường, ở nơi nào đó mở ra cánh cổng……

      sao chứ?” Hai y tá khẩn trương nâng Hạ Tuyết dậy, nhìn bộ dáng đáng thương, đều ra lời……

      có việc gì……” Hạ Tuyết nuốt nuốt cổ họng, thở gấp gáp, tay run rẩy vịn mặt tường, từng bước đến văn phòng bác sĩ……

      “Chân của bị thương……” Có y tá khẩn trương với Hạ Tuyết: “Gót chân chảy máu…… Muốn băng bó chút ?”

      Đầu óc Hạ Tuyết trống rỗng, chỉ cảm thấy thân run rẩy lạnh như băng, vô lực suy yếu : “Băng bó gì chứ…. Máu có cái gì phải trân quý ? Máu của tôi là đáng trân quý nhất……… Máu của tôi hư, cho tôi ta sống được……”

      xong, nước mắt liền tràn mi, chảy qua môi tái nhợt, dọc theo cằm rơi xuống…… mở to hai mắt mông lung đẫm lệ, nhìn văn phòng bác sĩ ngay trước mắt, lại cắn răng cái, ngồi chồm hổm ở góc tường cạnh cửa, giọng nức nở……

      có việc gì ……” giọng nam từ tính thực êm tai, từ phía đỉnh đầu Hạ Tuyết truyền đến……

      Hạ Tuyết ngẩng đầu, trừng mắt hai mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông trước mặt, mặc áo màu blouse trắng, đeo kính cận, tay cầm sấp tài liệu chuẩn đoán bệnh, tao nhã nhìn Hạ Tuyết, nhưng bởi vì là bác sĩ, có lẽ theo thói quen nhìn người bệnh này đáng thương, ánh mắt của , vẫn là thản nhiên , có nhiều đồng tình cùng thương tiếc……

      Hạ Tuyết nhanh lắc đầu, lau khô nước mắt, giọng …… “ có việc gì……”

      Hàn Văn Kiệt nhìn kỹ Hạ Tuyết chút, mới dùng ngón tay thon dài, mở cửa, mới chậm rãi với Hạ Tuyết: “ chắn cửa của tôi……”

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      25.

      Hạ Tuyết vừa nghe, mới quay đầu, nhìn cửa văn phòng, vội vàng dời thân, mới : “Thực xin lỗi……”

      Hàn Văn Kiệt thản nhiên nhìn cái, đẩy cửa ra vào văn phòng……

      Hạ Tuyết vẫn ngồi chồm hổm ở góc tường, yên lặng rơi lệ……

      Cửa chậm rãi mở ra…… Hàn Văn Kiệt cầm theo báo cáo chẩn đoán bệnh, ra, nhìn thoáng qua bộ dáng Hạ Tuyết buồn bả, suy nghĩ vài phần, mới gọi…… “Hạ…… Tuyết?”

      Hạ Tuyết vừa nghe có người kêu mình, liền mờ mịt ngẩng đầu, nhìn vị bác sĩ vừa rồi lại ra, sửng sốt, nước mắt lại rơi……

      Hàn Văn Kiệt có biện pháp nhìn thoáng qua mặt cùng những giọt nước mắt rơi, bật cười chút, sau đó mới giơ giơ tư liệu trong tay, : “ tên là Hạ Tuyết ?”

      “Phải….. Làm sao biết……” Hạ Tuyết suy yếu vô lực hỏi …… Chính là vừa hỏi xong, xoang mũi nóng lên, máu lại chảy ra, rất nhanh bóp mũi của mình, ngửa đầu thở phì phò……

      Hàn Văn Kiệt lập tức : “Vào thôi! Bác sĩ Lưu hôm nay có ca giải phẫu quan trọng, bảo tôi tới gặp giảng giải chút bệnh tình của ……”

      Hạ Tuyết sửng sốt quay đầu, vừa bóp mũi, vừa sợ hãi nhìn …… “Phải ? Tôi sắp chết, phải ? Tôi có bệnh nan y! Tôi sống lâu…… Đúng ?” hết lời, thân mình mềm nhũn ở trong lòng ngực , sắp khóc rống lên……

      Hàn Văn Kiệt nghe tiếng khóc bất lực của Hạ Tuyết, khẽ thở dài, có cách nào ôm cả người vào văn phòng, đặt giường chẩn bệnh, lập tức ngồi ở bên cạnh, nắm tay bé lạnh như băng của , dùng ngón tay thon dài của mình nhanh kẹp lấy ngón giữa của Hạ Tuyết……… Nhìn chút……

      “Tôi sắp chết…… Em trai của tôi làm sao bây giờ? Tôi muốn chết…… Tôi muốn chết……” Hạ Tuyết nằm ở giường, khóc rống…….

      Hàn Văn Kiệt để ý Hạ Tuyết khóc, chỉ nhìn xoang mũi của ít máu dần, chậm rãi thả lỏng hai tay của , lập tức đứng lên, cầm khăn tay bàn làm việc, bình tĩnh lau máu mặt cho cố, …… “Ai sắp chết? phải còn chưa nhận bản chuẩn đoán bệnh sao?”

      “Bác sĩ cần an ủi tôi……” Hạ Tuyết lại khóc thành tiếng…… “Tôi biết tôi sắp chết…… cần phải giấu chuyện tôi mắc bệnh nan y…… Tôi ngay cả người thân cũng có…… Tôi chỉ có còn đứa em trai ba tuổi đáng thương hiểu chuyện……”

      Hàn Văn Kiệt nữa, chỉ thản nhiên lau máu cho xong, mới xoay người rửa vết máu dính tay, : “ có việc gì…… Có báo cáo chẩn đoán bệnh rồi…… có việc gì……”

      “Oa……” Hạ Tuyết vẫn nằm ở giường khóc lớn tiếng…… “Tôi sắp chết…… Tôi sắp chết…… Tôi sắp chết…… Em trai của tôi làm sao bây giờ?” đột nhiên ngẩn ngơ nhìn trần nhà trắng tươi, thở gấp gáp quay đầu, cố nén kích động, nhìn vị bác sĩ dễ nhìn kia sắp xoay người, dùng khăn tay lay tay…… chút cũng có ý tứ trấn an hay giỡn……

      “Bác sĩ cái gì?” Hạ Tuyết lập tức từ giường ngồi dậy, khiếp sợ kêu bác sĩ!

      26.

      Hạ Tuyết giống học sinh tiểu học, ngồi ở ghế trước bàn làm việc, sau đó ngừng thở nhìn bác sĩ dễ nhìn trước mặt lấy giấy bút……

      Hạ Tuyết cắn môi, cho mình, nhất định phải đè lại loại cảm giác này, vừa rồi mình nghe lầm, càng làm mình từ thiên đường rớt xuống địa ngục……

      Hàn Văn Kiệt trầm mặc lấy báo cáo, ho cái, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua vẻ mặt khẩn trương của Hạ Tuyết, bộ biểu tình hoài nghi mình, sửng sốt, nghiêm trang : “Làm sao vậy? phải tôi mới có việc gì sao?”

      Hạ Tuyết vừa nghe lời này, giống như mình lại sống lại, giống đứa bé lại chui vào bụng mẹ, ấm áp mà an toàn, lại có thể mang theo đôi mắt thuần khiết sáng như tuyết, đến nhìn thế giới tốt đẹp này…… Tưởng tượng đến đây, tức lại dùng loại ánh mắt đầy biết ơn nhìn ân nhân cứu mạng trước mặt……

      Hàn Văn Kiệt bình tĩnh nhìn ánh mắt Hạ Tuyết, thậm chí thờ ơ nâng ly nước lên uống, mới vươn tay, cầm giấy chẩn bệnh …… “Bởi vì thiếu máu nghiêm trọng, cho nên lần trước trong quá trình thử máu, có thể ảnh hưởng cảm xúc của …… Giờ có báo cáo, thân thể của trừ thiếu máu ra, có vấn đề nghiêm trọng khác……”

      Hạ Tuyết nhất thời biết nên khóc hay cười….. Chỉ sợ quá vui, đánh nát giấc mộng đẹp này làm sao bây giờ? cố nén tâm tình hưng phấn, khẩn trương cùng nghi hoặc hỏi: “Chính là…… Cơ thể của tôi nếu có gì, sao chảy máu mũi nhiều như vậy?”

      Hàn Văn Kiệt kiên nhẫn giải thích cho Hạ Tuyết nghe…… “Ảnh siêu biểu , bị viêm xoang tương đối nghiêm chứng, hơn nữa đoạn thời gian trước…… Căn cứ bản ghi chép……” vừa vừa mở bản chẩn đoán bệnh: “Căn cứ theo bản ghi chép, từng làm việc mấy ngày mấy đêm ngủ được, nghỉ ngơi, thân thể chịu nổi…… Cho nên chảy máu mũi, cũng có lạ……”

      Hạ Tuyết nặng nề thở phì phò…… Vẫn dám tin điều mình nghe được, chậm rãi vươn tay, nắm bàn tay Hàn Văn Kiệt cầu cứu, lại hỏi: “Bác sĩ chính là ? có gạt tôi sao?”

      Hàn Văn Kiệt rút tay ra, nghiêm túc nhìn Hạ Tuyết : “Thứ nhất: tôi phải thân nhân của , tôi cần phải… giấu diếm ! Thứ hai: tôi là bác sĩ, mỗi câu tôi với người bệnh ở bệnh viện, đều phải có trách nhiệm !”

      Cả thế giới của Hạ Tuyết tức khắc sáng lạn, vui vẻ hưng phấn cười, nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào nhìn bác sĩ, ra lời……

      Hàn Văn Kiệt có nhìn , cầm lấy bút máy, sau đó : “Tôi viết cho chút thuốc giảm nhiệt, nhất định phải ăn đúng giờ, phải nghỉ ngơi đủ, đừng lấy thân thể ra đùa…… Biết ?”

      Hạ Tuyết liên tục rơi lệ gật đầu, nghe bác sĩ quan tâm căn dặn, cảm thấy rất ấm áp……

      Hàn Văn Kiệt viết đơn thuốc xong, : “ đứng lên…… Ngồi lên giường ……”

      “A?” Hạ Tuyết khó hiểu nhìn ……

      Hàn Văn Kiệt biết ràng lắm, liền : “ đứng lên, ngồi vào giường bệnh , tôi dạy cho cầm máu mũi……”

      “À……” Hạ Tuyết vội cởi giày cao gót, cố nén đau đớn ở gót chân, ngồi vào giường bệnh……

      Hàn Văn Kiệt nhìn thoáng qua giày cao gót của Hạ Tuyết : “Mang giày cao như vậy trong tuyết, khó trách chân bị tổn thương…… Đưa bàn tay ra……”

      Hạ Tuyết nhìn , chậm rãi vươn hai tay……

      27.

      Hàn Văn Kiệt nắm hai tay mềm mại lạnh như băng của Hạ Tuyết, thản nhiên : “ phải nhớ kỹ, lần sau nếu lại chảy máu mũi, có thể thử phương pháp này, chính là dùng ngón giữa đè mũi …… Phương pháp này rất hiệu quả…… Nhưng là nếu chảy máu nhiều, tự mình xử lý được, phải đến bệnh viện, tìm bác sĩ…… Biết chưa?”

      Hạ Tuyết nghe bác sĩ với mình: biết chưa? nhàng ôn nhu, thoải mái ấm áp……

      khỏi ngẩng đầu, cảm kích nhìn bác sĩ trước mặt………

      Hàn Văn Kiệt nhìn thoáng qua Hạ Tuyết, ánh mắt vẫn lạnh như nước, rồi lại lộ ra cỗ hào quang của bác sĩ chuyên nghiệp, thêm nữa, trực tiếp chỉ bảo Hạ Tuyết: “Vươn ngón giữa của , cong lên…… Tôi dạy cho ……”

      Hạ Tuyết chậm rãi vươn ngón giữa, tận lực làm theo……

      Hàn Văn Kiệt cũng chậm rãi vươn ngón giữa thon dài của mình, ôm lấy tay Hạ Tuyết, sau đó tăng mạnh sức lực : “Chính là như vậy…… ôm chặt lấy! Cho đến khi cầm máu mới thôi!”

      Hạ Tuyết cắn môi, đột nhiên sảng khoái cười, nhìn ngón giữa của mình ngón tay dài xinh đẹp của bác sĩ, nhanh : “Tôi biết! Cứ như vậy, thân thể có thể khỏe mạnh!”

      “Đừng đùa! Như vậy chỉ có thể cầm máu!” nghiêm trang chỉ bảo xong, liền buông lỏng tay ra, xoay người dọn dẹp bản báo cáo chẩn bệnh, còn cầm lấy đơn thuốc đưa cho Hạ Tuyết, : “ tính tiền thuốc …… Cuối tuần lại đây tái khám……”

      Hạ Tuyết cầm đơn thuốc, vui vẻ đến rơi lệ với Hàn Văn Kiệt: “Cám ơn bác sĩ! Rất cảm tạ bác sĩ, bác sĩ là ân nhân cứu mạng của tôi! Tôi cả đời làm trâu làm ngựa nhất định báo đáp bác sĩ……”

      Hàn Văn Kiệt thở dài, bất đắc dĩ tựa vào bàn làm việc, mỉm cười : “Tôi có làm gì, đây là thân thể còn nghe lời, về sau nhớ kỹ, cho dù còn khỏe mạnh làm kiếm tiền như thế nào, nhưng chung quy có ngày, thượng đế hỏi thăm …… lấy thuốc , tôi còn có cuộc họp chẩn bệnh!”

      Hạ Tuyết vừa nghe, liền liên tục gật đầu, mang đôi giày cao đến dọa người vào, vui vẻ tính ra……

      Hàn Văn Kiệt nhìn bóng dáng đơn mệt mỏi của Hạ Tuyết, lại xem xét giày cao gót mười thân dưới làn váy đỏ thẫm của cố, lắc lắc đầu, mới kêu tiếng…… “Chờ chút……”

      Hạ Tuyết vừa định mở cửa ra, lại sửng sốt xoay người, nhìn bác sĩ hỏi: “Làm sao vậy bác sĩ?”

      Hàn Văn Kiệt lên tiếng, chỉ mở tủ lấy ra miếng bông băng, tới gần Hạ Tuyết, xé mở ra, : “Nhấc váy lên, tôi giúp cầm máu, được lại để chảy máu…… Cũng được cái gì máu mình quý…… Máu người là thứ quý giá nhất……”

      Hạ Tuyết sửng sốt nhìn Hàn Văn Kiệt, nhớ tới lời vừa rồi mình trả lời các y tá, mặt của đỏ lên, vội vàng lui bước : “ cần, bác sĩ…… Chút nữa tôi ra ngoài mua vài miếng…… dám lại làm phiền bác sĩ……”

      Hàn Văn Kiệt nữa, mà ngồi xổm xuống, tự mình nâng váy lên, nhìn đến chỗ tổn thương sau chân, liền lấy bông băng bông lên, còn giúp kéo dây giày cao gót, mới thản nhiên : “Về sau cần mang giày cao như vậy, như vậy lãng phí bông cầm máu……”

      Hạ Tuyết xấu hổ nhìn Hàn Văn Kiệt……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :