1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước giá trên trời của tổng giám đốc - Hàn Trinh Trinh (631c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 121 : Bánh ngọt

      ". . . . . . Hôm nay sinh nhật . . . . . ." Hạ Tuyết hơi giật mình và tò mò nhìn . . . . . .

      Hàn Văn Hạo tao nhã ngồi sofa, ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt bình tĩnh : "Hôm nay phải là sinh nhật sao? qua 12 giờ rồi. . . . . ."

      Trong lòng Hạ Tuyết nóng lên, có chút xấu hổ nhìn . . . . . . đèn phòng khách tối, chỉ có ánh đèn màu xanh nơi cầu thang chiếu rọi cả phòng khách sang trọng, chiếu vào khuôn mặt của Hàn Văn Hạo, nửa nửa giả, bởi vì quá đẹp trai . . . . . .

      Hạ Tuyết cắn môi dưới, cúi đầu, biết bây giờ nên làm gì mới tốt …. Nhưng nhịn được hỏi …." chuẩn bị …. bánh ngọt khi nào vậy?"

      "Lúc nhìn loạn nhảy trong đống tuyết, tôi bảo người chuẩn bị …" Hàn Văn Hạo giống như chuyện quan trọng, giống như có gì đặc biệt, nhưng Hạ Tuyết càng nghe càng muốn cười, nàng vốn là người dễ dàng vui vẻ, mẹ nó, nàng lại là dễ dàng khóc, đời này cũng chưa gặp chuyện tốt như vậy. . . . . .

      Nàng sâu xa nhìn : "Tôi. . . . . . Cái kia. . . . . . Hai mươi tuổi. . . . . . Lần đầu tiên có người đưa cho tôi bánh ngọt sinh nhật. . . . . ."

      Hàn Văn Hạo giống như nghe nàng gì: " tủ bếp có đèn cầy, chỉ tại để ý, đặt bên cạnh chai nước khoáng!"

      "Còn có đèn cầy sao?" Hạ Tuyết vui vẻ nhìn Hàn Văn Hạo hỏi: "Giống như lúc sinh nhật người khác, đốt đèn cầy, sau đó ước nguyện rồi thổi tắt sao?"

      Hàn Văn Hạo muốn trả lời vấn đề ngu ngốc này, bất đắc dĩ đáp lại. . . ."Ừ. . . ."

      Hạ Tuyết ha ha ha cười, chân trần vọt vào phòng bếp, sau đó cầm lấy hộp đèn cầy, thùng thùng thùng chạy tới, quỳ gối xuống bàn trà, hưng phấn đến mức mở hộp đèn cầy ra được, hỏi Hàn Văn Hạo …."Tôi năm nay bao nhiêu tuổi?"

      Hàn Văn Hạo giống như nhìn thấy quái vật : "Tôi làm sao biết năm nay bao nhiêu tuổi? phải sinh nhật hai mươi tuổi sao?"

      "Đúng!!" Hạ Tuyết sâu kín : "Năm nay tôi hai mươi tuổi! Cho nên tôi muốn cắm 20 cây đèn cầy! ! Ha ha ha ha hô hô. . . . . ."

      Hàn Văn Hạo nhìn nàng lại có thể tự quỳ gối thảm lông, khoa trương ngửa đầu cười to. . . . . . lắc đầu, nghĩ phải nhìn thấy bộ dáng này của nàng, đứng dậy : " từ từ cười , tôi ngủ!"

      Hạ Tuyết nín cười, nhìn mặt lạnh qua cạnh mình, muốn rời khỏi. . . . . . Nàng hơi mất mác hỏi: ". . . . . . thể như vậy. . . . . ."

      Hàn Văn Hạo đứng sau lưng nàng, quay đầu lại nhìn nàng…"Như thế nào?"

      "Hôm nay sinh nhật tôi, chuẩn bị bánh ngọt sinh nhật cho tôi, lại bỏ thế nào cũng là sinh nhật người nhà …" Hạ Tuyết hơi mất hứng. . .

      Hàn Văn Hạo hứng thú quay đầu, nhìn Hạ Tuyết cười nhạo : " phải muốn tới gần tôi sao? muốn nhìn đến tôi sao?"

      "Ôi? cũng mua bánh ngọt cho tôi, coi như là cầm thú cũng đầu thai làm người rồi . . . . . ." Hạ Tuyết thở dốc vì kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .

      Hàn Văn Hạo quả nhiên sắc mặt lạnh lùng xoay người rời khỏi. . . . . .

      Hạ Tuyết nha nha nha kêu lên …."Chớ , chớ ! Chớ !" Nàng lập tức từ thảm trải sàn nhảy xuống, níu cánh tay Hàn Văn Hạo : "Tôi đùa thôi?"

      " thích cùng cầm thú đùa giỡn?" Hàn Văn Hạo nhìn nàng !

      Hạ Tuyết có phần xấu hổ dắt Hàn Văn Hạo ngồi sofa, đưa cho hộp đèn cầy . . . . . ." đừng mọn như vậy chứ, sinh nhật tôi a, bánh ngọt đều có, chúng ta tạm thời ngưng chiến. . . . . . giúp tôi cắm vào 10 cái, tôi cũng cắm 10 cái. . . . . ."

      Hàn Văn Hạo ngẩng đầu lên nhìn nàng. . . . . .

      Chương 122 : Ước Nguyện

      "Tại sao tôi phải giúp cắm đèn?" Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết hỏi.

      "Cùng nhau mà!" Hạ Tuyết nhìn , hơi oán trách : "Cùng nhau vui vẻ mà. . . . . ."

      Hàn Văn Hạo nhìn nàng cái, bất đắc dĩ thở , nhận lấy hộp đèn cầy …

      " cắm vào bên này, tôi cắm vào bên này …" Hạ Tuyết vui vẻ cầm lấy đèn cầy từng cây, từng cây cắm xuống . . . . . .

      Hàn Văn Hạo cũng nghe lời nàng, từng cây, từng cây cắm xuống, cắm đến cây sau cùng, hai cây đèn cầy chạm nhau, hai người ngẩng đầu nhìn đối phương. . . . . . . . .

      Hạ Tuyết nhìn cười, sau đó lấy cây đèn cầy trong tay mình cắm ngay chính giữa bánh, hỏi Hàn Văn Hạo: " có bật lửa ?"

      Hàn Văn Hạo trầm mặc đứng lên, vào phòng bếp, lấy cái bật lửa, lấy hai cái ly và chai rượu đỏ vào phòng khách, cái ly màu hồng đế dài, đặt trước mặt, sau đó đưa cho Hạ Tuyết : "Đốt đèn . . . . . ."

      "Tốt!" Hạ Tuyết lập tức gật đầu, cầm lấy cái bật lửa, ánh lửa sáng lên, từng ngọn, từng ngọn ...

      Hàn Văn Hạo vẫn im lặng cầm chai rượu đỏ, rót cho nàng chút rượu đỏ, rót cho mình ly rượu đỏ, ánh lửa chiếu sáng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt chăm chú, xinh đẹp của Hạ Tuyết, đôi mắt to như hai vì sao lóe sáng, cảm động mỉm cười …. yên lặng rót rượu xong, đặt chai rượu xuống, cầm lấy ly rượu trước mặt, tựa người vào sofa, nhìn gương mặt động lòng người của Hạ Tuyết, uống hớp rượu đỏ ….

      Rốt cục Hạ Tuyết đốt xong đèn cầy, cảm động nhìn Hàn Văn Hạo : "Bây giờ tôi phải thổi đèn sao?"

      "Ừ. . . . . ." Hàn Văn Hạo nhàn nhạt đáp lời!

      Hạ Tuyết vừa đưa ngón tay : "Muốn ước nguyện trước!" Nàng xong, lập tức chắp tay trước ánh nến và bánh ngọt sinh nhật : "Tôi hi vọng năm năm sau, tôi có mười triệu tiền mặt, chiếc xe Ferrari, tòa biệt thự, sau đó nuôi con chó to, nhưng là con chó đốm, phải lớn hơn và cao hơn con báo nhà . . . . ."

      Hàn Văn Hạo nhìn nàng. . . . . .

      "Tiếp theo, tôi hi vọng, tôi và em trai tôi đều thân thể khỏe mạnh, bình an, tương lai tôi gặp người đàn ông tôi cũng tôi. . . . . ."

      "Em trai bao nhiêu tuổi?" Hàn Văn Hạo hỏi nàng!

      "Ba tuổi!" Hạ Tuyết chắp tay nhìn ánh nến .

      "Ừ!" Hàn Văn Hạo cầm lấy ly rượu đỏ tiếp tục hớp ngụm. . . . . .

      "Sau đó, tôi có thể có công việc ổn định, tiền lương có thể vạn tệ!! Ha ha ha ha . . . ." Hạ Tuyết vừa vừa ngây ngô cười. . . . . .

      Hàn Văn Hạo kiên nhẫn, thay đổi cái dáng ngồi. . . . . .

      "Tôi hi vọng tóc của tôi mau dài ra, tóc tôi có thể gầy chút nữa …”

      " gầy gió thổi muốn bay rồi. . ." Hàn Văn Hạo thể nhịn được nữa ...

      Hạ Tuyết để ý , tiếp tục : "Sau đó tôi hi vọng tôi có thể cao lớn chút, làn da trắng chút, dáng người càng đẹp chút, kế tiếp là người nhà dì Lưu thân thể khỏe mạnh, hi vọng con chó trong nhà dì Lưu cũng khỏe mạnh, sớm ngày mang thai. . . . . ."

      Hàn Văn Hạo vô cùng buồn bực ngồi sofa, nhìn đèn cầy cắm bánh ngọt cháy xong, nguyện vọng của nàng vẫn chưa xong, là chịu nổi, đặt ly rượu xuống : "Thổi đèn . . . . . ."

      "Hi vọng cây sao trong nhà dì Lưu, khi tết đến, cao lên chút, a..., phải, nhà cửa bị cháy hết rồi, tôi nghĩ lại xem . . . . . ." Hạ Tuyết tiếp tục !

      Hàn Văn Hạo nghiến răng nghiến lợi, với nàng: "Nếu còn chưa xong, tôi hôn trước đấy?"

      Chương 123 : Cụng ly

      Nguyện cho thế giới hòa bình Amen, vẻ mặt Hạ Tuyết lập tức thu lại, ước nguyện xong rồi.

      Hàn Văn Hạo tức giận trừng mắt nhìn người này.

      Thổi đèn cầy “oa”. Hạ Tuyết từ trong ánh nến ngẩng đầu với Hàn Văn Hạo.

      Hàn Văn Hạo để ý nàng

      Nhanh mở nhạc ! Hạ Tuyết thúc giục .

      Hàn Văn Hạo phát giác, mua bánh ngọt cho nàng, là việc làm cực kỳ ngu xuẩn nhưng vẫn im lặng tới trước sofa, lấy đĩa nhạc jazz, mở máy hát, quay đầu thấy người kia thổi xong đèn cầy, nhìn nàng đắc ý, gỡ đèn cầy bánh ngọt, bộ dáng hài lòng của nàng làm nghĩ ra lúc nảy nàng là người muốn cắm đèn cầy, muốn mở nhạc, còn nàng thổi đèn.

      Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo, ngoắc tay vô cùng hưng phấn : tới đây, tới đây, tới đây! Chúng ta cùng ăn bánh ngọt!

      Hàn Văn Hạo hơi do dự, đến ngồi sofa, cầm lấy ly rượu đỏ mút , nhìn Hạ Tuyết cầm lấy con dao nhựa cắt miếng bánh ngọt, đôi mắt tỏa sáng, đưa miếng bánh lên miệng, nàng cười hi hi, sau đó Hạ Tuyết còn chút lương tâm, cắt miếng bánh ngọt, đưa đến trước mặt Hàn Văn Hạo, : Cùng ăn thôi.

      Hàn Văn Hạo muốn nhanh chóng kết thúc tiệc sinh nhật tối nay, cầm lấy dĩa ăn miếng bánh ngọt, vừa ăn vừa nhìn Hạ Tuyết cơ hồ khuôn mặt nàng chôn trong bánh ngọt, nàng ăn giống như hút bạch phiến, bộ dạng kích động muốn chết, muốn ăn chút nào. Nhìn nàng cắt miếng bánh lớn ăn rất ngon, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên giống như tiên nữ dưới trần gian tràn ngập nụ cười, nhưng nơi khóe miệng lại dính đầy kem bơ trông như chú hề.

      Hàn Văn Hạo nhíu nhíu mày, cầm lấy khăn tay, lau khóe miệng cho nàng, vì nhìn vô cùng ghê tởm. Nhưng lúc ngón tay nhàng chạm cánh môi mềm mại của nàng dừng động tác, nhìn nàng.

      Hạ Tuyết cũng để ý đến Hàn Văn Hạo, chỉ đưa tay cầm ly rượu đỏ uống ực ực cái, nhất thời bị sặc mũi, ho khan, nàng “a” tiếng, đặt cái ly bàn nhìn Hàn Văn Hạo thở phì phò hỏi: Oa! Rượu đỏ gì vậy? Rất nồng! Trước kia chúng ta uống cũng nồng như vậy? Pha Sprite và chanh, uống vào cũng bị nồng và đắng như vậy!

      Hàn Văn Hạo lạnh lùng : Xích Hà Châu 73 năm.

      Hạ Tuyết trừng hai mắt, nàng biết rượu đỏ này trị giá 20 vạn. Hôm qua mới vận chuyển về từ nước Pháp, ngày đầu tiên Hàn Văn Hạo mở chai rượu đãi nàng, nàng lại cầm lấy chai rượu đỏ rót ra ly, lần này dám uống nhanh, chỉ mút chút, phát ra chuyện, nàng lập tức quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, giống như đứa bé, cười : A? Tại sao rượu đỏ phối hợp với bánh ngọt mùi vị lại tốt như vậy.

      Hàn Văn Hạo từ trước đến nay đối với chuyện ăn uống cầu vô cùng nghiêm khắc, thèm để ý đến nàng. Đương nhiên, cho nàng biết, dùng rượu đỏ này ăn với bánh ngọt.

      Hạ Tuyết nữa, lại uống chút rượu đỏ, trong người bắt đầu có chút lâng lâng ấm áp, vô cùng thoải mái, nở nụ cười quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo nâng ly : Cụng ly!

      Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ đưa ly rượu về phía nàng, nhìn người này uống rượu mới cụng cái.

      Hạ Tuyết cười hì hì hi cụng ly với , thanh va chạm vang lên, hốc mắt nàng đột nhiên hơi hồng hồng, sâu kín : biết tôi bây giờ vui vẻ biết bao nhiêu ? Hàng năm sinh nhật tôi đều đến cửa hàng bánh ngọt chuyến, nhìn bánh ngọt trong tủ kính hâm mộ, nhưng bánh ngọt đắt, 100 tệ cái làm sao mua nổi, nên tôi cũng chỉ có thể tưởng tượng có ngày, tôi cái bánh ngọt và chai rượu đỏ, bên cạnh có chút nhạc ha ha ha ha.

      Hạ Tuyết ngửa mặt lên, cười to, nước mắt từ trong khóe mắt chảy xuống …

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 124 : Khiêu vũ cùng nhau

      Hàn Văn Hạo nhìn khóe mắt nàng lặng lẽ rơi lệ, cầm lấy chai rượu đỏ bình rót cho nàng chút, rồi câu: “ nên uống nhiều, bị say”.

      Hạ Tuyết hít hít cái mũi hồng, cầm ly rượu đỏ hung hăng uống ngụm : “Hôm nay vui vẻ như vậy, đương nhiên muốn tận hứng ăn, tận hứng uống, cạn ly, muốn nhảy nữa! Mau lên!! Chúng ta mở nhạc khác để nhảy!”

      Nàng vừa xong, lập tức muốn mở nhạc, nghĩ tới Hàn Văn Hạo bắt lấy cổ tay nàng.

      Hạ Tuyết quay đầu lại nhìn sửng sốt, sao thế?

      Hàn Văn Hạo lên tiếng, chỉ nắm cổ tay nàng chậm rãi đứng dậy, kéo nàng đến giữa phòng khách, nhờ ánh đèn màu xanh nhạt ở thang lầu nhìn vào gương mặt ửng hồng của trước mặt, lên tiếng tay kéo nàng lại gần ngực mình, tay nắm tay của nàng, cúi đầu cụng lên trán của nàng, dịu dàng : Nhảy bản , nhạc nào cũng có thể nhảy.

      Vẻ mặt Hạ Tuyết càng ửng đỏ, ánh mắt có chút hỗn loạn, nhìn ánh mắt nóng bỏng của dưới ánh đèn xanh nhạt lóe sáng, mê người, nàng hơi ngượng ngùng, mặt đỏ hồng cười : “Tôi, tôi, tôi biết nhảy hai người”.

      Hàn Văn Hạo lên tiếng, chỉ chậm rãi nắm chặt eo Hạ Tuyết, để cho thân thể của nàng sát gần ngực , cúi đầu kề sát bên vành tai của nàng thổi hơi nóng, vừa : Tôi dạy nhảy.

      Trái tim Hạ Tuyết nhảy dựng, nàng nhàng giơ tay lên, xẹt qua lồng ngực ấm áp, rắn chắc của , chậm rãi di chuyển lên vai .

      Ánh mắt nóng bỏng của Hàn Văn Hạo đột nhiên sáng lên, bước chân về phía trước, Hạ Tuyết lập tức vội lui ra phía sau bước, tay nắm chặt bờ vai của , mặt ngửa ra sau ngẩng đầu nhìn .

      Hàn Văn Hạo chăm chăm nhìn ánh mắt mông lung của Hạ Tuyết, lại bước lên phía trước bước.

      Hạ Tuyết lại lui về phía sau bước nhìn Hàn Văn Hạo, mạnh mẽ bước về phía mình, trong lòng nàng run rẩy.

      về phía tôi, Hàn Văn Hạo lại cúi mặt, môi chạm vào vành tai của nàng, giọng nhắc nhở.

      Thân thể Hạ Tuyết tạm dừng chút, thở , rồi nhàng bước về phía bước. Hàn Văn Hạo lui về sau bước, lại bên tai nàng nhắc nhở: Bước về phía tôi bước.

      Hạ Tuyết lại bước tới phía trước bước.

      Thân thể Hàn Văn Hạo dừng lại, đột nhiên tay kéo mạnh người nàng để cho thân thể của nàng dán chặt vào người , sau đó lại chậm rãi cúi đầu nhìn vào ánh mắt mê ly Hạ Tuyết, khẽ mở môi, gần như dán lên môi Hạ Tuyết, nhanh chóng hỏi: say chứ Hạ Tuyết?? Hạ Tuyết mơ mơ màng màng nhìn Hàn Văn Hạo thở phì phò, nghiêng đầu muốn tránh khỏi môi mỏng của hỏi: Cái gì?

      Hàn Văn Hạo lại cúi đầu xuống, dán lên bờ môi của nàng hỏi lại: say chứ?

      Chương 125 : Mùi thơm người

      Hạ Tuyết sửng sốt suy nghĩ, ngây ngốc : " có a. . . . . ."

      Hàn Văn Hạo vừa nghe xong, đột nhiên nghe nhạc jazz nhanh chóng chuyển tông cao, đôi mắt chớp lóe, lập tức nắm chặt eo Hạ Tuyết, xoay tròn cả người nàng ra ngoài. . . . . .

      "A ………." Hạ Tuyết phòng bị, cả người nhanh chóng trượt sàn xoay vòng, nàng oa oa kêu lên, Hàn Văn Hạo lại nắm Hạ Tuyết xoay tròn trung, sau đó nhàng cùng nàng bước theo vũ điệu trong phòng khách, Hạ Tuyết hết kinh hoảng, lập tức cười ha ha ha, vui vẻ xoay tròn với Hàn Văn Hạo . . . . .

      Vẻ mặt Hàn Văn Hạo vẫn chút thay đổi, nhìn thấy Hạ Tuyết vui thích, khóe miệng xẹt qua ý cười, nhìn bộ dáng người này vui vẻ, thích ý cười to, lại ôm nàng vào trong lòng, sau đó hai tay nắm lấy hai tay của Hạ Tuyết, đặt lên cổ mình, sau đó cúi đầu xuống, cụng lên trán của nàng, chậm rãi bá đạo hỏi: "Vui vẻ ?"

      Hạ Tuyết cảm giác hơi say cười : "Vui vẻ. . . . . ."

      Hàn Văn Hạo nghe nhạc jazz xuống tông, ôm lấy nàng chậm rãi xoay tròn trong phòng khách, mặt lại từ từ cúi xuống, mũi của chạm mũi Hạ Tuyết, chậm rãi : "Sinh nhật vui vẻ. . . . . ."

      Hạ Tuyết từ từ ngẩng đầu lên nhìn Hàn Văn Hạo, trong đôi mắt xẹt qua cảm động, trái tim có phần ngọt ngào, giống như bánh ngọt lên men, niềm vui càng tăng lên, làm cho nàng ngăn được xúc động, giống như cơn sóng dâng trào, nàng ngây ngốc cười : "Cám ơn. . . . . ."

      "Tôi chúc mộng đẹp trở thành …" Hàn Văn Hạo lại chậm rãi .

      "A...?" Hạ Tuyết nghĩ nghĩ, đột nhiên : "Đúng vậy! Vừa rồi, tôi nên ước nguyện, tất cả ước nguyện của tôi đều trở thành …. Ha ha ha ha …."

      Hàn Văn Hạo nhướng mày nhìn nàng : " phải say sao?"

      " có a! Làm sao có thể?" Hạ Tuyết cười .

      Hàn Văn Hạo gắt gao nhìn Hạ Tuyết, nhìn ánh mắt xấu hổ của nàng, lúc đó ánh mắt chợt lóe sáng, hai tay chậm rãi nắm chặt eo Hạ Tuyết, kéo nàng vào trong ngực mình. . . . . .

      Mặt Hạ Tuyết lại đỏ lên, quay đầu, dám nhìn . . . . . .

      Hàn Văn Hạo chậm rãi cúi xuống, hôn lên vành tai của nàng, lại hôn xuống cái cổ trắng ngần, thậm chí thè đầu lưỡi nóng ấm nhàng mút vào da thịt trắng nơi cổ của nàng. . . . . .

      Thân thể Hạ Tuyết đột nhiên nhanh chóng nóng lên, nàng vội vã muốn đẩy ra : " đừng như vậy …. Tôi muốn làm phụ nữ của . . . . . Thực xin lỗi. . . . . ."

      Hàn Văn Hạo dừng lại động tác, mặt vẫn chôn vào cổ của nàng, ngửi mùi thơm sữa tắm, cái gáy của bắt đầu đỏ lên, chậm rãi : "Người của thơm quá. . . . . ."

      Hạ Tuyết thở gấp gáp, : "Đây là mùi sữa tắm của nhà . . . . . ."

      "Đây là mùi thơm người ….” Hàn Văn Hạo nhớ đến lúc vừa rồi vào phòng tắm, nhìn thấy bờ vai bóng loáng của nàng, trong ánh đèn lóe sáng mê người, tiếp tục hôn vào cằm của nàng, hai tay cách lớp áo sơ mi trắng, quét lên đôi vai bé của nàng, thậm chí có chút khiêu khích và chiếm giữ. . . . . . . . .

      Toàn thân Hạ Tuyết nhất thời nóng lên hừng hực, mặt trở nên đỏ bừng ….

      Chương 126 : Đều đến đây rồi

      Ngoài trời tuyết rơi. . . . . .

      chiếc xe thể thao màu bạc chạy băng băng thắng trước sân tòa cao ốc 100 tầng!

      Hàn Văn Vũ mặc áo len, bên ngoài là áo khoác dài màu xanh lá cây, khăn quàng cổ màu xám, thở ra luồng hơi trắng, trong tay cầm chai rượu đỏ bước xuống xe, sau đó quay đầu lại, nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ cũng đừng lại dưới lầu, Hàn Văn kiệt mặc áo sơ mi trắng kẻ sọc ô vuông, bên ngoài là áo khoác dài màu trắng, hơi bất đắc dĩ khẽ đẩy cái kính mũi, nhìn hai : "Bây giờ là lúc nào rồi còn hẹn em ra ngoài uống rượu?"

      " vô cùng buồn chán!!" Hàn Văn Vũ nhớ đến Hạ Tuyết, cả người khỏi buồn bực .....

      "Chuyện gì buồn chán vậy?" Hàn Văn kiệt nhìn hai . . . . . .

      " lên rồi sau!" Hàn Văn Vũ xua khuôn mặt tươi cười của Hạ Tuyết, khi chuẩn bị đến đại sảnh cao ốc, ngờ nhìn thấy chiếc xe BMW màu vàng cũng chậm rãi dừng lại dưới lầu . . . . . .

      Hai em bọn chậm rãi quay đầu lại, vừa thấy Dạ Thiên Thiên, mặc chiếc quần dài da beo, bên ngoài áo khoác da màu xanh đen, có chút ngạc nhiên bước xuống xe, nhìn bọn cười : "Sao lại trùng hợp vậy?"

      "Ừ! Đến tìm cả!" Hàn Văn Vũ .

      " đến gặp , cũng đến mức mang theo rượu chứ? Trong nhà có rượu đỏ sao?" Dạ Thiên Thiên mỉm cười .

      "Tôi thích Xích Hà Châu!" Hàn Văn Vũ xong, bước lên bậc thang. . . . . .

      Dạ Thiên Thiên và Hàn Văn Kiệt nhìn nhau, gật đầu, cũng lên bậc thang. . . . . .

      *****

      " đừng như vậy …." Hạ Tuyết lập tức đẩy Hàn Văn Hạo ra, lui về phía sau bước. . . . . .

      Hàn Văn Hạo tiếp tục bước tới bước, chậm rãi nhìn nàng, hai tròng mắt chớp lên như con báo , nhìn nàng chăm chú, chậm rãi hỏi: "Người kia trong lòng là ai?"

      Hạ Tuyết giật mình, lập tức lui về phía sau bước, ngẩng đầu lên nhìn Hàn Văn Hạo : " có ý tứ gì?"

      Toàn bộ thân thể Hàn Văn Hạo phát ra hơi thở vô cùng mê hoặc, giống như hoa túc, lặng lẽ tỏa ra độc khí . . . . . . từng bước tới gần Hạ Tuyết, chậm rãi hỏi: "Trong lòng , người kia. . . . . . là ai?"

      Hạ Tuyết cắn môi dưới, nhìn vào hai tròng mắt , bí mật trong lòng nàng muốn bị ánh mắt của lột ra, trán của nàng rịn mồ hôi, lui về sau, lại phát giác phía sau lưng lạnh lẽo, nàng khẩn trương quay đầu lại, ra nàng thối lui đến sát cửa sổ, còn đường lui rồi. . . . . .

      Nàng lập tức nuốt cổ họng khát khô, vừa quay đầu, nhìn thấy Hàn Văn Hạo vươn hai tay, chống vào cửa thủy tinh, vây nàng vào trong lòng , cúi đầu xuống, muốn gần sát làn môi của nàng hỏi lại …." cho tôi biết … Trong lòng , người kia. . . . . . rốt cuộc là ai?"

      "Trong lòng tôi có ai cả!" Hạ Tuyết vội vàng phủ nhận!!

      Hàn Văn Hạo đột nhiên nhếch khóe miệng trào phúng cười, tiến lên bước, lồng ngực rắn chắc, ấm áp của sát vào người Hạ Tuyết, cúi đầu xuống : " cho tôi biết! Người kia là ai!"

      ". . . . . ."

      Tiếng chuông cửa vang lên. . . . . .

      Ánh mắt Hạ Tuyết sáng lên, giống như được giải cứu, vội vàng đẩy ra , lập tức : "Tôi giúp mở cửa!"

      Hàn Văn Hạo còn chưa kịp ngăn nàng, nàng sợ hãi bổ nhào đến trước cửa thang máy, nhấn mạnh nút, mới ngây ngốc nhìn thoáng qua màn hình TV ở trước cửa thang máy . . . . . nhìn còn khá, vừa nhìn tròng mắt của nàng trừng to, muốn rơi ra ngoài, trước màn hình TV ràng xuất hình ảnh Hàn Văn Vũ, Hàn Văn kiệt, và sau cùng là ... Dạ Thiên Thiên! ! ! ! ! ! ! ! !

      "A ……" Hạ Tuyết chỉ vào màn hình TV , nhìn bọn tiến vào trong thang máy, chuẩn bị lên lầu rồi !

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 127 : Người đâu?

      Làm sao bây giờ? Bọn đều lên a ….." Hạ Tuyết điên cuồng hô to với Hàn Văn Hạo!

      Hàn Văn Hạo lạnh lùng : " lên lên, có gì mà ngạc nhiên!"

      "Có gì mà ngạc nhiên?" Hạ Tuyết gõ vào màn hình Computer, nổi điên : " đây có hai em trai của , còn có người tình của ! Tôi phải làm sao? Bọn họ hiểu lầm tôi câu dẫn !"

      "Bọn họ hiểu lầm câu dẫn tôi!" Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết : "Bởi vì có bản lĩnh để câu dẫn tôi! ! Huống chi, chúng ta cũng có làm chuyện gì phạm pháp, sao phải giật mình như vậy? Tôi chỉ thấy rất đáng thương, cho nên nhặt từ mặt tuyết đem về thôi!"

      "Fan người tình của cắt tóc của tôi là bởi vì tôi gặp ! Nếu để ấy phát tôi và ở chung chỗ này cả buổi tối, có lẽ tôi sống được a a a a!!" Hạ Tuyết nổi điên kêu lên, lại lập tức gào to: "Tôi muốn trốn !!"

      Hàn Văn Hạo nhìn nàng giống như con bọ chó, ở trong phòng nhảy tới, nhảy lui, nghĩ muốn chui vào ghế sô pha, muốn mở cửa sổ nhảy xuống, lại phát rất cao, sau đó nghĩ tới, nghĩ lui, phát bánh ngọt và hai ly rượu, nàng lập tức nổi điên tiến lên, cầm 2 ly rượu, lời nào ném vào thùng rác, sau đó cầm bánh ngọt vẫn quên ăn hết, lại ném vào thùng rác, sau đó nhanh chóng, thùng thùng thùng chạy lên thang lầu, “ầm” tiếng, trốn vào phòng. . . . . .

      Hàn Văn Hạo vừa định nhắc nhở nàng, nàng chui vào phòng của nhưng cửa thang máy “đinh” tiếng, sáng lên, cửa thang máy cũng mở ra ....... Hàn Văn Vũ bước ra trước, sau đó đến Hàn Văn Kiệt và Dạ Thiên Thiên, ba người vừa cười vừa , tới phòng khách, cởi giày.....

      "Sao đến đây, cũng trước tiếng?" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn hai em trai .

      "Ôi, ngủ được! nên gọi chú ba thức dậy, chúng ta uống rượu!" Hàn Văn Vũ nhìn cả, giơ lên chai rượu đỏ trong tay mình!

      Hàn Văn Hạo nhắc nhở câu…."Trong nhà có rượu đỏ ….."

      "Em thích uống Xích Hà Châu. . . . . ." Hàn Văn Vũ nhìn quầy bar, Hàn Văn Kiệt tới bên cạnh máy hát đĩa, nhìn trai sao lại có thể nghe nhạc jazz, mỉm cười hỏi: " cả, có sở thích nghe nghe nhạc jazz khi nào vậy ?"

      Hàn Văn Hạo lên tiếng. . . . . .

      Dạ Thiên Thiên vẫn đứng ở phòng khách, nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.

      Hàn Văn Hạo bình tĩnh nhìn . . . . . ."Làm sao vậy?"

      "Vì sao em lại có cảm giác, trong nhà này, có mùi hương phụ nữ?" Ánh mắt Dạ Thiên Thiên bắt đầu lóe lên. . . . . .

      Hàn Văn Hạo cũng biết vì sao lại phải giúp Hạ Tuyết che dấu, nhưng nếu như vậy, liền : "Em phải là phụ nữ sao?"

      Dạ Thiên Thiên đột nhiên cười, nàng từng bước tới Hàn Văn Hạo, thậm chí đứng trước mặt , hai tay đặt trước ngực của , nhàng ngửi mùi người , ánh mắt càng ngày càng ngạc nhiên. . . . . .

      "Như thế nào?" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn nàng. . . . . ."Em đến đây để phát mùi hương phụ nữ người của ?"

      "Em nào dám!" Dạ Thiên Thiên hừ tiếng, ôm vai xoay người : "Hàn Văn Hạo muốn phụ nữ, em dám phản đối sao, bất quá vừa rồi vào, em lại có cảm giác này thôi.... Em lên lầu, tắm rửa chút xuống cùng mọi người uống rượu.... quay phim quảng cáo, mệt mỏi quá!"

      xong, cởi áo khoác, ngáp cái, lên lầu. . . . . .

      Hàn Văn Hạo nhìn Dạ Thiên Thiên lên thang lầu, thẳng vào phòng của , sau đó “phịch” tiếng, cửa phòng đóng lại. . . . . .

      Hàn Văn Hạo chậm rãi suy nghĩ, nhướng mày.

      " cả! ! Ngồi xuống ! Chúng ta uống rượu thôi!" Hàn Văn Vũ vô cùng buồn bực, tay cầm rượu đỏ và mấy cái ly, bày ra mặt bàn, mình uống trước ly. . . . .

      "Em lại nổi điên cái gì? Khuya khoắt, cũng để cho người ta ngủ! Lại kêu chú ba đến, em biết là bác sĩ sao?" Hàn Văn Hạo mặt lạnh ngồi sofa.

      "Có quan hệ gì đâu? Dù sao, cũng trực xong ca đêm, cũng ngủ được! ba em chúng ta đều là con mèo già!" Hàn Văn Vũ cười .

      "Con mèo già!?" Hàn Văn Kiệt cầm đĩa nhạc tới cười hỏi. . . . . ."Cái gì là con mèo già?"

      Hàn Văn Vũ lại nhịn được cười : "Hạ Tuyết như vây! ấy con mèo già có thể thức đêm a!"

      Hàn Văn Kiệt lên tiếng, chỉ mút rượu đỏ, mỉm cười hỏi: "Hạ Tuyết ở nhà sao?"

      "Ừ! Thề sống chết theo!" Hàn Văn Vũ thở dài .

      Hàn Văn Hạo nhìn bộ dáng của em trai, nhướng mày hỏi: "Xem ra, chú động tình đối với người ta rồi?"

      " có a! Mọi người giống như em! Ha ha ha ha! Hàn Văn Vũ cười : "Hai người biết ấy rất buồn cười, rất đáng . . . . . ."

      Hàn Văn Hạo và Hàn Văn Kiệt cùng cầm ly rượu đỏ uống vào. . . . . .

      " biết nhóc kia ngủ chưa?" Hàn Văn Vũ nghĩ tới Hạ Tuyết, trái tim của bắt đầu căng lên.

      Ánh mắt Hàn Văn Hạo nheo lại, nghĩ tới lầu có hai người phụ nữ ở trong phòng của , liền đặt ly rượu xuống : "Hai người cứ chuyện trước, lên xem chút. . . . . ."

      "A.......Nhanh xuống, đừng vào phòng, ra được! !" Hàn Văn Vũ mỉm cười .

      Hàn Văn Hạo mặc kệ , chỉ tiếp tục về phía trước, lên thang lầu, tới phòng, nhìn thấy Dạ Thiên Thiên đứng bên giường, cởi quần áo, chỉ còn lại đồ lót. . . . . . lạnh lùng nhìn trái nhìn phải trong phòng, yên lặng, cơ hồ có bất cứ dấu hiệu gì nàng trốn , ngạc nhiên nhíu mày. . . . . .

      "Em vào tắm xong, lập tức ra ngay!" Dạ Thiên Thiên cầm áo ngủ, tới bên Hàn Văn Hạo, sau đó hôn lên mặt của !

      Hàn Văn Hạo lên tiếng, nhìn Dạ Thiên Thiên vừa vào phòng tắm, ánh mắt sáng lên, cũng theo vào phòng tắm, nhìn Dạ Thiên Thiên đứng trong phòng tắm nhìn , vẻ mặt buồn cười hỏi: " làm sao vậy?"

      Hàn Văn Hạo nhanh chóng quan sát phòng tắm, cũng có người. . . . . ấy đâu?

      "Làm sao vây?" Dạ Thiên Thiên lại cười hỏi.

      " có việc gì! Em tắm !" Hàn Văn Hạo đành phải xoay người ra ngoài. . . . . . Khi nhàng khép cửa phòng tắm lại, sau đó nín thở tới trước giường mình, khom lưng nhìn dưới sàng, đến bên cạnh ghế sofa, ghế dựa, dưới bàn làm việc, bên cạnh giá sách, thậm chí trong tủ, đều có người. . . . . . vẻ mặt của rốt cục hơi khiếp sợ, suy nghĩ, đúng là con cú đêm mà!!

      "Rốt cuộc ấy có vào phòng mình ?" Hàn Văn Hạo cố gắng nhớ lại, ấy vừa xong, đích xác chạy vào, đóng cửa “phịch” tiếng!! nhướng mày, tin nàng tự nhiên biến mất! !

      Chương 128 : gặp phải khó khăn sao?

      Hàn Văn Hạo đột nhiên ánh mắt sáng lên, thể tưởng tượng nổi … Có lẽ ấy theo cửa sổ nhảy xuống chứ? có khả năng!"

      Mày của lại vừa nhíu, lại nhìn quanh phòng mình, khi ánh mắt xẹt qua cửa sổ sát đất, rốt cục vẻ mặt sáng lên, tại sao nghĩ đến việc này, lập tức xoay người bước nhanh về phía cửa sổ, nhanh chóng mở cửa sổ ra, nhìn thoáng qua ban công trống trơn, lại có. . . . . .

      nhíu mày, hơi bất đắc dĩ xoay người, vừa định trở về phòng, lại đột nhiên có bóng trắng chớp qua trước mặt mình, sửng sốt, lập tức tới, nhìn sang ban công bên cạnh, lại có thể thấy Hạ Tuyết mặc áo ngủ mỏng manh, toàn thân lạnh run đu bên ngoài cửa sổ phòng tắm, tay chân bắt đầu run rẩy giống như con dơi bám song sắt ngoài cửa, chỉ cần chú ý, nàng ngã xuống 100 tầng lầu này người vỡ nát. . . . . .

      Hàn Văn Hạo khiếp sợ rồi, nàng vì bảo vệ tính mạng, lựa chọn biện pháp trốn như thế khiến cho nàng mất mạng. . . . . . thể nổi, ở ban công bên này, chỉ Hạ Tuyết, kiềm chế : " leo xuống cho tôi …..

      Hạ Tuyết vừa nghe thấy có người chuyện, nàng nhìn Hàn Văn Hạo, ánh mắt ra hiệu đừng làm ồn, vội vàng lắc đầu!!

      Hàn Văn Hạo thể nhịn được nữa, hạ giọng với Hạ Tuyết: " vào cho tôi. . . . . . Lập tức! !"

      Hạ Tuyết run rẩy vươn bàn tay ra, liều mạng, đong đưa, đong đưa, vì nàng buông tay, chân trượt, thiếu chút nữa cả người rơi xuống dưới, nàng sợ tới mức hồn bay phách tán, nắm chặt cửa sổ, nước mắt tuôn ra. . . . . .

      Hàn Văn Hạo thừa nhận, vừa rồi, trong khắc kia, bị dọa, bất đắc dĩ thở dài, giọng với Hạ Tuyết: " nghe tôi …. Tôi nghĩ biện pháp để ra ngoài … Chỉ cần Dạ Thiên Thiên vừa rời khỏi phòng tắm, lập tức trèo lên cửa sổ xuống cho tôi!"

      Hạ Tuyết vội vàng ghé vào cửa sổ gật gật đầu!

      Hàn Văn Hạo nhanh chóng vào phòng, vọt vào phòng tắm, liếc thấy Dạ Thiên Thiên mới vừa tắm xong, toàn thân trần trụi đứng dưới vòi sen, chuẩn bị phun nước tiếp, nhìn thấy Hàn Văn Hạo bước nhanh tới, nàng ngạc nhiên hỏi: "Văn Hạo? làm sao vậy?"

      " muốn em!" Hàn Văn Hạo lời nào nữa, vọt tới trước mặt Dạ Thiên Thiên, ôm vào trong ngực, cúi xuống hôn cuồng nhiệt, bá đạo !

      "Ưm …." Dạ Thiên Thiên ngẩn ra, Hàn Văn Hạo giống như bị ma chú hôn mê đắm, thân thể của bắt đầu nóng bức sôi trào, hai tay ôm lấy cổ của , giơ cái đùi xinh đẹp lên, để thân mình dán sát bên dưới . . . . . .

      Mặt Hạ Tuyết sung huyết đỏ bừng nhìn Hàn Văn Hạo đem người Dạ Thiên Thiên chặn trước gương, vừa hôn ấy, vừa nhìn ngoài cửa sổ. Hạ Tuyết xấu hổ quay đầu nhìn ánh mắt lạnh lùng của , hai tay xoa nắn ngực của Dạ Thiên Thiên . . . . . .

      "A ….." Dạ Thiên Thiên kêu . . . . . .

      Hàn Văn Hạo lập tức đem Dạ Thiên Thiên đưa lưng về phía cửa sổ, sau đó điên cuồng hôn . . . . . .

      Hạ Tuyết nhận được ám chỉ Hàn Văn Hạo, lập tức cắn chặt môi dưới, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, trong lòng run rẩy, từ cửa sổ bò vào, bước xuống cạnh bồn tắm lớn, cẩn thận bước vào trong nước ấm áp, vừa định bước ra bên ngoài. . . . . .

      "Uhm? Dường như có tiếng động?" Dạ Thiên Thiên ngạc nhiên muốn ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ, Hàn Văn Hạo lập tức ôm mặt , bình tĩnh nhanh chóng …."Hôn !"

      Dạ Thiên Thiên mỉm cười đón nhận nụ hôn, nhưng trận gió lạnh bỗng thổi tới, nàng ngạc nhiên : "Sao lại thế này?" nghiêng đầu qua chút, nhìn thấy cửa sổ mở ra, kêu lên tiếng: "Cửa sổ sao lại mở ra rồi?"

      Ánh mắt Hàn Văn Hạo híp lại, chợt nghĩ, ấy kịp leo ra ngoài? Người đâu rồi? chú ý đến bồn tắm lớn, mặt nước dâng lên bọt xà phòng, tức giận thầm , tại sao ấy lại chọn loại phương thức trốn mất mạng này, bất đắc dĩ ôm ngang Dạ Thiên Thiên, sau đó hướng phòng ngủ đến. . . . . ."Mặc kệ nó!! muốn em!!"

      Cửa phòng tắm mở ra!

      Hạ Tuyết lập tức “a” tiếng, từ trong bồn tắm ngồi dậy, thở gấp gáp …" Mẹ ơi!! Gấp chết bà nội tôi rồi !!"

      "A….. A…. Văn hạo…. bên ngoài phòng tắm truyền đến thanh kích tình của Dạ Thiên Thiên, mặt nàng đỏ lên, tùy tiện rút khăn mặt, lau mặt, cẩn thận mở cửa phòng tắm nhìn ra ngoài, liếc thấy Hàn Văn Hạo hôn ngực Dạ Thiên Thiên, thậm chí nâng hai chân của ấy lên, đè mạnh xuống thân thể của . . . . . .

      "A …." Dạ Thiên Thiên phóng đãng kêu to, nắm chặt ra giường, mãnh liệt kêu lên.

      Mặt Hạ Tuyết lại đỏ bừng lên, trong lòng nhớ lại, đây là biễu diễn sao? Vừa tính quay đầu chỗ khác, nào ngờ, Hàn Văn Hạo nắm tấm chăn che lại, Hạ Tuyết tìm đúng cơ hội, lập tức leo ra bên ngoài, ngờ, Dạ Thiên Thiên xốc chăn lên, hưng phấn kích động ôm khuôn mặt của Hàn Văn Hạo, : "Đêm nay làm sao vậy? Sao lại cảm thấy hứng thú với cơ thể của em như vậy?"

      Hàn Văn Hạo lên tiếng, tiếp tục thẳng tiến, lại phát giác bên giường có bóng người, sửng sốt, nhìn ra ngoài, lại nhìn thấy Hạ Tuyết ngồi xổm bên giường, che miệng lại, sợ tới mức run rẩy, thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Hàn Văn Hạo lườm nàng, tim nàng nhảy dựng, nhưng có biện pháp rời theo ánh mắt của , chỉ che miệng nhìn . . . . . .

      "Văn Hạo …." Dạ Thiên Thiên lời nào nữa, ôm mặt Hàn Văn Hạo mặt ghì xuống ngực , Hàn Văn Hạo lập tức cúi xuống, mút điểm hồng hồng ngực . . . . . .

      "A …." Dạ Thiên Thiên thỏa mãn kêu lên, vừa định xoay mặt chỗ khác, Hàn Văn Hạo lập tức kiềm chặt khuôn mặt , hôn nồng nhiệt, thậm chí thân thể lại chuyển động.

      Hạ Tuyết thở phì phò, che miệng, trong lòng suy nghĩ, đây rốt cuộc là chuyện gì ?

      Hàn Văn Hạo có lẽ nhìn Hạ Tuyết sốt ruột, liền nằm đè người xuống, mút bả vai Dạ Thiên Thiên, ngăn cản tầm mắt của , vừa nhìn Hạ Tuyết bên cạnh . . . . . .

      Hạ Tuyết mặt đỏ bừng quay mặt , dám nhìn . . . . . .

      Hàn Văn Hạo tiếp tục cắn răng chuyển động, lại bất đắc dĩ và nổi giận, vươn tay ra ngoài giường, bóp chặt cằm của Hạ Tuyết!!

      Vẻ mặt Hạ Tuyết đau khổ, biết tức giận, nhưng nàng cũng có biện pháp a. . . . . .

      Hàn Văn Hạo tức giận lườm nàng cái, đột nhiên nắm tấm chăn, che lại cái …. Hạ Tuyết bắt lấy cơ hội, nhanh chóng bò ra bên ngoài, nắm tay cầm cánh cửa, vừa chạy ra ngoài, lại có thể nhìn thấy Hàn Văn Kiệt đứng ở hành lang, vẻ mặt khó tin nhìn nàng lom lom . . .". . . . . ."

      Chương 129 : Trong cửa, ngoài cửa

      "Văn Kiệt, lấy đĩa nhạc xong chưa?" Hàn Văn Vũ qua hành lang, vừa vặn nhìn thấy cửa phòng đối diện phòng ngủ của cả, đóng “ầm” tiếng, ngạc nhiên đến cửa phòng kia, sau đó nhanh chóng mở cửa phòng, ràng nhìn thấy dưới ánh đèn màu tím lờ mờ, em trai nằm ở giường, đấp chăn, nhìn , vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười. . . .

      "Chú làm sao vậy?" Hàn Văn Vũ nhìn em trai, vừa định tới. . . . .

      " đừng vào, đột nhiên em rất buồn nôn ... có thể do uống rượu lúc dạ dày trống , sợ là em ói đầy người sao? Em nằm chút tốt thôi ...." Hàn Văn Kiệt bình tĩnh .

      Hàn Văn Vũ nặng nề chau mày, sau đó bất mãn : "Chẳng lẽ, tối nay, hẹn hai người uống rượu, nhưng người nào chịu tiếp ?"

      "Ai tiếp đâu ! Chờ lát, em lập tức đến ngay, ra ngoài trước !" Hàn Văn Kiệt giọng .

      "Được rồi! chú nghỉ ngơi trước. Nhanh lên" Hàn Văn Vũ có biện pháp, đóng cửa phòng lại!!

      Hạ Tuyết thở hổn hển từ trong chăn chui ra, người ướt đẫm, vừa định bước xuống giường, Hàn Văn Kiệt bất đắc dĩ kéo cái eo nhắn của nàng lại, cả người nàng ngã vào trong lòng mình, lại dùng chăn che đắp lại xong, : "Vừa rồi hai đóng chặt cửa, có thể xông vào ngay!"

      Mặt Hạ Tuyết đỏ bừng, nương theo ánh sáng màu tím nhìn ánh mắt dịu dàng của Hàn Văn Kiệt dưới gọng kính đen, nàng cảm động : "Cám ơn …"

      Hàn Văn Kiệt thân thiết nhìn Hạ Tuyết hỏi: "Tại sao lại ở trong nhà cả tôi?"

      Hạ Tuyết vội vàng giải thích: "Tôi có nơi để , trốn ở cửa đài truyền hình. . . . . .vì hôm nay là sinh nhật tôi, có lẽ Hàn tổng giám đốc nhìn thấy tôi rất đáng thương . . . . . nên đưa tôi đến đây, nhưng tôi ngờ, mọi chuyện lại trở thành như vậy. . . . . ."

      Hàn Văn Kiệt mỉm cười : "Hôm nay sinh nhật ?"

      "Uhm. . . . . ." Hạ Tuyết nhàng gật đầu.

      Hàn Văn Kiệt mỉm cười dịu dàng với Hạ Tuyết: "Sinh nhật vui vẻ, Hạ Tuyết …. Bên ngoài tuyết rơi nhiều …. Đều tới chúc mừng . . . . "

      Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nước mắt nhịn được rơi xuống, luôn luôn đánh trúng chỗ yếu nhất trong lòng nàng.

      "Đừng khóc. . . . . . Trong phòng có quần áo của sao?" Hàn Văn Kiệt dịu dàng hỏi.

      "Có. . . . . ." Hạ Tuyết vội vàng gật đầu.

      "Bây giờ, cả người đều ẩm ướt, nhanh thay quần áo …. nếu bị cảm …" Hàn Văn Kiệt hạ giọng, dịu dàng .

      Hạ Tuyết vội vàng gật đầu, nhàng bước xuống giường, đến trước ngăn tủ đầu giường lấy quần áo của nàng ra, Hàn Văn Kiệt biết điều tới cạnh cửa, khóa cửa lại, sau đó gỡ mắt kính xuống, : " thay đồ …. Tôi quay đầu lại đâu . . . . . ."

      Hạ Tuyết hồi hộp nhìn cái, nhanh chóng cầm quần áo cởi ra, lập tức nghe được tiếng đập cửa, nàng sợ tới mức ôm lấy quần áo, nhìn về phía cửa. . . . . .

      Hàn Văn Kiệt lập tức nắm chặt ổ khóa, nhàng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

      Hàn Văn Hạo đứng ở ngoài cửa, sắc mặt ngưng trọng, : "Văn Vũ thân thể của chú tốt, muốn nghỉ ngơi trong phòng ?"

      "Uhm!" Hàn Văn Kiệt đáp lời.

      Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, ánh mắt nặng nề hơi lóe lên, : " vào xem?"

      " cần, chút nữa em ra tới. . . . . ." Hàn Văn Kiệt lại nhàng với cả.

      Hàn Văn Hạo nhìn cửa đóng chặt, do dự lát, đành phải gật đầu : "Tốt!" xong, xoay người nhanh chóng rời khỏi. . . . . .

      Hạ Tuyết thở dài nhõm, nhanh chóng mặc quần áo vào, sau đó với Hàn Văn Kiệt: "Cám ơn . . . . . ."

      Hàn Văn Kiệt lên tiếng, quay đầu lại, sau đó đem kéo bỏ cái khăn trải giường ẩm ướt, từ trong ngăn tủ, quen thuộc lấy ra khăn trải giường màu xanh đậm trải lên, sau đó lấy chăn mới ra, đến trước mặt Hạ Tuyết, lập tức ôm lấy nàng . . . . . .

      "A. . . ." Hạ Tuyết tự chủ được, ôm lấy cổ của , mặt đỏ lên, kêu : "Bác sĩ Hàn .. ."

      Hàn Văn Kiệt lên tiếng, đặt nàng giường, sau đó đắp kín chăn cho nàng, mở máy sưởi trong phòng, trở lại bình nước bên cạnh, rót ly nước ấm, đưa đến trước mặt Hạ Tuyết : "Uống nhanh! Lạnh thành như vậy! Đêm nay nếu bị cảm, rất phiền toái".

      Hạ Tuyết vội vàng uống ngụm nước nóng, thân thể ấm lên, thoải mái, nàng nở nụ cười. . . . .

      Hàn Văn Kiệt cũng mỉm cười, từ trong túi áo mình lấy ra viên vitamin C, đưa đến bên miệng Hạ Tuyết, : "Ngậm , tăng cường sức đề kháng!"

      "A..." Hạ Tuyết liền ngậm viên vitamin C.

      Hàn Văn Kiệt cẩn thận đỡ Hạ Tuyết nằm xuống giường ngủ, sau đó cầm lấy cổ tay nàng, bắt mạch, hơi ấm từ cơ thể truyền sang. . . . . .

      "Bác sĩ Hàn, hiểu lầm tôi sao?" Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Kiệt hỏi.

      " có. . . . . ." trực tiếp .

      "Tại sao?"

      Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu, nhìn Hạ Tuyết mỉm cười : "Lần trước, phải , có bạn trai như tôi rất tốt sao?"

      Mặt nàng đỏ lên. . . . . .

      "A. . . . . ." Hạ Tuyết biết gì cho phải.

      " đùa với đó …. cá tính của , tôi hiểu mà …. Chỉ bằng người xinh đẹp như , nếu muốn đường tắt sớm rồi, phải chờ đến bây giờ, cần lo lắng, tôi hiểu lầm ....." Hàn Văn Kiệt mỉm cười ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết sau khi xong, phát giác hai bàn tay của nàng rất lạnh lẽo, vội vàng đưa lên môi mình, hà hơi nóng, sau đó chuyên nghiệp xoa hai tay của nàng, cho đến khi hai tay nàng nóng lên, cúi xuống, phả hơi nóng lên trán của nàng, ngừng xoa xoa trán, khuôn mặt, huyệt vị bên tai....

      Hạ Tuyết giống đứa bé nằm giường, rơi lệ nhìn ...

      Hàn Văn Kiệt vẫn xoa xoa sưởi ấm cho nàng. . . . . .

      " đỡ rồi. . . . . ." Hạ Tuyết vội vàng .

      Hàn Văn Kiệt lại từ trong chăn, kéo cánh tay của nàng ra xoa tiếp …."Lúc trước, tôi vừa nhìn bảng lịch theo dõi bệnh nhân, có người tên Hạ Tuyết, tôi nghĩ, kia, chắc là người rất lạnh lùng.... nhưng ngờ, lại là xinh đẹp hoạt bát như vậy, mà còn là người đầy sức sống, đầy nhiệt huyết lây sang cho mọi người, nhưng cần giúp đỡ, bởi vì tên của , tôi cảm thấy rất sợ lạnh …. Mà cái tên rất lạnh ....."

      Hàn Văn Kiệt mỉm cười nhìn Hạ Tuyết .

      Hạ Tuyết cũng hơi ngượng ngùng cười cười. . . . . .

      "Xoay người lại, tôi xoa phía sau lưng cho , tăng thêm sức đề kháng!" Hàn Văn Kiệt .

      " cần. . . . . ." Hạ Tuyết vội vàng từ chối.

      Hàn Văn Kiệt cũng để ý nàng, chỉ đỡ bờ vai của nàng, để cho nàng xoay người, ghé vào giường, vươn ngón tay thon dài vén mấy sợi tóc nơi cổ của nàng.....

      Mặt Hạ Tuyết đỏ lên, đột nhiên có cảm giác tê dại....

      Hàn Văn Kiệt chậm rãi vươn hai tay, trước đặt sau gáy tai của nàng, ấn xuống cổ, thành thục vận sức vào hai ngón tay, ấn vào lưng nàng, thậm chí hơi mở dây áo lót ra, Hạ Tuyết chợt ngượng ngùng, vừa định ngồi dậy, ngờ Hàn Văn Kiệt chậm rãi cúi người xuống, ngực dán vào phía sau lưng của nàng, sau đó dịu dàng bên tai nàng: "Tốt chút chưa?"

      Hạ Tuyết hơi quay đầu lại, theo ánh đèn màu tím, thấy ánh mắt dịu dàng của Hàn Văn Kiệt nhìn nàng, nàng vội vã gật đầu : "Ô... Ô... Ô..... Tốt chút rồi.....tốt rồi...." .

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 130 : lên lầu

      Hàn Văn Kiệt vừa nghe, chậm rãi đứng lên, hai tay đặt ở huyệt vị sau lưng nàng cũng dừng lại, Hạ Tuyết phát , vừa rồi dán vào người mình, chỉ vì giúp nàng giữ huyệt vị, mặt nàng đỏ lên, thở , với Hàn Văn Kiệt: "Tôi sao rồi, cám ơn .... nhanh ra ngoài ...Nếu , chờ lúc, bọn hoài nghi . . . . . ."

      Hàn Văn Kiệt đỡ Hạ Tuyết nằm xuống giường, mỉm cười : "Nếu tôi ra ngoài, bọn vào!"

      Hạ Tuyết lại phản đối : "Nhưng ở trong này, nếu bị phát , bị người ta hiểu lầm ... Tôi có vấn đề gì, dù sao tôi chỉ có mình, nhưng có vị hôn thê rồi !"

      Hàn Văn Kiệt lên tiếng, chỉ nhàn nhạt cười cười, kéo chăn che kín cho Hạ Tuyết, chậm rãi : "Yên tâm , chúng tôi chẳng những nhau, mà còn tin tưởng lẫn nhau nữa . . . . ."

      Ánh mắt Hạ Tuyết hơi tối lại, chớp cái, hô hô cười ngây ngô, : "Như vậy a. . . . . . Có thể là tôi nghĩ quá nhiều. . . . . ."

      " có việc gì!" Hàn Văn Kiệt từ từ ngồi bên giường, bật sáng đèn bàn bên cạnh, cầm lấy quyển sách hướng dẫn du lịch, vừa xem vừa : " nghỉ ngơi , tôi ở trong này, yên tâm, đoán chừng cả biết tôi che chở cho , chỉ cần cả phối hợp, chờ Dạ Thiên Thiên ngủ thiếp , hai cũng say rồi có thể ra ngoài. . . . . ."

      " say sao?" Hạ Tuyết có chút lo lắng : "Ngày mai phải quay phim làm sao bây giờ?"

      Hàn Văn Kiệt liếc mắt nhìn Hạ Tuyết cái, cười : "Xem ra vô cùng lo lắng cho ?"

      " là ông chủ cơm áo của tôi! Tôi nhất định phải lo cho a! Huống chi, là ông chủ tốt nhất mà tôi gặp trong cuộc đời này!" Hạ Tuyết vội vàng .

      Hàn Văn Kiệt mỉm cười gật đầu : "Cái này cũng đúng! có việc gì, dường như có chuyện gì phiền lòng, uống rất nhiều rượu"

      " có chuyện phiền lòng sao?" Hạ Tuyết tò mò hỏi.

      Hàn Văn Kiệt cũng vạch trần, chỉ : "Có thể là khổ sở vì tình?"

      "A? có người trong lòng rồi hả? Sao tôi lại biết a?" Hạ Tuyết ngây ngốc .

      Hàn Văn Kiệt chỉ hơi cười cười, : "Nghỉ ngơi sớm chút ….Tốt nhất ngủ lúc, yên tâm, mọi việc có tôi. . . . . ."

      Hạ Tuyết hơi xấu hổ nhìn Hàn Văn Kiệt ngồi cạnh mình, như vậy có vẻ rất mờ ám, có chút ngượng ngùng. . . . . . Nàng vội vã xê dịch vị trí, cách xa chút. . . . . .

      Hàn Văn Kiệt bên cạnh xem sách, vươn tay kéo vai Hạ Tuyết, hơi mạnh chút để cho nàng dựa vào sát mình, giải thích : " là người bệnh, tôi là bác sĩ, khám bệnh bao nhiêu lần rồi? Sao lại còn xấu hổ? Ở sát cạnh tôi, bị lạnh. . . . . ."

      Hạ Tuyết có chút mất mát cười cười, : "A …. Cám ơn … bác sĩ Hàn, là bác sĩ tốt! người bệnh như tôi, là có phúc a. . . . . ."

      Hàn Văn Kiệt cũng gì, chỉ bên cạnh xem sách, vỗ bờ vai nàng, : "Ngủ ..."

      Hạ Tuyết cũng phản kháng, trong lòng có chút mất mác nghĩ thầm, Đúng vậy a, là bác sĩ, tôi là người bệnh, hơn …từ từ, nàng quá mệt mỏi nhắm mắt lại ngủ. . . . . .

      Phòng khách!

      Hàn Văn Vũ uống cạn ly rượu đỏ, cảm thán nhìn Hàn Văn Hạo, hỏi: " cả! là gì?"

      Hàn Văn Hạo vẫn nhìn chăm chăm cửa thang lầu, nghĩ tới cánh cửa đóng chặt lúc nảy, hơi khinh bỉ : "Chú hỏi là gì? Chú là ảnh đế, mỗi ngày đều biểu diễn tiểu thuyết tình , cũng biết, làm sao biết?"

      Hàn Văn Vũ thở dài nhìn Hàn Văn Hạo, : " người phụ nữ chưa?"

      " có!" Hàn Văn Hạo vẫn gắt gao nhìn cửa thang lầu, sảng khoái .

      "Dạ Thiên Thiên sao?" Hàn Văn Vũ hỏi.

      Hàn Văn Hạo lạnh lùng quay đầu lại nhìn em trai, hỏi: "Chú cảm thấy cả của chú có thể bất cứ người phụ nữ nào sao? Phụ nữ trong mắt , là gì cả!"

      "Sao nghĩ cho em trai, chân thành tìm người bầu bạn? kết hôn sớm chút, bọn em cũng muốn kết hôn!" Hàn Văn Vũ .

      Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn em trai, nghe chuyện này có chút mới mẽ, khẽ nhíu mày : "Chú cũng muốn kết hôn? Chú muốn kết hôn với người nào?"

      Hàn Văn Vũ có phần đắc ý thở dài tiếng, tựa vào sofa, hai chân đặt bàn trà, ngẩng đầu lên nhìn hoa văn trần nhà : "Đến lúc đó biết! biết nhóc Hạ Tuyết chết tiệt kia, rốt cuộc làm gì? Khẳng định ấy ngủ giống heo! cũng biết, em thích nhất ấy cái gì? thích ấy cười vô tư! Luôn cười to ha ha hô hô . . . . . ."

      Hàn Văn Hạo : "Ghê tởm!"

      "Em gọi điện thoại cho ấy! ! Trêu chọc ấy chút!" Hàn Văn Vũ nhất thời cao hứng, đột nhiên lấy ra điện thoại, tìm số điện thoại của Hạ Tuyết . . . . . .

      Sắc mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng. . . . . .

      Trong phòng tiếng di động “bá bá bá” vang lên, Hạ Tuyết giật mình nhảy dựng giường, vội chạy đến ngăn tủ, tìm mobile phone. . . . . .

      Hàn Văn Kiệt cũng có chút khẩn trương nhìn nàng. . . . . .

      "Uhm?" Hàn Văn Vũ dường như nghe có tiếng chuông điện thoại Hạ Tuyết trong nhà, ngạc nhiên nhìn trái nhìn phải : "Kỳ lạ, đây phải tiếng chuông di động của Hạ Tuyết sao?"

      Ánh mắt Hàn Văn Hạo ngưng trọng, phát giác mobile phone ở ngay sau lưng , mà còn reo tiếng lớn . . . . . . bài hát "Sóng vỗ sóng" vô cùng buồn nôn. . . . . . vô cùng tự nhiên từ ghế sofa lấy ra di động của Hạ Tuyết, đưa cho em trai : "Đây là di động của ấy, hôm nay, lúc ăn cơm, ấy cẩn thận làm rơi trong túi áo , giữ giúp cho ấy!"

      Hàn Văn Vũ nghĩ nghĩ, có chút say cười rộ lên : " phải em uống rượu say chứ? ràng hôm nay, sau khi em. . . . . . và chia tay, em còn gọi điện thoại cho ấy mà!"

      Hàn Văn Hạo nhìn Hàn Văn Vũ mỉm cười : "Chú uống say rồi …."

      Hàn Văn Vũ lắc lắc mạnh mặt mình, chịu nổi : " được, đầu có chút choáng quáng, em muốn lên lầu ngủ!"

      " chỉ có hai phòng!" Hàn Văn Hạo nhắc nhở . . . . . ."Em trai chú ngủ kia!"

      "Em và chen lấn chút! Đầu đau quá!" Hàn Văn Vũ nện bước xiêu vẹo lên lầu. . . . . .

      Hàn Văn Hạo có phần bất đắc dĩ đứng lên, nhìn em trai : "Chú cũng đừng quấy rầy chú ba ... ngủ ở ghế sofa này . . . . . ."

      "Nhưng em là ảnh đế, tại sao em phải ngủ ghế sofa?" Hàn Văn Vũ tức giận xong, chạy lên lầu, sau đó nện bước chân tới trước cửa phòng, gõ gõ cửa phòng, thở dốc hơi, tựa đầu cửa, kêu: "Chú ba, mở cửa, muốn vào nằm lát. . . . . ."

      Hạ Tuyết giống cái con bọ chó, từ giường bật dậy, trừng mắt to như hạt châu, mười ngón tay nhét vào miệng, cố gắng để cho mình phát ra tiếng!

      Chương 131 : buông tôi ra

      Hàn Văn Kiệt vô cùng bình tĩnh mở cửa, nhìn trai say, tỉnh táo hỏi: "Chuyện gì vậy?"

      " muốn ngủ với chú!" Hàn Văn Vũ khó chịu, muốn xông vào phòng. . . . . .

      Hàn Văn Kiệt cau mày với Hàn Văn Vũ : " muốn ngủ với em? Mẹ nó,. . . . . . Hai chúng ta cái từ cũng ngủ chung! luôn luôn ngủ với cả!"

      Hàn Văn Hạo liếc mắt nhìn em trai cái, mới chậm rãi : "Theo ý của chú, muốn cùng chen lấn chung giường sao?"

      Hàn Văn Kiệt đột nhiên cười : "Đương nhiên dám! Cho nên ngủ sô pha!"

      " muốn! là ảnh đế, thể ngủ sô pha!" Hàn Văn Vũ vừa xong, rất thông minh, chạy vào phòng, sau đó “ầm” nằm soài giường, khò khò ngủ luôn . . . . .

      Hàn Văn Hạo lập tức nhìn khắp phòng vòng, nghĩ tới người này trốn ở bên ngoài cửa sổ nữa ?

      Hàn Văn Kiệt mỉm cười ho tiếng, Hạ Tuyết quả nhiên mặc lại quần áo của nàng, giống như con chó, bò ra từ gầm giường, bốn móng vuốt móng bấu chặt mạnh mẽ. . . . . .

      Hàn Văn Hạo và Hàn Văn Kiệt rất bình tĩnh nhìn Hạ Tuyết đeo chiếc ba lô của mình lưng, rốt cục bò ra đến cửa, nhàng thở ra, vừa định chắp tay cám ơn hai em . . . . . .

      "Văn Hạo ... Tại sao vẫn còn ngủ?" Dạ Thiên Thiên đột nhiên trong phòng tới, mỉm cười hỏi. Lại liếc mắt cái nhìn thấy Hạ Tuyết ràng đứng ở giữa hai em, sửng sốt. . . .

      Hàn Văn Hạo và Hàn Văn Kiệt, Hạ Tuyết giống như bị điểm huyệt nhìn nàng. . . . . .

      Dạ Thiên Thiên nhướng mày, chỉ vào Hạ Tuyết, vừa định muốn gì . . . .

      Hàn Văn Hạo có chút kiên nhẫn : "Hi vọng sau này ai tới nhà tôi, cũng phải báo trước cho tôi tiếng, nên bất lịch như vậy, đến là đến rồi ! !"

      Ánh mắt Hạ Tuyết chớp chớp, lập tức hiểu được ý , ha ha ha cười to : "Đúng vậy a. . . . . . xin lỗi, bởi vì tôi nghe Văn Vũ ở trong này, cho nên tôi đến để phục vụ a … Quấy rầy , xin lỗi. . . . . ."

      Dạ Thiên Thiên mỉm cười nghĩ nghĩ, : " vừa mới đến?"

      Hạ Tuyết giống đứa bé ngây ngô nhìn Dạ Thiên Thiên, ra sức gật đầu : "Ừ! !"

      Dạ Thiên Thiên nghĩ nghĩ chuyện gì, đột nhiên miễn cưỡng cười, kéo áo ngủ chặt lại : "Ừ …. Tiếp đến các người muốn làm gì?"

      Hạ Tuyết : "Lynda bảo tôi đến chăm sóc Văn Vũ! Tối nay, tôi chăm sóc tốt! quấy rầy mọi người nghỉ ngơi. . . . . ."

      Hàn Văn Hạo và Hàn Văn Kiệt cùng nhìn nàng. . . . . .

      "Ha ha ha ha …." Hạ Tuyết cười so với khóc còn khó coi hơn, : "Tôi vào trước. . . . . . Yên tâm, tôi nhất định chăm sóc tốt cho ! Tuyệt đối để sói ăn ! Yên tâm!" Nàng vừa xong, lập tức “phịch” tiếng, đóng cửa lại, dựa lưng vào cạnh cửa, sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi kêu to: "Mẹ ơi, làm tôi sợ muốn chết! Thực nguy hiểm a! ! May mà con báo thông minh, mình cũng ngu dốt! Nếu , ngày mai có thể bị fan Dạ Thiên Thiên ném!"

      Hàn Văn Hạo và Hàn Văn Kiệt vẫn nhìn cánh cửa đóng chặt, biết nên biểu lộ cảm xúc thế nào!

      "Vẫn nghỉ ngơi?" Dạ Thiên Thiên nhìn hai em này, hỏi.

      "Em nằm ghế sofa nghỉ ngơi, em uống rượu, thể lái xe được …" Hàn Văn Kiệt .

      "Uhm. . . . . ." Hàn Văn Hạo cũng vào phòng, đồng thời nhìn cánh cửa kia, tiếng nào rời khỏi.

      Hạ Tuyết nặng nề ngáp cái, nhìn Văn Vũ nằm giường, ngủ mê như thế, nàng bất đắc dĩ cười, tới lật người của qua, sau đó xốc chân ngay ngắn, đắp chăn lại cho , mới thở dài ngồi xuống thảm lông, kéo góc chăn ướt vừa rồi Hàn Văn Kiệt thay thế, nằm xuống giường ngủ thiếp . . . . . .

      buổi tối qua!

      Sáng sớm hôm sau!

      Hạ Tuyết thói quen thức dậy sớm, nặng nề ngáp cái, nhìn mọi thứ xung quanh, mới nhớ tới mình ở trong nhà Hàn Văn Hạo, nàng nhàng thở ra, đột nhiên nhớ lại chuyện đêm qua, nàng “a” tiếng nở nụ cười, thực mạo hiểm a. . . . . . Nàng nghĩ nữa, ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Vũ vẫn giống như đứa bé chìm vào giấc ngủ sâu, nàng nhớ tới hôm nay Văn Vũ phải quay phim, nhanh chóng mở cửa phòng, lao xuống lầu làm bữa sáng, nhìn thấy Hàn Văn Kiệt nằm ghế sofa đắp cái chăn màu xanh đậm ngủ thiếp . . . . . .

      Hạ Tuyết đứng ở thang lầu, nhìn người đàn ông này, ngay cả ngủ cũng rất tao nhã. . . . . . Nàng đột nhiên cười, xuống lầu, tới trước mặt Hàn Văn Kiệt, chu môi nhìn cái, sau đó nhàng kéo chăn, cẩn thận tháo kính mắt của để sang bên, vội vã chạy vào phòng bếp vừa định làm bữa sáng, nàng lại đột nhiên sửng sốt, nhớ tới cái gì đó, lấy ra đồng tiền xu, ngước nhìn lên , nhắm mắt lại : "Tôi ước hôm nay, có thể may mắn như hôm qua! Hạ Tuyết! Cố lên! !"

      Nàng xong, đem đồng xu đặt ở ngón trỏ, dùng ngón cái bắn mạnh ra, đồng xu vẽ lên trung hình cung, bay ngược về phía sau, nàng vội vã lui về sau hai bước, chỉ chút xíu nữa là bắt được đồng xu, lại bị người đưa tay nhàng nắm lấy, thuận tiện, người Hạ Tuyết lui về phía sau, tay ôm chặt eo của nàng.

      Hạ Tuyết sửng sốt quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Văn Hạo mở hai tròng mắt hơi mông lung, mệt mỏi nhìn nàng, sâu kín : "Nếu muốn may mắn, phải dựa vào chính mình! Sao lại dựa vào đồng xu?"

      Hạ Tuyết lập tức chụp lấy đồng xu, : " biết cái gì? Bao nhiêu tiền cũng từ cái này tạo thành ! !"

      Hàn Văn Hạo thâm sâu nhìn nàng, tay vẫn ôm eo nàng, nhớ tới chuyện đêm qua, chậm rãi hỏi: "Tối hôm qua ngủ ngon ?"

      "Uhm! Ngủ rất ngon!" Hạ Tuyết lập tức xoay xoay tròng mắt, nhớ tới chuyện Hàn Văn Hạo và Dạ Thiên Thiên ở giường, nàng vội vã thở dốc hơi, muốn vùng vẫy khỏi tay của , lại bị càng bá đạo ở sau người ôm chặt, : " biến thành sói ăn ta em trai tôi chứ?"

      Hạ Tuyết ở trong ngực , xoay người lại, trừng to mắt như hạt châu : “Ừ! Tôi xơi tái rồi ! buổi tối cũng giống như và Dạ Thiên Thiên vậy, hô mưa gọi gió! Được chưa?"

      Hàn Văn Hạo tròng mắt hơi nheo lại. . . . . .

      Hạ Tuyết vừa thấy ánh mắt của , nàng giật mình đẩy ra , chạy vào phòng bếp, Hàn Văn Hạo nhanh chóng theo, đem nàng cả người đè lên cột đá, nấp trong kẻ hở , hơi thở hai người lại nóng hổi!

      " làm gì vậy?" Hạ Tuyết cúi đầu !

      Hàn Văn Hạo nắm chặt hai tay Hạ Tuyết, dính cột, sau đó đè người của nàng, ánh mắt lóe lên như con báo nhìn chằm chằm nàng : " luôn luôn nghe lời của tôi! ! cố ý ! !"

      "Tôi có! buông tôi ra! !" Hạ Tuyết dám đối mặt Hàn Văn Hạo, nhớ tới chuyện tối hôm qua, mặt của nàng đỏ lên, trong mắt nhìn thoáng qua lồng ngực bóng loáng của Hàn Văn Hạo . . . . . .

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 132 : Gả cho tôi

      " có? ràng nghĩ như vậy! ! Nếu phải vì , tôi cũng làm như vậy!" Hàn Văn Hạo tức giận .

      "Chậc!" Hạ Tuyết rất khinh bỉ nhìn : "Ý của là, vẫn còn xử nam! ?"

      Hàn Văn Hạo tức giận vặn chặt cánh tay của nàng, : "Cứu , mà vẫn còn chịu thua?"

      "Cũng phải tôi muốn lên nhà !" Hạ Tuyết quả thực muốn mắc nợ, Thượng Đế ơi, hãy bảo vệ con, người ta đưa cho nàng bánh ngọt, dạy nàng khiêu vũ, cho nàng ước nguyện, nàng cũng quên hết ...........

      Hàn Văn Hạo tức giận : "Xem ra, có bệnh hay quên thực lớn! để tôi nhắc nhở !"

      xong, đột nhiên cúi đầu xuống, hôn mạnh lên đôi môi đỏ mọng của Hạ Tuyết, thậm chí mút làn môi của nàng, giả vờ cắn . . . . . .

      Hạ Tuyết trừng mắt, biết ý đồ của , muốn lưu lại dấu vết môi mình, nàng biết tức giận rồi, nàng nghĩ đến đêm qua hai người ôm chặt nhau khiêu vũ, ăn bánh ngọt, còn thiếu hôn môi, nàng lập tức nắm chặt ngực áo Hàn Văn Hạo, nghiêng người tránh thoát nụ hôn của , khẽ gọi: "Tôi nhớ ra rồi! tối hôm qua cứu tôi, mời tôi ăn bánh ngọt, mời tôi uống rượu, dạy tôi khiêu vũ. . . . . ."

      Hàn Văn Hạo chậm rãi , vẫn ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng: "Còn gì nữa ?"

      Hạ Tuyết nghĩ nghĩ, nhíu mày : " có a!"

      Hàn Văn Hạo lại cúi xuống, mũi chạm chóp mũi của nàng, rung động : "Thiếu chút nữa hôn . . . . . . nhưng chưa hôn được. . . . . ."

      " nổi điên làm gì? bạn còn lầu! đừng lăn qua lăn lại với tôi!!" Hạ Tuyết muốn đẩy ra , nghĩ tới lại bị đè tường, sau đó mút mạnh môi nàng, bá đạo xông vào trong miệng nàng, quấn lấy đầu lưỡi của nàng, hai tay của xoa ở eo xíu của nàng, thậm chí di chuyển bàn tay xuống, xoa cái mông của nàng, xuống chút nữa nắm chân của nàng lên, đè sát vào người nàng, tiếp tục hôn. . . . . .

      Hạ Tuyết bị hôn đến toàn thân đổ mồ hôi, rốt cục chịu nổi kéo áo của , mặt ngửa ra sau : " muốn làm gì? điên rồi?"

      Hàn Văn Hạo nhớ tới đêm qua, nàng đóng chặt cửa phòng, ánh mắt lạnh lùng, lại cúi xuống hôn lên cổ của nàng, thậm chí khẽ cắn chiếc cổ xinh đẹp, bàn tay tham lam tiến vào trong áo lông của nàng, xoa cái eo mềm nhẵn của nàng. . . . . .

      Hạ Tuyết bắt đầu tức giận, vẫn thể lên tiếng phản kháng, càng ngừng vỗ vai của . . . . . .

      ". . . . . . Thức dậy rồi hả. . . . . ." Hàn Văn Kiệt dụi mắt, ngồi dậy, nhìn thấy cả cầm nước khoáng uống, bình tĩnh từ trong phòng bếp tới bên cạnh : "Uhm! Thức rồi sao?"

      "Uhm. . . . . ." Hàn Văn Kiệt thở dài hơi, sau đó cầm lấy mắt kính đặt ở bàn trà đeo lên, nhìn thấy Hạ Tuyết nướng bánh mì, đứng ở ngay chạn bát, gần cửa phòng bếp, nhìn cười ha ha ha, ngây ngô : "Chào buổi sáng!"

      Hàn Văn Kiệt chợt nhìn Hạ Tuyết mỉm cười : "Sớm như vậy sao? ngủ thêm chút nữa?"

      "Tôi có thói quen dậy sớm, sáng nay Văn Vũ phải quay phim quảng cáo, ăn bữa sáng tức giận!" Hạ Tuyết trong phòng bếp vội vàng nướng bánh mì, từ trong tủ lạnh lấy ra cái bánh trứng, chân giò hun khói và chút rau dưa, chuẩn bị bắt đầu làm bữa sáng !

      " làm bữa sáng cho mọi người?" Văn Kiệt đứng dậy, đến phòng bếp, nhìn Hạ Tuyết hỏi.

      "Ừhm!" Hạ Tuyết mỉm cười nhìn Hàn Văn Kiệt : " nghỉ ngơi chút, tôi phải bắt đầu chuẩn bị rồi ! Tôi làm bữa sáng rất ngon...!"

      "Được!" Hàn Văn Kiệt vỗ vai Hạ Tuyết, : "Vất vả cho rồi !"

      Chương 132B:

      " vất vả. . . . . ." Hạ Tuyết miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn Hàn Văn Hạo ngồi sofa, uống nước khoáng, nàng cắn môi dưới, con báo chết tiệt này!

      Hàn Văn Kiệt xong, lên lầu, Hạ Tuyết bỏ con dao trong tay xuống tấm thớt, nhanh chóng chạy ra, cầm lấy gối ôm, đập người Hàn Văn Hạo ……… "Con báo chết tiệt!"

      Hàn Văn Hạo quay đầu , tức giận đặt mạnh chai nước khoáng mặt bàn, vươn tay ôm chặt cái eo nhắn Hạ Tuyết, đem nàng đặt sofa, lại mút đôi môi đỏ mọng của nàng, lưỡi của quấn lấy đầu lưỡi của nàng …

      "Ưm.…." Hạ Tuyết tức điên tay đẩy Hàn Văn Hạo ra, sau đó lại cầm gối ôm đập người : "Nếu còn dám đụng chạm tôi, tôi báo cảnh sát bắt ! ! !"

      Hàn Văn Hạo ầm ầm đứng lên, nhìn chòng chọc Hạ Tuyết!

      Sắc mặt Hạ Tuyết trắng bệch, vội vàng chạy về phòng bếp làm bữa sáng!!

      "Hạ Tuyết? Sao lại đến đây?" Hàn Văn Vũ giật mình đứng ở cửa thang lầu, nhìn Hạ Tuyết vui mừng hỏi!

      Hạ Tuyết miễn cưỡng cười cười với Hàn Văn Vũ, : "A .... Đúng vậy ! Hôm nay phải quay phim, tôi vội vàng làm bữa sáng cho rồi !"

      " phải như thế. . . . . ." Dạ Thiên Thiên mỉm cười mặc áo ngủ mỏng manh khêu gợi, vừa xuống bên cạnh Văn Vũ : "Tối hôm qua ấy đến chăm sóc cho !"

      "A?" Hàn Văn Vũ vui vẻ nhìn Hạ Tuyết : " vậy chăng?"

      Hạ Tuyết ha ha ha cố nở nụ cười, sau đó nhìn Dạ Thiên Thiên đến trước mặt Hàn Văn Hạo, ôm eo của , hôn lên môi ….. Hạ Tuyết cố nén nghiến răng cắn chặt môi dưới ....

      Hàn Văn Vũ tới trước mặt Hạ Tuyết, hai tay nắm lấy vai nàng, cằm tựa vào vai nàng, : "Cưng ơi! Cám ơn ! !"

      Hàn Văn Hạo mặt lạnh nhìn qua, nhìn thấy bộ dáng của Hạ Tuyết cười ngọt ngào, cắn răng cái….." có việc gì cứ tới đây ngồi! cần ở trong nhà của tôi làm chuyện khó coi!"

      "Sao vậy! và Dạ Thiên Thiên phải hôn môi sao?" Hàn Văn Vũ cố ý trừng mắt cả, sau đó nắm chặt vai Hạ Tuyết, nghiêng mặt nhìn kỹ khuôn mặt xinh đẹp của nàng, càng nhìn, trong lòng càng ngọt ngào . . . . . .

      Hạ Tuyết bất đắc dĩ quay đầu, : "Ông ! ở trong này tôi thể làm điểm tâm a...."

      Hàn Văn Vũ vẫn dựa vào sau lưng Hạ Tuyết, đột nhiên : "Gả cho tôi!"

      Ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp lóe!

      Hàn Văn Kiệt đứng ở thang lầu sửng sốt. . . . . .

      "A?" Hạ Tuyết giật mình nhảy dựng nhìn !

      "Ha ha ha ha. . . . . ." Hàn Văn Vũ cười ha hả : "Cái này mà cũng tin! Từ lần sau , tôi sập bẫy ăn ớt của nữa tôi là người! !"

      Hạ Tuyết hung hăng trợn mắt nhìn !

      "Nhà của chúng tôi chỉ có Văn Kiệt mới có thể cam tâm tình nguyện kết hôn!" Văn Vũ cầm miếng bánh mì nướng, xé nửa để mình ăn, nửa còn lại đưa tới miệng Hạ Tuyết.

      Hàn Văn Kiệt nhìn bọn họ thân mật như vậy, đùa: "Em thấy và Hạ Tuyết, hai nguời phải phối hợp rất tốt sao? Các người có cơ hội phát triển ?"

      Hạ Tuyết nhìn thoáng qua Hàn Văn Kiệt. . . . . .

      "A...? Xem ra em trai tán thành theo đuổi Hạ Tuyết?" Hàn Văn Vũ cố ý kéo vai Hạ Tuyết hỏi.

      "Uhm!" Hàn Văn Kiệt gật đầu mỉm cười : "Hạ Tuyết rất tốt. . . . . ."

      Hạ Tuyết hơi mất hồn, con dao trong tay đột nhiên cắt lệch, nàng “a” tiếng...."Chảy máu!"

      Chương 133 : Tôi muốn rời bỏ

      "A!!" Hàn Văn Vũ lập tức cầm lấy ngón trỏ Hạ Tuyết, vội vàng cầm máu, nhưng Hàn Văn Kiệt bước tới, nắm bàn tay bé của nàng, cầm máu vết thương cho nàng, Hạ Tuyết rút tay mình ra khỏi tay . . . . . .

      Hàn Văn Kiệt sửng sốt nhìn nàng. . . . . .

      Hạ Tuyết miễn cưỡng cười cười, : "Tôi sao! phải chỉ đứt tay chút thôi sao?"

      Nàng xong, lập tức đưa ngón tay vào trong miệng, hút máu vết thương!

      "Còn đau ?" Hàn Văn Vũ đau lòng hỏi.

      " có việc gì!" Hạ Tuyết vội vàng lắc đầu!

      Hàn Văn Kiệt vẫn im lặng nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng, có chút kỳ lạ. . . . .

      Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Kiệt mỉm cười : "Ai!! Tôi có việc gì!"

      Hàn Văn Kiệt chỉ cười cười, muốn kéo tay của nàng kiểm tra, nhưng Hạ Tuyết rụt tay lại, quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, con báo chết tiệt, hỏi: "Nhà có băng keo cá nhân ?"

      Hàn Văn Hạo giống như rất nhàm chán, từ phía dưới hộc tủ TV lấy ra cái hòm thuốc nho , sau đó tới, để lên mặt tủ bếp, : "Các người đứng chỗ đó làm gì? Chẳng qua là đứt tay thôi, có gì để các người ngạc nhiên sao?"

      Hạ Tuyết nhìn chằm chằm. . . . . .

      Hàn Văn Vũ lấy băng keo cá nhân trong cái hòm thuốc, xé ra, sau đó nắm bàn tay bé Hạ Tuyết, dán băng keo lên ngón tay bé của Hạ Tuyết, đau lòng : "Ôi! Nhất định là rất đau! đừng làm điểm tâm nữa, chúng ta ra ngoài ăn !"

      "Đừng! Lãng phí, mọi người chờ tôi chút! Xong ngay!!" Hạ Tuyết bọn họ mau chóng rời , nàng nhanh chóng làm bữa ăn sáng! Ba em Hàn Văn Hạo và Dạ Thiên Thiên cùng nhau ngồi ghế sa lon, vừa xem tin tức buổi sáng, Hàn Văn Vũ quay đầu nhìn Hàn Văn Kiệt : "Chú xem!!! Vừa rồi chú cũng tán thành theo đuổi Hạ Tuyết có đúng hay ?"

      Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt mỉm cười : "Em quá quen tính cách của rồi, muốn cái gì, nhất định phải bắt lấy …… tán thành hay đều có ý nghĩa gì ….”

      "Phi!" Hàn Văn Vũ tức giận quay đầu lại, nhìn Hạ Tuyết vẫn còn trước trước, sau sau, bận rộn, trong lòng của đau nhói : "Mọi người nhìn , ấy cần cù giống như con kiến .... rất đáng !"

      Hàn Văn Hạo nhàm chán uống nước suối! Dạ Thiên Thiên cũng mỉm cười : "Nhìn …… là trong mắt tình nhân hóa Tây Thi mà …… Văn Hạo, em trong mắt của là con kiến sao?"

      "Em là con ong mật!" Hàn Văn Hạo thẳng. Dạ Thiên Thiên nhướng mày! "Ha ha ha ha ha ……" Hàn Văn Vũ cười lớn. Hàn Văn Kiệt biến sắc đứng lên, vào phòng bếp, tới trước cửa tủ lạnh, mở tủ lạnh lấy nước khoáng, nhìn Hạ Tuyết đứng nơi đó chuyên tâm làm bữa ăn sáng, cũng quay đầu lại. . . . . .

      "Lúc nào trở lại bệnh viện tái khám?" Hàn Văn Kiệt vừa uống nước vừa nhìn nàng! Hạ Tuyết lập tức quay đầu, đôi mắt to ngây thơ thuần khiết nhìn chằm chằm Hàn Văn Kiệt cười : "Mũi của tôi sao, tại cũng chảy máu, có lẽ về sau, trở lại tái khám nữa. Làm phiền hoài tốt! Tôi cảm thấy rất xấu hổ!"

      Hàn Văn Kiệt nhìn Hạ Tuyết. . . . . .

      Hạ Tuyết mỉm cười quay đầu, tiếp tục cắt rau cải, nụ cười có chút miễn cưỡng, vừa cắt rau cải nhưng trong lòng có chút chua xót, tay có chút lạnh run, nàng thở sâu hơi, tiếp tục cải rau cải, từng chút, từng chút đứt lìa . . . . . .

      Hàn Văn Kiệt vẫn đứng bên cạnh nàng, như lơ đãng : "Hay là trở lại xem chút …… Tôi sợ có chuyện. . . . . ."

      " có việc gì!" hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nước mắt trong hốc mắt chao chao, nàng cắn chặt răng, ha ha ha cười, vẫn cắt rau cải, : " cũng biết, bây giờ tôi còn chảy máu rồi, thoải mái hơn! yên tâm! kê đơn thuốc rất tốt, tôi khỏi. . . . . ."

      "Hạ Tuyết ……" Hàn Văn Kiệt lại gần phía sau nàng, gọi tên nàng!

      "Chú ba! Mau tới đây! nên quấy rầy bảo bối của làm điểm tâm! Chú biết ấy làm điểm tâm ăn ngon thế nào!" Hàn Văn Vũ lấy bài xì phé chơi bài với Dạ Thiên Thiên, Hàn Văn Hạo lại lên lầu thay quần áo chuẩn bị trở về công ty. Hàn Văn Kiệt nghe hai gọi, nhưng vẫn chậm rãi nhìn Hạ Tuyết, dịu dàng hỏi: ". . . . . . trở lại nữa sao. . . . . ."

      "Ừ…." Hạ Tuyết tiếp tục cắt rau cải, dịu dàng . Hàn Văn Kiệt gật đầu cái, trầm mặc rời phòng bếp, Hạ Tuyết lập tức quay đầu, nhìn nồi cháo nấu, lại dùng thìa nhàng múc chút cháo, đưa vào trong miệng nếm thử chút, ngờ, rất nóng, nàng oa tiếng, nước mắt lăn xuống, nàng vội vã lau nước mắt, hít mũi cái, quay đầu tiếp tục cắt rau cải.....

      Nửa giờ sau, bữa ăn sáng rốt cuộc làm xong! Mọi người cùng nhau ngồi xung quanh bàn ăn hình chữ nhật, nhìn mặt bàn để chân giò hun khói, nồi cháo, rau cải trộn, bánh mì sandwich, trứng ốp la, số món khác. . . . . . Mọi thứ đều đầy đủ. . . . . .

      Dạ Thiên Thiên kinh ngạc cười : "Ôi …… Văn Vũ, phải cưới Hạ Tuyết gấp gấp, ấy lợi hại a…… Có thể làm được nhiều món ăn như vậy!"

      Hàn Văn Vũ lập tức cầm muỗng, ăn bát cháo, vừa : "Cho nên phụ nữ nhất định phải biết làm nấu ăn, mới có thể giữ được đàn ông!"

      " có ý tứ gì?" Dạ Thiên Thiên tức giận, cười : "Tôi biết nấu ăn, giữ được Văn Hạo sao ?"

      Hàn Văn Hạo lên tiếng, chỉ cầm muỗng, múc bát cháo, uống hớp, nhất thời phát , nồi cháo nấu nửa giờ, lại có thể giống như nấu lâu, là người có cầu rất cao đối với việc ăn uống, nhưng bát cháo này, làm cho hơi giật mình, chứng minh bát cháo này ngon miệng, vừa ăn cháo, vừa nhìn Hạ Tuyết, nàng cầm cái muỗng, rất nghiêm túc nhìn . . . . . .

      "Tạm được. . . . . ." Hàn Văn Hạo lạnh nhạt . Hạ Tuyết nhịn được cười, lấy cái khăn ăn màu trắng, choàng lên cổ cho Hàn Văn Vũ, giống như bà mẹ, : " từ từ ăn, đừng làm bẩn quần áo, chút ăn xong, phải trường quay phim rồi !"

      "Ừm!" Hàn Văn Vũ vừa ăn vừa gật đầu! Hạ Tuyết nhìn thấy ông chủ vui vẻ, nàng cũng vui vẻ, cầm đũa lên, gắp chút rau trộn bỏ vào trong chén Hàn Văn Vũ : "Ăn chút, tối hôm qua, uống rượu!"

      "Ừm!" Hàn Văn Vũ xong, kéo Hạ Tuyết ngồi xuống, : " cũng ăn !! Ăn xong tôi cưới !"

      "Phi!" Hạ Tuyết biết giỡn, cười . Hàn Văn Vũ cũng nhịn được nở nụ cười ...

      Hạ Tuyết cầm đũa lên, vừa định gắp lên phần bánh rán, ngờ Hàn Văn Kiệt cũng đưa đũa gắp cái bánh rán này, hai người liếc mắt nhìn nhau. Hạ Tuyết vội vàng thu đũa lại, Hàn Văn Kiệt mỉm cười gắp phần bánh rán đưa tới trong chén Hạ Tuyết : " cực khổ rồi!"

      " khổ cực chút nào!" Hạ Tuyết ha ha cười : "Mọi người ăn vui vẻ, tôi cũng vui vẻ. . . . ."

      Nàng xong, đem bánh rán trong chén mình bỏ vào trong chén Hàn Văn Vũ : " rất ngoan! Ăn nhiều chút!! Tôi cho Lynda biết, cũng cần giảm cân!"

      Hàn Văn Kiệt nhìn lại Hạ Tuyết. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :