1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước chưa quá hạn - Diệp Tinh (Full 12c - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10.2


      Xe vừa vào trong thôn, người dân trong thôn đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn xe Đoạn Tuấn Hiền, giống như trong thôn trang , bình thường có xe hàng hiệu tới nơi này.

      Đoạn Tuấn Hiền nghe thấy Ngải Hiểu Giai trong tiệm tạp hóa, nhưng lại biết Quầy Tạp Hóa ở đâu, liền xuống xe hỏi người trong dân thôn, "Xin chào, xin hỏi Quầy Tạp Hóa ở chỗ nào vậy?" Thôn dân nhìn Đoạn Tuấn Hiền lâu, xác định phải người quen của bất kì người nào trong thôn liền hỏi" hỏi cái này làm gì?"

      "Tôi muốn tìm người." Đoạn Tuấn Hiền cau mày, cho biết phải tốt rồi, tại sao còn phải hỏi cái kia? phải họ cho rằng là người xấu chứ?

      "Tìm ai?" Thôn dân hỏi.

      "Ngải Hiểu Giai, có người này chứ?"

      Thôn dân nhìn Đoạn Tuấn Hiền kỳ quái, là ai? Tại sao lại đến tìm Ngải Hiểu Giai? Mặc dù thân phận của Ngải Hiểu Giai cũng rất đáng hoài nghi, nhưng bà chủ Quầy Tạp Hóa mang vào cửa nhà, chính là người trong thôn, người đàn ông này là chuyện gì xảy ra đây?

      Nhìn vẻ mặt cuả thôn dân, hiển nhiên biết Ngải Hiểu Giai ở nơi này, nhưng lại biết Quầy Tạp Hóa ở nơi nào.

      "Xin hỏi Quầy Tạp Hóa ở đâu?" Đoạn Tuấn Hiền hỏi lần nữa.

      Thôn dân suy nghĩ chút, rồi chỉ hướng liền rời , Đoạn Tuấn Hiền lên xe liền theo hướng người đó chỉ, mà thôn dân lập tức thông báo cho những người khác, muốn xem có chuyện gì xảy ra.

      Đoạn Tuấn Hiền lái xe đến bên ngoài Quầy Tạp Hóa, quả nhiên thấy Ngải Hiểu Giai chuyện cùng thôn dân.

      Ngải Hiểu Giai ở chỗ này, tìm bao lâu, lại núp ở nơi nông thôn này, thấy vui vẻ cùng thôn dân chuyện, liền an tâm rất nhiều, chỉ là trong khoảng thời gian này hình như Ngải Hiểu Giai gầy rất nhiều.

      Mọi người vừa mới phát xe Đoạn Tuấn Hiền, hẹn mà cùng nhìn về phía , Ngải Hiểu Giai thấy chiếc xe kia cũng biết người đến là ai rồi, nhưng làm sao tìm được ?

      Đoạn Tuấn Hiền vẫn nhìn Ngải Hiểu Giai, liền về phía Quầy Tạp Hóa.

      Ngải Hiểu Giai chứng kiến tới, tâm liền bắt đầu co rút đau đớn, vốn nó qua đoạn thời gian bình tĩnh lại, tại thấy Đoạn Tuấn Hiền liền căng thẳng.

      "Hiểu Giai, rốt cuộc tìm được em."

      Ngải Hiểu Giai sớm thu lại nụ cười, mang theo ánh mắt oán hận nhìn , mà người ở trong thôn vẫn nhìn người đàn ông này, nghi ngờ có quan hệ như thế nào với Ngải Hiểu Giai?

      "Chúng ta chuyện chút thôi." Đoạn Tuấn Hiền .

      Ngải Hiểu Giai đem đồ vật trong tiệm đưa cho người mua đồ . "Tôi có bất kỳ điều gì muốn với , ." "Vậy em về nhà cùng ." Giọng của Đoạn Tuấn Hiền mang theo chút cầu khẩn.

      Ngải Hiểu Giai cười nhạo : " cảm thấy có khả năng sao? Tại sao tôi phải trở về với ? Hơn nữa tôi có nhà, tôi vẫn luôn ở mình." "Nhà của chính là nhà của em." ở bên cạnh phải là người, Đoạn Tuấn Hiền nhìn vẻ mặt , cảm thấy đau lòng, Ngải Hiểu Giai vẫn còn oán hận .

      "Tôi muốn." Ngải Hiểu Giai cự tuyệt, thậm chí muốn nhìn thấy , nơi này còn có những thôn dân khác, cũng dám .

      "Nơi này có cái gì tốt? Tại sao chịu trở về cùng ?" Đoạn Tuấn Hiền kéo tay của .

      Ngải Hiểu Giai hất tay của ra, chán ghét : "Trở lại bên cạnh mới là được, năm đó tôi cũng có sai, nhưng cư nhiên trả thù tôi...tôi tuyệt đối thể tha thứ cho ." "Em hiểu lầm, ngày đó như vậy cũng chỉ để lừa gạt Hàn Na mà thôi." Đoạn Tuấn Hiền nóng nảy muốn giải thích.

      "Tôi làm sao biết bây giờ có gạt tôi hay ?" Ngải Hiểu Giai lạnh lùng .

      Đoạn Tuấn Hiền còn muốn giải thích, nhưng Ngải Hiểu Giai lại vào trong Quầy Tạp Hóa, chịu ra ngoài.

      Đại thẩm trở lại liền nhìn thấy tình huống này, cũng biết đại khái Đoạn Tuấn Hiền là ai, liền bắt đầu tức giận " còn tới đây làm gì? Nhanh , chúng tôi chào đón ." Đoạn Tuấn Hiền nhìn vào trong phòng, rất muốn vào, nhưng lại ngại vì đại thẩm ở chỗ này thể tự tiện xông vào.

      "Đại thẩm, tôi cùng Hiểu Giai có chút hiểu lầm, tôi muốn giải thích cùng ấy." " ấy nghe, tổn thương ấy quá sâu, ấy nghe, nên thôi!" Đại thẩm nghe Ngải Hiểu Giai qua, cho nên bà nhận định người đàn ông này phải người có thể phó thác cả đời, cảm thấy hành động Đoạn Tuấn Hiền trả thù là hành động đáng sợ. Đoạn Tuấn Hiền còn muốn , lại bị đại thẩm ngăn trở "Giúp tôi đuổi ta ra ngoài, trong tiệm chúng tôi hoan nghênh ." Rất nhanh các thôn dân ùn ùn kéo tới, muốn đem Đoạn Tuấn Hiền đuổi về xe.

      "Tôi có thể , nhưng phải bây giờ, tôi muốn ở chỗ này chờ, tôi chờ đến khi em đồng ý chuyện cùng tôi." Đoạn Tuấn Hiền xong liền tới ngồi xuống đối diện Quầy Tạp Hóa.

      Đối diện Quầy Tạp Hóa là bậc thang cửa nhà hàng xóm, nhưng Đoạn Tuấn Hiền để ý nó bẩn chút nào, liền trực tiếp ngồi xuống, thôn dân rất kinh ngạc, toàn thân mặc đều là quần áo hàng hiệu, nhưng Đoạn Tuấn Hiền cư nhiên ngại bẩn chút nào mà ngồi xuống.

      Ngải Hiểu Giai nhìn thấy qua khe cửa, tại sao nguyện ý ở lại? ràng là phụ , nhưng tại cảm giác giống như là hành hạ ?

      Tại sao Đoạn Tuấn Hiền còn tới? tới nơi này chữa thương, nhưng lại xuất quấy rầy .

      Ngải Hiểu Giai nhìn chằm chằm Đoạn Tuấn Hiền ở đối diện, lúc nào có nghị lực như vậy rồi hả ? Lại còn ngồi ở bên ngoài?

      Mấy ngày nay bởi vì nơi này rất , có quán trọ, Đoạn Tuấn Hiền liền tiến vào trong nhà đối diện, xin đối phương cho ngày ba bữa, hơn nữa đối phương lại đối với Đoạn Tuấn Hiền đặc biệt tốt.
      xixonlinhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11.1:


      Nhất định là dùng tiền rồi, Ngải Hiểu Giai đứng ở đối diện khi dễ lâu, sau đó mới quay đầu xem TV trong tiệm tạp hóa .

      Chủ nhà đối diện chú A Lực ra, thấy Đoạn Tuấn Hiền lại ngồi ở ngưỡng cửa "Cậu lại ngồi ở chỗ này sao, Hiểu Giai đều để ý đến cậu...cậu ngồi đây phải lãng phí thời gian sao?" Chú A Lực đồng tình với , nghe Đoạn Tuấn Hiền chuyện tình giữa cùng Ngải Hiểu Giai, nếu hai người cố gắng ở chung chỗ cũng được, vậy tại sao dứt khoát buông tha cho nhau chứ?

      " lãng phí, nhìn ấy cũng tệ rồi, trong khoảng thời gian ấy biến mất này, cháu tìm ấy quá lâu, từng nghĩ là tìm thấy, nếu bây giờ tìm được, đương nhiên cháu thể buông tha, nhất định phải coi chừng ấy, cho đến khi ấy chuyện với cháu mới thôi." Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy đây là lãng phí.

      Mấy ngày trước Đoạn Tuấn Hiền muốn cùng Ngải Hiểu Giai chuyện, kết quả vừa mới mở miệng liền bị đại thẩm cắt đứt, hơn nữa liền đuổi , nhưng cái này cũng ảnh hưởng đến quyết tâm của , tiếp tục .

      "Vậy cậu phải đứa ngốc sao? Các cậu ở trong thành phố, mỹ nữ đều có, xinh đẹp chỗ nào cũng có, còn cố gắng tìm Hiểu Giai." Chú A Lực cố ý cho Ngải Hiểu Giai nghe, người đàn ông này tốt.

      Ngải Hiểu Giai dĩ nhiên nghe được, nhưng vẫn nhúc nhích xem ti vi.

      "Mặc dù chú , nhưng mà cháu lại thấy ấy đầu tiên, nhận định ấy là duy nhất rồi, cho nên cháu làm sao có thể buông tha? Buông tha nếu lại lần nữa trở lại rất khó." Lúc trước hiểu điều này.

      Bà chủ Quầy Tạp Hóa nghe được câu này nhìn Ngải Hiểu Giai cái, giọng hỏi: "Cháu cảm thấy ta sao?" Ngải Hiểu Giai biết, nếu như đây chỉ là vở kịch do Đoạn Tuấn Hiền cùng chú A Lực diễn sao đây? vẫn cảm thấy tim của , tựa như ban đầu ra lời trả thù như vậy, mình cũng biết ràng là hay giả.

      "Quả nhiên là đứa ngốc!" Chú A Lực lắc đầu, tới trong tiệm tạp hóa, ngồi ở sau lưng đại thẩm cùng Ngải Hiểu Giai hút thuốc lá.

      "Nha đầu, cháu nghe chút nha? Người đàn ông như vậy cháu còn muốn ?" Chú A Lực hỏi .

      "Đó là ta muốn làm như vậy, cháu lại có bắt ta phải ngồi ở chỗ này." Ngải Hiểu Giai nhìn Đoạn Tuấn Hiền cái, trả lời chú A Lực.

      "Ta nghe chuyện của hai người, nhưng đúng là hiểu lầm, chỉ cần giải trừ hiểu lầm là tốt rồi, cần huyên náo lớn như vậy." Chú A Lực hít hơi khói rồi .

      là hiểu lầm sao? Những chuyện này chỉ có Đoạn Tuấn Hiền mới biết, Ngải Hiểu Giai trầm mặc cúi đầu.

      ra trong khoảng thời gian này, Đoạn Tuấn Hiền vẫn canh giữ ở đối diện, dần dần tin tưởng rồi, nếu như phải là , tuyệt đối tìm đến , giống như năm năm trước bọn họ ly hôn, cho đến khi đối phương xuất , nhưng coi như Đoạn Tuấn Hiền giải thích chuyện trả thù, tình cảm của bọn họ vẫn được người nhà đồng ý, bọn họ ở chung chỗ cũng hạnh phúc.

      "Cháu xem cậu ta là vị đại thiếu gia, lại cam tâm tình nguyện ngồi ở ngưỡng cửa chờ cháu ngày lại ngày, cháu vẫn cho là cậu ta lòng sao?" Nếu như đây là con trai , sớm gọi cậu ta dậy, cầu bọn họ đừng gặp mặt nữa, đàn ông cũng cần làm như vậy.

      Ngải Hiểu Giai dĩ nhiên biết, là Đại Thiếu Gia, từ khi bọn họ quen biết đến tại, luôn là hạ thấp mình mà làm việc làm thích, mặc kệ bất kỳ lúc nào cũng thương , nhưng có số việc nên tiếp tục.

      "Chú A Lực, chú khuyên cháu, bằng khuyên ấy , để cho ấy thôi, cháu trở về cùng ấy." Ngải Hiểu Giai lạnh lùng .

      Chú A Lực nóng nảy "Cháu cần, vậy ta liền giới thiệu cho con của ta rồi, cháu cũng đừng gặp con của ta, là người trong thôn Nhất Chi Hoa, ta nghĩ Đoạn Tuấn Hiền rất nhanh thích con ta."

      Ngải Hiểu Giai cảm thấy lòng mình co rút đau đớn, nhưng lại cố nén lại "Nếu con chú thích, vậy chú hãy để cho con chú theo ấy , ấy rất có tiền, cho con chú có cuộc sống tốt." xong liền vào, trở lại phòng của mình. Ngải Hiểu Giai khó chịu biết nên làm sao đây? muốn làm cho mình khổ sở như vậy, muốn , cũng rất khó có thể làm được.

      "Tuấn Hiền, tại sao còn phải xuất ? Em cho rằng dùng oán hận mà có thể buộc mình thèm nghĩ tới nữa, nhưng vẫn để cho em nhớ ." nằm lỳ ở giường giọng khóc, trừ khóc, có biện pháp nào rồi.

      Đoạn Tuấn Hiền nghe được lời Ngải Hiểu Giai liền rất tức giận, còn tính đưa cho người khác sao? cho rằng như vậy có thể làm cho thay đổi tâm ý rời sao? có phải quá coi thường tình cảm của rồi hả ?

      Sáng sớm Đoạn Tuấn Hiền liền tức giận ngồi ở đối diện, muốn chờ Ngải Hiểu Giai ra ngoài, lập tức liền cùng chuyện.

      Đột nhiên Quầy Tạp Hóa bên kia có tiếng vang, quả nhiên người mở cửa là Ngải Hiểu Giai, Đoạn Tuấn Hiền tới giúp mở cửa.

      Hành động này khiến Ngải Hiểu Giai sợ hết hồn, đột nhiên tới đây làm cái gì?

      " làm gì thế?" Ngải Hiểu Giai nhìn động tác của hỏi.

      Nhưng Đoạn Tuấn Hiền cũng mở miệng, chỉ giúp mở cửa ra, sau đó liền vào trong tiệm tạp hóa gọi đại thẩm ra ngoài trông tiệm, tiếp theo liền lôi kéo Ngải Hiểu Giai ra ngoài.

      " muốn làm gì? kéo tôi đâu?" Ngải Hiểu Giai bị kéo , vài lần suýt chút nữa té ngã rồi, nhưng Đoạn Tuấn Hiền lại có dừng lại.

      Hai người thẳng đến nơi trống trải, Đoạn Tuấn Hiền mới dừng bước chân lại, quay đầu lại nhìn .

      Ngải Hiểu Giai có chút khổ sở nhìn , tại sao lại thô lỗ với như vậy?

      "Ngày hôm qua em chuyện cùng chú A Lực là tâm sao?" Mặt trở nên nghiêm túc, trong ánh mắt lộ ra bi thương. cùng chú A Lực rất nhiều, là chỉ cái gì?

      Đoạn Tuấn Hiền thấy giả bộ hiểu, liền cho biết "Em đem cho con chú A Lực, là lòng hay ?" ánh mắt Ngải Hiểu Giai lóe lên cái, biết?

      "Con chú A Lực là người xinh đẹp trong thôn, chẳng lẽ còn hài lòng? Tôi cảm thấy hai người các ngươi tốt vô cùng." Ngải Hiểu Giai láo.

      Đoạn Tuấn Hiền bắt được bả vai của "Em giả bộ! Em còn quan tâm sao? Chẳng lẽ cũng bởi vì câu trả thù, mà em có thể phủ nhận tình cảm dành cho em sao?"
      xixonlinhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11.2

      Ngải Hiểu Giai chút cũng muốn nghe " cần ép buộc tôi nghe lời dối của , tôi tin." Trước là quá tin tưởng Đoạn Tuấn Hiền, mới có thể làm bị gạt, bị làm tổn thương.

      "Mặc kệ em có tin hay , chính là em, bởi vì em, có thể tiếp tục chờ đợi, nhưng có số việc muốn giải thích ." Đoạn Tuấn Hiền ngăn chận cánh tay của , chính là muốn để cho nghe ràng.

      Ngải Hiểu Giai nghe được lời từ trong miệng , lại luôn có cảm giác châm chọc, là sao? Nếu như , tại sao lại muốn tổn thương ?

      "Ngày đó em tới phòng làm việc tìm , đúng ? Em nghe được lời cùng Hàn Na, cũng bởi vì mở miệng trả lời là trả thù, cho nên em mới tức giận, đau lòng rời ?"

      Ngải Hiểu Giai trầm mặc coi như là trả lời lời .

      "Vậy em biết sao? Sau đó còn chưa xong, hơn nữa từ đầu tới đuôi đều phải giống như lời ." Đoạn Tuấn Hiền muốn để cho tỉnh táo chút.

      " trả lời như vậy, là bởi vì Hàn Na gây tổn thương cho em, nghĩ muốn bảo vệ em, mới có thể ra lời trả thù như vậy, xong liền hối hận, sau đó liền giải thích với ta, hoàn toàn là bởi vì em mới có thể làm như vậy, Hàn Na cũng bị làm cho tức giận bỏ , em có nghe xong, cho nên căn bản cũng biết lời của sau đó." bảo vệ sao? Nhưng vẫn chưa tin, Hàn Na là phụ nữ làm sao có thể uy hiếp được , Ngải Hiểu Giai tin nhìn về phía khác.

      " phải em tin tưởng sao?" Đoạn Tuấn Hiền chưa từng có cảm giác thất bại như vậy, bị người trả lại hàng , còn bị ghét bỏ cái gì cũng còn."Tôi tin, vậy sau đó cái gì? Ai biết có phải hay ?" mặc dù Ngải Hiểu Giai cảm thấy lời của có thể tin, nhưng vẫn có chút thể tin được, lo lắng lừa .

      Đoạn Tuấn Hiền thở dài " với ta, đây tất cả đều là của mẹ làm, hơn nữa mặc kệ em có ở bên ngoài hay , coi như ... vẫn em, bởi vì em là nguời duy nhất." Ngải Hiểu Giai ngây ngẩn cả người, nhìn mặt Đoạn Tuấn Hiền vô cùng nghiêm túc, lúc đó với Hàn Na như vậy sao?

      " tại như vậy tôi làm sao biết là hay giả?" Ngải Hiểu Giai cúi đầu .

      "Ngải Hiểu Giai, giải thích rất nhiều lần, đều là , bằng em gọi điện thoại cho Hàn Na, bây giờ ta thích ." Đoạn Tuấn Hiền tức giận .

      tức giận, liền miễn cưỡng tin tưởng , nhưng vậy cũng thể chứng minh bọn họ có
      nên tiếp tục tới hay .

      “Thôi, bây giờ gì đều có tác dụng, tôi bị làm cho đau thấu tim, thể trở về được.” khổ sở .

      “Ai thể quay về? Chỉ cần em gật đầu, chúng ta có thể về, nhưng em trốn quá xa, thiếu chút nữa có biện pháp đến gần em.” Đoạn Tuấn Hiền chưa từng buông xuống.

      “Tôi muốn trở về, năm đó lúc tôi với ly hôn nghĩ rất kỹ, lời mẹ đến bây giờ vẫn còn ở trong đầu tôi, tôi hiểu biết cái gì là cấp bậc, cái gì là môn đăng hộ đối, tôi với căn bản cũng thích hợp, tôi chỉ là đứa nhi, giống với có tiền. Ly hôn xong, tôi có nghĩ tới tìm tôi, đem tôi mang về bên cạnh của , nhưng vẫn luôn có, từ khi đó bắt đầu, trái tim tôi liền băng giá rồi, cho nên tôi thề, về sau tuyệt đối tôi chuyện thương cùng người có tiền, như vậy quá đáng sợ, thế nhưng sau khi trở về, tôi còn dấn thân vào trong ngực của , đến hôm nay tôi mới biết mình sai vô cùng, giữa chúng ta vấn đề vẫn luôn tồn tại.” Ngải Hiểu Giai khổ sở qua.

      nghẹn ngào dừng chút, “Giữa chúng ta mặc dù có hiểu lầm, nhưng hiểu lầm có thể giải quyết, nhưng gia đình sau lưng phải tôi có thể tùy ý bước vào, mặc kệ tôi nhiều, cũng tôi nhưng được người nhà chúc phúc cũng hạnh phúc, cho nên tôi trở về cùng .” Đoạn Tuấn Hiền nghe Ngải Hiểu Giai cũng cảm thấy đau lòng, ra là trước kia mực chờ đợi , nhưng mà bởi vì tức giận ký tên ly hôn, cho nên chuyện giữa bọn họ trở nên như vậy.

      Hai người gặp mặt lại, lần nữa chung với nhau, vẫn chưa hoàn toàn đem khúc mắc kia giải quyết triệt để, liền bị lời của cùng Mẹ Đoạn phản đối làm cho sụp đổ.

      “Hiểu Giai, đó phải là vấn đề, những thứ này đều có thể giải quyết.” Bây giờ thay đổi.

      “Đây chính là vấn đề, hơn nữa thể giải quyết trong ngày.” Ngải Hiểu Giai ảm đạm .

      “Em ở đây chính là vì mẹ đúng ?” Đoạn Tuấn Hiền rất sợ , cảm giác giây Ngải Hiểu Giai lại rời , liền ôm chặt.

      riêng gì mẹ , tôi vẫn luôn cảm thấy mẹ rất đúng, tôi chỉ là sao chổi, coi là phụ nữ, tôi có tư cách gì đứng ở phía sau ? Cho nên có rất nhiều chuyện trôi qua rồi, cần phải cố chấp. Cho dù có duyên, để cho chúng ta ly hôn còn có thể sinh ra tình cảm, nhưng mà ba mẹ lại đồng ý, quay đầu lại vẫn cùng ban đầu giống nhau, đây cũng cần gì chứ? Tôi muốn bị thương lần nữa.”

      Ngải Hiểu Giai đẩy ra, nhưng Đoạn Tuấn Hiền vẫn cử động, “Từ khi mẹ làm cho tôi ra lần đầu tiên, đến khi tổn thương tôi tổn thương lần thứ hai, tất cả mọi chuyện cho tới bây giờ coi như có ngu nữa tôi cũng biết nên buông xuôi.”

      Đoạn Tuấn Hiền nghe , phát áp lực quá khứ ở trong lòng cực lớn, mà đó đều là tạo thành. “ phải cố ý, trả thù là giả.”

      “Tôi hiểu , cho nên tôi liền tha thứ cho , nhưng tâm vẫn còn đau.” Ngải Hiểu Giai dựa vào trong ngực , đây có lẽ là cái ôm cuối cùng của bọn họ, dùng sức hít mùi hương người , nước mắt lại lần nữa chảy xuống.

      Nếu tha thứ vẫn có biện pháp ở chỗ sau? Đó tuyệt đối thể nào, Đoạn Tuấn Hiền tuyệt đối cho phép xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa chuyện phải như Ngải Hiểu Giai tưởng tượng.

      “Đứa ngốc, nếu như tất cả mọi chuyện thay đổi rồi sao?” hỏi, rồi buông ra, mang theo nụ cười nhìn .

      “Sao?” Ngải Hiểu Giai hiểu ý tứ của .

      Đoạn Tuấn Hiền sờ khuôn mặt của có ba mẹ ngăn trở, mẹ bị thuyết phục, bởi vì khi tìm kiếm em, bà biết tình cảm đối với em còn nhiều hơn so với dành cho người mẹ, cho nên tại bỏ qua ý tưởng gán ghép với những người phụ nữ khác rồi, bởi vì bà muốn mất người con trai.”

      “Cảm giác này thế nào giống như là uy hiếp?” Ngải Hiểu Giai rất kinh ngạc, khi rời trong thời gian này giải quyết xong chuyện của ba mẹ rồi.

      “Mẹ đều gạt ba làm tất cả mọi chuyện, cho nên sau khi bị vạch trần, ba bà dừng lại, nên làm trở ngại tình cảm của chúng ta, hơn nữa ba cũng thích em.”

      thực được đến ba mẹ đồng ý? Hơn nữa ba thích ? Trong khi mẹ của là giả? Ở trong căn nhà kia, trừ Đoạn Tuấn Hiền còn có người khác đứng về phía ?
      Last edited by a moderator: 6/1/15
      xixonlinhdiep17 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương kết

      ngờ chuyện này lại giải quyết đơn giản như vậy, nhưng phải trở về bên cạnh sao? chắc chắn sau này có xuất những vấn đề khác hay , hơn nữa hôn nhân thất bại lần là đủ rồi, muốn thất bại lần thứ hai.

      “Thế nào, em cảm thấy còn có vấn đề gì?” Nhìn Ngải Hiểu Giai vẫn còn lo lắng, Đoạn Tuấn Hiền vội vàng hôn lên mi tâm của , muốn giúp xóa bỏ phiền não.

      Ngải Hiểu Giai khổ sở khóc , “Cho dù được cha mẹ đồng ý, nhưng có thể đảm bảo rằng giữa chúng ta có những vấn đề khác sao? Như tại, em có thể hiểu lầm mà rời khỏi , tương lai cũng như vậy, có thể bảo đảm mỗi lần cũng kiên nhẫn tìm em như vậy sao? Có lẽ bây giờ chỉ có loại cảm giác mới mẻ đối với em, giống như trước kia chúng ta chuyện đương.”

      Đoạn Tuấn Hiền ôm vào trong ngực, ôm chặt , “Đứa ngốc, bây giờ em nghĩ những thứ này làm cái gì? đương nhiên nguyện ý luôn tìm em, cũng giống như bây giờ vậy, qua em là người phụ nữ duy nhất của , tìm em tìm ai? giống như bây giờ tìm em, chờ em, em hãy tin .

      đối với em có phải cảm giác mới mẻ hay , rất ràng, rất có tự tin, nhưng mà mỗi lần gặp lại em luôn lo lắng, rất sợ em rời như năm đó, hơn nữa em cũng phải chuyện năm, hai năm rồi, chẳng lẽ kinh nghiệm hôn nhân lần thứ hai của chúng ta, còn giống như lần đầu sao? suy nghĩ kĩ rồi, thể có em, mới tìm em.” Đoạn Tuấn Hiền thâm tình tỏ tình.

      Ngải Hiểu Giai khóc đến càng lợi hại hơn, đôi tay côm ôm Đoạn Tuấn Hiền : “Tuấn Hiền, xác định chúng ta chia tay nữa sao?” “Bất luận có tình cảm như thế nào, chúng ta cũng thể chắc chắn được, nếu lần thứ hai chúng ta gặp nhau còn có thể đối phương, vậy chứng minh tình cảm của chúng ta cùng tình cảm bình thường giống nhau, có bất kỳ người nào có thể ngăn trở được, em vẫn còn lo lắng cái gì?” Đoạn Tuấn Hiền giải thích .

      Nghe từng lời thương, Ngải Hiểu Giai hoàn toàn hiểu, hơn nữa là rất sâu, mỗi lần khổ sở đều bởi vì , có lúc cảm thấy chính mình cũng làm tổn thương .

      “Hiểu Giai, trở lại bên cạnh chứ? phải mình em, chúng ta gia đình, nhất định hạnh phúc.” Đoạn Tuấn Hiền vẫn ôm , mà Ngải Hiểu Giai cũng ôm chặt mới cảm thấy an tâm.

      Mấy ngày nay, thấy lạnh lùng, mở miệng, Đoạn Tuấn Hiền thiếu chút nữa muốn móc trái tim mình ra cho nhìn, cũng may, còn tha thứ cho .

      Ngải Hiểu Giai rất cảm động, vẫn luôn cho rằng mình luôn có mình, dù sao người đợi lâu rồi, nhưng bây giờ có thể trở lại bên cạnh đương nhiên còn gì tốt hơn.

      “Được!” ra đáp án của mình.

      Đoạn Tuấn Hiền liền cười vui vẻ, chờ đợi lâu như vậy, rốt cuộc trở lại bên cạnh rồi.

      tốt quá, Hiểu Giai, chờ những lời này của em bao lâu em biết ?” “Biết nhưng chỉ có năm sáu ngày chứ sao.” Ngải Hiểu Giai tính từ khi vào thôn này.

      Đoạn Tuấn Hiền dùng sức hôn môi của , giống như là trừng phạt, nhưng mà lại dịu dàng “Mới phải chỉ có năm sáu ngày, đợi em tháng rồi.” “Có gì đặc biệt hơn người sao.” Ngải Hiểu Giai nhìn chằm chằm, khóe miệng khẽ nhếch lên cười “Em cũng chờ lâu, em đợi năm năm.” Đoạn Tuấn Hiền bằng , chỉ có thể chịu thua, bởi vì mình quá ngu ngốc.

      “Hiểu Giai, chúng ta cần tách ra nữa, nếu có bất kỳ chuyện gì, chúng ta cũng nên thương lượng với nhau mà phải đột nhiên ra , được ?”

      Ngải Hiểu Giai gật đầu, giữa bọn họ còn thiếu hụt chút tin tưởng, nhưng tin tưởng, bắt đầu từ bây giờ, bọn họ cố gắng.

      em.” thâm tình .

      Ngải Hiểu Giai nhìn khuôn mặt , đưa tay chạm vào “Em cũng .” Đoạn Tuấn Hiền hài lòng cúi đầu hôn lần nữa, lần này bọn họ tách ra nữa.
      Last edited by a moderator: 6/1/15
      xixonlinhdiep17 thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :