1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước chưa quá hạn - Diệp Tinh (Full 12c - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2.1


      Ngải Hiểu Giai vội vàng trở lại phòng làm việc, che lồng ngực ngừng thở hổn hển của mình, để cho nhịp tim của mình khôi phục lại bình thường, nhưng qua thời gian vẫn có biện pháp bình phục lại, bởi vì vẫn luôn quên được người đàn ông kia, thậm chí sau khi rời đều vẫn thích .

      cảm thấy rất là bi thương, tại sao mình lại ngu ngốc như vậy, cho tới bây giờ vẫn bỏ được, chẳng lẽ quên lúc ban đầu mình quyết tâm như thế nào sao, đồng ý mẹ Đoàn như thế nào sao?

      Ngải Hiểu Giai còn nhớ , lúc ban đầu hai người bọn họ mới tốt nghiệp đại học từ Hongkong trở lại Đài Loan, khi đến nhà Đoạn Tuấn Hiền, sau khi người nhà Đoạn Tuấn Hiền biết hai người kết hôn rất kinh ngạc, mặc dù cha Đoạn gạo nấu thành cơm có biện pháp cự tuyệt, nhưng Mẹ Đoạn lại có ngừng khích bác.

      ngày cha Đoạn cùng Đoạn Tuấn Hiền đến công ty làm, chỉ để lại hai người mẹ chồng và nàng dâu ở nhà, Ngải Hiểu Giai biết Mẹ Đoạn thích mình, cho nên nỗ lực muốn lấy lòng Mẹ Đoạn, ở trong phòng bếp làm chút điểm tâm chuẩn bị cho Mẹ Đoạn ăn.

      Nhưng ngày đó tâm tình Mẹ Đoạn tốt, cái gì đều liền lật đổ điểm tâm chuẩn bị.

      "Đều là cái sao chổi này, chẳng những trở ngại tiền đồ Tuấn Hiền , còn muốn hại cả nhà chúng tôi có phải hay , nếu để cho người khác biết nhà họ Đoạn, cho người cha mẹ làm con dâu, mặt mũi của tôi để nơi nào?"

      Ngải Hiểu Giai nghe mà đau lòng, nhưng tâm đối với Đoạn Tuấn Hiền, thể bởi vì như vậy liền buông tha , bởi vì cả đời.

      Dĩ nhiên Ngải Hiểu Giai vẫn luôn cho là như vậy, nhưng Mẹ Đoạn lại " rốt cuộc có cái gì tốt? cha mẹ cũng có tiền, lại giúp được nhà chúng tôi, rốt cuộc có cái gì đáng giá để nhà chúng tôi kiêu ngạo, giữ lại người phụ nữ như để làm gì? Tôi mặc kệ, tôi muốn các ngươi ly hôn!"

      Ly hôn? Ngải Hiểu Giai chưa từng nghĩ tới cái vấn đề này, cho là chỉ cần cố gắng khiến Mẹ Đoạn thích là được rồi, nhưng Mẹ Đoạn lại lên cầu như thế.

      ", con ly hôn cùng Tuấn Hiền." Ngải Hiểu Giai rất kiên định.

      " ly hôn cùng Tuấn Hiền chính là hại nó." Mẹ Đoạn tức giận chỉa về phía " có biết ? Nếu như phải là , lúc này Tuấn Hiền ở nước Mĩ ra sức học bằng Thạc sĩ rồi, chờ hoàn thành việc học xong, trở lại thừa kế công ty, nhưng mà bởi vì quan hệ với , tại cha nó để cho nó làm vị trí từ thấp nhất lên, Tuấn Hiền từ đến lớn cũng có chịu khổ như vậy, chỉ vì , nó mới phải làm như vậy."

      Mặc kệ thế nào, Mẹ Đoạn đều đem tất cả lỗi đổ người Ngải Hiểu Giai.

      Ngải Hiểu Giai biết Đoạn Tuấn Hiền đến công ty làm, nhưng lại biết là làm từ dưới lên, là có bản lãnh, cha Đoạn làm như vậy có lẽ chỉ là muốn bổ túc cho thôi?

      "Có thể cha chỉ muốn bổ túc cho Tuấn Hiền."

      "Cha? Ai cho gọi như vậy?" thanh Mẹ Đoạn vang lên, bà chịu nổi Ngải Hiểu Giai "Học bổ túc nó cũng phải làm như vậy, thiếu gia nhà người ta phải là bác sĩ chính là thạc sĩ, nhưng mà bởi vì , Tuấn Hiền muốn ở cạnh , nó liền ở lại chỗ này , ra sức học hành thạc sĩ, chẳng lẽ cảm thấy đáng xấu hổ sao?"

      " ấy cũng có thể học mà." nhất định làm trở ngại của , Ngải Hiểu Giai uất ức nghĩ.

      Mẹ Đoạn cười lạnh "Người nào có lão bà còn có thể chuyên tâm học? Ngươi chính là chướng ngại vật của nó, phải bao nhiêu tiền mới chịu ly hôn."

      Ngải Hiểu Giai khó chịu nhịn được khóc, có chút nào muốn rời Đoạn Tuấn Hiền , nhưng lời của Mẹ Đoạn lại vang vọng bên tai , mình là trở ngại của sao? Bởi vì là vợ của , cho nên Đoạn Tuấn Hiền chịu buông ra, ra bên ngoài học, nghĩ làm là chuyện phải làm sao?

      "Nếu như mà con có thể khuyên học sao?" Ngải Hiểu Giai nghẹn ngào .

      Mẹ Đoạn là muốn Ngải Hiểu Giai rời , cũng phải muốn khuyên.

      "Dù sao là được rồi, chính là người gieo họa, còn biết ngày nào đó tổn thương Tuấn Hiền nhà tôi, hơn nữa lưu lại phải là vì tiền của chúng tôi sao, tôi cho khoản tiền lớn, chỉ cần chịu rời .Gần đây tôi thấy bộ dáng Tuấn Hiền tiều tụy đều cảm thấy đau lòng, nó bận rộn cả ngày trong thư phòng, thấy được sao? cũng chỉ biết ở trong phòng ngủ, có biết nó vui hay vui sao?" Mẹ Đoạn nghiêm túc chỉ trích Ngải Hiểu Giai.

      Ngải Hiểu Giai muốn tiền chút nào, chỉ muốn Đoạn Tuấn Hiền vui vẻ, vẫn luôn cho là Đoạn Tuấn Hiền cùng với mình là vui vẻ, chẳng lẽ bây giờ phải sao?

      "Nhưng con muốn tiền, càng muốn rời ấy!"

      Mẹ Đoàn thiếu chút nữa bị Ngải Hiểu Giai làm cho tức chết " có hiểu chuyện hay a, bởi vì , Tuấn Hiền mất nhiều như vậy, chẳng lẽ đều cảm thấy áy náy sao?"

      Ngải Hiểu Giai biết, Đoạn Tuấn Hiền cho tới bây giờ cũng chưa có qua cùng với , mất nhiều như vậy, hơn nữa cũng có ở trước mặt biểu lộ vui, chẳng lẽ những thứ này đều là cố ý giả bộ cho nhìn thấy sao? đau khổ, vui? Vậy tại sao cùng ?

      Ngải Hiểu Giai lau nước mắt "Mẹ muốn con rời sao?"

      "Dĩ nhiên, tôi rồi, phải là con dâu tôi thích, cái nhà này cũng chứa nổi rồi, tiếp tục đợi như vậy cảm thấy khổ sở sao?" Mẹ Đoạn người có quyền uy nhất trong nhà, còn sợ Ngải Hiểu Giai còn tin sao?

      Ngải Hiểu Giai cảm thấy đau lòng, từ có cha mẹ, cho nên vẫn luôn khát vọng có ngôi nhà, Đoạn Tuấn Hiền cam kết cho ngôi nhà, nhưng cái nhà này lại giống như tưởng tượng của , rất đau lòng.

      " căn bản xứng với Tuấn Hiền nhà chúng tôi, phụ nữ nghèo có thể so với thiên kim nhà giàu sao? nghĩ quá nhiều." Mẹ Đoạn nhẫn tâm .

      xứng với Đoạn Tuấn Hiền sao? ra trước khi kết hôn Ngải Hiểu Giai liền nghĩ qua, nhưng bởi vì bị tình của Đoạn Tuấn Hiền bao quanh, cho nên đều để ý cái gì, nhưng cho tới bây giờ, mới phát số việc phải, để ý nó cũng tồn tại.

      Ngải Hiểu Giai rất loạn, liền tránh về phòng suy nghĩ ràng, mà kết luận chính là mình thể làm tội nhân, nên làm theo lời Mẹ Đoạn, buông tay mới là tốt nhất đối với Đoạn Tuấn Hiền, hơn nữa đồng ý sau này gặp lại .

      Hai người cùng thế giới cho dù nhau nữa, được cha mẹ chúc phúc, như vậy cũng hạnh phúc mỹ mãn , Ngải Hiểu Giai có chút nhớ nhung, buông tay phải là bởi vì đủ Đoạn Tuấn Hiền, mà bởi vì là quá , nên muốn làm khó cho , vì Đoạn Tuấn Hiền mà phải buông tay.

      Đoạn khổ sở kia vẫn luôn ở trong lòng Ngải Hiểu, biết ban đầu mình bởi vì muốn làm cho Đoạn Tuấn Hiền khổ sở, mới buông tay, nhưng cuối cùng lại để cho mình đau khổ.

      Trong năm năm, mỗi buổi tối lúc ngủ, Ngải Hiểu Giai luôn bởi vì chuyện này mà mất ngủ, thậm chí có lúc khóc rống lên, nhưng năm năm sau gặp lại Đoạn Tuấn Hiền, nhìn hăng hái, nhìn được thành tựu, Ngải Hiểu Giai biết quyết định ban đầu của mình là sai, nếu như ban đầu mình từ bỏ, có lẽ Đoạn Tuấn Hiền vẫn còn ở Tổng Công Ty phấn đấu từ từ, có lẽ bị mọi người cười là tổng giám đốc chỉ có văn bằng đại học.

      Nhưng bởi vì địa vị Đoạn Tuấn Hiền bây giờ, thân phận hai người lại khác biệt, quả nhiên bọn họ phải cùng thế giới.

      Ngải Hiểu Giai vẫn luôn thúc giục mình ngủ, cho là mình có quyết định đúng, hơn nữa cách xa Đoạn Tuấn Hiền, cũng có thể có cuộc đời mới, nhưng khi người, chính là cả đời, chẳng lẽ cả đời quên được chứ?

      Nhưng vừa nghĩ tới người phụ nữ trong ngực Đoạn Tuấn Hiền, Ngải Hiểu Giai lại tự chủ được cảm thấy đau lòng, cũng bắt đầu hối hận vì rời , nhưng là người làm trở ngại tiền đồ của , có thể làm như vậy sao? Bọn họ ly hôn, còn cần để ý sao? Có lẽ nên sớm quên thôi.

      Đoạn Tuấn Hiền lại cự tuyệt bữa ăn tối của Hàn Na, ở công ty làm thêm giờ, đến chín giờ, mới về đến căn hộ nằm ở lân cận công ty.

      nhìn phòng ốc trống rỗng đột nhiên phát , từng chỉ cần khi vừa tan tầm về nhà, nhìn thấy ánh đèn sáng ở phòng bếp là Ngải Hiểu Giai nấu ăn, chỉ là chuyện như vậy bao giờ xảy ra nữa, tại chỉ còn nhớ lại mà thôi.

      Đoạn Tuấn Hiền đem áo khoác cởi xuống, vẫn còn nhịn được tìm kiếm ngăn kéo của mình, tìm ra tờ giấy Ngải Hiểu Giai lưu lại năm đó, có chút cũ giấy viết ràng"Tôi người khác rồi, chúng ta ly hôn !"

      Mấy chữ đơn giản như vậy, lý do cũng đơn giản như vậy, nhiều năm qua Đoạn Tuấn Hiền vẫn chưa tin, năm đó Ngải Hiểu Giai , sao có tể bởi vì lý do này mà đột nhiên rời đây?
      linhdiep17xixon thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.2


      Nhưng chữ viết giấy rất giống bút tích Ngải Hiểu Giai, cho nên Đoạn Tuấn Hiền mới tức giận, mình từng như vậy, thậm chí vì có thể buông tha chính mình , nhưng Ngải Hiểu Giai lại người khác.

      dưới tình huống tức giận, Đoạn Tuấn Hiền ký tên thỏa thuận li hôn, ký tên cũng có biện pháp quay đầu lại, mà cũng từ lúc đó Ngải Hiểu Giai liền biến mất, có xuất nữa, cũng bởi vì giận dỗi mà vẫn luôn có tìm kiếm .

      Nhưng hôm nay lại xuất , hơn nữa lại ở công ty của , còn là nhân viên trong công ty, trách được lại cảm thấy được tồn tại của .

      Còn có lý do năm đó Ngải Hiểu Giai rời , nên chất vấn sao? Dùng thân phận gì chất vấn? người đàn ông bị vứt bỏ? Nhưng Đoạn Tuấn Hiền vẫn rất muốn biết, năm đó dùng tâm tình gì để viết mấy cái chữ kia, tại sống như thế nào, có vui vẻ hay đây?

      Hôm nay Ngải Hiểu Giai ở công ty, thèm chú ý đến ánh mắt của , khiến cho Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy cả người thoải mái, sao có thể đối xử với như thế?
      "Đáng chết, cho tới hôm nay mình vẫn còn nhớ đến chuyện này, phải là tôi có bệnh chứ?" Đoạn Tuấn Hiền rất muốn cầm tờ giấy trong tay vò thành cục rồi vứt bỏ, nhưng lại muốn hiểu đáp án.

      Hơn nữa hôm nay còn phát chuyện đáng sợ, cư nhiên còn rung động đối với Ngải Hiểu Giai, giống như tâm tình, lần đầu tiên nhìn thấy , nhưng bây giờ Ngải Hiểu Giai khác rất nhiều so với năm đó, thành thục cũng càng có vẻ phụ nữ rồi, nhưng là hình dạng này lại để cho Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy có mấy phần đáng .

      "Tôi bị điên rồi chứ? Cũng ly hôn tại sao còn nghĩ tới ?" Đoạn Tuấn Hiền nằm ở giường nhìn trần nhà, nếu như có thể nghĩ tới mình sớm buông xuống, trong lòng còn loạn cho tới bây giờ.

      Xem ra phải chuyện chút cùng Ngải Hiểu Giai, chỉ có chuyện mới biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, để đều có giải thích cái gì mà rời .

      Đoạn Tuấn Hiền từ trong tư liệu của công ty tra ra được điện thoại của Ngải Hiểu Giai, hẹn đến quán cà phê gần công ty, có số việc phải hỏi mới biết được.

      Ngải Hiểu Giai do dự lâu mới quyết định đến nơi hẹn, nhưng chỉ trầm mặc nhìn Đoạn Tuấn Hiền.

      "Tại sao lại làm công việc ở cái công ty này?" Đoạn Tuấn Hiền biết hỏi gì, liền tùy tiện tìm đề tài.

      Nhưng mở đầu như vậy lại làm cho Ngải Hiểu Giai cảm thấy mất hứng, tại sao thể làm việc ở công ty?

      "Tại sao tôi thể làm việc ở công ty này? thời điểm tôi làm việc ở đây cũng biết đến thu mua, tôi còn hoài nghi có phải có mục đích gì hay ?"

      Đoạn Tuấn Hiền ngạc nhiên, vừa rồi cũng có ý gì, cần phản ứng lớn như thế chứ?

      "Tôi có mục đích gì? Ở thời điểm tôi tuyên bố muốn thu mua cái công ty này, căn bản tôi cũng biết ở nơi này." Đoạn Tuấn Hiền rất khẳng định.

      Ngải Hiểu Giai cũng biết Đoạn Tuấn Hiền hay giả, "Nếu như hiểu biết rồi, có phải thu mua hay ?" nhất định biết, Đoạn Tuấn Hiền cũng muốn gặp lại thôi.

      Đoạn Tuấn Hiền nhìn vẻ mặt , vẻ mặt chút mong đợi lại có chút oán hận, là ý tứ gì?

      "Mặc kệ tôi có biết ở nơi này hay tôi đều thu mua, tôi chỉ muốn làm chuyện hữu ích đối với tôi."

      Người có trí tuệ căn bản cân nhắc đến vấn đề riêng tư? Ngải Hiểu Giai cảm thấy Đoạn Tuấn Hiền như vậy là coi thường tồn tại của , ở đây hoặc có ở đây, căn bản cũng quan trọng.

      " kêu tôi ra ngoài chính là muốn với tôi những thứ này?" Ngải Hiểu Giai còn việc phải làm, Đoạn Tuấn Hiền có chuyện trọng yếu gì tại sao gọi ra ngoài?

      "Dĩ nhiên phải." Đoạn Tuấn Hiền uống ngụm cà phê để hòa hoãn khí.

      "Mặc dù chúng ta ly hôn, nhưng cũng có cho tôi lời giải thích, tại sao lại đột nhiên chạy cùng người đàn ông khác?" Lúc lời này, giọng của Đoạn Tuấn Hiền mang theo tia lửa giận.

      Ngải Hiểu Giai kinh ngạc nhìn , cái gì? chạy cùng đàn ông? Chẳng lẽ mấy năm qua Đoạn Tuấn Hiền đều cho là như vậy? trái tim Ngải Hiểu Giai cảm thấy băng giá biết nên trả lời như thế nào, ban đầu rời hoàn toàn là bởi vì , mà cũng có để lại chữ, ngờ gặp mặt Đoạn Tuấn Hiền lần nữa, lại như vậy, hiểu lầm như vậy.

      "Đoạn Tuấn Hiền là quá đáng, tôi cùng đàn ông chạy lúc nào? Coi như ban đầu là tôi ly hôn , nhưng mà lý do tôi ly hôn tuyệt đối phải là vì vậy!"

      Trái tim Ngải Hiểu Giai băng giá, cũng rất tức giận, nhưng hơn nữa là đau lòng, chính mình làm như vậy cũng là vì , nhưng kết quả lấy được cái gì? ly hôn cùng , tại sao còn phải như vậy?

      " phải chạy theo người khác, vậy lý do ly hôn là vì cái gì?" Đoạn Tuấn Hiền vẫn luôn tin, tại chỉ cần ra lý do, chỉ cần có thể thuyết phục lý do của , liền tin tưởng.

      Hốc mắt Ngải Hiểu Giai liền đỏ, nhíu chặt hai hàng lông mày muốn nhịn nước mắt, nhưng lại phát vẫn nhịn được, nghĩ là khóc ở trước mặt Đoạn Tuấn Hiền

      Đoạn Tuấn Hiền thấy nước mắt liền cảm thấy khẩn trương, lâu có xem qua Ngải Hiểu Giai khóc, nhưng thời điểm thấy lần nữa, trong lòng Đoạn Tuấn Hiền vẫn đau lòng, " sao vậy. . . . . ."

      "Dù sao tôi người đàn ông khác." Cho tới bây giờ lòng của đều chưa từng thay đổi "Tôi chỉ là cảm thấy chúng ta thích hợp."

      Đây là lý do Mẹ Đoạn , đây là lý do buộc nhất định phải ly hôn.

      Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy đau lòng, n hưng nhìn còn chịu giải thích, tâm liền trận cứng rắn, lấy ra tờ giấy năm đó viết đặt lên bàn.

      "Đây là năm đó đặt ở thỏa thuận li hôn, ràng người khác."

      Ngải Hiểu Giai thể tin được, chữ viết tờ giấy rất giống , nhưng có viết qua lời như vậy.

      "Đây phải là do tôi viết."

      Đoạn Tuấn Hiền hoài nghi, ràng chính là chữ viết Ngải Hiểu Giai, nhưng thế nào lại phải là viết?

      "Mặc dù rất giống, nhưng mà lại lúc tôi , chữ cũng có viết, tôi chỉ để lại phần giấy thỏa thuận li hôn ở đầu giường." Ngải Hiểu Giai nhớ rất ràng, Đoạn Tuấn Hiền như vậy, chơi rất khá sao?

      Lúc này Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy có cái gì đúng, tại sao tờ giấy này lại ở thỏa thuận li hôn?

      "Cái này phải . . . . ."

      Hai người đồng thời nghĩ tới là ai làm, cha Đoạn phản đối hôn hai người, nhưng Mẹ Đoạn lại hết sức phản đối, năm đó chỉ có bốn người bọn họ ở chung, làm như vậy chỉ có thể là Mẹ Đoạn.

      Đoạn Tuấn Hiền rất hối hận, ban đầu sao mình hỏi mẹ, cư nhiên hiểu lầm Ngải Hiểu Giai thời gian lâu như vậy.
      linhdiep17xixon thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2.3


      "Năm đó rời , có phải bởi vì bị mẹ tôi ép buộc hay ?" Nếu như Ngải Hiểu Giai phải là bởi vì người khác mà rời , vậy còn có lý do gì? Trừ mẹ ra, Đoạn Tuấn Hiền tìm được bất kỳ lý do nào, năm đó Ngải Hiểu Giai , thể nào bởi vì thích hợp liền rời .

      Ngải Hiểu Giai cầm khăn giấy lau nước mắt, tại truy cứu những thứ này có ích gì? Tất cả đều kết thúc, bọn họ sớm ly hôn, cho dù có hiểu biết , cũng quay đầu được rồi.

      Đoạn hiền tuấn nghe thấy mở miệng biết tám chín phần, chỉ là Ngải Hiểu Giai muốn xuất khẩu chửi bới, nhưng nhất định chuyện này có liên quan cùng mẹ.

      Đoạn Tuấn Hiền nắm tờ giấy bàn hung hăng xé toang "Đáng chết, tôi lại có thể ngu ngốc như vậy."

      Nếu như ban đầu có tức giận đối với chuyện này, nếu như tìm trở về, kết thúc giống nhau, bây giờ Ngải Hiểu Giai vẫn hạnh phúc trong ngực , mà phải bộ dáng quật cường như tại.

      "Chuyện qua hãy để cho nó qua , có số việc cho dù có hiểu ràng, cũng quay đầu được rồi, tại tôi có cuộc sống mới, cũng có cuộc sống của chính mình, như vậy cũng rất tốt."

      Ngải Hiểu Giai xong đứng lên "Tổng giám đốc, nếu như có chuyện gì, vậy tôi về trước."

      Đoạn Tuấn Hiền còn muốn với , nhưng ánh mắt của Ngải Hiểu Giai muốn dính líu quan hệ cùng , để Đoạn Tuấn Hiền biết, có chuyện quay lại được rồi.

      Ngải Hiểu Giai chống đỡ mà ra khỏi quán cà phê, cũng ở nháy mắt khi ra khỏi quán cà phê, nước mắt nhịn được nữa tràn mi ra, nước mắt này so với vừa rồi càng nhiều, mãnh liệt hơn nữa.

      Ngải Hiểu Giai cho là hiểu, cho là những năm này Đoạn Tuấn Hiền nghĩ đến , nhưng đến bây giờ mới biết, những năm này Đoạn Tuấn Hiền đều trách cứ , vậy ban đầu mình rời là vì cái gì?

      Thời gian mình như vậy là sao, cũng thử nghĩ qua Đoạn Tuấn Hiền tìm đến , đón về nhà, nhưng là năm năm rồi, hi vọng lần lại lần tan biến, Ngải Hiểu Giai vẫn có học được cách buông tha, tại biết năm đó tất cả đều là Mẹ Đoạn giở trò quỷ, khiến Đoạn Tuấn Hiền vẫn oán hận , Ngải Hiểu Giai càng cảm thấy tất cả mọi chuyện cũng nên trở về điểm bắt đầu rồi.

      Chỉ là tại sao lòng của còn là đau, đau đến chút nữa té xỉu, có thể cần thương sâu như vậy sao? Như vậy đau đớn.

      Lý Thái cầm hai tờ vé xem phim 3D mà tối hôm qua xếp hàng mua được, tìm Ngải Hiểu Giai, biết có thể tiếp nhận xem cùng hay ?

      Lý Thái vừa nghĩ tới Ngải Hiểu Giai có thể đồng ý hưng phấn lên, nhưng vừa nghĩ tới cũng có khả năng đồng ý, cảm thấy vui, đột nhiên phát Ngải Hiểu Giai quá dễ dàng ảnh hưởng tâm tình của mình rồi.

      Chỉ là gần đây Ngải Hiểu Giai giống như có chút lạnh nhạt, ngay cả đối với Đoạn Tuấn Hiền cũng giống như nhau, trước quản lý phòng kế hoạch muốn đề cử Ngải Hiểu Giai, ở trước mặt tổng giám đốc có biểu tốt, nhưng Ngải Hiểu Giai chỉ đơn giản tự giới thiệu mình liền kết thúc, chỉ là kỳ quái là Đoạn Tuấn Hiền đối với hành động Ngải Hiểu Giai như vậy, cư nhiên có tức giận, đây là bao dung a, tại sao có thể như vậy đây?

      Tại còn nghĩ thông, Lý Thái tới cửa bộ phận thiết kế, gọi Ngải Hiểu Giai ra hành lang bên ngoài phòng làm việc.

      "Phó tổng tìm tôi có việc gì sao?" Ngải Hiểu Giai bình thường cũng có nghiệp vụ gì muốn thương lượng cùng Lý Thái, tại sao tìm ?

      "Cũng có chuyện gì, chính là muốn hỏi buổi tối có thời gian sao?" Lý Thái mỉm cười hỏi, đồng thời lại có chút ngượng ngùng.

      Ngải Hiểu Giai sửng sốt chút, là có cái gì ý tứ?

      " là muốn. . . . . ."

      Lý Thái lấy ra hai tờ vé xem phim "Tôi muốn hẹn buổi tối xem chiếu phim, biết có rảnh ?"

      Xem chiếu phim? Ngải Hiểu Giai liếc mắt nhìn vé, phát là loại hình điện ảnh thích, cho nên cũng có hứng thú quá lớn, nhưng lúc này Ngải Hiểu Giai lại nhìn thấy, Đoạn Tuấn Hiền tới hướng bọn họ, và Lý Thái là bằng hữu, nếu như Đoạn Tuấn Hiền biết có người đàn ông khác, có phải cảm thấy cuộc sống tại của tạm ổn hay ?

      Đoạn Tuấn Hiền ở trong phòng làm việc, nhưng lại đột nhiên nghĩ tới Ngải Hiểu Giai, hơn nữa lại muốn gặp , nên liền xuống dưới lầu, Đoạn Tuấn Hiền nghĩ lâu, nếu như hai người bọn họ phải bởi vì có người thứ ba mà ly hôn, vậy giữa bọn họ bây giờ còn có sao? rất muốn hỏi Ngải Hiểu Giai chút, Nhưng mà lại biết mở miệng sao.

      lúc Đoạn Tuấn Hiền đến cửa bộ phận thiết kế, lại thấy Ngải Hiểu Giai đứng ở trong hành lang cùng Lý Thái.

      Ngải Hiểu Giai nhìn Đoạn Tuấn Hiền cái, sau đó trả lời vấn đề Lý Thái .

      "Bộ phim này về cái gì, xem có hay ?" Ngải Hiểu Giai đột nhiên nâng lên nụ cười hỏi Lý Thái.

      Lý Thái cảm thấy thụ sủng nhược kinh, còn cho là Ngải Hiểu Giai đồng ý, ngờ lại hỏi chuyện tình điện ảnh.

      "Tôi còn chưa có xem, chẳng qua tôi có nhìn bình luận mạng , đúng là đáng để được xem."

      Ngải Hiểu Giai mỉm cười gật đầu "Vậy cũng tốt, vậy buổi tối chúng ta xem."

      "Có ? tốt quá!" Lý Thái vui mừng đến muôn ôm Ngải Hiểu Giai, mặc dù mình chưa thổ lộ, nhưng Ngải Hiểu Giai chịu đồng ý cùng, rất vui vẻ rồi.

      Đoạn Tuấn Hiền nhìn bọn họ cười, cảm thấy rất chướng mắt, bọn họ cái gì vui vẻ như vậy?

      "Các ngươi chuyện gì?"

      Ngải Hiểu Giai thoáng thu lại nụ cười, về sau nghĩ mình là muốn biểu tốt cho Đoạn Tuấn Hiền nhìn, liền mỉm cười lần nữa " chuyện buổi tối chúng tôi xem phim."

      Ước hẹn? Những lời này khiến Đoạn Tuấn Hiền nhíu chặt lông mày, lại muốn cùng Lý Thái hẹn hò?

      Lý Thái vui mừng nhìn Ngải Hiểu Giai, thừa nhận hai người làm chuyện hẹn hò.

      Gượng cười đối với Ngải Hiểu Giai mà rất quen thuộc, cho nên đối với lời bây giờ, cũng có vẻ mặt này.

      "Tôi rất mong cuộc hẹn buổi tối, nhưng mà bây giờ là giờ làm việc, tôi muốn về làm việc." Ngải Hiểu Giai nhìn xuống thời gian .

      "Được, trước trở về công việc thôi." Lý Thái cũng ngăn trở nhiều thêm.

      "Vậy sau khi chúng ta tan việc, liên lạc."

      Ngải Hiểu Giai mỉm cười nhìn Đoạn Tuấn Hiền cái, sau đó liền trở lại phòng làm việc, hai người Lý Thái cùng Đoạn Tuấn Hiền cũng biết, khi Ngải Hiểu Giai xoay người đưa lưng về phía bọn họ, mặt trở nên thâm trầm, trở nên khổ sở.

      Đoạn Tuấn Hiền nghe thế hai người muốn hẹn hò, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, Đoạn Tuấn Hiền thể nào tiếp thu được, càng cảm thấy Ngải Hiểu Giai nên ước hẹn cùng người khác.

      "Cậu thích ấy chứ?" hỏi Lý Thái.

      Lý Thái cười "Hình như là như vậy."

      Đoạn Tuấn Hiền hiểu, thời gian ngắn ngủi như vậy tại sao Lý Thái thích Thượng Ngả Hiểu Giai rồi? Nhưng ngay sau đó nghĩ đến, cũng Ngải Hiểu Giai từ cái nhìn đầu tiên, Ngải Hiểu Giai có sức quyến rũ làm cho người ta lập tức , hơn nữa còn là nghĩa vô phản cố (tức là thể kháng cự được đó).

      "Cảm giác như thế vẫn là lần đầu tiên, trước tôi cũng tin tồn tại loại nhất kiến chung tình ( từ các nhìn đầu tiên), thế nhưng khi tôi gặp được mới hiểu, loại cảm giác đó rất tốt đẹp, tôi rất muốn nắm lấy cơ hội này."

      Nghe được như vậy, lòng của Đoạn Tuấn Hiền cũng chìm xuống, Lý Thái giống như bị mê muội rồi, nhưng còn Ngải Hiểu Giai? cũng thích Lý Thái sao, bằng sao lại đồng ý hẹn cùng ?

      Kể từ sau khi Ngải Hiểu Giai rời , tim của lâu có tức giận cùng kích động như vậy, vừa nghĩ tới buổi tối muốn ước hẹn cùng Lý Thái, cảm thấy cả người thoải mái.

      "Cậu sao chứ? Sao tôi cảm giác như cậu tức giận vậy?." Lý Thái cảm thấy Đoạn Tuấn Hiền có chút kỳ quái.

      " có việc gì." Đoạn Tuấn Hiền cũng muốn đem chuyện giữa cùng Ngải Hiểu Giai cho bất luận kẻ nào, nếu như chỉ muốn làm người xa lạ với .

      Lý Thái cũng nghĩ đến chuyện của Đoạn Tuấn Hiền nữa, chỉ muốn xử lý những chuyện khác rồi rời .

      Đoạn Tuấn Hiền lại ở tại chỗ nghĩ tới chuyện qua.
      linhdiep17xixon thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.1



      Buổi tối Lý Thái cùng Ngải Hiểu Giai xem chiếu phim xong, liền đưa Ngải Hiểu Giai về nhà.

      Lý Thái ràng cảm thấy mặt Ngải Hiểu Giai có nụ cười ban ngày, hơn nữa thời điểm xem phim càng lộ vẻ vô hồn, giống như bộ phim này rất nhàm chán, coi như Lý Thái có ngu nữa cũng biết tối nay hẹn, Ngải Hiểu Giai cũng phải là cao hứng, hơn nữa cũng thích xem bộ phim này.

      Chỉ là tại sao lúc ban ngày còn phải làm bộ như rất thích, sau đó còn cười đón nhận lời hẹn của đây?

      Đưa Ngải Hiểu Giai về đến cửa nhà, Lý Thái nhịn được hỏi " Tối nay có chuyện vui sao?"

      Nghe Lý Thái như vậy, mới biết ra cả buổi tối cũng cho sắc mặt tốt.

      " xin lỗi, tôi. . . . . ." Ngải Hiểu Giai cũng biết nên giải thích như thế nào, đáp ứng cũng chỉ bởi vì Đoạn Tuấn Hiền mà thôi.

      "Có phải hối hận xem chiếu bóng cùng tôi hay ?" chọn bộ phim mà thích xem sao, nhưng cảm giác được nguyên nhân phải là bởi vì vậy.

      Ngải Hiểu Giai thở dài " phải bởi vì bộ phim, thực tế bởi vì tôi có ít chuyện riêng mà phiền lòng thôi, tôi dã làm ảnh hưởng đến đúng ?"

      Mặc dù Lý Thái biết nguyên nhân là gì, nhưng vẫn có thể tha thứ " sao á..., tối nay chịu theo tôi ra ngoài, tôi rất vui vẻ rồi."

      Ngải Hiểu Giai cảm thấy rất xin lỗi "Bằng lần sau tôi lại mời ăn cơm được chứ?"

      Lý Thái liền cảm thấy vui mừng, nghĩ tới có thể có cơ hội hẹn lần nữa "Được, nhất định phải nhớ lời nha."

      buồn cười gật đầu "Nhớ."

      "Vậy tôi trước, nên vào nhà thôi." Lý Thái mặc dù rất muốn vào trong nhà Ngải Hiểu Giai ngồi chút, nhưng lần đầu tiên đưa về nhà, còn dám lên cầu gì.

      Ngải Hiểu Giai đưa mắt nhìn Lý Thái rời , liền trở lại trong nhà, cuối cùng cũng có thể buông lỏng mình nằm ở giường rồi.

      thực tế Ngải Hiểu Giai cũng hiểu, tại sao hôm nay lại bởi vì muốn cho Đoạn Tuấn Hiền nhìn thấy mình có người theo đuổi, liền tùy tiện đồng ý cuộc hẹn của Lý Thái, biết sau này muốn thoát khỏi Lý Thái sợ rằng có chút khó khăn, nhưng còn Đoạn Tuấn Hiền đây?

      ban ngày lợi dụng Lý Thái phủi sạch quan hệ cùng Đoạn Tuấn Hiền, sắc mặt của giống như tốt lắm, Đoạn Tuấn Hiền để ý chuyện Lý Thái hẹn sao, hay vẫn cảm thấy chướng mắt? Vẫn cảm thấy nên xuất ở trước mặt đây?

      Ngải Hiểu Giai từ giường ngồi dậy, vỗ vỗ gò má của mình, " cần suy nghĩ lung tung nữa, đây là thể nào, chúng ta kết thúc."

      thể để cho mình lại trở về tình cảnh năm đó, Ngải Hiểu Giai thể nào nghĩ tới, nếu lần nữa bị đuổi ra khỏi nhà, năm năm này trải qua dễ dàng gì, để cho quên mất Đoạn Tuấn Hiền, chính là chuyện vô cùng khó khăn, cho nên muốn tiếp tục Đoạn Tuấn Hiền.

      Kể từ Đoạn Tuấn Hiền xuất sau khi Ngải Hiểu Giai đều nhớ tới , có lúc có thể nghĩ buổi sáng, có lúc lại muốn buổi tối, nghĩ đến ngủ được, nghĩ đến đều mơ hồ, Ngải Hiểu Giai hỏi mình tại sao có thể như vậy chấp nhất? Chẳng lẽ mình lại muốn muốn tới gần Đoạn Tuấn Hiền, muốn đối với biểu đạt tình rồi sao?

      Ngải Hiểu Giai cảm giác nhất định là mình điên rồi, lại có thể muốn nghĩ đến những thứ này.

      Trong khoảng thời gian này, bởi vì Đoạn Tuấn Hiền phải trở về Tổng Công Ty họp, cho nên công việc ở bên công ty địa ốc để đến buổi tối xử lý.

      Đoạn Tuấn Hiền vẫn làm thêm đến chín giờ mới đem đống công việc này hoàn tất xong, trong thang máy gặp cảnh vệ muốn xuống lầu .

      "Tổng giám đốc khỏe."

      "Người của công ty cũng về hết rồi chứ?" Đoạn Tuấn Hiền chỉ thuận miệng hỏi chút, vẫn cho là mình là người ở lại công ty trễ nhất .

      Cảnh vệ lắc đầu "Còn có, Ngải tiểu thư phòng kế hoạch vẫn còn ở lại làm thêm giờ."

      Ngải tiểu thư? Là Ngải Hiểu Giai , Đoạn Tuấn Hiền lập tức cau mày, sao còn làm thêm giờ?

      "Vị Ngải tiểu thư này rất liều mạng, thời điểm vừa có chuyên án liền bắt đầu làm thêm giờ, có lần tôi phát , ấy vẫn còn ở công ty đêm, ban ngày tôi hỏi ấy, ấy bởi vì muốn sửa đổi phương án thiết kế nên phải làm thêm giờ, tôi cảm thấy được ấy cực kh , thân là tổ trưởng nhưng tất cả trách nhiệm đều muốn gánh lấy." Cảnh vệ đối với cố gắng của Ngải Hiểu Giai vô cùng tán thưởng.

      Đoạn Tuấn Hiền đối với những thứ này cũng ràng, ấn tượng của đối với Ngải Hiểu Giai chỉ dừng lại ở thời kỳ học, khi đó cũng rất liều chết, bởi vì vất vả mới thi đậu đại học, Ngải Hiểu Giai dựa vào học bổng cùng tiền làm thêm của mình mà học xong đại học, ngay cả sau khi bọn họ cưới nhau, Đoạn Tuấn Hiền tính toán giúp , đều muốn.

      Lúc đại học Ngải Hiểu Giai qua, là người nhà nghèo, cha mẹ, dựa vào chính mình cũng có người nào có thể giúp , vì những lời này của , nên có ý niệm muốn kết hôn cùng , chỉ là ngờ cuối cùng bọn họ lại ly hôn.

      Đoạn Tuấn Hiền chút do dự nhấn tầng lầu phòng kế hoạch, muốn xem Ngải Hiểu Giai chút.

      Ngải Hiểu Giai biết tối nay còn phải làm thêm đến mấy giờ, tài liệu tay cũng chỉ mới chuẩn bị được đến nửa, mà bây giờ chín giờ rồi, bởi vì gần đây nhận được rất nhiều hợp đồng, mà tay tổ lại có ba cái, cho nên phải vất vả chịu nổi.

      Trước kia công ty còn có đổi chủ, tay có thể có chuyên án cũng tệ, nhưng mà bây giờ lập tức có tới ba.

      Ngải Hiểu Giai khỏi có chút oán hận Đoạn Tuấn Hiền, biết rất nhận nhiều hợp đồng công việc nhiều hơn tại sao lại mời thêm người? tại làm cho hai tổ phòng kế hoạch vội chết rồi, quản lý còn đặc biệt coi chừng , liều mạng giao ba phương án cho , làm hại cho tới bây giờ, cũng còn có ăn bữa ăn tối.

      Đoạn Tuấn Hiền ở ngoài cửa thấy Ngải Hiểu Giai vẫn nhíu mày, có phải là vô cùng mất hứng cùng mệt mỏi .

      "Sao còn tan việc?" Đoạn Tuấn Hiền vào .

      Ngải Hiểu Giai có chút kinh ngạc nhìn Đoạn Tuấn Hiền tại sao xuất ở đây, chỉ là cái công ty này là của , lão bản muốn xuất lúc nào đề có thể mà.

      "Ừ." nhàn nhạt trả lời tiếng.

      Vẻ mặt cùng giọng Ngải Hiểu Giai lạnh nhạt khiến Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy khó chịu, coi như bọn họ ly hôn, nhưng cũng có thể là bằng hữu !

      "giờ tan việc sớm qua, có thể buông lỏng chút." Đoạn Tuấn Hiền khuyên.

      Trong nội tâm Ngải Hiểu Giai lại có chút phản kháng "Tôi cũng phải là , có tiền mà có thể cần làm việc."

      Đoạn Tuấn Hiền cau mày, Ngải Hiểu Giai hiểu lầm là cái loại công tử chỉ biết phung phí sao?

      "Công ty là nơi làm việc, điều này cũng biết, lầm tưởng tôi ở cái công ty này, là bởi vì chơi vui mà thôi." Ngải Hiểu Giai biết giống những người có tiền kia, là dựa vào thực lực của chính mình.

      Ngải Hiểu Giai dĩ nhiên biết, mới vừa rồi cố ý muốn ép khỏi nơi này, nhưng Đoạn Tuấn Hiền giống như tưởng tượng lại rất vui mừng.

      "Biết, là tôi sai lầm rồi, nếu như tổng giám đốc có chuyện gì, có thể rời ? Tôi còn có rất nhiều việc cần hoàn thành." Ngải Hiểu Giai hạ lệnh đuổi khách, ở công ty này mà dám đuổi Đoạn Tuấn Hiền , đại khái cũng chỉ có .

      "Gần đây công ty có nhiều hợp đồng, tay có mấy cái?" Nhìn đống tài liệu dày mặt bàn, xem ra là phải làm thêm lâu rồi.

      đến đây Ngải Hiểu Giai liền tức giận " biết ràng phòng kế hoạch công ty đủ nhân viên, cũng cần nhận nhiều hợp đồng như vậy chứ, bằng xin mời , tại tôi cũng vội chết rồi."

      "Công ty nhận hợp đồng cũng chết, chẳng lẽ muốn công ty như trước khi bị thu mua sao? Hợp đồng nhiều, tiền thưởng của cũng cao phải sao." Đoạn Tuấn Hiền nhìn tài liệu mặt bàn chút, Ngải Hiểu Giai chỉnh lý xong phần, từ mặt bàn, xem chẳng lẽ còn có phần hoặc là hai phần chứ?

      Ngải Hiểu Giai đối với Đoạn Tuấn Hiền như vậy, nhưng trong lòng vẫn vui mừng, bởi vì còn có quyến luyến đối với , nhưng biết loại quyến luyến này là được, Đoạn Tuấn Hiền nên cùng như là người lạ mới đúng, mà phải giống như bằng hữu chuyện phiếm.

      Ngải Hiểu Giai rất lo lắng khống chế được tình cảm của mình, có tình cảm đối với Đoạn Tuấn Hiền phải là giả, tùy thời cũng có thể lần nữa.

      "Nhìn oán trách, tôi nên giúp thôi." Đoạn Tuấn Hiền mang cái ghế ngồi vào bên cạnh Ngải Hiểu Giai, muốn giúp sửa sang lại.

      " cần, lại biết phương án mà tôi nghĩ." Ngải Hiểu Giai liền lấy tài liệu từ trước mặt .

      Đoạn Tuấn Hiền vẫn giải thích đoạt lại lần nữa " cho rằng, tôi là tổng giám đốc tốt sao? Tôi hiểu ý của , hơn nữa nếu theo ý tưởng của tôi, phương án của được thông qua tương đối dễ dàng, cần sửa lại."

      Ngải Hiểu Giai sững sờ, như vậy cũng đúng, nhưng Đoạn Tuấn Hiền tại sao lại nhiệt tình như vậy?

      "Tại sao phải giúp tôi?" Đoạn Tuấn Hiền nhìn , phải lúc trước vẫn cón tức giận sao?

      Đoạn Tuấn Hiền nở nụ cười "Bởi vì là người phụ nữ. . . . . Vợ trước!" thiếu chút nữa câu giống trước kia, bọn họ còn ở chung chỗ vẫn thường .

      Ngải Hiểu Giai lúng túng cúi đầu xem tài liệu, phụ nữ? Nếu như bây giờ còn là phụ nữ của tốt.

      Đoạn Tuấn Hiền sửa sang lại phần phương án thứ hai, mới phát bộ phận phải thay đổi theo như Ngải Hiểu Giai .

      Ngải Hiểu Giai vừa bắt đầu phải quen, thế nhưng khi Đoạn Tuấn Hiền vấn đề mình sai, lại vùi đầu vào trong công việc rồi.

      "Hiểu chưa?" Đoạn Tuấn Hiền ngẩng đầu nhìn về phía .

      Ngải Hiểu Giai cũng ngẩng đầu nhìn lên, với , lại phát khoảng cách của hai người rất gần, "Hiểu. . . . . ."
      linhdiep17xixon thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3.2


      Giữa hai người lúc trước còn có chút khoảng cách, tại biến thành như chính mình ở trong lòng , chóp mũi cùng chóp mũi cũng chỉ chênh lệch cm, lòng của Ngải Hiểu Giai đột nhiên nhảy lên rất nhanh, hai người đối mắt nhìn nhau .

      Đoạn Tuấn Hiền cũng nhìn , qua nhiều năm như vậy, dung mạo Ngải Hiểu Giai giống như chưa từng thay đổi, vẫn luôn hấp dẫn , để cho có cổ kích động.

      Đoạn Tuấn Hiền khẽ nghiêng đầu lên trước muốn hôn , Ngải Hiểu Giai nhận thấy được động tác của , vội vàng thối lui sau đó đứng lên, tâm bắt đầu lộn xộn lung tung, động tác vừa rồi của Đoạn Tuấn Hiền phải là muốn hôn , nhưng là tại sao?

      Bị Ngải Hiểu Giai cự tuyệt Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy có chút đáng tiếc, cũng có chút thể làm gì.

      " xin lỗi. . . . . ." Đoạn Tuấn Hiền xin lỗi, dù sao bọn họ dưới trạng thái như vậy nên có ý nghĩ như vậy.

      Ngải Hiểu Giai cũng cái gì, chỉ tới đống hồ sơ bên cạnh leo lên cái ghế muốn cầm tài liệu ở tủ trước mặt, Đoạn Tuấn Hiền có chút bận tâm, muốn qua giúp cầm, nhưng Ngải Hiểu Giai cũng đem cái rương kéo ra, hơn nữa bởi vì vấn đề sức nặng khiến Ngải Hiểu Giai có chút chống đỡ được.

      Mắt thấy cái rương sắp rơi xuống, Đoạn Tuấn Hiền kinh sợ liền vội vàng tiến lên, đem Ngải Hiểu Giai từ ghế ôm xuống, cái rương liền rơi xuống đất.

      " sao chứ?" Đoạn Tuấn Hiền cũng thèm nhìn tới cái rương đất, chỉ tra xét người của có bị thương hay .

      Ngải Hiểu Giai còn chưa hoàn hồn nhìn đống tài liệu sàn nhà, lần trước lúc tìm kiếm cái rương này ràng có nhiều đồ như vậy, tại tại sao nhiều như vậy.

      "Có muốn tôi kéo hay ?" Đoạn Tuấn Hiền đem bảo hộ chặt ở trong ngực, nóng nảy hỏi.

      Ngải Hiểu Giai nhìn về phía Đoạn Tuấn Hiền, vẻ mặt khẩn trương làm cho có chút kinh ngạc, giống như rất hồi hộp, khẩn trương như vậy, để cho cảm thấy ấm lòng, giống như trở lại trước kia, luôn chú ý đường xá, mình được khóa chặt vào trong ngực.

      Ngải Hiểu Giai khẽ mỉm cười, đoạn thời gian Đoạn Tuấn Hiền là ngày tháng tốt đẹp nhất.

      Đoạn Tuấn Hiền thấy mỉm cười, thiếu chút nữa bị Ngải Hiểu Giai dọa cho phát sợ, đều khẩn trương như vậy, hỏi có sao , cái gì cũng mà chỉ cười?

      "Có phải đụng đến đầu hay ? chuyện a!"

      Ngải Hiểu Giai thu hồi nụ cười của mình, "Tôi sao."

      " xác định sao? hoạt động toàn thân cái xem nào." Đoạn Tuấn Hiền phải rất tin tưởng.

      biết nên khóc hay cười " ôm tôi xuống, tôi căn bản cũng có đụng vào."

      "Vậy tốt, sau này chuyện như vậy cũng cần làm, đống kia nặng hơn so với nhiều, muốn lấy tại sao mở miệng để cho tôi giúp ?" Đoạn Tuấn Hiền chỉ trích .

      mới vừa chính là cảm thấy lúng túng, sao có thể để cho giúp tay, Ngải Hiểu Giai rời lồng ngực Đoạn Tuấn Hiền, ngồi chồm hổm xuống sửa sang lại đồ bị văng ra ngoài từ trong rương " có chuyện gì."

      "Sau này cho phép mình làm thêm giờ!" Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy sợ, nếu như mới vừa rồi ở nơi này, nếu như cẩn thận bị đụng đến bị thương, biết đến lúc nào mới có người Phát .

      Ngải Hiểu Giai ngạc nhiên, cần như vậy ?

      "Mới vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn."

      "Dù sao cũng được, nếu như phải làm thêm giờ để cho tôi ở lại cùng , nếu lại xảy ra tình huống vừa rồi, vậy muốn làm sao đây?" Đoạn Tuấn Hiền rất kiên quyết, "Bằng tôi liền làm cái thông báo ở công ty, cho mọi người trong toàn bộ công ty thể ở lại làm thêm giờ."

      Ngải Hiểu Giai hiểu lý do Đoạn Tuấn Hiền làm như vậy là cái gì, là vì hay là vì người toàn bộ công ty?

      "Tại sao phải làm như vậy?"

      "Bởi vì tôi yên tâm ." rất thẳng tanh .

      Ngải Hiểu Giai kinh ngạc nhìn Đoạn Tuấn Hiền, yên lòng ? Tại sao cho tới bây giờ vẫn còn quan tâm ? Ban đầu muốn ly hôn, nhưng mà đến bây giờ còn đối với như vậy, mới vừa còn muốn hôn , Đoạn Tuấn Hiền rốt cuộc là muốn làm cái gì?

      "Tốt lắm, công việc nhanh lên chút , muốn tan việc ." Xảy ra chuyện mới vừa rồi, sắc mặt của Đoạn Tuấn Hiền vẫn tốt hơn, bởi vì quá lo lắng cho , khiến cho quên thân phận hai người bây giờ.
      Có Đoạn Tuấn Hiền giúp tay, sửa sang lại công việc nhanh chóng khác thường, Ngải Hiểu Giai phát rất nhiều thứ đều là làm cho, ngược lại giúp được gì, khi bọn họ hoàn thành ba phương án là mười giờ đêm rồi.
      "Tôi đưa trở về." xe Đoạn Tuấn Hiền sớm dừng ở cửa công ty, muộn như vậy càng cho phép Ngải Hiểu Giai về nhà mình.

      Ngải Hiểu Giai che bụng mình đói dẹp "Tôi muốn ăn cái gì."

      Đoạn Tuấn Hiền có chút ngạc nhiên " là còn chưa ăn bữa ăn tối chứ?" Ngải Hiểu Giai chột dạ nhìn về phía khác.

      " liên tục chăm sóc thân thể của mình, sao ở công tác lại có thành tựu như vậy?" Đoạn Tuấn Hiền tức giận sao ấy chăm sóc mình.

      Ngải Hiểu Giai cũng nhịn được tức giận, có thành tựu hay liên quan gì đến ? phải chăm sóc mình, chỉ dùng thời gian tiết kiệm này, để cố gắng làm việc mà thôi.

      Ngải Hiểu Giai cảm giác mình vẫn có biện pháp khai thông cùng Đoạn Tuấn Hiền, liền tự mình tới trạm xe bus, Đoạn Tuấn Hiền nhìn bóng lưng của hai giây, liền lên trước đem Ngải Hiểu Giai lên xe mình, Ngải Hiểu Giai nghi ngờ nhìn , ràng còn ở tức giận, tại sao còn muốn đem vào xe?

      Thời gian quá trễ, phòng ăn cũng đóng cửa, tại cũng chỉ có thể đến chợ đêm ăn cái gì.

      Hai người chọn nhà hàng ngồi xuống, Ngải Hiểu Giai nhìn Đoạn Tuấn Hiền ung dung, trước kia hai người chung với nhau cũng thường ăn đồ ở ven đường Hương Cảng, trứng cá cùng trứng gà, bánh ngọt là thích ăn nhất, vừa mới bắt đầu Đoạn Tuấn Hiền rất quen, bởi vì học bốn năm ở Hongkong, cũng rất ít ở ven đường ăn cái gì.

      Nhưng mà bởi vì Ngải Hiểu Giai, Đoạn Tuấn Hiền bắt đầu theo ăn vặt ở ven đường, cho dù có chút , ăn quá vệ sinh, nhưng Đoạn Tuấn Hiền cũng có oán trách qua câu.

      Trước đây lâu Ngải Hiểu Giai cũng rất muốn biết tại sao Đoạn Tuấn Hiền, có thể làm như vậy ? ràng thân phận của ấy chính là bất đồng như vậy, nhưng lại vì rớt xuống thân phận, ngay cả tại cũng vậy, biết Ngải Hiểu Giai thích ăn vặt liền mang tới cái địa phương này, hơn nữa có chút nào ,lo lắng hoàn cảnh hư hại thân phận của .

      Đoạn Tuấn Hiền nhìn bốn phía chút, đột nhiên phát ánh mắt Ngải Hiểu Giai" nhìn tôi làm cái gì?"

      "Tôi chỉ thấy kỳ quái, tại sao lại nguyện ý theo tôi tới chỗ như thế này ăn?" hỏi.

      Đoạn Tuấn Hiền nhìn đột nhiên nở nụ cười, còn phải là vì , chỉ cần việc Ngải Hiểu Giai thích, cũng thích.

      " phải đói bụng sao? Hơn nữa luôn thích ăn những thứ ăn vặt này, ăn đắt ăn lại đủ no."

      qua lời như vậy, nhưng tại sao Đoạn Tuấn Hiền còn có thể nhớ? Ngải Hiểu Giai có chút ngạc nhiên.

      " qua lâu rồi, có lẽ khẩu vị cùng phương thức của tôi thay đổi?" phải là Ngải Hiểu Giai năm đó rồi, khi đó là học sinh nghèo, mỗi phần tiền đều muốn tiết kiệm, ở ven đường mười mấy đồng tiền mà có thể ăn no, tại sao phải vào phòng ăn tiêu phí đây?

      Nhưng bây giờ người làm bình thường , là người vì cuộc sống của mình cố gắng làm việc, cần làm như vậy, mặc dù thói quen thích ăn vặt cũng có thay đổi, nhưng vẫn khiến Ngải Hiểu Giai cảm giác mình thay đổi.

      Đoạn Tuấn Hiền nhìn ánh mắt của Ngải Hiểu Giai, có thay đổi, vẫn luôn là năm đó, Ngải Hiểu Giai là người rất tiết kiệm tiền, thể nào biết bởi vì hoàn cảnh cùng công việc bất đồng mà thay đổi.

      " chút cũng có thay đổi, từ lúc vừa chọn món ăn tôi liền hiểu, hơn nữa cho tới bây giờ cũng để cho mình hưởng thụ cuộc sống kia, sau khi chúng ta kết hôn cũng có phung phí phân tiền của tôi." Đoạn Tuấn Hiền khẳng định.

      Ngải Hiểu Giai cảm thấy Đoạn Tuấn Hiền hiểu rất , nhưng hiểu có thể làm gì?

      "Được rồi, tôi thừa nhận tôi có thay đổi, ít nhất là thói quen sinh hoạt, nhưng rất nhiều chuyện tôi cũng thay đổi." Ngải Hiểu Giai cúi đầu ăn thức ăn bà chủ vừa bưng lên.

      Đoạn Tuấn Hiền thấy Ngải Hiểu Giai ăn được như vậy, nhìn bộ dạng đáng , Nhưng mà lại cảm thấy mất hứng, cũng từng lộ ra vẻ mặt như vậy ở trước mặt Lý Thái sao?

      "Ngày đó sau khi và Lý Thái xem phim, còn nơi nàonữa ?" Đoạn Tuấn Hiền hỏi rất thẳng thắn, giọng điệu chua chua, làm cho cũng thể thừa nhận là mình ghen, bởi vì phát đối với Ngải Hiểu Giai, tình cảm của lại có chút bất đồng.

      Ngải Hiểu Giai hiểu Đoạn Tuấn Hiền hỏi như vậy là ý tứ gì? Chung quy lại cảm giác lời của có chút giống, trả lời vấn đề Đoạn Tuấn Hiền, chỉ ngẩng đầu nhìn cái rồi lại cúi đầu ăn.

      Đoạn Tuấn Hiền có chút bận tâm, ngày đó Lý Thái thừa nhận thích Ngải Hiểu Giai ở trước mặt , chẳng lẽ Lý Thái hướng thổ lộ, mà Ngải Hiểu Giai cũng muốn tiếp nhận ?

      " thổ lộ với sao?"

      Ngải Hiểu Giai mặc dù cảm thấy Lý Thái có cảm tình đối với , nhưng còn có xâm nhập vào giới hạn, sau khi Đoạn Tuấn Hiền ra những lời này, mới nghĩ đến, coi như Lý Thái muốn thổ lộ cùng , cũng có chuyện gì đây?

      " cái gì vậy?" Ngải Hiểu Giai làm bộ như biết cũng hiểu.

      Đoạn Tuấn Hiền mấy vui vẻ, thản nhiên trả lời làm cho sinh ra hoài nghi, nhưng mà có tư cách hỏi tới, giữa bọn họ phải là quan hệ vợ chồng rồi.

      "Nếu như ban đầu chúng ta có ly hôn, tại hai người chúng ta làm cái gì?"

      Bàn sát vách đột nhiên có nhà ba người ngồi xuống, đứa bé mới 5, 6 tuổi, ngồi xuống liền ngừng lật đôi đũa bàn cùng khăn giấy, sau khi bị mẹ quát mới ngồi an tĩnh.

      Ngải Hiểu Giai cũng thích đứa trẻ, năm đó hai người vẫn còn học đại học liền kết hôn, cho nên căn bản cũng có nghĩ tới vấn đề sinh con, nếu như hai người có ly hôn, tại bọn họ cũng vây quanh đứa bé, hơn nữa bởi vì vấn đề giáo dục đứa bé mà thường ồn ào mới đúng, nhưng đó chỉ là chuyện trong tưởng tượng mà thôi.

      Đoạn Tuấn Hiền thấy cũng nghĩ đến đứa bé, nếu như hai người bọn họ năm đó là có đứa bé tốt, Ngải Hiểu Giai cũng dễ dàng rời , tại bọn họ cũng có thể cùng nhau chăm sóc đứa bé mới đúng.

      " những điều này làm gì, quá khứ trôi qua rồi, bây giờ chúng ta cũng cuộc sống của mình rồi." Ngải Hiểu Giai lúng túng .

      "Tôi thấy đangười ở cùng tốt nha, là bạn , tính toán lúc nào kết hôn?" Ngải Hiểu Giai biết tại sao mình lại đến kia, quan trọng hơn là ở lúc mình còn có thể cảm thấy đau lòng.

      Đoạn Tuấn Hiền vừa nghĩ tới Hàn Na cũng thoải mái, chỉ là nét mặt Ngải Hiểu Giai sao có chút gượng ép vậy? phải đến Hàn Na cũng vui mừng chứ?

      "Vậy có cảm giác ghen sao?"

      Ngải Hiểu Giai vừa lúng túng lại biết làm thế nào, sớm biết như vậy cũng tới cái đề tài này " có bệnh, sao tôi có thể ghen, chúng ta cũng tách ra thời gian dài như vậy, giờ cũng có tình cảm ai còn để ý cái này?"

      Xác định là có tình cảm sao? Đoạn Tuấn Hiền nhìn ánh mắt có chút kỳ quái, Ngải Hiểu Giai có lẽ có tình cảm đối với , nhưng còn, vẫn luôn còn nữa, Đoạn Tuấn Hiền vẫn luôn có quên Ngải Hiểu Giai.
      linhdiep17xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :