1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước của tổng tài - Kim Huyên (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 6.3

      ” Ân.” Ôn Lực Nhã vừa khóc vừa cười đối gật đầu.

      ***********

      Sáng sớm, Tiểu Kiệt đột nhiên gọi điện thoại đến muốn từ chức khiến Ôn Lực Nhã cảm thấy khó hiểu và kinh ngạc, nghĩ tới Đại vóc đến trễ tiếp tục mang theo thương tích đến xin nghỉ, trong giọng dĩ nhiên cũng có suy nghĩ muốn từ chức, điều này làm cho nàng thể tâm sinh nghi hoặc.

      ” Ngươi là làm sao bị thương?” Nàng xem băng vải quấn lấy tay hỏi.

      cẩn thận đụng vào.”

      ” Đụng vào hẳn là đến mức có vết thương chứ?”

      ” Ta là bị ngã xe.”

      ” Nếu như là ngã xe, vị trí bị thương hẳn là chỉ có tay sao? Chân của ngươi cũng bị thương sao?”

      Nàng đem ánh mắt dời xuống quần jean đùi , thân thủ đột nhiên muốn kéo ống quần kiểm tra vết thương, lại đem Đại vóc hách liễu nhất đại khiêu ( hiểu!!!), trong nháy mắt nảy lên xa có mét.

      ” OK, ta bây giờ xác định chân của ngươi bị thương.”Taynàng lùi về, thẳng đứng dậy .

      với vẻ mặt xấu hổ vừa biết làm sao nhìn nàng.

      ” Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” muốn tiếp tục bồi diễn kịch nữa, nàng lấy biểu tình nghiêm túc trầm giọng hỏi.

      khó xử nhìn nàng, mấy lần hé miệng muốn lại thôi lại ngậm miệng lại.

      ” Chào,, hai người các ngươi làm cái -” Tập Tiểu Vũ vào trong điếm, nguyên bản vui vẻ lên tiếng chào hỏi. Khi nhìn thấy băng vải tay Đại vóc nhất thời thay đổi, “Đại vóc, tay ngươi có chuyện gì xảy ra?”

      Nàng xuất khiến Ôn Lực Nhã nhất thời thở dài hơi, bởi vì nghi vấn và hỏi cho tới bây giờ là điểm mạnh của nàng nhưng với cá tính thẳng của Tập Tiểu Vũ mà lại rất dễ dàng.

      ” Tiểu Kiệt vừa rồi đột nhiên gọi điện thoại đến từ chức, Đại vóc tay cũng đột nhiên bị thương, còn có ý muốn từ chức, hỏi vì sao.” Nàng đơn giản tóm tắt đem trọng điểm cho Tập Tiểu Vũ.

      ” Từ chức?” Tập Tiểu Vũ ngạc nhiên kêu lên, “Tiểu Kiệt vì sao muốn từ chức?”

      công tác quá mệt mỏi, nhưng mà hoài nghi căn bản là điều phải lý do này.” Nàng ý có điều chỉ nhìn Đại vóc.

      ” Như vậy ngươi đâu? Lại vì sao muốn từ chức?” Tập Tiểu Vũ ánh mắt sắc bén trừng mắt hỏi thẳng.

      ” Ta…” Đại vóc bị nàng trừng như thế, cả người khẩn trương ngay cả cũng ra được.

      ” Ngươi thế nào? Trừ phi ngươi theo ta tay ngươi chặt đứt, phải thời gian nửa năm trở lên nghỉ ngơi chữa vết thương, bị bất đắc dĩ mới phải từ chức bằng cái gì cũng cần phải , bởi vì ta cho phép ngươi từ chức!” Tập Tiểu Vũ bốc đồng tuyên bố.

      Ôn Lực Nhã nhịn được mỉm cười, thực rất thích cá tính gọn gàng dứt khoát này của nàng.

      ” Ngươi có cái gì lời muốn ?” Tập Tiểu Vũ lấy bộ đại tỷ đại giá thức nghiêng nghễ nhìn .

      ” Vũ tỷ, ta….” Đại vóc vẻ mặt khó xử, muốn lại thôi.

      ” Có cái gì thẳng nha, ấp a ấp úng ngươi có đúng hay nam nhân nha?” Nàng nhịn được thân thủ cho quyền.

      ” “Kỳ thực ta chút nào muốn từ chức, thích công tác ở đây, thực rất thích. Nhưng là có người chạy tới uy hiếp ta, nếu như ta tiếp tục ở chỗ này ta khó coi, tay của ta chính là bị bọn họ làm bị thương, ta nghĩ Tiểu Kiệt nhất định cũng theo ta giống nhau, bị người uy hiếp.” khi mở miệng dừng được, nhất cổ não đem toàn bộ ra.

      ” Ngu ngốc!” Tập Tiểu Vũ sau khi nghe xong, tức giận thân thủ đánh đầu cái, “Loại tình này ngươi thế nào sớm chút nha?”

      ” Ngươi chuyện uy hiếp là lúc nào phát sinh?” Ôn Lực Nhã vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

      ” Hai ngày trước, bởi vì để ý đến ngày hôm qua còn làm, kết quả tối hôm qua khi về nhà bị đánh.”

      ” Tiểu Kiệt cũng với ngươi như nhau bị thương sao?”

      ” Ta biết, nhưng mà rất có thể.”

      ” Ghê tởm hỗn đản! Bọn họ có lý do ? Vì sao muốn tìm chúng ta gây phiền phức?” Tập Tiểu Vũ giận thể khống chế mắng to.

      Đại vóc lắc đầu.

      ” Ngươi còn nhớ tướng mạo bọn họ , chúng ta đến cục cảnh sát .” Nàng kéo tay kia của , xuất môn.

      ” Chờ chút, Tiểu Vũ.” Ôn Lực Nhã vội vàng đem nàng kêu lại.

      Tập Tiểu Vũ quay đầu lại nhìn nàng.

      nên báo cảnh sát.” Nàng nhanh chóng lắc đầu .

      ” Tại sao?” Tập Tiểu Vũ vừa tức giận vừa khó có thể tin.

      ” Địch trong tối ta ngoài sáng, cho dù báo cảnh sát trong khoảng thời gian ngắn cũng thúc thủ vô sách, chỉ biết làm đối phương tức giận mà thôi. Chúng ta bây giờ nên trước tiên lấy an toàn mọi người làm trọng.” Nàng nhíu chặt mày tính toán.

      ” Cho nên tỷ muốn làm như thế nào, ôn tỷ?”

      Đúng vậy, nàng nên làm như thế nào đây?
      Last edited: 27/9/14

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 7.1

      ”Em phiền cái gì?”

      Sau khi lên xe, Tề Thác mực quan sát trầm mặc quá mức của Ôn Lực Nhã, cũng chờ nàng chủ động mở miệng với cái gì, nhưng mà phát khi bản thân đối mặt loại tình này chút kiên trì cũng có, bởi vì muốn lập tức tìm ra nguyên nhân nào làm cho nàng vui, sau đó đem nguyên nhân ấy giải quyết hết, mới mặc kệ nguyên nhân kia là người, là , vật tóm lại ai dám chọc tới lão bà người đó chết.

      ”Lão công, em mực nghĩ việc.” Đối mặt câu hỏi của , nàng buồn bực sầu não vui mở miệng .

      ”Chuyện gì?”

      ”Em làm người thực có thất bại như vậy sao?”

      Tề Thác sửng sốt chút, lập tức nhíu mày.

      ” Vì sao hội đột nhiên nghĩ như vậy?”

      Nàng bất đắc dĩ vừa uể oải hít hơi đại khí, nhưng cái gì cũng chưa .

      ” Lão bà?”

      ” Em suy nghĩ, em có đúng hay nên đem Lực Nhã điếm (cửa hàng) đóng cửa.”

      Nghe thấy những lời này, cảm thấy mình hẳn là phải cao hứng mới đúng nhưng phát bản thân chút cao hứng cũng có, chỉ cảm thấy nỡ bởi vì lão bà lúc này mặt tất cả đều là thần tình khổ sở.

      ” Vì sao, xảy ra chuyện gì?” Tề Thác ôn nhu hỏi.

      Nàng trầm mặc chút mới chậm rãi mở miệng : “Lần trước chuyện thủy tinh phía trước cửa hàng bị đập bể phải ngoài ý muốn.”

      Tề Thác lông mày trong nháy mắt cau càng thêm chặt. sớm có loại này dự cảm, thế nhưng…

      ” Có đúng hay cảnh sát tra được cái gì?”

      Ôn Lực Nhã lắc đầu.

      ” Vậy em vì sao biết kia phải ngoài ý muốn?”

      ” Tiểu Kiệt và Đại vóc buổi tối hai ngày trước khi về nhà đều bị nhân sĩ uy hiếp – “Nàng lưỡng lự .

      ” Em cái gì?!” Tề Thác lớn tiếng kinh hỏi, xe đột nhiên dữ dội quay cái.

      ” Lão công, cẩn thận chút!” Vội vàng đỡ lấy cửa xe ổn định thân thể, Ôn Lực Nhã nhịn được kinh hô.

      ” Xin lỗi….” cấp tốc , đồng thời ổn định tay lái trong tay, “Nhưng mà em ban nãy uy hiếp? Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

      Nàng buộc lòng phải đem chuyện phát sinh ngày hôm nay trong điếm cho .

      ” Em trước kia phải đáp ứng qua , bất kể phát sinh chuyện gì nhất định hội người thứ nhất cho biết sao? Vì sao phát sinh chuyện lớn như vậy, em có lập tức cho biết?” Sau khi nghe xong, Tề Thác trầm giọng hỏi.

      ” Lão công, ban nãy có nghe ràng lời của em ? Là Tiểu Kiệt và Đại vóc bị uy hiếp, phải em bị uy hiếp.”

      ” Là bọn bị uy hiếp, phải em lại như thế nào? Bọn họ sở dĩ bị uy hiếp chẳng lẽ đúng bởi vì em hoặc điếm của em sao? cách khác những tên đó căn bản là nhằm vào em mà đến, em rốt cuộc có biết hay ?” lấy khẩu khí kiềm chế nhắc nhở.

      Ôn Lực Nhã ngẩn ra, sau khi suy nghĩ chút hiểu được lời cũng rất có lý, nàng sa sút tinh thần : “Cho nên em mới có thể muốn có đúng hay nên đem điếm đóng cửa.”

      ” Có muốn hay đóng điếm căn bản là phải trọng điểm, em còn làm cho ràng tình huống.” Tề Thác nổi giận đùng đùng .

      Nàng mờ mịt nhìn về phía vẻ mặt nhẫn tức giận của lão công, hiểu nếu mà có muốn hay đóng điếm phải trọng điểm vậy cái gì mới là trọng điểm?

      ” Trọng điểm là em bị uy hiếp!” tăng thêm ngữ khí đối nàng , sau đó càng càng lớn tiếng, ” an toàn của em bị uy hiếp, đây mới là trọng điểm!”

      Rốt cuộc người nào hỗn đản dám tìm lão bà gây phiền phức, tên kia tốt nhất trốn tốt chút bằng nhất định phải chết!

      ” Lão công….” Nhìn lo lắng như thế lại tức giận, Ôn Lực Nhã đột nhiên biết nên cái gì.

      ” Em xem em còn là đem điếm đóng cửa được rồi.” Nàng hề giãy dụa cũng do dự nữa, cho dù làm như vậy khiến nàng cảm thấy tâm bị tổn thương, có chút đáng tiếc, có chút bất đắc dĩ, cũng khiến nàng vất vả xây dựng lên lòng tự tin lại lần nữa bị đả kích, nhưng mà nỗ lực của nàng xác thực qua phải sao? Nàng hết sức rồi.

      , muốn tiếp tục kinh doanh.” Tề Thác bỗng nhiên mở miệng .

      ” Hả?” Nàng ngây người ngẩn ngơ.

      muốn em tiếp tục kinh doanh gian điếm.”

      ” Vì sao?” Nàng cho rằng hội bởi vì lo lắng mà ra lệnh mình đem điếm đóng lại, sao biết rốt cuộc trái lại muốn nàng tiếp tục kinh doanh?

      cần để ý tới những tên uy hiếp đó, chỉ cần như thường lệ kinh doanh điếm của em là được, chuyện khác giao cho .” kiên định .

      ” Chuyện khác?” Nàng khó hiểu nhìn .

      đem tên hỗn đản nào bắt được, chờ xem.” lời thề son sắt, mặt biểu tình rất – kiên quyết
      Last edited: 27/9/14

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 7.2

      Nghe trong điếm truyền đến tiếng chuông vang, đại biểu có khách nhân tới cửa.

      Ôn Lực Nhã cởi găng tay, đối bên cạnh vội vàng bánh bích quy áp khuông Tập Tiểu Vũ tiếng, “Ta .” Liền cấp tốc xuyên qua bức rèm che tới phía trước điếm.

      ” Người hảo.” Nàng hướng đưa lưng về phía quầy hàng, khách nhân xem sơ qua cái giá bánh bích quy lên tiếng , khiến đối phương biết trong điếm có người, vẫn chưa xướng thành kế. (vườn nhà trống)

      Nghe thanh của nàng, khách nhân xoay người lại đối mặt với nàng, sau đó đối nàng nhếch miệng cười.

      Ôn Lực Nhã trong nháy mắt ngây người, cái miệng nhắn khẽ nhếch nghẹn họng nhìn trân trối nam nhân trừng mắt nàng chớp mắt, nhếch miệng cười.

      ” Này, tiểu thư, xinh đẹp có thời gian cùng ước hội ?” Nam nhân lỗ mảng hỏi.

      , -

      ” Lão công?!”

      Trừng mắt trước mắt thân T-shirt, quần jean rách, giày chơi bóng đỉnh đầu người tuổi trẻ là nam nhân mới có thể mang huyễn khốc mũ lưỡi trai, nếu phải khuôn mặt kia thay đổi, nàng căn bản là thể tin đứng ở trước mặt nàng thoạt nhìn đại khái chỉ có hai mươi hơn đại nam sinh là Tề Thác.

      Dáng vẻ của thoạt nhìn nhã nhặn thường trưởng thành chững chạc, nghiệp thành công diện mạo quả thực khác nhau rệt nếu hai người, lúc này thoạt nhìn hảo tuổi trẻ, hảo ung dung thoải mái, cũng lỗ mảng.

      ở đây làm cái gì nha?” Nàng tự chủ được buột miệng hỏi.

      là đến nhận việc.” Tề Thác mỉm cười đối nàng .

      ” Nhận việc gì?” Nàng mạc danh kỳ diệu hỏi.

      ” Đương nhiên là trù phòng trợ thủ.” dĩ nhiên trả lời.

      Nàng dám tin nháy mắt mấy cái, lập tức cau mày : “ đùa sao? Đừng náo loạn.”

      là nghiêm túc.” nghiêm trang .

      ” Mới là lạ.” Nàng lập tức hướng làm mặt quỷ. Có được gian công ty năm thu nhập cao đến mấy trăm triệu tổng tài chấp hành đến nhận việc trù phòng trợ thủ, đúng là xong xuất khẩu dặm. “ rốt cuộc là tới làm cái gì? Còn có, vì sao phải mặc thành thế này?”

      ” Như vậy mặc xem sao?”

      Đối mặt vấn đề bất thình lình, nàng khẽ sửng sốt chút, vẻ mặt ung dung nhìn từ đầu đến chân, lại từ chân đến đầu, sau đó tuy rằng trong lòng cam lòng nhưng vẫn phải thừa nhận khuôn mặt dễ nhìn cùng với dáng người tử bàn hảo dáng người, bất kể thế nào mặc đều hảo nhìn.

      < ý của Ôn tỷ là khen ngợi dáng người của lão công mình á!!!!!!!>

      ” Đẹp, nhưng – “Nàng gật đầu, còn có phần ngoại lệ muốn , nhưng lại tung ra vấn đề nữa.

      ” Thích ?”

      ” Thích, nhưng -“

      sao?”

      Nàng nhịn được mắt trợn trắng.

      sao?” Đợi được đáp án của nàng, kiên trì lại hỏi lần nữa.

      .” Nàng bất đắc dĩ trả lời, sau đó nhanh chóng : “Nhưng là!”

      Nàng hai mắt trợn tròn, nhanh chóng tăng mạnh khẩu khí ra nhưng là bộ dạng, khiến Tề Thác nhìn khỏi muốn cười.

      ” Nhưng là cái gì?” mỉm cười hỏi.

      ” Nhưng là đây phải trọng điểm, trọng điểm là ngươi vì sao muốn mặc như vậy còn có nay làm sao có thời gian đến nơi đây, cần phải tới công ty sao?” Thấy hề , nàng yên tâm cho hết lời, ngừng lát, lại bổ sung câu, “ mặc như vậy có thể hay rất trẻ tuổi chút?”

      ” Có bao nhiêu tuổi trẻ? Cùng Tiểu Kiệt, Đại vóc bọn họ hẳn là sai biệt lắm chứ?” cầm mũ lưỡi trai cởi ra, nghịch ngợm sửa với lật rồi đội lại đầu, đối nàng nhếch miệng cười.

      Ôn Lực Nhã trầm mặc nhìn , đột nhiên cảm nhận được mỗi lần khi đối mặt nàng làm cho tình huống ràng lắm, cái loại bất đắc dĩ này và cảm nhận vô lực.

      ” Lão công, ngươi rốt cuộc là tới làm cái gì?” Nàng nghiêm túc hỏi lại lần nữa. “ phải mới vừa sao? là tới nhận việc trù phòng trợ thủ.” nhất phái dễ dàng trả lời.

      Nàng biết nên cái gì, có loại cảm giác mau bị buộc điên.

      được dùng loại vẻ mặt này nhìn , phải cùng em qua, đem tên hỗn đản nào bắt được sao?” Tề Thác vỗ vỗ khuôn mặt của nàng.

      ” Muốn tóm như thế nào? Đảm đương trù phòng trợ thủ có thể đem đối phương bắt được sao?” Nàng trừng mắt hỏi, thực hiểu lô-gích của .

      sai.” mỉm cười, ” Em trong điếm có nhiều người như vậy qua lại, phải chỉ có làm trù phòng trợ thủ Tiểu Kiệt và Đại vóc bọn họ gặp qua đối phương sao?”

      Nàng sửng sốt, đột nhiên hiểu dụng ý của , nhưng mà thực có thể chứ? Tại sao nàng chút nào cảm thấy đó là ý kiến hay?

      ” Ta nghĩ chủ ý này rất tốt, bất quá điều kiện tiên quyết là thể để đối phương phát là lão công của lão bản nương.” Nàng còn chưa kịp mở miệng, thanh của Tập Tiểu Vũ lại đột nhiên phát ra.

      Nàng nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy Tập Tiểu Vũ đứng trước bức rèm che đối nàng nhếch miệng mỉm cười.

      ” Tỷ ra đây lâu lắm rồi, cho nên ta mới ra đến xem xảy ra chuyện gì.” Nàng đối nàng , sau đó hướng bọn họ tới.

      ” Ta cảm thấy chủ ý này bất hảo.” Ôn Lực Nhã nhíu mày.

      ” Vì sao?” Tập Tiểu Vũ hỏi.

      ” Thứ nhất, công tác của phải làm, làm sao có thể bày đặt chính làm đem thời gian lãng phí ở chỗ này chứ? Thứ hai như vậy căn bản là này đây thân thiệp hiểm (đại ý là đem bản thân đặt vào chỗ nguy hiểm), rất nguy hiểm được.” Nàng hướng lão công lấy vẻ mặt biểu tình kiên định, nghĩa chính từ nghiêm bản thân tuyên bố quan điểm.

      ” Tổng tài đại nhân, ngươi như thế nào?” Tập Tiểu Vũ xem kịch vui nheo mi hỏi Tề Thác.

      ” Lão bà, nên xem thường lão công ngươi được ?”

      ” Ta có đem ngươi xem thường, chỉ là làm như thế này rất nguy hiểm, ta đáp ứng.” Nàng dùng sức lắc đầu.

      ” Lão bà….”

      ” Ta đáp ứng, tuyệt đối đáp ứng!”

      Tề Thác cau lông mày lên, đột nhiên quay đầu đối Tập Tiểu Vũ : “Phiền ngươi xem điếm chút, ta cùng nàng đến bên trong chuyện.” Sau đó tay dắt Ôn Lực Nhã tự ý hướng trù phòng mục tiêu, thân hình biến mất phía sau bức rèm che.

      Vậy mà cứ như vậy ? Tập Tiểu Vũ bất đắc dĩ khẽ thở dài hơi. Nàng vốn muốn xem kịch vui.

      Nhìn hướng bọn họ rời , hình ảnh tựa hồ vẫn lưu lại trước mắt.

      Vợ chồng, tay trong tay…

      Loại ngọt ngào hạnh phúc này, cảm giác trong mắt chỉ có đối phương có người khác, nàng cũng từng có nhưng cảm giác hình như nghìn năm trước chuyện tình…

      Nàng năm nay mới vài tuổi mà thôi, vậy mà nghìn năm, cáp… Thực là buồn cười.

      Lắc đầu, Tập Tiểu Vũ cố sức bỏ qua tâm tình đa sầu đa cảm rất lâu gặp, sau đó dụng lực hít hơi lại thân thủ mặt mình vài cái.

      ” Tỉnh, tỉnh.” Nàng với chính mình, xoay người vào quầy hàng.

      ” Leng keng leng keng -” Chuông cửa trong điếm vang lên.

      Nàng tinh thần rung lên. tốt quá, nàng cần phải có khách nhân tới cửa chuyển lực chú ý của mình.

      Ngẩng đầu, nhếch miệng cười, nàng nhiệt tình hướng khách nhân tới cửa hô: “Hoan nghênh quang lâm: “Nhưng giây tiếp theo, nàng cả người ngây ra như phỗng cùng nam nhân mới vừa bước vào trong điếm trông thấy như nhau…
      Last edited: 27/9/14

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 7.3:

      “Mặc kệ ngươi cái gì, cũng đồng ý.” Tại trù phòng, Ôn Lực Nhã với biểu tình kiên định tiên hạ thủ vi cường đối Tề Thác , hy vọng có thể lúc đó vứt bỏ kế hoạch của .

      vậy chăng? Thế nhưng ta kéo ngươi vào trù phòng cũng phải vì muốn cùng ngươi chuyện này.” Tề Thác mỉm cười chăm chú nhìn nàng.

      Ôn Lực Nhã sững sờ trừng mắt nhìn, hoài nghi nhìn . “Vậy ngươi kéo ta vào tới nơi này làm cái gì?”

      “Hôn ngươi”

      “Cái –” Lời của nàng kịp xong, liền bị kéo vào trong lòng cúi đầu hôn trụ.

      hôn tới bất thình lình, đột nhiên khiến nàng trở tay kịp nhưng cũng đột nhiên khiến nàng cảm giác được ngọt ngào.

      Vợ chồng kết hôn cũng hơn hai năm, lại luôn như vậy động bất động hôn nàng, cũng xem địa điểm hoặc nơi chốn, tựa như kìm lòng nổi như nhau, điều này làm cho nàng có loại cảm giác còn tình cuồng nhiệt, khỏi mặt đỏ tim đập.

      “Lão công, Tiểu Vũ ở bên ngoài: ” Cố gắng từ giữa hôn trộm có chút khe hở, nàng nhắc nhở cũng nhắc nhở bản thân.

      ấy vào đây.” tại môi nàng chơi đùa tựa như hôn .

      làm sao biết?”

      “Bởi vì hội xem tướng, ấy xem ra rất thức thời.”

      Nghe vậy, nàng nhịn được cười ra tiếng.

      lại nhìn nàng cau mày : “Hôn môi tập trung, nên phạt.” Sau đó lần thứ hai hôn trụ nàng.

      Khác biệt với hôn môi ôn nhu trước, lúc này hôn trực tiếp mà còn nhiệt tình, đầu lưỡi dò xét tiến vào trong miệng nàng ngừng mà di chuyển thăm dò, câu dẫn khiêu khích muốn nàng hưởng ứng nhiệt tình. Nàng hưởng ứng, lập tức hôn càng nhiệt liệt mạnh mẽ, khiến nàng hầu như phải hổn hển run rẩy ngồi phịch ở người .

      Trời ạ, nàng phải chấm dứt hôn, còn như vậy tiếp nữa nhất định xảy ra chuyện. Ôn Lực Nhã mờ mịt nghĩ, thân thủ muốn đẩy ra, nhưng tay lại trái với ý chí của mình bám cổ , sau cổ dùng lực, đưa càng thêm áp hướng về phía mình.

      “Trời ạ, thể ở chỗ này!” vừa cuồng nhiệt hôn nàng hồi, đột nhiên thanh ngâm .

      “Đối.” Nàng mờ mịt lên tiếng trả lời , kìm lòng nổi lần thứ hai đem môi mình dán miệng .

      nơi nào?” khàn khàn hỏi.

      Ôn Lực Nhã hề phản ứng, chỉ lo hôn , cùng với đem bản thân càng thêm hướng về phía , cong hướng về phía cương cứng cọ xát .

      Trời ạ, nàng muốn bức điên !

      “Lão bà, nơi nào? Chỗ nào có thể cho em?” cắn chặt răng, khàn khàn bật ra tiếng hỏi.

      Nàng vẫn như cũ trả lời câu hỏi của , mà cũng nhẫn nại hỏi lại nàng, hoặc là đợi lát nữa nàng trả lời.

      Ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhìn về bốn phía trù phòng, nhớ kỹ ở đây ngoại trừ phía trước cửa hàng, trù phòng, WC ra, còn có gian phòng nghỉ công nhân kiêm trữ tàng thất. Ở nơi nào, ở nơi nào?

      Trước mắt đột nhiên xuất cánh cửa phòng nghỉ công nhân, Tề Thác hoài nghi cũng có lãng phí thời gian, trực tiếp đem nàng ôm lấy trực tiếp hướng cánh cửa kia bước tới.

      Mở rộng cửa, đóng cửa. Trong phòng nghỉ mảnh u tối, chỉ có khe hở cánh cửa ra chút ánh sáng, nhưng đây với hai người bọn họ mà chút nào quan trọng.

      đem nàng để cửa trong nháy mắt, đồng thời bắt đầu lôi kéo quần áo người nàng cùng quần, mà Ôn Lực Nhã cũng nhàn rỗi nhiều động thủ lôi kéo , cũng bình tĩnh trực tiếp dùng tay kéo quần xuống.

      nhịn được phát ra tiếng khàn khàn cười . Khi nàng đột nhiên thân thủ vào cầm , nháy mắt hít hơi.

      “Lão bà, cẩn thận chút.” đem cái đầu của mình để lên vai nàng, rên rỉ .

      “Cẩn thận chút có quan trọng như vậy sao?” Nàng khàn khàn thấp giọng cười hỏi, giống nữ mị hoặc.

      có. muốn trả lời nàng, lại bởi vì nàng linh hoạt nhiệt tình mà ra lời. Trời ạ, nàng giết chết !

      có biện pháp lại thừa nhận càng muốn nàng nhiều hơn,, đột nhiên đem tay nàng theo chính mình sắp nổ tung cứng rắn rời .

      “Lão công……” Ôn Lực Nhã thấp giọng kháng nghị ra tiếng.

      “Hư.” khàn khàn trấn an nàng, nhanh chóng đem quần nàng cởi ra, đem hai chân nàng ôm lấy hoàn toàn chế trụ mình, lại nhanh chóng nhanh chóng tiến vào của nàng chuẩn bị tốt.

      Của nàng mềm mại, ấm áp cùng quyến rũ làm cho thiếu chút nữa rên rỉ ra tiếng, muốn dùng tốc độ nhanh nhất mạnh nhất vọt vào trong cơ thể nàng, nhưng là vì đáp lễ nàng vừa rồi đối nhiệt tình tra tấn, cố ý lấy tốc độ có thể bức điên chính mình cùng với nàng, chậm rãi tiến vào nàng.

      Tề Thác tốc độ thong thả tiến vào, cơ hồ làm cho nàng khó chịu khóc ra tiếng, ngón tay dùng sức hướng về phía , cong lưng lên , tiếng động thúc giục mau chút.

      Thình lình xảy ra kích thích làm cho tự chủ được, dùng sức đem nàng kìm ở cửa, sau đó đột nhiên vọt vào trong cơ thể nàng, làm cho nàng nhịn được khom lưng kêu to ra tiếng.

      hôn trụ nàng, dùng sức ở trong cơ thể tiến vào, đem nàng mỗi lần theo tiến vào mà phát ra tiếng kêu cùng rên rỉ nuốt hết, thẳng đến khoái cảm tích tụ hai người rốt cuộc chịu được, vong tình phát ra rất ngọt ngào tán thưởng.

      Sau đó, nặng trịch tựa người nàng, cảm giác hai người hô hấp vừa nhanh vừa vội tim đập cũng giống nhau.

      “Trời ạ, em thể tin được.” Mấy phút đồng hồ sau, Ôn Lực Nhã đầu để vai phát ra thanh ngâm khó có thể tin.

      Tề Thác nhịn được nhếch miệng mỉm cười. ” cũng thế.”

      “Mới là lạ.” Nàng mới tin.

      “Có khỏe ? ban nãy có hay làm đau em?” cố gắng đứng dậy hỏi.

      Nàng nhịn được xấu hổ đỏ mặt lườm cái, sau đó mới nghĩ đến bốn phía mảnh u tối, căn bản nhìn thấy vẻ mặt của nàng. Vì vậy thay đổi lấy tay bóp .

      làm đau em?” hiểu lầm phản ứng của nàng, lập tức kinh ưu (kinh sợ + ưu sầu) hỏi.

      có.” Nàng thể trả lời.

      có là tốt rồi.” kề sát bên tai nàng thầm , “Bất quá nếu như làm đau em, em cũng phải chịu nửa trách nhiệm, ai kêu em nhiệt tình lại cuồng dã như thế.”

      Nàng nghe vậy chỉ cảm thấy hồi lửa nóng nhanh chóng hướng mặt xông lên.

      “Hy vọng Tập Tiểu Vũ ban nãy chưa đến trù phòng.”

      Sóng lửa nóng thứ hai lại toát ra.

      “Hy vọng ấy cho dù tiến đến cũng có nghe thấy tiếng gào ban nãy của em.”

      Sóng lửa nóng thứ ba đào núi lấp biển kéo tới.

      “Hy vọng ấy cho dù nghe thấy được, cũng có thể làm bộ có nghe thấy.”

      “Đừng nữa.” Ôn Lực Nhã kêu rên la lên. thêm gì nữa, khuôn mặt của nàng bốc cháy nữa.

      Tề Thác trong nháy mắt khẽ cười ra tiếng, làm cho nàng nhịn được thân thủ đấm , lại càng cười càng lớn tiếng.

      “Đừng cười.” Nàng tìm kiếm cái miệng của cười, vội vàng đem nó che lại, sợ thanh của hội truyền ra.

      Tiếng cười của Tề Thác nhất thời ấp a ấp úng trong tay nàng, nhưng vẫn cười ngừng.

      rốt cuộc cười cái gì?” Nàng tức giận hỏi.

      ” Em đáng , lão bà.” đem tay nàng mở ra, dán bên tai nàng .

      Nàng muốn để ý đến , tự ý sờ soạng sửa sang lại quần áo người mình, sau đó đột nhiên nhớ tới bọn họ vào trù phòng mục đích -

      phải nghĩ biện pháp khác, em đồng ý nhận vào làm trù phòng trợ thủ.”

      “Vì sao? Là chính mình sợ về sau động bất động bị trợ thủ đây kéo vào trữ tàng thất sao?” dán bên tai nàng, cười nhạo hỏi.

      “Em là sợ hội làm như vậy!” Nàng thân thủ đấm , cam lòng tỏ ra yếu kém cãi lại.

      “Làm như vậy tốt sao? Em cũng rất thích, phải sao?”

      Nàng nhịn được lại đấm cái, sau đó tìm kiếm đèn trong trữ tàng thất mở lên, sau khi hai mắt thích ứng với ánh sáng mới lấy vẻ mặt hết sức nghiêm túc chăm chú nhìn : ” Em là với , em đồng ý làm như vậy, như vậy rất nguy hiểm.”

      cẩn thận, huống hồ cũng phải chỉ có mình.” Tề Thác đối nàng trừng mắt nhìn.

      phải mình?” Nàng khẽ sững sờ.

      “Đối, tìm người giúp đỡ.”

      “Người nào?” Nàng hiếu kỳ hỏi.

      “Đồ thánh bọn họ.”

      “Đồ thánh? thời gian cứu người cũng đủ rồi, làm sao còn có khả năng đến giúp ?”

      “Nếu như muốn gặp vợ trước , đến.”

      “Hả?”

      “Mấy người kia cũng giống nhau.”

      “Hả?”

      “Tóm lại giao cho chúng ta là được rồi.” xong, nghiêng thân hôn trụ nàng, kết thúc đề tài ngay từ đầu cần phải bàn bạc, đánh nhịp quyết định phương án.
      Last edited: 27/9/14

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 8.1

      ” Đến, đường phấn ta si được rồi, ngươi phụ trách lần lượt đem khuấy vào trong, phải trộn đều nha.”

      Ngươi giúp ta si bột mì, làm như vậy hội chưa?”

      ” Lão công, ngươi giúp ta đánh trứng phải đánh tan ra nha.”

      ” Ngươi tới giúp ta áp khuông… Làm như vậy là được rồi.”

      ” Hả, Thánh Thủ bác sĩ, tay ngươi rất cao quý đừng làm những công tác nặng nhọc đó, chỉ cần giúp ta đem bánh bích quy bỏ vào trong cái túi phụ trách đóng gói là được. Hảo, như vậy tốt lắm, cảm ơn ngươi.”

      Năm nam nhân cao to, suất tuấn, ăn mặc tạp dề, đeo khăn trùm đầu, bờ vai cao; bọn họ dáng vẻ chân tay vụng về bì kịp để tiểu nữ nhân chỉ huy, bất kể thấy thế nào đều khiến người ta cảm thấy buồn cười.

      Bọn họ ở đốc công giám sát khuôn mặt lắc lắc công tác, thừa dịp khi đốc công xoay người chú ý, mượn tay gì đó làm vũ khí ném về phía các huynh đệ đồng cam cộng khổ, đùa giỡn lẫn nhau ngoạn (chơi đùa) vui cười giống như là đám dài lớn hài tử như nhau.

      ” Xem phi tiêu!”

      cái xác trứng bay về phía Đồ Thánh, đánh tới đầu của .

      ” Hỗn đản!”

      khối bánh bích quy bắn về phía Tề Thác, trở tay nghênh đón, nhét vào miệng. “Ăn ngon.”

      ” Xem ta mê hồn khói!”

      mảnh bụi rải rác đầy trời, rơi vãi đầy người Tề Thác đều là, thiếu chút nữa sặc khụ.

      ” Xem trứng!”

      Hai cái xác trứng nhanh như tên hướng quý đại phú hào vọt tới, quý đại phú hào xoay tròn thân thành công tránh được ám khí.

      ” Nếm thử Đạn Chỉ thần công của ta.”

      Mang theo nước bơ mùi hương màu vàng phi đạn hướng về phía Tề Thác.

      nghĩ tới bọn họ bốn người mà hội liên thủ đối phó mình, Tề Thác hai mắt tròn nhìn, ý chí chiến đấu hợp nhau bị kích phát lên, tâm ngoạn cũng thế. đồng loạt đứng dậy bên cạnh xác trứng, đồng thời hướng người bốn tên kia ném tới.

      ” Đáng giận, xem ta bách trứng tề phát.”

      Từ trong trữ tàng thất cầm đồ tới, Ôn Lực Nhã khi trông thấy cảnh tượng trước mắt thiếu chút nữa nổi điên.

      ” Các ngươi làm cái gì?!” Nàng cao giọng thét to.

      Năm đại nam nhân ngoạn bất diệc nhạc hồ* nhất thời cả người cứng đờ, toàn bộ thành Mộc Đầu Nhân (người gỗ).

      ( * bất diệc nhạc hồ: mãi biết chán)

      Nàng nhanh chóng lên trước, bọn họ khiến cho trù phòng và nguyên liệu mảnh hỗn loạn, gần như bất tỉnh.

      Nàng mới vào trữ tàng thất thời gian bao lâu mà thôi, tình huống vì sao hội biến thành thế này?

      ” Các ngươi làm cái gì? Các ngươi rốt cuộc làm cái gì?” Nàng giận thể khống chế lớn tiếng hỏi.

      Năm đại nam nhân toàn bộ ngậm miệng, ngay cả cổ họng tiếng cũng dám.

      chuyện, các ngươi toàn bộ thành người câm!” Phẫn nộ khiến nàng ngay cả chuyện cũng trở nên tốt lên.

      ” Lão bà, người ta là tới giúp đỡ, em làm sao có thể như vậy chứ?” Tề Thác cẩn cẩn dực dực (cẩn thận) sửa chữa thái độ của nàng.

      Ôn Lực Nhã trừng mắt , dùng sức hô hấp, ngừng mà với mình là lão công đúng, nàng thể đối với hảo tâm của người đến giúp đỡ nổi giận, cho dù là tới làm trở ngại chứ giúp gì cũng như nhau.

      thể nổi giận, thể nổi giận, thể nổi giận…

      ” OK, cảm ơn các ngươi giúp đỡ, nhưng mà nhìn thấy cảnh tượng trước mặt ta thể gian miếu này khó chứa các ngươi những đại hòa thượng này, cho nên làm ơn phiền các ngươi ra bên ngoài nghỉ ngơi tốt? Các vị tiên sinh.” Nàng chịu đựng cơn giận dữ, ngoài cười nhưng trong cười đuổi người.

      ” Xin lỗi.” Đồ Thánh áy náy đối nàng .

      Mặt khác ba nam nhân cũng là vẻ mặt áy náy sau đó đối nàng gật đầu, đồng thời xoay người ra ngoài.

      ” Lão bà, xin lỗi.” Tề Thác , cũng muốn theo ra ngoài.

      ” Ngươi lưu lại cho ta.” Nàng nổi giận đùng đùng gọi lại.

      ở phía trước bốn nam nhân trong nháy mắt dừng lại cước bộ, quay đầu lại nhìn nàng.

      Nàng lần thứ hai đối bọn họ mỉm cười cứng nhắc. “Xin lỗi, ta là muốn chuyện với lão công ta, phải với các ngươi.”

      Bọn họ ánh mắt hẹn mà cùng lập tức chuyển tới mặt Tề Thác, sau đó lộ ra vẻ mặt đồng tình, tất cả đồng thanh : “Huynh đệ, bảo trọng.” Sau đó mới rời .

      Nếu còn tức giận, Ôn Lực Nhã nhất định hội nhịn được cười.

      ” Em rất tức giận?” sợ hãi hỏi.

      Nàng quay đầu trừng , lại nhìn hướng bốn phía hầu như có thể là vô cùng thê thảm hỗn loạn, muốn bực bội cũng khó khăn.

      ” Ta nên tức giận sao?” Nàng lạnh lùng hỏi lại.

      ” Xin lỗi.” Tề Thác lập tức cúi đầu xin lỗi, phi thường hiểu nên dùng phương pháp nào khiến nàng nguôi giận, mà phải đổ dầu vào lửa.

      Đối mặt người cao hơn mình hai mươi mấy cm, bên ngoài hô phong hoán vũ chau mày trừng mắt, dễ có thể cho rất nhiều người ngay cả thở mạnh cũng dám suyễn chút. Nam nhân như vậy đối mình cúi đầu xin lỗi, nàng hiểu hay cảm thấy tâm đành lòng.

      Thế nhưng bảo nàng nên tức giận lại cảm thấy có biện pháp.

      ” Các ngươi rốt cuộc là tới giúp đỡ, hay là làm trở ngại chứ giúp gì?”

      ” Vốn là muốn giúp đỡ nghĩ tới nghĩ tới lại làm trở ngại chứ giúp gì.” lấy vẻ mặt sa sút tinh thần .

      Ôn Lực Nhã cái đành lòng, trong nháy mắt bật cười.

      Nàng cười, Tề Thác liền biết bản thân qua cửa ải.

      ” Xin lỗi, lão bà.” thân thủ cầm nàng ôm vào trong lòng, ” nghĩ tới mấy người kia hội ấu trĩ như thế, làm rối loạn trù phòng của em, còn phá tan nguyên liệu em bánh bích quy, thay bọn họ cùng em xin lỗi.”

      Huynh đệ, vì hạnh phúc của ta suy nghĩ, mời các ngươi ủy khuất chút, thay ta chịu oan uổng chút .

      ” Chỉ có bọn họ ấu trĩ mà thôi sao?” Nàng nghiêng liếc .

      ” Đương nhiên.”

      ” Có đúng ?”

      ” Đương nhiên là, lão công em trưởng thành lại chững chạc, làm sao có thể làm ra chuyện ấu trĩ như thế.” nghiêm trang gật đầu.

      ” Thế nhưng theo ta mới vừa nhìn thấy, người ngoạn điên nhất chính là ngươi. Đáng giận, xem ta trăm trứng tề phát.” Nàng đột nhiên học câu ban nãy .

      Tề Thác đột nhiên cứng người chút.

      Bị nàng nghe thấy được?

      sao, chỉ cần đánh chết nhận, đem trách nhiệm đổ lên người những người khác là được.

      ” Là ai ấu trĩ như thế ra loại này nha?” .

      Huynh đệ, vì hạnh phúc của ta suy nghĩ, mời các ngươi lại ủy khuất chút thay ta lại chịu oan uổng chút .

      Ôn Lực Nhã tự tiếu phi tiếu nhìn .

      ” Nhất định là Vệ Thịnh, tên kia từ trước đến nay luôn luôn cà lơ phất phơ, nhất khắc nghiêm chỉnh.” dùng lực gật đầu.

      Huynh đệ, hôm khác ta nhất định mời ngươi ăn cơm.

      ” Lão công, ta phải lão niên mắc chứng si ngốc, còn nhớ trứng và xác trứng là về ngươi quản là tốt sao?” Nàng nhịn được nghẹn ngào cười , “Ngươi như vậy thẳng tuốt đem trách nhiệm đẩy đến người bọn họ, sợ sau khi bọn họ biết cùng ngươi trở mặt nha?”

      ” Huynh đệ là làm cái gì? Đương nhiên có phúc cùng hưởng, có tội bọn họ làm nha.” đương nhiên .

      Ôn Lực Nhã cũng nhịn được nữa lên tiếng nở nụ cười. Trời ạ, là…

      Nàng cười duyên dáng điệu ngọt như mật, khiến kìm lòng nổi cúi đầu xuống nhấm nháp nàng.

      ” Được rồi, giúp em dọn dẹp nhà bếp nha.” Sau khi tạm thời đạt được thỏa mãn, ngẩng đầu mỉm cười.

      ” Cái gì giúp em, đáng lẽ nên là tới phụ trách giải quyết tốt hậu quả, là em giúp .” Nàng sửa chữa cách của .

      ” Đối, lão bà đại nhân đúng, vi phu thụ giáo.”

      Nàng liếc Tề Thác cái, thân thủ đẩy đẩy . “Bắt đầu công tác.”

      ” Tuân mệnh.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :