1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước của tổng giám đốc Satan - Tử Yên Phiêu Miểu (Full 106c - Ngoại truyện 1 - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 81: THẢM RỒI
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      Sáng sớm.

      Minh Dạ Tuyệt ngồi trong xe, đôi lúc nhìn về phía cánh cửa đóng bên kia, cũng biết mình nổi điên cái quái gì, mới sáng sớm chạy đến nơi này. Chưa bao giờ như hôm nay cảm thấy căn phòng ấy quá mức yên lặng, khiến khó ngủ. Trong đầu luôn nghĩ tới cái miệng nhanh nhẩu của , thay đổi của . nghĩ ra, tại sao người con dịu dàng như lại có thể biến thành ả đàn bà chanh chua như vậy.

      Hạ kính xe xuống, cơn gió mang theo hơi lạnh bên ngoài phả vào mặt , thổi tan những phiền não trong đầu . Thò đầu ra ngửa mặt nhìn mấy cái cây cổ thụ ven đường khiến ngỡ ngàng, bao lâu chưa từng nghiêm túc nhìn mọi thứ rồi nhỉ? Tất cả đều khiến cảm thấy xa lạ. Lúc còn ở Thiên Minh, chưa bao giờ ngắm mấy cái cây sát hàng rào có hình thù gì, mỗi ngày đều là công việc, về nhà, bận rộn khiến để ý đến thứ bên cạnh mình, ra khí lúc sáng sớm lại tốt như vậy.

      "leng keng" đúng lúc ngắm cây xung quanh, tiếng va chạm vang lên, cắt đứt suy nghĩ của . Quay đầu nhìn lại, lập tức thấy Duy Nhất và Nhu Nhi ra khỏi cửa. Nhìn ra ngoài khóa cửa lại rồi tới xe của mình, có chút nghi ngờ, chỉ có bọn họ sao? Người đàn ông kia đâu? đến chỗ này rất sớm, nhìn thấy người đàn ông kia ra ngoài, mà bây giờ chỉ ra cùng với Nhu Nhi mà thôi, chẳng lẽ người đàn ông kia ở nơi này? Nghĩ tới đây, trong lòng của nỗi đè nén sau trong lòng chợt tan biến, tâm tình lập tốt hơn rất nhiều.

      "Bíp" Minh Dạ Tuyệt đưa tay nhấn còi, sáng sớm con đường bóng người khiến thanh này có vẻ kinh dị.

      Duy Nhât vừa khóa cửa và chuẩn bị rời , nghe thấy thanh nhấn còi phát ra từ phía sau, quay đầu nhìn lại thấy cái đầu Minh Dạ Tuyệt nhổ ra khỏi cửa.

      ta lại tới đây làm gì? Duy Nhất cau mày tính bỏ để ý đến , vừa hay thấy Nhu Nhi nhìn về phía Minh Dạ Tuyệt. Suy nghĩ chút ròi nhịn kiên nhẫn trong lòng xống, dắt Nhu Nhi về phía . Mặc kệ quan hệ giữa bọn họ là như thế nào, co cũng thể để cho Nhu Nhi chịu ảnh hưởng.

      - Ba. - Nhu Nhi ngó người xe mọt chút, nhàn nhạt kêu lên tiếng, mang quá nhiều niềm vui. Nhưng khi nhìn Minh Dạ Tuyệt ngồi xe đôi bàn tay của bé chợt nắm chặt lấy Duy Nhất, trong lòng thể lo lắng, ông ta tới tìm mẹ làm gì? Chẳng lẽ lại muốn kiếm chuyện với mẹ bé sao?

      - Ừ. -Minh Dạ Tuyệt nhìn Nhu Nhi đứng ngoài xe nhưng biết gì, chỉ là nhàng lên tiếng, sau đó lẳng lặng nhìn con mình, khóe môi khẽ cong lên như cười với nó.

      - Có chuyện gì ? - Duy Nhất nhìn khóe môi cong lên của , nhàn nhạt hỏi, thanh trở nên ông hòa hơn rất nhiều, giống với cái người gây hôm qua.

      muốn cho Nhu Nhi nhìn ra được bản thân mình thể nhẫn nhịn, dù sao để cho Nhu Nhi thấy bọn họ cãi nhau cũng tốt.

      - Phạm trở lại, cậu ấy muốn chúng ta đón cậu ta. - Minh Dạ Tuyệt ngẩng đầu , nhìn mái tóc sớm bị gió thổi lên, cùng đôi gò má trằng nõn dùng phấn son, lần đầu tiên cảm thấy rất xinh đẹp.

      - Trở lại? Lúc nào vậy? -Duy Nhất có chút kinh ngạc, thể tin được lời của .

      Phạm? Năm đó trước khi ra cũng báo cho bọn họ câu, hôm nay vì sao lại quay về? Năm đó đột nhiên như thế, để giải thích được chuyện gì diễn ra, hôm nay cũng đột nhiên quay về như vậy, đột nhiên đến mức khiến cho nghi ngờ có phải đây là mưu của Dạ Thiên Ưng hay .

      "Tối qua cậu ấy gọi điện cho rôi, sáng sớm hôm nay đến đây. Thế nào? nghi ngờ tôi?" Minh Dạ Tuyệt nhận thấy tin tưởng trong đôi mắt , trong lòng khỏi phiền muộn, nghi ngờ ?

      - Ừm. . . . . . , vậy tôi đưa Nhu Nhi học tước, rồi tự tôi đến sân bay.- Duy Nhất nhìn tức giận trong mắt , vì vậy tiếp. Đúng vậy, còn mức gì mà lừa ? là người hai lời, vậy có thể làm chuyện đó ? Mà lại, cũng có lý do gì để lừa cả? Tựa như ngày hôm qua, nếu như muốn khuất phục, cho tới bây giờ đều trực tiếp đối mặt, và dùng loại biện pháp này, bởi vì tự ái của cho phép làm như vậy.

      - Lên xe của tôi , chúng ta đưa Nhu Nhi tới trường, sau đó cùng ra sân bay. -Minh Dạ Tuyệt nhìn thẳng tắp ý như cho cự tuyệt lời . Người con này làm gì mà thấy như thấy ôn dịch.

      - cần, tôi có xe, tôi tự . - Duy Nhất lời cự tuyệt, muốn có bất kỳ dính dáng gì đến .

      - biết Phạm ngồi máy bay số mấy sao? biết sân bay ở đâu sao? - Minh Dạ Tuyệt lạnh lùng hỏi, trong lòng nổi lên trận bất mãn.

      - có thể cho tôi biết! - Duy Nhất , chính là muốn ngồi xe của . Có lẽ người khác thấy quá tùy hứng, nhưng theo bản năng vẫn là muốn ngồi cạnh , có cảm giác người loại hơi thở nguy hiểm, khỏi khiến cách xa ra.

      - Lên xe. - Minh Dạ Tuyệt ra số máy bay mà Minh Dạ Phạm ngồi, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm, trong giọng mang theo chút bức người.

      - . . . . . . .- Trái tim Duy Nhất dang lên ngọn lửa giận, vừa định tiến lên tranh luận với , vừa vô tình nhìn thấy ánh mắt mê man của Nhu Nhi nên dừng bước chân, muốn Nhu Nhi nhìn thấy mình và Minh Dạ Tuyệt cãi nhau, như vậy ảnh hưởng tốt đến Nhu Nhi.

      để lại dấu vết gương mắt trợn to cái người đàn ông ngồi trong xe, hít sâu hơi rồi cúi đầu với Nhu Nhi câu: "Nhu Nhi, hôm nay chúng ta ngồi xe của ba học nhé"

      Nhu Nhi nhìn Minh Dạ Tuyệt ngồi xe cái rồi mỉm cười nhìn mẹ, khe khẽ gật đầu, bé biết giữa ba và mẹ đa xảy ra chuyện gì, nhưng ban nãy khi thấy mẹ muốn phát giận, nhưng nhìn bé rồi nén lại cơn giận vào lòng, mặc dù bé biết cái gì, nhưng bé muốn cho mẹ lo lắng vì mình.

      Nhìn động tác lê xe của Duy Nhất và Nhu Nhi, Minh Dạ Tuyệt hơi ngoài ý muốn, còn tưởng nổi giận rồi cãi nhau với như ngày hôm qua, thậm chí ra tay đánh người, nhưng lại nhịn xuống gì thêm với .

      Tại sao? ràng nhìn thấy lửa giận trong mắt , tại sao lại chịu đựng? Thông qua gương chiếu hậu nhìn Nhi Nhi ngồi bên cạnh , chợt hiểu ra vấn đề.

      Khởi động xe, trong mắt của sáng tỏ, nếu là như vậy, vậy biết mình nên làm cái gì sau này rồi.

      xe, Duy Nhất câu Nhu Nhi câu. Minh Dạ Tuyệt nghe giọng của Nhu Nhi và , mặt bất tri bất giác lộ nụ cười mỉm, lâu, rất lâu rồi mới nghe lại thanh này, mặc dù chỉ là cuộc trò chuyện bình thường của hai mẹ con họ, nhưng giờ phút này nghe sao cũng rất êm tại, giống như đây là thanh tuyệt vời nhất cái thế giời này vậy.

      Mang Nhu Nhi đến trường, sau khi nhìn nó vào trog, Minh Dạ Tuyệt lại khởi động xe, thiếu tồn tại của Nhi Nhi, bầu khí xe rơi vào an tĩnh khác thường, dọc theo đường trừ thanh của động cơ xe hơi, còn thanh nào khác.

      Duy Nhất xoay đầu nhìn ngoài xe, để ý đến . Trong đầu hỗn loạn, có cảm giác rằng, bắt đầu từ hôm nay cuộc sống của còn được yên tĩnh, tháng nay đủ để bình tĩnh lại trái tim mình, nhưng đột nhiên xuất , lòng của lại trở nên nhao nhao đến khó chịu.

      Minh Dạ Tuyệt vừa lái xe, vừa thỉnh thoảng nhìn trong gương chiếu hậu, muốn mở miệng vài điều, lại phát giữa bọn họ có đề tài gì để , và cũng biết mình nên như gì.

      Cả đoạn đường hai người đều lên tiếng, cũng có ai mở miệng, đảo mắt cái tới sân bay, lúc đứng đợi, ánh mắt Minh Dạ Tuyệt tự chủ rơi lên người , giống như thay đổi, trước kia cái gì làm theo cái đó, nghe lời sai bảo như người có ý thức. Là cớ gì khiến thay đổi? Là do ly hôn? Hay là bởi vì người đàn ông xuất trong nhà vào hôm qua?

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 81: THẢM RỒI (Kết)
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      Duy Nhất có cảm giác đôi mắt nóng rực ở người mình, nhưng nghiêng đầu nhìn, vì biết nhìn . biết muốn làm cái gì, nhưng biết, cần thiết phải quan tâm đến nha.

      - . . . . . ."- Ngay lúc hai người ôm mối tâm riêng, trước mặt truyền đến giọng kích động. Hai người đồng thời nhìn lại, thấy ngay chàng trai mặt áo T-shirt màu trắng và khuôn mặt là nụ cười tươi như ánh mặt trời, hai tay chia ra để kéo đống hành lý của mình tới chỗ bọn họ.

      - Rốt cuộc cũng về, còn tưởng rằng em quay về nữa đấy.- Minh Dạ Tuyệt vẫn bỏ tay trong túi quần, nhưng mà mặt lại lộ ra nụ cười khó có được, đại biểu vui mừng trong lòng của .

      - Ai. . . . . . , đúng là làm em thất vọng mà, vậy như vậy mà đón em. Thôi, em trách đau, chuyện ôm để làm cho khỏe! - Minh Dạ Phạm lắc đầu tới bên cạnh , buông tay hành lý trong tay ra, mang theo nụ cười tỏa sáng rồi ôm lấy , mà Minh Dạ Tuyệt cũng để mặc cậu ôm lấy mình, làm thêm động tác gì, nhưng nụ cười mặt càng rộng hơn. phải là loại người giang hai tay ôm lấy người thân của mình, nhưng chỉ cần nụ cười, thể tâm trạng của .

      Duy Nhất nhìn hai người ôm nhau, trong lòng tăng thêm chán nản, ấy chỉ khi đối mặt với Minh Dạ Tuyệt với lộ ra nụ cười như vậy, mà ở bên cạnh rất nhiều năm, để lại cho nghi ngờ và ra lệnh, chưa từng nhìn thấy nụ cười ấy khi có bên cạnh.

      - Duy. . . . . . , chị dâu , em trở về, nhiều năm như vậy, còn nhớ em chứ?- Minh Dạ Phạm ôm xong rồi qua, xoay người lại đối mặt Duy Nhất, vừa định gọi tên nhưng nhanh chóng đổi lại cách xưng hô, giang hai cánh tay muốn tới ôm . Ở nước ngoài nhiều năm, học thành thạo lễ nghi bên nước ngoài, cái ôm bên đó cũng chỉ là màn chào hỏi xã giao bình thường, nhưng trong mắt Minh Dạ Tuyệt đơn giản như vậy.

      Duy Nhất nở nụ cười, vừa định đưa tay ngăn lại động tác của cậu, chưa kịp ra tay, thân thể của ngươi trước mặt đột nhiên ngừng lại, định thần nhìn lại, ra là Minh Dạ Tuyệt kéo thân thể cậu ấy lại.

      - Gì ? - Minh Dạ Phạm kỳ quái nhìn khuôn mặt tái mét của trai mình, biết mình đắc tội với ở chỗ nào.

      - Khụ. . . . . . , về thôi, ngồi máy bây lâu như vậy, em mệt à?- Minh Dạ Tuyệt lúng túng ho tiếng, đem hết đống hành lý của Minh Dạ Tuyệt cầm lên. biết tại sao, mới vừa rồi nhìn thấy Minh Dạ Phạm muốn ôm Duy Nhất, tim của đột nhiên căng thẳng, đợi hiểu ra chuyện gì tiếp theo, tay của tóm cơ thể của Minh Dạ Phạm lại.

      - Đợi chút, gấp cái gì, còn có người đấy. - Minh Dạ Phạm đẩy cánh tay Minh Dạ Tuyệt ra, quay người lại kéo vẫn đứng bên cạnh cậu -Giới thiệu chút, bạn của em, Diệp Lạc, đây là trai của , đây là chị dâu của .

      Nghe cậu ấy giới thiệu, Duy Nhất mới nhìn thấy vẫn đứng sau Minh Dạ Phạm, kia mang theo nụ cười mặt, ừ lúc đến đây cũng chưa ra lời, thoạt nhìn qua có vẻ là điềm tĩnh dịu dàng.

      - Xin chào, tôi tên là Lam Duy Nhất, gọi tôi là Duy Nhất được rồi." Duy Nhất mỉm cười rồi vươn tay chào hỏi với Diệp Lạc phía đối diện, bây giờ bọn họ ly hôn nếu để người khác gọi là chị dâu ổn lắm.

      - Chào . Tôi. . . . .

      "Tại sao lại gọi là Duy Nhất? Phải gọi chị dâu, có phải chị muốn có quan hệ với người của Minh gia hay ? - Diệp Lạc bắt tay Duy Nhất, vừa muốn bị Minh Dạ Phạm ngắt lời.

      - , dĩ nhiên phải rồi. - Duy Nhất cười cười giải thích - ra , chị phải. . . . . .

      - , có chuyện gì về nhà rồi .- đợi Duy Nhất hết câu, Minh Dạ Tuyệt cắt ngang lời ..., theo bản năng muốn nghe tiếp.

      - Đúng vậy, về nhà rồi hãy , bây giờ em rất đói. - Minh Dạ Phạm xong rồi vươn tay dắt bên cạnh , mang mặt nụ cười hạnh phúc.

      - Đúng vậy, chúng ta về thôi. như vậy cũng rất mệt. - Duy Nhất mỉm cười .

      xe nhiều hơn hai người, chỗ ngồi phía sau cũng tự nhiên để lại cho hai người nhau kia, Duy Nhất ngồi lên phía trước, thấy người đàn ông bên cạnh, hơi co người. Kết hôn nhiều năm như vậy, số lần ngồi xe với , ngón tay cũng đếm chưa xong. tại ngồi bên cạnh , thậm chí có chút đứng ngồi yên.

      Minh Dạ Tuyệt nhìn người ngồi bên cạnh, trong lòng an tâm hơn.

      vất vả mới đến nhà, Duy Nhất vội vã xuống xe, đoạn đường này, ngồi ở bên cạnh , cả người được tự nhiên cho lắm, cảm giác giống như cóc chỗ nào đó chính xác, mới vừa xuống xe, điện thoại di động của reo lên. Duy Nhất lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhìn cái tên màn hình rồi áp vào tai.

      - Duy Nhất, em đâu rồi hả? phải , hôm nay chúng ta xem hạt giống sao? - Trang Nghiêm ở đầu dây điện thoại bên kia lên tiếng.

      Ngày hôm qua bọn họ có hẹn, hôm nay lựa số hạt giống hoa quý hiếm, nhưng chờ cả ngày trời rồi mà lại chưa đến chỗ hẹn.

      - A, xin lỗi, em quên mất, đợi ở đó mọt chút nữa nhé, em đến ngay đây. - Duy Nhất xong liền cúp điện thoại, xoay người với họ - Rất xin lỗi, tôi thể cùng mọi người vào trong, hôm nay tôi còn có việc phải làm, đây là địa chỉ nhà tôi, lúc nào rãnh đến nhà tôi chơi! - vừa vừa lây giấy bút viết địa chỉ rồi giao cho Diệp Lạc, sau đó vẫy tay cái rồi rời .

      - , chị ấy gì vậy? Cái gì mà đến chơi, hai người ở cùng nhau sao?- Minh Dạ Phạm kỳ quái nhìn theo bóng lưng rời rồi lên tiếng hỏi Minh Dạ Tuyêt.

      - Chúng ta. . . . . . Ly hôn.- Minh Dạ Tuyệt cắn răng nghiến lợi , người phụ nữ kia cứ vậy mà bỏ , người đàn ông kia gọi cuộc điện thoại, mà lại bỏ .

      - Hử. . . . . . Ly hôn? Chuyện diễn ra khi nào? - Minh Dạ Phạm giật mình há to miệng, cậu vẫn cho rằng nhưng năm này, bọn họ sống với nhau rất tốt, cho nên quay về, sợ quấy rầy bọn họ. nghĩ đến, bọn họ lại ly hôn.

      - tháng trước, đừng nữa, chúng ta lên lầu trước. - Minh Dạ Tuyệt xanh mặt, quay đầu trở lại .

      - Vậy biết đó là ai chưa? - Minh Dạ Phạm thận trọng hỏi, nhiều năm như vậy ấy phải biết đúng ?

      - Cái gì mà ấy là ai? - Minh Dạ Tuyệt quay đầu hỏi lại cậu ta, nó gì?

      - Chậc chậc chậc, , thảm rồi. - Minh Dạ Phạm chậc miệng vào tiếng, trảo qua cuộc sống với ấy nhiều năm như vậy lại biết đó là ai, trách được chuyện ly hôn giữa bọn họ, chắc kiên nhẫn của Duy Nhất dùng hết rồi! Ai! người đàn ông đáng thương! Cũng quá vô tri vô giác rồi.

      - Cái gì mà bảo thảm hả? - Minh Dạ Tuyệt nhìn dáng vẻ của nó, có chút giải thích được, nó gì? Sao lại nghe hiểu vậy?

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      CHƯƠNG 82: ẤY LÀ ẤY? (đầu)
      EDIT: BỈ NGẠN HOA


      - Xong rồi, xong rồi.- Minh Dạ Phạm lắc đầu, thương hại nhìn . Người đàn ông này có phải quá đần ? Nếu phải quá đần đúng là quá coi thường Duy Nhất rồi, nếu tại sao nhiều năm như vậy mà còn biết người bên cạnh là ai? Lần này ấy xong rồi.

      - cái gì đó? xong rồi cái gì. - Minh Dạ Tuyệt giương mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt kiên nhẫn của Minh Dạ Phạm lắc đầu thở dài, tiểu tử này xảy ra chuyện gì vậy? Vừa trở về mà được câu có ích à?

      - , mau cho em biết là có cảm giác với Duy Nhất ? - Lần đầu tiên Minh Dạ Phạm xuống máy bay mà nở nụ cười, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

      - Cảm giác gì? - Minh Dạ Tuyệt nghe có chút hồ đồ. Cậu ấy cái gì đó?

      - Chính là ấy , có thích ấy , có cảm giác với ấy ?- Minh Dạ Phạm nóng lòng , cậu nhiều năm như vậy chính là vì để bọn họ chung sống tốt, nếu như đến bây giờ mà ấy vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình cậu buồn bực chết mất.

      - ? Ha ha.- Nghe thấy từ '', Minh Dạ Tuyệt cười nhạt, đời này có tình ư?

      - Ồ. . . . . . , vậy coi như xong, nếu bây giờ vẫn biết là gì em gì với cũng vô ích.- Minh Dạ Phạm dắt Diệp Lạc ở bên cạnh xoay người muốn rời khỏi, rồi lại nhịn được quay đầu lại.

      - , có chút cảm giác nào với ấy sao?- Minh Dạ Phạm hỏi lần nữa, vừa rồi ở sân bay rằng cậu nhìn thấy ấy có tham muốn chiếm giữ ấy mà. Nếu bọn họ ly hôn, lại tuyệt đối có chút cảm giác với Duy Nhất, vậy tại sao khi cậu chạm thử Duy Nhất cũng chịu? Dù là hậu tri hậu giác [1] cũng cần đến trình độ này chứ?
      [1] Hậu tri hậu giác: Nghĩa là /thấy rồi mới hiểu. Ngược lại tiên tri tiên giác là cần cũng có thể hiểu.

      -Phạm, cậu làm sao vậy? Tại sao luôn hỏi mấy vấn đề kỳ quái thế?- Minh Dạ Tuyệt nhìn cậu ấy có chút kỳ quái, cảm giác cậu ấy còn có chuyện gì đó chưa ra.

      - mau cho em biết, có cảm giác gì với ấy?- Minh Dạ Phạm nhịn được lại quay người lại, mặc kệ thế nào, cậu muốn nhìn thấy ạh trai mình hối hận cả đời.

      - Cảm giác? có cảm giác gì, chỉ cảm thấy bây giờ ấy thay đổi rất nhiều, càng ngày càng quá đáng.- Minh Dạ Tuyệt nhàn nhạt , nhớ tới thái độ bây giờ của với liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

      - Quá đáng? - Minh Dạ Phạm nghi hoặc nhìn . vẫn luôn nghe lời Minh Dạ Tuyệt như vậy, quá đáng? Có quỷ mới tin.

      - Đúng vậy, để ấy trở lại, ấy trở lại còn giống như phụ nữ chanh chua mắng chửi người, quả khiến người ta thể chấp nhận được. - Minh Dạ Tuyệt lắc đầu thở dài , ngờ bây giờ kia lại biến thành như vậy.

      -Ồ. . . . . .- Minh Dạ Phạm im lặng nghe, biết nên đáp lại thế nào, Duy Nhất biết mắng chửi người? Nhìn gương mặt tức giận của Minh Dạ Tuyệt giống xạo, vì vậy còn - ly hôn, sao ấy có thể trở lại? Vợ chồng ly hôn sao có thể ở cùng chỗ? Trừ phi là phụ nữ táng tận lương tâm mới có thể trở lại nhà chồng. , sống chung với ấy nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn hiểu ấy sao? ấy là loại người mặt dày như vậy sao?

      - Rốt cuộc chú muốn cái gì? - Minh Dạ Tuyệt nhăn mày lại, cuộc trò chuyện bây giờ của bọn họ khiến nhớ lại lời của ngày hôm qua..., , còn tôn nghiêm nữa, cũng trở lại nhìn sắc mặt nữa. Chẳng lẽ là vậy? quyết tâm bao giờ quay lại nữa?

      - Ừ . . . . .- Nghe như vậy, Minh Dạ Phạm mệt mỏi, đời này tại sao lại có thể có người đàn ông đần độn như vậy chứ, ràng ở thương trường là con rồng lớn, thông minh, làm bất cứ chuyện gì cũng chút sơ hở, nhưng đối mặt với tình lại trở nên đần độn như thế, cậu rốt cuộc tin thế giới này rất công bằng, bởi vì, Thượng Đế cho người đàn ông này năng lực và kiên quyết trong nghiệp lại tước đoạt năng lực cảm nhận tình của .

      - . -Nhìn bộ dạng ngu ngơ của cậu, Minh Dạ Tuyệt nhịn được thúc giục, vừa rồi phải cậu ấy có lời muốn sao? Tại sao bây giờ lại ?
      Minh Dạ phạm thở dài cái, tới bên cạnh - Chẳng lẽ cảm thấy tên của ấy rất quen thuộc à?

      Nhìn ra được trong lòng Minh Dạ Tuyệt có Duy Nhất, chỉ là chính cũng biết mà thôi, dù sao có ai ly hôn mà còn muốn cho vợ trước của mình trở về? Tất cả phải đều trong lòng có Duy Nhất ư? Cũng chỉ có tên đần này biết mà thôi. như vậy để cậu tới đánh thức ấy , ai bảo trai của cậu chứ.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 82: ẤY LÀ ẤY? (Giữa)
      EDIT: BỈ NGẠN HOA


      - Quen thuộc? Có ý gì? - Minh Dạ Tuyệt vẫn là nghe hiểu lời của .

      - Duy Nhất, Lam Duy Nhất, chẳng lẽ cảm thấy cái tên này rất quen thuộc sao?

      - A, em cái này hả, sao, tên của ấy có vấn đề gì ?- Minh Dạ Tuyệt bừng tỉnh hiểu ra, nhưng mà chỉ là cái tên thôi, đáng để cậu nhắc nhở lần nữa ư?

      Nhìn bộ dạng vẫn phát ra cái gì, Minh Dạ Phạm há miệng, đôi tay vươn ra hận thể xông lên bóp cổ , mở đầu ra xem rốt cuộc bên trong chứa cái khỉ gì, người đàn ông đúng là ngu ngốc hết biết.

      - Haiz. . . . . .- Minh Dạ Phạm vô lực cúi đầu thở dài cái, sau đó lại ngẩng đầu lên hỏi - Còn nhớ đồ ngốc tên là gì ?- Xem ra nếu ràng, người đàn ông này vĩnh viễn cũng đoán ra chân tướng chuyện này.

      - Đồ ngốc? Tên là Duy Nhất, làm sao? - Minh Dạ Tuyệt nghi ngờ hỏi. Chuyện này có quan hệ gì với ấy chứ?

      - Đồ ngốc của tên Duy Nhất, Lam Duy Nhất cũng tên Duy Nhất, xem? Còn cần em tiếp ?

      - Cậu ấy chính là đồ ngốc?- Minh Dạ Tuyệt chần chờ nhìn Minh Dạ Phạm, thấy cậu ta gật đầu cái, tin cười - thể nào, ba của đồ ngốc sớm chết rồi, mà ấy có ba, tại sao họ có thể là cùng người?

      - Gì? Hừ . . . . . . - Minh Dạ Phạm nhắm mắt cắn răng cố gắng bình tĩnh, chỉ sợ sơ ý chút, cậu xông lên bóp cổ mình. Hít hơi sâu, điều chỉnh lại tâm tình của mình, cậu mới lại ngẩng đầu nhìn Minh Dạ Tuyệt - Nếu em có người ba như vậy, em cũng thà để ông ta chết sớm, chẳng lẽ chưa từng điều tra thân phận của ấy?

      Minh Dạ Phạm dừng lại, thấy giống như muốn phản bác cái lại ngắt lờ cậu tiếp: "Coi như điều tra chuyện này, vậy trán đồ ngốc có vết sẹo, mà trán ấy cũng có vết sẹo vết, thế giới này có thể có hai người giống nhau nhưng vết sẹo người cũng thể y chang khác chứ? Vết sẹo đầu ấy là làm ra, đừng quên đầu đồ ngốc có vết sẹo, mà quên em cũng tin. Cũng đừng , ấy chung giường chung gối bảy năm mà trán ấy có vết sẹo cũng biết. Như vậy em chỉ có thể là đệ nhất thiên hạ Đại Ngốc Nghếch "

      Nghe đến đó, Minh Dạ Tuyệt sửng sốt, đúng là chú ý tới trán của nàng có vết sẹo, chỉ vì bình thường trán của luôn có tóc mái cản trở, mà cũng chưa từng nghĩ vén lên tóc của lên để xem trán thế nào, tự nhiên cũng biết đầu có sẹo hay .

      - Trời ạ, phải biết chứ? - Nhìn bộ dạng mê man của , Minh Dạ Phạm kinh ngạc trừng lớn mắt, chưa từng thấy qua người đàn ông nào sinh sống cùng vợ mình bảy năm lại biết người vợ mình có cái gì đặc biệt.
      Minh Dạ tuyệt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu, im lặng hồi lâu rồi gật đầu cái, quả chú ý tới những thứ này. Chẳng lẽ ấy ấy?

      - Trời . . . . . . - Nhìn gật đầu cái, Minh Dạ Phạm giơ tay lên chụp đầu mình, trời ạ, giết , tại sao cậu lại có người trai đần độn vậy chứ.

      - Em có gì để , chỉ có thể đáng đời , chung sống với ấy bảy năm mà biết trán ấy có vết sẹo, đến bây giờ vẫn biết ấy chính là đồ ngốc là có thể thấy được sơ sót với ấy thế nào. Ha ha, em khâm phục ấy, có thể kiên trì với người đàn ông như bảy năm. nên may mắn vì ban đầu ấy ngăn em, cho em biết chuyện này, cuối cùng cũng hiểu tại sao ban đầu ấy lại để em biết chuyện này. Tự giải quyết cho tốt ! - Minh Dạ Phạm cười gượng hai tiếng chút đồng tình nhìn , nếu lúc ấy cậu cho Minh Dạ Tuyệt chuyện này, khi Duy Nhất biết từ đầu đến cuối đều ấy, ấy càng tổn thương nặng hơn. Chuyện tới tình trạng này, chỉ có thể tự tìm, thể trách người khác.

      - Em ấy chính là đồ ngốc? Mà ấy cũng sớm biết chuyện này?- Minh Dạ Tuyệt vẫn quá tin tưởng, tim lại bất giác nhảy lên, tay có chút run rẩy. Tại sao có thể là đồ ngốc chứ?

      - ấy bỏ ra bảy năm, lại vẫn nghi ngờ ấy. Được, vậy cứ nghi ngờ ấy , bây giờ tuỳ nghĩ thế nào, dù sao hai người cũng ly hôn, ấy có phải đồ ngốc còn bất kỳ quan hệ gì với nữa. - Minh Dạ Phạm nhức đầu xoay người lại, dắt tay Diệp Lạc muốn rời khỏi nơi này. là chưa từng gặp tên nào như vậy. Đủ rồi, đúng là đủ rồi, Duy Nhất có thể kiên trì tới hôm nay cũng là cực hạn của rồi.

      - thể nào, chuyện này thể nào, tại sao ấy lại là đồ ngốc? Đồ ngốc gạt . - Minh Dạ Tuyệt run rẩy , tâm tư rối loạn, bùm bùm nhảy làm đau lỗ tai của . thể nào, tại sao ấy có thể là đồ ngốc, đồ ngốc chưa bao giờ lừa . Nếu ấy sớm ở bên cạnh , sớm biết tất cả, tại sao ấy ? Tại sao cho ?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      - ấy lừa , là vẫn phát mà thôi.- Nghe , Minh Dạ Phạm quay đầu xác định Minh Dạ Tuyệt lâm vào trạng thái đờ đẫn , thấy nghe được cậu , càng trừng lớn mắt, thở dài cái cùng bên cạnh lên lầu.

      Nên có thể tự nhận ra, giờ cho biết để tự hiểu được chính tình cảm của mình.

      - lừa ? lừa tại sao lại cho ? lừa , tại sao ở bên ngây người bảy năm cũng chưa bao giờ từng ra này? Khốn kiếp- Rốt cuộc Minh Dạ Tuyệt đón nhận tin tức này, trong lòng dần dần dâng lên tức giận, trong mắt bốc cháy ngọn lửa, sớm nên cho biết, nếu như cho biết, chính là đồ ngốc, tuyệt đối xử với như vậy, cũng nghi ngờ . Phụ nữ chết tiệt, cư dám coi là đồ ngốc mà trêu đùa bảy năm, thể tha thứ.
      .
      "Rầm" tức giận đằng đằng mở cửa xe ngồi lên, xe hơi lập tức mang theo ngọn lửa lao .

      Khốn kiếp, cũng muốn hỏi chút, là ai cho lá gan lớn như vậy, lại dám lừa nhiều năm như thế.

      Chạy thẳng tới trước nhà Duy Nhất rồi chợt thắng xe lại, tiếng tiếng thắng xe chói tai lập tức vang lên, mọi người ven đường lập tức kinh hãi.

      chợt mở cửa xe xuống, lại "Rầm" tiếng đóng sầm cửa xe lại, tức giận bước về phía cánh cổng kia, nhất định phải tìm được người phụ nữ chết tiệt đó, nhất định phải hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nhưng trời chiều lòng người, cửa sắt vẫn đóng như khi bọn họ rời khỏi lúc sáng sớm, nó có vẻ như chủ nhân còn chưa trở về.

      Nhìn cánh cửa đóng, trong lòng tức giận chỗ phát tiết, chợt nhấc chân đá cửa sắt cái "rầm", cửa sắt lập tức phát ra tiếng tiếng vang to lớn. Tiếng vang qua lại từ từ khôi phục yên tĩnh.

      muốn gọi lớn, muốn gầm to, thế nhưng có người để phát tiết, chỉ có thể nén toàn bộ tức giận ở trong lòng. phát ra được lửa giận, toàn thân đầy lệ khí, tản mát ra từ cơ thể , khiến khí quanh trở nên khẩn trương mà nặng nề, từng người ngang qua, cảm thấy hơi thở tản ra ý từ người , lập tức cũng tránh xa xa, vòng đường vòng cũng muốn qua người .

      Trang Nghiêm ôm loại hoa cuối cùng thả lên xe, rồi xoay người lại nhìn Duy Nhất chuyệnvới chủ cửa hàng.

      - Vậy trước tiên cứ như vậy, lần sau loài hoa này đến nhớ phải để nhiều nhiều cho tôi nha.- Duy Nhất mỉm cười với chủ cửa hàng, những loài hoa này đều là sản phẩm mới của nhà nghiên cứu đặc biệt ở công ty nào đó bên nước ngoài, chỗ khác có cho nên cũng cực kỳ dễ bán, mỗi lần loài hoa mới vừa đến đều bị người mua hết sạch.

      - Dĩ nhiên, chỉ cần muốn, tôi để cho . - Chủ cửa hàng cười .

      - Ha ha, cám ơn, về sau nếu có sản phẩm mới nhớ cho tôi biết nha.- Duy Nhất cũng mỉm cười .

      - Dĩ nhiên, dĩ nhiên. - Chủ cửa hàng vội vàng trả lời.

      - Duy Nhất, xong chưa? - Trang Nghiêm dựa vào xe hỏi.

      - Được rồi, xong ngay. - Duy Nhất quay đầu tiếng với Trang Nghiêm ở bên cạnh xe, sau đó lại tạm biệt với chủ cửa hàng, đến cạnh xe hơi.

      - Trang Nghiêm, xem chúng ta có phải cũng nên có người đặc biệt nghiên cứu chế tạo sản phẩm mới ? Như vậy nên cũng cần phải đến đây mua hàng. - Trong xe, Duy Nhất như có điều suy nghĩ với Trang Nghiêm.

      - Cũng đúng, ý nghĩ này tồi, nếu như em muốn làm làm . ủng hộ em.- Trang Nghiêm quay đầu lại cười với .

      - Đừng có em cái gì cũng kêu được chứ, phải có chút ý tưởng, cảm thấy như vậy có được ? - Duy Nhất bất mãn , lần nào cũng đều như vậy, cũng phản đối, khiến có cảm giác mình giống như hỏi bức tường vậy.

      - Ý nghĩ của cậu vốn rất tốt mà! Vườn hoa là của em, đương nhiên là muốn em quyết định, hơn nữa từng ấy năm, mặc dù đều là chúng ta cùng quản lý, nhưng lần nào cũng là em quyết định, hơn nữa quyết định của em cũng chưa từng sai lầm, như vậy còn chưa đủ để mình tin tưởng em sao? - Trang Nghiêm quay đầu lại cười với . Trong mắt cực kỳ tin tưởng.

      - Ha ha, tin tưởng mình như vậy? Ngộ nhỡ em quyết định sai rồi phá sản sao? Đến lúc đó em hít gió tây bắc sống nha!- Duy Nhất buồn cười nhìn . cũng quá tin tưởng nàng rồi.

      - sợ, em phá sản nuôi em, tuyệt để em phải hít gió tây bắc.- Trang Nghiêm cười giỡn, trong mắt rất nghiêm túc.

      - cần đâu, ngày nào đó kết hôn sinh con, em muốn gây trở ngại cho đâu.- Duy Nhất tươi cười quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, thể vĩnh viễn lệ thuộc vào bọn họ được.

      - Vậy cũng kết hôn, chỉ coi chừng em thôi có được ?- Trang Nghiêm mỉm cười giống như cũng quá để ý, nhưng bàn tay cầm lái của từ từ nắm chặt lại, tim đập thình thịch.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :