1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước của tổng giám đốc Satan - Tử Yên Phiêu Miểu (Full 106c - Ngoại truyện 1 - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 75: TRANH CHẤP
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa
      Beta-er: Tịnh Yên




      - Đúng vậy . - Duy Nhất giọng ra. chưa từng nhắc đến chuyện của mình cho Nhu Nhi biết, Nhu Nhi cảm thấy kỳ lạ cũng là chuyện bình thường.

      - Nhưng. . . . . .- Nhu Nhi do dự nhìn lên mặt của mẹ rồi quay đầu lại nhìn mặt của ông lão nở nụ cười hiền từ, nếu như người kia làông ngoại của bé, vậy tại sao ông ấy lại đối xử gay gắt với mẹ như vậy?

      - Nha đầu, kêu tiếng ông ngoại . - Thượng Quan lão gia bước lên vài bước, tới trước mặt của Nhu Nhi, mặt mang theo nụ cười, sớm quên mục địch hôm nay ông đến đây.

      Nghe câu của ông, Nhu Nhi nhíu mày nhìn về phía mẹ Duy Nhất, muốn gọi, bởi vì vừa rồi ông ta mới lớn tiếng với mẹ, cho đến bây giờ vẫn còn chưa xin lỗi.

      - Nhu Nhi, ngoan. - Duy Nhất mỉm cười, vuốt ve đỉnh đầu bé rồi .


      - Ông ngoại. - Nhu Nhi nhìn mẹ Duy Nhất lát nữa rồi bĩu môi lên tiếng gọi ông ta, đợi Thượng Quan lão gia đồng ý, bé kéo kéo cánh tay Duy Nhất, hỏi: - Mẹ, chúng ta chưa à?

      Là mẹ muốn bé gọi bé nên bé mới gọi, nếu phải sợ mẹ giận bé cũng khồng gọi đâu. Bé thích người này.

      - Hử. . . . . . - Thượng Quan lão gia chuẩn bị đáp lại câu, lại thấy nó quay đầu , giống như căn bản thấy hữu của ông ở đây. cứng ngắc mặt chuyển sang cười cợt. Bị người khác lạnh nhạt cũng đành, nhưng đây chỉ là đứa bé thôi, trừ Duy Nhất ra ai dám đối với ông như thế.

      Ông Thượng Quan nhìn vẻ mặt để ý tới của Nhu Nhi, nụ cười trở nên ôn hòa hơn rất nhiều. Ừ, tệ, đứa này rất có tương lai.

      - Dạ, sư phụ, sư nương, hai người vào nhà trước ạ, con với Nhu Nhi mua ít đồ rồi quay về ngay. Mấy cũng vào nhé! - Duy Nhất ngẩng đầu với với vợ chồng Thượng Quan lão gia rồi câu rồi quay sang nhìn mấy người con trai đứng bên cạnh mình nãy giờ, họ cứ đứng đó nhìn chằm chằm cũng lên tiếng chuyện.

      - Mua đồ? Lúc khác mua được? Tại sao vừa nhìn thấy chúng ta con lại mua đồ? muốn nhìn thấy bọn này à? - Thượng Quan lão gia nhướng mày, nhìn thẳng vào mặt Duy Nhất.

      Đứa này cũng phải bỏ trốn lần thứ nhất rồi, mỗi lần bị chèn ép là nóng nảy bỏ , cũng quản người khác có lo lắng vì nó hay , gặp phải chuyện gì cũng chưa bao giờ cho bọn họ biết, sợ bọn họ la rầy . khi bọn họ vô tình biết, nó lại lặng lẽ bỏ để họ tìm ra được, suýt khiến cho chừng ấy người nổi điên vì nó, sau này cũng dám chọc giận nó làm gì, cái gì cũng nghe theo nó, nó mới ngoan ngoãn ở lại đây.

      - phải đâu, lần nãy con quay về rồi nữa, bảy năm thấy mọi người con lại càng nhớ mọi người. Cũng lại, nơi này là nhà của con, con muốn chạy, chạy đâu nữa đây ạ? - Duy Nhất cười cười tới bên cạnh ông, khoác cánh tay ông, trong giọng mang theo chút nũng nịu của đứa bé.

      phải là cảm nhận được nuông chiều của ông và các , tùy hứng, cố chấp, bọn họ đều tiếp nhận, chưa bao giờ trách mắng , cũng như lúc này đây, chút với , nhưng khi bọn họ mắng cũng chính là lúc tự gây tổn thương cho mình, mới khiến họ chửi người khác, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ ra tay đánh . Cũng vì bọn họ dung túng cho , bảo vệ , cho nên mới cảm thấy mình thiếu bọn họ rất nhiều. Rất nhiều, nhiều đến nỗi chính cũng thể hình dung được.

      - Vậy con làm gì? Chúng ta vừa mới gặp con, lúc nào mua đồ chẳng được, cần gì phải bây giờ? - Ông cụ bị lời ngon tiếng ngọt của làm cho hồ đồ, hỏi lại .

      - Bởi vì hết quần áo mặc rồi, lúc tới cũng mang theo gì, sư phụ nhìn này, con chỉ có bộ đồ duy nhất nên phải mua chứ? - Duy Nhất tách người ra để ông nhìn bộ quần áo người mình, bây giờ muốn để moị người tình bĩnh chút, chừng cuộc đấu chuẩn bị diễn ra đấy.

      - Ly hôn mà cũng mang theo quần áo? Mẹ kiếp, thế người ta nên mặc gì đây hả? Ba con bé là thằng nào? cho ba biết, ba trừng trị tên đó cho con, lại còn dám ăn hiếp bảo bối của ba, còn muốn sống nữa đây? - Nghe được lời của Duy Nhất, lúc này ông cụ mới chú ý đến quần áo người của nó, chân mày nhíu chặt mang theo tức giận. Quần áo người nó, kiểu dáng cũ kĩ đến thể nhìn ra, bây giờ làm gì có ai mặc mấy kiểu này đâu?

      - Hả. . . . . . , sư phụ, trước tiên con vẫn nên mua quần áo, quay về rồi con chuyện với mọi người nhé? - Duy Nhất cười nịnh tiếng, trả lời câu hỏi của ông.

      biết ông được nhất định làm được. khi ra rồi, nhất định tạo thành cuộc chiến lớn, mà muốn có gì dính dáng đến cái người tên Minh Dạ Tuyệt kia nữa, càng muốn khiến người thân của mình thêm lo lắng và rối rắm.

      - Được, được, nhanh , mấy người đưa nó mua quần áo, mua nhiều chút, làm sao bảo bối của ba lại ăn mặc nghèo như vậy? - Thượng Quan lão gia xong nhìn sang Nhu Nhi đứng bên cạnh Duy Nhất - Đúng rồi, cũng mua con nhóc này vài bộ. Thiệt là, cái tên khốn kia làm dám ức hiếp người của Thượng Quan chúng ta, để cho ta biết là ai ta làm thịt . - Thượng Quan lão gia thở phì phò cắn răng nghiến lợi .

      - Dạ. - Mấy người phía sau nghe lời của ông, chỉnh tề đáp lời, thanh vang dội giống như muốn làm thủng màng nhỉ.

      - Hả. . . . . . , đừng, tự con cũng có thể đảm nhiệm công việc này mà.- Vừa nghe lời của ông, Duy Nhất vội vàng , biết mấy luôn nghe lời của sư phụ, nhưng nếu như mua đồ mà kèm theo cả đống người như vậy, thà giết còn tốt hơn.

      - Ba rồi, phải nghe. - Ông cụ giận dữ trợn mắt , chính là do nó biết cách chuyện, cũng thích giải thích, mới có thể khiến cho người ta ức hiếp mình, nó bị ức hiếp cũng có nghia là ức hiếp người của Thượng Quan.

      CHƯƠNG 75 (KẾT)
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa
      Beta-er: Tịnh Yên




      - Sư phụ. . . . . .- Duy Nhất bất đắc dĩ hét lên, làm sao mà vài năm gặp thế mà tính tình ông vẫn chẳng thay đổi?

      - Làm gì? Mau , ta vào trong nghỉ ngơi lát, ta nhận được điện thoại nguyên cả đêm đến đây, cái bộ xương già này cũng sớm khô chết vì con thôi.- Thượng Quan lão gia để ý đến dáng vẻ của Duy Nhất, vào trong nhà.

      - Nếu như để mấy theo con, vậy con rời khỏi đây, sau này cũng đừng hòng gặp lại con. - Duy Nhất cao giọng với theo bóng lưng ông, đây là chuyện mà ông ấy sợ nhất, mỗi khi ra chiêu này ông cũng dám có ý khiến gì nữa.

      - Ừm . . . . . , tối thiểu cũng để Ba với Bốn với con, con lại có xe, bọn họ mang con .- Thượng Quan lão gia dừng lại chút, sau đó .

      - Con biết lái xe. - Duy Nhất cam tâm mà . ra ngoài với hai người đàn ông khó chịu tới mức nào đây.

      - Vậy được, ít nhất phải có người cùng con, bằng ta cũng với con.- Thượng Quan lão gia lùi lại bước, tính tình của ông biết , nhưng tính khí của , hẳn là ông có cách trị. Nếu như, uy hiếp chút thỏa hiệp đâu.

      Duy Nhất gì, chỉ nhìn ông chằm chằm ông mà nhúc nhích, sư phụ hơi quá rồi đấy? Lớn tuổi như vậy tôi mà lại còn ra chiêu con nít này với .

      Ban đầu, được ông nhặt về , vừa bắt đầu ông cũng thích chút nào. Cũng biết tại sao, đột nhiên có ngày, ông ấy lại đối xử tốt với , cũng chưa bao giờ cho phép mấy lớn ăn hiếp , còn bảo bọn họ đảm bảo an toàn cho , để cho bị thương, cũng cho làm mấy cái chuyện nguy hiểm. Cho nên, cho dù có công phu tốt đến mấy nhưng chưa bao giở sử dụng trước mặt người khác, mà người khác cũng biết là đệ tử của Thượng gia, thậm chí còn lợi hại hơn mấy người em của mình. Chỉ là, bọn họ lại xem giống như đứa bé có năng lực bảo vệ bản thân mình, ngày ngày bên cạnh phải ông này hôm sau cũng có ông khác. Như người nhà vậy, để cho luôn cảm thấy ấm áp, nhưng có lúc cũng làm cho vô cùng nhức đầu, tỷ như tình huống ngay lúc này đây, khiến cho có ý nghĩ muốn trốn ra khỏi nhà.

      - Gì. . . . . . , sao con lại nhìn ta như vậy... ta cũng vì muốn tốt cho con mà thôi. Nha đầu thối, con phải có lương tâm chứ.- Thượng Quan lão gia nhìn thấy ánh mắt thẳng tắp của chuyển tầm nhìn lên, chính là do ông yên tâm, ai bảo nó là đứa con duy nhất trong sáu đưa trẻ?

      - Lão già, ông nghe theo nó , Duy Nhất cũng phải là đứa con nít, ông đừng giống như người giám thị vậy, khiến cho con bé cảm thấy thoải mái . - Lão phu nhân nhìn Duy Nhất đứng đó im lặng lên tiếng, lại nhìn qua nét mặt của Thượng Quan lão gia, nhàng thở dài tiếng rồi kéo lấy ông.

      - được, ít nhất phải có người cùng nó. - Ông chịu từ bỏ, đây cùng là giới hạn cuối cùng trong kiên nhẫn của ông, cho phép thỏa hiệp.

      - Con , con . - Mấy người nghe lời của Thượng Quan lão gia nhìn nhau tiếng, sau đó lại nhìn Trang Nghiêm đứng bên, rồi cùng nhau lên tiếng.

      - Con với em ấy. - Trang Nghiêm thấy ông giống như giận rồi, lại thấy mấy lớn tranh nhau cùng với Duy Nhất, trong lòng chợt gấp gáp, nhanh chóng bước tới trước mặt Duy Nhất rồi tiếp - Bảy năm nay em mới quay lại đây, đối với hoàn cảnh nơi này cũng quen thuộc là bao, còn coi như người mọi chuyện ở đây nhất, vậy để dẫn em !

      - Ừ.- Duy Nhất nhìn người đứng trước mặt mình gật đầu cái, biết nếu như mình kiên trì, Thượng Quan lão gia nhất định theo , vậy để Trang Nghiêm cũng còn khá hơn chút.


      - Nhu Nhi, chúng ta nào con. - Duy Nhất bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó dắt tay Nhu Nhi về phía xe của Trang Nghiêm.

      - , còn đứng sững ở đây làm cái gì? Vào trong nhà - Thượng Quan lão gia nhìn xe của Trang Nghiêm từ từ rời khỏi tầm mắt, quay đầu nhìn thấy mấy đứa còn lại cũng nhìn theo, lên tiếng ..

      Thượng Quan lão gia có con , trong năm đứa con trai của ông, cũng chỉ có con trai cả và thằng hai là con ruột của ông, mấy đứa khác đều là nhi, hoặc là ông nhận nuôi hoặc là ông nhặt được. Nhưng ông vẫn luôn có tiếc nuối, đó chính là ông đứa con nào, phải là có người nào chịu sinh con cho ông, mà bởi vì cầu của ông quá cao, nên chưa có bé nào ông thấy ưng thuận nhân làm con nuôi.

      Năm đó ông vô tình nhặt được Duy Nhất trong lòng cũng chẳng có bao nhiêu thích thú với nó. Còn nhớ , khi đó nhìn thấy nó nằm trước xe mình mặt chút máu khiến ông vô cùng giật mình, ông đụng vào nó nhưng nó lại té trước xe của ông, chiếc ống quần màu trắng của nó lên vài vệt máu tươi, đôi chân trần đầy vết thương , máu đổ hòa với màu xe đen trở nên quỷ dị lạ thường. Lúc ấy, ông cũng đành lòng bỏ mặc người đầy vết thương và hôn mê nên mới đem nó về nhà.

      Vừa bắt đầu, ông cũng thích nó, nhưng khi nhìn thấy nó chuyện với người khác, thậm chí mỗi khi đến bế nó, nó cũng lên tiếng, chỉ khiếp đảm nhìn người khác chơi vui vẻ, trong mắt lên hâm mộ nhưng xen lẫn cảnh giác trong lòng ông xuất nỗi thương tiếc dành cho nó.


      ----------


      CHƯƠNG 76: HOÀI NGHI
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa
      Truyện chỉ được đăng tại ***************.com




      Sau này, nó gì, khiến cho ông, muốn đem nó đưa , nhưng lại có chút bận tâm, với tình tình của nó dễ dàng va chạm với người khác được.. Mặc dù, ông cũng biết lý do vì sao nó lại chuyện, nhưng ông nhìn ra được, mỗi khi nó đứng ở cửa nhìn mấy đứa khác chơi đùa trong mắt lóe lên tia hâm mộ. Khi nó nhìn thấy ông với vợ dạy mấy đứa khác luyện công, hoặc lúc chuyện cùng trời cuối đất với bọn nó, trong mắt nó đều lên khát vọng cùng ưu thương.

      Thấy bộ dạng củ nó như vậy, ông lại càng bỏ rơi nó được, ông sợ rằng nếu đưa nó cho người khác bị ức hiếp. Sau đó ông quyết định giữ nó lại, ông cố gắng lôi kéo nó ra chơi đùa cũng lũ trẻ, lúc luyện công với mấy nhóc, để cho nó ngồi bên nhìn, lúc luyện công bảo mấy đứa chuyện cùng với nó, mặc dù khi đó ông chắc biết nó mở miệng đâu, nhưng ông muốn chính mình dùng hành đồng để cho nó biết, bọn họ phải là người xấu, nó có thể tin tưởng bọn họ.

      Sau này, nó từ từ quen thuộc với bọn nhot, cũng bắt đầu từ từ chuyện cùng bọn họ, nhưng mà khi thấy ông nó vẫn mở miệng chuyện, cho đến ngày, khi ông dạy các con luyện công, nó chầm chậm bước đến gần ông, bật thốt ra câu đầu tiên với ông, đó chính là, nó muốn học võ. Khi ông hỏi vì sao lại muốn hoc, nó im lặng giải thích với ông.

      Thấy nó thêm gì nữa, vì vậy ông : "Chỉ cần con ra lý do, ta liền dạy cho con." Khi ông xong câu đó, nó lại đột nhiên cúi đầu xuống, cho là nó im lặng gì thêm, nào ngờ thanh bật thốt dưới cái cúi đầu: "Con muốn bảo vệ chính mình."

      Nghe được câu này, lúc đó ông sững sờ, "Tại sao muốn bảo vệ mình? Ở chỗ này có ai ức hiếp con đâu." Ông khom người hỏi lại, lại cẩn thận thấy được đôi mắt đỏ mọng của nó, nước mắt lặng lẽ trào dâng trong đôi mắt nó, nhưng rơi xuống, nó cắn chặt đôi môi để tiếng khóc thoát ra khóe miệng.

      "Bởi vì, chỉ cần con học võ bảo vệ được chính mình. cần phải sợ kh con ngủ mình, cũng sợ bóng đêm đen kịt trong căn phòng ấy. Càng cần sợ người khác vứt bỏ con, khiến con có nhà ở. Chỉ cần con học được những thứ này, con còn sợ người ta, con muốn trở nên dũng cảm hơn, dựa dẫm vào người khác nữa." nhàng mà ra, mấy câu ngắn ngủn nhưng lộ hết nỗi sợ hãi lẫn đơn bên trong, mất lòng tin của nó đối với người khác.

      “Con yên tâm, dù ở đây con học võ, mọi người ở đây cũng vứt bỏ con, mọi người ở đây cũng bảo vệ con, người nào dám khi dễ con đâu." Khi thấy mất lòng tin vào con người trong đôi mắt ngây thơ của đứa trẻ này, tim ông chợt đau nhói, trong mắt có chút ươn ướt.

      Nó cũng chỉ là mộ đứa trẻ con, tại sao lại toát ra cái nỗi chua cay cung tang thương như vậy? Rốt cuộc nó gặp phải chuyện gì, khiến con bé lại mất nụ cười trẻ thơ?

      ", con muốn học. Xin hãy dạy cho con được ? Con gây thêm phiền toái cho người nữa, con tự chăm sóc mình." Lời của con bé trở nên thấp hơn, thanh run rẩy giống như đãng nhẫn nại lấy cái gì đó, bàn tay nắm chặt, trong mắt cũng có nước mắt, nhưng chính nó lại khóc.

      Ông nhìn nó cuối đầu thấp, đột nhiên muốn cự tuyệt nó, cũng quên được dáng vẻ nhẫn nhịn của nó. Trầm mặc hồi lâu, ông đồng ý với nó.

      Cũng chính từ giây phút ấy, ông quyết định nhận nuôi bé này, muốn bảo vệ đứa tốt. ngày lại ngày trôi qua, quật cường của nó khiến lòng ông đau, nó luyện công mà giống như muốn sông vậy, dập đầu rồi phá hoại cái chân, vài lúc lại ngã khiến cánh tay bị thương, nhiều lúc đụng đầu sưng lên cục, nhưng nó chưa bao giờ kêu la tiếng, cũng chưa bao giờ khóc, càng chủ động nhờ người khác giúp đỡ nó, cũng chủ động đến gần bất kỳ kẻ khác. Cái cơ thể bế ấy cứ tiếp tục kiên trì.

      Nó kiên cường tác động tới ông, cũng tác động đến các con của ông. Từ đó về sau, cần ông ra lệnh, những đứa trẻ kia cũng tự chủ động bảo vệ cho nó, chăm sóc nó, để lúc nó luyện công ảnh hưởng đến cơ thể của mình. Từ từ, bọn họ đối với nó là mến, vượt lên cả tình cảm ông dành cho nó.

      Nó rất cố chấp, chỉ cần nó nhận định chuyện gì, người nào có thể khiến nó nghĩ thông suốt, chỉ cần chuyện nó muốn làm cũng có ai khiến nó ngừng lại. Nhưng khi nó liều mạng tập võ, mỗi người trong bọn họ đều đau lòng thôi. Cho đến có ngày, ông nếu như nó còn tiếp tục như vậy pong thu lại lời nó lúc trước, ông dạy võ cũng cho nó ở lại nơi đây, mới khiến nó ngưng lại việc liều mạng luyện võ. Nhưng từ đó về sau, mỗi người trong bọn họ vẫn yên tâm về nó, nếu nhìn thấy bóng dáng nó đâu lập tức kiếm nó lôi về đây cho bằng được. Chỉ sợ nó lại tập luyện mình ở đâu thôi.


      Cũng bởi cái tình kiên trì của nó, công phu của nó so với những đứa trẻ khác nhanh hơn nhiều, thậm chí từ từ vượt qua mây đứa con của ông, nhưng là, dù nó có lợi hại tới đâu các con của ông luôn ra sức bảo vệ nó, giây phút nào cũng nhìn nó, dù ai gì vẫn thay phiên nhau bảo vệ nó.

      Theo thời gian chậm rãi qua , nó học xong mọi thứ, cũng bắt đầu chuyện tươi cười hoặc đôi lúc nũng nịu với bọn họ, nhưng tất cả nhưng thứ này thay đổi, thể khiến bọn họ đau lòng vì nó được.

      Từ trong mảnh ký ức lấy lại tinh thần, Thượng Quan lão gia lắc đầu cái rồi vào nhà, mặc dù nó thay đổi rất nhiều, đối với bọn họ vẫn mở rộng trái tim, nhưng lời nó muốn dù ai có hỏi nó vẫn trả lời, cho dù bất cứ ai tìm mọi biện pháp cũng khiến nó mở miệng được. Tựa như năm đó hỏi nó tại sao lại nằm ở đỉnh núi kia chẳng hạn, cho tới bây giờ bọn họ vẫn thể biết chuyện gì xảy ra.

      Lúc nó bỏ 7 năm, nó chưa từng chuyện với bọn họ lần, trong bảy năm ấy nó đến những đâu, ông cũng từng cố gắng điều tra thông tin nhưng vẫn có gì về nó, cách đoạn thời gian báo tin cho cả nhà biết, nó bảo nó tìm hạt giống ở nơi này, dần dần bọn họ cũng tin tưởng lời của nó..., bởi vì bọn họ tim được bóng dáng của trong thị trấn này. nghĩ đến, lúc nó quay về trong dáng vẻ nhếch nhác này lại khiến cho ông đau lòng, ông muốn đánh người? Nếu để cho ông biết tên nào ưc hiếp bảo bối nhà Thượng Quan, ông nhất định làm thịt người kia, vứt cái oán khí trong lòng của ông.

      Nghĩ tới đây, Thượng Quan lão gia chợt cắn vành môi, trong mắt bắn ra ta độc á, người của Thương Quan ông dễ dàng trêu chọc được đâu. Ức hiếp bảo bối của ông càng thể tha thứ được.

      Trang Nghiêm vừa lái xe, vừa suy nghĩ về người con bên cạnh và đứa được ôm vào lòng, thoáng qua trong mắt đơn lẫn mối nghi ngờ. Cũng muốn hỏi lý do tại sao lại ly hôn? Cũng muốn hỏi , trong khoảng thời gian đó có nghĩ về ? Nhưng lời vừa đến khóe miệng, lại nuốt xuống, bởi biết nên hỏi thế nào cho đúng.

      - Những năm qua sống tốt chứ? - Cuối cùng lại chọn đề tài quá nhạy cảm.

      - Ừ. . . . . . , rất tốt. - Duy Nhất nhìn khuôn mặt nghiêm túc của rồi nở nụ cười , nhìn bộ mặt phớt lờ của khiến cơ thể giật giật vài cái.

      Bảy năm thấy, nhay đổi nhiều rồi, trước kia tên thiếu niên suốt ngày bên cạnh người giờ còn, trưởng thành hơn, nụ cười nghịch ngợm khi nhìn thấy giờ còn, cái nhíu mày vầng trán như có tâm muốn hỏi nhưng lại thôi.

      - A, nếu luôn ở thành phố này, tại sao lại chưa tới gặp . . . . .nhóm người? - Trang Nghiêm đột nhiên hỏi, giọng nóng nảy mang theo chút gấp gáp chút tức giận.

      cũng biết chính mình bị gì, vốn nghe cả trở lại vui vẻ muốn thấy ngay lập tức, nhưng khi nghe kết hôn lại có con , khiến trái tim như bị cắt nửa.

      vẫn ôm tình cảm đặc biệt dành cho , khi còn , lần đầu tiên nhìn thấy ý nghĩ muốn chăm sóc tốt cho cả đời này. Cho nên luôn quấn lấy , theo , coi như biểu chán ghét với , vẫn cứ ở bên cạnh . Mấy biết tâm của , cho nên khi ở bên cạnh , mấy trai rời , để cho bọn họ gần nhau hơn. cứ cho rằng, theo thời gian để . lại lo đến việc người đàn ông khác. Bởi vì lấy việc thích giao tiếp với người khác, nếu như phải là người quen biết cũng để ý tới họ. Cho nên, vẫn rất yên tâm về tùy hứng của , nghe theo ý tưởng điên rồ của . Lại nghĩ rằng, lần buông tay ấy khiến mất bảy năm, sau ngày hôm đó vì nhớ nhung mà khiến gần như phát điên, nhưng bởi vì câu bình an của để tâm kích động xuống. Tận đến ngày hôm qua, khi nhận điện thoại của , nghe giọng của ..., mới biết luôn ở trong thành phố này, chỉ là ở đầu thành phố, ở cuối thành phố mà thôi. Khi biết luôn ở bên cạnh trong lòng khó có thể áp chế được ước muốn chạy đến gặp , nhưng lại đè nén được, bởi biết tính tình như thế nào, nếu như được cho phép của mà tới đó, ghét . Nhưng tại như thế nào, tại lấy được cái gì? Là cái tin tức kết hôn.

      - phải về bây giờ em quay về rồi sao? -Duy Nhất quay đầu mỉm cười nhìn gò má cứng ngắc của , trong lòng có chút áy náy, là do quá tùy hứng, biết bọn họ bao dung cho lợi dụng chuyện đó mà làm càng.

      - trở lại, chỉ là, trở về cách kinh động trời đất. - Trang Nghiêm nghiêng đầu nhìn đứa bé trong ngực , cỗ khát máu muốn bộc phát, trái tim , giống như bị kim chích mà đau đớn, tay nắm chặt vô lăng.

      Chuyện gì cũng đều nghĩ đến, nhưng chưa từng nghĩ gả cho người khác, có con với người khác, nhưng có phần của , vẫn luôn cho rằng là của , dù có con cũng là con của . Nếu như sớm biết có ngày hôm nay, năm đó gì để phải ra , nhất định tìm biện pháp giữ lại bên cạnh mình.

      - Ha ha, đúng rồi, đây là con em, Nhu Nhi, mau gọi cậu con. - Duy Nhất nhìn gò má tức giận của , áy náy cười tiếng dám nữa cái gì, chợt đổi đề tài,

      - Cậu . . . . .

      - Đừng gọi chú là cậu, gọi chú ! - Trang Nghiêm cắt đứt lời của Nhu Nhi, đè tức giận xuống dưới đáy lòng, nhàng . Nhìn đứa bé có phần hồn nhiên như Duy Nhất, trái tim run lên. Theo bản năng muốn đứa bé này gọi là cậu, nếu như để nó gọi là cậu, đó chính là gián tiếp thừa nhận mình là trai của Duy Nhất, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ mình là của , chỉ muốn làm người đàn ông bên cạnh , người ông hữu trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của .

      Nhu Nhi ngẩng đầu nhìn mẹ, lại nhìn cái người lái xe, biết nên gì cho phải.

      - trai của em, tại sao muốn con em gọi là chú? - Duy Nhất kỳ quái hỏi, nếu như Nhu Nhi đều gọi mấy người kia là cậu, lại gọi là chú phải quá kỳ lạ sao?

      - cũng phải là trai em, với em cũng có quan hệ máu mủ, tại sao phải gọi là cậu chứ? Lại , em có gọi trai sao? - Trang Nghiêm hồi hộp, ánh mắt lóe lên.

      Từ đến lớn, gọi trai mà kêu tên họ đầy đủ mà thôi.

      - Cũng đúng - Duy Nhất nghiêm túc suy nghĩ rồi , từ đến lớn ở cùng với , phải cãi nhau cũng gây náo loạn, chưa từng chuyện bình thường. Huống chi đến chuyện gọi tiếng trai.

      - Được rồi, vậy gọi chú nhé! Như vậy dễ nghe, còn có vẻ trẻ hơn chút. 0 Trang Nghiêm chịu đựng phiền muộn trong lòng từ từ ngừng xe lại: - Chúng ta đến nơi rồi, xuống xe thôi.

      Duy Nhất nhìn ra bên ngoài, sau đó cùng Nhu Nhi xuống xe, mà Trang Nghiêm vẫn đứng phía sau , tham luyến ngắm nhìn bóng lưng của , muốn đến gần nhưng lại dám đến gần gũi quá.

      Bảy năm thấy, có nhiều điều muốn cùng , cũng muốn hỏi tại sao bảy năm qua lại cho biết tin tức về , muốn hôn cái, xem trong lòng có hình bóng của , nhưng há miệng rồi lại ngậm lại, biết nên hỏi như thế nào.



      Minh Dạ Tuyệt nhìn đống tài liệu trước mặt, mày nhíu lại thành tòa núi .

      ra từng có nhóm người đến nhà tìm Duy Nhất, mà người cầm đầu lại là Hạ Thanh Lịch

      vẫn cho là cuộc sống của an tĩnh, cũng còn có người dám động đến người nhà của , sau cái vụ bang Thiên Minh năm ấy, cũng cẩn thận hơn và phái nhiều người bảo vệ hai mẹ con , chỉ là chưa bao giờ phát người khả nghi có liên quan đến , hơn nữa mấy năm nay, bang Thiên Minh cũng rút ra khởi giới xã hội đen, cho nên cũng còn gây hấn với mấy lão đại khác trong giới hắc bang. Với danh tiếng của Minh Dạ Tuyệt mà , chẳng có ai dám gây chiến với thế lực ta cả, trừ phi người đó muốn sống nữa. Mấy năm nay yên ả trôi qua, khiến cho buông thả nhưng thể ngờ lại có thể xảy ra chuyện nhưthế, con ả bé lại dám động đến người nhà của .

      Vốn chuyện này rất dễ xử lý, chỉ cần tìm người gây chuyện rồi hỏi bọn chúng xảy ra chuyện gì, cũng sợ Hạ Thanh Lịch buông lời ngụy biện hay tên cầm đầu chối cãi. thoát khỏi giới xã hội đen, nên cũng muốn dùng phương pháp đen tối xử lý ta, mà ta cũng đáng giá để khiến ra tay. Nhưng vấn đề chính là, mấy người kia tới nhà , và bằng cách nào. Cho nên, khi người của tìm tên cầm đầu hỏi chuyện ta cho ai đến nhà tìm cả

      Tất cả mọi chuyện đều quá kỳ quặc, đến bây giờ thể biết người cứu mẹ con Duy Nhất là ai. Mà đối với Hạ Thanh Lịch cũng có chứng cớ gì, ta có chết cũng thừa nhận làm chuyện này.

      Nhưng bắt đầu nổi lên lòng hoài nghi với Hạ Thanh Lịch, mặc dù ta thừa nhận chuyện này, cứ đứng trước mặt là cãi xanh tử, nhưng có người làm chứng hôm đó ta có đến nhà của , sao có thể tin lời ta được đây. Chỉ là, bây giờ thể tìm người trong cuộc làm , chuyện cụ thể như thế nào người khác hoàn toàn hiểu , khiến thể ra tay. Còn có việc, làm cho nổi lên cảnh giác đối với Hạ Thanh Lịch, đó chính là ta có thể thuê người giới xã hội đen đến gây chuyện tuyệt đối phải người đơn giản, bởi người bình thường dù có dùng tiền cũng thể mời bọn họ tới đánh người, mà Hạ Thanh Lịch chỉ là thư ký của Tổng giám đốc thôi, có ra tiền chắc cũng thể làm được việc này. Tất cả đều để lộ ra điểm kỳ lạ, mấy ngày nay phái người điều tra tất cả những chuyện có liên quan đến Hạ Thanh Lịch, chắc lâu nữa tin tức được báo lên đây.

      - Lập Được, vào đây lát. - Minh Dạ Tuyệt nhấc điện thoại bàn, rồi dựa và ghế ngồi.

      - Tổng giám đốc - Phương Lập Hàng nhận được điện thoại lập tức vào, cung kính đứng trước mặt .

      - Mấy hôm rồi Hạ Thanh Lịch có hành động gì ?

      - Tạm thời có hành động gì kỳ lạ, ở trong công ty ta giống như rất nghiêm túc làm việc, nhưng ở ngoài công ty . Tổng giám đốc, có mấy lời này, tôi biết nên cho . - Phương Lập Được do dự chút.

      - . - Minh Dạ Tuyệt ngẩng đầu .

      - Tổng giám đốc, đến phút cuối tôi vẫn cảm thấy Hạ Thanh Lịch phải là người phụ nữ bình thường, người có thể đem mọi chuyện trở nên ràng như vậy, thể nào là phụ nữ nhát gan. Chẳng lẽ tổng giám đốc thấy kỳ quái sao? - Phương Lập Được nhìn chút rồi .

      Nghe cậu ta thế, Minh Dạ Tuyệt nhăn trán như suy nghĩ về điều gì đó. Đúng vậy, người có năng lực xử lý tốt như vậy, tại sao có thể là phụ nữ nhu nhược? Trước kia là do quá sơ sót. Chọn ta vào công việc này, chẳng qua là nhìn ra năng lực của ta, mà ta ở công ty này đâu phải chỉ có hai ba năm, nên cũng buông lòng cảnh giác, ngờ lần đầu tiên buông lỏng cảnh giác đối với phụ nữ này lại khiến cho chuyện lớn này xảy ra.

      - Bắt đầu từ hôm nay, tất cả tài liệu liên quan đến công ty để cho ta nhìn thấy, nhưng cũng được để ta nhận ra chúng ta hoài nghi, chưa? - Minh Dạ Tuyệt suy nghĩ lát rồi .

      - Dạ . -Phương Lập Được đáp lại.

      - khi ta có hàng động gì khác thường, lập tức cho tôi biết. Chuyện này càng ít người biết càng tốt, cậu xử lý việc này trước . - Minh Dạ Tuyệt ngẩng đầu .

      - Vâng - Phương Lập Hàng trả lời xong rồi nhanh chóng xoay người rời .

      Sau khi cậu ta ra ngoài, trong căn phòng, Minh Dạ Tuyệt rơi vào trầm tư, ả phụ nữ ở bên cạnh lâu năm như vậy lại khiến cho lơ là, là do quá mức coi thường người bên cạnh, quá tự tin vào bản thân, xem ra nên suy tính kỹ mọi chuyện.

      tháng sau.

      Minh Dạ Tuyệt và Phương Lập Được trước sau, hôm nay bọn họ có hợp tác rất quan trọng, đối tượng hợp tác ở trong khách sạn Hoàng Đô. Người này là người sở hữu Hoàng Đô, cũng lại là người chuẩn bị thừa kế Hoàng Tước.

      Lúc và Lập Được vừa vào khách sạn Hoàng Đô, lúc quẹo qua ngã rẽ suýt đụng vào mặt áo màu tím nhạt bên cạnh, người kia xem ra có chuyện gì rất gấp, chỉ cúi đầu xin lỗi tiếng rồi vội vã rời .

      Minh Dạ Tuyệt vốn cũng để ý làm gì đến người phụ nữ này, chẳng qua là khi nghe giọng của ta lại khiến cơ thể đột nhiên đứng lại, lúc ta qua người của , mùi hương quen thuộc lập tức bay vào trong mũi.

      Mùi vị đó. . . . . . ? Là ?

      Minh Dạ Tuyệt chợt quay người lại, nhìn kia đột nhiên biến mất, mắt trợn to, trái tim đập dữ dội.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 77: ĐỒNG DẠNG NHƯ VẬY (Đầu)
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa
      Beta-er: Tịnh Yên




      Minh Dạ Tuyệt nhìn bóng người phía trước có chút nghi ngờ, sao lại đến đây? Nơi này cũng phải là chỗ mà người bình thường có thể đến, ấy tới đây làm cái gì?

      tháng qua rồi, cho rằng nhanh chóng quay về, nhưng lại trở lại, lại thầm đợi chờ, từng nghĩ rằng quá tuần lễ quay lại, dù sao cũng chỉ là có tiền trong người, coi như có thể kiên trì, nhưng Nhu Nhi sao, lẽ ấy lại lo lắng cho con của mình sao? nghĩ tới tháng qua , vẫn chưa quay về, dần dần khiến trở nên nóng nảy, nhưng nhẫn nại tìm tin tức liên quan đến , bởi vì tin tưởng, coi như tại quay lại cũng có ngày nào đó quay về. như đánh cuộc, phụ nữ kèm theo đứa trẻ kiên trì được bao lâu.

      Nhưng bây giờ, nhìn thấy dáng vẻ của lúc này lại khiến cho kích động. Mặc dù chỉ liếc nhìn qua cái mà thôi, nhưng vẫn có thể nhìn ra được ngang qua, dáng vẻ vẫn như ngày trước, giống như những tháng ngày còn ở bên .

      - Tổng giám đốc, chúng ta thôi - Phương Lập Được nhìn thấy đứng bất động tại chỗ, vội vàng lên tiếng.

      Nghe cậu gọi, Minh Dạ Tuyệt từ trong hoàn hồn lại, đưa tài liệu trong tay cho Phương Lập Được

      - Lập Được, cậu cầm tài liệu này lên trước , bảo rằng tôi đến sau. - xong xoay người chạy ra ngoài.

      muốn nhìn xem người phụ nữ kia làm gì, có khả năng, chẳng có xu nào trong tay mà vẫn có thể sống tốt.

      Duy Nhất vội vã chạy ra khỏi khách sạn, đến bãi đỗ xe, hôm nay ngày đầu tiên Nhu Nhi nhập hoc trường Tiểu Học, sau khi đưa Nhu Nhi đến đó rồi theo Trang Nghiêm tới nơi này. Trang Nghiêm bảo muốn giới thiệu với người, người nay là quản lý khách sạn, cũng coi là khách hàng của , bởi vì hoa nơi này nhập là hoa của trồng. Trước kia có tới đây, có chuyện gì giao hết cho mấy trai phụ trách, nhưng giờ đây quay về, có số việc cũng nên ra mặt để giải quyết. Bọn họ hề phàn nàn mà giúp chăm sóc vườn hoa trong bảy năm, rất mãn nguyện rồi. Bọn họ cũng có nghiệp riêng cần làm, thể là phiền toái của bọn họ? Nhưng ngờ, thảo luận đến quên cả thời gian, mới phát ra gần đến giờ tan học của Nhu Nhi.

      Vội vã chạy đến bên cạnh xe, vừa chạy vừa lấy chìa khóa trong túi ra, vì gấp gáp quá nên nhìn thấy hai người tới ngã quẹo, mặt lộ ra nụ cười xấu xa, lao thẳng vào .

      Minh Dạ Tuyệt chạy ra khỏi khách sạn, vừa vừa nhìn xung quanh tìm bóng dáng quen thuộc ấy, nhưng vẫn thể tìm được .

      Chẳng lẽ là nhìn lầm? Minh Dạ Tuyệt cau mày, nhưng đảo mắt lại lắc đầu. có khả năng, giọng đó quá đỗi quen thuộc, mùi vị đó gần gũi vô cùng, làm sao có thể nghe lầm, ngửi lầm chứ? cái thế giới này thể có hai người giống nhau đến thế?

      lần nữa giương mắt nhìn quanh, vẫn có bóng dáng của , từ từ quay người định rời , có lẽ là do nhìn nhầm rồi sao?

      - Mấy người là ai? - ở lúc Minh Dạ Tuyệt quay người lại đột nhiên nghe thấy giọng lạnh lùng quen thuộc truyền đến bên tai, dừng bước nghe lại lần nữa, giọng này hình như phát ra ở bãi đỗ xe bên trái.

      Minh Dạ Tuyệt xoay người tới bãi đỗ xe, vượt qua khúc cua, vào nơi phát ra câu kia, từ xa nhìn thấy có hai người đàn ông đứng vây quanh Duy Nhất. Xem ra có ý tốt.

      Nhìn đến đây, tim bỗng trầm xuống, lập tức chạy đến chỗ của .

      Cái người phụ nữ kia là ai? Chẳng lẽ biết la lớn lên sao?

      - Mấy người muốn làm gì? - Duy Nhất nhìn hai người vây lấy mình nhíu mày.

      - thử xem - trong hai người, dâm đảng nhìn . Xem ra hôm nay bọn họ gặp được món mồi ngon rồi đây. Vốn là bọn họ chỉ muốn kiếm chút tiền hoa hồng, nhưng giờ bọn họ muốn kiếm thêm chút nữa, lại phát thân mình. là trời giúp bọn họ mà.

      - Muốn tiền đúng , tôi chỉ có chừng này, đưa hết cho các người, mời mấy người tránh nhanh chút được ? - Duy Nhất đè kiên nhẫn trong lòng, đưa túi xách trong tay cho bọn họ, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây mà thôi. Hôm nay là ngày đầu tiên Nhu Nhi học, thể trễ hẹn, bằng khi con bé sợ khi phải đứng đợi mình.

      - à, chút tiền này mà muốn đuổi chúng tôi sao? - Người nọ nhận lấy ví xem số tiền bên trong, nhét vào trong túi áo của mình, sau đó từ từ ghé sát người , miệng nhếch lên lộ ra chiếc răng cửa vàng khè.

      - Vậy mấy người muốn gì? Tiền tôi cũng đưa cho mấy người rồi, muốn thứ khác tôi đây có, mời nhanh lên chút tránh ra , tôi còn có việc gấp. - Duy Nhất nhìn hai tên đàn ông ép sát người mình, tay từ từ nắm chặt.

      - Ha ha ha. . . . . . , nếu như chúng tôi ? Gọi người? Bây giờ còn chưa đến thời gian tan ca, dù có kêu rát cuống họng cũng chẳng có ai nghe thấy đâu. nên ngoan ngoãn để hai chúng tôi vui đùa chút, nếu như đại nhân hài lòng, chúng tôi , được ? - Hai người đối diện nhìn nhau cái, cười tà tà.

      - Tôi khuyên mấy người nên tránh ra, nếu , mấy người phải hối hận. - Duy Nhất cau mày, trầm giọng .

      - Hối hận? Ha ha ha, làm sao có thể như vậy được chứ? Có xinh đẹp như chăm sóc, chúng tôi sao có thể hối hận? Người em à, cậu thấy tôi đúng ? - Người kia xong câu đó với đồng bọn giựt giựt hàng lông mày phía , nhìn đến bộ ngực nhô cao của , cười tà rồi giơ tay đưa về phía cổ áo của .

      - Đây chính là do mấy người tự tìm. - Duy Nhất nhìn cánh tay đưa về phía mình, cắn môi, nhấc chân lên, chợt vọt tới nơi kiêu ngạo giữa hai chân người đàn ồng, người nọ lập tức hét lên tiếng rồi bước lui về phía sau, ôm lấy người dưới của mình, khom người ngã phịch cái xuống dưới đất.

      Đồng thời Duy Nhất nể tình, dám đá vào nơi yếu nhất của đàn ông, hôm nay coi như cho ta con đường sống, nhưng sợ rằng hai ba tháng tới chẳng thể làm chuyện kia được đâu.

      Tên còn lại nhìn thấy đồng bọn của mình nằm đất, sau khi sửng sốt nhìn vẻ mặt hững hờ của Duy Nhất, trong lòng nhiều hơn phần phán đoán, nhưng cũng đem Duy Nhất để trong mắt, hét lớn tiếng huơ huơ nắm tay định đánh , cũng tin đánh lại người phụ nữ.

      Duy Nhất nhìn động tác của ta, ngẹo đầu tránh công kích của , thân thể chợt rời khởi phạm vi của , người nọ thấy mình thất bại lập tức xoay người ra đòn tiếp theo.

      Duy Nhất thấy tấn công, nhướng mày, cơ thể dịch chuyện lại, giơ chân đá vào lồng ngực của , người nọ kịp phản ứng, chỉ thấy mình bị hoa mắt, ngực đau xót, cơ thể bay lên.

      tiếng thét ‘A. . . . . .’ vang lên kèm theo tiếng đồ vật rơi xuống đất cái ‘Rầm’, vang khắp cả bãi đỗ xe, tiếng kêu ở nơi thanh gì khiến nó trở nên vô cùng quỷ dị.

      Lúc Minh Dạ Tuyệt chuẩn bị tới bên người , lại thấy người kia dang tay lên ngực , trong lòng lập tức dâng lên ngọn lửa ghen tuông, vừa định lớn tiếng rống giận, nhưng tình huống trước mắt lại thay đổi kinh hoàng, cũng chỉ trong nháy mắt, hai người kia ngã mặt đất, nhìn cảnh trước mắt, giật mình trợn lớn đôi mắt, bước chân chợt ngừng lại.

      Từ lúc nào lại lợi hại như vậy? Lại có thể chân mà đá bay người ta? này có phải là Lam Duy Nhất của vậy?



      - Tôi cảnh cáo mấy người, đừng khiến tôi gặp lại mấy người, nếu , tôi lưu tình mà ra tay như thế này đâu - Duy Nhấy khom người lấy túi xách rơi mặt đất, lạnh lùng nhìn hai tên kia khổ sở rên la dưới chân , xong liền chạy đến bên xe, nhưng vừa quay đầu lại bị người trước mắt làm cho kinh sợ.

      Tại sao ta lại ở nơi này? Tình cảnh vừa nãy có phải bị ta nhìn hết rồi hay ?

      biết bởi vì sao, trong lòng Duy Nhất đột nhiên có chút bối rối, chưa từng nghĩ tới việc gặp ta dưới tình huống này, chưa từng nghĩ tới để cho nhìn thấy cảnh này. Nhưng suy nghĩ lại chút, nếu như thấy hết cũng cần phải giấu diếm làm gì nữa, dù thế nào nữa bọn họ cũng còn bất cứ quan hệ nào, chuyện của cũng cần quản, nếu như vậy, cần gì phải hốt hoảng chứ?

      Nghĩ tới đây, Duy Nhất khôi phục bình tĩnh, nhìn cái người đứng trước mắt , lên tiếng, lướt qua người tới chỗ xe của mình.

      Nghe giọng lạnh lẽo ban nãy của , Minh Dạ Tuyệt xác định có nhận lầm người, giọng ràng như vậy, dù cái lạnh bên trong nhiều hơn, nhưng vẫn là điệu của riêng . Nhìn hốt hoảng trong đôi mắt khôi phục lại bình tĩnh, trong lòng lên chút kinh ngạc, thấy nhìn cái nhưng cứ như nhìn thấy nhau, qua bên cạnh mà như thể là kẻ vô hình. Vào lúc này đây chẳng biết lòng mình có tư vị gì cả. cũng từng nghĩ qua cảnh hai người bọn họ gặp lại, nghĩ tới lúc đó khóc lóc van xin để cho quay về, cũng nghĩ tới, nhàn nhạt nhìn rồi bình thản chuyện. Nhưng nghĩ tới là tình huống bây giờ. Giống như nhìn thấy mà tự ý bỏ . Cái cám giác bị người khác xem như vậy, chưa từng ném trải.

      Khi qua người , ngửi hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ người , tim của nhảy loạn nhịp, suy nghĩ thoáng qua, muốn rời .

      đợi bộ não của Minh Dạ Tuyệt đưa ra quyết định, cơ thể của phản ứng. Chợt quay người nhìn chưa được mấy bước, kéo cánh tay lại.

      Duy Nhất bao giờ nghĩ giữ mình lại, nên khi bị nắm tay, cơ thể có chút lảo đảo, suýt nữa té.

      - làm cái gì đấy hả? -Duy Nhất mượn tạm bàn tay tơ lớn của để ổn định bước chân, cau mày nhìn người đàn ông trước mặt.

      Nghe câu của ..., Minh Dạ Tuyệt sững sờ, nhìn cánh tay mình nắm tay , mới phát ra trong lúc vô tình giữ lại, làm gì vậy? cũng biết mình làm gì nữa. Nhưng khi thấy gương mặt cùng giọng lạnh lùng của , trong lòng của dâng lên nỗi bất mãn, giọng của có ý gì thế? Chẳng lẽ muốn nhìn thấy nữa?

      - Buông tay ra , bây giờ tôi còn phải đón Nhu Nhi, có thời gian rãnh đâu. - Duy Nhất chỉ thấy nắm tay mình, nhìn chằm chằm vào mình, nhưng câu gì cũng , từ từ nhăn mày lại.

      - Tại sao trở về nhà? - Nghe xa lánh trong giọng của , trái tim Minh Dạ Tuyệt được thoải mái, thái độ và dáng vẻ bây giờ của rất khác lạ. Trước kia khi tức giận, cũng chuyên kiểu này với .

      - Ngày nào tôi cũng ở nhà.

      - Ở nhà? - Minh Dạ Tuyệt sững sờ, sau đó giọng rống giận: - chừng nào mà về nhà? Sao tôi thấy ? định lừa ai đây?

      - Tôi về nhà của tôi, sao có thể thấy được? Xin buông tay tôi ra, tôi còn có chuyện phải làm, rãnh ở đây dây dưa với .

      - Dây dưa? - Minh Dạ Tuyệt nhíu mày nhìn dáng vẻ này của , thanh khỏi trở nên lớn hơn, trong lòng phiền não, tay khống chế được từ từ buộc chặt.

      ‘dây dưa’?

      - Chúng ta bây giờ có bất kỳ quan hệ gì nữa rồi, bộ dạng của bây giờ, phải dây dưa là cái gì? Tôi nhắc lại lần nữa, mau buông tay tôi ra. - Cảm thấy bàn tay kia co lại, giọng Duy Nhất trở nên cứng rắn.

      ta làm cái gì vậy? Tại sao phải giữ thả chứ? phải có bất kỳ quan hệ gì rồi sao?

      - . . . . . . - Nghe lời nhàng của , trong lòng Minh Dạ Tuyệt bừng bừng lửa giận, chỉ thoáng thôi là có thể đốt cháy tất cả.

      chưa từng với mấy câu như thế này, dù trước kia có khó chịu thế nào cũng chỉ im lặng, giờ sao lại thành ra như vầy?

      Duy Nhất thấy buông tay, trong lòng đột nhiên có chút phiền loạn, tay chợt vung lên thoát khỏi khống chế của , nhưng được. Minh Dạ Tuyệt có ý định buông tay, càng nắm chặt tay , dù có giãy giụa cỡ nào cũng buông tay ra. Cổ tay của giống như trật khớp mà phát đau.


      - buông tay ra mau. Đừng để tôi nhiều, tôi phải ra tay đấy. - Duy Nhất thấy mình thể thoát khỏi bàn tay của , giương mắt đầy tức giận nhìn chằm chằm gương mặt . Bàn về sức, so được với , nhưng nếu bàn về mấy thứ khác, nhất định thua được.

      Minh Dạ Tuyệt cũng biết mình là như thế nào, nhưng theo bản năng muốn buông tay ra, trong lòng hoảng loạn, cảm giác bây giờ và trước kia hoàn toàn khác nhau, trong lòng có loại cảm giác, nếu như bây giờ thả bao giờ gặp lại lần nữa.

      Thấy còn chưa buông tay, Duy Nhất chợt dùng cánh tay bị chế của mình, mang theo chút mãnh liệt đánh úp lên mặt của , Minh Dạ Tuyệt vừa nhìn thấy động tác của , trong lòng cả kinh, vô ngẩng đầu lên tránh công kích của . Nhưng sau khi thất bại, lập tức chuyển sang cánh tay mà nắm lấy tay , đưa bàn tay về phía cổ tay, ngón trỏ đặt lên huyệt đạo sinh mệnh. Minh Dạ Tuyệt thấy loại tình cảnh này, trong lòng run lên, cánh tay buông lỏng vì đòn tấn công của , nhưng khi vừa buông tay tay cũng thu tay lại, khiến bắt hụt.

      Sau khi Duy Nhất thu tay của mình về, lập tức lách người về phía xe, tốc độ quá nhanh khiến người ta nhìn động tác của .

      Minh Dạ Tuyệt cảm thấy trong lòng bàn tay trông rỗng, lướt qua bên cạnh , nhìn bàn tay trống , sửng sốt. tránh mặt ?

      tới bên cạnh xe, nhanh chóng mở cửa xe, ngồi xuống rồi khởi động xe, đạp chân ga, xe lập tức vọt ra ngoài. trễ nãi rất nhiều thời gian rồi, bây giờ phải tăng tốc độ để tới trường Nhu Nhi mà thôi.

      Nhìn chiếc xe hơi quẹo , Minh Dạ Tuyệt sửng sốt, lại thể bắt được ? Lấy bản lĩnh của mà cũng bắt được sao?

      Chương 78: NGỌN LỬA PHẾ TÂM
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa
      Beta-er: Nhóc Lon Ton




      Nhìn bóng xe dần xa khuất, nét mặt Minh Dạ Tuyệt trở nên xanh mét, còn cơ thể cứng ngắc.

      chưa bao giờ biết lại còn vẻ mặt như vậy, tại sao chỉ trong tháng ngắn ngủi lại trở nên lợi hại như vậy? Hoặc có thể trước giờ vẫn luôn như thế, chỉ là biết mà thôi. Chẳng lẽ trước kia là ngụy trang trước mặt sao? gạt chuyện gì? Chẳng lẽ là nhìn lầm rồi?

      Mang theo những suy nghĩ thấu, những bước nặng nề trở về phòng họp. tới căn phòng hẹn với đối tác, gõ cửa vào, mọi chuyện đều tiến hành hết sức thuận lợi, đối phương rất hài lòng với điều kiện mà đưa ra, chỉ chốc lát là đàm phán thành công hợp đồng lớn.

      - Tổng giám đốc Minh, hợp tác vui vẻ. - Người nọ đứng lên, lễ phép vươn tay. mặt nụ cười kinh doanh đúng chất.

      - Hợp tác vui vẻ, cũng đến giờ cơm trưa rồi, bằng, chúng ta cùng nhau ăn cơm được ?" -Minh Dạ Tuyệt cũng đứng lên bắt tay người đối diện, chậm rãi .

      Đối với vị đối tác này, trong lòng tràn đầy kính nể, mới vừa tiếp nhận công ty lại có thể thành công đến như vậy, làm cho người ta thể tưởng tượng nổi. Những người như thế hợp tác làm ăn rất khó thành bạn, còn nếu như là kẻ địch kẻ địch khó đối phó. may là bọn họ là đối tác phải là kẻ địch.

      - À . . . . . , xin lỗi, hôm nay tôi có hẹn rồi, nếu như lần sau có cơ hội tôi nhất định . - Đông Phương Dực áy náy cười tiếng, kiêu ngạo cũng nịnh nọt.

      - sao, vậy mau , tôi cũng xin phép trước. - Minh Dạ Tuyệt cũng quá để ý, nên đáp hờ hững.

      - Được, mời thong thả. - Đông Phương Dực vừa chuyện với Minh Dạ Tuyệt vừa tiễn ra khỏi phòng, đưa đến thang máy quay người về phía phòng làm việc của mình.

      - Xong việc rồi sao? - Trang Nghiêm nhìn bạn tốt tới, lười biếng đứng lên khỏi ghế salon.

      - Ừ, xong rồi." -Đông Phương Dực đưa tay nới lỏng cà vạt, ném cái áo vét lên ghế salon, sau đó xoay người hỏi Trang Nghiêm: - Bọn mình ngồi đây chờ, hay tới phòng ăn?

      - Đến phòng ăn thôi. Bọn mình là hẹn gặp ở đó mà, chừng em ấy ở đó chờ tụi mình nữa - Trang Nghiêm đứng lên mỉm cười .

      - Làm sao có thể? Dù thế nào, từ nơi này đến chỗ trường học rồi quay lại cùng xa, có con nên nó chẳng dám chạy nhau đâu? - Đông Phương Dực cười , từ lúc đến bây giờ cũng mới nửa tiếng đồng hồ, làm sao có thể về nhanh được chứ? Lại , tại cũng là giờ tan làm, xe cộ đông đúc càng chẳng thể chạy nhanh.

      - Làm sao thể? Có tin hay , chỉ cần em ấy muốn đều làm được. Từ bé cho đến tại, chưa có việc nào em ấy thể làm được, tốc độ khi em ấy lái xe cứ gọi là quyết bỏ mạng, hôm nay em ấy muốn đón bé Nhu Nhi chắc cũng lái như thế thôi. Sợ rằng cõi đời này có người con nào như vậy nhỉ? - Trang Nghiêm xong cười khẽ, khuôn mặt mang theo chút đau buồn nhàn nhạt, lái xe rất giỏi, cũng khiến vài chiếc banh xác ngoài đường rồi, nếu như mà phát điên lên, ngay cả cũng đuổi kịp.

      - nhất định như vậy. - Đông Phương Dực mỉm cười, bỗng nhiên nhớ đến mấy năm trước cũng có lái xe liều mang như vậy, mặc dù trong trí nhớ của mặt mũi có chút mơ hồ, nhưng mà trong hồi ức ấy vẫn nhớ tiếng khóc của . biết ấy bây giờ như thế nào nhỉ? Chồng của có đối xử tốt với hay ?

      - Haizzzz? Xem ra trong lòng cậu có bí mật phải ? Có thể trong lòng cậu có người phụ nữ bình thường. Như thế nào? Có phải cậu có người trong mộng rồi ? - Trang Nghiêm nhìn bạn thân hòa mình vào ký ức, đến trước mặt cậu, trêu ghẹo.

      - Biến ,đừng trêu mình, chúng ta nên thôi. - Đông Phương Dực giả vờ đưa nắm đấm về lưng Trang Nghiêm, thấy Trang Nghiêm thở phào hơi xoay người về phía cửa chính.

      - haizzzzi. . . . . . , chút mà, là nào thế, ai có thể để cho cậu nhớ nhung tính cách tệ đâu ha? - Trang Nghiêm buông tha mà tiếp tục truy vấn, là người loại tuýp người chưa có đáp án bỏ cuộc.

      Bề ngoài Đông Phương Dực rất được, gia thế tốt, hình tượng tốt, trình độ học vấn tốt, cái gì cũng tốt, duy nhất có cái được, đó chính là, cậu ta bao giờ nhớ được dáng vẻ của phụ nữ, thường thường là hôm nay thấy, ngày mai quên người đó mất rất. Để cho cậu ta có thể để tâm đến người phụ nữ, cõi đời này cũng chỉ có hai người mà thôi, là mẹ của cậu ta, còn có em của cậu ta. Có người phụ nữ nào có thể lưu lại ở trong não bộ của cậu ta là chuyện đơn giản.

      - Nghiêm, đừng làm loạn nữa. - Phương Dực tránh dây dưa của cậu ta, theo bản năng muốn ra chuyện đó, cả đời này, chỉ lần đâm đầu vào tai họa, lần khiến hối hận muôn phần. Chuyện này có thể ngay cả ba mẹ cũng biết, cũng chưa từng nghĩ cho người khác biết. Từ đó về sau lái xe đường quốc lộ duy trì tốc độ tám mươi kislomet giờ, tất cả chỉ vì muốn gây ra chuyện tương tự, muốn để cho người mẹ nào đó đau lòng vì .

      - Ha ha, đơn giản, lần đầu tiên cậu trốn tránh, nhất định là có vấn đề. Như thế nào vậy? nghe chút mà? - Trang Nghiêm cười ha hả, tay giữa chặt đầu vai Phương Dực buông.

      - Tốt lắm, chúng ta nhanh . - lúc này, cửa thang máy cũng vừa mở ra, Đông Phương Dực đẩy hai cánh tay Trang Nghiêm qua chỗ khác, vội vàng ra khỏi thang máy, dáng vẻ giống như là lẩn trốn. Có lúc rất sợ Trang Nghiêm, làm bạn rất nhiều, nhưng ta rất nhiều chuyện, nếu như ta muốn biết chuyện cố gắng tìm cách lấy được đáp án mình mong muốn.

      - Ha ha ha, chột dạ rồi đây. - Trang Nghiêm nhìn Đông Phương Dực mà cười lớn tiếng.

      - Mấy người làm gì vậy? - Duy Nhất vừa dẫn con đến đây, chỉ thấy Đông Phương Dực vội vã ra khỏi thang máy, còn Trang Khiêm cười vui vẻ phía sau, lập tức dẫn Nhu Nhi tới.

      - Này! Làm sao em tới nhanh như vậy? Có phải đua xe rồi ? - Trang Nghiêm vừa nhìn thấy Duy Nhất đứng trước cửa, lông mày lập tức nhíu lại, tới bên người lớn tiếng hỏi. tới lui, nhưng cho rằng còn muốn đua xe giống như bảy năm trước.

      Nghe Trang Nghiêm rống giận, Duy Nhất muốn phát tức, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Đông Phương Dực, lập tức đè xuống máu điên trong người xuống và mỉm cười :

      - có, em chỉ mấy con hẻm khác, chỗ ấy bị kẹt xe. Tất nhiên là nhanh hơn rồi! - biết vì sao, mỗi khi Trang Nghiêm dùng cái giọng điệu đó chuyện với , câu lại muốn cãi nhau ầm ĩ với , nhưng vì có mặt của Đông Phương Dực, lại đè nó xuống.

      - Ừ, vậy tốt, nếu em dám làm vậy, xem chỉnh đốn em như thế nào. , chúng ta ăn! Nhu Nhi muốn ăn gì nào - Trang Nghiêm thở ra hơi, buông trái tim treo lơ lửng xuống rồi lườm cái, nắm tay Nhu Nhi, vừa vừa hỏi.

      - Dạ. . . . . . , muốn ăn. . . . . . - Nhu Nhi nghiêng đầu nghĩ về những muốn bé muốn ăn ở tại, lạch bạch bước theo Trang Nghiêm ra khỏi khách sạn.

      Mà Duy Nhất liếc nhìn Đông Phương Dực cái, sau đó mỉm cười với ta lại về lối


      Bọn họ vừa mới rời , có hai người cũng vừa ra, người trong đó mang mặt vẻ kinh ngạc, nhưng có chút bình tĩnh, còn người khác cũng bình tĩnh được như , trong đôi mắt của ta mang theo ngọn lửa , cả người phát ra luồn khí lạnh lẽo, lửa và băng bao lấy cơ thể ta. ta giống như kẻ muốn giết người vậy, nhìn chòng chọc vào mấy người về phía nhà .

      Minh Dạ Tuyệt ra khỏi toilet, rồi cùng Phương Lập Được xuống tầng dưới gặp Đông Phương Dực ra khỏi thang máy với người đàn ông khác, vừa định lên chào hỏi, nhìn thấy người phụ nữ bỏ nhà đến nay chưa về, hơn nữa còn mang theo đứa con của tổng giám đốc, nghe những lời và người kia với nhau, giống như giữa bọn họ quen biết rất lâu, tất cả những việc đó khiến Minh Dạ Tuyệt tức giận.

      Người đàn ông kia là ai, quan hệ giữa bọn họ có quan hệ sao? Tại sao lại đến đây? Chẳng lẽ . . . . . . ?

      Nghĩ đến việc trước khi ly hôn quen mấy người đàn ông ấy, trong lòng giống như có ngọn lửa cháy phừng phừng, đốt cháy ánh mắt của .

      - Đó phải là. . . . . . - Phương Lập Được nhìn bóng người xa, vừa định hỏi đó phải là phu nhân Tổng giám đốc hay ? Rồi lại nhớ ra bọn họ ly hôn, lập tức ngừng hỏi quay đầu nhìn Minh Dạ Tuyệt, rồi cậu ta trở nên vô cùng hoảng sợ - Tổng. . . . . . , tổng giám đốc?

      - Tôi còn có chuyện, cậu về trước . - Minh Dạ Tuyệt nhìn Phương Lập Được, mà quẳng lại câu rồi theo hướng mà Duy Nhất .

      Nhóm người của Duy Nhất tới chỗ hẹn sớm hơn dự kiến, nhưng trong chốc lát mấy món ăn đặt trước được đưa lên, Nhu Nhi nhìn bàn thức ăn toàn món mình thích, lập tức vui mừng cầm đũa lên, bắt đầu ăn.

      Duy Nhất mỉm cười nhìn Nhu Nhi, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Vừa bắt đầu, vẫn còn lo lắng, Nhu Nhi thích ứng với tại cuộc sống, nhớ đến những ngày ở bên cạnh Minh Dạ Tuyệt, nhưng bây giờ xem ra con bé chẳng những thích cuộc sống này hơn mà còn vui vẻ hơn trước rất nhiều.

      tại Nhu Nhi vào cấp rồi, vì để Nhu Nhi học dễ dàng hơn nên thuê người sửa lại căn nhà mà từng ở trước kia, sau đó dọn đến nơi này. Những ngày Nhu Nhi phải học hai mẹ con ở đâu, còn đến thứ bảy hay chủ nhận với Nhu Nhi trở về ruộng hoa, thuận tiện xử lý chút chuyện ở ruộng hoa, bởi vì trai mang theo gia đình mình du lịch, ra cho oai chứ đây cũng là lúc gia đình bọn họ tụ họp bên nhau. Mỗi khi đến lúc đó, Nhu Nhi cực kỳ vui mừng, vì bị quản nhiều nữa.

      Nhìn khuôn mặt tươi cười của Nhu Nhi, Duy Nhất chợt nhớ tới việc mình chạm mặt với Minh Dạ Tuyệt ở bãi đỗ xe, nụ cười mặt chợt tắt ngúm, tại sao ta lại tới đây? Tại sao lại muốn giữ côlaji? phải ta muốn ly hôn sao? Tại sao bây giờ lại chẳng vui vẻ như nghĩ? Chẳng lẽ, ta muốn mang Nhu Nhi ?

      - Duy Nhất, em làm sao vậy? - chuyện phím với Đông Phương Dực Trang Nghiêm liếc mắt thấy vẻ suy nghĩ gì đó của Duy Nhất, nghi ngờ hỏi, có tâm gì?

      - Hả? - Nghe câu hỏi của , Duy Nhất ngẩng đầu nhìn Trang Nghiêm và Đông Phương Dực nhìn mình, chỉ có thể cười cười xấu hổ. làm sao vậy? Tại sao phải nhớ tới người đàn ông kia, lý hôn cho nên chuyện của ta cũng quan hệ gì với nữa, nghĩ tới mấy thứ này làm gì đây cơ chứ? Nếu như lúc đầu ta đưa Nhu Nhi cho , Nhu Nhi là của , tuyệt đối được buông tay.

      Nghe cậu hỏi của Trang Nghiêm, Đông Phương Dực quay đầu nhìn Duy Nhất, từ lúc vừa gặp mặt Duy Nhất, có chút cảm giác, dường như gặp ở đâu rồi, nhưng mà gặp ở đâu lại nhớ . Nụ cười của vô cùng xa lạ, nhưng dung mạo của lại hơi quen quen, rốt cuộc vẫn thể nhớ ra được

      - có việc gì đâu, ăn cơm, chúng ta ăn cơm ! - Duy Nhất mỉm cười rồi nhấc đũa mời hai người dùng cơm.

      - Hả? có việc gì sao? - Trang Nghiêm tin hỏi lại lần nữa, cảm thấy Duy Nhất gạt chuyện gì đó, chung sống với nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu nhất cử nhất động của rồi? Nụ cười kia của có ý nghĩa là giấu chuyện gì đó.

      - có việc gì mà. - Duy Nhất cười cười rồi kiên quyết gật đầu, đột nh người rét run, giống như có người nào đó rình mò , khiến đứng ngồi yên. Chợt ngẩng đầu nhìn xung quanh, mọi người vẫn dùng cơm vui vẻ, hoài nghi nên khẽ nghiêng đầu, sao cứ cảm thấy có người theo dõi mình nhỉ?

      Trang Nghiêm thấy ngẩng đầu nhìn quanh, cũng quay đầu nhìn chút, nhưng trừ mấy người vùi đầu ăn cơm cũng chẳng có gì lạ, vì vậy mở miệng hỏi: - Sao vậy?

      - À. . . . . . , có gì, mới nãy em có cảm giác hình như có người nhìn chúng ta, chắc em nhìn lầm rồi!. - Duy Nhất đè nỗi lo lắng trong lòng xuống, cười cười mà ra. Nhưng vừa mới cười, loại cảm giác quái dị kia lại tới, giống như có người nhìn chằm chằm vào vậy, khiến cảm thấy có cái gì đúng.

      - Có sao đâu, có người nhìn em cũng là chuyện bình thường mà, có ai nhìn em mới là chuyện lạ. Cậu bảo mình đúng , Đông Phương Dực. - Trang Nghiêm chạm vào cánh tay người nãy giờ vẫn yên lặng, nên hỏi.

      - À? Dĩ nhiên, tiểu thư Lam xinh đẹp như vậy, ai nhìn đúng là rất kỳ quái. - Đông Phương Dực bị Trang Nghiêm chạm nên hoàn hồn, nhìn ngồi trước mặt mình và .

      - Nào có? Trang Nghiêm mò ra trò gì đây hả? sợ người khác chê cười em à. - Duy Nhất đỏ mặt, người đàn ông này thiệt là, cho tới bây giờ cũng biết làm thế nào khiến .

      - càn chỗ nào? Nhu Nhi, con , có phải mẹ con rất đẹp ? - Trang Nghiêm liếc xéo cái, sau đó đảo mắt nhìn Nhu Nhi rồi hỏi.

      - Mẹ xinh đẹp nhất, hôm nay mẹ mấy bạn học khác tới đón các bạn ấy, nhưng con chẳng thấy ai đẹp bằng mẹ đâu - Nhu Nhi kiêu ngạo , vẫn quên gắp thức ăn cho vào miệng.

      - Ha ha, ăn từ từ thôi - Duy Nhất trừng mắt nhìn Nhu Nhi gắp đống thức ăn cho vào miệng. Nó mang thêm phiền phức cho mà.

      Minh Dạ Tuyệt nhìn hai mẹ con bọn họ cười với hai người đàn ông kia, trong lòng thể ra là mang tư vị gì. Ngày trước khi còn ở nhà, rất ít khi cười với như vậy, tại sao có thể cười tươi với người đàn ông khác như thế chứ? Hơn nữa còn mang theo Nhu Nhi ăn cơm với mấy người đó, chẳng lẽ theo họ?

      Nghĩ tới đây, ánh mắt Minh Dạ Tuyệt tối sầm lại, , Nhu Nhi là con ai, con tuyệt đối theo người khác, cho gọi người khác là ba

      biết qua bao lâu, bọn họ hình như ăn no rồi, nên bọn họ đứng lên ra ngoài, cũng đứng lên tính tiền rồi ra ngoài.

      Ăn cơm xong, Duy Nhất dắt Nhu Nhi rồi cùng Trang Nghiêm chào tạm biệt Đông Phương Dực sau đó họ ra khỏi nhà hàng, đưa Nhu Nhi trở lại trường học xong và Trang Nghiêm về nhà. Đến lúc tan học cũng tối, Duy Nhất mới ra khỏi nhà.

      Vừa bước đến cửa chính, khi đó chân chưa hoàn toàn bước ra khỏi cửa, thân thể của như bị lực lớn kéo qua bên, ngay sau đó cả người va lên thành tường, cái ót sau đầu đập lên tường cái “Bộp”.

      - A. . . . . . - Duy Nhất thét lên tiếng, cỗ cảm giác mơ mơ màng màng lập tức đánh úp vào trí não của .



      ----

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 79: HỀ NHỊN NỮA (Kết)
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa
      Beta-er: Tịnh Yên



      Duy Nhất hít hơi sâu, sau đó chợt ngẩng đầu đối mặt với , mở miệng.

      - Tôi , con mẹ nó, có làm chuyện gì xảy ra chưa? Luôn lấy ý nghĩ của để làm chủ, chưa bao giờ nghe người khác giải thích, trong lòng nghĩ thế nào cứ cho người khác cũng nghĩ như thế đó, chỉ có đầu óc sao? Chỉ có mới biết tôn nghiêm sao? Chỉ có mới hiểu lễ nghĩa là gì sao? Chỉ có mới có nhà à? Tôi có nhà sao? Nhà này là của ‘tôi’, tôi ở nhà của tôi có liên quan gì đến ? Miệng cứ tôi biết liêm sỉ, tôi có tôn nghiêm, nhưng sau khi tôi ly hôn có tìm chồng trước của mình ?, tôi cố gắng cắt đứng mọi dây dưa với ? Rốt cuộc ai mới là người có tôn nghiêm, người nào có lễ nghĩa lẫn liêm sỉ đây hả?

      Duy Nhất há mồm rống giận, đôi mắt nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện, thở hồng hộc.

      Hôm nay thực bị tên này làm cho tức chết rồi.

      Minh Dạ Tuyệt nhìn cái người phụ nữ với lời lẽ sắt bén trước mắt, sững sờ biết nên làm gì.

      cái gì? nó là nhà của ? Nhưng vì sao cái tên đàn ông kia lại ở nhà cả buổi trưa? Lúc ly hôn chẳng mang theo đồng nào cả, vì sao lại có tiền mua nhà?

      - được người khác bao nuôi? - Bây giờ cũng chỉ có thể nghĩ ra được lý do này thôi, bằng kiếm tiền từ đâu để mua nhà, hơn nữa còn là căn tốt như vậy.

      - Hừ, mới được người khác bao nuôi. - Duy Nhất trừng mắt ngược lại, cũng biết tại sao mình lại ở đây phí lời với .

      - Nếu như được người ta bao, làm sao có tiền? bán thân kiếm được tiền bằng cách nào? - Nếu như nhớ lầm, Nhu Nhi chuyển trường cũng báo cho , cũng đòi tiền , nhưng cái trường này phải là danh cho kẻ bình thường bước vào. căn bản thể có năng lực để chi trả hết mọi chi phí cần thiết.

      - Mẹ kiếp. - Duy Nhất ngửa đầu lên trời than thở tiếng, cắn răng cái rồi đột nhiên chợt nhấc chân dùng hết hơi sức đá vào chân của . Lại có thể vũ nhục , có thể nhẫn nại nhưng thể nhẫn nhục.

      - A. . . . . . , làm gì đấy? - Minh Dạ Tuyệt nghĩ làm như vậy, thình lình bị đá, đùi nhói đau, nhe răng trợn má tức giận nhìn .

      - Nếu như trước kia từng hỏi tôi như vậy, hôm nay biết tôi kiếm tiền bằng cách nào. Thế nào? cho rằng chỉ mình có tiền sao? Còn tôi thể làm ra tiền sao? cho rằng tôi sống được nữa sao? Nực cười, có tôi, mới là kẻ sống tốt phải. Tôi thuận theo thấy nó bất thường, khiến mất thăng bằng? cảm thấy mình quá vô sỉ à?

      Duy Nhất tức giận quát lên, người đàn ông này là quá đáng. Trước kia có thể dễ dàng tha thứ thái độ của , những cũng có nghĩa là nhẫn nhịn hoài được. Cho tới bây giờ phải là người dễ trêu chọc, trừ người nhà ra, chưa bao giờ tha thứ cho kẻ nào dám chọc giận , nếu còn là người nhà của mắc mớ gì phải nhịn ?!.

      - Vô sỉ? tôi vô sỉ? - Minh Dạ Tuyệt nheo mắt lại, trong mắt bắn ra ánh mắt sắc bén, giống như muốn giết người, toàn thân toát ra hơi lạnh lẽo.

      Còn chưa có người nào dám với như thế, từ khi nào này lại lá gan lớn như vậy?

      - phải vô sỉ là cái gì? Ngay từ đầu tôi là ả phụ nữ vô sỉ, tôi có tôn nghiêm, tôi là thứ đàn bà nhìn trúng tiền của mới gả cho . có hiểu tôi ? có biết tôi là loại phụ nữ như thế nào ? Tôi cho biết, tôi cần tôn nghiêm nữa đâu, cũng quay về mà ngồi xem sắc mặt nhà , tôi khinh bỉ .

      Duy Nhất giống như hề bị hù dọa, ngày trước cũng chưa từng thấy người nào hung ác như thế, chẳng lẽ lại sợ ?

      - . . . . . - Minh Dạ Tuyệt cứng lưỡi nhìn , sắc mặt xanh mét, người phụ nữ này quá miệng lưỡi khiến muốn đem đầu bẻ cho bỏ ghét.

      - tôi có tôn nghiêm? Nếu như biết tôn nghiêm trong lời của mình, vậy đừng theo đuôi tôi nữa, như vậy chỉ khiến tôi coi thường mà thôi. Trong mắt tôi, cũng đáng đồng. muốn , vậy muốn ở đây cho người ta xem náo nhiệt phải ? Vậy còn tôn nghiêm ?" Duy Nhất nhìn đám người xung quanh ngày càng đông, nhã từng chữ lạnh lùng với , bây giờ đừng khiến thêm nổi giận vì .

      - . . . . . , được rồi. - Minh Dạ Tuyệt ngó quanh, biết từ lúc nào, bên cạnh hai người có rất nhiều người, còn có vài người đứng chỉ chỉ chỏ chỏ gì đấy, quay đầu nhìn lại : - Được, có gan đừng đến tìm tôi.

      - Yên tâm, tôi phải là , cho nên làm cái loại đó đâu, tôi chỉ hy vọng tên nào đó tự nhận thức , đừng giống như mấy bà mẹ già ở kia kìa, đến tìm vợ trước của mình mà biết mệt. - Duy Nhất cất giọng với Minh Dạ Tuyệt. Trong lòng có loại cảm giác như trút giận, nhưng khi nhìn bóng lưng phẫn nộ của rời , lòng tự dưng lại có chút buồn man mác.

      Minh Dạ Tuyệt tức giận đùng đùng trở về nhà, nhìn thứ quen thuộc trong căn nhà này, đột nhiên muốn phát tiết, nơi này đều có gì thay đổi, vốn tưởng rằng quay trở lại, nhưng người phụ nữ kia lại dám đối xử với như vậy, tháng thấy, trở nên to gan hơn trước rồi.

      - A. . . . . . - Minh Dạ Tuyệt rống tiếng, đem chìa khóa trong tay ném xuống đất, cái chìa khóa chạm vào nền nhà phát ra thanh thanh thúy, trong gian yên tĩnh này khiến nó ghê rợn đến lạ thường.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 80: LÀ NGHIÊM TÚC (Đầu)
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      Trương tẩu bận rộn trong phòng bếp nghe được thanh vội vàng chạy ra, nhìn thấy Minh Dạ Tuyệt cúi đầu suy nghĩ điều gì, khuôn mặt xanh mét.

      - Thiếu gia? -Trương tẩu nhìn Minh Dạ Tuyệt đanh đứng giữa phòng khách lên tiếng. Cậu ấy bị gì đây?

      Nghe giọng của Trương tẩu, Minh Dạ Tuyệt ngẩng đầu nhìn bà nhưng lên tiếng, xoay người vào phòng ngủ, sau khi mở cửa vào trong, chấm dứt là tiếng đóng cửa cái “Rầm”, ngăn cách Trương tẩu đứng ở ngoài.

      Trương tẩu nhìn cách cửa kia lâu rồi mới lấy lại thần trí, rất lâu lâu rồi thấy cái dáng vẻ bây giờ của thiếu gia, trừ cái năm đó tiểu thư Duy Nhất mất tích, thiếu gia chưa từng im lặng như vậy. Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?

      Minh Dạ Tuyệt nằm ở giường nhìn trần nhà, quá yên tĩnh, cái gian này quá yên tĩnh, chưa bao giờ biết rằng cái loại yên tĩnh này lại khiến cho người ta thở nổi, thế nhưng tháng qua càng ngày càng cảm thấy nơi này quá yên bình, quá yên lặng khiến cho người ta hít thở nổi.

      Thói quen là thứ rất đáng sợ. sớm hình thành thói quen ngày nào cũng nghe giọng kia, nghe tiếng gọi ba thân thương hằng ngày của đứa con , nhớ mỗi ngày, làm chén canh. Cái thói quen hàng đêm đều có hương thơm người bao bọc lấy giấc ngủ của .

      Nhưng bây giờ sao? Nơi này còn tiếng cười vui vẻ của con , cũng còn lời dịu dàng của người con ấy. Mặc dù trước kia chưa từng để ý mấy thứ này, cũng chưa từng nghĩ mấy thứ này quan trọng trong cuộc đời . Nhưng bây giờ thiếu mấy thứ này, thấy mình thể thích ứng nổi. tháng, vẫn thích ứng. Thiếu hương thơm của làm ngủ ngon giấc, thiếu lời líu ríu ngây thơ của Nhu Nhi hằng ngày, để cho cảm thấy cái gian nơi đây quá vắng vẻ. Chưa từng có giây phút nào lại muốn bản thân mình quay lại cuộc sống như trước kia, muốn để quay về nơi đây nhớ nhung, chỉ vì thói quen.

      chấp nhận để quay về đây là nể mặt lắm rồi, nhưng cái chết tiệt kia lại muốn, hơn nữa thái độ lại ác liệt quá mức. Như vậy còn chưa tính, lại học cách mắng chửi người ta, còn học lái xe đua, rốt cuộc ấy biết mình làm cái gì đây? phải trước kia ấy rất dịu dàng hay sao? Nhưng giờ lại biến thành như vậy? thể thích ứng với người như vậy.

      - Chết tiệt! - hiểu cảm giác phiền muộn trong lòng, Minh Dạ Tuyệt chợt ngồi dậy, thấy tủ đầu giường đặt cái gì đó, phiền não khiến hất hết mọi thứ đó xuống đấy, ngay sau đó trong phòng ngủ phát ra tiếng va chạm thanh thúy khiến người ta nhức tai.

      Trương tẩu mở đến cửa nhà bếp nghe thanh “choang choang” trong phòng ngủ, xoay người lặng lẽ tới cửa phòng ngủ rồi nghiêng tai lắng nghe. Bên trong phát ra thêm tiếng động gì sau khi vang lên mấy thanh đó.

      - Thiếu gia, thiếu gia? -Trương tẩu lo lắng gõ cửa, nghe thấy tiếng gì bên trong, bà càng thêm lo, muốn đẩy cửa vào, nhưng chưa có lệnh của Minh Dạ Tuyệt dám. Lắc đầu cái rồi tránh xa cái cửa, gần đây thiếu gia rất nóng nảy khi về đến nhà. Liên quan đến thiếu phu nhân ư?

      Minh Dạ Tuyệt đáp lại tiếng gọi bên ngoài cửa, cứ ngơ ngác ngồi giường rồi kinh ngạc nhìn mặt đất, ánh mắt dừng ở vật thể khiến sửng sốt, nơi đó là khung kính thủy tinh, mảnh thủy tinh phía ngoài bể thành hàng trăm mảnh , nhưng cái người trong khung vân cứ tươi cười. Đó là tấm hình của và Nhu Nhi.

      Cong người nhặt tấm hình đất lên, nhìn Nhu Nhi cười tươi rúc vào ngực Duy Nhất dưới bòng cây, nụ cười ấy mới tuyệt vời làm sao. Ngắm chút, đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ, cười trong ảnh là sao? Hai đôi mắt sáng ngời, lộ ra chút u buồn nơi khóe môi, sống mũi thẳng lộ ra quật cường vốn có, đôi môi xinh mím chặt, thấy thế nào cũng có chút xa lạ, ra là khuôn mặt của cũng có thể có biểu này. Cho tới bây giờ chưa nhìn kỹ khuôn mặt của là như thế nào, bây giờ nhìn lại thấy rất đẹp, nhưng khi nhìn mới thấy trong đó thiếu cái gì. Suy nghĩ lâu, mới biết trong tấm hình này thiếu . Đúng rồi, bên trong , trong tấm hình này . Nghiêm túc suy nghĩ chút, chưa từng chụp hình chung với hai mẹ con bọn họ, nếu chụp việc trong đây cũng là chuyện quá tự nhiên, nhưng bây giờ lại cảm thấy được thoải mái.

      Người phụ nữ này mang theo gì, nhưng cái gì cũng để lại. Giữa gian yên tĩnh này như phát điên. Trước kia nơi yên lặng, nhưng bây giờ đột nhiên phát , ra, quá mức yên tĩnh của tốt.

      Cái người phụ nữ chết tiệt ấy lại quay về, kiên nhẫn được sao? Lại dám phản kháng , muốn biết, tên Satan như lợi hai, hay người phụ nữ bé kia lợi hại hơn, chẳng qua cũng là phụ nữ bình thường thôi sao? tin mình giải quyết được .

      Từ từ trong mắt thoáng tia trầm, lúc suy nghĩ mình nên dùng cách nào để khiến ân hận mà quay về, điện thoại di động lại reo lên , để tấm hình xuống, lấy điện thoại trong túi ra rồi nhìn cái tên màn hình, lông mày hơi nhíu, tiểu tử này nhiều năm về, làm sao hôm nay lại gọi điện thoại cho vậy chứ?

      - Alo. . . . . Nghĩ sao lại gọi điện thoại vậy? phải chơi ở bên ngoài rồi giờ muốn quay về đấy chứ?" Nhận điện thoại, giọng trầm thấp, nghiêng người dựa lên đầu giường rồi hỏi.

      - Ha ha, chỉ có hiểu em, có tý mà đoán trúng rồi, em bội phục. - Người đầu dây điện thoại bên kia cười cười , thanh còn mang theo chút đùa giỡn kiềm chế nổi.

      - Quay về? sao? - Minh Dạ Tuyệt lập tức ngồi dậy. Từ lúc Nhu Nhi chào đời, cậu ta bỏ , bảo rằng ra ngoài dạo vài nơi. Mặc như thế nào, cậu ta cũng chịu ở lại, bây giờ là thế nào? Sao lại muốn quay về?

      - Dĩ nhiên rồi, bây giờ em ở sân bây sắp lên máy bay rồi, sáng sớm ngày mai đến chỗ của , như thế nào? Giật mình ?

      - Quá giật mình, chỉ là, nghĩ sao mà muốn quay về? Rốt cuộc cũng muốn chơi đùa nữa rồi sao? -Minh Dạ Tuyệt hỏi.

      - Quy về tự nhiên cũng có lý do của nó, chờ quà mừng của em đo, đến lúc đó cũng đừng bị em hù nhé, còn nữa, ngày mai nhớ mang theo chị dâu tới đón em! Em cũng cho chị ấy vui mừng cực lớn.

      - . . . . . .

      - Tới giờ rồi, em cúp máy trước, nhớ mang chị dâu tới đón em đấy nhé.

      Minh Dạ Tuyệt định Duy Nhất và Nhu Nhi còn ở đây nữa, nhưng người đầu dây bên kia cúp điện thoại trước, khiến lời của cách nào thoát ra khỏi miệng. Nghe đầu bên kia chỉ còn lại tiếng tút tút, Minh Dạ Tuyệt từ từ để điện thoại xuống, nó muốn trở về rồi, lại còn muốn mang theo chị dâu đón nó.

      Chị dâu? Cái người được gọi là chị dâu ấy, lại sớm ra khỏi nơi này, còn luôn miệng bảo được tìm nữa, vậy làm sao mang theo đây?

      Nhưng theo bản năng lại muốn cho Phạm biết chuyện này, biện pháp duy nhất chính là gọi điện thoại cho , nhưng lúc cầm điện thoại lên mới nhớ tới, biết số điện thoại của . Thở ra hơi rồi lại đặt điện thoại xuống, thôi, ngày mai đến nhà cũng được!

      Phụ nữ ấy, lần này tốt nhất đừng chọc giận , nếu , khiến hiểu được, người cãi lời của nhân hậu quả như thế nào.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      - Hai người về.- Trang Nghiêm thấy hai mẹ con Duy Nhất vào cửa, lập tức đứng lên khỏi ghế salon tới bên cạnh họ, vươn tay cầm lấy cặp xách tay , sau đó xoa đầu Nhu Nhi rồi lên tiếng hỏi: "Nhu Nhi, bữa đầu tiên học như thế nào con, có mệt quá hay ?"

      - mệt đâu ạ, chú ơi, con cho chú biết nhé, hôm nay ở trường con quen được rất nhiều bạn đó nha.- Nhu Nhi vui mừng , trong mắt tràn đầy hưng phấn, hề có chút nào là biểu của việc thích ứng hoàn cảnh mới.

      - sao? Nhu Nhi lợi hạ đấy tốt lắm, nhanh rửa tay , sau đó chúng ta ăn cơm nhé. -Trang Nghiêm vỗ vỗ Nhu Nhi .

      - Dạ. -Nhu Nhu gật đầu cái rồi chạy rửa tay.

      Duy Nhất nhìn Nhu Nhi chạy lon ton vào phòng tắm, khẽ mỉm cười, Nhu Nhi so với trước đây sáng sủa hơn rất nhiều, có phải khi còn ở căn nhà đó, Nhu Nhi luôn cảm thấy buồn bã hay ? Tựa như , ở nơi đó, muốn vui cũng vui nổi. Chỉ là, hôm nay Minh Dạ Tuyệt tới đây là có mục đích gì. Nhớ tới cái người bị Duy Nhất chọc đến tức giận kia, chân mày Duy Nhất nhăn lại, hôm nay Minh Dạ Tuyệt đột nhiên xuất trước mặt , khiên giật mình cực kỳ. chưa từng nghĩ, có thể tìm .

      - Sao vậy?- Trang Nghiêm mỉm cười nhìn Nhu Nhi chạy vào trong, quay đầu lại thấy Duy Nhất đứng đó biết suy nghĩ cái gì. Giữa lông mày tòa núi , khiến cho muốn vuốt ve nơi đó. nghĩ như vậy, tay của cũng làm , tay từ từ đưa lên trán , duỗi ngón tay vuốt nơi nhăn lại trán , dịu dàng : "Sao vậy? Gặp phải chuyện gì rồi sao?"

      vốn là như vậy, gặp phải chuyện gì, đều tự chủ nhíu hàng lông mày lại, chưa bao giờ chủ động cho người khác biết, nếu như phải là vạn bất đắc dĩ, cũng chưa bao giờ cho cả nhà biết. Nhưng biết, mỗi khi gặp phải chuyện gì, mày luôn nhíu lại trước tiên, đây là nguyên nhân khiến em bọn họ biết được có chuyện gì đấy với , và từ tạo thành thói quen, mỗi khi cau mày, em bọn họ tự tìm lý do phiền não, chỉ vì muốn để mình chịu đựng viêc đó mình.

      - có việc gì. - Duy Nhất giương mắt nhìn đôi mắt dịu dàng của , đầu ngón tay quá mức êm ái, hình như sợ bị hư. cứ để mặc ngón tay làm loạn trán mình, nhưng lại nhìn đến mất hồn.

      thay đổi nhiều, trước kia thấy quấn rời nửa bước, phải đuổi theo cãi nhau cũng tóm luyện công cùng với , nhưng mà bây giờ chính trở nên thân thiết, khiến thể để ý.

      Bây giờ cũng như trước đây cãi nhau với , nhưng với cái dạng ác miệng như trước đây, đại đa số thời điểm ấy, giống như bây giờ, dịu dàng nhìn , và nhàng hỏi xảy ra chuyện gì.

      - . . . . . . , thế nào mà .. ? "- Duy Nhất giọng hỏi, tại khiến cho có chút cảm giác xa lạ, cái dịu dàng lạ thường này khiến thể giải thích được.

      - Cái gì mà thế nào? - Cho đến khi đêm chỗ nhô lên ấy vuốt thẳng, Trang Nghiêm mới thả tay xuống, như có chuyện gì xảy ra dắt tay về nhà bếp.

      Coi như đứa con nít, vẫn thể lơ là với được. Dù sao cũng ly hôn, vậy tự do theo đuổi . tin tưởng ngày, cảm nhận được hữu của . biết trong cuộc đời này của thiếu hơi tình thương, vậy hãy để bù đắp cho , cho đến ngày, trong cuộc đời của thiếu được hữa của , vậy cũng là lúc . Khi đó bọn họ là người hạnh phúc nhất cõi đời này.

      - Trước đây đâu có thể này! Tại sao lại thay đổi như vậy? - Duy Nhất nhìn bóng lưng của rồi lên tiếng hỏi cách kỳ quái.

      - thích dáng vẻ của giờ đây à? - Trang Nghiêm vừa vừa .

      - Cũng phải thích, nhưng cảm thấy rất kỳ kỳ, thể thích ứng được. - Duy Nhất suy nghĩ chút rồi .

      - Hả? Nếu như thích dáng vẻ của bây giờ, vậy em thích như thế nào... có thể vì em mà thay đổi. - Trang Nghiêm đột nhiên dừng chân, trong lời mang theo ba phần nghiêm túc, bảy phần đùa giỡn.

      - chính là , tại sao muốn thay đổi? Muốn thay đổi thi vì người mình thích mà thay đổi chứ. tại sao lại vì em? - Duy Nhất buồn cười , người đàn ông này rốt cuộc vẫn còn cái bóng , như vậy mới cảm thấy có chút quen thuộc với hơn.

      - À? Tại sao thể thay đổi vì em, có lẽ em là người con thích đấy nhé.- Trang Nghiêm đè xuống chút mất mác trong lòng, khôi phục thái độ đùa giỡn ban nãy.

      -, đừng giỡn với . - Duy Nhất sảng khoái cười cái, chợt đẩy cái, sau đó thoát khỏi bàn tay của về phía trước.

      - giỡn mà, nghiêm túc đấy. - theo phía sau , giọng làm cho người ta nghe tới có vẻ đùa giỡn, nhưng nghiêm túc trong đôi mắt Duy Nhất thể thấy được.

      - Mau ăn cơm , ăn xong rồi nhanh đo. Còn tưởng rằng chững chạc rồi chứ, ra vẫn cứ như tên ngốc như trước kia. - Duy Nhất quay đầu nhìn rồi nhấc bước tiếp vào nhà bếp.

      Trang Nghiêm nhìn bóng lưng rời của , từ từ ngừng bước chân, trong mắt có chút chán nản.

      - nghiêm túc, tại sao cứ nghĩ giỡn?- nhàng thốt ra lời vô cùng nghiêm túc, nhưng chỉ mình mới nghe thấy được.

      Đêm đến.

      Duy Nhất đứng bên bệ cửa sổ nhìn ánh sao lấp lánh bầu trời đêm, cách nào ngủ.

      cũng biết hôm nay vì sao, cách nào ngủ. Trong lòng luôn nhớ đến tình cảnh ban ngày.

      , tại sao đến tìm ? Lần đầu tiên chạm mặt có thể là trùng hợp, còn lần thứ hai? xuất tại cửa nhà , đến cuối cùng là có ý gì?

      Chẳng lẽ hối hận giao Nhu Nhi cho ? Suy nghĩ kỹ lắc đầu loại bỏ khả năng này, hẳn phải là, bởi vì hôm nay nhắc tới Nhu Nhi, lần duy nhất nhắc tới, là muốn và Nhu Nhi quay về nhà , nhưng vì cớ gì muốn về đấy? phải chuyện ly hôn là do muốn hay sao? Chẳng lẽ tựa như , sợ Nhu Nhi bà mẹ tán tận lương tâm? biết liêm sỉ còn muốn dính dáng tới hay sao? Nếu như theo lời , lúc ban đầu khi ly hôn, tại sao ý nghĩ giữ Nhu Nhi lại ta cũng có? . cho mang theo đồng mà chỉ mang theo Nhu Nhi, người đàn ông coi trọng tiền như ta, sao đột nhiên lại quan tâm đến Nhu Nhi? .

      nghĩ ra, nghĩ ra!

      Duy Nhất phiền não nghĩ vê mục đích của ta khi đến đây tìm , xoay người nhìn Nhu Nhi ngon giấc giường, trong mắt dịu dàng, từ từ tới giường, vuốt ve mái tóc nó, khóe môi khẽ gợi lên.

      Chẳng lẽ. . . . . . ? Lòng hốt hoảng, trong lúc vô tình đột nhiên nghĩ đến cái gì, nụ cười mới nở khóe môi đột nhiên biến mất, trong mắt cũng hốt hoảng theo.

      Chẳng lẽ ta giống như cha của , muốn lợi dụng con của mình?

      Cúi đầu nhìn gương mặt ngủ say của Nhu Nhi, hốt hoảng trong mắt biến thành kiên định.

      . . . . . . , tuyệt đối cho phép chuyện như vậy xảy ra, coi như có chết, cũng quyết cho phép ta làm như vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :