1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước của tổng giám đốc Satan - Tử Yên Phiêu Miểu (Full 106c - Ngoại truyện 1 - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 106: KẾT CUỘC (Phần 4)

      - Nhưng tại sao ấy cho em biết. - Duy Nhất chần chờ , tất cả những điều này có ?

      - Em ở cùng ấy bảy tám năm, chẳng lẽ em còn hiểu cá tính của ấy sao? ấy là cái loại đàn ông cho em biết sao? biết , chưa bao giờ ấy rằng ấy em, nhưng đây cũng phải là lỗi của ấy, em thể trách ấy được.

      - Tại sao thể trách ấy? Chẳng lẽ đây là lỗi của em sao? em? cho em biết làm sao mà em biết? Dựa việc phán đoán ư, tại sao em có thể tin? - Duy Nhất cười khổ tiếng, dám nghĩ đến cái loại tình để cho lòng mình hoang mang, cũng muốn dựa vào suy đoán để ảo tưởng vào cái loại tình mà chắc rằng nó nằm trong cuộc sống của . Như vậy mệt chết được.

      - Nhưng có lúc, chưa chắc em được người kia quý trọng, ra lời để rồi bị người mình giẫm dưới lòng bàn chân, đây mới thực đau lòng phải ?- Minh Dạ Phạm chậm rãi , khi thấy muốn điều gì đó, vì vậy giơ tay lên cắt đứt lời của : - Biết ? Có lẽ trước kia mẹ của tụi chết từ sớm, có cho tụi che chở cùng ấm áp, đặc biệt là sau khi ba cưới Lâm Lệ, cuộc sống của tụi càng dễ chịu. Tuyệt, thích giới hắc đạo đầy lạnh lẽo, cũng thích những ngày quá ấm áp. Nhưng ấy lại nhất định muốn sống đơn trong thế giới của mình. Cho đến có lần, đó là lần đầu tiên ấy đem đao chém giết trong giới hắc đạo, sau đó cứu được . Đó là rất thích cười, cũng là người duy nhất có thể để cho ấy trở nên vui vẻ. ấy , kia cười, làm trái tim lạnh lẽo của cảm thấy ấm áp, cho nên ấy liền thích cái ấm áp đó, vì kia là nhi, vì vậy Tuyệt bỏ lại tất cả trong bang Thiên Minh để được cùng ấy trải qua cuộc sống bình thường. Ông nội tụi vì muốn để cho ấy quay trở lại tiếp nhận bang Thiên Minh dùng ít kế sách nhưng thủy chung chịu trở về. Cho đến có ngày, ông nội tụi tìm được kia và bắt ta rời xa Tuyệt, mà kia lại ra điều kiện vô cùng buồn cười với ông nội của tụi , đó chính là ông nội phải cho ấy khoản tiền. Sau đó bé liền rời khỏi ấy, ra khi đó chỉ cần kia kiên trì rời khỏi Tuyệt ấy còn được nhiều tiền hơn. Đáng tiếc là vì kia nhìn quá thiển cận, chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt. Sau này ấy từng tìm lại kia, cầu xin ấy đừng cách xa nữa, nhưng kia , ấy muốn có cuộc sống bình thường, cũng muốn tiếp tục cuộc sống qua ngày khổ sở, càng thích người như . Đó là lần đầu tiên ấy , cũng là lần duy nhất, nhưng kia lại cười nhạo : ‘ đáng tiền, cho nên, ấy cần thứ rẻ tiền như tình , ấy chỉ muốn nhiều tiền. đem giẫm tình của ấy dưới lòng bàn chân, làm nhục để bỏ , đó là lần đầu tiên thấy ấy bỏ tự ái xuống cầu xin người, nhưng kia lại tuyệt tình bỏ , mang theo số tiền mà ông nội cho. Từ khi đó, ấy tự thề với mình bao giờ ra chữ “” nữa, bởi vì, ‘’ quá đau đớn." Sau khi Minh Dạ Phạm xong, lại nhìn thẳng về phía Duy Nhất, thấy từ từ trở nên im lặng, thêm gì nữa vì vậy lại : "Đừng trách ấy, cho cùng, ấy cũng chỉ là kẻ nhát gan, ấy sợ lại bị người ta bỏ rơi như thế lần nữa, cho nên ấy dám mở miệng ra, như thế có nghĩa là ấy thương em.

      - sao? em? - Sau khi nghe được câu chuyện Minh Dạ Phạm , Duy Nhất đột nhiên cười khổ tiếng, nhớ tới câu chuyện xảy ra bảy năm trước, trong lòng cố gắng đè nén chút đau đớn và trầm muộn, nó như tảng đá to khiến cho thở nổi.

      Nếu như, mà phải như lời ..., như vậy tình nguyện cần tình của .

      - làm tất cả những chuyện đó, nếu như đủ đến chứng tỏ “tình ”, thế , em muốn ấy phải làm như thế nào nữa? Muốn mạng của ấy sao? Có phải chỉ khi nào ấy chết rồi, mới gọi là — em?

      - Em. . . . . . - Nghe Minh Dạ Phạm nhiều điều như thế, Duy Nhất trầm mặc. sao? sao?

      - Nếu như em muốn kết quả như lời , như vậy chúc mừng em, ấy em đến độ có thể đánh đổi mạng sống của mình rồi. Bởi vì muốn giữ em ở lại đây, giờ ấy liều mạng với những người của em. Có lẽ sau hôm nay ấy chết ở ngoài cửa cũng nên, mà có như thế em mới tin tưởng ấy em?

      - Cái gì? của em? - Duy Nhất giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Minh Dạ Phạm, chỉ thấy gật đầu cái đầy khẳng định, sau đó .

      - Đúng, đó là trai của em. nghe Nhu Nhi gọi mấy người đó là cậu, hơn nữa còn là năm người.

      - Năm? - Duy Nhất dám tin tưởng, hỏi lại lần nữa, thấy Minh Dạ Phạm nặng nề gật đầu cái nữa, lòng của đột nhiên luống cuống, cũng lo được nhiều nữa, lập tức lướt qua Minh Dạ Phạm để ra ngoài.

      có nghĩ rằng trai của đến tận chỗ này để tìm , nhưng nghĩ tới tất cả năm người đều tới. Có mình Thượng Quan Hạo là đủ rồi, nếu có cả tư lãnh khốc vô tình, vậy rất phiền toái, hơn nữa mấy cái người kia chỉ sợ thiên hạ loạn cứ phóng hỏa giết người đều rất vui vẻ.

      Minh Dạ Phạm nhìn đột nhiên xông ra ngoài, khóe miệng nhếch lên, cũng mau đuổi theo, biết Duy Nhất mặc kể cả của mình. Mới vừa đuổi ra tới liền thấy Duy Nhất ngừng giãy dụa tay nắm cửa, lắc đầu cái, thở dài tiếng lên phía trước, đem tay đặt lên chỗ lấy dấu vân tay, cửa lập tức mở ra. .

      - Rốt cuộc cậu có mở cửa hay . -

      Thượng Quan Hạo đá vào cái người sớm nằm dưới đất ngồi dậy nổi, vô lực thở hổn hển hỏi.

      Người này đúng là cứng đầu, ràng bị năm em bọn họ đánh cho nằm thoi thóp rồi, vậy mà vẫn chịu mở cửa, cũng chịu giao mẹ con Duy Nhất ra đây, đến lúc này rồi là cũng bội phục Minh Dạ Tuyệt.

      - Đại ca, đừng nhảm, chúng ta tiếp tục. - Lão Tứ kiên quyết tiếp tục đánh vào cái người chịu mở miệng tiếng, cũng chịu thả người ra. Vì vậy cũng thở hổn hển tới, chuẩn bị bắt đầu làm việc.

      - Dừng tay. - lúc vừa giơ chân lên, chuẩn bị đá, cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra, ngay sau đó chỉ thấy người mang vẻ mặt hoảng hốt chạy ra ngoài.

      - Tại sao các người có thể làm như vậy? - Bước nhanh đến bên cạnh bọn họ, đẩy bọn họ ra. Khi thấy mặt mũi sưng vù của người nằm mặt đất, người đàn ông như Minh Dạ Tuyệt sớm bị đánh cho còn ra hệ thống gì nữa vội vàng ngồi xổm xuống, khi thấy gương mặt vốn vô cùng tuấn bị thương, rốt cuộc Duy Nhất cũng nhịn được mà ngẩng đầu, thét lên đầy tức giận với người đàn ông kia.

      - Duy Nhất....đừng - Trong lúc ý thức trở nên mông lung, Minh Dạ Tuyệt giống như nghe được giọng của Duy Nhất, phản xạ có điều kiện, mở to đôi mắt bị đánh đến sưng vù thể mở nổi, vừa nhìn thấy Duy Nhất ở bên cạnh, vội vàng giùng giằng muốn đứng lên, cứ muốn bắt lấy cánh tay của Duy Nhất.

      - Cái đó, chúng ta chỉ là muốn bảo cậu ta thả người, nhưng chính cậu ta tự chết cũng thả người. Tụi còn cách nào khác, thể làm gì khác hơn là dùng phương pháp hay dùng, ai bảo.... - Mấy người đàn ông kia vừa nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của Duy Nhất, vội vàng vây đến bên người để giải thích, chứng minh việc đây phải là lỗi của bọn họ.

      - Tất cả im lặng cho em - Vừa nghe đến những lời kia, Duy Nhất chợt thét lớn tiếng, quả nhiên mấy người kia lập tức ngậm miệng lại, ai dám lên tiếng nữa.

      Minh Dạ Phạm ra cùng, vừa nhìn thấy màn này, rốt cuộc tin tưởng rồi, quả là cõi đời này là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Sau khi năm người đàn ông kia nghe được tiếng quát của Duy Nhất, tự nhiên ngậm miệng lại, hơn nữa còn dám phát ra bất cứ thanh nào.

      - Duy Nhất, đừng . - Lúc này Minh Dạ Tuyệt như trong sương mù, đưa mắt nhìn , run rẩy giơ tay lên, nhàng chạm vào gương mặt của có mở miệng cầu xin , thế nhưng đôi tay run rẩy cùng với giọt ướt át trong đáy mắt rằng tại rất sợ mất .

      - tại em chỉ muốn hỏi câu, em ? - Nhìn dáng vẻ run rẩy của , Duy Nhất cắn răng, nhàng hỏi. Nếu mà làm nhiều chuyện như thế, tại sao vẫn , chẳng lẽ còn muốn tiếp tục suy đoán hay ? Hôm nay nếu như câu kia thế ở lại đây, nghiêm túc suy nghĩ lại quan hệ với lần nữa.

      - .... - Sau khi nghe được câu hỏi của , tay Minh Dạ Tuyệt đột nhiên dừng lại, trong mắt chăm chú nhìn , khóe miệng khẽ run, nhưng vẫn được câu kia.

      - Được, coi như em có hỏi, hãy nghỉ ngơi cho tốt . Hôm nay em mang Nhu Nhi , nếu có duyên như lời chúng ta gặp lại nhau. - Nhìn bộ dáng kia của , Duy Nhất trầm mặc hồi rồi đột nhiên đứng lên, hình như là chuẩn bị rời .

      - em, đừng - Vừa nghe đến việc muốn , Minh Dạ Tuyệt cũng lo nghĩ nhiều nữa, những lời từ trong đáy lòng cứ lao ra khỏi cổ họng.

      - ... gì? - Nghe được lời , thân thể Duy Nhất khỏi cứng đờ. sao? Cho tới bây giờ vẫn chịu ra câu kia, tự nhiên lại ra? Vậy có phải đó là biểu cho việc hay hả?

      - ... em, đừng , được... ? - Lời của Minh Dạ Tuyệt vừa có chút vô lực, vừa cố gắng chống đỡ cơ thể sớm mất hơi sức, muốn đứng lên. Nếu như chỉ muốn câu kia vậy . Chỉ cần chịu ở lại.

      Nhìn cái người đàn ông thân thể nhếch nhác sớm thể đứng lên, thế mà vừa nghe đến lời sắp phải rời lại cố sức chống đỡ thân thể của mình, về phía . Trong mắt của bôi thêm rất nhiều chân tình và sợ hãi, tất cả đều thấy được, ra là, sợ mất , sợ rời . Nhưng vì sao lại ra chứ?
      Last edited: 16/1/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      106: Đại kết cuộc

      - Tại sao sớm - Nhìn lảo đảo lần nữa nhào tới trước mặt mình, khéo mắt Duy Nhất đẫm nước mắt. Trong lòng run rẩy còn hình dáng gì nữa.

      - sợ, sợ em rời khỏi ... sợ em biết em, buông tay , sợ. . . . . . - Minh Dạ Tuyệt vừa , vừa lần nữa nỗ lực chống đỡ thân thể của mình, về phía . Mãi cho đến khi kéo cơ thể đau đớn dần mất ý thức tới bên cạnh , lần nữa đưa tay lên xoa xoa mặt của , - Đừng rời khỏi có được hay ? . . . . . . , . . . . . . em. Đừng

      - Đứa ngốc. - Nhìn vào trong đôi mắt chợt lóe lên ánh sáng ướt át của , giọng của Duy Nhất cũng vỡ ra tan nát, tại sao người đàn ông này lại ngu như vậy? Tại sao sợ ” cơ chứ? Nếu như sớm ra xảy ra kết cuộc này rồi? Cần gì phải để cho suy đoán linh tinh?

      - Em. . . . . . Đừng khóc, nếu như em chỉ muốn nghe , . Đừng khóc. - Nhìn gương mặt tự nhiên đầy nước mắt của người trước mặt, Minh Dạ Tuyệt nhất thời luống cuống tay chân, biết làm như thế nào cho đúng. sợ rời xa , nhưng cũng sợ khóc. Vì nhìn khóc, rất đau lòng.

      - Có phải để cho em nít khóc, chấp nhận cho em rời khỏi hay hả? - Nhìn tay của luống cuống khắp nơi, Duy Nhất nhàng hỏi, trong lòng lại rất đau lòng khi nhìn thấy như thế.

      - . . . . . . , , vậy em cứ khóc , nhìn em khóc là được - Minh Dạ Tuyệt xong, từ từ cúi đầu xuống, trong lòng là hàng loạt đau đớn, muốn rời khỏi thế sao?

      - Đứa ngốc, em , em ở lại với . Cho đến khi nào cần em nữa . - Nhìn bộ dáng này của , khóe mắt nhịn được mà lần nữa nóng lên, những giọt nước mắt trong suốt mãnh liệt rơi xuống.

      - ? ?- Nghe được lời của ..., Minh Dạ Tuyệt chợt ngẩng đầu lên, đưa vẻ mặt dám tin nhìn , giọng xác nhận thêm lần nữa, chỉ sợ mình nghe lầm.

      - Ừ - Nhìn dáng vẻ thận trọng của , Duy Nhất gật đầu lia lịa, đưa tay ôm lấy sớm đứng vững, nhanh chóng đỡ lấy thân thể của , để cho đứng lâu thêm nữa.

      - , - Minh Dạ Tuyệt vùi cái đầu dài của mình vào sâu trong cổ , ngửi hơi thở quen thuộc lúc lâu, đưa tay ra ôm lấy thân thể của , mặt lên nụ cười hạnh phúc.

      thể từ bỏ , thể rời khỏi , ra còn có thể hạnh phúc như thế.

      ****

      người đàn ông mặt bộ quần áo sang trọng tới trước cửa sắt, chần chờ cau mày nhìn cánh cổng sắt, sau đó chợt gõ vào cánh cửa sắt ‘Cốc cốc’.

      - Ai vậy. - Chỉ chốc lát sau, bên trong truyền đến giọng của người phụ nữ trung niên.

      - Tôi, gọi bà chủ của các người ra đây, là ba của đến tìm . - Người đàn ông kia đến câu đó khỏi vuốt vuốt bộ quần áo của mình.

      - Ông cái gì? - Lúc ông vừa xong câu đó, cánh cổng sắt được mở ra, người phụ nữ trung niên bước từ bên trong ra.

      - Tôi , tôi là ba của bà chủ các người, tôi tên là Hách Chấn Tân. Bà mau thông báo cho bà chủ của bà , cho ấy biết ba của ấy đến đây, bảo ấy nhanh ra nghênh đó. - Hách Chấn Tân ưỡng thẳng lưng, khí phách hiên ngang,

      - sao? Làm sao tôi biết ? - Người phụ nữ trung niên nhìn Hách Chấn Tân cái, đôi tay vòng đến trước ngực, khinh bỉ .

      - Thái độ của là như thế nào vậy hả? phải chỉ là người giúp việc thôi sao? Sao lại dám lớn lối như thế, tôi cảnh cáo , nên nhanh chóng thông báo cho bà chủ của , nếu , làm trễ nãi chuyện lớn của tôi, tôi liền bảo con mình đuổi việc. -Hách Chấn Tân liếc nhìn bà cái, cao giọng rống to.

      Ai ngờ người phụ nữ trung niên này nghe được lời ông, chẳng những thông báo, ngược lại còn cười nhạo tiếng chậm rãi : - Tôi chính là bà chủ của nơi này, hơn nữa tôi nhớ mình còn có người cha biết xấu hổ như thế này, biến, nếu lại để cho tôi nhìn thấy ông lần nữa, tôi liền báo cảnh sát bắt ông.

      - Cái gì? Bà là bà chủ ở chỗ này sao? Điều này sao có thể? Bà chủ của chỗ này trước kia đâu? - Hách Chân Tân vừa nghe đến tin tức này, đầu vẫn còn ngẩng cao liền cúi thấp xuống, giật mình hỏi.

      - ra là chủ? À. . . . . . , nghĩ tới, nghe chồng của người chủ trước kia phá sản, ấy theo cũng bị xui xẻo. Nên đem ngôi nhà này bán , thế mà còn chưa đủ tiền trả nợ giúp chồng của ấy, ấy khắp nơi để tìm người vay tiền rồi - cái người phụ nữ trừng mắt liếc nhìn Hách Chấn Tân, sau đó lại hoài nghi hỏi: - phải ông người đó là con của ông sao? ấy gặp chuyện như thế, ông làm ba mà sao lại biết? Nếu là con của ông, tôi xem ông ăn mặc sang trọng thế này, nhất định còn rất nhiều tiềncủa để dành phải ? Hay là ông trích ra ít giúp đỡ chồng của con mình . Nghe , chồng của ấy nợ bên ngoài đến

      trăm tỷ.

      - , , bà lầm rồi, tôi chỉ là người qua đường mà thôi. Tôi phải là ba của ta, tôi phải. - Hách Chấn Tân vừa nghe đến lời của người phụ nữ trung niên kia chân muốn . muốn tiếp tục ở lại đây nữa.

      Người phụ nữ trung niên nhìn Hách Chấn Tân chạy như bay, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh bỉ, xoay người vào nhà. Làm sao mà người đàn ông như vậy lại còn sống cõi đời này. Ông trời quả là mù mắt rồi.

      Hách Chấn Tân chạy qua đoạn đường, mới chậm rãi ngừng lại, thở hổn hển. Trước đó vài ngày ông có đến Minh Thị để tìm Minh Dạ Tuyệt, nghe nơi đó đổi tổng giám đốc hơn nữa tổng giám đốc cũng còn thiếu rất nhiều tiền, đến bây giờ vẫn trả đủ.

      tìm được Minh Dạ Tuyệt, tiền của ông ngày càng ít , cho đến hai ngày nay, mẹ con Trương Mỹ Lệ lại bắt đầu ồn ào, ông mới đột nhiên nhớ lại còn có Duy Nhất. Vốn nghĩ tới đây kiếm chút tiền tiêu, nghĩ, nha đầu chết tiệt kia lại thiếu nhiều tiền như thế.

      Vừa nhìn thấy Hách Chân Tân về đến nhà mà đồng, Trương Mỹ Lệ lập tức mở to miệng quát mắng, mắng ông vô dụng, mắng ông là đàn ông mà bất tài.

      có ai cung phụng cho bọn họ cuộc sống xa xỉ, cuộc sống của bọn họ phải trở lại ngày tháng khó khăn. Nhưng trong nhà bọn họ chẳng ai chịu ra ngoài làm việc kiếm tiền, chỉ biết ngồi đó chờ ăn chờ uống…, cho đến cuối cùng, tiền của tất cả bọn họ đều bị xài hết, Hách Chấn Tân còn cách nào khác, thể làm gì khác hơn là bắt đầu ra ngoài tìm việc làm, đáng tiếc là ai chịu sử dụng ông, vô luận là làm việc nhiều tiền hay ít tiền cũng được, chỉ cần có người chịu nhận ông là tốt rồi. Còn Hách Mị Nhi còn cách nào khác, bắt đầu câu dẫn những kẻ ngốc, muốn gả cho người có tiền sau đó chẳng lo chuyện ăn mặc nữa. Nhưng đáng tiếc chính là có ai coi trọng hình dáng ra gì và tính tình của cả, thậm chí ngay cả làm cũng có ai chịu dùng , lần lượt vấp phải khó khăn chầm chậm học được cách làm thế nào để lấy lòng con người cuối cùng tìm được công việc tốt trong quán bar nhưng lại chịu nổi việc bưng trà nước cho người khác, nên mắng chửi những câu tục tĩu, đến kết vẫn phải cam chịu làm việc ở nơi này, tối thiểu, ngày ngày của trôi qua trong nhõm lại có nhiều tiền bo. Chỉ cần hưởng thụ tốt tại là được rồi, về phần sau này sống thế nào muốn nghĩ đến.

      Mỗi ngày Trương Mỹ Lệ phải mắng Hách Chấn Tân là phết vật, chính là mắng ông trời đối đãi bất công với bà, tự nhiên bắt bà phải lấy ông chồng nghèo túng thế này.

      Vừa bắt đầu, Hách Chấn Tân còn chịu đựng, từ từ ông cũng nhịn được nữa, bắt đầu chỉ trích mẹ con Trương Mỹ Lệ ban đầu nên đánh bài như thế, bằng bọn họ cũng có chút tiền dùng, có nhà cửa để cở, mà dĩ nhiên Trương Mỹ Lệ phục, từ từ Hách Mị Nhi cũng chẳng muốn về nhà nữa, luôn luôn chọn cách qua đêm ở nhà của người đàn ông nào đó.

      Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Hách Mị Nhi quan tâm bọn họ sống thế nào, thỉnh thoảng nhớ tới, đến cho bọn họ chút tiền, nghĩ ra, lâu về nhà cũng chẳng cho bọn họ chút tin tức gì cả, thời gian dài, Hách Chấn Tân và Trương Mỹ Lệ cũng chầm chậm bắt đầu động thủ, dần dần nhà bọn họ ngày nào cũng náo loạn, tiếng chửi rủa và tiếng cãi vã vang lên ngừng.

      Nhưng bọn họ có nghĩ đến, ngày đó Hách Chấn Tân vừa nghe đến Duy Nhất thiếu rất nhiều tiền vội vàng chạy …Nhưng sau khi người phụ nữ trung niên kia đóng cửa lại, phía trong nhà liền truyền ra giọng ngọt ngào:

      -Dì Trương, mới vừa rồi là ai vậy!

      -------------

      Lời kết của tác giả:

      Bộ truyện tới đây coi như là kết thúc, viết câu chuyện là muốn cho mọi người nếu như , hãy lớn tiếng ra! cần keo kiệt lời . Có lẽ, chỉ câu vô cùng đơn giản nhưng khiến cho người bên cạnh cảm thấy vô cùng ấm áp đấy. Nếu về chuyện tình hãy về những người thân bên cạnh của bạn câu ” ấy nhé! Cũng chỉ cau thôi nhưng thể quan tâm cũng là chứng mình trong lòng mình luôn quý người đó. Phải nhớ kỹ, hai người sống qua ngày cái gì cũng cần phải ra. Lời giúp cho người bạn hiểu bạn nhiều hơn. Đừng đem tất cả tâm chon ở trong đáy lòng, như vậy càng khiến cho người bạn xa bạn nhiều hơn mà thôi.

      [Có lẽ cái kết thúc này có chút hơi được như ý. Nhưng tớ nghĩ lâu mới viết ra nó. Nếu như muốn nhìn thấy cuộc sống ngọt ngào của Minh Dạ Tuyệt và Duy Nhất, xin mời bạn xem ngoại truyện ạ]ư

      --HOÀN CHÍNH TRUYỆN—
      Last edited: 16/1/15
      xixon thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Ngoại truyện 1

      Trong lần bị Trương Mỹ Lệ mắng đuổi ra khỏi cửa, chán nản đường lớn Hách Chấn Tân mới bất tri bất giác lại tới nơi này.

      Mặc kệ như thế nào, ông sống ở nơi này rất nhiều năm rồi, đối với chỗ này ông có chút luyến tiếc thôi. giàu có trong cuộc sống của ông bắt đầu từ chỗ này, những cũng bị nơi này lấy , tất cả vinh hoa phú quý của ông đều rời khỏi ông. Chẳng lẽ bắt đầu từ bây giờ cuộc sống của ông phải nghèo rớt mồng tơi sao?

      Cuộc sống quá công bằng, nếu cho ông giàu có rồi, tại sao còn muốn lấy nó trở về? Nếu như muốn cho ông lên chín tầng mây, ban đầu đừng nên cho ông có nhiều như vậy, nếu như ông thể có được cuộc sống như ông muốn tại sao người khác lại có được?

      Nhưng trong lúc ông hết sức thất vọng lại lần nữa tới nơi này, đứng nhìn nơi đó đến ngẩn người, nhưng điều làm cho ông thể tin được là lại có bóng dáng người cũ xuất tại nơi này.

      phải người đàn ông của phá sản rồi sao, cũng đâu đó mà ai biết tung tích? Thế tại sao lại xuất ở chỗ này? Nhìn dáng vẻ bên ngoài của khác gì trước kia, thấy thế nào cũng giống bộ dạng của kẻ nghèo túng! Chẳng lẽ người phụ nữ trung niên lần trước dối hay sao? Có lẽ là ông lầm rồi

      Hách Chán Tân chần chờ tới trước cửa sắt, đưa tay lần nữa gõ gõ cánh cửa.

      Lúc này ông tình nguyện tin tưởng là người phụ nữ trung niên kia dối, cũng nguyện ý tin tưởng là mắt ông nhìn lầm, cuộc sống nghèo khó để lại phiếm hồng trong mắt ông, nên giờ đây ông muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.

      - Ai vậy - Bên trong truyền tới giọng của người phụ nữ trung niên cũ.

      Hách Chân Tân nghe được câu hỏi phát ra từ bên trong lên tiếng, ông chỉ muốn biết câu chuyện này có giống suy nghĩ của ông hay mà thôi. Nếu như là ngày tháng an nhàn của ông lại sắp quay về rồi; nếu như phải ông cũng có tổn thất gì.

      - Ai vậy! Tại sao ai lên tiếng, chẳng lẽ là tôi nghe nhầm rồi à - Người ở bên trong nghe được câu trả lời, giống như là xoay người muốn rời , Hách Chấn Tân vội vàng giơ tay lên nhấn chuông cửa lần nữa

      - Rốt cuộc là ai! - Giọng truyền ra từ bên trong mang theo chút phiền não, tiếng bước chân cũng nhanh chóng đến gần.

      "Cạch" theo tiếng cửa mở, Hách Chấn Tân thừa dịp bà có chú ý, lập tức xông vào, vì chỉ tập trung vào người phụ nữ trung niên, có phòng bị đến việc cửa mở ra nên lảo đảo mấy bước.

      - Uy. . . . . . , lại là ông hả, tôi bao nhiêu lần rồi, nơi này là nhà của tôi, có người mà ông muốn tìm, ông mà đứng ở nơi này nữa tôi báo cảnh sát. - Người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm ông, gương mặt đầy tức giận, trong mắt giống như là sắp toét lửa.

      - phải người tôi cần tìm? Vậy người mới vào nhà ban nãy là ai vậy hả? - Hách Chấn Tân lên trước mắt nhìn vào người phụ nữ kia, khuôn mặt đầy hoài nghi.

      Ông tin lời của bà..., ông chỉ tin vào hai mắt của mình.

      - ấy là ai, ăn nhập gì tới ông? Chẳng lẽ có người tới nhà tôi cũng phải báo cho ông sao? Biến, nếu chịu ngay, tôi báo cảnh sát. - Người phụ nữ trung niên như người gây , đưa tay đẩy Hách Chấn Tân ra khỏi cửa, trong lòng xông lên hàng loạt tức giận.

      - Mà sao tôi cứ như nhìn thấy con của mình vậy? - Hách Chấn Tân cười lạnh tiếng, cố ý bỏ rơi người phụ nữ kia vào trong, nhất định ông phải nhìn cho , tại ông tin tưởng lời của bà ta nữa.

      - A. . . . . . -Phụ nữ trung niên thét lên tiếng khinh sợ, thân thể nhanh chóng lui về phía sau, ngã mặt đất, khiến cho mông bà vô cùng đau đớn.

      - Mẹ, thế nào? - Nghe được phụ nữ trung niên vừa thét lên giọng ngọt ngào truyền từ bên trong ra. Cửa theo đó nhà cũng được mở ra.

      - Này, ông là ai? -, Nhìn thấy bước ra, thấy Hách Chấn Tân đứng bên ngoài trợn to đôi mắt, mắt thấy người phụ nữ trung niên ngồi dưới đất vô cùng đau lòng, lập tức chạy đến.

      - Mẹ, mẹ làm sao thế?

      - Nha đầu, người đàn ông này lại dám vọt vào nhà chúng ta, còn đẩy mẹ. - Người phụ nữ trung niên được con đỡ nên cố gắng đứng dậy, tức giận chỉ vào mặt Hách Chấn Tân .

      - Cái gì? - vừa nghe được câu của người phụ nữ trung niên, quay đầu lại nhìn về phía Hách Chấn Tân, trong miệng vô cùng tức giận, nhanh chóng rống to: - Ông xã, mau ra đây, có người xông đến nhà chúng ta còn đánh người nữa. - vừa rống to, dáng vẻ lập tức thay đổi, nó khiến cho người ta phải kinh sợ

      - Ách. . . . . . , phải, đừng hiểu lầm. - Hách Chấn Tân vừa thấy kia ra, trong lòng cũng bắt đầu sợ hãi.

      Nhìn bộ quần áo mặc người, chính là bộ quần áo mà ban nãy ông gặp, nhưng người mới vừa rồi ông gặp lại phải là này! Chẳng lẽ ông hoa mắt nhìn lầm rồi?

      - Người nào? Ai dám vào đến nhà ta đánh người? đánh cho ta tàn phế. - tiếng rống giận đầy nóng nảy, mang theo tiếng bước chân nặng nề truyền từ trong nhà ra.

      - Tôi… phải tôi cố ý gây - Hách Chấn Tân vừa nghe đến giọng của người đàn ông kia lùi về sau, có lẽ ông nhìn lầm rồi, những đều hay ăn mặc giống nhau, hại ông trở thành thành phần tạp chủng như thế.

      - phải cố ý? Nếu như hôm nay con rể tôi đánh gãy chân ông, đó cũng phải là cố ý phải ? Con rể, đánh cho mẹ, đây phải là lần đầu tiên ông ta cố ý đến đây gây , ông ta luôn là đến đây tìm con mình, mẹ thấy đây chắc chắn là kẻ điên. - Người phụ nữ trung niên đỡ đầu vai con , hung hăng ra lệnh cho con rể.

      - Được. - Người đàn ông tráng kiện kia lao ra, vừa nghe được lệnh tay tạo thành quả đấm, xương cốt vang lên tiếng răng rắc

      - Tôi. . . . . . , tôi cố ý, tôi lập tức , tôi ngay. - Hách Chấn Tân vừa nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông hung ác kia, bước chân lập tức lùi về phía sau, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.

      Trời ạ, nghĩ tới ra là mình nhìn lầm rồi, đều do nha đầu chết tiệt kia, có việc gì lại có dáng người giống Duy Nhất. đáng chết

      - Đừng nghĩ chạy, khốn kiếp, đánh người thân của tôi còn nghĩ chạy trốn? Ăn quyền của tôi trước . - Người đàn ông hung ác đuổi theo sát sau lưng ông, quơ múa quả đấm tựa như phóng tới ông.

      - A. . . . . . -Hách Chấn Tân vừa nhìn thấy vọt tới, bước chân vội vàng càng thêm nhanh chóng, sơ ý chút liền bị khung cửa sắt làm cho vấp ngã, phịch tiếng nằm sấp mặt đất.

      - Chà, ông nghĩ có thể chạy thoát sao.- Cái người đàn ông hung ác kia nằm sấp xuống đất, cũng thả chậm bước chân, cười lạnh nhìn về phía ông.

      - Tôi .... - Khi Hách Chấn Tân nhìn thấy người con trai kia lần nữa, cổ họng khỏi căng lên, cật lực nuốt ngụm nước miếng xuống. Thừa dịp bước chân của ta kia thả chậm, chợt bò dậy đưa người vào cửa.

      - Con mẹ nó, ông đứng lại cho tôi. - Phía sau truyền đến tiếng rống giận của người đàn ông, bước chân Hách Chấn Tân chưa dám ngừng lại, giống như điên, càng chóng chạy về phía trước, chỉ sợ người đàn ông phía sau đuổi kịp ông rồi đánh cho ông trận.

      - Mẹ, đừng để cho tôi gặp lại ông, chỉ cần tôi nhìn thấy ông đánh cho ông thành phế vật - Người đàn ông quơ múa quả đấm, hướng về Hách Chấn Tân sớm chạy xa, liên tục gào thét.

      Cũng biết chạy bao lâu, chỉ nghe thấy được những giọng phía sau càng ngày càng xa, quay đầu lại nhìn sau lưng chút, cung thấy bóng dáng của người kia đâu, Hắc Chấn Tân mới thả chậm bước chân, hai tay vịn vách tường mở miệng thở hồng hộc, đợi hô hấp từ từ vững vàng lại, ông nhịn được lại từ từ quay đầu lại, thận trọng nhìn về phía ngôi nhà kia, ông muốn tin tưởng mình nhìn lầm.

      - Con rồi, ngôi nhà tốt như thế này làm sao người ta lại bán rẻ như thế chứ? Các người lại tin, tại tốt rồi, hôm nay nếu có con ở chỗ này, biết các người điên kia làm gì các người nữa, ngày mai dọn nhà, chúng ta đừng ở nơi này nữa. - lúc Hách Chấn Tân dán lỗ tai lên nghe tình hình, bên trong lại đột nhiên truyền đến giọng rất lớn: - Con mẹ nó, đừng để cho con nhìn thấy cái người điên kia nữa, nếu như để con nhìn thấy ông ấy lần nữa con bới da ông ta lên.

      Nghe được giọng hung ác kia, thân thể Hách Chấn Tân khỏi run rẩy, cổ co rụt lại, nhón chân cẩn thận rời khỏi nơi này.

      Mặc dù, trong lòng của ông vẫn còn có chút hoài nghi, nhưng bây giờ ông cũng dám tin, nơi này đổi chủ nhân rồi.

      Sau khi Hách Chấn Tân rời , người trong viện cũng díu dắt người phụ nữ trung niên kia vào trong nhà.

      - Dì Trương, là xin lỗi, té đau chứ? - Cái người đỡ người phụ nữ trung niên kia vào cửa, lập tức được đôi nam nữ chào đón, mặt người đàn ông chỉ là im lặng, hề có cảm xúc gì, còn gương mặt xinh đẹp của trẻ tuổi lại tràn đầy lo lắng.

      - có, cục xương già của tôi nhìn thế chứ rất tốt, chỉ là chút đau đớn mà thôi, cũng có cái gì đáng ngại, mợ cả nên lo lắng. - Người phụ nữ trung niên vừa nhìn thấy người đứng đợi mình, mặt lập tức nở ra nụ cười vui vẻ, để cho yên tâm.

      ra người trung niên này chính là Dì Trương - người cùng Duy Nhất và Minh Dạ Tuyệt dọn đến đây, thêm trẻ khác cùng ra dìu dì Trương vào trong, còn Thượng Quan Hạo theo tới nơi này nhìn Duy Nhất.

      - Đại ca, chị dâu, hôm nay là cảm ơn các người. - Duy Nhất dìu lấy dì Trương để cho bà ấy ngồi salon, sau đó xoay người lại kéo Noãn Nhi đến ngồi bên cạnh. Gương mặt tràn đầy cảm kích.

      - Cám ơn cái gì, Duy Nhất à, nghe lời của , vẫn nền về vườn hoa cùng với bọn , nơi đó vốn là nhà của em, nếu quả em còn muốn sống ở chỗ này, sớm muộn lại bị người đàn ông kia tìm ra - Noãn Nhi dắt tay của , nhàng .

      Kể từ sau khi Duy Nhất quay về sống cùng với Minh Dạ Tuyệt, những người của vẫn thủy chung chịu tiếp nhận để Minh Dạ Tuyệt, sớm cho rằng Minh Dạ Tuyệt khi dễ Duy Nhất. Mặc dù những gì mà lúc trước bọn nhìn thấy để cho bọn họ có chút xúc động, nhưng muốn bọn họ cứ tiếp nhận , xem là người nhà, hãy để cho bọn họ có chút hơi khó tiếp nhận, cho nên Duy Nhất liền mang theo Minh Dạ Tuyệt chẳng còn chút tài sản nào nữa theo đến đây, nhưng ngờ Hách Chấn Tân vẫn có buông tha cho bọn họ. Cũng may sau ngày Minh Thiên dẫn người đến đây tìm Duy Nhất bên ngoài nhà bọn họ có Camera, lúc này mới tránh thoát được việc Hách Chấn Tân lâu lâu lại đến

      - Á..... được rồi! - Duy Nhất trầm mặc lúc lâu mới khẽ gật đầu.

      Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngày nào đó lộ tẩy, muốn lần nữa xen vào chuyện sống chết của những người đó. Nhưng cũng biết, những người đó có bao nhiêu vô lại, xem ra lúc này cũng nên rời rồi.

      - Được, bây giờ chúng ta - Thượng Quan Hạo vừa thấy Duy Nhất đồng ý, lập tức vọt vào trong phòng thu dọn đồ đạc.

      Minh Dạ Tuyệt nhìn người sớm vọt vào trong, nhíu mày, từ từ nhìn về phía Duy Nhất, trong lòng có chút bối rối. Những người kia hoan nghênh Duy Nhất trở về, nhưng sao đây? phải làm thế nào?
      Last edited: 8/2/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngoại truyện 2

      Nhìn vẻ mặt mừng rỡ của người con trai thẳng vào phòng ngủ giúp mình dọn dẹp hành lý, Duy Nhất lắc đầu cái rồi nở nụ cười bất đắc dĩ, người đại ca này chính là như vậy, cũng sợ chị dâu hiểu lầm gì cả.

      vừa mới chuyển mình cái đụng vào người đàn ông trầm mặt đứng bên cạnh.

      ". . . . . . Thế nào?" Nhìn căng thẳng băng bó mặt của mình, nụ cười mặt Duy Nhất từ từ biến mất, đưa vẻ mặt kỳ quái nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt viết đầy hiểu.

      "Em. . . . . . , muốn sao?" Minh Dạ Tuyệt thận trọng hỏi, chiếc tay giữ eo càng thêm chặt, giọng có chút xác định.

      biết từ “” của là có ý gì, là muốn rời thêm lần nữa sao, rời khỏi cuộc sống của ? Vì sao lại muốn rời khỏi vào lúc này.

      "Ừ." Duy Nhất gật đầu lia lịa, thở cái dài rồi : "Cuối cùng nơi này cũng phải là kế hoạch lâu dài, thỉnh thoảng ông ta tới đây tìm mình, ngày nào đó bị ông ta phát , nếu rời ngay lúc này khá hơn chút."

      Vô luận như thế nào, về mặt pháp luật Hách Chấn Tân vẫn là ba của , mặc dù bọn họ ký thỏa thuận, còn bất kỳ quan hệ nào, nhưng hiểu rất Hách Chấn Tân, nếu như ông ta biết tại vẫn còn tiền như thế này làm sao bỏ qua cơ hội tốt mà đến quấy rầy như vậy? Dĩ nhiên cũng có thể báo cảnh sát, nhưng phiền phức như thế nào có thể nghĩ, vẫn nên lặng lẽ rời sớm chút, như vậy khá hơn.

      "Ừ." Nghe lời của ..., Minh Dạ Tuyệt gật đầu cái, cũng biết phiền não trong lòng .

      biết Duy Nhất có chút tình cảm nào với Hách Chấn Tân cả, cũng biết Hách Chấn Tân đáng ghét đến cỡ nào, có lòng tham đáy ra sao. Lúc này Duy Nhất phải rời , cũng đồng ý, chỉ là. . . . . . .

      "Thế nào? Chẳng lẽ em làm như vậy là sai sao? Có phải cũng cảm thấy em quá độc ác hay ?" Duy nhất ngẩng đầu thấy Minh Dạ Tuyệt trầm mặc , chán nản cười tiếng nhàng hỏi, trong giọng có chút khổ sở.

      Phận là con mà lại đối xử với ba của mình như thế, biết tình huống này ai tiếp thu được?

      Minh Dạ Tuyệt nhìn chút cười nhạo trong mắt , giọng cay đắng, vươn tay nhàng vuốt mặt của , thoáng qua trong mắt tia đau lòng, giọng mở miệng : ", còn cảm thấy em quá nhân từ, về sau đừng vì người khác mà tìm đến uất ức như thế, em làm như thế là đáng giá.”

      có cha mẹ quan tâm , hiểu với người chỉ biết lợi dụng mình, thèm bỏ ra phần tâm ý nào cả. cũng cảm nhận qua, nên những việc làm với Hách Chấn Tân cũng xem như hết lòng quan tâm ông ta rồi!

      "Được, đồng ý với ." Nhìn vào đôi mắt cam lòng của , Duy Nhất nhàng cười, đưa tay nắm lấy bàn tay của , trong lòng nhất thời cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

      thay đổi như thế nào nhìn thấy được. cẩn thận của , cũng phát giác được, trong lòng của vẫn còn chứa rất nhiều lo lắng?

      "Nhưng mà. . . . . ." Canh chừng vẻ mặt của , Minh Dạ Tuyệt nhàng mở miệng.

      Nếu như thế nên ở đâu?

      "Cái gì?" Nhìn dáng vẻ do dự của , Duy Nhất hoài nghi mà lên tiếng hỏi.

      "Nếu nơi này an toàn, vườn hoa kia cũng nhất định an toàn, chẳng lẽ Hách Chấn Tân đến vườn hoa sao? Nếu , . . . . . . . em theo !" Minh Dạ Tuyệt gian nan .

      Trong lòng , hai bàn tay trắng rồi, biết có đồng ý theo người hai bàn tay trắng như sống qua ngày hay ? hớn hở đồng ý, hay như kia, biết thể cho cuộc sống muốn vứt bỏ mình?

      " theo ? Ách. . . . . . , cần, trong vườn hoa rất an toàn, rất lâu trước kia ông ta bán vườn qua cho người khác rồi, cho nên chưa bao giờ tới nơi đó nữa, lại , có sư phụ và các trai của em ở đó, căn bản ông ta thể đến gần được, nên đâu thể biết em ở đâu." Duy Nhất nhàng cười tiếng, đưa tay nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của , nhàng

      Vốn là muốn cùng phải đến nơi đâu? Chẳng phải tại còn gì sao? Nhưng lại sợ lời kia làm tự ái và bi thương, lập tức lại thay đổi cách .

      " ra . . . . . ."

      "Được rồi, được rồi, yên tâm , em có biện pháp của mình, tin tưởng em." Thấy vẫn còn muốn cái gì nữa, Duy Nhất lập tức ngắt lời của , thân thể lặng lẽ vùi vào trong ngực của , ôm chặt cơ thể , đem hơi ấm người mình truyền cho

      "Nhưng. . . . . ."

      "Đại công cáo thành, nha." Nhìn dáng vẻ kiên định của , Minh Dạ Tuyệt đưa tay nhàng vòng qua chiếc eo của , vẫn nhịn được muốn mở miệng, lại bị vẻ mặt hưng phấn của người đàn ông ra từ trong phòng ngủ ngắt lời.

      "A, được." Duy Nhất nghe được giọng kia, quay đầu lại nhìn gương mặt vui vẻ của người đàn ông kia, đồng ý kéo cánh tay của Minh Dạ Tuyệt, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, rồi mở miệng : "Chúng ta thôi!"

      "À." Minh Dạ Tuyệt nhìn lòng bàn tay nắm chặt tay mình, lại nhìn ánh mắt kiên định của , chần chờ chút rồi đồng ý.

      Theo hành động của , trong nháy mắt nội tâm lo lắng của bình tĩnh lại rất nhiều, trong lòng có bình yên từ trước đến nay chưa từng có, vẻ khẩn trương mặt lập tức trở thành nụ cười nhu hòa.

      Đều do Phạm phá sản, cái gì cũng có, nếu phải như vậy, cũng cần sống ở nhà của người ta, nhìn sắc mặt của người khác. Xem người khác nhìn như kẻ thù địch. Chỉ là, điều này cũng vừa đúng để cho thấy nội tâm của Duy Nhất, ra điều quan tâm chỉ là con người của mà thôi, để ý đến những thứ khác bên cạnh . Như vậy, chỉ cần chấp nhận ở bên cạnh , đến nơi nào cũng chẳng quan tâm, chỉ cần có bên cạnh là tốt rồi.

      "Két" Cổng sắt lớn vang lên tiếng mở cửa, ngay sau đó mấy người từ bên trong lục đục bước ra

      "Này, chiếc xe này thể ngồi nhiều người như thế, cậu tự thuê xe !" Kể từ khi thấy, Minh Dạ Tuyệt ôm Duy Nhất bước ra, sắc mặt của Thượng Quan Hạo lại đột nhiên đen xuống. Lạnh lùng với Minh Dạ Tuyệt

      Minh Dạ Tuyệt nhìn bốn người đứng trước xe, nhìn lại chiếc xe hơi màu đen dừng lại, khẽ cau mày nhìn về phía Duy Nhất nhưng có lên tiếng, chiếc xe trước mặt chỉ có thể ngồi bốn người, thêm người nữa quả có hơi chen chúc, nhưng. . . . . . .

      Nhìn Duy Nhất bên cạnh, tâm Minh Dạ Tuyệt chửi bới hồi, đều là tại Phạm, gì nếu như có tiền, cả xe cũng thể có, bằng , hôm nay đến chỗ người khác, nhìn sắc mặt người ta mà sống.

      "Đại ca, vậy làm phiền chở dì Trương đến đó trước, em và Tuyệt đến đó sau." Duy Nhất nhìn Thượng Quan Hạo xách gương hành lý to, lại quay sang nhìn sắc mặt của Minh Dạ Tuyệt, sau đó dịu dàng lên tiếng với Thượng Quan Hạo.

      "Hả. . . . . . , nha đầu chết tiệt kia, em tới đây cho , chúng cùng nhau, để cho cậu ta ngồi xe thuê mình là được rồi." Thượng Quan Hạo vừa thấy Duy Nhất muốn ngồi cùng xe với Minh Dạ Tuyệt, trong lòng quýnh lên vội vàng thét.

      để cho Minh Dạ Tuyệt lên xe, chính là muốn hất Minh Dạ Tuyệt ra, Duy Nhất lại muốn cùng với ta, vậy chẳng phải kế hoạch của uổng phí rồi sao.

      " cần, đại ca, cứ chăm sóc chị dâu cho tốt là được rồi, chúng em ngồi
      taxi là được.” Duy Nhất vừa xong, lập tức lôi Minh Dạ Tuyệt về phía ven đường.

      Làm sao lại biết suy nghĩ của cả cơ chứ, để cho Minh Dạ Tuyệt ngồi chiếc xe khác? Muốn nửa đường hất mà thôi.

      Bây giờ chẳng còn gì, thân là vợ của cũng muốn phải tự ái, cũng muốn để cho cảm thấy bị người ta vứt bỏ.

      Nhìn động tác bảo vệ của , cõi lòng Minh Dạ Tuyệt xông lên hồi ấm áp, nhìn trong mắt của tràn đầy dịu dàng trước nay chưa từng có.

      Cho tới bây giờ cũng có người muốn bảo vệ như thế, từ xưa tới nay chưa từng có ai để ý qua cảm xúc của . Mặc dù chưa từng cần người khác bảo vệ mình, nhưng biết sao, khi nhìn những động tác của , tim của khỏi tràn đầy những cảm xúc. loại cảm giác thỏa mãn tràn ngập khắp cõi lòng.

      , mặc kệ là của ngày còn bé hay là của tại, cho tới bây giờ chỉ có mình làm quan tâm đến cảm giác của mình, cũng chỉ có mình là muốn bảo vệ , đây chính là cảm giác hạnh phúc phải ? ra hạnh phúc mang đến cho người ta tâm tình tốt.

      Nghĩ như thế, nhìn người trước mắt, khóe miệng lặng lẽ cong lên nụ cười. ra cũng có thể tìm được hạnh phúc, nếu phải mình thèm quan tâm đến gì, có lẽ sớm được sống trong hạnh phúc rồi phải ?

      Duy Nhất ngăn chiếc taxi lại, muốn lên xe, lại phát người phía sau thèm nhúc nhích, đưa ánh mắt hoài nghi nhìn , chỉ thấy người đàn ông đứng ở sau lưng nhìn cách chăm chú, nhìn dáng vẻ ngu ngốc của khóe môi khỏi lộ ra nụ cười, đó là dáng vẻ mà chưa từng gặp. Nhìn đến đây, mặt của Duy Nhất khỏi đỏ lên, tay xé bàn tay của ra, : “Nhìn cái gì, nhanh !”

      biết sao lại thế? Kể từ lúc đồng ý thử tiếp nhận lại lần nữa, chính là như vậy, đại đa số thời gian trong ngày, những lúc vô tình quay đầu lại nhìn đều bắt gặp bộ dáng ngơ ngác của , bằng chính là bộ dáng như có chuyện cần suy nghĩ, giống như là suy tư gì đó. Mỗi lần hỏi suy nghĩ gì lại có gì, giống như vẫn còn bí mật gì đó chưa ra. Chỉ là cũng quá để ý những thứ này, chỉ vì biết muốn tự nhiên , người phải tin tưởng phải ?

      “Ừ.” Thấy bàn tay ấm áp của nắm tay mình, Minh Dạ Tuyệt nhàng cười tiếng, bước theo bước chân của vào trong xe.

      Trước kia luôn là đuổi theo bước chân của , tại đổi lại là đuổi theo bước chân của !

      “Này……, này……” Nhìn bọn họ vào xe taxi, Thượng Quan Hạo tức giận dậm chân bịch bịch.

      “Này cái gì mà này, chúng ta cũng thôi. Chuyện này là chuyện của vợ chồng người ta, đừng có xen vào quá nhiều. là……” Nhìn Thượng Quan Hạo nhìn xe mất mà dậm chân tức giận, Noãn Nhi nhịn được mà dịu dàng trách cứ .

      ……, vì muốn tốt cho ấy, người đàn ông kia làm tổn thương Duy Nhất lần, có thể làm tổn thương ấy thêm lần nữa. Làm sao có thể tin tưởng đem Duy Nhất cho người đàn ông kia, yên lòng!” Thượng Quan Hạo nhịn được mà cười , người nào, đều có thể yên tâm, duy chỉ có người đàn ông kia là yên lòng.”

      sao? Tổn thương qua lần thứ nhất, tổn thương lần thứ hai, như vậy, tính toán tổn thương em thêm lần nữa sao? Xem ra, em cũng nên tỉnh lại chút.” Noãn Nhi xong vẻ mặt trầm xuống, trong nháy mắt sắc mặt của Thượng Quan Hạo đột nhiên trở nên trắng bệch, xoay người chậm rãi lên xe hơi.

      “Ách,…… vợ à, phải có ý này, làm sao em lại so sánh với người đàn ông kia cơ chứ?” Vừa thấy vợ mình tức giận, Thượng Quan Hạo lập tức đuổi theo, vội vàng giải thích.

      thể so sánh? Em nhìn thế nào cũng thấy thế, ít nhất người đàn ông kia làm hại vợ của mình, nhìn như thế nào em cũng thấy kém hơn ta, mau lái xe, có lái xe hay , em xuống xe.” xong, Noãn Nhi nhàng thở ra tiếng, chầm chậm, lại làm cho người ta dám phản kháng.

      lái, lập tức lái, em đừng xuống.” Thượng Quan Hạo vừa vừa vội vàng ngồi lên xe, nâng chân ga khởi động xe, cũng biết làm thế nào, chỉ cần Noãn Nhi vừa lộ ra vẻ mặt khó coi, tim của lo lắng.

      Quả nhiên con người thể làm chuyện sai, chỉ cần sai lần thứ nhất bị người ta buộc tóc, cả đời bị quản chế.
      Last edited by a moderator: 8/3/15

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :