Ngoại truyện 2
Nhìn vẻ mặt mừng rỡ của người con trai thẳng vào phòng ngủ giúp mình dọn dẹp hành lý, Duy Nhất lắc đầu cái rồi nở nụ cười bất đắc dĩ, người đại ca này chính là như vậy, cũng sợ chị dâu hiểu lầm gì cả.
vừa mới chuyển mình cái đụng vào người đàn ông trầm mặt đứng bên cạnh.
". . . . . . Thế nào?" Nhìn căng thẳng băng bó mặt của mình, nụ cười mặt Duy Nhất từ từ biến mất, đưa vẻ mặt kỳ quái nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt viết đầy hiểu.
"Em. . . . . . , muốn sao?" Minh Dạ Tuyệt thận trọng hỏi, chiếc tay giữ eo càng thêm chặt, giọng có chút xác định.
biết từ “” của là có ý gì, là muốn rời thêm lần nữa sao, rời khỏi cuộc sống của ? Vì sao lại muốn rời khỏi vào lúc này.
"Ừ." Duy Nhất gật đầu lia lịa, thở cái dài rồi : "Cuối cùng nơi này cũng phải là kế hoạch lâu dài, thỉnh thoảng ông ta tới đây tìm mình, ngày nào đó bị ông ta phát , nếu rời ngay lúc này khá hơn chút."
Vô luận như thế nào, về mặt pháp luật Hách Chấn Tân vẫn là ba của , mặc dù bọn họ ký thỏa thuận, còn bất kỳ quan hệ nào, nhưng hiểu rất Hách Chấn Tân, nếu như ông ta biết tại vẫn còn tiền như thế này làm sao bỏ qua cơ hội tốt mà đến quấy rầy như vậy? Dĩ nhiên cũng có thể báo cảnh sát, nhưng phiền phức như thế nào có thể nghĩ, vẫn nên lặng lẽ rời sớm chút, như vậy khá hơn.
"Ừ." Nghe lời của ..., Minh Dạ Tuyệt gật đầu cái, cũng biết phiền não trong lòng .
biết Duy Nhất có chút tình cảm nào với Hách Chấn Tân cả, cũng biết Hách Chấn Tân đáng ghét đến cỡ nào, có lòng tham đáy ra sao. Lúc này Duy Nhất phải rời , cũng đồng ý, chỉ là. . . . . . .
"Thế nào? Chẳng lẽ em làm như vậy là sai sao? Có phải cũng cảm thấy em quá độc ác hay ?" Duy nhất ngẩng đầu thấy Minh Dạ Tuyệt trầm mặc , chán nản cười tiếng nhàng hỏi, trong giọng có chút khổ sở.
Phận là con mà lại đối xử với ba của mình như thế, biết tình huống này ai tiếp thu được?
Minh Dạ Tuyệt nhìn chút cười nhạo trong mắt , giọng cay đắng, vươn tay nhàng vuốt mặt của , thoáng qua trong mắt tia đau lòng, giọng mở miệng : ", còn cảm thấy em quá nhân từ, về sau đừng vì người khác mà tìm đến uất ức như thế, em làm như thế là đáng giá.”
có cha mẹ quan tâm , hiểu với người chỉ biết lợi dụng mình, thèm bỏ ra phần tâm ý nào cả. cũng cảm nhận qua, nên những việc làm với Hách Chấn Tân cũng xem như hết lòng quan tâm ông ta rồi!
"Được, đồng ý với ." Nhìn vào đôi mắt cam lòng của , Duy Nhất nhàng cười, đưa tay nắm lấy bàn tay của , trong lòng nhất thời cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
thay đổi như thế nào nhìn thấy được. cẩn thận của , cũng phát giác được, trong lòng của vẫn còn chứa rất nhiều lo lắng?
"Nhưng mà. . . . . ." Canh chừng vẻ mặt của , Minh Dạ Tuyệt nhàng mở miệng.
Nếu như thế nên ở đâu?
"Cái gì?" Nhìn dáng vẻ do dự của , Duy Nhất hoài nghi mà lên tiếng hỏi.
"Nếu nơi này an toàn, vườn hoa kia cũng nhất định an toàn, chẳng lẽ Hách Chấn Tân đến vườn hoa sao? Nếu , . . . . . . . em theo !" Minh Dạ Tuyệt gian nan .
Trong lòng , hai bàn tay trắng rồi, biết có đồng ý theo người hai bàn tay trắng như sống qua ngày hay ? hớn hở đồng ý, hay như kia, biết thể cho cuộc sống muốn vứt bỏ mình?
" theo ? Ách. . . . . . , cần, trong vườn hoa rất an toàn, rất lâu trước kia ông ta bán vườn qua cho người khác rồi, cho nên chưa bao giờ tới nơi đó nữa, lại , có sư phụ và các trai của em ở đó, căn bản ông ta thể đến gần được, nên đâu thể biết em ở đâu." Duy Nhất nhàng cười tiếng, đưa tay nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của , nhàng
Vốn là muốn cùng phải đến nơi đâu? Chẳng phải tại còn gì sao? Nhưng lại sợ lời kia làm tự ái và bi thương, lập tức lại thay đổi cách .
" ra . . . . . ."
"Được rồi, được rồi, yên tâm , em có biện pháp của mình, tin tưởng em." Thấy vẫn còn muốn cái gì nữa, Duy Nhất lập tức ngắt lời của , thân thể lặng lẽ vùi vào trong ngực của , ôm chặt cơ thể , đem hơi ấm người mình truyền cho
"Nhưng. . . . . ."
"Đại công cáo thành, nha." Nhìn dáng vẻ kiên định của , Minh Dạ Tuyệt đưa tay nhàng vòng qua chiếc eo của , vẫn nhịn được muốn mở miệng, lại bị vẻ mặt hưng phấn của người đàn ông ra từ trong phòng ngủ ngắt lời.
"A, được." Duy Nhất nghe được giọng kia, quay đầu lại nhìn gương mặt vui vẻ của người đàn ông kia, đồng ý kéo cánh tay của Minh Dạ Tuyệt, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, rồi mở miệng : "Chúng ta thôi!"
"À." Minh Dạ Tuyệt nhìn lòng bàn tay bé nắm chặt tay mình, lại nhìn ánh mắt kiên định của , chần chờ chút rồi đồng ý.
Theo hành động của , trong nháy mắt nội tâm lo lắng của bình tĩnh lại rất nhiều, trong lòng có bình yên từ trước đến nay chưa từng có, vẻ khẩn trương mặt lập tức trở thành nụ cười nhu hòa.
Đều do Phạm phá sản, cái gì cũng có, nếu phải như vậy, cũng cần sống ở nhà của người ta, nhìn sắc mặt của người khác. Xem người khác nhìn như kẻ thù địch. Chỉ là, điều này cũng vừa đúng để cho thấy nội tâm của Duy Nhất, ra điều quan tâm chỉ là con người của mà thôi, để ý đến những thứ khác bên cạnh . Như vậy, chỉ cần chấp nhận ở bên cạnh , đến nơi nào cũng chẳng quan tâm, chỉ cần có bên cạnh là tốt rồi.
"Két" Cổng sắt lớn vang lên tiếng mở cửa, ngay sau đó mấy người từ bên trong lục đục bước ra
"Này, chiếc xe này thể ngồi nhiều người như thế, cậu tự thuê xe !" Kể từ khi thấy, Minh Dạ Tuyệt ôm Duy Nhất bước ra, sắc mặt của Thượng Quan Hạo lại đột nhiên đen xuống. Lạnh lùng với Minh Dạ Tuyệt
Minh Dạ Tuyệt nhìn bốn người đứng trước xe, nhìn lại chiếc xe hơi màu đen dừng lại, khẽ cau mày nhìn về phía Duy Nhất nhưng có lên tiếng, chiếc xe trước mặt chỉ có thể ngồi bốn người, thêm người nữa quả có hơi chen chúc, nhưng. . . . . . .
Nhìn Duy Nhất bên cạnh, tâm Minh Dạ Tuyệt chửi bới hồi, đều là tại Phạm, gì nếu như có tiền, cả xe cũng thể có, bằng , hôm nay đến chỗ người khác, nhìn sắc mặt người ta mà sống.
"Đại ca, vậy làm phiền chở dì Trương đến đó trước, em và Tuyệt đến đó sau." Duy Nhất nhìn Thượng Quan Hạo xách gương hành lý to, lại quay sang nhìn sắc mặt của Minh Dạ Tuyệt, sau đó dịu dàng lên tiếng với Thượng Quan Hạo.
"Hả. . . . . . , nha đầu chết tiệt kia, em tới đây cho , chúng cùng nhau, để cho cậu ta ngồi xe thuê mình là được rồi." Thượng Quan Hạo vừa thấy Duy Nhất muốn ngồi cùng xe với Minh Dạ Tuyệt, trong lòng quýnh lên vội vàng thét.
để cho Minh Dạ Tuyệt lên xe, chính là muốn hất Minh Dạ Tuyệt ra, Duy Nhất lại muốn cùng với ta, vậy chẳng phải kế hoạch của uổng phí rồi sao.
" cần, đại ca, cứ chăm sóc chị dâu cho tốt là được rồi, chúng em ngồi
taxi là được.” Duy Nhất vừa xong, lập tức lôi Minh Dạ Tuyệt về phía ven đường.
Làm sao lại biết suy nghĩ của cả cơ chứ, để cho Minh Dạ Tuyệt ngồi chiếc xe khác? Muốn nửa đường hất mà thôi.
Bây giờ chẳng còn gì, thân là vợ của cũng muốn phải tự ái, cũng muốn để cho cảm thấy bị người ta vứt bỏ.
Nhìn động tác bảo vệ của , cõi lòng Minh Dạ Tuyệt xông lên hồi ấm áp, nhìn trong mắt của tràn đầy dịu dàng trước nay chưa từng có.
Cho tới bây giờ cũng có người muốn bảo vệ như thế, từ xưa tới nay chưa từng có ai để ý qua cảm xúc của . Mặc dù chưa từng cần người khác bảo vệ mình, nhưng biết sao, khi nhìn những động tác của , tim của khỏi tràn đầy những cảm xúc. loại cảm giác thỏa mãn tràn ngập khắp cõi lòng.
Là , mặc kệ là của ngày còn bé hay là của tại, cho tới bây giờ chỉ có mình làm quan tâm đến cảm giác của mình, cũng chỉ có mình là muốn bảo vệ , đây chính là cảm giác hạnh phúc phải ? ra hạnh phúc mang đến cho người ta tâm tình tốt.
Nghĩ như thế, nhìn người trước mắt, khóe miệng lặng lẽ cong lên nụ cười. ra cũng có thể tìm được hạnh phúc, nếu phải mình thèm quan tâm đến gì, có lẽ sớm được sống trong hạnh phúc rồi phải ?
Duy Nhất ngăn chiếc taxi lại, muốn lên xe, lại phát người phía sau thèm nhúc nhích, đưa ánh mắt hoài nghi nhìn , chỉ thấy người đàn ông đứng ở sau lưng nhìn cách chăm chú, nhìn dáng vẻ ngu ngốc của khóe môi khỏi lộ ra nụ cười, đó là dáng vẻ mà chưa từng gặp. Nhìn đến đây, mặt của Duy Nhất khỏi đỏ lên, tay xé bàn tay của ra, : “Nhìn cái gì, nhanh !”
biết sao lại thế? Kể từ lúc đồng ý thử tiếp nhận lại lần nữa, chính là như vậy, đại đa số thời gian trong ngày, những lúc vô tình quay đầu lại nhìn đều bắt gặp bộ dáng ngơ ngác của , bằng chính là bộ dáng như có chuyện cần suy nghĩ, giống như là suy tư gì đó. Mỗi lần hỏi suy nghĩ gì lại có gì, giống như vẫn còn bí mật gì đó chưa ra. Chỉ là cũng quá để ý những thứ này, chỉ vì biết muốn tự nhiên , người phải tin tưởng phải ?
“Ừ.” Thấy bàn tay ấm áp của nắm tay mình, Minh Dạ Tuyệt nhàng cười tiếng, bước theo bước chân của vào trong xe.
Trước kia luôn là đuổi theo bước chân của , tại đổi lại là đuổi theo bước chân của !
“Này……, này……” Nhìn bọn họ vào xe taxi, Thượng Quan Hạo tức giận dậm chân bịch bịch.
“Này cái gì mà này, chúng ta cũng thôi. Chuyện này là chuyện của vợ chồng người ta, đừng có xen vào quá nhiều. là……” Nhìn Thượng Quan Hạo nhìn xe mất mà dậm chân tức giận, Noãn Nhi nhịn được mà dịu dàng trách cứ .
“……, vì muốn tốt cho ấy, người đàn ông kia làm tổn thương Duy Nhất lần, có thể làm tổn thương ấy thêm lần nữa. Làm sao có thể tin tưởng đem Duy Nhất cho người đàn ông kia, yên lòng!” Thượng Quan Hạo nhịn được mà cười , người nào, đều có thể yên tâm, duy chỉ có người đàn ông kia là yên lòng.”
“ sao? Tổn thương qua lần thứ nhất, tổn thương lần thứ hai, như vậy, tính toán tổn thương em thêm lần nữa sao? Xem ra, em cũng nên tỉnh lại chút.” Noãn Nhi xong vẻ mặt trầm xuống, trong nháy mắt sắc mặt của Thượng Quan Hạo đột nhiên trở nên trắng bệch, xoay người chậm rãi lên xe hơi.
“Ách,…… vợ à, phải có ý này, làm sao em lại so sánh với người đàn ông kia cơ chứ?” Vừa thấy vợ mình tức giận, Thượng Quan Hạo lập tức đuổi theo, vội vàng giải thích.
“ thể so sánh? Em nhìn thế nào cũng thấy thế, ít nhất người đàn ông kia làm hại vợ của mình, nhìn như thế nào em cũng thấy kém hơn ta, mau lái xe, có lái xe hay , em xuống xe.” xong, Noãn Nhi nhàng thở ra tiếng, chầm chậm, lại làm cho người ta dám phản kháng.
“ lái, lập tức lái, em đừng xuống.” Thượng Quan Hạo vừa vừa vội vàng ngồi lên xe, nâng chân ga khởi động xe, cũng biết làm thế nào, chỉ cần Noãn Nhi vừa lộ ra vẻ mặt khó coi, tim của lo lắng.
Quả nhiên con người thể làm chuyện sai, chỉ cần sai lần thứ nhất bị người ta buộc tóc, cả đời bị quản chế.
Last edited by a moderator: 8/3/15