1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ trước của tổng giám đốc Satan - Tử Yên Phiêu Miểu (Full 106c - Ngoại truyện 1 - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 105: LÀM VIỆC NGHĨA – ĐƯỢC CHÙN BƯỚC (Đầu)

      Nghe được lời của ..., lòng của Minh Dạ Tuyệt đột nhiên giật mình, trong mắt dâng lên điểm kích động, dừng bước lại, dám tin, nghiêng mặt sang nhìn hề chớp mắt.

      mực dùng sức dắt thân thể của mình, nhưng Duy Nhất lại chịu bước về phía trước, thấy đột nhiên dừng bước, tiến vào cũng chuyện, vì vậy ngẩng đầu lên với vẻ u mê, vừa đúng lúc trông thấy đôi mắt đầy tĩnh mịch, nhìn thấy vẻ mơ hồ đợi chờ trong đó, tim của khỏi căng thẳng, ngực đột nhiên có chút buồn bực, thoáng chốc có phản ứng, dừng bước chân lại.

      - Em. . . . . . , quan tâm sao? - Con mắt xanh đen nhìn sâu vào mắt , giọng nhàng giống như là sợ hù vậy, mang theo rất nhiều chờ đợi, cẩn thận lên tiếng hỏi.

      Kể từ sau khi ly hôn, chưa từng chủ động chuyện với , cũng chưa từng quan tâm tới việc có đau đớn hay , tha thứ cho rồi sao?

      - À? - Nghe được câu hỏi của , Duy Nhất mới từ từ hoàn hồn lại, giương mắt lên nhìn đến vẻ mặt chuyên chú của , gương mặt hề chuyển động, nhìn đến ánh mắt của , lòng của nhất thời lạnh , nhanh chóng cúi đầu, sau đó trực tiếp phản bác: - Có quỷ mới quan tâm , tôi chỉ muốn xem vết thương của có ngừng chảy máu hay , nhắc nhở chút thôi."

      Có trời mới biết, mới vừa rồi vì cái gì, thế nhưng giải thích được vì sao mình lại lạc mất phương hướng trong đôi mắt , trong lòng có loại cảm giác ê ẩm, giống như cảm thấy trong lòng của chút ưu buồn lan tràn khắp cơ thể, thậm chí còn muốn truyền đến người .

      , làm sao người lại có cảm xúc này, bề ngoài và trong lòng người ta đánh còn ngã, làm sao có thể u buồn đây?

      Minh Dạ Tuyệt thất vọng lặng lẽ thu hồi chút xíu chờ đợi trong lòng mình, đôi mắt dần dần chuyển ra khỏi người , chán nản cười tiếng, lần nữa kéo tay Duy Nhất vào bên trong.

      Lời của ..., tựa như khối nước đá cứng rắn, ‘Bành’ tiếng rơi khỏi đáy lòng của , làm cho trái tim của đau thắt, cũng làm cho hy vọng mong manh trong lòng rơi xuống

      Tất cả những chuyện đó là do mong cầu quá nhiều sao?

      - Nay. . . . . . Làm gì? , buông tay..., tôi muốn vào. - Vừa thấy lại kéo mình, Duy Nhất vội vàng đẩy tay của ra, nhưng vừa nhìn thấy máu tươi từ cánh tay của chảy xuống dám đẩy nữa, chỉ có thể dùng sức kéo mình về phía sau, muốn cùng . Cũng biết rằng phải sức khỏe của bằng , mà muốn làm cho tổn thương, tự nhiên cũng tay chút.

      Nghe được nhiều tiếng buông tay như thế, trái tim Minh Dạ Tuyệt đau nhói, lại chợt cắn răng, giống như là có nghe được tiếng của , nắm chặt tay của , mặc kệ những người ngang bọn họ đều nhìn bọn họ với cặp mắt quái dị, chỉ là nhìn thẳng về phía trước, kiên định về phía trước.

      Nhìn căn phòng phía trước càng ngày càng gần, sức của Duy Nhất cũng càng ngày càng mạnh, muốn cứ như thế này mà kết hôn với lần nữa, muốn lần nữa trải qua cuộc sống hôn nhân có tình .

      Lần đầu tiên là hành động bất đắc dĩ, nhưng bây giờ, muốn như vậy.

      Đám người trong hành lang, hoặc là hi hi ha ha sóng vai bên cạnh người bạn đời tương lai, hoặc là kéo tai người đó đến gần mình, thầm những lời ngọt nào; dĩ nhiên cũng có vài đôi nam nữ có vẻ chán ghét nhau, nên chia ra hai nơi, theo hai con đường, cũng có vài người cãi nhau nên đến đây làm giấy ly hôn, thế là khối tài sản kế xù được phân chia làm hai. Nhưng lại có đôi nam nữ nào như bọn họ cả. tay người đàn ông chảy rất nhiều máu, mà mặt của người phụ nữ lại đầy vẻ miễn cưỡng; có lẽ là bị người đàn ông kia nắm tay lôi đến đây.

      Minh Dạ Tuyệt và Duy Nhất cùng nhau vào trong, những người kia hoặc là đùa, hoặc là cãi vả cũng đột nhiên ngưng thảo
      Luận và cãi vả, cùng nhau nhìn về đôi nam nữ lôi kéo nhau đến đây. thanh hỗn loạn ban nãy đột nhiên biến mất, trong nháy mắt hành lang trở nên cực kì an tĩnh.

      -Buông tay, có được hay ? Người ta đều nhìn đấy. –Nhìn những người kia đột nhiên đừng lại, rồi nhìn bọn họ chỉ chỉ chõ chõ, Duy Nhất chịu được mà cúi đầu, giọng với .

      chưa từng phải chịu cảnh mất thể diện như thế này, cũng ưa thích cái cảm giác bị người ta nhìn chăm chú như thế.

      Minh Dạ Tuyệt dừng bước lại, nhàng quay đầu, thấy sớm cúi đầu, bên tai vang lên tiếng người to bàn luận chưa từng ngừng nghỉ, mày rậm vừa nhíu, mắt sắc bén quét về phía đám người ngừng bàn luận kia.

      Đám người ngừng trò chuyện kia, vừa nhìn thấy vè mặt giống như giết người của , còn chưa dám mở miệng , tất cả những lời bị chặn trong cổ họng, thiếu chút nữa khiến cho bọn họ chết , nên cuối cùng bọn họ cũng dám lên tiếng.

      -Nếu như mà tôi buông tay, em ngoan ngoãn nghe lời tôi phải ? –Thấy những người kia hề bàn luận nữa, Minh Dạ Tuyệt cúi đầu nhìn bị lôi , trầm giọng hỏi thăm.

      -Ách …. –Nghe được câu hỏi của , Duy Nhất đột nhiên ngừng lại đôi chút.

      Buông tay ngoan ngoãn theo sao? Đáp án đương nhiên … rồi.

      Nếu như buông tay, thề, nhất dịnh lập tức trốn , để cho có cơ hội tìm được .

      Thấy trầm mặc, Minh Dạ Tuyệt chán nản cười mọt tiếng, kiên định cầm tay của , tiếp tục bước của mình,

      suy nghĩ cái gì làm sao mà biết được. buông tay, đồng nghĩa với việc để cả đời chứ gì? thể nào.

      -Buống ra, tôi vào, tôi muốn. – Mắt thấy chỗ mình đứng càng lúc càng gần với cửa phong đăng kí kết hôn. Duy Nhât giãy mạnh hơn.

      Nhận thấy đột nhiên giãy mạnh như thế, Minh Dạ Tuyệt cũng thèm nhiều lời nữa, đôi tay chợt ôm lấy , nhốt chặt ngừng huy động cả hai cánh tay của , bất kể việc đó có làm đau cánh tay của như thế nào, đem giam chặt vào trong ngực, chân vừa nhấc, đạp vào cánh cửa phía trước.

      Tay bị giữ chặt, liền dùng chân đá laonj, trong lòng càng ngày càng sợ hãi, thể kết hôn như thế này! Hôn nhân có tình cũng chỉ khiến cho người ta bị tổn thương thêm mà thôi, cần dạng kết hôn đó.

      Cũng mặc kệ giãy dụa như thế nào, đá thế nào, vẫn nhíu chân mày tiếp tục về phía trước, bởi vì phát tiết những bất mãn trong lòng, nên tay thủy chung buông.

      lúc Duy Nhất ra sức giãy dụa, Minh Dạ Tuyệt đến cánh cửa đóng chặt, đôi tay bao trọn lấy thân thể Duy Nhất, có tay rãnh để mở cửa, vì vạy chậm chậm giơ chan lên, đạp vào cánh cửa.

      “Bành.”

      tiếng động lớn vang lên, cửa mở ra, cũng lộ ra mấy người làm thủ tục bên trong.

      Bên trong trừ mấy cặp nam nữ làm thủ tục, còn có hai nhân viên. Mà bây giờ, tất cả bọn họ đều giương mắt nhìn người đàn ông với vẻ mặt trầm đột nhiên xuất trong phòng, trong lòng ngừng giãy giụa, tất cả kinh hãi ra lời.

      Chuyện này …. xảy ra chuyện gì?

      Trong gian an tĩnh, khiến cho động tác quẫy đạp của Duy Nhất từ từ dừng lại, vừa ngẩng đầu lên thấy mấy người kia đồng loạt há to mồm nhìn bọn họ, sững sờ quên cả phản ứng. Duy Nhất lúng túng nhìn về , nở nụ cười, sau đó quay đầu lại tiếp tục quay đầu , vì biết có phản kháng cũng có tác dụng.

      -Trước …. Tiên sinh, nơi này là nơi làm thủ tục kết hôn, ly hôn ở sát vách. – Sau hồi lâu, người nhan viên, xem ra có hơi lớn tuổi hơn thu hồi thần trí lại, từ từ đứng lên, nhìn Duy Nhát ra sức giãy giụa, sau đó lễ phép với Minh Dạ Tuyệt.

      Theo ý của , hai người này, người mang bộ mặt trầm, người lại mang ve mặt rất khó chịu, tất cả những chuyện này đều chứng minh, ý đồ của bọn họ đến nơi này. Có chút cảm thấy có lẽ do chia tài sản hợp lí nên hai người họ đến đây để tranh chấp, vung tay cái xem như hai người kia nhầm phòng rồi.

      -Mẹ nó, tôi đến đây kết hôn. – Vừa nghe đến hai chữ ly hôn, cõi lòng Minh Dạ Tuyệt liền bốc hỏa, rống to.

      phải biết chữ, làm sao lại nhầm phòng.?

      Ly hôn? tại vùa nghe đến hai chữ kia, liền muốn giết người.

      Vừa nghe rống giận, chẳng những bọn nhân viên sửng sốt, ngay cả hai người khác ngồi ở ngoài phòng cũng nhìn giống như quái vật, há to mồm, trợn to mắt nhìn bọn họ.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 105: LÀM VIỆC NGHĨA – ĐƯỢC CHÙN BƯỚC (Tiếp theo)

      - Kết. . . . . . Kết hôn? xác định. . . . . . xác định sao? - Cái người nhân viên đó đè chút nước miếng trong miệng xuống, giương mắt nhìn Duy Nhất vẫn còn giùng giằng , hoài nghi hỏi, có người nào kết hôn mà lại như thế này? Thấy thế nào cũng giống như sắp ly hôn vậy!

      - kết hôn, kết hôn, chúng ta kết hôn, ấy càn, cứ xem như chưa nghe thấy gì . Các người vội, cần để ý đến ấy Hàaa...! Các người cứ tiếp tục. - Nghe được lời nhân viên kia , Duy Nhất vội vàng phe phẩy đôi tay của mình, cười khan lớn tiếng . Hận khi thể khiến tất cả bọn họ đều điếc. Như vậy có người nghe đến câu của .

      Minh Dạ Tuyệt liếc mắt nhìn cười gượng trong ngực, đôi tay dùng thêm chút sức lực, ôm lấy đến trước bàn của nhân viên, đem cánh tay đấm lên bàn.

      - Chúng tôi muốn kết hôn, mỗi người nơi đây đều có thể làm chứng, nhanh lên chút .

      - À? - Bạn nhân viên trước mắt chăm chú nhìn , rồi lại nhìn ngừng giãy giụa trong ngực , há to miệng, lâu khép lại được.

      Bọn họ là muốn kết hôn hay sao?

      - Còn đứng ngây người ở đó làm gì? Nhanh lên chút. - Mắt thấy bộ dáng ngu ngơ của cái người đàn ông đó, nhìn lại người con ngừng giãy giũa, Minh Dạ Tuyệt đột nhiên hét lớn, cho tới bây giờ chưa từng kiên nhẫn như thế, lúc này càng thêm nóng nảy.

      - Ách. . . . . . - Bạn nhân viên đó bị tiếng rống to của làm cho nhanh lên, ngừng lui về đằng sau, biết làm sao nên cứ nhìn người đàn ông trước mắt.

      - rống cái gì? Có người nào kết hôn mà lại mang bộ dáng như ? Vốn là đúng, còn rống? - Thấy vẻ mặt hoảng hốt của người trước mặt, Duy Nhất nhịn được ngẩng đầu hầm hừ với người đàn ông bên cạnh.

      Người này đến chỗ này rồi mà còn mang sắc mặt như thế là sao hả?

      - A, vậy. . . . . . mời làm nhanh chút. - Thấy Duy Nhất giống như giận , Minh Dạ Tuyệt cúi đầu nhìn bởi vì giãy giụa mà mặt mũi đỏ bừng, đồng ý tiếng, sau đó lần nữa ngẩng đầu với người nhân viên kia, chỉ có điều lần này giọng điệu tốt hơn nhiều, hề giống vẻ cố tình gây của vừa rồi.

      - Ách. . . . . . , cái đó. . . . . . . - Bạn nhân viên kia nhìn hai người bọn họ, lâu sau mới lắp bắp : - Hình như vị tiểu thư tình nguyện theo , . . . . . . Có phải nên chờ vị tiểu thư này đồng ý hay ?

      - Tôi muốn cậu làm gì cậu phải làm cho nhanh, linh tinh gì thế? - Nghe được lời lắp ba lắp bắp của người nhân viên kia, Minh Dạ Tuyệt nhịn được trừng mắt nhìn ta, cắn răng nghiến lợi .

      - Lời của vị tiên sinh này đúng rồi, này cũng là người mà, tại sao chỉ dùng câu mà muốn quyết định cuộc sống của người khác? - Người nọ phục trả lời, đối với lời của Minh Dạ Tuyệt, ngàn vạn lần đồng ý.

      - Con mẹ nó, rốt cuộc cậu có làm hay làm? - Vừa nghe đến lời của ta, trái tim Minh Dạ Tuyệt lập tức bùng lên lửa giận, bước lên trước, giận dữ hét.

      - làm, uy hiếp người khác kết hôn với như thế là phạm pháp. - Người nọ nhìn đến dáng vẻ lúc này của nhịn được mà lui về
      sau bước, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng vẫn lớn tiếng trả lời như cũ.

      Trước kia cũng từng gặp qua đôi như vậy, người đàn ông kia cũng rất hung ác nhưng ít nhất kia rất nghe lời, hoàn toàn khác với người đàn ông trước mắt, đúng là coi phụ nữ gì nhé. thèm thông qua ý kiến của , cái này gọi là bức hôn.

      Hôm nay quyết để cho người đàn ông này được như ý, nếu cuộc sống sau này của người phụ nữ kia xem như xong rồi.

      - Đúng, đúng, ấy là như thế là phạm pháp, thể làm như vậy - Duy Nhất vội vàng gật đầu, vô cùng tán thành lời của người này. Người này rất đúng.

      - Luật pháp? Hừ. - Nghe thấy hai chữ kia, Minh Dạ Tuyệt hừ lạnh tiếng, lần nữa lên tiếng: - Tôi hỏi lại lần nữa, cậu có làm ?

      - Chỉ cần vị tiểu thư này đồng ý, tôi làm - Người nọ nhìn qua vẻ mặt nhếch nhác của Duy Nhất, mặc dù trong lòng có chút sợ hãi người đàn ông hung ác này, nhưng như có thêm can đảm, giọng có lực hơn rất nhiều. Nếu như hôm nay làm thủ tục kết hôn với bọn họ, đồng nghĩa với việc đẩy vị tiểu thư trước mặt vào hố lửa. Nhìn cái biết tính khí người này được tốt lắm, nếu quả kết hôn, vị tiểu thư này gặp nhiều phiền toái, như thế tội của to lắm.

      - Rất tốt. - Nhìn gương mặt đầy vẻ kiên quyết kia, Minh Dạ Tuyệt hăng hái gật đầu, mặt trầm lấy điện thoại di động ra bấm dãy số: "Lập Được, bây giờ tôi ở Cục Dân Chính làm thủ tục kết hôn. Cậu liên lạc để tôi gặp người quản lý chỗ này." Lạnh lùng bỏ xuống câu , rồi cúp điện thoại, cũng quản người ở đầu dây bên kia vừa nghe được câu của mắt mở to, miệng há hốc, như tượng gỗ ngốc trệ.

      Sau khi Minh Dạ Tuyệt cúp điện thoại, liền nhìn chằm chằm vào cái người vẫn chịu làm thủ tục kết hôn cho , chỉ thấy người nọ lảo đảo lui về đằng sau bước, run run rẩy rẩy nhìn .

      Rốt cuộc thân phận của như thế nào? Lại còn dám để cho bọn họ gặp người phụ trách ở nơi này?

      Chỉ chốc lát sau, cửa bên đột nhiên truyền đến loạt tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó chỉ thấy người đàn ông vóc dáng cao lớn chạy vào.

      - Cái đó, đây có phải là cậu Minh ? - Vội vã chạy vào trong nhìn khắp nơi, sau đó từ từ tới bên cạnh Minh Dạ Tuyệt ôm chặt Duy Nhất, thở hổn hển thử hỏi.

      - Đúng, tại tôi muốn kết hôn, tôi muốn ông làm thủ tục cho tôi, ngay lập tức - Minh Dạ Tuyệt giương mắt nhìn người đàn ông thở dốc kia, sau đó lạnh lùng ra lệnh.

      Cũng tin, hôm nay thể kết hôn được.

      - Được, được, tôi lập tức làm cho cậu. - Người kia , quay đầu lại, nhanh đến với người vừa rồi chịu làm thủ tục kết hôn cho Minh Dạ Tuyệt, giọng mà : 'Nhanh lên chút, nhanh lên chút, nhanh làm thủ tục kết hôn cho họ ."

      - Cục trưởng, nhưng ấy nguyện ý, tôi thể làm - Người nhân viên kia nhìn người lãnh đạo trực tiếp của mình cái, sau đó kiên định mà ra. nữa cũng thể để trước mắt phải rơi vào hố lửa được.

      - kia có liên quan gì đến cậu? Tôi muốn cậu làm cậu phải làm ngay. - Cục trưởng cẩn thận ngẩng đầu nhìn Minh Dạ Tuyệt, sau đó giọng cắn răng quát lên.

      Minh Dạ Tuyệt cũng phải là người ông dám đụng tới, sơ ý chút, vị trí của ông cũng giữ được.

      Nhận được mệnh lệnh của lãnh đạo, người nọ bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Minh Dạ Tuyệt, sau đó cam lòng nguyện ý lấy hai tờ giấy ra, ném tới bàn. Cũng thêm gì.

      Minh Dạ Tuyệt thấy hai tờ giấy, ôm cả Duy Nhất, tới trước bàn, tay ôm chặt lấy Duy Nhất, tay cầm bút, bắt đầu nghiêm túc điền bảng.

      Duy Nhất cắn răng nghiêng đầu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của , cũng chầm chậm giãy giụa nữa, rốt cuộc hôm nay biết tại sao muốn làm như thế, cho tới bây giờ cũng chuyện này. Sau khi thấy giãy giụa nữa, cũng phát giác vòng tay Minh Dạ Tuyệt ôm cũng nới lỏng hơn nhiều, cúi đầu nhìn cái eo của , mặt lặng lẽ tràn ra nụ cười.

      Minh Dạ Tuyệt chuyên tâm điền bảng, phát giác trong ngực dần giãy giụa, còn tưởng rằng biết thể thay đổi được gì nên chống cự nữa, tay cũng càng ngày càng lỏng. Nhưng thủy chung hề rời khỏi hông của .

      Duy Nhất cảm giác tay bên hông càng ngày càng lỏng, càng ngày càng lỏng, trái tim của cũng đập ngày nhanh hơn. Cho đến khi phát cánh tay hoàn toàn buông lỏng, chợt đẩy ra, xoay người liền muốn chạy .

      Minh Dạ Tuyệt điền bảng, cảm thấy tay bị cạy ra, vội vàng ném bút xuống, đuổi theo .
      Last edited by a moderator: 14/1/15

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 105: LÀM VIỆC NGHĨA – ĐƯỢC CHÙN BƯỚC (Kết)


      - Mau tránh ra, mau tránh ra. - Duy Nhất quay đầu chạy chưa được mấy bước, lại phát chẳng biết từ lúc nào, người đứng trước cửa đầy kín, vội vàng vừa chạy vừa la lớn. Nhưng chờ những người đó nhường đường, cảm giác cánh tay lớn giữ lấy , chợt kéo vào cánh tay mình, kéo về phía sau. Sức lực rất mạnh, để cho căn bản thể đứng vững, còn kịp kêu lên, thân thể tự chủ được ngã về phía sau.

      Cảm thấy thể khống chế được thân thể của mình nữa, Duy Nhất chợt nhắm hai mắt lại, lẳng lặng chờ đau đớn sắp tới, nhưng đợi lâu cũng cảm thấy bất cứ đau đớn nào, còn cảm thấy người có cảm giác mềm mại, đột nhiên mở mắt ra, liền nhìn thấy đôi mắt rực lửa trợn to nhìn .

      - A. . . . . . - Duy Nhất kêu lên tiếng, vội vàng đứng thẳng người, muốn hai đôi mắt cách xa nhau chút, nhưng hậu quả chính là đôi mắt đen kia càng đến gần đôi mắt hơn.

      - muốn kết hôn với tôi đến thế sao? - Minh Dạ Tuyệt vòng tay ôm đến trước mặt, mắt dán chặt vào mặt , nhàng hỏi.

      - Đúng. - Duy Nhất nhìn đôi mắt đen đến gần mình chút, đầy quả quyết. Khi lời này, phát đôi mắt đột nhiên tối rất nhiều, từ từ xuất tầng nước mơ hồ, để cho đột ngột thấy nội tâm của . lúc muốn nghiêm túc quan sát, ánh mắt của lại đột nhiên cách xa đôi mắt của , ngay sau đó thân thể bị đỡ lên, đôi
      tay lạnh giá lần nữa rơi xuống hông của . Chỉ là lần này lại chặt hơn rất nhiều, giống như vẫn còn run rẩy.

      - Nhưng tôi lại muốn kết hôn cùng với , mặc kệ có đồng ý hay , tôi đều muốn làm làm vợ của tôi, cả đời - Minh Dạ Tuyệt ôm lấy về phía bàn điền bảng, nhàng bên tai , trong lòng tràn đầy khổ sở.

      - Tại sao nhất định phải như vậy, thả tôi được ? Chẳng lẽ bắt hận tôi mới thả tôi sao? - Duy Nhất dùng sức bắt lấy cánh tay , thấy cử động vì vậy ngẩng đầu nhìn đầy tức giận, giọng có chút run rẩy.

      hiểu tại sao nhất định phải làm như vậy, rốt cuộc lỗi ở chỗ nào?

      - muốn hận tôi cứ hận , tôi chỉ muốn ở bên cạnh thôi. - Minh Dạ Tuyệt xong chợt quay đầu lại, muốn để cho nhìn thấy trong dôi mắt của xuất giọt nóng ướt át, lúc này cũng muốn nhìn thấy Duy Nhất. sợ nhất là nhìn thấy thống hận trong đôi mắt .

      Nhưng chỉ cần có thể ở lại bên cạnh , về sau muốn như thế nào, đều nhận. Nếu như, muốn hận, vậy tiếp nhận toàn bộ.

      - Ký tên - Minh Dạ Tuyệt đem phần của mình điền xong, ánh mắt lại dám nhìn vào ánh mắt của bên cạnh.

      - Tôi ký. - Liếc nhìn chữ viết rồng bay phượng múa tờ giấy, Duy Nhất quay đầu lại, vẫn chịu cầm bút ký.

      - Chẳng lẽ phải biết, điều này còn phụ thuộc vào nữa rồi sao? - Minh Dạ Tuyệt thấy quật cường như thế, đến nhìn cũng thèm liếc mắt nhìn tờ giấy bàn, nhàng thở dài tiếng, đưa tay cầm lấy chiếc bút lên, nhét vào trong tay , thấy vẫn chịu động bút, vì vậy bàn tay nắm tay của , mặc kệ giãy giụa, nắm tay của viết vài đường lên tờ giấy.

      - Được rồi, được rồi. - Mới vừa thấy ký tên xong cái người cục trưởng kia, vội vàng cầm lấy tờ giấy, đưa cho cái người nhân viên đứng chờ, bảo ta vội vàng hoàn thành thủ tục.

      Từ đầu đến cuối, tay Minh Dạ Tuyệt cũng buông ra, cho đến khi hai tờ giấy nằm bàn, mới thả tay xuống.

      Vẻ mặt của người nhân viên kia đầy oán giận, uốn éo đưa tờ giấy đến, liếc mắt, cúi đầu nhìn cấp , sau đó xoay người sang chỗ khác, chỉ chốc lát sau liền lấy từ bên trong ra hai tờ giấy màu đỏ, từ đầu đến cuối cũng thèm nhìn đến Minh Dạ Tuyệt.

      - Được rồi, đây là hôn thú của hai người.

      - có lễ phép, mau xin lỗi cậu Minh . - Cái người cục trưởng kia thấy giọng điệu của nhân viên mình như thế, vội vàng cầm hai tờ hôn thú đến, đưa cho Minh Dạ Tuyệt bằng hai tay, cười mỉm : - Cậu ta hiểu chuyện, xin cậu Minh đại nhân đại lượng chấp lỗi người dưới, đừng để ý nhiều. Thành xin lỗi.

      Minh Dạ Tuyệt nhận lấy hai tờ giấy màu đỏ, cúi đầu xem chút, rồi lại quay sang nhìn vẻ mặt đầy oán hận của Duy Nhất, nhanh chóng đặt hai tờ giấy vào trong túi áo của mình, để ý đến cái người đàn ông khom lưng cúi đầu, ôm lấy Duy Nhất rời khỏi.

      - Ai.... tiểu thư - Lúc bọn sắp xoay người , cái người làm thủ tục kết hôn cho bọn họ liền vì chuyện làm thủ tục kết hôn mà cam nên đột nhiên mở miệng.

      Nghe được giọng kia, Duy Nhất lập tức dừng bước, đưa đôi mắt nghi ngờ nhìn về phái , chỉ thấy đưa đôi mắt khinh bỉ nhìn Minh Dạ Tuyệt, sau đó dịu dàng nở nụ cười với Duy Nhất: - Về sau, nếu như ấy có hành vi bạo lực đối với , cần sợ, chỉ cần báo cảnh sát - họ đến xử lý; nếu muốn ly hôn, người khác muốn vì mà phân xử hãy đến tìm tôi, tôi nhất định mà giải quyết ổn thỏa việc này. yên tâm, tôi nhất định giúp , cần sợ. - Người kia xong, sau đó nặng nề gật đầu với cái.

      - Ách.... Ha ha. - Nghe lời của , mới đầu Duy Nhất có chút sững sờ sau đó cười khan nhìn thân thể hơi căng thẳng của người đàn ông bên cạnh. Cảm giác những lời này là muốn cho nghe, màn tại hình như rất quen thuộc.

      - Trước kia cậu có những lời này với ai chưa? - lúc Duy Nhất cau mày suy nghĩ gì đó, người đàn ông căng thẳng đột nhiên lạnh lùng lên tiếng.

      - À? Làm sao biết? Trước kia tôi với đôi! - Người nọ sững sờ, theo trực giác.

      - Là bảy năm trước phải ? - Minh Dạ Tuyệt lần nữa lên tiếng hỏi, xong có chút cắn răng nghiến lợi.

      Người này quả thực là tìm đến cái chết mà, bảy năm trước rủa ly hôn, nên bây giờ phải kết hôn lần nữa, con mẹ nó, quả thực muốn sống.
      Last edited by a moderator: 14/1/15
      xixon thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 106: KẾT CUỘC (phần 1)


      - Ừ, hình như là, ah? Làm sao biết? - Người nọ suy nghĩ chút, sao đó hỏi đầy hoài nghi. Có lẽ do thần kinh ổn định nên ta chẳng thể nhìn thấy gương mặt sớm tối sầm của Minh Dạ Tuyệt.

      - Shit, - nghe xong lời của , Minh Dạ Tuyệt mắng tiếng, trong lòng dấy lên ngọn lửa rất to, chân vừa cất bước muốn dạy dỗ người khác, cũng phát Duy Nhất được ôm trong tay cũng còn giãy giụa nữa.

      - Ách. . . . . . , định. . . . . . Làm gì? Đây là xã hội có pháp trị, đánh người là phạm pháp. - Mắt thấy dáng vẻ như hung thần độc ác của Minh Dạ Tuyệt, người nọ nhịn được lùi lại bước, cách phô trương.

      tại nhiều người như vậy, cũng tin Minh Dạ Tuyệt dám làm thế với .

      - Cậu. . . . . . - Minh Dạ Tuyệt nhấc ngón tay, chỉ về phía người đó, ánh mắt trợn lên đầy sắc bén, vì sợ nên thân thể người kia khỏi co rúm lại, lại kiên cường nhìn về phía như cũ.

      - Minh. . . . . . Minh tiên sinh, xin cậu đại nhân chấp lỗi người , người lớn đừng chấp lỗi người . - Vị cục trưởng kia vừa nhìn thấy bộ dạng đó của Minh Dạ Tuyệt, vội vàng cúi đầu khom lưng xin lỗi , khóe mắt hung hăng nhìn về phía người nhân viên kia.

      Nếu phải vì ta, hôm nay cũng ở chỗ này ăn khép nép, để mất tự tôn như thế.

      Duy Nhất trộm nhìn Minh Dạ Tuyệt cái, lập tức hiểu ra chuyện gì, nhưng chỉ lẳng lặng chờ nổi giận, nghĩ thừa dịp nổi giận trốn ra ngoài.

      Minh Dạ Tuyệt nhìn đến người đàn ông ngừng khom lưng cúi đầu, khóe mắt lại liếc nhìn Duy Nhất rục rịch muốn trốn , cố gắng nhịn lửa giận trong lòng xuống, chỉ ngón tay vào cái người đàn ông sớm đứng sau lưng cục trưởng, cắn răng : - Để cho cậu ta về nhà ăn cơm, nếu , ông phải tự mình về nhà ăn cơm.

      - À? Dạ, dạ, vâng - Cái người cục trưởng kia nghe như thế có chút ngẩn người, sau đó liền vội vàng gật đầu dạ vâng.

      Ông cũng dám chọc đến người đàn ông này, nếu sơ ý chút, đến ông cũng phải về nhà.

      Minh Dạ Tuyệt nhìn ông cái, sau đó quay đầu lại, ôm lấy Duy Nhất lướt qua đám người chen chúc xem náo nhiệt bên ngoài.

      Muốn sống bình thường, nhất định phải đem cái người rủa ly hôn chén thành trăm mảnh, nhưng hôm nay được, tại còn có việc quan trọng hơn cần phải làm, đó chính là trông chừng muốn tìm cơ hội chạy trốn này, những thứ khác sau này hãy !

      - Này, chậm chút, buông tôi ra. - thể khôi phục tự do, khiến Duy Nhất nổi giận, nhấc chân đá vào chân người phía sau. Nhưng cứ như có cảm giác gì cả.

      - tại em là vợ của , phải cùng về nhà. - Minh Dạ Tuyệt bởi vì những cú đá của , có phản kháng, cũng có tức giận, chỉ thẳng về phía trước, giọng trở nên rất dịu dàng.

      Mặc kệ như thế nào, nếu như muốn tìm lý do để quan tâm , tại có lý do, như vậy nhất định phải về nhà cùng với

      - Đó phải là do tôi ký tên, tính là kết hôn, tôi

      phải vợ của , buông tay. - Duy Nhất vừa giùng giằng vừa rống giận, nhưng mặc kệ đá tay đánh chân như thế nào, cũng chịu buông, đến cuối cùng thậm chí còn khom người ôm ra ngoài.

      - Lời là đúng, cả đời này em là vợ của , đừng nghĩ chống chế.

      - Khốn kiếp

      - Em cứ mắng cứ chửi , chỉ cần em thấy mình vui vẻ

      - ……

      Nhìn bóng dáng hai người dần dần biến mất, tiếng chửi rủa, tiếng rống giận dữ cũng dần dần tiêu tan, nhưng trong hành lang đông người, mọi người vẫn cứ há to mồm, sững sờ nhìn bóng dáng đôi vợ chồng mới cưới xa.

      - Oa! Rất đẹp trai nha, lãng mạn, nếu tôi cũng có người chồng như thế tốt biết bao, giống như cướp hôn trong tivi vậy! - Những người phụ nữ khác bắt đầu ra ước mơ của mình.

      - Tốt cái gì? Người đàn ông đó quá thô lỗ với người mình , quả làm đàn ông rất lãng phí. đáng ghét, đáng tiếc cho đáng như thế. - Những người đàn ông lên tiếng phản bác.

      Hai người đàn ông chuyện, nhìn nhau cái, sau đó lại quay đầu , ai cũng ý của mình với người khác. Vì vậy, ra đó là cái kết ngọt ngào, ra trong cùng hoàn cảnh mà có người ghét người thích.

      - Coi chừng mợ cả, hôm nay cho ấy ra cửa dù chỉ bước. Nếu như thấy ấy tôi hỏi tội các người. - Minh Dạ Tuyệt ôm Duy Nhất về nhà của mình, ấn ngồi ghế sofa, sau đó nhìn phụ nữ cầm khăn lau đứng ở cửa nhìn Duy Nhất với vẻ mặt sững sờ. Vâng, người đó ai khác chính là dì Trương.

      - Này…… Minh Dạ Tuyệt, đứng lại đó cho tôi. - Duy Nhất thấy phải , vội vàng đứng lên đuổi theo bước chân của .

      Nghe được tiếng la của , thế nhưng Minh Dạ Tuyệt dừng bước , từ từ quay đầu nhìn về phía , lẳng lặng chờ tiếp.

      - Tôi muốn đến trông tiệm hoa, cũng sắp đến giờ Nhu Nhi tan học rồi, tôi muốn đón Nhu Nhi, thể nhốt tôi ở đây. - Duy Nhất sải bước tới trước mặt , nhìn thẳng vào mắt , tức giận .

      Lúc ở đường , hỏi tại sao lại muốn làm như thế, tại sao thể thả , hỏi năm lần bảy lượt nhưng cũng trả lời câu hỏi của . Mặc kệ rống to đến thế nào, mắng ra sao, cũng lời nào. tại tự nhiên cũng muốn hỏi đến vấn đề mà căn bản chính cũng xem đó là lời nhảm.

      - Tiệm bán hoa, phái người thay em quản lý, về phần Nhu Nhi, bây giờ đón nó. Còn có vấn đề gì sao? - Thần sắc Minh Dạ Tuyệt đầy vẻ trịnh trọng, lên tiếng hỏi. Giống như cho biết thay sắp xếp hết rồi.

      - Ách…… - Duy Nhất ngờ như vậy, nhất thời á khẩu, trả lời được.

      còn vấn đề gì nữa sao? Vấn đề của căn bản giúp sạch rồi, còn hỏi làm cái rắm gì?.

      - Nếu có vấn đề gì, vậy trước đây. - Minh Dạ Tuyệt thấy gì, vì vậy nhàng xoay người ra ngoài.

      - Này…… - Nghe được tiếng đóng cửa, lúc này Duy Nhất mới hoàn hồn lại, liền vội vàng đuổi theo, nắm lấy tay nắm cửa muốn mở cửa ra, nhưng dù dùng hết sức cánh cửa kia vẫn im lìm, thậm chí chẳng có chút nhúc nhích nào cả.

      - Dì Trương, chìa khóa đâu? - Phí hết nửa sức lực, cái cửa kia vẫn có động tĩnh, Duy Nhất đột nhiên nhớ đến dì Trương, vì vậy xoay người hỏi người phụ nữ vẫn còn đứng ở phòng khách.

      - Mợ cả, vô dụng, vì cậu cả vừa mới đổi khóa, còn là lấy dấu vân tay nên thể ra ngoài được. - Dì Trương nhìn mỉm cười .

      - Vậy bình thường dì ra cửa như thế nào? Duy Nhất ngẩng đầu hỏi, căn bản tin lời của bà.

      - Ách……, xin mợ cả đừng làm khó cho tôi! cũng biết tôi thể nào làm trái mệnh lệnh của cậu được, nếu như tôi…… - Dì Trương khổ sở nhìn Duy Nhất, từ từ .

      - Được rồi, được rồi, cần , tôi hiểu mà. - Duy Nhất nhìn dáng vẻ khổ sở của người phụ nữ trước mặt, bất đắc dĩ cắt đứt lời của bà.

      biết dì Trương thể nào phản bội Minh Dạ Tuyệt, cũng thể nào làm khó cho dì Trương, chỉ là, thích cái cảm giác bị người ta khống chế. tại Minh Dạ Tuyệt đón Nhu Nhi rồi, Nhu Nhi ở bên cạnh , cũng thể nào rời .

      Haizzzz……, thôi , hay là chờ trở lại, lại nghiêm túc chuyện với thêm lần nữa.
      xixon thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 106: KẾT CUỘC (Tiếp Theo)

      Ngày hôm qua, đột nhiên Duy Nhất với hãy cho người bảo vệ Nhu Nhi, ngờ đến việc tìm thấy Nhu Nhi, nhanh chóng triệu tập những người em kết nghĩa của mình tìm ở khắp các cửa. Lúc chuẩn bị hành động, lại đột nhiên nhận được tin tức, Nhu Nhi sao. Từ khi Duy Nhất mang theo đứa cháu bảo bối của bọn họ rời đianh em bọn họ lâu tụ họp, liền muốn đến nhà vui chơi bữa. Kết quả, khi bọn họ đến nhà Duy Nhất và Nhu Nhi có ở nhà. Tra xét chung quanh lần, mới biết được ra bị tên đàn ông chết tiệt này trói tới đây, quả thực là thể nhận nhịn được mà.

      - Ách. . . . . . , cái đó, các vị. . . . . .

      - Câm miệng, ai hỏi cậu.

      Minh Dạ Phạm vừa định cái gì đó, Thượng Quan Hạo trừng lớn đôi mắt, rống to cắt đứt lời của . Minh Dạ Phạm nhìn đôi mắt như camera dữ tợn của người đàn ông trước mặt, nhìn lại đôi mắt của những người khác nhìn chằm chằm mình, giống như chỉ cần nữa, lập tức ăn thịt vậy

      - Ách. . . . . . , được, tốt. - Minh Dạ Phạm vừa nhìn thấy tình huống như thế, vội vàng lui về sau vào bước, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh mình, lắc đầu cái.

      Xem ra đại ca muốn đoạt lại Duy Nhất còn phải qua đoạn đường rất dài nữa, bị đám người như hung thần la sát trước mắt giày vò đủ kiểu.

      - Duy Nhất ở nơi nào, chỉ cần lập tức giao ra, chúng tôi làm khó dễ cậu. - Cái người đàn ông mà Nhu Nhi cho là cực kỳ phong độ, chậm rãi .

      - xin lỗi, tại ấy làm vợ của tôi, tôi có bất cứ lý do gì để giao ấy cho các cậu. - Minh Dạ Tuyệt trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi .

      - Chết tiệt, hai người sớm ly hôn nhau, còn gì mà gọi là vợ chồng nữa?

      - Ngày hôm qua chúng tôi nối lại giấy đăng ký kết hôn rồi.

      - Cái gì? - Năm người đồng loạt hét lớn tiếng, sau nhìn nhau cái, chợt năm cái đầu tiến đến gần nhau, chụm lại thành nhóm, giọng thảo luận.

      - ta Duy Nhất kết hôn lại với ta rồi sao. - Thượng Quan Hạo cau mày .

      - thể nào, làm sao nha đầu kia lại làm như vậy? - Lão Nhị hoài nghi hỏi.

      - Nha đầu ấy vì nghe những lời ngon tiếng ngọt của ta mà ngoan ngoãn làm theo. Là ta bẫy nó? - Lão Tam suy nghĩ chút rồi tươi cười .

      - Ngu ngốc, sao nha đầu của chúng ta lại ngốc đến thế? Nó còn thông minh hơn chúng ta rất nhiều đó? - Gương mặt Lão Tứ lãnh khốc, đưa tay cốc vào đầu Lão tam

      - Phải ha, nha đầu kia đâu có ngốc đến thế, nhất định là nha đầu chịu tha thứ cho người đàn ông kia, nên ta muốn giấu con bé , rồi cố ý như thế.

      - Ừ, đúng, đừng để ý tới. - Năm người đối diện nhìn cái, sau đó cùng nhau gật đầu lia lịa, nhất trí lời của lão Ngũ.

      Minh Dạ Phạm thấy bọn họ chụm đầu lại bàn bạc cùng nhau, lặng lẽ di chuyển bước chân đến bên cạnh Minh Dạ Tuyệt, giọng : - ở lại ứng phó với bọn họ nhé, em đưa Nhu Nhi vào nhà trước!

      Minh Dạ Tuyệt nhìn năm người đàn ông chăm chú thương lượng đối sách gật đầu cái.

      biết Nhu Nhi chính là thứ quan trọng bậc nhất với Duy Nhất, xem ra bản lĩnh những người này đều đơn giản, khi động thủ , chỉ sợ thể giữ Nhu Nhi lại được.

      Minh Dạ Phạm nhìn mấy người đàn ông còn chưa thảo luận xong, giơ ngón tay đặt lên đôi môi của Nhu Nhi, sau đó ‘suỵt’ tiếng, ôm Nhu Nhi lặng lẽ chuyển bước, lặng lẽ bỏ lại mấy người đàn ông tự giải quyết chuyện của họ. Dẫn Nhu Nhi vào nhà của Duy Nhất.

      - Cậu ơi! Cậu làm sao thế? - Nhìn động tác thận trọng của Minh Dạ Phạm, Nhu Nhi nhịn được cau mày hỏi, bé thấy đám cậu bên họ ngoại rất tốt, tại sao cậu lại làm như thế?

      - Này, để Nhu Nhi ở lại. - Năm người kia vừa nghe thấy giọng của Nhu Nhi, vội vàng quay đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy Minh Dạ Phạm lướt qua bọn họ chuẩn bị trốn vào nhà hét lớn tiếng, tất cả đồng loạt xông tới

      - A. . . . . . , đại ca nơi này giao cho . - Vừa nhìn thấy tình hình như vậy, Minh Dạ Phạm nhanh chóng di chuyển bước chân, chạy như bay.

      Mà Minh Dạ Tuyệt vừa nhìn thấy động tác của bọn họ, vội vàng lắc mình lên trước ngăn cản bọn họ.

      Minh Dạ Phạm ôm Nhu Nhi chạy đến trước cửa, nhanh chóng thả tay xuống chỗ lấy dấu vân tay, cửa ‘cạch’ tiếng liền mở ra.

      - Này, cậu đứng lại cho tôi. -Thượng Quan Hạo vừa nhìn thấy động tác của , vội vàng chạy qua Minh Dạ Tuyệt để đến chỗ Minh Dạ Phạm.

      - Oa. . . . . . - Minh Dạ Phạm vừa nhìn thấy động tác của , kêu lên tiếng, ôm Nhu Nhi vội vàng vọt vào bên trong, ‘rầm’ tiếng đóng cửa lại, mà Thượng Quan Hạo đuổi theo sau còn kém mấy bước chân cửa đóng chặt, nên bị ngăn cách ngoài cánh cửa.

      - Minh Dạ Tuyệt, cậu có ý gì, khuyên cậu mau giao Nhu Nhi ra. - Thượng Quan Hạo vừa nhìn cửa đóng lại, muốn dùng tay mở cửa ra phát cửa được khóa bằng khóa điện tử, căn bản có cách nào mở cửa ra, lửa giận lập tức chạy lên não.

      - xin lỗi, tôi thể. - Minh Dạ Tuyệt thấy mấy người em kia cũng dừng động tác của mình lại, chầm chậm đứng lại, thở hổn hển.

      Quả nhiên mấy người này phải người bình thường, nếu như có thể phản kích như người bình thường cũng được, coi như thể đem bọn họ đánh tả tơi, tối thiểu cũng lãng phí sức lực. Nhưng bây giờ dám động thủ, sợ Duy Nhất biết đả thương người thân của , càng thêm tha thứ . Cho nên chỉ cố hết sức ngăn cản bọn họ mà thôi.

      - Mẹ kiếp, xem ra cho cậu biết lợi hại, cậu giao người nhỉ, các em, xông lên. - Thượng Quan Hạo rống tiếng, bốn người kia lập tức xông về phía trước, vây lấy Minh Dạ Tuyệt.

      - Haizzz - Minh Dạ Phạm ôm Nhu Nhi vào lòng, thở ra hơi, nhàng buông bé xuống, nghe bên ngoài có tiếng đánh nhau, nhịn được nhăn mặt lại, khóe miệng co giật, cũng biết đại ca có thể kiên trì đến khi nào.

      - Cậu, tại sao cậu để cho cậu của con vào trong? - Nhìn vẻ mặt đột nhiên buông lỏng của Minh Dạ Phạm, Nhu Nhi nghi ngờ .

      - Cái đó, trước tiên cậu hỏi Nhu Nhi nè, Nhu Nhi có ba của con ? - Minh Dạ Phạm từ từ cúi thấp thân thể nhìn Nhu Nhi, chăm chú hỏi.

      - Dạ, trước kia con có thích ba con cho lắm, nhưng bây giờ ba. . . . . . hoàn hảo á..., thể thích nhưng cũng thể là ghét được. - Nhu Nhi suy tư chút, ý hệt như giọng của người lớn.

      - Ách. . . . . . - Nghe được lời của Nhu Nhi, Minh Dạ Phạm sững sờ, ngờ bé lại như thế, nhưng ngay lúc đó lại hồi hộp hỏi: - Này, cháu có nghĩ hay muốn vĩnh viễn ở bên cạnh ba !

      - Ba vốn là ba của cháu. Mẹ cháu có , mặc kệ ba và mẹ như thế nào. Ba vĩnh viễn là ba của con, lúc nào cũng thể thay đổi được.

      - Ách. . . . . . , cái đó, cách khác, cháu phản đối việc mẹ cháu thêm lần nữa trở thành dâu của ba cháu phải ? - Nghe được lời Nhu Nhi , Minh Dạ Phạm lần nữa ngẩn ngơ, sau đó thận trọng hỏi.

      - Nếu như mẹ nguyện ý, con phản đối. Chỉ cần mẹ nguyện ý là tốt rồi. - Nhu Nhi với giọng để ý nhiều cho lắm.

      - À, vậy cháu thể giúp cậu thêm chuyện nữa được hay , khuyên nhủ mẹ cháu đừng theo những người cậu họ ngoại mà hãy gả cho ba của

      cháu !

      - thể, cháu để cho mẹ cháu làm những chuyện mà mẹ thích - Nghe được lời , Nhu Nhi trợn mắt .

      - Ách....vậy cũng tốt, vậy cậu . Dì Trương, Duy Nhất đâu? - Minh Dạ Phạm xoa xoa mồ hôi trán, từ từ đứng lên, vào trong phòng ăn, thấy dì Trương bận rộn bên trong lên tiếng hỏi.

      ngờ đên việc đứa bé cũng chịu làm theo lời của .

      - A, mợ cả ở trong thư phòng ạ. Cậu hai, cậu có làm sao ? - Dì Trương ngẩng đầu nhìn Minh Dạ Phạm đầy mồ hôi, hỏi cách đầy hoài nghi.

      - A, tôi sao, dì cứ làm việc của dì - Minh Dạ Phạm xong, vội vã xoay người tới thư phòng. biết đại ca còn có thể kiên trì được bao lâu.

      Đẩy cửa ra, bóng người đứng ở cạnh cửa sổ, người mặc chiếc áo màu tím nhạt, ánh mặt trời lặng về phía tây chiếu chút ánh sáng nhạt nhòa, xuyên qua cửa sổ thủy tinh rơi xuống gương mặt ưu buồn của . Soi chút mê man và thương cảm người Duy Nhất. Hình ảnh kia làm cho người ta nhịn được mà muốn ôm vào trong ngực, dẹp toàn bộ đau thương mà phải mang. Nhưng bây giờ an lo được cho xinh đẹp này nữa rồi, bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

      - Phạm, sao lại tới đây? - Nghe có tiếng chân bước vào, Duy Nhất từ từ xoay người lại chỉ thấy Minh Dạ Phạm xuất trước mặt , vì vậy nhàng mỉm cười hỏi.

      - Duy Nhất, em cứ , đến tột cùng em muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho cả, ở lại bên cạnh ấy? - Minh Dạ Phạm hỏi thẳng.

      tại có thời gian vòng vèo với , biết, nếu như bây giờ Duy Nhất chịu ở lại đây, những người em của Duy Nhất đánh chết Minh Dạ Tuyệt mà hề nhượng bộ.

      - À? Tại sao hỏi như thế? - Nghe được lời , Duy Nhất hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn người trước mặt, cau mày hỏi.

      - Chỉ cần em cho biết, tại sao em tha thứ cho cả của , tại sao chịu ở lại bên cạnh ấy? Đến tột cùng mọi chuyện là như thế nào, làm sao em mới bằng lòng ở lại, em chỉ cần cho biết nguyên nhân là được rồi.

      - Bởi vì ấy em. Đây là lý do chính, em muốn ở cùng với người đàn ông mình, cũng muốn sống với người như thế đến khi chết . - Duy Nhất suy nghĩ hồi lâu nhàn nhạt ra.

      Biết cảm giác chờ đợi, biết cảm giác người thương mình, làm sao để cho có thể tin tưởng mà tiếp tục cùng với ? sớm có lòng tin với nữa rồi.

      - ấy thương em? cho em biết này Duy Nhất, có khả năng là em hiểu lầm rồi. Làm sao mà em biết ấy thương em? Hơn nửa năm qua, an có thể nhìn ấy em đến cỡ nào, mà em lại dám ấy thương em? - Minh Dạ Phạm chần chờ hỏi.

      - sao? Chẳng lẽ chỉ là sau lưng em có nghĩa là thương em? Chẳng lẽ cứ muốn giam cầm em em sao? Nếu tình đó đặc biệt. - Duy Nhất lạnh lùng xong, trong lòng xông lên cỗ chua xót.

      ? Chẳng lẽ như vậy là sao?

      - Nếu như ấy em, cũng vì em mà tìm phiền toái với người ba có lòng tham đáy, cõng số nợ của cha em lưng, cho tiền ông ta sống. thương em ấy cũng câu thích của em mà tìm phiền toái đâu, lập tức đem quyền quản lý bang Thiên Minh trao cho người khác, em có thể biết để có được ngày hôm nay ta vì em mà trả giá cao đến thế nào ? Chỉ vì muốn để cho ba tới tìm em gây phiền toái nữa mà ấy giao tất cả lại cho ông ta. Bây giờ ấy chỉ có hai bàn tay trắng, thế mà em lại ấy thương em sao?

      - cái gì? ấy cho tiền ba của em? xác định người đó là ba em? - Duy Nhất hoài nghi hỏi, sớm cắt đứt quan hệ với đám người kia, làm sao Minh Dạ Tuyệt lại biết bọn họ ở đâu mà cho tiền?

      - Dĩ nhiên, chẳng lẽ em biết Hách Chấn Tân từng tới tìm em sao? Nhìn dáng vẻ của ông ta, có lẽ cuộc sông tại của gia đình ông ta được thuận buồm xuôi gió cho lắm, thậm chí còn nghèo túng nữa là khác. Cho nên ông ta muốn tìm em xin tiền, cả biết được việc em muốn gặp đám người đó vì vậy giúp em đuổi ông ấy . Hơn nữa, ông ta phải chỉ lần đến tìm em, đều là Tuyệt đứng trong bóng tối giúp em đuổi ông ta .
      Last edited: 15/1/15
      xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :